1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 161: Lại tin tốt lành

      Văn Mân cùng Tiếu Đồng còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác mình liên tiếp nhận được điện thoại của cha mẹ hai bên. Hóa ra là Văn mẹ sau khi đề nghị con sử dụng que thử thai, mặc dù cố gắng nhẫn nại sốt ruột gọi điện lại hỏi kết quả, sợ lỡ như phải mang thai lại khiến cho hai đứa trẻ bị áp lực, nhưng để bà giấu kín chuyện này trong lòng mình lại cảm thấy rất khó chịu.

      Cho nên, trong lúc đợi tin tức bà gọi điện báo cho bà thông gia của mình, đem tin tức Văn Mân có thể mang thai cùng nhau hưởng thụ. Sau đó hai người lại bàn bạc nếu chờ được tin báo của hai đứa trẻ hay là bọn họ chủ động gọi điện hỏi trước.

      Cuối cùng, bọn họ nhất trí quyết định gọi điện thoại, biết được kết quả càng tốt, nếu lúc chuyện khéo léo chút đừng khiến cho bọn trẻ cảm thấy khó chịu là được.

      Vì thế, hai bà mẹ liền chia nhau gọi điện tới cho hai vợ chồng.

      Điện thoại bàn trong phòng khách vừa mới vang lên tiếng điện thoại di động của Tiếu Đồng cũng vang lên.

      lấy ra di động nhìn số gọi tới, bên ấn nút nghe bên đối với Văn Mân phát ra khẩu hình “Là mẹ gọi”.

      Văn Mân vừa định hỏi là mẹ ở Mỹ hay mẹ ở Ả Rập nhưng chưa kịp hỏi Tiếu Đồng mở miệng chuyện với người bên kia điện thoại.

      Trong khi đó, điện thoại trong phòng khách vẫn tiếp tục đổ chuông, Văn Mân chỉ có thể rời khỏi phòng ngủ tới phòng khách nghe điện thoại.

      Tiếu Đồng vừa trả lời câu hỏi của người bên kia điện thoại vừa bước theo Văn Mân, cẩn thận che chở bước ra phòng khách.

      Văn Mân liếc mắt nhìn màn hình điện thoại cố định thị số gọi đến, ngoảnh đầu lại nhìn Tiếu Đồng, hai người cùng nở nụ cười bất đắc dĩ, tin tức của hai bà mẹ này cũng quá nhanh rồi.

      “Mẹ ~~”

      “Nhóc con, thế nào? Thế nào? Có kết quả chưa? Có thai rồi sao? Là mang thai đúng ?”

      Mặc dù trước khi gọi điện, bà tự nhắc nhở mình rất nhiều lần là lúc hỏi con chuyện này nhất định được nóng vội, phải tiến hành theo trình tự, nhưng lúc này, Văn mẹ có cách nào khống chế được thấp thỏm.

      “Vâng ạ.”

      tiếng “Vâng ạ” là từ miệng Văn Mân và Tiếu Đồng đồng thời thốt lên, hai người lại ăn ý nhìn nhau lát mới quay lại tự mình ứng phó với hai mẹ già.

      sao! Vậy tốt quá rồi, nhóc con nha, con cũng chẳng chịu kém cỏi. Con biết mẹ và ba con còn lo lắng thế nào đâu, bọn ta còn sợ hai đứa chỉ muốn hưởng thụ thế giới hai người nên muốn sinh con sớm như vậy, sợ nếu ép quá lại gây áp lực lớn cho hai đứa nên vẫn dám mở miệng chuyện này. Ha ha ha, hai đứa trẻ các con tồi, im hơi lặng tiếng vậy mà đem mọi chuyện làm tốt cả rồi. Con cứ yên tâm, cong việc của mẹ và ba con ở bên này cũng sắp hoàn thành rồi, chờ làm xong, chúng ta lập tức về nước giúp con dưỡng thai.”

      Nghe bên kia điện thoại Văn mẹ kích động đến mức năng lộn xộn, trán Văn Mân nổi đầy hắc tuyến, lúc nghe đến câu cuối cùng, trong lòng đột nhiên chấn động.

      ạ? Mẹ, mẹ và ba bàn bạc xong rồi sao? Có phải đồng ý với đề nghị của con lúc trước, hai người về nước định cư luôn chứ?”

      Mặc dù Văn Mân đề cập nhiều nhưng trong lòng vẫn luôn để ý đến chuyện này. Kiếp trước, cha mẹ là gặp tai nạn ngoài ý muốn mà qua đời, trong lòng vẫn luôn cảm thấy vô cùng ray rứt. Kiếp này, dù thế nào vẫn muốn giúp cha mẹ mình tránh được kiếp nạn này. Cho nên, lúc trước co đưa ra đề nghị muốn cha mẹ về nước định cư, muốn họ tiếp tục ra nước ngoài làm việc như vậy nữa.

      “Đúng vậy, mẹ và ba con sớm bàn bạc xong rồi, vốn định chờ công việc bên này kết thúc từ chối mấy dự án ở nước ngoài, chỉ giữ lại phần công việc trong nước. tại con cũng mang thai rồi, mẹ xin nghỉ hưu sớm, ở nhà giúp con dưỡng thai, chờ cháu ngoại ra đời rồi giúp con chăm sóc đứa bé, ha ha, vừa nghĩ đến thấy cuộc sống mỹ mãn nha.”

      “Mẹ, mẹ lời nhất định phải giữ lời đấy, nhanh chóng trở về chút, chúng con đợi hai người về.”

      Chương 162: Kiên trì dưỡng thai


      Sau khi Tiếu Đồng giải thích cặn kẽ và hết lời cam đoan tuyệt đối có vấn đề gì, Văn Mân cuối cùng mới chấp nhận đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện lần. cũng biết rằng chuyện kiểm tra trong thời kỳ đầu mới mang thai là chuyện rất quan trọng, chỉ là kiếp trước từng trải qua quá trình điều trị trong bệnh viện thời gian dài nên đối với bệnh viện có cảm tình. Lần này vì đứa bé, chỉ có thể cố gắng vượt qua chướng ngại tâm lý của bản thân mình.

      Về vấn đề phát triển các công thức nấu ăn blog, chỉ có thể tạm dừng thời gian. Dù sao trong phòng bếp có rất nhiều dụng cụ bằng điện – điện tử, tiếp xúc nhiều quá tốt cho đứa trẻ. Hơn nữa, coi như chụp được ảnh rồi, công đoạn xử lý hình ảnh bằng máy vi tính sau đó cũng phải chịu ảnh hưởng của lượng bức xạ khá lớn.

      nghiệp, kiếp trước từng có được. Nhưng kiếp này, nghiệp hay tiền bạc đều phải là thứ mà để ý nhất. đúng ra, những thứ này từ trước tới giờ đều phải là những thứ muốn có. Kiếp trước quan tâm đến tiền tài danh lợi chỉ bởi vì thể tìm được người đàn ông đáng để phó thác cả đời.

      Tiếu Đồng mặc dù biểu ra ngoài nhưng Văn Mân biết trong lòng cũng rất khẩn trương. biết vẫn luôn rất thích trẻ con, huống hồ, đây vẫn là lần đầu được làm ba.

      Cho nên, khi biết có ý định nghỉ phép cùng vượt qua thời kỳ mang thai dứt khoát cự tuyệt. Nếu để cả ngày quanh quẩn bên cạnh , nhất định càng khẩn trương, tốt nhất là để công việc làm phân tán bớt lực chú ý của vậy.

      “A lô ~~”. cuối kéo dài, Văn Mân nhìn số điện thoại gọi tới, cảm thấy thực bất đắc dĩ rồi lại vui vẻ hẳn lên.

      “Hôm nay cảm thấy thế nào? Còn thấy buồn nôn ? Bữa sáng chuẩn bị đặt ở phòng ăn giúp em rồi, em nhìn thấy chưa?”

      Vừa nghe thấy giọng của Văn Mân, Tiếu Đồng lập tức hỏi ngay loạt vấn đề.

      “Hôm nay em cảm thấy rất tốt, buồn nôn, chỉ có chút mệt nên rất muốn ngủ, bữa sáng ăn xogn rồi, đừng lo lắng.” Văn Mân kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, sau đó mới nhàng an ủi người đàn ông nào đó có vẻ vẫn còn khẩn trương.

      nhìn thấy em tự nhiên lại cảm thấy rất lo lắng, nghĩ hay là xin nghỉ phép rồi về nhà với em vẫn hơn.” Giọng của tràn đầy lo lắng.

      “Tiếu Đồng, đừng quá khẩn trương, mỗi người phụ nữ đều phải trải qua ít nhất lần mang thai, người khác có thể vượt qua cách bình an, em cũng pahir người yếu ớt như vậy đâu. Hơn nữa, thời gian mang thai mười tháng, em vẫn phải chờ đến tám chín tháng nữa mới sinh được, bây giờ khẩn trương như vậy lúc sinh rồi em có thể dựa dẫm vào nữa ?” nửa nửa giả dụ dỗ người đàn ông ở bên kia điện thoại.

      tìm hiểu rồi, giai đoạn ba tháng đầu mang thai là thời kỳ nguy hiểm nhất, thể có ai bên cạnh em được. Lúc này nếu vẫn tiếp tục ở Sở nghiên cứu trong lòng cũng cảm thấy bất an, hiệu suất công việc đảm bảo, như vậy còn bằng ở nhà với em, chờ ba mẹ từ Ả Rập trở về rồi mới yên tâm tiếp tục làm việc.”

      Ngừng lại chút, dường như là hạ quyết tâm, giọng điệu của Tiếu Đồng cũng nghiêm túc thêm vài phần.

      “Ừ, cứ quyết định như vậy, lập tức bàn giao công việc.”

      Văn Mân sửng sốt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vừa mới bị cúp, lát sau mới lắc lắc đầu, môi cũng cong lên, vừa bước vừa lẩm bẩm: “Đứa ngốc, có người nào như ? Còn chưa đợi em đồng ý cúp điện thoại rồi.”
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 163: ăn thay em

      Tiếu Đồng ở nhà cùng Văn Mân được tuần, sau khi làm tốt công tác tư tưởng, hai người mới quyết định đến bệnh viện kiểm tra thai kỳ lần đầu cho Văn Mân. Cầm tay báo cáo kiểm tra, mặc dù trước đó biết chắc là mang thai nhưng Văn mân vẫn khỏi cảm động đến rớt nước mắt.

      “Đứa ngốc, phải biết trước rồi sao? cần quá kích động như vậy.” Tiếu Đồng vươn tay kéo Văn Mân ôm vào trong ngực, bàn tay ấm áp nhàng vuốt ve mái tóc dài đen bóng của , miệng như vậy nhưng hốc mắt của cũng nóng lên.

      Tiếu Đồng, lần này em nhất định bảo vệ tốt cho đứa bé này, bất luận có chuyện gì xảy ra nữa em nhất định phải sinh ra đứa con này.

      Văn Mân vùi đầu trong ngực Tiếu Đồng, chóp mũi cọ cọ người để ngửi hương bạc hà thơm ngát, trong lòng thầm ra lời thề như vậy.

      Nhưng mà vẻ nghiêm trọng ấy chỉ tồn tại được lúc cho đến khi nhìn thấy cửa hàng chuyên bán cua đồng bên đường liền biến mất hoàn toàn.

      biết phụ nữ có thai nên ăn mấy loại hải sản như cua đồng hay gì đó, nhưng đột nhiên rất muốn ăn gạch cua đồng.

      Vừa nghĩ tới gạch cua vàng óng thơm lừng tan vào trong miệng mình, liền cảm thấy rất đói bụng, nước miếng cũng muốn chảy ra rồi.

      “Sao vậy? Nãy giờ sao em cứ nhìn ra ngoài cửa xe hoài vậy?”

      “Tiếu Đồng, em muốn ăn gạch cua đồng ~~~”

      đợi Tiếu Đồng trả lời, cúi đầu buồn bã, giọng tiếp câu: “Em biết là bây giờ thể ăn được.”

      Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của người phụ nữ bên cạnh, Tiếu Đồng cũng cảm thấy cực kỳ khó xử, nhưng mà thể vì như vậy lại mạo hiểm để ăn được.

      “Hay là ~~ chúng ta vào mua mấy con, mua về cho em nuôi thử xem ~~” cứ ngập ngừng mãi cuối cùng cũng mở miệng, nhưng mà đề nghị này nghe có gì đó hơi khập khiễng.

      Quả nhiên, Văn Mân xì cười tiếng, vuốt vuốt bụng rồi tiếp tục úp mặt vào cửa kính xe ngắm nhìn các cửa tiệm chuyên bán cua đồng bên ngoài, tiếp tục chảy nước miếng.

      Tiếu Đồng sờ sờ mũi, tiếp tục nhìn về phía trước, nghiêm túc lái xe.

      “Hay là theo lời , chúng ta mua mấy con về nuôi thử xem, ăn nhưng được nhìn thấy cũng tốt, có ít còn hơn .” Văn Mân hơi ngượng cúi đầu dám nhìn người bên cạnh, trong giọng cũng lộ ra vẻ xấu hổ.

      Tiếu Đồng cố gắng nhịn cười, đúng lúc nhìn thấy có bãi giữ xe của cửa hàng chuyên bán cua đồng bên đường, dịp này đúng là mùa cua đồng cho nên khắp nơi đều thấy bãi giữ xe của các cửa hàng cua. Sau khi đỗ xe, hai người nắm tay nhau vào chọn cua.

      đối với mấy loại động vật nhiều móng vuốt kiểu này chưa hề nghiên cứu qua, cho nên việc chọn cua dĩ nhiên phải giao cho Văn Mân.

      Từ khi bước vào cửa hàng, khứu giác nhạy bén của ngửi được mùi tanh của cua đồng. Lúc đầu còn sợ Văn Mân ngửi thấy mùi này có cảm giác thoải mái, nhưng cẩn thận quan sát lúc vẫn thấy hứng trí bừng bừng, chút dấu hiệu buồn nôn cũng có, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

      “Tùy tiện chọn mấy con là được rồi, chúng ta ăn, gầy hay béo cũng có sao đâu.” Sợ đứng lâu cảm thấy mệt, Tiếu Đồng nhịn được mở miệng nhắc nhở.

      “Cách này được, em vừa mới nghĩ đến biện pháp tốt hơn. Em thể ăn được nhưng phải cũng thể ăn, ăn thay em sau đó cho em biết mùi vị của nó thế nào phải được rồi sao? Văn Mân nghiêng đầu, trong ánh mắt lóe ra tia giảo hoạt.

      “Còn nữa, em mua nhiều cua mẹ chút, về nhà làm món bơ gạch cua cho ăn, món này ăn với cháo trắng và cơm rất hợp, hương vị rất ngon, hơn nữa có thể giữ được lâu để ăn từ từ.”

      “Bơ gạch cua!?” Cái món quái dị này, khiến cho người ta thể liên tưởng đến chút quái dị mà.

      “Đúng vậy, biết sao, đây chính là trong những món ngon được người xưa truyền lại, về nhà em làm cho .”

      Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình có sức sống của Văn Mân, Tiếu Đồng rất tự giác ngậm chặt miệng, có chuyện khiến cho ấy cao hứng muốn làm, chỉ cần đừng quá mệt mỏi cũng là chuyện tốt.
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 164: Tám chục con cua đồng


      Nhìn thấy người bán hàng cười híp mắt giúp bọn họ khiêng ba giỏ cua đồng đầy ắp bỏ vào cốp xe, khóe miệng Tiếu Đồng đột nhiên cứng ngắc.

      “Nhóc, nhiều cua như vậy, làm sao ăn hết được? Ăn nhiều cua quá đối với cơ thể cũng tốt.” Vì an toàn tính mạng của mình, vẫn lựa chọn nhàng nhắc nhở chút bà xã đại nhân nhà mình vốn thèm cua đến đỏ mắt.

      “Em biết mà, yên tâm , em để ăn hết trong lần đâu, phải tin tưởng vào năng lực của em.” giơ tay ngả ngớn sờ soạng khuôn mặt cứng ngắc của Tiếu Đồng, sau đó dùng mắt ý bảo nhanh chóng trả tiền.

      Tiếu Đồng lần nữa liếc mắt nhìn qua ba cái giỏ trúc tay ông chủ, nhắm mắt lại, trong lòng thầm thở dài câu: cho dù phải ăn hết lần cũng là làm khó rồi. vốn thích ăn cua, đặc biệt là loại cua đồng này, cua , thịt ít, lúc ăn còn rất phiền toái. đến ba giỏ này, chỉ sợ là mới ăn được ba con ngán đến tận cổ rồi.

      Chỉ là nhìn thấy Văn Mân cười híp mắt bảo nhanh chóng tính tiền rồi , vẫn là lựa chọn đem những lời này nén lại trong lòng. Quên , vui vẻ là được rồi, mang thai vất vả như vậy, nếu chỉ vì chuyện này mà mất vui phải rồi.

      “Cảm ơn, tổng cộng tám mươi con cua đồng, mỗi con hai trăm tệ, xin nhận của ngài vạn sáu.”

      Nhận được đơn hàng lớn như vậy, nụ cười miệng ông chủ cũng rộng đến mang tai rồi, thậm chí còn hưng phấn đến mức sử dụng hai chữ “xin nhận” cách trịnh trọng như vậy nữa.

      “Nhóc, mang đủ tiền mặt, hay là chúng ta mua ít chút được ?”

      Nghe chủ cửa hàng báo giá, mắt Tiếu Đồng lập tức lóe lên, đây chẳng phải là có cớ rồi sao. biết chưa bao giờ mang nhiều tiền mặt khi ra ngoài, cuối cùng cũng có lý do để mua bớt ít rồi. Mua bớt ít, cũng ăn ít chút, an ít chút, đỡ phải chịu đựng, cái logic này hiểu rất nha.

      Văn Mân nhìn thấy Tiếu Đồng giấu nổi vẻ mặt vui mừng, cho cái liếc mắt khinh thường, sau đó bước đến bên cạnh , đưa tay cầm lấy ví tiền của , trong lúc Tiếu Đồng trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm , lấy ra tấm chi phiếu mỉm cười đưa cho ông chủ.

      “Ông chủ, chi phiếu chúng tôi ký sẵn rồi, có mật mã, ông có thể rút trực tiếp được.”

      Nhìn thấy ông chủ cầm theo tấm chi phiếu vội vàng xoay người rời , Tiếu Đồng chỉ cảm thấy thời gian tiếp theo của phải trải qua những ngày tăm tối có ánh mặt trời rồi.

      Lê bước chân nặng nề về đến nhà, vừa mở cửa, Văn Mân liền sai Tiếu Đồng mang ba giỏ cua thả vào bồn rửa ở trong phòng bếp. Mặc dù bồn rửa trong nhà lớn hơn và sâu hơn so với nhiều nhà khác nhưng có cách nào chứa được nhiều cua như vậy, chỉ có thể từ từ rửa sạch từng giỏ .

      Văn Mân xắn ống tay áo, cầm chiếc bàn chải đánh răng chưa dùng đến vào, chuẩn bị rửa sạch đám cua đồng, nhưng mà tay còn chưa kịp đụng tới bị Tiếu Đồng ngăn lại.

      “Em định làm gì?”

      “Rửa cua nha.”

      “Rửa nhiều như vậy?”

      “Đúng vậy, chỉ có rửa sạch giỏ này, hai giỏ kia cũng phải cùng nhau rửa nha.”

      “Cua rửa sạch nhanh bị chết đúng ? định bắt ăn hết tám chục con cua đồng trong vòng ngày sao!?” Mới nghĩ đến phát run rồi.

      Văn Mân nhìn thấy Tiếu Đồng bị dọa cho xanh mặt, phốc tiếng bật cười, giơ bàn tay cầm bàn chải đánh răng vỗ vài cái lên mặt .

      bạn , yên tâm , bà khi dễ cậu như vậy đâu.” xong lại quay người, nhịn được cười phá lên.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 165: Liều mình bồi bã xã


      Tiếu Đồng nhếch miệng nhìn Văn Mân lúc này cười đến nỗi phát run, nghiến răng, cẩn thận tìm kiếm điểm nào có thể hạ miệng cắn xuống phát để đòi lại chút lợi tức vì mới bị chiếm hết tiện nghi.

      Cuối cùng, dứt khoát tiến lên từng bước, ôm lấy eo rồi há miệng cắn ngụm lên cần cổ trắng nõn của .

      Văn Mân bị động tác đột ngột của Tiếu Đồng dọa cho hoảng sợ, nhưng chỉ lát bị làm cho mềm nhũn, yên lặng hưởng thụ cảm giác tê dại được mang lại.

      Thời gian gần đây bởi vì mang thai nên hai người đều cố gắng khắc chế bản thân mình, hành động táo bạo lúc này khiến cho hai người có cách nào kìm lòng nỏi.

      biết có phải là do mấy con cua đồng trong bồn rửa phẫn nộ vì trước lúc chết vẫn nhận được quan tâm của chủ nhân hay mà giơ chiếc càng lên cắn cái vào bàn chải đánh răng trong tay Văn Mân.

      Cuối cùng, chút động tĩnh bất ngờ này lập tức khiến cho hai người chuẩn bị lau súng cướp cò khôi phục lý trí.

      “Em ra ngoài ngồi nghỉ mộ lát , rửa sạch đám cua này.”

      Cằm Tiếu Đồng còn đặt vai Văn Mân, lúc lời này vẫn còn hơi thở dốc, xem ra cố gắng kiềm chế dục vọng của mình.

      Văn Mân cũng cố gắng tranh giành công việc, đỏ mặt nghe lời bước ra khỏi phòng bếp, cho đến khi ngồi vào ghế sa lon trong phòng khách mới lặng lẽ quay người nhìn lén Tiếu Đồng trong phòng bếp.

      Chỉ thấy thở dài hơi sau đó mới vặn mở vòi nước, nhanh chóng bắt tay vào rửa sạch đám cua đồng bên trong. Nhìn động tác lưu loát của giống với người ít khi vào bếp.

      Trong đầu Văn Mân đột nhiên lên ý tưởng, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, khóe miệng vốn cười rất ngọt ngào cũng khựng lại chút.

      Người này, phải coi những con cua này là thi thể trong phòng thí nghiệm của rồi đem chúng rửa sạch chứ.

      Văn Mân dùng sức lắc lắc đầu, vội vàng đem loại ý tưởng hay này cố gắng đẩy ra khỏi đầu. vươn tay cầm lấy cuốn tạp chí bàn trà, muốn tập trung tất cả tinh thần vào nội dung của cuốn tạp chí để phải suy nghĩ đến những chuyện linh tinh khác.

      Ngồi lúc lâu, Văn Mân mới nghe thất tiếng nước chảy trong phòng bếp ngừng hẳn, lập tức đưa tay ném cuốn tạp chí xuống bàn, bước nhanh đến phòng bếp.

      Quả nhiên, lũ cua bên trong bồn có nước chảy đều được rửa sạch rồi bỏ vào trong chiếc bồn có nước rồi.

      nhanh chóng lấy ra chiếc nồi hấp, động tác lưu loát đổ thêm ít gừng và rượu vang vào rửa sạch từng con lần nữa, sau đó mở lồng hấp đặt vào bên trong, cứ xếp như vậy đến khi đủ bốn tầng mới dừng lại.

      “Được rồi, bây giờ tiếp tục rửa thêm giỏ khác, nhân tiện nhìn xem bếp lửa, thấy nước sôi lại hấp thêm khoảng hai mươi phút nữa là được, em ra ngoài tìm vài thứ.”

      Giao việc xong, chờ Tiếu Đồng mở miệng gì, Văn Mân liền xoay người vào phòng ngủ. nhớ trước đây từng mua bộ dụng cụ cất vào ngăn kéo ở phòng ngủ, chưa từng dùng qua, bây giờ đúng lúc lấy ra dùng, phải rồi, phải tìm lọ thủy tinh sạch loại nữa.

      Trong phòng ngủ Văn Mân vùi vẻ tìm kiếm đồ vật này nọ trong khi ở phòng bếp đôi mắt của Tiếu Đồng vẫn trừng trừng nhìn lũ cua trong giỏ với vẻ chán ghét. Vất vả rửa cua đến mức tay cũng mềm nhũn rồi mà vẫn còn tới hai giỏ, phải làm sao bây giờ đây? Chưa hết, chỉ rửa thôi còn chưa , đợi lát nữa lại còn phải ăn nữa chứ, thế này đúng là muốn lấy cái mạng của mà!!!

      “Con à, nếu cha con trong suốt chặng đường dài dụ dỗ mẹ con vui vẻ chẳng may hy sinh dũng rồi, con ngàn vạn lần phải nhớ đến cha nha ~~~”. Sau khi than ngắn thở dài rồi mặc niệm trong lòng câu như vậy, Tiếu Đồng an phận cầm lấy giỏ cua, tiếp tục nghiệp rửa cua đầy gian nan, vất vả.
      Chương 166: Tức giận


      Tiếu Đồng nghi hoặc nhìn Văn Mân đem tất cả cua đồng chín từ trong lồng hấp đặt vớt ra để nguội rồi cho vào chiếc hộp lớn biết mới lấy từ đâu ra.

      “Tiếu Đồng, mau, giúp em đem hộp tương cua này đặt ở bàn ăn bên kia .” Sau khi sai khiến Tiếu Đồng khiêng chiếc hộp , Văn Mân quay lại tìm thêm bốn chiếc hũ dày đóng kín trong kệ chén khử trùng rồi theo đến phòng ăn.

      Cho đến khi khiêng được chiếc hộp lớn đặt xuống, Tiếu Động mới phát biết từ khi nào có thêm bộ dụng cụ rất kì quái đặt bàn ăn.

      “…Đây là cái gì?”

      “Ha ha, cứ chờ xem rồi biết, cứ yên tâm, em làm món này ăn rất ngon, nhất định thích. Đúng rồi, em phải tranh thủ lúc này vo gạo nấu cháo trước, chờ đến khi cháo được nấu chín lúc đó em cũng làm xong món này rồi.

      Văn Mân , Tiếu Đồng cũng đành nén lại nghi hoặc trong lòng, lại theo bước vào phòng bếp, thấy mở vòi nước muốn dùng nước lạnh vo gạo, lập tức giành lấy, vừa mở nước vo gạo vừa lải nhải câu.

      “Hôm nay thời tiết khá lạnh, em còn dám dùng nước lạnh vo gạo, sợ ảnh hưởng đến thân thể sao.”

      Văn Mân mỉm cười híp mắt nhìn hình ảnh Tiếu Đồng cúi người vo gạo, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, “Vo gạo phải dùng nước lạnh cháo nấu ra mới ngon được.”

      “Như vậy cũng phải chú ý đến thân thể của mình, về sau những chuyện này cứ bảo làm là được, đừng cậy mạnh biết ? Ăn uống thế nào cũng quan trọng bằng thân thể em.”

      Mặc dù giọng điệu có vẻ nghiêm nghị nhưng trong lời ràng lộ ra quan tâm và bảo vệ.

      Nghe vậy, Văn mân kìm lòng được tiến lên từng bước, từ phía sau dang tay ôm lấy thắt lưng Tiếu Đồng, hai má cọ cọ rồi dán chặt vào tấm lưng dày rộng và ấm áp của .

      “Tiếu Đồng, sau này vẫn đối xử với em tốt như vậy chứ? ngại em tóc bạc da nhăn, ốm đau bệnh tật chứ.”

      Nghe Văn Mân đến tóc bạc da nhăn, ốm đau bệnh tật, động tác của Tiếu Đồng khựng lại chút, mày cũng hơi nhíu chặt.

      “Có ở đây, để em ốm đau bệnh tật.” Giọng điệu chắc như đinh đóng cột.

      “Chuyện này làm sao dám chắc được, sinh lão bệnh tử ai cũng tránh khỏi, những người từng bị bệnh cũng hy vọng mình mắc phải bệnh nan y nhưng có ai tránh được đâu?”

      tới đây, Văn Mân bất giác lại nghĩ về kiếp trước, chưa bao giờ nghĩ rằng mình mắc phải căn bệnh ung thư. Nhưng nghĩ có nghĩa là bị, cuối cùng chẳng phải cũng phải đau khổ dằn vặt nằm giường bệnh, chết trong đau đớn sao.

      “Tiếu Đồng, em nghĩ lại rồi, nếu sau này em bị bệnh nan y, đừng theo em, đừng đến nhìn em, được ? Em muốn nhìn thấy em chật vật và xấu xí như vậy, em hy vọng hình ảnh của em trong lòng mãi là xinh đẹp nhất.” Văn Mân đắm chìm trong cảm xúc của mình hề phát ra, thân thể được ôm chặt càng lúc càng cứng ngắc.

      “Được, đồng ý với em, đến lúc đó bỏ xa, tuyệt đối xuất trước mặt em.”

      Giọng điệu cứng rắn như vạy khiến cho Văn Mân nhận ra có chút gì đó bình thường, nhàng buông lỏng cánh tay ôm chặt thắt lưng , ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của .

      “Tiếu Đồng? tức giận sao?”

      “Em thử xem.”

      Lạnh lùng bỏ lại câu, Tiếu Đồng lập tức đem gạo vo sạch đổ vào trong nồi, sau khi bật lửa lên liền ra khỏi phòng bếp, ngồi vào bên cạnh bàn ăn, sắc mặt đổi nhìn Văn Mân từng bước từng bước ra khỏi phòng bếp.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 167: Vợ chồng


      Trước giờ, biểu của Tiếu Tiếu Đồng lúc nào cũng luôn bình thản, rất ít khi lộ ra vẻ mặt tức giận. Cho nên, lần này nhìn thấy nét mặt vui của , Văn Mân vẫn cảm thấy có chút e sợ.

      làm sao vậy? Có phải em sai điều gì rồi ?” Từ đầu tới cuối đều phát được mình làm chuyện gì chọc giận tới , chẳng lẽ là vì những lời vừa mói thích nghe. Nhưng mà mỗi người phụ nữ chắc hẳn đều có ý nghĩ như vậy, càng ai càng muốn lưu lại những gì tốt đẹp nhất của mình cho người đó.

      “Văn Mân, hỏi em, em có biết vợ chồng nghĩa là gì ?”

      Lần đầu tiên mang cả họ lẫn tên của ra gọi, trong ánh mắt lộ ra nét thất vọng chưa từng có trước đây.

      “…” Văn Mân khong biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cúi đầu, lẳng lặng chờ tiếp.

      “Nếu vợ chồng chỉ dừng lại ở mối quan hệ hời hợt như vậy, chỉ cho đối phương nhìn thấy những gì tốt đẹp nhưng lại muốn để họ nhìn thấy những điều tốt vậy có gì khác so với người bình thường. Nếu như vậy có cần thiết phải kết hôn ?

      “Tình chính là tiết ra của các hormon kích thích trong cơ thể, nó giới hạn trong khoảng thời gian nhất định, con người có khả năng tiết ra loại hormon kích thích này cả đời. Trong khi đó, vợ chồng chính là kết hợp dựa cơ sở của tình , từ từ tích lũy mới có được lâu bền, là quá trình đem từng giọt tình có giới hạn ấy biến thành hỗ trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, tin tưởng và cả trung thành, đem hai kẻ hoàn toàn xa lạ kết thành thể thống nhất, trở thành người nhà.”

      Từ trước đến nay, Văn Mân chưa bao giờ nghe Tiếu Đồng ra những lời cảm tính như vậy. Bình thường là người rất lý trí, lời luôn có tính logic chặt chẽ, cũng chưa bao giờ xúc động như lúc này. ngờ đến, triết lý của về tình , tình cảm vợ chồng và về cuộc sống lại sâu sắc đến vậy.

      “Em…Em chỉ là…” muốn lên tiếng giải thích vài câu, với rằng thực nghĩ như vậy, nhưng vừa mở miệng lại biết phải giải thích thế nào.

      “Nhóc ~~” giọng điệu của nhàng hơn hẳn, Tiếu Đồng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vẫn cúi đầu với vẻ mặt biết lỗi ở trước mặt nhàng hỏi: “Nếu có ngày, bị bệnh nằm liệt giường, bảo em được bên cạnh , cho phép em chăm sóc , cho đến lúc chết em cũng gặp được vậy em có cảm giác gì, chẳng lẽ em cảm thấy như vậy đau khổ sao?”

      “Em cũng cho rằng, mình độc mà chết , mình đối mặt với ốm đau bệnh tật, đối mặt với tất cả những gì đáng sợ nhất, cảm giác ấy liệu có tốt được ?”

      “Em…”

      Văn Mân lại lần nữa á khẩu biết trả lời thế nào, biết dù mình có ra lý do gì cũng rất miễn cưỡng.

      ra, những điều vừa hiểu rất , có lẽ ai hiểu cái cảm giác đơn mình chờ chết hơn .

      Kiếp trước, khi Tiếu Đồng còn chưa xuất ở bệnh viện, mình chuyện điều trị cùng với bác sĩ, tự mình ký tên vào bản cam kết phẫu thuật, mình bàn bạc cách phân chia tài sản thừa kế với luật sư, mỗi việc đều tự mình làm lại có cảm giác gì, chỉ sau này nhớ lại mới thấy cực kỳ chua xót.

      Muốn dành khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời ở bên cạnh những người thân của mình, cũng nhau vượt qua thống khổ nhưng lại làm được, cảm giác ấy cũng từng trải qua. Lúc cha mẹ bị tai nạn qua đời chính là cảm giác như vậy. Sau này, mỗi lần nhớ đến kiện ấy, trong lòng luôn cảm thấy vô cùng thống khổ và dằn vặt, những điều đó liệu có ai hiểu được.

      “Tiếu Đồng, thực xin lỗi, em bao giờ… những lời như vậy nữa, rất đúng, chúng ta là vợ chồng, dù tốt hay xấu gì cũng phải cùng nhau đối mặt.”
      Last edited: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :