1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 182: Tới trễ


      Trong lúc lo lắng cho an nguy của Phó Thiên Húc, trong lòng Văn Mân đồng thời cũng nhớ đến chuyện khác, đó là đứa trẻ được Tiếu Đồng nuôi dưỡng suốt mười năm.

      mắt của vô tình liếc xuống chiếc bụng bằng phẳng của Khương Bạch San, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn cẩn thận tìm từ ra câu hỏi.

      “Bạch San, dì cả mẹ của tháng này đến chưa?”

      Khương Bạch San nghe vậy bất giác lắc đầu. Mặc dù dì cả mẹ của còn chưa có tới, nhưng trước giờ cũng quá quan tâm đến chuyện này. Cho nên, ý tứ trong câu hỏi của Văn Mân cũng làm nảy sinh ý nghĩ gì khác.

      “Chắc là sắp tới rồi, bình thường nó cũng ổn định cho lắm, có đôi khi vài ba tháng mới đến lần, thậm chí có lần kéo dài tới nửa năm, gần đây tôi chăm chút điều dưỡng, tôi nghĩ chắc là sắp tới rồi.”

      nghĩ tới tình huống có thể mang thai sao?”

      “A…” Khương Bạch San vốn sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu từ chối: “Văn Mân, sao tôi cảm thấy chị còn sốt ruột hơn tôi vậy chứ? Chị thời gian này Thiên Húc cũng bận rộn thành như vậy, chúng tôi ngay cả mặt cũng nhìn thấy làm sao còn có thời gian tạo người nha?”

      Mặc dù như vậy, nhưng lập tức nghĩ tới tuần trước, chồng khó khăn lắm mới về nhà được lần, tuy rằng có vẻ rất mệt nhưng dù sao hai vợ chồng cũng lâu lắm chưa làm, hai người cũng nhịn xuống, hình như cũng có làm lần.

      Bình thường thời gian của cho phép, cũng có cách nào tính toán thời kỳ an toàn hay nguy hiểm, nhưng chỉ dựa vào tình trạng thân thể của bọn họ lúc đó, cũng biết là có thể mang thai .

      Lại lúc mang thai, hai bên vợ chồng đều phải chú ý rất nhiều thứ, điều kiện thân thể của lại như vậy, bình thường nếu đem trạng thái điều chỉnh đến điều kiện tốt nhất cũng rất khó trúng thưởng. Hôm đó, trạng thái thân thể của hai người cũng tốt, nếu như vậy cũng có thể có thai còn điều dưỡng thân thể làm cái gì nha?

      Vẻ mặt của Khương Bạch San vừa hơi có điểm bất thường nhưng ánh mắt sắc bén của Văn Mân vẫn thấy rồi.

      đúng, sắc mặt của có chuyển biến, chuyện này có gì phải ngượng ngùng, hãy thành khai , có lẽ tôi còn có thể giúp phán đoán xem có hy vọng mang thai đấy.”

      “Ừ ~~, tuần trước ra…có lần.” Ngập ngừng xong lời này, khuôn mặt của Khương Bạch San cũng đỏ lên, chuyện chăn gối vợ chồng, rất khó mở lời, chẳng qua là Văn Mân cũng chỉ có ý tốt cho nên mới có thể ngập ngừng .

      tuần rồi, vậy dùng que thử cũng có thể kiểm tra được rồi. đúng lúc, chỗ tôi còn que thử thai, lúc trước tôi còn giữ lại, hay là kiểm tra thử xem.”

      Văn Mân cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, cxung đợi Khương Bạch San có đồng ý hay , lập tức đứng dậy đến bên giường. nhớ lúc đó có chừa lại que, tiện tay cất vào ngăn tủ đầu giường phải.

      “Văn Mân, cái gì vậy, cần đâu, tôi thực có mang thai, kiểm tra cũng vô ích thôi, hơn nữa chuyện này cũng xấu hổ quá thôi.” Khương Bạch San lập tức đứng dậy, muốn giữ Văn Mân lại nhưng lại nghĩ tới Văn Mân mặc dù mang bầu nhưng động tác lại có thể nhanh như vậy, chỉ kịp giơ tay nắm lấy viền áo của ấy.

      “Có gì phải xấu hổ chứ, dù sao cũng chỉ mất vài giây, kiểm tra rồi cũng cảm thấy yên tâm hơn, nếu thực mang bầu có thể chú ý đến tình trạng thân thể của mình hơn, đứng để đến lúc xảy ra chuyện gì rồi lại hối hận, tôi cho biết, khi đó cũng trễ rồi.”

      Vừa nhắc đến những việc cần chú ý lúc mang thai, Văn Mân dừng lại được nữa, đây gọi là hiệu quả của mấy tháng mưa dầm thấm đất.

      Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Văn Mân, Khương Bạch San chỉ đành ngậm chặt miệng. Tùy ý ấy vậy, tình trạng của ấy bây giờ còn tốt hơn dáng vẻ lo lắng lúc nãy.
      Last edited: 9/10/14
      milktruyenky thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 183: Đạt thành ý nguyện


      Khương Bạch San ngồi bồn cầu ở phòng vệ sinh, nhìn thấy hai vạch đỏ rực lên ở que thử trong tay, cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng.

      “Sao có thể như vậy? Sao tôi có thể mang thai được?”

      Ngoài việc lặp lặp lại hai câu này, cố thể thốt ra bất cứ lời nào khác.

      “Bạch San, thế nào? Có kết quả chưa?” Văn Mân đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, tay chống ở thắt lưng mình, cố gắng nén lại cảm giác nhức mỏi ở thắt lưng để gõ cửa buồng vê sinh.

      Cho dù việc tính toán thời gian Khương Bạch San mang thai là xuất phát từ dự cảm mãnh liệt của , Văn Mân vẫn cảm thấy Khương Bạch San lần này nhất định có thai. Chẳng qua là trước đó cũng như vậy, cộng với việc chẩn đoán của bác sĩ, cho nên bản thân mới ý thức được điều đó mà thôi.

      Tiếp tục gõ vài cái lên cánh cửa, đợi đến khi Văn Mân thể đứng vững được nữa, muốn lùi lại ngồi xuống bên giường, cửa phòng vệ sinh mới “cạch” tiếng mở ra từ bên trong.

      vội vàng nhìn tới, muốn kiểm tra que thử được nắm chặt trong tay Khương Bạch San, nhưng bởi vì góc độ thích hợp nên thể nhìn thấy được gì.

      “Kết quả thế nào? Là hai vạch sao?”

      Vẻ mặt của Khương Bach San có biểu cảm gì, vừa nghe thấy câu hỏi của Văn Mân, hai mắt của liền ửng đỏ.

      Cho tới bây giờ, Văn Mân chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Bạch San, trong lòng khỏi lo lắng. Chắc phải là có mang thai, lại bị hỏi câu như vậy, mới chạm tới miệng vết thương trong lòng ấy đâu?

      Nhưng nhìn thất ấy đứng ở cửa, thân hình nhắn run rẩy, còn khóe miệng như muốn cong lên lại cố tính cứng ngắc động đậy, cảm thấy thế nào cũng giống với phản ứng của người thương tâm đến mức sống nổi nha.

      “Bạch San, chẳng lẽ? vậy ?”

      Lời tuy ràng lắm nhưng Văn Mân đọc được đáp án từ ánh mắt của Khương Bạch San.

      sao!? vậy ? tốt quá, tốt quá rồi.” Lúc này cũng chẳng quan tâm đến xương thắt lưng nữa rồi, vội vàng tiến lên vài bước nắm chặt lấy đôi tay của Khương Bạch San, đôi mắt cũng lập tức ửng hồng.

      May mắn, may mắn còn có đứa bé này, phải vì xuất của mà mất sinh mệnh đáng .

      “Mau, mau tới ngồi xuống.”

      lôi nắm cánh tay của Khương Bạch San, kéo ấy cùng ngồi xuống giường với mình, cũng quan tâm đến chuyện Khương Bạch San có nghe được , tràng dài những điều cần chú ý trong giai đoạn đầu lúc mới mang thai.

      Khương Bạch San nghe câu lại gật đầu cái, theo từng động tác, từng giọt nước mắt của cũng lặng lẽ rớt xuống.

      “Văn Mân, tôi thể tin được điều mình nhìn thấy, tôi hy vọng từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng được như ý nguyện. Tôi được tâm trạng của mình lúc này như thế nào, vừa vui vẻ lại vừa sợ hãi, chị có thể hiểu được tâm trạng của tôi ? , nhất định là chị cũng hiểu, chị cùng giáo sư Tiếu kết hôn bao lâu thuận lợi mang thai, chị nhất định hiểu tâm trạng của tôi lúc này.”

      Văn Mân lên tiếng, chỉ gắt gao nắm chặt lấy tay ấy, trong lòng lại thầm câu, tôi hiểu được, sao tôi có thể hiểu đây? Tôi cũng từng hy vọng có đứa con giống như vậy, thời gian chờ đợi so với còn lâu hơn, quá trình cũng khó khắn gian khổ hơn rất nhiều, nhưng kết quả cuối cùng được cái gì ngoài thất vọng.

      “Bạch San, nên nhanh chóng gọi điện thoại cho chồng , tin tức tốt như vậy trước tiên phải báo cho ấy.” Tốt nhất là vị có xuất của đứa bé này, Phó Thiên Húc có thể xin phép rời khỏi nhiệm vụ kia, như vậy ta có thể tránh được số mệnh ở kiếp trước rồi.

      Trong lòng Văn Mân lặng lẽ thêm câu như vậy. biết suy nghĩ của có chút ngây thơ, cũng có chút ích kỷ, nhưng chỉ là người phụ nữ bình thường, chỉ hy vọng có thể bảo vệ được hạnh phúc của bản thân, gia đình và bạn bè bên cạnh.
      Last edited: 9/10/14
      milktruyenky, Andrenahuyendo thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 184: Lời dạy của Văn mẹ

      Cuối cùng Văn Mân vẫn biết phản ứng của Phó Thiên Húc sau khi biết được tin tức như thế nào, bởi vì lúc đó Khương Bạch San gọi điện cho ta vẫn như cũ có người bắt máy.

      Đối với chuyện này, Khương Bạch San dường như thành thói quen cho nên cũng có cảm giác gì đặc biệt. Ngược lại, vì có mặt bất ngờ của đứa con này mà ấy mải chìm đắm trong hạnh phúc và hưng phấn đến tự kiềm chế được.

      Nhưng trong lúc ấy chú ý đến, đôi mày của Văn Mân lại hơi nhíu lại.

      “Bạch San, tôi lỡ như nha, chỉ là lỡ như, điều này nghe thấy có thể cảm thấy khó chịu nhưng tôi vẫn muốn .” Ánh mắt của Văn Mân chú ý nét mặt của Khương Bạch San, mở đầu bằng lời giải thích, sau đó mới tiếp tục : “Lúc trước muốn vì bản thân mà ép buộc chồng phải chuyển sang công việc khác có tính an toàn hơn, nhưng mà tại hai người có con rồi vẫn thay đổi ý định đó sao? Lỡ như chồng xảy ra chuyện gì, và đứa bé phải làm sao đây?”

      Khương Bạch San vừa nghe, sắc mặt trở nên trắng bạch. Đúng vậy, lỡ như Phó Thiên Húc xảy ra chuyện gì, đứa bé phải làm sao bậy giờ?

      Nếu chỉ có hai người và Phó Thiên Húc, lỡ có xảy ra chuyện gì chẳng qua là theo thôi, mặc dù có lỗi với ba mẹ của mình nhưng vẫn muốn kiên trì bên cạnh Thiên Húc suốt quãng đời còn lại. Chuyện đó vốn khó khăn gì, nhưng có thêm đứa bé này, mọi chuyện phức tạp hơn rất nhiều. Nếu cha mẹ vì đứa bé này, muốn đứa bé có được gia đình đầy đủ cha mẹ, buộc tái giá với người đàn ông khác, hoặc là suy nghĩ cho tương lai của mà bắt phải bỏ đứa bé này, vậy phải làm thế nào đây?

      Chẳng lẽ, phải thay đổi suy nghĩ ban đầu, bảo Thiên Húc từ bỏ công việc mà thích, làm trái với ý nguyện ban đầu của bọn họ, an an ổn ổn sống qua ngày sao?

      “Bạch San ~~” Văn Mân đưa tay nắm lấy hai bàn tay của Khương Bạch San, trong lòng thầm thở dài hơi. Nếu có thể, muốn ra những lời này, nhưng mà người thân của mình có thể sống mới là điều quan trọng phải sao?

      “Văn Mân, trong lòng tôi bây giờ rất rối loạn, tôi biết mình nên ích kỷ như vậy, có ý tưởng muốn cho Thiên Húc từ chức, nhưng mà… tại người mẹ, tôi thể nảy sinh lòng ích kỷ, tôi muốn trở về suy nghĩ thấu đáo chút .”

      Văn Mân thấy mình cũng nên thêm gì nữa, chỉ im lặng vỗ bàn tay ấy để trấn an.

      Sau khi tiễn Khương Bạch San rời khỏi nhà, lúc xoay người lại liền đụng phải Văn mẹ đứng ở sau lưng mình, ánh mắt bà mang theo vẻ nghi hoặc khiến chột dạ.

      “Nhóc, có phải con giấu diếm chúng ta chuyện gì ? Mẹ có cảm giác, cảm thấy thời gian gần đây con có nhiều tâm . Lúc đầu mẹ còn tưởng con và Tiếu Đồng cãi nhau nên mới khó chịu, nhưng mà xem ra, mọi chuyện hình như phải như vậy.”

      “Mẹ, con giấu mọi người chuyện gì, có thể là vì mang thai nên cảm xúc hơi mẫn cảm, mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi.” Văn Mân tùy tiện dối vài câu, định cất bước trốn về phòng ngủ của mình.

      “Văn Mân, con đứng lại.”

      Hiếm khi Văn mẹ dùng giọng điệu nghiêm nghị như vậy, khiến cho Văn Mân thể dừng bước, ngoan ngoãn cúi đầu đứng nguyên tại chỗ.

      Văn mẹ chạy đến bên cạnh con , đưa tay nắm lấy bàn tay đặt lên bụng bầu của Văn Mân, kéo ngồi xuống ghế sa lon.

      Hai người cứ như vậy yên lặng ngồi đó lúc lâu, Văn mẹ mới mở miệng chuyện, giọng điều cũng mềm mỏng hơn rất nhiều: “Nhóc, ba mẹ bởi vì công việc nên từ quan tâm nhiều đến con được, mẹ biết, dù tại có cũng đủ tư cách.”

      “Mẹ, phải đâu, mẹ đừng vậy.”

      “Con đừng gì cả, cứ nghe mẹ trước .”

      Văn Mân ngẩng đầu nhín thoáng qua vẻ mặt của Văn mẹ, miệng lắp bắp như muốn gì. Đây là lần thứ hai nhìn thấy vẻ mặt của mẹ mình như vậy, lần đàu tiên là ở kiếp trước lúc nhất định kiên trì muốn ly hôn với Tiếu Đồng.



      ------------------------------
      Last edited: 9/10/14
      milktruyenky thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 185: Tiếng lòng


      “Nhóc, tình cảm giữa người với nhau chính là do ở chung lâu ngày mà bồi đắp nên. Mẹ và ba con vốn có nhiều thời gian nhìn con lớn lên, trong lòng con có việc gì cũng muốn với ba mẹ, chúng ta có thể hiểu được. Nhwung mà, chỉ mong con tin tưởng, ba mẹ đều con, hy vọng con có được hạnh phúc của mình.”

      “Mẹ ~~”, nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của mẹ, trong lòng Văn Mân khỏi cảnh giác hơn chút, mẹ nhìn ra điều gì sao? phải là muốn , chỉ là trường hợp của vượt quá mức tưởng tượng, cho dù e sợ mình trở thành quái vật trong mắt người khác dù có đem chuyện của mình ở kiếp trước ra cũng có ai tin, phải sao?

      “Nhóc, mặc dù mẹ biết trong lòng con lo lắng điều gì, nhưng con người phải biết quý trọng những gì trước mắt, đối với những thứ từng mất hay còn chưa tới, con nên tiêu phí tâm lực để quan tâm đến chúng. Nắm chắc những thứ mình có thể nắm, quý trọng những thứ giờ mình có mới là điều quan trọng nhất.”

      Văn Mân cắn chặt môi, cúi đầu siết chặt bàn tay thon dài, trắng nõn của mình. câu từng mất hay còn chưa tới của mẹ đánh thẳng vào lòng . Đột nhiên cảm thấy rất mờ mịt, có phải rơi vào gian mờ mịt vẫn chưa thoát ra được.

      “Mẹ ~~”, cuối kéo dài, mang theo quyết tâm của mình.

      “Mẹ à, con rất sợ hãi.” Đôi mắt Văn Mân rũ xuống, nhất định dám ngẩng đầu nhìn Văn mẹ.

      “Mẹ, mẹ nghe qua về giấc mộng Hoàng Lương* chưa? Trước kia con vẫn nghĩ cái này chỉ là câu chuyện xưa hư cấu mờ mịt. Nhưng mà trước lúc gặp lại Tiếu Đồng, con giấc mơ rất dài. Giấc mơ kia vô cùng chân , chân đến mức khiến con kinh hãi. Con mơ thấy con vì cam lòng, muố từ bỏ tình cảm sai lầm trước kia mà muốn chấp nhận lấy người chồng khác. Thậm chí, sau khi kết hôn còn dây dưa với người cũ, vì muốn được ly hôn, con bỏ đứa con mới mang thai của mình.”

      * giấc mộng Hoàng Lương: Đây là câu chuyện đầu tiên xuất trong “Thẩm trung ký”, là cuốn tiểu thuyết truyền kỳ đời Đường, chủ yếu về quá trình vinh hoa suy tàn của đời người. Nó mang đậm màu sắc tôn giáo – đó cũng chinh là tư tưởng hư vô của đạo gia và tư tưởng về quan niệm vô thường của đạo Phật. Con người ta sống ở đời , bon chen giành giật cũng chỉ vì danh lợi. Người theo đuổi chữ danh hướng về triều đình, người theo đuổi chữ lợi nhìn ra chợ búa. Người dành được vinh hoa phú quý vui sướng hớn hở, người thua cuộc đói nghèo than thân trách phận. Nhưng theo quan điểm của hư vô và vô thường tất cả những thứ đó đều là vô nghĩa, giống như giấc mộng Hoàng Lương. Ai muốn biết về câu chuyện này search “gồ” giúp mình nhé.

      ***
      Văn mẹ vươn tay nắm chặt bàn tay của Văn Mân vì dùng sức siết chặt mà trở nên trắng bệch, cũng lời nào, chỉ yên lặng vỗ bàn tay để tiếp tục .

      “Sau đó, người chông bị con tuyệt tình làm tổn thương chỉ ly hôn chưa đến tháng kết hôn với người phụ nữ khác. Cho đến rất lâu rất lâu sau này con mới phát ra, con biết quý trọng những gì đáng quý trọng, tự tay bóp chết hạnh phúc của mình, hối hận cũng kịp, bất cứ chuyện gì cũng vãn hồi được nữa.”

      “Gần đây, dự cảm này trong lòng con lại càng mãnh liệt, những hình ảnh trong giấc mơ ấy ngừng lặp lặp lại. Con sợ hãi mình phải trải qua những điều trong mộng, sợ đứa bé của con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ Tiếu Đồng vì nguyên nhân bất đắc dĩ mà phải chia tay với con, kết hôn với người phụ nữ khác.”

      “Con…” Văn mẹ lắng nghe Văn Mân đứt quãng ra những điều trong lòng, muốn mắng câu lo nghĩ lung tung, nhưng nhìn thấy sắc mặt của tái nhợt, lại thể được lời nào.

      Trong lòng thầm thở dài hơi, sau khi tự mình điều chỉnh lại những suy nghĩ trong đầu mới nhàng mở miệng lần nữa.
      Last edited: 9/10/14
      milktruyenky thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 186: Răn dạy


      “Nhóc, mẹ chỉ hỏi con câu,” Văn mẹ tạm dừng chút, đợi đến khi Văn Mân ngẩng đầu nhìn bà mới tiếp tục : “Con ở đây mình sợ hãi, lo lắng như vậy, những điều con sợ hãi xảy ra sao? Con lo lắng đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng bây giờ có thể chứng tỏ đứa bé được an toàn rồi. Con sợ hãi Tiếu Đồng ly hôn với con, cảm xúc của con thất thường như vậy nhưng thằng bé vẫn luôn bên cạnh con phải sao?”

      “Con…” Văn Mân á khẩu biết trả lời thế nào. đương nhiên biết đáp án là gì, nhưng mà bây giờ sa vào những suy nghĩ có lối thoát, nếu chỉ dựa vào mình thể thoát nổi. biết chuyện cũ qua, chuyện xảy ra ở kiếp trước nhất định xảy ra ở kiếp này. Nhưng mà lại rất sợ hãi, bởi vì quá quan tâm, cho nên mới sợ hãi mất .

      “Nhóc, phải mẹ dọa con, nếu con vẫn tiếp tục như bây giờ, đứa bé khỏe mạnh được, Tiếu Đồng cũng bởi vì hiểu nổi suy nghĩ của con mà dần dần kéo dãn khoảng cách giữa hai người.”

      “Mẹ ~.” Bởi vì nghe được mấy lời chói tai, giọng của Văn Mân bất giác cũng cao hơn.

      “Con đừng nghĩ mấy lời này khó nghe, nếu con còn mau chóng thả lỏng những gánh nặng chẳng ra làm sao ở trong lòng mình, những chuyện này sớm muộn cũng phát sinh mà thôi.”

      “Tiếu Đồng phản bội con, con chắc chắn…”

      “Vậy vì sao con còn lo lắng thằng bé bởi vì những lý do bất đắc dĩ mà bỏ rơi con, đúng ra, con mới là người đủ tin tưởng đối với tình cả của thằng bé.”

      phải.” ngẩng đầu trừng mắt nhìn chằm chằm vào Văn mẹ, kịp nghĩ vội vàng phản bác: “Con tin tưởng Tiếu Đồng rất con, ai có thể tin tưởng tình cảm của ấy bằng con được.”

      “Con tin tưởng tình cảm của con rể đối với con, lại tin tưởng thằng bé có thể vì con mà vượt qua được những khó khăn bất đắc dĩ ấy, tin thằng bé có thể bảo vệ con, bảo vệ gai đình này? Nhóc, con cảm thấy điều này thực mâu thuẫn sao?”

      “Con người sống đời, có lúc gặp những chuyện bất đắc dĩ như vậy, mặc dù muốn nhưng vẫn phải thỏa hiệp phải sao?” Ví như, nếu Phó Thiên Húc mất sinh mệnh là vì Tiếu Đồng, với cách làm người của Tiếu Đồng nhất định mặc kệ Khương Bạch San. Kiếp trước, Phso Thiên Húc vừa mới qua đời, Khương Bạch San chấp nhận gả cho Tiếu Đồng nhất định cũng có nhiều lý do bất đắc dĩ. Chẳng lẽ việc này, hy vọng Tiếu Đồng có thể xử lý cách vẹn toàn được sao?

      “Cho nên, khi mọi việc còn chưa xảy ra, con chuẩn bị tinh thần để đối mặt với thất bại? Nhóc, con như vậy là sao chứ? Mẹ cứ nghĩ con là người mạnh mẽ, ngờ con lại yếu đuối đến như vậy. Nếu con thực nghĩ cho gia đình này, nghĩ cho đứa bé này, nghĩ cho Tiếu Đồng nên dũng cảm đối mặt với mọi chuyện. Ngay cả khi việc xảy ra có tồi tệ hơn nữa, con nhất định phải có dũng khí cùng Tiếu Đồng đối mặt với tất cả.”

      “Con…” Văn Mân muốn phản bác, nhưng lại thể thốt ra được lời nào.

      “Con cái gì con, con muốn cái gì, thế vô thường, luôn luôn có chuyện bất đắc dĩ, chẳng qua là con lo lắng, sợ hãi hay con có ý định muốn trốn tránh?”

      “Nhóc, con đừng có lừa mình dối người nữa, có phải con muốn trốn tránh , là con tự đem mình biến thành tình trạng như bây giờ, đúng sao? Bây giờ con cứ rầu rĩ vui, lo lắng sợ hãi, đây là cách con chuẩn bị sao, chuẩn bị chờ đợi mọi chuyện xảy ra? Con định dựa vào lý do thân thể của mình khỏe hay tâm trạng của mình tốt, tự nhiên biến mình thành người bị hại trong mắt người khác?”

      Những lời của Văn mẹ càng càng khó nghe nhưng lúc này, những suy nghĩ được che đậy trong lòng Văn Mân giống như bị người khác vạch trần khiến thể đối mặt với ý nghĩ của mình.
      Last edited: 9/10/14
      huyendo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :