1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con - Cận Niên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 35: người rốt cuộc có bao nhiêu cái gai!


      Nam Cung Kình Hiên nở nụ cười tà mị, hơi thở mị hoặc mà vương giả quanh quẩn quanh thân, lạnh như băng thầm: “ cứ thử xem?”

      Dụ Thiên Tuyết cứng họng, trong lồng ngực tràn đầy bực tức muốn chống cự lại: ”Tôi !”

      thể theo ý được!” Nam Cung Kình Hiên cũng biết kiên quyết kháng cự, giọng trầm thấp tuyên bố lời của vô hiệu! Cánh tay to lớn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của kéo đứng dậy.

      “Nam Cung Kình Hiên….. lý trí chút được ! muốn tôi làm thêm giờ cũng được, nhưng công việc ở nhà hàng tôi thể bỏ! Trừ khi đồng ý, nếu tôi ! !” Cánh tay bị kéo rất đau, Dụ Thiên Tuyết cau mày chịu đựng, đôi mắt trong veo chớp chớp gắt gao nhìn chằm chằm.

      “Ha..…” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên nở nụ cười trào phúng, cúi đầu kề sát khuôn mặt nhắn của , hung dữ : “Dụ Thiên Tuyết, điều kiện với tôi!”

      “Đúng!” thở hổn hển, trái tim lại lần nữa đập liên hồi: “ đồng ý tôi lập tức theo!”

      !” nghiến răng thầm tiếng, kéo mạnh đứng dậy ôm vào trong ngực, cúi đầu cùng dây dưa hô hấp: “Biết tôi có bao nhiêu phương pháp để ép vào khuôn khổ ? Tôi muốn sử dụng với , còn dám mạnh miệng? !”

      “Á.....!” Đụng mạnh vào lồng ngực của , trong đầu của Dụ Thiên Tuyết ngột đột báo động, gương mặt nhắn trắng bệch, lảo đảo giữ vững thân thể, đôi mắt trong veo cảnh giác nhìn chằm chằm: “Nam Cung Kình Hiên, chuyện bình thường là được rồi, trước hết buông tôi ra !”

      “Nếu như tôi buông?”

      .....” Dụ Thiên Tuyết lại cứng họng lần nữa.

      Nhớ tới lúc nãy ở trong phòng làm việc, điên cuồng mãnh liệt hôn , thậm chí còn xé quần áo của xâm phạm , nhịn được mà lạnh run!

      Khuôn mặt nhắn trắng bệch như tờ giấy, Dụ Thiên Tuyết cố gắng chống đỡ trong lồng ngực , để cho thân thể mình cọ sát chỗ mẫn cảm của , hơi thở mong manh : “Được…..Được rồi tôi ngay bây giờ, trước tiên buông tôi ra ..…”

      Hiếm khi nhu thuận nghe lời như vậy, trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua cảm giác thỏa mãn thích thú, chậm rãi buông thân thể ra.

      Dụ Thiên Tuyết cảm nhận được vòng tay của buông lỏng, cắn môi, đột nhiên liều mạng dùng sức đẩy ra!

      “Bệnh thần kinh, tôi làm thêm giờ cùng !” Ánh mắt quật cường nhìn , nhanh chóng cầm túi xách bàn chạy về phía cửa thang máy!

      Nam Cung Kình Hiên bị cánh cửa ‘Phanh’ tiếng ngăn lại, bị bất ngờ, gương mặt tuấn tú lập tức nổi giận: “ đáng chết!”

      Dụ Thiên Tuyết dùng tất cả sức lực mà chạy, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ vọt vào trong thang máy, liều mạng ấn nút tầng trệt, hi vọng trước khi đuổi tới thang máy xuống, lại ngờ tới, trong nháy mắt, khi cửa thang máy đóng lại chỉ còn khe vẫn bị bàn tay của gắt gao chặn lại! Tiếp theo chậm rãi dùng sức, cửa thang máy nặng nề bị đẩy ra, dưới ánh sáng chói mắt, gương mặt tuấn tú của đen xì, lửa giận lan tràn bốn phía!

      “Dụ Thiên Tuyết, dám khiêu chiến cực hạn của tôi!”

      “Nam Cung Kình Hiên, hãy nghe tôi .....” cắn môi, đôi mắt bởi vì sợ hãi mà mờ sương…..Nhưng lời của chưa kịp ra khỏi miệng thang máy liền ‘Đinh’ tiếng chậm rãi khép lại, cùng với loạt động tác kịch liệt, bên trong vang lên tiếng thét chói tai làm người nghe cảm thấy tê tâm liệt phế!

      *****

      cắn , hung hăng cắn !

      Sắc mặt trắng bệch Dụ Thiên Tuyết thét chói tai, chống đỡ nổi thân thể khỏe mạnh cường tráng của , lảo đảo ngã xuống! Khuỷu tay của Nam Cung Kình Hiên dùng sức ôm vào trong ngực, lưu lại ấn ký của riêng mình cần cổ tuyết trắng non mềm!

      “Tôi vốn muốn đối xử với như vậy….. , là tự chuốc lấy!” Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên tràn ngập hờn giận, gầm , cả người tản ra hơi lạnh như băng! Sắc mặt trắng bệch, nháy mắt, dùng lực chế trụ gáy của , cúi đầu hung hăng cắn nuốt cần cổ trắng nõn, rồi tới vành tai, cằm!

      được..…Khốn kiếp, được! !” Dụ Thiên Tuyết gào thét, đau đến hai mắt đong đầy nước mắt, điên cuồng tránh né nhưng thế nào cũng tránh thoát, chỉ có thể mặc cho hàm răng của cắn xé da thịt, bức ép đến mức run rẩy thét chói tai.

      người rốt cuộc có bao nhiêu cái gai? Hả?” Hô hấp của Nam Cung Kình Hiên nóng bỏng như phun lửa, bỏng rát da thịt non mềm của : “Tôi ngại thay nhổ từng cái từng cái!”

      Hết chương 35

      Chương 36: hài lòng chưa?


      cắn , hung hăng cắn !

      Sắc mặt trắng bệch Dụ Thiên Tuyết thét chói tai, chống đỡ nổi thân thể khỏe mạnh cường tráng của , lảo đảo ngã xuống! Khủy tay của Nam Cung Kình Hiên dùng sức ôm vào trong ngực, lưu lại ấn ký của riêng mình cái cổ tuyết trắng non mềm!

      “Tôi vốn muốn đối xử với như vậy….. , là tự chuốc lấy!” Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên tràn ngập hờn giận, gầm , cả người tản ra hơi lạnh như băng! Sắc mặt trắng bệch, nháy mắt, dùng lực chế trụ gáy của , cúi đầu hung hăng cắn nuốt cần cổ tuyết trắng, rồi tới vành tai, cằm!

      được..…Khốn kiếp, được!!” Dụ Thiên Tuyết gào thét, đau đến hai mắt đong đầy nước mắt, điên cuồng tránh né nhưng thế nào cũng tránh thoát, chỉ có thể mặc cho hàm răng của cắn xé da thịt, bức ép đến mức run rẩy thét chói tai.

      người rốt cuộc có bao nhiêu cái gai? Hả?” Hô hấp của Nam Cung Kình Hiên nóng bỏng như phun lửa, bỏng rát da thịt non mềm của : “Tôi ngại thay nhổ từng cái từng cái!”

      “Nam Cung Kình Hiên…..Đây là ở trong thang máy! buông ra!” Bàn tay bé của Dụ Thiên Tuyết liều mạng chống đỡ bả vai cứng như sắt của , nén chịu đau nhức cùng khuất nhục, đôi mắt tràn đầy nước mắt.

      xin nghỉ, lập tức!” Đôi mắt đen láy phản chiếu hờn giận, môi lưỡi nóng bỏng lướt qua mỗi tấc da thịt cổ : “Nếu em đừng nghĩ đến việc tiếp nhận bất kì trị liệu nào! sợ rồi sao? Tôi lại càng muốn làm cho em đời này cũng nhìn thấy!”

      ‘Ầm’ tiếng, đầu óc của Dụ Thiên Tuyết bị chấn động.

      “Nam Cung Kình Hiên….. có thể có chút nhân tính ? Thiên Nhu phải là thứ gì, em ấy là người sống sờ sờ, em ấy có quyền sống của mình! Dựa vào cái gì mà muốn tước đoạt !” Trong mắt ngập tràn nước mắt, thanh khàn khàn run rẩy.

      Đôi mắt đen láy của Nam Cung Kình Hiên bùng cháy khát vọng, đắm chìm trước vẻ đẹp rung động lòng người của , nhịn được muốn cưỡng bách để thưởng thức, nhưng mỗi lần đều bị gai nhọn người hung hăng đâm đau nhói!

      cần lảm nhảm nhiều lời như vậy! đồng ý phải ?” giữ chặt cái cằm xinh xắn, đôi mắt u lạnh lẽo: “Tốt!”

      Ngay sau đó, Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy dưới cằm đau nhức, rên lên tiếng, nhưng rất nhanh, thanh của bị đôi môi tà tứ nóng bỏng mạnh mẽ bao phủ cắn nuốt! Nam Cung Kình Hiên hôn cách điêu luyện, cạy mở hàm răng của , bức bách xâm chiếm khoang miệng ngọt ngào mềm mại!

      Bàn tay bắt đầu di chuyển, mò mẫm sờ soạng xuống cái váy tinh xảo của , chỉ nghe tiếng xé rách, đôi chân trắng nõn trơn mềm của Dụ Thiên Tuyết liền lộ ra, đôi mắt đẹp trợn to, nước mắt tuôn trào, người đàn ông khi dễ lại càng thêm điên cuồng!

      Bướng bĩnh nghe lời, hậu quả rất nghiêm trọng!

      “…..” Cánh môi của Dụ Thiên Tuyết bị bao phủ hoàn toàn, run rẩy muốn cắn mạnh vào môi , Nam Cung Kình Hiên lại đột nhiên buông tha đôi môi , nhìn khuôn mặt ôn nhu nhắn, thở gấp : “ nghĩ rằng tôi để cho lặp lại việc đó lần thứ hai sao? !”

      “Á!” Dụ Thiên Tuyết đau đớn hét lên, cằm bị nhéo rất đau.

      liều chết giãy giụa, nhấc chân muốn đá đầu gối lại bị bàn tay mạnh mẽ bắt lấy, cười lạnh tiếng: “Lại muốn đá tôi? !”

      “Lưu manh….. buông tôi ra, tôi muốn kêu cứu!” Dụ Thiên Tuyết rơi lệ thét lên, sợ hãi uất ức tới cực điểm.

      có thể kêu!” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, giam cầm thân thể mềm mại của : “Nơi này còn có màn hình giám sát, có muốn tôi coppy bản đưa cho xem hay ? !”

      “Nam Cung Kình Hiên, tôi muốn giết chết ! dám chạm vào tôi, tôi bỏ qua cho !” giống như động vật mất khống chế gào thét giãy giụa, nước mắt điên cuồng rơi xuống.

      Còn bức ép nữa hỏng mất, khuôn mặt tuấn dật của Nam Cung Kình Hiên lộ ra dục vọng muốn ăn sạch , bàn tay giữ chặt lấy đầu của , lạnh giọng bức bách: “Đồng ý với tôi! Tối nay phải xin nghỉ việc ở cái nhà hàng kia!”

      Trời mới biết, bụng dưới của nóng bỏng căng cứng như sắt, nếu dừng lại cũng nhịn được nữa!

      “..…” Dụ Thiên Tuyết cắn môi, khuôn mặt nhắn tái nhợt đồng thời cũng thấm đẫm nước mắt và mồ hôi.

      “Trả lời!” Nam Cung Kình Hiên bạo rống tiếng điên cuồng dọa người.

      “…..” Toàn thân Dụ Thiên Tuyết chấn động, trong lồng ngực tràn đầy thống hận cùng uất ức đến long trời lỡ đất, run rẩy : “…..Được, tôi đồng ý, tôi đồng ý được chưa! Ngay bây giờ tôi đến nhà hàng, tôi lập tức xin nghỉ, hài lòng chưa? !”

      Giọng của đổi khác, hai mắt rưng rưng quật cường nhìn .

      Trong lòng Nam Cung Kình Hiên xẹt qua loại cảm giác nóng rát, đau đớn hay chua xót, khát vọng hay oán hận, thể ràng.

      thức thời là tốt rồi!” Trong đôi mắt đen láy là gió giục mây vần, cúi đầu nảy sinh độc ác .

      Bàn tay từ từ rời khỏi váy , lại hung hăng lần nữa ‘Phanh’ đẩy thân thể mỏng manh của dựa lên vách thang máy.

      Hết chương 36

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 37: thể chịu thua lần sao? !


      Bàn tay từ từ dời khỏi váy , lại hung hăng lần nữa ‘Phanh’ đẩy thân thể mỏng manh của dựa lên vách thang máy.

      “Á…..” Dụ Thiên Tuyết cau mày, sau ót và sống lưng bị đụng mạnh nên thoáng hoảng hốt chút.

      Thang máy ‘Đinh’ tiếng xuống đến tầng trệt.

      Váy bị xé rách làm lòng chua xót, hàng mi ướt nhẹp rũ xuống, run rẩy sửa sang lại váy áo, mép váy bị rách, lấy cái kẹp tóc đơn giản từ đầu xuống kẹp cố định lại váy, lúc này mới như động vật bị dầm mưa ngẩng đầu nhìn Nam Cung Kình Hiên.

      cần phách lối, chẳng qua là tại tôi đấu lại , ngày nào đó tôi khiến cho đẹp mặt!” Đôi mắt xinh đẹp quật cường nhìn , giọng trầm bổng du dương ràng từng chữ từng chữ.

      Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên xanh mét, có chút tức cười, này, cư nhiên còn mạnh miệng bướng bỉnh đến vậy.

      xem thường cứng cỏi của !

      “Vậy sao?” hơi giận, duỗi bàn tay to nắm tóc của kéo đến trước mặt mình: “ tôi nghe thử coi, muốn làm thế nào để cho tôi đẹp mặt, hửm?”

      “…..” Dụ Thiên Tuyết đau đến nhíu mày, khuôn mặt nhắn nhăn nhó làm đau lòng người.

      bị báo ứng…..Khi dễ người ta như vậy có báo ứng!” Đặt tay mình lên bàn tay to của , chậm rãi dùng sức, Dụ Thiên Tuyết vẫn còn lo lắng, giống như cái đấu (thóc) đấu với chú gà trống.

      “Tôi chưa bao giờ khi dễ người khác, tôi chỉ khi dễ !” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh đến gần : “Dụ Thiên Tuyết, muốn trách trách tính tình quá bướng bỉnh của ! Có tin tôi nhốt lại để mài dũa tính tình của hay , để cho còn dám cãi lời tôi nữa!”

      Dụ Thiên Tuyết cắn môi, ánh mắt vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn : “ cút xa chút, tôi hận !”

      “Hận tôi cũng vậy thôi, trốn thoát! Ngoan ngoãn.….Tôi cân nhắc đối xử với tốt chút!” Hơi thở nóng rực của phả ra mặt khiến thoáng mê muội.

      đừng nằm mơ!” bật thốt lên, quả thực là nằm mơ!

      “Vậy cứ chờ mà xem!” Trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên nhen nhóm lửa giận, nặng nề đẩy ra, sải bước ra khỏi thang máy.

      Dụ Thiên Tuyết lảo đảo cái mới đứng vững, dựa vào cửa thang máy thở dốc hồi lâu, trong mắt giăng đầy sương mù, bầu trời đêm lóe lên điểm sáng, vẫn đứng thẳng cương quyết chịu thua như cũ, dùng mấy ngón tay cào cào mái tóc, cầm dây cột tóc lại, chân tóc rất đau do động tác của có hơi run run.

      Sửa sang váy áo gọn gàng, cắn môi, tiếp tục chịu thua ngẩng cao đầu ra ngoài.

      *****

      Dưới ánh đèn sáng chói, cuối cùng Dụ Thiên Tuyết hoàn thành ca làm việc của mình, cả người mệt mỏi vô cùng.

      Thần kinh vẫn luôn bị treo ngược.....

      Ngón tay mảnh khảnh xoa xoa mi tâm, cổ tay trắng noãn vẫn còn những vằn đỏ do Nam Cung Kình Hiên để lại, nhìn thấy mà phát hoảng, làn da rất mỏng, nắm hơi chặt chút lưu lại dấu vài ngày cũng chưa thể mờ .

      bưng phần bít-tết ba phần chín lên, điện thoại di động trong túi lại rung.

      Khuôn mặt nhắn của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, nhẫn nhịn cười yếu ớt phục vụ bữa ăn cho khách, sau đó mới trốn đến góc nhìn điện thoại di động, là tin nhắn từ máy lạ chỉ có bốn chữ: “Đối diện nhà hàng.”

      hít sâu hơi, tiếng với Tâm Tâm rồi ra ngoài.

      Màn đêm tối đen!

      Ánh đèn cũng che lấp được bóng tối bao phủ lên người băng qua đường, mảnh mai, quen thuộc, làm cho trái tim người ta đập loạn nhịp.

      Nam Cung Kình Hiên trở về tham dự bữa tiệc của gia tộc, chỉ đơn giản ăn chút gì đó rồi rời , bữa tiệc tối nay cũng phải là tình nguyện tham dự, cộng thêm trong lòng bực bội nên lái xe ra ngoài tùy tiện dạo, biết như thế nào lại chạy đến nhà hàng Dụ Thiên Tuyết làm.

      Người đàn ông với vẻ mặt kiêu căng ngồi dựa ghế lái, hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt ưu nhã sáng ngời.

      đốt điếu thuốc, muốn áp chế bực bội trong lòng, chung quy là thể quên được gương mặt của Dụ Thiên Tuyết…..Hiểu lầm về việc lộ ra tin tức Dạ Hi mang thai ràng là trong lòng có áy náy, nhưng khi vừa nhìn thấy liền nhịn được mà đối xử thô bạo với , lại còn nhịn được chạm vào !

      tránh, lại càng muốn đến gần, hận, liền nhịn được muốn khi dễ !

      Đây là loại tình cảm chết tiệt gì!

      ấy! thể chịu thua lần sao?

      Hết chương 37

      Chương 38: Nghe giải thích


      Cho đến khi trông thấy Dụ Thiên Tuyết từ trong nhà hàng ra, Nam Cung Kình Hiên mới nheo mắt lại, khẽ nhíu mày.

      Lúc này định làm cái gì?

      qua đường kẻ vạch cho người bộ, Dụ Thiên Tuyết hề chú ý tới chiếc Lamborghini màu đen ngừng cách đó xa, đôi mắt trong suốt ngơ ngác thậm chí tia cảm xúc nào, thẩn thờ chờ đợi cái gì đó.

      Ánh mắt nhìn quanh, bên tai liền vang lên tiếng gọi: “Thiên Tuyết!”

      Dụ Thiên Tuyết cảm giác trái tim bị bóp chặt, bóp chặt đến đau đớn ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

      Thân ảnh mảnh khảnh xoay qua, nhìn người đàn ông trước mắt, người đàn ông từng vô cùng quen thuộc, nhàng hít hơi, : “Trình Dĩ Sênh, lâu gặp.”

      rất lâu, lâu đến nỗi có cảm giác mình trải qua thiên sơn vạn thủy kiếp nạn, nhưng lại hề có bóng dáng bên cạnh.

      “Thiên Tuyết!” Người đàn ông từng ôn nhuận như ngọc, giờ đây, cằm mọc đầy râu ria nhìn có chút nhếch nhác, ánh mắt kinh ngạc vui mừng, kích động tiến lên ôm chầm lấy : “Thiên Tuyết, trở về! Em thế nào? Thiên Tuyết rất nhớ em!”

      Thanh và vòng tay quen thuộc khiến Dụ Thiên Tuyết như muốn rơi nước mắt, nhưng vẫn cố nhịn xuống, đẩy bả vai dày rộng của người đàn ông cao ngất này ra, đôi mắt sắc lạnh như nước, cười cười: “ có gì cứ , nên động tay động chân.”

      Lông mày của Trình Dĩ Sênh nảy lên, tia bị thương thống khổ xẹt qua đáy mắt.

      “Thiên Tuyết…..” Sắc môi của nhợt nhạt khô nứt, trong ánh mắt thâm thúy ngưng trọng tâm tình: “Em biết mấy ngày nay ở bên ngoài trải qua thế nào đâu, em cũng thể tưởng tượng nổi nội tâm của có bao nhiêu thống khổ! cho rằng mình có thể chịu đựng được…..Thực còn cách nào, thể bỏ mặc em, nhất định phải trở về! Nhưng giờ thể xuất ở bên ngoài, em biết , nếu để cho trai của Dạ Hi bắt gặp ngay cả mạng sống của cũng còn!”

      Nhắc tới Nam Cung Dạ Hi, trong lòng Dụ Thiên Tuyết nhói đau, bỗng chốc hơi thở bắt đầu suy yếu.

      “Vậy sao?” Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thăm thẳm lẳng lặng nhìn : “ ấy thế nào? Sống có tốt hay ? Con của hai người đâu? Khoảng mấy tháng nữa ra đời?”

      Trong nháy mắt, sắc mặt Trình Dĩ Sênh có chút khó coi.

      “Thiên Tuyết, em nghe giải thích…..”

      .” Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết trong suốt lạnh lùng: “Tôi nghe.”

      “Thiên Tuyết!” bình tĩnh khiến Trình Dĩ Sênh thể chịu được, lắc lắc bả vai của : “ bỏ trốn theo Dạ Hi phải vì chính mình, là vì tương lai của chúng ta, em hiểu ? !”

      Dụ Thiên Tuyết cẩn thận nhìn , giống như nhận ra , tiếp theo liền bật cười.

      cùng ta lên giường, mang thai rồi bỏ trốn là vì tôi! Trình Dĩ Sênh, còn có thể hoang đường hơn nữa ? !” Thanh của run rẩy, tâm tình cũng nhịn được nữa.

      biết thế này rất hoang đường!” Trình Dĩ Sênh nhíu mày, vẫn như cũ hy vọng có thể giải thích: “Nhưng mà Thiên Tuyết, với em sống ở thành phố này năm năm rồi, ròng rã năm năm, em cũng biết chúng ta dành dụm được bao nhiêu tiền! muốn kết hôn với em, nghĩ cả đời ở bên em, nhưng lại cho em được cái gì! Ngay cả mái nhà cũng thể cho em!”

      Ánh mắt đỏ hồng, cường ngạnh khắc chế thân thể run rẩy: “ có thể để cho em cùng thuê căn phòng rồi kết hôn với nhau sao? có thể để con mình ra đời trong căn phòng thuê sao! Thiên Tuyết, là đàn ông! có thể chỉ lên trời thề là em! hi vọng mình có thể vì em mà chuẩn bị tốt hết thảy, để tương lai em cần bôn ba khổ cực, cần mỗi ngày mệt mỏi ngay mắt cũng mở ra nổi mà còn phải tính toán tháng này chúng ta chi tiêu bao nhiêu! biết em còn phải cho Thiên Nhu làm phẫu thuật, em còn muốn cho em ấy tiếp tục học, những thứ này thể làm thay em được!”

      “Cho nên?” Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết sắc bén quan sát : “Đó là lí do mà cùng người phụ nữ khác quấn lấy nhau, mạo hiểm tính mạng mang theo ấy bỏ trốn!”

      Hết chương 38

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 39: Cút xa chút


      Trong đôi mắt của Trình Dĩ Sênh, thoáng qua tia đau đớn.

      nghĩ tới hậu quả của việc bỏ trống cùng Nam Cung Dạ Hi, có quá nhiều kết cục đáng sợ chờ hứng chịu, thế nhưng những chuyện mang tới sợ hãi đó, cũng bằng ánh mắt lạnh bạc oán hận của !

      “Thiên Tuyết…..” cúi đầu run rẩy, thanh vẫn thuần hậu dễ nghe như trước: “Em biết, nhà Nam Cung là nhà giàu có nhất thành phố Z, chỉ vô tình quen biết Dạ Hi….. ấy thích ! ấy là con duy nhất của Nam Cung lão tiên sinh, coi như có phạm lỗi lớn hơn nữa cũng thể bị đuổi ra khỏi nhà! Chỉ cần có thể nắm bắt được ấy, cuộc sống của chúng ta về sau căn bản là cần lo lắng!”

      Gương mặt tuấn tú của Trình Dĩ Sênh ửng đỏ, kích động bắt lấy bả vai của rất sợ biến mất trước mắt mình: “Thiên Tuyết, em chờ chút, cho thêm chút thời gian nhất định có thể dàn xếp tất cả mọi chuyện! Dạ Hi có con với , ấy để cho con của mình có ba, nhà Nam Cung tiếp nhận là chuyện sớm hay muộn mà thôi, đến lúc đó nhất định có thể để cho em cần lo chuyện cơm áo, cũng để cho em chịu khổ nữa, Thiên Tuyết..…”

      “Đủ rồi…..” Hơi thở của Dụ Thiên Tuyết mong manh, đôi mắt trong suốt dần mờ sương, cúi đầu rồi lại ngước mắt nhìn , sâu xa hỏi: “Tiền đâu?”

      “Trình Dĩ Sênh, tiền tôi để dành cho Thiên Nhu làm phẫu thuật đâu?” từng chữ ràng, nghẹn ngào như muốn khóc ra máu, nghiến răng hỏi.

      “Tiền..…” Ánh mắt Trình Dĩ Sênh né tránh, áy náy thôi, chậm rãi : “….. còn, Thiên Tuyết, em cũng biết Dạ Hi quen tiêu tiền như nước, ấy nhất thời xúc động kéo theo bỏ trốn, căn bản là cũng cân nhắc đến hậu quả! ấy xài tiền như nước cũng tính toán gì, cuộc sống trước kia của ấy chính là như vậy, thể đưa tiền cho ấy!”

      “Bất quá Thiên Tuyết, em cần gấp gáp, về sau tốt thôi! Về sau chúng ta..…”

      “Trình Dĩ Sênh..…” Thanh của Dụ Thiên Tuyết khàn khàn nhàng gọi , đưa tay kiên định đẩy bàn tay của ra khỏi vai mình: “ cần nữa, tôi sợ nhất thời tôi nhịn được mà giết chết ….. biết khoản tiền kia tôi để dành trong bao lâu ? biết Thiên Nhu mù ba năm nay, chị em tôi chờ đợi cơ hội phẫu thuật này bao lâu hay !”

      Ánh mắt của đỏ hồng, cáu kỉnh quát lớn làm Trình Dĩ Sênh chấn kinh đứng nguyên tại chỗ.

      “Thiên Tuyết…..” lâu mới tìm lại được hô hấp và thanh của mình, khó nhọc nhấn từng chữ: “Chúng ta lập tức tốt thôi..…Chờ cùng Dạ Hi kết hôn, bao nhiêu tiền cũng thành vấn đề…..”

      “Trình Dĩ Sênh! !”

      Thanh của Dụ Thiên Tuyết gào thét, hung hăng cắt đứt lời : “Tôi cần leo lên người của phụ nữ khác để lấy tiền tới nuôi tôi sao!”

      sang sảng, bao hàm cả oán hận cùng tức giận, cánh tay mảnh khảnh nâng lên chỉ thẳng vào màn đêm đen nhánh, lạnh lùng : “ mở to hai mắt nhìn ràng cho tôi! Cả thành phố Z có bao nhiêu đàn ông có tiền, tôi, Dụ Thiên Tuyết có biết bao nhiêu lựa chọn cho cuộc sống của mình! Tôi cần tiền sao? Tôi cần nhà sao? Tôi cần người đàn ông của tôi lên giường với người phụ nữ khác để kết hôn rồi đến lo cơm áo cho tôi sao! Mình vô sỉ là được rồi…..Đừng kéo tôi vào cùng!”

      Hai tròng mắt của đong đầy nước mắt, chua xót, khuất nhục, thống hận, điên cuồng đan xen trong lòng , làm cả người run rẩy!

      Trình Dĩ Sênh hoàn toàn luống cuống, sắc mặt tái nhợt, gấp gáp đến độ tiến lên ôm lấy , ôm lấy thân thể mềm mại mong manh làm cho đau lòng, run giọng : “ phải như vậy…..Thiên Tuyết, em, thể có em ở bên cạnh !”

      Cả người của Dụ Thiên Tuyết lạnh như băng, dùng hết khí lực toàn thân giãy giụa.

      Dưới bầu trời đêm, Nam Cung Kình Hiên an tĩnh ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm đôi nam nữ dây dưa, sắc mặt càng lúc càng xanh mét, ngón trỏ thon dài cùng ngón cái chậm rãi vuốt ve nhau, từ từ dùng sức, cảm thấy từ trước tới giờ chưa từng có cảnh tượng nào chướng mắt đến như vậy.

      Hết chương 39


      Chương 40: Xem giải thích với như thế nào!


      Dưới bầu trời đêm, Nam Cung Kình Hiên an tĩnh ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm đôi nam nữ dây dưa, sắc mặt càng lúc càng xanh mét, ngón trỏ thon dài cùng ngón cái chậm rãi vuốt ve nhau, từ từ dùng sức, cảm thấy từ trước tới nay chưa từng có cảnh tượng nào chướng mắt đến như vậy.

      “Cầu xin em đừng rời xa , Thiên Tuyết!” Trình Dĩ Sênh kinh hãi ôm lấy : “ thể có em, làm tất cả đều là vì tương lai của chúng ta, em phải tin tưởng …..”

      tiếng ‘Chát’ giòn vang, bạt tai nóng rát đánh thẳng vào má của .

      “Cút xa chút, làm cho tôi ghê tởm!” Dụ Thiên Tuyết khàn khàn , đôi mắt trong suốt kịch liệt lay động, xong liền xoay người hối hả tránh ra.

      “Thiên Tuyết!” Trình Dĩ Sênh gầm tiếng muốn đuổi theo, nhưng biết làm sao khi dòng xe cộ bắt đầu lưu động, bị chiếc xe mạnh mẽ lao tới đành lui trở lại ven đường, chỉ có thể nhìn bóng dáng gầy gò của dần biến mất trong tầm mắt.

      Dụ Thiên Tuyết đứng trong ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn của nhà hàng, màn đêm tối đen tịch liêu, cố nén nước mắt thủy chung cũng để rớt xuống, chẳng qua là biết, chỗ dựa sau lưng và tình cảm năm năm vất vả tạo dựng, tựa như bức tường đất ầm ầm sụp đổ mất rồi.

      Mà trong chiếc Lamborghini xa hoa, Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng Trình Dĩ Sênh, thấp giọng mấy câu vào điện thoại di động, ngón tay thon dài nắm vô-lăng cấp tốc quay xe ngược lại, đôi mắt bình tĩnh lạnh thấu xương khiến người ta khiếp sợ!

      Phương hướng xe chạy tới ràng chính là nhà hàng, rất muốn biết, Dụ Thiên Tuyết này, sau khi nhìn thấy giải thích như thế nào!

      Ngón tay ưu nhã ve vuốt cánh môi, trong con mắt lãnh của Nam Cung Kình Hiên hờn giận.

      *****

      Nhà hàng.

      Hơi nóng tản ra từ đĩa bít-tết, rượu vang đỏ tinh khiết và thơm tho, cũng thể kích thích thị giác cùng thính giác của .

      Thấy bóng dáng mảnh khảnh của vào, Tâm Tâm mặc đồng phục bồi bàn chạy tới hỏi: “Thiên Tuyết, mình nghe cậu xin thôi việc á.....Cậu làm ở đây nữa sao?”

      Bàn tay bé lạnh buốt tiếp nhận cái đĩa, cả người giống như động vật bị mưa to xối ướt, đơn, trong suốt.

      Lông mi khẽ run, Dụ Thiên Tuyết ký tên mình lên bản giao ca, mặt tái nhợt cười cười: “Đúng vậy, về sau thể nghe mắng cùng với cậu nữa.”

      “Nhưng mà tại sao vậy? phải cậu là cậu thiếu tiền sao, tiền lương nơi này cao như vậy, việc làm cũng phải mệt lắm, cậu đâu mà tìm được việc làm như ở đây…..” Tâm Tâm thầm, đột nhiên hai mắt tỏa sáng: “Thiên Tuyết, phải là cậu tìm được kim chủ gì đó rồi chứ? !”

      có.” Thanh của Dụ Thiên Tuyết có hơi khàn, cười cười: “Về sau đành phải dựa vào chính mình.”

      Tâm Tâm càng lúc càng tò mò, vừa định gì đó cảm giác được di động của Thiên Tuyết đặt bàn rung, rướn đầu tới nhìn thoáng qua, ra cái tên: “Lam Úc, bạn của cậu à?”

      Trong lòng của Dụ Thiên Tuyết căng thẳng, khuôn mặt nhắn tái nhợt lập tức cầm lấy, bắt máy.

      “Bác sĩ Lam.”

      “Thiên Tuyết, em tới đây chuyến! Nhanh lên!” Thanh của Lam Úc hổn hển gấp gáp.

      Khuôn mặt nhắn của Dụ Thiên Tuyết càng thêm tái nhợt, cúp điện thoại di động, đầu ngón tay cởi dây buộc đồng phục bồi bàn phía sau cổ, có chút run rẩy đặt đĩa thức ăn vào trong tay Tâm Tâm: “Tâm Tâm làm phiền cậu…..Em mình đột nhiên có chuyện, mình muốn nhanh chóng đến đó!”

      biết Thiên Nhu xảy ra chuyện gì, nhưng nghe giọng của Lam Úc cũng đủ để khẩn trương!

      “Ừ được!” Tâm Tâm nhìn mặt mà chuyện, vội vàng nhận lấy đồng phục bồi bàn trong tay , đôi giày cao gót đưa ra tới cửa, cau mày cà nhắc kêu to: “Thiên Tuyết cậu chậm chút nha! Chú ý an toàn!”

      *****

      Đêm khuya tại viện điều dưỡng, tiếng máy móc tích tích vang lên thành đoàn.

      Trong đêm giá rét, bóng dáng mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết vô cùng đơn bạc, thế nhưng trán lại rỉ ra mồ hôi, đầu tiên là đến phòng bệnh nhìn chút, có bóng dáng của Thiên Nhu và Lam Úc liền chạy ra ngoài, qua hành lang đến căn phòng cấp cứu, lúc này mới cảm thấy ánh đèn nơi đây rất sáng, có tiếng động lớn rồi những thanh huyên náo từ trong phòng truyền tới.

      Hết chương 40

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 41: , chưa lần chịu nghe lời!


      Trong đêm giá rét, bóng dáng mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết vô cùng đơn bạc, thế nhưng trán lại rỉ ra mồ hôi, đầu tiên là đến phòng bệnh nhìn chút, có bóng dáng của Thiên Nhu và Lam Úc liền chạy ra ngoài, qua hành lang đến căn phòng cấp cứu, lúc này mới cảm thấy ánh đèn nơi đây rất sáng, có tiếng động lớn rồi những thanh huyên náo từ trong phòng truyền tới

      “Tiểu Nhu!”

      Sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, vừa chạy tới liền nhìn thấy giường bệnh được đẩy ra, băng gạc trắng muốt quấn quanh đôi mắt, trằn trọc ở giường bệnh, cắn môi rên khẽ.

      “Chị…..” Thanh của Thiên Nhu run run, mò mẫm cầm lấy bàn tay của Dụ Thiên Tuyết, giọng mà ràng cho biết: “Chị ơi, đau quá…..”

      Dụ Thiên Tuyết đau lòng xót dạ, vừa muốn gì đó hai vai bị giữ chặt, từ phía sau Lam Úc gấp gáp tiến tới, cúi đầu : “Thiên Tuyết, trước tiên buông tay để cho em ấy vào phòng, tôi từ từ với em..…”

      “Tại sao lại đau?” Hơi thở của Dụ Thiên Tuyết mong manh, đôi mắt trong suốt man mác sợ hãi, quay đầu lại nhìn Lam Úc: “ phải là chỉ có mắt nhìn thấy thôi sao? Tại sao lại đau?”

      “Thiên Tuyết…..” Lam Úc nghẹn giọng do dự, dùng sức xoay thân thể của lại kéo về phía sau: “Ngoan, trước tiên đừng động vào em ấy!”

      Trong khoảnh khắc khi còn hoảng hốt giường bệnh bị đẩy , khuôn mặt nhắn của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt nhìn giường bệnh càng lúc càng xa, trong lòng giống như là có đồ vật gì đó bị đoạt , vô ý thức bắt lấy tay áo Lam Úc, trong lòng hoang mang khủng hoảng.

      “Chuyện gì xảy ra? có thể cho tôi biết được chưa?” Ánh mắt của trong suốt, khuôn mặt nhắn thuần khiết có hương vị điềm đạm đáng .

      “Thiên Tuyết.” Lam Úc cúi đầu : “Em cần phải khổ cực kiếm tiền nữa…..Phẫu thuật của Thiên Nhu bị hủy bỏ, cần tiếp tục.”

      Toàn thân Dụ Thiên Tuyết bất động, khuôn mặt nhắn càng tái nhợt hơn: “Tại sao? có ý gì?”

      Dưới ánh đèn, khuôn mặt ôn nhã tuấn dật của Lam Úc trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nhìn về phía , tiếng trầm thấp như phát ra từ địa ngục, lại ôn nhu nhàng như tiếng nhạc, an ủi: “Thiên Tuyết, tháng trước đôi mắt của em ấy chuyển biến xấu , đến giai đoạn này dù có giác mạc cũng còn biện pháp…..”

      Lam Úc tiến đến gần , trong ánh mắt thâm thúy chỉ còn lại tro tàn: “Xin lỗi Thiên Tuyết, chúng tôi trì hoãn quá lâu.”

      “Em ấy vĩnh viễn thể nhìn thấy nữa.” cúi đầu, trọn câu cuối cùng.

      giây kia, Dụ Thiên Tuyết thực kinh sợ và khủng hoảng! Khuôn mặt nhắn trở nên trắng bệch sau khi nghe cái tin khủng khiếp này, suýt nữa đứng vững, tay vịn vào vách tường mới miễn cưỡng ổn định thân thể, toàn thân đều lạnh buốt.
      *****

      Thời điểm đến viện điều dưỡng là đêm khuya.

      Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên cao lớn rắn rỏi đứng dựa vào xe, đợi suốt hai giờ rồi mà vẫn chưa thấy Dụ Thiên Tuyết ra.

      Sương mù lượn lờ, những ngón tay thon dài co lại rồi nắm chặt, hai đầu lông mày chau lại vì tức giận, tên Trình Dĩ Sênh kia đêm nay chạy thoát, cũng thuận lợi tìm được Dạ Hi, chỉ còn lại Dụ Thiên Tuyết!

      Ngón tay lần thứ hai bóp huyệt thái dương, trời rất khuya, gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên trong sương mù càng lúc càng xanh mét.

      chưa từng chờ đợi người phụ nữ nào trong thời gian dài như vậy!

      Tàn thuốc bị hung hăng giẫm tắt dưới đất, nhấc chân vào viện điều dưỡng.

      Quả nhiên.....

      ban công, bóng dáng mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết dựa vào lan can, gió đêm thổi tung mái tóc cách mất trật tự.

      Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên nheo lại, tới sau lưng , hai tay chống hai bên người , dùng tư thế kiêu căng vây vào trong ngực, cúi đầu : “Gặp lại người tình cũ vui vẻ ? Hả?”

      Thanh của tràn ngập nguy hiểm, sống lưng của Dụ Thiên Tuyết chợt lạnh buốt, nghiêng đầu liền nhìn thấy gương mặt hồn bất tán.

      Giờ phút này, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của tái nhợt đến nỗi làm cho người ta sợ hãi.

      phải bắt được người rồi sao? Còn muốn thế nào nữa?” Tiếng khàn khàn, ánh mắt trong suốt vẫn hàm chứa quật cường.

      xem?” Nam Cung Kình Hiên nghiến răng ra ba chữ, đột nhiên xoay thân thể của lại, đè ép lên người hơi thở trực tiếp phả vào gương mặt : “Nếu như tôi theo chân đến nhà hàng, ngoan ngoãn cho tôi biết hành tung của Trình Dĩ Sênh sao! , chưa lần chịu nghe lời!”

      “…..” Dụ Thiên Tuyết cảm giác được cánh tay giam cầm thắt lưng của mình, vừa ngước lên liền bị hơi thở của phả vào mặt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đưa tay đẩy thân hình cao lớn của : “ lui về phía sau chút, còn nữa, đừng ôm tôi.”

      Hết chương 41

      Chương 42: Đều là tại !


      Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đen xuống, cảm giác được bàn tay bé của chống đỡ ngực mình, chứng tỏ trong lòng ghét tới gần mình đến như thế nào, đôi mắt rét lạnh, cánh tay cứng như sắt càng siết chặt vòng eo nhắn của để thân thể cả hai dán sát vào nhau hơn.

      Bao gồm cả khuôn ngực đẫy đà mềm mại của , cũng dán sát cùng thân thể hề có khoảng cách.

      “Tôi buông….. thế nào?” hạ thấp giọng, đôi mắt thâm thúy lạnh như băng chứa đựng tức giận, mặt kề sát mặt .

      Toàn thân Dụ Thiên Tuyết phát run, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

      “…..Cách tôi xa chút.” buông tha cho cánh môi bị mình cắn đến trắng bệch, giọng run run.

      “Ha…..” Nam Cung Kình Hiên bỗng nở nụ cười trào phúng, gương mặt tuấn tú là vẻ kiêu căng và phách lối trước sau như : “ phải tôi với rồi sao? Được tôi đụng chạm là vinh hạnh của !”

      luôn luôn thô bạo, giờ phút này cánh tay nắm chặt eo làm cho vô cùng đau đớn, Dụ Thiên Tuyết vẫn nhìn chằm chằm, trong mắt lên kháng cự.

      “Vinh hạnh? Nam Cung Kình Hiên, tôi nên cảm tạ hay sao? Cảm tạ liên tục quấn lấy tôi, khi dễ tôi, ép tôi còn đường để ! Tôi có chỗ nào có lỗi với , cho tôi biết! có thể trả thù tôi, có thể ức hiếp tôi, có thể khiến cho tôi sống bằng chết cũng sao, tôi quan tâm! Nhưng Thiên Nhu có chọc gì tới ? !”

      Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, cả người run rẩy.

      Nam Cung Kình Hiên nghe xong cũng có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy vô tội, chẳng qua là muốn chinh phục mà thôi! ở trong ngực , dán sát như vậy, ngoại trừ ánh mắt thống hận và chán ghét còn gì khác nữa hay sao!

      Gương mặt tuấn tú hơi giận, lạnh nhạt châm biếm: “Tất cả là do ban tặng! Dụ Thiên Tuyết, chỉ cần ngoan ngoãn chút tôi cũng đối xử với như vậy! Tôi có thể cho biết, Trình Dĩ Sênh giờ rơi vào trong tay tôi, cũng giống như vậy thể trốn thoát! Về phần em , hừ.” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, thái độ kiêu ngạo, trong đôi mắt tràn đầy khinh miệt: “ ấy thế nào? Mù? Chết rồi? Chưa chết đừng tìm tôi gây chuyện!”

      Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt nhìn , dường như phải nhìn con người, mà là nhìn ác ma!

      “Buông tôi ra…..” Bi thống ủy khuất ngập trời làm cho mất khí lực, Dụ Thiên Tuyết giãy giụa mất khống chế gào thét: “ buông tôi ra!”

      “Đáng chết…..” Nam Cung Kình Hiên bị động tác kịch liệt của làm cho trở tay kịp, gương mặt xanh mét kéo vào trong lòng, thân thể cảm giác được đau đớn và khoái cảm đồng thời xông tới, chịu nổi này cứ giãy giụa kháng cự ở trong lòng mình, rống to: “ còn tiếp tục giãy giụa nữa coi chừng tôi cường bạo !”

      Tiếng rống nổi điên của làm Dụ Thiên Tuyết chấn kinh đứng nguyên tại chỗ, nhưng vì uất ức và đau buồn dồn nén trong lòng quá lâu, giờ đây tất cả như vỡ òa: “Khốn kiếp, tôi hận ! có biết em ấy thể nhìn thấy được nữa , em ấy mù em ấy mù rồi! hài lòng chưa? Đều là tại ! Cũng bởi vì cướp giác mạc của em ấy, có biết đó là cơ hội cuối cùng của em ấy hay , có biết hay ! !”

      vừa khóc, vừa dùng hết hơi sức liều mạng đánh đấm người đàn ông trước mặt.

      “Á.....!” mặt Nam Cung Kình Hiên bị cào chảy máu, bén nhọn đau nhức, gương mặt tuấn tú vội vàng nghiêng qua bên, gầm : “Đủ rồi! Dụ Thiên Tuyết dừng tay cho tôi!”

      Dụ Thiên Tuyết chút để ý tới lời uy hiếp của , liều mạng đánh đấm, khóc la, đau thương.

      “Tôi đồng ý với mẹ chăm sóc cho em ấy tốt..… Em ấy chỉ mới 17 tuổi, về sau em ấy phải làm thế nào bây giờ! Nam Cung Kình Hiên, tôi hận ! Tôi hận …..” Ủy khuất và thống hận tràn ngập trong lòng, vào thời phút này đều phát tiết ra ngoài.

      Nam Cung Kình Hiên nhíu mày hơi khiếp sợ, muốn chỉ vì quyết định của mình lại tạo thành hậu quả như thế, bàn tay phải dùng lực liền bắt được cái cổ tay của , nhưng cũng ngăn cản được cánh tay kia, gương mặt tuấn tú của tức khắc bị tát mạnh mẽ!

      “Á.....” Toàn thân của Nam Cung Kình Hiên đều bị điên cuồng đánh đấm tới tấp, thầm nguyền rủa “Đáng chết” rồi túm chặt hông của ép dựa vào thành lan can, ngửa đầu, tay nâng lên đặt ngồi lên thành lan can!

      Hết chương 42

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 43: Chính có tỉnh, đừng trách tôi


      Dụ Thiên Tuyết hét lên tiếng, cảm giác lơ lửng chơi vơi giữa bầu trời đêm làm cho trái tim tan nát của lại bị thương nặng thêm lần nữa.

      Cuối cùng Nam Cung Kình Hiên có thể thở ra hơi, gương mặt tuấn tú lạnh lùng chăm chú nhìn nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhắn: “ mà còn khóc lóc om sòm, tôi trực tiếp quăng xuống từ nơi này!”

      Tay của Dụ Thiên Tuyết gắt gao nắm chặt lan can, lại bị hung hăng gỡ ra nắm vào trong tay mình, khiến cho trở thành điểm bám víu duy nhất của .

      “…..” dần lấy lại bình tĩnh - ý thức trở về đại não, nước mắt vẫn đong đầy ấm nóng, mái tóc mềm mại bị gió thổi bay tán loạn tạo nên cảnh tượng tuyệt đẹp mà thê lương: “Nam Cung Kình Hiên…..Tôi hận , tôi hận thể giết chết ! !”

      “Ha ha…..” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, buông tay của ra: “Tốt, tới giết tôi !”

      “A.....! !” Dụ Thiên Tuyết hét lên tiếng níu lấy tây trang của , bị dọa sợ đến mức nước mắt lại trào ra lần nữa chảy đầy khuôn mặt nhắn tái nhợt: “Đừng làm tôi sợ…..Tôi sợ độ cao, tôi sợ độ cao! !”

      Nam Cung Kình Hiên cực kỳ hưởng thụ giây phút ngắn ngủi chịu khuất phục, đôi mắt sâu kiêu căng khẽ nheo lại, chậm rãi bước tới ôm lấy , ôm đặt xuống, nắm chặt tay của tránh cho nổi điên lần nữa, thấp giọng tà mị : “Sớm ngoan ngoãn như vậy phải tốt , hửm?”

      Hai chân của Dụ Thiên Tuyết mềm nhũn, thống hận bản thân yếu đuối, cắn môi, nước mắt lớn như hạt đậu tràn mi, thấm ướt áo sơ mi bên trong tây trang của .
      “Tôi hận …..Tôi hận tôi hận ! !” khàn giọng kêu lên, bị giam cầm trong lòng thể động đậy dù chỉ chút, cổ tay trắng noãn bị bàn tay siết chặt, toàn thân run rẩy ngớt.

      Nam Cung Kình Hiên chỉ coi như phát tiết chút tức giận còn sót lại, chịu đựng vết thương mặt bị chảy máu đau xót, đợi khóc xong.

      “Được rồi! Còn khóc nữa tôi đảm bảo dù ngã xuống tôi cũng quan tâm!” Rốt cuộc nhịn được, lạnh giọng khiển trách!

      Dụ Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, đôi môi chút huyết sắc giật giật như muốn cái gì, nhưng trước mặt bỗng tối sầm, ngửa đầu vô lực ngã trong lòng , đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên buồn bã, vội vàng đưa tay giữ chặt thân thể trượt xuống của .

      Ngất ?

      Nam Cung Kình Hiên nhíu hai hàng mày tuấn dật, trong khoảng cách gần gũi như vậy, chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn của , tái nhợt, nước mắt chảy đầy mặt.

      đích có tàn nhẫn chút, chẳng qua là ngẫm nghĩ lại.....Em luôn miệng nhắc tới kia, còn nhìn thấy nữa sao?

      Quỷ thần xui khiến, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua tia sáng quỷ dị, cúi người bồng lên, đến nỗi cảm thấy sức nặng, tựa như lông vũ.

      Trong màn đêm tối đen như mực, người đàn ông cao lớn rắn rỏi mở cửa xe, ôm hôn mê đặt vào ghế phụ, vô ý thức vén những sợi tóc rối mặt , giúp nịt chặt dây an toàn, cài khóa tại bên hông mảnh khảnh chưa đầy nắm tay của .

      “Tôi là trúng tà mới mang …..” Thủy triều gợn sóng trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên, cúi đầu xong, đứng dậy đóng cửa xe.

      Lam Úc quan sát ghi chép số liệu giờ đây mới lặng lẽ rời khỏi phòng, giờ Thiên Nhu còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cho nên liên tục nhíu mày dám thêm điều gì, đến khi ra ngoài mới thở dài hơi, ánh mắt nhìn về phía ban công lại ngoài ý muốn phát bóng dáng mảnh khảnh yếu đuối kia còn đứng ở nơi đó.

      “Thiên Tuyết!” khẽ gọi, nóng lòng chạy tới nhìn bốn phía đều thấy .

      Hạ tầm mắt nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy chiếc xe đen bóng lướt qua tạo thành đường vòng cung ưu nhã, nghênh ngang rời .

      *****

      Biệt thự nhà Nam Cung.

      Kiến trúc xa hoa như cung điện, người đàn ông tuấn mỹ như thiên thần từ trong xe bước ra, sắc mặt phức tạp ôm từ ghế phụ ra, mặc dù thần sắc kiên nhẫn nhưng động tác lại theo bản năng vô cùng cẩn thận.

      “Là chính có tỉnh…..Đừng trách tôi.” Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lên khát vọng, vầng trán kiêu căng tỏa hàn khí ra bốn phía, chế trụ vòng eo mềm mại, kề sát mặt cảm nhận được hô hấp yếu ớt, ám ách câu.
      Hết chương


      Chương 44: Ngọn lửa thiêu đốt trong thân thể


      Tất cả mọi người trong biệt thự đều khiếp sợ, nhưng bởi vì sắc mặt khó coi của Nam Cung Kình Hiên mà câm như hến.

      Ma xui quỷ khiến thế nào mà ôm thẳng về phòng của mình, đặt thân thể mềm mại xương của lên giường, Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, chưa từng thử qua tư vị ôm ấp phụ nữ, thân thể mềm mại ở trong ngực , giống như bảo bối trân ái cần thương che chở, ngón tay ưu nhã gạt những sợi tóc rơi trán , chạm vào làn da lạnh buốt.

      Nước mắt của vẫn còn đọng lại mặt.

      Nam Cung Kình Hiên cúi đầu, nghe theo ý nguyện của mình hôn lên chiếc cằm trắng mềm của .

      Đầu lưỡi nóng bỏng rốt cuộc nếm được nước mắt của , quả nhiên là chát, vừa nghĩ tới hình ảnh bi thương rơi nước mắt của , Nam Cung Kình Hiên lại chậm rãi chau mày, vừa mâu thuẫn vừa đau lòng, tay ôm chặt eo , tay còn lại dùng sức xé rách áo sơ mi của .

      “Cùng tôi đấu cái gì? đấu thắng sao?..…” tức giận lẩm bẩm, hơi thở nóng bỏng phả mặt .
      Trong hôn mê Dụ Thiên Tuyết ‘Ưm’ tiếng, khó chịu trằn trọc.

      Ánh mắt thâm thúy nhìn đôi môi đỏ mọng của , nhớ tới hương vị mỗi lần cường hôn , Nam Cung Kình Hiên nheo mắt, thuận tay nâng vòng eo mảnh khảnh của lên để cho nằm thẳng lại, tháo dây cột tóc của ra, mái tóc đen óng mượt xõa tán loạn gối đầu xốp mềm.

      đẹp đến rung động lòng người.

      Nâng mặt lên, Nam Cung Kình Hiên nhàng hôn, mềm mại bao trùm, ngậm mút, lại nhịn được càng muốn hôn sâu hơn.

      Cái miệng ngọt ngào yếu ớt hít thở, cau mày cướp đoạt, trằn trọc hôn sâu, nằm ở bên dưới Dụ Thiên Tuyết hô hấp thông, ngón tay tái nhợt chậm rãi nắm chặt drap giường, động tác của Nam Cung Kình Hiên lại càng bộc phát cuồng dã, gặm cắn môi dưới của , bàn tay từ sau lưng mềm nhẵn thăm dò vào, cởi bỏ áo ngực, từng cái nút bung ra, để lộ đường cong ưu nhã phong tình bị che giấu dưới lớp quần áo.

      Nhuyễn ngọc trong tay, dùng sức nắm bóp xoa nắn, lửa dục dâng cao!

      “..…” Trong giấc mộng Dụ Thiên Tuyết cảm thấy đau đớn, rên khẽ lại bị hung hăng hôn lên cánh môi hơi sưng đỏ.

      muốn đè nén khát vọng mãnh liệt của bản thân nữa, ngón tay thon dài của Nam Cung Kình Hiên mạnh mẽ kéo cà vạt của mình, quyết định phát tiết dục vọng đè nén quá lâu, từng nút áo sơ mi được mở ra, lồng ngực tinh tráng của chảy đầy mồ hôi.

      nặng nề đè ép, hô hấp nặng nhọc, hôn lên bầu ngực mẫn cảm trắng như tuyết của .

      Dụ Thiên Tuyết ngửa đầu than tiếng, cả người run rẩy nghiêng mặt sang bên, tay nắm chặt drap giường: “Dĩ Sênh..…”

      Toàn thân Nam Cung Kình Hiên chấn động!

      Giống như bị chậu nước lạnh như băng dội xuống đầu, thân hình cao lớn cứng ngắc trong giây lát, trong đôi mắt thâm thúy nổi đầy tơ máu.

      Trong giấc mộng hoan ái, vậy mà chỉ nghĩ đến Trình Dĩ Sênh?

      Giật mình cái, Nam Cung Kình Hiên cảm giác mình quả thực là điên rồi, này cùng Trình Dĩ Sênh ở chung chỗ năm năm, giữa bọn họ có gì xảy ra sao?

      Nghĩ đến liều mạng bi thương chống cự lại mình nhưng lại ngoan ngoãn nhu thuận rên rĩ thừa hoan trong lòng Trình Dĩ Sênh, gương mặt tuấn tú lập tức đen sì, nghiêng đầu khẽ nguyền rủa tiếng “Đáng chết!”, lật người đứng dậy, hung dữ nhìn chằm chằm .

      Nếu như tỉnh, nhất định bóp chết !

      Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, Nam Cung Kình Hiên có chút trở tay kịp, trong đêm tối, vẻ mặt vẫn kiêu căng lạnh lùng trước sau như , nhìn sắc mặt tái nhợt của lâu lại bắt đầu cảm thấy đau lòng….. tên Tiểu Nhu, nhìn thấy nữa sao?

      hít sâu hơi đứng dậy, kéo drap giường qua vứt xuống người , tránh để nhìn thêm chút nữa lại nhịn được mà cưỡng bức , đôi mắt lạnh lùng thoáng lên tia sáng, nhặt điện thoại di động bên cạnh lên, bấm dãy số, giọng khàn khàn dặn dò mấy câu.

      Cúp điện thoại di động, lửa nóng trong thân thể ngược lại càng bùng cháy hừng hực.

      Hết chương 44

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :