1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 187: Ngả bài

      “Tiếu Đồng, sao con lại đứng ở chỗ này?”

      Ngay lúc Văn Mân và Văn mẹ mắt to mắt trừng nhau, giọng của ba Văn đột nhiên truyền tới.

      Văn Mân lập tức ngoảnh đầu lại, thấy Tiếu Đồng đứng ngay cửa chính, lại quay đầu về phía giọng vừa phát ra, cũng biết hai người họ đứng đó tự bao giờ, nghe được bao nhiêu trong số những lời hai mẹ con vừa .

      “Ba, ba mới chơi cờ về sao.”

      Tiếu Đồng biết thời gian này ba Văn thường đến trung tâm sinh hoạt của tiểu khu chơi cờ hoặc chuyện phiếm với mấy người bạn già nhàn rỗi.

      “Đúng vậy, hôm nay vận khí của ba cực kỳ tốt, quả có thể dùng từ “đại sát tứ phương” để hình dung, ha ha ha.” Ba Văn hề để ý thấy khí khác thường ở phòng khách, vừa xoay người đổi giày, vừa hớn hở khoe khoang thành tích chiến đấu của mình.

      “Được rồi, đại khái cũng chỉ có vậy thôi, xem ông cao hứng chưa kìa”.

      Văn mẹ đứng dậy, đầu tiên hướng về phía ba Văn trêu chọc câu, sau đó nhìn sang Tiếu Đồng nháy nháy mắt, ý bảo đưa Văn Mân về phòng rồi từ từ tâm .

      Theo quan điểm của bà, chuyện này chủ yếu là do lỗi của con mình, là do Văn Mân suy nghĩ lung tung, chuyện gì cũng có lý do, chỉ vì giấc mơ mà tin tưởng vào ai cả. Tiếu Đồng dù sao cũng là chồng con bé, có số việc bà biết nhưng con rể nhất định hiểu , tạo điều kiện cho hai đứa gian riêng để mọi chuyện mới là điều quan trọng nhất.

      Nhận được chỉ thị của mẹ vợ, Tiếu Đồng chậm rãi tới bên cạnh Văn Mân, nhàng đỡ eo , dìu vào phòng ngủ sau lưng còn nghe thấy giọng điệu hưng phấn của ba vợ khoe khoang thành tích của mình với vợ.

      Văn Mân lời nào, tùy ý để Tiếu Đồng dìu ngồi xuống cạnh giường, cúi đầu, trong đầu cứ lặp lặp lại những lời vừa rồi của Văn mẹ.

      “Nhóc” trong giọng quen thuộc còn xen lẫn tiếng thở dài.

      ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng ngồi bên cạnh, trong ánh mắt sâu thẳm của thấy được hình ảnh của nhíu nhíu mày.

      Người trong đó đúng sao? Nhìn qua sao lại khiến người ta chán ghét.

      “Tiếu Đồng, những lời vừa rồi em và mẹ chuyện cũng nghe thấy đúng ? Những hành động của em trong thời gian này nhất định làm chán ghét lắm phải ?”

      có, nếu em thực cảm thấy mình chán ghét như vậy, lại càng khiến em chán ghét hơn mới đúng. thân là người chồng lại có thời gian giúp em thoát khỏi tình trạng này. vẫn nghĩ, nếu em muốn chuyện cũng nên hỏi nhiều, mỗi người đều có gian riêng của mình, cũng phải tôn trọng gian riêng của em mới đúng”.

      Ánh mắt của Tiếu Đồng dừng lại ở đỉnh đầu của Văn Mân, trong lời lộ ra tia hối hận. “Nhưng bây giờ nghĩ như vậy nữa, nếu chỉ là người bạn bình thường của em làm vậy là đúng. Nhưng mà, là chồng em, là người phải cùng em đối mặt với mọi chuyện. Đáng lẽ phải chủ động tìm hiểu lý do vì sao em lo lắng, sợ hãi, phải mang lại hạnh phúc chứ phải là đau khổ.”
      Last edited: 9/10/14
      milktruyenky thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 188: Chi tiết bị lãng quên


      có, Tiếu Đồng, sai, là em mở rộng lòng mình với . Mẹ rất đúng, tất cả đều là do em tự suy diễn, thể đỏ lỗi cho bất kỳ ai được.”

      Văn Mân muốn Tiếu Đồng ôm hết trách nhiệm vào mình. biết hơn ai khác, tâm trạng của như bây giờ là do đâu.

      “Những lời em và mẹ lúc nãy cũng nghe được rồi, chúng ta đừng ở đây so đo, rối rắm vấn đề ai đúng ai sai nữa. chỉ muốn hỏi em câu, em đồng ý đem những lo lắng trong lòng mình cho biết ? Ngay cả khi đó chỉ là cơn ác mộng, phải là chuyện có .”

      Tiếu Đồng đem tay mình bao chặt lấy đôi bàn tay của Văn Mân, ngọn cái nhàng vuốt ve lòng bàn tay để giúp ổn định lại cảm xúc của mình.

      “Tiếu Đồng, có lẽ cảm thấy thể tưởng tương được, cũng có lẽ cảm thấy là em lo nghĩ lung tung, nhưng em nghĩ mãi, cảm thẫy vẫn nên cho biết.” hít vào hơi sâu, chờ mình điều chỉnh cảm xúc tốt mới tiếp tục chuyện.

      “Những điều em vừa với mẹ đều là , giấc mơ kia cũng rất chân , chân đến mức em có cảm giác giống như mình trải qua.”

      Văn Mân vùi đầu trong ngực Tiếu Đồng, ngón tay bất giác chà xát cúc áo sơ mi trước ngực , đem những chuyện mình trải qua ở kiếp trước chậm rãi kể ra, chỉ là bỏ qua vài chi tiết vụn vặt cần thiết phải , nhấn mạnh việc lo lắng cho an nguy của Phó Thiên Húc, việc sợ hãi Tiếu Đồng rời bỏ để cưới Khương Bạch San.

      Nghe những lời này, mặt Tiếu Đồng cũng lộ ra vẻ mặt thể tưởng tượng, ngược lại trong ánh mắt của thể nghiêm túc.

      cho rằng người phụ nữ trong ngực mình có khả năng tiên đoán mọi việc. Dù sao, trong những điều mà , chuyện xảy ra trong giấc mơ của , chơ tới bây giờ có nhiều việc vẫn chưa xảy ra. Nhưng đối với chuyện của Phó Thiên Húc, lại đoán đúng đến mười phần.

      Quả , nhiệm vụ mà Phó Thiên Húc làm bây giờ có hệ số nguy hiểm rất cao, thậm chí những nhân viên cảnh sát tham dự vào vụ án này làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng để hy sinh bất cứ lúc nào. Phó Thiên Húc là tinh được điều dộng từ đội cảnh sát hình , lúc trước Mỹ cũng là do tổ chức sắp xếp, mang theo Khương Bạch San chỉ là để che dấu tai mắt người khác mà thôi.

      Thực ra lúc đầu, cũng biết nội tình vụ án này, đến khi vụ án tiến triển đến gia đoạn nhất định, đơn vị ban ngành trong nước điều tra được cũng có liên quan đến vụ này mới biết đến rồi nhờ hỗ trợ trong quá trình phá án.

      Trong khoảng thời gian này bận rộn đến độ chân chạm đất cũng là vì như vậy.

      Trước đó đến Mỹ mình, bởi vì liên quan đến bí mật của tổ chức, lại có quan hệ thân tình với cấp nên nên chỉ làm tốt công tác kiểm tra thi thể của mình, cũng hỏi thêm gì nữa. từng có thời gian làm việc và nghiên cứu ở Mỹ lâu như vậy, dĩ nhiên biết việc gì nên hỏi, việc gì nên nhắm mắt cho qua coi như chưa từng nhìn thấy, đặc biệt việc lại có liên quan đến nhân vật lớn trong chính phủ Mỹ.

      Chẳng qua là, bây giờ việc phát triển đến bước này, đến mức thể giả vờ như biết chuyện gì được nữa.

      “Em yên tâm, Phó Thiên Húc có việc gì, cho dù giống như em lo lắng, Phó Thiên Húc vì công việc mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khương Bạch San dĩ nhiên có người nhà của cậu ta chăm sóc rồi, có chuyện của , cũng vì lý do đó mà chia tay với em, trừ khi em buông tay trước.”

      Câu cuối cùng của Tiếu Đồng giống như tảng đá nặng trĩu đánh thẳng vào lòng Văn Mân.

      “Trừ khi em buông tay trước.”

      Đúng vậy, từ trước tới nay Tiếu Đồng chưa hè chủ động rời . Kiếp trước có được kết cục như vậy đều là do trăm phương ngàn kế tìm cách muốn ly hôn. Cho đến giờ, sao lại quên mất chi tiết vô cùng quan trọng như vậy? Chỉ cần vẫn biết quý trọng , bọn họ tự nhiên cũng đến bước đường cùng đó.
      milktruyenky thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 189: Quyết định

      Những lo lắng trong lòng Văn Mân cuối cùng được giải quyết, bây giờ chỉ còn lại vấn đề xuất phát từ quan tâm của bạn bè. Trong khoảng thời gian này cũng dần thân thiết với Khương Bạch San, hy vọng Phó Thiên Húc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      “Tiếu Đồng, chắc chắn Phó Thiên Húc xảy ra chuyện gì như vậy là vì cũng tham gia vào vụ án này rồi có phải ?” Văn Mân ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiếu Đồng, trong mắt lên vẻ chắc chắn.

      “Đúng vậy, nhưng bây giờ phải là lúc mọi chuyện, đặc biệt là dưới tình trạng quan hệ của em và Khương Bạch San ra rất thân thiết. Chờ mọi chuyện kết thúc, những người nên biết tự nhiên cũng được biết thôi. Đây phải là vụ án mạng bình thường, nó liên quan đến rất nhiều mạng người. chỉ có thể cho em biết, vụ án này rất quan trọng, liên quan đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước. chỉ em, cho dù là cũng nên biết quá nhiều mới là điều tốt nhất. chỉ làm tốt bổn phận của mình, mà việc em phải làm bây giờ chính là yên tâm dưỡng thai cho tốt, biết ?”

      giải thích đến mức này, Văn Mân dĩ nhiên thức thời tự biết nên hỏi lại cái gì, chẳng qua là nghiêm túc gật gật đầu, cuối cùng vẫn yên tâm bổ sung câu: “Bay giờ Bạch San mang thai rồi, nếu trong phạm vi khả năng của mình, nếu có thể giúp được Phó Thiên Húc giúp ấy tay . Mặc dù Khương Bạch San cũng cho em biết tình hình cụ thể bên nhà ấy, nhưng em biết hai người đó được đến ngày hôm nay cũng phải dễ dàng gì. Nếu có thể, em hy vọng bọn họ có thể có được hạnh phúc giống như chúng ta vậy.”

      Khương Bạch San mang thai?

      Tin tức bất ngờ này, mặc dù cũng có hứng thú quan tâm đến chuyện của Khương Bạch San, nhưng trong khoảng thời gian này thường xuyên tiếp xúc với Phó Thiên Húc, chuyện khó khăn của hai vợ chồng họ ít nhiều vẫn biết chút.

      Dựa theo tình hình trước mắt này, xem ra Phó Thiên Húc thực thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lỡ như xảy ra chuyện gì đứa con của bọn họ khó tránh khỏi kiếp nạn. Lấy quan điểm của cha mẹ Khương Bạch San, họ chắc chắn để ấy giữ lại đứa bé này. Dù sao người phụ nữ trẻ góa chồng đơn độc so với người phụ nữ góa chồng mang theo đứa con vẫn dễ dàng tìm được đối tượng hơn.

      “Yên tâm , tìm thời gian tâm với Phó Thiên Húc, mặc dù muốn cậu ta rời bỏ nhiệm vụ là có khả năng nhưng tốt xấu gì cũng cho ta cái trách nhiệm, có trách nhiệm rồi, nếu như có chuyện gì ta nhất định có thể tự mình chống đỡ được.”

      “Ừ ~” Văn Mân cọ cọ trong ngực Tiếu Đồng, động tác giống như con mèo làm nũng.

      Tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, lúc này mới cảm thấy thân thể của mình hơi mệt mỏi. Ngửi được hương bạc hà quen thuộc, cảm nhận được ấm áp do nhiệt độ cơ thể truyền tới, còn có nhịp tim trầm ổn bên trong lồng ngực của , cơn buồn ngủ của bất giác cũng ập tới.

      Tiếu Đồng cúi đầu nhìn trong ngực mình hình như ngủ, trong lòng cũng thầm đưa ra quyết định. Công việc ở Sở nghiên cứu bên Mỹ, vốn dĩ trước đó còn chưa tính toán từ bỏ, dù sao điều kiện nghiên cứu ở bên đó so với trong nước cũng tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà, tình hình bên đó so với trong nước còn có nhiều phiền toái và phức tạp hơn, bây giờ cũng còn độc nữa. Xem ra, công việc bên kia phải gấp rút hoàn thành rồi, sau này cứ toàn tâm toàn ý làm việc trong nước tốt hơn. Các Viện nghiên cứu của chính phủ còn chưa hoàn thiện, có thể tính toán đến việc xây dựng phòng nghiên cứu tư nhân.
      milktruyenky thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 190: Xảy ra cố


      cam đoan của Tiếu Đồng, trong khoảng thời gian hơn tháng sau đó, cuộc sống của Văn Mân trôi qua cực kỳ bình lặng. Văn mẹ nhìn thấy thay đổi của con , trong lòng cũng thầm gật đầu. Đứa con này, cái gì cũng tốt, chẳng qua là thỉnh thoảng lại rơi vào bế tắc, dù là chuyện tình cảm với tên Tề Tuyền trước đó hay lần này cũng vậy. May mắn tại có Tiếu Đồng bên cạnh, chỉ cần có Tiếu Đồng bà tin tưởng con mình giữ được thuần khiết vốn có.

      Tính cách của con người phải dưỡng thành trong sớm chiều, dĩ nhiên cũng thể đột nhiên thay đổi trong ngày được. Bà chỉ mong rằng, hai đứa trẻ này có thể trải qua cuộc sống thuận lợi nhất.

      Bà là người từng trải, hiểu cái thứ gọi là tình cuồng nhiệt sớm phai nhạt , chỉ có tình cảm bình bình đạm đạm mói duy trì lâu được. Tính cách của Tiếu Đồng khá lạnh nhạt, đối với con mình rất hết sức quan tâm nhưng lập tức thể ra mà chỉ từ từ biểu lộ ra ngoài. Chỉ cần Văn Mân dùng trái tim để cảm nhận hiểu được đâu mới là điều đáng quý trọng nhất.

      Hôm nay, Văn Mân và Văn mẹ cùng nhau tản bộ trong hoa viên của tiểu khu. Mới dạo được vòng, cảm thấy thắt lưng của mình có chút mỏi, dù sao bụng bầu của cũng lớn như vậy, thể lực cũng thể bằng so với trước kia.

      Văn mẹ vừa dìu ngồi xuống chiếc trong hoa viên điện thoại trong túi chợt vang lên.

      Văn mẹ lấy điện thoại di động ra nhìn màn hình xem số gọi đến, nhận ngay mà ngược lại nhìn về phía Văn Mân cười tiếng.

      “Con xem, con xem, mẹ vừa mới gì, chẳng phải là, Tiếu Đồng nhất định gọi điện cho con, con còn tin, nó gọi điện thoại bàn được cũng gọi lại vào di động.”

      Văn Mân để ý tới trêu chọc của mẹ, duỗi tay đoạt lấy di động trong tay bà.

      “A lô, Tiếu Đồng.”

      “Nhóc, mẹ có ở bên cạnh em ?”

      “Có. Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra rồi sao?” Giọng điệu của Tiếu Đồng trong điện thoại lúc này có chút khác thường khiến cho Văn Mân khỏi lo lắng.

      “Phó Thiên Húc bị trúng đạn được đưa vào bệnh viện rồi, Khương Bạch San chứng kiến quá trình cậu ta bị thương nên giờ cảm xúc của ấy được ổn định. Tạm thời bọn liên lạc được với người nhà của cậu ấy, nếu tình trạng thân thể của em tốt có thể nhờ mẹ dẫn em đến đây chuyến , xem có thể khuyên nhủ ấy ?”

      Tiếu Đồng nhíu mày nhìn thấy Khương Bạch San ngơ ngác ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, giọng bất giác cũng khẩn trương hơn. thể ngờ, chuyện Văn Mân lo lắng cuối cùng cũng xảy ra rồi.

      Vốn nghĩ rằng khuyên nhủ Phó Thiên Húc rồi, cậu ta cẩn thận hơn trong lúc hành động. Nhưng nghĩ tới, cậu ta lại có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay ở Sở nghiên cứu, hơn nữa nguyên nhân ít nhiều cũng liên quan đến . Nếu phải bảo Phó Thiên Húc tới đó lấy phần báo cáo rất quan trọng cũng gặp phải chuyện này.

      “Phó Thiên Húc xảy ra chuyện!? Sao có thể? phải chuyện với ta rồi sao? Hơn nữa ta cũng rút khỏi vị trí nguy hiểm trở về tuyến hai rồi mà? Tình trạng của ta tại có nghiêm trọng lắm ? Còn có, còn có, tình trạng của Khương Bạch San thế nào, bây giờ thân thể của ấy trong giai đoạn đặt biệt, phải cố gắng khuyên nhủ ấy quan tâm đến đứa bé trong bụng đấy.”

      Văn Mân biết bây giờ phải lúc hỏi những điều này, nhưng mà trong lúc rối rắm, rất muốn hiểu tình huống của Phó Thiên Húc và Khương Bạch San.

      “Em đừng nóng vội, theo đoán, tình trạng của Phó Thiên Húc chắc là nguy hiểm đến tính mạng vì được đưa đến bệnh viện kịp thời. Chỉ là Khương Bạch San hình như hoảng sợ quá độ, bọn ấy cũng nghe. nghĩ rằng, mối quan hệ của bọn em bình thường rất tốt, có lẽ lời của em có tác dụng.”

      “Được, được, được, em lập tức tới ngay. Trước khi em tới, nhất định phải canh chừng ấy, đừng để ấy xảy ra chuyện gì nữa, biết ?” Văn Mân vội vã dặn dò vài câu rồi cúp máy, nắm lấy bàn tay của Văn mẹ nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh, đứng dậy về phí cửa tiểu khu.
      milktruyenky thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 191: Bị thương


      Đợi đến khi ngồi vào taxi, sau khi báo địa chỉ, Văn mẹ mới đưa tay ngừng vỗ bả vai của Văn Mân, muốn xoa dịu cảm xúc lo lắng của .

      “Nhóc, sao con lại thế này? Sau khi Tiếu Đồng gọi điện, con liền vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện. Mẹ nghe được con nhắc tới Khương Bạch San, còn có Phó Thiên Húc, mẹ nhớ cái người tên Phó Thiên Húc này chính là chồng của Khương Bạch San phải ?”

      Nghe thấy câu hỏi của Văn mẹ, Văn Mân lúc này mới kịp phản ứng. cứ như vậy nắm tay mẹ kéo lên taxi tới bệnh viện, trước đó cũng giải thích lý do nào. May mắn mẹ là người biết kiềm chế, nếu đổi lại là người khác, thấy con phản ứng như vậy chắc chắn để lên xe nếu hỏi lý do trước.

      “Mẹ, Phó Thiên Húc là chồng của Bạch San. Vừa rồi Tiếu Đồng gọi điện ta xảy ra cố được đưa tới bệnh viện, trạng thái tinh thần của Khương Bạch San tốt, ấy lại mới mang thai, họ tạm thời chưa thể liên lạc được với người trong nhà ta nên Tiếu Đồng muốn con tới khuyên nhủ ấy chút.”

      Văn mẹ cúi đầu nhìn về chiếc bụng gồ lên rất cao của Văn Mân, mặc dù trong lòng cũng lo lắng cho hai vợ chồng Khương Bạch San. Nhưng bà lại càng lo lắng Văn Mân cứ như vậy chạy đến bệnh viện ảnh hưởng đến an nguy của đứa bé trong bụng. Hơn nữa, Tiếu Đồng cũng là, phải là biết thời gian mang thai của vợ mình, cũng đến kỳ sắp sinh rồi, lỡ như xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn lại liên lụy đến hai mạng người nữa.

      Văn Mân nhìn thấy ánh mắt của mẹ dán vào bụng mình, lập tức hiểu suy nghĩ trong đầu mẹ lúc này. Nếu là trước kia, hiểu được tâm tình của bà, còn cảm thấy bà sao lại có thể so đo tính toán trong lúc như vậy. Nhưng giờ, chỉ là sắp được làm mẹ nhưng lại có thể lý giải được thái độ của bà rồi.

      Chẳng qua bây giờ Khương Bạch San thực cần có ở bên cạnh. Hơn nữa, Tiếu Đồng là người biết cách phân biệt nặng , nếu biết tình trạng của lúc này nhưng vẫn hy vọng có thể tới bệnh viện, chứng tỏ là việc Phó Thiên Húc bị thương ít nhiều cũng có liên quan đến , chỉ là xuất phát từ trách nhiệm với người này mà đưa ra quyết định như vậy.

      “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, thân thể của con rất tốt, mẹ cứ yên tâm, con biết tự chăm sóc mình, tới bệnh việ rồi, mẹ cứ ở bên cạnh con là được rồi. Dưới tầm mắt của mẹ, con còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ.”

      Văn Mân đến như vậy, Văn mẹ cũng đành thu hồi lại lo lắng của mình. Bà phải lấy lại tinh thần, canh giữ bên cạnh con rời, tuyệt đối để con và cháu ngoại xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

      Lúc hai mẹ con Văn Mân vừa đến bệnh viện thấy có người nhìn qua có vẻ quen mắt đứng chờ ở cổng, vừa thấy xuống khỏi xe taxi lập tức chạy lại đón.

      “Chắc chị là vợ của giáo sư Tiếu?” Sau khi thấy Văn Mân gật đầu, ta cũng trì hoãn mà lập tức nghiêng mình trước dẫn đường cho và Văn mẹ.

      “Xin mời, giáo sư Tiếu sợ mọi người biết phòng phẫu thuật ở đâu nên dặn tôi ở đây đón hai vị, nếu nhìn thấy hai vị lập tức dẫn người qua đó.”

      Mặc dù Văn Mân nhớ ra được tên của người này nhưng cũng biết được người này nhất định là người ở Sở nghiên cứu của Tiếu Đồng, cho nên được Văn mẹ giúp đỡ liền theo sát phía sau ta.
      Last edited by a moderator: 10/10/14
      milktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :