1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CHỒNG YÊU CỦA EM - Cúc Hoa Trà Xanh (3 cuốn 68c + 1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com/​
      Cuốn 1 Chương 12. Muội muội.

      Hai người lẳng lặng đứng cạnh nhau, mỗi người có nỗi lòng tâm riêng, yên lặng trong mười giây đồng hồ. Sau đó, thiếu nữ quay đầu, nháy nháy mắt, khuôn mặt khả ái sáng rực nụ cười, giả bộ vô tội: “Lão đại, lớn tiếng gọi làm cái gì vậy?”

      “Em còn hỏi là muốn gì? Em còn muốn làm sao?” Tần Nghị qua lại trong thang máy như dã thú, sàn nhà bị đe dọa dữ dội.

      Thiếu nữ mỉm cười nhìn , chậm rãi đợi .

      Tiểu nha đầu này, lại còn cười a! Bây giờ còn cư nhiên biết đường hối cải! Tần Nghị nghiến răng, chỉ muốn cắn cho tiểu nha đầu hay gay chuyện này trận.

      Cắn…? Cắn…? ngẩn ra.

      Trời ạ, suy nghĩ cái gì vậy? mình giống như chó sao? Có khả năng ấy là chó cũng bằng…

      A…a a.a.a.a.a.a.a!

      Tần Nghị ngửa mặt lên trời nghĩ muốn tức chết! bị những người này chọc cho phát điên lên mất! Tay bất giác nắm chặt, buông lỏng, rồi lại xiết chặt, hít vào thở ra điều hòa thân thể, hồi sau mới cảm giác được bình tĩnh.

      Thiếu nữ tựa hồ như biết tại, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa hỏi : “Lão đại, giận à? Sao thế?”

      Đùng! Vừa mới hạ hỏa được vài giây lại bị thổi bùng lại.

      muốn giết người mất rồi!

      “Tần Mặc, của em! Là của em! Cùng cha mẹ đấy!” hét to bên tai nhắc nhở tiểu quỷ.

      Có đứa em như ư? Sao ngày thường chả bao giờ thấy thế, có khả năng là muốn có hỗ trợ trong chuyện này. Nghĩ lại, nên nhờ tên tiểu nha đầu lưu manh này, tai họa mất thôi!

      Lão đại a!!! thể để yên mọi chuyện được sao! Thiếu nữ bất đắc dĩ thở dài.

      Nhìn bộ mặt biểu lộ phong phú của , sớm hiểu ra nghĩ gì. Thiếu nữ hướng người quay . Mười mấy năm nay, đầu óc vẫn đơn giản thế, có mệt ? mệt, cũng mệt.

      nhếch miệng cười: “Cái này… em biết a.”

      Sau đó, bối rối, thấp giọng than thở câu, “Nếu như có thể, em hi vọng cái này phải .”

      Tần Nghị hận thể hủy thính giác chính bản thân mình! suýt nữa bị câu của em làm cho bất tỉnh. Nheo mắt lại, sắc mặt xanh mét tới gần , lớn tiếng quát: “Em có thái độ gì?”

      Thiếu nữ nhún vai, thần thái, điệu bộ giống y như Triệu Kỳ: “Thái độ này.”

      Tần Nghị cảm giác được trái tim cung cấp đủ máu cho cơ thể. Thậm chí tụt dần máu, máu tụ dần trong cổ họng, chờ thổ ra, sau đó chết vì thiếu máu. cắn chặt răng cố trào máu, xấu hổ quá rồi.

      Sắc mặt tối đen, xốc cổ áo , trầm trọng : “! Em giật dây cùng Kỳ Kỳ giải trừ hôn ước, rốt cục có mục đích gì?”

      Thiếu nữ chút sợ hãi, nhìn thẳng , gằn từng tiếng: “ xứng đáng như thế!”

      Khỉ , lại là ba chữ, xứng đáng! Tần Nghị muốn đánh người, nhưng xét thấy đối phương là con , lại là em ruột của mình, bảo bối a! Nếu đụng vào tiểu nha đầu này, chết có chỗ chôn thân, cho nên, chỉ có Nhẫn.

      “Em đừng có với ba chữ ấy nữa!” chỉ có thể vô dụng gào thét.

      Thiếu nữ nhìn , thành tâm hỏi: “Ba chữ gì, mới vừa rồi em năm chữ mà .”

      “Em…” Tần Nghị run run. Tại sạo, tại sao toàn bộ người trong thiên hạ lại đối nghịch với ? Lúc này, cả tiểu quỷ cũng buông tha cho a!

      Tần Nghị tựa hồ thở nổi nữa rồi, thiếu nữ lười biếng đợi điều hòa cơ thể. xoay người, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.

      Tần Nghị ở sau lưng, hai mắt trừng trừng nhìn vào chùm chìa khóa trong cái túi .

      “Tiểu nha đầu, em có chìa khóa nhà Kỳ Kỳ?” hỏi.

      “Có!” Thiếu nữ cười ha ha, mang túi đặt lên bàn ở phòng khác, sau đó mở tủ lạnh ra, cho đồ ăn vào cái tủ rỗng tuếch, mặc kề người đứng sau lưng trố mắt nhìn, vẫn làm việc của mình, “Có gì lạ đâu? Chị ấy chuyển nhà xong liền cho em cái mà.”

      ….
      Tần Nghị hít ngụm khí lạnh.

      công bằng! Khác biệt đãi ngộ! Trong lòng trống đánh ầm ầm.

      Chìa khóa của là do canh ở cửa nhà nhiều lần, nhõng nhẽo mãi mới cho chiếc.

      lại bị tịch thu tuần rồi, thế mà tiểu nha đầu vẫn ung dung được cầm trong tay…

      Ý tứ gì đây? .

      cảm thấy như bản thân bị bạn bè xa lánh rồi ư? rốt cục làm gì có lỗi với thiên hạ mà bọn họ lại đối xử với như thế? phục! muốn biết lí do.



      Cuốn 1 Chương 13. Xuất quan.

      Bang bang bang, căn phòng gần phòng bếp liên tiếp truyền đến tiếng nổ kì dị.

      Trong phòng khách hai người liếc nhau, thiếu nữ lập tức nhanh chóng tới nơi có thanh nổ ra, Tần Nghị theo sát phía sau.

      Dè dặt đẩy cửa phòng ra, hai người lập tức cảm thấy hồi trầm kinh khủng, hơi khó chịu phả vào mặt.

      Trông vào hắc ám mảng, có vài tia sáng xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào. Ánh sáng yếu ớt bày mọi thứ trong phòng trước mắt hai người bừa bộn chịu nổi: trong căn phòng chưa đến mười mét vuông, để cái bàn siêu lớn. bàn để đấy giấy vẽ cùng dụng cụ vẽ tranh, máy tính u phát sáng, mặt đất cũng tràn đầy phế liệu, thượng vàng hạ cám. Đưa mắt có thể đoán được, trong phòng thể nào có gian cho con người hoạt động.

      Trong phòng đen tối dị thường, có khí quỷ dị.

      Đột nhiên có tiếng “a”.

      tiếng cực vang lên, phía trước cửa sổ của bàn lớn có điểm di động.

      Nhạy cảm thấy điểm này, Tần Nghị cảm thấy mồ hôi lạnh đầy sống lưng.

      Nháy nháy mắt, cố gắng vuốt mắt, nhìn lại, tất cả như thường.

      Bản thân muốn rằng giây phút rồi mình chỉ là hoa mắt mà thôi.

      Có thể lúc này mới bình tâm xuống, bên cạnh bàn có khuôn mặt yếu ớt thò ra, khí vốn u ám khiến cho mặt tái nhợt, hình thành hiệu quả vô cùng khủng bố thị giác.

      Môi người ấy khẽ run rẩy, phát ra tiếng như quỷ mị: “Là Mặc Mặc hả em.”

      Tần Nghị cảm thấy: thâm sơn lão quỷ viếng thăm nơi này.

      Hơi lạnh từ sau lưng tràn đến tận xương tủy, toàn thân lạnh lẽo từ đầu đến chân, dựng cả tóc gáy lên, hai chân run rẩy, da đầu cũng như ròng ròng mồ hôi.

      Thiếu nữ tựa hồ như chuyện này quen thuộc vẫn thường xảy ra, ngựa quen đường cũ vòng qua vòng lại chướng ngại, mở rèm cửa sổ, nâng cả cánh cửa lên, mời khí mát mẻ vào. Sau đó, tới bên cạnh người kia, ngồi xổm xuống, ôm đầu ấy, bàn tay nhàng vỗ lên mặt, giọng đáp: “Nhị ca, là em. đến giờ, chị nên xuất quan.”

      “A, xuất quan?” Người kia gượng gạo đáp, mắt có bọng thâm, trong mắt hằn lên tơ máu. Cùng lúc đó, tầm mắt đó như sáng bừng lên.

      “Vâng, xuất quan.” Thiếu nữ nhìn , bình tĩnh .

      tốt quá.” Người ấy đột nhiên hô to tiếng, khiến Tần Nghị hoảng hốt. Tuy nhiên, vừa mới dứt lời, miệng lập tức ngáp, mắt vô thức nhắm lại, vô lực gục vào thiếu nữ, yên tâm ngủ ngon lành.

      Tần Nghị nhìn cảnh này, trong lòng tràn ngập những cảm xúc khó diễn tả, chưa gặp chuyện này bao giờ.

      Người này, … là Triệu Kỳ sao? là Triệu Kỳ sao? luôn bị ấn tượng với hình ảnh cao quý, thanh nhã, lãnh đạm của .

      Giờ khắc này, thể thừa nhận, cho dù ở chung chỗ 12 năm, đối với chính vị hôn thê của mình vẫn còn chưa hiểu hết. Chuyện này của Triệu Kỳ chưa từng nhìn qua.

      Thiếu nữ vất vả ôm người này ra ngoài, mệt toát đầy mồ hôi. Vừa quay đầu lại, lại phát ca ca của mình ngơ ngơ ngác ngác đứng cạnh cửa, chút thiện ý hỗ trợ cũng có, lập tức phát hỏa, trong nháy mắt quên vào rồi mới hung hăng, há miệng kêu lớn: “Lão đại, vẫn còn đứng đó làm gì hả? Mau tới giúp em nâng chị ra ngoài .”

      “A…hả.?” Tần Nghị hoàn hồn, đưa tay lên bật đèn.

      Thiếu nữ vội vàng đứng lên ngăn cản, “Đừng! Đột nhiên bật đèn như thế, mắt chị ấy bị chói chịu nổi.”

      “À..” Tần Nghị vội lui tay về, mò mẫm trong gian phòng tối, nhận lấy người từ trong tay em, ôm Kỳ Kỳ vào ngực.

      người chỉ huy, hai người cẩn thận mang người con ấy ra ghế salon ở phòng khách đặt xuống.

      Sau đó, Tần Mặc vội vàng trở lại bên cánh cửa tủ lạnh quên đóng xếp đồ, lấy ra vài cái, vào phòng bếp hồi. Lúc bé ra mang theo chén sữa cùng chút chocolate.

      tới bên salon, đưa mắt nhìn bảo Tần Nghị tránh ra, nhàng lay Triệu Kỳ mê man ngủ: “Nhị ca a, đừng ngủ, ăn chút gì nào.”

      Phải đến 5 phút mới có chút động tĩnh lại, Triệu Kỳ như mất hết sinh lực, cố thều thào: “Yên nào, van em đấy, để chị ngủ lúc! Chị chết mất! Chị 48 tiếng chợp mắt rồi.”

      được.” Tần Mặc nghiêm nghị cự tuyệt, vòng ra sau lưng Triệu Kỳ lấy chiếc đệm đỡ lưng, bản thân mình dựa vào ghế rồi đặt Triệu Kỳ gối đầu lên đùi mình, bóc miếng chocolate đưa đến bên miệng ấy, ôn nhu : “Nào, ăn chút chocolate bổ sung năng lượng.”

      Người kia gối đầu lên đùi Tần Mặc, thuận miệng há ra, nuốt miếng chocolate mà đưa. Ăn xong, Tần Mặc lại đưa sữa lên cho uống. Trong quá trình này, Triệu Kỳ vẫn hoàn toàn nhắm mắt.

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: /kunnhi.wordpress.com/

      Cuốn 1 Chương 14. Tắm rửa với nấu cơm.

      Thiếu nữ đỡ Triệu Kỳ lên: “Nhị ca, tắm rửa thôi, tắm xong ăn cơm no, sau đó rồi ngủ cũng chưa muộn.”

      “Ưm.” Người kia nhíu nhíu mày lại, nhưng cũng gật đầu, dưới giúp đỡ của , hai người tới phòng tắm.

      Đến cửa phòng tắm, thiếu nữ tựa hồ nhớ ra còn nam nhân suýt bị lãng quên trong phòng khách. Vì vậy, quay đầu lại, đến bên người bị bất động cạnh chiếc salon, sắp hóa thành tượng thạch cao mất: “Lão đại, còn lo lắng gì chứ? Mau nấu cơm nha.”

      Tần Nghị liên tục nhận đả kích, tinh thần thể nhanh chóng hồi phục lại được. Đợi thiếu nữ kêu vài lần, mới quay đầu chậm chạp nhìn về phía , nghi hoặc chỉ vào chính mình: “Gọi làm cơm?”

      “Đúng vậy!” Thiếu nữ mở to ánh mắt nhìn , “em giúp chị ấy tắm táp, chuẩn bị cơm chiều, phải tiết kiệm thời gian, phải rất công bằng sao?”

      “Công bằng? Cái gì công bằng?” Tần Nghị thấy quyết định đấy bất công, bất mãn: “Tại sao phải là em nấu cơm, giúp Kỳ Kỳ tắm?”

      “Bởi vì mỗi lần em tới nơi này đều là giúp nhị ca tắm rửa, sau đó nấu cơm. Nhưng hôm nay cũng đến, làm được sao?” Thiếu nữ tức giận nhìn .

      “Vậy em làm cơm , giúp Kỳ Kỳ tắm.” Tần Nghị quả quyết ra lệnh cho em . Hừ, thân thể vị hôn thê của như thế nào để người khác nhìn? Cho dù là em cũng cho phép!

      “Nhưng làm cơm ngon hơn so với em làm mà!” Thiếu nữ dương dương , “ biết tại sao em lại nấu cơm ? Nhìn uể oải chịu được nên giúp lấy lại tinh thần thôi!” Hừ, mỗi lần làm cơm cho người này ăn đều khiến thân mình thương tích. ngược đãi thân mình, tự chui đầu vào lưới nữa.

      Tần Nghị khó chịu: “ làm! Em làm , giúp Kỳ Kỳ tắm!”

      “Mọi lần cũng là em giúp chị ấy tắm!” Thiếu nữ chịu kém.

      “Nhưng phải mọi lần cũng là em nấu cơm sao?” Tần Nghị ngang ngược hỏi lại.

      “Em…” Thiếu nữ ra lời. là tiểu hồ ly, đạo hạnh chưa đủ, đấu được với tên đại hồ ly lâu năm này, nhưng, chịu!

      Nghĩ thấy tranh luận như thế tìm ra biện pháp, thiếu nữ chớp chớp mắt, chuyển ý: “Vậy được rồi, nếu thế, chúng ta nhờ chị hai giúp, xem chị ấy quyết định thế nào.”

      Tần Nghị suy nghĩ chút, tựa hồ cũng chỉ còn cách xử lý đó, gật đầu đáp ứng.

      chắc hơn 5 phần Kỳ Kỳ chọn mình, bởi vì Kỳ Kỳ thích xoa bóp, mỗi lần hoan ái xong lúc tắm táp đều thích được hưởng thụ. tại mệt mỏi như thế, chắc chắc cần điều này. Hắc hắc hắc, có hảo ý nhìn thiếu nữ, biểu lộ sung sướng nghi ngờ.

      Thấy đồng ý, thiếu nữ nhếch miệng cười, nhưng rất nhanh khôi phục nguyên trạng. hỏi người ấy: “Nhị ca a, chị xem, chị tuyển ai tắm giúp mình.”

      Triệu Kỳ nhấc nổi mí mắt, đáp án: “Mặc Mặc.”

      Tần Nghị được lời nào.

      Thiếu nữ trong lòng đắc ý, cười cười nhìn : “Thế nào? Chị ấy chọn em, còn gì?”

      “Em… Bọn em…” To gan ! trong lòng Tần Nghị tràn ngập phẫn nộ, nhưng biết thế nào.

      Đoạt được thắng lợi, tâm tình thiếu nữ tốt lên, đỡ Triệu Kỳ hướng phòng tắm.

      được vài bước, bé dừng lại, quay đầu hướng Tần Nghị : “Lão đại à, em có chuyện muốn cho .”

      “Cái gì?” Tần Nghị nhịn được hỏi. Có chuyện gì mau mau , tâm tình tốt tí nào, sắp chết mất thôi!

      Thiếu nữ cười cười, tâm tình tại rất tốt, hào phóng mặc dù rất xấu tính: “Nếu như phỏng đoán của em sai, trước khi chúng ta vào đây, nhị ca có mười mấy giờ ăn cơm rồi. Thực phẩm em chuẩn bị cho chị ấy cũng hết,….” cười ha hả tiếng, “ biết rồi mà, em cũng muốn nhiều.”

      xong quay gót , “Chị à, tắm nào.”

      Triệu Kỳ dựa vào vai bé ngủ say. Chỉ cần tùy tiện quấy rầy giấc ngủ của , để ý.

      Tần Nghị đưa mắt nhìn thân ảnh hai người biến mất sau cánh cửa, mặt nhăn nhó, nắm chặt hai tay.

      Tiểu nha đầu, lợi hại lắm! Biết nhẫn tâm để Kỳ Kỳ chịu đói mà ép .

      Mặc dù trong lòng khó chịu nhưng phơi bày trước mắt, lựa chọn khác là ôm nguyên liệu nấu ăn.

      Sau cánh cửa, đỡ Triệu Kỳ xuống, trong lòng thiếu nữ thầm hoan hỉ: “ tốt quá, chiều nay có tiệc lớn ăn!” uổng công xuất huyết mua nhiều thức ăn như vậy, lại còn phải chen chúc giao thông tắc nghẽn mang về chứ!





      Cuốn 1 Chương 15. Huynh muội so chiêu.

      Tắm rửa xong hai người vừa ra khỏi nhà tắm ngửi thấy mùi thức ăn mê người, tưởng như thấy được từng làn khói hương phiêu đãng trước mắt, trong bụng ngừng kêu gào, muốn ăn cơm, ăn cơm thôi!

      có gì quan trọng hơn là ăn no bụng! Hai người nhanh chóng tới bàn ăn, ngồi đàng hoàng, tha thiết mong chờ, chăm chú nhìn người vất vả tất bật trong bếp, chờ đợi mau mau bưng sản phẩm lên bàn, Tần Mặc thậm chí xung phong nhận chân sai vặt cho , nhanh chóng ăn vụng, ngay lập tức bị nam nhân chút lưu tình gạt .

      Chờ đến lúc trước mắt là bàn thức ăn xinh đẹp, nhất nhất hai người ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn, khăn ăn đầy đủ, là cảm động rơi nước mắt.

      Bọn họ cảm giác được, lúc này là hạnh phúc trào dâng.

      cần có hiệu lệnh, người tự nhận mình chút hiểu biết gì về nấu ăn và người vô cùng ngu ngốc khi nấu ăn tự động lấy cơm ăn. Dù sao cũng là tại nhà mình mà, ở đây cũng phải người ngoài, mọi người buông thả ăn, cần quan tâm hình tượng.

      Vì vậy, hai người xuất thân danh môn, đại gia khuê tú thèm để ý hình tượng cúi đầu hối hả ăn, trái lại, nam nhân Tần Nghị vì tâm nặng nề, có chút thèm muốn ăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn ho ăn như hổ vồ mồi, tàn phá bàn ăn xút thương xót.

      Ăn no bụng rồi, quăng hết bát ra, Triệu Kỳ ngáp ngắn ngáp dài nhắm mắt trở về phòng. Tần Mặc cũng chủ động đứng lên thu thập bát đĩa, sau đó vào phòng bếp, bắt đầu đại thanh lý, thân mình đối chọi với đống đồ nấu ăn.

      Hồi lâu, Tần Mặc mới ra.

      Nhìn thấy hai mình vẫn duy trì tư thế ngồi như trong trí nhớ của mình – cạnh bàn ăn, há mồm hỏi: “Lão đại, sao vẫn ngồi đây?”

      Vừa nghe hỏi, Tần Nghị nổi giận.

      tại sao thể ngồi?” tức giận hỏi.

      Tần Mặc có suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời: “Chuyện công ty có gì gấp sao? Em nghe cha , công ty có chuyện rất náo nhiệt, phải sao? theo Úc Đại Lợi ở Úc hợp tác sao.”

      “Chuyện này tiến hành, có Hồng rồi, cần lo lắng.” Tần Nghị khinh đạm . Hơn nữa dù thiên hạ có đại cũng làm. Chuyện kia mực trong lòng , phai . Trước tuần lễ cũng thử dùng rượu để mê hoặc chính mình nhưng thất bại. vất vả sống qua 6 ngày, hôm nay sáng sớm liền chạy xe tới đây. có chìa khóa cửa, liền canh giữ nơi cửa nhà, mong nàng mở cửa ra cùng giải quyết mọi chuyện.

      “Bao giờ ?” Tần Mặc hỏi.

      Tần Nghị đánh trả: “Tại sao muốn ?”

      “Nơi này phải nhà !” Tần Mặc đáp.

      “Nơi này là nhà Kỳ Kỳ.” Tần Nghị , “Kỳ Kỳ là vị hôn thê của , ở nhà vị hôn thê của mình. ở nhà mình, có gì sai?”

      “Nhưng chị ấy sớm còn là vị hôn thê của !” Tần Mặc vạch , “ là nam, ở trong nhà người nữ độc thân, người khác biết sao? Danh dự chị ấy bị tổn hạị!”

      “Ôm ấp, âu yếm, cái gì cần làm làm, còn có thể tổn hại nơi nào?” Tần Nghị thấp giọng lẩm bẩm. ngày là vị hôn thê , đời là vị hôn thê của , nhất định giữ được điều này. muốn cùng Kỳ Kỳ chuyện, tuyệt đối buông tay.

      Tần Mặc làm bộ nghe thấy, tiếp tục : “Còn nữa, tới đột ngột, có báo trước, đủ phòng, có chỗ ngủ, ngủ phòng khách .” khuyên mau mau ! Để cho và Kỳ Kỳ hưởng thế giới riêng của hai người bọn họ.

      “Phòng khách?” Tần Nghị đề cao lượng. “Tại sao muốn ngủ phòng khách?”

      “Nếu ngủ đâu? Đất sao?” Tần Mặc hỏi. Dõi nhìn phòng khách, có đủ gian cho mà.

      Tần Nghị bĩu môi. “trong phòng Kỳ Kỳ phải có cái giường lớn sao?” mỗi lần đến đều ngủ nơi đó, cùng Kỳ Kỳ. Đương nhiên, phải chỉ đơn thuần có ngủ .

      Tần Mặc ngại đối lại: “Để em và chị ấy ngủ!” thể cho có phần được.

      “Em ngủ đất ấy!” Tần Nghị hai lời, kiên quyết hạ lệnh.

      !” Tần Mặc cự tuyệt.

      Tần Nghị trở về bộ mặt , hai mắt nheo lại nguy hiểm: “Em dám ?” khí dày đặc.

      Tần Mặc dũng cảm nhìn lớn tiếng trả lời: “Em !”

      “Em!” Sắc mặt Tần Nghị cứng đờ, tới gần , thanh nguy hiểm: “Em đồng ý?”

      muốn, chịu, làm!” Thiếu nữ om sòm lên khóc lóc, “Em muốn ngủ cùng nhị ca, em ngủ cùng chị ấy.”

      “Nha đầu, lời của chịu nghe sao?” Tần Nghị hỏi , ân cần dạy bảo. “Đạo lý trai như cha, em có hiểu hay ?”

      Tần Mặc ôm chặt quyết định, giãy dụa kêu lên: “Em hiểu….”

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: /kunnhi.wordpress.com/


      Cuốn 1 Chương 16. Thất lợi.

      Có lẽ là hai người gây ra tiếng động lớn, lại quá nhập tâm vào vụ cãi cọ nên bọn họ có phát lúc này trong phòng khách Triệu Kỳ đột nhiên xuất .

      “Mặc mặc, em cãi nhau với ai mà lớn tiếng như thế?”

      Giọng trầm khàn của người thứ 3 vang lên, làm cho hai người huyên náo im lặng, đồng loạt nhìn về phía.

      Quay đầu lại, thấy Triệu Kỳ mặc thân áo ngủ rộng thùng thình nhíu mắt, miễn cưỡng dựa tại cửa. Sau khi rửa mặt, người thay đổi lớn, quần áo nhăn nhúm được thay thế, những sợi tóc rối ngoan ngoãn trong dây buộc, cả người thanh tân, ăn uống no đủ làm cho sắc mặt khôi phục bảy tám phần, khuôn mặt lộ vẻ rạng rỡ, nằm giường quay qua quay lại lúc, khiến áo ngủ của hơi mở rộng chút, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, lên xương quai xanh mờ mờ ảo ảo. Lúc này, nhìn gợi cảm.

      Tần Nghị nhìn người phía trước nuốt khan vài ngụm khí.

      “Nhị ca….” bày ra bộ dạng chực khóc, giọng kêu khổ sở, “lão đại, ấy khi dễ em!”

      Nhưng đợi kịp mở miệng cáo trạng tội lỗi, Tần Nghị giành trước chạy đến bên Triệu Kỳ, khuôn mặt như con chó đáng thương lên tiếng: “Kỳ Kỳ…”

      Triệu Kỳ mơ hồ mở mắt, thấy trước mắt nam nhân này, ngủ đủ giấc lại càng mở to mắt, bật lên hỏi: “Tần Nghị? như thế nào lại ở đây? Đến lúc nào?”

      Tần Nghị cảm giác máu trào lên trong cổ họng, muốn phun mà thể.

      đến từ sớm, cùng với tiểu nha đầu đến!” hận thể đến bên tai mà gào thét lên cho thỏa.

      ?” Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tần Nghị, cách đó xa là Tần Mặc.

      Tần Mặc cố gắng che miệng cười khúc khích. Thích a, có lời nào để diễn tả được vui thích này! Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chính là đạo lý này a! Lão đại này gặp phải nhị ca, là quả báo! Sau này, nhị ca chính là chỗ dựa vững chắc cho rồi.

      “Đúng vậy.” thiếu nữ đáp, quên thêm cho đại ca của mình, “bữa tối chúng ta ăn là do ấy nấu mà chị.”

      “À, ra là thế.” Triệu Kỳ nhận ra lờ mờ gật đầu cái. Nhớ ra miệng vẫn còn lưu lại hương của bữa ăn tối, đích xác Tần Mặc thể nào làm được điều này. Chỉ là do lúc ấy đói quá, chỉ lo ăn đồ ăn mà thôi, lại mệt mỏi, ăn xong liền chỉ muốn ngủ, ngủ giấc tốt, có ý nào đâu mà chú ý đến việc dị thường trong phòng khách. Lúc mơ hồ nhận ra mới biết là hình như còn có kẻ khác.

      Ây, sơ suất quá, sám hối vài giây đồng hồ.

      Sám hối xong, nhìn , nhàn nhạt hỏi: “ vẫn còn tới làm gì? Chúng ta phải là ràng rồi sao?”

      rất tuyệt tình! Chẳng lẽ hề niệm họ tình cũ sao? hề nhớ về tình bạn xưa kia, chắc chắn là do bữa tối trước đây, đáng chết! Tần Nghị buồn bực, buồn bã : “ đến…”

      Mới hai chữ, lại thấy những ngón tay thon dài của Triệu Kỳ vung lên, cắt đứt lời : “Nghị, tôi mệt mỏi quá rồi, tại có sức để cùng , có gì sau này !”

      xong, quay về phía Tần Mặc: “Mặc Mặc, còn sớm, em còn chưa ngủ?”

      “Dạ.” Tần Mặc hưởng ứng hiệu triệu, nhanh như chớp chạy đến bên phía Triệu Kỳ, ôm lấy tay , đối với ca ca mình cười đắc ý, lè lưỡi giả làm mặt quỷ.

      Trong lòng Tần Nghị bị tổn thương vô cùng. Tâm Tần Nghị bị nhát dao của Triệu Kỳ lạnh lùng hung hăng đâm vào, em của mình, ăn cây táo, rào cây sung. Máu tươi chảy rần rật trong người.

      “Kỳ Kỳ…” yếu ớt gọi, hi vọng mong manh thương hại .

      Triệu Kỳ ngoảnh mặt làm ngơ, ôm lấy thiếu nữ trong lòng trở về phòng, chỉ câu: “Nếu muốn lưu lại, ngủ phòng khách ! Chăn ở đâu cũng biết, tự mình lấy .”

      Cửa phòng trước mặt dần dần khép lại, tiếng đối thoại trong căn phòng đó lờ mờ truyền đến tai .

      “Nhị ca, em dọn hết, chị xem .”

      “Ừm, sai, Mặc Mặc thông minh lắm.”

      “Đương nhiên, em thông minh sẵn có mà.”

      ——————————

      “Mặc Mặc, ấy đến đây lúc nào?”

      ấy? Lão đại…? lắm ạ! Em trong thang máy, liền thấy ấy ngồi xổm góc trước cửa nhà chị, miệng lẩm bẩm biết độc thoại cái gì. Em đoán đến tám phần là bị đả kích mạnh quá mà bờ sụp đổ.”

      “A, như vậy a!”

      “Nhưng mà nhị ca ơi, như thế liệu có ổn?”




      Cuốn 1 Chương 17. Trảo bao.


      Tĩnh lặng.

      Ôm chăn ngủ ghế salon hồi lâu mà thể nào ngủ được.

      Tần Nghị xốc chăn, xếp bằng ghế salon, tay chống cằm, trong đầu nghĩ thiên kỳ bách quái ý. Muốn nắm giữ người dễ.

      Ai nha nha, ngủ được! Ngủ được a!

      Chỉ cần nghĩ đến vị hôn thê của mình ôm em mình ngủ trong phòng, linh linh mình chiếc salon qua đêm, trong đầu Tần Nghị khỏi suy nghĩ mông lung.

      Hai người kia ở trong phòng đó làm gì chứ? Chỉ ngủ thôi chứ? Lẽ nào làm gì?

      Có khả năng, hai nữ nhân, tối lửa tắt đèn chung chỗ, có nhiều chuyện.

      Nhưng… ngủ, Kỳ Kỳ tại sao cần ? Mặc Mặc… tiểu nha đầu này … ôm con bé liệu thoải mái sao? Hai nữ nhân ngủ chỗ, có lẽ nào…

      Đầu óc trong nháy mắt bị lô những ý nghĩ nghiêm trọng tấn công. Não đủ dung lượng để thu thập và giải quyết.

      Càng nghĩ càng phiền, càng phiền càng ngủ được.

      Ngủ được, nghĩ cách phải làm gì đó, nhưng, là làm gì?

      Nhìn chung quanh phòng khách hồi, tựa hồ có cái gì để giết thời gian.

      , thân là người đứng đầu Tần thị, công việc luôn luôn gắt gao bận rộn, mỗi ngày đều mệt mỏi vô cùng, chỉ cần có cơ hội là ngủ như chết. Nhất là tháng trước, Hàn Hồng Quân vì muội muội của có việc nên mọi công việc đều giao lại cho , làm hại suýt chết! Trong vạn bất hạnh, may ra còn có chút phép màu cứu thoát chết bờ vực trở về.

      là người làm ăn, tối ngày mệt mỏi. Bị giằng co lâu như vậy, đương nhiên là muốn nghỉ ngơi. Thế mà giờ bỏ tất cả, đến bên Kỳ Kỳ.

      Những chuyện phát sinh tiếp theo bận tâm. tình nguyện đến gặp , để xem định thế nào với tên nam nhân mà định lấy.

      Ha ha…..

      Loáng thoáng hồi thanh đứt quãng truyền đến tai .

      Tiếng gì thế?

      Lắng tai nghe ngóng, tựa hồ là từ phòng trong truyền ra.

      Trong phòng? Nửa đêm, hai người bọn họ còn làm gì?

      phải là tìm kế, lựa nửa đêm ngủ say, hợp lực ném ra ngoài cầu thang, mặc cho sống chết chứ?

      Tuyệt đối thể! được, phải mau tới xem!

      rón rén tới gần phòng, dán chặt tai lên cửa, ngừng thở, nghe động tĩnh bên trong phòng,

      Nhưng trừ vài tiếng tạp loáng thoáng, nghe được thêm gì nữa cả.

      Giờ khắc này, Tần Nghị hận cái gian phòng đại này.

      Cái gì mà cách ! ban đầu chủ ý làm bởi vì muốn đảm bảo an toàn, nhưng tường cách rồi, tại sao cửa cũng phải cách nữa?

      tại, cả hai người gì, thể đoán được.

      Ai, nhàng xoay cửa, lại còn khóa nữa. Ở trong ký ức của , cửa này chưa từng có khóa!

      Trong lòng Tần Nghị dâng lên cảm xúc khó tả. Hai người kia, người là hôn thê của , người là em , có cần đề phòng thế ? Tại sao lại sợ ? Mặc dù thường xuyên xuất ở đây.

      thể tránh được thở dài, đẩy cửa, vẫn nhúc nhích. tại tâm tình của tốt, cái gì cũng muốn làm, lười hoạt động, ngã xuống, chờ đến khi cảm giác này qua .

      Nhưng đại não chưa kịp nghỉ ngơi, cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra.

      Tần Nghị hề nghĩ ngợi là có người ra, phản ứng kịp, ngã nhào xuống đất.

      Tần Mặc phản ứng nhanh hơn , sớm nhảy bước tránh .

      đưa tay bật đèn, trong lòng sợ hãi khi thấy ca ca mình ngã đất, gọi lớn: “Lão đại, nửa đêm lén lút vụng trộm trốn bọn em ở ngoài cửa làm gì?”

      Tần Nghị lần này ngã , cảm giác được cột sống như bị gãy, thế nhưng tiểu nha đầu này còn cười nhạo .

      cần hoài nghi, nhìn ánh mắt con bé, hiểu rằng nó cố ý! Con bé sớm biết ở ngoài cửa! Nhìn ánh mắt nó, thèm che giấu đắc ý.

      “Cái gì lén lút vụng trộm?” xấu hổ , “ chỉ là ngủ được, đứng lên lại chút, vừa vặn em mở cửa, đứng vững nên ngã. Cố ý gì?”

      ràng là nghe lén chuyện bọn họ! Tần Mặc bĩu môi miễn cưỡng trả lời. “ có ý kiến.” nào dám có ý kiến gì? Mà có cũng thể lúc này. Nghiêm túc mà , cơm ăn áo mặc học phí đều là rút từ túi áo mà ra. Nếu giận dữ, chỉ còn cách rưng rưng cáo biệt ngôi trường xinh đẹp, lao đầu làm trong xã hội.

      muốn! muốn trở thành nữ sinh khả ái thông minh kia!

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: /kunnhi.wordpress.com/

      Cuốn 1 Chương 18. Động họa.


      “Tần Nghị, phải là ngủ ghế salon sao, chạy đến cửa phòng này làm gì? Đây phải công ty để cho nửa đêm chạy đến phá phách, hù dọa Mặc Mặc!” Nghe tiếng, Triệu Kỳ cũng chậm rãi ra, sắc mặt bình thường hỏi.

      ấy vẫn còn quan tâm mình! Bằng sao lại ra đây! Nhìn ngón tay thon dài của người được vịn vào bả vai mình, trong lòng Tần Nghị dạt dào cảm xúc, nhưng tai lại nghe được trách nửa đêm như tên tiểu tử phá phách, trêu chọc Tần Mặc làm khó chịu. chỉ vào Tần Mặc, lớn tiếng trần thuật : “Mặc Mặc 18 tuổi, phải trẻ con nữa!”

      “Trong mắt tôi, nó vẫn còn bé.” Triệu Kỳ rút tay về, khoanh thay trước ngực . quan sát , bất mãn.

      đúng là đúng! Tần Nghị cũng phát biểu thêm ý kiến.

      “Được rồi, Mặc Mặc.” giải quyết xong, Triệu Kỳ quay đầu lại, giọng với Mặc Mặc, “ phải là tắm sao? Bên ngoài tối, cẩn thận chút, đến phòng khách nhớ bật đèn kẻo ngã.”

      “Vâng.” Tần Mặc cúi người nhận lệnh như người trong quân đội rồi chạy .

      “Kỳ Kỳ.” Tần Nghị hậm hực gọi tên , trong lòng uể oải muốn chết. ấy thích tiểu nha đầu thế, tại sao lại điểm ôn nhu với ? Bọn họ cùng cha mẹ sinh ra, tại sao lại thành vật thừa như thế.

      “Có chuyện gì sao?” Triệu Kỳ nhìn , lạnh lùng hỏi.

      Tần Nghị cẩn thận hỏi: “Bọn em… còn chưa ngủ sao?”

      “Ừm.” Triệu Kỳ gật đầu, “ngủ hồi mà được, liền cùng Mặc Mặc xem tivi.”

      cũng ngủ được!” Tần Nghị hưng phấn .

      “Tôi biết, vừa qua.” Triệu Kỳ nhàn nhạt .

      Nụ cười mặt Tần Nghị cứng đờ. Bất đắc dĩ ra câu lý lẽ: “Nếu tất cả mọi người ngủ được, vào cùng xem tivi giết thời gian?”

      “Có thể!” Triệu Kỳ sảng khoái đáp ứng, “Chỉ cần biết điều.”

      đồng ý.” Thấy chấp nhận, Tần Nghị hưng phấn vô cùng, vội vàng : “Kỳ Kỳ thích kịch truyền hình, cũng thế.”

      “Tốt lắm, vào .” Triệu Kỳ nhún vai, nhường đường cho , còn quên thêm câu. “Nhưng kịch này đúng khẩu vị của , ngàn vạn lần nên gượng gạo.”

      miễn cưỡng, tuyệt đối .” Tần Nghị sảng khoái , nhanh nhẹn bò lên giường. Sau đó, ánh mắt của chăm chú vào tivi, ra điều quan tâm đến thứ chiếu ở đó.

      Đây là cái gì? nghĩ muốn hỏi.

      Phim hoạt hình? Trước mắt xuất khối tro bụi hình người, mà , động vật? Đầu bị vá víu, mặt có nhiều dấu vết, nó bay trung biến thành điểm đen, trong khí vẫn còn lởn vởn tiếng : “Nupakachi.”

      Lúc này, Tần Mặc cũng tắm xong vào. Thấy ngồi giường chăm chú nhìn, cũng theo bò lên giường, cười dài hỏi: “Lão đại, nguyên lai cũng rất thích phim “Hãy đợi đấy”

      “Hãy đợi đấy” Tần Nghị ngây ngốc hỏi? Là thế nào?

      tại bộ phim hoạt hình này hot nhất mà! biết sao?” Tần Mặc mở to hai mắt, cách nào hiểu nghĩ gì: “Vậy vào làm gì? Phá sao?” Phá chuyện tốt đẹp đêm hôm của họ à.

      ta , ta ngủ được, nghĩ muốn vào cùng chúng ta giết thời gian.” Triệu Kỳ mở miệng giải thích.

      “Phải ?” Tần Mặc nghi hoặc nhìn , “Nhưng, hơn 30 tuổi rồi, xem phim hoạt hình chả thích hợp tí gì.”

      “Chị có nên gượng ép, ấy hề miễn cưỡng.” Triệu Kỳ ôn hòa .

      “Thế à?” Tần Mặc suy nghĩ chút, gì thêm, lấy hoa quả bàn xuống bổ ăn, ân cần : “Chị à, chị ăn .”

      Triệu Kỳ há miệng nhận lấy, “Mặc Mặc ngoan ngoan”

      Tần Mặc quay về phía , nở nụ cười ngọt ngào, điệu bộ như đứa trẻ làm nũng.

      Thấy màn ấm áp mùi mẫn này, trong lòng Tần Nghị cồn cào giấm chua: “Tiểu quỷ, muốn ăn quả táo kia, đưa cho .” lạnh lùng , chủ tâm dừng cái màn mùi mẫn kia lại.

      “Muốn ăn tự mình gọt vỏ .” Tần Mặc chút nghĩ ngợi liền ngay lập tức. chỉ phục vụ cho người mà muốn thôi.

      “Tiểu nha đầu.” Tần Nghị đè thấp giọng xuống, ý đồ áp chế .

      Triệu Kỳ chọn thời cơ chen vào: “Tần Nghị, tự mình làm , cơm no áo ấm là do thân mà ra, đừng sai người khác. Mặc Mặc là người của tôi, đừng có mong động đến sợi tóc của con bé.”

      …” đến phần này, Tần Nghị chỉ có thể giương mắt nhìn.

      thuận tay lấy con dao gọt táo, hằn thù trút giận quả táo đáng thương, quả táo bị gọt thương tiếc, sớm còn chút thịt táo nào, gần như vào trong lõi.

      Buồn bã nhìn công trình của mình, Tần Nghị quay ra lảo đảo nhìn hai người, nhìn nhìn lại trong tivi thấy mấy con vật lang thang trông hiểu hỏi: “Hai người nửa đêm ngủ được xem cái này?”

      “Đúng vậy.” Triệu Kỳ nhìn , khóe môi nhếch lên vui vẻ: “Mặc Mặc làm ra, là để giảm áp lực.”

      Tần Nghị vô ngữ.

      “Em thích nhìn sao?” nuốt ngụm nước bọt nỏi.

      hiểu sao.” Triệu Kỳ tùy ý . “Hiểu phim cho thiếu nhi thích, rất có ích cho công việc của tôi.”

      “A” Tần Nghị ngơ ngác hỏi, nhặt lên vài miếng táo lơ ngơ bỏ vào miệng.

      Tần Mặc gì, mọi thứ rơi vào đúng tình tiết của vở kịch.

      Qua đêm ba người cùng xem phim, cuối cùng mơ màng ngủ. Chỉ còn lại chiếc tivi kia mình chiến đấu hăng hái vận động ngừng cùng với mấy con vật lang thang trong sương mù.

      Mặt trời xuyên tầng mây, xuyên thấu rèm cửa sổ, buông màu trắng ngà người bọn họ. Từ xa nhìn lại, tựa như ngôi nhà với ba người vô cùng hạnh phúc.



      Cuốn 1 Chương 19. Giao dịch

      Bữa sáng ngày hôm sau, đương nhiên là do tay Tần Nghị làm.

      Thiên lời địa lợi nhân hòa, hơn nữa còn có sẵn tài nguyên bên người, lợi dụng đúng là đứa ngốc, huống hồ hai người phụ nữ ở đây phải là kẻ ngốc nghếch, thậm chí còn là bộ óc siêu phàm.

      Cơm xong, còn nhiều lời, Tần Mặc đứng lên thu dọn bát đĩa, Triệu Kỳ trở về phòng chỉnh lý phê duyệt bản thảo, Tần Nghị có việc gì làm, ngồi ghế salon hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Mỗi người làm việc, quấy rầy nhau, hào khí hòa hợp.

      dài cổ ngắm nhìn phòng ngủ, chỉ thấy cửa phòng vẫn đóng, Triệu Kỳ cúi đầu phê duyệt số trang, tạm thời có thời gian phát sinh chuyện gì, Tần Nghị quay lưng thẳng tiến phòng bếp.

      Trong phòng bếp, bước vào thấy Tần Mặc lụi hụi với đống bát đĩa, xoay người đứng dựa vào bức tường gần cạnh.

      “Hả.” Tâm cả kinh, thấp giọng kêu tiếng, buông tay, rồi giật mình đỡ cái bát rơi trung.

      Cuống quýt đưa tay đỡ bát, trợn mắt nhìn đại ca của mình, tức giận : “Lão đại, ngủ rồi, ăn rồi, sao chưa , vẫn còn chạy qua đây làm em sợ như thế? Em có chọc giận gì mà!”

      có thể sao! Tần Nghị cũng trợn mắt nhìn em mình. vất vả mới vào được nhà này, Triệu Kỳ biết là quên hay sao mà ngầm đồng ý, đến bây giờ cũng chưa có đuổi, đương nhiên có thể ở bao lâu liền ở bấy nhiêu, tốt nhất là cho đến khi Kỳ Kỳ hồi tâm chuyển ý.

      theo Tần Mặc tới bên tủ chén bát, nhìn cất chén, liền đưa tay ra, thản nhiên : “Tiểu nha đầu, đưa đây.”

      Tần Mặc quay đầu góc 90 độ, sáng nhãn nhìn : “Cái gì?”

      “Em đừng có cho rằng giả ngu là xong.” Tần Nghị cắn răng quát khẽ, “ người em có cái gì để mưu đồ? Trừ… chìa khóa nhà Kỳ Kỳ.”

      cho.” Tần Mặc phản ứng, há mồm cự tuyệt, đôi tay bé gắt gao giữ chặt túi quần bò.

      Tần Nghị đưa tay, phải là để lấy chìa khóa, mà là lấy từ trong túi ra xếp tiền, đỏ tươi thơm mới, trị giá phải vài trăm liền, đưa trước mặt em mình vẫy vẫy. “Hai trăm.”

      Tần Mặc lắc đầu. “ cho.”

      Sắc mặt Tần Nghị căng thẳng, lại lấy thêm. “Ba trăm.”

      Mắt Tần Mặc chớp chớp, tay run run. Ba trăm cơ đấy! Là ba trăm a! Tâm bắt đầu động đậy.

      Nhưng suy nghĩ chút, lại lắc đầu. “ cho.”

      Tần Nghị nổi giận, đến bên tai gầm : “Tiểu nha đầu, em định chọc tức sao! Ba trăm, thừa để tiêu vặt tháng đấy.”

      “Nhưng…” Tần Mặc khó khăn nhìn , “nếu nhị ca biết em đưa cho , chị ấy giết em mất.”

      Tần Nghị trầm mặc. Tiểu nha đầu này, ngày càng ranh ma, biết là học ai, tại dám đem tiền ra đổi lấy Kỳ Kỳ trong lòng . Con bé này biết rằng trong lòng Kỳ Kỳ là vô giá.

      Suy nghĩ chút, lại lấy ra trong ví thêm hai trăm, nhét vào tay : “Được rồi, năm trăm, thể nhiều hơn.” Tiểu nha đầu thèm tiền ơi là tiểu nha đầu, luôn lấy tiền của làm thú vui.

      “Em —” Tần Mặc còn muốn cự tuyệt, Tần Nghị hình như sớm đoán được, đột nhiên cười, nhưng miệng hề nhếch lên, đến bên , ghé sát vào tai, thấp giọng, khí dày đặc hai chữ: “Cắt tiền.”

      Hai chữ này đơn giản dễ hiểu, như bùa chú đòi mạng, lệnh khiến cho thân thể Tần Mặc xinh tự giác run lên.

      Oán hận, ngưỡng mộ tên nam nhân này, siêu cấp độc ác.

      Người xấu, nắm được điểm yếu của .

      Bất đắc dĩ, thành đưa hai tay dâng chìa khóa lên, “Đây ạ…”

      A! Rốt cục phải dùng thủ đoạn mới thắng. Nhưng chỉ chú trọng kết quả, chú trọng quá trình. Rất vừa lòng, Tần Nghị tiếp nhận chìa khóa, còn tiền Tần Mặc tiếp nhận.

      Lấy được chìa khóa tay, mục đích đạt được, liền lập tức trở mặt: “Em cần phải .”

      Qua cầu rút ván! Tần Mặc căm tức .

      Em khó chịu sao? Tần Nghị đắc ý nhìn , cúi đầu trầm giọng : “Trở về nhớ kỹ cho , học cho tốt,. đừng nghĩ là làm gì đấy, đời này em có khả năng làm trò sau lưng đâu. Nếu , sang năm học nổi đại học đâu. Hừ hừ. cười lạnh hai tiếng, “Kêu gọi mọi người chèn ép em, cấp công việc cho em ngập đầu, để em cả ngày thời gian ăn bánh bao cũng có đâu.”

      “Xin lỗi lão đại.” Tần Mặc đồng ý lời , sửa lại “Em có thi lên đại học, mà năm nay em thi vào cao đẳng, tự bước .”

      “Trong mắt đều như nhau cả!” Tần Nghị để ý, “Dù sao em nhanh lên .” muốn cùng Kỳ Kỳ ở riêng.

      “Nhưng lão đại, giờ còn sớm. chiều em mới học.” Tần Mặc buồn bã , mắt chớp chớp nhìn , nhưng cũng chằm chằm nhìn lại khiến những lời như bị nuốt trở lại trong bụng.

      Khóc ra nước mắt, đành chậm rãi trở về phòng thu thập đồ.

      Theo kế hoạch, còn muốn cùng nhị ca dạo phố, ăn bữa tiệc lớn.

      Ô ô, khó mà chịu được, quần áo mới, bữa tiệc lớn! Đều bị năm trăm đồng bán đứt luôn!

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn :kunnhi.wordpress.com

      Cuốn 1 Chương 20. Sai thất.

      Tần Mặc lúi húi dọn dẹp đến cửa phòng, vừa vặn gặp Triệu Kỳ.

      mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây, lưng là chiếc ba lô bản thảo phê duyệt, rất thanh nhã, nhàng.

      “Mặc Mặc, chị thu thập xong rồi, chúng ta thôi.” nhàng .

      Tần Mặc ngẩng đầu, bi thảm liếc nhìn , lắc lắc đầu cái, khuôn mặt nhắn như cha mẹ qua đời với nàng. “A… Nhị ca à, em đột nhiên nhớ ra, phải học phụ đạo tiếng , em chưa có làm xong, thầy giáo thông báo, hôm nay trước bảy giờ phải làm xong, thời gian cấp bách, em phải mau về làm bài tập, cho nên thể ra ngoài chơi cùng với chị.”

      “Là như vậy sao?” Triệu Kỳ nhìn thoáng qua Tần Nghị, hiểu trong lòng nghĩ gì.

      “Phải, đúng thế ạ.” Tần Mặc cười khan, “Chị cũng biết, đóng tiền học nhiều như thế, thầy giáo phải có trách nhiệm mà, cho nên khóa học này rất siết chặt.”

      “Thầy của bọn em có trách nhiệm.” Triệu Kỳ đạm tiếu, cười khiến cho hai người ở đây kinh hồn.

      Tần Mặc cười khổ, “Đúng vậy, gặp phải thầy như thế, em là có phước.” Trong lòng nghĩ là: a a a, hận thể trêu đại ca tiếp. là xui xẻo.

      như vậy, chị cũng làm lãng phí thời gian của em.” Triệu Kỳ suy nghĩ nhiều, đột nhiên .

      Qua hai giây đồng hồ, đột nhiên hỏi: “giờ sao?”

      Tần Nghị nhìn chớp mắt!

      “A” Tần Mặc gật đầu. “Em học.”

      “Ưm, em .” Triệu Kỳ thêm nữa, dễ dàng cho .

      Tần Mặc như được đại xá, nhanh nhảu thu thập phen, đeo balo lên nhanh như chớp trốn còn tăm hơi.

      “Mặc Mặc, chúng ta cùng ra cửa.”

      Triệu Kỳ vừa vừa bước , nhưng so với tốc độ của Tần Mặc kém xa, cho nên chỉ có thể chậm rãi theo sau cửa, bé đóng ngay cửa lại.

      Kinh ngạc nhìn cửa chính đóng lại, khóe mắt mỉm cười, chuyển hướng Tần Nghị, nhàng hỏi: “ hù dọa con bé?”

      có.” Tần Nghị phủ quyết. chỉ là hơi cưỡng bức cộng thêm chút hung ác mà thôi.

      Triệu Kỳ cười nhạt, hề hỏi nữa. vòng qua ra cửa.

      Tần Nghị nhắm mắt đuổi theo hỏi: “Kỳ Kỳ, em muốn đâu?”

      “Giao tác phẩm.” Triệu Kỳ quay đầu trả lời.

      đưa em .” vội vàng .

      Triệu Kỳ định thần, chuyển qua nhìn : “ về công ty sao?”

      cần! Có Hồng ở đó là đủ rồi!” Tần Nghị trả lời. Phải về phải cùng , sợ cái Thanh Thanh lắm chuyện kia lắm rồi.

      phải chứ?” Triệu Kỳ đồng ý nhìn, “ phải công ty hợp tác với công ty Úc Đại Lợi sao? Nếu giúp Hàn Quân Hồng, có phải là phải ?”

      .” Tần Nghị lắc đầu, “ tại Hồng chỉ ước xuất trước mặt .”

      “A? Tại sao?” Triệu Kỳ nháy mắt mấy cái hỏi.

      “Bởi vì chỉ cần xuất , Thanh Thanh rời .” Tần Nghị cười . Trời biết, hi vọng Cố Thanh Thanh để ý mình như nào. Bởi như thế, bị Hàn Quân Hồng lườm lườm sát khí. phải nhát gan, chỉ là ánh mắt của Hồng có sức sát thương lớn quá, thời gian dài từng nghĩ mình bị bệnh mãn tính hành hạ mà chết.

      “Thanh Thanh?” Triệu Kỳ thoáng chút suy tư, “Chính là người khiến cho tin đồn bị gay lan ra ngoài hả?”

      “Đúng thế, em còn nhớ à?” Tần Nghị hưng phấn hỏi, Kỳ Kỳ trong lòng vẫn nhớ tới . qua lần nhớ kỹ.

      “Nghĩ muốn nhớ khó khăn.” Triệu Kỳ mím môi cười . như vậy, cho dù bất cứ chuyện gì, người khác đều phải nhớ kĩ sao. Chuyện này, Cố Thanh Thanh kia sắm vai chính rồi.

      Tần Nghị nhìn vẻ mặt nàng, tâm tình tự giác lại hạ xuống.

      “Kỳ Kỳ, theo !” Đột nhiên như nhớ ra điều gì, kéo tay , hung hãn mở cửa.

      đâu?” Triệu Kỳ bị lôi , miễn cưỡng mới khép được cửa lại.

      “Tới Hàn thị, muốn cùng Thanh Thanh chuyện ràng.” Tần Nghị , phăm phăm .

      “Cần sao?” Triệu Kỳ thấp giọng , chân vẫn bước theo.

      “Em gì?” Tần Nghị dừng lại, quay đầu hỏi .

      Triệu Kỳ cúi đầu, liếm môi : “Tôi có tôi muốn giao bản thảo.”

      vội, xong chuyện của rồi, đưa em . Cam đoan làm em trễ việc.” Tần Nghị lo lắng , bước chân càng vội vã.

      Triệu Kỳ gì nữa, theo . Khóe môi duyên dáng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn vào khoảng lưng cao rộng.

      Chỉ là, muốn nhìn lén người nam nhân này, ngờ người kia quay đầu lại nhìn cái.



      Cuốn 1 Chương 21. Tình địch nữ số .

      “Kỳ Kỳ, tới.”

      Từ khi bước vào cửa nhà xuất bản, những thanh chào hỏi liên tiếp nối liền dứt.

      Tần Nghị theo sau Triệu Kỳ, vẻ mặt buồn bực nhìn mỉm cười với các đồng nghiệp, gặp ai cũng thoáng gật đầu, giọng vấn an.

      kiềm chế nghi hoặc trong lòng, thấp giọng hỏi: “Em biết hết à?”

      , chỉ có vài người nhìn quen thôi.” Triệu Kỳ giọng trả lời, quên mỉm cười chào hỏi với những người qua lại.

      “Vậy em cần gì phải chào hỏi nhiều như vậy?” Tần Nghị gia tăng lượng.

      Triệu Kỳ liếc mắt: “Ai quy định là được? Người ta hảo ý chào hỏi mình, mình lại làm như thấy được à? chừng sau này còn phải gặp mặt những người này, tôi còn có việc phải thỉnh giáo, cần hỗ trợ chừng. Nhiều bằng hữu đâu có gì xấu.”

      “Ách…” Tần Nghị tức cười. Nghĩ tới nghĩ lui, ấy là có đạo lý, liền cùng rối rít chào hỏi khắp mọi người.

      mạch vừa vừa “Nhĩ hảo” , “ lâu gặp” tới phòng làm việc, bên trong phòng chưa nghe tiếng gõ cửa sớm mờ cửa chào đón Triệu Kỳ, tựa hồ như chuẩn bị nghênh tiếp từ lâu.

      “Kỳ Kỳ, rốt cục tới.” Tần Nghị chỉ thấy trước mắt bóng người mờ ảo lên, gắt gao bên Triệu Kỳ.

      Triệu Kỳ quay ra để cho người ấy ôm, hai người sau đó mới lưu luyến tách nhau ra.

      Triệu Kỳ mỉm cười hai tay dâng lên tá giấy: “Chị Vương, bản thảo.”

      Người được gọi là chị Vương, Vương Mĩ đón nhận bản thảo, thuận tay để lên bàn làm việc, vội vàng kéo tay nàng, nhìn từ xuống dưới. : “ vội, để chị nhìn em trước .”

      Đôi tay xoa gương mặt Triệu Kỳ, đau lòng kết luận: “Em gầy!”

      sao?” Triệu Kỳ cười cười, “Em thế nào lại thấy thế?”

      “Đương nhiên là thế.” Vương Mĩ , đưa cái gương đến trước mặt Triệu Kỳ, “Em nhìn xem, mặt gầy như thế này! Em có phải hay lại phân biệt đâu là trời sáng hay đêm tối?”

      Bị trúng tim đen, Triệu Kỳ hắc hắc cười khúc khích vài tiếng.

      mặt Vương Mĩ xuất vài tia tức giận, đau lòng, lại có trách cứ về phía , “Đừng có cười trừ! Chị đưa nhiệm vụ hơn tháng cho em, mục đích để em từ từ làm. Em… Em… làm chị tức chết a! Em có biết gầy nhiều thế nào , làm chị đau lòng! Bọn họ nếu nhìn thấy, khẳng định cho rằng chị ngược đãi em.”

      “Yên tâm, em ổn, có việc gì.” Triệu Kỳ trấn an bà chị này, “ tại rảnh rỗi, chờ em ăn ngon, ngủ sâu, nhất định nhanh hồi phục lại.”

      “Được rồi.” Vương Mĩ , cầm tay Triệu Kỳ có buông ra.

      “À, Mặc Mặc đâu?” Nhìn đủ Triệu Kỳ rồi, Vương Mĩ nhìn về phía sau, có thấy thiếu nữ khả ái hay theo Triệu Kỳ, lúc này là khuôn mặt của Diêm vương, cẩn thận bị dọa kinh hoảng, mặt lộ cảm xúc.

      “Mặc Mặc bận học, hôm nay tới được.” Triệu Kỳ lý do Tần Mặc báo cáo, thuận tiện đưa tay dúi mạnh nam nhân phía sau, kêu gọi được dọa người.

      hạ thủ ! Nếu như là ở nhà, sớm nhảy dựng lên lớn tiếng kêu là người tàn nhẫn, nhưng hôm nay ngoại lệ, có người ngoài, Tần Nghị đành nhẫn chịu đựng.

      “Hóa ra là thế! Chị tưởng là hôm nay có thể thấy bé cơ!” Vương Mĩ thất vọng cắn cắn cặp môi đỏ mọng, ánh mắt tự giác lại nhìn về phía Tần Nghị: “Kỳ Kỳ, vị này là…”

      “Bằng hữu.” Triệu Kỳ trả lời.

      Cái gì gọi là bằng hữu? Bọn họ xem như cái gì bằng hữu? Tần Nghị bị câu trả lời của nàng làm cho phẫn nộ. “ ấy là người của tôi.”

      “Bạn tốt.” Triệu Kỳ tước đoạt lời của .

      “Kỳ Kỳ!” Tần Nghị bất mãn kêu.

      Triệu Kỳ quay đầu lại trợn mắt nhìn . câm miệng lại cho tôi! Ở nơi đông người, định gây gì đây?

      Tần Nghị hậm hực im lặng, ánh mắt ai oán.

      Vương Mĩ chăm chú nhìn , hồi bừng tỉnh đại ngộ “A” tiếng.

      đến bên Triệu Kỳ, thần bí to vào tai: “Kỳ Kỳ, ta có phải là Tần Nghị ?”

      “Đúng vậy.” Triệu Kỳ giọng đáp.

      “Là Thiếu gia của Tần Thị nổi danh lừng lẫy?”

      “Phải.”

      “Nổi danh ở bên ngoài về việc dùng nhiều cuộc gặp gỡ để che dấu mình là gay kia… là… Tần Nghị?”

      Triệu Kỳ cười phá lên, thương hại nhìn nam nhân cách đó xa, gật đầu. Đáng thương, tại hề hay biết gì.

      “Sao lại ở cùng chỗ?” Vương Mĩ lo lắng hỏi.

      “Em bảo chúng em là bằng hữu.” Triệu Kỳ cười đáp.

      rất coi trọng em?” Vương Mĩ thầm đo lường, “ định biến em thành nam nhân, theo đuổi em?”

      Còn theo đuổi sao? Bọn họ đính hôn mười hai năm! Triệu Kỳ cười. “ thể nào, chúng em biết nhau hơn mười hai năm, em là nam hay nữ, ta tại nhà trẻ mười phần đều ràng.”

      “Như vậy a.” Vương Mĩ đưa tay ôm ngực. biết là suy nghĩ sao.

      “Như thế nào?” Triệu Kỳ cười hỏi.

      “Chị định tham dự nhưng , từ xa nhìn lại, bọn em đúng đôi trời sinh. Nếu như em là nam, chị tuyệt đối phải đối thủ của .” Vương Mĩ tiếc hận , đau buồn thở dài cái ai oán, “A….”

      Triệu Kỳ mắc cười, “Chị Vương, có phải là quá khoa trương rồi ?”

      “Nào có!” Vương Mĩ bất mãn nhìn về phía Triệu Kỳ, “Kỳ Kỳ, em có biết em tuấn đến thế nào ? Nhân viên nữ của nhà xuất bản có ai là mê em. Mấy tháng trước, chị Trương chuyên vẽ tranh châm biếm ở phòng bên vừa nhìn thấy em, lập tức tìm người hỏi em là ai, còn lập chí lấy em làm nguyên mẫu sáng tác kịch bản đó!”

      “Thiệt hay giả?” Triệu Kỳ kinh ngạc, biết nên khóc hay nên cười.

      “Đương nhiên là !” Vương Mĩ đắc ý đưa tay ôm ngực, “Nhưng mà em thuộc về bọn chị, bọn chị làm sao có thể chia sẻ cho người khác? Cho nên ở đây mỗi người đều , biết gì.”

      “Sau đó sao?” Triệu Kỳ rất muốn biết kết cục.

      “Hỏi hồi lâu có kết quả, người kia đưa ra kết luận, có lẽ do bản thân nghiên cứu quá lâu, xuất ảo giác.” Vương Mĩ xinh đẹp mặt tràn đây gian kế khoái chí .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :