1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 113: Đời này chỉ kết hônmột lần


      Nghe Văn Mân dùng giọng điệu đáng thương nóira những lời này, những ló lắng của Tiếu Đồngtừ lúc lên xe tới giờ tan thành mây khói rồi, còn tưởng xảy ra chuyện gì, hóa rachỉ là chuyện này, thế này là vì chứng sợ hãi trước hôn nhân, là bởi vì từng bị phản bội,cho nên đối với hạnh phúc sắp có được sinh ra cảm giác sợ hãi.

      Tiếu Đồng bật cười vỗ lưng Văn Mân, dùng giọng điệu hết sức ôn nhu để làm yên lòng .

      "Hãy yên tâm, Tiếu Đồng, đời này chỉ kết hôn lần."

      Văn Mân còn chưa kịp cảm động vì câu này, ngay lập tức lại nghe Tiếu Đồng tiếp: “Kết hôn tốn kém nhiều như vậy, trước sau đều phải đầu tư tình cảm và thời gian nhiều như vậy, còncó biện pháp bồi dưỡng, biện pháp giải quyết,thiên tài đâu có rảnh rỗi như vậy.”

      …” Bởi vì cái người hiểu phong tình là gì này, Văn Mân vốn là đau thương và lo lắng nhất thời chuyển thành tức giận, ngẩngđầu muốn dạy dỗ Tiếu Đồng hồ ngôn loạnngữ* này phen, nhưng khi bắt gặp ánh mắtcủa , liền tự động im miệng, bởi vì tình cảm ngọt ngào dấu trong ánh mắt ấy hoàn toàn trái ngược với những lời ra.

      *hồ ngôn loạn ngữ: những lời vô nghĩa hoặc nóihươu vượn.
      ***

      Tiếu Đồng hơi cúi đầu, từng chút từng chút kéo gần khoảng cách của hai người, ấn trụ môi ,từ nông rồi đến sâu, dây dưa triền miên.

      Tiếng gõ cửa “cốc cốc” đột ngột vang lên, Văn Mân như chợt bừng tỉnh từ trong mộng, lùi về phía sau, nhìn thấy Tiếu Đồng gần ngay trướcmắt, gương mặt phút chốc đỏ lên.

      “Khụ, khụ, nhóc con, Tiếu Đồng, các con tắmxong liền nhanh chóng ra, ba mẹ có chuyệncần với các con.” Văn mẹ lúng túng ho khan, lên tiếng nhắc nhở người bên trong nhanhchóng ra ngoài, mới rồi đến cửa thấy cửa phòngkhông khóa, nghĩ là có thể tiến vào, khôngnghĩ tới, ở cửa phòng tắm lại nghe được tiếngnói rất truyền từ bên trong, nếu có thể, bà tuyệt đối cũng muốn để cho con nhà mình có đủ gian thời gian phát triển tình cảm vợ chồng, chỉ là lúc này quả có việc gấp, chonên chỉ có thể làm cái bóng đèn quấy nhiễu chuyện tốt.

      Lúc Văn Mân và Tiếu Đồng vội vàng mặc xong quần áo đến phòng khách, người lớn hai nhà nhàn nhã ngồi ở hai bên ghế sa lon, bốn con mắt chiếu thẳng vào hai người bọn họ, lộ ra vẻcười nhạo khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

      "Nhóc con, mau tới đây ngồi, ở bên này."

      Mẹ Tiếu đứng dậy, thân thiết kéo tay Văn Mân,bảo ngồi xuống bên cạnh mình, vẻ mặt, ánhmắt đều toát lên vẻ rất vừa lòng.

      "Bác . . ."

      “Xí, thế nào còn gọi ta là bác đây? Con hiệntại chính là vợ Tiếu Đồng, con , con nên gọita là gì nha.”

      Gương mặt Văn Mân lại đỏ lên, quay đầu liếc mắt nhìn qua Tiếu Đồng, lúc này mới ngượngngùng gọi tiếng “Mẹ”.

      "Ôi chao~~ ha ha, đứa bé ngoan."

      Tiếu Đồng nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Văn Mân trong tiếng cười rộ của mọi người, ánh mắtchợt lóe lên, đến ngồi xuống bên cạnh VănMân, đưa tay nắm lại bàn tay bị mẹ mình kéo lấy.

      "Có cái gì phải xấu hổ, em tại chính là bà xã của , đây là ."

      Cha mẹ Văn gia nhìn thấy bộ dáng con ở trước mặt con rể cứ như chim nép vào người, tảng đá lớn đè ở trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng rơi xuống, lúc trước Văn Mân và người kia chuyện đương, trong lòng bọn họ có ngàn vạn thứ yên tâm, nhưng dù bọn họ có khuyên nhủ thế nào, congái vẫn cứ khăng khăng nhận định chính là người đó chịu quay đầu lại.

      tại tuy gả có chút vội vàng, nhưng Tiếu Đồng đứa trẻ này từ lớn lên bọn họ cũngchứng kiến được, cũng biết , đứa tre này tuy ở phương diện đối nhân xử thế còn điểm thiếu sót, nhưng tuyệt đối là người đáng để phó thác cả đời, con có thể tìm được bến đỗ tốtnhư vậy, bọn họ cũng có thể yên tâm.

      Chương 114: Ngoài ý muốn


      “Nhóc con, Tiếu Đồng, vốn lần này mẹ và bacon trở về là nghỉ phép tháng, nghĩ rằng mộttháng hẳn là đủ để chuẩn bị cho hôn lễ của các con tốt rồi, nhưng vừa rồi ba mẹ nhận đượcđiện thoại, dự án bên kia tạm thời xảy ra vàiviệc ngoài ý muốn, chúng ta lập tức phải trở vềbên đó, cụ thể chừng nào có thể quay về đây,cũng chưa trước được, cho nên, muốn bàn bạc với các con chút, chuyện hôn lễ phảilàm thế nào bây giờ?”

      Từ đáy lòng mà , Văn Mân là con duy nhất của bà, bà tuyệt đối hy vọng có thể đíchthân chuẩn bị hôn lễ cho con , nhưng tình huống tại thay đổi, bà cũng mongmuốn khiến con mình phải kéo dài thời gian tổ chức hôn lễ, chờ bọn họ xử lý xong mọi việc.

      Nếu là dự án bình thường, bọn họ nếu có thể từbỏ bỏ, nhưng dự án này bọn họ làm sáunăm rồi, tiêu tốn biết bao nhiêu chi phí vàtâm huyết chưa đến, hơn nữa còn liênquan đến cơ cấu chính phủ ở nhiều quốc gia,bọn họ phải muốn bỏ là có thể bỏ.

      Vừa nghe đến chuyện này, Văn Mân đột nhiêncả kinh, nhớ kiếp trước, cha mẹ vẫn ở lạibên cạnh , cho đến khi và Tiếu Đồng kết hôn xong mới quay lại làm việc, bây giờ tình huống này sao lại giống trước.

      Văn Mân biết rằng, cho dù ở kiếp trước,công việc của Văn ba Văn mẹ cũng là thểdứt ra, nhưng lúc ấy tình trạng của rất tốt, tựa hồ có thể nghĩ quẩn bất cứ lúc nào, ở trong lòng cha mẹ, tính mạng của con quantrọng hơn tất thảy mọi thứ đời, còn tại, Văn Mân chẳng những vì chuyện chia tay mà nghĩ quẩn, lại ở chung với Tiếu Đồng rất tốt,cho nên ba mẹ cảm thấy rất an tâm.

      “Nhóc con, yên tâm , mặc dù ba mẹ conkhông thể trở lại làm việc, nhưng vẫn còncó chúng ta ở đây mà, chuyện hôn lễ cứ giaocho chúng ta giúp các con chuẩn bị, chờ chuẩn bị tốt rồi, lại báo cho ba mẹ con trở về ngày để tham dự lễ cưới, các con thấy như vậy được .” Mẹ Tiếu nhìn Văn Mân có chút sững sờ, cho nên nắm chặt tay , giọng trấn an.

      Nhưng lời của mẹ Tiếu vừa mới xong, di độngcủa ba Tiếu lại vang lên.

      Chỉ thấy ba Tiếu nhìn màn hình điện thoại thấy số gọi đến, nhíu nhíu mày, sau đó tiếngxin lỗi liền đứng dậy đến bên nhận điện thoại.

      Mặc dù cách xa khoảng, cũng nghe ba Tiếu gì, nhưng nhìn vẻ mặtnghiêm túc của ông có thể biết nhất định là xảy ra chuyện gì đó tốt.

      “Có chuyện gì vậy?” Mẹ Tiếu đợi ba Tiếu trở lại bên cạnh mới giọng hỏi câu, làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ba Tiếu giơ tay nhấc chân cái gì sao bà còn , nhìn thấy vẻ mặt của ba Tiếu, trong lòng bà cũng có chútlo lắng.

      dự án ở bên Mỹ xảy ra vài vấn đề, có lẽ tôi phải quay về xử lý chút.” Lúc lời này, vẻ mặt của ba Tiếu thoáng tia áy náy.

      “Chuyện gấp như vậy, thể chậm rãi sao?”Mẹ Tiếu khẽ nhíu mày, tỏ vẻ hài lòng.

      "Là dự án ở California, giá trị đầu tư của dự án rất lớn, vạn nhất xảy ra sơ suất gì, chỉ sợ khôngthể cứu vãn."

      Nghe ba Tiếu giải thích như vậy, mẹ Tiếu cũng gì nữa, dự án này bà biết , công ty đầu tư hơn tỷ đô la, nếu có vấn đề xảyra, dòng tiền mặt của công ty có thể gặp trụctrặc, quả là tình huống thể xửlý gấp, hơn nữa dự án này bà cũng có tham gia,chỉ e bà cũng phải về chuyến mới được.

      Chỉ là…cha mẹ hai bên đều ở lại được,chẳng lẽ để Văn Mân và Tiếu Đồng tự mình chuẩn bị hôn lễ sao? Điều này quả thể nổi rồi.
      Chương 115: Hôn lễ bị hủy bỏ


      “Ba mẹ, mọi người có việc cứ ạ, con và Tiếu Đồng có thể tự mình lo liệu được rồi, ra, con vẫn với mọi người, chúng concảm thấy hôn lễ cũng nhất thiết phải làm, rất phiền toái. Dù sao, chúng con tại cũngđã đăng ký kết hôn rồi, pháp luật là vợchồng hợp pháp, hôn lễ cũng chỉ là cái hình thứcmà thôi, có cũng được mà có cũng khôngsao, còn bằng chuyến du lịch kết hôn vui vẻ đấy!”

      Trước ngày hôm nay, Văn Mân đối với hôn lễ của và Tiếu Đồng vẫn tràn đầy mong đợi,nhưng hôm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, khiến trong lòng trở nên bất an, giống như là trời cao muốn cảnh báo nên gảcho Tiếu Đồng vậy.

      sợ lỡ như ở hôn lễ xảy ra chuyện ngoài ýmuốn nào đó, cũng biết phải xử lý thếnào, tại, cha mẹ hai bên đều có, bằng nhân cơ hội này đem hôn lễ hủy bỏ, , với cảm xúc tại của cũng thích hợp cử hành hôn lễ.

      Nghe Văn Mân như vậy, Tiếu Đồng vẫnđứng ở bên cạnh, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, sau đó dường như nghĩ ra gì đó mới nhìn mộtcái.

      “Nhóc, con nghĩ như vậy?” Văn mẹ nhìn vẻ mặt của Văn Mân, chắc chắn hỏi lại câu.

      Trong ấn tượng của bà, con thực rất coi trọng hôn lễ, trước đây vẫn thường ở bên tai bà, sau này nếu tìm được người trong mộngrồi, phải tổ chức hôn lễ đặc biệt, tuổi còn , vậy mà ngay cả dâu muốn dùng loại hoa gì, nghi thức như thế nào cũng đều suy nghĩ kỹ, lúc này sao đột nhiên lại những lời đồng nhất với lý tưởng như vậy.

      “Vâng, con nghĩ như vậy, ba mẹ, con và Tiếu Đồng trải qua cuộc sống hôn nhân hạnhphúc mới là điều quan trọng nhất phải sao? Hơn nữa, hôn lễ chính là để nhận được sựchúc phúc của mọi người, tại những ngườiquan trọng trong cuộc đời của con và Tiếu Đồng đều có mặt ở đây rồi, chúng con cũng sớmnhận được lời chúc phúc của mọi người, vậy cócái gì nhất thiết phải tổ chức hôn lễ nữa đâu?Mọi người có phải ?”

      Lúc những lời này, Văn Mân cũng mỉmcười, vẻ mặt hết sức tự nhiên, tia bấtthường đều có, giống như trong lòng côthật cho là như vậy.

      Người lớn hai nhà Văn Tiếu quan sát ánh mắt của lúc lâu, cuối cùng đều mỉm cười, tuyrằng bọn họ cũng đồng ý với quanđiểm này của Văn Mân, nhưng cũng thể đúng, dù sao kết hôn là chuyệncủa hai người, bọn trẻ cảm thấy thoải mái mới làquan trọng nhất, hơn nữa, bọn họ đúng là ngườicủa hai thế hệ, suy nghĩ khác nhau cũng làchuyện bình thường, họ vẫn là nên hoàn toàn tôn trọng tâm ý của hai người.

      “Tiếu Đồng, con cũng nghĩ như vậy sao?” Cuốicùng, Văn mẹ vẫn yên tâm nên hỏi lạiTiếu Đồng chút, chỉ sợ có mình Văn Mâncố chấp với cái ý nghĩ này.

      “Dạ, suy nghĩ của con và nhóc giống nhau, ấy thích con cũng thích.”

      Văn Mân sau khi ra những lời trước đó, vẫnluôn lo lắng đến phản ứng của người bên cạnh, chỉ sợ mất hứng rồi tự ý làm, ràng là chưathương lượng trước với , lại với ba mẹ, rằng đây là kết quả sau khi bọn họ bàn bạc xong.

      tại nghe như vậy, cảm thấy rất cảm động với săn sóc của , nhưng cũng mơ hồ cảm thấy có chút mất mát, như vậy, hônlễ của bọn họ bị hủy bỏ rồi sao?
      "với cảm xác tại của cũng thích hợp cử hành hôn lễ"
      nàng sửa nhá
      tiếc , ta muốn xem hôn lễ của hoành tráng thế nào, xem gì hay hay ko
      mà hôn lễ lại bị hủy, chậc, tiếc quá
      thanks nàng nhiều!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 116: bằng ở nhà làm vận động


      Cha mẹ hai bên đều có công việc cần xử lý khẩncấp, chuyện hôn lễ mọi người cũng đạt tới thỏathuận chung, cho nên cha mẹ hai nhà Văn Tiếucũng làm chậm trễ thời gian, vội vàng sửasang lại hành lý rồi tới sân bay.

      Đứng ở cửa làm thủ tục của sân bay, chờ đến khi nhìn thấy bóng dáng của bốn vị ba mẹ rồi, Văn Mân mới vô lực dựa sát vào trong lòng Tiếu Đồng.

      “Về nhà thôi!” Tiếu Đồng ôm chặt eo củangười phụ nữ trong lòng, trong mắt có chút hiểu cũng có nghi hoặc.

      hiểu đối với việc thể cử hành hôn lễ,Văn Mân ít nhiều có chút thất vọng, mà điềuanh nghi hoặc cũng là điểm ấy, ràng muốn cóđược hôn lễ lãng mạn, vì cái gì lại giống như là chịu đựng sợ hãi cùng lo lắng, chủ động đề nghị tổ chức hôn lễ?

      Mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng lựa chọn im lặng hỏi gì, hy vọng có ngày có thể chủ động cho biết điềumà sợ hãi và lo lắng ấy.

      Xe rời khỏi sân bay khaongr nửa giờ, Văn Mânmới điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài lướt qua cửa kính xe, còn có ánh mặ trời sáng lạn khiến cho lòngngười trở nên thoải mái, mặt rốt cuộc cũngnở nụ cười.

      hơi nới lỏng dây an toàn, vươn vai cáiđể thắt lưng được thoải mái, cảm giác khó chịutrong lồng ngực cũng theo động tác này mà thoát ra.

      "Tiếu Đồng, chắc hẳn vẫn còn vài ngày nghỉ phép phải ? Tiếp theo chúng ta làm cái gì đây? Có muốn đến nơi nào đó nghỉ ngơi vài ngày ?

      Thấy tâm tình của Văn Mân tốt hẳn lên, trong lòng Tiếu Đồng cũng thầm thở dài nhõm, liếc mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt nhàng, vui vẻ của Văn Mân, khóe miệng cũng lập tức cong lên.

      “Cũng có nơi nào muốn đến cả, khôngbằng cứ ở nhà làm vận động.”

      "Làm vận động? Trong nhà lại có dụng cụ nào để vận động, muốn vận động thế nào đây?"

      Tuy dáng người của Tiếu Đồng rất tốt, bìnhthường chắc hẳn thiếu vận động, nhưng Văn Mân nghĩ ra, ở nhà có thể làm cái vận động gì, ngẩng đầu nhìn vẻ khóhiểu, nhìn thấy khóe miệng giương lên ý cười đen tối, mới đột nhiên tỉnh ngộ.

      Chờ hiểu được câu của là có ý tứ gì, hai má Văn Mân nhất thời trở nên nóng rực.

      “Này, Tiếu Đồng, em chuyện nghiêmtúc với , trong đầu toàn chứa cái suy nghĩ gì đâu?” Văn Mân thẹn quá hóa giận, đưa tay hung hăng nhéo cái eo , nhưngngười nọ bị nhéo lại chỉ hơi né người chút,nét cười mặt càng tăng lên, giống như mộtchút cũng cảm giác bị đau.

      "Ý nghĩ này đứng đắn sao? lại cảm thấy như vậy, đây là tiền đề quan trọng đểduy trì nòi giống của nhân loại, chúng ta nhất định phải nghiêm túc thực , em xem cóđúng ?”

      Tiếu Đồng càng càng nghiêm túc, gương mặtVăn Mân lại càng hồng.

      “Cái gì duy trì giống của nhân loại, còn có thể đại diện cho toàn bộ nhân loại sao?”

      " có chỉ số thông minh cao, em có ngoạihình hoàn hảo, gien di truyền cực kỳ tốt nhưvậy, em biết là cần phải được duy trì sao?Quá trình tiesn hóa của nhân loại là quá trìnhchọn lọc ngừng, gien của chúng ta nhất định có thể duy trì vô hạn trong tương lai, chẳng lẽ như vậy còn được tính là đại biểu điểnhình cho nhân loại.

      Thừa dịp đèn đỏ, Tiếu Đồng bất ngờ cúi đầu hônnhẹ cái lên mặt người phụ nữ bé lúc này cúi mặt thẹn thùng, sau đó ghé sát bêntai Văn Mân giọng bổ sung câu: “Hơn nữa, làm tình đây là loại vận động làm cho thể xác và tinh thần đều vui vẻ, em cảm thấy như vậy sao?”

      Vốn cũng bị đến ngẩng đầu lên được, Văn Mân lúc này chỉ cảm thấy “Ông” tiếng, trong đầu như nở ra đóa hoa tên gọithẹn thùng.
      Chương 117: Cuộc gọi từ nước Mỹ

      Tiếu Đồng tưởng tượng về vấn đề vậnđộng hết sức tuyệt vời này cuối cùng cũng phải chờ đợi lâu nữa, nhưng và VănMân còn chưa về tới nhà, liền nhận được cuộc điện thoại từ nước Mỹ gọi tới.

      Đó là cuộc gọi từ sếp cũ của Tiếu Đồng, FAI* của Mỹ, trong điện thoại cái gì, Văn Mân cũng nghe , nhưng thấy chân mày TiếuĐồng gắt gao nhíu lại, co biết nhất định khôngphải là chuyện tốt gì.

      *FAI ( Fédération AéronautiqueInternationale): Hiệp hội hàng quốc tếchính thức được thành lập ngày 14/10/1905, là tổ chức phi chính phủ quốc tế ra đời với mục đích vì phát triển của ngành hàngkhông quốc tế và các môn thể thao bay, ai muốn biết thêm có thể tham khảohttp://www.fai.org nhé
      ***

      Chờ sau khi Tiếu Đồng tình nguyện câu biết rồi cúp máy, Văn Mân mới mởmiệng hỏi xem có chuyện gì.

      Tiếu Đồng đánh tay lái, quay xe lại về hướngsân bay.

      “Bên Mỹ xảy ra án mạng đặc biệt, cần hỗ trợ chút.”

      Nghe vậy, trong lòng Văn Mân nhảy lên mộtnhịp, rất cá tính của Tiếu Đồng, nếu vụ án này khó giải quyết, hoặc là quánghiêm trọng, căn bản là có khả năng trong kỳ nghỉ phép đáp ứng đối phương,hơn nữa, nhìn bộ dáng của tại, ràng là muốn lập tức sang đó rồi.

      muốn ngay bây giờ sao? Hộ chiếu, quần áo và những thứ khác của còn để ở nhà, quay lại như vậy cũng lên máy bay được.”

      cần lo lắng, bên Mỹ cho người chờ sẵn ở sân bay lo liệu rồi, trở về trực tiếp theo đường tư nhân, cần thủ tục gì hết.”

      Văn Mân chưa hề nghĩ tới, tình lại có thểkhẩn cấp đến mức ấy, Mỹ và Trug Quốc dù sao cũng là hai quốc gia, muốn mở được đường bay riêng thế này, nhất định dính dáng đến quyền lợi của ít nhân vật.

      “Tình huống bên kia rất nghiêm trọng sao? có huy hiểm sao?” Ý thức được tính nghiêm trọng của việc, chuyện đầu tiên Văn Mân nghĩ đến chính là hai vấn đề này.

      vẫn nghĩ rằng công việc của Tiếu Đồngchính là ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu xương cốt người, tại có hỗ trợ cảnh sát điều tra các vụ án giết người cũng chỉ là quan hệ giao tiếp với cảnh sát, thậm chí cần đối mặt với hung thủ tàn ác, an toàn bản thân hẳn là cần lo lắng.

      Nhưng hôm nay xem ra, đột nhiên phát hiểu biết ban đầu của mình về Tiếu Đồng còn quá ít.

      , cứ yên tâm, rất nhanh trở về,lần này bởi vì có liên quan đến nhiều tổ chức, mang em theo tiện, em yên tâm ở nhà chờ , đảm bảo liên lạc với em mỗi ngày, để em phải lo lắng cho .”

      Tiếu Đồng đạp mạnh chân ga, dùng tốc độnhanh nhất chạy tới sân bay, tuy rẳng vẻ mặt rất nghiêm trọng, nhưng cũng quên đưa tay vỗ bàn tay Văn Mân, bảo hãy yên tâm, cần phải sợ.

      Cho đến khi tới sân bay, Văn Mân cũng thêm gì nữa, muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra ở bên đó, cúng muốnhỏi lần này liên quan đến những tổ chức nào.

      sợ biết càng nhiều, lại càng khó có thểkhắc chế những lo lắng trong lòng, nếu như vậy,chi bằng cái gì cũng biết, hơn nữa, nếu Tiếu Đồng lựa chọn , nghĩa là nghĩrằng biết tốt hơn.

      Lúc hai người tới cửa làm thủ tục xuất nhập cảnh, có sẵn mấy người ngoại quốc mặc âuphục đen chờ sẵn ở đó, bọn họ vừa nhìn thấy Tiếu Đồng liền tiến lên lịch chào hỏi, chỉ hơihơi liếc mắt nhìn Văn Mân, ngay sau đó liền lấytốc độ nhanh nhất trình bày lại tình huống choTiếu Đồng.

      Trình độ Văn của Văn Mân quả rất tốt,nhưng căn bản nghe hiểu bọn họ đangnói cái gì, xem ra bọn họ phải bằngtiếng .

      Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tâm tình bất an của Văn Mân càng nghiêm trọng, Tiếu Đồngkhông phải phải quay về Mỹ xử lý công việc sao? Hơn nữa còn là tổ chức FAI của Mỹ, vậy tại sao bọn họ lại trao đổi bằng Anhngữ, chẳng lẽ bởi vì sựu việc này cần tuyệt đối giữ bí mật với tất cả những người liên quan.
      Chương 118: Tạm thời chia xa


      Tìm hiểu sơ qua tình hình viêc xong, lúc nàyTiếu Đồng mới nghiêng người nhìn Văn Mânnãy giờ vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh .

      rồi, em ở nhà mình phải chú ý an toàn biết chưa, nếu có chuyện gì nhớ gọi điện cho , hoặc là tìm cục trưởng Đỗ, giaophó bọn họ bảo vệ em.”

      Nụ cười mặt Tiếu Đồng tuy dịu dàng,nhưng Văn Mân lại cảm thấy cất dấumột nỗi bất an.

      Biết thể , cho nên chỉ dang hai tay ôm lấy thắt lưng, vùi đầu vào trong ngực , để nhìn ra lo lắng bất an của mình.

      Sau khi hít hơi sâu hương vị bạc hà chỉduy nhất có ở người , Văn Mân mới buông lỏng tay, nhìn về Tiếu Đồng cười đếnrạng rỡ.

      cứ yên tâm mà , em tự chăm sócmình tốt, cũng vậy, nhớ ăn cơm, ngủnghỉ đúng giờ, nên để mình bận rộn đếnmức cái gì cũng để ý, lúc về, nếu để em phát gầy , em để yên đâuđấy!”

      Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của nhỏtrước mặt, Tiếu Đồng gì, chỉ im lặngchăm chú nhìn , bàn tay đặt ở thắt lưng bất giác siết chặt hơn.

      Hai người đối diện đứng nhìn nhau lúc lâu, sau đó mới đồng thời nở nụ cười.

      Nhìn thấy Tiếu Đồng được mấy người…mấyngười mặc âu phục đen dẫn vào cửa xuất nhậpcảnh, Văn Mân buông lỏng mình thở dài cách nặng nề.

      Lái xe về đến nhà, trong nháy mắt mở cửa ra, Văn Mân chỉ cảm thấy chờ đón mình là loại cảm xúc tĩnh mịch.

      Sáng sớm hôm nay, bọn họ hai nhà lớn đẩy đủ vẫn còn ngồi cả trong phòng khách, vậy mà mới qua mấy giờ, chỉ còn lại mình nữa rồi.

      Khoảng cách chênh lệch quá lớn này, độtnhiên thích ứng kịp, châm rãi bước từng bước tới gần ghế sa lon ngồi xuống, nhìn thấymấy chén trà chưa kịp thu dọn bàn, liền cảm thấy ngây người.

      "Đinh linh linh "

      Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, khiến cho Văn Mân vốn ngây người cũng cả kinh, cơ thể khỏi run lên cái.

      Đợi đến khi phản ứng được đây là thanh gì, mới vội vã rướn người sang nhấc lấy ốngnghe điện thoại.

      "Xin chào? Đây là nhà họ Văn, xin hỏi tìm ai?”

      "Văn tiểu thư? À , là Tiếu phu nhân phải ?"

      Giọng nữ thanh thúy vang lên, giọng tựnhiên mang theo trong sáng, khiến cho người nghe có thể khẳng định chủ nhân của giọng này là người có tính cách lạc quan, sáng sủa, nhưng là, giọng này hết sức xa lạ với Văn Mân.

      “Đúng là tôi, là?”

      "Em là Khương Bạch San, sáng nay chúng ta gặp nhau ở cục dân chính, chị còn nhớ chứ?”

      “Nghe lời giải thích của Khương Bạch San, VănMân lúc này mới nhận ra giọng này có chútquen tai, phải là sáng nay mới nghe qua sao? Nhưng mà, Khương Bạch San làm sao lại biết được số điện thoại bàn nhà ?

      "Khương tiểu thư, ngại quá, tôi nhất thờikhông nhận ra giọng của , tôi mạo muộihỏi câu, làm sao lại biết số điện thoại bàn nhà chúng tôi vậy?" nghĩ là Tiếu Đồngnói cho Khương Bạch San biết, theo như phảnứng của Tiếu Đồng khi gặp ấy sáng nay, có thể thấy quan hệ giữa ấy thân mật đến mức có thể cho số điện thoại nhà.

      "Tiếu phu nhân, số điện thoại nhà chị, là em bảo Thiên Húc tra giúp, có thể chị còn chưa biết,Thiên Húc cũng là cảnh sát, ấy là trợ thủcủa đội trưởng Phạm, ấy muốn tìm giáo sư Tiếu giúp chuyện, nhưng lại ngại mở lời, cho nên em mới giúp ấy gọi cuộc điện thoại này."

      Nghe đến đây, Văn Mân đúng là có chút kinh ngạc, bên cục cảnh sát, tiếp xúc qua khôngnhiều người lắm, lúc trước đội trưởng Phạm đếnnhà, mang theo mấy người bên cục cũng có Phó Thiên Húc, cho nên căn bản khôngbiết, ra chồng của Khương Bạch San cũng làmột cảnh sát.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 119: Khương Bạch Sanoán trách


      Biết được nghề nghiệp của chồng Khương Bạch San, trong đầu Văn Mân chợt lên cái ý niệm, nhưng ý niệm ấy chỉ chợt lóe qua rồi rấtnhanh biến mất, căn bản kịp lưu lạichút việc ấy.

      "Tiếu phu nhân, giáo sư Tiếu có ở đấy ạ?”

      Nghe thấy giọng nhàng truyền đến, VănMân mới từ trong ảo não hồi phục tinh thần.

      ngại quá, Tiếu Đồng vừa mới ra sân bay, ấy ra nước ngoài có chút việc cần xử lý, sợ là nhất thời về được.”

      Văn Mân thừa hiểu, việc Tiếu Đồng Mỹ lầnnày càng ít người biết càng tốt, quả là cho dù muốn , cũng biết pahir thếnào, căn bản cũng biết Tiếu Đồng điMỹ là để xử lý chuyện gì.

      "Là như vậy sao ~~~ nếu giáo sư Tiếu trở về, chị có thể gọi cho em cú điện thoại được ?" Trong giọng giấu được thất vọng.

      Khương Bạch San vội vã muốn tìm Tiếu Đồngnhưu vậy, làm cho Văn Mân cảm thất tò mò, nếu tình huống khẩn cấp như vậy, sáng nay lúc chạm mặt ở ngoài cục dân chính, sao ấy lại gì? Nhưng nếu như vội, ấy cũng cần thiết vội vã gọi điện tìm Tiếu Đồng như vậy.

      "Khương tiểu thư, tình huống khẩn cấpsao?"

      , cũng phải.” Bạch San ở bên kiađiện thoại do dự chút, cuối cùng tựa hồ là hạ quyết tâm, lại lần nữa mở miệng: “Tiếu phu nhân, em với chị vậy, chuyện em tìm giáo sư Tiếu, là em giấu diếm Thiên Húc, ấy là người suy nghĩ khá bảo thủ, xuất thân là quân nhân xuất ngũ, đôi khi khó tránh khỏi có chút cứng nhắc, cứ nghĩ rằng chuyện phá án này vẫnlà để cảnh sát tự mình xử lý mới được.”

      “Còn nữa, còn nữa, ấy cũng quá tin tưởng giáo sư Tiếu chỉ dựa vào xác chết bịthối rữa chỉ còn lại xương cốt lại có thể tả ra được cái gì, cho nên vẫn tán thành việcem tìm giáo sư Tiếu hỗ trợ, nhưng là vụ án nàytrên tay ấy, cũng kéo dài rất lâu rồi, nếuthật tìm được điểm đột phá, sợ là tuầntrăng mật của bọn em cũng có cách nào được.”

      Khương Bạch San giải thích như vậy, Văn Mâncuối cùng cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện, tuy rằng cũng biết rốt cuộc là vụ án nhưthế nào, nhưng nếu phải nhờ Tiếu Đồng hỗ trợ,vậy tình trạng của xác chết chắc chắn là khôngtốt, thậm chí có thể tồi tệ đến mức bên pháp ý cũng bất lực.

      Nhưng là, với tính cách của Tiếu Đồng, nguyện ý hỗ trợ sao? Nhưng mà, cũng khó ,tính cách Tiếu Đồng có phần quá tự phụ, nếubiết Thiên Húc hề tín nhiệm năng lực củaanh, chỉ e là giận dữ đến mức chạy hỗ trợngay rồi.

      có cách nào hưởng tuần trăng mật? Chắc đến mức đó đâu, công việc quantrọng, nhưng chuyện hôn nhân đại còn quan trọng hơn phải sao?” Nghe thấy Khương Bạch San dùng giọng điệu hết sức ủy khuất chuyện có cách nào hưởng tuần trăngmật, Văn Mân chợt cảm thấy có chút buồn cười.

      đấy, em gạt chị đâu, Thiên Húcngười này từ đến lớn chính là như vậy, làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, hơn nữa ấy vốn cũng rất thích công việc này, cho nên bìnhthường cũng rất bận rộn, có khi đến hai ba ngàycũng nghĩ đến còn có người như em. Vụ án lần này, ấy điều tra gần tháng rồi, nhưng vẫn chưa có chút đầu mối nào, nếu phải em cứng rắn ép ấy đến cục dân chính lúc này việc kết hôn của chúng emcòn chưa có xong đâu.

      Tựa hồ ý thức được mình hơi nhiều, KhươngBạch San xấu hổ cười cười: “ ngại quá,Tiếu phu nhân, vừa nhắc tới chuyện này, em liền hơi nhiều, chủ yếu là do nín nhịn quá lâu rồi.”

      Văn Mân chưa bao giờ biết tính cách củaKhương Bạch San lại cởi mở như vậy, chỉ vìnhớ chuyện của kiếp trước, trong lòng đối vớicô ấy cũng có đề phòng và ngăn cách, nhưng chỉ với mấy lời này, lại kìm lòng đượcsinh ra hảo cảm đối với này.
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 120: Khó hiểu.
      có gì, người phụ nữ nào cũng đều hy vọng chòng mình có thể coi trọng mình nhiều chút, đây là lẽ thường tình.” Hơi dừng lại chút, Văn Mân do dự vài giây, cuối cùng mới mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
      “ vừa rồi chồng từ đến lớn đều như vậy, hai người là từ lớn lên cùng nhau sao?”
      “ Đúng vây, hai nhà chúng em là hàng xóm cách vách, tuổi tác cũng kém nhau là mấy, cho nên từ có thể chơi đến chơi , chơi chơi, chúng em liền chơi thành đôi vợ chồng rồi, ha ha.”
      Mặc dù Khương Bạch San chỉ qua loa đến đoạn tình cảm này, nhưng từ giọng tràn ngập hạnh phúc của ấy, Văn Mân vẫn có thể thấy được tình cảm ấy đối với Phó Thiên Húc rất thâm sâu, giữa bọn họ có tình nam nữ, trong lúc đó cũng có thân tình giữa người nhà với nhau, tình cảm tích lũy nhiều năm như vậy so với vợ chồng bình thường chắc chắn chỉ có sâu hơn chứ có cạn.
      Nhưng là, hai người xứng đôi như vậy vì sao chỉ sau năm ngắn ngủi liền chia tay, Khương Bạch San thậm chí còn mang thai nhanh như vậy, đây là lí do tại sao? Chẳng lẽ là bởi vì Phó Thiên Húc quá xem trọng công việc? Nhưng nếu đúng là lí do này, Khương Bạch San hẳn là nhìn trúng Tiếu Đồng mới đúng, dù sao xét về phương diện nào đó, Tiếu Đồng cũng là người cuồng công việc.
      : Khương tiểu thư, tôi rất hâm mộ tình cảm nhiều năm của hai người như vậy, tôi và Tiếu Đồng tuy rằng cũng biết nhau từ , nhưng sau đó lại xa cách nhau rất nhiều năm, gần đây chúng tôi mới gặp lại.”
      Hơi ngập ngừng chút, Văn Mân mới tiếp: “ Đúng rồi, bình thường Tiếu Đồng ở phòng nghiên cứu, có phải cũng làm việc cả ngày lẫn đêm? Tôi cứ lo lắng ấy và chồng đều giống nhau, vì công việc mà quên mất tôi rồi.”
      Nghe được Văn Mân hỏi như vậy, Khương Bạch San ở bên kia điện thoại chỉ có thể cười trừ, tựa hồ cảm thấy vấn đề này nên trả lời tốt hơn, nhưng cuối cùng, khụ khụ vài tiếng rồi vẫn quyết định ra suy nghĩ thực của mình.
      “ Tiếu phu nhân, kỳ ….kỳ trình độ chú ý công việc của giá sư Tiếu so với Thiên Húc chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn, ít nhất Thiên Húc lúc làm việc mất hết tính người, bị người khác quấy rầy công việc, ấy tuy rằng vui nhưng làm cho người khác bẽ mặt.”
      là, Tiếu Đồng từng vì người khác quấy rầy công việc của ấy mà làm bẽ mặt người ta sao?”
      “ Ha ha, Tiếu phu nhân, em có ý gì khác, chỉ là cảm thấy tính khí của giáo sư Tiếu được tốt lắm, công việc là như thế, bất quá em nghĩ, ấy đối với chị chắc chắn như vậy.”
      Nghe được ý tứ của Khương Bạch San, Văn Mân khẳng định ấy đối với Tiếu Đồng chút tình cảm nam nữ cũng có, thuần túy chỉ coi cấp binh thường, hơn nữa còn là vị cấp tương đối khó hầu hạ, còn Tiếu Đồng đối với Khương Bạch San, lại càng khẳng định có cái gì vượt quá giới hạn quan hệ đồng nghiệp.
      Nếu hai người đối với nhau hề có tình cảm, vì lý do gì cuối cùng lại đến với nhau, cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện phát sinh ở kiếp trước, cũng có phát , trong đoạn hôn nhân của bọn họ, Tiếu Đồng cũng khong có ngoại tình.
      Chuyện này, lúc ấy rót cuộc sảy ra chuyện gì mới khiến Tiếu Đồng chỉ mới ly hôn tháng cưới Khương Bạch San?
      Những nghi vấn trong lòng ngày nhiều hơn, nhưng lại có cách nào tìm ra đáp án, điều này khiến cho Văn Mân cảm thấy càng nôn nóng.
      rất muốn bất chấp tất cả, đem những gì suy đoán trong lòng. Những điều khó hiểu trong đầu, toàn bộ đều đem ra hỏi bộ não, nhưng cuối cùng lí trí cho biết, cho dù có hỏi. cũng thể có được đáp án, dù sao tại cũng chưa có chuyện gì phát sinh, ngay cả Tiếu Đồng và Khương Bạch San là người trong cuộc cũng biết được lí do là gì.
      Last edited: 5/9/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 121: Tán gẫu chuyện nhà


      Sau khi tán gẫu vài câu nữa, Văn Mân kết thúc cuộc điện thoại với Khương Bạch San, cũng đáp ứng ấy khi nào Tiếu Đồng về lập tức gọi điện báo cho ấy.

      lấy được đáp án cho những nghi vấn trong lòng, tâm trạng Văn Mân ít nhiều vẫn thoải mái được, đặc biệt là những chuyện liên quan đến giai đoạn hôn nhân của và Tiếu Đồng lúc trước.

      Mặc dù tự an ủi mình, chỉ cần kiếp này biết quý trọng đoạn hôn nhân này, kiên định với phần tình mà mình dành cho Tiếu Đồng, bọn họ vào vết xe đổ lúc trước, nếu ly hôn, dù ở kiếp trước, Khương Bạch San cùng Tiếu Đồng là quan hệ gì nữa, ở kiếp này, đối với và Tiếu Đồng, ấy cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.

      Nhưng dù cố gắng tạo cho mình tâm lí vững vàng như thế nào, trong lòng vẫn luôn có cảm giác tội lỗi, sợ mình đánh cắp hạnh phúc đáng lẽ ra phải thuộc về người khác, lo lắng hạnh phúc trộm được ấy bền lâu.

      cũng , trong lòng mơ hồ hy vọng điều gì, nhưng lại có cảm giác, có lẽ, năm đó Tiếu Đồng cưới Khương Bạch San nhanh như vậy nhất định còn có tình khác mà biết.

      Đưa tay vỗ vỗ hai gò má, để cho mình tỉnh táo lại, Văn Mân lúc này mới đứng dậy thu dọn mấy cái chén còn ở bàn trà.

      Sau khi dọn dẹp mọi thứ cách sạch , bước vào phòng tắm rửa lại khuôn mặt lúc này rất mệt mỏi sau ngày chạy đôn chạy đáo, sau đó ngay cả cơm tối cũng ăn mà trực tiếp nhảy lên giường.

      Muốn nhắm mắt nghỉ ngơi lát, nhưng hương bạc hà thơm ngát cứ quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến mãi vẫn thể nào ngủ được.

      biết, Tiếu Đồng bây giờ ở đâu rồi.

      ngủ được, Văn Mân tựa người ngồi dậy, vươn tay lấy chiếc di động ở đầu giường, mân mê số điện thoại quen thuộc nhưng chần chờ mãi vẫn nhấn nút gọi .

      Tính toán thời gian, có lẽ bây giờ vẫn ở máy bay , vậy cho tới giờ điện thoại chắc hẳn vẫn ở trong tình trạng tắt máy.

      lúc Văn Mân do dự biết có nên gọi thử hay di động tay lại reo lên trước bước.

      cúi đầu nhìn số gọi đến, là dãy số xa lạ, đợi đến lúc di động reo đến tiếng thứ ba, mới bắt điện thoại.

      “Xin chào!?” Bởi vì xác định người gọi là ai nên trong giọng hàm chứa nghi hoặc.

      “Là , ăn tối chưa?” giọng trầm thấp hàm chứa ý cười truyền đến, Văn Mân chọt cảm thấy nhõm.

      Nghe được giọng của Tiếu Đồng, Văn Mân lúc này mới phát , bọn họ chỉ mới xa nhau mấy tiếng đồng hồ, nhưng lại nhớ đến như vậy.

      “Vẫn chưa, em có khẩu vị, còn ? xuống sân bay rồi?”

      “Vẫn còn máy bay, dùng điện thoại của ngành hàng gọi cho em, sao lại có khẩu vị rồi?” Hơi dừng lại lát, giọng còn hàm chứa lo lắng trước đó bây giờ lại tăng thêm tia đắc ý, “Có phải vì nhớ nên mới có khẩu vị rồi?”

      mau chết , đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa có được ? Em chỉ là hôm nay chạy cả ngày ở bên ngoài, cảm thấy hơi mệt nên muốn ngủ lát thôi.”

      “Có mệt nữa cũng phải kiếm cái gì lót dạ trước rồi hãy ngủ tiếp, cứ để bụng đói mà ngủ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, nếu vậy ngày mai thức dậy em cảm thấy rất mệt đấy.”

      Nghe Tiếu Đồng cứ cằn nhằn rồi dặn dò đủ thứ, Văn Mân cảm thấy những lo lắng và bất an tràn ngập trong lòng bỗng nhiên biến mất.

      Tuy rằng bọn họ chỉ là tán gẫu vài chuyện nhà rất đỗi bình thường nữa, nhưng những điều tưởng như bình thường này lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
      ta cũng thấy nghi ngờ về hôn nhân kiếp trước của Tiếu quá, có kiếp trước Tiếu cưới Bạch San ko hay là do chị hiểu nhầm thôi??? :think: :think:
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :