1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CHỒNG YÊU CỦA EM - Cúc Hoa Trà Xanh (3 cuốn 68c + 1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/



      Cuốn 2 Chương 4. Party.


      “Này, Kỳ Kỳ!”

      Gió xuân từng đợt thổi tới, tiếng chim ríu rít. Chậm rãi rong chơi đoạn đường có những bãi ngô đồng, thanh quen thuộc đột nhiên ở sau lưng vang lên.

      Thời gian trôi , đối với , biết thay đổi cách xưng hô từ khi nào.

      “Ân.” miễn cưỡng đáp ứng tiếng, chậm rãi dừng lại rồi khẽ quay đầu, nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi đuổi theo mình, hai mắt chớp , tỏ vẻ có gì.

      “Oa, là Tần học trưởng!” nữ sinh qua nghe thấy, hét lớn tiếng.

      Tiếng hét lớn kia đủ thu hút người đường.

      đường, tốp nữ sinh nhất thời gom lại chuyện, đến bên hai người tuấn mỹ kia khoa chân múa tay.

      Thời gian vội vàng trôi qua, năm nào trưởng thành. Nhưng mà, tâm tình mãi mãi theo thời gian trôi và biến mất.

      “Kỳ Kỳ, thứ bảy này là sinh nhật 20 tuổi của .” Mặc đám đông xung quanh, Tần Nghị cao giọng .

      “Uh.” Triệu Kỳ hạ mắt xuống giọng đáp.

      “Ông nội định tổ chức ở tầng thượng khách sạn.” Tần Nghị tiếp.

      “Vậy chúc mừng .” Triệu Kỳ thản nhiên .

      “Khách sạn nhà em biết chưa?” quen với vẻ mặt bình thản của , Tần Nghị lơ đễnh hỏi.

      “Biết.” Triệu Kỳ giọng trả lời.

      Uy danh khách sạn của Tần thị, muốn biết cũng khó.

      “Hảo, vậy buổi tối 7h, em nhớ nhé.” Tần Nghị vỗ vỗ vai nàng, trịnh trọng .

      Triệu Kỳ khẽ nhíu mày, “nhớ cái gì?”

      “Buổi tiệc sinh nhật ! Bảy giờ bắt đầu.” Tần Nghị mở to hai mắt nhìn , lớn tiếng .

      “Cái này tôi biết. Nhưng là, lúc trước gì, bảo tôi nhớ gì?” Triệu Kỳ lẳng lặng nhìn , chậm rãi gằn từng tiếng hỏi.

      “Tới tham gia tiệc nha ! Tiệc sinh nhật 20 tuổi!” Tần Nghị lại lớn tiếng .

      “Tôi làm cái gì?” Triệu Kỳ khó hiểu hoi.

      “Tới chúc mừng !” Tần Nghị như lẽ đương nhiên.

      “Đến lúc ấy có rất nhiều người tới chúc mừng , tôi làm gì?” Triệu Kỳ thản nhiên liếc , “Hơn nữa, tiệc toàn là sinh viên tới, tôi là học sinh trung học hợp. Tôi nghĩ, về nhà chuẩn bị bài vở để ôn thi đại học tốt hơn.”

      xong, xoay người định về nhà.

      được! Em nhất định phải đến!” Tần Nghị bắt lấy cánh tay của , vẻ mặt kiên định .

      “Tôi—-.” Triệu Kỳ khó xử.

      mặc kệ, mời riêng em, em phải đấy!” Tần Nghị nghiêm mặt, la lớn.

      biết tính tôi rồi—-.” Triệu Kỳ bất đắc dĩ , “ mặc kệ! Nếu em đến, bữa tiệc kia hủy, cần nữa!” Tần Nghị hô to.

      “Làm sao có thể làm vậy chứ?” Như trẻ con vậy, Triệu Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười.

      cứ vậy đấy.” Tần Nghị ngẩng đầu lên, đem thiệp mời nhét vào tay , “Quyết định như vậy ! Tối thứ 7, 7h nhé, nhớ có mặt đúng giờ đó! có việc, trước đây.”

      “Này!!!!” Triệu Kỳ trơ mắt nhìn bóng lưng cao lớn của xa, nhìn lại tấm thiệp mời lóng lánh kim tuyến trong tay, muốn khóc mà nổi.

      Tần Nghị, thể bức người như thế chứ!


      Cuốn 2 Chương 5. Uống rượu.

      Reng reng … reng reng..

      “Nhị tỷ, điện thoại của chị kìa, Tần Nghị gọi đó!”

      Ném điện thoại cho Triệu Kỳ đọc sách, tiểu đệ của Triệu gia – Triệu Tranh nháy mắt chạy mất dạng.

      Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại lúc lâu, Triệu Kỳ bất đắc dĩ thở dài, ấn nút nghe, : “Hả, Tần Nghị… Tôi đây… Được rồi, tôi lập tức qua… mà, lừa cần qua đón đâu… Hảo… Hảo… 20 phút nữa tới… Nhất định… Bye!”

      Kết thúc cuộc gọi, ném điện thoại sang bên, vùi cả người sofa, tâm trạng bi thảm.

      “Tiểu Kỳ, Tần Nghị mời con dự sinh nhật, lại còn tự mình gửi thiệp, từ tối qua tới giờ liên tục gọi điện thoại nhắc con, rất có thành ý, con làm sao lại còn chưa ? Phải giữ thể diện chứ?” Triệu phu nhân tới, nhìn cảnh con ném điện thoại, vẻ mặt đồng ý .

      “Em à, chuyện năm đó là do bọn em có hiểu lầm, sau rồi cậu ấy giải thích đúng nào? Hơn nữa, từ đó đối xử rất tốt với em. Coi như làm bằng hữu, em nên !” Đại tiểu thư nhà họ Triệu cũng nhàng lên tiếng.

      “Đúng rồi. nhị tỷ, Tần đại ca đối với chị tốt thế, chị lại là đàn em của ấy, ấy mời chị, chị nên a!” Triệu Tranh chơi trò chơi cũng xen vào.

      muốn , chính là muốn bị giới thiệu là đàn em khóa dưới, bằng hữu của , Triệu Kỳ vùi sâu mặt vào hai cánh tay, thầm trong lòng.

      “Tiểu Kỳ…” Mẹ cùng chị cả đồng thời lên tiếng.

      Triệu Kỳ bất đắc dĩ ngóc đầu, đối mặt : “Con ? Được chưa?”

      “Thế này mới ngoan!” Mẹ cùng chị cả mỉm cười, bốn tay lôi , “Nhanh thay đồ, nhanh xuất phát, muộn mất rồi!”

      Đối mặt với mẹ và chị cả hưng phấn quá độ, Triệu Kỳ gì thở dài: từ khi nào, mua chuộc thành công người nhà mình?

      Đèn điện sáng trưng, những tiếng cười rộn rã trong khí, tới cửa lớn, Triệu Kỳ nhịn được dừng bước, trù trừ tiến.

      “Kỳ Kỳ, đến rồi sao vào? Cửa có gì hay mà nhìn?” Luôn luôn nhìn ra cửa, Tần Nghị nhanh chóng phát thân ảnh , nhanh chóng dẫn vào.

      Thất tha thất thểu theo , vất vả lắm mới đứng vững, Triệu Kỳ vội vàng đem gói quà gói kỹ lượng nhét vào tay , : “Tôi đến rồi, quà cũng tặng rồi, có thể được chứ? Mọi người chơi vui vẻ.”

      xong, định rời .

      “Như thế sao được? Nếu đến đây, đương nhiên phải cùng nhau vui vẻ chứ!” Tần Nghị buông tay, ngược lại tăng lực kéo nàng đến đám người tụ tập, “A, Nam sinh đẹp trai!” nữ nhân ăn mặc hợp thời trang phát ra bọn , bưng chén sâm panh tới, thân thiết lôi cánh tay Tần Nghị, tay vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh, đứng đối diện Triệu Kỳ, mắt lộ ra hứng thú: “Tần Nghị, vị này là ai? Giới thiệu chút !”

      giới thiệu cho cậu đâu, qua bên nào!” Tần Nghị lướt qua, sau đó lịch lãm đưa Triệu Kỳ lên, đứng ở vị trí trung tâm bữa tiệc, giới thiệu này, “Đây là Triệu Kỳ, bé học dưới tôi.”

      “Là nữ sinh?” Mọi người nhìn Triệu Kỳ lắp bắp, ánh mắt bán tín bán nghi.

      “Làm sao có thể? ràng là tiểu nam nhi tuấn!” Đánh chết cũng tin được, có người ha ha , “Tần Nghị, phải là vì cậu chơi game nhiều, nên gạt chúng tớ người ta là nữ sinh?”

      ấy là nữ sinh, tớ làm chứng.” Sớm diện kiến Triệu Kỳ, Hàn Quân Hồng ôm nữ sinh gợi cảm tới, nâng ly rượu với mọi người, mỉm cười : “Triệu Kỳ, trông mãi em cũng tới. Em biết vừa rồi Tần Nghị sắc mặt khó coi lắm, thiếu chút nữa mà em tới, đuổi hết bọn mất à.!”

      “Bất quá—-“ Ánh mắt quét qua người lượt, sao lại ăn mặc tùy tính thế, đồng ý: “Hôm nay là ngày quan trọng, làm sao em lại ăn mặc cho tử tế chút? Sao lại làm Tần Nghị mất mặt!”

      “Cậu tạm thời thôi ngay bài ly gián ! Kỳ Kỳ tới, tớ vui rồi.” Tần Nghị giận tái mặt đẩy ra, lôi Triệu Kỳ vào trong, “, Kỳ Kỳ, đừng để ý bọn họ, lấy cho em cái gì đó ăn.”

      “A, tiểu bảo bối a.” Hàn Quân Hồng sau lưng cười nhe.

      Tần Nghị mắt điếc tai ngơ.

      tới bàn ăn, lấy thức ăn, vô cùng buồn chán, thể thấy vui vẻ gì ở đám người khiêu vũ ca hát này.

      Nếu như có thể, mong về nhà ngủ quá….!!

      là bạn Tần Nghị?”

      nữ nhân giày cao gót tới, cao thấp đánh giá phen, nghi ngờ hỏi.

      phải.” Đem thức ăn nhồi vào miệng, Triệu Kỳ mới chậm rãi ngẩng đầu trả lời.

      “Tôi cũng nghĩ thế.” Đối phương nhún nhún vai, nhìn Tần Nghị cụng ly với bên nam nhân, lẳng lơ cười: “Tôi nghĩ, người Tần Nghị thích, chắc cũng phải nữ sinh xinh đẹp dễ thương, thành thục khêu gợi. và Hàn Quân Hồng là bạn tốt phải ? Nghe , sở thích khác nhau là mấy. Nhớ năm đó, đồn lên tin Hàn Quân Hồng mê luyến tiểu nữ sinh, đối với các nữ sinh khác hờ hững, từ đó lên đại học, ai còn thấy mê luyến tiểu nha đầu kia? Chỉ sợ chuyện đó, cùng tiểu nha đầu kia sớm quên !”

      Khẽ thở dài cái, “ thế nào nhỉ, tuổi trẻ nhiệt huyết.”

      Triệu Kỳ sắc mặt có chút thay đổi nhưng ngay lập tức khôi phục nguyên trạng.

      thích Tần Nghị!” Đôi mắt nãy giờ quan sát người bên cạnh mình thở ngắn than dài, bất ngờ giọng hỏi.

      Nữ nhân kia như nhận cú sốc, mặt hồng lên, năng lộn xộn: “, , … hờ hờ… bậy bạ gì đó?”

      phải sao? Vậy những lời này có ý gì? phải là muốn tôi rời xa sao?” Triệu Kỳ khẽ .

      “Tôi… tôi .. tôi” Nữ nhân kia mặt chuyển sang trắng bệch, nên lời.

      “Chẳng lẽ thích ?” Triệu Kỳ trái lại nắm thế thượng phong, đặt câu hỏi.

      “Cái kia… Còn có người đợi tôi, tôi trước!” Bị làm khó, đúng cũng phải, tùy tiện tìm lý do, nữ nhân kia chạy mất.

      Người tuy rồi, nhưng lời ra vẫn còn quanh quẩn trong tim Triệu Kỳ.

      Người Tần Nghị thích, chắc cũng phải nữ sinh xinh đẹp dễ thương, thành thục khêu gợi…. và Hàn Quân Hồng là bạn tốt …. Nghe , sở thích khác nhau là mấy.

      Tâm tình đột nhiên trở nên buồn bã.

      Qua bàn rượu, cầm ly, uống cạn sạch.

      Cảm giác tựa hồ ổn lắm, nhưng muốn uống.

      Vì thế, lại cầm ly, ngụm uống cạn.

      Tiếp tục cầm ly, tiếp tục ly.

      “Kỳ Kỳ, em làm gì thế?” Đợi cho Tần Nghị quay lại uống dưới mười ly rồi, nằm sofa, nhúc nhích.

      “Tần Nghị, tôi hơi mệt, có thể ?” Khẽ day day thái dương, Triệu Kỳ ngất ngưởng đứng lên.

      muốn nhìn thấy , muốn nhớ tới những lời kia, tăng thêm phiền não.

      “Em phải về?” Tần Nghị cau mày , “Nhưng giờ muộn, thể được, bận quá, nhưng yên tâm để em về mình,”

      “Ân, này!” Suy nghĩ hồi, giương mày lên , “Dù sao mai là chủ nhật, trường học được nghỉ, em ở lại, ngủ đêm ! Mai đưa em về sớm!”

      “Được rồi.” Tựa hồ như chỉ có thể làm vậy, Triệu Kỳ nhún nhún vai, đáp ứng.

      Tần Nghị vội vàng, tự mình đưa nàng vào phòng chuẩn bị tươm tất.

      “Triệu Kỳ ngủ?” biết nữ nhân dễ thương trong lòng Hàn Quân Hồng biến đâu, mới nhớ tới bạn hữu mà hỏi.

      “Ừh.” Tần Nghị nhàng gật đầu.

      “Tốt lắm, chúc mừng sinh nhật, chúc ta tiếp tục uống rượu!” Nâng cao bình rượu, Hàn Quân Hồng kéo bạn tốt .

      Tần Nghị khoái trá nhập bọn, đám thanh niên thi nhau nâng cốc.

      Uống qua hồi lâu.

      “Uống!”

      Đột nhiên, Tần Nghị mặt đỏ bừng vỗ bàn đứng lên, la lớn: “Tôi muốn tới phòng ngủ!”

      Mọi người nhất loạt kinh ngạc thôi, đột nhiên xoay người, hướng bạn tốt, tạm biệt:

      “Hồng, hẹn gặp lại.”

      “Hảo, hẹn gặp lại.”

      Cuối cùng, hướng mọi người vung tay lên: “Mọi người, hẹn gặp lại!”

      Lời dứt, người được mừng sinh nhật hôm nay thối lui.

      Hồi lâu.

      “Cậu , thực say sao?” nam nhân cười cười ngây ngốc hỏi Hàn Quân Hồng cười đến thần bí.

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/


      Cuốn 2 Chương 6. Loạn tính.



      “1101, 1102, 1103… 1103. Đúng rồi, chính chỗ này!”

      Nhìn thấy tấm biển 1103, nghiêng ngả lảo đảo tới, thuận tay mở đèn lên, thân người nằm giữa giường lớn lộ ra dưới ánh đèn.

      “A……….”

      Thình lình có ánh sáng khiến người ở giường thể thích ứng. kéo cao chăn, che mắt, cuộn tròn trong chăn.

      Nhìn thấy thân ảnh cuộn tròn trong chăn kia, khóe miệng Tần Nghị nổi lên ý cười ngây ngốc.

      Chậm rãi bước tới ngồi xuống đầu giường, nhịn được vươn tay ra, nhàng kéo chăn che mặt xuống.

      muốn —–“ người giường khẽ mở miệng, bật ra tiếng rên khe khẽ, giơ tay che khuất ánh sáng.

      Tần Nghị chậm rãi kéo tay xuống, dùng bàn tay mình che ánh sáng cho , tay còn lại vén tóc , nhìn ngắm dung nhan.

      Mái tóc đen ngắn, sờ lên thấy trơn mềm làm ngay lập tức có cảm giác đương, tự chủ được ôm chặt trong tay, buông ra.

      “Ân…”

      giường, nhíu nhíu mày, môi mỏng khẽ bật ra tiếng hừ, thân thể hơi nhúc nhích, muốn ngủ cũng an ổn.

      Nhìn nhếch môi, ngũ quan nhíu chặt, giống như buồn rầu điều gì.

      Buồn rầu cái gì đây? Tần Nghị nghĩ ra.

      tự chủ được vươn tay ra, vuốt ve mi mắt .

      Da của ấy mịn màng!

      Trong chốc lát tiếp xúc với trán của , luồng điện như chạy khắp thân mình.

      Giống như ma nhập, tay tự chủ được theo trán của chậm rãi trượt xuống chỗ mũi, rồi đến mặt, đến môi…

      Dần dần, bắt đầu cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, cỗ nhiệt mỗi lúc nóng hướng nửa người dưới mà .

      Dục hỏa ngủ say hai mươi năm rốt cuộc hừng hực bốc cháy lên.

      Tới đúng là… Tần Nghị dở khóc dở cười.

      Chính là… được!

      Nhanh chóng thu tay về.

      Nếu làm như vậy tiểu nhân! Hơn nữa nếu Kỳ Kỳ biết trong đầu giờ nghĩ gì chắc chắn đem ánh mắt lạnh lùng ra giết chết !

      Nhưng là….

      Lời trêu chọc của Hàn Quân Hồng như vọng lại bên tai: “Tôi xem, lễ vật gì cũng thua kém Triệu Kỳ. bằng, khuya hôm nay cậu đem bé ăn ! Coi như là phá hai mươi năm cậu giữ thân đồng tử. (Bé trai. :)) ) Phải biết rằng, nam nhân 20 tuổi mà có biết qua tư vị nữ nhân, đáng khinh thường!”

      Chỉ câu này, trong lòng cùng nửa thân dưới đều động!

      Nhưng ——- nên, nên, được!

      Lắc lắc đầu, đem đống suy nghĩ kia bỏ ra.

      “Ưm…” Trong khi ngủ say Triệu Kỳ lại cựa quậy, vén chăn lộ ra, lộ ra áo ngủ màu trắng tinh tế, chiếc cổ trắng ngần cùng bờ vai lộ ra dưới ánh đèn, lại còn nhìn thấy thấp thoáng rãnh giữa cặp tuyết lê, như như , hình thành nên sức hấp dẫn hiệu quả.

      Lý trí nháy mắt biến mất, cảm giác say xông lên toàn thân, công chiếm đại não.

      Tần Nghị thuận theo khát vọng tâm linh, cúi xuống, hôn lên môi của .

      “Ô….”

      Đùng!

      Cảm nhận được kỳ quái, Triệu Kỳ vung tay đẩy ra.

      “Kỳ Kỳ!” Tần Nghị đau mặt khẽ gọi.

      Đuổi muỗi đáng ghét xong, Triệu Kỳ trở thân mình, say sưa ngủ tiếp, mặc kệ tiếng kêu của nghĩ là tiếng tạp .

      Phát Triệu Kỳ quay lưng lại với mình tiếp tục ngủ say, căn bản ý thức được chuyện gì xảy ra.

      Bị hôn qua, môi mỏng đỏ au, giống như viên ô mai ướt át quyến rũ, mê hoặc.

      Dưới bụng phình to, nóng rực…

      Nhất thời bên dưới chịu nổi, cả gan cúi xuống, bất quá lần này cẩn thận hơn.

      nhàng liếm lấy môi của , chậm rãi mút hôn, cắn , tinh tế thưởng thức ngọt ngào.

      Nụ hôn của dời dần từ môi nàng tới vành tai, hai mái, cổ, rồi sau đó….

      Bản năng dục vọng nguyên thủy của nam giới trỗi dậy, hai tay có nhàn rỗi, tham lam cởi dần chiếc áo ngủ duy nhất cơ thể , thân thể này tuyệt mĩ….

      Trong cơn ngủ say, Triệu Kỳ đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng khó nhịn, giống như hàng trăm con kiến bò.

      Hơn nữa, lập tức, vật thể ấm áp trùm lên cơ thể mình, gia tăng áp lực khiến thở nổi.

      Cố gắng mở mi mắt ra, sương mù…. Ánh mắt bắt gặp người úp sấp mình.

      Tần Nghị?

      Mắt lập tức mở to, há hốc mồm, vừa muốn chuyện bị bịt miệng bằng nụ hôn.

      Thấy đột nhiên tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Tần Nghị là bịt miệng lại.

      Có thể lường trước được, nếu tỉnh lại, chứng kiến bộ dạng hai người….

      Bị châm chọc phải điều sợ, nhưng tại, chuyện trước mắt quan trọng hơn, thể bí quá hóa liều.

      “Kỳ Kỳ, thực xin lỗi, thích em.” Môi khẽ lướt qua bên tai , nhàng .

      làm sao vậy? Vì sao đổ mồ hôi dữ thế, sao lại có vẻ thống khổ như vậy?

      Hơn nữa, câu vừa là có ý gì?

      … thích ? nghe nhầm chứ?

      Triệu Kỳ mê man nhìn người nam nhân, cực lực muốn hiểu ý nghĩa.

      Đúng rồi! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? vì sao giường của ?

      Còn chưa kịp nghĩ xong, đỉnh đầu nghe tiếng thở dốc, Tần Nghị bị dục vọng lấn át.

      “A————–“

      Nửa thân dưới thình lình đau nhói, bị xâm nhập bất ngờ có chuẩn bị, Triệu Kỳ tự nhủ được phát ra tiếng thét chói tai, đau đớn.

      Thần trí khôi phục trong , trừng mắt, căm tức nhìn nam nhân ra sức thân .

      Người kia, …!

      Giờ này khắc này, có ngốc cũng biết nam nhân này làm gì với mình, cũng hiểu được vừa rồi câu kia là có ý gì.

      “Tần Nghị, ….”

      “Kỳ Kỳ, em, là quà sinh nhật tuyệt vời nhất!”, Khẽ vươn tay, nắm chặt ga trải giường, cúi xuống hôn lên thân thể , lên đôi môi , giọng trầm khàn.

      Qùa sinh nhật? Triệu Kỳ nghe ba chữ này.

      Nhưng muốn hỏi nhiều, chỉ có điều vô lực.

      Bởi vì, lập tức, bị dẫn dắt, lôi cuốn vào những đợt sóng thủy triều cứ thế cuốn lên cao mãi….

      Cuốn 2 Chương 7. Đính hôn.

      Sáng sớm.

      “A a a a a a a ————–“

      Tiếng thét chói tai mở màn ngày mới.

      “Aizzz! Phiền muốn chết!” Chui tròn trong đống chăn gối, nam nhân buồn bực hừ tiếng, càng kéo chăn che kín đầu hơn, tiếp tục ngủ tiếp.

      Đêm qua làm gì vậy? Mệt chết được, lưng đau, giống như lao động nặng nhọc vậy

      Buổi sáng hôm nay muốn ngủ bù a.

      Bất quá…

      Man mát, mềm mềm, trong tay như có gối ôm….

      ngủ chưa bao giờ dùng gối ôm!

      Đó là —————————-

      Đột nhiên ngồi phắt dậy, hai mắt giống như hai đèn pha ô tô nhìn hai thân thể trần trụi gắt gao quấn lại chỗ, nháy mắt đầu óc trống rỗng.

      Hơn nữa, thân mình trắng như tuyết gọn trong lòng , hai chân cùng dây dưa chỗ với

      Sao sao sao… Sao lại thế này? Vì sao? Vì sao và Triệu Kỳ có mặc gì, nằm giường cùng nhau?

      Bọn họ… bọn họ làm chuyện gì tốt sao?

      “Quả nhiên, rượu say loạn tính.”. Kế sau tiếng thét chói tai, thanh đùa cợt vang lên.

      Tần Nghị ngẩng đầu, nhìn Hàn Quân Hồng cười cợt nhả.

      Trong mắt , lóe lên ý nghĩ “Tôi biết mà.”

      xảy ra chuyện gì? Sáng sớm có chuyện gì kêu loạn lên?”

      Theo sát phía sau, Tần lão gia – người điều hành Tần thị mang theo đám cấp dưới hùng hổ tới.

      Đám sinh viên nhanh chóng tránh đường cho ông vào.

      vào cửa phòng, nhìn thấy màn cảnh tượng giường, sớm gặp qua bao sóng gió nhưng đối mặt với cảnh tượng này của cháu nội, Tần lão gia khỏi choáng váng.

      “Tần Nghị, cháu….” Tần lão gia giơ tay lên, ra lời.

      “Ông nội…” Tần Nghị ôm chăn, tìm được lời nào để .

      “A…” Triệu Kỳ ở giường tỉnh lại, mở mắt ra, đối diện với việc.

      “Ba, tiểu Nghị dậy chưa? Chúng con có quà sinh nhật muốn tặng cho cháu!” Ba mẹ Tần Nghị ôm túi quà cực lớn hứng thú chạy tới.

      Sau đó, choáng váng.

      “Tần tiên sinh, hôm qua con tôi ở khách sạn của ngài, chưa có về nhà. Sáng nay chúng tôi có việc qua đây, thuận tiện muốn đón cháu về luôn. Xin hỏi cháu nó ở đâu ạ?” Ngay cả người có khả năng xuất nhất cũng tới – Ba mẹ Triệu Kỳ, biết hôm nay là ngày hoàng đạo gì, những người đáng quý đều tụ về chỗ.

      “Trời ơi!”

      Cuối cùng hiểu được điều gì xảy ra, Triệu Kỳ kéo chăn che đầu, chỉ lưu lại tiếng rên rỉ.

      “Ông trời ơi….” Mẹ Triệu Kỳ rốt cuộc kịp phản ứng, ngã nhào vào lòng chồng mình. “A a a a a a a a—————“. Mẹ Tần Nghị bịt lỗ tai há mồm kêu to.

      “Im lặng!” Nhìn đám người làm loạn, im lặng hồi lâu Tần lão gia đột nhiên hét lớn tiếng, uy nghiêm ngay lập tức có tác dụng.

      Đám đông ồn ào lập tức yên lặng, mọi người tập trung toàn bộ tầm mắt vào Tần lão gia giận dữ.

      “Chuyện tới nước này, còn gì để . Cháu của ta thừa dịp uống quá nhiều chiếm tiện nghi thiên kim tiểu thư, là do chúng ta dạy cháu đúng. Việc đến nước này, thể thay đổi được nữa, mời Triệu tiên sinh đồng ý chúng ta cầu hôn, cho bọn kết hôn !” Tần lão gia hướng vẻ mặt nghiêm túc về ba Triệu Kỳ, vạn phần áy náy .

      “Chính là… Tiểu Kỳ mới 17 tuổi, còn vị thành niên!” mẹ Triệu Kỳ thào .

      Những ánh mắt trách móc nhìn Tần Nghị dại .

      “Vậy đính hôn ! Chờ bọn nuôi dưỡng tình cảm vợ chồng trước, chờ thời cơ chín muồi kết hôn muộn.” Tần lão gia hạ quyết định!

      ————————————————————————————————————

      Hoàn cuốn 2

      Cuốn 3: Người có tình cuối cùng thành thân thuộc

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204




      Edit: Kún
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/


      Cuốn 3 Chương 1. Mộng tỉnh.


      Cuốn 3: Người có tình cuối cùng thành thân thuộc

      “Aizzz…”

      Đầu đau quá.

      Chậm rãi mở hai mắt, xoa xoa hai bên thái dương, Tần Nghị đột nhiên nhìn vào điểm, động tác trong tay ngừng lại.

      Kỳ quái, trần nhà này sao bố trí giống phòng Kỳ Kỳ như thế?

      Quay đầu nhìn xung quanh chút, nhưng phát bài trí trong phòng, thảm mặt sàn màu sắc, hoa văn, thậm chí chăn đắp người cũng giống đồ trong phòng Kỳ Kỳ!

      Nơi này là nơi nào? là quỷ dị!

      nhớ ràng… đêm qua, chạy đến văn phòng Hồng, kêu rống hơn nửa ngày, cuối cùng vét sạch rượu trong tủ ra… Sau đó… sau đó… nhớ nữa.

      Trời, Hồng đâu?

      Nhanh chóng vén chăn nhảy xuống giường.

      Vừa lúc đó, cửa phòng có người đẩy nhàn ra.

      “Dậy rồi!”

      Thanh quen thuộc thản nhiên truyền đến.

      Kỳ Kỳ!

      Tần Nghị hưng phấn nghĩ, nhanh chóng quay đầu lại.

      thân màu trắng, tóc dài chạm vai, phải Triệu Kỳ là ai?

      “Kỳ Kỳ!” Tần Nghị hưng phấn chạy tới.

      “Chậm chút!” Triệu Kỳ chỉ tay, lạnh lùng , “ mặc đồ lên .”

      Tần Nghị cúi đầu, lúc này mới phát mình trần như nhộng.

      tự chủ được rùng mình cái. Lạnh quá!

      Nhanh chóng chui lại vào chăn, quấn chặt lại.

      Lại ngẩng đầu, nhìn về phía người trong lòng mình, giọng kêu lên: “Kỳ Kỳ.”

      Ánh mắt giống như con chó đáng thương.

      “Hả?” Người trước cửa bố thí cho cái liếc mắt.

      … vì sao lại ở đây?” Tần Nghị cẩn thận hỏi.

      nhớ , khắc trước ràng ở văn phòng Hàn Quân Hồng uống rượu!

      uống rượu với Hàn Quân Hồng tới say xỉn, khóc hô cần tới chỗ tôi, còn cách nào, lại lo lắng cho nên lái xe đưa tới.” Triệu Kỳ xong vung tay lên, “Mỗi lần uống say là lại như thế.”

      “Ách…” Tần Nghị mở miệng.

      đương nhiên nhớ . Vừa rồi nằm mơ còn thấy trong đầu có hình ảnh rất sống động.

      Bất quá, có thể mượn say khướt vào phòng , cũng đáng giá!

      Triệu Kỳ thế nào lại biết lòng nghĩ gì. Chỉ cần nhìn cái mặt tươi cười ngây ngốc hề hề của là đủ hiểu hết thảy.

      “Tỉnh rồi mau về! Hàn Quân Hồng trước lúc về dặn tôi, khi tỉnh tới công ty có chút chuyện, ấy muốn cùng thảo luận.” Đem bộ quần áo sạch ném lên giường, Triệu Kỳ chậm chạp .

      “Ừm..” Tần Nghị vươn tay ra, mặc đồ vào.

      Mặc chỉnh tề, nhanh chóng nhảy xuống giường, tới gần nhìn Triệu Kỳ lạnh lùng của , lấy lòng hỏi: “Kỳ Kỳ, em muốn ăn cơm ?”

      Triệu Kỳ lắc đầu.

      nấu cho em ăn! Ăn xong chúng ta cùng gặp Hồng!” Tần Nghị tâm trạng hưng phấn .

      “Đây là điều kiện trao đổi sao?” Triệu Kỳ liếc .

      “Cứ cho là thế !” Tần Nghị vui tươi hớn hở.

      đồng ý!

      “Dù sao em cũng có thể gặp Thanh Thanh, ấy làm ở công ty Hồng đấy!” Hồng, thực xin lỗi, vì hạnh phúc của hem, xin lợi dụng Thanh Thanh của cậu lần !

      “Ưm.. được rồi!” Triệu Kỳ nghĩ nghĩ, gật gật đầu, xoay người rời . “ rửa mặt , tôi chờ cơm.”


      Cuốn 3 Chương 2. Mưu kế.

      hối hận.

      Ngồi lọt sau bàn làm việc, nhìn đống văn kiện chồng chất như núi, Tần Nghị khóc ra nước mắt.

      phát điên a! Vất vả mãi mới dụ được Kỳ Kỳ, lại đưa tới Hàn thị! vào tới của Hàn Thị, ngàn vạn cầu khẩn, như thế nào Thanh Thanh lại chạy tới kịp lúc đó? Có cần phải đón tiếp ở đại sảnh ? Ngay lập tức ầm lên, nào là ảnh này chụp thế nào thế nào, có cần phải nhiệt tình thế ? Kỳ Kỳ gì, Thanh Thanh càng muốn truy ra, làm náo loạn?

      Căn bản, có chuyện gì liên quan bọn a…. Và rồi, Kỳ Kỳ bị dẫn ….

      Ô ô… nhớ….

      Cộc cộc cộc

      Bị tiếng đập cửa cắt đứt chuỗi thương cảm xót thương thân mình.

      “Mời vào.” Thu hồi vẻ mặt bi thương, trầm giọng .

      Cửa phòng đẩy ra, xuất phía sau chính là em dở hơi của (là do bạn Tần Nghị nghĩ nha)

      Đưa tay chào đại ca, Mặc Mặc hì hì : “Hi, lão đại, lâu gặp, em tới thăm xem còn sống đây.”

      Tiểu nha đầu này muốn chết! bị công việc tra tấn thành thế này, nhóc còn sung sướng khi thấy người gặp họa!

      “Yên tâm, giờ chưa chết được. Tiền tiêu vặt trong 10 năm nữa của chưa bị mất đâu.” Gạt bộ mặt nghiêm túc, Tần Nghị nghiên răng nghiến lợi .

      “A! Như vậy cũng tốt.” Mặc Mặc yên tâm vỗ ngực.

      Nhưng chỉ chốc lát, khuôn mặt xinh nhíu lại, đôi mắt ngập nước lo lắng nhìn hỏi: “Tiền tiêu vặt của em 10 năm nữa lo, nhưng 10 năm sau em phải làm sao?”

      “Mặc Mặc!”

      Tần Nghị tức chết rồi, vỗ bàn đứng lên rống to: “ nguyền rủa chết sớm có phải ?”

      thể nào! Tuyệt đối thể nào!” Mặc Mặc nhanh chóng giơ hai tay quá đầu, ý đầu hàng.

      “Hừ!” Tần Nghị hừ lạnh.

      Báo động tạm thời giải trừ.

      Mặc Mặc cẩn thận nhô đầu ra, nhìn trái nhìn phải, hít hơi, cả gan tới trước bàn làm việc, nho kêu: “Lão đại?”

      “Gì?” Tần Nghị hai tay ôm ngực hừ tiếng.

      May rồi! ấy có dấu hiệu tức giận.

      Mặc Mặc mừng rỡ, nhưng dám bộc lộ vui sướng mặt, mặc dù trong lòng khó chịu cực độ với ông giận chó đánh mèo của mình.

      “Cái này… Lão đại, mỗi ngày nhiều văn kiện thế, chúng ta lại còn nhiều hơn của Hàn thị nữa, phải ở chỗ này làm trâu ngựa đến khi nào a?”

      tới việc này, trong mắt Tần Nghị lửa giận hừng hực thiêu đốt.

      làm sao biết?” khẩu khí tốt .

      “Hàn ca ca có tin gì sao? ấy bên chị Thanh Thanh sao, chờ chị ấy nguôi giận rồi thu phục?”

      có! có! Hoàn toàn có! là đồ yếu đuối, làm sao dám là nhường Thanh Thanh nguôi giận rồi thu phục!” Tần Nghị càng nghĩ càng phát điên.

      Mặc mặc gật đầu, thào: “Nguyên lai, Hàn ca ca cũng có lúc gan .”

      Tần Nghị mắt lạnh nhìn bé: “Nhóc rốt cục tới lắm gì? Xem chuyện cười của đồng thời chê cười Hồng sao?”

      Nếu dám trả lời vâng, nhất định bóp chết tươi!

      “Đương nhiên phải! Lão đại, là em tới giúp !” Mặc Mặc nhấc tay, kiên quyết bảo vệ trong sạch của mình.

      Đồng thời cũng là bảo toàn mạng này.

      “Đúng thế sao?” Tần Nghị nắm chặt tay, hoàn toàn thể tin được. “Dựa vào , đầu toàn búp bê vải mà có diệu kế gì?”

      “Ai nha lão đại, đừng có thế! Tốt xấu gì em cũng là sinh viên tài cao, chúng ta cùng loại gen mà.” Mặc Mặc cười thầm, ăn khép nép.

      Con nhóc làm sao vậy? Lấy lòng sao? Phải ? Tần Nghị càng lúc càng thể tin.

      lại nghĩ ra cái quỷ gì phải ? Hay muốn lợi dụng làm cái gì?’

      Nụ cười mặt Mặc Mặc cứng ngắc.

      “Được rồi, cho , em giúp , nhất định là có mục đích.” nghiêm trang .

      Quả nhiên. Tần Nghị nhíu mày. “Mục đích gì?”

      “Em nghĩ thi Đại học ở Úc. có người quen hay bằng hữu, bạn học cũ gì, để em cuối tuấn nghỉ dài có thể tới nghiên cứu?” Mặc Mặc chớp mắt, mong mỏi.

      Tần Nghị kinh ngạc nhìn .

      “Em có muốn tiết kiệm tiền tiêu vặt cũng tới mức như thế chứ?” Con em dở hơi này, thực còn gì để .

      có sao?” Mặc Mặc lầu bầy, “ phải nhị ca , có nhiều bạn bè lắm sao. Giao tình cũng tệ.”

      Trán Tần Nghị sớm nổi gân xanh. “ biết rồi, còn hỏi làm gì?”

      “Tốt xấu gì cũng phải !” Mặc Mặc cười gượng.

      hiểu.” Tần Nghị ngã xuống ghế xoay, miễn cưỡng hỏi, “, kế sách của em là gì? Nếu có thể giúp giải vây. Nhưng, có điều kiện, em phải thi đỗ đại học kia.”

      “Đương nhiên, đây là chuyện của em! Cam đoan thành vấn đề!” Mặc Mặc hưng phấn nhảy dựng lên.

      “Chỉ được thế là nhanh!” Tần Nghị hừ , “ mau, biện pháp của em là gì?”

      “Kỳ biện pháp của em rất đơn giản,” Mặc Mặc thần bí, vẫy vẫy tay, ý bảo lại gần.

      Tần Nghị nghiêng đầu mong đợi.

      Mặc Mặc cà nhắc tới, thấp bên tai thủ thỉ.

      Tần Nghị nhăn mày.

      “Như này… tốt đâu.” chần chừ .

      “Làm sao tốt?” Mặc Mặc bĩu môi khinh thường.

      “Nhưng… nhiều văn kiện như thế..” Tần Nghị do dự.

      sao! Dù sao nhiều thế làm cũng xong, ở lại ngày tốt.” Mặc Mặc cười .

      “E hèm… được rồi.

      Suy nghĩ lại, cản được hấp dẫn của tự do, thỏa hiệp!



    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Cuốn 3 Chương 3. Hôn ước.


      “Nhị ca, chị , nếu lão đại biết chúng ta liên hợp lại đùa giỡn ấy, ấy có trong cơn tức giận, giết em ?” Ghé vào màn hình máy tính, Mặc Mặc giọng hỏi.

      Nhấn lưu bản thảo mình làm, Kỳ Kỳ quay đầu, mỉm cười với bé, chậm rãi : “ tại là lo lắng hay mới phiền muộn sao?”

      “Híc…” Mặc Mặc càng thấp giọng: “Kỳ …. Em nghĩ qua, nhưng vì trời cao hoàng đế xa, biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, cho nên…”

      “Chính là bây giờ…” Càng nghĩ càng thấy cảm giác khùng bổ, người nổi da gà, lòng sợ hãi: “Em nghĩ, em nên chuồn trước, tìm chỗ tị nạn, chờ mọi tốt hơn…”

      kịp rồi.” Triệu Kỳ lành lạnh .

      “Vì sao?” Mặc Mặc kêu to, trong lòng đầy dự cảm xấu.

      Quả nhiên.

      “Nửa giờ trước, của em tới sân bay, bắt xe chạy về hướng này rồi. Tính thời gian, tại dưới lầu. Nếu mà nhanh hơn, ở cửa lớn.”

      Triệu Kỳ sớm thu thập thông tin qua điện thoại di động nửa giờ trước.

      Trước mặt Mặc Mặc mảnh hắc ám.

      “Em… Em trốn.” bé co chân, nhanh như chớp chạy về phía phòng ngủ.

      mau, nhưng có người so với còn mau hơn.

      Oành!

      Cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.

      “Kỳ Kỳ!” Tần Nghị hô to,

      “A!” Mặc Mặc bi thảm che mặt, khóc thét thê lương.

      Xong đời, bị bắt được, chết chắc rồi.

      “Kỳ Kỳ.”

      Vừa vào cửa, trai như chú ý tới tồn tại của , sải bước tìm chủ nhân căn nhà.

      ấy có phát ra mình, tốt quá!

      Mặc Mặc rón rén, tính toán trốn.

      cánh tay lớn nắm lấy cổ .

      “Nha đầu, muốn trốn sao?” Tần Nghị nhe răng, “Em lưu lại đấy, còn có chuyện muốn hỏi em!”

      Nguyên lai, ấy phải phát ra nóng vội tìm người khác mà thôi.

      Ôi ôi, cần đâu! Tình cảnh bi thảm lên, Mặc Mặc trong lòng căm phẫn kêu to.

      Dùng hết sức kéo khóe miệng lên, cố cười, : “Hi, lão đại. lâu gặp, có khỏe ?”

      “Khỏe? Khỏe vô cùng!” Tần Nghị cười lạnh, ném lên ghế sofa, ném từ trong túi ra tấm thiệp đỏ thẫm: “ cho hay, đây là chuyện gì? lừa châu Úc, có phải chính là để cho Kỳ Kỳ cùng Lý Hạo kết hôn? Được lắm, Mặc Mặc, có còn là của ? giúp người ngoài đùa cợt người nhà như này sao?

      “…Em…” biết trong tấm thiếp đỏ kia viết gì, Mặc Mặc kiểm tra, nên lời.

      “Cái gì đây? mau!” Tần Nghị rống to.

      “Tần Nghị, vừa xuống máy bay, tới nhà tôi hô to gọi , làm gì đó?”

      Tiếng ôn nhu cất lên, khiến Tần Nghị ngượng ngùng thu tay về, được tự nhiên chào hỏi: “Kỳ Kỳ…..”

      A, đãi ngộ khác biệt! Tuyệt đối khác biệt! Vì cái gì mà chỉ có bị ném, còn người làm ra văn kiện đặc biệt kia được hưởng thụ đãi ngộ! phục!

      Mặc Mặc dùng ánh mắt kháng nghị biểu đạt, lại bị nam nữ diễn viên chính đồng thời coi thường.

      Triệu Kỳ hừ lạnh lùng tiếng, chậm rãi bước tới, lấy tay cầm thiệp mời ra, nhìn nhìn, mỉm cười, ngước mắt lên nhìn nam nhân đối diện.

      Tần Nghị đứng vững, dám lời nào.

      Nhưng, lập tức phát mình giống nam nhân, nhanh chóng cao đầu, bước lên lớn tiếng chất vấn: “Em , đây là cái gì?”

      Đem thiệp mời trở lại bàn trà, Triệu Kỳ liếc xéo cái, giọng hỏi: “Cái này, từ đâu tới?”

      “Thanh Thanh đưa .” Tần Nghị thành trả lời.

      Ôi, nghe được giọng mình, hận thể chưởng bụp mình chết tươi.

      Ngữ điệu quá yếu, khí khái đủ, có chút bản lĩnh nào cả! ràng là mình tới cửa vấn tội, phải sao? Vì sao trước mặt Kỳ Kỳ, lại trở thành người bị vấn tội? Thế giới này từ khi nào bị đảo lộn?

      “Thanh Thanh?” Triệu Kỳ nháy mắt mấy cái, khẽ cười nhạt, thản nhiên , “Tôi hiểu rồi.”

      “Hiểu rồi? Em hiểu cái gì rồi?” Tần Nghị phát điên kêu to, “Sau lưng , em cùng Lý Hạo kết hôn, em em hiểu gì? Kỳ Kỳ, rốt cục em có ý tứ gì?”

      “Có ý tứ gì?” Triệu Kỳ nhún nhún vai, chậm rãi ngồi xuống ghế salon, hai chân ghé gần bàn trà, cước đạp thiệp mời bay xuống đất, nhắm mắt lại, nhàng : “Đây là trước đây mấy tháng ba tôi in ấn, muốn bỏ. Cái mới ở trong này.”

      Đầu ngón tay chợt lóe, như làm ảo thuật, tấm thiệp đỏ giống hệt như cũ.

      Tần Nghị kinh hồn táng đảm tiếp nhận, mở ra.

      Khi thấy mấy hàng chữ vẻ mặt bất bình của bay mất, thay vào đó là vừa mừng vừa sợ.

      “Kỳ Kỳ, em… này…” Ánh mắt nhìn về người đối diện, năng lộn xộn.

      Triệu Kỳ ngước lên lãnh đạm: “Như thế nào, muốn?”

      “Muốn! Đương nhiên là muốn!” Tần Nghị vội vàng lớn tiếng , sợ nàng đột nhiên đổi ý.

      “Nhưng…” Trộm dò xét thần sắc Triệu Kỳ cái, giọng : “Chỉ là quá kinh ngạc.”

      “Hả?” Triệu Kỳ miễn cưỡng lên tiếng, “Như thế nào?”

      thời gian trước, em còn luôn miệng , muốn kết hôn cùng Lý Hạo!” Nhớ tới chuyện cũ bi thảm, Tần Nghị vẫn là nhịn được tăng lượng.

      “Là đúng, tôi muốn kết hôn, Lý Hạo cũng muốn kết hôn, phải là tôi cùng Lý Hạo nên kết hôn?” Triệu Kỳ .

      Chẳng qua, bọn họ đều là riêng rẽ từng người kết hôn thôi.

      Tần Nghị ngẩn người.

      “Kỳ Kỳ, em…” Em chơi trò đoán chữ sao !

      “Như thế nào? hài lòng sao?” Triệu Kỳ đột nhiên nhìn .. Vậy , chỉ cần tôi gọi điện thoại, Lý Hạo lập tức quăng người phụ nữ kia đến kết hôn cùng tôi…”

      xong, làm bộ gọi điện thoại.

      “Đừng!”Tần Nghị chạy nhanh hơn bước,

      “Hả?”

      Tần Nghị nhắm mắt lại, cắn chặt răng, bóp cổ tay : “Kết hôn, liền kết hôn !”

      Dù sao ngắn muốn đợi nữa, chuyện này có gì phải phản đối.

      Nhưng… đột nhiên nghĩ tới chuyện trọng yếu.

      “Ba mẹ …”

      “Lão đại, ba mẹ đường trở về rồi. có gì họ tới trước hôn lễ hai người mấy ngày.” Trầm mặc hồi lâu Mặc Mặc đột nhiên hứng thú báo cáo .

      Ánh mắt sắc bén của Tần Nghị quét về phía em , ngoài cười nhưng trong cười: “ như vậy, nguyên lai kế hoạch này mấy người dự định trước hết sao?”

      “Ha Ha…” Mặc Mặc ngây ngô cười.

      Ô, ô, lão đại, cần nhìn em vậy a, em sợ!

      ràng vừa rồi cùng nhị ca tâm tình rất tốt, chút tức giận. Nhưng thế nào vừa nhắc tới biến thành gà trống phẫn nộ.

      hối hận! Hối hận có việc gì rảnh chen vào!

      “Có phải, lừa tới châu Úc, cố ý gửi thiệp mời, mà — ngay cả chuyện gả cho Lý Hạo cũng là mấy người cố ý?” Dù gì cũng là người thông minh, Tần Nghị lập tức thông suốt.

      Triệu Kỳ từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai, gì, để mặc gian tưởng tượng.

      Mặc Mặc tiếp tục ngây ngô cười, lén lút ra, để lại dấu vết.

      Tần Nghị nào có để cho chạy thoát, bắt lại, tha về hướng phòng ngủ: “Nha đầu, lại đây cho , rốt cuộc là như thế nào, giải thích cho !”

      Hừ, làm được gì Kỳ Kỳ, đối phó với nha đầu, quả là có biện pháp!

      cần a!” Mặc Mặc hoảng sợ kêu to, mặt cầu cứu Triệu Kỳ ———– nhị ca, cứu mạng!

      Triệu Kỳ giơ hai tay, nhún vai tỏ vẻ bất lực.

      Oành, cửa phòng ngủ mở ra.

      Triệu Kỳ đối mặt với cửa phòng ngủ nhanh chóng bị đóng lại, chỉ biết mỉm cười.



      Cuốn 3 Chương 4. Chụp ảnh.

      “Hu hu hu hu….”

      Tiếng nức nở của bé đáng thương vang lên, khiến khó ai nghe mà cảm thấy chua xót, muốn đem người làm bé thành ra như thế ra mà trì triết.

      “Nhị ca, vì sao chứ ? Vì sao mà chuyện này là do em và chị cùng nghĩ ra, cùng làm, kết quả, việc bại lộ chỉ có mình em bị phạt? công bằng tẹo nào!” Mặc Mặc xoa xoa lỗ tai còn đỏ dừ, cam lòng kêu to lần thứ 101.

      Hài tử đáng thương! Triệu Kỳ thản nhiên cười cười, sờ sờ đầu nàng : “Ai kêu em là em ấy chứ? ấy là người thân duy nhất, trong lòng ấy có tức giận, đương nhiên đối tượng phát tiết là em.”

      Điểm tựa ư, cùng nhau phạm tội, chỉ mình bé bị phạt, bởi chỉ có thể phát tiết lên bé. Ai bảo nhóc bé tuổi nhất, quyền nhất. Em hãy chịu khó mà chấp nhận !

      “Hu hu…” Nghe được lời của nàng, Mặc Mặc suy sụp, khẽ lẩm bẩm: “Em cùng ấy có thân.”

      Triệu Kỳ cười .

      “Thân hay thân, em quyết định được.” Huyết thống gia đình, phải tùy tiện hay hai câu là bỏ được.

      “Híc híc…”

      “Em quyết định rồi! Chờ khi em có tiền, tuyệt giao quan hệ với ấy! Đăng lên báo luôn!” Đột nhiên nghĩ đến biện pháp đó, cao hứng lớn tiếng tuyên bố.

      Nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng lắm, vội vàng sửa lại: “ đúng, em lên mạng đăng tin tức! Tất cả các trang web đưa tin!”

      Triệu Kỳ phun cười! Nha đầu kia biết bao giờ mới trưởng thành!

      Cộc cộc cộc.

      Có người gỡ cửa.

      Mặc Mặc bật người thu hồi vẻ mặt bi thương, khôi phục vẻ tiểu thư khuê các, tao nhã mỉm cười.

      Triệu Kỳ nhàng lắc đầu.

      Còn thân sao? Hai em mặt biến sắc nhanh chóng như nhau, phải cùng cha cùng mẹ cũng ai tin.

      Chỉnh chỉnh lại vạt áo cưới, giọng : “Mời vào.”

      Cửa phòng lập tức mở ra, bước vào giọng: “ dâu chuẩn bị xong chưa? Mời chụp ảnh.”

      “Được rồi, cám ơn, xin chờ chút.” Triệu Kỳ đáp lời.

      lui ra ngoài, đóng cửa lại.

      Triệu Kỳ quay ra an ủi Mặc Mặc: “Mặc Mặc, đừng thương tâm, nhanh chuẩn bị còn chụp ảnh!”

      Mặc Mặc trừng mắt: “Nay phải là ngày chụp ảnh cưới sao?”

      “Trước khi chụp ảnh cưới, chúng ta chụp riêng trước !” Triệu Kỳ chớp mắt .

      Mặc Mặc cũng chớp chớp.

      “Được!” Nhảy xuống ghế, nàng hưng phấn kêu to.

      “Nhị ca, chị giả dạng nam, em giả dạng nữ, chúng ta chụp vài bức, cho ấy tức chết .”

      Cho tức chết, tức chết ! Ha ha ha.

      Chút buồn bực lập tức bị mây quét sạch, mừng rỡ như điên.

      Triệu Kỳ lắc đầu gì.

      “Chuẩn bị xong xuôi rồi, thôi.”

      Đứng đối diện của, Tần Nghị chuẩn bị xong xuôi, lẳng lặng nhìn .

      Chiếc áo măng tô tao nhã khoác người , càng làm nổi bật thêm thân hình . Thoạt nhìn cả người tuấn làm cho người khác nín thở.

      “Oa, nghĩ là có thể hoành tráng như thế kia.” Mặc Mặc miễn cưỡng sau lưng Triệu Kỳ tán thưởng.

      Khuôn mặt Tần Nghị ra vài phần tự nhiên.

      Bàn tay to lớn hướng sau lưng Triệu Kỳ chụp tới: “Tiểu nha đầu, lại đây cho .”

      đâu!” Mặc Mặc chọc lại , chạy trốn,

      Tần Nghị trầm xuống: “Nha đầu, dám trốn?”

      Mặc Mặc xoay người, đối với giả bộ quỷ: “ trốn mới là lạ! Ha ha”

      Tần Nghị nhấc bước: “Đứng lại!”

      “Còn lâu!” Nhìn thấy ca ca tuấn tú của mình tức giận, Mặc Mặc sợ hãi kêu to, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Triệu Kỳ cầu cứu.

      Hai người cứ thế lấy Triệu Kỳ làm tâm, thi nhau truy đuổi, hô to gọi .

      “Ách… Này…”

      Thợ chụp ảnh và các nhân viên khỏi đưa mắt nhìn nhau, sau đó quay sang hỏi Triệu Kỳ: “Triệu tiểu thư,… hôm nay phải ngày chụp ảnh sao? Có cần dời lại?”

      Triệu Kỳ cười ảm đạm: “ có gì đâu, cứ vậy chụp . Có chút khác người cũng sao.”

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Cuốn 3 Chương 5. Hôn lễ.


      Nhất loạt các loại xe sang trọng dừng trước nhà hàng của Tần Thị, nhìn vào thấy khách đến dự tiệc đều là những người nổi tiếng, ngay cả người đứng tiếp đãi cũng là tổng giám đốc Triệu thị Lý Hạo.

      Có thể thấy được, đêm nay tiệc phải bình thường.

      Đích xác, khách được mời, có thể tham gia tiệc cùng Tần thị và Triệu thị giống như là chứng minh được gia nhập xã hội thượng lưu, cảm giác tự tin tăng lên gấp bội. Huống chi, tiệc đêm nay là tiệc cưới giữa Tần thiếu gia của Tần thị và Triệu tiểu thư của Triệu thị!

      Đính hôn, giờ là kết hôn, cuối cùng suốt mười hai năm trời, hai vị này hợp lại. hoàn hảo.

      Nhưng là thời gian trước, mạng và báo giấy có tin dâu bẫy chú rể, thực tại khiến mọi náo loạn phen.

      Cho nên chú rể đối với người khác, hết sức bình thường, chỉ mỉm cười!

      Rốt cục chân tương là như thế nào? Người biết chuyện đều im lặng. Chờ lúc sau, cũng tề tựu đông đủ.

      về vấn đề chính.

      Cửa lớn náo nhiệt, trong nhà hàng người đến đông nghịt, chúc phúc ngừng.

      “Nghị, chúc mừng, chúc mừng, vất vả lâu vậy, rốt cục tu thành chính quả.” Dẫn người vào, Hàn Quân Hồng chân tâm ý .

      “Đa tạ đa tạ.” Tần Nghị cười đến cảnh xuân sáng lạn.

      Hàn Quân Hồng lắc đầu, muốn thừa nhận tên chú rể kia là bạn thân trí cốt chơi từ bé của mình.

      “Đúng rồi, Tần đại ca, Kỳ Kỳ đâu? dâu đâu?” Thanh Thanh nghển cổ kiếm tìm.

      tới dâu của mình, sắc mặt Tần Nghị đột ngột trở nên khó coi.

      cùng đám bằng hữu, cử hành cáo biệt đời độc thân.”

      “Hả?” Thanh Thanh nháy mắt mấy cái.

      nghe nhầm sao? “Tần đại ca, vì sao lại nghiến răng nghiến lợi thế?”

      Có thể nghiến răng nghiến lợi sao? Tần Nghị căm giận nghĩ. nhìn xem lầu trong phòng dâu là những ai….

      — Phòng dâu.

      “A.a.a.a. nhị thiếu… a.a.a.a sao… sao có thể. Mới hai tháng. Cậu… làm sao liền nhân lúc tôi vắng… lại lấy chồng….a.a.a.a.a.a”

      Nữ tử gào lớn khiến người xung quanh nhất loạt bịt lỗ tai.

      “Tớ có nhân dịp cậu vắng lấy chồng, tớ chờ cậu về rồi mới cử hành hôn lễ!” Triệu Kỳ nhắm để người trang điểm làm việc, kiên nhẫn trả lời.

      “A.a.a.a Mặc kệ.. a.a.a… Người ta mặc kệ.”

      “Người ta… người vẫn mong có thể ở bên ngươi…như hình với bóng. a.a.a.a”

      “Người ta cũng..a.a.a.a.a” Có người nức nở phụ họa.

      “Như hình với bóng cái đầu !” Nhịn được, Tần Nghị đứng ngoài lúc đẩy cửa phòng, rống to: “Kỳ Kỳ là vợ tôi, phải nam nhân của mấy người.”

      Người gào thét sửng sốt, mắt chớp chớp, giơ tay nắm đấm, run run : “… làm sao chạy vào?”

      ra ngoài mau, mau!” Có người đứng lên đuổi , “Trước hôn lễ, cấm chú rể được gặp mặt!”

      “Ai tin mấy người?” Tần Nghị chỉ tay ra cửa: “Khóc đủ chưa? Đủ rồi cút cho tôi!”

      “Chưa đủ!” Mấy nữ nhân cùng kêu to, thanh vang trời.

      “Tôi cho hay, cho dù hai người kết hôn, nhị thiếu – ấy vẫn là của tôi!” Chu Thiến tràn đầy tự tin tuyên bố.

      tiếng này lập tức khiến người khác sôi nổi hưởng ứng.

      “Cũng là của tôi! Là của tôi!”

      Tần Nghị trán nổi gân xanh, kéo tay Chu Thiến đẩy ra cửa: “Cút cút ! Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi!”

      “Tôi ! Tôi muốn ở cùng chỗ với nhị thiếu! Tôi muốn phá hư hôn lễ của hai người!” Chu Thiến kêu to.

      “Đúng vậy.” Những nữ nhân khác như gà mổ thóc gật đầu.

      Tần Nghị cười lạnh: “ ra ngoài phải ? Tốt lắm, bên ngoài có nhiều phóng viên mà, để tôi gọi vài người vào.

      xong, nhanh chân chạy ra ngoài.

      “Đừng, đừng, đừng đừng!” Nhắc tới phóng viên, mấy người mẫu sắc mặt thay đổi, nhanh chóng kéo Tần Nghị nổi giận quay lại, cam lòng : “Chúng ta là được chứ gì!”

      đám nữ nhân nối đuôi nhau ra, quên lớn liếng mắng lại: “Hừ, đồ hẹp hòi, xú nam nhân.”

      Tần Nghị tâm tình tốt, có tai như điếc, mặc kệ mấy phát tiết.

      Mặc Mặc là phù dâu, từ đầu tới đuôi thu hết câu chuyện trong mắt. Chờ đám người hết sạch, mới giọng : “Nhị ca, sao nãy giờ chị gì?”

      Triệu Kỳ nhấc mí mắt lên, miễn cưỡng nhìn : “Có gì đâu?”

      Nếu chịu câu giúp đám người kia, kết quả của họ thảm như thế.

      Mặc Mặc le lưỡi nữa.

      Keng keng….

      “A! Lại có người tặng đồ nè!”

      Mặc Mặc cao hứng , ký vào giấy sau đó mở ra,

      biết là gì,…”

      “A, có phải là phát sai chỗ rồi?”

      Tần Nghị ngó tới, “Đưa xem.”

      Ngẩng đầu nhìn địa chỉ người gửi, lắc đầu khẳng định: “Là gửi cho chúng ta.”

      thể nào!” Mặc Mặc kêu lên sợ hãi: “Ai? Nghe như là khẩu khí của tình nhân a!” Nhưng là tình nhân của ai? Lão đại? Hay nhị ca?

      “Chính là .” Tần Nghị bĩu môi, biết là cao hứng hay phẫn nộ .

      Mặc Mặc trộm đến bên Triệu Kỳ, giọng: “Nhị ca, rốt cuộc là ai?”

      Triệu Kỳ mỉm cười, khẽ mở miệng: “Bạo chúa!”

      “Bạo chúa?” Mặc Mặc ngơ ngác.

      Triệu Kỳ sờ sờ đầu , thầm: “Nhanh thôi, em nhận ra ngay đây.

      “Nhanh? Là sao?” Mặc Mặc như lọt vào sương mù, muốn hỏi lại đám người xông vào phòng.

      “Chuẩn bị xong chưa? Ra ngoài thôi, hôn lễ sắp bắt đầu!” Mẹ của Triệu Kỳ và Tần Nghị nhanh chóng lôi dâu .

      Mặc Mặc dẫn váy nhanh chóng theo: “Chờ con chút, chờ con chút, con là phù dâu mà!”

      đám người chen vào rồi lại chen ra, còn duy nhất chủ rể đơn độc trong phòng trang điểm dâu, biết nên tức giận hay buồn cười.

      Chậm ra ngoài, tức giọng bình phẩm: “ là phù dâu, còn là chú rể đây!”

      Chưa thấy qua hôn lễ nào mà chỉ lo cho dâu, đem chú rể gạt qua bên như thế.

      Mười phút sau.

      Khúc nhạc hôn lễ du dương được tấu lên, dâu được cha dẫn từ phía xa tiến lại.

      Nhận người từ trong tay bố vợ mình trao cho, Tần Nghị cười đến híp cả mắt.

      Mặc dù biết có nhiều camera quay mình, bản thân nên tỏ ra sang trọng, lịch . Nhưng là, nhịn được, cao hứng quá, thể nhịn được.

      Cuối cùng, tâm nguyện của đặt được. đường gặp nhiều khó khăn, bị đùa bỡn, lừa dối, cũng biết cả. Nhưng, đồng ý, mọi chuyện có kết thúc tốt đẹp.

      “Tần Nghị tiên sinh, xin hỏi ngài nguyện ý cùng Triệu Kỳ tiểu thư kết thành vợ chồng, cho dù ốm đau hay nghèo khó cũng vẫn ở bên ấy ?”mục sư nghiêm trang hỏi.

      “Tôi nguyện ý.” Tần Nghị trả lời chút do dự.

      “Tốt lắm.” Mục sư gật đầu, nhanh chóng chuyển hướng nhìn dâu: “Triệu Kỳ tiểu thư, xin hỏi tiểu thư nguyện ý cùng Tần Nghị tiên sinh kết thành vợ chồng, cho dù ốm đau hay nghèo khó cũng vẫn ở bên ấy ?”

      muốn, muốn !” phía dưới có người kêu ,

      Tần Nghị quay ánh mắt giết người về phía đám người Chu Thiến. Xú nữ nhân, ngay cả giờ phút này cũng dám làm loạn, để tí nữa xem làm gì!

      Chu Thiến lè lưỡi với , chút sợ hãi ! Hừ, có nhị thiếu, tin dám làm gì !

      Triệu Kỳ ở bên, lắc đầu buồn cười.

      “Tôi nguyện ý.” trịnh trọng .

      “Tốt, bây giờ, tôi tuyên bố, hai người chính thức kết thành vợ chồng!” Mục sư tuyên bố.

      Chủ trì nhiều hôn lễ, nhưng ông chưa từng thấy hôn lễ nào mà chú rể khẩn trương đến như thế này, dâu bình tĩnh tới mức lãnh đạm.

      Chờ kết thúc xong, về có nhiều chuyện hàn huyên với đồng nghiệp. hắc hắc.

      Hôn lễ thành, toàn bộ khách đứng lên vỗ tay và chúc phúc.

      Chúc cho công chúa và hoàng tử hạnh phúc bên nhau, bách niên giai lão !

      Còn sau này, liệu chừng hoàng tử và công chúa như thế nào đây ? chừng….

      (Hoàn)



      Phiên ngoại : Tần Lãng.

      Phiên ngoại : Tần Lãng. (秦朗 – Tần Lãng : Lãng đồng nghĩa với từ Sáng)

      Chào mọi người, ta là Tần Lãng.

      Ba ba của ta là Tần Nghị, bộ dạng ở bên ngoài công ty và ở nhà hoàn toàn giống nhau. Mẹ ta là Triệu Kỳ, mẹ rất tuấn, mẹ là nữ họa sĩ vẽ tranh minh họa.

      Ta còn có người , tên là Mặc Mặc, tại du lịch khắp nơi, nghe vừa gian khổ nhưng cũng đầy vui vẻ.

      Nghe , tên của ta là do đặt cho, bởi vì ta sinh ra vào mùa đông, khi ấy mưa dầm liên miên (Có khi nào vì ấy mong nắng quá nhỉ ?)

      Có người hỏi ta ý nghĩa tên ta là gì? Ta có hỏi qua .

      nghiến răng nghiến lợi: “Đây là trả thù, ha ha ha, là trả thù.”

      Hỏi mẹ, mới tình nguyên là do : Nhớ năm đó, cất tiếng khóc chào đời ở bệnh viện, vì khóc to quá, làm ba ta bị nhức đầu, được ông bà nội hỏi – con muốn tên em bé là gì, ba liền – Mặc Mặc (Yên lặng)! Kết quả, tên của cứ thế định theo!

      Sau này, luôn bị trêu chọc bởi cái tên này, ghi hận thấu xương. Chờ đợi đến khi ta sinh ra, kiên trì ngồi lỳ để đặt tên cho ta.

      Nhưng… Ô… ô. Là vì ân oán giữa bọn họ chứ, sao lại xả lên đầu ta? Ta chỉ là tiểu hài tử mà!!!!

      Quên , chuyện vui này nữa.

      thầm cho các người biết, nhà ta có hai bộ ảnh cưới đấy! bộ là của ba mẹ, bộ…. ngờ là của mẹ và… .

      Ta lén lút hỏi mẹ rốt cục có chuyện gì xảy ra, nhưng mẹ chỉ cười cười gì.

      Vì thế ta lại lén hỏi , phản ứng rất kỳ quái! cười bí hiểm, sau đó hung hăng cấu véo chân của chính mình (Ta tận mắt thấy tự tay cấu chân của , rồi kêu đau mà). Cuối cùng, hai mắt đẫm lệ, đầy bi ai, giải thích cho ta chuyện đôi nam nữ bị cường quyền chia rẽ, bi thảm. Vì muốn hài lòng, ta học bộ dạng của , tự véo mình cái, khóc lóc hồi.

      Sau đó, ta lại hỏi ba ba, “Ba ba, chuyện này ra là như thế nào?” Ba ba nghe xong chỉ có phản ứng – Trán nổi gân xanh.

      Sau đó, ba ba hung hăng lấy điện thoại ra gọi, điên cuồng hét lên : Nha đầu, nha đầu….

      Nha đầu? A, ta biết, là biệt danh của , ba ba luôn gọi thế.

      Nhưng, lúc nãy ba ba bấm số phải số a? Đúng rồi. Là số của bạo chúa thúc thúc.

      chỉ lần trước mặt ta là người vĩ đại như thế nào, vì muốn tác thành cho ba mẹ, nhẫn tâm bỏ qua mẹ, còn bị ba ba đuổi ra khỏi nhà, ở nhờ nhà bạo chúa.

      cứ làm như ta là hài nhi ngây ngốc hai, ba tuổi vậy? Thuận tiện luôn: Đêm qua ta mới ăn bánh sinh nhật bốn tuổi rồi đấy.

      Trong nhà còn thường xuyên xuất nhiều người xinh đẹp đếm được, dáng người cũng mê ly, chân dài… Mà ai cũng ức hiếp ba ba ta, mỗi lần các ấy xuất , ba ba lúc nào trán cũng nổi gân xanh, đáng thương quá .

      Sau này xem tivi, ta mới biết được, các ấy đều là người mẫu nổi tiếng. Nghe Thiến Thiến là người dẫn đầu những người mẫu này. này rất thích làm hoạt náo nhà ta, nhưng ta dám khẳng định, có bạo chúa thúc thúc ở đây, các ấy dám ho he.

      Còn thiệt nhiều điều muốn , nhưng muộn quá rồi, ta ngủ.

      Cuối cùng tổng kết: A, bất kể thế nào, ta cảm thấy gia đình mình thực hạnh phúc. Cha tính tình mỗi lúc khác, mẹ tuấn lạnh lùng, hay thích kể khổ, lại ầm ĩ trong nhà mỗi khi các người mẫu tới,.

      Đúng rồi, mẹ lén cho ta biết, bạo chúa thúc thúc kia rất nhanh trở thành dượng của ta, bởi vì chà đạp tinh thần .

      Ta thương lắm lắm, bi ai mất ba giây đồng hồ.

      Sau đó —– hì hì ! Chỉ cần nghĩ tới người từng chà đạp tâm tình của mình bị chà đạp, tâm tình của ta liền tốt hơn nhiều!

      Thừa dịp tâm tình sảng khoái, tắm rửa sạch , ngủ thôi!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :