1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CHỒNG YÊU CỦA EM - Cúc Hoa Trà Xanh (3 cuốn 68c + 1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn : kunnhi.wordpress.com


      Cuốn 1 Chương 5 Hạ đường phu.
      08THÁNG 4
      Nhìn bộ dạng Tần Nghị ủ rũ, thầm suy nghĩ, khẽ ho tiếng, dựa lưng lên thành ghế chậm chạp hỏi: “Còn có chuyện khác sao?”

      có.” Tần Nghị cam lòng trả lời.

      “Tốt lắm, tôi còn có việc phải làm.” Rốt cục đến phiên .

      Triệu Kỳ đứng lên, tới trước mặt Tần Nghị, ngón tay thon dài trắng nõn xòe ra trước mặt : “Chìa khóa phòng tôi đâu?”

      Chìa khóa? ấy muốn làm gì? Tần Nghị thành trả lời: “Ở trong túi áo của .”

      “Mang tới đây.”

      “Làm cái gì?”

      Có cần phải nhiều lời như vậy ? Triệu Kỳ cười cười, buông tha: “Bảo cầm đến cứ cầm.”

      “Ừ.” Tần Nghị cũng suy nghĩ nhiều, tới áo lấy chìa khóa đưa cho . “Đây… Để làm gì, em muốn thay khóa mới à?”

      phải.” Vừa nhận chìa khóa, Triệu Kỳ liền đáp.

      liếc tìm chìa khóa phòng mình rồi gỡ ra, sau đó ném trả lại chùm chìa khóa cho .

      Tần Nghị thuận tay bắt lấy, tâm trí như bị lọt vào sương mù: “Vậy chìa khóa em cầm…”

      “Tịch thu.” Triệu Kỳ cao giọng .

      Tần Nghị khó hiểu: “Tại sao?”

      “Bởi vì quan hệ của chúng ta, thích hợp để tới đây nữa.” Triệu Kỳ nhún vai, cho đáp án.

      “Quan hệ? Quan hệ gì?” Tần Nghị hiểu ra sao cả, “Tại sao lại thích hợp? Chúng ta chả phải là vị hôn phu, hôn thê của nhau sao?”

      phải từ lâu rồi…” Triệu Kỳ cười cười .

      phải?” Tần Nghị trừng mắt.

      phải ah!” Triệu Kỳ nhìn , yếu mềm .

      Tần Nghị xoa xoa trán . “Kỳ Kỳ, trán em nóng quá rồi.” bởi vì quá mau, chữ như bị thiêu đốt cả.

      Triệu Kỳ tức giận đẩy tay : “ mới thế.”

      “Kỳ Kỳ!” Tần Nghị cuống quýt gọi, lòng dạ như lửa đốt: “Tại sao em lại mê sảng thế?”

      “Ai mê sảng…?” Tôi nghĩ mới cần uống thuốc .” Triệu Kỳ tiện tay lấy ra tờ báo, giao cho , “Nào, giấy trắng mực đen nhìn .”

      Tần Nghị đưa tay nhận tờ báo, đó có đôi nam nữ, cổ họng cứng lại, thiếu chút nữa chết đứng.

      “Kỳ Kỳ… cái này…. Cái này là chuyện từ lâu rồi mà.” Lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này, biết ứng phó thế nào.”

      Bộ Phong Tróc Ảnh là tạp chí lá cải, tháng nào ít nhất cũng đưa với mỹ nhân nào đó lên trang bìa lần, cũng có mà giả cũng có, lâu dần mọi người cũng lấy đó làm thói quen. Những năm gần đây, chưa bao giờ thấy ấy gì, cũng quên từ lâu, tại sao hôm nay lại đột nhiên nhớ ra mà khởi binh vấn tội chứ?

      Triệu Kỳ vừa nhìn, lập tức hiểu nghĩ gì.

      “Ai kêu nhìn cái này…” đoạt lại tờ báo, ngón tay thon dài chỉ về chỗ: “Tôi muốn nhìn, là cái này.”

      “Cái gì?” Tần Nghị , nhìn ngây ngô chỗ chỉ, sau đó sắc mặt trở nên xấu vô cùng.
      Hai phút đồng hồ sau, giọng nam thê lương vang lên.

      “Giải trừ hôn ước? Chuyện khi nào? Tại sao là người có liên quan cũng hề hay biết?”

      tự nhìn biết. Hơn nữa tháng trước, chúng ta vẫn còn bàn luận, có thể do quá bận bịu mà chuyện này quên rồi.” Triệu Kỳ cách thản nhiên nhạt nhẽo, tựa như đây là chuyện của ai đó chứ phải chuyện của mình.

      “Làm sao có thể được?” Tần Nghị nổi giận hét lớn, qua lại trong phòng khách, cầm tờ báo vô tội kia vày vò, “Việc này là hạnh phúc của cả đời , sao có thể quên được?”

      Triệu Kỳ nhún vai, mỉm cười, mở miệng.

      Tần Nghị đột ngột đứng trước mặt , lôi kéo tay, nhìn hy vọng: “Kỳ Kỳ, em gạt , em đùa với phải ?”

      Triệu Kỳ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn , trịnh trọng : “ xin lỗi, chuyện này tôi đùa, chúng ta phải còn để đùa cợt.”

      tia hi vọng tan biến, Tần Nghị cam lòng.

      “Nhưng.” lúng túng , “ việc này nhớ mà!”

      thương lượng rồi.” Triệu Kỳ cười .

      “Rốt cục chúng ta thương lượng việc này lúc nào? Em cho biết ?” Tần Nghị cảm tưởng như đất dưới chân sụp đổ, tại sao? Tại sao giờ mới biết? phải là người trong cuộc ư?

      “Tôi biết lúc ấy vội vàng điều gì nữa.” Triệu Kỳ nháy mắt mấy cái giả vờ khả ái , “Tôi nhớ thời gian là buổi tối hơn tháng trước, hơn tám giờ chút, tôi điện thoại cho , tôi còn nhớ mang máng, lúc điện thoại tôi nghe như có tiếng đàn violon, xem ra hưởng thụ bữa tối cùng bạn dưới ánh nến lãng mạn rồi.

      Hơn nữa, đối với tôi lúc ấy như muốn cúp máy ngay, tôi mới mấy câu, giải trừ hôn ước, tùy ý tôi, sau đó liền cúp máy.”

      nhìn , nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Là tùy ý tôi, tôi liền tự làm theo bản thân mình.”

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn kunnhi.wordpress.com​


      Cuốn 1 Chương 6: Hạ đường ký.
      14THÁNG 4
      Ánh nến chập chờn, những tiếng , chập choạng.

      Tại tầng cao nhất của quán bar 5 sao, trong phòng VIP xa hoa kiểu Tây Âu, nam nhân tuấn, trong trang phục nhân viên sạch qua lại như thoi, tiếng đàn violon dịu dàng, cả phòng ăn như tràn ngập phong tình, tao nhã mê người.

      Nhưng là, cảnh tượng tuyệt đẹp này nhanh chóng bị hồi chuông điện thoại phá bỏ.

      Nam nhân lấy từ trong túi áo ra chiếc điện thoại, mở ra nhìn, trong mắt xuất tia kinh ngạc. vội vàng rời chỗ ngồi, ấn nút nghe.

      “Alô, Kỳ Kỳ.” Nam nhân ôm điện thoại di động, thấp giọng .

      “Tần Nghị, có chuyện gì vội sao?” Điện thoại truyền ra hồi trầm thấp, khó phân biệt thanh nam hay nữ.

      Vội vàng? Nam nhân quay đầu lại bên bàn ăn nhìn bạn , lắc đầu: “ có gì, em tìm ?”

      “Đúng vậy!” đối phương nhàng đáp.

      tìm ? Nam nhân nhíu nhíu mày. “Có chuyện gì sao?”

      “Ừm, chuyện thôi.” Tiếng càng lúc càng nhạt, có chút ngập ngừng.

      “Việc ?” Nam nhân càng lúc càng nhăn mặt hơn. phải từng với , chỉ là chuyện sinh tử đại , các chuyện khác đều là do quyết định toàn bộ hay sao?

      “Ách…” đối phương dừng chút, tựa hồ cảm thấy được vui. “Tôi quấy rầy có phải ? Nếu như thế, xin lỗi, tôi gọi lại sau cho .” Vừa , như cúp điện thoại.

      “A… chờ .” Nam nhân lên tiếng cắt đứt, “ có việc gì. Chuyện gì, em !”

      “A” đối phương cũng nhất thời thở dài, “Kỳ , cũng có việc gì, chỉ có chút ý nghĩ riêng, liên quan tới hai chúng ta, cho nên, tôi nghĩ nên nghe ý kiến từ .”

      Nghe xong, định mở lời nhưng lại thôi, lại quay đầu nhìn bạn , ta tựa hồ như cũng nhịn được, liên tiếp nhìn về bên này, nam nhân liền cứng giọng nghiêm khắc chút: “Rốt cục có chuyện gì?”

      “Cái này…” đối phương như bị dọa, cả kinh, ấp a ấp úng.

      “Thiếu gia, chuyện với ai thế? Tại sao lại lâu thế? Chờ chút nữa đồ ăn nguội cả mất!” Thanh kiều mỵ vang lên bên tai, biết mỹ nhân đến bên từ khi nào, thân thể uốn éo dựa vào người , đôi tay mềm mại quấn lấy cổ .

      “Tần Nghị, ai thế? Bên cạnh có người sao?” giọng bình tĩnh, có vài phần nghi hoặc.

      “Ách…” lưỡng đầu thọ địch, nam nhân lập tức tay chân luống cuống. bên tay chút thương hoa tiếc ngọc đẩy bạn ra, bên dời , xoay người trốn ra ngoài, vội vàng giải thích liên tục: “ có ai, có chuyện họp hành, cùng với đồng nghiệp ăn tối….”

      “Đại thiếu, người ta trở thành đồng nghiệp của từ lúc nào thế?” bạn lại bất ngờ lặng lẽ tới sau , khuôn miệng xinh đẹp , những ngón tay sơn móng đỏ tươi còn day day châm chọc nghịch ngợm trán .

      “Tần Nghị, đừng có gạt tôi, cùng bạn hưởng bữa tối hưởng cho xong , tôi nữa.” Tiếng từ bên kia điện thoại vẫn bình tĩnh vang lên, hình như chuyện vị hôn phu của mình cùng người con khác hẹn hò là chuyện liên quan đến .

      “Cái… này…” Nam nhân khuôn mặt cứng đờ, giật giật miệng nên lời.

      “Đại thiếu, rốt cục còn muốn thế nào nữa? Người ta đói bụng quá rồi.” vừa mới tránh được, bạn lại quấn quýt bắt đầu, chu đôi môi xinh đẹp nhắn lên, bộ dạng vô cùng khả ái.

      “Ách…” lại rơi vào bẫy nữ nhân rồi, nam nhân cứng lại, trong lúc nhất thời biết làm gì cho phải.

      Lúc này, điện thoại lại truyền đến giọng có chút vội vàng: “Này, này, Tần Nghị? Tần Nghị? Vẫn còn đó chứ?”

      “Ách… đây! !” Nam nhân vội vàng trả lời.

      “Chuyện kia của chúng ta….”

      “Cho dù là chuyện gì, em quyết định, có ý kiến.” Nam nhân vội cắt đứt lời , “ tại bề bộn nhiều việc, có gì chúng ta trò chuyện sau nhé, có được ?” Hai nữ nhân, thể lúc đánh cả hai người, phải xử lý từng người, kẻ trước, người sau.

      Bên kia điện thoại như đứng im hồi. Nam nhân cảm giác như trái tim của bản thân như ngừng đập theo.

      “Được rồi, chỉ cần đồng ý là tốt rồi, tôi thành vấn đề.” Cuối cùng khá nhàng.

      có chuyện gì là tốt rồi.”. Trong lòng nam nhân như thở phào, khối đá lớn rơi ra. biết là có chuyện gì xảy ra, cảm giác ổn, nhưng rốt cục là chuyện gì lại đoán được.

      “Ok, chuyện kia cứ như vậy. Bye bye.” Đối phương cáo biệt chút dài dòng.

      Cái này, khiến lưu luyến rời nổi.

      “Kỳ Kỳ…” kêu lớn, nhưng đáp lại là tiếng tút tút.

      “Bye bye.” nhàng với chiếc điện thoại.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Cuốn 1 Chương 7: Lừa gạt.
      16THÁNG 4
      “Kỳ Kỳ, em biết chuyện này gọi là lừa gạt!” Biết tình tiền căn hậu quả, Tần Nghị tức giận.

      “Lừa gạt?” Triệu Kỳ cười, mắt phượng ngả ngớn nhìn về phía , thấy vậy kinh hồn bạt vía.

      lại gần phía , tới bên cạnh, giọng hỏi: “Tôi lừa gạt ai? Tôi lừa gạt ? Là do chỉ lo mỹ nhân bên cạnh, mua vui cho ta, chuyện còn lại giao hết trong tay tôi quyết định, tại, ván đóng thuyền, lại trách tôi?”

      “Nhưng lúc ấy em lừa !” Tần Nghị lui về phía sau, quên vớt vát, “Em gì lại muốn hủy hôn ước! Nếu như sớm biết chuyện em muốn với là chuyện này, nhất định lập tức về gấp, nhất định cự tuyệt.”

      Suy nghĩ chút, lại sửa miệng: “, đúng, qua điện thoại, ta cự tuyệt.”

      Triệu Kỳ khẽ cười, ôm bụng, ung dung : “Ban đầu phải tốt sao, nếu như có chuyện gì cấp tốc sinh tử đại , đều là do tôi làm chủ a? Hơn nữa, chuyện giải trừ hôn ước, đích thực chỉ là chuyện , liền thế nào lại phải đợi, tôi gọi điện thoại hỏi ý , là tùy ý tôi mà.”

      “Là do biết chuyện gì!” Tần Nghị xúc động phẫn nộ kêu lớn, “Hơn nữa, nửa tiếng sau, gọi cho em, em lại luôn miệng giải quyết, mọi chuyện đều tốt. Cái gì là đại tốt hả? Ai là đại tốt ở đây?”

      “Là giải quyết xong a.” Triệu Kỳ ngừng cười, “Cúp điện thoại xong tôi liền chuyện với cha tôi, cha lập tức thông báo cho các tòa soạn báo, tất cả đều quá giây. Nửa giờ sau gọi điện lại, tôi còn gì để ? Hơn nữa, việc ấy đích thị là việc tốt, phải cũng đồng ý sao?”

      “Đó là bởi vì biết chuyện em muốn với là chuyện này!” Tần Nghị tiếp tục lớn tiếng, thừa nhận, khi khẩn cấp vội vã trấn an bạn về chỗ ngồi, liền lập tức gọi điện thoại cho , có việc gì, nhưng cảm giác trong đầu có khối đá lớn rơi xuống. suy nghĩ hồi, lại càng thấy kỳ quặc, nhưng hỏi , hề thêm gì. Hỏi mấy lần có đáp án, liền vứt bỏ chuyện này sang bên. Nhưng ai biết…

      Hận, càng nghĩ càng hận! bị lừa, bị lừa thê thảm.

      sao cả nữa rồi.” Triệu Kỳ thèm để ý vẫy vẫy tay: “Đều thành , chúng ta ở đây tranh luận cũng có nghĩa lý gì, chỉ thêm lãng phí nước bọt thôi, tôi khuyên câu, hãy nhanh chóng đón nhận .”

      chấp nhận, chấp nhận!” Tần Nghị nũng nịu như trẻ con lớn tiếng kêu la: “ ràng là chuyện của hai người, dựa vào cái gì mà em mình quyết định, sau đó chỉ gọi để thông báo cho cho xong chuyện? Nếu như tối hôm qua tới tìm em, chắc cả đời này cũng hay biết gì?”

      “Đâu thể nào như thế?” Triệu Kỳ cười khẽ, “Tin tức này báo nào cũng , ít người nhìn thấy.”

      “Đúng vậy, báo…” Tần Nghị xong câu này, mới phát giác ra vấn đề…

      báo có đưa, nhưng số người biết cũng có nhiều? Hơn tháng, tại sao lại trong thời gian qua? Nếu muốn giải trừ hôn ước, tại sao tới thông báo hẳn hoi, lại chỉ đăng báo? Có phải muốn cho thấy?”

      Đại ca, mới biết được a! Tôi muốn chính là điều này! Những chuyện này đều là có lí do. Nhưng đương nhiên, cho .

      “Cái này, có trách là trách .” Triệu Kỳ nhìn .

      Tần Nghị tay chỉ vào mũi mình, khó hiểu: “Trách ?”

      “Đúng vậy.” Triệu Kỳ nghiêm trang , “Ban đầu, tòa soạn cho rằng tin này chỉ là tin đồn, họ tin, nhưng là hiểu sao có kẻ theo dõi các người, thấy cùng nhau vào khách sạn, cùng hưởng bữa tối dưới nến lung linh, sau đó liền chụp hình ngay, đại khái, nhóm tòa soạn này cho rằng tin chúng ta hủy hôn ước rất có giá trị! Cho nên, đành phải tìm cách làm cho việc lại.”

      “Kỳ Kỳ, em láo! Em chắc chắn là cố ý!” Tần Nghị chút nghĩ ngợi lên tiếng.

      xem như thằng ngốc sao! Liền hồi dối , chỉ có con nít mới tin lời này, dám lừa đại tổng tài như sao? Nếu như dựa hiểu biết của về tạp chí Bát quái, bọn họ kết hợp hai kiện này vào chỗ: Thiếu gia Tần thị giải trừ hôn ước quên tìm vui, phải là giết ư? Nếu rắp tâm làm chuyện này, còn có thể thêm mắm thêm muối, linh tinh về Tần thị và Triệu thị, làm cho huyên náo rùm beng chắc chắn bỏ qua. Chuyện này, rốt cục là sao nữa đây?

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      nguồn :kunnhi.wordpress.com

      Chương 8. Nguyên nhân.

      16THÁNG 4
      “Được rồi, là tôi cố ý.” Thấy giận dữ, Triệu Kỳ hào phóng thừa nhận.

      Tần Nghị bị dọa cho khiếp sợ: “Là em cố ý sao? Tại sao?”

      “Cái gì tại sao?” Triệu Kỳ giả bộ ngu ngơ.

      “Tại sao lại muốn giải trừ hôn ước của và em? Tại sao lại muốn gạt ?” Tần Nghị phẫn nộ hỏi, bị làm cho phát điên rồi.

      tại sao, tôi chỉ nghĩ muốn sinh con…” Triệu Kỳ cười .

      Tần Nghị sửng sốt: “Sinh con?”

      “Đúng vậy!” Triệu Kỳ cười, “Trước mấy tháng, tôi có tụ tập cùng mấy bạn hồi trung học, phát ra đám bạn kết hôn gần hết, hơn nửa có con! Những người này, đều vô cùng hạnh phúc với đám .”

      tới đây, ánh mắt có vẻ đượm buồn, có vẻ lưỡng lự, “Nhìn lại bản thân, cũng hai chín, qua năm nữa liền ba mươi. Nữ nhân ngoài 30 như quả táo chín, như muốn rụng, hơn nữa, nữ ngoài 30 muốn sinh con tốt, ta tưởng tượng được tình cảnh nguy hiểm nếu như có chuyện hay xảy ra, vì chuyện nối dõi tông đường.”

      Nghe , trong lòng Tần Nghị lập tức ràng năm phần, nhưng vẫn nhịn được hỏi: “Nhưng… sinh con cùng với việc giải trừ hôn ước có quan hệ gì sao?”

      “Quan hệ lớn!” Triệu Kỳ nghĩ lại hỏi thế, chắc sớm nghĩ ra, sao vẫn chịu thừa nhận đáp án, “Lấy tư tưởng của cha mẹ tôi, bọn họ tuyệt đối chịu nhận đứa con chưa có gia đình mà mang thai, hoặc là con nhận nuôi, cho nên đứa bé của tôi nhất định phải là trong giá thú. Cho nên…” mỉm cười, “tôi quyết định trước khi làm điều đó cần phải kết hôn.”

      “Vậy có liên quan gì tới việc hủy hôn chứ?” Tần Nghị như bị đòn lớn giáng mạnh, “Em nghĩ muốn kết hôn, chúng ta kết hôn phải là được rồi sao?” hiểu, thực hiểu. Bọn họ là hôn phu, hôn thê của nhau, ấy muốn kết hôn rồi sinh con cái, vậy phải cùng kết hôn, tại sao lại muốn giải trừ hôn ước? ấy làm như vậy, tựa hồ như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược vậy!

      kết hôn cùng tôi ư?” Triệu Kỳ hỏi.

      “Phải a, tại sao lại ?” Tần Nghị sảng khoái trả lời. Cùng kết hôn là chuyện sớm hay muộn cũng đến, nghe tuổi tác, mới chợt nhận ra, mình cũng còn ít tuổi, cho nên, đó cũng là chuyện cần phải làm.

      “Bỏ qua đám mỹ nhân kia sao?” lại chăm chú nhìn .

      “Chuyện ấy có vấn đề gì?” Tần Nghị đáp. Bọn họ trong lúc quen nhau đến giờ có chuyện gì là chưa phát sinh, đính hôn từ 12 năm trước, tại, chỉ còn thiếu kết hôn để chứng minh mà thôi. Những tính toán của đám nữ nhân khác là gì? đủ để gây nên sợ hãi.

      “Nhưng tôi thể tin tưởng được .” Vừa có tia hi vọng, Triệu Kỳ liền lập tức đẩy xuống vực sâu.

      “Tại sao?” Tần Nghị giơ tay than trời. rất buồn bực. buồn bực đến phát điên! tin ! ấy hoàn toàn tin ! lớn lên khó coi sao? xuất thân tốt sao? được nghìn người công nhận là ông hoàng độc thân, nhiều nữ nhân muốn được mang cái danh Tần phu nhân đều được, ngược lại, ngang ngược, còn đích thân đuổi ra khỏi cửa.

      “Tính cách của chấp nhận nổi. Có câu tục ngữ rằng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Nếu như có gì ăn ngon, chắc chắn liều mạng bỏ qua.” Triệu Kỳ để ý sắc mặt coi, tiếp tục ra nguyên nhân.

      Tần Nghị đúng thiên tài, mới nghe hiểu.

      “Em dám so sánh với chó!” điên cuồng hét lên.

      Nghe thét lớn, Triệu Kỳ cười tràng, vẫn chút lưu tình. “So sánh với chó là còn cất nhắc rồi! nhìn xem, chó còn trung thành hơn nhiều, nhìn lại bản thân mình , các hai tháng lại thay đổi người bạn , có đôi khi tuần hai người cũng có thể, như là thay quần áo vậy?”

      “Đó là bởi vì…” Tần Nghị thốt nên bốn chữ, ngay lập tức tự tay bịt miệng lại. hoảng sợ nhìn xung quanh, hình như suýt nữa những điều nên , bí mật kinh thiên động địa như sợ bị phát .

      “Bởi vì sao?” Khóe miệng Triệu Kỳ khinh miệt, tà tà cười tiếng, gặng hỏi .

      “Ách… có… có gì!” Tần Nghị bối rối liều mạng lắc đầu, ánh mắt cụp lại, dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

      “Vậy được rồi, muốn , coi như tôi có hỏi gì.” Triệu Kỳ nhún vai, ép hỏi.

      Tần Nghị thở dài hơi. Tâm buông lỏng, trong lòng nổi lên nhiều suy nghĩ.

      “Kỳ Kỳ, em , tại sao lại lén lút giải trừ hôn ước với ?”

      “Đơn giản câu, tôi phải lập gia đình.” Triệu Kỳ đáp lời .

      Tân Nghị ngây ngốc phút đồng hồ, Sau đó trống rỗng xuất .

      “Cái gì… cái gì? Em định lập gia đình?”

      Có lẽ nên cảm ơn may mắn của mình, hệ thống cách tồi lắm, nếu , trong giây, nhất định đoàn người tiến tới đập cửa phàn nàn, chừng, năm phút sau, có 110 xuất bắt người .

      “Đúng vậy.” sớm ngờ tới phản ứng của , Triệu Kỳ dễ dàng trả lời, “Chính là sợ phản ứng kịch liệt này nên tôi mới muốn cho , nghĩ tìm cơ hội nhưng lại bận quá, cho nên dùng dằng kéo đến tận giờ, Chuyện này xong rồi, tôi có thể an tâm mà kết hôn rồi.”



      Cuốn 1 Chương 9. Đại tỷ này.

      17THÁNG 4
      “Là ai? Em phải gả cho ai? Ai dám lấy em? Ai? Rốt cục là ai? giết !” Tần Nghị phẫn nộ lớn tiếng rít gào, hận thể giết chết ngay lập tức tên nam nhân dám gây chuyện phiền toái với vị hôn thê của .

      “Lý Hạo.” Bạc môi Triệu Kỳ khẽ mở, nhàng phun ra hai chữ.

      “Lý Hạo?” Cuồng nộ trong nháy mắt như đóng băng. Trong mắt Tần Nghị dâng lên bất an.

      dè dặt hỏi: “Lý Hạo nào?”

      Triệu Kỳ liếc mắt nhìn , “ đời này người họ Lý rất nhiều, tên Hạo cũng thiếu, nhưng người mà cả và tôi cùng biết, Họ Lý tên Hạo, chỉ có người.”

      Tần Nghị như sụp đổ, từ từ tiếp đất. Nhưng chịu thừa nhận, nhất định là não có vấn đề, là nghe nhầm, nghe nhầm. mong rằng Triệu Kỳ lại điều này là phải, bất an hỏi: “ muốn nghĩ tới…”

      nên a! Ngàn vạn lần phải là ! Trong lòng Tần Nghị như dậy sóng! nhất định phải chết!

      Triệu Kỳ để cho Tần Nghị do dự có cơ hội, chút lưu tình đả kích: “Chính là ấy!”

      “Nhưng là chồng của chị em!” Tần Nghị lập tức kêu lớn.

      “Sai rồi! ấy thiếu chút nữa trở thành chồng chị của tôi, đáng tiếc chị ấy bạc mệnh thể có đám cưới này, cho nên ấy phải là chồng chị ấy.” Triệu Kỳ định thần lại sửa cho đúng vị trí.

      Tần Nghị bất mãn bĩu môi. “Còn phải sao.”

      Chuyện này biết. Hai người kia thề non hẹn biển đến với nhau, hôn linh đình cũng được chuẩn bị, ai ngờ được trước khi bước vào lễ đường hai ngày, dâu bị bệnh tim tái phát lúc thử áo cưới, vĩnh viễn ngủ trong gian phòng của mình… Từ đó đến nay, tên họ Lý kia luôn lặng thầm ở trong nhà họ Triệu, ai cũng đối đãi với như con rể. Đến bây giờ, đại tiểu thư nhà Triệu gia rời nhân thế sáu năm, cũng cùng nữ nhân nào kết hôn cả, rằng tình còn! Người con kia bức tường lớn thể vượt qua!

      “Đương nhiên phải thế!” Triệu Kỳ nghĩ ngược lại với , “ hộ tịch có tên ấy. Hơn nữa, nếu như ấy có từng là chồng của chị tôi cũng sao cả, mọi chuyện qua, tại chỉ cần ấy độc thân là ổn rồi. Tại sao dám rằng ấy xứng với tôi? Từ khi chị cả của tôi mất , ấy mực hết lòng vì Triệu thị chúng tôi, thấy ấy có làm sai chuyện gì ? ấy có cùng ai làm chuyện xấu xa ? Nam nhân như vậy mới là bậc trượng phu.”

      cũng có thể làm bậc nam nhi đại trượng phu.” Tần Nghị ưỡn ngực, đầy khí phách.

      “Nhưng mà tôi thể tin được.” Triệu Kỳ lắc đầu chút tín nhiệm.

      “Em có thể tin tưởng !” Tần Nghị sốt ruột, “ quản lý công ty rất tốt. Còn những người con kia… lập tức thông báo với ký giả, đoạn tuyệt mọi quan hệ với bọn họ.”

      “Quên .” Triệu Kỳ khoát tay, “Phiền phức cho riêng công ty nhà quá đủ rồi, nếu liên quan đến công ty nhà tôi mà đem đến phiền toái có mà là lạ! Hơn nữa, tôi nghĩ việc muốn thay đổi hình tượng cũng thể thành công trong sớm chiều được. Huống hồ xưa nay vẫn thế, hình tượng công tử phong lưu đa tình những năm qua, đám đàn bà con kia, dễ dàng buông tha đâu.”

      Vừa , vừa thân mật vỗ vai , hảo tâm đề nghị: “Cho nên, tôi khuyên nên chấp nhận thực tế ! Nếu trong lòng khó chịu, hãy tìm mỹ nhân đến, nhờ ta an ủi, hiệu quả lắm đây!”

      muốn như thế!” Tần Nghị mếu máo, chỉ muốn , chỉ mình mà thôi, cho tới giờ, chỉ muốn mình .

      Triệu Kỳ nhún vai, “Cho dù chăng nữa, chuyện định rồi, lâu nữa, cha tôi tuyên bố ra bên ngoài tôi cùng Lý đại ca kết hôn.”

      chấp nhận, tuyệt đối chấp nhận!” Tần Nghị phát cáu lên.

      Triệu Kỳ thản nhiên tựa như chuyện này liên quan:”Việc của , chúng ta sớm quan hệ…”

      “Kỳ Kỳ!” Tần Nghị như sắp khóc.

      Ánh mắt Triệu Kỳ chợt lóe, định gì đó. lúc ấy có tiếng chuông trong phòng vang lên “đing đing”

      Ngay sau đó, giọng nữ ngọt ngào truyền đến: “Bây giờ là mười giờ sáng.”

      Nghe đồng hồ báo giờ, sắc mặt cả 2 người đều thay đổi.

      Triệu Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt, xoay người bỏ . Vừa , vừa : “ cần phải .”

      “Kỳ Kỳ!” Tần Nghị quyết theo sát, cuống quýt gọi.

      Triệu Kỳ để ý tới , vừa vừa : “ đến giờ, tôi phải trở lại phòng vẽ tranh. muốn lưu lại tới khi nào cứ việc lưu lại, chỉ có việc, được quấy rầy tôi, được nhúc nhích, còn nữa, nhớ khóa cửa.”

      Tần Nghị đứng sau lưng nàng, giọng đáng thương: “Kỳ Kỳ, đây là chuyện….”

      Triệu Kỳ phía trước làm ngơ lời , thuận tay đẩy cửa phòng bếp vào phòng , vào, thuận tay đóng cửa, sau đó, khẽ vươn vai, là mệt mỏi.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Edit: Kún
      Nguồn :kunnhi.wordpress.com


      Cuốn 1 Chương 10. Người xứng đáng.


      “Hồng, cậu thử nghĩ xem, ấy bỗng nhiên giải trừ hôn ước với tớ, còn muốn cùng Lý Hạo kết hôn! là chồng của chị ấy a! Bọn họ làm như vậy, ra thế nào? Địa vị của Tần gia sao? Bọn họ có nghĩ qua cảm xúc của tớ ? ấy là vị hôn thê của tớ! Mười hai năm qua, ấy tưởng là chuyện đùa sao? ấy… ấy còn so sánh tớ với chó! , đúng, ấy tớ ngay cả chó cũng bằng! Tại sao, tại sao, tại sao? Hồng, cậu xem tại sao?….”

      Giữa giờ nghỉ trưa, tầng cao nhất của Hàn thị truyền ra trận giận dữ điên cuồng của nam nhân, điên cuồng gào rít.

      Ngay sau đó, “thình thịch!” tựa hồ là cú đấm.

      Tiếp xuống, “A” . tiếng hét thảm thiết.

      Bên trong phòng làm việc của sếp tổng, nam nhân ôm đầu, ánh nhìn bi thảm về phía bằng hữu tốt nhất của mình, vô tội hỏi: “Hồng, tại sao đánh tớ?”

      Hàn Quân Hồng hung tợn trợn mắt liếc nhìn , thấp giọng quát: “Cậu đáng chết có biết ? Thanh Thanh nghỉ trưa! Cậu dám lớn giọng đánh thức ấy xem tớ có đóng gói cậu ném ra khỏi Hàn Thị, cả đời này bước chân được vào đây nữa ?”

      Tần Nghị ôm mặt, mếu máo: “Hồng, đồ trọng sắc khinh bạn!” Nhìn thấy huynh đệ thân thiết làm thế, thất hồn lạc phách, chẳng lẽ thể mấy câu an ủi dễ nghe cho tâm hồn bị tổn thương của mình sao? Lại còn ném đá xuống giếng, chút quan tâm , là tổn hại thêm.

      Hàn Hồng Quân tức giận liếc mắt: “Cậu thừa! Thanh Thanh là người tớ cả đời mới tìm được, cậu … tên bạn xấu xa có thể sánh với ấy sao?”

      “Thanh Thanh so với tớ còn hơn ư? A… đúng, là tớ thể so với Thanh Thanh về quan trọng ư? Cũng đúng… được được, chẳng lẽ trong lòng cậu, tớ và Thanh Thanh hề quan trọng như nhau ư? Cậu có phải huynh đệ của tớ nữa ?” Bị đả kích tới mức não ngất , nam nhân luống cuống , rồi lại bĩu môi lắc đầu, nụ cười gượng gạo mệt mỏi.

      Hàn Hồng Quân tình nhìn người nghỉ ngơi, quay đầu lại miễn cưỡng trả lời : “Cậu họ Tần, tôi họ Hàn, chúng ta là em ư?”

      Tần Nghị sửng sốt, lập tức nghiến răng nghiến lợi gào thét: “Hồng… Cậu… cậu… được. Xem như cậu lợi hại.”

      Hàn Hồng Quân quay đầu, nheo mắt lại, trơ mắt nhìn , nắm chặt tay lại run nhè . kiềm chế được bản thân, nhưng sợ lúc này mình nhịn được thuận tay ném hết giấy tờ văn kiện vào đầu Tần Nghị, cho ngủ tới sáng của ngày nào đó xa xôi, thậm chí mất trí nhớ là tốt nhất. Hoặc là nhét ngay giấy báo vào cái miệng lải nhải của . Nhưng là, hai người từ cùng nhau lớn lên, thân hơn bằng hữu, nhịn!

      “Cậu cứ , cậu cứ , tớ có gì đúng? Những nữ nhân này tớ trêu chọc, là tự họ mò đến! nữa, tớ có làm chuyện gì đâu! Tại sao chỉ vì chuyện này mà ấy phán tớ án tử hình…?” Thấy bạn bè trầm mặc, nam nhân chịu nổi đơn lại bắt đầu bực tức đầy bụng, cổ họng như có dấu hiệu ngừng nghỉ.

      nhịn được nữa! trán Hàn Hồng Quân gân xanh nổi lên, nhịn được hỏi: “Cậu xong chưa?”

      “Chưa!” nhận thấy thay đổi, Tần Nghị khoát tay, tiếp tục chém đinh chặt sắt: “Cậu cứ chờ tớ, tớ còn rất nhiều lời muốn , tớ rất tức giận!”

      “Hảo, hảo!” Hàn Hồng Quân liên tục khen hảo, ngừng gật đầu. qua lại, mở cửa phòng làm việc, sau đó tới sau lưng Tần Nghị, thấp giọng : “Vậy cậu từ từ thở , trước hết nghe tớ câu.”

      Tần Nghị nghi ngờ , rửa tai lắng nghe: “ gì?”

      Hàn Hồng Quân ghé sát môi vào tai Tần Nghị, hai tay tạo thành cái loa, xác định 95% thanh truyền đến tai làm phiền ai cả, sau đó gia tăng lượng, ngay từ đầu những lời định : “Cậu, còn công việc!”

      Sau đó, đá cước lên mông Tần Nghị: “Phiền chết , cậu cút ra ngoài cho tớ! bình phục lại bình thường đừng xuất trước mặt tớ!”

      Tần Nghị với hình tượng thất tha thất thểu ra từ phòng Boss xuất trước mắt bao người. Ngay sau đó, cửa phòng làm việc đóng rầm sau lưng .

      Ngay lập tức, quay đầu lại: “Hồng? Hàn Hồng Quân? Mở cửa! Cậu mở cửa cho tớ! Mở cửa!”

      Lúc này, hồi chuông dễ nghe vang lên, điện thoại di động rung. lấy điện thoại ra, nhấn phím nghe, lập tức tràng cảnh cáo ập xuống:

      “Họ Tần kia, tôi cảnh cáo cậu, đừng gõ cửa nữa! Tôi cho cậu hay, Thanh Thanh ngủ? Dám gõ cửa nữa cậu tin hay tôi lập tức mở cửa hành hung khiến cậu còn mặt mũi nào với mọi người nữa? Cậu làm loạn chỗ này như thế còn muốn gì nữa…”

      “Chuyện gì a?” điện thoại đột nhiên truyền đến giọng trầm trầm.

      chuyện điện thoại với ai thế? Sao kích động vậy,” giọng thiếu nữ vang lên, còn ngái ngủ.

      Tiếng nam nhân trong điện thoại đột nhiên ôn nhu, khiến nam nhân ngoài cửa toàn thân nổi da gà, thiếu chút rụng rời. “, có ai, tên thần kinh, làm phiền , nhịn được mắng , có việc gì. Ngoan, ngủ thêm chút , thời gian hãy còn nhiều…”

      Tên này… dám mắng là thần kinh.

      A! Nghe vợ chồng son thân mặt khăng khít đối thoại, Tần Nghị cảm thấy độc vô cùng, xung quanh nháy mắt biến thành gió lạnh, thổi vào phát run lên.

      Cất điện thoại , xoa xoa cái mông bị đá, vào thang máy, rời .





      Cuốn 1 Chương 11. Đầu sỏ gây nên.

      xứng đáng! xứng đáng! xứng đáng!

      tuần lễ nay, ba chữ này nghe biết bao nhiêu lần.

      Ngồi xổm góc tường, Tần Nghị yên lặng suy nghĩ nghiêm túc vấn đề: làm sao lại để mọi người đối xử như thế? Tại sao mọi người nghe than thở lại hề thấy đáng thương, ngược lại đều hả hê quở trách , trước sau quên câu – ngươi xứng đáng! ngay trước kia vô tâm nhường nào cũng đến nỗi bị đối xử như thế chứ!

      Aiz! Tường đổ mọi người cùng đẩy, họa vô đơn chí, người may sau này rồi gặp điều tốt hơn, trong lòng thầm than khóc.

      Đinh đinh!

      Cách đó xa cửa thang máy chậm rãi mở ra, người mặc áo sơ mi rộng, quần bò bó sát người, mái tóc buông dài, mang cái túi to bước ra.

      vài bước, liếc mắt đến cái đống ngồi góc. mở to hai mắt nhìn, rốt cục nhận ra, nước mắt sớm ngập trong mắt.

      Mang theo vài phần kinh ngạc, tới trước mặt , ngồi xổm trước mặt , hỏi: “Lão đại, sao lại ở chỗ này?

      Lão đại? Gọi là lão đại a? Trong trí nhớ, tựa hồ có người nhất mực gọi như thế.

      Tần Nghị mông lung suy nghĩ, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt từ từ định dạng lại người thiếu nữ này. Sau đó, trong mắt cũng lóe lên tia kinh ngạc.

      “Tiểu quỷ, em tới đây làm gì?” xốc lại tinh thần hỏi ngược lại thiếu nữ.

      Thiếu nữ đứng lên, “Hôm nay trường học được nghỉ, nhị ca muốn ra ngoài, em tới giúp chị ấy.”

      “Kỳ Kỳ hôm nay ra ngoài? Em biết?” Tần Nghị trơ mắt nhìn !

      Thiếu nữ cúi mắt nhìn , lấy giọng tự nhiên : “Biết a! Tự nhiên nhị ca thông qua em.”

      ấy cho em gặp sao?” Tần Nghị thể tin vào tai mình. tuần trước Triệu Kỳ rời , liền tới Triệu gia chuyện, Triệu thị ấy bế quan, biết bao giờ mới ra ngoài. Gọi điện thoại cho tiểu đệ của Triệu gia, biết. Thế mà ấy lại cho bé này! Chỉ riêng cho 1 người!

      Thiếu nữ bĩu môi, nhìn biểu của , “Đúng vậy, có gì ly kỳ sao? Em cùng nhị ca mỗi ngày đều trò chuyện ít nhất lần, bao gồm cả chuyện bế quan, đảm bảo rằng chị ấy vẫn bình an. Mồi lần bế quan em đều đến, đồ trong tủ lạnh dự trữ cũng là do em chuẩn bị a.”

      nhìn Tần Nghị, như nhớ ra gì đó, tò mò hỏi: “Lão đại, ở đây làm gì? Em nhớ rằng cùng nhị ca giải trừ hôn ước sao? Nhị ca cho em rằng chị ấy hết với mọi thứ rồi.”

      Tần Nghị nhảy dựng lên, thất thanh kêu: “Chuyện này… em cũng biết sao?”

      “Biết chứ!” Thiếu nữ chuẩn bị bước , “Em còn biết chị ấy tính toán cùng cả kết hôn cơ! Tất cả được trù bị hết, chắc là lúc đính hôn còn xa nữa!”

      “Em xem ở báo à?” Tần Nghị hỏi. Đây là điều duy nhất nghĩ ra được lúc này.

      có. Em học bận muốn chết, làm gì có thời gian mà đọc báo giấy!” Thiếu nữ trả lời, vội vã chạy .

      “A…” Tần Nghị nhảy dựng lên.

      Đến cửa lớn, thiếu nữ để đồ xuống, quay đầu lại hất mái tóc dài, mặt mày kiêu ngạo hưng phấn : “A, quên, chuyện giải trừ hôn ước, em với chị ấy còn có thể thương lượng được, còn chuyện chị ấy mà kết hôn với cả, sợ rằng nếu mau là mãi mãi.”

      ….
      Tần Nghị cảm thấy trời giáng cho mình cú, thiếu chút nữa thân thể vỡ nát!

      ức chế, nội tâm phẫn nộ, hét lớn tiếng: “Tần Mặc!”

      Bị gọi tên lớn như thế, thiếu nữ chấn động, bỏ đồ trong tay đứng vững, tay phải để lên đầu, lớn tiếng trả lời: “Đến!”

      Bộ dạng của làm cho Tần Nghị cười ra tiếng. qua, sắc mặt cứng ngắc nhìn thiếu nữ từng lớn lên cùng mình, trong lòng hiểu giờ phút này là cảm giác thất bại hay phẫn nộ đây.

      (Mọi ng có thể thấy khó hiểu khi Mặc Mặc gọi Triệu Kỳ là nhị ca, tuy nhiên càng đọc về sau hiểu . ^___^)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :