1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 12: ra là nhà nhân chủng học


      “À, mẹ, vì sao mẹ lại nghĩ tới việc tìm Tiếu Đồng tới giúp con, ấy là cảnh sát sao?”Văn Mân biết Tiếu Đồng phải là cảnh sát nhưng vì muốn biết với cảnh sát có quan hệ gì cho nên chỉ có thể hỏi như vậy.


      “Cảnh sát !! Ha ha, sao có thể, hai bác Tiếucủa con chỉ có Tiếu Đồng là đứa con trai duy nhất, cảnh sát là lại nghề có khả năng nguy hiểm cao, bọn họ sao có thể an tâm mà để đứacon duy nhất của mình làm cảnh sát được?Tiếu Đồng là đứa có hiếu, dù thế nàothằng bé cũng ngỗ ngược với ba mẹ mình đâu.” Lúc đến đây, Văn mẹ còn đầy ý tứ liếc nhìn Văn Mân cười cái.


      Văn Mân hiểu ý tứ của Văn mẹ, bà là muốnnhân cơ hội này lên án có hiếu, nóigì cũng nghe lời. Văn Mân đỏ mặt, làmbộ như thấy cái liếc mắt này của Vănmẹ, sau đó hỏi tiếp câu: “Vậy làm sao mẹlại tìm Tiếu Đồng giúp đỡ, ấy cũng phải cảnh sát, làm sao mà giúp con được?”


      biết ư, ha ha, Tiếu Đồng a, tuy thằngbé phải cảnh sát nhưng lời của nóchỉ sợ mấy người làm cảnh sát dám làm trái, đặc biệt ở khâu phá án. Tiếu Đồng lànhà nhân chủng học, ở Mỹ, nó còn có cơsở nghiên cứu riêng, chuyên trách giúp chínhphủ liên bang phá án và phân tích những thi thể bị thối rữa, còn có cả những án kiện cần tới việc phân tích xương xốt. Đương nhiên thằng bé cũng có nghiên cứu về những hài cốt từ thời viễn cổ của nhân loại. Mẹ và ba con là trong hạng mục khai quật di cốt mà gặp lại Tiếu Đồng.”


      Văn mẹ như vậy, Văn Mân lập tức hiểu rõvì sao lần này ba mẹ lại tìm tới Tiếu Đồng, ra còn giỏi cả về phương diện này nữa, hơn nữa…lực ảnh hưởng của về mặtnày cũng hề .


      “Theo như mẹ , vậy ấy phải làm việc ở Mỹ mới đúng, vì sao ba mẹ có thể phiền anhấy từ Mỹ chạy về đây được.”


      “Vậy có sao, có chuyện gì có thể quan trọng hơn con mẹ, hơn nữa lần này cũngthật trùng hợp. Lần này chính phủ Mỹ và trong nước cùng hợp tác làm nghiên cứukhảo cổ. Tiếu Đồng là chuyên gia đại diện được mời đến nước mình tham dự cuộc nghiên cứu này, cho nên trong khoảng thờigian này thằng bé mới ở trong nước. Mặt khácmẹ nghe bác Tiếu trai của con , bộ công an trong nước có ý định mời Tiếu Đồng vềđảm nhiệm chức cố vấn đặc biệt của bộ côngan. Cho nên mẹ nghĩ, nhờ thằng bé giúp đỡ chuyện này, có lẽ cảnh sát cũng có thể nể mặtmột chút.”


      tới đây, Văn Mân cuối cùng cũng biết về thân phận của Tiếu Đồng, mà có thể dễdàng được chấp thuận nộp tiền bảo lãnh cũng là dựa vào mặt mũi của Tiếu Đồng. Nếukhông, chính là tình nghi số 1 giết người,làm gì có chuyện được nộp tiền bảo lãnh chứ.


      “Được rồi, có gì mai chúng ta lại tiếp. Tôinghe Tiếu Đồng , ngày hôm qua con bé vừa mới làm phẫu thuật, mặc dù chỉ là tiểu phẫu nhưng vẫn cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi điềudưỡng, chúng ta hãy để con bé nghỉ ngơi trước.” Văn ba ba phát nét mệt mỏi mặt Văn Mân, cho nên ông kéo tay Văn mẹ chuẩn bị rời .


      Nghe thấy lời của ba mình, Văn Mân trào lên xúc động muốn khóc. Người ba săn sóc tỉ mỉ như vậy, vì sao trước kia lại cảm thấyông là người già nua cổ hủ, mỗi lần ông về nhà đều tranh cãi với ông?


      “Ba mẹ, ba mẹ vất vả ngày rồi cứ trở về nghỉ ngơi cho tốt. Con có việc gìđâu, ba mẹ yên tâm . Về sau con nhất địnhsẽ làm đứa con ngoan, bao giờ…khiến ba mẹ đau lòng nữa.”


      Văn ba ba và Văn mẹ nhìn con mình dưới ánh đén hé ra nụ cười trong trẻo, hiền lành lại ra những lời hiểu chuyện đó, trong lòngkhông khỏi cảm thấy được an ủi. Lần này xem như là trong họa được phúc , trải quachuyện này, con của hai người tựa hồ trưởng thành rất nhiều, hiểu chuyện hơn rất nhiều.


      ___^^___^^___


      Hôm nay lại 2 chap nhé!


      @nhoxcoihaycuoi: truyện có 200 chap bạnnhé!
      Pe Mick, milktruyenky, hoadaoanh3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 13: Bộ xương bị xem


      Sau khi Văn ba ba và Văn mẹ rời khỏi, VănMân nằm giường nhìn chằm chằm trầnnhà đỉnh đầu, trong lòng yên lặng nhớ kỹmột cái tên, Tiếu Đồng.


      Nhớ lại lần đầu tiên gặp , quả cảm giác giật mình. cảm thấy thậtđẹp, đẹp đến giống như người phàm, chỉ khuôn mặt mà còn cả dáng người.Cả người đều có cảm giác xa rời với dục vọng, giống như vạn vật khắp trời đất này đều thứ gì có thể khiến để vào tronglòng.


      Lúc trước sở dĩ nguyện ý gả cho , ba mẹ kỳ vọng là phần nhưng hơn cả chính bởivì muốn trả thù tên khốn kia. muốn cho tên khốn kia biết, sau khi quăng , lúc nào cũng có thể tìm được người đàn ông tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần để gả.


      Văn Mân thử đem hình ảnh của Tiếu Đồng với trai mắt kính trong quá khứ vào cùngmột chỗ nhưng phát thể nàođem hình ảnh hai người lại cùng chỗ bởivì sớm quên mất hình dáng của trai mắt kính mất rồi.


      Cho dù là Tiếu Đồng, hình ảnh của hắntrong trí nhớ cũng rất mơ hồ rồi, ở trong đầu chỉ có cặp mày xếch kia của cùng ánh mắt luôn nhìn chăm chú khiến có cảm giác kinh tâm động phách.


      Sau khi hai người tách ra, đặc biệt lại lần nữa bị tên khốn kia phản bội, phải nhớ đến Tiếu Đồng. Mỗi đêm khuya côđều mơ nếu phản bội Tiếu Đồng, phản bội cuộc hôn nhân của hai người,có lẽ bây giờ có hạnh phúc.


      Văn Mân nằm mình giường bệnh, đèn trong phòng tắt, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nhưng ánh trăng trong trẻolạnh lùng đó chiếu vào khiến khuôn mặt trở nên dịu dàng vô cùng.


      vào gặp sao?” Lỗ Lâm nhìn thoáng qua phòng bệnh, đối với người đàn ôn vẫnchăm chú nhìn vào giường bệnh của Văn Mânhỏi câu.


      Người đàn ông đó nhàng lắc đầu, chỉ thản nhiên : “Bây giờ còn chưa phải lúc.” Sau đó liền xoay người rời đúng phương hướng tới.


      Lỗ Lâm nhìn theo bóng lưng cao lớn củangười đàn ông đó biến mất ở chỗ rẽ, sau đó lại quay đầu nhìn Văn Mân còn ngẩn ngơ ở trong phòng mà thở dài dài.


      ___^^___^^___


      Hệ thống đèn trong phòng thí nghiệm chiếu sáng như ban ngày, bên trong có người thanh niên ước chừng hơn 20 tuổi chămchú quan sát từng khúc xương . Nhữngkhúc xương được xử lí sạch được bầy thành hình người đặt cái bàndài, từ xa nhìn vào giống như người thanhniên đó say mê nghịch ngợm món đồ chơi vậy.


      Khuỷu tay của người thanh niên đó tỳ lên mặt bàn dài, có vẻ như nhàm chán đếm số lượng khúc xương, “203, 204, 205, 206.”


      Sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm vàobộ xương được đặt ở góc bàn. Đầu tiênhắn vẫn nghĩ bộ xương như vậy ít có khảnăng là xương người, nếu bộ xương này được tìm thấy ở trong ao, vậy nhiều khả năng là bộ xương của sinh vật nào đó sống dưới nước, chẳng lẽ chính là ếch?


      Bây giờ, đột nhiên muốn đem bộ xươngnhỏ này đặt dưới kính hiển vi để xem chất xương thế nào hoặc có thể tán khúcxương trong đó thành bột phấn rồi đem làm xét nghiệm ADN.


      Sau khi có quyết định, người thanh niên liền ngồi dậy, cầm khúc xương nhỏtrong bộ
      xương ở góc. Lúc cầm khúc xương đó bước vào phòng xét nghiệm, miệng còn khe khẽ hát khúc ca, nghe kỹ chút phát đó là bài hát thiếu nhi rất nổitiếng lúc trước, “ con cóc há miệng…”


      ____^^___^^____


      Các nàng đoán bộ xương đó có phảixương ếch ?
      Pe Mick, milktruyenky, hoadaoanh3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 14: Tránh né bất hạnh sau này


      Văn Mân chỉ trải qua cuộc tiểu phẫu cho nên chỉ cần ở bệnh viện vài ngày là được ra. Sau khi về đến nhà, cũng vội vã tìm Tiếu Đồng, đương nhiên cũng khônggiống kiếp trước chạy tìm tên khốn kia ngả bài.


      kiếp này, quyết định phân giớihạn với tên khốn kia, cả đời qua lại vớinhau, đương nhiên càng cần mất côngđi chất vấn thêm nữa.


      Lúc này đêm khuya, Văn Mân ngồi trong thư phòng, chăm chú nhìn về phía tài liệuhiện lên màn hình máy tính.


      Tiếu Đồng, người chồng kiếp trước của , người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng thảnnhiên này ra lại có thân phận khiến người khác vạn phần hâm mộ đến thế.


      Tuy trai mắt kính thích trước kiadường như biến mất khỏi trí nhớ của cômất rồi nhưng vẫn nhớ đó là ngườianh cực kỳ thông minh.


      Đúng vậy, cực kỳ thông minh. Chỉ số IQ hơn200 sao có thể thông minh cho được. Văn Mân luôn cảm thấy mình cũng phải người ngu ngốc, thậm chí so với người khác còn thông minh hơn chútnhưng chỉ số IQ của ngay cả 140 còn chưatới.


      thông minh hơn nhiều như vậy, lúc lớnlên lại đẹp như vậy, hơn nữa bất kể là bốicảnh gia đình hay chính bản thân đều vôcùng vĩ đại, người như vậy, vì sao lúc trước lạiđồng ý quen biết , vì sao lại muốn kết hônvới .


      Lấy chỉ số thông minh của , có khả năng thể nhìn ra ngay lúc đó tronglòng có người khác…sau đó tự nhận khả năng che dấu của mình cũng tốt, cũng có khả năng phát ra dấu vết gì nhưng vì cái gì mà vẫn luônkhoan dung với , thậm
      chí cho đến khi ly hôn, cũng chútnào bạc đãi , vì cái gì cơ chứ?


      “Tiểu Mân, còn chưa ngủ à?” Nửa đêm rờigiường xuống bếp rót nước uống, Văn mẹ thấy thư phòng vẫn có ánh sáng, cho nên bàđẩy cửa bước vào. Bà nhìn thấy Văn Mân đangngồi ghế, hai chân co vào trong ngực.


      “Mẹ.” Văn Mân vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Văn mẹ khoác áo ngủ đứng đó, chìa hai tay, động tác như muốn ôm Văn mẹ.


      Thấy động tác này của Văn Mân, Văn mẹ cười bước lên ôm con vào lòng, tay phải cònkhi có khi vuốt lên mái tóc dài của congái.


      “Làm sao vậy? Nhóc, có phải con có chuyện gì vui , cho mẹ nghe, có lẽ mẹsẽ giúp được con.” Văn mẹ nhìn vào hình ảnh màn hình máy tính cho nên bàmột lòng nghĩ rằng con mình bởi vì chia tay bạn trai trước nên đau lòng. Dù sao từ trước đến giờ, Văn Mân vẫn vô cùng thíchhắn, bỗng nhiên biết người mình thích lại có thể đê tiện như vậy, điều này rất khócó thể chấp nhận.


      có, mẹ, con vui. Con chỉ là muốn ở bên mẹ, con cảm thấy quá lâu rồi con được nhìn thấy ba mẹ, vềsau ba mẹ có thể ở bên con, cần phải đira nước ngoài được ?” Văn Mân biết cầu của khiến ba mẹ rất khó xử. Dùsao trong tay hai người cũng còn rất nhiềuhạng mục, phải cứ có là có thể.


      Bây giờ thuyết phục hai người, dù biếtba mẹ thể nào làm được ngay nhưng bọn họ có thể hoàn thành từng hạng mục , nhận thêm công tác mới nữa. Như thế sau năm nữa, bọn họ cũng có thể né tránh tai nạn xe cộ bất hạnh kia. Sống lại kiếp này, điều vẫn luôn hy vọng chính là ba mẹ qua đời sớm như vậy.


      ___^^___^^___


      Vậy là hết, từ chap này trở Tiếu còn xuất chớp lóe nữa,muahahaha
      Chapter 15: Gặp nhau khi bọt kem đánhrăng vẫn còn


      Văn mẹ đuổi Văn Mân ra khỏi thư phòng, nhìn thấy nằm giường rồi đến lúc chuẩn bị ra khỏi cửa bà mới cố gắng sắp xếp.


      Có được lời hứa hẹn này của Văn mẹ, Văn Mân cảm thấy thỏa mãn lắm rồi. Phảibiết rằng ba mẹ đều là những người vô cùng khát khao nghiệp. Tính chất của côngviệc khảo cổ khiến họ luôn có khả năng ở bên thời gian dài.


      Đời trước, bởi vì khuyết thiếu chăm sóccủa ba mẹ mà điều kiện cuộc sống của so với chúng bạn cùng lứa tốt hơn rất nhiều cho nên ngày dồn ngày tháng dồn tháng, càng thêm kiêu căng hơn.


      Bởi vì buổi tối ngủ muộn cho nên sáng hôm sau có điểm muốn dậy. loáng thoáng nghe thấy tiếng chuyện truyền đến từ ngoài phòng khách, nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường. Sau khi xemxong, lập tức ngồi dậy, bây giờ hơn 11 giờ rồi.


      Thực ra Văn Mân giờ cũng có việcgì làm. vừa mới tốt nghiệp đại học, cònchưa tìm được việc, chẳng có việc gì khác ngoài an nhàn ở nhà. Nhưng đời trước luôncó thói quen dậy sớm, mỗi ngày bảy giờ côđều thức dậy đúng giờ rửa mặt chải đầu, đúng8 giờ xuất ở công ty cho nên khi xem đồng hồ báo thức mới có loại phản xạ vô điều kiện như vậy.


      Mãi cho đến khi hoang mang rối loạn chạyvào phòng tắm, sau đó bắt đầu đánh răng, VănMân nhìn người con tóc dài trong gương vẫn còn vương chút buồn ngủ. Lúc này mớicó phản ứng, vốn cần gấp gáp nhưvậy, dù sao cũng sống ở 11 nămtrước.


      Sau khi nhận thức được điều này, động tácđánh răng của liền chậm lại, thậm chí ở trong miệng còn khe khẽ hát thầm.


      “Tiểu Mân, dậy rồi sao?”


      Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, nghe thấygiọng này, Văn Mân biết là Văn mẹ cho nên vừa đánh răng vừa nhanh chóng chạy ra mở cửa cho Văn mẹ.


      Nhưng khi vừa mở cửa ra liền gặp ngay ba mình cầm ly trà bước ra khỏi thư phòng. Sau khi ba biến mất sau cánh cửaphòng bếp, Văn Mân đột nhiên nhớ ra. Tối hôm qua khi còn chưa có tắt máy tính. Sau khi mẹ đuổi về phòng, chỉ đơn giản là tắt màn hình thôi.


      Vạn nhất ba vào muốn dùng máy tínhnếu vậy ông nhất định nhìn thấy trang màcô mở, nếu ông hỏi vì sao phải tra tư liệu của Tiếu Đồng biết thế nào đây?


      chậm, phản ứng nhanh. Văn Mânngậm bàn chải đánh răng lách qua Lâm mẹrồi thẳng tắp chạy vọt vào thư phòng.


      Sau khi vào thư phòng, còn cẩn thậnlàm rơi bọt kem đánh răng, sau đó hô to tiếng với người ngồi trước bàn máytính, “Ba.”


      Sau khi tiếng “ba” này được hô lên, bọt miệng cũng văng ra bốn phía, thậm chí còncó đám bọt bắn vào mặt người nọ.


      “Tiểu Mân, con làm gì vậy? Con cứ thế này mà chạy vào thư phòng sao?”


      Thời điểm giọng từ tốn của Văn ba batruyền vào lỗ tai , Văn Mân cũng thấy người ngồi trước
      mặt mình là ai.


      há to miệng, để ý đến bọt kem đánh răng rơi xuống đất, bàn chải đánh răngcầm trong tay lung lay dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.


      vì sao lại ở chỗ này?” Sau khi Văn Mân ở trong trạng thái cực độ khiếp sợ phục hồi lại, vắt hết óc cũng chỉ nghĩ ra đượccâu này, nhưng lời này dù có thế nào cũng giống như lời mà hai người lần đầugặp mặt . Cho đến khi Văn Mân ý thứcđược điểm này, lỡ ra khỏi miệng, thể vãn hồi nữa rồi.


      “Tiểu Mân, sao con có thể lễ phép nhưvậy, còn mau giải thích với Tiếu Đồng, lần này người ta có ơn lớn với con như vậy,con còn phun cả bọt kem đánh răng lên mặt người ta nữa.” Văn ba ba bên trách VănMân, bên lại nhanh chóng đặt tách trà lêntrên bàn sau đó rút khăn tay đưa cho Tiếu Đồng khẽ mỉm cười nhìn Văn Mân.


      “Chú Văn, sao đâu, trong bọt này ngoạitrừ vi khuẩn, vệ sinh lắm cũngkhông có cái gì khác, cháu để ý.”


      Tiếu Đồng vừa nhận lấy khăn tay vừa nhìnvào Văn ba ba và Văn Mân. tự nhận làmình đáp lại vô cùng ân cần, nhưng khinghe xong lời này, Văn Ba ba với VănMân lại liếc nhau, mặt lên vẻ xấu hổ thôi.
      Pe Mick, milktruyenky, hoadaoanh3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 16: Chó và heo là khác nhau


      Bởi vì câu kia của Tiếu Đồng, trong thưphòng tồn tại loại khí khó tả.


      Tiếu Đồng mỉm cười, dùng phong thái nhàng thoải mái nhìn cha con họ Văn mà Vănba ba và Văn Mân lại xấu hổ biết có nên mỉm cười đáp lại hay .


      “Ba người đứng đó làm gì? Tiểu Mân, cònkhông trở về phòng thu dọn lại, con để thếnày mà ra gặp người sao, rất thất lễ a. Ông giàà, Tiếu Đồng hiếm khi nào đến nhà ta, sao ông lại để thằng bé đứng đó, đến nào, Tiếu Đồng, ngồi xuống đây.”


      May sao đúng lúc ấy Văn mẹ xuất , phá vỡ khí kỳ quái vừa rồi, cũng cứu Văn Mân khỏi cục diện xấu hổ này.


      Sau khi Văn mẹ vừa dứt lời, Văn Mân liền vội vàng câu: “Thực xin lỗi, con trướcđây.” Sau đó tựa như nhìn thấy quỷ nhanh chóng chạy về phòng ngủ.


      Cho đến khi nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại “rầm” tiếng, cánh cửa phía sau lưng đãthật khép lại , lúc này Văn Mân mới dámthở hổn hển. Vừa rồi khi nhìn thấy Tiểu Đồng, ngay cả hơi cũng thở nổi.


      Văn Mân giơ tay lên vỗ vỗ ngực, muốn dùngđộng tác này bình ổn trái tim kịch liệtnhảy lên của mình.


      “Văn Mân, cần khẩn trương, cầnkhẩn trương, có việc gì đâu, có việc gì. ấy có ấn tượng xấu vớimày đâu, mày cũng đâu cố ý phun bọt kem đánh răng lên mặt ấy, có việc gì đâu, a~~~~” Văn Mân an ủi mình lúc lâunhưng vẫn thể thuyết phục mình dứt ra khỏi lo lắng, sau khi thét lên tiếng chóitai, liền ngã xuống giường, chôn đầu mình bên trong chăn, vặn vẹo người, lấy hành động để phát tiết tâm trạng hoảng loạn.


      Bởi vì quá chăm chú phát tiết tâm tình buồnbực của bản thân, Văn Mân hề phát cửa phòng mình bị người bên ngoàinhẹ nhàng mở ra.


      Tiếu Đồng đứng ở cửa, nhìn người giường lát cong mông lên, lát ôm chănlăn qua lăn lại, ý cười trong mắt từ từ dânglên rồi tràn đầy.


      “A!~~~ đến đây từ lúc nào, thấy cáigì rồi?” Văn Mân vất vả mới ổn định tâm tình mình chút, nâng cao tinh thần rồi xuống giường chuẩn bị vào phòng tắm sửasang lại. Nhưng khi vừa ngồi dậy liền thấyngay khuôn mặt cười vô cùng hiền lành của Tiếu Đồng.


      Đúng vậy, hiền lành. Giờ phút này, khi nhìnvào mặt chỉ có thể hình dung ra từ này thôi. Giống như người nhìn phải là người con trưởngthành mà là nhóc có đường ăn lăn lộn khóc lóc om sòm vậy.


      “Từ lúc mông em cong lên như mông heo ấy, thấy rồi, còn thấy rất nhiều. Em có muốn miêu tả lại hết cho em ?”Tiểu Đồng thấy Văn Mân hỏi mình, vì tính lịchsự, nên mở toang cánh cửa ra, đáp lời.


      “…”


      Đối mặt trực tiếp với Tiếu Đồng, Văn Mân chỉ cảm thấy thể nào chống đỡ nổi. Trongthời điểm thế này, phải những ngườiđàn ông bình thường đều : “ vừa mới đến, vẫn chưa thấy được gì, em khôngcần lo lắng” linh tinh mấy thứ nữa sao? cần gì phải thành như vậy, hơn nữa còn dùng heo để so sánh với , bây giờ nên đáp thế nào, là “Được” hay “ cần” đây.


      thể dùng từ gì tốt hơn để hình dung em sao? Em làm gì giống heo, heo béolắm!” Cuối cùng, Văn Mân cúi đầu, đè thấpgiọng , nho phản bác lại câu, chỉhy vọng để ý.


      xin lỗi, em quả hề béo nhưheo, xin thu lại câu vừa rồi.”


      Văn Mân ngờ rằng lời vừa , Tiếu Đồng đều nghe thấy hết, còn nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình. đỏ mặt vừamuốn mở miệng sao” nhưng bởi vìlời ngay sau đó của Tiếu Đồng mà đem tiếng “ sao” ra đến miệng này nuốt lại vào bụng.


      nên , mông em giống y như cún con úp sấp xuống ăn, nghĩ, so sánh với cái nàyhẳn là thích hợp rồi.”
      Chapter 17: ví dụ


      Nếu đổi thành người khác hết mình là heo là cún, Văn Mân sớm mắng cho trậnnhưng tại giống, bởi vì ngườinói lại là Tiếu Đồng.


      Văn Mân biết Tiếu Đồng những lời nàytuyệt đối có ý tứ gì khác, chỉ đơn giảnlà cảm thấy bộ dáng vừa rồi rấtgiống mấy con vật đó. chẳng qua chỉ đangtìm hình tượng so sánh giống nhất để dễ hiểu mà thôi.


      Nhưng, vấn đề là, cũng kịp suy nghĩ xem mông mình vừa rồi nhìn giống cái gì a.


      Tựa như trước đó ở thư phòng, lời tỏ dù bị dính bọt trắng nhưng cũng hề chê . Lời đó là để thể thiện ý của . Nhưng phương thức biểu đạt của , khi người khác nghe vào trong tai, lại nhưđang “ mỉa”vậy.


      Nhớ lại kiếp trước, sau khi kết hôn hai ngườithường xuyên cãi nhau chính bởi nguyênnhân này. Bởi vì thể câudễ nghe nào cho nên muốn nghehắn .


      Kết quả, số lần cãi nhau cũng càng ngày càng nhiều, tươi cười của ở trước mặt cũng càng ngày càng ít, chủ yếu đều im lặng .


      Nhớ lại, vẻ mặt Văn Mân lại ảm đạm. qua rồi quãng thời gian thể gặp , thậtlà tốt. Bây giờ biết có còn cơ hội để quý trọng nữa .


      Chẳng ai là hoàn hảo, Tiếu Đồng cũng như vậy. Chỉ số thông minh của rất cao, chính điều này khiến cho thời thơ ấu, thiếu niênthậm chí cả thời thanh niên của đều bềbộn nhiều việc. Bởi vì lượng tri thức mà đầuhắn tiếp nhận lớn hơn người bình thường rất nhiều cho nên nó gây ra tình trạng thiếu hụt về phương diện giao tiếp cho .


      ở trong phòng thí nghiệm có thói quennói năng cách chính xác, hiệu quả cao. Mà thời gian ở phòng thí nghiệm hầu nhưchiếm toàn bộ thời gian sống của cho nên khi ra khỏi phòng thí nghiệm, cách nóichuyện đó cũng bị đưa vào cuộc sống thường ngày.


      Văn Mân nhìn thấy Tiếu Đồng trẻ tuổi của 11 năm trước, trong lòng rối bời. Bởi vì tâm tìnhphức tạp cho nên Văn Mân có điểm thất thần, tựa như hy vọng nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi tuấn của Tiếu Đồng cảm giác hạnh phúc.


      Cho đến khi Văn Mân phát ra khuôn mặt của Tiếu Đồng ngày càng trở nên to hơn, lúcnày mới giật mình nhận ra biết từ khi nào Tiếu Đồng bước gần tới trước mặtcô rồi.


      ngơ ngác nhìn Tiếu Đồng cúi xuống, chìangón tay thon dài nhàng lau lau khóemiệng , sau đó tầm mắt lướt qua đầu vai rơi xuống chiếc chăn ở phía sau .


      “Em làm dây bọt kem đánh răng ra chăn rồi.”


      Sau khi Tiếu Đồng thản nhiên những lờinày, Văn Mân chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên. theo bản năng đưa tay kéo chiếc chăn ở phía sau mình, giống như muốn giấu nó , cũng giống như muốn mang theo khóe miệng còn dính bọt kem đánh răng chui vào trongchăn trốn .


      giấu được đâu. Chăn của em là màu hồng, bọt kem đánh răng nhất định để lại vết bẩn màu trắng, nhìn thấy rất ràng.”


      “…Tiếu Đồng, có thể cái gì cũng đừng nóira được ? Có những thứ ra làm cho người ta cảm thấy…rất thẹn thùng.” Văn Mân cắn môi tính nhẫn nhịn nhưng cuối cùngvẫn nhịn được cúi đầu giọngkháng nghị.


      ví dụ như?” Tiếu Đồng nhìn Văn Mân, trong mắt xuất tia nghi vấn.


      ví như… ví như…” Văn Mân đoán được Tiếu Đồng hỏi câu này, trong khoảng thời gian ngắn, căn bản thểnào đưa ra ví dụ thỏa đáng.


      ví như em lén lút lên mạng tra tư liệu về , điều này làm em thẹn thùng sao?”


      “…”
      Pe Mick, milktruyenky, hoadaoanh3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 18: Bị mê hoặc


      “Vấn đề này rất khó trả lời sao?”


      “…” Văn Mân thấy Tiếu Đồng lại tiếp tục hỏi thêm câu về vấn đề này nữa, chỉ cảmthấy mặt mình càng ngày càng nóng, đầu cũng càng ngày càng cúi thấp xuống, tâm trạng côlúc này giống y như trẻ con làm sai chuyện mà bố mẹ lại cố tình vặn hỏi.


      “Này…thực ra, em chỉ tò mò là ai giúp em? Còn có…còn có rốt cuộc có năng lực gì mà giúp được em?” Văn Mân cúi đầu cố gắng suy nghĩ xem làm thế nào để trả lời vấn đề này cách có lí nhất. Cũng may, cuối cùngcô cũng tìm được lý do đúng lý hợp tình.


      “Ồ ~~~~ Vậy em đối với tin tức mình tra được có cảm thấy vừa lòng ?” đợi Văn Mân kịp trả lời, Tiếu Đồng lại trực tiếp tiếp: “ nghĩ em nhất định là vừa lòng. Bất kể là về tri thức nắm giữ, kỹ năng của bản thân hay uy tín đối với giới cảnh sát trong nước, em tuyệt đối thể tìm thấy người thứ hai có thể so với .”


      “…” Văn Mân nghe Tiếu Đồng những biết khiêm tốn là gì mà còn tự mìnhmèo khen mèo dài đuôi, khỏi ngẩngđầu lên trừng cái. Nhưng chỉ vì cái trừng mắt này mà lại khiến Tiếu Đồng hiểulầm.


      “Em cần cảm ơn . Thứ nhất, bởi vì và ba mẹ em có quan hệ thân thiết, thứ hai là bởi vì cũng có ý định của riêngmình. chỉ muốn em nghĩ kỹ nên dùng cái gì để báo đáp lại ân cứu mạng này của thôi.”


      “Ách…” phải người giúp đỡ bìnhthường đều có câu Thi ân cần báo đápsao? Văn Mân thầm ở trong lòng oán thầm câu, đồng thời đối với bộ dáng đươngnhiên là thế của Tiếu Đồng mà cảm thấy dởkhóc dở cười. Người này sao có thể khôngbiết khách khí đến như vậy.


      “Ba mẹ em đâu? Còn nữa, tới tìm em là có chuyện gì?” Văn Mân muốn tiếp tục đềtài này, cho nên làm bộ như chút đểý chuyển sang đề tài khác. biết hỏi thế này, khiến lực chú ý của Tiếu Đồng tạm thời dời .


      Quả nhiên sau khi Tiếu Đồng nghe thấy câuhỏi của liền đứng lên xoay người ra ngoài ban công phòng .


      Văn Mân nhìn theo Tiếu Đồng. Ở ngoài bancông phòng có trồng mấy bồn bạc hà, có thể hái được lá rồi, sau đó dưới ánh mặt trời giơ mấy lá bạc hà xanh biếc trong tay,quay về phía mỉm cười.


      Ngoài cửa sổ có cơn gió thổi qua, mũi Văn Mân liền ngửi thấy mùi hươngbạc hà dễ ngửi, đó là từ người phátra. Qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn nhớ điều này.


      Bởi vì hương thơm quen thuộc này bởi vì nụ cười của dưới ánh mặt trời khiến cho Văn Mân trong nháy mắt liền thất thần, giống nhưkhoảnh khắc này tất cả đều là giấc mơđẹp mà thôi. Chờ đến khi tỉnh lại, pháthiện ra mình vẫn nằm giường bệnh mình giãy dụa.


      “Vì sao em lại nhìn mà ngẩn người? Là bị mê hoặc sao?” Tiếu Đồng đến gần VănMân, nhìn hai mắt mê mang hướng về phía mình, khóe miệng lặng lẽ cong lên.


      “Ách…” Văn Mân phát , từ sau khi sống lại, khi nhìn Tiếu Đồng luôn có loại cảmgiác thể hiểu nhau. Bởi vì mỗi lần nóichuyện đều thể nào đáp lại câu hỏicủa Tiếu Đồng. Điều này hoàn toàn khônggiống ở kiếp trước. Ở kiếp trước, khi TiếuĐồng như vậy, nhất định bùng nổmắng khiến xấu hổ vô cùng, ách, hìnhnhư là , Tiếu Đồng ư, bất kể là kiếptrước hay kiếp này, cũng đâu biết cái gì làxấu hổ.




      Chapter 19: Bị hại là người hoàn toàn khác


      “Chú Văn bảo bồn bạc hà em trồng tốt lắm,bảo có thể tới hái ít, quả nhiên là tồi.”
      Khi chuyện, Tiếu Đồng còn đặt lá bạc hàlên mũi sau đó nhắm mắt lại rồi nhàng đáp lại. thong thả ngẩng mặt lên làm choVăn Mân thấy đường cong của cằm .


      Thấy Tiếu Đồng như vậy, trái tim vốn yêntĩnh của Văn Mân lại lần nữa đập thình thịch. bỗng nhớ tới đêm tân hôn của bọn họ, ở thời điểm đó cũng y như vậy, lúc đó cũng nhìn thấy nhưng lúc đó trong lòng bởi vì có người khác cho nên thể thưởng thức. Mà kiếp này, lòng chỉ hướngvề , đối với chút lực chống cựcũng có nổi.


      “Khụ…Tiếu Đồng, án của em tra đến đâu rồi?” Văn Mân cúi đầu, nhàng khụ mộttiếng, muốn làm cho giọng của mình nghecó phần nghiêm túc hơn.


      Tiếu Đồng lướt qua Văn Mân vào bên trong, sau khi thoải mái tựa lưng vào sô pha, lúc này mới nhìn vào Văn Mân : “Nghiêm túc mà đây phải là án kiện của em. Bởi vì vụ án này cũng chẳng liên quan gì với em, em chỉ đơn giản là người vô tội bị liên lụyvào mà thôi.”


      điều tra ràng chân tướng việcrồi sao? Vậy người bị hại là ai?” Văn Mân vẫn luôn muốn biết xem thân phận thực củangười bị hại. Dù sao sống qua hai kiếp,đều bởi vì ấy mà vào cục cảnh sát, sau đó cũng bởi vì vào cục cảnh sát mà Tiếu Đồng mới có thể xuất . Tuy rằng thế này thìcũng hơi khủng bố nhưng thể phủnhận, ấy hay chính là bộ hài cốt của ấy chính là bà mối của với Tiếu Đồng, nếunhư đời này vẫn có thể gả cho Tiếu Đồng.


      “Chân tướng việc cũng khó tìm. Người bị hại là nữ vận động viên quần vợt mà bạn của bạn trai em lại là người lười vận động, căn bản còn chưa chơiquần vợt bao giờ, duy chỉ điểm này có thểđoán ra cảnh sát tìm lầm người rồi.”


      Tiếu Đồng thoải mái dựa vào ghế sô pha, mộtbên thưởng thức lá bạc hà trong tay, bênkể đầu đuôi vụ án. Lúc đến bạn của bạn trai chút cũng đểtâm đến chuyện này ra khiến phụ nữ đau lòng đến thế nào. Đương nhiên ở trongsuy nghĩ của , cái này cũng có gì sai, bởi vì đây vốn là .


      Cũng may, trải qua mười năm, tình cảm củacô đối với người đàn ông kia cũng sớm hóa thành hư , cho nên khi Tiếu Đồng như vậy, chút cảm giác đau cũngkhông có. Ngược lại đối với những lời sau đó của Tiếu Đồng lại càng cảm thấy hứng thú.


      , mới chỉ có điểm này, chứng tỏ tìm được rất nhiều điểm đáng ngờ mà tấtcả chúng đều chứng minh hai người đó khôngphải là người. Vậy ngay từ đầu cảnh sátđã tìm lầm người sao?”


      “Đúng vậy, tìm thấy ở bên cạnh bộ hài cốt có bộ xương vô cùng . Sau khi xemxét, phát chính là xương cốt còn ở thểphôi thai của người, căn cứ vào tình trạng củabộ xương thời gian hình thành của cái thainày gần năm tháng. Từ kết quả ADN cho thấy, phôi thai cùng với nạn nhân có quan hệruột thịt. Sau đó lại tìm được sổ chữa bệnh của bạn bạn trai em. ta bởi vì sinh non quá nhiều lần mà bị bác sĩ chẩn đoán cảđời thể sinh con. Cho nên đáp án là gì, phải rất ràng rồi sao?”


      “Vậy vì sao cảnh sát lại nghi ngờ em? Khôngphải thi thể thối rữa gần như hoàntoàn, chỉ còn lại xương cốt, vậy vì sao lúc trước bọn họ lại nhận định em cùng với bị hạicó liên can?”


      “Bởi vì lúc hài cốt của bị hại được vớt lên còntìm được cái ví da. Bên trong ví có ảnhchụp của bạn bạn trai em, mà thi thể bởivì thối rữa gần như hoàn toàn cho nên thể nhìn ra hình dáng ban đầu. Trong kho dữ liệu ADN của cảnh sát lại thể tìm ra người nào có cùng ADN như vậy. Trong tình huống đó, họ chỉ có thể cho rằng cái ví này là của người chết. Ít nhất đây cũng là mộthướng điều tra. Sau đó, cảnh sát lại thu thập được đoạn băng ghi hình em xô xát với ngườiđó ở nơi gần đó. Mà sau đó người này lạimất tích, cả thời gian gây án và địa điểm đềurất phù hợp, như vậy, em có thể hiểu rồiđúng ?”


      Nghe xong đáp án, Văn Mân chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Cứ như vậy, cứ như vậy bịhoài nghi thành tội phạm giết người, nếu phải Tiếu Đồng xuất , chẳng phải trở thành hung phạm giết người, phải chịu tội oan sao?
      Pe Mick, milktruyenky, hoadaoanh3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :