1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 196: Diễn biến việc 1


      Cuối cùng, Văn Mân đành nghe lời khuyên bảo của Tiếu Đồng cùng Văn mẹ về nhà. Vừa bước tới cửa gặp ba Văn đứng chờ, ánh mắt lo lắng nhìn vợ và con tinh thần mệ mỏi, ông nhanh chóng bước tới giúp Văn mẹ dìu Văn Mân vào nhà.

      “Tình hình thế nào rồi? Sao Tiếu Đồng lại về cùng hai người? Chẳng lẽ kết quả phẫu thuật tốt?”

      “Đừng lo lắng, có việc gì, tình hình phẫu thuật rất khả quan, chỉ cần ở lại phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát thêm vài ngày, chờ sức khỏe ổn định hơn là có thể chuyển ra phòng bệnh thường rồi. Tiếu Đồng đưa mẹ con tôi về dưới lầu, sau đó phải quay lại bệnh viện xem có thể giúp đỡ gì thôi.”

      Văn mẹ vừa dìu Văn Mân vào phòng khách vừa lên tiếng giải thích, trong giọng tràn đầy cảm thán. Tình huống của cặp vợ chồng son Khương Bạch San cùng Phó Thiên Húc quả khiến người ta đau lòng, chuyện Khương Bạch San thể mang thai trước đó bà cũng biết chút, còn chưa kịp vui mừng vì rốt cuộc cũng có con lại xảy ra chuyện này, may mắn là cuối cùng cũng vượt qua được.

      “Nhóc, con đói bụng chưa, nếu ăn trước chút gì .” Ba Văn cũng muốn hỏi xem chuyện xảy ra thế nào nhưng nhìn thấy sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt của Văn Mân lại hỏi nữa.

      “Ba, mẹ, hai người cứ ăn trước , con cảm thấy hơi mệt nên muốn về phòng nghỉ lát, tối thức dậy con ăn.” Văn Mân dùng tay đỡ thắt lưng, nhìn ba mẹ mình dặn lạ câu rồi xoay người chuẩn bị bước vào phòng ngủ. Bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn ngả xuống giường ngủ giấc , chuyện cơm nước gì đó tính sau cũng được.

      Ba Văn lo lắng nhìn theo bóng lưng của con , giọng trách Văn mẹ: “Bà là, sao lại biết chăm sóc con mình tốt, con bé mang thai bụng lớn như vậy rồi còn chạy tới bệnh viện ngồi chờ lâu như vậy, biết khuyên nhủ con bé về sớm chút sao?”

      Văn mẹ liếc trắng mắt nhìn chồng, tức giận phản bác câu: “Ông còn biết con của ông tình tình ương ngạnh thế nào, sao tôi lại khuyên nhủ chứ. Yên tâm , con bé chỉ là có chút mệt mỏi, để nó ngủ giấc là được, ông mau dọn cơm , tôi đói lắm rồi, nhanh chóng ăn xong rồi cũng nằm nghỉ lát thôi. Ai ~~, cũng biết đứa Tiếu Đồng này phải giải quyết vấn đề cơm nước thế nào.”

      Văn mẹ bên cảm thán bên bước vào phòng ăn.

      Bởi vì mệt mỏi nên cho dù rất đói bụng, Văn mẹ cũng chỉ ăn được mấy món ăn thanh đạm.

      Ba Văn vừa gắp thức ăn cho Văn mẹ vừa hỏi: Tôi biết là Phó Thiên Húc bị thương, trong điện thoại bà cùng tình huống cụ thể thế nào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Hơn nữa, theo lý mà , Phó Thiên Húc cũng phải đồng nghiệp trong Sở nghiên cứu, sao Tiếu Đồng phải quan tâm việc này nhiều như vậy? Bây giờ vẫn chờ ở bệnh viện, tình trạng con chúng ta thế này cũng biết đau lòng sao, mới đưa về dưới lầu lại rồi.”

      Dù sao vẫn là cha mẹ, sau khi biết Phó Thiên Húc có chuyện gì cũng cảm thấy đau lòng cho con của mình, trong giọng hàm chứa bất mãn đối với con rể.

      “Ai ~~~, chuyện này ra rất dài dòng. Mọi chuyện xảy ra, lúc ở xe, Tiếu Đồng cũng kể lại cho chúng ta biết chút. Việc này liên quan đến vụ án mạng quan trọng của Bộ công an, về vụ án này Tiếu Đồng cũng tiện ra, chỉ đơn giản thuật lại mọi chuyện mới vừa phát sinh sau đó.”
      Chương 197: Diễn biến việc 2


      “Tiếu Đồng , trong khoảng thời gian này thằng bé bận rộn giúp nước Mỹ nghiên cứu vài chứng cớ, vốn là phải làm ở Sở nghiên cứu bên Mỹ nhưng bởi vì nhóc mang thai nên đành thương lượng với bên đó tiến hành nghiên cứu ở trong nước. Bởi vì việc khá trọng đại, liên quan đến quan hệ hiệp thương giữa hai nước nên cảnh sát trong nước cũng tham gia phần vào vụ án, Phó Thiên Húc chisng là trong số những người tham gia vụ án này.”

      “Vốn dĩ Phó Thiên Húc phải ra tuyến đầu nhưng bởi vì Bạch San mang thai, hai đứa lại khó khăn lắm mới có được đứa con này nên lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ấy chắc chắn chịu nổi. Vì lo lắng việc này nên Phó Thiên Húc rút lại làm công tác hậu cần ở tuyến sau, lần này là vì lấy báo cáo cho Tiếu Đồng ở Sở nghiên cứu nen mới gặp chuyện may. Tiếu Đồng , nội dung báo cáo này vô cùng quan trọng, có thể đối phương cũng biết điều này cho nên mới bố trí người ăn cắp chúng, ngờ đúng lúc đụng phải Phó Thiên Húc nên Thiên Húc mới bị thương. Vì vậy mà Tiếu Đồng mới lo lắng, dù sao người cũng là bị thương ở chỗ mình.”

      Nghe đến đây, đôi mày ba Văn cau lại, những bất mãn trong lòng đối với Tiếu Đồng cũng tiêu tan hết, cuối cùng vẫn ra thắc mắc của mình: “Chuyện này tôi có chút hiểu, chỉ là cái báo cáo mà cũng đáng để bọn chúng bỏ công đánh cắp nó đến mức giết người sao? Cho dù lấy được rồi số liệu nghiên cứu chắc chắn vẫn còn được lưu lại. Hơn nữa, báo cáo này là do Tiếu Đồng làm ra, chỉ cần Tiếu Đồng còn sống có thể làm ra cái tương tự đúng sao?”

      Văn mẹ trợn tròn mắt, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, đợi đến khi ăn cũng no rồi mới mở miệng giải thích nghi hoặc: “Tôi rồi, vụ án này cực kỳ trọng đại, hơn nữa bên Mỹ ban đầu cũng đồng ý Tiếu Đồng triển khai công việc này ở trong nước, sau này họ mới miễn cưỡng đồng ý, số liệu đương nhiên để bên này sao chép lại. Hơn nữa, Tiếu Đồng , kèm theo báo cáo lần này còn có các mẫu vật nghiên cứu được gửi đến. Tôi nghĩ, đối phương chỉ đánh cắp báo cáo mà còn hủy các mẫu vật thí nghiệm này nữa. Chỉ cần mấy thứ đó đều còn nữa, số liệu nghiên cứu cũng lưu lại, cho dù Tiếu Đồng nhớ nội dung trong báo cáo chăng nữa vụ này vẫn bị coi là vu khống, chẳng ai tin cả. Dù sao, điều quan trọng của vụ án đó chính là chứng cớ.”

      “Vậy có bảo vệ được báo cáo và mẫu vật thí nghiệm ?” cần Văn mẹ giải thích thêm, ba Văn cũng hiểu vụ án này chắc chắn cực lớn, ông chỉ là người dân bé cũng thể biết hết nội tình trong đó được, nhưng vẫn có thể quan tâm kết quả cuối cùng được.

      “Bảo vệ được, vốn Sở nghiên cứu làm việc rất chu đáo, xảy ra chuyện như vậy, cảnh sát và nhân viên Sở nghiên cứu tự nhiên có biện pháp ứng cứu kịp thời. Nghe là mẫu vật nghiên cứu và báo cáo được gửi đến Mỹ thông qua con đường đặc biệt khác rồi, công việc của Tiếu Đồng trong vụ án này cũng coi như hào thành rồi, những việc khác còn liên quan đến Tiếu Đồng nữa.”

      “Nghe bà như vậy, tôi lại càng cảm thấy lo lắng. Lỡ như bọn chúng tìm cách trả đũa Tiếu Đồng, vậy Tiếu Đồng và con chúng ta phải gặp nguy hiểm rồi sao?”

      Văn mẹ buông đũa, thở dài hơi: “Có ai phải đâu? Ai ~~, nhưng tính chất công việc của Tiếu Đồng chính là như vậy, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Cứ cho là có chút nguy hiểm, bất quá, việc này Tiếu Đồng cũng cam đoan với tôi là mọi chuyện kết thúc rồi. Hơn nữa, thân phận của thẳng bé được giữ bí mật, đối phương mặc dù đụng đến Sở nghiên cứu nhưng biết người phụ trách công việc này cụ thể là ai. Bây giờ báo cáo cũng chuyển giao rồi, đối phương còn muốn tiêu phí nhân lực đối phó Tiếu Đồng bằng chuyên tâm để ý tình hình bên Mỹ còn hơn. Tôi nghe thấy cũng có lý, cho nên, chúng ta tạm thời cứ yên tâm . Hơn nữa, con cũng gả cho Tiếu Đồng rồi, dù là phúc hay họa cũng phải chịu thôi. Cho dù về sau có gặp phải nguy hiểm gì cũng có biện pháp thay đổi chuyện này, cũng thể vì lo lắng chuyện phát sinh mà chia rẽ hôn nhân của bọn trẻ được.”

      Ba Văn nhìn thấy sắc mặt của Văn mẹ cũng khỏi cười cười: “Nghe lời bà , giống như tôi thực có ý kiến với cuộc hôn nhân của hai đứa trẻ bằng. Tô chỉ là thuận miệng hỏi thế, chúng ta đều già cả rồi, sao lại nhìn thấu mọi việc đây? Con người lúc còn sống, quan trọng nhất phải là sống bao lâu mà là sống vui vẻ hay . Chỉ cần hai đứa lòng thương lẫn nhau, bảo vệ nhau mấy người già cả chúng ta còn để tâm mấy việc đó làm gì? Hơn nữa, tôi tin tưởng Tiếu Đồng có thể bảo vệ tốt cho con của chúng ta.”
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mickmilktruyenky thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      198
      Lúc Tiếu Đồng về đến nhà cũng là hai ngày sau rồi, trong thời gian này bệnh tình của Phó Thiên Húc có tái phát lần. Dù sao vị trí bị trúng đạn cũng ở gần tim nên dù vượt qua thời kỳ nguy hiểm cũng phải ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng trong thời gian dài. Hơn nữa, có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu để tiếp tục công việc như cũ hay cũng là vấn đề rất khó .

      Lúc nghe được tin tức này, Văn Mân cũng biết phản ứng thế nào, tình huống này quả thực rất khó chấp nhận, đối với người giống như Phó Thiên Húc, có người đàn ông nào mong muốn thân thể của mình khỏe mạnh. Nhưng mà đối với gia đình bọn họ chưa chắc chuyện xấu, thể tiếp tục ra tuyến đầu đồng nghĩa với việc bớt phần nguy hiểm. Dù sao, từ bỏ là cảnh sát phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ quốc gia, ta còn là người chồng, cũng sắp trở thành người cha, ta còn phải nghĩ cho gia đình mà chú ý đến an toàn của bản thân nữa.

      Hai ngày nay, Tiếu Đồng vẫn ở lại bệnh viện, thời thời khắc khắc chú ý đến tình hình của Phó Thiên Húc, vừa để bốn vị trưởng bối yên lòng vừa giúp người phụ nữ có thai ổn định lại tâm trạng. Chạy chạy lại ngừng, vừa về đến nhà cũng chỉ kịp ôm Văn Mân cái ngả xuống giường ngủ.

      Nhìn thấy người đàn ông nằm giường râu ria xồm xoàm, vẻ mặt mệt mỏi, Văn Nhân cảm thấy rất yên tâm nhưng đau lòng kém. việc này được giải quyết, tai họa tiềm ở kiếp trước được hóa giải, tin tưởng Tiếu Đồng có thể giữ được lời hứa của mình, bao giờ rời xa nữa.

      Người đàn ông này, bề ngoài lãnh đạm khiến cho người khác vừa mới tiếp xúc cảm thấy vô cùng cay nghiệt và khó gần. Nhưng mà, khi hiểu rồi biết người đàn ông có trách nhiệm, số việc cần phải bỏ sức ra làm cũng tìm cách xử lý thỏa đáng, chăm sóc chu đáo cho những người bên cạnh.

      phải người biết đạo lý đối nhân xử thế, ngược lại là rất hiểu, cho nên ngoài mặt làm nhưng vẫn tự mình làm nếu cần thiết.

      “Sao vậy? Phát chồng em rất đẹp trai, nhìn đến ngây người rồi sao?”

      chăm chú nhìn xuất thần tới nỗi phát người đàn ông lúc mơ ngủ kia từ khi nào tỉnh dậy.

      “Đúng vậy, chồng em rất đẹp trai, cho nên em nhìn đến ngây người rồi,” Văn Mân khó có dịp lên tiếng phủ nhận mà thẹn thùng ra lời khen ngợi.

      Tiếu Đồng đưa tay sờ sờ chiếc cằm thô sáp của mình, cần soi gương cũng biết mình tại nhếch nhác cỡ nào. Nhưng mà nhận được ánh mắt dịu dàng của Văn Mân, khóe miệng chỉ cong lên, thản nhiên đón nhận lời khen ngợi của .

      Di chuyển thân thể cho mình tiến lại gần Văn Mân ngồi ở mép giường, nắm lấy tay của , đem đầu mình chôn vào giữa hai tay , lúc sau mới ngẩng đầu hôn lên chiếc bụng bầu của cái.

      “Hai ngày nay chắc em rất mệt mỏi, rất lo lắng phải ? Bây giờ, em hoàn toàn có thể yên tâm rồi, Phó Thiên Húc có việc gì, Khương Bạch San cũng có việc gì.”

      Nghe thấy lời của Tiếu Đồng, trong đầu Văn Mân đột nhiên lên ý niệm, đưa tay nắm lấy khuôn mặt để nhìn thẳng vào mắt mình.

      “Chuyện Phó Thiên Húc được điều về tuyến hai có phải do làm chuyện gì ? Em nhớ Khương Bạch San từng , Phó Thiên Húc cực kỳ thích công việc này của ta. Hơn nữa, nhiệm vụ lần này cũng chấp hành đến nửa đường rồi, dù là dựa theo quy định hay là theo tính cách của ta cũng thể bỏ dở giữa chừng mới đúng.”

      “Bà xã có vẻ rất hiểu cậu ta phải?” Giọng của Tiếu Đồng hơi trầm xuống, trong giọng cũng mang theo đạo dấm chua.

      Văn Mân vươn tay nhấn vào cái trán dày rộng của cái, giọng giễu cợt: “Toàn suy nghĩ những chuyện linh tinh! được phép sang chuyện khác, mau thành khai báo.”

      Tiếu Đồng bất lực buông tiếng thở dài, xoay người ngồi dậy, vừa bước về phía phòng tắm vừa nhàn nhã lại câu: “Ai bảo bà xã của lo lắng cho người khác đến nỗi mất ăn mất ngủ, làm chồng, chỉ có thể cố gắng thuyết phục người ta thôi.”

      Nhìn theo hình bóng của sắp biến mất ở cửa phòng tắm, Văn Mân ngồi chiếc giường mềm mại, trong lòng cũng trở nên mềm mại. là may mắn ông trời cho thêm cơ hội được sống lại mới có thể có được người chồng giống như Tiếu Đồng lần nữa.
      Last edited: 9/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 199: Sinh con 1


      Lúc Văn Mân bắt đầu chuyển dạ là ba giờ sáng, cách ngày sinh dự tính còn hơn tuần nữa. Dưới kiên trì của Tiếu Đồng, chấp nhận vào nằm trong phòng chờ sinh của bệnh viện từ sớm. Đây là đứa con đầu tiên của bọn họ cho nên mọi người trong nhà từ xuống dưới đều hết sức khẩn trương.

      Đặc biệt là hai ngày nay, nhìn thấy sắp tới ngày sinh dự tính rồi, Tiếu Đồng và Văn mẹ cứ cách tiếng đồng hồ lại hỏi cảm giác thế nào, xem có phải sắp sinh rồi .

      Chỉ là mỗi lần đều trả lời câu: “Chưa có cảm giác gì cả, mọi chuyện vẫn bình thường.”

      Tiếu Đồng lại lo lắng có chuyện gì ngoài ý muốn, ràng mấy tháng trước bổ túc rất nhiều kiến thức về chuyện mang thai và sinh đẻ nhưng vẫn lo lắng chạy tìm bác sĩ. Cho đến khi bác sĩ giải thích giải thích lại rằng ngày sinh và ngày dự sinh chưa chắc chính xác 100%, quá vài ngày cũng là chuyện rất bình thường mới thoáng yên tâm chút.

      Văn Mân nằm ở phòng chờ sinh VIP của bệnh viện, căn phòng được bố trí vô cùng ấm áp, giống ở bệnh viện chút nào, ngược lại giống như phòng khách sạn năm sao. Dĩ nhiên, giường ngủ cũng phải là loại giường đơn bình thường mà là loại giường đôi thoải mái và rộng rãi.

      Cho nên, bên này vừa có điểm bất thường, người có thần kinh nhạy cảm và khẩn trương suốt mấy ngày nay như Tiếu Đồng lập tức nhận ra.

      “Nhóc, em làm sao vậy? Có phải muốn sinh rồi ?”

      Nhìn thấy còn chưa mở mắt cố gắng để ngồi dậy, trái tim Văn Mân chậm rãi chạy qua tia đau lòng.

      Hơn nữa, lần này có thể cảm giác được chút, cơn co thắt vừa rồi lại thấy nữa. Nhớ tới bác sĩ từng qua, gần tới ngày sinh có thể xuất tượng chuyển dạ giả, vì vậy, đưa tay vỗ bàn tay Tiếu Đồng để yên lòng.

      có gì đâu, cứ yên tâm ngủ tiếp , có thể cục cưng đá em chút thôi mà, nếu thấy có gì ổn em gọi dậy.”

      Tiếu Đồng thấy thần sắc của Văn Mân vẫn rất tốt, hơn nữa trong giọng cũng có chút bất thường nào mới dụi mắt nằm xuống ngủ lại lần nữa.

      Văn Mân muốn yên lặng nằm xuống ngủ thêm, nhưng chưa được bao lâu cái cảm giác co thắt ban nãy đột nhiên lại ập tới. sợ rằng đó chỉ là báo động giả, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tiếu Đồng nên cố gắng hít thở sâu để áp chế những cơn đau thắt ở dưới bụng.

      Cũng may, sau khi hít thở mấy lần, cảm giác này lại biến mất. Chỉ là bị tình dậy lần nữa nên thể nào ngủ tiếp được, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường thấy hơn ba giờ sáng, vì vậy dứt khoát mở mắt nằm đó chờ cho trời sáng.

      Nhưng chỉ vài giây sau đó, cảm giác co thắt lại tiếp tục truyền đến từ dưới bụng, cứ như vậy lặp lặp lại vài lần, cuối cùng khẳng định, chỉ e đứa bé trong bụng muốn ra ngoài rồi. tay đỡ bụng mình cố gắng hít thở sâu, tay lắc lắc Tiếu Đồng nằm bên cạnh.

      Tiếu Đồng vốn dĩ ngủ sâu, Văn Mân chỉ mới lắc cái lập tức tỉnh dậy rồi.

      “Nhóc…”

      “Tiếu Đồng, gọi điện cho ba mẹ gấp , em muốn sinh rồi để cho bọn họ tới đây chút. Còn nữa, mau rung chuông gọi bác sĩ tới luôn .”

      Nhìn thấy Tiếu Đồng vừa nghe thấy sắp sinh khẩn trương đến mức biết làm gì, Văn Mân cố gắng nặn ra nụ cười trấn định: “ đừng khẩn trương, bây giờ chỉ mới bắt đầu chuyển dạ, có lẽ phải chờ thêm mấy giờ nữa mới sinh được, cứ từ từ thôi.”
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mickmilktruyenky thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 200

      Sinh con 2



      Nhưng việc diễn ra tiếp theo lại được như mong muốn, vừa dứt lời cảm thấy từng trận co thắt dữ dội truyền đến liên tục từ bụng dưới, vốn dĩ bàn tay chỉ muốn vỗ Tiếu Đồng cũng lập tức phải nắm chặt.

      “Nhóc, sao rồi? Em làm sao vậy? Rất đau sao?” Nhìn thấy vẻ mặt Văn Mân vừa rồi còn trấn định đột nhiên trắng bệch, trán cũng lấm tấm mồ hôi, Tiếu Đồng vốn quen nhìn những việc trọng đại cũng lập tức hoảng hốt, luống cuống tay chân nhảy xuống giường, ngay cả dép lê cũng kịp mang hốt ha hốt hoảng nhấn chuông ở đầu giường, vừa giơ tay lau mồ hôi trán giúp vừa lắp bắp an ủi.

      vất vả mới chịu đựng được trận đau đớn chấn dứt, Văn Mân lúc này mới nhìn lại người đàn ông bên cạnh lên tiếng an ủi: “Tiếu Đồng, đừng quá khẩn trương, chỉ là đau bụng sinh thôi…”

      Lời còn chưa dứt, trận co thắt lập tức ập tới lần nữa. Tình cảnh này, Tiếu Đồng sao còn có thể đợi nữa, bác sĩ còn chưa tới, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, muốn tự mình kêu. Cũng may, vừa tới cửa thấy bác sĩ phụ trách Văn Mân cùng với mấy người y tá đẩy theo giường bệnh cũng vừa chạy tới.

      “Giáo sư Tiếu, xin chớ khẩn trương, đây chỉ là phản ứng bình thường, tôi lập tức mang Tiếu phu nhân vào phòng chờ sinh, kiểm tra tình hình mở cửa tử cung chút.”

      Tiếu Đồng nhìn thấy tất cả mọi người ở đây đều có vẻ bình tĩnh, nỗi bất an trong lòng mới được hóa giải chút. Nhưng lúc ôm chuẩn bị mang đặt lên chiếc giường đẩy bàn tay vốn đặt ở đầu gối của cảm giác được ẩm ướt.

      “Giáo sư Tiếu, nhanh lên, nhanh lên, cẩn thận chút, đem Tiếu phu nhân đặt xuống giường , vỡ nước ối rồi, phải nhanh chóng tiến vào phòng sinh thôi.”

      Bác sĩ nhìn thấy tình hình ổn lập tức nhắc nhở Tiếu Đồng lúc này vẫn sững sờ tại chỗ.

      Nghe vậy, Tiếu Đồng lập tức làm theo chỉ thị, đợi đến khi nhìn thấy Văn Mân tiến vào phòng sinh, bàn tay vẫn còn run rẩy, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời có biểu rối loạn như vậy.

      vào phòng sinh cùng với Văn Mân là do hai người sớm thỏa thuận. Vốn dĩ muốn ở lại bên cạnh nhưng nhất định đồng ý.

      : “Nếu ở bên cạnh em, em cảm thấy có chỗ dựa vào mà trở nên mềm yếu. Lúc sinh con mà còn mềm yếu nữa rất khó rặn đứa bé ra, ngược lại kéo dài thời gian tốt đối với cả em lẫn đứa bé.”

      Đến nước này rồi chỉ có thể thỏa hiệp. Nhưng giờ này, mình ngồi đợi bên ngoài phòng sinh nghe tiếng kêu rên từ trong truyền ra, hối hận muốn chết rồi. Sao lúc đó lại thỏa hiệp, đáng lẽ nên đáp ứng, cứ nhất định phải ở lại bên cạnh bây giờ chịu đau như vậy.

      Qua hồi lâu sau, Tiếu Đồng mới chợt nhớ rằng ba mẹ vợ vẫn chưa biết chuyện Văn Mân chuẩn bị sinh, vừa rồi quá căng thẳng nên quên gọi điện cho bọn họ. lấy di động ra chuẩn bị gọi điện báo cho ba mẹ nhưng bàn tay lại cực kỳ run rẩy, ngay cả số điện thoại cũng ấn sai rất nhiều lần. Sau khi cố gắng hít thở sâu, gắng gượng đè nén nỗi bất an trong lòng, cuối cùng cũng thành công gọi được cú điện thoại này.

      Mọi người vốn nghĩ việc sinh nở cũng phải mất ba bốn giờ nên sau khi nhận được điện thoại, ba mẹ Văn Mân còn nán lại lấy thêm vài thứ. Mọi đồ dùng chuẩn bị cho việc sinh nở được chuẩn bị từ trước, cũng được đưa đến bệnh viện trước đó rồi nhưng lúc ra cửa Văn mẹ lại nghĩ tới có vài thứ cần phải mang thêm.

      Chần chờ mãi, mất nửa giờ sau bọn họ mới đến được bệnh viện, vội vã chạy tới phòng sinh, vốn định an ủi tinh thần hoảng loạn của Tiếu Đồng chút, nhưng lời còn chưa kịp thốt cửa phòng sinh được đẩy ra.
      Last edited: 9/10/14
      Pe Mickmilktruyenky thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 201: Sinh con 3


      Tiếu Đồng vừa nghe thấy tiếng động, nét mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, trong đầu quanh quẩn những hình ảnh tốt đẹp. lúc sinh lại có người từ trong phòng bước ra chẳng lẽ là vì bên trong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      Mới nghĩ tới đây, sắc mặt của trắng càng thêm trắng.

      “Xin chúc mừng giáo sư Tiếu! Vợ ngài sinh hạ cậu con trai, mẹ tròn con vuông. tại y tá giúp đưa bé kiểm tra cân nặng, lập tức bế ra cho các vị nhìn thử. Chờ các vị ngắm xong rồi, hai mẹ con còn phải ở lại phòng sinh quan sát thêm vài giờ nữa, nếu xác nhận cả hai đều có vấn đề gì là có thể chuyển ra phòng bệnh nghỉ ngơi rồi.”

      “Sinh…sinh rồi…?” Tiếu Đồng trừng lớn mắt vẻ mặt dám tin nhìn bác sĩ, lại nhìn đồng hồ tay mình để kiểm tra thời gian.

      “Đúng vậy, Tiếu phu nhân sinh con cực kỳ thuận lợi, chắc hẳn thời kỳ mang thai kiên trì vận động thích hợp. Xin giáo sư Tiếu yên tâm, xảy ra bất cứ chuyện gì, sau hai giờ quan sát là mọi người có thể gặp mặt.”

      Nghe thấy lời của bác sĩ, ba mẹ Văn cũng có chút choáng váng, nghĩ tới con mình lại tự sinh con nhanh như vậy. Bình thường bọn họ nghe chuyện sinh con cực kỳ vất vả, còn tưởng rằng dù có thuận lợi đến mấy cũng phải mất vài ba tiếng, nghĩ tới mới nửa giờ đứa bé được sinh ra.

      Lúc đứa trẻ được y tá quấn tã ôm tới, Văn mẹ là người đầu tiên bước lại ôm lấy cháu mình. Nhìn thấy khuôn mặt đứa bé hồng hào, nhắn, bà cảm động đến mức nước mắt cũng tự động rớt xuống.

      “Tiếu Đồng, mau đến xem, dáng dấp đứa này đẹp, là đứa bé đẹp nhất mà mẹ từng nhìn thấy, mau đến xem, mau đến xem.”

      Tiếu Đồng nhìn chằm chằm vào đứa trẻ được quấn trong tã mãi vẫn thể hoàn hồn, may mà ba vợ nhàng đẩy cái mới kịp hồi phục lại. vươn tay muốn bế lấy đứa bé nhưng lại sợ mình tay chân vụng về làm tổn thương đến làn da non nớt của bé.

      Văn mẹ thấy vậy lập tức đem đứa bé trong ngực mình đặt vào tay Tiếu Đồng, giọng trấn an: “Đừng sợ, đây con trai của con, con làm tổn thương đến đứa bé.”

      Mặc dù có Văn mẹ an ủi nhưng Tiếu Đồng vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ, cũng dám động, chỉ sợ vừa mới cử động chút là có thể thức tỉnh bảo bối ngủ say.

      Nhìn thấy bộ dạng ngay ngốc của Tiếu Đồng, Văn mẹ che miệng cười khẽ, lặng lẽ thúc tay chồng mình, khẽ vào tai ông: “Ông xem, Tiếu Đồng như vậy có ngốc chứ. Ha ha ha, Có phải trước đây lúc ông nhìn thấy con của mình cũng là cái bộ dáng này.”

      Ánh mắt ba Văn vẫn chăm chú dán vào đứa trẻ trong ngực Tiếu Đồng, vẻ mặt cũng ửng hồng kém. Ông cố gắng khụ khụ vài tiếng để che dấu bối rối của mình mới lên tiếng phản bác: “Sao có thể, tôi so với thằng bé còn trấn định hơn nhiều.”

      Tiếu Đồng ôm được bao lâu, đứa bé bị y tá bế trở lại phòng sinh, sau thời gian quan sát ban đầu mới cùng Văn Mân trở về phòng bênh.

      Mặc dù sinh nở rất thuận lợi, thời gian sinh nở cũng rất nhanh nhưng sau khi đứa bé được sinh ra, Văn Mân chỉ kịp liếc mắt nhìn con cái rồi mệt mỏi ngủ thiếp , cho đến hơn tám giờ sáng mới từ từ tỉnh lại.

      Mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là hình ảnh Tiếu Đồng ngồi dưới ánh ban mai. Lúc này ngồi giữa chiếc giường của và đứa trẻ, cúi đầu nhìn đứa trẻ vẫn ngủ say trong cũi, lúc sau mới quay đầu lại nhìn . Xem ra là trong khoảng thời gian này vẫn cứ ngồi như vậy, nhìn người này lát rồi quay lại ngắm nghía người kia.

      Khi ánh mắt Tiếu Đồng bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Văn Mân, ý cười khóe miệng lại nồng đậm thêm mấy phần.

      Bàn tay nắm chặt tay của Văn Mân bất giác siết chặt lại, dịu dàng : “Nhóc, cảm ơn em.”

      Vừa nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng Văn Mân chỉ cảm thấy ngọt ngào đến khó tả, lâu sau mới nhàng đáp lại câu: “Đứa ngốc.”

      -----------------***HOÀN CHÍNH VĂN***-----------------


      ***
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyElaineNguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :