Chương 143: Tuần trăng mật muộn
Câu chuyện kể xong, Văn Mân và Khương Bạch San đều tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nháy mắt cả căn phòng rơi vào yên tĩnh đến mức cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
“Vậy, vết thương chiếc đầu lâu kia là thế nào, lúc trước nghe có thể là vết thương do đạn bắn.”
Sau hồi im lặng, Văn Mân mới mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng, nhớ lần đầu tiên cùng Phó Thiên Húc bàn luận về vụ án là ở cái khách sạn, lúc đó Khương Bạch San từng như vậy.
Sau khi Tiếu Đồng kiểm tra lại mới phát xung quanh miệng vết thương hề sót lại vật chứng chứng tỏ là do súng bắn, nhận định phải vết thương do đạn bắn, về nhà cũng đề cập qua với Văn Mân cho nên cũng biết chuyện này.
“Trước đó giáo sư xác nhận, đó phải là vết thương do đạn bắn, chẳng qua là loại vũ khí sắc bén đâm thủng qua đầu lâu tạo thành. Sau đó, lúc Phó Thiên Húc tìm được địa điểm bị nghi là nơi giấu phần thân thể còn lại của người bị hại, kiểm tra trường lại phát được cái giá để nến bị tấy rửa, qua xét nghiệm, xác định đó chính là hung khí. Dù sao hung thủ cũng có mưu giết người từ trước, chỉ là nhất thời nảy lòng tham, rất có khả năng là trong lúc tức giận mới tiện tay cầm lấy cái giá nến ở bàn rồi đâm vào.”
"..."
Nghe đến hai chữ giá nến, Văn Mân vô thức liếc nhìn về phía bàn ăn. Tối qua, và Tiếu Đồng mới cùng nhau ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, giờ cái giá nến vẫn còn sừng sững đặt đó.
“Chuyện hung khí là cái giá để nến, Tiếu Đồng có biết ?” Lúc hỏi câu này, Văn Mân chỉ thấy khóe miệng của mình khống chế được trừu rút cái.
sao lại có dự cảm tốt thế này, Tiếu Đồng người này bình thường phải là người có tế bào lãng mạn như vậy, vậy mà tối hôm qua lại cố tình đề nghị ăn bữa tối dưới ánh nến, nhớ trước đó nhận được điện thoại từ Sở nghiên cứu.
“Biết chứ, hôm qua lúc xác nhận thời gian làm lại với giáo sư Tiếu, chúng tôi đem kết quả điều tra được trong thời gian này báo cáo lại với ấy rồi.”
“…” Quả nhiên, Văn Mân dùng sức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm đem người đàn ông kia hận muốn chết.
Học lãng mạn cái gì, cư nhiên lại có thể học theo cái án mạng dụ dỗ chơi cái trò chơi này, hại tối qua còn vì đột nhiên hiểu chuyện mà vui vẻ cả đêm. nên sớm biết là có chuyện này mới phải, trong thời gian tới tuyệt đối muốn nhìn cái gì liên quan đến nến hết.
“Văn Mân, chị sao vậy?” Khương Bạch San kinh ngạc nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Văn Mân, nhíu nhíu mày, tự hỏi chẳng lẽ vừa sai cái gì rồi?
“, có gì, đúng rồi, vụ án này cũng kết thúc, chồng chắc có thời gian cùng hưởng tuần trăng mật chứ?”
muốn lại rối rắm ở vấn đề này, Văn Mân lập tức đổi đè tài.
“Vâng.” Nhắc đến chuyện này, nét mặt Khương Bạch San liền lộ ra nụ cười sáng lạn, “cuối cùng ấy cũng biết điều chút, vụ án lần này kết thúc, ấy xin phép bên cục được nghỉ kết hôn, rằng cùng tôi hưởng tuần trăng mật ở New York.”
“New York? Sao lại muốn New York? Bình thường phải đến mấy nơi phong cảnh lãng mạn, nhịp sống chậm rãi, yên bình như ở Maldives chẳng hạn sao?”
“Tôi cũng biết tại sao Thiên Húc muốn chọn nơi đó, nhưng với tôi mà ở đâu cũng được cả, chỉ cần có ấy cùng, phong cảnh ở đó là đẹp nhất."
Đối mặt với nụ cười má lúm đồng tiền, coi chồng là tất cả của Khương Bạch San, trong lòng Văn Mân tránh khỏi cảm thấy bất an, cũng mơ hồ có chút sợ hãi.
nhớ đến suy đoán trước đó của mình về Phó Thiên Húc, nếu mọi chuyện ở kiếp trước đúng như nghĩ, vạn nhất lâu sau Phó Thiên Húc …Như vậy Khương Bạch San ấy chịu nổi sao?
Chương 144: Đáp án bất ngờ
“Bạch San, có từng nghĩ qua chuyện để cho chồng đổi công việc. Dù sao làm cảnh sát chỉ số nguy hiểm cũng rất cao, hơn nữa tại ấy cũng còn độc thân, ấy còn có gia đình, có , sau này hai người còn có con, phải vẫn nên đổi sang công việc an toàn hơn chút sao.”
Văn Mân những lời này cũng phải chỉ là phòng ngừa bất trắc có thể xảy ra khiến cho Tiếu Đồng và Khương Bạch San đến bước cuối cùng như ở kiếp trước, về chuyện này cũng quan tâm đến họ.
Tuy rằng chỉ tiếp xúc với Khương Bạch San trong thời gian rất ngắn, nhưng Văn Mân lòng cảm thấy rất thích này, đơn thuần lạc quan, hy vọng ấy có thể cso được hạnh phúc trọn đời.
Khương Bạch San quả nhiên ngờ tới Văn Mân đột nhiên lại ra những lời như vậy, hơi sửng sốt lát, sau đó vẻ mặt lập tức lên nét cười dịu dàng, cũng biết là Văn Mân thực quan tâm mình.
“Văn Mân, tôi có lẽ chị tin, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện để Thiên Húc đổi công việc khác. Tôi và ấy từ cùng nhau lớn lên, tôi hiểu tính cách của ấy, cũng biết được ước mơ của ấy là gì. Tôi ấy, nên thể ích kỷ mà có ý nghĩ muốn ấy tự bẻ gãy đôi cánh của mình.”
Ngừng lát, Khương Bạch San hơi ngoảnh đầu nhìn về những ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ.
“Hơn nữa, nghề cảnh sát tuy nguy hiểm, nhưng vẫn luôn có người châp nhận làm. Xã hội này mỗi ngày đều phát sinh nhiều chuyện hay như vậy, phải có người đứng ra bảo vệ an toàn, nếu ai ai cũng nghĩ bởi vì cảnh sát hệ số an toàn quá thấp mà theo nghề này, như vậy trong cục cảnh sát còn ai nữa rồi.”
“Nhưng mà…vạn nhất…” Những lời Khương Bạch San Văn Mân đều hiểu, nhưng dù sao Phó Thiên Húc cũng là chồng ấy mà phải người xa lạ, nếu quả có mệnh hệ gì, vậy cuộc sống sau này của ấy phải trải qua thế nào?
“Văn Mân, tôi biết chị suy nghĩ cho tôi, nhưng tôi hiểu rất , ngay từ lúc tôi hạ quyết tâm gả cho ấy, tôi cũng chuẩn bị tâm lý cả rồi. Nếu, nếu thực có ngày như vậy, tôi để cho ấy phải đơn mình, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ cần ấy là đủ.”
Khương Bạch San chuyện vô cùng bình thản lại khiến cho Văn Mân cảm thấymột rung động trước nay chưa từng có. được xem những câu chuyện về quân tẩu, cảnh tẩu sóng truyền hình, mới đầu cũng rất cảm động nhưng bởi vì các chương trình như vậy ngày càng nhiều khiến cho phần cảm động có cũng từ từ mất rồi.
Nhưng hôm nay, lại lần nữa cảm động khi nghe thấy Khương Bạch San ra những lời hối hận như vậy.
“Vậy…vậy nếu có thêm đứa con sao? Chẳng lẽ cũng có ý nghĩ khác?”
"Ách. . ."
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc cuat Khương Bạch San, Văn Mân cũng cảm thấy kinh ngạc.
“ chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới chuyện có con?”
có khả năng ! Mỗi người phụ nữ khi bước vào hôn nhân đều nghĩ tới vấn đề này, dĩ nhiên chuyện sinh con là sớm hay muộn, nhưng chắc chắn trước khi kết hôn nghĩ qua rồi.
Khương Bạch San ngẩng đầu nhìn thoáng qua Văn Mân, bắt gặp ánh mắt nồng đậm ân cần trong mắt , lúc này mới do dự lên tiếng.
“ ra, phải tôi nghĩ tới, mà là đời này có lẽ tôi thể có con được rồi.”
“Lời này là có ý gì?”
Văn Mân đoán trước được đáp án của Khương Bạch San lại là như vậy, giọng điệu thốt lên cũng bất giác cao hơn rất nhiều.
Chương 146: Suy nghĩ rối loạn
Câu chuyện tiếp theo, cần Khương Bạch San thêm lời nào, Văn Mân cũng hiểu mọi chuyện.
Bởi vì biết được chuyện tình cảm của Khương Bạch San và Phó Thiên Húc hồi đó, Văn Mân lại càng tin tưởng, kiếp trước sở dĩ Tiếu Đồng kết hôn với Khương Bạch San sau khi ly hôn với mình chỉ thời gian ngắn nhất định là có tình khác.
Nếu đúng như suy đoán của , Phó Thiên Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn đúng lúc Khương Bạch San phát mình mang thai đứa , bởi vì là cốt nhục duy nhất của ấy và Phó Thiên Húc nên ấy nghĩ mọi biện pháp để đứa bé này có thể sinh ra và lớn lên trong điều kiện tốt nhất.
Nhưng để con mình có cuộc sống tốt đẹp có rất nhiều cách, vậy vì cớ gì ấy chấp nhận gả cho người đàn ông khác. Mặt khác tính cách Tiếu Đồng khó chịu như vậy, lại vì cái gì mà đồng ý cưới Khương Bạch San khsi mới vừa ly hôn bao lâu?
Chẳng lẽ…Chẳng lẽ việc Phó Thiên Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn có liên quan đến Tiếu Đồng, xuất phát từ áy náy nên tự nguyện chăm sóc cho Khương Bạch San?
Ý tưởng này xuất rất đột ngột, nhưng trực giác cho biết, đây rất có thể chính là .
“Bạch San…”
Văn Mân muốn trực tiếp hỏi ấy, nếu như, nếu như Phó Thiên Húc xảy ra chuyện, mà đúng lúc đó cũng phát mình mang thai làm thế nào?
Nhưng khi nhìn thấy Khương Bạch San vô thức đặt bàn tay lên bụng mình, ánh mắt chứa đựng đau đớn những lời tiếp theo của cách nào ra khỏi miệng được.
Nếu hỏi câu đó, như vậy cũng là xát thêm muối vào miệng vết thương của ấy.
“Ừ.” Khương Bạch San nghe được Văn Mân gọi mình, lập tức hồi phục lại tinh thần, quay lại nhìn , vẻ mặt giống như muốn hỏi gọi ấy có chuyện gì.
“À…Tôi…Tôi chỉ muốn , tại y học cũng rất phát triển, hơn nữa cũng bác sĩ là hoàn toàn có khả năng mang thai mà chỉ là xác suất thấp hơn người khác mà thôi, nên nản lòng, tôi có dự cảm rằng nhất định có con.”
Khương Bạch San sững sờ nhìn Văn Mân, biết vì sao lại có thể ra những lời khặng định như vậy. Nhưng sau đó lại coi lời của Văn Mân giống như là lời an ủi của bạn bè, nhếch nhếch khóe miệng nặng nề “ừ” tiếng.
Ngay sau đó, hai người đều cố ý làm như trước đó hề qua đề tài này, đều nhất trí dời sang đề tài khác.
Sau khi tiễn Khương Bạch San ra khỏi cửa, Văn Mân cũng còn tâm trạng để làm bất cứ việc gì. ngồi ghế sa lon, nhìn thấy lý trà sữa Khương Bạch San vừa mới uống xong, lại lâm vào trầm tư.
Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nếu tính theo thời gian mang thai của Khương Bạch San, lúc gả cho Tiếu Đồng Phó Thiên Húc cũng mới xảy ra cố lâu, dưới tình huống đó, làm sao có thể gả cho người khác?
Hay là, lúc đó phải Phó Thiên Húc xảy ra cố ngoài ý muốn mà là phản bội Khương Bạch San, cho nên ấy mới đau lòng đồng ý gả cho người khác cũng đau lòng như vậy?
Dù sao lúc ấy lý do quan trọng khiến Tiếu Đồng chấp nhận ly hôn với chính là tự tiện bỏ đứa con của hai người. Có lẽ Tiếu Đồng sau khi biết Khương Bạch San mang thai, liền nghĩ đến đứa con vừa mới mất kia, mà hai người đều giống nhau bị người mình phản bội cho nên mới có cảm giác đồng bệnh tương lân chăng?
Càng lúc, suy nghĩ trong đầu Văn Mân càng loạn, đưa tay dùng sức day day huyệt thái dương, muốn ép mình được suy nghĩ linh tinh. hơn lần tự nhắc nhở chính mình, cho dù biết năm đó thực xảy ra chuyện gì đời này cũng phản bội lại Tiếu Đồng, rời bỏ . Kiếp này có rất nhiều việc giống như trước rồi, như vậy những chuyện hay xảy ra trong kiếp trước cũng tiếp diễn nữa.
Nhưng dù cố gắng xây dựng tâm lý vững vàng cho mình, trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy nỗi bất an như cũ. Nếu như, vạn nhất bởi vì Tiếu Đồng mà Phó Thiên Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy có thể vì áy náy mà rời bỏ để chăm sóc cho Khương Bạch San.
Last edited by a moderator: 9/10/14
Pe Mick và milktruyenky thích bài này.