1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 169: Ba hoa vô lại


      Món tương cua này muốn làm quả thực cần kỹ năng đặc biệt gì, cái khó chính là tốn khá nhiều thời gian, nhiều công đoạn và nguyên liệu nấu ăn cũng khá đắt đỏ.

      Đầu tiên cho dầu vào trong chảo, cho thêm vài lát gừng, sau đó đem toàn bộ cua hấp trước đó chia làm tám phần, đổ vào chảo dầu đun sôi, chờ cua chín rồi, vớt cả cua và gừng ra để bên ngoài cho ráo. Bước tiếp theo cần đổ gạch cua màu vàng và phần mỡ cua màu trắng vào trong chảo, đảo lúc cho đến khi chín hẳn. Sau khi hoàn thành, trộn đều tất cả rồi cho vào lọ thủy tinh đóng kin, như vậy là món tương cua đồng được hoàn thành.

      Bình thường, lọ tương cua đúng nghĩa cần sử dụng tám chục con cua đồng, nhưng với giá cua tại mà làm lọ tương cua cũng mất khoản chi phí rất cao. Hơn nữa, để làm được món này cần phải trải qua rất nhiều công đoạn, thời gian tách cua ra cũng tiêu tốn rất nhiều thời gian, cho nên tại người được nếm thử món ăn đặc biệt này tính ra nhiều lắm.

      Kiếp trước, trong dịp tình cờ Văn Mân mới biết đến món ăn này, lúc ấy việc kinh doanh của hoàn toàn vào quỹ đạo phát triển, cố gắng để phát triển công thức của vài món ăn cao cấp nên mới bỏ ra nhiều công sức nghiên cứu và tìm hiểu phương pháp chế biến món ăn này. Cũng vì việc này, nhiều lần tự mình chạy đến tận Tô Châu – quê hương của món ăn này để tìm hiểu.

      Tiếu Đồng đứng sau lưng Văn Mân, nhìn từng bước hoàn thành món ăn có cái tên nghe rất bình dân này nhưng thực tế lại là món ăn cao cấp, lông mày khỏi nhướng lên.

      “Em , món tương cua đồng này thích hợp ăn với cơm, như vậy hương vị của món ăn mới là ngon nhất phải ?”

      “Đúng vậy, chỉ có cháo trắng và cơm tẻ mới làm nổi bật hương vị thơm ngon tinh khiết của tương cua đồng.” Văn Mân hề quay đầu lại tiếp tục công việc của mình, lúc này muốn múc ít tương cua trong chảo cho vào chén sứ , đúng lúc cháo cũng vừa nấu xong nên có thể múc ra cho Tiếu Đồng ăn luôn.

      “Món ăn này có ý nghĩa, giống .” Tiếu Đồng biết xấu hổ ném ra câu như vậy, sau đó xoay người đem nồi cháo vừa mới nấu xong ra ngoài đặt lên bàn ăn, yên tính ngồi chờ Văn Mân đem món ăn được gọi là giống đến.

      Lúc đầu Văn Mân còn hiểu được hàm ý trong câu của Tiếu Đồng, vẫn cúi đầu tiếp tục động tác ban nãy, cũng bất giác lặp lại câu đó trong đầu, sau đó đột nhiên lóe ra tia khác thường.

      oán hận đến nghiến rắng nghiến lợi, nghiêng đầu nhìn người đàn ông cười đến đắc ý ngồi trong phòng ăn, “Tiếu Đồng, đúng là kẻ ngạo mạn, ai là cháo trắng hả? thử nhìn lại mình xem, nếu ở cùng với , em mới là người có hương vị thơm ngon tinh khiết hơn, có biết ?”

      “Ha ha ha ha ha ha”. Nhìn thấy Văn Mân tức đến đỏ mặt, Tiếu Đồng nhịn được cười đến vui vẻ, vât vả lắm mới kìm lại được, lại dùng ánh mắt mờ ám nhìn Văn Mân, đôi môi mỏng khẽ mở phun ra hai chữ: “ biết.”

      …” Tình thế này, Văn Mân đúng là biết gì nữa. Người đàn ông này nha, biết cái gì mà biết, loại khí này, ánh mắt này, lại ra hai chữ hết sức mờ ám này, muốn người ta nghĩ lệch lạc cũng được. Nhưng mà, hiểu sao lại thể phản bác, nếu phản bác lại chỉ sợ rơi vào cái bẫy ngôn ngữ của .

      lại ba hoa, món tương cua đồng này em để ăn nữa, em giữ lại chờ ba mẹ về ăn.”

      Bất đắc dĩ, chỉ có thể phản kháng được thế này thôi, aiz ~~~

      “Đừng nha, đây vất vả mới chuẩn bị tốt tâm lý liều mình bồi bà xã, món tương cua này cũng lâu rồi em mới làm lại, vạn nhất có vấn đề gì biết phải làm sao bây giờ? Để giúp ba mẹ vợ nếm thử trước, nếu thử xong mà thấy có vấn đề gì lúc đó em hãy mang tặng ba mẹ vợ.”

      “Tiếu Đồng ~~”

      “Ở đây.”

      đúng là đồ ba hoa vô lại ~~”

      “Ha ha ha ha."
      Last edited: 9/10/14
      milktruyenkyfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 170: Giao ước


      Ba mẹ Văn Mân nhanh chóng hoàn thành công việc để về nước nhưng lúc về đến Văn Mân mang thai ở tháng thứ ba rồi. Trong hai tháng đầu, Tiếu Đồng đều xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc hai mẹ con, mặc kệ người ở Sở nghiên cứu nhiều lần gọi điện thoại tới nhà tìm, vẫn mực từ chối .

      Mỗi lần bị làm phiền, chỉ quăng lại câu: “Là người nhà quan trọng hay công việc quan trọng hơn?”, sau đó đợi bên kia đáp lại trực tiếp cúp điện thoại.

      biết là do thân thể khỏe mạnh hay là do có Tiếu Đồng làm bạn mà tâm trạng của Văn Mân luôn rất tốt. Trong khoảng thời gian này, hề có chút phản ứng của người mang thai, chỉ là ngủ nhiều hơn bình thường chút, những phản ứng như nôn nghén gì đó trừ buổi sáng hôm đó ói ra lần còn lại sau này thấy xuất nữa.

      Chính vì như vậy, Văn Mân cũng cố gắng thuyết phục Tiếu Đồng quay về làm việc sớm chút. Dù sao cũng là người trưởng thành, lại sắp làm mẹ, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân cùng đứa bé. Mặc dù rất thích có làm bạn nhưng thể ích kỷ để ném hết công việc cho người khác làm.

      Hơn nữa, nếu là việc khác , nhưng công việc này của Tiếu Đồng có khả năng giúp đỡ được rất nhiều người. Thiếu , mặc dù vụ án vẫn có thể phá được nhưng rất nhiều gia đình của người bị hại phải chờ đợi lâu hơn mới biết được chân tướng việc.

      Nhưng mà, mỗi lần Văn Mân mở miệng khuyên bảo Tiếu Đồng đều có lý do trả lời rất hùng hồn và lý lẽ.

      “Công việc của Sở nghiên cứu sau này thể chỉ trông chờ vào mình , nếu chuyện gì làm hết, vậy những chuyên viên nghiên cứu rất khó tiến bộ được, chi bằng nhân lúc này tranh thủ bồi dưỡng năng lực nghiên cứu độc lập cho bọn họ. Hơn nữa, mặc dù chỉ ngồi ở nhà nhưng nếu trong Sở nghiên cứu có vấn đề gì giải quyết được có thể gọi điện lại đây, hướng dẫn hoặc phân tích giúp bọn họ.”

      “Nhưng người nhà của người bị hại phải làm thế nào?” Mặc dù Tiếu Đồng rất có lý nhưng Văn Mân vẫn bỏ xuống vấn đề này được.

      “Nếu thể dẫn dắt những người sau tiến bộ, mọi việc chỉ mình làm những việc bị chậm trễ ngày càng nhiều, càng nhiều người lực lượng mới càng mạnh, thứ mà các vụ án đó cần chính là càng nhiều chuyên viên pháp y giỏi càng tốt chứ phải chỉ người.”

      Đối với lời giải thích này của Tiếu Đồng, Văn Mân cảm thấy càng ngày càng hiểu biết nhiều hơn về người đàn ông này. Cho tới bây giờ mới biết, bề ngoài Tiếu Đồng có vẻ lãnh khốc vô tình nhưng thực chất là con người vô cùng tinh tế, tỉ mỉ và có tầm nhìn.

      Chẳng qua là, người đàn ông này có thói quen việc gì cũng ra, chỉ im lặng dùng phương thức của mình để làm tốt tất cả mọi việc.

      Lẽ nào, kiếp trước cũng mà làm rất nhiều chuyện sau lưng, chỉ là biết điều đó?

      Nghĩ đến đây, trong lòng Văn Mân khỏi nổi lên chua xót. Kiếp trước, duyên phận của họ bị cắt đứt nhanh như vậy rốt cuộc là lỗi của ai đây? nhìn thấy tốt đẹp của , cũng muốn biểu những gì tốt nhất trước mặt , xét đến cùng mới là người sai nhiều nhất.

      “Tiếu Đồng, em ngốc, sơ ý.” vùi đầu trong ngực , giọng có vẻ ngưng trọng.

      “Ừ ~.”

      “Cho nên… lặng lẽ làm rất nhiều chuyện nhưng em lại nhìn thấy, cũng phát ra, có thể đáp ứng em chuyện ?”

      Thấy Văn Mân ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt choẹt lóe, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, hận thể ép lập tức cho hết lời, sau đó để từ từ nhấm nháp hương vị ngọt ngào đến mê hồn của .

      “Em .”

      “Sau này khi đối xử tốt với em, em cẩn thận từ từ phát , nhưng được cái gì cũng dấu kín ở trong lòng, nếu em làm tức giận hay ủy khuất, nhất định phải thẳng cho e biết, được ?”

      “Nhóc ~~~”

      Giờ khắc này, dù có gì cũng chỉ là thừa thãi. Hai người nhau, chỉ cần ánh mắt cũng có thể chứng minh tất cả. Chỉ là, lời muốn cũng nên ra, vì thế, Tiếu Đồng ôm lấy mặt Văn Mân, trong giây trước khi môi chạm vào nhau, nhàng ra câu: “Được, đồng ý với em."
      Last edited: 9/10/14
      milktruyenkyfujjko thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 170: Giao ước


      Ba mẹ Văn Mân nhanh chóng hoàn thành công việc để về nước nhưng lúc về đến Văn Mân mang thai ở tháng thứ ba rồi. Trong hai tháng đầu, Tiếu Đồng đều xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc hai mẹ con, mặc kệ người ở Sở nghiên cứu nhiều lần gọi điện thoại tới nhà tìm, vẫn mực từ chối .

      Mỗi lần bị làm phiền, chỉ quăng lại câu: “Là người nhà quan trọng hay công việc quan trọng hơn?”, sau đó đợi bên kia đáp lại trực tiếp cúp điện thoại.

      biết là do thân thể khỏe mạnh hay là do có Tiếu Đồng làm bạn mà tâm trạng của Văn Mân luôn rất tốt. Trong khoảng thời gian này, hề có chút phản ứng của người mang thai, chỉ là ngủ nhiều hơn bình thường chút, những phản ứng như nôn nghén gì đó trừ buổi sáng hôm đó ói ra lần còn lại sau này thấy xuất nữa.

      Chính vì như vậy, Văn Mân cũng cố gắng thuyết phục Tiếu Đồng quay về làm việc sớm chút. Dù sao cũng là người trưởng thành, lại sắp làm mẹ, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân cùng đứa bé. Mặc dù rất thích có làm bạn nhưng thể ích kỷ để ném hết công việc cho người khác làm.

      Hơn nữa, nếu là việc khác , nhưng công việc này của Tiếu Đồng có khả năng giúp đỡ được rất nhiều người. Thiếu , mặc dù vụ án vẫn có thể phá được nhưng rất nhiều gia đình của người bị hại phải chờ đợi lâu hơn mới biết được chân tướng việc.

      Nhưng mà, mỗi lần Văn Mân mở miệng khuyên bảo Tiếu Đồng đều có lý do trả lời rất hùng hồn và lý lẽ.

      “Công việc của Sở nghiên cứu sau này thể chỉ trông chờ vào mình , nếu chuyện gì làm hết, vậy những chuyên viên nghiên cứu rất khó tiến bộ được, chi bằng nhân lúc này tranh thủ bồi dưỡng năng lực nghiên cứu độc lập cho bọn họ. Hơn nữa, mặc dù chỉ ngồi ở nhà nhưng nếu trong Sở nghiên cứu có vấn đề gì giải quyết được có thể gọi điện lại đây, hướng dẫn hoặc phân tích giúp bọn họ.”

      “Nhưng người nhà của người bị hại phải làm thế nào?” Mặc dù Tiếu Đồng rất có lý nhưng Văn Mân vẫn bỏ xuống vấn đề này được.

      “Nếu thể dẫn dắt những người sau tiến bộ, mọi việc chỉ mình làm những việc bị chậm trễ ngày càng nhiều, càng nhiều người lực lượng mới càng mạnh, thứ mà các vụ án đó cần chính là càng nhiều chuyên viên pháp y giỏi càng tốt chứ phải chỉ người.”

      Đối với lời giải thích này của Tiếu Đồng, Văn Mân cảm thấy càng ngày càng hiểu biết nhiều hơn về người đàn ông này. Cho tới bây giờ mới biết, bề ngoài Tiếu Đồng có vẻ lãnh khốc vô tình nhưng thực chất là con người vô cùng tinh tế, tỉ mỉ và có tầm nhìn.

      Chẳng qua là, người đàn ông này có thói quen việc gì cũng ra, chỉ im lặng dùng phương thức của mình để làm tốt tất cả mọi việc.

      Lẽ nào, kiếp trước cũng mà làm rất nhiều chuyện sau lưng, chỉ là biết điều đó?

      Nghĩ đến đây, trong lòng Văn Mân khỏi nổi lên chua xót. Kiếp trước, duyên phận của họ bị cắt đứt nhanh như vậy rốt cuộc là lỗi của ai đây? nhìn thấy tốt đẹp của , cũng muốn biểu những gì tốt nhất trước mặt , xét đến cùng mới là người sai nhiều nhất.

      “Tiếu Đồng, em ngốc, sơ ý.” vùi đầu trong ngực , giọng có vẻ ngưng trọng.

      “Ừ ~.”

      “Cho nên… lặng lẽ làm rất nhiều chuyện nhưng em lại nhìn thấy, cũng phát ra, có thể đáp ứng em chuyện ?”

      Thấy Văn Mân ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt choẹt lóe, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, hận thể ép lập tức cho hết lời, sau đó để từ từ nhấm nháp hương vị ngọt ngào đến mê hồn của .

      “Em .”

      “Sau này khi đối xử tốt với em, em cẩn thận từ từ phát , nhưng được cái gì cũng dấu kín ở trong lòng, nếu em làm tức giận hay ủy khuất, nhất định phải thẳng cho e biết, được ?”

      “Nhóc ~~~”

      Giờ khắc này, dù có gì cũng chỉ là thừa thãi. Hai người nhau, chỉ cần ánh mắt cũng có thể chứng minh tất cả. Chỉ là, lời muốn cũng nên ra, vì thế, Tiếu Đồng ôm lấy mặt Văn Mân, trong giây trước khi môi chạm vào nhau, nhàng ra câu: “Được, đồng ý với em.”

    4. Linda

      Linda New Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      16
      mình mới đọc truyện này, nhưng thấy hay wa!! cám ơn bạn. mong chương mới
      huyendo thích bài này.

    5. huyendo

      huyendo New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      4
      Thank pan nhieu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :