1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 139: Khương Bạch San ghé thăm


      Văn Mân nhìn thấy Khương Bạch San lần nữa tuần sau rồi. Trong khoảng thời gian này, bị Tiếu Đồng dây dưa rời ra được, thậm chí ngay cả blog hướng dẫn nấu ăn cũng tạm dừng lâu rồi. Về chuyện Phó Thiên Húc và vụ án kia, Tiếu Đồng nhắc tới, tự nhiên cũng muốn hỏi nhiều.

      Cặp vợ chồng mới cưới, dường như mỗi ngày đều sống trong mật ngọt, cuối cùng mấy cuộc điện thoại liên tiếp từ Sở nghiên cứu gọi tới mới tạm thời thức tỉnh hai người.

      Sáng nay sau khi tiễn Tiếu Đồng ra cửa làm, Văn Mân nhìn vào căn phòng trống rỗng lại cảm thấy thích ứng được. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ngờ mình có thói quen có Tiếu Đồng bên cạnh như hình với bóng. Mặc dù biết chỉ ra ngoài làm việc, sau khi tan tầm trở về nhà, hiểu sao trong lòng vẫn có cảm giác thể .

      Kiếp trước chưa từng dính người như vậy, kiếp này lại muốn cứ ở mãi bên cạnh Tiếu Đồng muốn rời xa.

      Khóe miệng hơi hơi co giật, trong lòng thầm mắng tiếng có tiền đồ, Văn Mân vào phòng bếp, vừa định tiếp tục công việc bị bỏ quên trong tuần qua, điện thoại bàn trong phòng khách liền vang lên.

      Mới sáng sớm gọi điện tới nhà, Văn Mân đoán ra được là ai.

      “Xin chào, là Văn Mân phải ? Tôi là Khương Bạch San.”

      đợi Văn Mân mở miệng, đầu kia điện thoại truyền đến giọng chứa đựng vui sướng.

      “Bạch San? Sao gọi tới giờ này, muốn tìm Tiếu Đồng sao? ấy vừa mới ra ngoài rồi.”

      “Tôi biết, tôi biết, tôi ở dưới lầu nhà chị, tôi đặc biệt chờ giáo sư Tiếu ra ngoài rồi mới gọi điện thoại cho chị, nếu giáo sư ở nhà tôi mới dám gọi đâu.”

      “Ách…Nếu ấy ở nhà, sao lại dám gọi?”

      “A, biết sao? Giáo sư Tiếu dặn tất cả các đồng nghiệp trong Sở nghiên cứu, trong tuần này dù trời có sập xuống cũng được phép gọi điện thoại cho ấy, nếu ấy bỏ của chạy lây người. Chị biết đấy thôi, trong tuần này ở Sở nghiến cứu có rất nhiều việc còn tồn đọng, nhưng chúng tôi đều dám làm trái mệnh lệnh của giáo sư Tiếu, cho nên chỉ có thể liều mạng làm thêm giờ, tự mình giải quyết hết công việc. Ngày hôm qua vừa vặn là ngày cuối cùng giáo sư Tiếu nghỉ phép, vừa nghe đến ấy đồng ý hôm nay quay lại làm việc, hơn nửa người trong Sở đều la hét hôm nay phải nghỉ ngơi, hắc hắc, tôi cũng đúng lúc tranh thủ nghỉ phép, cho nên mới tới đây tìm chị.”

      Tuy nhìn thấy biểu cảm của Khương Bạch San nhưng từ giọng của ấy, Văn Mân có thể cảm nhận thấy vẻ mặt ấy lúc này nhất định rất sinh động, lát lát lại nhíu mi, lát sau lại cười híp mắt.

      Bị cảm xúc vui vẻ của Khương Bạch San cuốn hút, Văn Mân vừa rồi bởi vì Tiếu Đồng rời mà tâm trạng có chút tịch mịch lập tức cũng vui vẻ theo.

      “Mọi người cũng quá khoa trương rồi, Tiếu Đồng vừa quay lại, mọi người liền nghỉ phép loạt như vậy, công việc của Sở nghiên cứu phải càng chậm trễ sao.”

      sao, sao, giáo sư Tiếu làm việc như thần, người bằng mười người, đúng, phải là hai mươi, chỉ cần có giáo sư Tiếu, những công việc đối với chúng tôi mà là mệt chết ngược lại đối với ấy lại dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, chúng tôi đều tuần được nghỉ ngơi tốt rồi, dù sao cũng phải để chúng tôi nghỉ lấy hơi, nếu cũng mệt mỏi đến chết mất thôi.”

      Nghe những lời này của Khương Bạch San giống như nửa nửa giả oán giận, ý cười khóe miệng Văn Mân lại càng sâu.

      “Phải rồi, vừa ở dưới lâu nhà chúng tôi, vậy mau lên đây , tôi mới chuẩn bị làm ít trà sữa, đúng dịp dùng để tiếp đón .”

      ! Tốt quá, vậy chờ tôi lát, tôi lập tức lên, vụ án của Phó Thiên Húc bên kia cũng gần kết thúc rồi, tôi hôm nay đến đây chính là muốn với chị chuyện này, tuy rằng chuyện này phải chuyện vui gì nhưng có trà sữa uống ít nhất cũng thấy được an ủi.”
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyJena thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 140: Đùa giỡn
      Khương Bạch San giống như cái đuôi cứ theo sau lưng Văn Mân, nhìn nấu hồng trà, đổi sữa tươi loạt động tác thành thục, trong lòng có cảm giác hâm mộ lẫn ghen tị.
      Thực ngờ, người đàn ông hiểu phong tình như giáo sư Tiếu lại cưới được người vợ chu đáo, giỏi giang như vậy.
      “Văn Mân, giáo sư Tiếu có phúc, có người vợ có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, ha ha, so với Thiên Húc nhà chúng tôi đúng là tốt hơn nhiều. Tôi là người rất vụng về biết nấu ăn, bình thường Thiên Húc đều ăn cơm ở đơn vị, thỉnh thoảng mới có kỳ nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, lại phải tự tay xuống bếp, chút phúc lợi của người chồng cũng chưa được hưởng”
      Khương Bạch San nãy giờ vẫn dựa vào ghế salon, cầm ly trà sữa Văn Mân đưa cho, cái miệng nhắn uống ngụm, vừa hưởng thụ vị tinh khiết và thơm ngon của trà sữa vừa tự hổ thẹn thú nhận.
      Nhìn thấy trước mắt này chỉ vì ly trà sữa bé mà có thể lộ ra vẻ mặt hạnh phúc vô cùng hưởng thụ, Văn Mân khỏi bật cười.
      “Là tôi phải hâm mộ có phúc khí mới phải, có người chồng tốt như vậy. cũng thừa biết, muốn Tiếu Đồng nấu cơm nha, tôi dám mơ tưởng rồi, chỉ mong lúc tôi nấu cơm ấy đừng tới quấy rối là may rồi”
      “Quấy rối?” Nghe thấy từ thích hợp dùng để hình dung hình tượng của Tiếu Đồng. Khương Bạch San lập tức nổi hứng thú, thái độ nãy giờ cũng thay đổi, trong ánh mắt lóe lên chút tò mò.
      “Văn Mân, chị biết đâu, bình thường ở Sở nghiên cứu, vẻ mặt của giáo sư Tiếu luôn luôn cứng ngắc, thái độ hợp tác lại rất nghiêm cẩn (nghiêm túc & cẩn thận) đối với đám người chúng tôi chẳng bao giờ để lộ nét mặt tươi cười. Tất cá đồng nghiệp chúng tôi đều sợ chết ấy, thể tưởng tượng nổi, ấy ở nhà lại còn biết quấy rối nha, ha ha”
      Tuy , nhưng trong ánh mắt của Khương Bạch tràn ngập bát quái như muốn : “Mau cho tôi biết bình thường giáo sư Tiếu ở nhà náo lọan cái gì ”, ánh mắt lấp lánh, làm cho người ta khỏi sinh lòng cảm mến.
      Văn Mân hiếm có dịp nổi lên tâm tư muốn đùa giỡn, hắng hắng giọng, làm bộ dáng sắp mở miệng, nhưng khóe mắt lại chợt lóe, thốt ra câu: “ muốn biết sao ``` cho biết”
      Khương Bạch San mới đầu sửng sốt, ngay sau đó lập tức ý thúc được mình cự nhiên bị đùa giỡn rồi, đặt ly trà sữa xuống bàn, giơ tay lên làm bộ cù lét.
      Mắt thấy mình sắp bị áp đảo rồi. Văn Mân lập tức giơ hai tay đầu hàng
      “Đừng, đừng,đừng, tôi sai rồi được sao? Nữ hiệp tạm tha mạng cho tôi ! phải là lúc nãy muốn với tôi về chuyện cái vụ án mạng kia sao? mau
      Vừa nhắc đến vụ án mạng, nét mặt Khương Bạch San vốn tràn ngập ý cười trong nháy mắt xuất tia bi thương, hiếu kỳ đối với cuộc sống cá nhân của Tiếu Đồng cũng giảm hẳn
      “Ài …”
      “Sao vậy? Sao vừa mới nhắc đến vụ án kia, lại trưng ra cái vẻ mặt này”
      Khương Bạch San ngẩng đầu lướt qua Văn Mân lúc này cũng vì tiếng thở dài của mà vẻ mặt trầm xuống, sau đó ngồi lại lên ghế salon rồi tiếp tục thở dài lần nữa
      “Văn Mân, chị chưa thấy bị hại kia xinh đẹp thế nào đâu. Lần đầu tiên lúc tôi nhìn thấy ảnh chụp của ấy ở chỗ Phó Thiên Húc, tôi quá làm gì, đúng là mở rộng tầm mắt rồi, hơn nữa, ấy chỉ rất xinh đẹp, khí chất cũng vô cùng xuất chúng. Tôi nghĩ mãi cũng ra, tốt đẹp như vậy, sao lại có kẻ nhẫn tâm dùng thủ pháp tàn nhẫn như vậy sát hại ấy”
      Nghe đến đây, trong lòng Văn Mân cũng lộp bộp, cho tới bây giờ cũng biết đằng sau mỗi vụ hung sát đều có câu chuyện thương tâm, mỗi người bị hại bị buộc phải chấm dứt sinh mệnh đều là chuyện cực kỳ bất đắc dĩ. Nhưng mà, sinh mệnh tốt đẹp như vậy, lại phải rời xa nhân thế bằng cách này, khiến cho người ta càng thấy thương tâm.
      Last edited: 15/9/14
      Pe Mick, milktruyenkyJena thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 141: Đóa hoa điêu linh


      Văn Mân mở miệng hỏi thêm gì, chỉ là nhấc bình trà vẫn đặt ở khay trà lên, rót vào cái chén trước mặt mình thêm ít trà sữa, sau đó cầm chén trà này lên đặt vào tay ấy. hy vọng ấm áp của ly trà sữa có thể giúp ấy có thêm dũng khí tiếp tục chuyện.

      “Văn Mân, trước đó giáo sư Tiếu xác nhận thân phận của người bị hại, đem ảnh của người đó đưa cho Phó Thiên Húc, lúc ấy tôi nhìn tấm ảnh cũng có cảm giác gì, bởi vì người ảnh tuy rằng xinh đẹp nhưng trang điểm khá cầu kỳ, ít nhiều cũng mất chút cảm giác chân thực. Hơn nữa, sau khi biết được ấy làm người mẫu, chị cũng biết, cái nghề này vốn dĩ khiến cho người ta tự chủ sinh ra vài ý tưởng đứng đắn, mà ấy lại chết thảm như vậy, cái ý tưởng này lại càng phát triển mãnh liệt.”

      Nghe lời miêu tả của Khương Bạch San, Văn Mân cũng chỉ hơi nhướng mày chút, phát biểu ý kiến gì. Bởi vì biết, cái loại tư tưởng này riêng gì Khương Bạch San mà rất nhiều người cũng có.

      Cũng giống như ở kiếp trước, tuổi còn trẻ nghiệp của riêng mình, sau đó lại nhanh chóng có được thành tựu, hơn nữa bề ngoài cũng khá xinh đẹp, lúc tham gia vào thương giới, nơi nơi đều đồn đãi dùng sắc đẹp để lấy được tiền tài.

      Kỳ lúc mới bắt đầu kinh doanh, cũng từ bất cứ thủ đoạn nào, toàn bộ đều dựa vào phấn đấu ngày đêm mệt mỏi từng chút từng chút tích lũy của cải.

      Kể từ đó, những tin đồn cũng ngày càng nhiều hơn, hơn nữa đối với cuộc sống, bản thân cũng hết hy vọng vào tình , từng rơi vào tuyệt vọng, lại nghĩ bọn họ đều muốn ép vào đường cùng như vậy, làm sao có thể để cho bọn họ được thỏa mãn.

      Quả nhiên, sau đó dùng mọi thủ đoạn, việc làm ăn càng ngày càng tốt, nghiệp phát triển càng ngày càng thuận lợi. Nhưng mà, theo mức độ tăng dần của tiền bạc, trong lòng cũng càng ngày càng trở nên trống rỗng.

      “Sau đó, trong quá trình điều tra tôi mới từ từ thấy được rất nhiều hình ảnh đời thường của ấy. Tôi rất khó đem hình ảnh chút phấn son cười sáng lạn dưới ánh mặt trời với người phụ nữ trang điểm cầu kỳ trong ảnh chụp tài liệu liên hệ cùng nhau. ấy, ra chỉ là nữ sinh nho mang giấc mộng bước đài chữ T mà thôi (cái đài để người mẫu biểu diễn catwalk ấy), ấy còn trẻ như vậy, lúc chết mới vừa tròn hai mươi tuổi.”

      Ngay cả Khương Bạch San cũng phát , bất tri bất giác dùng từ “ ấy” thay vì từ “người bị hại”, sâu trong nội tâm muốn dùng ba chữ lạnh như băng ấy để hình dung trẻ với đôi má lúm đồng tiền rất xinh đẹp.

      “Tôi cũng , ấy là rất có khí chất, thông thường, những người bước chân vào giới người mẫu ít nhiều đều bị lây nhiễm chút mùi vị của thế tục, nhưng ấy lại như vậy. Sau đó, lúc Phó Thiên Húc điều tra các mối quan hệ thân cận của ấy mới biết được, cái khí chất thanh tao của ấy là từ đâu mà có. ấy xuất thân từ dòng dõi thư hương, cha mẹ đều là giáo sư đại học, ấy từ giỏi cầm kỳ thi họa, thành tích học tập rất xuất sắc, hiểu chuyện, cuộc sống của ấy thuận buồm xuôi gió.”

      tới đây, Khương Bạch San lại thở dài tiếng, theo lý mà phải như vậy, theo lý mà như thế hẳn là phải cách xa cái vòng luẩn quẩn kỳ quái này mới đúng, nhưng mà…, chỉ có thể cảm thán câu “thế vô thường”.

      ----
      Lời người edit:
      *Đóa hoa điêu linh: Bông hóa tàn úa, bông hoa héo tàn, bông hoa bị tàn lụi...
      Ban đầu ta định để tên chương này là đóa hoa héo tàn nhưng đóa hoa điêu linh nghe có vẻ hay hơn nên mình quyết định để tên này. Các nàng nếu có ý kiến cứ góp ý nhé, hoan nghênh hoan nghênh :bighug:
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe MickJena thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 142: cố


      Văn Mân lẳng lặng lắng nghe Khương Bạch San đem mọi chuyện từ vụ án ra, có lẽ phải gọi là chuyện cũ thích hợp hơn chút.

      Khương Bạch San hề nhắc đến tên của người bị hại, toàn bộ quá trình đều dùng từ ấy hoặc người bị hại để thay thế. Văn Mân hiểu, đây là xuát phát từ việc bảo vệ đời tư của người bị hại và người nhà của ấy, cho nên cũng rảnh rỗi mà hỏi ngọn ngành.

      Câu chuyện cũ này ra rất đơn giản, đơn giản mà , chính là người vừa mới bước ra cuộc sống lâu, coi tình hết lại gặp phải kẻ vô nhân đạo, cuối cùng trả giá bằng sinh mệnh của mình.

      có xuất thân tốt đẹp, từ lớn lên dưới che chở cẩn thận của cha mẹ. Cha mẹ ngoài quan tâm chăm sóc cũng thường nghiêm khắc quản giáo, sợ ảnh hưởng đến tương lai của con mình, lúc nên chuyện đương bị người đàn ông khác rắp tâm lừa gạt, cho nên đều quản lý vô cùng nghiêm khắc những mối quan hệ với người khác giới của ấy.

      Có lẽ bởi vì quản lý nghiêm khắc như vậy, cho nên từ lúc trưởng thành ấy bắt đầu tích lũy khát vọng đối với tình . Cho nên việc rời nhà học đại học nơi đất khách, thoát ly khỏi giám sát chặt chẽ của cha mẹ giống như được sống lại, thể kiểm soát lại.

      Trong trường hợp đó, người đàn ông có bề ngoài thành thục và có sức quyến rũ tiếp cận, tâm hồn thiếu nữ của ấy nhanh chóng bị nắm giữ.

      Người đàn ông này là người đại diện công ty người mẫu, tự xưng là phát được rất nhiều ngôi sao đài chữ T, ngừng rỉ tai ấy, thêu dệt nên giấc mộng chữ T tươi đẹp.

      hai mươi tuổi, đặc biệt lại có ngoại hình ưu tú như vậy, khí chất cao nhã, lại bị cha mẹ bảo hộ quá mức mà , được người đàn ông vẽ ra thế giới mới chính là giấc mộng cả đời mà có thể tự mình phấn đấu.

      Có lẽ là vì thực giấc mộng này, cũng có lẽ là vì để người mình chú ý đến mình, dứt khoát bước chân vào thế giới mà hoàn toàn hiểu .

      Nhưng theo thời gian, từ từ phát ra mặt dơ bẩn khác ở ngay cạnh mình, cũng đau khổ, cũng bàng hoàng, nhưng người đàn ông luôn lời ngon tiếng ngọt ở thời điểm quan trọng nhất lại quyết định đứng ngoài xem.

      Cuối cùng, người đàn ông đưa đến trước mặt người đàn ông bụng bia trung niên, bảo phải tiếp đón cho tốt, ngàn vạn lần thể đắc tội khách quý, tiền dồ sau này của đều phải dựa vào biểu của trong đêm này. rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, ra, giấc mộng mà nghĩ đến, tình mơ tưởng đều là giả dối.

      Dường như xuất phát từ bản năng, chạy ra khỏi khách sạn, có thể đoán được, cuộc sống sau này mà phải đối mặt là như thế nào, người đàn ông đó nắm trong tay bản hợp đồng trước đó, nếu bội ước sắp tới phải đối mặt chính là khoản bồi thường rất lớn. Nhưng dù như vậy, cũng kiên định phải thoát khỏi lòng bàn tay ta.

      ấy dám đem những chuyện này cho cha mẹ thân của mình biết, chỉ có thể lấy ra phần tiền bạc tự mình tích lúy nhiều năm để đền bù, cố gắng thoát khỏi bản hợp đồng ấy. ấy cảm thấy mình vẫn còn khá may mắn, may mắn là gia đình mình có điều kiện, cha mẹ cũng rất hào phóng, ấy lại phải xài tiền như nước, cho nên trong tài khoản ngân hàng còn dư số tiền lớn.

      Nhưng mà ấy quá ngây thơ rồi, ấy tự nhận lấy xui xẻo về mình, muốn dùng tiền bạc để hủy bỏ hợp đồng để rời xa thế giới dơ bẩn trước kia, đời này làm sao có chuyện dễ dàng thoát khỏi đầm rồng hang hổ như vậy.

      Ngay tại nơi mà ấy hẹn trước để hủy bỏ bản hợp đồng, chờ ở đó ngoài người đàn ông từng hứa hẹn cho ấy giấc mơ và tình còn có người đàn ông trung niên tối hôm trước.

      Người đàn ông trung niên muốn tiếp tục cái việc vẫn chưa hoàn thành được vào buổi tối ngày hôm đó. ấy liều chết phản kháng, cuối cùng cũng phải phải trả giá bằng cả sinh mệnh để bảo vệ tôn nghiêm của mình.

      Gã đàn ông được gọi là bạn trai kia chính là người dẫn mối cho vụ này, tuy rằng đoan trước được mọi chuyện lạ phát sinh lớn như vậy nhưng vẫn bình tĩnh cẩn thận xử lý thi thể ấy. Sở dĩ đem thi thể chặt ra làm hai phần là để tiện hơn cho việc ném thi thể cũng như giấu diếm thân phận của ấy.

      Chỉ cần cảnh sát điều tra được thân phận của ấy, vụ án này nhất định phá được. Dĩ nhiên, người sống tốt đẹp bỗng nhiên biến mất khỏi trường học và công ty là chuyện thể nào, nhưng mỗi ngày cũng có rất nhiều người mất tích như vậy, cảnh sát căn bản có đủ lực lượng để tìm người, báo mất tích cũng chỉ là trình tự mà thôi.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyJena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 143: Tuần trăng mật muộn


      Câu chuyện kể xong, Văn Mân và Khương Bạch San đều tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nháy mắt cả căn phòng rơi vào yên tĩnh đến mức cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

      “Vậy, vết thương chiếc đầu lâu kia là thế nào, lúc trước nghe có thể là vết thương do đạn bắn.”

      Sau hồi im lặng, Văn Mân mới mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng, nhớ lần đầu tiên cùng Phó Thiên Húc bàn luận về vụ án là ở cái khách sạn, lúc đó Khương Bạch San từng như vậy.

      Sau khi Tiếu Đồng kiểm tra lại mới phát xung quanh miệng vết thương hề sót lại vật chứng chứng tỏ là do súng bắn, nhận định phải vết thương do đạn bắn, về nhà cũng đề cập qua với Văn Mân cho nên cũng biết chuyện này.

      “Trước đó giáo sư xác nhận, đó phải là vết thương do đạn bắn, chẳng qua là loại vũ khí sắc bén đâm thủng qua đầu lâu tạo thành. Sau đó, lúc Phó Thiên Húc tìm được địa điểm bị nghi là nơi giấu phần thân thể còn lại của người bị hại, kiểm tra trường lại phát được cái giá để nến bị tấy rửa, qua xét nghiệm, xác định đó chính là hung khí. Dù sao hung thủ cũng mưu giết người từ trước, chỉ là nhất thời nảy lòng tham, rất có khả năng là trong lúc tức giận mới tiện tay cầm lấy cái giá nến ở bàn rồi đâm vào.”

      "..."

      Nghe đến hai chữ giá nến, Văn Mân vô thức liếc nhìn về phía bàn ăn. Tối qua, và Tiếu Đồng mới cùng nhau ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, giờ cái giá nến vẫn còn sừng sững đặt đó.

      “Chuyện hung khí là cái giá để nến, Tiếu Đồng có biết ?” Lúc hỏi câu này, Văn Mân chỉ thấy khóe miệng của mình khống chế được trừu rút cái.

      sao lại có dự cảm tốt thế này, Tiếu Đồng người này bình thường phải là người có tế bào lãng mạn như vậy, vậy mà tối hôm qua lại cố tình đề nghị ăn bữa tối dưới ánh nến, nhớ trước đó nhận được điện thoại từ Sở nghiên cứu.

      “Biết chứ, hôm qua lúc xác nhận thời gian làm lại với giáo sư Tiếu, chúng tôi đem kết quả điều tra được trong thời gian này báo cáo lại với ấy rồi.”

      “…” Quả nhiên, Văn Mân dùng sức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm đem người đàn ông kia hận muốn chết.

      Học lãng mạn cái gì, cư nhiên lại có thể học theo cái án mạng dụ dỗ chơi cái trò chơi này, hại tối qua còn vì đột nhiên hiểu chuyện mà vui vẻ cả đêm. nên sớm biết là có chuyện này mới phải, trong thời gian tới tuyệt đối muốn nhìn cái gì liên quan đến nến hết.

      “Văn Mân, chị sao vậy?” Khương Bạch San kinh ngạc nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Văn Mân, nhíu nhíu mày, tự hỏi chẳng lẽ vừa sai cái gì rồi?

      , có gì, đúng rồi, vụ án này cũng kết thúc, chồng chắc có thời gian cùng hưởng tuần trăng mật chứ?”

      muốn lại rối rắm ở vấn đề này, Văn Mân lập tức đổi đè tài.

      “Vâng.” Nhắc đến chuyện này, nét mặt Khương Bạch San liền lộ ra nụ cười sáng lạn, “cuối cùng ấy cũng biết điều chút, vụ án lần này kết thúc, ấy xin phép bên cục được nghỉ kết hôn, rằng cùng tôi hưởng tuần trăng mật ở New York.”

      “New York? Sao lại muốn New York? Bình thường phải đến mấy nơi phong cảnh lãng mạn, nhịp sống chậm rãi, yên bình như ở Maldives chẳng hạn sao?”

      “Tôi cũng biết tại sao Thiên Húc muốn chọn nơi đó, nhưng với tôi mà ở đâu cũng được cả, chỉ cần có ấy cùng, phong cảnh ở đó là đẹp nhất."

      Đối mặt với nụ cười má lúm đồng tiền, coi chồng là tất cả của Khương Bạch San, trong lòng Văn Mân tránh khỏi cảm thấy bất an, cũng mơ hồ có chút sợ hãi.

      nhớ đến suy đoán trước đó của mình về Phó Thiên Húc, nếu mọi chuyện ở kiếp trước đúng như nghĩ, vạn nhất lâu sau Phó Thiên Húc …Như vậy Khương Bạch San ấy chịu nổi sao?
      Chương 144: Đáp án bất ngờ


      “Bạch San, có từng nghĩ qua chuyện để cho chồng đổi công việc. Dù sao làm cảnh sát chỉ số nguy hiểm cũng rất cao, hơn nữa tại ấy cũng còn độc thân, ấy còn có gia đình, có , sau này hai người còn có con, phải vẫn nên đổi sang công việc an toàn hơn chút sao.”

      Văn Mân những lời này cũng phải chỉ là phòng ngừa bất trắc có thể xảy ra khiến cho Tiếu Đồng và Khương Bạch San đến bước cuối cùng như ở kiếp trước, về chuyện này cũng quan tâm đến họ.

      Tuy rằng chỉ tiếp xúc với Khương Bạch San trong thời gian rất ngắn, nhưng Văn Mân lòng cảm thấy rất thích này, đơn thuần lạc quan, hy vọng ấy có thể cso được hạnh phúc trọn đời.

      Khương Bạch San quả nhiên ngờ tới Văn Mân đột nhiên lại ra những lời như vậy, hơi sửng sốt lát, sau đó vẻ mặt lập tức lên nét cười dịu dàng, cũng biết là Văn Mân thực quan tâm mình.

      “Văn Mân, tôi có lẽ chị tin, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện để Thiên Húc đổi công việc khác. Tôi và ấy từ cùng nhau lớn lên, tôi hiểu tính cách của ấy, cũng biết được ước mơ của ấy là gì. Tôi ấy, nên thể ích kỷ mà có ý nghĩ muốn ấy tự bẻ gãy đôi cánh của mình.”

      Ngừng lát, Khương Bạch San hơi ngoảnh đầu nhìn về những ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ.

      “Hơn nữa, nghề cảnh sát tuy nguy hiểm, nhưng vẫn luôn có người châp nhận làm. Xã hội này mỗi ngày đều phát sinh nhiều chuyện hay như vậy, phải có người đứng ra bảo vệ an toàn, nếu ai ai cũng nghĩ bởi vì cảnh sát hệ số an toàn quá thấp mà theo nghề này, như vậy trong cục cảnh sát còn ai nữa rồi.”

      “Nhưng mà…vạn nhất…” Những lời Khương Bạch San Văn Mân đều hiểu, nhưng dù sao Phó Thiên Húc cũng là chồng ấy mà phải người xa lạ, nếu quả có mệnh hệ gì, vậy cuộc sống sau này của ấy phải trải qua thế nào?

      “Văn Mân, tôi biết chị suy nghĩ cho tôi, nhưng tôi hiểu rất , ngay từ lúc tôi hạ quyết tâm gả cho ấy, tôi cũng chuẩn bị tâm lý cả rồi. Nếu, nếu thực ngày như vậy, tôi để cho ấy phải đơn mình, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ cần ấy là đủ.”

      Khương Bạch San chuyện vô cùng bình thản lại khiến cho Văn Mân cảm thấymột rung động trước nay chưa từng có. được xem những câu chuyện về quân tẩu, cảnh tẩu sóng truyền hình, mới đầu cũng rất cảm động nhưng bởi vì các chương trình như vậy ngày càng nhiều khiến cho phần cảm động có cũng từ từ mất rồi.

      Nhưng hôm nay, lại lần nữa cảm động khi nghe thấy Khương Bạch San ra những lời hối hận như vậy.

      “Vậy…vậy nếu có thêm đứa con sao? Chẳng lẽ cũng có ý nghĩ khác?”

      "Ách. . ."

      Nhìn thấy vẻ kinh ngạc cuat Khương Bạch San, Văn Mân cũng cảm thấy kinh ngạc.

      chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới chuyện có con?”

      có khả năng ! Mỗi người phụ nữ khi bước vào hôn nhân đều nghĩ tới vấn đề này, dĩ nhiên chuyện sinh con là sớm hay muộn, nhưng chắc chắn trước khi kết hôn nghĩ qua rồi.

      Khương Bạch San ngẩng đầu nhìn thoáng qua Văn Mân, bắt gặp ánh mắt nồng đậm ân cần trong mắt , lúc này mới do dự lên tiếng.

      ra, phải tôi nghĩ tới, mà là đời này có lẽ tôi thể có con được rồi.”

      “Lời này là có ý gì?”

      Văn Mân đoán trước được đáp án của Khương Bạch San lại là như vậy, giọng điệu thốt lên cũng bất giác cao hơn rất nhiều.

      [​IMG]
      Chương 146: Suy nghĩ rối loạn


      Câu chuyện tiếp theo, cần Khương Bạch San thêm lời nào, Văn Mân cũng hiểu mọi chuyện.

      Bởi vì biết được chuyện tình cảm của Khương Bạch San và Phó Thiên Húc hồi đó, Văn Mân lại càng tin tưởng, kiếp trước sở dĩ Tiếu Đồng kết hôn với Khương Bạch San sau khi ly hôn với mình chỉ thời gian ngắn nhất định là có tình khác.

      Nếu đúng như suy đoán của , Phó Thiên Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn đúng lúc Khương Bạch San phát mình mang thai đứa , bởi vì là cốt nhục duy nhất của ấy và Phó Thiên Húc nên ấy nghĩ mọi biện pháp để đứa bé này có thể sinh ra và lớn lên trong điều kiện tốt nhất.

      Nhưng để con mình có cuộc sống tốt đẹp có rất nhiều cách, vậy vì cớ gì ấy chấp nhận gả cho người đàn ông khác. Mặt khác tính cách Tiếu Đồng khó chịu như vậy, lại vì cái gì mà đồng ý cưới Khương Bạch San khsi mới vừa ly hôn bao lâu?

      Chẳng lẽ…Chẳng lẽ việc Phó Thiên Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn có liên quan đến Tiếu Đồng, xuất phát từ áy náy nên tự nguyện chăm sóc cho Khương Bạch San?

      Ý tưởng này xuất rất đột ngột, nhưng trực giác cho biết, đây rất có thể chính là .

      “Bạch San…”

      Văn Mân muốn trực tiếp hỏi ấy, nếu như, nếu như Phó Thiên Húc xảy ra chuyện, mà đúng lúc đó cũng phát mình mang thai làm thế nào?

      Nhưng khi nhìn thấy Khương Bạch San vô thức đặt bàn tay lên bụng mình, ánh mắt chứa đựng đau đớn những lời tiếp theo của cách nào ra khỏi miệng được.

      Nếu hỏi câu đó, như vậy cũng là xát thêm muối vào miệng vết thương của ấy.

      “Ừ.” Khương Bạch San nghe được Văn Mân gọi mình, lập tức hồi phục lại tinh thần, quay lại nhìn , vẻ mặt giống như muốn hỏi gọi ấy có chuyện gì.

      “À…Tôi…Tôi chỉ muốn , tại y học cũng rất phát triển, hơn nữa cũng bác sĩ hoàn toàn có khả năng mang thai mà chỉ là xác suất thấp hơn người khác mà thôi, nên nản lòng, tôi có dự cảm rằng nhất định có con.”

      Khương Bạch San sững sờ nhìn Văn Mân, biết vì sao lại có thể ra những lời khặng định như vậy. Nhưng sau đó lại coi lời của Văn Mân giống như là lời an ủi của bạn bè, nhếch nhếch khóe miệng nặng nề “ừ” tiếng.

      Ngay sau đó, hai người đều cố ý làm như trước đó hề qua đề tài này, đều nhất trí dời sang đề tài khác.

      Sau khi tiễn Khương Bạch San ra khỏi cửa, Văn Mân cũng còn tâm trạng để làm bất cứ việc gì. ngồi ghế sa lon, nhìn thấy lý trà sữa Khương Bạch San vừa mới uống xong, lại lâm vào trầm tư.

      Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nếu tính theo thời gian mang thai của Khương Bạch San, lúc gả cho Tiếu Đồng Phó Thiên Húc cũng mới xảy ra cố lâu, dưới tình huống đó, làm sao có thể gả cho người khác?

      Hay là, lúc đó phải Phó Thiên Húc xảy ra cố ngoài ý muốn mà là phản bội Khương Bạch San, cho nên ấy mới đau lòng đồng ý gả cho người khác cũng đau lòng như vậy?

      Dù sao lúc ấy lý do quan trọng khiến Tiếu Đồng chấp nhận ly hôn với chính là tự tiện bỏ đứa con của hai người. Có lẽ Tiếu Đồng sau khi biết Khương Bạch San mang thai, liền nghĩ đến đứa con vừa mới mất kia, mà hai người đều giống nhau bị người mình phản bội cho nên mới có cảm giác đồng bệnh tương lân chăng?

      Càng lúc, suy nghĩ trong đầu Văn Mân càng loạn, đưa tay dùng sức day day huyệt thái dương, muốn ép mình được suy nghĩ linh tinh. hơn lần tự nhắc nhở chính mình, cho dù biết năm đó thực xảy ra chuyện gì đời này cũng phản bội lại Tiếu Đồng, rời bỏ . Kiếp này có rất nhiều việc giống như trước rồi, như vậy những chuyện hay xảy ra trong kiếp trước cũng tiếp diễn nữa.

      Nhưng dù cố gắng xây dựng tâm lý vững vàng cho mình, trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy nỗi bất an như cũ. Nếu như, vạn nhất bởi vì Tiếu Đồng mà Phó Thiên Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy có thể vì áy náy mà rời bỏ để chăm sóc cho Khương Bạch San.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mickmilktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :