1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 6: Tiếu tiên sinh, ở đâu?


      “Luật sư Lỗ, tôi nhớ rằng tôi đâu có ủy thác để biện hộ cho tôi, lại càng nhờ giúp tôi nộp tiền bảo lãnh, vậy là…?”


      Văn Mân nhìn vào danh thiếp sau đó bình ổn lại cảm xúc trong lòng, lúc này mới ngẩng đầulên đối mặt với Lỗ Lâm hỏi câu như vậy.


      Trong lòng thực ra rất ràng, chẳng qua vẫn hi vọng có thể thông qua miệng Lỗ Lâm để kiểm chứng .


      “Văn tiểu thư, tôi là được Tiếu tiên sinh ủy thác đến giúp xử lí số công việc.”


      “Tiếu tiên sinh?” Lúc nghe đến ba chữ này,Văn Mân chỉ cảm thấy lòng mình đột nhiên run lên, quả nhiên là , vẫn thể ngừng kinh ngạc mà lặp lại ba chữ này.


      “Đúng vậy. Ba mẹ của Văn tiểu thư biếtchuyện của nên vô cùng sốt ruột, nhưngbởi vì cả hai người đều ở Ả Rập nên thể trở về ngay lập tức, cho nên họ nhờ Tiếu tiên sinh giúp đỡ xử lí chuyện này.”


      Nghe đến đây, Văn Mân bỗng nhớ tới kiếptrước, lúc đó ba mẹ vội vàng trở về, sauđó bởi vì chán nản mà muốn gặp bọn họ. Mặc dù có gặp, cũng muốnnói chuyện với hai người. Hình như lúc đó cũng từng nghe ba mẹ đề cập đến chuyện côcó thể bình an vô ra ngoài phải cảm ơnmột người, nhưng cụ thể là cảm ơn ai côcũng có kiên nhẫn nghe bọn họ hết.


      Vậy , nhìn vào tình huống trước mắt, ngườicô phải cảm ơn, chính là .


      ra, từ lúc rất sớm, xuất rồi, chẳng qua vẫn hề hay biết, vẫntưởng lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là ở bữa tiệc làm quen sau chuyện này tháng.


      ở bữa tiệc lần đó, vô cùng chán nản, cảm thấy mình dù sao cũng mất người , vậy cứ nghe theo ba mẹ sắp xếp, gả cho người. Chính vì như thế, mới dẫn đến cuộc hôn nhân của hai người.


      bây giờ nhớ lại, Văn Mân cảm thấy trí nhớ vềkhoảng thời gian đó thực rất mơ hồ. vì tên khốn kia mà mất biết bao điều tốt đẹp.


      “Tiếu tiên sinh ở đâu? Tôi muốn gặp ấy.” Nghĩ tới người kia, Văn Mân cảm thấy thể nào nhịn được nỗi khát khao muốnđược gặp , rất muốn gặp , lúc nàocũng nhớ .
      Cả đời chịu biết bao thống khổ, phải chỉ vì muốn gặp lại lầnhay sao?


      “Tiếu tiên sinh giờ trợ giúp cảnh sát phá án, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắnkhông thể gặp Văn tiểu thư. Văn tiểu thư yêntâm, lấy năng lực của Tiếu tiên sinh, ấy nhất định giúp rửa sạch tội danh trong khoảng thời gian ngắn nhất.”


      “Trợ giúp cảnh sát phá án ?! Vì sao ấyphải trợ giúp cảnh sát phá án?” Văn Mân nhớrõ chính là giảng viên đại học, côngviệc chính thức của hẳn là ở Mỹ mới đúng. Sau khi bọn họ kết hôn, vẫn thườngxuyên qua lại giữa Mỹ và trong nước. Cũng chính bởi vì thường xuyên công tác như vậy, nên mới cảm thấy rất đơn, mới có thể giữ nổi mình trước theo đuổi nhiệt tình của tên khốn kia.


      Sau khi bọn họ ly hôn, khi nhìn thấy danhsách dài tài sản được chia cho mình, lúc nàycô mới biết ra lại giàu có đến vậy.Nhưng cũng tự biết còn mặt mũi đềtìm , cho nên mười năm sau, khôngdám chủ động tìm hiểu về bất kì tin tức gì củahắn. Chỉ có lần, ngẫu nhiên, nhìn thấyhình ảnh ở trong tivi nhận giải nobel nhân chủng học. Lúc đứng lĩnh thưởng ở bục còn mỉm cười rằng người đầutiên phải cảm ơn đó chính là vợ của , sau đó màn ảnh liền chiếu tới chỗ vừa ngồi bên dưới, chính là vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của vợ .


      Cho đến lúc đó, Văn Mân mới phát thực ra rất ghen tị với vợ của . nghĩ, nếu phải năm đó làm ra chuyện hồ đồnhư vậy hôm nay người có thể mỉm cườihạnh phúc chẳng phải sao?


      ___^^___^^___


      Hôm nay 2 chap nhé. Mai mình cố gắng lập lại kỷ lục 3 chap/ngày . Cơ mà đến chap thứ 6 rồi cơ mà cũng biết người ta kiêu rồi nhưng mình cũng muốn hỏi câu y sì chị Mân: Tiếu tiên sinh ở đâu???
      Pe Mick, milktruyenky, hoadaoanh3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 7: Bất ngờ bởi lịch sử ra là nhưthế


      Văn Mân kinh ngạc phát ra, người mà ngày đêm chờ đợi có thể cùng lần nữa quay lại, cùng kết hôn 1 năm, chia lìa 10 năm nhưng tới tại, vẫn biết thân phận thực của là gì, còn có hắnlàm sao có năng lực trợ giúp cảnh sát phá án?


      “Văn tiểu thư, thân phận của Tiếu tiên sinh tôi tiện tiết lộ với , sau này khi gặpTiếu tiên sinh, ngại có thể trực tiếp hỏi ấy.” Luật sư Lỗ công thức hóa trả lời, thân là luật sư cao cấp ở Mĩ được giao nhiệm vụ giúp đỡ đối tác, biết tin tức nàohắn có thể lộ ra mà tin tức nào “khôngtiện” ra.


      “Vậy lần này đến là hy vọng tôi phối hợp với làm cái gì sao?” Văn Mân biết Lỗ Lâm muốn trực tiếp cho biết bởi vìcó nỗi khổ, cho nên cũng làm khó dễhắn, đổi sang đề tài khác.


      Kiếp này, bao giờ buông bỏ , dùng hai mắt mình mà dùng lòng mình từng chút từng chút cảm nhận . Kiếpnày, nhất định đem toàn bộ thời gianmình có để , mà việc sớm hay muộnbiết đến thân phận của đâu có liênquan gì?


      “Lần này đến, tôi chủ yếu là được Tiếu tiên sinh ủy thác, trong tình trạng cho phép đốivới thể trạng của Văn tiểu thư, tìm hiểu mộtchút về tranh cãi phát sinh giữa tiểu thư và bịhại.”


      “Tôi với bị hại xảy ra tranh cãi sao? Tôi có sao?” Nghe thấy lời của luật sư Lỗ, Văn Mân lắp bắp kinh hãi. vẫn nghĩ mìnhkhông hề quen biết với người phụ nữ đó, sở dĩ cảnh sát nghi ngờ là bởi vì và người phụnữ đó đều là bạn của tên khốn kia, cảm thấy có động cơ giết người. Mà tại sao, lẽnào gặp mặt người phụ nữ đó? Lại cònxảy ra tranh chấp?


      “Đúng vậy. Văn tiểu thư ngại có thểxem ảnh chụp này, đây là cảnh sát lấy được từ camera đường.”


      Vẻ mặt Văn Mân nghi hoặc tiếp lấy túi tài liệutừ tay luật sư Lỗ. Sau khi mở túi ra, hìnhảnh đầu tiên đập vào mắt chính là cảnh haingười phụ nữ tranh chấp với nhau, nhìn kĩ chút nhận ra trong đó có người làcô.


      nhìn kỹ khung cảnh của bức ảnh, cả thời gian ghi đó, nhưng lúc này cần nhất là phải nhớ lại hoàn cảnh khi ấy, cảm thấy thực khó khăn. Có lẽ, đối với của 11 năm trước nhớ lại cũng phải chuyện gìkhó khăn nhưng bây giờ chính là linh hồnđến từ 11 năm sau, nếu muốn nhớ lại lầntranh chấp xảy ra từ 11 năm trước, việc nàycũng có hệ số khó khăn quá lớn rồi.


      May mắn, trải qua lúc suy nghĩ, Văn Mâncuối cùng cũng nhớ ra lúc ấy xảy ra chuyện gì.


      Vốn hôm đó chuẩn bị lái xe về nhà, nhưng ngay lúc đó còn phải nhận điện thoạicủa tên khốn kia, nên dừng xe ngay ở ven đường. Mà người phụ nữ này lại vô duyên vô cớ nhấn ga xông lên từ phía sau đâm thẳng vào xe . hoảng sợ rồi sau đó xuống xe tìm người phụ nữ này tranh cãi.


      Chính vào lúc đó, khi xe của hai người vachạm camera ghi được nhưng khicô xuống xe tranh chấp với người phụ nữ này lại lọt vào phạm vi ghi hình của camera,nên lúc này mới có bức ảnh này.


      Sau khi Văn Mân đem toàn bộ mọi chuyện trong đầu cho luật sư Lỗ, sau đó bọn họ chuyện với nhau lát rồi luật sư Lỗ liền rời .


      Sau khi luật sư Lỗ rồi, Văn Mân nằm giường nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra. Từ lời của luật sư Lỗ biết được, người phụnữ sau khi xảy ra tranh chấp với sau đó mấy giờ mất tích, tháng sau, mộtngười đánh cá phát ra xác xủa người đótrong cái hồ. Sau quá trình điều tra,cảnh sát tìm ra thân phận của người bị hại rồilại tìm được đoạn video này.


      Điều tra tiếp, bọn họ còn phát ra hai người đều có cùng bạn trai, nên lúc này mới đưa kẻ tình nghi số đến trụ sở cảnh sát điều tra. Nhưng bọn họ ngờ được,khi bọn họ còn chưa tra hỏi được gì bởi vì đau dạ dày cấp tính mà phải vào viện.

      Chapter 8: Chân tướng là gì?


      “A, đúng.” Văn Mân bỗng nhớ tới mộtchuyện, sau đó ngồi bật dậy.


      nhớ lúc được phán vô tội, cảnh sát đưara lí do rằng, thân phận thực của bị hại có kết luận mới, người bị hại thực ra phảilà người tranh chấp với ngày hôm đó. cách khác, ngay từ đầu cảnh sát phánđoán sai.


      Những bởi vì chuyện lần này, mới biếtđược tên khốn kia bắt cá hai tay. Sau đó chạy tìm tên khốn đó đối chất, còn chứngkiến với người phụ nữ kia… ra ta mất tích lâu như vậy là bởi vì sợ bị người tatìm được. Lúc này mới chạy lên đây là bởi vì cảnh sát bày ra thiên la địa võng đợi sẵn, đào được ta từ nông thôn ra rồi.


      Nhưng mà, tại sao cảnh sát lại phát ra mình sai rồi? Lúc trước họ tiêu tốn biếtbao nhiêu thời gian điều tra người mà bọn họcho rằng chết, chẳng lẽ chuyện này có quan hệ với sao?


      Kiếp trước, lúc luật sư Lỗ tới, hề phối hợp như ngày hôm nay, mà vừa mắng chửi vừa đập đồ, nên nhanh chóng ép luật sư Lỗ rời . ràng luật sư Lỗ đến lấy 1 tintức hữu dụng từ người cũng được mà vì sao sau đó họ lại đoán ra được người phụ nữ phát sinh tranh chấp với khôngphải người đàn bà chết kia?


      Mà quan trọng hơn, phải chỉ là nhà nghiên cứu thôi sao? phải lúcnào cũng chỉ làm nghiên cứu ở trong trườngđại học sao? Vì sao lời , cảnh sát lạitin?


      Những nghi vấn ngừng đặt ra trong lòng Văn Mân, khiến có cách nàogiải đáp. Bỗng nhiên, nhớ tới câu mà luật sư Lỗ vừa , , Tiếu Đồng là được ba mẹ nhờ giúp xử lí chuyện này. Vậy nhất định ba mẹ biết làm gì, cũng biết rõkhả năng của . Nếu vì sao ai lại tìm, mà chỉ tìm ?


      Vì thế Văn Mân bắt đầu lục tung mọi thứ tìmđiện thoại di động. Nhưng mà quên mất, lúc bước vào trụ sở cảnh sát, tất cả mọi vật người đều bị tịch thu. Sau đó khi thẩm vấn lại té xỉu, được đưa vào bệnhviện cho nên những đồ vật mang người lại càng có khả năng ở đây.


      Lúc này, những tìm thấy điệnthoại di động mà ngay cả đồng tiền xu để ra ngoài gọi điện thoại công cộng cũngkhông có.


      vốn định chạy ra ngoài tìm y tá hỏi mượn điện thoại nhưng nghĩ lại, luật sư Lỗ vừa , ba mẹ giờ ở Ả Rập, khi biết xảy ra cố gấp rút trở về, biết chừng bây giờ máy bay rồi, cho dù có gọi điện thoại họ cũng đâu nhận được.


      Rơi vào đường cùng, Văn Mân đành bất hạnhnằm lại giường, chỉ hy vọng ba mẹ có thểmau chóng trở về. tại rất muốn biếtrốt cuộc Tiếu Đồng làm cái gì.


      Bây giờ ngẫm lại, Văn Mân cảm thấy cuộc đời lúc trước của mình có quá nhiều sai lầm.Cho dù là lúc kết hôn với cũng hề , thậm chí ngay cả chút quan tâm ít ỏi tới chồng mà cũng làmđược.


      Trong cuộc hôn nhân năm đó, chỉ có lúc hôn lễ là có gặp mặt ba mẹ chồng lần. Chỉ lần đó, vậy mà còn bày ra thái độ lạnh nhạt, sau này cũng chưa bao giờ đến Mỹ thăm hai người lấy lần.


      Bây giờ nhớ lại, thực ra ba mẹ đối với côrất tốt, có lẽ là bởi vì quan hệ giữa hai nhà rấtthân thiết nên cho dù sau đó có làm saichuyện gì ba mẹ cũng trách cứ quá nhiều, họ chỉ hy vọng có thể thay đổi thái độ, đối xử tốt với con trai họ. Vậy màcuối cùng, vẫn phụ lại ý tốt của hai người.


      ___^^___^^___
      Pe Mick, milktruyenky, hoadaoanh3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 9: Ngay từ đầu sai lầm rồi sao?


      Văn phòng cục trưởng cục công an thành phố A, bởi vì áp lực công việc mà cục trưởng Đỗ vẻ mặt nôn nóng ngừng qua lạitrong phòng. được vài bước ông lại liếc mắt nhìn bản báo cáo rất dày ở bàn, sau khi liếc mắt xong ông lại bắt đầu , nhưngbước chân so với lúc trước lại nhanh hơn vài phần.


      “Cộc cộc” sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cụctrưởng Đỗ mới thu bớt biểu cảm mặt,ông quay lại ngồi vào bàn làm việc, sau đó mởmiệng để người kia bước vào.


      “Cục trưởng Đỗ, bác tìm cháu.”


      “Ngồi xuống , cậu đọc bản báo cáo này .”


      Cục trưởng Đỗ ném bản bảo cáo tới trước mặt đội trưởng Phạm, mặt tuy cóbiểu cảm gì nhưng giọng điệu lại vô cùng tốt.


      Đội trưởng Phạm hồ nghi cầm lấy bản báo cáo, trong lúc đó còn vụng trộm quan sát vẻ mặt của lãnh đạo nhưng cái gì cũng nhìn ra.


      Khi mở trang thứ nhất ra, vẻ mặt nghiêm túc ban đầu của đội trưởng Phạm lậptức trở nên nghiêm trọng khác thường.


      “Cục trưởng Đỗ, báo…báo cáo này chuẩn xáckhông?”


      “Chuẩn xác ? Cậu lớn tiếng đọc cho tôi,rồi cho tôi biết báo cáo này có đúngkhông.” Cục trưởng Đỗ nhìn trợ thủ đắc lựctrước mắt, giọng bởi vì bực mình mà có chút lớn tiếng.


      Ông vẫn luôn ưng ý Tiểu Phạm này, có nhiều năm làm đội trưởng đội cảnh sát, tháiđộ làm người cũng trầm ổn nghiêm túc, để xảy ra tai vạ gì nhưng tại xem ra, vẫn còn thiếu sót nhiều lắm.


      Phạm Vinh thấy cục trưởng Đỗ phát hỏa, nhưng cũng dám phê bình kín đáo,chỉ mực chuyên chú đọc nội dung trong bản báo cáo.


      “Người chết được đặt trong túi nhựapolyethylene, cho nên trong quá trình thối rữa mặt bị di chuyển, khung xương vẫn đầy đủ, chỉ có xương sọ là có số mảnh .”


      “Người chết là phụ nữ trẻ tuổi, tầm từ 18 – 22tuổi, cao chừng 160 cm, chủng tộc ràng lắm, nghi là vận động viên quần vợt, bảy tuổi cổ tay từng bị chấn thương, có thể là do xe đạp bị ngã sấp xuống, hai tuần sau khi vết thương cũ chưa lành, người này lại tiếptục xe đạp, vì vậy lại bị nặng lên.”


      “Vết thương ở đầu phải là vết thươngchí mạng mà là vết thương do bị đâm, từ nămđến sáu lần, là do dao găm quân dụng ka-bar, ngón tay có vết thương do tự vệ chứng tỏ khi ấy người chết có phản kháng, đến lần thứ ba,bốn mới chính là vết thương chí mạng, sau đó người chết ngừng phản kháng.”


      “Xương tay của người chết bị tổn thương rấtnặng, có thể chắc chắn đây là do dao của hungthủ tạo thành, ngoài ra mảnh ở xương sọchính là do cây búa nặng khoảng 9 kg đánh từ bốn đến năm lần tạo thành, trong xương sọngười bị hại còn chứa thành phần của tảo silic.”


      “Đây phải do nhất thời xúc động màphạm tội, bởi đây phải nơi lần đầu tiênngười chết bị thương, hơn nữa người chết còn bị đánh nát mặt, rút hết móng tay, cởi bỏ toànbộ quần áo và tư trang, nhấn chìm xuống đáy nước. Hung thủ cố gắng tranh thủ thời giannhiều nhất để che dấu thân phận người chết.”


      Sau khi đọc xong toàn bộ nội dung trong bản báo cáo, đội trưởng Phạm nhìn xuống chữ kí bên dưới, chữ viết rất ngay ngắn, hề giống với chữ viết như rồng bay phượng múa của pháp y, khiến người ta hiểu nổi viết cái gì.


      “Tiếu Đồng” đội trưởng Phạm theo bản năngđọc lên cái tên này, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cục trưởng Đỗ, trong mắt tràn ngập kinhngạc cùng với thể tin.


      “Bây giờ, cậu còn muốn hoài nghi tính tin cậy của bản báo cáo này sao?” Cục trưởng Đỗ nghiêm mặt nhìn ái tướng đắc lực của mình,giờ phút này, ông chỉ muốn cho cáitát mạnh. bao nhiêu năm làm cảnh sátrồi, lại còn có thể phạm phải sai lầm sơ đẳngnhư vậy, vậy mà có thể xác định sai thân phận bị hại ngay từ ban đầu.


      “Cục trưởng Đỗ, Tiếu…Tiếu tiên sinh làm sao có thể từ bộ hài cốt phát ra nhiềuđiều như vậy. Hơn nữa, mới nhìn bộ hàicốt mà có thể biết được đối phương là vậnđộng viên quần vợt, còn có 7 tuổi xe đạp bị ngã, tuần sau lại bị ngã xe đạp tiếp, cáinày làm sao có thể biết được chứ.”


      Đội trưởng Phạm lời này phải vì muốn trốn tránh trách nhiệm, mà bởi vì bảnbáo cáo này khiến người ta khó có thểtin nổi. Nếu từ khối cơ thể mà da thịt bị thối rữa hết, chỉ còn lại khung xương có thể nhìn ra nhiều điều như vậy, vậygiai đoạn trước bọn cật lực điều tra còn có ý nghĩa gì?


      “Từ khớp xương có thể biết được tuổi tác, từ xương chậu có thể biết được giới tính, trênxương vai người chết có vết rách sụn viền , đây là vết thương do vận động. Mà vận động viên quần vợt mắc phải nhiều nhất. Con ngườitrong từng giai đoạn chỉ cần bị thương đến xương cốt nhất định lưu lại dấu vết ở xương xốt, từ đó có thể dễ dàng phán đoán ra vết thương được tạo thành ở giai đoạn nào.”


      “Đội trưởng Phạm, cảm thấy tôi giải thích như vậy đủ ràng chưa?”


      Đột nhiên ở cửa phòng vang lên giọngnói khiếc cả cục trưởng Đỗ và đội trưởngPhạm đều giật mình. Chờ đến khi nhìn thấy rõngười đến là ai, cục trưởng Đỗ liền nhanh chóng đứng lên, bước nhanh đến trước mặt người đó, nhiệt tình vươn hai tay ra.


      Mà người đó chỉ thản nhiên vươn tay ra nắm cái sau đó lại nhanh chóng rút tay về.


      ___^^___^^___


      @@ Trong truyện có rất nhiều kiến thức vềxương cốt, cùng đủ thứ về khám nghiệm tử thi , nếu mình có gì sai sót các nàng cứ nhắc nhé.
      @ngocminh2206: thank bạn nhé, mình chỉ sợ mắc phải lỗi sai nào đó về kiến thức vì quả mình cũng biết gì về xương cốt cả *cảm thấy quá liều khi nhận làm truyện này*


      cố định là 1 ngày/chap bạn nhé. nếu post nhiều hơn mình thông báo (chăm chỉ là phải khoe chứ )
      Pe Mick, milktruyenky, hoadaoanh4 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 10: Nhận ra tình cảm của ba mẹ


      Văn Mân ở bệnh viện chờ đợi, đến hơn bảygiờ tối, ngoài cửa mới truyền đến tiếng động. Thời điểm nghe thấy tiếng động này liềnvội vàng quýnh lên ngồi dậy khỏi giườngbệnh, nghe thấy giọng xa xa dần tiến lại gần, đoán đó là giọng của mẹ mình.


      Qua nhiên, chỉ lát sau, cửa bị đẩy ra, người phụ nữ trung niên phong trần mệt mỏi vẻ mặt tràn đầy lo lắng tới. Bà ngồi xuống bên giường bệnh của Văn Mân, ôm lấy , gọi vài tiếng “con ” sau đó mới buông Văn Mân ra rồi cẩn thận nhìn kỹ mặt .


      “Con, nha đầu chết tiệt này, vì sao lại dính phải loại chuyện này. Vào cục cảnh sát cònchưa tính, vậy mà còn bị cảnh sát đóng góiđưa vào bệnh viện, vì sao con thể để ba con và mẹ bớt lo được?”


      “Mẹ, con nhớ mẹ.” Văn Mân nhìn mẹ mình,nước mắt trong nháy mắt đong đầy hai mắt. Ngay sau đó nhào vào lòng Văn mẹ, khócòa.


      Mười năm rồi, với mẹ mình có mườinăm gặp rồi. Mười năm trước, ly hôn với Tiếu Đồng, ba mẹ dù thế nào cũng tài nào hiểu nổi hành vi tác quái củacô. Sau khi khổ sở khuyên bảo được,đành phẫn uất rời . bao lâu sau, liền nhận được tin ba mẹ mình gặp tai nạn xe cộ ở Mỹ qua đời rồi.


      Bây giờ, được quay về lại, ba mẹ đều sống. Kiếp này tuyệt đối để bi kịch kia tái diễn nữa, tuyệt đối .


      “Nha đầu kia, con khóc cái gì? Có phải chịu thiệt thòi gì , ngoan, đừng khóc, mẹ ở đây mà. Có mẹ ở đây rồi. khóc, ngoan.” Văn mẹ vốn định giáo huấn con chút, sao có thể chọn loại người như vậy nhưng lúc này nhìn con khóc thảm đếnvậy rồi, bà lại mềm lòng, làm sao còn có thểnói thêm điều gì tàn nhẫn nữa.


      Lúc này Văn ba theo sát ngay sau Văn mẹ cũng thể nào nhìn được con mìnhkhóc òa. Ông từ từ tiến lại gần, chìa hai tay, tay vỗ đầu vai con , tay nắm lấy bàn tay vợ mình.


      “Được rồi, đừng khóc nữa, giờ biếtđau khổ chưa? Ba sớm với con, tên đàn ông kia có đôi mắt hoa đào, khi chuyện khoa trương trắng trợn, khẳngđịnh đáng tin cậy nhưng con khôngnghe, nhất định kết giao với nó, bây giờ phảiăn đau khổ.”


      Văn ba ba dù sao cũng là người đàn ông, khi chuyện vẫn có vẻ cứng rắn, mặc dù rấtmuốn an ủi con nhưng lời nghe vào tai lại giống trách cứ hơn.


      Trước kia Văn Mân thể nào nhận ra được tình của ba mình sau hình tượng kiên cường cứng nhắc của ông cho nên luôn đối nghịch với ông. Nhưng bây giờ côkhác rồi, có câu khi mất rồi mới biết quýtrọng, Văn Mân mất ba mẹ cho nên bâygiờ có thể dễ dàng nhận ra phương thứcquan tâm đặc biệt của ba mình.


      “Ba, mẹ, thực xin lỗi. Con biết con sai rồi, con bao giờ …liên lạc với người đó nữa.”


      Thấy Văn Mân nhanh chóng nhận thức sai lầmnhư vậy, điều này làm cho cả Văn ba và Văn mẹ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Con củahai người, từ được nuông chiều, tính tình cực kì kiêu ngạo, chịu nổi mộtchút thiệt thòi, có đôi khi biết là mình sai rồi nhưng vì mặt mũi mà sống chết cố chấp mình đúng.


      Hôm nay, tiếng “thực xin lỗi” này chính là từ mà 23 năm lần đầu tiên hai người nghe được.
      Văn ba và Văn mẹ thầm trao đổi ánh mắt,sau đó tự hiểu rằng, nha đầu của họ lần nàyphải chịu khổ rồi.


      Văn Mân vốn định chờ khi ba mẹ lại đây hỏi về Tiếu Đồng nhưng nào ngờ vừa mớithấy hai người, cảm xúc trong khôngthể nào khống chế, mãi lâu sau mới vất vả dịu cảm xúc này, lúc này mới nhớ ra chuyệnmình muốn hỏi.


      ___^^___^^___


      Hôm nay 2 chap nhé!
      Pe Mick, milktruyenky, hoadaoanh3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chapter 11: ra là trai mắt kính


      “Ba mẹ, lần này có thể vượt qua được dễ dàng là do ba mẹ tìm được Tiếu tiên sinh giúp đỡ, ấy giúp con tìm luật sư, sau đó đãhoàn tất thủ tục bảo lãnh rồi, con nghĩ hẳn còn chuyện gì xảy ra nữa. Con có làm cái gì, nhất định cảnh sát có thể tra ràng.” Văn Mân bên trấn an ba mẹ, bên cũng kín đáo đề cập đến Tiếu Đồng. tên Tiếu Đồng mà chỉ gọi là Tiếu tiên sinh, vì muốn thu được càng nhiều tin tức từ ba mẹ về .


      “Ừ, ba mẹ tin con có làm gì, con củaba mẹ dù có được nuông chiều cũng khôngcó gan giết người. Đúng rồi, con gặp thằng bé Tiếu Đồng rồi sao?”


      Văn mẹ nghe thấy Văn Mân nhắc đến TiếuĐồng, tâm tình phấn khởi lên. Tiếu Đồng vốn chính là con rể được bà chọn trúng nhưng bởivì con có đối tượng trước rồi, cho dù bà có ủng hộ nhưng bà cũng đâu có thể can thiệp quá mức vào cuộc sống của con mình được. Cho nên về chuyện của Tiếu Đồng, bà vẫn chưa hề đề cập qua. Bây giờ congái cắt đứt với tên đàn ông kia, TiếuĐồng lại là hùng cứu mỹ nhân, đây phải chính là thời cơ tốt nhất để giới thiệu cho hai đứa gặp mặt nhau sao?


      Văn ba và Văn mẹ kết hôn với nhau hơn 20 năm, ông đương nhiên hiểu lời của vợ mình là có ý gì nhưng ông cũng hề ngắt lời bà. Bởi vì ông hiểu được nếu con có thể vìchuyện này mà gặp gỡ Tiếu Đồng, sau đó có thể gả cho Tiếu Đồng, đó chính là kết quảkhông thể tốt đẹp hơn.


      có, con còn chưa gặp. Chỉ có luật sưLỗ đại diện của ấy đến hỏi con mấy vấnđề về vụ án. Mẹ, mẹ gọi Tiếu tiên sinh là TiếuĐồng? Mọi người quen biết nhau sao?”


      “Ha ha, nha đầu ngốc này, con đúng là mau quên. Tiếu Đồng a, phải chỉ có ba mẹquen biết nó đâu, mà con còn quen thuộc hơn mới đúng. Con quên rồi sao? trai mắt kính sống cạnh nhà mình trước đây, phải lúc đó con vẫn theo đằng sau môngngười ta ngừng gọi “ trai mắt kính” sao? Mỗi lần về nhà còn với mẹ, trai mắt kính tốt thế này, trai mắt kính tốt thế kia. Có lần còn kéo tay Tiếu Đồng chạytới trước mặt mẹ , về sau nhất định gả cho nó.”


      Văn Mân nghe Văn mẹ cười kể về chuyện cũ, càng nghe về sau, hai mắt càng mở to hơn. ra Tiếu Đồng chính là trai mắt kính.Nhưng mà sau này Tiếu Đồng cũng đeokính nữa, hơn nữa khuôn mặt cũng hoàn toàn khác so với nam sinh gầy yếu lúc trước.Trước đó còn thắc mắc, ràng Tiếu Đồng quanh năm chỉ ở trong phòng nghiên cứu, cũng thấy vận động bao giờ, vì sao dáng người lại có thể tốt như vậy.


      “Nhưng mà, con nhớ cũng là điều bình thường. Thời điểm đó con còn rất , sau đó ba mẹ Tiếu Đồng lại chuyển công tác sang Mỹ cho nên cả nhà thằng bé di dân sang Mỹ, cáccon lâu rồi gặp. Lúc đó con còn kéo tay mẹ khóc đến vài ngày, có người trộm trai mắt kính của con rồi, còn muốn mẹ dẫn con tìm chú cảnh sát.”


      đến chuyện hồi của con , Văn mẹ bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy buồn cười. Thời gian trôi qua là nhanh, tất cả đều giống như mới xảy ra hôm qua thôi, vậy mà cũng qua 20 năm rồi.
      nhóc con năm đó bây giờ cũng trưởngthành rồi, vừa duyên dáng lại kiều.


      Văn ba đứng bên, nhìn con , lại nhìn vợ mình, trong mắt cũng có cùng cảm giácxúc động.


      Đúng vậy, thời gian trôi nhanh, bọn họđảo mắt cái trở nên già rồi. Bé con năm đó cũng sắp đến tuổi bàn chuyện cướigả. Ông chỉ hy vọng, bé con của ông cả đời nàyđều có thể vui vẻ bình an.


      Ba người trong phòng đều chìm sâu vào trongsuy nghĩ của mình mà hề phát ởngoài cửa có thân hình cao lớn đứng. Người đó chỉ đứng lát rồi rời khỏi. Lúc rời , khóe miệng xinh đẹp của khẽ cong lên.
      Pe Mick, hoadaoanh, Jena2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :