1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con - Cận Niên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 57: Con của tôi! !


      Từ trong đáy mắt của khí phách quật cường khiến cho Nam Cung Dạ Hi rùng mình cái, nhưng tiếp theo lại nhớ tới là người Trình Dĩ Sênh sâu đậm, sức lực kéo càng mạnh hơn: “Tiện nhân, đáng đời !”

      Dụ Thiên Tuyết nhẫn nhịn chịu đựng đau nhức, khuôn mặt nhắn tái nhợt càng lạnh như băng, liếc mắt nhìn về phía sau lưng ta, kêu lên: “Dĩ Sênh!”

      Nam Cung Dạ Hi sợ tới mức run rẩy, cả người đổ mồ hôi lạnh quay đầu lại, nhưng phát Trình Dĩ Sênh có ở sau lưng mình! Dụ Thiên Tuyết nhân cơ hội lạnh lùng hất tay của ta ra, cả người tỏa ra ngạo khí thể chinh phục đứng trước mặt ta.

      “Dụ Thiên Tuyết, …..” Nam Cung Dạ Hi tức giận đến run rẩy: “Tôi muốn giết chết !”

      Vừa xong ta liền xông tới Dụ Thiên Tuyết, lại quên mất mình đứng ở đầu bậc thang, bất ngờ đưa chân đạp lên , “A!” tiếng, liền dẫm lên mép bậc thang nên hụt chân mất thăng bằng té xuống!

      Cả bữa tiệc lập tức xôn xao hỗn loạn, khiếp sợ nhìn bóng dáng nhếch nhác ngã từ cầu thang xuống.

      Nam Cung Dạ Hi.

      Nam Cung Dạ Hi mang thai ba tháng!

      Trong thanh va chạm mạnh còn có tiếng thét thống khổ chói tai, phản ứng nhanh nhất chính là Nam Cung Kình Hiên, sắc mặt của lạnh lẽo trắng bệch, ‘Cạch!’ đặt ly rượu xuống, kêu tiếng: “Dạ Hi” liền chạy tới!

      Nam Cung Dạ Hi ngã xuống khỏi bậc thang cuối cùng, thống khổ rên rĩ ôm bụng, vẻ mặt đau đến vặn vẹo.

      “Dạ Hi! !” Nam Cung Kình Hiên dữ dội rống tiếng, bước lên ôm lấy thân thể của ta, nâng ta đưa tay gắt gao che lấy bụng lên: “Dạ Hi, em làm sao vậy? !”

      trường vô cùng hỗn loạn, Nam Cung lão gia chống gậy bước nhanh tới đây, trong mắt hằn lên tơ máu la to: “Nhanh lên, đưa Dạ Hi trở về! Gọi bác sĩ Martin tới đây, tới ngay lập tức! ! !”

      Trước mắt Dụ Thiên Tuyết là những chấm ánh sáng li ti, đầu óc bị men rượu làm cho nóng hực mơ mơ màng màng, giờ phút này lại bị thực đột nhiên đâm cho đau nhói! vịn cầu thang, nhớ nổi vừa rồi xảy ra việc gì, vì sao ta lại té từ này xuống? Là đụng phải ta sao?

      ….. có! nhớ có!

      Cả bữa tiệc biến thành trường cấp cứu, có thể loáng thoáng nghe được thanh gào khóc của Nam Cung Dạ Hi, ta quơ hai tay vỗ mặt đất, nhìn bụng của mình rồi lớn tiếng khóc rống: “Chính là Dụ Thiên Tuyết, con tiện nhân kia đẩy em xuống! Con của em, con của em! !”

      Trong lòng Dụ Thiên Tuyết chấn động, đôi mắt ướt đẫm đối diện với đôi mắt hung ác tàn bạo đầy uy hiếp của Nam Cung Kình Hiên, vô ý thức lui về sau bước, đơn giản là vì có thể đọc hiểu ý tứ trong mắt .....Người đàn ông kia, lửa giận ngập trời!

      Trong nháy mắt Nam Cung Dạ Hi rơi xuống, trong lòng Dụ Thiên Tuyết cũng cảm thấy lo sợ, từ nơi cao như vầy té xuống, biết đứa bé có sao , mặc dù mặt đất có vết máu, nhưng là…..

      “Dụ Thiên Tuyết!” Nam Cung Kình Hiên từng bước từng đến gần, giọng trầm thấp hiểm độc kêu tên .

      Những ngón tay tái xanh run rẩy siết chặt tay vịn cầu thang, Dụ Thiên Tuyết ngước mắt đối diện ánh mắt cuồn cuộn lửa giận của , nhất thời mất năng lực chuyện, trái tim của đập mạnh dữ dội, lâu mới tìm lại được thanh của mình: “Tôi có đẩy ấy xuống..…”

      có…..” Đôi mắt thâm thúy như biển sâu thăm thẳm của Nam Cung Kình Hiên quan sát , như con sư tử kiêu ngạo chống tay hai bên người , tựa hồ tiếp theo, có thể xé xác thành nhiều mảnh: “Chẳng lẽ con bé lại tự té xuống sao? ! !”

      bạo rống khiến lỗ tai ong ong, Dụ Thiên Tuyết run lên muốn lui về phía sau, nhưng sau lưng là lan can, thể lùi được nữa!

      “Tôi phải là tôi đẩy ấy, tin hay tùy ! Tôi say, nhưng cũng nên tùy tiện chuyện gì cũng đổ hết lên đầu tôi, tôi cần thiết gánh chịu những tội mình làm!” quật cường như thế, trong đôi mắt ánh lên ánh sáng kiên cường chút sợ hãi nhìn chằm chằm.

      Hết chương 57

      say!” Nam Cung Kình Hiên giận tới cực điểm, nắm cổ tay lên, dùng lực nhẫn tâm bóp chặt: “Say đến nỗi dám ở trong bữa tiệc của nhà Nam Cung mà ra tay với Dạ Hi! Trước kia tôi cho rằng tính cách của nhiều lắm cũng chỉ là bướng bỉnh, nghĩ tới cư nhiên ác độc như vậy! Vì tên khốn Trình Dĩ Sênh kia lại hết lần này đến lần khác tiết hận với phụ nữ có thai!”

      “Nam Cung Kình Hiên, buông ra!” Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết rơi lã chã, cố gỡ bàn tay : “Cổ tay tôi muốn đứt ra rồi!!”

      “Tôi có bóp chết cũng thể hả giận! đáng chết…..” Hai mắt của Nam Cung Kình Hiên đỏ hồng, tại hận thể xé nát rồi ăn luôn vào bụng! Mới vừa rồi nhìn thấy đứng trước mặt Trình Dĩ Sênh cố làm ra vẻ kiên cường, bực tức muốn tiến tới dạy dỗ , bây giờ Dạ Hi lại xảy ra chuyện như vậy, có thể chọc nổi điên cũng chỉ có đáng chết này!

      phải là tôi làm..… phải tôi làm! Tại sao tin tưởng ấy mà tin tôi! Nam Cung Kình Hiên, dựa vào cái gì! Số mạng tôi hèn hạ là chuyện của tôi, bọn người khốn kiếp các người cần phải lấy ra để lăng nhục tôi, tôi tôi có đẩy ấy, tôi có!” Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết rơi đầy mặt, cuồng loạn muốn đẩy bàn tay của ra giãy thoát khỏi .

      Sắc mặt đỏ hồng, vừa rồi là kiểu tóc quyến rũ động lòng người, giờ đây, vài sợi tóc rơi loạn gò má, càng lộ ra vẻ mị hoặc.

      nhẫn nại của Nam Cung Kình Hiên đến cực hạn, trán nổi gân xanh: “Cũng tốt, cái miệng của càng ngày càng lợi hại, hôm nay tôi thể trừng phạt !”

      “…..” Dụ Thiên Tuyết thống khổ ‘Ưm’ tiếng, bị lôi xuống lầu, bước chân của vững, cứ hai ba bậc thang ngã đụng lại bị kéo lê , giày cao gót ngã lệch biết mấy lần, cổ chân của bị bong gân sưng đỏ.

      Đầu váng mắt hoa, tác dụng chậm của rượu lại phát tác, vô ý thức giãy giụa: “Tôi …..Nam Cung Kình Hiên buông tôi ra!”

      phải do quyết định!” Nam Cung Kình Hiên càng thêm nổi giận, kéo ra ngoài bắt ép ngồi vào ghế sau chiếc Lamborghini.

      Dụ Thiên Tuyết thống khổ vịn lấy ghế phía trước xoa xoa chân của mình, thanh cùng hơi thở mong manh, mơ hồ khóc nức nở: “ phải là tôi…..Tôi với phải là tôi! Tại sao tin!”

      “Hừ.” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, đóng cửa xe: “Tôi ngu xuẩn mới tin tưởng !”

      “Các người gặp báo ứng.….Các người phải gặp báo ứng!” Đầu óc của Dụ Thiên Tuyết mơ hồ, khuôn mặt nhắn đỏ hồng đầy nước mắt, chỉ có thể nắm lấy dây an toàn của ghế sau thấp giọng nguyền rủa, cả người đau nhức, càng lúc càng mê say, ngồi cũng ngồi vững.

      “Hôm nay tôi để cho bị báo ứng trước tiên!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn ghế sau, khởi động xe.

      *****

      Biệt thự nhà Nam Cung, đèn đuốc sáng trưng.

      Bác sĩ Martin sau khi kiểm tra xong bước theo Nam Cung lão gia gì đó, bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên cao ngất, thân tây trang đen tuyền tới.

      “Thế nào rồi?” Hàn khí của Nam Cung Kình Hiên bức người, hỏi.

      “Nam Cung thiếu gia.” Bác sĩ Martin sử dụng giọng Mỹ đáp lại , sau đó lưu loát đổi thành tiếng Trung: “Em Dạ Hi của cậu chẳng qua là bị kinh sợ, may là các bậc thang va chạm trực tiếp với bụng, người chỉ có ít vết bầm cùng vết thương , nghỉ ngơi điều trị chút tốt.”

      Tảng đá đè nặng trong lòng Nam Cung Kình Hiên cuối cùng có thể đặt xuống, dùng văn lời cám ơn, cùng bác sĩ Martin chuyện thêm lúc, thấy Trình Dĩ Sênh ôm Nam Cung Dạ Hi khóc sụt sùi ngồi ghế salon, ôn nhu an ủi, chỉ chốc lát Nam Cung Dạ Hi liền nín khóc mỉm cười, ôm ta bắt đầu làm nũng.

      Hàng lông mày nhíu chặt chậm rãi thả lỏng, Nam Cung Kình Hiên từ từ quay người , Dạ Hi có việc gì là tốt rồi.

      Đột nhiên nhớ tới Dụ Thiên Tuyết còn bị mình nhốt ở trong xe chưa cho ra, Nam Cung Kình Hiên hoảng hốt, sải bước thẳng ra ngoài, bóng dáng cao ngất thon dài tản ra tuấn dật mị hoặc, trong bóng đêm, đôi mắt thâm thúy giấu tức giận nguy hiểm.

      Mở cửa xe, nghĩ tới nằm cuộc tròn ghế sau mà ngủ thiếp .

      Bộ lễ phục màu xám tro tinh xảo ưu nhã, giờ phút này bởi vì tư thế ngủ của mà trượt lên đến đùi, ngón tay thon dài tái xanh vì có cảm giác an toàn mà nắm chặt lấy dây an toàn, miệng ngừng “Ưm”, tư thế cùng vẻ mặt đáng thương đến cực hạn.

      Nam Cung Kình Hiên nhàng gỡ từng ngón tay của ra, nắm tay trong lòng bàn tay mình kéo ngồi dậy, ôm vào trong lòng.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 59: Tôi cần phải nghe lời tên khốn kiếp như


      này, ôm vào lòng sao lại bé như vậy?

      Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, vốn định ôm ra ngoài rồi trực tiếp ném đất để ngủ như vậy cả đêm, nhưng vừa ôm chặt , những ngón tay thon dài tái xanh kia liền quấn lên cổ áo , thanh run run thầm: “Tôi muốn uống..…Tôi thể uống nữa…..”

      Tửu lượng của Dụ Thiên Tuyết vốn rất tệ, giờ phút này lại bị tác dụng chậm của rượu hành hạ khó chịu đến cực điểm, nhức đầu, toàn thân nóng ran lên.

      Nam Cung Kình Hiên nhớ tới ngày đó đưa về nhà, đêm đó, tùy ý thưởng thức hương vị người , tim đập nhanh và loạn nhịp hồi.

      Bàn tay giữ chặt eo của , đè ghế sau, chút do dự cúi đầu cướp lấy đôi môi .
      “…..” Dụ Thiên Tuyết bấu víu bờ vai của , vô lực thừa nhận.

      Hương vị của vẫn ngọt ngào thơm mềm như cũ, Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng thể kiềm chế bản thân, ôm siết ghì chặt vào trong ngực mình, tùy ý hôn sâu.

      Vì hô hấp khó khăn nên Dụ Thiên Tuyết dần tỉnh táo lại, môi trằn trọc tàn sát bừa bãi, rất đau, ràng rất đau.

      cố đẩy bả vai to lớn rộng rãi của người đàn ông trước mắt ra, đôi mắt trong veo dần tập trung xác định tiêu cự, cuối cùng hét lên tiếng, hung hăng đẩy Nam Cung Kình Hiên ra, kinh hoảng lui về phía sau, nhưng cẩn thận, cái gáy đụng phải cửa kính đằng sau, đau đến choáng váng.

      “…..” muốn làm gì!” Dụ Thiên Tuyết giơ tay che cái gáy, ánh mắt e ngại mà oán hận nhìn .
      Đôi mắt sắc của Nam Cung Kình Hiên từ ngọn lửa bùng cháy dữ dội trở nên lãnh, giống như con sư tử kiêu ngạo túm lấy cổ chân , kéo tới gần mình trầm giọng trả lời : “Trừng phạt !”

      Dụ Thiên Tuyết lại liên tiếp thét chói tai, biết phải làm thế nào, đầu óc mê man ý thức tán loạn, say tưởng tượng nổi, trong lòng tràn đầy ủy khuất cùng oán hận mở miệng: “Nam Cung Kình Hiên…..Tại sao lại là , tôi muốn gặp lại ! thả tôi ra!”

      đáng tiếc! chỉ có thể nhìn thấy tôi!” Nam Cung Kình Hiên ôm chầm eo giam cầm trong ngực, đóng sầm cửa xe.

      “Tôi muốn tới nơi này..…” Dụ Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy những bóng đèn thạch tinh xảo treo trong phòng khách xa hoa của biệt thự, đột nhiên rất sợ, khuôn mặt đỏ hồng, liều mạng kháng cự: “Tôi có nhà, tôi muốn trở về chỗ của mình, cần phải kéo tôi, tôi vào được đâu!”

      “Cũng phải theo ý !” Nam Cung Kình Hiên rất căm tức, ôm lấy vào bên trong: “ với , về sau nhất định phải nghe theo lời của tôi, đáng chết, thậm chí đều quên sạch rồi, có đúng ? !”

      Trời đất quay cuồng, Dụ Thiên Tuyết tựa vào ngực , “Ưm” tiếng, trong ý thức mơ hồ bỗng nhiên câu: “Tôi cần phải nghe lời tên khốn kiếp như !” chương mới nhất đăng tại ddlequydon

      giờ Nam Cung Kình Hiên quả rất muốn thả cho tự rơi xuống, nhưng ráng nhịn, đợi đến khi ôm tới phòng khách mới đặt xuống.

      Trong phòng khách, Trình Dĩ Sênh và Nam Cung Dạ Hi cùng trợn to hai mắt, yên lặng nhìn màn này, đầu tiên là Nam Cung Dạ Hi, từ chỗ ngồi đứng phắt dậy, sắc mặt đỏ lên thống hận quát: “! Sao lại mang loại phụ nữ ti tiện này về nhà!”

      Trong đầu của Trình Dĩ Sênh như báo động trước có nguy hiểm, kéo Dạ Hi qua dịu dàng an ủi ta, sắc mặt đen lại ngẩng lên đầu hỏi: “Kình Hiên, làm gì vậy?”

      “Chuyện của tôi, các người tốt nhất đừng quản!” Nam Cung Kình Hiên đặt thành xuống, trong ánh mắt có loại dục hỏa phá hủy hề che giấu.

      Dụ Thiên Tuyết mơ màng nhìn bóng dáng của Trình Dĩ Sênh cùng Nam Cung Dạ Hi, trong lòng đau đớn kịch liệt, cánh môi khô nứt, vẫn như cũ khàn giọng thầm lẩm bẩm: “Cứu tôi….. Tôi nên ở chỗ này…..”

      Nam Cung Dạ Hi căm tức đến cực điểm, hận thể xông lên tát hai bạt tai: “Đồ đê tiện….. quyến rũ Dĩ Sênh còn chưa đủ sao? còn dám quyến rũ trai tôi! trai, nhìn xem ta là hạng người gì, thế mà cũng dẫn về nhà! Vừa rồi chính là người phụ nữ ác độc này đẩy em, con của em thiếu chút nữa mất, em muốn bóp chết ta!”

      Hết chương 59

      Trình Dĩ Sênh ôm lấy ta từ phía sau, sắc mặt cứng ngắt, thấp giọng : “Dạ Hi! nên càn quấy! Thân thể em vừa bị té tâm tình thể kích động….. cần lo lắng nữa.”

      Nam Cung Kình Hiên liếc mắt nhìn Trình Dĩ Sênh, lạnh lùng “Hừ” tiếng, ôm Dụ Thiên Tuyết lên lầu, mê mang ngẩng đầu, nhìn cầu thang này giống như có chút quen thuộc, cảnh tượng ngày đó té xỉu bị giam cầm trong phòng xâm phạm dần ra, sợ tới mức giật mình, lắc lắc đầu run run : “ cần…..Tôi lên, Nam Cung Kình Hiên, buông tôi ra! !”

      ra sức giãy dụa lui về phía sau, nhưng vì uống say nên trong người còn chút sức lực nào, Nam Cung Kình Hiên ôm chặt liều mạng giãy giụa vào trước ngực, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt : “Đàng hoàng chút cho tôi! Bằng hối hận!”

      Dụ Thiên Tuyết sợ đến mức rơi nước mắt, những trò bạo lực của người đàn ông này đều có thể chịu đựng, nhưng thể bị xâm phạm, dốc sức xô đẩy : “Tôi muốn…..Nam Cung Kình Hiên đừng đụng vào tôi, nếu tôi liều mạng với ! !”

      Nam Cung Kình Hiên biết phụ nữ say rượu cũng có khí lực lớn như vậy, sắc mặt xanh mét, cầm cổ tay vặn ra sau lưng, để cho dán sát vào người , cúi đầu hung hăng cắn vành tai ngọt ngào lạnh buốt của : “ ép tôi đánh phải ? !”

      Dụ Thiên Tuyết thét chói tai, thân thể mảnh mai mềm yếu ở trước mặt đàn ông khôi ngô bị vặn đau đến co rúm rất thống khổ.

      “Kình Hiên!” Trình Dĩ Sênh kềm chế được, trán nổi gân xanh, gầm tiếng.

      Đôi mắt thâm sâu của Nam Cung Kình Hiên giễu cợt, lạnh lùng liếc mắt nhìn ta: “Thế nào?”

      Dụ Thiên Tuyết nhân cơ hội hung hăng đạp cước, hai tay vùng thoát khỏi trói buộc của , nước mắt nóng hổi chảy xuống, khóc xin giúp đỡ: “Dĩ Sênh! Cứu tôi! !”

      Người đàn ông này ròng rã năm năm, hẳn nhìn cứ như thế này mà luân lạc trong tay ác ma! Phải hay ?

      Trình Dĩ Sênh rất nhanh nắm chặt nắm đấm, khớp xương đều trắng bệch.

      Nam Cung Kình Hiên bị đạp đau, ôm chầm lấy bả vai giữ chặt trước mặt mình, Dụ Thiên Tuyết đau đến kêu to, sắc môi đột nhiên trắng bệch, Nam Cung Kình Hiên cũng biết đến tột cùng làm đau ở chỗ nào, chẳng qua là lửa giận càng sâu, hung hăng chế trụ cằm của : “Đêm nay chết chắc!”

      Cả cánh tay đau đớn giống như bị phế bỏ, Dụ Thiên Tuyết cũng còn hơi sức giãy giụa, bị kéo lê lên lầu, đôi mắt đẫm lệ quay đầu tránh né lần cuối cùng, thấy gương mặt của Trình Dĩ Sênh từ đầu đến cuối vẫn duy trì trầm mặc, cùng ánh mắt đắc ý của Nam Cung Dạ Hi!

      *****

      Vừa vào cửa phòng bị hôn, chống đỡ ván cửa, trời đất mù mịt.

      Hai tay của Nam Cung Kình Hiên ôm mặt của , giống như trừng phạt, hung dữ cướp đoạt, Dụ Thiên Tuyết đứng vững trượt dần xuống, liền ôm chặt eo giam cầm trước ngực, cho đến khi nếm được vị mặn nước mắt, cùng cảm nhận được toàn thân run rẩy, động tác của mới chậm dần.

      “..…” Trước mắt Dụ Thiên Tuyết mơ hồ, đau đến cắn chặt môi, đứng vững.

      Lúc này, Nam Cung Kình Hiên mới cảm thấy tay mình sềnh sệch ươn ướt, nhưng lại thấy là cái gì, tay men theo vách tường bật đèn, giờ mới thấy bả vai mảnh sềnh sệch màu vàng, trộn lẫn với màu đỏ tươi của máu.
      “Chết tiệt, chuyện gì xảy ra? !” Nam Cung Kình Hiên bất ngờ, nhìn gầm .

      Dụ Thiên Tuyết hòa hoãn hô hấp, hai hàng mi ướt nhẹp nước mắt chớp chớp hai cái, nhìn vào ánh mắt của từ từ trở nên oán hận, ‘Chát’ cái tát giáng thẳng vào má , dùng hết sức lực đẩy ra: “Buông tôi ra, cái tên khốn kiếp này!”

      Nam Cung Kình Hiên khẽ nguyền rủa tiếng, có cảm giác lần nữa bị bề ngoài yếu đuối của lừa gạt, ôm eo kéo qua, trong lúc thét lên tiếng chói tai lấn áp lên giường, giữa chiếc giường lớn mềm mại, thở dốc kịch liệt, miệng vết thương vai nứt ra, ngừng run rẩy.

      “Đừng…..” Dụ Thiên Tuyết bấu víu bờ vai của , đôi mắt đầy lệ, nức nở : “Buông tôi ra…..Nam Cung Kình Hiên, được cưỡng bức tôi, được phép làm như vậy….. Đây là phạm pháp!”

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 61: Để tôi xem có bao nhiêu ngạo khí


      Nam Cung Kình Hiên khẽ nguyền rủa tiếng, có cảm giác lần nữa bị bề ngoài yếu đuối của lừa gạt, ôm eo kéo qua, trong lúc thét lên tiếng chói tai lấn áp lên giường, giữa chiếc giường lớn mềm mại, thở dốc kịch liệt, vết miệng vết thương vai nứt ra, ngừng run rẩy.

      “Đừng…..” Dụ Thiên Tuyết bấu víu bờ vai của , đôi mắt đầy lệ, nức nở : “Buông tôi ra…..Nam Cung Kình Hiên, được cưỡng bức tôi, được phép làm như vậy….. Đây là phạm pháp

      “Tôi làm chuyện phạm pháp nhiều lắm, có muốn tôi kể từng chuyện từng chuyện cho nghe !” Nam Cung Kình Hiên liều mạng, gặm cắn cần cổ ngọt ngào trắng mềm, hai tay ở người xoa nắn, lực đạo khi khi mạnh.

      Dụ Thiên Tuyết bất đắc dĩ giơ chân đạp , ra sức nhúc nhích, tay chân đấm đá giãy giụa.

      “Tên khốn kiếp này! Cầm thú!” gào khóc lên.

      “Đáng chết.” Nam Cung Kình Hiên dùng tay đè chặt đầu gối làm loạn của , tay bắt lấy cổ tay của đưa lên đỉnh đầu, trong đôi mắt đỏ ngầu lộ ham muốn cuồng dã: “ còn cử động nữa biết tay tôi! dám ra tay với Dạ Hi, tôi còn chưa có tính sổ với ! cho biết, cử động cái nữa coi chừng tôi phá hủy luôn Dụ Thiên Nhu!”

      Cảm giác thân thể bị giam cầm khiến cho Dụ Thiên Tuyết run rẩy, xương cốt đau nhức làm thanh tỉnh, đôi mắt đẫm lệ mông lung, sắc mặt trắng bệch nhìn .

      cái gì?” Dụ Thiên Tuyết nhịn được run run hỏi: “ phải là muốn đưa em ấy ra nước ngoài sao? đồng ý với tôi chữa khỏi cho em ấy!”

      “Ha..…” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ bừng, giận quá hóa cười, tiến tới gần , hung ác : “Tôi chỉ thuận miệng cũng tin! Dụ Thiên Tuyết, người phụ nữ ác độc như đáng giá để tôi phải thương hại! chờ xuống địa ngục !”

      mạnh mẽ tách hai chân thon dài trơn bóng trắng noãn của ra, thân thể cao lớn rắn rỏi nặng nề ép sát lên người , vật cực đại cứng như thép chống đỡ nơi thần bí ẩm ướt mềm mại, như nham thạch nóng chảy sắp phun trào đốt cháy !

      Nước mắt nóng hổi của Dụ Thiên Tuyết điên cuồng rơi xuống, oán hận cùng khuất nhục dâng trào, khóc gào kêu la: “ được đụng vào tôi! ! Tôi giết ! ! Nam Cung Kình Hiên, tại sao gạt tôi, đồng ý chữa trị cho Tiểu Nhu, đồng ý rồi! Tôi thực có làm chuyện gì có lỗi với nhà Nam Cung, nửa điểm cũng có! !”

      đau đớn gào thét trong tuyệt vọng, lỗ tai của Nam Cung Kình Hiên ong ong, nghẹn đến mặt đỏ bừng, muốn cùng tranh luận nữa.

      “Ư.....m.” Nam Cung Kình Hiên cực kỳ thoải mái đến muốn chết, hai mắt đỏ hồng, bàn tay to nâng ót lên, cắn mút cái gáy tuyết trắng đầy những vết đỏ tươi như những vết máu ứ đọng.

      Sau cùng, trong trắng thuần khiết sắp bị ác ma chiếm đoạt, Dụ Thiên Tuyết dùng hết hơi sức cuối cùng, khuôn mặt nhắn đẫm mồ hôi vùi sâu vào gáy , hung hăng cắn!

      “…..! Đáng chết!” Nam Cung Kình Hiên bị cắn đau bừng tỉnh, hai mắt đỏ ngầu như mắt dã thú, bàn tay cuốn lấy tóc muốn lôi ra ngăn lại, nhưng vẫn tiếp tục cắn, hung tợn tăng lực kéo mạnh, quấn người quả nhiên vì đau mà nhả ra, ‘Bịch’ lần nữa bị ném lại giường, làn môi đau đến trắng bệch.

      “DỤ-THIÊN-TUYẾT, đủ rồi!” Nam Cung Kình Hiên hung bạo gầm lên, chóp mũi đối diện chóp mũi của , hơi thở nóng bỏng thiêu cháy da thịt : “Biết có bao nhiêu phụ nữ liều chết muốn bò lên giường của tôi, gả cho tôi ? ! Tôi cho cơ hội này, chê bẩn, chê từng cùng người đàn ông khác, con mẹ nó, còn kháng cự cái gì! !”

      “Cút!” Dụ Thiên Tuyết khàn giọng thét chói tai, trong đôi mắt mông lung đầm đìa nước mắt nóng hổi chảy xuống, dùng hết hơi sức cuối cùng thống thanh gào thét: “Nam cung Kình Hiên, có nhân tính, cầm thú, tôi điên rồi mới tin tưởng loại người đê tiện như cứu Thiên Nhu, tôi điên rồi mới có thể coi mình như tiện nhân để tùy ý định đoạt! thả tôi ra!”

      khóc đến cả người run rẩy, hận đến hủy thiên diệt địa!

      Nam Cung Kình Hiên kéo tóc buộc phải ngửa đầu ra sau, cúi người, hơi thở nóng bỏng bao trùm vành tai lạnh buốt: “Tốt, để tôi xem có bao nhiêu ngạo khí!”
      Bàn tay giữ chặt thắt lưng , hung ác đâm thẳng vào.

      “A!.....” Đau đớn gần như tê liệt, tiếng kêu gào bi thống vang lên trong phòng như muốn xuyên thẳng lên bầu trời.

      Dụ Thiên Tuyết đau đến toàn thân co rút, điên cuồng lui về phía sau, ngửa mặt lên lộ ra cần cổ trắng mềm, cái miệng nhắn tái nhợt ra lời, chỉ có thể nắm chặt drap trải giường.

      Cả người Nam Cung Kình Hiên bỗng chốc chấn động, lòng tràn đầy khiếp sợ cùng kinh ngạc! thể tin được, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn đau đớn sắp ngất của Dụ Thiên Tuyết, gương mặt tuấn tú đỏ ửng đầy thương tiếc kề sát mặt …..Đáng chết….. hề để Trình Dĩ Sênh chạm qua, đây là lần đầu tiên của !

      “Đau quá…..” Dụ Thiên Tuyết khàn giọng nỉ non, nước mắt theo khóe mắt chảy xuôi xuống, vừa khóc vừa cuộn mình về phía sau: “….. , tên cầm thú này! được nhìn mặt tôi! Buông tôi ra!”

      Kinh ngạc cùng vui mừng dâng trào trong lòng ngực của Nam Cung Kình Hiên, ôm chặt để cho lui về phía sau, hôn lên khóe mắt, chóp mũi của , tiếp tục động tác vừa rồi, càng lúc càng cảm thụ bên trong khít chặt ướt mềm của giản nở tối đa để tiếp nhận , Dụ Thiên Tuyết đau đến than , bấu víu bờ vai , hàng mày thanh tú cũng vặn vẹo, Nam Cung Kình Hiên đau lòng hôn , ám ách thấp giọng : “Thả lỏng chút…..Ngoan, thả lỏng đau nữa, tôi nhàng.....”

      như động vật khe khẽ nức nở nghẹn ngào bên tai , máu huyết của Nam Cung Kình Hiên sôi trào, nhịn đến nỗi mồ hôi đầm đìa, vừa dụ dỗ vừa nhàng chuyển động, có thể đau, có thể kêu, cũng được phép cắn bấu , nhưng….. thể nào dừng lại…..

      “Khốn kiếp…..Tôi bỏ qua cho …..” Dụ Thiên Tuyết khóc gào, đầu óc bị men rượu cháy sạch lờ mờ mê say, đau đến run rẩy, ngón tay bấu chặt vào lưng , nhưng vẫn ngăn cản được thân thể nóng hừng hực kia tùy ý xâm chiếm.

      hồi càn rỡ dây dưa, Nam Cung Kình Hiên hít thở nặng nhọc, phập phòng kịch liệt, càng lúc càng thể khống chế bản thân, nhân lúc vừa thả lỏng chút, nháy mắt va chạm sâu, tấm lưng rộng lớn rắn chắc, đầu ngón tay tái nhợt của dùng sức bấu, đau đến run lên cái, chỉ có thể tận lực chú ý, mặc cho bấu chặt thế nào cũng được, chỉ cảm thấy khuây khoả theo từng đầu ngón tay của , động tác càng thêm mãnh liệt!

      “Đáng chết….. cần chặt như vậy!” Nam Cung Kình Hiên dán chặt mặt vào hõm cổ của gầm , hận thể hớp nuốt vào bụng, đủ, ăn đủ, đánh sâu vào, tốc độ nhanh chậm gần như điên cuồng!

      Suốt hơn giờ, mồ hôi đầm đìa, hô hấp nặng nề càng lúc càng dồn dập, dưới thân bị giày vò đến ngất , Nam Cung Kình Hiên rốt cuộc ôm chặt lấy , sau khi điên cuồng lên đỉnh trong thân thể khít khao chặt chẽ của !
      *****

      giấc ngủ dài cho đến sáng tinh mơ.

      Nam Cung Kình Hiên còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, trong ý thức mê say vẫn tham luyến cảm giác sít chặt ấm áp tối hôm qua, cánh tay dài vươn tới, rất nhanh lật thân thể thơm mát mềm mại trong ngực mình, đặt dưới thân.

      Ôm rất ấm ấp, nhịn được, cuối đầu hôn .

      Từ cái trán đến chóp mũi, rồi đến cánh môi mềm mại đỏ tươi, mông lung nhìn khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người ta tim đập loạn nhịp, ngón tay nắm lấy chiếc cằm thon của , lại cúi đầu hôn cánh môi kia, xâm nhập nhấm nháp hương vị bên trong.

      Thơm mềm, ngọt ngào…..

      Nam Cung Kình Hiên vén chăn lên đem nơi nóng bỏng nhất cơ thể vùi sâu vào giữa hai chân lành lạnh của người dưới thân, ngón tay mị hoặc chạm đến chỗ nào cũng đều mềm nhẵn, dừng lại chút, bắt đầu từ từ vuốt ve, rồi dần dần xâm nhập.

      Xúc cảm mãnh liệt như có dòng điện chạy dọc sống lưng !

      “…..” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, nhịn được nữa giữ chặt vòng eo mịn màng kia, tiến sâu hơn vào bên trong, lắm bản thân như thế nào, theo bản năng biết người ở phía dưới là ai, nhưng cố tình nhịn được mà có dục vọng mãnh liệt đối với .

      hẳn là rất ghét quật cường này, rất muốn trừng phạt , thuần phục ! Nhưng tối hôm qua, nhìn thấy bộ dạng đau đớn đến co rút vẫn bị làm cho cảm động…..A! Nam Cung Kình Hiên chưa bao giờ mềm lòng đối với bất kỳ người phụ nữ nào! Nhưng tối hôm qua chỉ vì đành lòng nhìn đau đớn, lại cố nhịn lâu như vậy!

      Đáng chết….. trán Nam Cung Kình Hiên lại rỉ mồ hôi, cúi đầu hôn lên gò má , khàn giọng nỉ non: “ rốt cuộc là có gì đặc biệt..…Hả?”

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 63: còn luyến tiếc sống


      Còn chưa kịp suy nghĩ, Nam Cung Kình Hiên thấy hạ thân nóng bừng bừng, rất chậm chạp tiến vào trong cơ thể , chỉ vào nửa, liền thoải mái dễ chịu, hít hơi đâm thẳng vào.

      Nhưng đau đớn mãnh liệt cùng cảm giác khó chịu, cuối cùng làm cho Dụ Thiên Tuyết thanh tỉnh lại.

      Cảm giác trong cơ thể ràng như vậy, tấc tấc bị chiếm hữu, bị lấp đầy, bị khí phách đàn ông ngang ngược vây quanh, hai hàng mi đẫm nước mắt rung động, chậm rãi mở ra, nhìn thấy gương mặt mà mình thống hận nhất.

      “A!.....”

      tiếng thét chói tai, xé rách khí yên tĩnh của gian phòng.

      ràng là khuôn mặt tuấn dật góc cạnh của Nam Cung Kình Hiên, mặc cho người dưới thân tùy ý kêu gào, định cúi đầu an ủi đôi câu, nghĩ đến ‘Bốp!’ tiếng, gối đầu nện thẳng vào mặt , đau đớn rên lên thể lui về phía sau.
      vừa lui, Dụ Thiên Tuyết liền dùng hết hơi sức đẩy ra, nắm chặt drap giường phủ lên người mình rồi lui về phía đầu giường.

      “Chết tiệt….. muốn làm gì!” Nam Cung Kình Hiên căm tức cầm gối đầu lên, lồng ngực cường tráng vững chãi chút che giấu trước mặt , trán lòa xòa vài sợi tóc cùng những giọt mồ hôi tản ra sức quyến rũ nam tính!

      Dụ Thiên Tuyết thở hổn hển, người mệt mỏi rã rời cùng đau nhức làm cho biết xảy ra chuyện gì, đôi mắt đẹp từ hoảng hốt trở nên thanh tỉnh, liên tiếp ôm gối điên cuồng đập tới tấp: “Khốn kiếp….. làm gì phải là người hiểu nhất hay sao? ! Vô sỉ cầm thú, ai cho phép chạm vào tôi!”

      Nam Cung Kình Hiên chịu đựng để cho tiết hận theo phương thức của , gương mặt tuấn tú căm tức càng lúc càng xanh mét, cuối cùng đưa người ra đỡ ôm chặt cái gối, cười lạnh tiếng nhìn : “Tôi, Nam Cung Kình Hiên muốn người phụ nữ nào cần ai cho phép, nhất là người giống như vậy…..Dụ Thiên Tuyết, cho là bản thân đáng giá bao nhiêu tiền, cho dù tôi chạm vào có thể làm gì!”

      Dụ Thiên Tuyết trừng to đôi mắt nhìn , nước mắt dần dần đong đầy, gắt gao cắn chặt môi, dùng drap giường bao lấy chính mình muốn xuống giường rời .

      Đôi mày kiếm của Nam Cung Kình Hiên nhíu chặt, tiến lên bước ôm lấy kéo vào trong ngực: “ muốn đâu!”

      Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết sưng đỏ, tách cánh tay ra liều mạng giãy giụa, bi thống kêu gào: “Buông tôi ra, Nam Cung Kình Hiên buông tôi ra! Tôi hận ! Tôi hận thể cầm dao giết chết ! !”

      Nam Cung Kình Hiên yên lặng nhìn từng giọt nước mắt trong suốt trào ra từ hốc mắt của , càng lúc càng rơi xuống nhiều hơn, đau lòng vô cùng, nhưng trong giọng lại thể chán ghét: “Hận tôi đến vậy sao? Bất quá chỉ là cùng tôi đêm, cho rằng có thể bồi thường những chuyện làm với Dạ Hi sao!”

      cút !” Giọng của Dụ Thiên Tuyết cũng khàn khàn, cả người gần như sụp đổ, trợn tròn mắt, nước mắt rơi xuống ‘boong boong’: “Nam Cung Kình Hiên, phải là đàn ông! Tối hôm qua là lần đầu tiên của tôi phải biết! Cả đời tôi cũng bị phá hủy! dựa vào cái gì mà muốn tôi cùng đêm, tôi nợ ! !”

      Nam Cung Kình Hiên bị ánh mắt của bức tới cực điểm, nắm tóc kéo qua kề sát mặt gầm : “Đủ rồi! nghe cho tôi, tôi muốn phụ nữ chứ phải muốn lần đầu tiên, …..”

      cứng họng, trong đôi mắt thâm thúy cuồn cuộn sóng lớn, lòng dạ ác độc câu: “Loại phụ nữ như căn bản xứng nằm ở giường tôi!”

      Dụ Thiên Tuyết hoàn toàn suy sụp, nhắm mắt lại rơi lệ, bóng dáng mảnh mai yếu ớt khe khẽ run rẩy.

      Nam Cung Kình Hiên cũng lười tranh luận cùng , dứt khoát để mặc mình ra ngoài, bóng dáng suy nhược của Dụ Thiên Tuyết ngã ngồi sàn nhà, bả vai đụng vào cạnh giường, đau đến khó chịu ngâm lên tiếng, sắc mặt tái nhợt, bỗng cảm thấy còn luyến tiếc sống.

      có cách nào nắm giữ cuộc sống của mình, đúng sai, thị phi, cũng đủ sức thay đổi, đến tột cùng sống còn có ý nghĩa gì?

      Nam Cung Kình Hiên nghe được động tĩnh trong phòng, tới bên cạnh cửa, gương mặt trầm thoáng hòa dịu, khẽ nguyền rủa tiếng, nhịn được quay trở lại nhìn , lại phát giường có bãi màu hồng nhàn nhạt, Dụ Thiên Tuyết té ngã nằm đó.
      Trong lòng Nam Cung Kình Hiên chấn động, bước qua nâng cơ thể gầy yếu của lên, lúc này mới nhìn thấy vết thương bả vai gần như bị lỡ loét, vô cùng thê thảm, để lại drap giường trắng tinh mảng máu đỏ tươi, cộng thêm cả máu tươi chảy ra từ người đêm qua, cả cái giường tựa như bãi chiến trường nhìn thấy mà phát hoảng.

      …..” Nam Cung Kình Hiên ôm lấy , nhíu mày nhìn chằm chằm vào mặt , khẽ nguyền rủa tiếng: “Chắc chắn là kiếp trước tôi thiếu nợ !”

      Cố gắng ôm sao cho chạm vào vết thương, cầm điện thoại đầu giường lên, lạnh giọng phân phó: “Gọi bác sĩ Martin đến đây chuyến!”

      nhất định phải làm , vết thương của từ đâu mà có!

      *****

      Băng gạc trắng băng xong vòng cuối cùng, từ đầu đến cuối hai đầu mày của bác sĩ Martin vẫn hề thả lỏng

      “Thoạt nhìn vết thương là do bị phỏng, sau đó bọng nước bị vỡ, hẳn là có bôi thuốc nhưng bị lau xát , tóm lại…..” Bác sĩ Martin nhíu mày rồi nhún nhún vai tiếp: “Miệng vết thương có thể khép lại, nhưng lưu lại vết sẹo.”

      Nam Cung Kình Hiên dựa vào ghế salon, trong đôi mắt thâm thúy che dấu được áy náy, vốn định mở miệng hỏi thêm vài thứ nữa, nhưng nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết tỉnh lại, chắc hẳn cũng nghe được lời của bác sĩ Martin, gương mặt nhắn tái nhợt kia, đôi mắt to vẫn như cũ trong suốt như nước, vẻ mặt cũng là thản nhiên lạnh lùng.

      “Vì sao?” Nam Cung Kình Hiên hít sâu hơi tới, chậm rãi chống tay hai bên người : “Vì sao lại bị thương nặng như vậy?”

      Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết liếc cái, giống như nhìn người quen biết, lại lạnh lùng xoay tầm mắt.

      Chẳng qua là trong ánh mắt kia, hề che giấu u oán cùng chán ghét.

      Nam Cung Kình Hiên phát cáu, nhưng nhớ tới tối hôm qua giày vò ép buộc cả đêm, lúc đó biết chịu bao nhiêu đau đớn, liền kiềm chế giận dỗi xuống, cùng bác sĩ Martin tán gẫu chút về công việc, nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ có cách nào lưu lại sẹo?

      Ngón tay thon dài day day mi tâm, đưa bác sĩ Martin ra ngoài, bóng dáng cao ngất của Nam Cung Kình Hiên đứng lầu hai, đôi mắt quét qua lầu dưới, thấy Nam Cung Dạ Hi cùng Trình Dĩ Sênh ngọt ngào quấn lấy nhau trong phòng khách.....
      “Dĩ Sênh, suy nghĩ gì, em gọi rất nhiều lần cũng trả lời!” Nam Cung Dạ Hi chui vào phía dưới khuỷu tay ta, nũng nịu oán giận.

      Sắc mặt xanh mét của Trình Dĩ Sênh hòa hoãn chút, phải đè nén sóng to gió lớn ở trong lòng cả đêm, biết chuyện gì xảy ra trong phòng của Nam Cung Kình Hiên, thế nhưng lại thể cứu , dày vò đau khổ cứ như vậy mà kéo dài suốt đêm, trong mắt ta đều là tia máu.

      có gì, hôm nay em muốn đâu, cùng với em.” Trình Dĩ Sênh cười cười, xoa xoa đầu ta.

      “Hừ, chỗ nào em cũng muốn , em muốn chờ con tiện nhân Dụ thiên Tuyết kia xuống, sau đó dạy dỗ ta trận! Đồ phụ nữ biết xấu hổ, ta đắc tội với em nhiều lần lắm rồi!” Nam Cung Dạ Hi thâm hiểm oán trách: “Lần trước làm cho ta bỏng chết, ta vẫn còn vui vẻ thoải mái, cư nhiên bây giờ còn dám leo lên giường trai em! biết xấu hổ!”

      Tay của Trình Dĩ Sênh cứng đờ, sắc mặt cũng lạnh xuống, hỏi: “Lần trước? Lần trước như thế nào?”

      “Lần trước em dám về nhà, liền chạy tới Lịch Viễn tìm trai.” Nam Cung Dạ Hi ôm lấy ta, chu mỏ : “Ai biết chạm mặt Dụ Thiên Tuyết, hừ, em dạy dỗ ta trận! Cho ta bỏng chết, đáng đời!”

      Trình Dĩ Sênh căng thẳng, cũng ôm chặt ta, nhíu mày hỏi: “Dạ Hi, em làm gì?”

      Nam Cung Dạ Hi bắt đầu thoải mái, bất mãn : “ khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ còn thích ta?”

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 65: Em chính là hận ta vì nhìn ta vừa mắt


      Nam Cung Dạ Hi bắt đầu thoải mái, bất mãn : “ khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ còn thích ta?”

      “Dạ Hi….. có khẩn trương vì ấy, là lo lắng cho em, dù sao Thiên Tuyết cũng là người bên cạnh trai em, em nên lỗ mãng trêu chọc ấy như vậy, còn quan hệ gì với ấy nữa rồi, em nên làm chuyện gì chọc giận Kình Hiên, tốt, biết chưa?”

      “Hừ! Em sợ ta sao? Chẳng lẽ trai em có thể vì ta mà trở mặt với em?” Nam Cung Dạ Hi ngông cuồng tự cao tự đại : “Vả lại còn có ba em ở đây, ông tin tối hôm qua chính là con tiện nhân Dụ Thiên Tuyết đó đẩy em xuống! Chẳng lẽ ba che chở em mà ngược lại bảo vệ người ngoài? !”

      “Em cái gì? !” thanh lãnh giận dữ từ sau lưng truyền đến.

      Nam Cung Dạ Hi rùng mình cái, quay đầu nhìn lại, giật mình kêu lên: “ trai…..”
      Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên cao lớn rắn rỏi từ lầu bước xuống, lửa giận lan tràn, tay bấu vào tay vịn của ghế sofa, lực mạnh đến nỗi tạo ra dấu hằn, gầm hỏi: “Nam Cung Dạ Hi, là quá nuông chiều em phải ! Với mà em cũng dám dối!”

      Nam Cung Dạ Hi bị hù dọa lui về phía sau, nhưng tính tình ngang ngược kiêu ngạo vẫn như cũ biết sợ: “Em…..Là em lừa , mà em dạy dỗ ta chút sao! Bất quá cũng chỉ là nhân viên quèn, có thể làm việc ở Lịch Viễn là phúc phận ta tu luyện tám đời mới được, còn dám chọc em mất hứng nữa, em với ba trực tiếp sa thải ta!”

      “Em!” Nam Cung Kình Hiên bị chọc giận gần chết, trong mắt lửa giận ngập trời: “Nam Cung Dạ Hi, em là càng ngày càng hư tưởng tượng nổi! quả quá dung túng em! cho em biết, về sau cho phép em bước chân vào Lịch Viễn, cũng được quản chuyện của ấy nữa! Nếu đừng trách nể mặt!”

      …..” Nam Cung Dạ Hi trợn tròn mắt, tủi thân, bừng bừng phẫn nộ: “Em vẫn muốn tìm gây phiền phức thế nào! Em chính là hận ta vì nhìn ta vừa mắt, người phụ nữ hèn hạ như vậy mà mắng em, quá đáng em muốn tìm ba!”

      “Em dám lần thử xem!” Nam Cung Kình Hiên dữ tợn đe dọa: “Còn lặp lại những chuyện tồi tệ xấu xa như vậy nữa, để xem ai dám đứng ra bảo vệ em!”

      “Trong bụng em có em bé! Các người ai dám làm gì tôi!” Nam Cung Dạ Hi cơ hồ nhảy dựng lên la to, đôi mắt đẹp mang theo lửa giận kiêu căng.

      “Vậy hãy để cho ba của con em mang theo các người đâu , đừng ở lại chỗ này làm mất mặt nhà Nam Cung!”

      Chỉ câu khiến sắc mặt của Nam Cung Dạ Hi đỏ bừng, tức giận đến bấu chặt sofa, nhưng chỉ có thể ôm hận nhìn , Nam Cung Kình Hiên mang theo lửa giận chưa tan lên lầu, bỏ lại câu: “Trình Dĩ Sênh trông nom vợ mình cho cẩn thận, cũng tự quản bản thân mình !”

      Chờ lên, Nam Cung Dạ Hi tức giận : “ là quá đáng, em càng muốn tìm ba! Em trai lêu lổng cùng với người phụ nữ hèn hạ biết xấu hổ, ba chỉnh ta đẹp ăn tiền!”

      “Dạ Hi…..” Trình Dĩ Sênh ôm lấy ta, vẻ mặt phức tạp: “Đừng náo loạn, coi chừng ảnh hưởng thân thể, đứa quan trọng hơn.”

      Nam Cung Dạ Hi vẫn bực tức giận dỗi, lầm bầm lảm nhảm hồi lâu cũng hết hận.

      *****

      Nam Cung Kình Hiên đẩy cửa vào, lại phát giường bóng người.

      Đôi mắt như mắt chim ưng bỗng nhiên híp lại, nhíu mày bước qua lật drap giường lên, ngoại trừ ít máu tươi cái gì cũng còn..… đáng chết kia chạy nơi nào? !

      “Rầm!” Quả đấm của Nam Cung Kình Hiên nện thẳng lên đầu giường, giận dỗi cùng lo lắng đồng thời dằn vặt !

      Đứng dậy chạy tìm kiếm cả tầng lầu, dùng thanh lạnh như hàn băng chất vấn người giúp việc, người giúp việc co rúm lại, ngón tay chỉ xuống lầu dưới, là mới vừa thấy Dụ tiểu thư xuống lầu.

      Nam Cung Kình Hiên đuổi theo, ở ngay góc hành lang trống trải nhìn thấy hai bóng dáng dây dưa, đôi mắt lạnh lẽo chậm rãi nheo lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :