1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 147: Ác mộng


      Mặc dù muốn nghĩ quá nhiều, nhưng Văn Mân có cách nào khống chế nổi suy nghĩ của mình. ngồi ghế sa lon suy nghĩ miên man hồi lâu, cuối cùng mới oán hận đứng lên, vào phòng bếp tự hâm nóng cho mình ly sữa, sau khi uống hết hơi liền lập tức trở về phòng ngủ, muốn dùng giấc ngủ để thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

      biết là do sữa nóng có hiệu quả hay là do vừa rồi hao tổn quá nhiều tinh lực cho việc suy nghĩ, mới nằm xuống vài giây ngủ thiếp .

      Trong mơ, dường như trở về trong cái phòng bệnh trắng toát. Trong lúc mơ hồ, nhìn thấy bóng lưng thon dài quen thuộc, đưa lưng về phía mình nhàng kéo lại tấm rèm cửa.

      Tuy nhìn thấy gương mặt người này, nhưng sửng sốt nhận ra người ấy chính là Tiếu Đồng. muốn lên tiếng gọi , lại phát mình cách nào mở miệng được, toàn thân có chút khí lực nào, cảm giác này khiến vô cùng sợ hãi. nhớ rằng trước khi chết , cũng có khả năng khống chế cơ thể của mình giống như vậy, đến ngay cả trở mình cũng làm được.

      Đột nhiên, người ấy dường như nghe thấy động tĩnh của , xoay người, chậm rãi bước lại về phía . Cũng bởi vị bị che khuất, vẫn nhìn thấy gương mặt , chỉ thấy hơi cúi người, kề sát vào tai giọng câu.

      “Nhóc, Khương Bạch San cần , chồng của ấy là vì mà chết, có trách nhiệm phải chăm sóc cho mẹ con ấy, cho nên thực xin lỗi, chúng ta ly hôn .”

      Văn Mân dùng toàn bộ khí lực còn lại nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nhưng vô luận cố gắng dùng bao nhiêu lực để mở mắt ra cũng thấy nét mặt của người ấy. Nhưng mà giọng quen thuộc ấy ràng chính là của Tiếu Đồng, chỉ có Tiếu Đồng mới gọi là “nhóc” với giọng dịu dàng như vậy.

      Nhưng mà, vì sao lại ly hôn, muốn ly hôn, muốn rời xa .

      muốn ôm lấy người trước mặt để bỏ , muốn mở miệng câu xin lỗi, với : “Tiếu Đồng, đừng , kiếp trước là em làm sai, em biết quý trọng , nhìn thấy tấm lòng của , làm rất nhiều chuyện có lỗi với , có thể tha thứ cho em được , cho em thêm cơ hội để đền bù, em lòng rất , đừng , có được ?”

      Chẳng qua là, thể mở miệng còn cũng nghe thấy. chỉ có thể trơ mắt nhìn đứng dậy, bước từng bước ra cửa, trước khi ra khỏi còn xoay người lại. cuối cùng cũng nhìn gương mặt vốn dĩ rất mơ hồ kia, nhưng đó còn là gương mặt của Tiếu Đồng, cùng lúc đó, cơ thể cao lớn của Tiếu Đồng nháy mắt biến thành đứa bé.

      Đứa bé ấy đứng ở cửa lắc lắc đầu, trong ánh mắt đen nhánh phủ đầy nước mắt, vừa khóc vừa hỏi : “Mẹ, sao mẹ lại cần con, sao mẹ lại muốn giết con.”

      Văn Mân vốn bị đả kích bởi câu vừa nãy của Tiếu Đồng, bây giờ nhìn thấy đứa bé này lại đau đến tê tâm liệt phế.

      “Nhóc, nhóc.”

      Là ai gọi , giọng quen thuộc như vậy.

      “Nhóc.”

      Lại tiếng gọi chứa lo lắng truyền đến, Văn Mân đột nhiên giật mình, tỉnh lại từ trong mộng.

      run rẩy mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt tuấn của Tiếu Đồng, trong mắt giờ đây tràn đầy vẻ lo lắng.

      “Nhóc, em sao vậy, gặp ác mộng sao? Sao lại khóc rồi?”

      Tiếu Đồng đưa tay nhàng lau mấy giọt nước mắt rơi xuống nơi khóe mắt, ngờ tới, lại bị Văn Mân đột nhiên bật dậy ôm chặt lấy.

      “Tiếu Đồng, đừng rời bỏ em, vình viễn cũng khoogn được rời bỏ em, được ? Giọng của nghẹn ngào chứa đựng tia khẩn cầu.
      Chương 148: Trấn an


      “Sao vậy? Lại gặp ác mộng? bé ngốc, chỉ là mơ thôi, phải là .” Tiếu Đồng bật cười đưa tay vỗ sau lưng Văn Mân, muốn trấn an tâm tình kích động của lúc này.

      Vừa xong việc, lập tức chạy về đây, lúc đầu còn định tìm chìa khóa mà trực tiếp gõ cửa. còn tưởng tượng đến cảnh Văn Mân sau khi nghe tiếng gõ cửa chạy ào ra mở cửa, nhìn về phía lộ ra má lúm đồng tiền vô cùng xinh đẹp. Nhưng mà gõ rất lâu cũng thấy trong nhà có bất kỳ động tĩnh nào.

      tưởng rằng còn bận ra ngoài mua đồ chưa về, đành tự mình mở cửa vào, khi nhìn thấy phòng khách trống rỗng liền nhíu mày.

      cảm thấy có chút mất mác, chuẩn bị vào phòng thay bộ quần áo mặc ở nhà, nhưng vừa mở cửa lại bất ngờ nhìn thấy cái người nào đó nằm giường, mắt nhắm chặt, chân mày nhíu lại, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, biết là trong mộng mơ thấy điều gì mà cái đầu nhắn lộ ra bên ngoài cũng lắc qua lắc lại ngừng.

      hơi sửng sốt, lập tức bước tới cạnh giường, lên tiếng gọi tỉnh dậy.

      Mặc dù biết trong mộng mơ thấy điều gì mà lại có dáng vẻ sợ hãi như vậy, nhưng bây giờ việc gọi tỉnh lại, giúp thoát khỏi cơn ác mộng này mới chính là chuyện quan trọng nhất.

      “Tiếu Đồng, đừng bỏ em, đừng ly hôn với em, đừng .”

      Văn Mân gắt gao ôm chặt Tiếu Đồng, bàn tay ôm chặt vòng eo cũng ngày càng siết chặt, khuôn mặt thấm đầy nước mắt vùi sâu trong ngực , ngửi mùi hương bạc hà chỉ có ở , nghe nhịp tim của đập cách đều đặn, trong giọng vẫn tràn đầy vẻ hoảng hốt.

      “Hư ~~ nhóc, rời xa em, ly hôn với em, đừng sợ nữa, đừng sợ, có ở đây, mãi mãi bên cạnh em, đây chỉ là cơn ác mộng mà thôi, .”

      ? rời xa em chứ?”

      Nghe được lời hứa hẹn của Tiếu Đồng, Văn Mân mới dám ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người trước mặt, ánh mắt đáng thương khiến tim nổi lên trận tê dại.

      “Ừ, , đừng sợ nữa, nằm mơ chẳng qua là do lúc ngủ, tế bào thần kinh đại não bị rơi vào tình trạng bị ức chế nên mới xuất những hình ảnh quái lạ, tất cả chỉ là hư cấu, phải .”

      Theo thói quen Tiếu Đồng lại giải thích nguyên nhân tạo nên các hình ảnh trong giấc mơ với Văn Mân, mặc dù phải lời ngon tiếng ngọt gì nhưng lại khiến cho nỗi bất an của Văn Mân dần dần lắng xuống.

      tiếp tục vùi đầu trong ngực , bướng bỉnh : “ sao lại mấy chuyện này, câu dễ nghe được sao?”

      Nhưng khóe miệng lại nhịn được thoáng ý cười.

      May mắn, may mắn vừa rồi tất cả chỉ là cơn ác mộng mà phải là . biết, nếu tất cả những điều trong đó đều trở thành phải làm thế nào?

      ra, những điều xảy ra trong giấc mơ ấy cũng có phần chân , đặc biệt là đứa bé kia, khóc lóc kể lể oán trách giết nó. Mặc dù phát sinh ở kiếp này nhưng ràng ở kiếp trước đó là từng xảy ra.

      “Nhóc, có phải em cảm thấy thoải mái chỗ nào? Sao lại ngủ vào giờ này?”

      Tiếu Đồng tiếp tục kiên nhẫn vỗ về sau lưng Văn Mân, khó hiểu hỏi.

      phải thoải mãi, chỉ là buồn ngủ chút thôi, thấy cũng có chuyện gì cần làm nên nằm nghỉ lát.”

      nửa chừng, Văn Mân mới chợt phản ứng lại, sao Tiếu Đồng lại về nhà lúc này?

      “Sao lại trở về sớm như vậy, hôm nay phải ngày đầu tiên làm lại sao? Về sớm tốt chút nào?”

      Tiếu Đồng đưa tay nhéo nhéo mũi Văn Mân cái.

      “Em nha ~~ ngủ đến hồ đồ rồi, em có biết bây giờ là mấy gờ rồi ? sáu giờ chiều rồi đấy, giờ này mà được coi là về sớm sao, ràng là đúng giờ tan tầm.”

      trễ như vậy rồi, sao em cảm thấy mình mới chỉ ngủ lát thôi nhỉ?”

      Văn Mân nghi hoặc nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức nơi đầu giường, quả nhiên kim đồng hộ chỉ đến số sáu. Trời ạ! bắt đầu nằm ngủ từ lúc giữa trưa, như vậy là ngủ đến năm sáu tiếng đồng hồ rồi.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 149: Lời giải thích hợp lý cho giấc ngủ


      Buổi tối gọi cơm ở bên ngoài, ra Tiếu Đồng rất muốn cống hiến bản thân, vì Văn Mân mà tự tay chuẩn bị bữa cơm tình . Nhưng Văn Mân hôm nay ngủ dậy đặc biệt mệt mỏi, tới bây giờ huyệt thái dương vẫn còn giật giật, rất sợ Tiếu Đồng đem phòng bếp làm cho loạn lên nên sống chết đồng ý.

      Lúc thức ăn được đưa đến, Văn Mân ngồi dựa vào trong ngực Tiếu Đồng, để tùy ý xoa xoa nắn nắn huyệt thái dương giúp mình.

      Khỏi phải , người am hiểu về cấu tạo cơ thể và việc phân bố các dây thần kinh làm cho có khác, chỉ lát sau, con đau đớn lúc nãy cũng dịu xuống rất nhiều.

      “Tiếu Đồng, xem có phải rất kỳ quái , ràng em ngủ lâu như vậy, theo lẽ thường hẳn là toàn thân phải cảm thấy rất thoải mái mới đúng, sao lại càng ngủ càng mệt như vậy?”

      “Khi toàn thân đều thả lỏng, trong quá trình ngủ nhiệt độ cơ thể giảm xuống, tế bào thần kinh của đại não nén lại hoàn toàn, những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu em bị phát tán ra tạo thành những hình ảnh xuất trong giấc mơ. Thông thường, trong khi ngủ xuất giấc mơ mới là khỏe mạnh, ngược lại nếu chỉ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ mà còn làm mất cân bằng các chức năng nên thực tốt đối với cơ thể con người.”

      Như vậy nằm mơ mới là khỏe mạnh, còn mơ ngược lại lại tốt? Văn Mân ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng tỏ vẻ khó hiểu.

      “Vậy tại sao em lại cảm thấy mệt mỏi như vậy? Theo như cảm giác phải được thoải mái mới đúng chứ?”

      Tiếu Đồng nghe vậy cúi đầu liếc Văn Mân cái, mặc dù cố ý che dấu nhưng vẫn bị Văn Mân tóm được tia mỉm cười lóe lên trong ánh mắt.

      làm gì thế! Kỳ thị em có chỉ số thông minh thấp sao? Cũng biết là do người nào giải thích ràng?” Vừa chuyện, bàn tay còn đặt bên hông Tiếu Đồng cũng dùng sức đồng thời nhéo mạnh cái.

      “Được, được, được, là sai rồi có được ? Bà à, mau dừng tay, nhíu thêm chút nữa lại bầm tím lên bây giờ.”

      “Hừ!”

      Nhìn người trong ngực bỗng nhiên lại trương lên cái bộ dáng giống con mèo hoang, Tiếu Đồng vươn tay đem đầu ôm vào trong ngực thêm lần nữa, khóe miệng cong lên, làm gì còn có bộ dáng cầu xin khoan dung vừa rồi nữa.

      Cứ như vậy rất tốt, thỉnh thoảng dã man chút, thỉnh thoảng kiêu căng chút mới là nhóc của . Vừa rồi lúc ôm , khóc lóc cầu xin được rời khỏi , mặc dù cảm thấy mình được coi trọng nhưng lại càng khiến đau lòng hơn.

      chỉ , giấc mơ thích hợp để cải thiện chất lượng giấc ngủ và cân bằng các chức năng cần thiết cho cơ thể, nhưng khi giấc mơ quá dài làm cho tế bào thần kinh đại não bị quá tải. Mặt khác, thời gian ngủ kéo dài ảnh hưởng tiêu cực đến các chức năng thần kinh. Em thứ xem, hôm qua em ngủ đủ tám tiếng đồng hồ, hôm nay lại ngủ lâu như vậy, sao có thể mệt mỏi cho được?”

      Văn Mân ở trong lòng thầm tính toán chút, đúng vậy nha, tối qau tới giờ ngủ cũng hơn mười hai tiếng rồi, chả trách lại mệt như vậy.

      “Nhưng mà, bây giờ em cảm thấy mệt mỏi, lại muốn ngủ nữa.” Bởi vì buồn ngủ mà giọng cũng mềm mại dịu dàng, khiến trong lòng Tiếu Đồng cảm thấy ngọt lịm như đường.

      Bởi vì muốn cho người trong ngực mình duy trì được tỉnh táo, quyết định đưa tay giữ yên khuôn mặt của rồi nhéo nhéo lên hai bắp thịt bên má.

      “Giữ cho mình được tính táo chút , con heo lười, càng ngủ lại càng muốn đấy. Nếu em muốn tiếp tục gặp ác động bây giờ phải tỉnh táo lên, tối nay có thể ngủ lại, chỉ cần ngủ trước mười giờ chú là được.”

      Văn Mân trừng mắt, đem hai cái tay cố tình nhéo nhéo má mình đẩy ra, tuy rằng nhéo mạnh nhưng lúc vừa buông tay ra, vẫn cảm thấy mặt mình nóng ran.

      giơ tay xoa xoa hai má mình, cố gắng làm dịu cảm giác nóng nóng ở mặt nhưng vẫn quên nhấc chân đá mạnh vào người nam nhân bên cạnh.


      Chương 150: Thư mời của nhà xuất bản

      Sau bữa cơm tối, Văn Mân thừa dịp lúc Tiếu Đồng tắm rửa, mở máy tính kiểm tra blog của của mình.

      Vừa mở trang web, nhìn thấy rất nhiều tin nhắn mọi người để lại, chủ yếu là lời khen ngợi, đương nhiên cũng có phản hồi làm theo các bước đó nhưng hiệu quả được tốt, nhờ chỉ dẫn thêm.

      Lại nhìn xuống tin nhắn phía dưới, tiếp tục trả lời các câu hỏi cho đến khi làm xong toàn bộ, chuẩn bị đóng lại trang web lại bỗng nhiên nhảy ra cái tin nhắn báo rằng có thư gửi đến.

      Văn Mân nhìn thời gian, giờ này sao lại có người gửi thư đến, sau đó nghĩ đến, có lẽ là độc giả náo đó làm theo các bước hướng dẫn nhưng hương vị thức ăn lại được như ý nên gửi thư nhờ chỉ bảo thêm.

      Văn Mân vừa cười híp mắt vừa nhấn mở thư ra, nhưng vừa nhìn thấy tiêu đề bức thư liền biết mình đoán sai rồi, cái tiêu đề này rất có quy phạm.

      Xem ra giống thư do độc giả gửi đến, nhìn qua giống như cái thư ngỏ (thư giới thiệu) do bộ phận quan hệ công chúng của công ty nào đó gửi tới.

      Đọc lướt qua hết nội dung bức thư, lại xem lại từ đầu tới đuôi thêm lần nữa, Văn Mân bây giờ mới xác định mình nhìn lầm.

      Đay lại có thể là thư mời của nhà xuất bản gửi tới, muốn mời hợp tác xuất bản nội dung blog của .

      Kết quả này nằm trong dự kiến nhưng cũng nằm ngoài mong đợi của Văn Mân.

      là trong dự kiến bởi vì mục đích của ngay từ đầu chính là kết quả như vậy. có suy nghĩ đơn thuần là miễn phí kính dâng thành quả nghiên cứu lao động của mình, lập ra blog này, chính là từng chút từng chút tích lũy cho đến khi đạt được đến bước này.

      Còn nằm ngoài mong đợi đó là bởi vì nhận được lời mời nhanh như vậy khiến có chút giật mình. Dù sao blog của mới lập ra chưa lâu, số lượng người truy cập và theo dõi cũng chưa thực nhiều.

      Hơn nữa nhà xuất bản này Văn Mân cũng biết, địa vị đối với ngành ẩm thực trong nước cũng tương đối cao, thậm chí chỉ sau vài năm nữa có thể nổi tiếng toàn thế giới.

      Nếu thực có thể xuất bản thành công, nghiệp của sau này phát triển nhanh chóng và vững vàng.

      xem gì? Nhìn đến chuyên chú như vậy?”

      Ngay lúc Văn Mân cúi đầu suy nghĩ nên phản hồi bức thư này như thế nào, cả người bị Tiếu Đồng ôm trọn từ phía sau.

      chỉ là bất giác quay lại ngẩng đầu lên lại đúng lúc Tiếu Đồng cúi xuống hôn mình, sau khi tiếp nhận nụ hôn mới quay lại chỉ vào nội dung bức thư còn lên màn hình máy tính cho xem.

      xem xem, đây là thư mời của nhà xuất bản gửi tới, muốn xuất bản nội dung blog của em, em suy nghĩ nên trả lời bọn họ như thế nào mới tốt.”

      “Cái này có gì phải rối rắm, nhóc của nấu ăn ngon như vậy, em cho bọn họ nếm thử vài món trước là được, sau đó mới dễ dàng bàn tới điều kiện tiếp theo.”

      “Dụ?” Văn Mân ngờ tới Tiếu Đồng lại đưa ra đề nghị như vậy. chẳng qua là mới nghĩ tới làm sao để nhanh chóng bàn xong chuyện hợp tác, căn bản nghĩ tới mời người ta ăn uống. Dù sao bay giờ cũng phải là nhân vật lớn trong ngành ẩm thực như trước kia, tay cũng nắm giữ nhiều vốn liếng như vậy.

      “Đúng vậy, em phải biết là, đây thực chặng đường rất dài, cũng phải xuất bản quyển sách là xong, điểm xuất phát cao chút, sau này mới dễ dàng tiến xa hơn.”

      Văn Man ngờ tới, lúc Tiếu Đồng đến chuyện buôn bán lại ràng mạch lạc như vậy, trong ánh mắt khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

      “Sao lại nhìn như vậy, kiến thức về thị trường kinh tế gì đó, với chỉ số thông minh (IQ) của đều có thể hiểu .”

      “Em thấy bình thường đều thích giao tiếp với người khác, em còn tưởng là chỉ số cảm xúc (EQ) của rất thấp cơ.”

      “Hứ, là lười phải chuyện, chứ phải biết , muốn làm và biết làm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”

      xong Tiếu Đồng liền cúi đầu cắn cắn môi Văn Mân, nụ hôn sâu dần, cho đến khi hô hấp của hai người đều trở nên khó khăn mới tự động tách ra.

      “Phạt em dám khinh thường , mau, lần sau còn dám nữa ?”

      Văn Mân rất sợ Tiếu Đồng lại tiếp tục làm vậy, lập tức vùi đầu vào ngực , lát sau mới lắc lắc đầu, cho đến khi nghe được tiếng cười trầm thấp vô cùng vui sướng của người đàn ông đỉnh đầu truyền xuống.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 150: Thư mời của nhà xuất bản

      Sau bữa cơm tối, Văn Mân thừa dịp lúc Tiếu Đồng tắm rửa, mở máy tính kiểm tra blog của mình.

      Vừa mở trang web, nhìn thấy rất nhiều tin nhắn của mọi người để lại, chủ yếu là lời khen ngợi, đương nhiên cũng có phản hồi làm theo các bước đó nhưng hiệu quả được tốt, nhờ chỉ dẫn thêm.

      Lại nhìn xuống tin nhắn phía dưới, tiếp tục trả lời các câu hỏi cho đến khi làm xong toàn bộ, chuẩn bị đóng lại trang web lại bỗng nhiên nhảy ra cái tin nhắn báo rằng có thư gửi đến.

      Văn Mân nhìn thời gian, giờ này sao lại có người gửi thư đến, sau đó nghĩ đến, có lẽ là độc giả nào đó làm theo các bước hướng dẫn nhưng hương vị thức ăn lại được như ý nên gửi thư nhờ chỉ bảo thêm.

      Văn Mân cười híp mắt vừa nhấn mở thư ra, nhưng vừa nhìn thấy tiêu đề bức thư liền biết mình đoán sai rồi, cái tiêu đề này rất có quy phạm.

      Xem ra giống thư độc giả gửi đến, nhìn qua giống như cái thư ngỏ (thư giới thiệu) do bộ phận quan hệ công chúng của công ty nào đó gửi tới.

      Đọc lướt qua hết nội dung bức thư, lại xem từ đầu tới đuôi thêm lần nữa, văn Mân bây giờ mới xác định mình nhìn lầm.

      Đây lại có thể là thư mời của nhà xuất bản gửi tới, muốn mời hợp tác xuất bản nội dung blog của .

      Kết quả này nằm trong dự kiến nhưng cũng nàm ngoài mong đợi của Văn Mân.

      là trong dự kiến bởi vì mục đích của ngay từ đầu chính là kết quả như vậy. có suy nghĩ đơn thuần la miễn phí kính dâng thành quả nghiên cứu lao động của mình, lập ra blog này, chính là từng chút từng chút tích lũy cho đến khi đạt được bước này.

      Còn nằm ngoài mong đợi đó là bởi vì nhận được lời mời nhanh như vậy khiến có chút giật mình. Dù sao blog của mới lập ra chưa lâu, số lượng người truy cập và theo dõi cũng chưa thực nhiều.

      Hơn nữa nhà xuất bản này Văn Mân cũng biết, địa vị đối với ngành ẩm thực trong nước cũng tương đối cao, thậm chí chỉ sau vài năm nữa có thể nổi tiếng toàn thế giới.

      Nếu thực có thể xuất bản thành công, nghiệp của sau này phát triển nhanh chóng và vững vàng.

      xem gì? Nhìn đến chuyên chú như vậy?”

      Ngay lúc Văn Mân cúi đầu suy nghĩ nên phản hồi bức thư này như thế nào, cả người bị Tiếu Đồng ôm trọn từ phía sau.

      chỉ là bất giác quay lại ngẩng đầu lên lại đúng lúc Tiếu Đồng cúi xuống hôn mình, sau khi tiếp nhận nụ hôn mới quay lại chỉ vào nội dung bức thư còn hiên lên màn hình máy tính cho xem.

      xem xem, đây là thư mời của nhà xuất bản gửi tới, muốn xuất bản nội dung blog của em, em suy nghĩ nên trả lời bọn họ như thế nào mới tốt.”

      “Cái này có gì phải rối rắm, nhóc của nấu ăn ngon như vậy, em cho bọn họ nếm thử vài món trước là được, sau đó mới dễ dàng bàn tới điều kiện tiếp theo.”

      “Dụ?” Văn Mân ngờ tới Tiếu Đồng lại dưa ra đề nghị như vậy. chẳng qua mới nghĩ tới làm sao để nhanh chóng bàn xong chuyện hợp tác, căn bản nghĩ tới mời người ta ăn uống. Dù sao bây giờ cũng phải là nhân vật lớn trong ngành ẩm thực như trước kia, tay cũng nắm giữ nhiều vốn liếng như vậy.

      “Đúng vậy, em phải biết là, đây thực chặng đường rất dài, cũng phải xuất bản quyển sách là xong, điểm xuất phát cao chút, sau này mới dễ dàng tiếc xa hơn”

      Văn Mân ngờ tới, lúc Tiếu Đồng đến chuyện buôn bán lại ràng mạch lạc như vậy, trong ánh mắt khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

      “Sao lại nhì như vậy, kiến thức về thị trường kinh tế gì đó, với chỉ số thông minh (IQ) của đều có thể hiểu

      “Em thấy bình thường đều thích giao tiếp với người khác, em còn tưởng chỉ số cảm xúc (EQ) của rất thấp cơ.”

      “Hứ, là lười phải chuyện, chứ phải biết , muốn làm và biết làm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”

      xong Tiếu Đồng liền cúi đầu cắn cắn môi Văn Mân, nụ hôn sâu dần, cho đến khi hô hấp của hai người đều trở nên khó khăn mới tự động tách ra.

      “Phạt em dám khinh thường , mau, lần sau còn dám nữa ?”

      Văn Mân rất sợ Tiếu Đồng lại tiếp tục làm vậy, lập tức vùi đầu vào ngực , lát sau mới lắc lắc đầu, cho đến khi nghe được tiếng cười trầm thấp vô cùng vui sướng của người đàn ông đỉnh đầu truyền xuống.
      Last edited: 18/9/14
      Pe Mickmilktruyenky thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 149: Lời giải thích hợp lý cho giấc ngủ


      Buổi tối gọi cơm ở bên ngoài, ra Tiếu Đồng rất muốn cống hiến bản thân, vì Văn Mân mà tự tay chuẩn bị bữa cơm tình . Nhưng Văn Mân hôm nay ngủ dậy đặc biệt mệt mỏi, tới bây giờ huyệt thái dương vẫn còn giật giật, rất sợ Tiếu Đồng đem phòng bếp làm cho loạn lên nên sống chết đồng ý.

      Lúc thức ăn được đưa đến, Văn Mân ngồi dựa vào trong ngực Tiếu Đồng, để tùy ý xoa xoa nắn nắn huyệt thái dương giúp mình.

      Khỏi phải , người am hiểu về cấu tạo cơ thể và việc phân bố các dây thần kinh làm cho có khác, chỉ lát sau, con đau đớn lúc nãy cũng dịu xuống rất nhiều.

      “Tiếu Đồng, xem có phải rất kỳ quái , ràng em ngủ lâu như vậy, theo lẽ thường hẳn là toàn thân phải cảm thấy rất thoải mái mới đúng, sao lại càng ngủ càng mệt như vậy?”

      “Khi toàn thân đều thả lỏng, trong quá trình ngủ nhiệt độ cơ thể giảm xuống, tế bào thần kinh của đại não nén lại hoàn toàn, những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu em bị phát tán ra tạo thành những hình ảnh xuất trong giấc mơ. Thông thường, trong khi ngủ xuất giấc mơ mới là khỏe mạnh, ngược lại nếu chỉ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ mà còn làm mất cân bằng các chức năng nên thực tốt đối với cơ thể con người.”

      Như vậy nằm mơ mới là khỏe mạnh, còn mơ ngược lại lại tốt? Văn Mân ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng tỏ vẻ khó hiểu.

      “Vậy tại sao em lại cảm thấy mệt mỏi như vậy? Theo như cảm giác phải được thoải mái mới đúng chứ?”

      Tiếu Đồng nghe vậy cúi đầu liếc Văn Mân cái, mặc dù cố ý che dấu nhưng vẫn bị Văn Mân tóm được tia mỉm cười lóe lên trong ánh mắt.

      làm gì thế! Kỳ thị em có chỉ số thông minh thấp sao? Cũng biết là do người nào giải thích ràng?” Vừa chuyện, bàn tay còn đặt bên hông Tiếu Đồng cũng dùng sức đồng thời nhéo mạnh cái.

      “Được, được, được, là sai rồi có được ? Bà à, mau dừng tay, nhíu thêm chút nữa lại bầm tím lên bây giờ.”

      “Hừ!”

      Nhìn người trong ngực bỗng nhiên lại trương lên cái bộ dáng giống con mèo hoang, Tiếu Đồng vươn tay đem đầu ôm vào trong ngực thêm lần nữa, khóe miệng cong lên, làm gì còn có bộ dáng cầu xin khoan dung vừa rồi nữa.

      Cứ như vậy rất tốt, thỉnh thoảng dã man chút, thỉnh thoảng kiêu căng chút mới là nhóc của . Vừa rồi lúc ôm , khóc lóc cầu xin được rời khỏi , mặc dù cảm thấy mình được coi trọng nhưng lại càng khiến đau lòng hơn.

      chỉ , giấc mơ thích hợp để cải thiện chất lượng giấc ngủ và cân bằng các chức năng cần thiết cho cơ thể, nhưng khi giấc mơ quá dài làm cho tế bào thần kinh đại não bị quá tải. Mặt khác, thời gian ngủ kéo dài ảnh hưởng tiêu cực đến các chức năng thần kinh. Em thứ xem, hôm qua em ngủ đủ tám tiếng đồng hồ, hôm nay lại ngủ lâu như vậy, sao có thể mệt mỏi cho được?”

      Văn Mân ở trong lòng thầm tính toán chút, đúng vậy nha, tối qau tới giờ ngủ cũng hơn mười hai tiếng rồi, chả trách lại mệt như vậy.

      “Nhưng mà, bây giờ em cảm thấy mệt mỏi, lại muốn ngủ nữa.” Bởi vì buồn ngủ mà giọng cũng mềm mại dịu dàng, khiến trong lòng Tiếu Đồng cảm thấy ngọt lịm như đường.

      Bởi vì muốn cho người trong ngực mình duy trì được tỉnh táo, quyết định đưa tay giữ yên khuôn mặt của rồi nhéo nhéo lên hai bắp thịt bên má.

      “Giữ cho mình được tính táo chút , con heo lười, càng ngủ lại càng muốn đấy. Nếu em muốn tiếp tục gặp ác động bây giờ phải tỉnh táo lên, tối nay có thể ngủ lại, chỉ cần ngủ trước mười giờ chú là được.”

      Văn Mân trừng mắt, đem hai cái tay cố tình nhéo nhéo má mình đẩy ra, tuy rằng nhéo mạnh nhưng lúc vừa buông tay ra, vẫn cảm thấy mặt mình nóng ran.

      giơ tay xoa xoa hai má mình, cố gắng làm dịu cảm giác nóng nóng ở mặt nhưng vẫn quên nhấc chân đá mạnh vào người nam nhân bên cạnh.
      Pe Mickmilktruyenky thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 151: Buồn nôn


      Văn Mân làm theo đề nghị của Tiếu Đồng, khéo léo từ chối lời mời của nhà xuất bản với lý do là blog của giờ còn chưa được hoàn thiện nên muốn có thời gian hoàn thiện thêm chút nữa, tạm thời chưa suy tính đến việc xuất bản.

      Hôm sau, Văn Mân bị tiếng đồng hộ báo thức gọi dậy, mơ hồ nhớ lại hình như sáng nay có tỉnh dậy lần. nhớ là, Tiếu Đồng trước khi làm hôn lên trán , còn dặn dò điều gì đó, nhưng lúc ấy ngủ nên nhớ đó là cái gì.

      Vươn tay sờ soạng tìm đồng hồ báo thức tắt , thuận tiện nhìn xem thời gian, lại ngờ hơn mười giờ rồi.

      Cũng may, tại làm nghề tự do, có thời gian làm cố định nên tiếp tục nằm lại giường, cố gắng thả lỏng cơ thể cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo mới ngồi dậy, tùy ý quấn lại mái tóc dài vẫn còn lộn xộn sau khi ngủ.

      Đôi mắt khép hờ, từng bước tiêu sái bước vào toilet rửa mặt. Lúc đứng trước tấm gương bồn rửa mặt, mở mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương, đôi mắt sưng vù này, xem ra ngủ quá nhiều rồi.

      Theo phản xạ, đưa tay sờ soạng vị trí vẫn thường đặt cái cốc cùng bàn chải đánh răng phía bồn rửa mặt nhưng lại sờ thấy gì. cúi đầu nhìn xuống, đúng là vị trí ấy bây giờ trống nhưng gần tay trái đặt sẵn cốc nước đầy và chiếc bàn chải cũng bóp sẵn kem đánh răng rồi.

      Văn Mân chạm vào mép ngoài của cốc, vẫn còn hơi ấm, xem ra lúc chuẩn bị nước là Tiếu Đồng giúp lấy nước nóng, tính toán thời gian thức dậy đánh răng độ ấm cũng vừa vặn.

      Nghĩ đến đây, khóe miệng Văn Mân nhịn được cong lên, trước mặt người ngoài lúc nào cũng lạnh như băng nhưng trong cuộc sống thường ngày lại săn sóc tỉ mỉ như vậy.

      Lại được ở cùng Tiếu Đồng tốt biết bao, trong lòng Văn Mân lại cảm tạ ông trời, cho cơ hội bắt đầu lại lần nữa.

      Sau khi rửa mặt, Văn Mân xuống phòng bếp, vốn định tùy tiện kiếm vài thứ lấp đầy bụng lại phát bàn ăn có mảnh giấy, hơi hồ nghi vội cầm lên xem thử, chỉ thấy đó viết:

      “Đừng thấy ở nhà liền tùy tiện bạc đãi dạ dày, bữa sáng mua xong rồi, em hâm lại chút là có thể ăn, nhất định phải ăn hết đấy, trở về kiểm tra.”

      là, chờ trở về còn có thể kiểm tra cái gì đây? Nếu em muốn ăn mà ném vào thùng rác, thừa lúc chưa về mang tới thùng rác công cộng, dù có muốn điều tra cũng điều tra nổi.”

      Mặc dù ngoài miệng vậy nhưng Văn Mân vẫn ngoan ngoãn làm theo lời dặn tờ giấy nhắn, đem sữa đặt vào lò vi ba hâm lại lần nữa cho đến khi đạt độ ấm vừa đủ mới lấy ra uống, đồng thời cũng đem đĩa thức ăn úp dưới cặp lồng đặt vào trong đó.

      Chỉ là, trong lúc ngồi bên bàn ăn thoải mái uống ly sữa tươi đột nhiên ngửi thấy mùi thịt từ lò vi ba tản ra, dạ dày cũng bắt đầu nhộn nhạo rất khó chịu. (có baby rồi nhá :clap: :snog:

      lập tức vọt dậy chạy tới trước bồn rửa tay, vội vàng đặt ly sữa sang bên cạnh rồi chống tay lên hai bên bồn rửa nôn ra.

      Buổi sáng chưa ăn uống gì ngoài ly sữa tươi, dù có nôn ra cũng chỉ là sữa vừa mới uống vào và thức ăn tối qua còn chưa kịp tiêu hóa mà thôi, còn lại có thứ gì khác.

      lúc sau, Văn Văn Mới chậm rãi khống chế được cảm giác khó chịu bên trong dạ dày, sau khi tự mình lau dọn sạch mới đến quầy bar gần đó ngồi xuống, nhưng ngồi lúc rồi vẫn cảm thấy toàn thân vô lực và cự kỳ khó chịu.

      Chương 152: Lo lắng


      Văn Mân ngồi vào chiếc ghế cao dựa vào quầy bar, tay trái chậm rãi xoa bóp dạ dày của mình, đầu óc cũng ngưng trệ. Sau đó, thân thể đột nhiên chấn động mạnh, cúi đầu nhìn lại chiếc bụng của mình, vẻ mặt kinh ngạc như là thể tưởng tượng nổi.

      thể nào! Làm sao có khả năng nhanh như vậy! Làm sao có thể?”

      Miệng thầm than có khả năng nhưng chân lập tức tiêu sái bước vào phòng ngủ, nhặt chiếc di động ở giường, mở phần mềm lịch biểu điện thoại kiểm tra thời gian “đèn đỏ” mỗi tháng, màn hình ràng biểu : trễ mất 5 ngày.

      Trời ạ! Dì cả mẹ của lại có thể đến muộn 5 ngày rồi, mỗi lần trước ngày dì cả mẹ đến thăm, ngực có cảm giác trương trướng đau, cho nên cần nhìn lịch biểu điện thoại đại khái vẫn nhận ra dấu hiệu dì cả mẹ sắp tới rồi.

      Nhưng mà, lần này lại thấy cảm giác trướng đau như trước kia xuất , hẳn là do thời gian này mải đắm chìm trong êm ái và hạnh phcus của cuộc sống vợ chồng, hoàn toàn đế ý đến thứ gì khác ngoài Tiếu Đồng nên căn bản mới chú ý tới ngày đó của mình bị trễ.

      Quá hưng phấn, nhưng trong lòng Văn Mân vẫn chưa thực xác định. Tuy rằng mỗi lần dì cả mẹ tới thăm đều rất đúng hạn nhưng ngẫu nhiên thỉnh thoảng cũng có tình huống sớm hoặc trễ vài ngày, có mang thai hay , quả dám xác định.

      Còn có, thời gian mang thai còn quá ngắn, nếu làm kiểm tra có ảnh hưởng đến thai nhi hay , hay là, nếu thực có thai vậy rốt cuộc thời gian mang thai là ngày nào.

      muốn thử nhẩm tính xem thời gian mang thai là khi nào nhưng đầu óc vẫn còn hơi choáng váng nên dù có tính nhẩm lại cũng ra kết quả. Cũng bời vì thời gian tân hôn, số lần và Tiếu Đồng vận động quả thực hơi nhiều chút, mỗi lần lại dùng biện pháp tránh thai nên chính xác là lần nào.

      Văn Mân vô thức đứng dậy lại lại trong phòng, càng lúc càng cảm giác được chính là mang thai, nhưng trong đầu vẫn luôn tồn tại câu đầy hoài nghi.

      Kiếp trước mặc dù tình nguyện muốn sinh con, dấu diếm tự mình uống thuốc tránh thai, nhưng sau đó vô tình bị cha mẹ phát nên bị mắng trận. Từ lúc đó cũng uống nữa, nhưng dù uống cũng có thai sớm như vậy, hình như phải mất hơn nửa năm mới có phải.

      Chẳng lẽ là việc uống thuốc tránh thai ảnh hưởng đến xác suất mang thai? Điều này chưa từng nghe nha.

      muốn đến thư phòng lên mạng tìm kiếm chút triệu chứng lúc mới mang thai nhưng lại sợ máy tính có bức xạ. Lúc này, mới chợt ý thức được mình còn cầm cái di động tay, gống như là theo phản xạ, lập tức ném nó xa vì sợ cái di động này cũng có bức xạ.

      Nguy rồi, nguy rồi, trước kia cả ngày ôm máy tính chỉnh sửa mấy tấm ảnh chụp rồi còn đăng tải lên mạng, còn soạn thực đơn gì đó nữa. ngày hai mươi bốn giờ ngồi trước máy tính cũng ngót nghét mười hai giờ rồi, lỡ như lúc đó thực mang thai rồi liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa đây?

      Còn nữa, còn có, hôm qua gặp phải ác mộng, đứa bé kia khóc lóc oán trách , có phải là biểu thị có chuyện hay xảy ra người đứa bé này hay ?

      Càng nghĩ, trong lòng Văn Mân càng rối rắm. mặt cực kỳ khát vọng mang thai đứa con của Tiếu Đồng nhưng mặt khác lại sợ hãi nếu như có , vậy đứa bé này có thể xảy ra chuyện bất trắc gì .
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :