1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con - Cận Niên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 78: , thế giới hoàn toàn yên tĩnh


      Dụ Thiên Tuyết đá giày rớt ra khỏi chân, cuộn người sofa, giơ mu bàn tay lau sạch nước mắt, ngơ ngẩn yên lặng ngồi ở đó.

      cứ ngồi như thế ròng rã nửa giờ, trong lúc đó có người giúp việc lên mấy lần mời xuống ăn điểm tâm, im lặng lắc đầu cự tuyệt, người giúp việc biết nguyên nhân nên ở bên cạnh khuyên lơn đôi câu, nhưng có tác dụng chút nào, chỉ có thể xuống báo lại cho thiếu gia.

      Mặt của Nam Cung Kình Hiên lạnh đến đáng sợ..... chịu thua đúng ?

      Hừ, tốt nhất là đói chết!

      *****

      Người giúp việc lên lần cuối cùng, : “Dụ tiểu thư, xe của thiếu gia đợi ở dưới lầu, có muốn hay ?”

      Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới có chút động tĩnh, đứng dậy mang giày xong kịp rửa mặt liền xuống lầu, vẫn là chiếc Lamborghini màu đen cao quý dừng sát trước cửa biệt thự, từng đường cong ưu nhã nổi bật, thoáng hoảng hốt chút, tới ghế lái phụ ngồi xuống, cũng nhìn đến người đàn ông bên cạnh.
      Nam Cung Kình Hiên vẫn đợi mở miệng lại nghe được chút xíu thanh nào, nhất thời nghĩ tới chuyện mới vừa chọc giận mình trong phòng tập thể thao, suy nghĩ làm thế nào để dạy dỗ trận.

      bướng bỉnh này, nhất định phải làm cho mở miệng cầu xin mới được! Chứ phải lần nào cũng trừng mắt với , quát: “Nam Cung Kình Hiên, nhớ kỹ cho tôi, tôi trả thù!” Loại cảm giác này, quả hỏng bét!

      “Gần đây có doanh nhân xem xét muốn hợp tác với Lịch Viễn, kiểm tra toàn bộ tài liệu, làm kỹ càng từng bước xong rồi chỉnh lý lại gửi qua cho tôi, làm xong cho phép về!” Nam Cung Kình Hiên thoáng suy tư, lạnh lùng chỉ thị.

      Dụ Thiên Tuyết dứt khoát gật đầu: “Được, hôm nay tôi hoàn thành, vấn đề gì nhưng tôi muốn có lương tăng ca.”

      Nam Cung Kình Hiên nhìn qua kính chiếu hậu, giễu cợt : “ xoay sở cũng rất tốt!”

      “Hợp đồng này của Lịch Viễn trị giá hơn trăm ngàn đô, nếu muốn hoàn thành, sao lại bắt mình tôi phải làm xong trong vòng ngày! làm ông chủ luôn luôn nhìn xa như vậy sao? !” Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết dường như mang vẻ nghiêm nghị mà châm chọc.

      .....” Nam Cung Kình Hiên bị tức đến cứng họng lần nữa.

      “Được, tôi tính thêm lương tăng ca cho ! Làm xong chết với tôi!” đảo tay lái quẹo cua, quăng ra câu ngoan độc.

      này chính là như vậy, dù cho chỉ hai câu cũng chịu thua, chính vì như thế mà mỗi lần muốn thương đau lòng cũng bị làm cho tiêu tan hết! thế giới này sao lại có bướng bỉnh biết điều như thế? !

      Hàng mi dày của Dụ Thiên Tuyết rũ xuống, giờ đây mới thấy hối hận

      cũng biết hạng mục này dễ hoàn thành, người làm mệt chết, loại nghiệp vụ này bình thường giao cho tổ mất ba đến bốn ngày mới có thể hoàn tất, mình phải làm sao bây giờ?

      nhàng cắn môi, lúc này mới phát ra môi bị rách, hơi đau, buột lòng phải ngậm môi vào trong miệng, suy tư tìm phương pháp.

      Trời cao có thể cho đôi cánh hay ? Như thế có thể thoát xa xa, vĩnh viễn thoát khỏi người đàn ông này.
      Mãi cho đến khi tới công ty, Dụ Thiên Tuyết cũng với Nam Cung Kình Hiên câu nào nữa.

      Vừa xuống xe điện thoại di động của vang lên, nhìn thấy số điện thoại gọi tới biểu mặt cũng ôn hòa hẳn, Nam Cung Kình Hiên nhìn thấy có chút căm tức, biết chuyện điện thoại với tên đàn ông nào, sau cùng còn hơi cau mày chân thành câu: “Lam Úc, cám ơn .” nổi giận.
      “Xem ra đúng là tìm được núi để dựa rồi, thế nào, tên đó bỏ ra bao nhiêu tiền cho em chữa bệnh, hả?” Thân thể Nam Cung Kình Hiên cao ngất tựa vào chỗ ngồi, đôi mắt sâu xa lạnh lùng quét qua thanh mỹ rung động lòng người đứng dưới ánh nắng ban mai.

      Khuôn mặt nhắn của Dụ Thiên Tuyết có vẻ lo âu và bối rối, vừa cúp điện thoại chứng kiến biểu tình cương quyết và lạnh lùng kiêu ngạo của Nam Cung Kình Hiên, nét mặt thoáng cái cũng khó chịu theo.

      “Chuyện liên quan đến ! Còn nữa…..Đừng mang tư tưởng xấu xa của để suy đoán tôi, rất dơ!” Dụ Thiên Tuyết cau mày , có chút yếu đuối nhưng mặt nghiêm túc: “Tôi tìm loại đàn ông nào cũng đều được, chỉ cần phải là !”

      xong xoay người rời , mặc cho Nam Cung Kình Hiên ở sau lưng nheo mắt lại nhìn theo, ôm hận chậm rãi co bàn tay thành nắm đấm.

      *****

      Cả ngày, thân thể bủn rủn đau đớn chống đỡ nổi, trong lòng Dụ Thiên Tuyết vô cùng ảm đạm.

      Vốn là chịu ủy khuất hay bị khi dễ cũng có vấn đề gì, chỉ cần bệnh của Thiên Nhu có chuyển biến tốt đẹp là được, vừa rồi là Lam Úc điện thoại tới liên lạc được với bệnh viện nước ngoài rất tốt, lẽ ra phải thoải mái nhõm chút, nhưng vẫn còn tồn tại vấn đề tiền bạc.

      Ngón tay nhợt nhạt chần chừ muốn bấm điện thoại di động, Dụ Thiên Tuyết muốn gọi điện thoại hỏi cho ràng, nhưng có hơi do dự rồi dừng lại, quyết định đợi đến khi hết giờ làm việc tự mình hỏi, trước đây những người đó ràng thành vấn đề mà!

      Hơn nữa, còn có núi công việc nặng nề đợi cả ngày hôm nay.

      Ngón tay mảnh khảnh lật giở tài liệu tìm kiếm, từng bước từng bước ghi chép nghiêm túc, chỉnh lý thành văn bản, bao gồm trước khi hợp tác dự án, phân tích kết quả, phân tích khó khăn và triển vọng tương lai, Dụ Thiên Tuyết cũng đặc biệt nghiêm túc ghi vào.

      nhàng hít vào hơi, Dụ Thiên Tuyết đảo đôi mắt trong suốt qua cái tủ đựng đầy tài liệu, khích lệ bản thân, cố gắng lên, hôm nay nhất định có thể làm xong!

      Điện thoại bàn reo lên, bắt máy: “Xin chào, tôi là Dụ Thiên Tuyết.”

      “Thiên Tuyết.” Giọng phái nam quen thuộc truyền đến.

      Thanh này quá mức quen thuộc, hàng mi đen dày của Dụ Thiên Tuyết run lên, sắc mặt trở nên lạnh lẽo muốn cúp điện thoại, nhưng thanh gấp gáp của Trình Dĩ Sênh truyền đến: “Thiên Tuyết, em đừng cúp máy! Chờ hết lời !”

      đưa di động dán sát tai mình, lời nào.

      Giọng của Trình Dĩ Sênh ám ách, giống như là uống say, đầy ắp châm biếm và hận ý: “Thiên Tuyết, em có biết em làm gì với hay ? Tối hôm qua em lại lên giường cùng với Nam Cung Kình Hiên đúng ? Em đừng phủ nhận! thấy em ra từ phòng của ta!”

      Sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết trở nên hơi tái nhợt, cũng lên tiếng, chẳng qua là xuyên thấu qua cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.

      Từng áng mây lớn trôi lơ lửng, phảng phất trôi càng lúc càng xa, trong đầu thoáng tất cả những ký ức trải qua cùng với người đàn ông này, dường như chỉ là giấc mơ chân thực, hai hàng mi rung động rũ xuống, bi thương thoáng qua và đôi mắt dần rưng rưng lệ.

      “Thiên Tuyết, em biết ? Trước khi trở về, vẫn cảm thấy em chính là thiên sứ thuần khiết nhất.....Nhưng ngờ em cũng dơ bẩn như thế này! Dơ bẩn đến thế này!” Trình Dĩ Sênh ngà ngà say trở nên mông lung, khàn giọng gầm : “ phải nuôi em sao? Sau khi kết hôn với Dạ Hi em muốn cái gì cũng có thể được, tại sao em lại bán thân! Em cư nhiên có tự trọng như thế! Nam Cung Kình Hiên có vợ chưa cưới em có biết hay ? Em lại có thể biết xấu hổ mà trở thành tình nhân của ta!”

      chút đau đớn ập vào trong lòng, đôi môi của Dụ Thiên Tuyết run rẩy, tay chống bàn, hít sâu hơi tức giận mắng: “Trình Dĩ Sênh, tỉnh táo lại cho tôi, người biết xấu hổ đeo bám vào nhà Nam Cung là chứ phải tôi! Là lấy hết tiền tôi để dành cho Thiên Nhu làm phẫu thuật là phản bội tình của chúng ta, là khiến cho tôi thể ăn nhờ ở đậu bị người khi phụ, tại sao còn ở đây chỉ trích tôi? !” Nước mắt rưng rưng, thanh gào thét của Dụ Thiên Tuyết đứt quãng: “.....Lăn xa chút, tôi muốn gặp lại !”

      Bị người đàn ông mình năm năm trời nhục nhã như thế, Dụ Thiên Tuyết muốn bản thân nổi giận, tay vẫn run lẩy bẩy, cúp điện thoại ngay cả bản tên bàn cũng ném qua bên, thở hổn hển dồn dập.

      Bụng truyền đến cơn đau rất , Dụ Thiên Tuyết vô ý thức đưa tay che bụng, cắn môi chịu đựng.

      biết bản thân sao lại như vậy, bị tức đến bụng cũng đau.

      Nín thở ngồi vào vị trí, úp mặt lên bàn nghỉ ngơi hồi lâu cũng thấy dịu chút nào, Dụ Thiên Tuyết chậm rãi nhíu đôi mày thanh tú, càng lúc càng sâu, hiểu nổi, hiểu tại sao mình toàn gặp phải mấy tên đàn ông khốn kiếp như vậy? !

      Chóp mũi vô cùng chua xót, nhớ tới cảnh tượng sáng nay Nam Cung Kình Hiên ép mình uống thuốc liền muốn giết chết , nhưng giờ chút hơi sức cũng có, bàn tay nhợt nhạt đặt lên bụng, cả người đau đến co rút ghế ngồi.

      Nam Cung Kình Hiên họp xong về tới phòng làm việc, đúng lúc liếc thấy hình ảnh này.

      “Giờ làm việc, ai cho nằm ngủ ở đây!” thanh ‘Pằng!’ tiếng, chồng tài liệu ném lên bàn của , bóng dáng Nam Cung Kình Hiên kiêu căng từ từ chống tay hai bên người , thanh lãnh tạo cảm giác áp bách.

      Dụ Thiên Tuyết sợ khiếp giật mình cái, trong đôi mắt là sợ hãi và kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn thấy , vẻ mặt đầy oán hận chán ghét.

      “Tôi có ngủ, tôi chỉ thấy thoải mái, nằm sấp lát.” Dụ Thiên Tuyết nhàng hít hơi, chớp chớp đôi mắt trong suốt lấp lánh quật cường.

      ít kiếm cớ cho tôi!” Nam Cung Kình Hiên cúi thấp thân thể, ánh mắt thâm thúy như muốn giết người: “Dụ Thiên Tuyết, dám chọc giận tôi phải có dũng khí gánh chịu hậu quả, làm xong trong ngày hôm nay nhất định chết với tôi!”

      Dụ Thiên Tuyết mấp máy môi muốn điều gì đó, bụng lại đột ngột truyền đến cơn quặn đau! vội vàng đưa tay đè bụng, khuôn mặt nhắn tái nhợt ngẩng lên, cau mày : “ yên tâm, tôi được làm được!”

      “Vậy còn gì tốt hơn!” Nam Cung Kình Hiên chú ý tới khuôn mặt nhắn suy yếu của , lạnh lùng bỏ lại câu rồi nghiêm nghị rời .

      Dụ Thiên Tuyết quay đầu lại, thân thể run rẩy hồi lâu.

      Câu chuyện vừa rồi dường như chỉ trong nháy mắt, bụng quặn thắt dữ dội, nhẫn nhịn đến trán cũng rịn ra lớp mồ hôi mỏng, sau khi Nam Cung Kình Hiên rời vội vã chạy rót nước nóng, về lại chỗ ngồi của mình uống từng chút từng chút.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 79: Loại phụ nữ này đáng đời ai thương (2)


      Nhưng, có tác dụng

      Uống liên tục ba ly nước nóng đều có tác dụng, Dụ Thiên Tuyết đau đến mấy ngón tay mềm mại run run tái nhợt, co rút ghế ngồi, mi tâm nhíu chặt, mở mắt nhắm mắt đều chóng mặt choáng váng.

      Đúng, hối hận, nên bướng bỉnh như vậy.

      biết nguyên do bị đau, ràng là chưa đến kỳ sinh lý, nhưng mà đau giống như mấy trăm năm cũng chưa từng đau qua như thế, Dụ Thiên Tuyết chống đỡ thân thể đứng lên, lấy hết dũng khí tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Sau khi gõ cửa nhàng vặn tay nắm mở cửa, khuôn mặt nhắn trầm tĩnh như tuyết của Dụ Thiên Tuyết có vẻ suy yếu, trán rịn mồ hôi, thanh thận trọng nhàng: “Nam Cung Kình Hiên, tôi có thể thương lượng với việc ? Tôi.....” Hai hàng mi dày run run rũ xuống, làm dịu đau đớn chút rồi tiếp: “Thân thể tôi thoải mái, có thể để ngày mai làm tiếp ? Tôi đảm bảo nhất định làm xong, cũng gấp hai ngày, đúng ?”

      Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên u ám giống như quỷ Satan, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua, tràn đầy khí lạnh khiến người ta rùng mình.

      “Ngoan ngoãn về làm cho xong, nếu tôi ngại ném từ đây xuống dưới!” ưu nhã xong, thanh du dương lạnh lùng thấu xương.

      .....” Dụ Thiên Tuyết tái mặt, muốn lý luận cùng , nhưng mà quả chút hơi sức cũng có.

      là người đàn ông máu lạnh! cắn môi cúi đầu nguyền rủa, căm hận đóng cửa lại

      *****

      Chạng vạng, bụng đau đớn làm cho càng lúc càng khó chịu, cẩn thận viết sai hàng chữ, sửa , sửa lại.

      Kim đồng nhích dần tới giờ tan việc, cả tầng lầu có hàng trăm nhân viên nhao nhao rối rít tan tầm, Dụ Thiên Tuyết giương mắt thoáng nhìn, chậm rãi cau mày, cảm thấy bụng đau đến càng lúc càng lợi hại, vốn là còn có thể cố nén để ghi chép, suy xét, nhưng bây giờ cái gì cũng làm được nữa.

      Đặt cây viết xuống, đau đến run rẩy, mồ hôi lấm tấm thấm ướt cái váy trắng mỏng manh.

      Vài sợi tóc dán lên gò má làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết, nâng hàng mi ướt sũng lên, nặng nề di chuyển con chuột tìm tòi tài liệu wep ‘Nguyên nhân gì bị đau bụng?’, do rối loạn chu kỳ sinh lý hay do bản thân căng thẳng quá ảnh hưởng thân thể? Tìm tòi cả buổi cũng có kết quả gì, Dụ Thiên Tuyết liếc mắt nhìn tủ tài liệu, tiến độ kế hoạch còn hơn phân nửa chưa hoàn thành.

      Làm sao bây giờ…..

      “Hừ, tốc độ của đúng là để cho tôi bội phục, đây chính là làm hay sao?” Tiếng giày da thanh thúy khiến Dụ Thiên Tuyết giật mình cái từ trong cơn đau liền hơi thanh tỉnh lại, biết mình khi nào tới trước bàn làm việc của Nam Cung Kình Hiên, trái tim thắt lại hồi.

      “Tôi rồi tôi thoải mái, có thể cho tôi xin nghỉ ? Tiền lương làm thêm tôi cần, ngày mai tôi giúp làm xong có được ?” Dụ Thiên Tuyết vừa mở miệng mới phát ra giọng của mình khàn khàn vô lực, mi tâm khẽ nhíu lại khiến cho càng điềm đạm đáng .

      Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, cúi người giam cầm thân thể mềm mại nhắn linh lung, lạnh lẽo nghiến răng từng chữ: “Làm xong ngồi mãi ở đây cho tới khi làm xong mới thôi! Bằng tôi để cho lại càng thoải mái hơn!”

      Dụ Thiên Tuyết run rẩy cả người, để ý giọng khàn khàn của mình, ngẩng khuôn mặt nhắn lên oán hận quật cường lý luận cùng : “Nam Cung Kình Hiên, có đầu óc sao? Những tài liệu này ràng đều có lưu trữ lại cố tình đưa cho tôi, vì sao bắt mình tôi chỉnh lý hơn ngàn trang tài liệu hơn nữa còn phải viết tay toàn bộ! muốn chỉnh tôi cứ trực tiếp, cần ức hiếp người như vậy!”

      Cả ngày, chua xót mãnh liệt và ủy khuất khiến cho suýt nữa khóc, nhưng vẫn cố nén, oán hận nhìn .

      bàn tay to duỗi qua bóp chặt cần cổ mảnh dẻ của , bàn tay ôm bụng của Dụ Thiên Tuyết vội vàng chụp lên mu bàn tay của tránh cho bị bóp chết, đôi mắt lạnh băng của Nam Cung Kình Hiên như gió bão quét qua nhìn chằm chằm đôi mắt ngấn lệ của , nghiến răng : “ nghe kỹ cho tôi, làm xong được về! dám rời khỏi đây bước thử coi!”

      Bàn tay bóp chặt khiến Dụ Thiên Tuyết gần như hít thở thông lần nữa, loại cảm giác này quá quen thuộc, cảm giác bị tước đoạt hô hấp, người đàn ông này cho nhiều lần lắm!

      Nước mắt tràn mi, đôi môi của Dụ Thiên Tuyết nhợt nhạt, phải là chịu thua, căn bản là ra lời!

      Nam Cung Kình Hiên vừa buông tay, liền ra sức ho khan, tay chống bàn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

      tiếng ‘Hừ’ lạnh, người này ông bên cạnh sải bước về phía thang máy, dùng vân tay khóa cửa kiếng lại, ôm hận thẳng vào trong thang máy, đáng chết này, cho là giả bộ đáng thương chút rồi sao? !

      Nghe được tiếng động Dụ Thiên Tuyết mới khẩn trương, nhìn về phía cửa kiếng, quả nhiên cửa bị khóa lại!

      Trời..... ra được sao?

      Cố nén cơn đau ở bụng, Dụ Thiên Tuyết đứng dậy nhìn khóa điện tử, lấy thẻ nhân viên của mình quẹt nhưng cũng mở được, quẹt mấy lần đều là câu nhắc nhở ‘ có quyền hạn’, cắn môi, lui về phía sau bước nhìn cánh cửa kiếng cao lớn trong suốt, nhất thời thấy vô vọng.

      ra được.

      gương mặt trắng bệch thoáng qua tuyệt vọng, Dụ Thiên Tuyết trở về, cầm điện thoại lên nhìn lần nữa, vén vén tóc bắt đầu tiếp tục công việc, biết hôm nay nhất định phải làm xong, sau đó gọi điện thoại Nam Cung Kình Hiên mới có cơ hội ra ngoài, có đau cũng phải chịu đựng, muốn thân mình qua đêm ở trong tầng lầu hắc ám lạnh như băng này.

      Đêm, càng lúc càng lạnh.

      có cơm tối để ăn, nước trong máy đun nước cũng sắp bị uống hết, Dụ Thiên Tuyết thống khổ ôm cái bụng càng lúc càng đau, cười tự giễu thân thể này là càng gấp càng có sức, nhưng giây tiếp theo liền cười nổi nữa, cơn đau quặn giống như xé rách, bắt nguồn từ dạ con, nhất thời khiến đau đớn đến toàn thân run rẩy.

      Trong tầng lầu to lớn như vậy, chỉ có bóng dáng nhắn mặt trắng bệch cuộn mình thống khổ, viết máy trong tay rơi xuống, vết mực đen chảy dài nền nhà. m
      Dụ Thiên Tuyết nâng khuôn mặt trắng bệch lên, ngón tay run rẩy cầm điện thoại di động bấm số của Nam Cung Kình Hiên, đây là lần đầu tiên gọi điện thoại cho , cũng là thời điểm bản thân đau đến chịu được nữa, nhưng mà chuông chỉ vang lên ba tiếng liền bị cắt đứt.

      nhận.

      phải là gọi được, cũng phải là có ai bắt máy, là ràng nhìn thấy số của , nhưng lại cố tình cúp máy.

      tia hi vọng sau cùng của Dụ Thiên Tuyết cũng bị dập tắt, ngón tay tái nhợt của siết chặt điện thoại di động biết còn có thể gọi cho ai, cả người co rút ghế ngồi, giọng run run thầm: “Mẹ.....Con đau sắp chết.....”

      Nhiều năm trước cũng mất người thân, giờ phút này là người duy nhất gửi gắm tinh thần.

      Dụ Thiên Tuyết chống tay cố gắng đứng lên, quyết định tới bên cạnh khóa điện tử gọi điện thoại cho bảo vệ của công ty, nhưng vừa đứng lên liền bị hồi choáng váng trí mạng, vịn vách ngăn, nhưng vẫn ngăn cản được trời đất bỗng tối tăm, còn có trong thân thể đột nhiên vỡ ra dòng nước ấm chảy xuống.....

      *****

      Mãi cho đến 12 giờ đêm, Nam Cung Kình Hiên mới xã giao xong.

      Cử người đưa đám khách Philippines kia về trước, đôi mắt thâm thúy và tinh thần vẫn sáng lạng như cũ, cầm chìa khóa mình lái xe trở về Lịch Viễn.

      muốn nhìn xem chết tiệt Dụ Thiên Tuyết đó rốt cuộc có làm xong công việc , làm hết nhất định chết với !

      tại ngược lại biết cầu xin tha cho, dáng vẻ phách lối thời điểm chọc giận chạy nơi nào? ! Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái xanh, trong lúc lái xe giơ tay nới lỏng cà vạt, nhớ tới bộ dáng đau đến run rẩy cũng chịu khuất phục liền hồi căm tức.

      Loại phụ nữ này đáng đời ai thương!

      Sải bước nhanh vào tầng lầu, dĩ nhiên là vô cùng an tĩnh, tiếng động cũng có, sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên càng lạnh thêm mấy phần, hừ, quả nhiên đoán có sai, này hẳn là nhịn được ngủ thiếp ! Nhìn làm thế nào thu thập !

      Nét mặt của Nam Cung Kình Hiên tràn đầy thương và áy náy.

      Nhưng càng đến gần mới phát vị trí của căn bản là có người.

      “Đáng chết!” Nam Cung Kình Hiên khẽ nguyền rủa, nghĩ tới nếu như dám chạy trốn phải để cho nếm thử chút đau khổ.

      tới trước tấm ngăn, quả nhiên có bóng dáng của , sắc mặt Nam Cung Kình Hiên u giống như địa ngục, đôi mắt sâu xa như muốn giết người, quay người trở về bất thình lình đá phải thứ gì đó.

      cúi xuống nhìn, lúc này mới phát Dụ Thiên Tuyết xiêu vẹo nằm dưới đất, chút sinh khí nào.

      Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đột ngột báo động, sắc mặt trắng nhợt, tay đỡ Dụ Thiên Tuyết từ dưới đất lên ôm vào trong ngực, quát lạnh: “Dụ Thiên Tuyết, tỉnh lại cho tôi!”

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 80: Đáng chết, này đến tột cùng là làm sao vậy? !


      Nương theo ánh đèn lờ mờ màu vàng cam bàn làm việc, có thể mơ hồ nhìn thấy cái váy trắng tinh của Dụ Thiên Tuyết sớm bị thấm ướt máu, giữa hai chân mảnh khảnh của ngừng chảy ra máu tươi, mặt sàn cũng có vũng máu đỏ.

      “Đáng chết..... rốt cuộc làm sao vậy? ! Tỉnh tỉnh!” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, trong đôi mắt bùng cháy ngọn lửa vô cùng lo lắng, đau lòng ôm nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của , trong lòng hồi quặn đau!

      Dụ Thiên Tuyết bị lay động mạnh nên tỉnh lại, hai hàng mi ướt nhẹp mồ hôi từ từ mở ra, liếc nhìn Nam Cung Kình Hiên, sắc mặt lại càng trắng hơn.

      Thân thể khẽ run, trong mông lung bất tỉnh và cơn đau quặn ở bụng giọng run run: “ đừng đụng vào tôi được …..Tôi rất đau rồi…..Tự tôi có thể đứng…...” cơ hồ là cầu xin, chỉ vì nhớ tới người đàn ông này mỗi lần đều thô bạo và thương tiếc, giờ đau đến chịu nổi dù chỉ chút xíu giày vò…...

      Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đau đến dời song lấp biển, ôm chặt thân thể mềm yếu trong ngực, cúi đầu hôn lên làn môi lạnh buốt của , trong hơi thở nóng hổi mang theo lo âu nóng ruột: “Đừng nhúc nhích! Yên tâm, tôi làm thương tổn !”

      Cả tầng lầu to như thế, Nam Cung Kình Hiên bồng Dụ Thiên Tuyết lên, nhanh chóng ra ngoài. mang truyện xin ghi nguồn=Ddlequydon

      *****

      Trong bệnh viện cấp thành phố gần đây, mùi thuốc sát trùng có hơi gay mũi.

      Thời điểm Dụ Thiên Tuyết mở mắt nhìn thấy mảng màu trắng, hoảng hốt biết mình ở bệnh viện, gương mặt xinh tái nhợt lộ ra trạng thái mê mang, từng đau qua vô số lần, từng thương tổn quá nhiều lần, dường như là lần đầu tiên làm phiền đến bệnh viện.

      Giường bệnh màu trắng rất thoải mái, Dụ Thiên Tuyết mệt mỏi muốn chết, có khí lực đứng dậy.

      Rèm bị kéo ra, gương mặt bác sĩ nghiêm túc xuất trước mặt, thần sắc lạnh lùng kia khiến Dụ Thiên Tuyết khẽ cuộn người chút, ngay sau đó liền nghe đến tiếng chất vấn lạnh như tiền: “Uống mấy lần?”

      Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, vẻ mặt suy yếu, suy nghĩ chút mới biết bác sĩ hỏi cái gì.

      “Ba lần.” Miệng đắng lưỡi khô, đôi môi khô nứt lúc mấp máy có hơi khó khăn.

      “Hừ! lại còn biết ngượng à!” Bác sĩ giận đến hừ lạnh, ‘Xoạt’ tiếng, rèm được kéo ra, để cho Dụ Thiên Tuyết có thể thấy người đàn ông cao ngất lãnh ngạo ngồi ghế ở đối diện: “ trẻ, mới mấy tuổi, hả, hả? có thường thức phải hay ? Trong vòng hai ngày uống 3 lần loại thuốc này, muốn sống nữa hay sao? Thể chất vốn yếu kém còn giày vò như thế, mới vừa xuất huyết nhiều như vậy rất tổn hại sức khỏe, có biết hay về sau cũng có thể bị vô sinh? !”

      Hai hàng mi dày của Dụ Thiên Tuyết run rẩy, cân nhắc hậu quả lời bác sĩ , nhưng chỉ nhắm mắt lại chính là mảnh hoang vu, mang thai, khoảng cách ấy với sao quá xa xôi, đâu tìm người đàn ông đáng để và phó thác cuộc đời, vì mà sinh con?

      nhàn nhạt cười lên, khuôn mặt tái nhợt, những ngón tay thon dài buông thỏng giường, an tĩnh giống như những cánh hoa.

      Trong nụ cười đó có bất đắc dĩ cùng giễu cợt, như kim châm đâm sâu khiến trái tim của Nam Cung Kình Hiên đau nhói.

      Bóng dáng cao lớn cường tráng qua, lòng tràn đầy áy náy cúi người nhàng ôm lấy Dụ Thiên Tuyết, khẽ hôn gò má cái, hỏi: “Còn đau ?”

      Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết mê mang quét qua gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên, nhìn chằm chằm vào mắt , cười , : “ nghe chưa? Về sau cầu xin nhân từ chút, tôi phải là có người theo đuổi, tôi còn muốn sinh con cho người đàn ông tôi , cho nên, sau này muốn tiết dục hãy tìm phụ nữ khác, được ?”

      Nam Cung Kình Hiên chậm rãi chau chặt hàng lông mày tuấn dật, sức lực ôm dần dần mạnh hơn, lạnh giọng quát khẽ: “Dụ Thiên Tuyết, mơ cưng!”

      Chẳng qua Dụ Thiên Tuyết chỉ cười yếu ớt, lời nào, đôi mắt trong suốt rưng rưng khiến lòng Nam Cung Kình Hiên đau như tê liệt, muốn đánh , nhưng cảm giác áy náy như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, thống khổ nhíu mày cố gắng thả lỏng lực đạo ôm , nhàng hôn chóp mũi của , khàn khàn : “Được rồi, lúc này đừng bướng bỉnh với tôi nữa, trở về nghỉ ngơi tốt, tôi hại .”

      Có lẽ bị thương tổn sợ hãi phải đôi lời có thể ràng, trong đầu Nam Cung Kình Hiên bị rối rắm hành hạ đến muốn điên mất rồi, cũng chỉ ra câu an ủi như thế, ôm chặt cái nữa rồi buông ra.

      đường lái xe thẳng đến biệt thự Nam Cung, Nam Cung Kình Hiên mím đôi môi mỏng khiêu gợi lời nào, sắc mặt lạnh đến đáng sợ.

      Dụ Thiên Tuyết muốn ngăn cản , nhưng bởi vì cơ thể quá yếu chỉ có thể phục tùng, biết có biện pháp thay đổi quyết định của , dứt khoát bỏ qua, lẳng lặng dựa vào ghế lái phụ nhắm hai mắt lại.

      Đến biệt thự vẫn có tỉnh, Nam Cung Kình Hiên bồng ra ngoài, trực tiếp lên lầu, Nam Cung Dạ Hi từ trong phòng ra đúng lúc thấy màn như vậy, trong lòng kinh hãi, nhanh chóng níu lấy người giúp việc: “Này, chờ chút!”

      Người giúp việc vội vàng dừng lại: “Nam Cung tiểu thư.”

      “Tại sao tôi lại mang người phụ nữ hèn hạ này về nhà hả! phải tôi với các người là hễ thấy ta vào phải mau cho tôi biết, biệt thự nhà Nam Cung phải là nơi để loại phụ nữ biết xấu hổ này có thể ngây ngô, đần độn à!” Nam Cung Dạ Hi trừng mắt quát.

      Người giúp việc cúi đầu, sợ hãi rụt rè : “Xin lỗi Nam Cung tiểu thư, thiếu gia trở về rất gấp, cũng trước cho chúng tôi biết là phải thu xếp gian phòng cho khách, chúng tôi biết.....”

      “Cái gì? !” Nam Cung Dạ Hi khẽ kêu lên tiếng, khuôn mặt xinh đẹp kìm nén đến đỏ bừng: “ ta còn ngủ trong phòng của trai tôi! !”

      Người giúp việc sợ đến im bặt.

      Nam Cung Dạ Hi giận đến nổi trận lôi đình, nếu như phải là ưỡn bụng ta liền trực tiếp xông lên lầu hỏi ràng rồi, nhưng dạy dỗ lần trước làm cho ta dám hành động thiếu suy nghĩ, nghĩ ngợi chút, quét ánh mắt sắc bén ác độc về phía lầu: “Hừ, tôi để cho ngủ yên đêm nay, chờ đó!”

      xong. ta lạnh lùng xoay người trở về phòng.

      *****

      Đây là lần đầu tiên ở trong phòng của an ổn ngủ qua đêm, Dụ Thiên Tuyết thức giấc mấy lần ngủ lại được.

      Nam Cung Kình Hiên ôm chặt trong lồng ngực mình, bàn tay vuốt ve cái trán của , nhiệt độ bình thường, sắc mặt tái nhợt cũng khá hơn rất nhiều, cúi đầu hỏi: “Thế nào?”

      Dụ Thiên Tuyết ở trong lồng ngực sắp hít thở thông, chịu đựng khó chịu hỏi: “ có thể đừng như vầy được ?”

      “Cái gì?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, đôi mắt thâm thúy có vẻ hơi bất mãn.

      Dụ Thiên Tuyết nhàng hít hơi, tay chống lồng ngực của , đôi mắt trong veo lạnh lùng đảo qua mặt : “Tôi cần ôm, tự mình có thể ngủ, ví bằng lo lắng tôi gây chuyện có thể cho người đưa tôi về, tôi có nhà của mình, cũng có giường của mình.”

      Hết chương 80

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 81: Đừng sợ, đêm nay tôi chạm vào


      Nam Cung Kình Hiên thể nhíu chặt mày.

      Bàn tay cầm chặt cổ tay của trong ngực mình kéo ra, đè nén suy nghĩ bộc phát kích động, thấp giọng rống : “Cái người phụ nữ này, trời sinh biết điều vậy sao? !”

      Khuôn mặt nhắn của Dụ Thiên Tuyết vẫn lộ vẻ suy yếu như trước, chẳng qua là chuyện có vấn đề, đau đớn cũng hòa hoãn rất nhiều.

      “Tôi , tôi có thói quen ngủ chung giường với người khác, nhất là với người đàn ông tôi ghét, tôi thoải mái, phải là tôi biết tốt xấu.” từng chữ ràng, trong đôi mắt là mảnh trong suốt.

      …..” Nam Cung Kình Hiên nắm chặt cổ tay của , thấy trong mắt thoáng qua tia đau đớn, lại chậm rãi buông lỏng, này ràng là yếu ớt tựa như búp bê pha lê, thoáng đụng chạm tý liền đau, nhưng công phu miệng lại cố tình rất lợi hại, lĩnh giáo qua nhiều lần lắm rồi!

      “Hôm nay thoải mái cũng phải ngây ngô ở chỗ này! Đừng ép tôi nổi giận, ngủ nhanh lên!” Nam Cung Kình Hiên áp chế cơn tức, ôm vào trong ngực lần nữa, quát khẽ.

      Hô hấp của Dụ Thiên Tuyết tràn đầy mùi vị của , mở to mắt liền nhìn thấy cởi ra hai nút áo sơ mi, xương quai xanh tinh tế tản ra mùi vị thành thục khiêu gợi, nhẫn nại hồi, vẫn là có cách nào ngủ được.

      “….. đưa tôi về được ? Tôi muốn trợn tròn mắt đến trời sáng.” giọng khẩn cầu.

      Tính khí của Nam Cung Kình Hiên vốn cương liệt, tại bị chọc giận, cho tới bây giờ chưa từng ôm bất kỳ người phụ nữ khi ngủ, đây là lần duy nhất còn bị ghét bỏ như vậy!

      Lạnh lùng buông ra, đè giữa cái gối ôm xốp dày mềm mại, che dấu cơn giận, gương mặt tuấn tú chậm rãi áp tới gần, Nam cung Kình Hiên lạnh lùng hỏi: “ cố ý đúng ? Hận tôi lúc trước đối xử với như vậy, cho nên bây giờ cố tình muốn trả thù có phải ! Tôi cho biết, phụ nữ ở bên cạnh tôi vĩnh viễn đừng có ý nghĩ ỷ sủng mà kiêu! Nếu cảm thấy tôi có thể dung túng sai lầm rồi!”

      Dụ Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn hồi, dần hiểu ra cái gì đó, bỗng nhiên nở nụ cười, tự thầm: “Hóa ra chính là như thế này cưng chiều phụ nữ…..”

      Người đàn ông tự đại này, quả là cái gì cũng đều trở thành ban ơn của Nam Cung Kình Hiên đối với người khác.

      Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, hoàn toàn bị chọc tức, áp chế cái eo nhắn của hung dữ : “ đáng chết! Đừng ép tôi trừng phạt ! Tôi sớm đáng đời ai thương, đây là tự chuốc lấy!”

      Dụ Thiên Tuyết vẫn còn giật mình những nụ hôn của nồng liệt rơi xuống, giày xéo đôi môi đỏ mọng của rồi dời xuống cổ, để lại từng dấu mút cắn đỏ tươi, khuây khỏa trí mạng từ những nụ hôn truyền ra khắp toàn thân, Dụ Thiên Tuyết dần trợn to hai mắt, bị hoảng loạn.

      Trọng lượng nặng nề của đàn ông đè người , thở dốc hừng hực giống như mãnh thú, bắt đầu sợ hãi, sắc mặt tái nhợt đẩy lồng ngực của , thấp giọng líu ríu: “ nên…..Nam Cung Kình Hiên đừng như thế này!’

      cực kỳ sợ thời điểm bộc phát sức lực mỗi lần ân ái, có thể đâm xuyên thân thể người ta thẳng đến chỗ sâu nhất, đau thể tả!

      Nam Cung Kình Hiên liều mạng, phải trừng phạt , rồi lại biết làm sao với bây giờ! yếu đến mức chỉ cần bóp cái là vỡ, trừ phi hận đến tận cùng, bằng vẫn thể đối xử với như thế!

      ngốc nghếch này…..” Nam Cung Kình Hiên thở hổn hển, nhéo chặt cằm của , chặt chẽ lấp kín đôi môi , cạy ra hàm răng khép kín thăm dò vào khoang miệng thơm mềm ngọt ngào, như cuồng phong mưa rào, mặc cho thân thể nhắn run rẩy ở dưới thân : “ muốn ăn !”

      Dụ Thiên Tuyết bị buột tiếp nhận những nụ hôn sâu cuồng liệt của , càng lúc càng có thể cảm nhận được bộ vị đặc thù nào đó của từ từ trở nên cứng rắn vô cùng, cứng như sắt thép đè ép thân thể của , nóng rừng rực lên!

      giờ tôi được….. tìm người khác ! nên tìm tôi!” Dụ Thiên Tuyết chậm rãi lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt.

      Nam Cung Kình Hiên hôn như mưa rơi, nếm đến vị nước mắt chát chát làm cho người ta hít thở thông, lúc này cuồng loạn của mới từ từ dừng lại.

      Ánh mắt chậm rãi tập trung, chăm chú nhìn trước mắt.

      “Ngu ngốc, suy nghĩ cái gì…..” nhàng bưng lấy mặt của , Nam Cung Kình Hiên khàn giọng thầm, hô hấp phả mặt , giảm bớt sợ hãi của : “Đêm nay tôi chạm vào , yên tâm…..Đừng sợ nữa…..”

      thể tàn nhẫn đến mức này, biết cơ thể yếu ớt thành ra như vậy còn cưỡng ép muốn . mang truyện xin ghi nguồn=Ddlequydon

      Mặc dù….. có hơi nhịn được!

      Trong khi thầm dỗ dành rốt cuộc dụ Thiên Tuyết cũng hết run rẩy, khắp người ướt mồ hôi cũng cảm thấy khó chịu bao nhiêu, nhắm chặt mắt lại, để cho tùy ý ôm mình nhất thời nghỉ ngơi.

      buông tha cho tôi được …..Tôi muốn có nửa điểm quan hệ với , có thể đừng khi dễ tôi nữa …..” Ngón tay nhợt nhạt nắm chặt áo sơ mi của , Dụ Thiên Tuyết thống khổ .

      Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đau xót, ôm chặt , tràn đầy ý muốn bá chiếm.

      “Có quỷ mới muốn dây dưa với mồm mép cứng đầu như !” quát khẽ câu, hàng mày tuấn dật nhíu chặt, lại triền miên gương mặt : “Ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi cân nhắc đối xử tốt với chút!”

      “Đến cùng là muốn tôi nghe cái gì? Tôi muốn làm nhân tình của , tôi còn chưa cùng đường bí lối, tôi cần!” Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt ướt rượt lên nhìn chằm chằm.

      “Vậy coi chừng tôi bức đến đường cùng!” Nam Cung Kình Hiên gầm , ngại dùng quyền thế tới đe dọa .

      Quả nhiên, Dụ Thiên Tuyết run lên, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi, giống như trốn tránh gì đó, câu cũng , điều này khiến cho Nam Cung Kình Hiên càng thêm tò mò rốt cuộc là có cách gì giúp Dụ Thiên Nhu ra nước ngoài, này….. để cho người ta yên tâm rồi!

      Càng về khuya, Dụ Thiên Tuyết vẫn trong kinh sợ và lo âu vô cùng mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại, bất tri bất giác ngủ.

      Nam Cung Kình Hiên cúi đầu thở dài, hài lòng ôm ngủ say.

      *****

      Sáng hôm sau tỉnh dậy hơi muộn, Dụ Thiên Tuyết nằm drap trải giường trắng tinh chậm rãi mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, đờ đẫn hồi lâu.

      tại là mấy giờ rồi? !

      ‘Xoạt’ ngồi dậy, đầu óc choáng váng.

      Sau khi bình thường trở lại mới tìm chỗ để đồng hồ báo thức, vất vả mới tìm được túi xách và điện thoại để ở trong tủ đầu giường, vừa mở ra nhìn liền hít sâu hơi, nghĩ tới hơn mười giờ rồi, trễ đến như thế.

      Nam Cung Kình Hiên còn ở trong phòng.

      Dụ Thiên Tuyết thể làm gì khác hơn là xuống lầu mình, có Nam Cung Kình Hiên ở đây, cũng biết có thể gọi ai đưa rời khỏi nơi này trở về khu vực thành thị, dưới lầu mấy người giúp việc giọng chào hỏi , khuôn mặt ai cũng tươi cười.

      “Dụ tiểu thư, bữa sáng ở chỗ này, tôi đưa !”

      Dụ Thiên Tuyết ngước mắt nhìn người giúp việc, có hơi xấu hổ và quen, khoát khoát tay: “ cần, tôi phải về công ty gấp, biết tài xế ở đâu ?”

      “Hừ, trái lại coi mình là người ngoài nha, tới nơi này ăn điểm tâm lại còn tìm tài xế, cho rằng là thiếu phu nhân ở đây sao?” Nam Cung Dạ Hi ra, gương mặt xinh đẹp nở rộ như đóa hoa, tươi đẹp mỹ lệ.

      Thân ảnh Dụ Thiên Tuyết mảnh khảnh đứng trong đại sảnh có vẻ tịch mà đơn, xoay người, ánh mắt trong suốt nhìn Nam Cung Dạ Hi.

      “Xin lỗi quấy rầy đến , chẳng qua tôi cũng muốn.” nhàn nhạt .

      Sắc mặt Nam Cung Dạ Hi tối sầm, nghiêng nghiêng đầu: “Ơ, chính là được mời tới sao? thư ký nho ở Lịch Viễn cũng có can đảm leo lên giường của Nam cung thiếu gia, chậc chậc, Dụ Thiên Tuyết, rốt cuộc dùng cách thức gì để quyến rũ trai tôi vậy? tôi nghe thử! Sau này tôi cũng phải Trình Dĩ Sênh đề phòng chút, thân phận của người giàu sang quyền thế nhất định phải cẩn thận với loại phụ nữ sạch bên ngoài, làm dơ bẩn mắt của mình còn làm mất thể diện của người trong nhà!”

      hơi, nghiêng lệch, Dụ Thiên Tuyết nghe được tất cả, sắc mặt hồi tái nhợt.

      vừa định mở miệng gì đó điện thoại trong túi xách vang lên.

      “Xin chào, tôi là Dụ Thiên Tuyết.”

      Thân ảnh mảnh khảnh thanh lệ động lòng người tản ra chút bối rối khổ sở, Dụ Thiên Tuyết nghe điện thoại, chân mày dần cau lại: “ cái gì?” Hình như nghe được chuyện gì đó kinh ngạc mà khó tin, chầm chậm lắc đầu: “Lúc đầu các người phải như thế, tiền đặc cọc là trăm ngàn sai, làm sao chỉ trong vòng tháng mà tiền lời cao đến như vậy? !”

      Thanh của có chút run rẩy, tựa như con nai con bị kinh hãi, trán hơi lấm tấm mồ hôi.

      Nam Cung Dạ Hi cau mày nghe, căm ghét và ác độc lộ ra mặt càng lúc càng sâu, đợi Dụ Thiên Tuyết cúp điện thoại mở miệng châm chọc, nhưng lại nghe thanh như nước chảy của : “Tôi có việc phải trước, tiện quấy rầy.”

      Nam Cung Dạ Hi nhất thời nổi khùng, bật la to.

      “Dụ Thiên Tuyết, đứng lại!”

      “Dụ tiểu thư, đợi nào…..!”

      Hai thanh đồng thời phát ra, Nam Cung Dạ Hi hung hăng liếc mắt lườm người giúp việc, người giúp việc sợ tới mức dám lời nào nữa.

      vừa mới chuyện điện thoại với ai? nợ tiền sao? Là nghiện ma túy hay nợ cờ bạc ? A…..Tôi là loại phụ nữ ra gì rồi mà, tôi nên để cho trai tôi tới đây nghe và nhìn chút, ấy bị loại hồ ly tinh biết xấu hổ như mê hoặc đến thần hồn điên đảo nữa!” Nam Cung Dạ Hi ngoan độc .

      biết Trình Dĩ Sênh từ lúc nào cũng tới phòng khách, thấy hai người tranh chấp, trong mắt thoáng qua tia phức tạp.

      “Làm sao vậy? Sáng sớm tức giận?” ta dịu dàng xong, tới bên cạnh Nam Cung Dạ Hi.

      “Còn phải do người phụ nữ này! Tối qua ta lại ngủ trong phòng trai, sao ta hèn hạ như thế!” Bất quá Nam Cung Dạ Hi chỉ là nổi cáu, hung hăng nhìn chằm chằm Dụ Thiên Tuyết .

      hãy tôn trọng tôi chút!” Thân ảnh Dụ Thiên Tuyết mảnh khảnh thẳng tắp quay lại, đôi mắt trong veo hơi có lửa giận, nghiêm nghị : “Nam Cung Dạ Hi, tôi hoài nghi có giáo dục hay , sống hai mươi mấy năm chỉ biết ra mấy từ này, sợ đứa bé trong bụng sinh ra cũng giống mở miệng đầy những lời lẽ thô tục bị người ghét bỏ hay sao! Tôi, Dụ Thiên Tuyết là hạng người gì khỏi cần người liên quan như đoán tới đoán lui, coi như tác phong của tôi có vấn đề, nên dạy dỗ tôi cũng là ba mẹ tôi, là cái thá gì? !”

      Thanh hùng hồn đanh thép, chấn động cả phòng khách đều là thanh thanh thúy nghiêm nghị của , ở đối diện Nam Cung Dạ Hi cũng nghe được, lờ mờ hồi mới hiểu ra.

      ..... dám dạy dỗ tôi? !” Nam Cung Dạ Hi trợn trừng hai mắt, uất ức đến muốn rơi nước mắt, quay đầu nhìn Trình Dĩ Sênh nhờ giúp đỡ: “Ông xã! ! Con đàn bà đê tiện này dám dạy dỗ em, em liều mạng với ta!’

      Nam Cung Dạ hi vừa xong muốn xông lên, bị Trình Dĩ Sênh kéo lại, ngay sau đó mộ thanh hùng hồn mà uy nghiêm ở lầu vang lên: “Sáng sớm ầm ĩ cái gì!”

      Hết chương 81

      Chương 82: Tất cả những người này đều bằng cầm thú


      Vừa nhìn thấy bóng dáng lầu Nam Cung Dạ Hi lập tức dùng hết hơi sức kêu to tiếng: “Ba!”

      Nam Cung lão gia từ lầu chậm rãi xuống, hàng lông mày uy nghiêm hơi nhíu lại, thấy trong phòng khách có con cùng con rể và xa lạ xinh đẹp, vừa mới nghe họ tranh chấp ông cũng đoán ra chút đầu mối.

      “Ba! Ba coi, chính là người phụ nữ này!” Nam Cung Dạ Hi chạy tới đỡ ông, căm hận trừng mắt nhìn chằm chằm Dụ Thiên Tuyết: “Chính ta quyến rũ trai, cư nhiên bây giờ còn chạy đến nhà chúng ta mắng chửi con có giáo dục, ba, ba thay con dạy dỗ ta chút !”

      Lúc này lửa giận trong mắt Dụ Thiên Tuyết mới lắng xuống, , nhưng ở trước mặt người lớn thể phê bình con cháu người ta có giáo dục, đây giống như là trực tiếp đánh bạt tay vào mặt họ.

      Khuôn mặt của tái nhợt, ổn định cảm xúc, lễ phép giọng chào hỏi: “Nam Cung lão tiên sinh.”

      Dụ Thiên Tuyết cũng biết, lúc Nam Cung Ngạo còn trẻ tuổi thoát ly khỏi gia tộc của mình tự gây dựng nghiệp, đến thời điểm tuổi trung niên có thể chống lại em họ trong gia tộc, đám con cháu nhà Nam Cung miệng ăn núi lỡ, tại gia tộc sa sút, chỉ có ông là trở thành thần thoại của cả dòng họ, từ phương diện này mà , ông là nhân vật đáng cho người ta tôn kính.

      Trình Sĩ Sênh cũng giọng kêu lên: “Ba, sao ba lại xuống đây?”

      Nam Cung lão gia nheo mắt quan sát Dụ Thiên Tuyết, lời nào, chẳng qua là chậm rãi nhìn , ánh mắt ung dung lộ bất cứ cảm xúc gì, ông ngồi xuống nhíu mày trầm giọng : “Mới sáng tinh mơ các người ầm ĩ, tôi xuống đây coi chuyện gì xảy ra, trong nhà sao lại dơ bẩn thành ra như thế này mà cũng biết quét? Bà Ngô!”

      Aiz! Lão gia!” người giúp việc lớn tuổi tới lên tiếng trả lời, rất khó xử nhìn Dụ Thiên Tuyết. mang truyện xin ghi nguồn=Ddlequydon

      Mới đầu Dụ Thiên Tuyết cũng hiểu ý tứ những lời này, đôi mắt trong trẻo nhìn quanh phòng khách, ràng gọn gàng sạch tại sao ông lại dơ bẩn? Cho đến khi nhìn thấy ánh mắt ngông cuồng đắc ý của Nam Cung Dạ Hi chợt hiểu ra, sắc mặt vừa mới khôi phục giờ đột nhiên còn chút máu, ánh mắt cũng run rẩy rưng rưng.

      Dơ bẩn.

      Ông ấy trong nhà dơ bẩn, là bởi vì có , Dụ Thiên Tuyết ở đây, làm dơ bẩn nhà Nam Cung của ông ấy.

      Trong lòng Dụ Thiên Tuyết lạnh giá bi thương, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên độc bá phương, tóc mai hai bên hơi có chút hoa râm, tinh thần khỏe mạnh, mặc kệ được người ta kính trọng như thế nào, nhà giàu sang quyền thế vẫn chính là nhà giàu sang quyền thế, cho phép những kẻ thấp hèn tới bôi nhọ, kiêu căng tự đại tựa như Nam Cung Kình Hiên, ai bì nổi.

      Khuôn mặt nhắn tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết bởi vì chua xót và bị nhục nhã mà đỏ lên, hơi run nhịn xuống, nhàng hít hơi nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên uy nghiêm chững chạc trước mặt, từng chữ ràng làm người nghe cảm động: “ cần phiền toái, Nam Cung lão tiên sinh, bây giờ tôi ngay, cần ông nhọc lòng đích thân đuổi tôi ra ngoài.”

      Hàng lông mi dài của khẽ run, gật đầu, cúi người chào 30 độ, theo tiêu chuẩn lễ tiết, xoay người ra cửa lớn nhà Nam Cung.

      Nam Cung Dạ Hi vẫn bừng bừng tức giận, tin được ba mình cứ thả cho như vậy! Hừ, thôi, chẳng qua là ba cảm thấy giằng co với loại phụ nữ hèn hạ dơ bẩn này đáng giá, , Dụ Thiên Tuyết căn bản xứng đáng!

      “Vẫn còn có chuyện tôi muốn cho ràng.” tới cửa Dụ Thiên Tuyết bỗng dừng lại, nhàng quay người, bóng dáng yếu bị kéo dài trong nắng sớm, duy mỹ động lòng người: “Chỗ này tôi vốn là muốn đến, hi vọng lần sau con trai của ông trước khi dẫn tôi tới phải được đồng ý của tôi, như vậy tránh cho tất cả mọi người lúng túng…..”

      nở nụ cười , nhợt nhạt nhưng lộ ra ngạo khí và tôn nghiêm: “Nam Cung lão tiên sinh hẳn là hiểu điều này để giáo dục con của mình, phải ?”

      Nhất thời, sắc mặt Nam Cung Ngạo xanh mét, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm xuyên thấu bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết!

      ! !” Nam Cung Dạ Hi cơ hồ là nhảy dựng lên từ ghế salon, sắc mặt căng đến đỏ như máu, tay run rẩy chỉ vào mũi của Dụ Thiên Tuyết bắt đầu mắng chửi: “Cái con đàn bà biết xấu hổ này, có tin thêm câu nữa tôi vả nát miệng hay ! bất kính với tôi thôi, đối với trai tôi lễ độ cũng được, lại dám như vậy với ba của tôi, muốn chết phải ! !”

      xong, ta để ý mình mang bầu 4-5 tháng, nhào lên như con dã thú .

      Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết trắng nhợt, mặt chợt lóe lên hoảng sợ, muốn tránh, lại nghĩ rằng cơn tức của Nam Cung Dạ Hi lớn như vậy, vẫn còn chưa kịp tránh ‘Chát! !’ bạt tai vang dội tát lên gò má !

      Dụ Thiên Tuyết đau đến ngâm lên tiếng, che mặt, cảm giác chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân đều bị dẫm nát ở tại nơi này.

      Ánh mắt trong veo quét qua gương mặt hống hách của Nam Cung Dạ Hi, Dụ Thiên Tuyết cũng nhẫn nại đến cùng, sắc môi nhợt nhạt yếu ớt, khóe miệng rỉ ra chút máu, đây là lần thứ ba, chưa từng chọc qua loại tiểu thư nhà giàu này, cũng cần thiết nhịn nhục nữa, giơ cánh tay xanh xao lên, chút do dự cũng dùng sức lực tương tự đánh trả! !

      Cả phòng khách cũng cả kinh kêu lên dồn dập, có tiếng gào thét “Dạ Hi!”, tay của Dụ Thiên Tuyết căn bản kịp đánh tới mặt ta bị người hung hăng túm lại! Đôi mắt rưng rưng ngước nhìn, lúc này mới phát ra là Trình Dĩ Sênh.

      “Thiên Tuyết…..” Ánh mắt của Trình Dĩ Sênh phức tạp, siết chặt cổ tay của chỉ sợ dùng sức, thấp giọng : “Đừng đánh, Dạ Hi, ấy mang thai!”

      Bản thân Nam Cung Dạ Hi cũng sợ hết hồn, thiếu chút nữa thôi, bàn tay đó đánh lên mặt ta rồi!

      Nhưng khi thấy Trình Dĩ Sênh cũng đứng ra giúp mình, lại là ở trong nhà của mình, Nam Cung Dạ Hi tức khắc lại hung hãn, trong đôi mắt tràn đầy phách lối và hận ý, giơ cánh tay khác hung hăng quăng cái tát lên gò má bên kia của !

      ‘Chát’ tiếng, hết sức vang dội!

      Khuôn mặt của Dụ Thiên Tuyết lệch qua bên, mái tóc hơi xốc xếch, đau đến mày cũng cau chặt.

      “Con đàn bà đê tiện, chỉ bằng mà cũng muốn đánh tôi, nhìn coi đây là nơi nào, có tư cách đánh tôi sao! !" Nam Cung Dạ Hi căm hận , ngang ngược tới cực điểm.

      Khuôn mặt của Dụ Thiên Tuyết thể ức chế mà nóng lên, đôi mắt trong veo đầy nước mắt, chậm rãi ngước lên nhìn chằm chằm Trình Dĩ Sênh, giọng run run: “Đủ chưa? Có thể buông ra chưa?”

      Các người đều bằng cầm thú, đánh đủ chưa? Khi dễ đủ chưa!

      Gương mặt Trình Dĩ Sênh lộ vẻ thương tiếc và hổ thẹn, ta biết Dạ Hi rất có phép tắc và có giáo dục, ngờ lại khiến Dụ Thiên Tuyết bị đánh thêm cái tát, độc ác đến vậy, ta cơ hồ có thể nhìn thấy gò má trắng nõn của nhanh chóng ửng đỏ dấu tay, ràng bắt mắt.

      “Chưa đủ! Đồ hèn hạ, ba tôi giữ lại cái mạng của là vì thấy đáng thương! Hôm nay tôi chỉ dạy dỗ trận, tôi phải dạy dỗ cho đến khi nào nhìn thấy tôi là sợ mới thôi!” Nam Cung Dạ Hi vừa xong lại muốn xông tới.

      “Được rồi, còn chưa đủ ồn ào hay sao?” Nam Cung Ngạo chống gậy đứng dậy, gương mặt lãnh ngạo là trầm.

      Kịch vui nhìn đủ rồi, cho nên bây giờ kêu ngừng đúng ?

      Hơi thở của Dụ Thiên Tuyết mong manh, đôi mắt rưng rưng mạnh mẽ nhìn chằm chằm Nam Cung Ngạo, những người này nhìn có vẻ như cao quý ra là trong nội tâm lại khiến cho người ta ghê tởm đến như vậy! sớm nên hiểu .

      Nam Cung Ngạo nheo mắt lại, cũng đầy vẻ uy nghiêm chăm chú nhìn trẻ xinh đẹp quật cường này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 83: Ở yên đó đừng động tôi tìm


      Hơi thở của Dụ Thiên Tuyết mong manh, đôi mắt rưng rưng mạnh mẽ nhìn chằm chằm Nam Cung Ngạo, những người này nhìn có vẻ như cao quý ra là trong nội tâm lại khiến cho người ta ghê tởm đến như vậy! sớm nên hiểu .

      Nam Cung Ngạo nheo mắt lại, cũng đầy vẻ uy nghiêm chăm chú nhìn trẻ xinh đẹp quật cường.

      “Buông tôi ra…..Là tôi đến nhầm chỗ, để cho tôi …..” Dụ Thiên Tuyết cố nén nhục nhã và chua xót trong lòng, đè ép giọng khàn khàn run rẩy.

      “Thiên Tuyết.....” Trình Dĩ Sênh cắn chặt răng kêu tên , trong đôi mắt đầy tơ máu đỏ, lòng đau như cắt.

      buông tôi ra được ! nhà các người đều là cầm thú, tôi đấu lại các người được chưa? ! Cút ngay! !” Dụ Thiên Tuyết khàn giọng kêu gào, tay ra sức cạy ra bàn tay của Trình Dĩ Sênh.

      Kia là nội tâm thống đau triệt để bao hàm nhục nhã, thanh gào thét làm cho mấy người giúp việc trong phòng khách đều thấy đau lòng, nhưng dưới uy hiếp của Nam Cung Ngạo chỉ có thể im bặt.

      Cuối cùng Trình Dĩ Sênh bất đắc dĩ buông ra, nhìn bóng dáng mảnh khảnh lùi lại, mái tóc mềm bị gió thổi tung tán loạn, cũng quay đầu lại mà rời khỏi nhà Nam Cung, quật cường lau khô nước mắt, bóng lưng vẫn thẳng tắp.

      “Dĩ Sênh, làm sao vậy!” Nam Cung Dạ Hi bất mãn nhíu mày: “ giữ ta lại để cho em dạy dỗ thêm lần nữa! Loại đàn bà đó chính là ti tiện từ trong xương tủy, căn bản là đáng đồng tình.....”

      “Dạ Hi!” Giọng hùng hồn nặng nề vang lên sau lưng ta, Nam Cung Dạ Hi sợ tới mức giật mình cái, thể im miệng.

      “Ba! Ba cũng thấy đó, chính là con đàn bà đó, cũng chính ta khiến trai.....”

      “Về sau chuyện hay làm việc gì cũng phải chú ý chút! Cũng sắp làm mẹ người ta, biết lớn lại còn động tay động chân, còn ai quản được con rồi!” Đôi mắt của Nam Cung Ngạo sắc bén nghiêm nghị, cây gậy tay nặng nề đập xuống sàn nhà cái.

      Nam Cung Dạ Hi trừng to mắt, kìm nén đến mức mặt đỏ bừng, muốn tranh cãi gì đó lại bị Trình Dĩ Sênh đứng sau lưng giữ lại, ôn hòa : “Dạ, ấy hiểu rồi, ba, về sau con trông chừng Dạ Hi để cho ấy ầm ĩ như vậy nữa, cũng tránh làm ảnh hưởng đến cơ thể.”

      Đôi mắt của Nam Cung Ngạo lạnh lùng quét qua Trình Dĩ Sênh, vẫn có chút nào vừa lòng như cũ, chống gậy rời .

      Trong phòng khách to như thế, chỉ có người giúp việc vừa mới gọi Dụ Thiên Tuyết khi nãy là luống cuống trong lòng.....Làm sao bây giờ? Thiếu gia dặn qua là được để Dụ tiểu thư rời khỏi nhà Nam Cung nha!..... phải ăn với thiếu gia như thế nào? !

      “Này! Tôi cho biết, chuyện hôm nay được tố cáo với trai tôi! Nếu như tôi hỏi tới, các người phải là người phụ nữ hèn hạ đó biết điều, mắng chửi các người trận sau đó chạy mất, các người có nghe hay ! !” Ánh mắt của Nam Cung Dạ Hi ác độc trừng mấy người giúp việc trong phòng khách, tức giận .

      *****

      Buổi trưa, chiếc Lamborghini đen bóng lái vào biệt thự nhà Nam Cung, đỗ trong nhà để xe. mang truyện xin ghi nguồn=Ddlequydon

      Cả buổi sáng Nam Cung Kình Hiên cũng thấy Dụ Thiên Tuyết đến công ty, trong lòng coi như hài lòng, chẳng qua là chờ điện thoại di động vang lên nhưng đáng chết kia ngay cả cú điện thoại cũng gọi cho !

      Trong đôi mắt thâm thúy hơi có hận ý cùng thương, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên cao lớn vào phòng khách, khẽ nguyền rủa tiếng, nhìn dạy dỗ thế nào! Đối với đàn ông của mình, là chỗ dựa căn bản mà cũng biết khai thông hay sao? ! ngốc nghếch!

      lên phòng, vốn muốn nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh bên trong, lại ngoài ý muốn phát giường có ai, ngoài ban công cũng có, thậm chí ngay cả trong hành lang cũng có mùi vị của .

      Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nhíu mày, tự nhiên nảy sinh lo lắng.

      hết kiên nhẫn tìm vòng vẫn tìm thấy người, sắc mặt hơi xanh mét, lạnh giọng hỏi người giúp việc bên cạnh: “Dụ Thiên Tuyết đâu!”

      Thân thể người giúp việc cứng đờ khom xuống, khó khăn trả lời: “Thưa thiếu gia, Dụ tiểu thư rồi.”

      phải tôi kêu phải chăm sóc ấy sao!” Thân thể Nam Cung Kình Hiên cao ngất mang đến lực áp bách to lớn, trong đôi mắt lộ ra sát khí.

      Người giúp việc đổ mồ hôi giải thích: “Những điều này chúng tôi đều qua với Dụ tiểu thư, nhưng Dụ tiểu thư nghe, mắng chúng tôi trận rồi mất, chúng tôi cũng còn cách nào.....”

      Giống như bị gậy lạnh lùng đánh lên đầu! Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên sâu xa chầm chậm nheo lại, càng lúc càng lộ ra bá khí nguy hiểm.

      “Ha.....” Giận quá hóa cười, Nam Cung Kình Hiên dựa lưng vào ghế salon hai tay chống tay vịn, ngón tay bấu vào ghế salon hằn lên dấu vết rất đáng sợ, hàng lông mày chau chặt chứng tỏ trong lòng vô cùng tức giận, tâm tình kém tới cực điểm: “ này đúng là cưng chiều được mà! Đối xử với tốt chút liền lên mặt, cư nhiên bây giờ còn dám chơi trò mất tích! Quả muốn sống!”

      Người giúp việc sợ tới mức tay đổ dầy mồ hôi lạnh, muốn mở miệng giải thích gì đó, nhưng nhớ tới lời uy hiếp của Nam Cung Dạ Hi lại nuốt trở vào, chữ cũng dám nhiều lời.

      Nam Cung Kình Hiên xong khẽ nguyền rủa rồi ra ngoài, trong lòng người giúp việc quýnh lên.

      “Thiếu gia, cậu ăn cơm sao? làm xong rồi!”

      cần để ý đến tôi!” Nam Cung Kình Hiên cau mày tức giận , vừa vừa lấy điện thoại ra bấm số của Dụ Thiên Tuyết.

      này dám nghe lời như vậy, bị tìm được nhất định phải chết!

      Điện thoại mấy lần mới có người bắt máy.

      “Dụ Thiên Tuyết, tốt nhất cho tôi lời giải thích hợp lý, , ở đâu, lập tức!” Nam Cung Kình Hiên đảo tay lái, tức giận lạnh giọng hỏi.

      cần quan tâm, tại sao tôi phải cho biết!” Giọng trong veo của Dụ Thiên Tuyết cũng tức giận giống vậy.

      .....Tôi tìm được nhất định chết với tôi! , tự mình cho tôi biết hay là chờ tôi tìm được trừng phạt trận?” Nam Cung Kình Hiên nửa là tức giận nửa là thương , đáng chết, cơ thể còn chưa khỏe chạy loạn cái quái gì? !: “Ra khỏi nhà cũng đến công ty, làm phản hả!”

      “Tôi đến công ty.....Tôi muốn làm nữa, cũng muốn có bất kỳ quan hệ nào với nhà Nam Cung, tùy muốn đối xử với tôi thế nào, tôi làm nữa!” thở hổn hển, thanh vỡ tan trong gió lạnh.

      “A.....Từ chức? nghĩ cũng tốt quá, đồng ý của tôi có từ chức được ? !” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, huyệt thái dương đập thình thịch, này, dám từ chức với là ngoài ý muốn, đến tột cùng là gặp phải chuyện gì sao lại khác thường như vậy? !

      “Tùy .....Tôi làm làm, tôi chán ghét !” như là mệt mỏi tột cùng, hết mức kiên nhẫn xong câu cuối cùng liền cúp điện thoại.

      Nghe thanh cắt đứt ‘Tút tút’ vang lên bên tai, sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái xanh, khẽ nguyền rủa tiếng vứt điện thoại sang bên.

      Hừ, này chút cũng thay đổi, bướng bỉnh muốn chết còn có khả năng chọc giận người khác.

      Nhưng mà cố tình, trong lòng lo âu và vô cùng nóng ruột hơn hẳn tức giận, giờ việc cấp bách làm tìm được , trói bên người rồi mới từ từ trừng phạt , coi sau này còn dám chạy loạn hay !

      đường cao tốc chiếc Lamborghini cấp tốc quẹo qua khúc quanh, chạy về phía viện điều dưỡng, nơi duy nhất có thể được.

      Nhưng khi đến viện điều dưỡng, lúc lên tiếng hỏi tình hình lòng lại càng thêm khẩn trương hơn nữa….. đáng chết kia căn bản là ở viện điều dưỡng!

      phải ấy vẫn luôn làm ở công ty của sao? làm gì ấy, sao ấy lại mất tích? !” Lam Úc quăng bệnh án xuống, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc và lo lắng, túm mạnh cổ áo ép hỏi.

      Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lãnh ngạo quét qua mặt của Lam Úc, đầy sát ý, hung hăng hất tay của ra, kiêu căng lạnh lùng : “ phải chuyện của , cút xa chút cho tôi!”

      “Nam Cung Kình Hiên, …..” Lam Úc tức giận đến mức muốn xông lên, bị viện trưởng đứng sau lưng nghiêm khắc quát to kêu ngừng lại.

      Ra khỏi cổng chính viện điều dưỡng Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng phiền muộn, gương mặt tuấn tú lộ lo lắng, nhíu mày lấy điện thoại ra gọi cho Dụ Thiên Tuyết lần nữa, đợi đến khi điện thoại vừa thông thanh của êm dịu : “Đừng làm rộn, được ? Ngoan, cho tôi biết ở đâu, ở yên đó đừng động tôi tìm .”

      quả lo lắng muốn chết, ngày hôm qua bác sĩ mỗi ngày phải để cho ăn uống và uống thuốc đúng giờ sau đó nghỉ ngơi tốt, này thế nào lại nghe!

      Hết chương 83

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :