1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con - Cận Niên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 45: cho ràng, ai sạch ? !


      Nam Cung Kình Hiên thấp giọng chửi rủa rồi vọt vào phòng tắm, cố gắng gạt bỏ làn da tuyết trắng kiều diễm của ra khỏi đầu.

      Trong đêm đen rót đầy mấy ly Whiskey lạnh lẽo, bóng đêm ngưng trọng.

      Nam Cung Kình Hiên ngạo mạn tựa người vào ghế salon bằng da, trong đôi mắt sắc bén tản ra ánh sáng lạnh, ưu nhã đưa ra quyết định.

      *****

      Sáng sớm, khó khăn lắm mới tỉnh lại, Dụ Thiên Tuyết rất khát nước cổ họng khô khốc buộc phải mở đôi mắt vẫn còn ướt nước mắt, trước mắt là nơi xa lạ.

      chậm rãi đứng dậy, ý thức từ từ thanh tỉnh, ngay sau đó trong lòng cảm thấy lo sợ!

      Đây là đâu? !

      Dưới thân là giường lớn mềm mại như biển cả, drap giường trắng tinh đắp người…..Quần áo của đâu? !

      Khuôn mặt nhắn của Dụ Thiên Tuyết trắng bệch, thấy áo ngực của mình bị ném ở bên cạnh, còn có cả áo sơ mi bị xé toạt hết tay, đôi mắt trong suốt sợ hãi, vội vã ném cái áo bị xé rách bọc người lại bằng drap rồi xuống giường, cẩn thận ngắm nhìn quan sát căn phòng.

      Tối hôm qua….. nhớ là mình ở viện điều dưỡng, đợi Lam Úc làm báo cáo kiểm tra cho Tiểu Nhu.

      Nhưng là sau đó đụng phải gã ác ma Nam Cung Kình Hiên.

      Nam Cung Kình Hiên!

      Nhất thời trong lòng Dụ Thiên Tuyết lạnh run, mặc dù thân thể có gì khó chịu, nhưng nhìn quần áo cũng đủ chứng minh số chuyện! Tức khắc trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt khuất nhục, bất chấp mệt mỏi cùng chua xót chạy tới mở cửa.

      “Dụ tiểu thư, tỉnh?” Chạm mặt người giúp việc, người đó kinh ngạc nhìn .

      Dụ Thiên Tuyết chỉ dừng lại giây, vòng qua người giúp việc rồi trực tiếp về phía trước, nhưng nhìn tầng lầu trống trải được trang trí xa hoa trước mắt lại bị dọa sợ, cắn môi, chỉ có thể quay đầu lại hỏi: “Đây là đâu vậy?”

      Trong đầu có đáp án, nhưng vẫn muốn xác nhận lại lần nữa.

      “Đây là biệt thự Nam Cung, Dụ tiểu thư, tối hôm qua té bất tỉnh nên thiếu gia đưa về đây.” Người làm lại : “ có muốn thay bộ y phục khác hay ? Thiếu gia dặn dò chúng tôi chuẩn bị.”

      Quả nhiên là !

      Khuôn mặt tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết lên tia oán hận: “ ta đâu?”

      “Tìm tôi?” giọng du dương đậm đà truyền đến từ sau lưng , có kiêu căng và phách lối quen thuộc.

      Dụ Thiên Tuyết run lên, quay đầu lại liền thấy Nam Cung Kình Hiên cầm trong tay ly rượu đỏ đến, thời điểm chậm rãi đến trước mặt , cánh tay vung lên hướng về phía gương mặt quét tới!

      Nam Cung Kình Hiên nắm lấy cổ tay , sắc mặt tái xanh: “ đánh đến nghiện rồi phải ? !”

      “Trong lòng hiểu !” Dụ Thiên Tuyết giãy người cái, giống như thường ngày căn bản là có khả năng tránh thoát, run rẩy, cực kỳ tức giận: “Quần áo của tôi, là chuyện gì xảy ra? Nam Cung Kình Hiên, giải thích cho tôi!”

      Đôi mắt thâm thúy thoáng qua vẻ lúng túng.

      Gương mặt tuấn tú bị bức bách đến ửng hồng, Nam Cung Kình Hiên giận quá hóa cười: “Thế nào, trách tôi tối hôm qua có làm toàn bộ, thất vọng sao?”

      “…..” Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, khó có thể tưởng tượng tối hôm qua người đàn ông này làm những gì, sợ hãi cùng khuất nhục đồng thời dâng lên trong lòng, rưng rưng nước mắt: “Tôi chỉ là té xỉu mà thôi, ai cho đưa tôi về đây? !”

      Bàn tay bé tái nhợt nắm chặt drap trải giường, Dụ Thiên Tuyết có loại cảm giác bị xâm phạm mãnh liệt.

      “Dụ Thiên Tuyết tôi cảnh cáo , nên ăn cẩn thận chút!” Nam Cung Kình Hiên cũng căm tức dữ dằn, phát kéo đến trước mặt mình: “Tôi có hứng thú chạm vào người phụ nữ sạch ! Tối hôm qua bóp chết coi như tích đức! Còn trêu chọc tôi nữa nhất định chết!”

      Khí lực của mạnh đến nỗi có thể bóp vỡ xương cốt người khác, Dụ Thiên Tuyết đau đến muốn ngất , nhất thời những lời muốn đều ra được.

      cho ràng, ai sạch !” nổi giận, thở gấp lúc lập tức cãi lại.

      “Trong lòng tự !” Nam Cung Kình Hiên xanh mặt buông ra, sợ nhìn thân thể bọc trong drap trải giường của khống chế nổi nữa mà cưỡng bức , đôi chân dài bước về phía lầu thang: “Thay quần áo xong lăn xuống! Muộn phút thử xem!”

      Hết chương 45

      Chương 46: Còn muốn em được sáng mắt ?


      Dụ Thiên Tuyết đứng vững, bị vung tay loạng choạng va vào bình hoa khổng lồ ở bên cạnh, tiếng ‘Ong’ nặng nề vang lên, suýt chút nữa và bình hoa ngã xuống đất.

      Người giúp việc đứng bên cạnh nhìn hai người tranh cãi, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt đứng nguyên tại chỗ, câu cũng dám .

      …..Dụ tiểu thư này rốt cuộc là ai? ấy cư nhiên dám tranh cãi cùng thiếu gia, ở trong biệt thự nhà Nam Cung mà ấy cũng dám gọi đầy đủ tên họ của thiếu gia là ‘Nam Cung Kình Hiên’ ? !

      Dụ Thiên Tuyết ngồi xổm xuống, hai hàng mi dài ướt nhẹp, xoa cổ tay của mình để làm dịu đau đớn.

      “Dụ tiểu thư, có muốn thay quần áo trước ?” Người giúp việc có hơi thương cảm nhìn , tiến đến giọng hỏi.

      Dụ Thiên Tuyết lời nào, gật gật đầu, sợ vừa mở miệng giọng liền nghẹn ngào, rất muốn thay Thiên Nhu mạnh mẽ chỉnh đốn tên ác ma kia trận, nhưng lại có cách nào làm được, năng lực của bé như vậy, ngay cả bản thân cũng bảo vệ được.

      *****

      Y phục là bộ váy thuần sắc màu trắng, nhìn rất dịu dàng đơn giản, điểm xuyến những họa tiết càng thể khiếu thẩm mỹ của người chọn nó.

      Mặc váy, có thể ôn nhu hơn chút?

      Nam Cung Kình Hiên nhàn nhã lau khóe miệng, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, thầm nghĩ, vứt khăn ăn xuống bên cạnh.

      loạt tiếng bước chân, nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết xinh đẹp đến mức khiến người ta tim đập loạn nhịp chậm rãi xuống, chẳng qua là liếc mắt nhìn thấy gương mặt kiêu căng tuấn tú của , ánh mắt trong trẻo của liền trở nên lạnh lùng quật cường, giống như rất kiên cường thể đánh ngã, sống vẫn lưng thẳng tắp.

      “Còn muốn Dụ Thiên Nhu được sáng mắt ?” Thanh của Nam Cung Kình Hiên du dương trầm bổng.

      Bước chân của Dụ Thiên Tuyết run lên, ngay tức khắc trong đôi mắt đầy khiếp sợ, nhìn về phía .

      cái gì? !” có hơi tin vào những gì mình vừa nghe được.

      Nam Cung Kình Hiên rất hài lòng khi thấy vẻ mặt như thế của , trong đôi mắt kiêu căng có tia lãnh ngạo, lạnh giọng ra lệnh: “Tới đây, ăn hết phần điểm tâm này .”

      Khuôn mặt nhắn tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết lộ ra vẻ thể tưởng tượng nổi, nhịp tim bắt đầu đập cuồng loạn, bán tín bán nghi tới, run giọng : “ mới vừa gì? có biện pháp? có cách để cho Tiểu Nhu được sáng mắt!”

      “Trình độ y học trong nước giỏi lắm cũng chỉ có thể lừa gạt loại phụ nữ có đầu óc như …..” Nam Cung Kình Hiên lộ ra mặt khác cao quý ưu nhã, trong đôi mắt thâm thúy lại đầy vẻ giễu cợt: “ biết cái gì? !”

      ..…” Dụ Thiên Tuyết cau mày, nghĩ ra vì sao người đàn ông này mỗi lần mở miệng luôn là những lời khó nghe như thế.

      “Tôi chỉ là nghe Lam Úc là em ấy còn khả năng chữa trị, tôi suy nghĩ nhiều.” Dụ Thiên Tuyết chịu đựng nhục nhã thử giải thích, ánh mắt hi vọng nhìn về phía : “ có biện pháp đúng ? Nơi nào có thể chữa khỏi? !”

      Nam Cung Kình Hiên cười lạnh tiếng, kiêu căng dựa vào lưng ghế, những ngón tay thon dài đan vào nhau: “ cho biết nơi nào có ích sao? có thể đưa em mình đến đó? Hay đủ sức quyến rũ có thể làm cho bác sĩ tự mình tới đây?”

      Dụ Thiên Tuyết cắn môi, cảm thấy người đàn ông này quả thực tồi tệ xấu xa tới cực điểm, hễ có cơ hội nhục nhã , cũng bỏ qua dù chỉ lần.

      “Đúng là tôi có năng lực! Nhưng chỉ cần có chút hi vọng tôi từ bỏ, !” quật cường, hai mắt lấp lánh tỏa sáng.

      hiểu sao trong lòng Nam Cung Kình Hiên lại bỗng rung động, hai hàng mi dày rủ xuống, che đậy khát vọng bùng cháy thiêu đốt trong thân thể mình: “Tình huống của em tôi điều tra qua, ở Manchester từng có trường hợp giải phẫu thành công, tôi có thể đưa em qua đó, nhưng chi phí bên kia phải loại người như có thể gánh nổi đâu!”

      Trong nháy mắt, Dụ Thiên Tuyết cảm giác mình nghe được tin động trời.

      …..Chịu giúp tôi?” Đôi mắt trong suốt lộ ra tia mê mang, nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi của , cảm động cùng kinh ngạc vui mừng phúc chốc trào dâng trong lòng: “Cám ơn…..Nam Cung Kình Hiên, cám ơn !”

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 46: Còn muốn em được sáng mắt ?


      Dụ Thiên Tuyết đứng vững, bị vung tay loạng choạng va vào bình hoa khổng lồ ở bên cạnh, tiếng ‘Ong’ nặng nề vang lên, suýt chút nữa và bình hoa ngã xuống đất.

      Người giúp việc đứng bên cạnh nhìn hai người tranh cãi, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt đứng nguyên tại chỗ, câu cũng dám .

      …..Dụ tiểu thư này rốt cuộc là ai? ấy cư nhiên dám tranh cãi cùng thiếu gia, ở trong biệt thự nhà Nam Cung mà ấy cũng dám gọi đầy đủ tên họ của thiếu gia là ‘Nam Cung Kình Hiên’ ? !

      Dụ Thiên Tuyết ngồi xổm xuống, hai hàng mi dài ướt nhẹp, xoa cổ tay của mình để làm dịu đau đớn.

      “Dụ tiểu thư, có muốn thay quần áo trước ?” Người giúp việc có hơi thương cảm nhìn , tiến đến giọng hỏi.

      Dụ Thiên Tuyết lời nào, gật gật đầu, sợ vừa mở miệng giọng liền nghẹn ngào, rất muốn thay Thiên Nhu mạnh mẽ chỉnh đốn tên ác ma kia trận, nhưng lại có cách nào làm được, năng lực của bé như vậy, ngay cả bản thân cũng bảo vệ được.

      *****

      Y phục là bộ váy thuần sắc màu trắng, nhìn rất dịu dàng đơn giản, điểm xuyến những họa tiết càng thể khiếu thẩm mỹ của người chọn nó.

      Mặc váy, có thể ôn nhu hơn chút?

      Nam Cung Kình Hiên nhàn nhã lau khóe miệng, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, thầm nghĩ, vứt khăn ăn xuống bên cạnh.

      loạt tiếng bước chân, nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết xinh đẹp đến mức khiến người ta tim đập loạn nhịp chậm rãi xuống, chẳng qua là liếc mắt nhìn thấy gương mặt kiêu căng tuấn tú của , ánh mắt trong trẻo của liền trở nên lạnh lùng quật cường, giống như rất kiên cường thể đánh ngã, sống vẫn lưng thẳng tắp.

      “Còn muốn Dụ Thiên Nhu được sáng mắt ?” Thanh của Nam Cung Kình Hiên du dương trầm bổng.

      Bước chân của Dụ Thiên Tuyết run lên, ngay tức khắc trong đôi mắt đầy khiếp sợ, nhìn về phía .

      cái gì? !” có hơi tin vào những gì mình vừa nghe được.

      Nam Cung Kình Hiên rất hài lòng khi thấy vẻ mặt như thế của , trong đôi mắt kiêu căng có tia lãnh ngạo, lạnh giọng ra lệnh: “Tới đây, ăn hết phần điểm tâm này .”

      Khuôn mặt nhắn tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết lộ ra vẻ thể tưởng tượng nổi, nhịp tim bắt đầu đập cuồng loạn, bán tín bán nghi tới, run giọng : “ mới vừa gì? có biện pháp? có cách để cho Tiểu Nhu được sáng mắt!”

      “Trình độ y học trong nước giỏi lắm cũng chỉ có thể lừa gạt loại phụ nữ có đầu óc như …..” Nam Cung Kình Hiên lộ ra mặt khác cao quý ưu nhã, trong đôi mắt thâm thúy lại đầy vẻ giễu cợt: “ biết cái gì? !”

      ..…” Dụ Thiên Tuyết cau mày, nghĩ ra vì sao người đàn ông này mỗi lần mở miệng luôn là những lời khó nghe như thế.

      “Tôi chỉ là nghe Lam Úc là em ấy còn khả năng chữa trị, tôi suy nghĩ nhiều.” Dụ Thiên Tuyết chịu đựng nhục nhã thử giải thích, ánh mắt hi vọng nhìn về phía : “ có biện pháp đúng ? Nơi nào có thể chữa khỏi? !”

      Nam Cung Kình Hiên cười lạnh tiếng, kiêu căng dựa vào lưng ghế, những ngón tay thon dài đan vào nhau: “ cho biết nơi nào có ích sao? có thể đưa em mình đến đó? Hay đủ sức quyến rũ có thể làm cho bác sĩ tự mình tới đây?”

      Dụ Thiên Tuyết cắn môi, cảm thấy người đàn ông này quả thực tồi tệ xấu xa tới cực điểm, hễ có cơ hội nhục nhã , cũng bỏ qua dù chỉ lần.

      “Đúng là tôi có năng lực! Nhưng chỉ cần có chút hi vọng tôi từ bỏ, !” quật cường, hai mắt lấp lánh tỏa sáng.

      hiểu sao trong lòng Nam Cung Kình Hiên lại bỗng rung động, hai hàng mi dày rủ xuống, che đậy khát vọng bùng cháy thiêu đốt trong thân thể mình: “Tình huống của em tôi điều tra qua, ở Manchester từng có trường hợp giải phẫu thành công, tôi có thể đưa em qua đó, nhưng chi phí bên kia phải loại người như có thể gánh nổi đâu!”

      Trong nháy mắt, Dụ Thiên Tuyết cảm giác mình nghe được tin động trời.

      …..Chịu giúp tôi?” Đôi mắt trong suốt lộ ra tia mê mang, nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi của , cảm động cùng kinh ngạc vui mừng phúc chốc trào dâng trong lòng: “Cám ơn…..Nam Cung Kình Hiên, cám ơn !”

      Hết chương 46

      Chương 47: Vậy tìm họ , đừng tới tìm tôi!


      Trong nháy mắt, Dụ Thiên Tuyết cảm giác mình nghe được tin động trời.

      …..Chịu giúp tôi?” Đôi mắt trong suốt lộ ra tia mê mang, nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi của , cảm động cùng kinh ngạc vui mừng phút chốc dâng trào trong lòng: “Cám ơn…..Nam Cung Kình Hiên, cám ơn !”

      “Cám ơn tôi làm gì?” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh đứng thẳng người lên, bóng dáng cao ngất to lớn tự nhiên có áp lực uy hiếp, đá cái ghế văng ra chậm rãi về phía : “ có quan hệ thế nào với tôi, muốn tôi giúp ? Hửm?”

      Như bị chậu nước lạnh dội xuống, khuôn mặt nhắn vừa mới bừng sáng hi vọng của Dụ Thiên Tuyết giờ lại vô cùng thất vọng, cùng chút oán hận kín đáo.

      nên sớm biết, người đàn ông này có lòng tốt như vậy!

      nhàng hít hơi, Dụ Thiên Tuyết chuẩn bị tâm lý xong, nghênh đón ánh mắt kiêu căng cương quyết của : “Điều kiện là gì, .” Suy nghĩ chút lại thêm câu: “Chỉ cần tôi có thể làm được.”

      “A…..” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên lên nụ cười lạnh, cúi người vây trong phạm vi khuỷu tay của mình, lạnh giọng giễu cợt: “Dụ Thiên Tuyết, người của có cái gì đáng giá để tôi ra điều kiện à?”

      …..” Trong mắt Dụ Thiên Tuyết bùng lên lửa giận, quá khứ dây dưa và oán hận trào dâng trong lòng, run giọng : “Nam Cung Kình Hiên, cho ràng! Nếu như phải do lấy giác mạc của Tiểu Nhu em ấy căn bản cũng giống như bây giờ! Cái gì mà ra nước ngoài, cái gì Manchester, phẫu thuật là trò chơi rất vui sao? Tôi ở chỗ này khép nép cầu xin, chơi rất vui sao? ! Đều là bởi vì ….. Tại sao đối xử với tôi như vậy? !”

      Đôi mắt đẹp đè nén nước mắt, thực nhịn được nữa rồi, chút ý thức cũng giữ được mà phát tiết toàn bộ ra ngoài.

      Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên cũng tối sầm, bàn tay bực tức bóp chặt cổ ấn lên chiếc ghế, trong nháy mắt cổ bị siết chặt làm sắp hít thở thông, Dụ Thiên Tuyết buồn bực ngâm tiếng muốn đẩy tay ra, thống khổ khiến khuôn mặt nhắn tái nhợt nhăn nhó, nhưng lại thể làm gì.

      “Tôi giúp là để mắt tới ! , người phụ nữ đáng chết này lại biết tốt xấu, tôi muốn bóp chết !” Trong đôi mắt thâm thúy bốc lửa, Nam Cung Kình Hiên cúi đầu tiến tới gần khuôn mặt nhắn thống khổ của : “Nghe đây, bắt đầu từ hôm nay tôi muốn làm cái gì tốt nhất phải làm theo cái đó! Còn những câu vô nghĩa nữa chờ đó!”

      Rốt cuộc cũng buông ra, Dụ Thiên Tuyết vuốt cổ của mình, nằm sấp bàn ăn chật vật liều mạng ho khan.

      “Ăn hết bữa sáng, tôi có tâm tình nhìn gương mặt thối kia của !” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng .

      Tràn đầy ủy khuất và oán hận, nắm chặt lấy khăn trải bàn cố gắng ổn định hơi thở, trong mắt Dụ Thiên Tuyết ướt lệ, nghĩ tới điều kiện hoang đường kia, khàn giọng : “Bệnh thần kinh! bắt tôi giết người chẳng lẽ tôi cũng phải làm theo sao!!”

      Nam Cung Kình Hiên tức giận cười lạnh, : “ nghe lời coi chừng tôi giết chết !”

      “Tôi chịu đủ rồi…..Tôi phải phạm nhân!” Dụ Thiên Tuyết run giọng thầm, đẩy cái bàn ra đứng lên muốn .

      dám chạy thử xem!” Nam Cung Kình Hiên nhìn thấu ý đồ của , đôi mắt rét lạnh, uy hiếp .

      Dụ Thiên Tuyết vốn là vẫn lảo đảo vài bước, nghe được lời uy hiếp của dừng lại, trong lòng càng chua xót, nước mắt cũng trào dâng lần nữa, đứng tại chỗ nhẫn nhịn lâu, mới ‘Bộp bộp…..’ trở về chỗ kéo ghế ra ngồi xuống, mang theo nước mắt oán hận ăn điểm tâm.

      thể , có trời mới biết nếu tên khốn kiếp này bị chọc giận sau đó lại biết bày trò gì với Tiểu Nhu!

      Lửa giận của Nam Cung Kình Hiên rốt cuộc cũng tiêu tan ít, nhìn bộ dạng ăn điểm tâm như ăn thuốc độc của , nhịn được lại cười gằn, lạnh lùng : “, người phụ nữ này, biết có bao nhiêu người đẹp danh tiếng chờ cơ hội ăn bữa sáng này cùng với tôi hay ? Vẻ mặt của thế này là sao!”

      “Vậy tìm họ , đừng tới tìm tôi!” Dụ Thiên Tuyết quật cường ngẩng đầu, đôi mắt long lanh trong suốt.

      “Đáng chết…..” Nam Cung Kình Hiên khẽ nguyền rủa tiếng, vốn còn muốn nổi giận, nhưng đột nhiên thấy trong đáy mắt trong sáng của thoáng qua tia toan tính, rất nhanh, nhưng vẫn bị bắt được.

      Đích là trời sinh có chút bạo lực, đối với phụ nữ cũng quá nhiều khách khí, sức lực nam nữ chênh lệch xa, phải chịu khổ quá nhiều rồi.

      Tay cầm chìa khóa lên, Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng : “Động tác nhanh chút! Tôi ở trong xe chờ , cảnh cáo tôi có kiên nhẫn!”

      xong, áp lực khiến người khác khiếp sợ cũng biến mất, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi ra cửa.

      Hết chương 47

      Chương 48: Tại sao tôi bẩn
      Sáng tinh mơ, chiếc Lamborghini màu đen như được bao phủ vầng sáng mê ly, Dụ Thiên Tuyết hít sâu mấy lần mới ngồi vào ghế lái phụ, lông mi dài chậm rãi rũ xuống, nhìn tới gương mặt cương quyết lãnh ngạo của người đàn ông bên cạnh.

      Nhưng Nam Cung Kình Hiên lại quan sát qua kính chiếu hậu, làn váy trắng như tuyết tôn lên da thịt trơn bóng như ngọc, ghế ngồi màu xám nhạt càng làm nổi bật ôn nhu mềm mại của , cau mày, hai mắt mở to, kiên nhẫn đợi ngồi ổn định.

      ….. này, chỉ động tác rất cũng có thể làm mình mất khống chế, loại cảm giác này quá tệ.

      Nhất là tối hôm, qua sau khi nếm thử chút hương vị của , lại càng thể khống chế.
      “Bắt đầu từ hôm nay, từ phòng thị trường được điều đến phòng làm việc ở tầng cao nhất.” Giọng của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp tuyên bố, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi lộ ra kiêu căng cao nhã: “Tôi định kỳ đến Lịch Viễn kiểm tra.”

      Dụ Thiên Tuyết run lên, lần nữa thể tưởng tượng nổi nhìn về phía .

      “Tôi đến nơi đó làm gì? Tôi làm ở phòng thị trường rất tốt, lên đó tôi biết phải làm cái gì? !”

      “Tôi an bài, tóm lại phải lên đó!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng , lái xe quẹo qua góc cua.

      Dụ Thiên Tuyết gì thêm, đôi mắt trong suốt nhìn ra ngoài cửa sổ, biết, có gì cùng người đàn ông này đều vô dụng, còn phản kháng chỉ làm đau bản thân, trong xe mở điều hòa có chút lạnh, cố gắng ôm lấy hai cánh tay mình.

      “Lạnh ! cho rằng ai cũng là mẹ ruột của nên lúc nào cũng chăm sóc và nghĩ đến tâm tình của sao? !” Nam Cung Kình Hiên phát ra động tác của , khách khí câu.

      …..” Dụ Thiên Tuyết nhíu đôi mày thanh tú lại, biết, ra câu quan tâm cũng có thể bị khó nghe đến vậy.

      “Chừng nào Thiên Nhu nước ngoài làm phẫu thuật, cần tôi chuẩn bị cái gì ?” tại có việc cầu người, thanh của Dụ Thiên Tuyết theo bản năng hạ thấp chút.

      Nam Cung Kình Hiên kiêu căng nở nụ cười: “Còn phải xem tâm tình của tôi! biểu tốt coi chừng em mình gặp báo ứng, tôi với tôi phải là người lương thiện!”

      Trong lồng ngực của Dụ Thiên Tuyết bùng cháy lửa giận, nhưng buồn nôn nhất chính là lấy chuyện của Thiên Nhu ra để uy hiếp, nhịn được bật thốt lên: “Đến cùng có điều kiện gì làm ơn ràng lần được sao? Muốn tôi sau này trả lại tiền cho cũng được, bắt tôi liên tục nghe lời là có ý tứ gì? có kỳ hạn sao? Tôi làm được nhưng vẫn cố tình bất mãn làm sao bây giờ!”

      “Vậy lại tiếp tục làm!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng liếc cái, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua liền lạnh giọng cảnh cáo: “Còn nữa..... cách xa Trình Dĩ Sênh chút cho tôi, còn để tôi nhìn thấy các người dây dưa nhất định chết với tôi!”

      câu khiến Dụ Thiên Tuyết nhớ tới những ký ức ghê tởm khuất nhục kia, cũng cau mày : “ yên tâm, đàn ông chạm qua phụ nữ khác tôi thèm, tôi thích sạch !”

      Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên bỗng đen xuống, lạnh giọng giễu cợt: “Chính cũng bẩn, có tư cách gì người khác!”

      Dụ Thiên Tuyết cau mày sâu hơn, tức giận đến mức đôi mắt xinh đẹp trong suốt cũng muốn phóng hỏa: “Nam Cung Kình Hiên, nên quá phận, tại sao tôi bẩn! Còn như vậy coi chừng tôi trở mặt với !”

      từng hòa nhã với tôi sao!” Nam Cung Kình Hiên đưa tay hung hăng nhéo chặt cằm của , liếc mắt nhìn chằm chằm .

      chuỗi tiếng nhạc du dương trầm thấp vang lên trong xe.

      Cằm của Dụ Thiên Tuyết đau đến run rẩy, rên cắn răng chịu đựng, may là điện thoại di động của vang lên, chẳng qua là lạnh lùng lườm cái rồi cầm điện thoại di động lên, cánh tay khác vẫn tiếp tục lái xe, động tác ưu nhã tự nhiên.

      “Vậy sao?” Nam Cung Kình Hiên nghe điện thoại liền nhíu mày, sắc mặt lạnh đến tái xanh.

      Dụ Thiên Tuyết vẫn còn xoa dịu cảm giác đau nhức do lực đạo của mang tới, vậy mà nháy mắt tiếp theo đột nhiên quẹo cua, xe ở đường cao tốc xẹt qua tạo thành đường vòng cung tuyệt đẹp, đột nhiên thắng xe dừng lại!

      “…..” Thân thể Dụ Thiên Tuyết đụng vào cửa xe, buồn bực đau nhức khó chịu.

      “A..…” khuôn mặt lãnh ngạo của Nam Cung Kình Hiên hàm chứa tức giận, cười lạnh hướng đến gần , cánh tay đặt lên lưng ghế lái phụ của , đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn : “ đoán thử coi, Trình Dĩ Sênh về sau thế nào, hửm?”

      Hết chương 48

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 49: Nam Cung Kình Hiên, đừng khinh người quá đáng


      Đây là điểm yếu ớt nhất trong lòng của Dụ Thiên Tuyết, bị đao đâm vào, đau nhức thể tả xiết.

      vén vài sợi tóc gò má, lắc lắc đầu: “Tôi biết.”

      Nam Cung Kình Hiên vừa nhìn bộ dạng vì người đàn ông khác mà lộ vẻ xúc động của liền căm tức, hận thể bóp chết , lạnh lùng nhịn xuống, lạnh giọng : “Tên khốn kiếp kia cho Dạ Hi ăn cổ độc gì? Hả? Khiến cho nó có thể ở trước mặt ba tôi mà khốn khổ cầu xin, khi Trình Dĩ Sênh chết nó cũng chết theo, ai dám đụng đến đứa bé trong bụng của nó, nó liền cắn lưỡi tự sát! ! Quả thực là được nuông chiều đến coi trời bằng vung!”

      trận run rẩy đau nhói trong lòng, ngón tay tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết siết chặt dây an toàn người, trong mắt ngân ngấn nước, mờ mịt thê lương.

      Người mà họ gọi là thiên kim nhà Nam Cung, được nuông chiều áo cơm cần lo, cũng có thể vì người đàn ông như vậy mà tâm huyết phấn đấu quên mình sao? Giữa bọn họ ra đến mức này ‘ chết em cũng thể sống’, Dụ Thiên Tuyết, nơi này còn có cái gì là của ?

      Nhìn kiềm nén nước mắt, Nam Cung Kình Hiên bị kích thích, trong phút chốc, gương mặt tuấn tú kiêu căng trở nên xanh mét.

      “Đau lòng vậy sao?” Nam Cung Kình Hiên bị lửa giận thiêu đốt, bàn tay hung hăng nắm tóc của buộc phải ngửa mặt khuôn mặt nhắn lên, cao ngạo tiến tới gần: “Dụ Thiên Tuyết, tôi cảnh cáo , nếu Trình Dĩ Sênh là tử huyệt của Dạ Hi, nên cách xa người đàn ông này cho tôi, càng xa càng tốt! Nếu như các người dám làm gì kích thích Dạ Hi, dù có mấy cái mạng cũng đủ bồi thường!”

      Ý thức Dụ Thiên Tuyết vốn tan rã, bị đau chợt tỉnh lại, đôi mắt nhàng nhìn Nam Cung Kình Hiên, chưa bao giờ có cảm giác chán nản bản thân như tại, tình cảm kiên trì ròng rã năm năm ra là chính là giấc mộng hoang đường, vì đôi mắt của Tiểu Nhu phải nhẫn nhịn mặc cho người đàn ông này nhục nhã.

      Đôi môi tái nhợt run rẩy, ràng từng chữ: “Em là người, kích thích chút cũng được, vậy em tôi đáng đời chịu khổ sao, chỉ cần mất hứng thể làm phẫu thuật, Nam Cung Kình Hiên, cần phải khinh người quá đáng! !”

      Đôi mắt rưng rưng run rẩy, nhưng bên trong vẫn quật cường, hề nhượng bộ chút nào!

      Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, vô cùng giận dữ, lần nữa nặng nề quát khẽ: “Tôi khinh người quá đáng thế nào! Tốt nhất nên nhớ kỹ cảnh cáo của tôi, nếu , và Trình Dĩ Sênh cũng chết rất khó coi, tôi cũng ngại liên lụy thêm cái mạng hạ tiện của em đâu!”

      dám đụng vào em ấy!” Trong đôi mắt ngập nước của Dụ Thiên Tuyết mang theo nồng đậm oán hận cùng đấu tranh, cáu kỉnh kêu lên: “ dám động đến cọng tóc gáy của em ấy tôi cũng liều mạng với , mà có chết tôi cũng kéo theo Nam Cung Dạ Hi cùng nhau xuống địa ngục!”

      ‘Chát!’ cái tát nóng rát giòn vang, bàn tay mạnh mẽ hung ác quét qua mặt !

      Khuôn mặt nhắn trắng nõn của Dụ Thiên Tuyết nghiêng qua, dấu bàn tay từ từ đỏ ửng mặt, da đầu cũng bị bàn tay ở sau ót nắm chặt mái tóc đến ửng hồng, đây cũng phải là lần đầu tiên bị đánh, thanh ‘Ong ong’ cùng với đau nhức ầm ầm phủ xuống đầu .

      “Thả tôi xuống…..” Nước mắt nóng hổi đột nhiên lăn dài gò má của Dụ Thiên Tuyết, thân hình nho ngồi ghế lái phụ liều mạng giãy giụa, gần như sụp đổ, gào thét: “Nam Cung Kình Hiên, thả tôi xuống! !”

      Nam Cung Kình Hiên vội vàng giữ lấy , cái tát vừa rồi đến lòng bàn tay cũng đau rát, biết cái tát kia giáng xuống mặt đau đến mức nào, nghĩ mà đau lòng, rồi lại bị bộ dạng như động vật cắn loạn của uy hiếp, chỉ có thể dùng sức ôm mới có thể ngăn cản điên cuồng của .

      “Đừng làm rộn..…” thầm, lạnh lùng quát: “Gây loạn nữa tôi bỏ lại cầu vượt!”

      Chính là biết ủy khuất và chua xót trong lòng nên mới thông cảm cho , nhưng căn bản cũng cảm kích, lại kịch liệt giãy giụa làm cho khắp người đều đau nhức, loại phụ nữ này…..Chính là thiếu thu thập!

      “Được rồi!” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày hầm hừ với người trong ngực: “Coi chừng tôi trói đưa đến công ty!”

      Đợi an tĩnh lại, Nam Cung Kình Hiên vẫn chưa yên lòng, cầm hộp khăn giấy để trước mặt ném cho lau nước mắt, nhíu mày tiếp tục lái xe, hề nhìn nữa, chờ xe dừng lại ở khu để xe dành riêng cho ở Lịch Viễn, khóa vừa mở, liền mở cửa xe bước thẳng xuống, khoảng cách từ bãi đậu xe đến cửa chính của công ty khá xa, tay ôm gò má, bóng lưng mảnh khảnh vẫn thẳng tắp như cũ.

      Hết chương 49

      Chương 50: cũng vì mà đau lòng


      Tòa nhà Lịch Viễn được sơn màu xám bạc sáng bóng, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên cao lớn rắn rỏi tản ra hơi thở lạnh lẽo u vào.

      Trong phòng làm việc tầng đỉnh, có bóng dáng nhắn xinh xắn chờ đợi ở đó.

      Nhìn thấy mang vẻ mặt trầm tới, bóng dáng kia e ngại lui về sau bước, sau đó vững vàng đứng yên, cẩn thận từng li từng tí kêu tiếng: “ trai..…”

      Lúc này, chú ý của Nam Cung Kình Hiên đặt gương mặt đầy nước mắt của Dụ Thiên Tuyết mới thu hồi lại, chậm rãi cau mày: “Dạ Hi? Sao em lại tới đây?”

      khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Nam Cung Dạ Hi thoáng nét sợ hãi, hai tay nắm chặt : “Em hỏi thăm người giúp việc, bọn họ gần đây đều ở Lịch Viễn cho nên em đến đây từ sớm chờ .” Do dự chút lại thấp giọng : “Ba ở nhà, rất đáng sợ em dám trở về, Dĩ Sênh có phòng ở bên ngoài, nên em tạm thời đến chỗ của ấy.”

      Nam Cung Kình Hiên nheo đôi mắt kiêu căng, lãnh vô cùng.

      Đứa em này, điều kiện gia đình thoải mái như vậy cũng cần, chạy ở trong phòng thuê cùng người đàn ông kia! Đáng chết, cái tin quỷ quái này nếu để giới truyền thông biết được, quả muốn giết người!

      Nới lỏng cà vạt chút, Nam Cung Kình Hiên có biểu tình gì ngồi ghế xoay, ngón tay thon dài bấm điện thoại nội bộ lệnh cho cấp dưới đưa cà phê lên, lạnh lùng : “Tìm làm cái gì? bây giờ có thể làm được gì, bắt em cũng có biện pháp, em muốn như thế nào cứ như thế đó, cũng thể nhìn em chết vì tình như vậy, hửm?”

      ngẩng đầu, đôi mắt trong veo mang theo bất kỳ cảm xúc nào quét qua mặt của .

      Đôi mắt của Nam Cung Dạ Hi bỗng chốc đỏ lên, cắn môi nén nước mắt, nức nở : “ trai, thương em sao..…”

      Vẻ mặt đáng thương như vậy khiến cho Nam Cung Kình Hiên lần nữa nhớ tới khuôn mặt của Dụ Thiên Tuyết, cũng xinh đẹp động lòng người như nhau, nhưng kia vĩnh viễn cũng học được cách làm nũng như vậy, chịu thua tý, làm đàn ông ít nhiều gì cũng dịu dàng chút, kỳ , vốn cũng muốn đánh , nhìn dáng vẻ bị đau của cũng đau lòng kém.

      Cau mày, lại bấm số điện thoại nội bộ, chỉ đích danh Dụ Thiên Tuyết đưa cà phê lên, đoán chừng kia giờ muốn gặp em mình, nhưng là cố tình, rất muốn biết biểu như thế nào.

      “Được rồi, đừng khóc..…” Nam Cung Kình Hiên thở dài tiếng, bóng dáng kiêu căng cao ngất đứng dậy vòng qua, ánh mắt trấn an Nam Cung Dạ Hi, lạnh nhạt : “ ra ngoài chút, em ngồi yên ở đây.”

      Nam Cung Dạ Hi nhu thuận gật đầu, ra đến để cầu xin trai trợ giúp, cơn giận của ba vẫn chưa tiêu tan, nào dám cầu xin, chỉ có thể nhờ trai khuyên dùm, trời mới biết, mỗi ngày ở trong cái phòng đơn sơ bình thường đó, uất ức muốn chết!

      *****

      Thời điểm Dụ Thiên Tuyết mang cà phê lên, khuôn mặt nhắn trắng nõn vẫn còn dấu tay rất ràng.

      xõa ít tóc che lại, kiêu ngạo tự ti vào, trong ánh mắt trong trẻo là ý chí chiến đấu thể khuất phục.

      Nhưng nghĩ tới Nam Cung Kình Hiên lại có ở trong phòng, nghênh đón xinh đẹp động lòng người, lúc bước vào thấy ấy vừa vuốt vuốt những lọn tóc quăn của mình vừa lật giở tài liệu bàn của Nam Cung Kình Hiên, gương mặt tuyệt mỹ kia, hơn tháng trước, Dụ Thiên Tuyết gặp qua tại bữa tiệc của nhà Nam Cung.

      Nam Cung Dạ Hi.

      Dụ Thiên Tuyết hít hơi sâu, trong đầu nhớ tới ấy cùng Trình Dĩ Sênh thề sống chết cũng phải ở chung chỗ, gì, tới đặt cà phê lên bàn rồi lặng lẽ rời .

      “Này, chờ chút!” Nam Cung Dạ Hi nhạy cảm túm được bóng dáng của .

      Dụ Thiên Tuyết dừng lại, người mặc chiếc váy trắng tinh ưu nhã càng làm nỗi bật vẻ đẹp rung động lòng người của , giọng : “Nam Cung tiểu thư, có chuyện gì sao?”

      Nam Cung Dạ Hi cũng ngờ là có thể nhìn thấy ở chỗ này, trong mắt chợt lên ghen ghét, nhớ tới Trình Dĩ Sênh từng ở chung với năm năm, trong lòng mơ hồ thoải mái, nhưng bây giờ có thể so sánh được sao? Bọn họ sống cùng với nhau, tương thân tương ái, còn mang thai đứa con của Trình Dĩ Sênh!

      là Dụ Thiên Tuyết sao?” Nam Cung Dạ Hi vòng qua, quan sát chút rồi nhìn sang ly cà phê, cười tươi lộ má lúm đồng tiền: “ cư nhiên làm việc trong công ty của tôi, nếu nhận ra tôi vì sao lại chào hỏi, hả? Tại sao trai tôi có thể chấp nhận nhân viên biết lễ phép như vậy?

      Hết chương 50

      Chương 51: Dụ Thiên Tuyết, có biết xấu hổ hay ?


      Dụ Thiên Tuyết nhạy cảm nhận ra được châm chọc trong lời của ta.

      Lông mi nhàng rủ xuống che giấu ánh sáng lấp lánh trong mắt, : “Nếu như ấy trở lại làm phiền cho ấy biết là cà phê đưa đến, có việc gì tôi ra ngoài trước, Nam Cung tiểu thư ngồi thong thả.”

      Mắt thấy bóng dáng mảnh khảnh trắng như tuyết của muốn , Nam Cung Dạ Hi thoáng tức giận: “ càn rỡ! Tôi chưa cho sao dám ! Đây là phòng làm việc của trai tôi, tôi có thân phận gì phải biết! tiếng tổng giám đốc cũng biết gọi, loại cấp dưới như có ích lợi gì!”

      Tay đặt lên nắm cửa, trong mắt Dụ Thiên Tuyết mờ sương, trong đầu vẫn còn lưu lại tiếng gầm cùng cái bạt tai hung ác thô bạo của Nam Cung Kình Hiên lúc ở xe, khóe môi dịu dàng khẽ nhếch, thầm trào phúng, nguyên lai là vô dụng, thể mang đến niềm vui cho đàn ông.

      Thấy thanh lãnh cao ngạo thèm để ý tới mình, Nam Cung Dạ Hi càng thêm thiếu kiên nhẫn, nhíu mày lạnh lùng : “Tôi cho biết, Dụ Thiên Tuyết, hôm nay bị sa thải! Chờ trai tôi trở lại tôi kêu ấy đuổi việc !”

      Giọng hùng hồn nện thẳng vào lòng Dụ Thiên Tuyết, rốt cuộc khơi lại uất ức và u oán trong lòng .

      Hít sâu hơi, Dụ Thiên Tuyết nhàng xoay người, đôi mắt trong veo mang vẻ quật cường chịu thua : “Nam Cung tiểu thư, khuyên phải có lòng khoan dung, tôi có có chỗ nào đắc tội với , xin đừng nhằm vào tôi như vậy được ? Trình Dĩ Sênh bây giờ là của , tôi cần! có cần thiết phải tước đoạt luôn công việc và quyền lợi của tôi ?”

      Hai em này, tính tình cùng thủ đoạn rất giống nhau, giống đến mức làm cho người ta chịu nổi.

      cần?” Đôi mắt đẹp của Nam Cung Dạ Hi trợn tròn, lửa giận lan tràn, vốn là muốn cùng chuyện này, nhưng lại bị câu của kích thích, tới trước mặt nghiến răng hét: “Dụ Thiên Tuyết, con tiện nhân này, đừng tưởng rằng tôi biết, ấy bỏ trốn cùng tôi nhưng ngày đầu tiên sau khi trở về đến tìm rồi! ! Tôi và lên giường với nhau phải biết? Trong bụng tôi có con của biết sao? ! Làm sao có thể hèn hạ đến nỗi ngay cả đàn ông như vậy cũng quyến rũ, có biết xấu hổ hay !!”

      Vừa nhắc tới Trình Dĩ Sênh, thanh của Nam Cung Dạ Hi cũng trở nên bén nhọn khàn khàn, hung hăng trừng mắt nhìn .

      Thân thể của Dụ Thiên Tuyết run rẩy, đôi mắt trong veo chỉ còn lại tro tàn tuyệt vọng, hề có lý do gì lại cứ vũ nhục , dựa vào cái gì bắt phải chịu đựng?
      Hờ hững nhìn Nam Cung Dạ Hi cái, xoay người muốn chạy ra ngoài.

      đứng lại đó cho tôi!” Nam Cung Dạ Hi thống hận nhất là bị người khác coi thường, nắm chặt cánh tay của kéo trở về: “Tôi còn chưa xong ai cho ! phải rời khỏi thành phố Z cho tôi, nghe chưa? tôi có rất nhiều biện pháp ép phải cút xéo!”

      “Á…..” Dụ Thiên Tuyết nghĩ tới ta lại mạnh như vậy, cánh tay bị ta bấu chặt, kéo sướt tạo thành vài dấu đỏ.

      Khuôn mặt nhắn tái nhợt chịu đựng đau nhức, Dụ Thiên Tuyết cố nén khuất nhục, lần cuối cùng lễ phép cảnh cáo: “Nam Cung tiểu thư xin đừng quá đáng, tôi là nhân viên của Lịch Viễn chứ phải là người làm trong biệt thự của các người, muốn hành hạ thế nào hành hạ thế đó!”

      “Nếu như là người làm ở biệt thự, tôi có giết chết cũng có người nào quản, nghe chưa!” Nam Cung Dạ Hi bị ghen ghét làm choáng váng đầu óc, hung hăng : “Hôm nay tôi phải chỉ dạy dỗ suông, để xem còn dám quyến rũ chồng tôi nữa hay !”

      Dụ Thiên Tuyết bất ngờ bị ta hất ra kịp chuẩn bị nên hơi lảo đảo, cau mày than tiếng.

      Nam Cung Dạ Hi cầm tách cà phê nóng hổi bàn rồi dội thẳng lên mặt , khuôn mặt nhắn của Dụ Thiên Tuyết tức khắc tái nhợt, động tác nhanh chóng tránh ra, ngờ vẫn tránh kịp, cà phê nóng hổi lướt qua đường vòng cung trúng ngay bả vai , mà Nam Cung Dạ Hi cũng bị cái tách nóng làm bỏng kêu đau

      “Á!” Nam Cung Dạ Hi kêu lên, ‘Xoảng’ cái tách rớt bể dưới sàn, ta sợ tới mức giậm chân, trợn mắt trừng Dụ Thiên Tuyết: “ muốn mưu sát tôi phải hay ? muốn giết tôi à!”

      Cửa phòng làm việc mở ra, Nam Cung Kình Hiên nghiêng đầu gì đó cùng cấp dưới, ánh mắt lẫm liệt quét qua gian phòng, thấy hai giằng co, trong nháy mắt ngẩn ra, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng khóc vì bị kinh hãi tới cực điểm của Nam Cung Dạ Hi.

      “Làm sao vậy?” Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đau xót, nhíu mày vội vàng về phía ta.

      Hết chương 51

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 52: Đại hổn đản Nam Cung


      Cửa phòng làm việc mở ra, Nam Cung Kình Hiên nghiêng đầu gì đó cùng cấp dưới, ánh mắt lẫm liệt quét qua gian phòng, thấy hai giằng co, trong nháy mắt ngẩn ra, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng khóc vì bị kinh hãi tới cực điểm của Nam Cung Dạ Hi.

      “Làm sao vậy?” Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đau xót, nhíu mày vội vàng về phía ta.


      ! trai! …..” Nam Cung Dạ Hi khóc gào lên, vội vàng rụt vào lồng ngực rộng lớn của , tay run rẩy chỉ vào Dụ Thiên Tuyết: “ ấy muốn hất cà phê làm phỏng em, ấy muốn mưu sát em, muốn giết đứa trong bụng em! Bất quá em chỉ muốn sống chung cùng với Trình Dĩ Sênh mà thôi, ấy lại hận em đến như vậy! May là tới kịp, nếu em bị ấy giết chết..…”

      Bả vai của ta run run, khuôn mặt đầy nước mắt và uất ức.

      Nghe ta , Dụ Thiên Tuyết tưởng chừng như muốn choáng váng, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, ánh mắt yếu ớt nhìn Nam Cung Dạ Hi, ngờ ta thế nhưng có thể bịa đặt ra những lời như vậy!

      Nam Cung Kình Hiên tức giận nhíu hàng lông mày lãnh, ôm Nam Cung Dạ Hi nghiến răng nghiến lợi từng chữ: “Dụ Thiên Tuyết, muốn chết phải ? !”

      Bầu khí quả làm người ta hít thở thông, Dụ Thiên Tuyết cắn môi, chịu đựng vết phỏng đau rát bả vai, đôi mắt trong veo nhìn Nam Cung Dạ Hi, hơi thở mong manh : “ cho ràng, là ai làm phỏng ai?”

      Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên rét lạnh, hận ý cuồn cuộn, lại lần nữa hung hăng nắm lấy cổ tay trắng như tuyết của gầm : “Tôi cảnh cáo chưa đủ phải , dám trêu chọc Dạ Hi tôi khiến chết rất khó coi! Đối với phụ nữ có thai cũng có thể xuống tay độc ác như vậy, tôi quả nhìn lầm !”

      “..…” Dụ Thiên Tuyết bị kéo tới cái, hơi lảo đảo, trong lòng tràn đầy oán hận cùng uỷ khuất, nghĩ tới cư nhiên phân biệt tốt xấu vội tin tưởng, trong lòng , Dụ Thiên Tuyết chỉ có thân thể bẩn, ngay cả linh hồn cũng ô uế vậy sao? !

      buông ra, rất đau..…” Nước mắt trào ra, khắc chế được nữa, chỉ có thể run giọng cảnh cáo .

      “Hừ, cũng biết đau!” Nam Cung Kình Hiên nhìn đến vẻ mặt thống khổ của , mạnh mẽ dồn ép lui về phía sau cho đến khi sống lưng của đụng vào cánh cửa!

      Dụ Thiên Tuyết đau đến cả người đều vặn vẹo, chỉ cảm thấy ngang lưng đụng vào tay nắm cửa đau muốn chết, che lấy vị trí kia, dần dần co quắp ngã xuống.

      Trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lại thoáng lên tia đau lòng, chết tiệt! Người phụ nữ này phút gây chuyện chết sao? ! Thời điểm ở cạnh bướng bỉnh liều mạng, giờ lại vì tên khốn Trình Dĩ Sênh kia mà xuống tay với em !

      …..” Nam Cung Dạ Hi cuống cuồng tiến lên kéo góc áo của : “Em đau bụng, đau quá, cần để ý ấy, dẫn em bệnh viện có được , em sợ con của em gặp chuyện may, nếu có chuyện gì tôi nhất định bắt trả giá lớn!”

      Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng khẽ mở đôi môi mỏng, nhìn chằm chằm Dụ Thiên Tuyết: “Tránh ra!”

      chút lưu tình kéo thân thể của từ cửa qua bên, bàn tay đỡ sau lưng Nam Cung Dạ Hi, mở cửa ra ngoài.

      Cái ót của Dụ Thiên Tuyết bị đập vào ngăn tủ bên cạnh cửa, đầu óc ong ong, biết khí lực của người đàn ông này có từ đâu mà lớn đến vậy, có thể lôi lôi kéo kéo làm cho cả người đau đến rã rời, cong khóe môi cười tự giễu, trong mắt rưng rưng lệ.

      Chống đỡ ngăn tủ muốn đứng lên, cố thử mấy lần, lưng eo lại đau như bị chặt đứt.

      Nhưng mà đau nhất vẫn là bả vai.

      Ra khỏi phòng làm việc, Dụ Thiên Tuyết đến phòng rửa mặt rửa sạch miệng vết thương, vết cà phê dính chiếc váy trắng tinh thảm thương đến nỡ nhìn, nhưng mà thể tắm rửa, chỉ có thể sử dụng khăn giấy lau sơ qua rồi lại nhếch nhác mặc vào, nâng vai lên, nhàng thổi thổi mấy cái, vẫn nóng bừng bừng đau rát như cũ.

      Nam Cung Dạ Hi này cũng phải là người hiền lành gì, là xui xẻo, duy chỉ mình chọc tới hai em cực phẩm.

      phải là tốt đến cực phẩm, là ác liệt đến cực phẩm!

      Trở lại vị trí của mình, Dụ Thiên Tuyết làm như có việc gì xảy ra vẫn tiếp tục công việc, nhưng vết phỏng càng lúc càng đau nhức, lúc cầm văn kiện lên các ngón tay đều run rẩy, nghĩ, sau khi tan tầm nhất định phải mua thuốc mỡ bôi lên mới được.

      Gần tới giờ tan tầm, điện thoại bàn lại rung lên ‘Ong ong’.

      Ánh mắt trong veo của liếc qua, khi nhìn thấy mấy chữ ‘Đại hổn đản Nam Cung’ kia, mí mắt nhảy lên cái.

      Hết chương 52

      Chương 53: Trời sinh ra là để chọc giận tôi phải


      muốn nhận máy.

      Dụ Thiên Tuyết cắn môi, chết cũng muốn nhìn thấy người đàn ông này.

      Tập trung làm việc được vài phút, điện thoại di động vẫn ong ong quấy nhiễu suy nghĩ, nhịn được đành phải thỏa hiệp, nhớ tới đôi mắt của Tiểu Nhu tại vẫn còn nằm trong tay , nếu để mất hứng lại lật lọng hỏng, hít sâu hơi rồi bắt máy.

      “Buổi tối theo tôi tham dự tiệc rượu, hết giờ làm việc chờ tôi!” Giọng của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp có hơi cáu kỉnh.

      Dụ Thiên Tuyết cắn môi dưới đến đau nhói, ổn định hơi thở chút mới : “Tôi có thời gian, tình hình của Thiên Nhu được tốt, tôi phải viện điều dưỡng thăm em ấy.”

      “Dụ Thiên Tuyết, tôi lại lần nữa, buổi tối ngoan ngoãn ở công ty chờ tôi, bằng cứ chờ xem!” lạnh lùng uy hiếp.

      còn chưa cho tôi xem đủ sao? !” Dụ Thiên Tuyết khó có thể chịu đựng được, thanh nhất thời run run, dường như tất cả đau đớn và ủy khuất đều tuôn trào: “Nam Cung Kình Hiên, đến cùng có phải là con người hay ? !”

      “Đó là đáng đời ! Tôi cảnh cáo nên chọc Dạ Hi, coi lời tôi là gió thoảng bên tai phải ?”

      Dụ Thiên Tuyết lời nào, nhẫn nhịn nuốt nước mắt, oán hận tiếp tục công việc làm.

      “Còn nữa, buổi tối tắm rửa cho sạch ! Đừng làm tôi mất mặt!” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng căn dặn.

      “Chê tôi làm mất thể diện đừng có mang tôi theo, tôi có cầu xin .” Dụ Thiên Tuyết cam lòng yếu thế đáp lại câu.

      ….. Thấy tôi có ở bên cạnh, liền lên giọng lớn lối phải ?” Nam Cung Kình Hiên hạ thấp thanh , trong hơi thở nóng bỏng nồng đậm uy hiếp cùng ý tứ cảnh cáo.

      “Đúng sao!” Dụ Thiên Tuyết nghẹn đến đỏ mặt câu, quyết đoán nhấn phím ngắt di động, cho cơ hội tiếp tục đe dọa.

      Bên kia, Nam Cung Kình Hiên đột nhiên nghe thấy loạt tiếng ‘Tút tút tút’, thấp giọng mắng câu, bàn tay siết chặt di động giống như siết chặt lấy , càng nắm càng chặt.

      Nếu như Dụ Thiên Tuyết biết trước đây là bữa tiệc gì, có đánh chết cũng ! Nếu như biết sau đó phát sinh chuyện gì, tuyệt đối lựa chọn tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, khiến bản thân trở nên thảm hại như vậy!

      *****

      Bóng đêm mê ly, trong tầng trệt còn bóng người.

      Thời điểm nghe thấy tiếng giày da trong trẻo của Nam Cung Kình Hiên bước ra từ thang máy, Dụ Thiên Tuyết liền hồi hộp khuẩn trương, cái chớp mắt tiếp theo ánh mắt của và ánh mắt của chạm nhau.

      Thân ảnh cao lớn rắn rỏi kiêu căng lạnh lùng bước tới gần, đặt chùm chìa khóa lên bàn của , hừ lạnh tiếng rồi cúi người, bóp cằm của : “Coi như ngoan ngoãn, xem ra cũng biết hậu quả của việc cứng đầu cứng cổ là cái gì!”

      Dụ Thiên Tuyết lắc đầu thoát khỏi khống chế của , che dấu chán ghét trong lòng, đôi mắt trong veo nhìn : “ trước, tôi có lễ phục cũng thích trang điểm, tốt nhất nên cân nhắc chút rồi hãy đưa ra quyết định, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ nguyện ý cùng !”

      Nam Cung Kình Hiên hừ lạnh tiếng: “ cần, phải là !”

      xong liếc mắt nhìn cái váy trắng tinh người bị cà phê làm hỏng, lạnh lùng gằn từng chữ: “Quả nhiên dơ bẩn!”

      Dụ Thiên Tuyết căm tức: “Còn phải là do em của ban tặng!”

      dám ra tay với nó, tôi còn chưa có tính sổ với !” Nam Cung Kình Hiên kéo đứng dậy, gương mặt tuấn tú xanh mét, giống như là muốn giam cầm để cho cử động, lại ghét vết cà phê bẩn thỉu người : “Còn nữa, tôi bẩn là !”

      “…..” Dụ Thiên Tuyết suýt nữa bất tỉnh, cánh tay khẽ động là lưng eo lại đau nhức, bả vai vẫn nóng rát như cũ, cả người run rẩy, tay chống đỡ vách ngăn thể chịu thua: “Đúng, là tôi bẩn, là tôi bẩn được rồi chưa? đừng kéo tôi, tôi có thể tự !”

      đau muốn chết, người đàn ông này có thể đừng đụng vào nữa hay !

      Nam Cung Kình Hiên cũng nhận ra bình thường, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại, đánh giá khuôn mặt nhắn ôn nhu động lòng người của : “Chết tiệt, có chuyện gì xảy ra với ? !”

      có việc gì, rốt cuộc có muốn nữa hay ?” Dụ Thiên Tuyết cũng tức giận .

      Nam Cung Kình Hiên từ trong hoảng hốt hoàn hồn, dứt khoát đưa tay ôm lấy eo , hơi thở nóng như lửa phả lên mặt , lạnh lùng trầm giọng : “ này, trời sinh ra là để chọc giận tôi phải ? Đàng hoàng chút cho tôi!”

      Hết chương 53

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 54: Tôi phải là người có khí phách như vậy


      Dụ Thiên Tuyết đề phòng, trong đôi mắt đẹp thoáng qua tia sáng, tay chống đỡ lồng ngực của : “Nam Cung Kình Hiên, đừng làm loạn.”

      “Ngoan ngoãn nghe lời tôi làm loạn!” Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng tia dục vọng, vẫn lạnh lùng như cũ , bàn tay to lớn của nắm lấy bàn tay bé lạnh buốt của , kéo ra khỏi tòa nhà.
      Chiếc Lamborghini màu đen chạy thẳng đến phòng triển làm lớn nhất thành phố Z, bữa tiệc xa hoa rực rỡ nhưng tràn đầy khí quỷ dị, trong lòng Dụ Thiên Tuyết dâng lên dự cảm xấu, khi bị Nam Cung Kình Hiên kéo tay vào nghe được vài lời nghị luận, mới biết được, hóa ra, đây chính là tiệc đính hôn của Nam Cung Dạ Hi và Trình Dĩ Sênh.

      hoảng hốt, khuôn mặt nhắn bỗng chốc trở nên tái nhợt.

      Đính hôn.

      Nam Cung Dạ Hi cùng với Trình Dĩ Sênh, đính hôn nhanh như vậy sao?

      Nam Cung lão gia cũng chỉ có đứa con duy nhất, còn cách nào, cũng thể buộc ta phá thai tự tìm cái chết, chỉ có thể mang phần sản nghiệp của nhà Nam Cung giao cho Trình Dĩ Sênh cùng vài điều kiện kèm theo, trong đó có điều kiện ở rể, cũng nhanh chóng tổ chức lễ thành hôn cho Nam Cung Dạ Hi cùng ta.

      Dưới ánh đèn sáng chói, Dụ Thiên Tuyết rất muốn chạy trốn, lại bị Nam Cung Kình Hiên giữ chặt đến sít sao.

      “Chọn giúp ấy bộ quần áo, trang điểm, tiếng sau tôi tới kiểm tra!” Giọng đậm đà của Nam Cung Kình Hiên vang lên, kéo Dụ Thiên Tuyết vào phòng trang điểm, đôi mắt lạnh quét qua thợ trang điểm bên cạnh.

      Giống như bị gáo nước lạnh thấu xương dội xuống đầu, giờ phút này Dụ Thiên Tuyết thanh tỉnh, Nam Cung Kình Hiên là cố ý mang tới!

      Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía , hơi thở mong manh: “Nam Cung Kình Hiên, muốn làm gì?”

      Nam Cung Kình Hiên kiêu căng cúi người, mắt đối mắt với , tiếng du dương mà lạnh lẽo: “Để cho nhìn kỹ lễ đính hôn của Dạ Hi, thức thời cách xa Trình Dĩ Sênh ra! Nếu tôi tự tay bóp chết !”

      Dụ Thiên Tuyết nhịn được bắt đầu run rẩy, trong mắt thoáng qua ngấn lệ: “Việc đó cần thiết, tôi rồi người đàn ông này tôi thích nữa , em thích lấy , tôi phải là người có khí phách như vậy!”

      “Giữ lại lời này để cảnh tỉnh chính mình !” Nam Cung Kình Hiên hung hăng đẩy va vào bàn, lạnh lùng ra cửa.

      Thợ trang điểm sợ hết hồn, nhìn sắc mặt tái nhợt của ngã sấp ở bàn.

      “Tiểu thư sao chứ?”

      Dụ Thiên Tuyết đau đến ra lời, khuôn mặt nhắn ôn nhu trắng bệch như tờ giấy, trán chảy mồ hôi, đưa tay gắt gao ôm cánh tay của mình.

      …..” Thợ trang điểm lắm bị làm sao, theo bản năng bước qua vén tay áo của lên, nhất thời ngẩn người hít sâu hơi: “Ông trời ơi! …..Làm sao bị như vậy!”

      .....Chỗ bị phỏng nổi lên bọng nước, giờ phút này vì bị cọ sát mà vỡ ra, nước vàng chảy nhầy nhụa, thịt non hồng hồng ở bên trong như như , trách được đau đến như vậy.

      chờ chút nha, tôi giúp xử lý!” Thợ trang điểm vội vàng chạy lấy thuốc khử trùng và bông gòn, cau mày lau nước vàng, nóng lòng : “Vì sao lại bị như vậy? Là bị phỏng à? Sao bôi thuốc? Vết phỏng lớn như vậy để lại sẹo đó!”

      Lông mi của Dụ Thiên Tuyết ướt nhẹp, cười khổ tiếng, giọng khàn khàn: “Tôi chưa kịp bôi.”

      bị như vầy làm sao còn có thể mặc lễ phục để dự tiệc, nếu tôi với Nam Cung thiếu gia tiếng, trực tiếp bệnh viện tốt hơn!” Thợ trang điểm suy nghĩ chút rồi .

      Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, nếu tên khốn kia có lòng tốt tại cũng chật vật như thế này: ” giúp tôi xử lý sơ qua chút là được rồi, chờ bữa tiệc kết thúc tự tôi bệnh viện.” giọng khẩn cầu.

      Thợ trang điểm cau mày rất chặt, vừa cầm băng gạc băng bó cho vừa : “ đau nha, chịu đựng khó chịu như vậy, dầu gì cũng là trẻ, bờ vai có vết thương lớn như vậy, sau này lưu lại sẹo, ngay cả áo có tay cũng thể mặc!”

      Dụ Thiên Tuyết vẫn duy trì trầm mặc, đôi mắt hốt hoảng ngập tràn nước mắt, vết thương kia xác thực là đau đến muốn chết, liệu có cái gì lúng túng hơn so với việc bị buộc phải tham gia bữa tiệc đính hôn của bạn trai cũ? ? ràng có thể trốn xa, tại sao bắt buộc phải chứng kiến, phải đối mặt? !

      Hết chương 54

      Chương 55: kính Trình tiên sinh ly


      Lễ Đính hôn.

      Bên cạnh Nam Cung Kình Hiên xuất bạn hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người tại buổi tiệc.

      Thân ảnh ôn nhu mảnh khảnh lộ ra quyến rũ, Dụ Thiên Tuyết bất đắc dĩ theo phía sau bóng dáng cao lớn của , tùy ý giới thiệu với mỗi họ hàng thân quyến hoặc là những người trong giới kinh doanh thương mại, thần sắc kiêu ngạo lười biếng mà tuấn nhã, khóe miệng nụ cười như có như .

      “Hi, người đẹp, lâu gặp!” Lạc Phàm Vũ cười cười xuất trước mặt .

      Dụ Thiên Tuyết nghiêng người, vô ý thức lui về sau bước, đánh giá , tìm kiếm ấn tượng về ở trong đầu.

      “Lạc tiên sinh.” hơi say, nhưng vẫn có thể lễ phép gọi tên của .

      Mí mắt của Lạc Phàm Vũ giựt giựt, nụ cười càng lúc càng tuấn nhã: “Tốt quá, còn có thể nhớ tên của tôi, bất quá, sao hôm nay lại tới đây?” nhìn chung quanh chút, phảng phất như hiểu điều gì: “Nam Cung dẫn tới?”

      Khuôn mặt nhắn trắng mịn của Dụ Thiên Tuyết phiếm hồng, nhưng vẻ mặt vẫn thanh lãnh, câu nào.

      “Ha ha, người đẹp, cạn ly nào, chân trời ở đâu mà có cỏ thơm, loại đàn ông này để lại cho loại phụ nữ xứng với ta hưởng thụ, phải ?” Lạc Phàm Vũ cười híp mắt rót đầy rượu vào cái ly tay .

      Người đàn ông này quá mức khinh bạc, chỉ là nghe xong những lời này trong lòng chợt rung động, hung hăng đau đớn chút.

      Dụ Thiên Tuyết ngẩng khuôn mặt nhắn lên, cười cười, lộ vẻ mị hoặc say lòng người: “ đúng, tôi uống ly với !”

      Tim Lạc Phàm Vũ đột nhiên đập nhanh loạn nhịp, nhìn thấy ly rượu của chạm qua vội vàng nghênh tiếp, tiếng cụng ly giòn vang khiến trong lòng nhộn nhạo, híp mắt nhìn uống hết ly rượu đỏ, thầm nghĩ, này, quả nhiên quá hấp dẫn người ta.

      “Cậu rảnh rỗi lắm sao?” Thân ảnh cao ngất của Nam Cung Kình Hiên qua đây, khí lạnh trong đôi mắt trực tiếp bức bách Lạc Phàm Vũ, đưa cánh tay to lớn ôm Dụ Thiên Tuyết vào trong ngực: “Nhàn rỗi đến nỗi muốn đến gần phụ nữ của mình để giết thời gian?”

      Dụ Thiên Tuyết ngửi được mùi vị thuốc lá nhàn nhạt hòa lẫn cùng mùi rượu, nương theo cánh tay ôm ngang hông của mình bay vào trong mũi.

      cau mày đẩy , khàn giọng chống cự: “ buông tôi ra.”

      “Buông ra? Buông ra để quyến rũ đàn ông sao? !” Nam Cung Kình Hiên nghiêm mặt, cúi đầu chăm chú nhìn ở trong khuỷu tay mình.

      Trong lòng Dụ Thiên Tuyết đau nhói như bị kim châm, ủy khuất nhìn hét to: “Vậy thế nào? ! Tôi có quyền được sao? có quyền được hạnh phúc sao? Em đính hôn, tôi cũng tới chúc phúc, còn muốn thế nào nữa!”

      bướng bỉnh quật cường, trong đôi mắt long lanh hơi nước.

      Nam Cung Kình Hiên khẽ nguyền rủa câu: “Đáng chết.” Vừa định uy hiếp Lạc Phàm Vũ đứng bên cạnh cũng nhìn nổi nữa, nhíu mày : “Ay được rồi, Kình Hiên, cậu đừng loạn phát tỳ khí như mấy ông già nữa, mình là được rồi chứ gì? Người của cậu, đúng là quý báu ai cũng thể đụng vào!”

      Câu cuối cùng kia, cười cười , giống như là châm chọc, cũng biết, giờ phút này rời là cách tốt nhất để giúp Dụ Thiên Tuyết.

      theo tôi!” Nam Cung Kình Hiên nhìn khuôn mặt nhắn của giờ đỏ hồng mê ly liền căm tức hồi, nắm bàn tay bé mềm nhẵn kéo , bước chân của Dụ Thiên Tuyết lảo đảo, biết bị kéo đến chỗ nào, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

      Đẩy đám người ra, toàn thân Trình Dĩ Sênh mặc bộ tây trang màu trắng ưu nhã, nụ cười ôn hoà hiền hậu, khiêm tốn lễ phép mời rượu từng người.

      Thấy Dụ Thiên Tuyết, ta thoáng kinh hãi, nhìn nhìn Nam Cung Kình Hiên, lúc này mới biết chuyện gì xảy ra.

      “Cũng là người sắp kết hôn rồi, cùng người quen cũ uống ly chẳng phải là quá đáng tiếc sao?” Khóe môi của Nam Cung Kình Hiên lãnh ngạo nâng lên, đoạt lấy cái ly trong tay Dụ Thiên Tuyết ý bảo bồi bàn bên cạnh rót đầy, kín đáo đưa cho rồi đẩy về phía trước chút, lạnh giọng ra lệnh: “ kính Trình tiên sinh ly!”

      Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết kịch liệt chớp chớp, bàn tay bé suýt nữa cầm được ly rượu.

      Hết chương 55

      Chương 56: Đàn ông của tự mình quản cho tốt


      Trình Dĩ Sênh nhíu mày, theo bản năng muốn đỡ , lại bị nhạy cảm né tránh.

      “Thôi, em uống cũng nhiều rồi, ly này tự mình uống.” Trình Dĩ Sênh nhẫn nhịn đau lòng câu.

      biết uống bao nhiêu rượu, Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào ly rượu đầy chất lỏng màu đỏ như máu kia, dùng tất cả quật cường để duy trì đầu óc tỉnh táo, lạnh lùng : “Như vậy sao được? Cả đời chỉ kết hôn có lần, Trình tiên sinh, ly này tôi mời , chúc hôn nhân mỹ mãn, trăm năm hòa hợp!”

      đột nhiên nâng ly rượu lên, cần cổ trắng như tuyết hơi ngửa ra sau tạo thành đường cong tao nhã khiến những người xung quanh động lòng mê đắm.

      Chẳng qua là rượu quá mạnh, uống được nửa liền bị sặc, nhưng vẫn cố chấp uống cạn, khóe mắt ươn ướt, khàn giọng câu: “ xin lỗi.” rồi đẩy mọi người ra chạy về hướng toilet.

      Tiếng nước chảy rắc rắc lấn áp tất cả thanh, Dụ Thiên Tuyết chống hai tay ở hai bên bồn rửa tay, những giọt nước lạnh buốt mặt rơi xuống quần áo, giơ tay che miệng, sau cùng đau đớn khóc thành tiếng.

      Nhiều hình ảnh cuồn cuộn xuất trong đầu, đó là mùa đông gian nan ở thành phố Z, trong căn phòng có hệ thống sưởi chỗ nào cũng đều lạnh như băng, lạnh đến hai lỗ tai và hai bàn tay đỏ bừng, mỗi lần Trình Dĩ Sênh làm đều dẫn theo, trong tiệm Pizza Hut có trang bị đầy đủ hệ thống sưởi làm cho ấm áp, bận đến nỗi có thời gian nghỉ ngơi, vất vả mới có thể rảnh rỗi chút liền chạy đến bên cạnh , hôn tay của tràn đầy áy náy ‘Thiên Tuyết, theo , uất ức cho em.’

      Tiếng nước chảy vẫn còn vang vang, Dụ Thiên Tuyết lau mặt rồi đưa tay tắt vòi nước, tự với mình, nghĩ, nghĩ nghĩ nghĩ nữa! Là sợ nghèo đến điên rồi mới phản bội , đàn ông như vậy cần nghĩ đến nữa!

      Ra khỏi toilet, cẩn thận nên đụng phải người, làm cho đối phương thét lên chói tai.

      xin lỗi, tôi phải cố ý..…” Dụ Thiên Tuyết theo bản năng nhận lỗi, hai tròng mắt đỏ ửng, thanh khàn khàn.

      nhìn đường à!” Nam Cung Dạ Hi tức giận ngẩng đầu lên, thấy là cũng thoáng kinh hãi, ngay sau đó mặt mới châm biếm: “Dụ Thiên Tuyết, là ? tới đây làm cái gì!”

      Dụ Thiên Tuyết cũng vừa mới nhìn ta, khuôn mặt vì men rượu mà nóng bỏng, lắc lắc đầu: “ yên tâm, tôi muốn đến, càng muốn nhìn thấy các người.” Vốn dĩ là phải cam tâm tình nguyện tới đây.

      .....” Khuôn mặt tinh xảo quyến rũ của Nam Cung Dạ Hi có chút vặn vẹo, hận đến cắn răng, cáu kỉnh hét lên: “Dụ Thiên Tuyết, có toan tính gì! Nếu muốn đến mau cút ra ngoài cho tôi! Hôm nay là tiệc đính hôn của tôi, trợn to mắt chó của lên nhìn cho ràng, Trình Dĩ Sênh là người đàn ông của tôi! Chắc phải tính kế rất nhiều mới có thể trà trộn vào tham gia tiệc đính hôn của tôi, quả biết xấu hổ!”

      Dụ Thiên Tuyết cũng nhịn được nữa, nhớ tới những đau đớn và khuất nhục mình phải gánh chịu trong ngày hôm nay, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rưng rưng: “Đàn ông của tự mình quản cho tốt, đừng để ta tới tìm tôi cũng đừng để ta quấn lấy tôi, giữ được người đàn ông của mình, cũng đừng trách sao tôi lại có bản lãnh!”

      ….. giỏi lắm, dám ở trong nhà tôi ngay tại bữa tiệc của tôi mà chuyện với tôi như vậy, hôm nay tôi bỏ qua cho !” Nam Cung Dạ Hi cũng tức giận đến nước mắt lưng tròng.

      Dụ Thiên Tuyết xoay người rời , bóng dáng mảnh khảnh vẫn thẳng tắp kiên cường.

      đứng lại! Đồ hèn hạ thối tha, tôi để cho ! Hôm nay phải cho biết thế nào là lễ độ!” Nam Cung Dạ Hi tức giận tiến lên, nắm tóc của hung hăng kéo về phía sau.

      “Á…..” Nhất thời Dụ Thiên Tuyết đau đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng bắt lấy tay vịn cầu thang, ngờ tới tiểu thư nhà giàu có lại đanh đá như thế, hít hơi sâu, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ta: “Buông ra.”

      Hết chương 56

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :