1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 26: Bức ảnh cũ


      Văn Mân vất vả mới thoát khỏi Vănmẹ vẫn ngừng quan tâm, vừavào phòng, liền thấy ngoài ban công đãđược gột sạch bùn đất, thay vào đó là chậu hoa bạc hà bằng nhựa.


      Đúng rồi, lí do gặp ngày mai chẳngphải nhiều thêm cái nữa sao, tên kia quên mang bạc hà rồi.


      Nhắc tới Tiếu Đồng bỗng nhiên Văn Mân nhớ tới vấn đề vẫn băn khoăn trước khi về nhà, vì thế lập tức xoay người mở cửa phòng, nhắm thẳng phòng Văn mẹ màtiến.


      “Mẹ, con hỏi mẹ chuyện này được ,vì sao Tiếu Đồng lại biết khi con uống say cả người đỏ hồng vậy?”


      Văn mẹ thấy Văn Mân vừa đến hỏi câu này, khỏi sửng sốt, sau đó mặt bà lộ ra nụ cười tươi: “ ngờ Tiểu Đồng , thằng bé này còn nhớ a, nhóc à, tự con cẩn thận nhớ lại xem.”


      xong lời này, Văn mẹ quay đầu lạinhìn Văn ba ba sau đó cả hai mỉm cười vớinhau, khép cửa phòng lại, cũng để ý đến khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của VănMân.


      Văn Mân ngượng ngùng đóng cửa phònglại, vừa bĩu môi đến bên sô pha dưới chân giường, vừa suy nghĩ xem mẹ nóilời này là có ý gì, cái gì mà Tiếu Đồng vẫncòn nhớ ? như vậy Tiếu
      Đồng hẳn từng nhìn thấy dáng vẻ củacô khi say rượu, vậy vì sao lại khôngnhớ chứ?


      Thoải mái tựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại suy nghĩ lát, sao đó Văn Mân chợtvỗ đầu ngồi dậy, “Con nhớ cái gì mà con nhớ , phải là con say sao? Người say còn nhớ cái gì, là đầu óc rối loạn hết rồi.”


      lần nữa dựa lưng ngồi sô pha, lúc này Văn Mân mới chậm rãi nhớ lạinhững việc xảy ra sau khi gặp Tiếu Đồng, từ chuyện chật vật chạy vào thưphòng rồi bị bắt gặp cho đến tối naykhi đưa trở về còn quên nhắcmột câu êm tai: Ngày mai gặp lại.


      Từng chuyện từng chuyện như mộtbộ phim quay chầm chậm trong đầu ,khiến Văn Mân tự giác mỉm cười.


      Cả ngày hôm nay, cảm thấy mình còn hiểu Tiếu Đồng hơn so với năm ở bên . Tuy tính cách vẫn khó chịu nhưvậy nhưng phát thực ra cũngsẽ lo lắng đến cảm nhận của người khác,chỉ có điều luôn dùng phươngthức khác lạ để quan tâm người khác, mà phương thức này người bình thườngđều thể hiểu nổi.


      Nhớ tới Tiếu Đồng, Văn Mân cũng chợt nhớ cách đây lâu cũng ngồi ởđây, kể cho ngồi giường nghe về vụ án, biết, công tác khám nghiệmcủa tuyệt đối thể đơn giản như vậy nhưng lại lựa chọn che giấu hếtthảy khó khăn ở sau lưng, dùng thái độ thoải mái khiến an tâm.


      Ai dịu dàng, chẳng qua dịudàng của ban đầu còn hiểu.


      Nghĩ đến đây, Văn Mân tự giác luicả người vào bên trong sô pha, nghiêngđầu lẳng lặng ngủ thiếp , giống như làm như vậy có thể cảm nhận được ôm ấp ấmáp của .


      “Tiếu Đồng, nhất định phải chờ em, em cố gắng hết sức để tới bên .”


      ___^^___^^____


      Đầu bên này Văn Mân hãm sâu mình trong nhớ nhung, mà Tiếu Đồng ở phòng thí nghiệm dựa sát vào bàn,nhìn tấm ảnh cũ trong ví da mà mỉm cười ngây ngô.


      “Nhìn cái gì mà cười thành như vậy?”Chung Phàm vừa cầm tập báo cáo tới vừa cười hỏi bạn tốt.


      Nhưng trước khi Chung Phàm kịp tới, Tiếu Đồng cất ví da , Chung Phàm chỉnhìn được thoáng qua trong bức ảnh đóhình như có hai đứa bé, còn cái gì cũngkhông thấy .

      Bạn ơi bảo hôm nay post 3 chương mà sao có mỗi 2 chương vậy??? Post thêm chap nữa bạn, hồi hộp lại tụt hứng, post nhanh nhanh bù lại time thiếu nha bạn . Thanks!!!
      milktruyenky, Jena, jun2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 27: Bữa sáng


      Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức ởđầu giường mới reo lên tiếng thứ nhất,Văn Mân nhảy dựng khỏi giường rồi vội vàng chạy vào phòng tắm rửa mặt. Hôm qua đặt đồng hồ là bảy giờ, thực ra Tiếu Đồng hẹn hôm nay gặp, nhưng giờgiấc cụ thể thể nào đều với , dậy sớm như vậy chủ yếu là tự mình ép mình.


      Nhưng Văn Mân cảm thấy dậy sớm chuẩnbị so với dậy muộn rồi vội vội vàng vàng tốt hơn nhiều, ngày hôm qua mất mặt lắm rồi, hôm nay nhất định phải lấy lại mặt mũi.


      Hơn nữa trước khi đồng hồ báo thức reocô cũng tỉnh, chẳng qua trong ngườicảm giác được tự nhiên cho nên vẫnmở to mắt nằm giường, nhìn chằmchằm đồng hồ báo thức cứ chầm chậmnhích lên.


      Khi đồng hồ báo thức vang lên, có cảmgiác như được đại xá, lúc trước nằm giường cố gắng nín nhịn chờ đợi hoàn toàn là tự làm tự chịu.


      Sau khi rời giường, Văn Mân nhân lúc ba mẹ mình còn chưa tỉnh dậy, người giúpviệc trong nhà cũng chưa đến mà chạyvào phòng bếp mở tủ lạnh tìm chútnguyên liệu nấu ăn.


      Đời trước chính là đại tiểu thư há mồm chờ người đưa cơm tới, sau khi kếthôn cũng hề có trách nhiệm làm vợ, cả ngày phải dạo phố shopping cũng là làm đẹp, ngay cả bữa cơm cũng chưa bao giờ làm cho Tiếu Đồng. Nhưng ra sau khi ly hôn, vì giữ lấy tim của tên khốn kia mà thường xuyên xuống bếp, dần dần lại luyện thành tay nấu nướng tốt. Sau khi tách khỏi tên khốn kia, dựa vào tài năng làm đồ ngọt của mình mà lập ra chuỗi cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng cả nước.


      Bây giờ nghĩ lại, kiếp trước sở dĩ saymê làm đồ ngọt như vậy đó là bởi vì lòngrất đau, bởi vì đau lòng cho nên mới hy vọng miệng mình có thể nếm được hương vị ngọt ngào.


      Văn Mân nhìn vào tủ lạnh, phát bêntrong tủ lạnh chỉ còn có túi bánh bao, mấy túi chân giò hun khói, vài quả trứng gà, dưa chuột, ngoài ra còn có sữa, cũng chẳng còn thứ gì khác nữa.


      Ba rất kén ăn, đồ ăn vào nhất định phảithật tươi cho nên đồ ăn trong nhà đều do người giúp việc mua từ sáng sớm,nguyên liệu nấu ăn trong ngày cũngphải dùng hết, bây giờ có thể tìm thấy từng ấy thứ trong tủ xem như may mắn lắm rồi.


      Văn Mân đứng ở trước tủ lạnh suy nghĩmột lát, mấy thứ đồ này cũng chỉ có thểlàm được sandwich đơn giản, biết Tiếu Đồng có thích ?


      Kiếp trước, tuy năm hôn nhânvới Tiếu Đồng nhưng hai người chưa baogiờ cùng nhau ăn bữa sáng nào cả,mỗi ngày đều ngủ cho đến khi mặt trờilên cao mới rời giường, lúc tỉnh dậy thìhắn sớm còn bên cạnh rồi, mà chính cũng chưa bao giờ hỏi người giúpviệc trong nhà trước khi ra ngoài ăn sáng chưa.


      Nhớ tới chuyện cũ, phần áy náy tronglòng Văn Mân đối với Tiếu Đồng lại càng thêm nồng đậm, người vợ như , cảđời trước vì sao lại chịu được?


      Chuẩn bị xong sandwich, xếp đồ tươi vào hộp ngay ngắn. Sau đó Văn Mân cầmtheo sandwich, sữa còn có túi lá bạchà to rồi chuẩn bị ra ngoài tìm TiếuĐồng. Nhưng ra tới cửa mới pháthiện, biết nên đến chỗ nào để tìm . Hôm qua với ba mẹ là phải quay về phòng nghiên cứu làm việc nhưng phòng nghiên cứu của ở đâu cơ chứ? Kiếp trước hề nghe nóihắn có phòng nghiên cứu ở trong nước,chỉ biết đảm nhiệm chức giảng viênthỉnh giảng ở đại học A, thậm chí ngay cả khoa dạy cũng biết.


      Cũng may ngay tại lúc Văn Mân vẫn còn rối rắm, Văn mẹ tỉnh dậy rời khỏi phòng ngủ, thấy ăn mặc chỉnh tề, trong tay còn cầm theo gói to chuẩn bị ra ngoài kinh ngạc.


      “Nhóc, con muốn đâu vậy?”


      “Mẹ, vừa lúc hôm qua xe của con bị TiếuĐồng mang rồi, ấy còn quên luônbạc hà ở đây, con
      tìm ấy lấy xe rồi gửi bạc hà, nhưngcon biết phòng nghiên cứu của anhấy ở đâu, mẹ có biết ?”


      “…Sáng sớm con tìm Tiếu Đồng chỉ là vì lấy xe rồi tặng bạc hà thôi ư!?” Văn mẹkhông dám tin quan sát Văn Mân từ trênxuống dưới, khỏi kinh ngạc hỏi.


      “Ách…cái này , con cần dùng xe, hơn nữa…hơn nữa hôm qua ba mẹ rửasạch bùn đất rồi, nếu sớm gieo trồng bạc hà sống được.”


      Mặc kệ Văn Mân giải thích như thể đúngrồi nhưng Văn mẹ chỉ nhìn vào gói to đồ ăn giữ rịt bên người mà cười thầm,giống như bảo con cần giảithích, mẹ cũng biết, có thể hiểu được, có thể hiểu được.


      Vì thế Văn Mân đỏ bừng mặt đối mặt với gương mặt tươi cười của Văn mẹ, may mắn là cuối cùng cũng hỏi được địa chỉ của sở nghiên cứu.
      milktruyenky, hoadaoanh, Jena2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 28: Bị mắng


      Văn Mân đứng ở ngoài sở nghiên cứu, sững sờ nhìn cảnh vệ cầm súng đứng haibên, lại cúi xuống kiếm tra thêm lần nữa đối chiếu địa chỉ viết giấy với địa chỉ nơi đây, là nơi này, đúng vậy mà, nhưng…Có thể là do Tiếu Đồng giúp cảnhsát khám nghiệm hài cốt các vụ án giếtngười nguy hiểm nhưng mà sở nghiêncứu này cũng đâu cần phải sử dụng hệ thống phòng bị cao như vậy chứ.


      Nhưng dù thế nào nếu cứ tiếp tục đứng ngoài cổng cũng thể làm được gì, tìm được Tiếu Đồng vẫn quan trọng hơn.


      Văn Mân nhìn hai người cảnh sát dùng ánh mắt đề phòng lia tới mình, biếtmình thể tự tiện xông vào sởnghiên cứu được, may mà tờ giấyVăn mẹ còn viết thêm số điện thoại di động của Tiếu Đồng cho .


      Văn Mân nhập dãy số giấy vào điệnthoại rồi gọi , điện thoại nhanh chóngđược tiếp, microphone yên lặng látrồi mơ hồ truyền đến tiếng đáp “alo”.


      “Khụ, Tiếu Đồng, em là Văn Mân, em bắtxe tới rồi…còn có bạc hà của ngàyhôm qua quên cầm , em mang đến cho .”


      “Em ở bên ngoài sở nghiên cứu?” Dù TiếuĐồng vẫn buồn ngủ nhưng điều này cũngkhông thể ánh hưởng đến phân tích củahắn đối với vị trí giờ của Văn Mân, bắt xe tới rồi, chính điều này nóicho biết ở đâu, hơn nữa còntới rồi.


      “Ừ.”


      “Đứng yên ở đó, chờ lát.”


      Tiếu Đồng chỉ câu đơn giản nhưvậy rồi cúp điện thoại. Văn Mân nhìn cuộc chuyện lên bị ngắt, bĩu môi, giọng than thở câu: “Ngắt điện thoại cũng thèm trước mộttiếng.”


      lát sau Văn Mân nhìn thấy Tiếu Đồng mặc áo dài màu trắng xuất ởcửa phòng nghiên cứu, bởi vì buổi sánggió rất to, mà tốc độ tới của rấtnhanh cho nên áo dài màu trắng của tạo nên độ cong tuyệt đẹp, từ xa nhìnlại, cảm thấy dường như cưỡigió mà đến.


      “Buổi sáng độ ẩm thấp, chỉ mặc có ít quầnáo như vậy, lạnh sao?” Ngay lúc Văn Mân còn ngây người, Tiếu Đồngđã chạy tới trước mắt , nhìn bộ quầnáo phong phanh người , bất mãnnhíu mày.


      “Ách… lạnh, bây giờ cũng phải mùa đông, tới nông nỗi đó.”


      Nghe xong lời biện giải của Văn Mân, hiểnnhiên Tiếu Đồng hài lòng, nhíumày, tự giác tiếp lấy gói đồ to trong tay sau đó mới thản nhiên đáp lại: “Cảm cúmbình thường phải xuất ở mùa đông khắc nghiệt mà chính ở thời điểm chuyển giao hai mùa, chút kiến thức cuộcsống ấy còn hiểu, biết baonhiêu năm qua làm sao em có thể sống được tới giờ.”


      “…”


      Tiếu Đồng nhìn gói to đầy bạc hà bên trong, vô cùng tự giác cho rằng đồ tronggói tất cả đều là cho cho nên khôngchút khách khí vừa vào sở nghiên cứuvừa nâng tay lên mở gói đồ.


      Khi nhìn thấy bên trong gói to còn có mộthộp đồ ăn với hai bình sữa bàn tay hắnhơi khựng lại chút sau đó mới quay đầu lại mỉm cười nhìn thoáng qua Văn Mân sau lưng .


      ___^^___^^___


      Hôm nay 2 chap nhé, chap sau có hơi muộn chút
      milktruyenky, Jena, jun2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 29: Nhóc con nhút nhát


      “Cho ?”


      “Ách…ừ.” Bởi vì vào bên trong sởnghiên cứu có rất nhiều bậc thang mà hôm nay Văn Mân lại đặc biệt ăn mặc đẹpđể đến gặp Tiếu Đồng, giày cao gót dướichân rất cao, lúc Tiếu Đồng hỏi, cúi đầu nhìn hai chân, nhất thờikhông hiểu được Tiếu Đồng ám chỉ cái gì, đến khi ngẩng đầu nhìn thấy hộp đồ ăntrong tay Tiếu Đồng mới đỏ mặt gật đầu.


      Lần thứ hai gặp mặt làm bữa sáng cho , điều này có vẻ hơi thô lỗ nhưng thực ra chỉ muốn bù đắp lại kiếp trước chưabao giờ làm cái gì vì mà thôi, lúc làm cũng nghĩ đến chuyện ở kiếp này hai người mới gặp nhau có vài lần.


      Sau đó Tiếu Đồng cũng gì nữamà Văn Mân cũng giải thích gì thêm.


      Sau khi vào sở nghiên cứu, Văn Mân mớiphát nơi này thực rất trống trải, vừa vào cửa
      bắt gặp căn phòng rộng lớn, trầnnhà còn có chiếc đèn trần thủy tinh rất to rủ xuống khiến cả căn phòng trở nên sáng ngời mà bốn phía xung quanh căn phòng đều có lối , cũng biếtnhững lối đó dẫn tới nơi nào.


      Tiếu Đồng cũng dừng lại ở đây, hắnnhanh chóng dẫn văn Mân tới cầu thangphía đối diện, sau khi lên đến lầu hai, ra trước mắt Văn Mân tiếp tục là căn phòng vô cùng trống trải, nhưng mà ở giữa căn phòng này có cái bệ dài, bêntrên bày đủ loại dụng cụ thiết bị và mộtcái bệ hơn, từ xa nhìn vào giống như có người nằm giường,nhưng Văn Mân biết phải như thế,bởi vì sau khi đến gần có thể nhìn thấyrõ ràng từng khúc xương trắng được sắpxếp theo đúng thứ tự khung xương cơ thể người.


      Tuy Văn Mân từng chết lần, lúcbiết Tiếu Đồng giúp đỡ cảnh sát phá án cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối mặt với hài cốt nhưng giờ phút này vẫn cảm thấy sống lưng phía sau lạnh toát, bởi vì sợ hãi nên tự chủ cả người ở sau lưng Tiểu Đồng, mượn bả vai rộng lớn củahắn che tầm mắt của mình.


      “Em sợ sao? Bên trong cơ thể em cũng cótừng ấy xương cốt, có gì mà phải sợ. Hơn nữa số xương cốt này đều sửa sạchnhiều lần, tuyệt đối rất sạch , em khôngcần lo lắng vi khuẩn đâu.”


      Tiếu Đồng bởi vì động tác trốn tránh saulưng của Văn Mân mà dừng bước, hắnnhìn thoáng qua bộ hài cốt bệ cao, tự nhận là tốt bụng an ủi vài câu nhưng có lẽ hiệu quả được tốt lắm phải.


      Mắt thấy Văn Mân vẫn cúi xuống, ngay cảđầu cũng dám ngẩng lên, chính làvẻ mặt của sợ mình sắp phảichứng kiến vật gì đó vô cùng khủng khiếp,trong mắt Tiếu Đồng lên ý cười.


      vươn tay, bọc lấy bàn tay nắm chặt trong túi của , mỉm cười mộtcâu “Nhóc con nhút nhát”, sau đó cứ thế nắm tay dẫn vào văn phòng của mình.


      Văn Mân ngờ được Tiếu Đồng có hành động như vậy, độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay của kỳ diệu có thể khiến toàn bộ sợ hãi của biến mất, chăm chú nhìn vào hai bàn tay nắm chặt của hai người, trong lòng chỉ hy vọng, đời này bọn họ có thể nắm tay cùng vào hôn nhân.
      Jena, linhdiep17windlove_9693 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 30: Khó tính


      “Chân giò hun khói?” Tiếu Đồng cắn mộtmiếng sandwich bên trong lộ ra miếng thịt hun khói, ấn đường nhíu lại.


      thích chân giò hun khói à?”


      Thời điểm hỏi câu này, lòng Văn Mân cũng căng thẳng, lo thích ăn mà đây lại là lần đầu tiên chuẩn bị bữasáng cho , vậy mà lại phạm vào điều kiêng kị, ấn tượng sau này nhất định sẽrất kém.


      “Người sử dụng loại thịt chế biến sẵn quáliều so với người ăn có tỉ lệ tửvong cao hơn 44%, ăn các loại thịt chế biến sẵn quá liều cũng làm tăng nguy cơ bị bệnh tim lên tới 72%, nguy cơ bị ungthư tăng 11%, mỗi ngày ăn vào hơn 160g được định nghĩa là ăn quá liều. Thịt chế biến sẵn có chứa rất nhiều axit béo, hàmlượng cholesterol cũng cực kì cao, thờigian ướp muối, hun khói còn được kéo dài để tăng độ ngon làm gia tăng chất gâyung thư.”


      Sau khi Tiếu Đồng bình tĩnh niệm xong chuỗi dài tác hại của chân giò hun khói, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Văn Mân, “Dựa vào các nguyên nhân kể , em cảm thấy thích chân giò hun khói sao?”


      Sau khi xong lời này, Tiếu Đồng lại cắnmột miếng sandwich trong tay.


      “Ách… phải ăn chân giò hun khói tốt, bị ung thư, vì sao…?”


      Văn Mân vì những lời của Tiếu Đồng mà hai má đỏ bừng, giống như bữa sáng chuẩn bị cho là tới hại , nhưng khicô nhìn qua lại phát tiếp tục thong thả ăn sandwich chợt kinh ngạc, tự giác đem nghi vẫn tronglòng thẳng ra.


      “Hàm lượng bên trong chân giò hun khói vẫn chưa vượt quá 160 gam, hơn nữa, nếu ăn như em vui.”


      “…”


      Nghe thấy Tiếu Đồng như vậy, Văn Mân cũng biết mình nên cảm động hay là nên dũng cảm quát mắng , nếu sợ vui phải ngay từ đầuđã nên nhiều như vậy sao? nhiều lời như vậy sau đó lại vì mà cố buộc mình ăn, tính thế nào vậy?


      “Đừng ăn, uống sữa , rấtđúng, chân giò hun khói quả thực tốt cho sức khỏe, lần sau em chuẩn bịcho cái khác.”


      “Đây là tự em hứa nhé, ngày mai tìm em hay là em tự mình mang đến .”


      “…”



      Văn Mân trợn mắt há hốc mồm nhìn TiếuĐồng gặm sandwich ngon lành. Đây là cái gì vậy, đồng ý chuẩn bị bữa sáng ngày mai cho lúc nào?


      “Tiếu Đồng, cố ý phải ? Tất cả chỉ vì muốn em ngày mai lại chuẩn bị bữasáng cho đúng ?”


      “Em cảm thấy tất cả những lời nàychỉ vì bữa ăn sáng thôi sao?” Tiếu Đồng trả lời thẳng với Văn Mân, mà thích thú liếc cái sau đó quayđầu lại, lấy giấy ăn bàn, tao nhã lau sạch vụn bánh.


      Lại lần nữa Văn Mân vì câu hỏi củaTiếu Đồng mà biết nên trả lời thế nào. phát , ở kiếp này, ở trước mặt Tiếu Đồng luôn lâm vào tình huống bấtngờ, cũng biết là do tài ăn củahắn hay bởi vì ở kiếp này thích trước.


      Bởi vì trong phòng nghiên cứu có rất nhiều dụng cụ kì quái, hơn nữa bên ngoàivăn phòng còn có bộ hài cốt, Văn Mân ở trong phòng Tiểu Đồng được baolâu liền rời .


      Tiếu Đồng tiễn Văn Mân ra đến ngoài sởnghiên cứu, giúp gọi taxi rồi lấy từ trong áo khoác ra tờ giấy thông hành.


      “Em cầm cái này, ngay mai trực tiếp đếnvăn phòng tìm , cũng cần ra ngoài đón em nữa.”


      Văn Mân ngồi vào trong xe, ngẩn ngơ nhìnvào tờ giấy thông hành tay, cho đếnkhi cơn gió lạnh ngoài cửa sổ phảng phất qua mặt, mới ý thức được mộtchuyện, hôm nay tới để lấy xe nhưng vì sao lúc này lại ngồi taxi về nhà, còn nữa, vì sao ngày mai lại phải đến.


      Cùng lúc đó, bỗng nhiên hiểu được những lời của Tiếu Đồng lúc trước. ăn chân giò hun khói tốt đúng là phải chỉ vì bữa sáng. Chẳng phải đến bây giờ vẫn khônghiểu vì sao mình lại đồng ý ngày mai đến chỗ sao? những thế, có lẽ sau ngày mai còn có ngày mai của ngày mai nữa.


      Nhưng, sau khi hiểu mọi việc, tronglòng Văn Mân chút tức giận cũngkhông có, ngược lại chỉ cảm thấy ngọtngào.
      milktruyenky, Jena, jun2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :