1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 101: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn


      Văn Mân chuẩn bị đồ ăn tương đối nhanh, Phạm Thành chỉ phải chịu đựng tình trạng kinh khủngnày chưa tới giờ, nhưng ông vừa mới thởphào nhõm hơi, lại đối mặt với vấn đề khó khăn khác.

      “Đội trưởng Phạm, tôi chỉ biết nấu vài món ănđơn giản, cũng biết là có hợp khẩu vị củaông nữa.” Văn Mân bên mỉm cười đem tạp dề cởi ra rồi ngồi xuống ghế, bên nhiệt tình tiếp đón Phạm Thành.

      cần để ý, có chuyện…”

      “Khụ, khụ.”

      Phạm Thành còn chưa xong, đột nhiên bịtiếng ho khan cắt đứt lời muốn , theo tiếngnói nhìn lại, thấy Tiếu Đồng dùng sức trừng mắtliếc mình mắt cái, khóe miệng cũng tỏ uyhiếp.

      “Ha ha, trước lúc tới đây tôi ăn qua rồi, haingười cứ ăn , cứ tự nhiên, tôi chờ trong phòngkhách cũng được.” Phạm Thành cố gắng chịu đựng cơn đói, kiên trì thốt ra lời dối.

      “A, vừa rồi phải cùng nhau ăn cơm sao? Sao bây giờ lại ăn rồi, ông ngànvạn lần cần khách khí, cứ coi như ở nhà mình, dù ăn rồi cũng có thể nếm thử chútvậy.”

      "Được. . ."

      "Khụ, khụ."

      “Ách… cần, sao đâu, tôi quả ăn quá no rồi, ha ha.” Lúc lời này PhạmThành ngoài miệng cười cười, nhưng cười nàyso với khóc còn khó coi hơn.

      Nếu lúc đầu Văn Mân phát ra khác thường trong lời của hai người đàn ôngnày, bây giờ lại nghe người ho khan cắtđứt lời người ta , người luôn dùng ánhmắt cẩn thận xem xét người kia, làm sao lạicòn hiểu đây.

      “Tiếu Đồng, bị cảm sao, bị cảm liền nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi, chờ em chuẩn vị thuốc cảm cho , cũng lấy thêm phần đồ ăn đưa lên phòng cho , tránh lại lây bệnh chongười khác, thấy vậy có được ?”

      Tiếu Đồng vừa nghe thấy lời này liền vui nổi, là chủ nhà, dựa vào cái gì bắt phảitrốn trong phòng mình ăn, hơn nữa, cũng bị cảm mạo, cũng biết nha, chỉ là lúc ngẩng đầu nhìn thấy Văn Mân nhìnmình trừng mắt đầy bất mãn, lập tức hiểu rahành động cho Phạm Thành ăn cơm củamình khiến vui, cho nên chỉ có thểim lặng, tâm cam lòng nguyện tiếp đón Phạm Thành.

      “Việc này, Phạm Thành, ông cứ nghe theo nhóc,ăn thêm chút .” xong lời này, TiếuĐồng cứ thế mình vào phòng ăn, cũngkhông thèm mời người khác tới dùng cơm.

      “Ha ha, Văn tiểu thư, tôi ăn nữa, haingười cứ ăn , tôi chờ ở phòng khách là đượcrồi.”

      Tuy Tiếu Đồng mở miệng, nhưng Phạm Thành sao lại nhìn ra thích đây? Nếu ông vào ăn , Tiếu Đồng lại như lần trước mấy chuyện máu tanh đầm đìa vậyphải làm sao bây giờ?”

      “Sao có thể như vậy được? Đội trưởng Phạm, tôi cũng chuẩn bị phần ăn của ông rồi, ôngchắc là vẫn chưa ăn bữa tối đâu, mau vào ănthôi, đừng để ý đến ấy, tính ấy vốn như vậy, có chuyện gì, ông cũng đừng so đo với ấy làm gì.”

      xong, Văn Mân làm động tác mời, người ta là chủ nhà cũng mời nhiệt tình như vậy,Phạm Thành cũng tiện từ chối nữa, chỉ cóthể theo Văn Mân vào phòng ăn.

      Cũng may có Văn Mân chống đỡ, lúc Phạm Thành ngồi xuống, Tiếu Đồng cũng chỉ cúi đầubuồn bực ăn cơm, cũng bày ra sắc mặt khó coi như trước nữa.

      Phạm Thành lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng quaTiếu Đồng, lại quay đầu liếc nhìn Văn Mân bêncạnh giúp Tiếu Đồng múc canh, trong lòng cảm thán câu, “vạn vật thế gian này, đúng là tương sinh tương khắc*, vậtkhắc vật, người thua người”.
      ***
      *Tương sinh tương khắc: Tương sinh có nghĩa là giúp đỡ nhau để phát triển, tương khắc có nghĩa là áp chế lẫn nhau. Theo thuyết ngũ hành, tượng tương sinh,tương khắc tồn tại độc lập với nhau, trong tương khắc luôn có mầm mống của tương sinh, trong tương sinh luôn có mầm mống của tương khắc. Câu trêncủa Phạm Thành có nghĩa là “Vạn vật đều có mối quanhệ lẫn nhau, trong đó cái này chuyển hóa hay sinh ra cho cái khác và ngược lại là khắc chế và chống chọi lẫn nhau, từ đó mà tạo ra thế giới vật chất trong đó con người cũng có quan hệ sinh – khắc.
      ***

      Tiếu Đồng là người như vậy, có lẽ cũng chỉ cóVăn Mân mới có thể thu phục, nhưng ông cũngthấy thực tò mò, , Tiếu Đồng là loại đànông mà phải người phụ nữ bình thường có thể thưởng thức, cho dù ngoại hình và gia thếđều rất tốt, năng lực cũng rất giỏi, nhưng cáchđối nhân xử thế như vậy, rất dễ đắc tộivới người khác, bất kì người phụ nữ nào chỉ cần hơi hơi hiểu cậu ta chút, lập tức có thể thấyrõ khuyết điểm này, đương nhiên kết quả thế nào cũng có thể nghĩ tới.

      Nhưng Văn Mân như thế nào lại giống như là thèm để ý chút nào đến điều đó, thậm chí ông còn cảm thấy cố gắng giúp Tiếu Đồng bồi đắp các mối quan hệ xung quanh.
      Pe Mick, milktruyenky, Jena2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 102: Phận đàn bà


      Đội trưởng Phạm, gã què họ Trần nhận tội rồi sao?”

      Văn Mân vừa gắp ít thức ăn, lại như khôngđể ý hỏi câu, động cơ giết người của gã họTrần, đại khái cũng có thể đoán ra chút,đơn giản là bởi vì bất hòa trong tình cảm dẫnđến ý nghĩ giết người.

      Có thể là bởi vì nguyên nhân ngay từ đầu tham gia vào chuyện này, cho nên thực muốn biết gã họ Trần vì lý do gì có thể xuống tay ngoan độc như vậy.

      “Đúng vậy, nhận tội rồi, vợ của gã ngườiquè họ Trần này tên là Lâm Phương Như, đếntừ vùng núi nghèo khó, bởi vì gia đình khó khăn phải ra ngoài tìm việc làm mà bị bọn buôn người lừa gạt.”

      “Gã họ Trần này gia cảnh giàu có, trừ bỏ chân bị tàn tật, các điều kiện khác đều tồi, cho nên lúc bị bán cho gã họ Trần, tronglòng ấy cũng khá vui mừng, vẻ ngoài Lâm Phương Như coi như cũng xinh xắn, hai người mặc dù là kết hôn nhờ cuộc giao dịch,nhưng cũng coi như là ân ái.”

      Phạm Thành vừa nhìn sắc mặt Tiếu Đồng vẫnim lặng ăn cơm vừa đem đầu đuôi vụ việc chậmrãi ra.

      “Nếu bọ họ bắt đầu tốt như vậy, vì sao sau đólại trở mặt thành thù, thậm chí đến mức ra taysát hại? Chẳng lẽ là bởi vì gã họ Trần sau đó lạiyêu người đàn bà khác?” Văn Mân cảm thấy lý do này có chút khiên cưỡng, dựa vàothời gian ngắn ngủi tiếp xúc với , theo bản năng cảm thấy gã họ Trần này phải làngười quá coi trọng tình .

      ? Cái này chắc tính là , gia cảnh của đúng là tồi, chỉ cần kén vợyêu cầu thấp chút, muốn tìm tự nguyện gả cho phải là khó, vậy vì cái gì lại nhất định bỏ tiền mua Lâm PhươngNhư đây?” Phạm Thành liếc qua Tiếu Đồng,thấy có ý ngắn cản, lúc này mới tiếp tục .

      ra, sỡ dĩ muốn mua Lâm Phương Như là bởi vì muốn có con trai, trước khi mua vợ hắnđã thông qua bọn buôn người điều tra kỹ, LâmPhương Như ở có ba người trai, dưới lại có thêm hai em trai nữa, cũng biết là nghe ai , rằng phụ nữ mà trong nhà có nhiều em trai khi gả cho người khác nhất định sinh được con trai.”

      “Bởi vì đứa con!? Vậy sau đó xuống tay sát hại Lâm Phương Như chẳng lẽ là vì phát ấy thể sinh con?” Lý do này, Văn Mân quả nghĩ tới, nhớ là khi đếnnhà gã họ Trần hề nhìn thấy bóng dáng trẻ con, vậy hẳn là vẫn chưa có con.

      ra Lâm Phương Như hẳn là thể sinh, gã họ Trần này vô cùng xem trọngchuyện con cái, vì muốn sinh ra đứa trẻ thông minh khỏe mạnh, tuyệt đối kiêng rượu, còn để Lâm Phương Như rèn luyện thânthể mỗi ngày, bổ sung dinh dưỡng, thậm chí còn tìm thầy bói tính toán thời gian mang thai và sinh đẻ. Vốn là, nếu để ý nhiều như vậy,chỉ sợ con cũng có vài đứa rồi, chỉ là nghĩ tới, ngay khi bọn họ chuẩn bị tốt mọi thứ, đúng thời gian theo kế hoạch mang thai, LâmPhương Như lại xảy ra tai nạn xe cộ, tử cung bịvỡ, chuyện này đúng là, giấc mộng sinh con trai của tan thành mây khói rồi.”

      đến đây, Phạm Thành bất giác thở dài hơi.

      “Sinh con dưỡng cái là chuyện phải dựa vào duyên phận, cưỡng cầu quá mức ngược lại cái gì cũng có, thuận theo tự nhiên phảilà được rồi sao? Con người bây giờ nha, là, làm cái gì cũng đều thiếu cảm giác an toàn, ngay cả sinh đứa con cũng phải chuẩn bị kỹ càng rồimới dám sinh, hai người xem cha mẹ chúng ta ngày trước, cũng chuẩn bị bất cứ cái gì, sinh con ra phải đều rất tốt sao?Chuyện con cái nha, là của mình chính là của mình, phải của mình cuối cùng cũng có được, cứ lao đầu vào làm nhiều chuyện như vậy làm cái gì? Các người xem, có phải ?”

      Lúc Phạm Thành xong lời cuối, theo thóiquen hỏi lại câu, nhưng là câu hỏi này củaông lại nhận được lời đáp lại nào.

      Văn Mân cầm đũa, nhìn cơm trong bát đến thất thần, mà Tiếu Đồng nghiêng đầu nhìn thấy VănMân sững sờ, vẻ mặt lại như có điều suy nghĩ.
      Pe Mick, milktruyenky, Jena2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 103: Nước miếng


      Phạm Thành thấy Văn Mân và Tiếu Đồng lại có phản ứng như vậy, con tưởng mình sai cái gì, ho khan tiếng, muốn che dấu vẻ lúng túng của mình.

      Văn Mân bởi vì tiếng ho khan của Phạm Thànhmới hồi hồn, chớp chớp mắt, ra vẻ trấn định hỏimột câu: “ Bởi vì Lâm Phương như thể sinh con, cho nên gã họ Trần kia mới ngoại tình?”

      “Đúng, việc chính là như vậy, vừa vặn, cách nhà mấy hộ lại có người phụ nữ chồng qua đời, góa phụ đơn, hai người lại đều rất hoa, thường xuyên qua lại mà bị người nhận ra quan hệ, lâu trước,người phụ nữ kia phát mình mang thai, tính thời gian hẳn là con của gã họ Trần, cực kỳ cao hứng, lập tức đem hoa sơn trà bảo bối trướccửa chiết cành đem tặng ả, còn , nếu đứa con được sinh ra, cưới ả, còn đem tất cả hoa quý trong nhà đều tặng hết cho ả.

      ra Lâm Phong Như sớm biết quan hệcủa hai người bọn họ, nhưng vì lo lắng mình thể sinh con, cho nên cũng nhẫn nhịn, chỉcần gã họ Trần ly hôn, cái gì cũngchấp nhận, chỉ là ngờ tới, lại vìchuyện đứa con mà chuyện lý hôn với , Lâm Phương Như sợ rằng, khi ly hôn, cái gì cũng còn nữa, cho nên sống chết đồng ý, còn uy hiếp , rằng nếu nhất định muốn lý hôn, đến cục cảnh sáttố cáo lừa gạt mua bán người.”

      “Lập tức, bị hù sợ, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy cam lòng, cho nên thừa dịp buổi tối ngày hôm đó hàng xóm xung quanh đều vắng, lừa Lâm Phương Như đem lên mái nhà rồi đẩy xuống, sau đó cả đêm đem xác chết di chuyển đến công trường đó đốt xác rồi chôn xuống. Gã họ Trần này tương đối quái gở, bìnhthường thích đủ loại hoa, chỉ lo sưu tầm hoa,cho nên căn bản là nghe công trườngnày sắp tới phải thi công, nếu cũngkhông dại đến mức đem xác chết mang đến đóđể chôn rồi.”

      Phạm Thành đem toàn bộ điều tra được đều xong rồi, chỉ còn lại đúng việc khiến ông rất tò mò, đó là Văn Mân và TiếuĐồng làm sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi biết được gã người què họ Trần có vấn đề, nhưng lại bảo bọn họ đem cả người phụnữ kia cùng mang về cục điều tra?

      “Văn tiểu thư, biết có tiện hay khôngđem quá trình cùng giáo sư Tiếu suy đoán gã họ Trần là hung thủ cho tôi biết chút, gạt , mục đích hôm nay tôi tới đây chủ yếu chính là muốn biết chuyện này, ha ha.”

      Lúc lời này, Phạm Thành cảm thấy chút lúng túng, dù thế nào ông cũng là lão cảnh sát có kinh nghiệm phá án phong phú rồi,bây giờ lại xin lãnh giáo chưa từng điều tra qua vụ án nào, cảm giác, cảm thấy có chút xấu hổ.

      Văn Mân cũng muốn Phạm Thành khó xử, chỉ đơn giản đem mọi chuyện họ nhìn thấy vào buổi sáng và cả những phỏng đoán tất cảđều hết lần.

      người chăm chú , người tập trungnghe, cả hai người đều phát , ngay lúc bọn họ còn chuyện, cơm và thức ăn bàn hơn phân nửa vào bụng Tiếu Đồng, nửa còn lại đều vào cái đĩa trống trước mặt VănMân.

      Chờ Phạm Thành cởi bỏ hết nghi hoặc, cầm đũa lên muốn gắp vài miếng rau, bàn cơm chẳng còn đồ ăn, ông ngẩng đầu nhìn hướng TiếuĐồng, chỉ thấy khóe miệng bất giác thoáng nét cười đắc ý, ngón tay vẫn đặt ở bàn gõ tới gõ lui.

      Văn Mân nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ trừng mắt liếc Tiếu Đồng cái, lần nữa cúi đầu nhìnthức ăn trong đĩa trước mặt mình, đưa tay muốnđem đĩa thức ăn này đưa đến trước mặt PhạmThành, dù thế nào, người tới là khách khôngphải sao, hơn nữa theo như tình hình này, saunày Tiếu Đồng và Phạm Thành còn có thể hợp tác lâu dài, bây giờ khiến cho Phạm Thành lúng túng như vậy phải là chuyện tốt.

      Nhưng tay vừa mới động, Tiếu Đồng liền chìa đũa gắp miếng thịt bên trong cái đĩa, đưa vào trong miệng mình liếm qua vòng,xong lại đặt trở về bên trong cái đĩa, cuối cùng nhân lúc Phạm Thành và Văn Mân còn trợn mắt há hốc mồm lại trộn trộn ít đồ ăn trong cái đĩa.

      Làm xong loạt động tác này, Tiếu Đồngthỏa mãn buông đũa tay, tà tà liếc qua Phạm Thành sau đó mới nhìn Văn Mân :

      “Nhóc, em đừng chê nước miếng của nha ~~~”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 104: Chính thức thổ lộ


      Phạm Thành lúc đến rất đói bụng, cho nên vẫnăn chén cơm, chỉ là có đồ ăn ăn cùng, chén cơm cũng có mùi vị gì,hơn nữa bên cạnh còn có Tiếu Đồng giống như ngồi xem chuyện cười.

      “Đội trưởng Phạm, hôm nay ngại quá, lần sau có cơ hội tôi chiêu đãi ông.” Văn Mân tiễn Phạm Thành vào thang máy với vẻ mặtxin lỗi .

      Vừa nghe đến lần sau, Phạm Thành đột nhiênrun lên, ông lần hai lần tới đây ăn cơm đềukhông có kết quả tốt, làm sao còn dám nghĩ đếnlần tiếp theo đây, nhưng nhì thấy ánh mắt thậtcó lỗi của Văn Mân, ông cũng ngại đem lời này ra trực tiếp, chỉ có thể ha ha giả bộ ngớ ngẩn coi như xong chuyện.

      Sau khi tiễn Phạm Thành rời , Văn Mân vừa bước vào cửa chính định giáo dục cái người đàn ông tính tình trẻ con ấy phen, nhưng lúc bước vào lại thấy Tiếu Đồng ngồi số pha, cầm di động tay chuyện điệnthoại, miệng ngừng “Vâng, vâng, dạ.”

      Giọng điệu tôn kính hiếm gặp này của TiếuĐồng thành công thu hút chú ý của Văn Mân, đến ngồi xuống bên cạnh , ghé sát người, muốn nghe mọt chút xem người trong điện thoại là ai.

      Nhưng vừa mới ngồi xuống bao lâu, TiếuĐồng kết thúc cuộc điện thoại.

      “Tiếu Đồng, cùng ai chuyện điện thoại vậy?”

      Sau khi cúp điện thoại xong, Tiếu Đồng xoay người, rất tự nhiên ôm Văn Mân vào trong lòng mình.

      gọi điện cho ba mẹ , bọn họ hỏi chúng ta khi nào kết hôn?”

      Vừa nghe thấy lời này, Văn Mân lập tức từ tronglòng Tiếu Đồng lui ra, sau lưng cứng đờ, “Vậy thế nào? sao bàn bạc với em chút liền cứ như vậy mà cúp điện thoại đây?”

      Văn Mân phải nguyện ý gả cho Tiếu Đồng, ngược lại, là rất muốn được gả cho , hơn nữ trước đó hai người cũng gần nhưu đạt tới nhận thức chung về chuyện kết hôn rồi, chỉ là bất ngờ nghe như vậy, theo bảnnăng liền có chút khẩn trương mà thôi.

      Tiếu Đồng nghiêng đầu liếc qua văn Mân, dùng giọng điệu đặc biệt tự nhiên : “ càng nhanh càng tốt, miễn là bọn họ muốn nghỉ phép đều có thể phối hợp thời gian, cho nên ba mẹ muốn chúng ta mau chóng bàn bạc chi tiếtviệc kết hon, ngày mai họ báo lại cho biếtthời gian cụ thể bọn họ có thể về nước.”

      “…” Tuy những lời Tiếu Đồng vừa , VănMân nghe đến chữ cũng sai, nhưng bỗng nhiên có cảm giác mình giống như ở trong mơ, cuối cùng cũng gả rồi? Lại mộtlần nữa gả cho Tiếu Đông? Đời này, hôn nhân của họ hạnh phúc sao? Hay là cuối cùng vẫn đến kết thúc như trước đây?

      “Em lo lắng?” Tiếu Đồng nheo nheo mắt, đánhgiá cẩn thận vẻ mặt của Văn Mân, trong ánh mắt lộ ra tia khó hiểu, có thể cảm giác được bất an, nhưng lại , rốt cuộccô bất an điều gì?

      Văn Mân nghe vậy thầm hít hơi, sau đó xích lại gần, đem mặt mình dán vào lồng ngực .

      “Tiếu Đồng, chúng ta hạnh phúc sao?Hôn nhân của chúng ta lâu bền sao?”

      “Em cảm thấy chúng ta hạnh phúc? sớm ly hôn sao?”

      , phải vậy, em chỉ là lo lắng chút, dù sao chúng ta từ khi xác định quan hệđến lúc kết hôn thời gian còn quá ngắn, em sợ sau khi kết hôn có nhiều bất hòa.” Nghe ra được nguy hiểm trong giọng của TiếuĐồng, cho nên Văn Mân lập tức giải thích lời của mình.

      Im lặng lúc sau, Tiếu Đồng đưa tay nâng cằm của Văn Mân, nhìn thẳng vào mắt .

      “Nhóc, mỗi người đều có suy nghĩ của riêngmình, đời này vính viễn bao giờ cóhai người có ý nghĩ hoàn toàn giống nhau, cũng vĩnh viễn có hai người có tính cách giốngnhau, cho nên con người chỉ cần ở chugn chỗ, có tranh cãi là điều thể tránh khỏi,chỉ cần em nhớ kỹ điều, chúng ta có thể mãi mãi hạnh phúc.”

      Lúc sau, Văn Mân thấy mặt Tiếu Đồng cáchmình ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến khi cánh môi chạm vào nhau, mới nghe được câu.

      “Nhóc, em, thực lòng rất em.”
      Pe Mick, milktruyenky, hoadaoanh3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 105: Hợp làm


      Theo giọng trầm thấp nhưng kiên định củaTiếu Đồng lúc ra câu “Nhóc, em,thực lòng rất em”, trong nháy mắt nước mắtVăn Mân như vỡ òa, giọt nước mắt ấm áp dọctheo gò má chảy xuống giữa hai bờ môi vẫn như cũ dính vào nhau.

      Tiếu Đồng bị nước mắt ấm áp làm cho giậtmình, muốn lùi ra nhìn xem tronglòng mình rốt cuộc là bị làm sao, nhưng vừa mớihơi lui ra chút, bờ môi còn lưu lại nước mắtcủa Văn Mân liền lập tức tiến theo.

      Ngay sau đó, tay nhanh chóng vòng lên cổ Tiếu Đồng.

      Lúc đầu, Tiếu Đồng còn gắng mở to hai mắt,muốn thấy vẻ mặt của , nhưng theo nụ hôndần xâm nhập, Tiếu Đồng cảm thấy hơi thở càng dồn dập, tim đập càng nhanh, cho nên chỉcó thể nhắm nghiền hai mắt, cảm thụ tình cảmmãnh liệt qua từng nụ hôn.

      Giờ khắc này, trong mắt, trong lòng hai ngườichỉ còn lại khát vọng lẫn nhau, nhiệt tình bùnglên thể thu lại, bên là người đàn ôngtrưởng thành cấm dục nhiều năm, rốt cuộctìm được tình của cuộc đời mình, bên là linh hồn đơn sống lại đời, mới biết được thế nào là tình .

      Giờ này khắc này, Văn Mân chri nghĩ muốn tiến lại gần Tiếu Đồng hơn chút, gần hơn chút, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể , cảm nhận vuốt ve của , muốn xác nhận đây tất cả đều phải là mơ, lần nữacó được hạnh phúc, người đàn ông từng bị vôtình vứt bỏ này, giờ đây lại lần nữa lại làcủa rồi.

      “Nhóc, em xác định em muốn tiếp tục sao?” Tiếu Đồng vất vả từ trong tình cảm mãnh liệt khôi phục lại chút lí trí, thở hổn hển cso gắng chịu đựng dục vọng nổi lên trong cơ thể mình, trầm nhìn vào mắt Văn Mân muốn tìm kiếm được đáp án của .

      Mà câu trả lời của Văn Mân là lần nữa kéoxuống đầu của , dùng sức hôn môi , hai tay cũng thành vuốt ve từ góc áo rồilên trước ngực .

      Cùi khô gặp lửa cháy, hai bên trong lúc đó chiến đấu có thể vô cùng kịch liệt, chỉ chốc lát sau hai người ghế sa lon đều gần như còn quần áo người, tốc độ cởi quần áo này thể nhanh quá .

      “Ưm ~~ nhóc, em để cho , là đànông, phải ở .” Người nào đó ý loạntình mê bên cắn cắn nụ đào tươi đẹpướt át, bên yếu ớt phát ra lời kháng nghị.

      còn tiếp tục , cứ nằm yên như vậy đừng nhúc nhích.” Theo những lời này, giọtmồ hôi nóng bỏng từ trán Văn Mân cũng rơixuống gương mặt Tiếu Đồng.

      việc xảy ra cách nay nhiều năm, chỉ là Văn Mân vẫn như cũ nhớ cảnh tượng đêmtân hôn ở kiếp trước, tiểu xử nam này khôngcó…chút kinh nghiệm nào chỉ biết đấu đá lungtung, làm đau đến toàn thân phát run, kiếp này, muốn lần đầu tiên của mình lại lần nữa trải nghiệm cảm giác đó.

      “Nhóc, em chậm chút, đau.”

      Bên này Văn Mân còn chưa kêu đau, người đàn ông bị đè dưới thân lại kêu đau trước.

      Văn Mân vốn bởi vì đau đớn mà đôi mày nhănlại trong nháy mắt bị vẻ mặt đáng của người đàn ông dưới thân làm cho giãn ra.

      phải đàn ông sao? Đau có chừng ấy cũng nhịn được, có đau nữa cũng phảichịu đựng, nhịn chút là qua rồi.” xong,Văn Mân càng dùng sức, tiếng rống rốt cuộc làm dịu tinh thần hăng hái của cả hai.

      “Ưm ~~”

      “Ưm ~~”

      Theo động tác này, cả hai dều phát ra tiếng thở dài mệt mỏi, trong tiếng thở dài hàm chứa đau đớn, hàm chứa thỏa mãn, lại càng hàm chứa dục vọng.

      ***
      bị bá vương ngạnh thượng cung nhá
      hahahahahahaha
      em chị em mến chị em bvasi chị em phục chị sát tận địa ngục luôn
      sao ta thấy yếu mềm thế nhỉ
      rốt cục cũng có thịt thà
      thanks nagf nhiều

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :