1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con - Cận Niên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 25: Muốn cho nếm thử mùi vị này


      Trong lòng của Dụ thiên Tuyết vô cùng khẩn trương, té ngã ghế phụ, cau mày ngồi dậy liều mạng vỗ cửa xe, nhưng bị đóng lại rồi.

      .....Mở cửa! Nam Cung Kình Hiên, mở cửa ra!” Rất nhanh, bàn tay bé của Dụ Thiên Tuyết cầm tay nắm cửa, dùng sức mở ra, khuôn mặt nhắn đỏ bừng vì căng thẳng.

      Chăm chú nhìn đôi mắt trong suốt quật cường của , sắc mặt giận dữ của Nam Cung Kình Hiên trở nên xanh mét, vòng qua xe ngồi vào ghế lái, nhấn ga phóng nhanh về phía trước.

      Dụ Thiên Tuyết vẫn chưa cài dây an toàn, lúc chiếc Lamborghini lao bị nhào tới phía trước suýt đụng mặt vào kiếng xe, kêu lên tiếng đưa tay chống đỡ, vội vàng túm lấy hai bên thành ghế.

      Trong lòng bỗng cảm thấy nguy hiểm, bắt đầu lo sợ, nhìn gò má của cả người cũng phát rét lạnh.

      đưa tôi đâu? !” Thanh của cũng run run.

      “Ngoan ngoãn ngồi yên, bằng tôi đảm bảo kích động mà bóp chết !” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng .

      .....” Khuôn mặt nhắn của Dụ Thiên Tuyết lúc trắng lúc hồng, sợ hãi và chua xót đan xen trong lòng, hít thở , giọng giải thích: “Nam Cung Kình Hiên, phải là tôi .....”

      Giờ phút này, cơn giận lên đến đỉnh điểm, hung hăng ngoặt tay lái quẹo xe cái, thân thể của Dụ Thiên Tuyết bị va mạnh vào sườn xe, đầu cũng bị đụng mạnh ‘Cốp!’ vào cửa kính xe!


      “A!” Mắt của Dụ Thiên Tuyết nhất thời nổ đom đóm.

      Đau quá..... cau mày cắn môi, gắt gao che bên đầu, cuộn mình ở trong chỗ ngồi.

      Nam Cung Kình Hiên nghe được tiếng kêu của , thanh đau đớn, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo tức thời bị thu hút, nhìn thấy gương mặt nhắn của nhăn lại thoáng chốc chợt đau lòng, nhưng ngay sau đó chỉ vì câu của mà tan thành mây khói.

      “Nam Cung Kình Hiên, quả khốn kiếp!” Dụ Thiên Tuyết bật thốt ra, lửa giận bốc lên, đôi mắt trong suốt lộ ra uất ức.

      Nhất thời, Nam Cung Kình Hiên nhớ tới tờ báo sáng nay, đó tràn đầy hình ảnh Dạ Hi trẻ trung ngọt ngào, khắp nơi đều là những tiếng mắng chửi ‘Phóng đãng’ ‘Dâm phụ’, trẻ tuổi xinh đẹp như thế lại bị người ta ghét bỏ bôi nhọ, nháy mắt, trong lòng lại bị lửa giận kích thích, cánh tay ưu nhã chuyển vô lăng tiếp tục lái xe, lạnh lùng : “Vậy sao? Tôi còn có thể khốn kiếp hơn nữa!”

      Chiếc Lamborghini màu đen đột nhiên dừng lại trước tòa nhà!

      Dụ Thiên Tuyết nắm chặt dây an toàn mới bị nhào tới trước, dây an toàn thít chặt khiến hô hấp của căng lên, đến lúc nặng nề ngã trở lại chỗ ngồi, tòa nhà ngoài cửa xe lại làm nín thở, cả người cũng trở nên khẩn trương.

      ..... đưa tới đây làm gì?

      “Xuống!” Nam Cung Kình Hiên mở cửa xe, cúi đầu mở dây an toàn cho , trực tiếp kéo ra ngoài.

      Động tác vẫn thô lỗ như cũ, Dụ Thiên Tuyết lại có thời gian để ý tới cánh tay bị trật khớp đau đớn, gương mặt nhắn tái nhợt nhìn vào mắt , giọng run run: “Nam Cung Kình Hiên, rốt cuộc muốn làm gì?”

      “Để cho cũng nếm thử mùi vị này chút!” Thanh giận dữ của vang lên bên tai : “Tôi cảnh cáo từ trước, Dạ Hi là đứa em mà tôi thương nhất, Dụ Thiên Tuyết, dám quên, tôi để cho cả đời phải nhớ! Cả đời cũng dám nghe lời tôi!”

      Dụ Thiên Tuyết mất hơi sức chuyện, trong lúc bị lôi kéo lên lầu, đầu óc của xoay mòng mòng, sợ hãi, suy đoán, dám bước tới! Nam Cung Kình Hiên mang đến.....Lại là viện điều dưỡng mà Thiên Nhu điều trị!

      “Thiên Tuyết?” Lam Úc thấy xuất ở viện điều dưỡng vào giờ này kinh ngạc kêu, nhưng càng khiến ngạc nhiên hơn chính là bị người đàn ông cao lớn mạnh mẽ lôi kéo, thân thể cao to của người đàn ông càng làm nổi bật bóng dáng mảnh khảnh yếu đuối của .

      Tầm mắt của Dụ Thiên Tuyết nhìn sang, ánh mắt mơ hồ hoảng hốt rơi vào người Lam Úc.

      “Bác sĩ Lam.....” run rẩy kêu lên.

      Hết chương 25

      Chương 26: có trái tim sao? có nhân tính sao!


      cái chớp mắt tiếp theo, sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên trầm xuống, mạnh mẽ lôi kéo đến trước ngực mình, dường như chỉ cần dùng thêm chút sức lực là có thể nhấc bổng lên, nặng nề đẩy cửa phòng làm việc của viện trưởng vào.

      Lam Úc tức khắc căng thẳng trong lòng, biết chuyện gì xảy ra, vội vàng vào theo.

      Viện trưởng cúi đầu viết bản kế hoạch bàn làm việc, vừa thấy tới, vội vàng đứng dậy nghênh đón, hết sức lo sợ: “Nam Cung thiếu gia? Nam Cung thiếu gia sao cậu có thời gian rảnh mà tới đây?! Có chuyện gì gọi điện là được rồi, cậu..…”

      “Ở đây có bệnh nhân tên là Dụ Thiên Nhu đúng ?” Nam Cung Kình Hiên ngạo mạn, thái độ lạnh như băng khiến trong lòng người ta phát rét.

      “Ách..…” Viện trưởng toát mồ hôi: “Dạ dạ dạ, có bệnh nhân tên này….. Tiểu Úc! Cậu còn thất thần cái gì, mau rót nước mời Nam Cung thiếu gia! !”

      cần!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng ngắt lời, hai cánh tay chậm rãi nghiêm túc chống bàn làm việc, sát khí tràn ngập: “Ngày hôm qua tôi hỏi thăm tình huống nơi này, cũng nghe nơi đây có quan hệ hợp tác cùng với bệnh viện cao cấp nhất của Lý Thị..… ấy cần ghép giác mạc phải ?.....Hả…..”

      Đôi mắt như mắt chim ưng săn mồi từ từ quay sang nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch của bên cạnh, chậm rãi, từng chữ từng chữ ràng: “Bất kể bao nhiêu tiền, tôi mua lại hết! Bắt đầu từ hôm nay, nếu bệnh viện còn dám cung cấp giác mạc cho bệnh nhân này, tôi, Nam Cung Kình Hiên bảo đảm khiến cho bệnh viện ngóc đầu lên được….. Nghe hiểu chứ? !”

      tiếng sét ầm ầm nổ tung ở trong phòng làm việc nho , Dụ Thiên Tuyết cảm thấy cả bầu trời chấn động đổ ập xuống đầu mình.

      Viện trưởng cả kinh ra lời, ngay cả Lam Úc cũng tưởng tượng nổi, trong mắt cũng đều là khiếp sợ.

      “Nam Cung Kình Hiên, đùa phải ?” Bộ dáng của Dụ Thiên Tuyết như con vật bị mưa to xối ướt đẫm, giọng run run hướng về chứng thực.

      “Nhìn tôi giống như đùa giỡn với sao?” tới quan sát , trong mắt tràn đầy lãnh: “Dụ Thiên Tuyết, trừng phạt này có đủ nặng hay ? Có đủ để cho thành chút? đủ, tôi còn có thể ác hơn nữa!”

      Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết tràn đầy sương mù nhìn , chua xót cùng đau lòng bức tới cực điểm!

      “Khốn khiếp… Nam Cung Kình Hiên, tên khốn khiếp này!” Tay run rẩy nắm chồng tài liệu bàn lên, hung hăng đập vào mặt , thanh gào thét: “ có biết hay , giác mạc quan trọng với tôi biết bao nhiêu! Thiên Nhu ba năm nhìn thấy gì, còn kéo dài em ấy cả đời nhìn thấy! có trái tim sao! có nhân tính sao! !”

      Toàn thân run rẩy, trong thanh kèm theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, cả người hoàn toàn suy sụp!

      Tài liệu đập thẳng vào gương mặt tuấn tú, sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng xanh mét, trong lúc hỗn loạn hung hăng nắm lấy cổ tay của kéo đến trước mặt: “Tôi để cho em chết bàn phẫu thuật là nhân từ lắm rồi! còn khóc lóc om sòm nữa thử xem!”

      Nháy mắt tiếp theo, tiếng thét chói tai từ trong miệng phát ra, ra sức liều mạng giãy dụa.

      cần nữa! Cút!” Dụ Thiên Tuyết lắc đầu kêu gào, bất chấp cổ tay bị bầm đỏ hung hăng giãy giụa: “ kiện kia phải do tôi làm, tại sao lại đối xử với tôi như vậy! Tôi hận ! !”

      có tư cách gì hận tôi!” Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên rét lạnh, tiến tới gần mặt của , bị lời của kích động càng thêm tức giận: “Tôi sớm cảnh cáo đừng có chọc tới tôi! Danh dự nhà Nam Cung so với sinh mạng hạ tiện quan trọng hơn nhiều!”

      Nhất thời, trong lòng Dụ Thiên Tuyết cảm thấy nhục nhã, nhớ tới khuôn mặt nhu thuận bị quấn băng gạt dày của Thiên Nhu, cánh tay còn lại vẫn còn đủ lực, chút lưu tình, tiếng ‘Chát’ nặng nề tát vào mặt người đàn ông!

      Hết chương 26

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 27: Nhớ kỹ, đừng chọc giận tôi nữa


      Sau cái tát tai giòn vang, ánh mắt của cũng vô cùng nhức nhối và tức giận!

      có thể nhục mạ tôi, nhưng tại sao ở trước mặt tôi nhục mạ Thiên Nhu! !” lớn tiếng: “Em ấy nợ !”

      Trong giọng nghẹn ngào, mềm yếu nhưng quật cường, cho phép xâm phạm tự tôn của mình.

      Rung động trong lòng Nam Cung Kình Hiên vượt xa tưởng tượng của chính mình, lớn như vậy cũng chưa từng có người phụ nữ nào dám đánh bạt tai, chi tới người bình thường thấp hèn như !

      chút suy nghĩ, giơ tay ‘Chát!’, cái tát ác liệt hơn giáng xuống má Dụ Thiên Tuyết!

      Khuôn mặt nhắn trắng nõn tức khắc phiếm hồng, dấu bàn tay hằn ràng, thanh vang dội chấn động làm lỗ tai của cũng phát run, cố chấp cùng kiên trì của đều bị người ta hung hăng dẫm đạp dưới chân, nước mắt nóng hổi tràn mi, lớn tiếng gào thét: “Buông tôi ra! Nam Cung Kình Hiên, nếu tôi liều mạng với ! !”

      sụp đổ, nhưng vẫn như cũ yếu ớt mà quật cường, cả người đều là gai nhọn.
      Nam Cung Kình Hiên biết chính mình vừa rồi đến tột cùng dùng bao nhiêu sức lực, đôi môi mỏng mím chặt, nhìn bóng dáng mỏng manh của , trong lòng mơ hồ tức giận cùng đau lòng đan xen.

      muốn làm gì!” Lam Úc gầm tiếng, tiến lên bảo vệ Dụ Thiên Tuyết, nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên.

      Từ lúc nhìn thấy Thiên Tuyết cùng người đàn ông này dây dưa, trong lòng cũng biết người đàn ông này chính là Nam Cung thiếu gia lãnh khốc vô tình lại thủ đoạn tàn nhẫn trong truyền thuyết.....Người thừa kế duy nhất của gia tộc Nam Cung. có quyền thế và địa vị gì, cũng chỉ là dựa vào quan hệ mới có thể giúp chị em Thiên Tuyết Thiên Nhu có được giác mạc quý báo kia, nhưng ngờ, loại người giàu có này cư nhiên khinh người quá đáng!

      Ánh mắt sắc bén băng giá của Nam Cung Kình Hiên quét qua Lam Úc, tràn đầy lạnh lùng và khinh thường.

      “Cút ngay!” Nam Cung Kình Hiên khẽ quát tiếng, cánh tay dài hung hăng hất người đàn ông cản trở trước mắt qua bên, thong thả về phía Dụ Thiên Tuyết đứng sau lưng , đôi mắt kiêu căng tiến tới gần khuôn mặt nhắn của : “Nhớ kỹ cho tôi, đây là kết quả dám chọc giận tôi! Nếu còn có lần sau, tôi để chính trực tiếp tới gánh chịu hậu quả!”

      Khuôn mặt nhắn tái nhợt, nước mắt rơi thành dòng, bộ dáng hoảng hốt khiến người khác nhìn vào cũng thấy đau lòng.

      “Cút xa chút, làm tôi ghê tởm! !” Dụ Thiên Tuyết đè nén nước mắt, ngẩng khuôn mặt sưng đỏ còn in dấu bàn tay hét thẳng vào mặt .

      Lại lần nữa, Nam Cung Kình Hiên hận đến cắn chặt hàm răng: “Có ghê tởm cũng phải nhìn tôi, buổi chiều tiếp tục làm! đến, nhất định phải chết!”

      hung tợn bỏ lại câu, thân thể cao ngất đứng thẳng, đạp cước vào cái ghế bên cạnh, dứt khoát ra cửa, cái ghế đáng thương văng vào vách tường, suýt nữa vỡ tan tành.

      “Tên khốn kiếp này…..” Lam Úc cắn răng, quăng văn kiện trong tay muốn lao theo.

      “Lam Úc!” Viện trưởng gầm tiếng ngăn lại: “Đừng gây thêm chuyện cho tôi nữa! Cậu biết đó là ai ? !”

      “Là ai cũng thể khi dễ người như vậy! Viện trưởng, ông cũng thấy phải ? ! Chuyện vừa rồi, quả chính là quá hoang đường vô lý! Viện trưởng, ông cho tôi biết, giác mạc dành cho Thiên Nhu vẫn còn ở đây phải ? câu của người kia căn bản có tác dụng gì, có phải hay ! !” Hai tay của Lam Úc chống bàn ép hỏi, gương mặt vốn ôn hòa cũng bởi vì nổi giận mà đỏ lên.

      Viện trưởng quét mắt nhìn nam nữ trong phòng làm việc, khoát khoát tay: “ ra ngoài .”

      “Viện trưởng!” Lam Úc lập tức hiểu được ý ông, nhíu mày kêu lên.

      Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe ra ý tứ của viện trưởng, run rẩy xoa cổ tay của mình, vẫn còn lưu lại ít dấu hồng, thấy người đàn ông kia vừa rồi bạo lực cỡ nào, hai hàng mi rũ xuống, vốn muốn để cho chính mình nhớ lại chuyện vừa rồi, nhưng còn cách nào, tại biết giác mạc thay cho Thiên Nhu còn! Chỉ vì câu của người đàn ông kia, tất cả hi vọng của , cũng còn nữa!

      Hết chương 27

      Chương 28: Mất con mắt, có nghĩa như thế nào?


      đủ dũng khí để tiếp tục nghe Lam Úc và viện trưởng chuyện, hít sâu hơi ra cửa, trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, cuối cùng nhịn được nữa, nước mắt liền rơi như mưa.

      *****

      Gió nhàng thổi phất qua gò má, ánh mặt trời chiếu sáng lướt qua làn da phấn hồng.

      Mái tóc dài xốc xếch bay bay trong gió, Dụ Thiên Tuyết ngừng lấy tay gạt tóc qua bên, thân thể dựa vào ban công, khuôn mặt nhắn trắng nõn vẫn còn in dấu tay.

      “Em mới vừa thăm Thiên Nhu?” Lam Úc ổn định lại tâm trạng, cẩn thận hỏi.

      Dụ Thiên Tuyết gật gật đầu.

      “Thiên Tuyết, em có thể cho tôi biết thế nào em lại chọc tới người nhà Nam Cung hay ? Bên trong nhất định có chuyện gì đó em thể cho tôi biết, đúng hay ?” cau mày, nhịn được hỏi.

      Đầu óc của Dụ Thiên Tuyết hỗn loạn, đôi môi đào hơi hé mở, chỉ câu khiến cho Lam Úc vô cùng kinh ngạc.

      “Nếu như chúng tôi được cung cấp giác mạc, vậy dùng của tôi có được ?”

      Lam Úc cả kinh, giây sau mới hiểu được ý , cả người chấn động đứng nguyên tại chỗ: “Thiên Tuyết, em cái gì? !”

      xoay mặt , đôi mắt trong suốt lộ bi thương đau đớn, nhưng vẫn trong vắt như nước, nghiêm túc đến mức khiến cho người ta đành lòng tổn thương: “Tôi , nếu như có bệnh viện nào chịu cung cấp giác mạc cho chúng tôi, vậy có thể lấy của tôi hay ? Chúng tôi là chị em, nhất định có thể tương thích, chỉ là con mắt mà thôi, tôi cho được.”

      Lam Úc nhìn , chỉ cảm thấy trong lòng đau dữ dội, thương tâm trào dâng trong lòng.

      “Thiên Tuyết, em đừng như vậy có được ? Em chỉ mới hai mươi hai tuổi, mất con mắt đối với em có ý nghĩa như thế nào em biết ? !”

      Dụ Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn , cái nhìn mờ mịt khiến người ta đau lòng.

      có gì, con mắt mà thôi, nếu so với cả hai mắt đều nhìn thấy là rất tốt rồi, tôi 22 tuổi nhưng Thiên Nhu chỉ mới 17 tuổi, em ấy so ra còn trẻ hơn tôi, cần phải được sống tốt hơn tôi.” Giọng khàn khàn, thanh mơ hồ.

      Lam Úc nhíu mày, nhàng xoay bả vai về phía mình, giọng trầm thấp mà quyết liệt: “Thiên Tuyết, đó cũng phải là biện pháp giải quyết triệt để, chẳng lẽ em vẫn chưa sao? Nếu như người đàn ông kia cố ý nhằm vào em, vậy dù em có nghĩ ra biện pháp gì cũng đều vô dụng! Đừng là em cho Thiên Nhu con mắt, coi như em cho em ấy hết hai con mắt, người đàn ông kia cũng có biện pháp làm cho em ấy lên được bàn phẫu thuật! Ngay cả điều này mà em cũng hiểu hay sao!”

      Dụ Thiên Tuyết xoay mặt , để cho bi thương càng quét lòng mình, đưa tay che trán cố kiềm chế nước mắt.

      Nhưng mà, lại nhịn được nước mắt vẫn rơi xuống.

      “Thiên Tuyết…..Thiên Tuyết!” Lam Úc luống cuống, vội vàng thấp giọng gọi : “ xin lỗi, xin lỗi là tôi sai rồi, tôi nên với em những chuyện này..…Thiên Tuyết, đừng khóc!”

      lắc lắc đầu, nhàng thoát khỏi tay Lam Úc, cố đè nén nước mắt nhàng : “ có sao..…”

      “Bác sĩ Lam, cần phải để ý đến tôi, chút nữa tôi tốt lên thôi.” biết, mình nhất thời nhịn được nên mới khóc, khóc xong rồi, mọi chuyện vẫn còn đó phải thẳng lưng đối mặt với tất cả.

      Gió mát thổi qua, tay nắm chặt lan can biết nên làm sao bây giờ, ngay lúc cùng đường bí lối như thế này vẫn nhịn được mà nhớ tới Trình Dĩ Sênh.

      từng như vậy, tại sao vào thời điểm này lại ở bên cạnh ?

      người nào có thể giúp , chỉ có thể tự mình chống chọi! Lam Úc vẫn còn ở bên cạnh, ôn tồn gì đó lại nghe được gì, chậm rãi ôm chặt bờ vai gầy gò của mình, cảm giác cả người bị cái lạnh thấu xương bao quanh!

      *****

      Đêm khuya trong biệt thự, những bóng đèn thủy tinh treo trần xa hoa lóng lánh.

      Nam Cung Kình Hiên đột nhiên rót ly rượu vang đỏ, ánh mắt ngoan độc tàn ác, giống như cái hố sâu thăm thẳm.

      Vừa mới tắm rửa qua, giọt nước trong suốt từ tóc trước trán xuống rơi áo choàng tắm trắng noãn, phần áo trước ngực hơi rộng mở, lồng ngực cường tráng tản ra mị hoặc vô hạn, đặc biệt có hương vị đàn ông thành thục, kiêu căng mà càn rỡ.

      Cửa phòng tắm lặng lẽ mở ra.

      bóng dáng khiêu gợi ra, đôi mắt sùng bái nhìn người đàn ông ngồi sofa bằng da, đè nén tâm tư cuồng loạn lả lướt tới, để lộ thân thể trắng như tuyết hết sức quyến rũ.

      “Hiên thiếu, sao đợi người ta cùng uống rượu?” dịu dàng xong, chậm rãi ngồi xổm xuống, quấn ở đầu gối .

      Hết chương 28

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 29: Tự mình bò lên!


      tiếng gọi khẽ, cuối cùng làm cho Nam Cung Kình Hiên hoàn hồn.

      Sắc mặt lạnh lẽo đáng sợ, nhìn ra được cơn giận vẫn chưa tiêu tan, cả người tản ra hơi thở khát máu nguy hiểm, thân thể của kia quấn lên đùi , Nam Cung Kình Hiên nhăn mày lại lạnh lùng đặt ly rượu xuống, ánh mắt lạnh như băng quét qua khuôn mặt của .

      Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ mị hoặc trêu chọc lòng người, đủ để cho tất cả đàn ông đều vì mà mê say điên đảo.

      Nhưng vì cái gì, trong đầu đều là bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết đáng chết kia? !

      .....Suốt cả đêm, ánh mắt quật cường rơi lệ của cứ lởn vởn trong đầu cách nào đuổi được, biết mình làm như vậy có quá đáng hay , chỉ biết là gần đây cuộc sống của mình bị làm cho rối loạn! Lời , chuyện làm, hết thảy bắt đầu kiềm chế được nữa, căn bản là vượt ra khỏi quỹ đạo, loại trạng thái này, hỏng bét!

      “Tên là gì?” Thanh của lạnh lùng, kiên nhẫn hỏi.

      ngẩn ra, cánh tay trắng noãn mềm mại quấn quanh đầu gối của , mị hoặc mềm : “Thiên Ngưng, Lưu Thiên Ngưng.”

      Trong tên của cũng có chữ ‘Thiên’.

      Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên trầm lạnh, ngón tay thon dài bắt đầu chậm rãi dùng sức, thế nhưng lại nghĩ tới Dụ Thiên Tuyết, nhớ tới bộ dáng bướng bỉnh rơi lệ của , đôi môi đào run rẩy vì tức giận, còn có mỗi lần bị mạnh mẽ ôm vào trong lòng thân hình xinh đẹp kia đều liều mạng giùng giằng! Chỉ cần bỏ tính tình ngang bướng, Dụ Thiên Tuyết quả có thể khiến cho đàn ông chỉ trong phút chốc vì mà mất khống chế.

      “Cởi quần áo!”

      Nam Cung Kình Hiên đột nhiên nhíu mày gầm , ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm trước mắt.

      liền giật mình, trái tim đập thong thả giờ bắt đầu nảy lên kịch liệt, tự nhiên nảy sinh cảm giác mừng như điên, vốn là người mẫu hạng nhất trong nước, sớm mơ tưởng tiếp cận nhà Nam Cung là hào môn thế gia đầy quyền lực để leo lên cành cao trở thành ngôi sao quốc tế, lần này có cơ hội qua đêm cùng Nam Cung Kình Hiên, trời mới biết có bao nhiêu kích động, đè xuống vẻ mặt khẩn trương đỏ rần, lả lướt đứng dậy đưa tay mở khăn tắm người mình ra.
      Thân thể trắng như tuyết hề che giấu bại lộ ở trước mặt .

      Lâu rồi có chạm vào phụ nữ, giờ phút này Nam Cung Kình Hiên rốt cuộc cũng có chút cảm giác, đôi mắt kiêu căng nheo lại lẳng lặng thưởng thức .

      “Hiên thiếu có hài lòng ?” cười yếu ớt, nhu hòa quyến rũ khiến người ta điên cuồng.

      “Chính mình bò lên, cần tôi phải dạy cho chứ!”

      càng thêm mừng rỡ, sử dụng tất cả kỹ xảo quyến rũ ra, cúi người xuống hai tay quấn quanh thắt lưng săn chắc tinh tráng của người đàn ông sô pha, uốn éo như con rắn, vặn vẹo uốn lượn, đôi môi đỏ mọng liếm chút râu ria của , rồi từ từ hôn lên môi .

      Nam Cung Kình Hiên chỉ muốn phát tiết, tùy tiện là ai, tùy tiện tìm , chỉ cần có thể giúp dọn dẹp sạch đống hỗn loạn trong đầu!

      Lười biếng dựa ghế sofa, đôi mắt lạnh lẽo mơ hồ, cánh tay chút dịu dàng nắm chặt để cho thuận thế hôn lên môi , thức ăn ngon dâng đến tận miệng có lý do gì cự tuyệt, chẳng qua là vừa chạm vào khoang miệng trơn trợt của kia, thân thể của liền cứng lại.....

      Chết tiệt, đây là cảm giác gì!

      “Ách..…” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, đột nhiên hung hăng kéo lại gần! Đôi mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm !

      “Hiên thiếu….. Hiên thiếu, ..…” mê say chìm trong sức quyến rũ của , càng dán sát hơn chủ động hôn : “Người ta là muốn…..”

      Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng đen, quả thực là bình thường rồi, trần truồng quấn ở người như vậy mà nửa điểm dục vọng cũng có, rất đơn giản, tại người mà muốn chạm vào chính là người con kia, muốn giam cầm vào trong ngực mình, muốn hung hăng thuần phục chính là người con kia chứ phải là trước mặt này!

      “Chết tiệt..… Cút !” quả quyết lạnh lùng quát to, chế trụ thắt lưng kéo thân thể ra khỏi người mình, bóng dáng cao ngất đột nhiên đứng lên thẳng về phía phòng, vẻ mặt vô cùng tức giận.

      Hết chương 29


      Chương 30: Ai cho cậu lá gan dám gọi ấy là Thiên-Tuyết!


      “Á!” bị ném rất đau, nhíu chặt mày chật vật từ mặt đất đứng dậy: “Hiên thiếu….. Hiên thiếu có phải em làm sai điều gì hay ? xin lỗi, đừng đối xử với em như vậy, em sửa đổi!”

      “Lập tức cút! Nếu còn để tôi nhìn thấy đóng cửa chờ chết !” Nam Cung Kình Hiên cũng quay đầu lại, hung tợn .

      giờ có tâm tư để ý tới bất kỳ người phụ nữ nào, nửa điểm hứng thú cũng có! Trở về phòng cầm điện thoại di động của mình lên, ngón cái vuốt ve màn hình đen nhánh bóng loáng, muốn gọi cho nhưng ngay cả số điện thoại cũng nhớ.

      Dụ Thiên Tuyết….. đáng chết có phải hạ cổ ? !

      suy nghĩ tiếng chuông điện thoại di động trầm thấp dễ nghe chợt vang lên.

      Hai hàng mi dày đen nhánh của Nam Cung Kình Hiên nâng lên, trong đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo thoáng tia sáng.

      Ánh mắt quét qua màn hình cái, lại là tên tiểu tử Lạc Phàm Vũ điện tới.

      “Chuyện gì?” lạnh lùng hỏi.

      Lạc Phàm Vũ ngẩn ra, cười rộ lên: “A..… Làm sao vậy? Nam Cung thiếu gia của mình, ai chọc cậu, sao tâm tình kém như vậy?”

      “Đừng dài dòng, chuyện gì!”

      “Ha ha, xem ra gay go rồi, để mình đoán chút coi người phụ nữ nào dám làm cậu tức thành như vậy? Khoảng thời gian trước cậu còn tới chỗ của mình tìm phụ nữ, lúc ấy vẫn rất tốt mà, thế nào mà thoáng cái….. Mẹ nó, phải là do Thiên Tuyết đấy chứ?” Lạc Phàm Vũ nhíu mày, nháy mắt trong đầu xoay tròn.
      “Câm miệng!” Nam Cung Kình Hiên tức giận lạnh lùng mắng mỏ, giận dỗi gầm : “Cậu còn dám nhắc đến ấy lần nữa xem! Còn nữa..…”

      Thân ảnh kiêu căng cao ngất đến trước cửa sổ đen nhánh, tay chậm rãi dang ra, giống như Satan khát máu trong đêm tối, từng chữ : “Lạc Phàm Vũ, ai cho cậu lá gan dám gọi ấy là Thiên-Tuyết!”

      Ở bên kia điện thoại Lạc Phàm Vũ rùng mình cái, ngay sau đó bật cười to: “Ha ha ha ha..…”

      “Nam Cung Kình Hiên, cậu cũng có ngày hôm nay!” từ từ nín cười, ánh mắt mị hoặc mê ly: “Mình vốn cho rằng xinh đẹp động lòng người kia có hơi đanh đá rất khó trị, nghĩ tới lại hợp khẩu vị của cậu như vậy! Chậc chậc, làm cho mình ghen tị..…”

      “Đây là lần thứ hai cậu tỏ ý có hứng thú với ấy..... Lạc Phàm Vũ, nếu có lần thứ ba, mình trực tiếp thu thập cậu!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng .

      “A….. Nếu hận đến nghiến răng nghiến lợi như vậy sao nhường cho mình đây? Mình nhất định thương ấy tốt!” Sau cùng, Lạc Phàm Vũ đùa câu, biết thể tiếp tục trêu chọc nếu người đàn ông này muốn mạng của : “Được rồi, mình gọi tới phải để chuyện này, tin tức Dạ Hi mang thai tìm ra đầu mối chưa? Cậu có biết ai tiết lộ ra hay ?”

      Nam Cung Kình Hiên hừ lạnh tiếng, ngồi trở lại ghế sofa: “Mình trừng phạt ấy rồi! Nếu như ấy còn ngoan ngoãn, mình ngại làm cho ấy trở nên thảm hại hơn!”

      “Cái gì?” Lạc Phàm Vũ hiểu ra sao, cau mày hỏi: “Cậu cái gì đây? Sao mình nghe hiểu gì hết? ! Cậu tra ra người kia? Mình còn cho rằng mình là người đầu tiên tra ra đây này!”

      Dưới ánh đèn sáng chói, đôi lông mày mị hoặc bức người của Nam Cung Kình Hiên cũng chầm chậm cau lại.

      “Đến cùng là cậu muốn cái gì?” Giọng của rốt cuộc cũng chậm dần, tiếng trầm thấp vang vọng trong căn phòng trống trải xa hoa.

      “Là như thế này.” Lạc Phàm Vũ thu hồi bộ dáng hoa hoa công tử, nghiêm túc hiếm thấy, : “Sau khi chuyện của Dạ Hi lộ ra, mình liền phái người bắt tay vào điều tra, xác nhận nguồn gốc tin tức thực là từ Lịch Viễn tiết lộ ra, nhưng có liên quan gì tới Dụ Thiên Tuyết….. Cậu biết người tên Diêu Lan Lan ?”

      “Chưa từng nghe qua.” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt đáp lại, nhíu mày chờ tiếp.

      “Phải, là ta sai.” Lạc Phàm Vũ thở phào: “Muốn tra ra lời đồn đại rất dễ dàng, tìm hiểu nguồn gốc là được rồi, có điều mình lắm nhân viên này làm thế nào mà biết được chuyện của Dạ Hi, là có người ở bên trong tiết lộ ra sao? Cậu cũng nhận ra người này vậy tin tức bị lộ ra như thế nào? tại mình vận dụng quan hệ giúp cậu áp chế những tin tức kia, tạm thời cần lo lắng kinh động tới bác trai ở Italy, bước tiếp theo cậu làm gì? Còn nữa vừa rồi cậu trừng phạt ấy.....Rốt cuộc cậu trừng phạt ai? !”

      Hết chương 30

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 31: Cường hôn


      Lạc Phàm Vũ càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.

      Mà giờ phút này trong biệt thự nhà Nam Cung, quanh thân người đàn ông ngồi ghế salon tản mát ra loại khí lạnh lùng trang nghiêm, màn sương đen bao phủ lâu cũng thể tản , Nam Cung Kình Hiên cắn chặt cánh môi mỏng, mặt lạnh như băng nhíu chặt mày!

      phải là .

      Người lộ ra tin tức kia, phải là .

      Cuối cùng, Nam Cung Kình Hiên cũng hiểu ra, nhưng là quá muộn.

      Ngón tay thon dài nắm chặt điện thoại di động, để ý Lạc Phàm Vũ ở đầu kia điện thoại còn gì đó, phiền não ngắt điện thoại di động.

      …..Quả thực đáng chết!

      Trong nháy mắt, hết thảy mọi chuyện đều như ban ngày! Nam Cung Kình Hiên cảm thấy đau lòng kịch liệt, nhất là cái tát hung ác lên má ngày hôm nay, nửa gương mặt sưng đỏ và bộ dáng kêu gào của : “Buông tôi ra, nếu tôi liều mạng với !” Ký ức hãy còn mới mẻ.

      Đêm nay, định trước là khó ngủ.

      *****

      Sáng sớm tại Lịch Viễn, Nam Cung Kình Hiên đến lần nữa làm cho cả công ty câm như hến.

      Sắc mặt của tối sầm ngồi ghế xoay màu đen, gõ gõ mặt bàn phân phó việc, đến ba phút, Dụ Thiên Tuyết lại lần nữa nhận được chỉ thị lên lầu đưa tài liệu.
      Đến trước cửa phòng làm việc, sắp xếp lại tài liệu tốt, gõ cửa hai lần lại nghe động tĩnh, thể làm gì khác hơn là tự mình mở cửa.

      “Xin lỗi, tôi gõ cửa nhưng nghe ai trả lời, đành phải tự mình vào.” giọng , đôi mắt trong suốt nhưng lạnh lùng nhìn Nam Cung Kình Hiên, dừng lại chút mới hỏi: “Bây giờ tôi có thể vào ?”

      Trong căn phòng làm việc to lớn xa hoa, người đàn ông này giống như vị thần bóng đêm, ánh mắt lãnh ngạo như mắt chim ưng có khả năng khống chế trong tay vận mệnh của con người, hơi nâng cằm lên, chính là, kiêu căng nhìn chằm chằm, mím môi lời nào.

      Dụ Thiên Tuyết chịu nổi loại khí hít thở thông này, cau đôi mày thanh tú đẩy cửa ra, lạnh nhạt : “Tài liệu cần tôi mang tới rồi đây?!”

      khuôn mặt nhắn vẫn còn ửng đỏ dấu tay, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta khiếp đảm vô cùng.

      Rốt cuộc Nam Cung Kình Hiên đứng dậy, đôi mắt vẫn chăm chú vừa nhìn chằm chằm vừa về phía , cuối cùng chậm rãi dừng lại trước mặt , trong đôi mắt lên khát vọng muốn ‘Ăn’ , đến gần sát thân thể , tay vòng qua sau lưng đóng cửa lại, bấm khóa.

      thanh ‘Rắc rắc’ vang lên, cửa bị khóa lại.

      Dụ Thiên Tuyết vô ý thức lùi lại bước, ánh mắt trong suốt nhìn Nam Cung Kình Hiên, trong lòng có vài phần đề phòng.

      “Tài liệu đâu?” cất giọng hỏi.

      “Ở trong này.” Dụ Thiên Tuyết khẽ cắn răng, chịu đựng cảm giác áp bách mãnh liệt đưa tài liệu cho , nhưng ai ngờ lại thèm nhìn tới, cầm lấy rồi trực tiếp ném ‘Pằng!’ lên bàn làm việc phía sau.

      Đôi mắt trong veo chợt lóe lên, đưa mắt nhìn , trong lòng thầm mắng đồ khốn kiếp, cầm thú, người kiêu ngạo ngang ngược như vậy, nửa giây, cũng muốn nhìn.

      Nam Cung Kình Hiên cúi đầu, ánh mắt lướt qua dấu tay khuôn mặt sưng đỏ của : “ rất muốn nhìn thấy tôi?”

      “Tôi có lựa chọn nào khác sao? Nam Cung thiếu gia, nếu như tôi đến, nhìn, lại muốn đối phó tôi như thế nào đây? !” Dụ Thiên Tuyết nhớ tới câu ngày hôm qua của đến, nhất định chết” đôi mắt trong veo bị màng hơi nước mỏng che phủ, oán hận .

      Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nhíu mày, nhìn cánh môi khẽ đóng khẽ mở của , đau lòng cùng khát vọng điên cuồng dâng trào, đột nhiên vươn cánh tay ôm chặt hông , chế ngự vào trong lồng ngực, trong khi ánh mắt vẫn còn khiếp sợ, chế trụ gáy của hung hăng hôn lên đôi môi đỏ tươi!

      Toàn thân Dụ Thiên Tuyết khiếp sợ đến ý thức đều vỡ tan, chờ đến khi kịp phản ứng hơi thở nam tính cường hãn nhiệt liệt vững vàng bao phủ đôi môi của ! bắt đầu liều mạng giãy giụa, thân thể bị giam cầm trong ngực ra sức vặn vẹo, Nam Cung Kình Hiên dứt khoát ôm chặt , bàn tay mạnh mẽ của bắt được hai tay điên cuồng đánh đấm vặn ra sau lưng , ôm chặt nặng nề dựa lên cửa!

      Đau nhức ùa tới, tư thế mặc cho người xâm phạm như vậy khiến Dụ Thiên Tuyết có cảm giác khuất nhục mà rơi lệ.

      Hết chương 31

      Chương 32: Chạm vào là để mắt tới


      môi có cảm giác bị áp bách vô cùng, dốc sức tránh né, nhưng vẫn bị chế trụ cằm cạy mở hàm răng cắn chặt vì ngượng ngùng, trong nháy mắt, khi Nam Cung Kình Hiên tiếp xúc với đầu lưỡi mềm mại của , Dụ Thiên Tuyết cảm giác có dòng điện trí mạng vọt qua toàn thân, ngay sau đó là những nụ hôn tới tấp như cuồng phong mưa bão!

      Khí lực của kinh người hôn điên cuồng đến như thế, liều mạng vùng vẫy đổi lại chỉ là bị ôm càng chặt hơn, thậm chí gần như hô hấp được!

      Khuôn mặt nhắn nóng hổi, Dụ Thiên Tuyết nhắm mắt lại, cảm giác khuất nhục như thủy triều nhấn chìm bản thân, hung hăng cắn môi .

      “Á….. Á!” chìm đắm trong ngọt ngào khiến người ta run rẩy, hề được báo động trước, Nam Cung Kình Hiên bị cắn mạnh cái, bất ngờ bị cắn đau chợt buông ra, vẻ say đắm gương mặt tuấn tú giờ chỉ là thanh tỉnh cùng nổi giận.

      “Đáng chết….. dám cắn tôi!”, ‘Phanh’ hung hăng đẩy ngã thân thể mỏng manh mềm mại của lên cánh cửa, rồi hung dữ chống hai tay lên đó.

      “Cút! Nam Cung Kình Hiên, là đồ điên, buông tôi ra!” Dụ Thiên Tuyết giằng co giống như điên, hai tay hai chân liều mạng xô đẩy đánh đá người đàn ông khôi ngô trước mắt, đau đớn, nghẹn ngào nức nở lớn tiếng la to.

      Thanh bén nhọn của như kim châm vào thần kinh của , Nam Cung Kình Hiên bị đánh trúng vài cái, bàn tay siết chặt cổ tay trắng như tuyết của đặt lên đỉnh đầu, trán nổi gân xanh: “Dụ Thiên Tuyết, muốn chết phải ? !”

      “Tôi chính là muốn chết thế nào! Nam Cung Kình Hiên, tên khốn kiếp này, ai cho chạm vào tôi! ! Người có tiền giỏi lắm sao? Khi dễ tôi như thế vẫn còn chưa đủ hay sao! ép Thiên Nhu đến đường cùng còn muốn như thế nào nữa!” ngửa khuôn mặt nhắn đỏ ửng lên, đè nén nước mắt gắt gao nhìn chằm chằm , giọng run run tức giận mắng!

      Nam Cung Kình Hiên bị chọc tức gần chết, gương mặt tuấn tú xanh mét cố kìm nén, trong khoang miệng bị cắn đau nhói, đau đến muốn chết!

      “A…..” cáu tiết, mặt lên nụ cười lạnh, hầm hừ: “Chạm vào ? Con mẹ nó có biết phụ nữ tôi chạm qua đều là những người như thế nào ? Dụ Thiên Tuyết, tôi chạm vào là để mắt tới !”

      “Bệnh thần kinh…..Buông tôi ra!” Bị tùy tiện làm nhục khiến uỷ khuất đến mức rơi nước mắt, Dụ Thiên Tuyết hét lên, nhấc chân đá về phía hạ thân của .
      Nam Cung Kình Hiên bất ngờ, bắp chân bị hung hăng đá trúng, đau nhức đến mức làm nhíu chặt mày, gương mặt tuấn tú cũng trắng bệch.

      “Tôi đúng là quá nhân từ với , đáng chết!” ngước mắt lên thầm, trong ánh mắt là gió bão cuồn cuộn, bỗng nhiên kéo thân thể mỏng manh của vào trong ngực, cúi đầu hung hăng cắn cái cổ trắng như tuyết bàn tay to xé rách cổ áo của !

      “Á.....!” ngửa đầu thét chói tai, thanh suýt nữa xé rách màng nhĩ của .

      Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên ửng hồng, dùng sức cắn cổ của , bàn tay tốn chút sức lực nào xé rách áo sơ mi mỏng manh, nặng nề xoa nắn bờ vai trần trụi cùng xương quai xanh: “….. Kêu cái gì? cho rằng có người vào sao? !”

      “Nam Cung Kình Hiên, tên cầm thú này! !” Dụ Thiên Tuyết cũng nhịn được nữa, khóc đến cả người cũng run rẩy.

      “Cầm thú cầm thú! Còn dám chửi tôi, đừng trách tôi làm ra chuyện cầm thú thực với !” Nam Cung Kình Hiên gầm , gương mặt tuấn tú ửng hồng từ cổ dời , nhìn chằm chằm vào mắt của .

      “Buông tôi ra….. Nam Cung Kình Hiên, buông ra! !” Dụ Thiên Tuyết giãy giụa càng lúc càng yếu, toàn thân kịch liệt run rẩy, mặt đầm đìa nước mắt.

      Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên dịu xuống, tay vẫn nỡ từ bỏ da thịt non mềm như tơ lụa của , chậm rãi cau mày: “Tại sao cứ nghe lời như vậy? Tất cả những chuyện này đều là tự chuốc lấy! !”

      Cúi đầu tiến tới gần khuôn mặt nhắn rơi lệ, lạnh lùng ép hỏi: “Biết sai lầm rồi chứ?”

      Lồng ngực của Dụ Thiên Tuyết kịch liệt rung động, chậm chạp hít thở, thừa lúc để ý đột nhiên đẩy ra, trong lòng ngập trời chua xót cùng ủy khuất khiến cho lần nữa tát ‘Chát’ thẳng vào má bạt tai vang dội!

      Hết chương 32

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 33: Hận tôi cũng thể thoát khỏi tôi


      Lồng ngực của Dụ Thiên Tuyết kịch liệt rung động, chậm chạm hít thở, thừa lúc để ý đột nhiên đẩy ra, trong lòng ngập trời chua xót cùng ủy khuất khiến cho lần nữa tát ‘Chát’ thẳng vào má bạt tai vang dội!

      “Tôi sai ở chỗ nên biết , căn bản ngay cả cầm thú cũng bằng!” Thanh của khàn khàn mà bén nhọn.

      Nam Cung Kình Hiên lại nổi xung thiên lần nữa, kéo mạnh cổ tay qua rồi sau đó túm thân thể nhếch nhác của đến trước ngực mình! Trong đôi mắt thâm thúy đen như mực có hai ngọn lửa cháy rừng rực: “Dụ-Thiên-Tuyết….. cho là tôi dám đánh sao!!”

      cần kéo tôi….. làm cho tôi ghê tởm! Nam Cung Kình Hiên, tôi hận !” Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết rơi như mưa, liều chết muốn tách tay ra, chút lưu tình cào vệt đỏ cổ tay .

      Nam Cung Kình Hiên đau đến hít mạnh cái, hung hăng đẩy ra trước người, cánh tay to lớn rất nhanh ôm lấy cái eo của , giữa lúc đau đến nhịn được kêu gào bi thống bị nắm chặt hai cổ tay để cho nhúc nhích, nhíu mày gầm : “Hận tôi cũng đừng mong thoát khỏi tôi! muốn em mình nhìn thấy ánh sáng phải ? ! !”

      tiếng rống vang dội, rốt cuộc làm cho Dụ Thiên Tuyết điên cuồng giãy giụa thanh tỉnh lại.

      kinh hãi, hai mắt rưng rưng kinh ngạc quay đầu lại nhìn .

      Nam Cung Kình Hiên bị ánh mắt của làm cho cảm động, trong lòng thoáng đau đớn, nhưng ngay sau đó lại hung dữ : “ muốn em chịu thương tổn ngoan ngoãn nghe lời cho tôi! Nếu , tôi ngại để cho biết tôi có bao nhiêu ác độc! cũng thấy rồi, có phải ?”

      Dụ Thiên Tuyết kịp phản ứng, giùng giằng khỏi giam cầm của : “ còn có thể vô sỉ thêm chút nữa ? ! có quyền gì mà lấy Thiên Nhu ra uy hiếp tôi, dựa vào cái gì!”

      “Chỉ bằng tôi là Nam Cung Kình Hiên! Từ cái ngày dám chọc tới tôi nên biết cái tên này có ý nghĩa như thế nào! Nếu còn thành , tôi cho nếm thử chút đau khổ! Đáng chết….. còn cử động nữa! !” gầm , gương mặt tuấn tú ửng hồng biểu ràng động tình, quả thực thể chịu nổi này cứ liên tục giãy giụa mè nheo trong ngực mình!

      Dụ Thiên Tuyết rưng rưng run rẩy, ngừng giãy giụa, chỉ có thể nhịn đau nhức lên tiếng hỏi : “Đến cùng là muốn như thế nào!”

      “Tôi còn chưa nghĩ kỹ! Đợi hôm nào nghĩ ra, tôi cho biết!” Nam Cung Kình Hiên đè xuống đáy lòng cầu kia, giọng trầm thấp hơi khàn khàn chứa tức giận, từ tính nhưng lại làm cho lòng người dâng lên chút sợ hãi.

      *****

      Suốt cả ngày, Dụ Thiên Tuyết đều cảm thấy hai cổ tay cùng sống lưng vô cùng đau đớn.
      Khi chạy tới toilet sửa sang lại y phục cùng tâm tình, tay vẫn còn run rẩy, khổ sở nhẫn nhịn cả nửa ngày nhưng nước mắt vẫn rơi, che miệng tay còn lại mở vòi nước, hòa cùng tiếng nước chảy ‘Rắc rắc’ là tiếng nức nở thút thít.

      Quần áo cũng bị kéo hư, chỉ có thể miễn cưỡng dùng kẹp giấy thay thế cho nút áo đứt, cảm giác lực đạo vuốt ve mạnh mẽ của dường như vẫn còn, mấy lần suýt nữa làm rơi kẹp giấy.

      Từ trong phòng rửa tay ra, khuôn mặt nhắn giống như hoa cỏ tươi mát sau cơn mưa, nhưng vẫn lộ ra chút đáng thương.

      bàn làm việc, di động rung ‘Ong ong’.

      Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra vội vàng chạy tới, ngày hôm qua cùng Lam Úc chuyện rất khuya, nếu như chuyện của Thiên Nhu có chuyển biến nhất định liên lạc với !

      Cầm lên nhìn, lại thấy dãy số xa lạ.

      “Alo? Xin chào, tôi là Dụ Thiên Tuyết.” bấm nút nhận, lễ phép .

      “Thiên Tuyết..… Là .” giọng thuần hậu dễ nghe truyền đến, ngăn cách xa xôi ở hai đầu điện thoại, mang theo tâm tình phức tạp chậm rãi rót vào tai của , tuy từng trải qua nhiều vất vả khổ cực nhưng trong cuộc sống vẫn tràn ngập ấm áp, thanh này làm bạn cùng rất lâu rất lâu.

      Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết trắng bệch, bàn tay cầm điện thoại di động cũng bắt đầu cứng ngắc.

      …..Chuyện xảy ra nửa tháng, rốt cuộc lần nữa có tin tức của người đàn ông này, người gây ra tai tiếng rồi bỏ trốn và biến mất, vào thời khắc này, dường như toàn bộ ký ức đều quay về ầm ầm phủ xuống đầu .

      nhàng hít vào, hơi thở mong manh: “Trình Dĩ Sênh….. tại ở đâu?”

      Hết chương 33

      Chương 34: nhất định phải tối nay sao


      nhàng hít vào, hơi thở mong manh: “Trình Dĩ Sênh….. tại ở đâu?”

      “Thiên Tuyết….. Thiên Tuyết! rất nhớ em…..” Thanh trong điện thoại rất kích động, giọng tràn đầy từ tính thuần hậu.

      giờ ở đâu? !” như chém đinh chặt sắt, đè nén chua xót trong thanh , hỏi.

      …..” Trình Dĩ Sênh do dự hồi lâu, trầm : “Thiên Tuyết, giờ tiện xuất , em hết giờ làm việc tới tìm được ? Ngay tại nhà hàng em làm trước kia, buổi tối, chờ em.”

      Toàn thân Dụ Thiên Tuyết lạnh như băng, ngã về phía sau dựa vào ghế, ôm lấy hai cánh tay mình, đôi mắt trong veo cảnh giác nhìn chung quanh kể cả camera được bố trí trong phòng kế bên, mới vừa dây dưa cùng Nam Cung Kình Hiên, có cảm giác chung quanh đều là đôi mắt như mắt chim ưng của , thâm thúy băng lãnh, áp bách mà khiếp người, cú điện thoại này, thể để biết!

      “Thiên Tuyết, em hãy đồng ý với , em nhất định tới, được ?” Trình Dĩ Sênh hơi gấp gáp, kề sát di động .

      cắn môi, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại: “….. Được.”

      Cúp điện thoại, ngón tay lạnh ngắt của Dụ Thiên Tuyết khẽ run, đầu óc rối tung rối mù.

      Có quá nhiều nghi vấn cùng sợ hãi lẩn quẩn trong đầu….. thậm chí dám hỏi! dám làm ! Nhắm mắt lại, liền nhớ lại khuôn mặt kiều mị như nước của Nam Cung Dạ Hi, a..…Tiểu thư nhà giàu nũng nịu xinh đẹp ưu nhã như vậy, bọn họ ở chung chỗ có hạnh phúc ? Có ngọt ngào ? Có nghĩ tới tình cảnh của giờ như thế nào hay ? !

      Chua xót dâng trào mãnh liệt, hàm răng của Dụ Thiên Tuyết cắn cánh môi đào đến trắng bệch, nghĩ ra, tại sao lại quay trở về? muốn làm gì?

      Trời vừa gần tối, nhanh nhẹn xử lý xong công việc, nhàng thở phào cái.

      hành lang khác, thang máy phát ra tiếng ‘Đinh’ giòn tan, bóng dáng to lớn rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên từ bên trong ra, sắc mặt tuấn nhã mị hoặc, theo chung quanh là vài vị giám đốc cấp cao, quản lý kính cẩn lễ phép theo sát trao đổi gì đó, nhàn nhạt đáp lời thế nhưng đôi mắt sắc bén lại quét về phía bên này.

      Dụ Thiên Tuyết vốn là chuẩn bị tan tầm, nhìn thấy người đàn ông kia, nháy mắt thân thể cứng lại chút, bàn tay thon từ từ cử động, căm ghét quay đầu tính đợi khỏi rồi mới ra về.

      ngờ, sau khi xử lý xong mọi việc lại chậm rãi về phía bên này.

      Ánh mắt khiếp người chầm chậm giam cầm ghế, Dụ Thiên Tuyết có cảm giác kích động muốn chạy khỏi ghế ngồi.

      “Vội vã tan tầm như vậy sao?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, khắp người tản ra mị hoặc, cúi xuống chống tay hai bên người , nhìn bằng ánh mắt của kẻ săn.

      Dụ Thiên Tuyết nhàng hít hơi, thèm nhìn : “Tôi làm xong công việc rồi.”

      “Hừ..… Xem ra công việc của quá nhàng, cho nên buổi tối mới còn có thời gian mà chạy tới nơi khác để lêu lổng!” Nam Cung Kình Hiên hừ lạnh tiếng, thân thể to lớn vây hãm bóng dáng nhắn xinh xắn của ghế, khí lạnh lan tỏa bốn phía.

      cho ràng! Tôi lêu lổng cái gì?” Dụ Thiên Tuyết cau mày, khách khí chút nào mạnh miệng cãi lại: “Tôi làm thêm ở nhà hàng để kiếm tiền đến cùng trêu chọc gì tới ! Em tôi cần tiền để làm phẫu thuật, tôi trộm cắp cướp giật, tự mình kiếm tiền cũng được hay sao? !”

      Ánh mắt trong veo lóe lên, cái miệng nhắn đỏ hồng mấp máy thực linh hoạt.

      được!” Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lên khát vọng, chậm rãi đè thấp thân thể to lớn tới gần sát : “Công việc làm xong rồi phải ? Theo tôi lên phòng, chỗ tôi có đống tài liệu tồn động lâu năm cần chỉnh lý, tối nay được trốn!”

      Dụ Thiên Tuyết giật mình cái nhìn , đôi mắt trong veo gợn lên vẻ sợ hãi.

      nhất định phải tối nay sao? Ngày mai tôi đến chỉnh lý có được ?” nhíu mày, theo bản năng chịu thua.

      Nam Cung Kình Hiên nở nụ cười tà mị, hơi thở mị hoặc mà vương giả quanh quẩn quanh thân, lạnh như băng thầm: “ thử xem?”

      Hết chương 34

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :