1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CHỒNG YÊU CỦA EM - Cúc Hoa Trà Xanh (3 cuốn 68c + 1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/


      Cuốn 1 Chương 52. Ghen.

      “Tiến triển tốt a! Các người tại như hình với bóng, đem trói chặt trong tay?” Khẽ mỉm cười, nam nhân ngồi sau ghế sofa trêu chọc Triệu Kỳ nằm úp sấp ghế sofa.

      “Thưc thuận lợi, là rất thuận lợi.” Triệu Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, vô ý liếc khí, hữu khí vô lực trả lời.

      xong câu, tiếp tục nằm sấp xuống, nhắm mắt ngủ bù.

      Nam nhân đẩy ghế tiến tới sofa, con ngươi thâm thúy mang theo tia u buồn, lẳng lặng nhìn khuôn mặt trang điểm của , hồi lâu giọng : “Tiểu Kỳ… Bộ dạng em… rất giống tiểu Tĩnh…”

      “Phải ?” Triệu Kỳ giương mắt, theo thói quen hất mái tóc, nhàng cười, “ngày đó em hóa trang ra, Tiểu Tranh nhìn thấy em hét toáng lên, tưởng đại tỷ sống dậy! Vừa rồi bên ngoài, gặp được thư ký cũ của tỷ ấy, ta tựa hồ như cũng kinh sợ. chứng mình, em cùng đại tỷ quả nhiên cùng cha mẹ sinh ra.”

      “Gặp Hồ thư ký sao?” Khuôn mặt lạnh như băng của nam nhân vì mấy câu của mà thản nhiên mỉm cười, giọng . “bất quá cũng là, công ty toàn là người cũ, Hồ thư ký là trong số những người đó. Gặp qua Tiểu Tĩnh, hơn nữa biết ấy, đột nhiên nhìn thấy em giống Tiểu Tĩnh như vậy, bị dọa cho nhảy ngược lên mới là lạ a?”

      Dừng chút, mặt nam nhân lạnh lùng có chút khẩn trương, thấp giọng hỏi: “Em có dọa ấy đó chứ?”

      “Có gì sao?” Triệu Kỳ nháy mắt mấy cái, cười xấu xa .

      “Chắc chắn ấy sợ tới mức trắng bệch ! biết có khóc ?” Nam nhân khẳng định , vẻ mặt giấu được lo lắng.

      “Sao nào, đau lòng ư?” Triệu Kỳ nhíu mày, buông tha , giọng hỏi,

      “Vừa rồi lúc em theo tiến vào trong văn phòng, nhìn ánh mắt đáng thương của Tần Nghị, chẳng lẽ em đau lòng sao?” Rất nhanh chóng thu lại cảm xúc, nam nhân thản nhiên liếc nhìn cái, sắc bén hỏi.

      “Có. Bất quá lại càng khoái cảm, Ai bảo sáng nay biết tiết chế, hại em thê thảm.” được nữa.

      Nam nhân nhàng cười, dùng ánh mắt “tự ngươi làm khổ mình” nhìn , phải có vui sướng khi thấy người gặp họa : “Ai cho em dùng thứ này kích ? Làm gì có loại nam nhân nào chịu được tình này. Tình hình xem chừng tốt lắm, cổ em đầy là những vết dâu tây (vết đỏ), em hôm nay trở về rồi xem Mặc Mặc cười nhạo em a!”

      Sờ sờ cổ, đó còn lưu lại dấu vết Tần Nghị hung hăng hôn cắn . Nhớ lại màn kích tình trong phòng tắm, hai má Triệu Kỳ khẽ đỏ, khóe miệng nâng lên chút.

      Khẽ xua cảnh này, ép mình được nghĩ tới nữa, nhàng cười, thản nhiên , “Linh tinh. Ở trước mặt ba mẹ, tiểu nha đầu quấn quít lấy bọn họ làm nũng còn kịp, làm sao có thời gian chọc em?”

      Sau đó ngáp cái to: “Bây giờ, cho em mượn văn phòng của chút, em muốn nghỉ ngơi lấy lại sức. Sau đó chiều trở về nhà, nếu buổi tối chịu nổi.”

      “Phòng nghỉ bên kia, xin mời.” Nam nhân chỉ về phòng nghỉ ở cách đó xa, sau đó có chút lo lắng : “Bất quá, em đem người ta để bên ngoài sao? Em sợ chịu nổi xong tới? Vừa rồi ở cửa ánh mắt như muốn giết người a, lĩnh giáo đủ rồi!”

      có dám đâu!” Triệu Kỳ , “Nhưng , là sợ ai kia có suy nghĩ gì đúng ?”

      Nam nhân than hơi, vạn phần bất đắc dĩ : “ ấy nếu có thể đạp cửa tiến vào, dù bị chôn sống đánh chết cũng cam tâm tình nguyện! Aizz, nếu ấy có thể có 1% dũng khí của Tần Nghị tốt rồi, chúng ta cần vất vả như thế.”

      Triệu Kỳ theo thở dài, “Hai người bọn họ, hề tiết lộ cảm xúc ra ngoài, phong bế chính tâm mình. Hai kẻ cực đoan, làm cho người khác biết làm gì cho tốt bây giờ.”

      “Mặc kệ, em ngủ lúc, cho bọn họ ở bên ngoài suy nghĩ ! Đến giờ gọi em!” Vẫy vẫy tay, đem tất cả phiền não dẹp , mở cửa phòng nghỉ, chui đầu vào chăn đệm, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

      Binh binh bang bang.

      Tiếng bước chân dồn dập ở cửa văn phòng, qua lại.

      “Hồ tiểu thư!” Buông chén café trong tay xuống, Tần Nghị đột nhiên bước vọt tới trước bàn vị thư ký, hai tay chống mặt bàn, cúi xuống, lo lắng hỏi, “ xem hai người bọn họ vào lâu như vậy, quá nửa giờ, vì sao ra? Bọn họ có chuyện gì mà tới giờ?”

      “Tôi biết.” Thư ký cúi đầu, giọng , giọng nho tinh tế.

      đánh điện thoại vào hỏi chút !” Tần Nghị đề nghị.

      “Tôi gọi.” Thư ký lắc đầu.

      “Này… Hay mang café vào, thuận tiện quan sát tình hình luôn?” Đầu óc suy nghĩ, chớp mắt Tần Nghị nghĩ ra biện pháp.

      “Tôi .” Thư ký vẫn như cũ nhàng lắc đầu, giọng như cũ.

      “Hồ tiểu thư…” Tần Nghị lại bảo..

      “Vẫn như cũ, tôi , tôi , tôi !”

      Thư ký tức giận, đột nhiên ngẩng đầu, đập tay lên mặt bàn điên cuồng kêu to, đôi mắt xinh đẹp sớm rơi lệ.

      Nhìn ta khóc, Tần Nghị ngẩn người, hiểu ra sao.

      “Hồ tiểu thư, tại sao lại khóc? Tôi… tôi chỉ có mấy câu, có khi dễ nha!” Qua hồi lâu, mới giọng , lấy trong túi áo ra giấy ăn đưa cho .

      Thư ký nhận tờ giấy, lau mặt đâu đấy. Khịt khịt mũi, thoáng ổn định cảm xúc, khẽ cười với chút, hơi khó coi, nghẹn ngào : “Thực xin lỗi, Tần tiên sinh, vừa rồi là do tôi có chút cảm xúc riêng tư, thực xin lỗi, dọa đến ngài.”

      “Có chuyện gì? Mau lau nước mắt !” Tần Nghị giọng , lại đưa tiếp giấy cho .

      Thư ký nhận tiếp giấy, lần này cười ngọt ngào với : “Tần tiên sinh, cảm ơn ngài.”

      có gì.” Người khác cười với mình, lễ thượng vãng lai, mình cũng nên hồi đáp. Tần Nghị nghĩ gì liền làm nấy.

      “Đinh Đinh..”

      Đúng lúc này, của văn phòng mở.

      Triệu Kỳ cùng Lý Hạo bước ra.

      Nhìn hai người kia cười với nhau, sắc mặt bọn họ trầm xuống.

      “Sao lại thế này?” Lý Hạo bước qua, nhìn Tần Nghị, thuận tiện chiếm vị trí tốt, chăm chú nhìn vào thư ký cười tươi, lạnh lùng , “ khóc cái gì?”

      “Tôi…” Thư ký cắn môi, muốn gì lại thôi.

      phải tôi làm! phải tôi làm! Tôi có khi dễ ấy! Tôi chỉ là hỏi ấy mấy câu thôi, ấy tự nhiên khóc, liên quan tôi!” Nhìn bộ dạng lạnh như băng của Triệu Kỳ, Tần Nghị tức tốc giãi bày, lớn tiếng vì mình làm sáng tỏ.

      “Chuyện này thực liên quan tới Tần tiên sinh, vừa rồi ngài ấy an ủi tôi.” Thư ký giọng , ánh mắt nhìn Tần Nghị cảm kích.

      “An— an ủi?”

      Hai ánh mắt đồng thời hẹn mà liếc , hại Tần Nghị rét mà run.

      “Tôi làm sao đâu? Thấy ấy khóc, tôi đưa giấy cho ấy lau nước mắt được à?” Tần Nghị lớn tiếng biện hộ, cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội.

      “Là như vậy sao?” Triệu Kỳ giọng hỏi.

      “Bằng còn có thể như thế nào?” Tần Nghị tức giận .

      Hô—-

      Lý Hạo tựa hồ thở phào, chậm rãi xoay người lại, khôi phục nét mặt lạnh lùng, chậm rãi “Lập tức dẹp chuyện này , các người xuống bãi đỗ xe chờ tôi, tôi có công việc phân phó với thư ký, sau.”

      “Ừm.” Triệu Kỳ .

      “Ân.” chút, Lý Hạo quay qua thư ký, lạnh lùng : “Hồ thư ký, theo tôi vào phòng.”

      “… Dạ…”

      Chần chừ hồi lâu mới thấy thư ký khẽ lên tiếng, chậm rãi đứng lên, sau lưng Lý Hạo vào phòng tổng giám đốc.

      Rầm!

      Cửa sau lưng họ đóng rầm cái, phát ra tiếng vang lớn.

      chuyện gì.

      Triệu Kỳ xoay người, đối với nam nhân kia giọng : “Tần Nghị, thôi.”

      Nhìn cửa lớn đóng chặt, ngẫm lại vừa rồi hai người này có gì đó bình thường, Tần Nghị nhăn mặt, cảm giác có gì đó thích hợp.

      “Kỳ Kỳ, em… Bọn em… cái kia…” ậm ừ.

      “Làm sao vậy?” Triệu Kỳ xoay người lại, thản nhiên nhìn , lạnh lùng . “Nhìn đến mỹ nữ thương tâm rồi phải , lòng thương hoa tiếc ngọc, muốn ở lại an ủi ấy?”

      đời nào!” Giọng tức giận ! Mười hai năm làm hôn phu, lần đầu Tần Nghị phát Triệu Kỳ có cảm xúc này, nhanh chạy tới bên .

      vậy chăng? Triệu Kỳ giương mắt nhìn , dùng ánh mắt hỏi.

      mà! Tần Nghị cũng dùng ánh mắt thành khẩn nhìn nàng, tay đỡ nàng, lôi nàng chạy nhanh: “ phải Lý Hạo muốn chúng ta chờ ở bãi đỗ xe sao? mau, chúng ta ! Bọn họ chuyện công ty, chúng ta là người ngoài nên tò mò, em có phải hay ?”



      Cuốn 1 Chương 53. Triệu Trạch.

      Xe dừng trước cổng lớn Triệu gia.

      “Xin chào, hoan nghênh trở về!”

      Cửa xe vừa mở ra, chủ nhà cũng xuất , hé ra là khuôn mặt nhắn thanh thuần đáng , mắt long lanh. Sau đó, người mở cửa tựa như con gió xông tới, nhào vào chỗ người ngồi ghế sau ô tô.

      “Đại tỷ phu, em nhớ muốn chết.”

      Chứng kiến Mặc Mặc như chú chim ùa tới, Lý Hạo mặt lạnh vạn năm cũng lộ ra nét cười ôn hòa, lúm đồng tiền, mở rộng vòng tay ôm bé, sờ sờ đầu tiểu quỷ, thân thiết : “Mặc Mặc, lâu gặp. Gần đây có ngoan nào?”

      “Ngoan!” Thiếu nữ đáng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt siêu cấp ngây thơ, hai mắt to long lánh ướt ướt, dùng giọng ngọt ngào nhất đáp lại.

      A, giả bộ a! 18 tuổi rồi lại còn biểu như nhi đồng thế này sao. Nếu như tiểu nha đầu kia ngoan như trong lời , đời này có tiểu hài tử nào ngoan. Từ ghế lái Tần Nghị chứng kiến màn này, khẽ khinh xuy tiếng.

      Bất quá, hôm nay bản lão gia tâm trạng tốt, vạch trần tiểu nha đầu này.

      Bước qua phía bên kia ô tô, nhàng hôn lên tay vị hôn thê mình. “Kỳ Kỳ, chúng ta vào.”

      Triệu Kỳ khẽ lắc đầu, nhàng đẩy tay ra, tới bên Lý Hạo : “Nên vào thôi.”

      “Ân.” Lý Hạo khẽ gật đầu, có cự tuyệt.

      Nụ cười mặt Tần Nghị khựng lại, bàn tay rơi giữa trung.

      “Hảo hảo, rốt cuộc có thể ăn cơm rồi.” Đứng ở bên Lý Hạo, Mặc Mặc có phát ra khác lạ của , vẫn trận hoan hô, bàn tay bé lôi kéo hai người kia vào nhà.

      “Tiểu nha đầu!” Bị bỏ lơ cách xấu hổ như thế, Tần Nghị tức giận, hướng về phía ba người nghiến răng nghiến lợi gầm .

      Rốt cuộc ta là của hay Lý Hạo là ?

      ở phía trước, Mặc Mặc đối với gầm gừ của như mắt điếc tai ngơ, kéo tay Triệu Kỳ, thấp giọng hỏi: “Nhị ca, lão đại hôm nay làm sao vậy? Em thấy lúc xuống xe, dáng vẻ đắc ý lắm.”

      Triệu Kỳ giật mình, mím môi gì.

      Lý Hạo mỉm cười, cúi bên tai của Mặc Mặc : “Vừa rồi ở phòng làm việc của , chị ấy ăn giấm chua bị trai của em phát đấy.”

      “Hả? Phải ?” Mặc Mặc ngước lên, khiếp sợ hướng Triệu Kỳ, “Nhị ca ghen tị? Ăn giấm chua với chị Hồ sao? Lại còn để cho lão đại ngu ngốc nhìn ra sao? Chị làm sao cẩn thận thế?”

      Triệu Kỳ có chút tự nhiên, trừng mắt trách Lý Hạo cái, bất mãn phản kích: “ phải cũng như thế sao? ấy cũng nhìn ra rồi.”

      “Ách, đại tỷ phu, chuyện cùng chị Hồ gian díu cũng bị phát sao?” Mặc Mặc ngọ ngoạy đầu, cắn ngón tay nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Hạo, mặt lại càng vẻ khiếp sợ ràng. “ chờ đợi ngày này đến.” Nhún nhún vai, giọng Lý Hạo trầm ổn.

      ra là chưa có phát .” Mặc Mặc bẹt miệng, thất vọng gục đầu xuống, bất đắc dĩ thở dài, “Vì lý gì mà việc phát triển theo ý người vậy?”

      Quay đầu lại, phát ông trai ngu ngốc của mình vẫn còn đứng nguyên tại chỗ dùng ánh mắt giết người nhìn mình cùng Lý Hạo, vì thế thở dài, nhìn la lớn: “Lão đại, còn vào sao? Em muốn ăn cơm rồi!”

      Ta vào! Bị mấy người đối đãi như thế còn muốn ta vui vẻ cùng mấy người ăn cơm sao?

      Tần Nghị rất muốn có khí khái lập trường vững vàng để cự tuyệt, nhưng là… nghĩ là trong lúc chống cự vô tình bắt gặp ánh mắt Triệu Kỳ… thỏa hiệp.

      phải đến rồi sao?”

      xong, bước nhanh vài bước đuổi theo.

      “Ba, me, đại tỷ phu cùng nhị ca tới.”

      Mới bước vào cửa lớn, Mặc Mặc buông tay Triệu Kỳ cùng Lý Hạo ra, la lớn trong phòng khách.

      Với kỷ luật nghiêm khắc của Triệu gia, chỉ có riêng có đặc quyền hô to gọi lớn như này.

      Ngồi ở ghế salon xem tin kinh tế tài chính, Triệu lão gia nghe thấy, buông báo ra nhìn về phía cửa, đối với mấy người trẻ tuổi hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ như biết.

      “Mấy người sao giờ mới đến a!” Cùng ba xem tin kinh tế tài chính lâu, Triệu Tranh như phát điên cuối cùng như thấy cứu tinh, nhàng thở ra, nhanh chóng đứng lên nghênh đón.

      “Lý Hạo sáu giờ mới tan sở.” Triệu Kỳ thản nhiên , vừa vừa cùng diễn viên của mình sóng vai vào trước mặt ba, cung kính , “Ba.”

      “Ân.” Triệu lão gia hừ tiếng.

      Tần Nghị cam lòng yếu thế, cũng liền vượt qua, kêu lên tiếng, “Bác trai.”

      Triệu lão gia liếc cái, buông tờ báo đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc : “Mọi người đến đông đủ, dọn cơm !”

      Bị xem ràng, mặt Tần Nghị cứng ngắc.

      “Dọn cơm, dọn cơm nào!”

      Hoàn toàn tương phản lại với , nghe lệnh truyền ra, mặt Mặc Mặc hưng phấn vô cùng.

      Chỉ thấy nhóc khoa chân múa tay vui sướng chạy đến bên người Triệu lão gia, đỡ lấy cánh tay của ông hôn: “Ba, chúng ta cùng !”

      Triệu lão gia cười cười, vỗ đầu : “Hảo!”

      Thấy màn như vậy, Triệu Kỳ cùng Lý Hạo nhìn nhau cười: chi có thiên chân khả ái Mặc Mặc mới có thể mềm hóa ba họ, người luôn nghiêm túc.

      Đứng ở phía sau bọn họ, Tần Nghị chứng kiến hai người hề cố kỵ trước mặt mình liếc mắt đưa tình, xem ra tồn tại, tâm tình thập phần tồi tệ.

      Vẻ mặt trầm theo những người kia vào phòng ăn, trơ mắt nhìn muội muội chạy tới chạy lui như bươm bướm, hỗ trợ trải khăn ăn, sớm trở thành thành viên của ngôi nhà này. Còn ? Từ đầu tới đuôi chỉ là người khác.

      Phát này càng làm thêm khó chịu.

      Bàn ăn là kiểu bàn tròn, Triệu lão gia, Triệu phu nhân, Lý Hạo, Triệu Kỳ, Triệu Tranh, theo thứ tự lớn ngồi, còn Mặc Mặc như thường lệ, sớm ngồi giữa Triệu lão gia và Triệu phu nhân.

      Tần Nghị ngồi chỗ cũng an bài coi như vừa lòng. Ít nhất, khoảng cách giữa và Triệu Kỳ còn tạm được. Nếu như có thể ngồi ở chỗ Lý Hạo kia càng hoàn mỹ. Tần Nghị ác độc nghĩ, bất giác lại muốn tặng cho tên nam nhân kia cái nhìn hung hãn.

      Vô điều kiện tiếp thu địch ý của , Lý Hạo giơ đũa, bất đắc dĩ lắc đầu: Có câu, vâng, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, quan tâm bị loạn a!

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/



      Cuốn 1 Chương 54. Nước hoa.

      Bữa tối kết thúc là chín giờ rưỡi tối.

      Triệu lão gia ho hai tiếng, đẩy ghế đứng lên, trầm giọng “Lý Hạo, cậu theo tôi xuống.”

      “Dạ.” Lý Hạo khẽ đáp, theo sau lưng Triệu lão gia vào thư phòng.

      Triệu Tranh nhìn bóng lưng ba biến mất, trong nháy mắt thân hình nhảy loi choi, trở về phòng chơi.

      Mặc Mặc lại như con thoi trong phòng ăn, trợ giúp Triệu phu nhân thu thập bát đũa.

      Triệu Kỳ chậm rãi về phòng khách, mở ti vi.

      “Kỳ Kỳ–” yếu ớt vang lên.

      Triệu Kỳ run lên, nhìn về phía thanh vang lên, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh gã nam nhân đó,

      “Làm gì?” giọng vẫn như cũ nhàn nhàn vang lên.

      Khẽ vươn tay ra, kéo vào lòng, Tần Nghị nhìn “Kỳ Kỳ, với em, em, em hiểu ?”

      Nguyên lai, tâm trạng phi thường, ba chữ kia cũng phải khó thốt ra.

      tình phát triển đến mức này, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

      Đêm qua, chưa ra, Triệu Kỳ trong lòng thầm trả lời.

      Bất tri bất giác nghĩ lại đêm qua, ra ba chữ trong lúc sương mù che mắt,

      Tâm trí bắt đầu loạn nhảy.

      Hít sâu hơi, ánh mắt nhìn về phía ti vi, cầm điều khiển, sau đó quay lại lạnh lùng “Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”

      Bởi vì thích em, em, thích em ở cùng chỗ với Lý Hạo. Tần Nghị hò hét trong lòng.

      “Em còn a, tối hôm qua chẳng phải sao?” nắm lấy tay , lần nữa truy vấn.

      “Tôi biết.” Triệu Kỳ đơn giản trả lời câu.

      Tần Nghị lên lời.

      Chẳng lẽ bởi vì tình hình quan hệ tối qua quá mức kịch liệt?

      “Được rồi, kể hôm qua chưa, tại hãy nghe kéo thân thể lại gần bên mình, sau đó nhìn vào ánh mắt của , thập phần trịnh trọng “Kỳ Kỳ, ….”

      “Hai người làm gì đó?” Đột nhiên thanh vang lên chen vào.

      Sau đó vị tiểu muội Mặc Mặc của Tần gia vẫn được gởi nuôi ở Triệu gia vội vàng xông vào, khiến cho hai người vô cùng kinh ngạc, xông vào kéo Triệu Kỳ đến bên .

      Tay trống , Tần Nghị sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng quét mắt về phía nha đầu phá hỏng chuyện của , quát lên “Mặc Mặc”

      “Để làm gì?” giọng thập phần tình nguyện của Triệu Kỳ vang lên, thò đầu ra vẻ mặt kiên nhẫn nhìn .

      Tần Nghị tới, sau đó kéo tai Mặc Mặc “Em ra cho

      muốn a, Nhị ca cứu mạng” Mặc Mặc vùng ra sau đó chạy ra sau lưng Triệu Kỳ.

      cũng là đại ca của em!” Tần Nghị tức giận, bàn tay lại vươn về phía sau lưng Triệu Kỳ.

      Triệu Kỳ duỗi tay cản lại, đem Mặc Mặc bảo hộ sau người, nhàng lắc đầu với “Đừng như vậy, nếu chọc phá phải là tiểu hài tử.”

      Triệu Kỳ mở miệng khiến cho Tần Nghị đành phải thu tay lại, khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn muội muội cái, bất mãn “Cái tiểu hài tử này gần đây rất khiếm nhã, luôn luôn muốn phá .”

      Triệu Kỳ nhún vai, lành lạnh “Đây là nhiều năm qua quan tâm đến bé nên giờ bị báo ứng a.” Thế cho nên từ đầu đến tới cuối là chính chúng ta đứng ở bên này, tìm cách chỉnh .

      cái đầu từ sau lưng Triệu Kỳ lặng lẽ nhô ra, làm mặt quỷ với ca ca mình, giật dây : “Nhị ca, đừng để ý ấy! còn sớm, chị mau về phòng tắm nước nóng, thay đồ , sau đó dùng nước hoa của Thiến Thiến tỷ. Lập tức Đại tỷ phu ăn tươi nuốt sống chị a….”

      Vẻ cười vô cùng đắc ý.

      Tần Nghị mặt liền lên vẻ khiếp sợ.

      thôi, thôi, tắm rửa sạch , sau đó trang điểm…” Tiểu nha đầu cao hứng bừng bừng, kéo Triệu Kỳ về phòng.

      Tần Nghị nhấc tay cốc lên đầu nàng “Tiểu quỷ, những thứ này là ai dạy cho em?”

      “Tự học” Mặc Mặc chờ Tần Nghị cốc xuống, liền chạy trốn ra xa, dương dương tự đắc “Bây giờ ti vi hoặc internet những thứ như thế này thiếu gì, năm rộng tháng dài, mưa dầm thấm đất, cái gì từ từ rồi cũng biết a.”

      “Sau này cắt nửa tiền tiêu vặt của em.” Tần Nghị lộng quyền , để xem em còn có thời gian nhàn rỗi lên mạng đọc những thứ như thế nữa .

      “Cắt nửa cắt nủa, hừ ai sợ ai ? Em còn có đại tỷ phu, đại tỷ phu hiểu em nhất.” Mặc Mặc tuyệt sợ hãi, trái lại còn ngóc cái đầu lên tủm tỉm .

      “Em…” Tần Nghị trừng mắt, khó trách vì sao lại nghe lời như vậy, hóa ra là đằng sau sớm có chỗ dựa.

      Phốc.

      Triệu phu nhân thu thập thỏa đáng hết thảy, lúc này mới bất đắc dĩ đến, ôn hòa với Tần Nghị “Tiểu Nghị, sắc trời còn sớm, cháu hôm nay nghỉ đêm ở đây nhé, phòng bác cũng thu xếp xong.”

      Chỉ có bác là tốt nhất, khiến nỗi buồn khổ trong lòng của như bầu trời u ám được ánh mặt trời chiếu ấm, tràn ngập ôn hòa.

      Tần Nghị cảm động “Cảm ơn bác .” hận thể đem bác ôm lấy để cám ơn.

      có gì.” Triệu phu nhân mỉm cười, vẫy tay với Mặc Mặc núp sau lưng Triệu Kỳ “Mặc Mặc, lại đây.”

      “ Dạ” Mặc Mặc lập tức bịch bịch chạy đến bên người Triệu phu nhân, rúc đầu vào lòng bà, bộ dáng thập phần thân mật.

      Tiểu quỷ còn mau ra, Tần Nghị trong lòng lớn tiếng kêu lên.

      Nhưng lão thiên tựa hồ theo ý , chỉ thấy Mặc Mặc đột nhiên lại từ trong ngực Triệu phu nhân thò đầu ra, đối với ca ca của mình nghiêm khác cảnh cáo “Lão đại, cho phép gặp mặt nhị ca, chị ấy lập tức phải lập gia đình.”

      Nằm mơ, Tần Nghị hừ lành.

      Xì.

      Cứ mỗi lần chứng kiến đôi huynh muội này cãi nhau, Triệu Kỳ nhịn được đều phì cười, cười đủ rồi, khi quay đầu lại liền phát ánh mắt nam nhân nhìn mình, thần sắc ai oán như là trượng phu nhìn thấy thê tử lừa gạt mình.

      Phát khí có phần nặng nề, Triệu Kỳ tò mò hỏi “Tần Nghị, làm sao vậy?”

      “Nước hoa, vẫn còn nước hoa” Tần Nghị nhìn , bất mãn lên án “Em tối qua…”

      A? Triệu Kỳ mặt liền đỏ ửng, khe khẽ “Bởi vì… cái kia… Thiến Thiến , cái áo ngủ gợi cảm là đủ rồi.”

      Thiến Thiến nguyên lai là “Nhị thiếu, nếu còn nghĩ đến hôm sau muốn ra khỏi nhà được, vậy chỉ được mặc bộ y phục, nếu cậu còn dùng cả nước hoa mất mạng đó! Nước hoa này sức hấp dẫn lớn, ai bỏ qua được!”

      Cái gì gọi là cái áo ngủ gợi cảm là đủ rồi?

      “Chưa đủ, chưa đủ” Tần Nghị lớn tiếng kêu lên, bàn tay nắm lấy cổ tay cổ “, tại muốn xem em định làm gì.”

      cho phép tên nam nhân họ Lý kia nhìn.

      Cuốn 1 Chương 55. Có gian tình.

      “Lý Hạo!”

      cước đá văng cửa phòng tổng giám đốc, Tần Nghị sải bước vào, lớn tiếng hô tên tình địch.

      Phanh!

      Phanh phanh phanh, bang bang!

      Liên tiếp tiếng động của đồ vật rơi xuống đất.

      ghế hai bóng người gắt gao quấn chung chỗ nhanh chóng tách ra, mỗi người chỗ.

      “Cậu đột nhiên xông vào để làm gì? Sao gõ cửa?” Người bị gọi tên bước tới, sắc mặt có điểm biến thành màu đen, ngữ khí cũng u.

      “Tôi có gõ cửa, chính là ai để ý. Thư ký Hồ cũng ở—–“

      , Tần Nghị đột nhiên phát có điểm lạ.

      Tập trung nhìn vào góc phòng, kia phải là thư ký Hồ làm cho Lý Hạo năm, sáu năm rồi là ai?

      Hơn nữa nhìn má nàng hồng hồng, cái mũi hồng hồng, cái miệng hồng hồng sưng tấy, nút quần áo cũng bị mở hết cả, còn chưa kịp cài lên, tóc cũng rối bời, gương mặt trang điểm cũng vừa bị hung hãn chà qua.

      Này…

      Tần Nghị dám lấy tính mạng của ra đánh đố: Nếu hai người kia lúc nãy phải có gian tình, đem đầu xuống cho mọi người làm cầu đá!

      Kinh dị mở to mắt, ngón tay chỉa chỉa Lý Hạo, lại tiếp tục chỉa chỉa vào Hồ thư ký xấu hổ, khỏi năng lộn xộn: “Các người… Các người.”

      “Như cậu chứng kiến.” Lý Hạo chỉnh lại âu phục của mình, ngồi trở lại ghế da, lãnh đạm .

      “Nguyên lai nhiều năm gần phụ nữ như lời đồn đều là giả!” Tần Nghị cực kỳ hoảng sợ.

      “Tôi xin cậu, Tần tiên sinh, cậu là nam nhân, cậu cũng biết, nam nhân ai cũng có nhu cầu.” Vuốt buốt chiếc bút máy bàn làm việc, Lý Hạo .

      Mặt thư ký thoáng chốc trở nên trắng bệch.

      ,… như thế phải có lỗi với Kỳ Kỳ sao?” Sắc mặt Tần Nghị tốt, năng cũng lộn xộn, lớn tiếng chất vấn.

      “Chuyện của tôi và ấy, Tiểu Kỳ biết.” Lý Hạo .

      ấy biết sao?” giọng Tần Nghị cực cao.

      bên thư ký hết chịu nổi khẽ run lên, chút huyết sắc còn lại mặt cũng biến mất.

      “Sớm biết.” Lý Hạo thản nhiên liếc mắt nhìn thư ký cái, ánh mắt nhìn mơ hồ.

      “Vậy còn có mặt mũi nào cùng ấy kết hôn? xứng!” Tần Nghị la lớn.

      “Xứng hay xứng phải tôi định đoạt.” Lý Hạo trầm mặc hồi, cúi đầu , “Hôn này là do Tiểu Kỳ quyết định, mà chỉ cần tiểu Kỳ kiên trì, tôi nhất định cùng ấy kết hôn. Bất kể như thế nào.”

      “Thế còn ấy?” Tần Nghị phẫn nộ chỉ tay về phía Hồ thư ký.

      “Đó là chuyện của ấy, liên quan tới cậu.” Lý Hạo lãnh đạm .

      “Chỉ cần là có quan hệ tới Triệu Kỳ, là có liên quan tới tôi.” Tần Nghị lớn tiếng.

      ấy với cậu giải trừ hôn ước.” Lý Hạo thản nhiên , “tôi muốn kết hôn với ấy.”

      “Tôi bao giờ để Kỳ Kỳ gả cho !” Tần Nghị rống to tiếng, bước ra, hung hăng đạp cửa.

      Phía sau cửa, Lý Hạo đẩy ghế da, từng bước tới bên nữ tử lạnh run cầm cập ngồi mặt đất, nâng vai dậy, nháy mắt với mấy cái, cười ngất.

      “Kỳ Kỳ!”

      Đẩy cửa nhà Triệu Kỳ ra, Tần Nghị như trận gió cuốn vào, la lớn.

      “Ân?” nằm ghế salon nghỉ ngơi, Triệu Kỳ chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía .

      vài bước tới mặt , Tần Nghị thở hổn hển : “Vừa rồi… vừa rồi tới tìm Lý Hạo, …”

      tìm Lý Hạo sao?” Triệu Kỳ nhíu mày.

      “Đúng thế! định đêm đó lật bài ngửa với , nhưng có người gọi điện thoại, là công ty có việc, vội , tới giờ về. Cho nên hôm nay tự mình tìm, quả nhiên bắt người!” Tần Nghị lòng đầy căm phẫn , “Hơn nữa, em biết ? Vừa rồi, chính là vừa rồi, nhìn thấy… thấy Lý Hạo, … cùng Hồ thư ký…”

      “Hai người bọn họ cùng chỗ phải ?” Triệu Kỳ tiếp lời , chậm rãi .

      “A?” Tần Nghị sửng sốt, “Em biết?”

      “Tôi sớm biết.” Triệu Kỳ đạm cười ,

      ấy biết!

      “Biết mà em còn muốn cùng kết hôn?” Tần Nghị khó chịu kêu to.

      “Có gì sao? Nam nhân mà, trước khi kết hôn chuyện này là bình thường, chỉ cần sau khi kết hôn ấy có thể chung thủy với tôi tốt rồi.” Triệu Kỳ cười cười, thèm để ý.

      ấy còn cười được?

      “Như vậy sao được!” Tần Nghị đồng ý kêu to, “Trước khi kết hôn đối với em chung thủy, làm sao đảm bảo sau khi kết hôn chung thủy?”

      “Vậy còn ? Đừng quên, với tôi đính hôn bao lâu, bên cạnh nữ nhân ít a!” Triệu Kỳ thản nhiên liếc , bình tĩnh .

      …” Tần Nghị nghẹn lời.

      Ấp úng hồi lâu, mới thấy ăn khép nép : “Nhưng bây giờ phải sửa rồi sao? chỉ có mình em, cũng chỉ muốn mình em.”

      “Cho nên , tôi và ấy giống nhau.” Triệu Kỳ theo lời nhàng .

      “Hả?” Tần Nghị khó hiểu nhìn nàng.

      “Tôi giống sao, cùng với có quan hệ mập mờ?” Triệu Kỳ nhìn , hảo tâm giải thích ràng cho hiểu, “Lý Hạo cùng Hồ thư ký, tôi và , giống nhau, trước hôn nhân chung thủy. Tính ra, tôi và ấy kẻ 8 lạng người nửa cân. Cho nên, nếu có gì khác nhau tính toán gì. Mở mắt, nhắm mắt, mặc cho ngày trôi qua, lùi bước trời yên biển lặng.”

      “Như vậy sao được!” Tần Nghị cố chấp, “Các người thể như vậy! Các người căn bản có tình cảm, sao có thể tùy tiện quyết định kết hôn?”

      “Tôi vất vả lắm mới tìm được nam nhân tình nguyện vì nhà tôi mà đầu rơi máu chảy, vì sao phải buông tha?” Triệu Kỳ châm biếm lại, “Hơn nữa, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng. Tôi cùng ấy ở cũng chỗ nhiều năm, sớm bồi dưỡng tình thân. Nếu có tình , tình thân là đủ!”

      ấy còn muốn cùng Lý Hạo bồi dưỡng tình ? Vậy cùng ấy là cái gì?

      “Thế còn ? Em coi là gì?” Tần Nghị bi phẫn chất vấn.

      “Bạn tình.” Triệu Kỳ lạnh lùng phun ra hai chữ.

      “Bạn… Bạn tình.” Hai chữ này xong, Tần Nghị như sụp đổ.

      “Bằng , còn có thể là gì?” Triệu Kỳ nhàng cười, như thể phun ra loạt đạn găm thẳng vào trái tim của Tần Nghị, “ tại, chúng ta có quan hệ gì, còn ở giường quan hệ. Mỗi lần quan hệ là đêm, nhiều lần quan hệ, phải kêu là bạn tình sao?”

      Khẽ liếm liếm môi, tán thưởng nhìn : “ thể thể thừa nhận, mười mấy năm, kỹ thuật của điêu luyện.”

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/



      Cuốn 1 Chương 56. Say rượu.


      ‘”Bạn tình. Bạn tình … ấy tôi là bạn tình… ấy lại tôi là bạn tình….”

      Nam nhân thất tình ngồi xổm góc, điên cuồng uống rượu, lẩm bẩm.

      “Thôi nào, phải là hai chữ đơn giản sao? Chút khinh địch nhoi như thế đánh gục Tần đại thiếu gia rồi sao?” Nam nhân tuấn lãnh khốc hai tay ôm ngực, ngồi ở ghế xoay cao nhìn xuống nam nhân hồn siêu phách tán .

      Trong góc tối nam nhân như oan hồn chậm rãi ngẩng đầu, liếc cái, hơi thở bạc nhược : “Có thể đả kích sao? Mười hai năm hôn ước, kết quả là, ấy tôi là bạn tình của ấy!…. ấy đem ta làm gì? Giấy vệ sinh sao? Dùng qua liền vứt bỏ?”

      “Giấy vệ sinh chỉ dùng lần, còn cậu là dùng nhiều lần mà. Hơn nữa dùng lần hay dùng mười hai năm nay, đảm bảo chất lượng cũng đủ tốt, cậu nên thỏa mãn.” Nam nhân lãnh khốc cầm chén rượu nhấp ngụm, miễn cưỡng .

      buồn bực trong lòng Tần Nghị có tâm trạng nghe liên miên cằn nhằn, đắm chìm trong tâm trạng của mình, mỗi ly rượu là lần xót xa cho thân mình.

      Ngửa đầu, nâng chén rượu cuối cùng rót vào miệng, đột nhiên ném vỡ tan chiếc ly, sau đó nhảy dựng lên, giống như con gà chọi nhảy vọt tới bên nam nhân lãnh khốc, níu chặt vạt áo của , lớn tiếng hỏi: “Cậu , , tôi có gì thua kém? Cậu xem, tôi có gì so bì được với ? Cậu , vì lý do gì mà ấy kiên quyết chọn Lý Hạo kết hôn? Cậu , , cả tiểu nha đầu cũng ở bên với chúng! Tôi tứ cố vô thân ! Cậu …”

      tôi đánh cậu.

      Nam nhân lãnh khốc khẽ khinh động vẻ mặt.

      Cậu có gì thua kém? Cậu tứ cố vô thân? Vậy cậu nghĩ tôi sao? Tuy rằng tôi luôn giúp đỡ cậu, nhưng cũng ít lần cậu coi tôi như đồ bỏ ? Trả lại cho cậu đó, cậu có chút gì cảm tạ ta, mà có chuyện gì ủy khuất đều chạy tới, thậm chí lấy rượu đầu độc ta?

      Hơn nữa, vừa mới ngay tại đây lại còn đập vỡ ly uống rượu !

      Đẩy ra, nam nhân lãnh khốc lạnh lùng : “Mặc Mặc phản bội cậu, đó là chuyện bình thường. Khi bé năm, sáu tuổi, ngày nào cậu cũng cho ăn bánh bao, sau đó mặc bé khóc lóc vẫn đẩy tới Triệu gia thời gian, cậu hiểu chưa.”

      có cách nào khác! Tôi đâu biết chăm sóc tiểu hài tử!” Tần Nghị mềm nhũn ghé vào bàn làm việc, tôi làm hết sức tôi có thể làm rồi.”

      “Cho nên tôi , đáng đời cậu.” Nam nhân lãnh khốc vui sướng khi thấy người gặp họa.

      “Này, cậu có phải em của tôi đấy?” có cần thiết những lời như thế ? Tần Nghị trừng .

      “Hảo hảo, nữa!” Nam nhân lãnh khốc vỗ vỗ vai , lấy trong tủ rượu chai XO, mở nắp bình, rót đầy chén cho Tần Nghị, “Nào, uống rượu uống rượu ! em ta mượn rượu giải sầu.”

      “Aizz, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm.” Tần Nghị thở dài hơi, như đọc thơ.

      Tay cầm bình rượu của nam nhân lãnh khốc run lên, thiếu chút nữa tự tay làm bể bình rượu quý.

      Người này, bị những đả kích liên tiếp khiến cho đầu óc bình thường sao?

      “Minh nguyệt kỷ hữu, bả tửu vấn thanh thiên!”*

      (“Mấy lúc có trăng thanh? Nâng chén hỏi trời xanh!”. câu thơ trong bài “Thủy Điệu Ca” của Tô Đông Pha)

      Nam nhân thất tình tiếp tục rung đùi đắc ý phì ra câu thơ, nâng cao chén rượu lên trước chùm đèn thạch treo trần nhà hào hùng , “Cạn ly!”

      xong, uống hơi cạn sạch.

      điên rồi.

      Nam nhân lãnh khốc lắc đầu gì.

      “Uy, rượu đâu? Ông chủ, rượu đâu?” giơ cái chén rỗng tuếch lên định lấy thêm rượu, lại phát nửa ngày giọt, Tần Nghị đập lên bàn ầm ầm gào thét.

      “Đến đây đến đây.” Càng ngày lại càng coi nơi này là chỗ cung cấp rượu miễn phí. Nam nhân lãnh khốc gì rót đầy chén cho .

      “Cử bôi minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân.” **

      (Nâng chén mời trăng sáng, Nâng ly trăng sáng, bóng ra ba người.)

      Lại là câu thơ, xong liền uống chén rượu.

      Nam nhân lãnh khốc đỉnh đầu rớt xuống giọt mồ hôi lạnh.

      “Đãn sử chủ nhân năng túy khách, bất tri hà xử thị tha hương.”

      (Nhưng khiến chủ nhân say lòng khách, biết chốn nào là quê hương.)

      Hai giọt mồ hôi lạnh.

      câu thơ, chén rượu, nam nhân lãnh khốc vẻ mặt ngây dại cả ra nhìn Tần Nghị u buồn, biết từ khi nào học nhiều thơ từ khổ thế.

      “Rượu… rượu… bạn tình… ô ô. Bạn tình… ô .. ô… Kỳ Kỳ, ấy coi tôi như bạn tình….”

      Rốt cục, bị rượu làm cho quay cuồng, nghĩ mãi ra, Tần Nghị trở về như lúc ban đầu gào khan.

      Bị tra tấn mấy giờ liền, nam nhân lãnh khốc đau cả đầu. nhịn được nữa, đem bình rượu còn hơn phân nửa nhét vào tay Tần Nghị, xoay người vào phòng nghỉ riêng, đóng cửa rầm cái, lấy điện thoại di động ra bấm số gọi.

      Điện thoại nhanh được kết nối, đợi đối phương mở miệng, liền từ từ : “Uy, nghe tôi , Triệu nhị tiểu thư, thời gian chơi dài như vậy, muốn chấn chỉnh đủ chưa?… Đúng vậy, ở đây, uống rượu! Xem bộ dạng là bị làm cho tổn thương thấu tâm… Đúng vậy a, tôi xem, nếu như còn tiếp tục nữa, chắc chắn điên mất… Xem tình hình chưa có say, nhưng tại uống quá nhiều rồi… Hảo… hảo hảo hảo, muốn tìm cũng tìm thấy… Tôi lập tức đưa về.”

      Thu xếp xong xuôi, nam nhân lãnh khốc tâm tình vui mừng khôn xiết đẩy cửa ra, vội vàng bước tới bên kẻ rót rượu ồng ộc vào ly để uống, gạt tay ra, “, tôi đưa cậu về, Triệu Kỳ ở nhà chờ cậu.”

      “Tôi quay về!” Tần Nghị gạt tay , ôm bình rượu uống tiếp, vừa uống vừa lẩm bẩm: “Bạn tình… bạn tình…”

      Nam nhân lãnh khốc lắc đầu vài cái, hận thể cầm vỏ chai rượu đập vào đầu , khiến ngất , để cho mình khoảng yên lặng.

      “Tôi uống rượu!”

      Mới qua vài giây đồng hồ, trận hơi rượu ụa ra, cùng với người nào đó trịnh trọng tuyên cáo.

      Xong đời, lại muốn bắt đầu rồi.

      Nam nhân lãnh khốc mặt tia cười, khóc ra nước mắt.

      “Hồng, tôi phải về.” Tự dưng đứng dậy, với tay lấy áo khóc, hề báo trước xoay người ra ngoài, còn vẫy vẫy tay lại “bye bye!”

      “Cậu muốn đâu?” Nam nhân lãnh khốc ở phía sau hỏi .

      “Về nhà a!” Tần Nghị lớn tiếng .

      “Nhà ai?”

      “Hỏi thừa, đương nhiên là nhà Kỳ Kỳ!” Tần Nghị trả lời bẫng.

      Nam nhân lãnh khốc hiểu hiểu.

      là phục .

      Vội vơ lấy chìa khóa, nhanh chóng bắt theo : “Đợi chút, tôi đưa cậu về.”

      —————————————————

      Giải nghĩa :

      * : Tô Đông Pha

      Tô Thức (Chữ Hán: 苏轼, 8/1/1037–24/8/1101), tự Tử Chiêm, tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là trong Bát đại gia Đường Tống.

      Câu thơ thuộc bài “Thủy Điệu Ca”

      Minh nguyệt kỉ thời hữu?

      Bả tửu vấn thanh thiên:

      “Bất tri thiên thượng cung khuyết,

      Kim tịch thị hà niên?”

      Ngã dục thừa phong qui khứ,

      Hựu củng huỳnh lâu ngọc vũ,

      Cao xứ bất thăng hàn.

      Khởi vũ lộng thanh ảnh,

      Hà tự tại nhân gian!

      Chuyển chu các,

      Ðê ỷ hộ,

      Chiếu vô miên,

      Bất ưng hữu hận,

      trường hướng biệt thời viên?

      Nhân hữu bi hoan li hợp,

      Nguyệt hữu tình viên khuyết,

      Thử cổ nan toàn.

      Ðãn nguyện nhân trường cửu,

      Thiên lý cộng thiền quyên.


      Bản dịch

      Mấy lúc có trăng thanh?

      Cất chén hỏi trời xanh:

      “Cung khuyết chính từng,

      Ðêm nay là đêm nào?”

      Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,

      Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,

      cao kia lạnh buốt.

      Ðứng dậy múa giỡn bóng,

      Cách biệt với nhân gian!

      Trăng quanh gác tía,

      Cuối xuống cửa son,

      Dòm kẻ thao thức,

      Chẳng nên ân hận,

      Sao cứ biệt li trăng tròn?

      Ðời người vui buồn li hợp,

      Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,

      Xưa nay đâu có vạn toàn.

      Chỉ nguyện đời ta trường cửu,

      Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.

      Dịch thuật: Nguyễn Hiến Lê

      ** : Lý Bạch.

      Câu thơ thuộc bài thơ “NGUYỆT HẠ ĐỘC CHƯỚC”

      Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân.
      Cử bôi minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân.
      Nguyệt ký bất giải ẩm, ảnh đồ tùy ngã thân.
      Tạm bạn nguyệt tương ảnh, hành lạc tu cập xuân.
      Ngã ca nguyệt bồi hồi, ngã vũ ảnh lãng loạn.
      Tỉnh thời đồng giao hoan, túy hậu các phân tán.
      Vĩnh kết vô tình du, tương kỳ mạc vân hán.
      Bản dịch

      Dưới hoa rót rượu mình ta
      Nâng ly trăng sáng, bóng,ra ba người
      Trăng mê tửu, buông lơi
      Quầng vương bóng ảo chẳng rời chân
      thôi ba kẻ vui tri kỷ
      Cảnh vẫn tươi hòa quyện sắc xuân
      Ta ca trăng lượn vầng vũ trụ
      Ta múa bóng thành bạn nhảy chung
      Hoan hỷ cùng nhau khi tỉnh rượu
      Say rồi, mỗi kẻ lại chia xa
      Thế thái nhân tình khi được, mất
      Đành hẹn tao phùng ở chân mây.

      Dịch thơ : Nguyễn Thị Kiều Hương

      ————————————————————————————————————————–

      Hoàn cuốn 1.

      Cuốn 2: Rượu làm cho chúng ta loạn tính.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/


      Cuốn 2 Chương1. và transformers.


      Cuốn 2: Rượu làm cho chúng ta loạn tính.

      tiểu hài nam xinh xắn rã rượi nằm lên bàn học than thở.

      cậu bé tuấn tới gần, quanh vài vòng, tò mò hỏi: “Tần Nghị, thoạt nhìn cậu rất mất hứng, thậm chí tức giận, than thở cả nữa ngày, vì cái gì?”

      Thời gian qua cậu bạn sống vô tư đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm, đúng là hiếm thấy, nhưng cá tính của trong khoản thời gian ngắn thay đổi, mười phần tiếp thụ được.

      “Y Y hôm nay lại tới. ấy thay lòng đổi dạ.” Ghé mặt lên bàn, cậu bé rầu rĩ .

      “Y Y?” Cậu bé tuấn sờ sờ đầu, nghĩ ra Y Y trong lời của người bạn tốt là người nào.

      “Chính là nữ sinh hay đem đồ ăn vặt cho tớ.” Biết tâm tư đều đặt lên người tiểu muội muội cách vách tường kia, đối với những nữ sinh khác đều nhìn như thấy, ghé mặt lên bàn, cậu bé kiên nhẫn giải thích cho .

      “A…” nghe như vậy, cậu bé tuấn hiểu.

      “Nhưng là”, Gắn liền với những chuyện trước kia, lại hiểu, “ phải cậu thấy bé kia phiền phức sao? ấy tới phải hợp với tâm ý của cậu sao.?”

      “Lúc này cùng lúc đó là hai chuyện khác nhau!” ngồi dậy, vỗ bàn, lớn tiếng , “ ấy có thể đến, nhưng thể quá tuần đều tới được.”

      ? ? ? đầu cậu bé tuấn lên vô số dấu hỏi.

      Liên tiếp tuần tới có khác gì sao? Dù sao sớm hay muộn đều phải rời khỏi. xem ra, ngược lại ấy càng tới sớm càng tốt.

      “Khác nhau lớn!” cậu bé xinh xắn vô cùng bi phẫn , “Cậu biết ? tháng trước, thị trường xuất cái mới là Transformers, thoạt nhìn rất thú vị!”

      “Biến … hình transformers?” cậu bé tuấn trợn mắt há mồm.

      ? Transformers? Đây là cái gì với cái gì?

      “Đúng a, tớ thích nhất Optimus Prime (Kình Thiên Trụ), rất đẹp trai! Mỗi ngày về nhà chuyện đầu tiên chính là mở tivi xem Transformers. Tớ về sau nhất định phải làm người như …” Nhắc tới phim hoạt hình mình thích, cậu bé xinh xắn bắt đầu thao thao bất tuyệt.

      “Vân vân”, cậu bé tuấn nhanh chóng ngắt lời của , khó hiểu hỏi, “Chúng ta phải cái kia gọi là gì… Vấn đề Y Y là gì? Tại sao lại tán dóc đến Transformers rồi?”

      “Cậu từ từ nghe tớ !” chuyện ở chỗ đắc ý bị người cắt ngang, cảm xúc kích động của cậu bé xinh xắn bình tĩnh trở lại chút, thậm chí có chút rầu rĩ.

      “Bộ phim Transformers kia tuần lễ trước tớ cũng cho cậu xem rồi, thoạt nhìn rất thú vị đúng ?” Trong giọng tự giác mang theo tia chờ mong, đối với câu trả lời khẳng định chờ mong.

      “Đúng.” cậu bé tuấn vô lực gật đầu. Kỳ , cái gì transformers, kể chi tiết tí tẹo đều nhớ chút nào cả. đối với mấy thứ này có hứng thú, cho nên chỉ nhìn thoáng qua rồi quên. Bất quá lời này thể ra, nếu khi người bạn của kích động lên, bình an quay trở ra.

      “Lần đầu tiên nhìn đến, tớ liền xác định, tớ muốn có ít tiền!” Được đồng ý của người bạn tốt, cậu bé xinh xắn lập tức tiếp.

      “Nhưng là”, cong miệng lên, bất mãn , “Ông nội của tớ quy định, tiền tiêu vặt mỗi ngày được quá mười đồng, đồ chơi tới tết mới được mua. Bình thường nếu thích cái gì, tớ phải tự lực cánh sinh, ba mẹ cũng thể vụng trộm đưa tiền cho tớ, nếu khi bị phát liền bị xử lý bằng gia pháp.”

      “Ba mẹ cậu phỏng chừng so với cậu còn nghèo khó hơn.” cậu bé tuấn nhịn được mà chế nhạo. chỉ biết tiêu phí biết cực khổ của cha mẹ, từ quen tiêu tiền như nước, từ trước đến nay quen việc có bao nhiêu xài bấy nhiêu, tiền nhiều nhất trong túi chưa bao giờ vượt quá trăm. Có đôi khi, ba mẹ còn muốn trơ mặt, ăn khép nép hướng nhi tử vay tiền.

      “Đó là.” cậu bé xinh xắn cho đó là hổ thẹn trái lại xem đó là vinh quang, tiếp tục , “Nửa tháng trước, tớ trung tâm thương mại, phát bộ Transformers, cực kỳ thích! Chỉ tiếc nó chào giá hơn ba trăm, trong tay tớ có nhiều tiền như vậy. Tớ đợi được. Cho nên tớ tính thế này, muốn mua được nó, tớ phải bỏ toàn bộ tiền tiêu vặt trong nửa tháng vào. Vừa vặn, Y Y mỗi ngày đem đồ ăn vặt đến cho tớ, hơn nữa phần lớn là hợp khẩu vị của tớ, chỉ có cái màu trắng là ăn thôi! Cứ như vậy, tớ cũng cần tiêu tiền của mình, gom tất cả lại, tốt!”

      tới đây, nét cười mặt lại được thay thế bởi phẫn nộ– “Nhưng là! Tớ gom được hai tuần, còn thiếu tiền tiêu vặt tuần nữa là đủ, nhưng ấy còn thích tớ nữa! Làm sao có thể? Transformers của tớ làm sao bây giờ?”

      ra là thế. Tiểu hài nam tuấn hiểu rồi.

      còn gì

      “Còn có việc, tớ lại càng thể nhẫn nhịn.” Hít hơi sâu, hài nam xinh đẹp cắn răng .

      “Cái gì?” Nam hài tuấn sớm chuẩn bị tinh thần hứng lấy quả boom tiếp theo.

      “Cậu có biết vì sao ấy tới tìm tớ?” Nam hài xinh đẹp hỏi.

      “Vì cái gì?” Nam hài tuấn xem chừng mọi chuyện có vẻ xuống.

      “Bởi vì ấy còn mến nữa.” nam hài xinh đẹp tức giận .

      “Nha.” Cứ như vậy? Nam hài tuấn thờ ơ nga tiếng, lãnh đạm , “Nhưng mà đối với cậu cũng sao.” Bởi vì cho tới bây giờ cũng có thích bé đâu.

      “Cái gì gọi là sao? Cậu có biết cái này nghĩa là gì ?” Nam hài xinh đẹp đập mạnh cái bàn đáng thương, kêu to.

      “Chứng minh cái gì?” Nam hài tuấn hỏi.

      “Chứng minh tớ bằng người.” Nam hài xinh đẹp kêu lớn.

      “A?” Có ý tứ gì? Nam hài tuấn như lọt vào trong sương mù.

      được! Càng nghĩ càng giận!

      “Này làm sao có thể!” Liên tục đập cái bàn đáng thương dừng, tay nam hài xinh đẹp đỏ ửng nhưng cơ bản chủ nhân nó nhận ra.

      được!” đột nhiên đứng phắt lên, ý chí chiến đấu sục sôi , “Tớ muốn tìm người kia, quyết đấu!”

      “Quyết đấu?” nỗi băn khoăn chưa có lời giải, lập tức lại nỗi niềm nữa lớn hơn. Nam hài tuấn mở to hai mắt, giống như quái vật nhìn tiểu đồng bọn, biết suy nghĩ kiểu gì lại đột nhiên dịch chuyển đến mức này.

      “Đúng! và tớ, hai người chúng tớ chỉ có người được tồn tại thế giới này!” Nam hài xinh đẹp lòng đầy căm phẫn .

      ?”Nam hài tuấn sớm bị làm cho hồ đồ, “ là ai? YY?”

      phải! Là YY còn mến nữa!” Nam hài xinh đẹp nghiến răng nghiến lợi .

      “Chuyện này có quan hệ gì tới ?” Nam hài tuấn ngày càng hồ đồ.

      “Chính là ! Đều là do ! Cậu biết, hai ngày này nữ sinh đến tìm chúng mình ngày càng ít, là bởi vì các ấy đều tìm ! » Nam hài xinh đẹp oán hận.

      “Chuyện tốt a!” vẻ mặt nam hài tuấn thoải mái. “Các ấy đến làm phiền chúng mình, chúng mình có nhiều thời gian hơn làm chuyện của mình, phải tốt sao? Hơn nữa tớ nhớ , cậu trước kia phải đều kêu muốn càng ấy biến mất sao?”

      “Trước khác nay khác!” Nam hài xinh đẹp khó chịu , “Tớ cần các nàng dính vào chuyện của tớ, nhưng các ấy sao lại tới tìm ta, là bởi vì xem ra các ấy thấy người khác, so với tớ xuất sắc hơn, điều này sao có thể?”

      Phàm là chuyện gì cũng có thể. Nam hài tuấn tự chủ được nghĩ tới mẩu quảng cáo.

      làm có sao thể như vậy?” Đột nhiên, nam hài xinh đẹp nâng cao lượng khiến nam hài tuấn hoảng hồn.

      “Cho nên, tớ nhất định phải tìm quyết đấu!” Cuối cùng, cho ra kết luận.

      Cũng chỉ có , mới có thể đem hai chuyện liên quan gì đến nhau mà hùng hồn liên kết chúng với nhau. Nam hài tuấn bất đắc dĩ hỏi , “Gần đây nhất ba mẹ cậu cho cậu xem cái sách gì sao?”

      có, ông nội tớ cấm bọn họ cho tớ xem thêm những sách kia.” Nam hài xinh đẹp kiên quyết.

      Dừng lại chút, bổ sung câu: “Bất quá, hai ngày trước tớ vào thư phòng phát quyển sách, tùy tay lấy ra đọc, tớ nhớ là có đến người nước Nga, vợ có người khác, chạy tìm người kia quyết đấu, kết quả bị súng bắn chết.”

      Nam hài tuấn có vẻ hiểu hiểu.

      “Vậy bây giờ cậu tính toán tìm quyết đấu, giống cái người gì gì kia hả?” hỏi.

      “Đúng!” Hài nam xinh đẹp nắm tay, khẳng định .

      “Liều mạng sống chết, bỏ qua?”

      “Đúng vậy!”

      “Cậu có biết tên họ là gì, người ở đâu ?” Nam hài tuấn hỏi ra mấy mấu chốt của vấn đề

      “Tớ sớm dò hỏi rồi.” Nam hài xinh đẹp đắc ý , “ học trường chúng ta, lớp mẫu giáo bé! Tên là Triệu… đúng rồi, Triệu Kỳ!

      “Triệu Kỳ?” Nam hài tuấn thưởng thức cái tên này, biết vì sao có chút cảm giác là lạ.

      “Hàn Quân Hồng, , chúng ta cùng tìm ! Tớ nhất định phải cho đẹp mặt!” Kéo theo bạn tốt, nam hài xinh đẹp nổi giận đùng đùng ra bên ngoài.

      Nam hài tuấn bất động tại chỗ.

      có được ?” Mỗi ngày đều có rất nhiều tiểu nữ sinh tới tìm , thiếu mấy người tính gì? hát ca chúc mừng còn chưa kịp a !

      “Tại sao ?” Nam hài xinh đẹp trừng mắt nhìn , “Vì tôn nghiêm nam nhân, tớ nhất định phải chiến đấu!”

      “Nam nhân?” Nam hài tuấn dở khóc dở cười. Bọn họ tại mới mấy tuổi mà tự xưng nam nhân !

      “Hàn Quân Hồng, thôi!” Tăng thêm lực, nam hài xinh đẹp kéo nam hài tuấn ra ngoài.

      “… Được rồi!” giảng đạo lý với người với người phẫn nộ lý trí, nam hài tuấn thông minh lựa chọn thuận theo tự nhiên. bước nhanh đuổi theo bạn , hai người cùng nhau ra ngoài.

      Kỳ , theo xem diễn cũng tệ, cũng muốn coi. Ít nhất hôm nay trở về có chuyện để kể cho Thanh Thanh nghe, chuyện này vô cùng nóng hổi a.

      chứng minh, quyết định của vô cùng chính xác. Từ nay về sau, hai mươi năm liền, ở bên Tần Nghị, nhìn bạn và người kia diễn vô số chuyện miễn phí cho xem, là tốt a.


      Cuốn 2 Chương 2. Đánh nhau.

      Nhà trẻ lớn, hai người rất nhanh chóng tìm được tình địch Triệu Kỳ kia ở trong lớp.

      Nam hài xinh xắn bắc loa tay, đúng ở bục giảng, giống như đế vương tuần tra, liếc mắt cao ngạo hỏi: “Ai là Triệu Kỳ?”

      đám tiểu hài nhi ngồi im ở chỗ của mình, ánh mắt non nớt nhìn chằm chằm mặt của nam hài xinh xắn, hơi giật mình, kinh hồn táng đảm.

      mau, rốt cuộc ai là Triệu Kỳ!” Đè xuống đáy lòng sợ hãi, nam hài xinh xắn lớn tiếng hỏi.

      Tập thể trầm mặc, chỉ dùng ánh mắt hồn nhiên ngây thơ nhìn .

      “Cậu gọi tôi phải ?”

      Hồi lâu, cánh tay chậm rãi giơ lên, giọng cũng chậm rãi y như thế, mang theo tia nghi hoặc.

      Theo tiếng nhìn lại, nam hài xinh đẹp thấy ngay ở góc tối của phòng, ở giữa lớp, tiều hài tử ngồi ở đó. cắt tóc ngắn, người mặc áo sơ mi, phía dưới là quần bò, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, thập phần tuấn tú động lòng người. Chỉ tiếc, khuôn mặt lạnh lùng chút biểu cảm, nếu nhất định là người được người khác vô cùng thích.

      “Chính là cậu? Triệu Kỳ?” Nam hài xinh đẹp đến trước mặt , đem đánh giá cao thấp phen, khẽ xùy tiếng khinh thường, “Hóa ra bộ dạng cũng chỉ đến thế này thôi?” Làm sao so với được.

      “Tôi là Triệu Kỳ, cậu là ai?” Trong lúc đánh giá, tiểu hài tử cũng đánh giá .

      Tiểu hài tử dám khẳng định hề biết . Nhưng là, người này vừa vào cửa, phân trần gì liền muốn gọi tên gặp mặt . Hơn nữa, vừa thấy mặt, được câu dễ nghe mà trực tiếp thái độ sao?

      “Tần Nghị!” nam hài xinh đẹp ngẩng đầu lên, vô cùng kiêu ngạo tự hào báo đại danh.

      “Tần Nghị?” Tiểu hài tử nhìn , lắc đầu, “ biết!”

      mặt nam hài xinh đẹp xuất mảng đỏ.

      “Cậu biết ta cũng sao, bởi vì ta cũng biết cậu?” Đảo mắt trừng trừng nhìn tiểu hài tử cái, hai tay ôm ngực, hung hăng dậm chân cái, lại hừ lạnh tiếng tăng thêm ngữ khí, “hừ!”

      “Hả” Tiểu hài tử uy hiếp của mà thay đổi, thản nhiên nhìn cái, thờ ơ , “cậu biết tôi, vậy tìm tôi làm gì?”

      “Tôi muốn tìm cậu quyết đấu!” Nam hài xinh đẹp lớn tiếng tuyên bố.

      “Quyết đấu?” câu ra, chỉ tiểu hài tử mà người vây xung quanh cũng sôi trào.

      Tiểu hài tử hoài nghi tai mình nghe lầm.

      “Tôi cãi lộn với cậu sao?”Tiểu hài tử hỏi.

      phải.”

      “Tôi trộm tiền cậu?”

      phải.”

      “Tôi đốt nhà cậu sao?”

      phải.”

      “Tôi…”

      “Cậu biết còn cố hỏi!” Nam hài xinh đẹp cắt đứt lời của , căm tức , nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng hỏi, “Cậu làm gì, lòng cậu biết nhất.”

      “Tôi làm cái gì sao?” Tiểu hài tử khó hiểu nhìn . Trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

      Xem ra thực . Nam hài xinh đẹp bất đắc dĩ, gầm lên tức giận cho biết nguyên nhân : “Cậu đoạt YY!”

      “YY?” Tiểu hài tử hiểu ra sao, khó hiểu nhìn , “Ai là YY?”

      “Tớ…” tiểu nương mặc váy công chúa đáng chầm chậm từ trong đám người vây quanh tiến ra, khuôn mặt đỏ như trái táo, nửa là do hưng phấn, nửa là thẹn thùng, làm cho người ta nhịn được chỉ muốn hung hăng cắn cái.

      Tiểu hài tử nhìn nàng lúc lâu, quyết định hỏi ra suy nghĩ trong lòng: “Bạn là ai?”

      “Tớ… Tớ… Tớ… Oa!” Tiểu nương dẹt miệng, hốc mắt trong thoáng trở nên hồng hồng, đặt mông ngồi dưới đất, hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống.

      Vốn tâm ý phiền loạn, tiểu nương này còn khóc lóc, tâm tình nam hài xinh đẹp càng khó chịu. xoay người hung hăng trừng mắt nhìn nàng cái, hung tợn : “Khóc cái gì mà khóc? Phiền chết .”

      “Oa…” Tiểu nương bị mắng, khóc càng dữ hơn.

      “Các bạn… Các bạn đều là người xấu! Người ta… Người ta mỗi ngày đều đưa cho các bạn đồ ăn vặt!” giọng nghẹn nghẹn, tiểu nương lên án hai kẻ này ăn thịt xong rồi có ân lại còn nương tay, thậm chí tiểu nương ta đây mất công chăm chút diện mạo mà tiểu hài tử có nhớ gì tới.

      “A?” Tiểu hài tử gì, “Mỗi ngày đều đặt đồ ăn vặt bàn tôi nguyên lai là bạn nha!” còn hiểu vì sao dạo này gần trưa bàn lại xuất đống đồ ăn vặt thực mê người!

      Bất quá, mấy thức này mỗi lần đến giờ đều chia cho các tiểu bằng hữu. thích đồ ăn vặt là gì, nhưng lại nỡ cự tuyệt hảo ý, cho nên…

      “Oa… Tiểu nương bắt đầu gào khóc lớn hơn.

      “Cậu khóc khóc cái gì? Optimus của tôi bị đoạt rồi tôi có khóc đâu!” Nam hài xinh đẹp giận dữ . Đề cập tới Optimus, khẩu khí càng ác liệt.

      “A? Optimus?”

      Tiểu nương ngừng khóc, cùng với những tiểu học trò khác trong phòng mở to hai mắt, vẻ mặt dấu chấm hỏi, ngây ngô hết loạt.

      “Tôi đoạt Optimus của cậu khi nào? Tôi chưa bao giờ thấy Optimus.” Tiểu hài tử nhìn , lạnh lùng .

      ấy đem đồ ăn vặt tặng cho cậu, còn tôi phải dùng tiền tiêu vặt của mình mua đồ ăn cho mình, có tiền mua Optimus nữa. Cho nên, chính là cậu, cậu đoạt Optimus của tôi!” Nam hài xinh đẹp năng hùng hồn đầy lí lẽ, cứ thế mà định tội.

      “Hả?” Là vì thế sao ? Bạn bè xung quanh tiểu hài tử ngơ người, tiểu hài tử vạn năm thay đổi vẻ mặt cũng xuất tia khác lạ.

      “Oa… ô… Chán ghét… Người xấu …. Chán ghét các bạn… để ý tới các bạn… ” Tiểu nương nghe được, khóc lớn hơn nữa. bé đứng lên, bụm mặt, khóc lớn lao ra cửa. Từ rất xa còn có thể nghe thấy tiếng bé khóc thương tâm muốn chết.

      Hai người giằng co nhau, ai nghĩ đến việc đuổi theo.

      “Cậu ấy làm sao vậy?”

      “Cậu ấy vì sao mà khóc?”

      Hai người đồng thời nghi hoặc hỏi đối phương khiến tập thể bằng hữu vây quanh cười ngất.

      “Cậu xem , tôi hề để ý tới ấy, vừa rồi là cậu cậu cần, tôi cần.” Hai tay ôm ngực, tiểu hài tử lạnh lùng .

      Nam hài xinh đẹp cười nhạt đáp. “Tôi mới cần ấy.”

      “Đúng vậy, cậu chỉ cần Optimus của cậu.” Tiểu hài tử lành lạnh, châm chọc .

      “Là… đúng sao nào?” Khuôn mặt nam hài xinh đẹp đỏ chút, dừng lại chút, ngẩng mặt lên, kiên quyết , “Dù sao, hôm nay tôi muốn quyết đấu với cậu!”

      chứng minh, tôi có đoạt YY của cậu, cũng cố ý gián tiếp cướp Optimus của cậu. Về sau, tôi cam đoan bao giờ nhận đồ ăn của ấy nữa, được chưa?”Tiểu hài tử thản nhiên mở miệng.

      Còn lý do gì nữa ?

      “Dù sao… Tôi mặc kệ, tôi muốn quyết đấu với cậu!” Cắn răng cái, nam hài xinh đẹp mãnh liệt . hôm nay hạ quyết tâm, chuyện này liên quan tới tôn nghiêm của , đấu thắng bại ràng tuyệt đối bỏ qua.

      “Tôi đánh nhau với cậu.” Tiểu hài tử ngồi lại chỗ mình, hai mắt nhìn ra cửa sổ, tuyệt nhiên nhìn .

      Nam hài xinh đẹp kéo lại, “Cậu hôm nay đánh được! Chúng ta nhất định phải quyết phân thắng bại!”

      “Tôi đánh!”

      được!”

      đánh!”

      được!”

      Năm phút sau, tiểu hài tử bị bức cho tới cực hạn, nhịn được tức giận mắng: “Ngươi bệnh thần kinh!”

      Nam hài xinh đẹp nghe lý do thoái thác xong mắt trắng trợn, xông lên, phen kéo đẩy ngã: “Ngươi mới bệnh thần kinh!”

      Tiểu hài tử bám lấy bàn đứng vững, đôi mắt bình tĩnh lên tia lo lắng: “Ngươi đánh sao?”

      Nam hài xinh xắn nhếch cằm: “Đương nhiên” là nam nhân, là giữ lời!

      “Tốt lắm, là ngươi động thủ trước, ta đây cũng khách khí!” Tiểu hài tử xong, cũng xông lên đánh .

      Nam hài xinh xắn nhanh chóng phòng thủ. lâu sau, hai người chăm chú quan sát rồi lao vào.

      Thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết truyền tới.

      “Đem trả lại Optimus cho ta đây!”

      Đám tiểu bằng hữu dù gì cũng là con trẻ, vừa thấy đánh nhau lập tức chạy hàng dài về hướng văn phòng, vừa chạy vừa đem tin tức gào to: “Thầy giáo giáo a, có người đánh nhau—!”

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/


      Cuốn 2 Chương 3. Bạn thân.


      Reng reng reng…

      Tiếng chuông báo tan học reo lên.

      “Oa, rốt cuộc có thể ăn cơm!”

      biết là ai đâu, khoa trương hét to tiếng, làm cả lớp xôn xao cả lên, rất nhiều học sinh mặc đồng phục chen nhau trước cửa để chuẩn bị tới nhà ăn đông đúc.

      Năm phút đồng hồ sau, thân ảnh cao lớn đúng giờ xuất đứng im lặng ở cửa phòng học.

      đợi mở miệng, mặt mấy nữa xinh hồng hồng lên, làm sứ giả hỗ trợ.

      “Triệu Kỳ, có người tìm!”

      “Tần học trưởng đến rồi!” (cách gọi tôn trọng)

      “Cám ơn.” Tần Nghị được người khác giúp đỡ, đương nhiên mỉm cười cảm ta.

      cần … cần cảm ta.” Bị nụ cười của mê luyến, mấy nữ sinh mặt đỏ bừng, thoáng lắp bắp.

      Hồi lâu, rốt cục thấy người xinh đẹp tóc ngắn, cao gầy, ngũ quan tuấn mỹ chậm rãi tới.

      Nếu phải vì nàng mặc đồng phục nữ người lạ khẳng định nàng là gã tiểu nam sinh tuấn tú.

      “Tần Nghị, tìm tôi?” Nhìn thấy nam sinh tuấn ở cửa, lại vây xung quanh là đám nữ sinh mặt đỏ bừng, Triệu Kỳ khẽ cau mày miễn cưỡng hỏi.

      “Đúng thế!” Rốt cục chờ thấy người mình mong, Tần Nghị nhếch mép cười, bỏ qua mấy nữ sinh tới, tay đặt thoải mái vai nàng, lôi nàng , “Đến giờ cơm trưa rồi, tới tìm em ăn cơm!”

      Triệu Kỳ muốn gạt tay ra nhưng vô lực, đành hỏi: “ bình thường phải ăn với Hàn Quân Hồng sao? Hôm nay sao lại đột nhiên tới tìm tôi?”

      tìm Thanh Thanh.” Tần Nghị trả lời vấn đề của , trêu chọc cười. “Thanh Thanh mới qua Đài Loan, quen đồ ăn, vừa tan học tìm ấy rồi. Em được nhìn thấy bộ dạng cậu ấy, còn lo lắng hơn cha của Thanh Thanh nữa.”

      “Ra vậy.” Triệu Kỳ đáp.

      vậy, khó trách tìm mình cùng ăn. Nguyên mình là người để dự phòng.

      “Ai nha, chuyện của bọn họ, chúng ta đừng quan tâm. ăn thôi! đói quá!” vài câu, tựa hồ nghĩ ra đề tài này hay ho gì, Tần Nghị tăng lực vai nàng, lớn tiếng .

      Triệu Kỳ bất đắc đĩ nhún vai, bị động bị lôi ra ngoài.

      Cơm nước xong, lại bị cái người lôi này này nọ cả buổi, mãi đến lúc thời gian nghỉ trưa chỉ còn 5 phút mới được thả về.

      Trở về phòng học, đối mặt như cũ là đám nữ sinh khi nãy.

      “Triệu Kỳ, cậu thực hạnh phúc, Tần học trưởng mỗi tuần lại vài lần tìm cậu ăn cơm!” Rướn cổ lên, lưu luyến nhìn bóng dáng Tần Nghị, đám tiểu nữ sinh quây xung quanh , líu ríu , khuôn mặt hồng hồng đầy hưng phấn, đối với Tần Nghị tràn đầy sùng bái và mến.

      “Thế sao? Cũng khá tốt!” Triệu Kỳ nhàng cười, thản nhiên .

      Đương nhiên biết lớp mình có nhiều nữ sinh đơn phương mến Tần Nghị, chỉ có thể vuốt mũi cười gượng, đối với vận may của mình ngừng ca than.

      hâm mộ cậu a…”

      “A, a! Tần học trưởng rất hoàn hảo…”

      “Thành tích học tập hoàn hảo…”

      “Là người nối nghiệp sản nghiệp lớn…”

      nhiều nữ sinh trộm thích ấy…”

      Nghe loạt lời khen ngợi từ nhóm nữ sinh mê luyến Tần Nghị.

      “Nhưng là, ấy đối với chúng ta vô cùng xa cách, chỉ đối tốt với Triệu Kỳ…”

      bạn nữ đột nhiên .

      Triệu Kỳ bình thản như mặt biển bỗng nhiên tâm dội sóng!

      Chỉ… đối tốt với ?

      “Còn có Hàn học trưởng. ấy với Tần học trưởng đẹp trai như nhau, lợi hại giống nhau! Chỉ tiếc, ấy lại thích tiểu muội muội học tiểu học.”

      Lại nữ sinh bĩu môi rầu rĩ .

      “Đúng thế a!” Mấy nữ sinh cùng nhau tiếc hận thở dài.

      “Triệu Kỳ, cho chúng tớ biết , cậu cùng Tần học trưởng rốt cục quan hệ như thế nào? Còn Hàn học trưởng và tiểu muội kia nữa?” Những ánh mắt tò mò nhìn Triệu Kỳ.

      Quan hệ gì? Triệu Kỳ trong lòng vừa động, nhắm mắt nghĩ, : “Bằng hữu.”

      “Bằng hữu?” loạt thanh vang lên có chút thất vọng

      “Bằng hữu bình thường vẫn là bạn trai bạn ?” nữ sinh sắc bén hỏi.

      Nhất thời, Triệu Kỳ cảm giác toàn bộ ánh mắt trong lớp học nhất loạt tập trung người mình. Điều này nhất thời làm thể thích ứng.

      “Này… các cậu nghĩ là gì nó là như thế!” Nghĩ nghĩ lại, nhún nhún vai, lơ đễnh .

      xong, khom người rời xa vòng vây, trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu ngơ ngẩn.

      Quan hệ gì? Bọn họ… được tính là quan hệ gì đây?

      “Tớ cảm thấy, bọn họ giống như bạn trai bạn . Tuy rằng bọn họ thường xuyên ăn cơm cùng nhau nhưng có mấy lần ở nhà ăn tớ nghe được bọn họ chuyện, phần lớn là chuyện trong lớp học, thực bình thường, phải là chuyện tình cảm thân mật…”

      Cách đó xa, nữ sinh có vẻ mặt như phóng viên thấp giọng .

      Trời ạ, lại còn thế nữa, Triệu Kỳ kinh hãi thôi.

      Có người nghe trộm bọn họ chuyện! tại họ mới học trung học, tập tành làm phóng viên sao? là nhàm chán.

      Tuy trong đầu nghĩ như vậy nhưng trong lòng phải có chút tư vị.

      như vậy, bọn họ chính là bạn thân!” Ngay cả khi diễn viên chính xa, đám đông vẫn tiếp tục hứng trí như trước.

      “Tớ cũng cảm thấy thế.” nữ sinh liếc trộm Triệu Kỳ, thấp giọng , “Các cậu xem, Triệu Kỳ đẹp trai thế, lại luôn luôn lạnh lùng, nửa nữ sinh thích cậu ấy. Nếu biết cậu ấy là nữ, tớ sớm gọi em rồi, mang cậu ấy câu dẫn nữ sinh. Tớ nghĩ, Tần học trưởng cũng ngoại lệ.”

      “Ừ. Có lý.” Mấy bạn học hẹn cũng đánh giá tính cách, kiểu ăn mặc của Triệu Kỳ, sôi nổi gật đầu.

      Bạn tốt?

      Học sinh trung học dù sao cũng là học sinh trung học, thể che dấu cảm xúc.

      Nghe được lời loáng thoáng bên tai, Triệu Kỳ khẽ nhếch miệng, khuôn mặt tuấn tú nhìn ra bên cửa sổ nổi lên nụ cười khổ.

      Chính là bạn thân sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :