Edit: Kún
Nguồn :kunnhi.wordpress.com
Cuốn 1 Chương 10. Người xứng đáng.
“Hồng, cậu thử nghĩ xem, ấy bỗng nhiên giải trừ hôn ước với tớ, còn muốn cùng Lý Hạo kết hôn! là chồng của chị ấy a! Bọn họ làm như vậy, ra thế nào? Địa vị của Tần gia sao? Bọn họ có nghĩ qua cảm xúc của tớ ? ấy là vị hôn thê của tớ! Mười hai năm qua, ấy tưởng là chuyện đùa sao? ấy… ấy còn so sánh tớ với chó! , đúng, ấy tớ ngay cả chó cũng bằng! Tại sao, tại sao, tại sao? Hồng, cậu xem tại sao?….”
Giữa giờ nghỉ trưa, tầng cao nhất của Hàn thị truyền ra trận giận dữ điên cuồng của nam nhân, điên cuồng gào rít.
Ngay sau đó, “thình thịch!” tựa hồ là cú đấm.
Tiếp xuống, “A” . tiếng hét thảm thiết.
Bên trong phòng làm việc của sếp tổng, nam nhân ôm đầu, ánh nhìn bi thảm về phía bằng hữu tốt nhất của mình, vô tội hỏi: “Hồng, tại sao đánh tớ?”
Hàn Quân Hồng hung tợn trợn mắt liếc nhìn , thấp giọng quát: “Cậu đáng chết có biết ? Thanh Thanh nghỉ trưa! Cậu dám lớn giọng đánh thức ấy xem tớ có đóng gói cậu ném ra khỏi Hàn Thị, cả đời này bước chân được vào đây nữa ?”
Tần Nghị ôm mặt, mếu máo: “Hồng, đồ trọng sắc khinh bạn!” Nhìn thấy huynh đệ thân thiết làm thế, thất hồn lạc phách, chẳng lẽ thể mấy câu an ủi dễ nghe cho tâm hồn bị tổn thương của mình sao? Lại còn ném đá xuống giếng, chút quan tâm , là tổn hại thêm.
Hàn Hồng Quân tức giận liếc mắt: “Cậu thừa! Thanh Thanh là người tớ cả đời mới tìm được, cậu … tên bạn xấu xa có thể sánh với ấy sao?”
“Thanh Thanh so với tớ còn hơn ư? A… đúng, là tớ thể so với Thanh Thanh về quan trọng ư? Cũng đúng… được được, chẳng lẽ trong lòng cậu, tớ và Thanh Thanh hề quan trọng như nhau ư? Cậu có phải huynh đệ của tớ nữa ?” Bị đả kích tới mức não ngất , nam nhân luống cuống , rồi lại bĩu môi lắc đầu, nụ cười gượng gạo mệt mỏi.
Hàn Hồng Quân tình nhìn người nghỉ ngơi, quay đầu lại miễn cưỡng trả lời : “Cậu họ Tần, tôi họ Hàn, chúng ta là em ư?”
Tần Nghị sửng sốt, lập tức nghiến răng nghiến lợi gào thét: “Hồng… Cậu… cậu… được. Xem như cậu lợi hại.”
Hàn Hồng Quân quay đầu, nheo mắt lại, trơ mắt nhìn , nắm chặt tay lại run nhè . kiềm chế được bản thân, nhưng sợ lúc này mình nhịn được thuận tay ném hết giấy tờ văn kiện vào đầu Tần Nghị, cho ngủ tới sáng của ngày nào đó xa xôi, thậm chí mất trí nhớ là tốt nhất. Hoặc là nhét ngay giấy báo vào cái miệng lải nhải của . Nhưng là, hai người từ cùng nhau lớn lên, thân hơn bằng hữu, nhịn!
“Cậu cứ , cậu cứ , tớ có gì đúng? Những nữ nhân này tớ trêu chọc, là tự họ mò đến! nữa, tớ có làm chuyện gì đâu! Tại sao chỉ vì chuyện này mà ấy phán tớ án tử hình…?” Thấy bạn bè trầm mặc, nam nhân chịu nổi đơn lại bắt đầu bực tức đầy bụng, cổ họng như có dấu hiệu ngừng nghỉ.
là nhịn được nữa! trán Hàn Hồng Quân gân xanh nổi lên, nhịn được hỏi: “Cậu xong chưa?”
“Chưa!” nhận thấy thay đổi, Tần Nghị khoát tay, tiếp tục chém đinh chặt sắt: “Cậu cứ chờ tớ, tớ còn rất nhiều lời muốn , tớ rất tức giận!”
“Hảo, hảo!” Hàn Hồng Quân liên tục khen hảo, ngừng gật đầu. qua lại, mở cửa phòng làm việc, sau đó tới sau lưng Tần Nghị, thấp giọng : “Vậy cậu từ từ thở , trước hết nghe tớ câu.”
Tần Nghị nghi ngờ , rửa tai lắng nghe: “ gì?”
Hàn Hồng Quân ghé sát môi vào tai Tần Nghị, hai tay tạo thành cái loa, xác định 95% thanh truyền đến tai mà làm phiền ai cả, sau đó gia tăng lượng, ngay từ đầu những lời định : “Cậu, còn công việc!”
Sau đó, đá cước lên mông Tần Nghị: “Phiền chết , cậu cút ra ngoài cho tớ! bình phục lại bình thường đừng xuất trước mặt tớ!”
Tần Nghị với hình tượng thất tha thất thểu ra từ phòng Boss xuất trước mắt bao người. Ngay sau đó, cửa phòng làm việc đóng rầm sau lưng .
Ngay lập tức, quay đầu lại: “Hồng? Hàn Hồng Quân? Mở cửa! Cậu mở cửa cho tớ! Mở cửa!”
Lúc này, hồi chuông dễ nghe vang lên, điện thoại di động rung. lấy điện thoại ra, nhấn phím nghe, lập tức tràng cảnh cáo ập xuống:
“Họ Tần kia, tôi cảnh cáo cậu, đừng gõ cửa nữa! Tôi cho cậu hay, Thanh Thanh ngủ? Dám gõ cửa nữa cậu tin hay tôi lập tức mở cửa hành hung khiến cậu còn mặt mũi nào với mọi người nữa? Cậu làm loạn chỗ này như thế còn muốn gì nữa…”
“Chuyện gì a?” điện thoại đột nhiên truyền đến giọng trầm trầm.
“ chuyện điện thoại với ai thế? Sao kích động vậy,” giọng thiếu nữ vang lên, còn ngái ngủ.
Tiếng nam nhân trong điện thoại đột nhiên ôn nhu, khiến nam nhân ngoài cửa toàn thân nổi da gà, thiếu chút rụng rời. “, có ai, tên thần kinh, làm phiền , nhịn được mắng , có việc gì. Ngoan, ngủ thêm chút , thời gian hãy còn nhiều…”
Tên này… dám mắng là thần kinh.
A! Nghe vợ chồng son thân mặt khăng khít đối thoại, Tần Nghị cảm thấy độc vô cùng, xung quanh nháy mắt biến thành gió lạnh, thổi vào phát run lên.
Cất điện thoại , xoa xoa cái mông bị đá, vào thang máy, rời .
Cuốn 1 Chương 11. Đầu sỏ gây nên.
xứng đáng! xứng đáng! xứng đáng!
tuần lễ nay, ba chữ này nghe biết bao nhiêu lần.
Ngồi xổm góc tường, Tần Nghị yên lặng suy nghĩ nghiêm túc vấn đề: làm sao lại để mọi người đối xử như thế? Tại sao mọi người nghe than thở lại hề thấy đáng thương, ngược lại đều hả hê quở trách , trước sau quên câu – ngươi xứng đáng! ngay trước kia vô tâm nhường nào cũng đến nỗi bị đối xử như thế chứ!
Aiz! Tường đổ mọi người cùng đẩy, họa vô đơn chí, người may sau này rồi gặp điều tốt hơn, trong lòng thầm than khóc.
Đinh đinh!
Cách đó xa cửa thang máy chậm rãi mở ra, người mặc áo sơ mi rộng, quần bò bó sát người, mái tóc buông dài, mang cái túi to bước ra.
vài bước, liếc mắt đến cái đống ngồi góc. mở to hai mắt nhìn, rốt cục nhận ra, nước mắt sớm ngập trong mắt.
Mang theo vài phần kinh ngạc, tới trước mặt , ngồi xổm trước mặt , hỏi: “Lão đại, sao lại ở chỗ này?
Lão đại? Gọi là lão đại a? Trong trí nhớ, tựa hồ có người nhất mực gọi như thế.
Tần Nghị mông lung suy nghĩ, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt từ từ định dạng lại người thiếu nữ này. Sau đó, trong mắt cũng lóe lên tia kinh ngạc.
“Tiểu quỷ, em tới đây làm gì?” xốc lại tinh thần hỏi ngược lại thiếu nữ.
Thiếu nữ đứng lên, “Hôm nay trường học được nghỉ, nhị ca muốn ra ngoài, em tới giúp chị ấy.”
“Kỳ Kỳ hôm nay ra ngoài? Em biết?” Tần Nghị trơ mắt nhìn !
Thiếu nữ cúi mắt nhìn , lấy giọng tự nhiên : “Biết a! Tự nhiên nhị ca thông qua em.”
“ ấy cho em gặp sao?” Tần Nghị thể tin vào tai mình. tuần trước Triệu Kỳ rời , liền tới Triệu gia chuyện, Triệu thị ấy bế quan, biết bao giờ mới ra ngoài. Gọi điện thoại cho tiểu đệ của Triệu gia, biết. Thế mà ấy lại cho bé này! Chỉ riêng cho 1 người!
Thiếu nữ bĩu môi, nhìn biểu của , “Đúng vậy, có gì ly kỳ sao? Em cùng nhị ca mỗi ngày đều trò chuyện ít nhất lần, bao gồm cả chuyện bế quan, đảm bảo rằng chị ấy vẫn bình an. Mồi lần bế quan em đều đến, đồ trong tủ lạnh dự trữ cũng là do em chuẩn bị a.”
nhìn Tần Nghị, như nhớ ra gì đó, tò mò hỏi: “Lão đại, ở đây làm gì? Em nhớ rằng cùng nhị ca giải trừ hôn ước sao? Nhị ca cho em rằng chị ấy hết với mọi thứ rồi.”
Tần Nghị nhảy dựng lên, thất thanh kêu: “Chuyện này… em cũng biết sao?”
“Biết chứ!” Thiếu nữ chuẩn bị bước , “Em còn biết chị ấy tính toán cùng cả kết hôn cơ! Tất cả được trù bị hết, chắc là lúc đính hôn còn xa nữa!”
“Em xem ở báo à?” Tần Nghị hỏi. Đây là điều duy nhất nghĩ ra được lúc này.
“ có. Em học bận muốn chết, làm gì có thời gian mà đọc báo giấy!” Thiếu nữ trả lời, vội vã chạy .
“A…” Tần Nghị nhảy dựng lên.
Đến cửa lớn, thiếu nữ để đồ xuống, quay đầu lại hất mái tóc dài, mặt mày kiêu ngạo hưng phấn : “A, quên, chuyện giải trừ hôn ước, em với chị ấy còn có thể thương lượng được, còn chuyện chị ấy mà kết hôn với cả, sợ rằng nếu mau là mãi mãi.”
….
Tần Nghị cảm thấy trời giáng cho mình cú, thiếu chút nữa thân thể vỡ nát!
ức chế, nội tâm phẫn nộ, hét lớn tiếng: “Tần Mặc!”
Bị gọi tên lớn như thế, thiếu nữ chấn động, bỏ đồ trong tay đứng vững, tay phải để lên đầu, lớn tiếng trả lời: “Đến!”
Bộ dạng của làm cho Tần Nghị cười ra tiếng. qua, sắc mặt cứng ngắc nhìn thiếu nữ từng lớn lên cùng mình, trong lòng hiểu giờ phút này là cảm giác thất bại hay phẫn nộ đây.
(Mọi ng có thể thấy khó hiểu khi Mặc Mặc gọi Triệu Kỳ là nhị ca, tuy nhiên càng đọc về sau hiểu . ^___^)