1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 192: Phải kiên cường


      “Tình trạng của cảnh sát Phó và Bạch San thế nào rồi? Trước khi tới đây, tôi cũng chỉ biết được cảnh sát Phó bị thương, biết tình huống cụ thể.”

      Sau khi vào đến thang máy, Văn Mân lập tức hỏi ra vấn đề mà muốn biết nhất lúc này.

      Người kia vốn là chăm chú nhìn biển báo thang máy, hiển nhiên trong lòng cũng cực kỳ sốt ruột.

      “Vết thương của cảnh sát Phó thế nào chắc phải chờ phẫu thuật xong mới biết được. Chỉ là đường đưa tới bệnh viện từng bị sốc nặng, hơn nữa do bị mất máu quá nhiều nên chỉ e là tình trạng được tốt lắm.”

      tốt lắm chẳng qau là dùng từ nhàng hơn chút mà thôi. Nếu ra chỉ có thể là rất tệ.

      Khương Bạch San là nhân viên tại trường chứng kiến toàn bộ việc xảy ra trong phòng thí nghiệm. Bản thân là trợ lý nghiên cứu viên, ngay cả khi lĩnh vực nghiên cứu chủ yếu của phải là cơ thể người cũng biết lúc này cơ hội cứu sống Phó Thiên Húc là cực thấp.

      Cho nên, bây giờ mới ngồi mãi bên ngoài phòng phẫu thuật chịu nhúc nhích, vẻ mặt hề thay đổi, chỉ là xung quanh tản ra loại hơi thở giống như bước vào địa ngục.

      Thấy thể hỏi thêm gì nữa, Văn Mân cũng ngừng hỏi, chỉ là bàn tay nắm lấy tay Văn mẹ siết chặt thêm vài phần, thậm chí ngay cả các đốt ngón tay hình như cũng trắng bệch rồi.

      Văn mẹ chịu đựng đau đớn trong lòng bàn tay, nghiêng đầu liếc qua Văn Mân, cuối cùng chỉ thầm thở dài hơi. Ai ~, Khương Bạch San và Phó Thiên Húc hai đứa trẻ này, tuy bà tiếp xúc nhiều lắm nhưng chỉ nhìn thôi cũng biết là dễ dàng. Sao cố tình lại gặp phải chuyện này, lại còn đúng lúc Khương Bạch San mới có thai nữa chứ. Nếu như thực xảy ra chuyện, đứa bé đáng thương kia phải làm thế nào bây giờ?

      Đợi đến khi thang máy dừng lại, cửa vừa mở ra, Văn Mân lập tức nhìn thấy bóng dáng đơn ngồi giữa hành lang trống rỗng, mong manh mà tuyệt vọng.

      đợi Văn mẹ dìu , đưa tay đỡ lấy bụng mình, vội vàng bước tới trước mặt Khương Bạch San.

      Khương Bạch San nghe được tiếng động, vô thức ngẩng đầu nhìn, chỉ là trong ánh mắt trống rỗng, sao có thể nhận ra người đứng trước mặt mình là ai.

      “Bạch San…”

      Nghe thấy tên mình, Khương Bạch San sửng sốt mất lúc, ánh mắt chậm rãi ngước nhìn, vẻ mặt cũng dần dần ra vài biến hóa.

      “Văn Mân, tối qua ấy mới cùng tôi cười , chờ đứa bé được sinh ra rồi dẫn hai mẹ con bổ sung tuần trăng mật…”

      câu dài lắm, nhưng Khương Bạch San lại đến đứt quãng, cuối cùng nghẹn ngào đến mức được nên lời.

      Văn Mân cứ đứng ở đó, biết nên gì để an ủi ấy. biết, giây phút này, dù có nhiều cũng vô ích, chỉ an ủi được Khương Bạch San mà ngược lại còn khiến ấy càng thêm khó chịu.

      nhàng vươn tay ôm lấy đầu Khương Bạch San dựa vào trong ngực mình. Chiếc ôm này cũng chặt, chỉ là nghĩ muốn dùng phương thức này để cho ấy biết, mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng còn có làm bạn bên cạnh ấy.

      Văn mẹ nhìn thấy cảnh hai đứa trẻ ôm nhau cùng chỗ, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng chua xót. Mặc dù lo lắng cho tình trạng thân thể giờ của Văn Mân, đứng lâu tốt, nhưng mà vẫn cố gắng nhẫn nại, tiến lên quấy rầy hai người.

      Sau hồi im lặng, thấy cảm xúc của Khương Bạch San tốt lên chút, lúc này Văn Mân mới mở miệng khuyên nhủ.

      “Bạch San, hãy nghĩ đến đứa con ở trong bụng, Phó Thiên Húc nhất định có việc gì. , ấy là người đàn ông biết giữ chữ tín, ấy thất tín với , thất tín với đứa con này. Chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ đợi ấy bình an ra ngoài là được, nhất định phải kiên cường đấy, biết ?”
      Pe Mickmilktruyenky thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 193: Chờ đợi


      Thời gian phẫu thuật kéo dài, Văn Mân ngồi đợi lâu cũng thấy phần eo của mình vô cùng nhức mỏi.

      Trong thời gian chờ đợi, ba Văn từ trung tâm sinh hoạt của tiểu khu trở về nhà, thấy trong nhà trống rỗng ai mới gọi điện hỏi. Sau khi biết mọi chuyện, ông có ý định đến bệnh viện trông nom nhưng bị Văn mẹ bác bỏ, chỉ nhiều người cũng làm được gì, bằng ông ở nhà làm tốt công tác hậu cần, chờ Phó Thiên Húc phẫu thuật xong, bà cùng Văn Mân trở về có cơm ăn là được.

      Văn Mân vẫn nhìn thấy Tiếu Đồng đâu, sau khi hỏi người đàn ông dẫn đến phòng mổ mới biết được, Tiếu Đồng vì lo lắng tình huống bên trong phòng phẫu thuật nên sau khi chào hỏi viện trưởng xong cũng vào phòng phẫu thuật luôn.

      Nghe được tin này, Văn Mân lại cảm thấy an tâm. Mặc dù Tiếu Đồng phải là người tốt nghiệp ngành y chính quy nhưng đối với cấu tạo cơ thể lại nắm rất , e là những bác sĩ ngoại khoa bình thường cũng giỏi bằng được. Nếu có bên cạnh theo sát tình hình, cảm thấy yên tâm hơn chút.

      Văn mẹ lo lắng nếu hai người phụ nữ có thai cứ nóng lòng ngồi đợi bên ngoài trong thời gian dài như vậy có hại cho thân thể, lặng lẽ đến phòng y tá mượn hai cái gối đầu mang đến đặt bên hông Văn Mân và Khương Bạch San để hai người tựa vào.

      Khi chiếc gối được đặt sau thắt lưng, Văn Mân bất giác nhàng thở ra hơi, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

      Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Khương Bạch San quay đầu áy này nhìn thoáng qua Văn Mân. biết, tình trạng thân thể của Văn Mân giờ thích hợp cùng chờ đợi ở chỗ này.

      Nhưng mà lúc này, trong lòng vô cùng sợ hãi, sợ nếu Phó Thiên Húc xảy ra vấn đề thể tự mình chống đỡ được. Nếu chỉ có mình việc chống đỡ cũng quá khó khăn, nhưng mà Văn Mân đúng, trong bụng còn có đứa trẻ nữa. Nếu…nếu Phó Thiên Húc thể tỉnh lại, đứa con trong bụng chính là huyết nhục duy nhất của đời này, nhất định phải bảo vệ nó.

      “Văn Mân, thực xin lỗi…” Thiên ngôn vạn ngữ, lúc này cũng chỉ có thể thốt ra được câu như vậy.

      gì vậy? cũng đừng quá lo lắng nữa, chồng là người đàn ông có trách nhiệm, mặc kệ và đứa trẻ đâu, yên tâm , có việc gì.”

      Văn Mân vừa xong, loạt tiếng bước chân hỗn độn truyền tới từ cuối hành lang. Mọi người hẹn mà cùng ngước lên nhìn về hướng phát ra thanh, người đàn ông vừa rỗi dẫn Văn Mân vào dẫn theo bốn người nam nữ trung niên bước tới.

      Bốn người này ràng là hai cặp vợ chồng, dìu nhau bước tới chỗ này, khó để nhận ra bước chân của họ có phần hơi lảo đảo.

      “Ba, mẹ…”

      đợi Văn Mân đoán ra thân phận của bốn người kia, Khương Bạch San bên cạnh nghẹn ngào gọi trước.

      “Bạch San, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Đêm qua còn rất tốt, sao hôm nay phải vào phòng phẫu thuật rồi?”

      người phụ nữ trung niên dẫn đầu lên tiếng, vẻ mặt lo lắng, đường cong của gương mặt có thể cho thấy bình thường người này vốn là người phụ nữ vô cùng nghiêm nghị.

      “Mẹ ~ con…” Có lẽ là do nhìn thấy người thân, tâm trạng bi thương vốn được kìm nén của Khương Bạch San lập tức vỡ òa, mới được hai chữ này khóc thành tiếng rồi.

      Văn Mân tự giác nhường lại vị trí bên cạnh Khương Bạch San, để bốn người họ có thể đứng gần ấy hơn. biết, bây giờ, so với Khương Bạch San càng hy vọng có cha mẹ cùng cha mẹ chồng ở bên cạnh mình hơn.

      Văn mẹ thức thời đưa tay dìu Văn Mân bước đến chiếc ghế xa hơn ngồi xuống, nhìn thấy tình huống của Khương Bạch San ở bên kia, buông tiếng thở dài.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mickmilktruyenky thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 193: Chờ đợi


      Thời gian phẫu thuật kéo dài, Văn Mân ngồi đợi lâu cũng thấy phần eo của mình vô cùng nhức mỏi.

      Trong thời gian chờ đợi, ba Văn từ trung tâm sinh hoạt của tiểu khu trở về nhà, thấy trong nhà trống rỗng ai mới gọi điện hỏi. Sau khi biết mọi chuyện, ông có ý định đến bệnh viện trông nom nhưng bị Văn mẹ bác bỏ, chỉ nhiều người cũng làm được gì, bằng ông ở nhà làm tốt công tác hậu cần, chờ Phó Thiên Húc phẫu thuật xong, bà cùng Văn Mân trở về có cơm ăn là được.

      Văn Mân vẫn nhìn thấy Tiếu Đồng đâu, sau khi hỏi người đàn ông dẫn đến phòng mổ mới biết được, Tiếu Đồng vì lo lắng tình huống bên trong phòng phẫu thuật nên sau khi chào hỏi viện trưởng xong cũng vào phòng phẫu thuật luôn.

      Nghe được tin này, Văn Mân lại cảm thấy an tâm. Mặc dù Tiếu Đồng phải là người tốt nghiệp ngành y chính quy nhưng đối với cấu tạo cơ thể lại nắm rất , e là những bác sĩ ngoại khoa bình thường cũng giỏi bằng được. Nếu có bên cạnh theo sát tình hình, cảm thấy yên tâm hơn chút.

      Văn mẹ lo lắng nếu hai người phụ nữ có thai cứ nóng lòng ngồi đợi bên ngoài trong thời gian dài như vậy có hại cho thân thể, lặng lẽ đến phòng y tá mượn hai cái gối đầu mang đến đặt bên hông Văn Mân và Khương Bạch San để hai người tựa vào.

      Khi chiếc gối được đặt sau thắt lưng, Văn Mân bất giác nhàng thở ra hơi, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

      Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Khương Bạch San quay đầu áy này nhìn thoáng qua Văn Mân. biết, tình trạng thân thể của Văn Mân giờ thích hợp cùng chờ đợi ở chỗ này.

      Nhưng mà lúc này, trong lòng vô cùng sợ hãi, sợ nếu Phó Thiên Húc xảy ra vấn đề thể tự mình chống đỡ được. Nếu chỉ có mình việc chống đỡ cũng quá khó khăn, nhưng mà Văn Mân đúng, trong bụng còn có đứa trẻ nữa. Nếu…nếu Phó Thiên Húc thể tỉnh lại, đứa con trong bụng chính là huyết nhục duy nhất của đời này, nhất định phải bảo vệ nó.

      “Văn Mân, thực xin lỗi…” Thiên ngôn vạn ngữ, lúc này cũng chỉ có thể thốt ra được câu như vậy.

      gì vậy? cũng đừng quá lo lắng nữa, chồng là người đàn ông có trách nhiệm, mặc kệ và đứa trẻ đâu, yên tâm , có việc gì.”

      Văn Mân vừa xong, loạt tiếng bước chân hỗn độn truyền tới từ cuối hành lang. Mọi người hẹn mà cùng ngước lên nhìn về hướng phát ra thanh, người đàn ông vừa rỗi dẫn Văn Mân vào dẫn theo bốn người nam nữ trung niên bước tới.

      Bốn người này ràng là hai cặp vợ chồng, dìu nhau bước tới chỗ này, khó để nhận ra bước chân của họ có phần hơi lảo đảo.

      “Ba, mẹ…”

      đợi Văn Mân đoán ra thân phận của bốn người kia, Khương Bạch San bên cạnh nghẹn ngào gọi trước.

      “Bạch San, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Đêm qua còn rất tốt, sao hôm nay phải vào phòng phẫu thuật rồi?”

      người phụ nữ trung niên dẫn đầu lên tiếng, vẻ mặt lo lắng, đường cong của gương mặt có thể cho thấy bình thường người này vốn là người phụ nữ vô cùng nghiêm nghị.

      “Mẹ ~ con…” Có lẽ là do nhìn thấy người thân, tâm trạng bi thương vốn được kìm nén của Khương Bạch San lập tức vỡ òa, mới được hai chữ này khóc thành tiếng rồi.

      Văn Mân tự giác nhường lại vị trí bên cạnh Khương Bạch San, để bốn người họ có thể đứng gần ấy hơn. biết, bây giờ, so với Khương Bạch San càng hy vọng có cha mẹ cùng cha mẹ chồng ở bên cạnh mình hơn.

      Văn mẹ thức thời đưa tay dìu Văn Mân bước đến chiếc ghế xa hơn ngồi xuống, nhìn thấy tình huống của Khương Bạch San ở bên kia, buông tiếng thở dài.
      Pe Mickmilktruyenky thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 194: Tai họa tiềm


      Văn Mân muốn thừa dịp tựa vào ghế nghỉ ngơi lát, đột nhiên bàn tay bị Văn mẹ dùng sức nhéo cái. ngẩng đầu lên nhìn mẹ đầy vẻ khó hiểu, lại thấy mẹ hếch cằm lên ý bảo nhìn về phía Khương Bạch San.

      nghe lời, nhìn về hướng đó lại thấy có gì quái lạ, vì vậy mới quay đầu nhìn lại mẹ đầy nghi hoặc.

      Văn mẹ bất đắc dĩ trợn trắng mắt, ghé vào tai câu: “Hai người đứng phía sau Khương Bạch San chắc là cha mẹ ấy phải ?”

      Văn Mân ngoảnh đầu xác nhận lại chút, từng thấy qua ảnh gia đình của Khương Bạch San trong vsi tiền ấy, tính ra cũng từng gặp mặt cha mẹ lần. Sau khi xác nhận đúng là bọn họ, quay lại gật đầu nhưng vẫn hiểu tại sao mẹ lại có thể xác định được như vậy.

      bé ngốc, trong tình cảnh này cũng chỉ có cha mẹ ruột thịt mới có thể quan tâm đến tình trạng thân thể của con mình như vậy. Hai người đứng phía trước vẫn cầm tay ấy hỏi thăm, nhìn qua có vẻ quan tâm nhưng thực tế chính là quan tâm tình trạng của Phó Thiên Húc, căn bản phải lo lắng cho thân thể của Khương Bạch San giờ. Hỏi nhiều như vậy, chỉ khiến cho thân thể của ấy càng chịu thêm gánh nặng mà thôi.”

      Lời của Văn mẹ thốt ra có vẻ nhàng nhưng lọt vào tai Văn Mân lại trở nên cực kỳ nghiêm trọng. quay đầu lại nhìn thử tình huống của Khương Bạch San ở bên kia liền nhận ra đúng là có bất đồng.

      “Theo như mẹ thấy nha, Phó Thiên Húc có việc gì mọi việc mới an ổn được, lỡ như có chuyện gì xảy ra có lẽ đứa bé trong bụng Khương Bạch San khó lòng giữ được.”

      Lại câu kinh động lòng người, Văn Mân khiếp sợ nhìn mẹ : “Mẹ, sao mẹ lại như vậy! Bạch San rất chồng mình, bởi vì rất cho nên nếu chồng ấy có xảy ra chuyện gì ấy nhất định quý trọng đưa bé này, để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.”

      “Hừ ~~, ý của mẹ cũng phải như vậy. Đương nhiên mẹ biết Khương Bạch San vì đứa bé này mà tự chăm sóc mình. Nhưng mà con nhìn xem ánh mắt cha mẹ ấy , nãy giờ bọn họ biết liếc nhìn đứa bé trong bụng ấy mấy lần nữa.”

      “???” Lúc đầu Văn Mân còn lý giải nổi ý tứ trong lời này của Văn mẹ, nhưng chỉ trong chốc lát ngầm hiểu ra: “Mẹ, ý của mẹ là, nếu Phó Thiên Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cha mẹ của Khương Bạch San để ấy sinh hạ đứa bé này?”

      Văn mẹ lại nhìn về phía Khương Bạch San với ánh mắt đầy ý vị: “ Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, cha mẹ nào lại xem trọng con cái của mình nhất. Dù sao Bạch San vẫn còn rất trẻ, tại lại mới mang thai có vài tháng, so với việc làm bà mẹ đơn thân, mang theo đứa bé này tìm người đàn ông để kết hôn dĩ nhiên cha mẹ của ấy càng muốn có thể bỏ đứa bé này, phụ nữ có con muốn tái hôn chẳng phải dễ dàng hơn sao? Hơn nữa, nếu giữ lại đứa bé này, với tính cách của Khương Bạch San, chỉ sợ ấy cả đời thể quên được Phó Thiên Húc, cách khác, đời này của ấy coi như hết rồi.”

      Nghe xong lời phân tích của Văn mẹ, nét mặt Văn Mân càng trở nên khó coi. Đây được coi là đạo lý gì, có là họ thực quan tâm đến Khương Bạch San ? Hơn nữa, Phó Thiên Húc giờ nãy vẫn còn trong phòng cấp cứu, chưa chắc xảy ra chuyện gì, bây giờ nghĩ đến điều này có phải là quá sớm rồi .”

      Văn mẹ nhìn thấy sắc mặt của Văn Mân, cũng hiểu được trong lòng con nghĩ điều gì, chỉ giơ tay nhàng ấn cái vào trán của : “Con nha ~, mặc dù sắp làm mẹ rồi nhưng vẫn hiểu được tấm lòng cha mẹ. Lời này ra có vẻ khó nghe chút, nhưng nếu đổi lại là mẹ, lựa chọn của mẹ cũng giống với cha mẹ của Khương Bạch San. gì có thể thắng nổi thử thách của thời gian, nếu có đứa bé này, sớm muộn gì Khương Bạch San cũng có thể quên được Phó Thiên Húc. Làm cha mẹ, có ai nhẫn tâm nhìn con mình thủ tiết cả đời, làm bà mẹ đơn thân đâu chứ?”
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mickmilktruyenky thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 195: Bình an



      Thời gian chờ đợi luôn dài vô tận, huống chi là trong tình trạng nóng lòng như vậy. Mỗi động tĩnh bên trong dù đến đâu cũng khiến cho những người chờ đợi bên ngoài sợ hãi. Cũng may, cuộc phẫu thuật kéo dài cuối cùng cũng có thể kết thúc.

      Lúc đèn báo hiệu cửa bên ngoài phòng phẫu thuật tắt , mọi người ở bên ngoài đều đồng loạt đứng dậy. biết Khương Bạch San lấy được khí lực chỗ nào, đẩy cha mẹ cùng cha mẹ chồng đứng vây quanh mình ra rồi vọt thẳng tới cửa.

      Người đầu tiên bước ra chính là y tá, tiếp theo là bác sĩ mổ chính với vẻ mặt mệt mỏi cùng Tiếu Đồng.

      Văn Mân cũng muốn nhanh chóng chạy tới hỏi thăm tình hình phẫu thuật thế nào, nhưng bởi vì thời gian ngồi đợi hơi dài, thân thể nặng nề của căn bản nghe theo điều khiển của nữa.

      Dù rất nóng vội nhưng lại thể làm gì được, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt để hỏi Tiếu Đồng.

      Sau khi Tiếu Đồng nhìn về phía lộ ra nụ cười. Văn Mân mới hoàn toàn buông lỏng. nhìn thấy ánh mắt của rất thoải mái. tốt! Rốt cuộc cũng có việc gì, vận xui ở kiếp trước thả xuống người Khương Bạch San, Phó Thiên Húc cũng chết. tốt quá!

      Có lẽ bởi vì cuối cùng cũng buông xuống được những lo lắng trong lòng, cũng có thể bởi vì thân thể quá mức mệt mỏi, cơn chóng mặt bị dùng sức khống chế lại lập tức ập tới, lảo đảo vài bước rồi cứ thế ngồi thẳng xuống.

      Nhìn thấy Văn Mân lảo đảo tìm ghế dựa, sắc mặt Tiếu Đồng đột nhiên trắng bệch. Nhưng bởi vì đứng cách Văn Mân quá xa nên căn bản kịp chạy lại đỡ , chỉ có thể hô to tiếng: “Nhóc!”

      Cũng may, Văn mẹ nãy giờ vẫn ở bên cạnh nhận ra khác thường của , để ý mọi chuyện phát sinh phía trước nữa mà đưa tay đỡ lấy bờ vai và thắt lưng , khống chế lực độ để từ từ ngồi xuống.

      Sau khi ngồi dựa vào lưng ghế, Văn Mân mới chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy chính là ánh mắt lo lắng của Tiếu Đồng.

      “Nhóc, em làm sợ muốn chết.”

      Lúc nghe thấy lời này, Văn Mân còn có chút phản ứng kịp. Vừa rồi trước mắt đột nhiên tối lại, cũng có bất kỳ cảm giác nào khác.

      “Em… làm sao vậy?”

      “Con bé này, bảo con nghỉ ngơi lát trước cũng chịu nghe lời. Vừa rồi thiếu chút nữa bị té ngã, may mắn mẹ còn kịp đỡ con.” đợi Tiếu Đồng mở miệng giải thích, Văn mẹ ở bên cạnh lập tức mở miệng, trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, vừa rồi lúc con suýt ngã cũng khiến bà cực kỳ hoảng sợ.

      Nghe lời giải thích của Văn mẹ, Văn Mân lúc này mới ý thức được chuyện gì xảy ra. nhìn Tiếu Đồng và Văn mẹ cười xấu hổ, coi như vì chính mình tùy hứng xin hưởng khoan dung.

      “Cuộc phẫu thuật của Phó Thiên Húc rất thành công, chỉ cần vượt qua được thời kỳ quan sát trong vòng 48 giờ là có việc gì nữa rồi. Để đưa em và mẹ về nhà nghỉ ngơi trước, chờ đợi lâu như vậy, thân thể hai người sao chịu nổi.”

      Văn Mân ngoảnh đầu nhìn về phía Khương Bạch San gắng gượng theo chiếc xe đẩy vừa được y tá đẩy ra từ phòng phẫu thuật, vốn định bảo Tiếu Đồng tiếp tục ở lại bệnh viện xem có thể giúp đỡ việc gì , nhưng nhìn thấy ánh mắt của vằn tia máu lại đành lòng mở miệng. Bọn họ ngồi ở đây chờ đợi thời gian dài cũng mệt mỏi, Tiếu Đồng lại gắng trụ trong phòng phẫu thuật nên chắc chắn còn mệt hơn, so với mới là người cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.

      “Tiếu Đồng, xem có thể tùy tiện tìm phòng nào đó trong bệnh viện rồi chúng ta nghỉ ngơi chút được ? Bây giờ Phó Thiên Húc cũng chưa hẳn vượt qua thời kỳ nguy hiểm, chúng ta trở về cũng yên tâm. Hơn nữa, em cũng lo lắng cho tình trạng của Khương Bạch San, ấy trong thời kỳ mang thai ba tháng đầu tiên, em sợ ấy lại xảy ra chuyện gì.”

      “Nghỉ ngơi trong bệnh viện sao có thể tốt được, em nghe lời , theo mẹ về nhà .” Tiếu Đồng thấy Văn Mân muốn mở miệng phản bác, lập tức tiếp câu: “Em yên tâm, ở lại đây quan sát tình hình, nếu có tin tức gì mới gọi điện báo cho em biết, khuyên nhủ Khương Bạch San chú ý nghỉ ngơi. Hơn nữa, em ở lại đây cũng giúp được gì hơn, ngược lại để mọi người phân tâm lo lắng cho thân thể của em. Cho nên, hãy nghe lời, về nhà đợi tin tức của , được ?”

      ...
      Last edited: 10/10/14
      Pe Mick thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :