Chương 137: Con chim biển màu xám
“ đí.”
Ở đầu kia điện thoại, Phó Thiên Húc vừa nghe được hai chữ này cuối cùng cũng thở dài nhõm, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm, lần sau nếu gặp Văn Mân nhất định phải cảm tạ ấy, vừa rồi Văn Mân thuyết phục Tiếu Đồng ta cũng nghe được.
“Giáo sưu Tiếu, phân tích của Bạch San cho thấy vật màu xám tắng dính đầu lâu chính là do phân của loài chim, là loài chim biển màu xám.
“Chim biển màu xám!?”
“Đúng vậy.”
Nghe đến đây, Tiếu Đồng chỉ trầm ngâm lát, lập tức đưa ra kết luận.
“Chim biển màu xám đều sinh sống ở các khu vực có hồ nước tự nhiên ở chỗ cao, chỗ các cậu phát chiếc đầu lâu, chiều nay tôi tiến hành xét nghiệm thành phần bùn đất, thuộc loại ao hồ dưới thấp, cho nên…”
“Cho nên, chúng tôi tìm kiếm phần thi thể còn lại ở vùng phụ cận vẫn tìm thấy là bởi vì tìm sai địa điểm?”
đợi Tiếu Đồng xong, Phó Thiên Húc cao hứng đến mức đánh gãy lời . Sau khi xong, ta mới ý thức được giáo sư Tiếu tính tình cổ quái này thích người khác chen ngang khi chuyện, ta lúng túng biết giải thích thế nào, chỉ có thể cười khan vài tiếng cho qua chuyện.
May mắn là tại Tiếu Đồng có được Văn Mân ngồi sát ngay bên cạnh nên tâm tình tệ, cho nên cũng so đo với ta, chỉ tiếp tục : “Nếu biết tìm nhầm chỗ rồi, vậy tìm chỗ chính xác , tôi nghĩ thành phố này ở khu nào có hồ nước ở cao, người phụ nữ của cậu hẳn là biết chứ.”
xong lời này, Tiếu Đồng cũng đợi Phó Thiên Húc trả lời cái gì, trực tiếp cúp điện thoại rồi.
“Vụ án này có manh mối rồi?”
“Cũng gần như vậy, thân phận người bị hại giúp cậu ta xác định rồi, nghĩ cảnh sát sớm tìm ra thân thể của người bị hại. Về phần ai là hung thủ, động cơ giết người là gì, đó là việc của cảnh sát, phải chuyện của .”
“ định tiếp tục tham gia vụ án này!?” Nghe được ngữ điệu của Tiếu Đồng, xem ra đúng là muốn tham dự vào, Văn Mân khỏi có chút kinh ngạc. Ở những vụ án trước, Tiếu Đồng cũng theo từ đầu tới cuối, sao lần này ngược lại lại muốn theo.
“Chức nghiệp đều có người chuyên trách, phá án phải là lợi thế của , việc gì phải chen vào làm gì.”
Nghe lý do của Tiếu Đồng, Văn Mân từ chối cho ý kiến nhìn cái, người khác có lẽ tin vào lý do này nhưng lại tin. Lần trước, cũng lĩnh hội qua năng lực phá án của Tiếu Đồng rồi, từ các chi tiết rất lại có khả năng phân tích ra được quá trình vụ án, cái này nếu còn tính là phải điểm mạnh, như vậy xem ra rất nhiều cảnh sát đều phải từ chức rồi.
“Em nhìn cái gì? Lời đều là .” Tiếu Đồng bị Văn Mân nhìn đến chột dạ, biết làm gì chỉ lại câu.
cho biết, là vì cảm giác được Văn Mân đặc biệt quan tâm đối với Phó Thiên Húc, cho nên phải bóp chết tất cả khả năng hai người có thể tiếp xúc ngay từ trong trứng nước.
biết Văn Mân có tình cảm đặc biệt nào với Phó Thiên Húc, nhưng là quan tâm quá mức này dù xuất phát từ lý do gì cũng muốn để cho tình trạng này tiếp tục, cảm thấy được thực ghen rồi.
Chương 138: Vợ chồng
Trong khoảng thời gian này, cũng biết là công việc bên Sở nghiên cứu bận rộn hay vì Tiếu Đồng cố ý mà dành nhiều thời gian ở nhà cùng Văn Mân.
Văn Mân chỉ cảm thấy trong thời gian này có vẻ rất rảnh rỗi, mà hễ rãnh rỗi lại bắt đầu tìm làm phiền.
Ví dụ như tại.
“Nhóc, sao em lại trình bày món ăn như vậy, quá khô khan rồi, mặc dù trình bày theo tiêu chuẩn thẩm mỹ quốc tế, thẩm mỹ có thừa nhưng sao chẳng có chút sáng tạo nào cả.”
Văn Mân thầm đảo mắt, bỏ , đây làm làm món ăn gia đình, bày lên bàn chụp vài tấm hình cho người dân bình thường ngắm thôi, cần phải nhiều sáng tạo làm gì?
Tiếu Đồng thấy Văn Mân để ý tới , lại tiến lại gần thêm vài bước, từng chút từng chút đến gần , cúi đầu thổi thổi khí vào tai . Bị làn khí ấm áp phả vào đôi tai mẫn cảm, Văn Mân chỉ cảm thấy từ đôi tai truyền tới luồng điện, toàn thân cũng chợt run lên.
Từ giữa cơn tê dại hồi phục lại tinh thần, cố gắng đưa tay đẩy đẩy vài cái để cách xa mình ra chút. giờ làm việc đứng đắn, bị ba lần bốn lượt cắt ngang, hình vẫn chưa chụp xong đâu.
“ đọc sách lát , hoặc là ra ngoài tản bộ, đừng có lẩn quẩn xung quanh em nữa, em làm xong rồi tìm , được ?”
Dĩ nhiên người nào đó cũng muốn nhanh như vậy nghe theo ý .
Liếm liếm môi, sau đó thốt ra hai chữ như đinh chặt sắt: “ muốn.”
Văn Mân nhấn nút chụp máy ảnh, tiêu cự chính xác nên ảnh chụp được có chút mờ, nhìn mấy tấm ảnh chụp ít ỏi vào sáng nay trong máy có thể được xem là ảnh chụp, lại nhìn bàn cơm mấy món ăn hoàn toàn còn hơi ấm, thậm chí ngay cả màu sắc vốn có của món ăn cũng còn nữa, trong lòng khỏi cảm thấy tức giận.
“Tiếu Đồng, bên Sở nghiên cứu có việc gì làm sao? cả ngày trốn ở trong nhà làm cái gì, , , , nên làm cái gì mau làm .”
Vừa xong, Văn Mân liền ý thức được phản ứng của mình có phần quá khích rồi. Quả làm sao lại , công việc của Tiếu Đồng chắc chắn rất bận rộn, trong khoảng thời gian này sở dĩ vẫn ở nhà cùng là vì tân hôn của bọn họ, muốn có thêm thời gian ở cùng mà thôi.
Nhưng hiểu tại sao, gần đây cảm xúc của rất dễ kích động, biết là nên chuyện nhàng, nhưng động chút liền phát cáu.
Thấy Tiếu Đồng sau khi nghe xong lời kích động của liền xoay người về phòng khách, trong lòng lại xông lên trận khó chịu. Ai ~ thôi , ai bảo làm sai rồi đâu, mấy câu xin lỗi dỗ danh thôi.
Bất đắc dĩ liếc nhìn món ăn bàn, hôm nay xem ra thể tiếp tục chụp được tấm ảnh nào nữa rồi. Hơn nữa, trước đó vẫn còn số ảnh, cũng nhất định hôm nay phải chụp hết những món này, để hôm khác rãnh rỗi làm lại lần nữa cũng được.
Đặc xuống máy ảnh tay, Văn Mân nhàng bước tới phía sau Tiếu Đồng, trước khi kịp phản ứng lại liền ôm lấy thắt lưng .
“Tiếu Đồng, em sai rồi, em nên phát cáu với , tha thứ cho em được ?”
"..."
Thấy Tiếu Đồng có phản ứng, Văn Mân ngừng cố gắng dùng tay ôm chặt thắt lưng .
“ đừng như vậy mà, em xin lỗi với rồi, đại nhân đại lượng tha thứ cho em . Có thể bởi vì dì cả mẹ của em tới rồi, hor-mon tiết ra quá nhiều, cho nên gần đây cảm xúc có chút thất thường, đừng trách em nữa, được ~~~”
cuối kéo dài uống cong chín khúc mười tám đoạn, ngay cả Văn Mân nghe thấy toàn thân cũng nổi cả da gà, biết người đàn ông trước mặt có thể vì thấy chịu thiệt phần như vậy mà tha thứ cho lần này.
“Làm sai chuyện là phải trả giá lớn.”
Nghe giọng điệu vẫn thản nhiên như bình thường, có tia khác thường, nhưng Văn Mân lại nhìn thấy, ánh mắt cùng giọng điệu của lại hoàn toàn bất đồng, khóe miệng hơi cong lên vì gian kế thực được, như ánh mặt trời chói mắt khiến người ta thể nào mở mắt ra được.
Last edited by a moderator: 9/10/14