1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con - Cận Niên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 16: cho rằng tôi chỉ hù dọa thôi sao? !


      tia đề phòng đột nhiên sinh ra.

      Dụ Thiên Tuyết vô ý thức rút tay về che túi áo của bộ đồ công sở có điện thoại di động bên trong.

      Nhưng chỉ chớp mắt, Nam Cung Kình Hiên cười tà mị tiếng, bóp chặt cổ tay của ngăn lại, thấy khiếp sợ lui về phía sau để tránh, liền thuận thế vặn cổ tay của ra sau lưng, để cho thân thể kề sát lồng ngực của , ngón tay thon dài nhón vào túi áo trước ngực , điện thoại di động liền rơi vào trong tay .

      .....” Dán sát lồng ngực , nhịp tim của Dụ Thiên Tuyết đập kịch liệt mà rối loạn: “ muốn làm gì!”

      “Tôi có thời gian liên tục theo , cũng thể trông cậy chủ động tiết lộ cho tôi biết hành tung của Trình Dĩ Sênh, cho nên tôi gắn con chip này vào để nghe lén điện thoại di động của , tất cả các cuộc trò chuyện, tin nhắn cũng chuyển tới chỗ tôi.....” Ngón tay thon dài khéo léo linh hoạt mở điện thoại di động gắn con chip vào, động tác lưu loát làm liền mạch, đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên chăm chú ngắm nhìn : “Như thế này đơn giản hơn nhiều, phải sao?”

      Dụ Thiên Tuyết sững sờ nhìn , khuôn mặt nhắn trắng mịn thoáng qua tia quỷ dị.

      ngốc sao? Tôi có thể tự mình tháo ra đó!” buột miệng .

      cứ thử xem.” Nam Cung Kình Hiên buông ra, sắc mặt đột nhiên lạnh như băng, thả điện thoại di động trở lại vào túi của , ngón tay chậm rãi nâng cằm lên: “Dụ Thiên Tuyết, ràng, cảnh cáo đơn giản của tôi đối với là vô dụng, phải để cho nếm chút khổ sở mới được.....”

      Khóe miệng thoáng nụ cười: “Bây giờ trở về chỗ làm việc của , gõ tờ đơn xin tạm nghỉ việc đưa lên đây cho tôi, sau đó dọn dẹp đồ đạc, cút ra khỏi Lịch Viễn.....”

      Thanh của tuy nhưng rất ràng, chậm rãi, từng chữ từng chữ để cho nghe .

      , hiểu ý của tôi ?”

      câu chậm rãi, khiến gương mặt nhắn của Dụ Thiên Tuyết phút chốc liền tái nhợt, hai mắt mở to thể tin được nhìn .

      Người đàn ông này, thường ngày kiêu căng bức người, vô cùng bá khí.

      Chốc lát thể hô hấp, toàn bộ ý thức đều bị mất.

      đuổi việc tôi?” Giọng của khàn khàn, thể tưởng tượng nổi, hỏi .

      Thân ảnh của Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt ưu nhã giống như chuyện quan trọng, giọng thản nhiên chậm rãi: “Coi như là trừng phạt , tối hôm qua ngắt điện thoại của Trình Dĩ Sênh, cho rằng, lời của tôi chỉ là hù dọa thôi sao?”

      Trong bầu khí ngột ngạt, ánh mắt của trong trẻo nhưng lạnh lùng, lộ vẻ nghiêm nghị khắc khe.

      .....Dụ Thiên Tuyết, cho rằng lời của tôi chỉ là hù dọa thôi sao? !

      Giống như đòn cảnh tỉnh, đầu óc của Dụ Thiên Tuyết ong ong, chua xót khổ sở và kháng nghị cùng dâng lên trong lòng

      “Nam Cung Kình Hiên, xin đừng mang chuyện riêng tới công ty được ? Công việc của tôi có bất kỳ vấn đề gì, coi như đuổi việc tôi, cũng nên cho tôi lý do! Ông chủ của Lịch Viễn chính là như vậy sao? !”

      Nam Cung Kình Hiên cau mày, trái tim vì những lời lễ độ của mà nhói đau thêm lần nữa.

      đúng là dũng cảm, cư nhiên đến lúc này vẫn còn chọc giận ?!

      “Thu dọn đồ của rồi cút ra ngoài ngay lập tức, bằng tôi đảm bảo lương thôi việc cũng lấy được đồng!” gầm , ánh mắt lạnh như băng hung hãn nhìn chằm chằm.

      .....” Dụ Thiên Tuyết nghẹn giọng, đau lòng tới cực điểm!

      “Khốn kiếp, cút ngay! Tại sao có loại đàn ông lý lẽ giống như ! !” nghẹn ngào thét to, trong mắt rưng rưng, hung hăng đánh vào lồng ngực của đẩy ra.

      Có trời mới biết, cần tiền biết bao, có bao nhiêu bất lực! Phẫu thuật của Thiên Nhu tới gần, ép thở nổi, cư nhiên chỉ câu nhàng đơn giản đập bể chén cơm của ! phải dựa vào cái gì để duy trì cuộc sống? ! Người đàn ông này, tại sao có thể tàn nhẫn đến như vậy!

      Nam Cung Kình Hiên có phòng bị, bị hung hăng đẩy ra đụng vào hộc tủ phía sau lưng, tay của chống đỡ vách tường thân thể mới đứng vững, đến khi ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú nhất thời liền đen xuống.

      Hết chương 16

      Chương 17 : Cầu xin tôi, tôi liền cho


      Nam Cung Kình Hiên có phòng bị, bị hung hăng đẩy ra đụng vào hộc tủ sau lưng, tay của chống đỡ vách tường thân thể mới đứng vững, đến khi ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú nhất thời liền đen xuống.

      vốn muốn làm như vậy.

      Sáng hôm nay phải tới Lịch Viễn thị sát, cũng do mấy ngày gần đây bị chuyện của Dạ Hi giày vò quá mức, căn bản có thời gian xử lý chuyện sản nghiệp của gia tộc Nam Cung, chẳng qua là có duyên! Lại có thể gặp được ở Lịch Viễn! Ví bằng làm chút gì để áp chế nhuệ khí của , phải là Nam Cung Kình Hiên rồi!

      Nhưng tại xem ra, khắp người của đều là gai nhọn, thể chạm vào!

      Nam Cung Kình Hiên chậm rãi đẩy thân thể mình ra khỏi vách tường, giống như đoạn phim quay chậm, gương mặt tuấn tú khiếp người từ từ nhìn chăm chú vào gương mặt nhắn cố nén bi thương.

      “A..…Vậy tôi là loại đàn ông như thế nào? biết sao?” cười lạnh, cúi đầu nhìn .

      Dụ Thiên Tuyết tức giận đến mức muốn hôn mê, đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn , : “Ích kỷ, tự đại, căn bản là biết thông cảm cũng để ý đến cảm thụ của người khác! có biết, chỉ câu của là có thể hủy diệt bao nhiêu người ? ! có biết, bây giờ tìm được công việc để nuôi sống bản thân có bao nhiêu khó khăn hay ? ! Em của mất tích biết sốt ruột lo lắng, vậy còn em của tôi sao? Nếu em ấy cả đời nhìn thấy ánh sáng phải làm sao? ! Bệnh thần kinh…..Tôi nhịn đủ rồi!”

      Nước mắt nóng hổi rơi xuống, tay run rẩy mở nắp sau của điện thoại di động, tháo con chip vứt xuống trước mặt , cũng thèm quay đầu lại, cất bước ra ngoài.
      Nam Cung Kình Hiên bị trách mắng trận, cũng lần nữa bị chán ghét rời .

      “Shit…..” hung tợn khẽ nguyền rủa, sải bước đuổi theo, quả là hiểu nổi, vì sao mỗi lần giận đến mức muốn bóp chết , lại ra vẻ ghét bỏ bộ dạng của rồi nghênh ngang rời !

      “Dụ Thiên Tuyết….. đứng lại đó cho tôi!” tay bắt lấy cổ tay của , Nam Cung Kình Hiên thô lỗ ôm từ phía sau lưng, cửa phòng vừa được mở nữa ‘Phanh’ tiếng, bị đóng lại.

      buông tôi ra…..Có phải tôi quá xung khắc với hay ? làm cũng gặp phải , trong công việc cũng gặp phải , tôi đâu có trêu chọc , làm gì mà mỗi lần gặp tôi đều buông tha? !” Ở trong khủy tay , Dụ Thiên Tuyết vừa khóc vừa giãy dụa kể lể.

      “Tôi cũng thấy kỳ quái, sao tới chỗ nào cũng gặp phải , lần nào cũng bị chọc giận gần chết!” Nam Cung Kình Hiên nghiến răng bên tai , hung ác kéo mạnh trở lại, để ý vùng vẫy, áp thân thể lên tủ hồ sơ: “Đàng hoàng chút cho tôi!”

      Nhưng ngờ hơi mạnh tay, sức của lại yếu nên sống lưng bị đụng mạnh vào cái tủ ‘Phịch’ tiếng, nhất thời đau đến cau mày, gương mặt nhắn cũng trắng bệch.

      “Ách..…” Mái tóc của Dụ Thiên Tuyết trượt xuống gò má, thân thể hơi co lại, tay siết chặt cánh tay của .

      Nam Cung Kình Hiên cúi đầu thở hổn hển, nhìn gương mặt thống khổ của , trong đôi mắt thoáng qua tia ân hận.

      Dường như là quá dùng sức.

      Làn da của trời sinh trắng mịn, vài sợi tóc rủ xuống hai bên gò má, nhìn vô cùng chọc người, đột nhiên rất muốn vén những sợi tóc mềm mại kia, nâng khuôn mặt nhắn của lên, hôn đôi môi đào…..

      “Nam Cung Kình Hiên, rốt cuộc muốn như thế nào? !” Đôi mắt trong veo rưng rưng, gương mặt nhắn tái nhợt giận dữ nhìn chằm chằm.

      Người đàn ông kiêu căng cau mày, kinh sợ vì ý nghĩ vừa rồi của chính mình, hung hăng hất bàn tay bé trắng noãn mà mình nắm chặt ra, chán ghét liếc cái, xoay người lấy từ trong túi ra hộp thuốc lá, mở hộp lấy điếu thuốc, bực dọc đặt lên môi rồi châm lửa.

      “Cầu xin tôi.” lạnh lùng phun ra ba chữ, khói thuốc khiến gương mặt mơ hồ: “Dụ Thiên Tuyết, phải cần công việc này sao? Cầu xin tôi, tôi liền cho !”

      Dụ Thiên Tuyết vốn đau đến mức đầu mày cũng chưa giãn ra, nghe như thế lại nhíu chặt đôi mày thanh tú: “.....!”

      có lựa chọn khác!” Nam Cung Kình Hiên chắc chắn, đôi mắt kiêu ngạo nhìn người đối diện.

      Hết chương 17

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 18: Tôi với có quan hệ như thế nào?


      Lòng của Dụ Thiên Tuyết bị níu chặt, cân nhắc chút, rất nhanh liền thỏa hiệp.

      Xác thực, thể vì ngạo khí mà dễ dàng buông bỏ công việc này, trời mới biết, công việc này đối với có bao nhiêu quan trọng! Khi Nam Cung Kình Hiên ‘Cầu xin tôi liền cho ’, lúc đó trong lòng thậm chí còn thoáng qua tia vui mừng.

      Đôi mắt trong veo vẫn quật cường như cũ, cắn môi, cố chịu đựng phần lưng đau đớn đứng thẳng người lên, vén mấy sợi tóc ra sau tai, ngước mắt nhìn thẳng vào .

      “Nam Cung thiếu gia, xin đừng đuổi việc tôi, có được ?”

      Ha…..Nam Cung Kình Hiên lãnh ngạo cười tiếng, giống như quỷ Satan trong đêm đen, khói thuốc lá vờn quanh, tới trước mặt : “Cái người này, như vầy mà cũng coi là cầu xin?”

      “Vậy, van xin đừng đuổi việc tôi, tôi vì công ty mà làm tốt công việc của mình, tôi lười biếng cũng dùng mánh lới, như vậy được chưa?” thay đổi cách .

      này…..” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, ngón tay kẹp điếu thuốc chậm rãi vén vài sợi tóc lòa xòa rơi cái trán mềm mại của , đối với động tác này dường như rất hữu tình: “Cầu xin mà cũng kiêu ngạo như vậy, hả?”

      xong chưa?” Khuôn mặt nhắn của Dụ Thiên Tuyết trầm tĩnh, tự cho là mình làm đến cực hạn.

      Chưa xong!

      Trong đầu của Nam Cung Kình Hiên chắc chắn.

      Từ trước đến nay, nào có khả năng như vậy, chỉ đơn giản vài câu liền khơi dậy lửa giận của , năm lần bảy lượt biết mệt, muốn mài dũa tình tình của , nhìn rốt cuộc là bị cưỡng chế đến mức nào mới bằng lòng khuất phục, , Nam Cung Kình Hiên tự nhận là có năng lực này!

      “Hôm nay tôi mới đến nơi này, tạm thời bỏ qua cho , tốt nhất ở Lịch Viễn làm việc cho tốt, tôi báo trước mà bất ngờ tới kiểm tra bất cứ lúc nào…..” Nam Cung Kình Hiên nhìn khuôn mặt nhắn suy nghĩ của , lạnh giọng cảnh cáo: “Còn nữa…..Tôi hi vọng nhân viên của mình ra ngoài làm thêm việc khác, cho nên việc làm thêm ở nhà hàng của Phàm Vũ, tốt nhất nên từ bỏ, tại, lập tức, nghe chưa?”

      Từ bỏ việc làm thêm?

      Dụ Thiên Tuyết nhíu chặt mày, cảm thấy người đàn ông này quả thực là lý lẽ.

      “Tôi sử dụng thời gian buổi tối để làm thêm, tôi cũng chiếm dụng thời gian làm
      việc của công ty!” chống cự.

      rất thiếu tiền sao? Hay là thiếu đàn ông?” Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên nhìn khuôn mặt nhắn của , khí lạnh lan tràn: “Thiếu tiền cầu xin tôi tăng lương cho , còn như thiếu đàn ông đừng có đến nơi đó mà quyến rũ, coi như Phàm Vũ vừa ý cũng chỉ là vui đùa chút mà thôi, lên giường xong liền lập tức bỏ rơi , có hiểu hay ? !”

      ‘Xoạt’ thoáng chốc, gương mặt nhắn của Dụ Thiên Tuyết ửng đỏ, lửa giận trong lòng dâng lên.

      có tật xấu sao? ! Tại sao có thể nghĩ về tôi như vậy? cho cùng, tôi như thế nào mắc mớ gì tới !” tức giận đến mức cả người run rẩy, thể chịu nổi nhục nhã này.

      “Từ bỏ! Ngay ngày mai!” cau mày, cũng thể để tên tiểu tử Lạc Phàm Vũ kia có những tâm tư mờ ám đen tối trong đầu.

      Dụ Thiên Tuyết gần như sụp đổ, nâng bàn tay bé lạnh buốt che cái trán, muốn chạy khỏi nơi này, trốn xa xa, tốt nhất đến nơi có người đàn ông này, vĩnh viễn nhìn thấy!

      “Tôi với có quan hệ gì hết, có quyền quản tôi!” cố sức đẩy ra, thống khổ kêu lên.

      ‘Cốc cốc cốc’ có tiếng gõ cửa, sau đó có người vặn mở tay nắm, La Mân Thành mặc y phục kiểu Tôn Trung Sơn màu lam vào, uy nghiêm nhưng cũng còn trẻ tuổi, hơi kinh ngạc nhìn màn trước mắt.

      “Kình Hiên, cháu..…” La Mân Thành tiếp tục cau mày, nhìn tư thế thân thiết mập mờ của cả hai.

      Ánh mắt kiêu căng của Nam Cung Kình Hiên hòa hoãn ít, nhưng vẫn lãng đạm như cũ, ngước mắt chào tiếng: “Chú La.”

      Trong lòng Dụ Thiên Tuyết khẽ lay động, biết đây là thời điểm thoát tốt nhất, nhìn người đàn ông cầu cứu, chân bắt đầu di động về phía cửa, vừa mới được bước, cánh tay rắn chắc của Nam Cung Kình Hiên liền kéo trở về trong lồng ngực.

      “Đừng quên, nhất cử nhất động của tôi đều có thể nhìn thấy, ngày mai xin nghỉ làm, ngoan ngoãn, cứ chờ xem!” Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên có ý cảnh cáo, còn giọng đầy uy hiếp.

      Hết chương 18

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 19: Thái độ thù địch giải thích được


      Dụ Thiên Tuyết cảm thấy như có gánh nặng lưng, trời mới biết, khi mình đối mặt với người đàn ông này, có đủ can đảm, nhưng còn tại là ở trước mặt người khác, làm sao…..Làm thế nào còn lớn lối và ương ngạnh đến vậy? !

      chỉ cắn môi, câu nào.

      Biết điều như thế này, quả nhiên, có thể khiến cho vui lòng, ánh mắt hung dữ của Nam Cung Kình Hiên trở nên mềm dịu, bỗng chốc, cảm thụ thân thể thơm mát mềm mại của trong khuỷu tay, lại luyến tiếc nỡ buông ra.

      !” Áp chế dục niệm trong mắt, buông ra.

      Dụ Thiên Tuyết khẩn trương thoát khỏi ngực , người đàn ông này, lồng ngực của cũng rất đáng sợ, nhiệt độ từ trong thân thể của tỏa ra cũng có thể tổn thương , vội vàng mở cửa, vòng qua người được gọi là ‘Chú La’ chạy ra ngoài.

      *****

      Trở lại chỗ ngồi, tâm tư của Dụ Thiên Tuyết rối như mớ bòng bong.

      phải từ bỏ việc làm thêm sao?

      Đôi mắt lành lạnh thống khổ nhắm lại, muốn, tuyệt đối muốn chút nào!

      Đúng, đúng là thiếu tiền, thiếu rất nhiều tiền! Nếu như phải mang toàn bộ số tiền dành dụm cho Trình Dĩ Sênh mượn, giờ, chi phí phẫu thuật cho Thiên Nhu…..? ! tháng…..Căn bản cũng biết trong vòng tháng làm thế nào để gom đủ nhiều tiền như vậy, chưa đến tại công việc đều bị ép buột phải từ bỏ!

      Ngón tay bé và yếu ớt nắm chặt mấy tờ giấy bàn, càng nắm càng chặt, nhưng đúng là có biện pháp nào.

      “Nam Cung Kình Hiên, sao chết !” cúi đầu mắng, trong mắt rưng rưng, lộ vẻ uất ức cùng quật cường.

      “Thiên Tuyết, vừa mới đâu, hả?” thanh mềm mỏng quyến rũ truyền đến.

      Dụ Thiên Tuyết giật mình cái, hấp tấp ngăn lại nước mắt, ngẩng đầu nhìn lên, là phụ tá của quản lý phòng thị trường, Diêu Lan Lan.

      “Tôi..... đâu, chỉ là đưa phần tài liệu.”

      “Có phải là lên tầng cao nhất ?” Diêu Lan Lan cười cười, chậm rãi tới, từ từ cúi người xuống mặt bàn, lộ ra bộ ngực đẫy đà nở nang, nghiêng đầu hỏi: “ và Nam Cung thiếu gia biết nhau? ấy chỉ đích danh đưa tài liệu!”

      Dụ Thiên Tuyết hơi giật mình, bị hỏi khó rồi.

      “Tôi biết ấy.” Trong đôi mắt của chợt lóe lên ghét bỏ.

      Mà Diêu Lan Lan cho rằng ghét bỏ này giống như là nhằm vào ta.

      Cau mày, vẻ mặt đầy khiêu khích, Diêu Lan Lan cười châm biếm: “A, Dụ Thiên Tuyết, có cần thiết như vậy ? Bất quá, chỉ là đưa tài liệu, cho rằng được lên giường sao? Tôi chỉ hỏi chút mà thôi, kiêu ngạo cái gì!”

      Dụ Thiên Tuyết lập tức nghẹn lời, trong đôi mắt là vẻ khó hiểu, .....Khi nào có cái ý tứ kia?

      “Chị Diêu, chị hiểu lầm rồi, tôi chỉ là thích loại người ngạo mạn đó mà thôi, tôi phải là tỏ thái độ đối với chị.” thận trọng giải thích.

      “Hừ.....” Diêu Lan Lan nghịch vớ vẩn chiếc lắc tay cổ tay, ánh mắt khinh miệt nhìn : “Người khác muốn đến gần người đàn ông cực phẩm như vậy còn được, lại thích! Là muốn ra vẻ thanh cao sao? Hay là mỉa mai tôi biết tự lượng sức mình?”

      Đôi mắt trong veo của Dụ Thiên Tuyết đầy vẻ thể tượng tượng nổi, trong cổ họng phát ra được thanh nào.

      cúi đầu, bên tai có vài sợi tóc bi thương rũ xuống, cảm thấy mình giải thích lắm.

      “Tôi biết, chị Diêu, tôi có việc phải làm, chị còn việc gì nữa ?” duy trì lễ phép sau cùng.

      Sắc mặt của Diêu Lan Lan xanh mét, lời nào, nhưng lại khó coi tới cực điểm.

      “Dụ Thiên Tuyết, kỳ thực nên nhận biết ràng vị trí của ở Lịch Viễn, tranh chấp cùng với tôi, cần gì phải vậy? biết, trời sinh tôi thù dai, khiến tôi khó chịu lần, tôi trả cho gấp đôi, biết chưa?” Toàn thân của Diêu Lan Lan lành lạnh, thái độ thanh lãnh .

      Dụ Thiên Tuyết có hơi nhức đầu, đầu ngón tay khẽ run, biết phải làm sao hóa giải thái độ thù địch này.

      Thực , giải thích được!

      Hết chương 19

      Chương 20 : Đứa bé, nhất định phải bỏ


      Mà cùng lúc đó, tầng cao nhất, bên trong phòng làm việc sang trọng, La Mân Thành nhìn người đàn ông trẻ tuổi mạnh mẽ kiêu căng ngồi ghế xoay, ông hơi nhíu mày.

      “Kình Hiên, chuyện gì vừa mới xảy ra?”

      Nam Cung Kình Hiên đứng dậy giúp ông rót tách trà, đôi lông mày lãnh ngạo trán mang theo vài phần cung kính: “Cái gì mà chuyện gì xảy ra?”

      “Lâu nay cháu chưa tới Lịch Viễn lần nào, cư nhiên vừa mới ở trong phòng làm việc.....” La Mân Thành có phần được: “Nhưng cháu là người có hôn ước, chuyện của Dạ Hi huyên náo khiến nhà Nam Cung còn mặt mũi rồi, sao cháu có thể nhân lúc Tình Uyển ở nước ngoài mà dây dưa với người phụ nữ khác? !”

      Giọng điệu của La Mân Thành có chút nặng nề, Nam Cung Kình Hiên ngước đôi mắt thâm thúy lên, ngắm nhìn ông.

      Nhà Nam cung đích xác là danh môn vọng tộc ở thành phố Z, danh dự và địa vị rất trọng yếu, tranh cãi trong nhà quyền thế luôn luôn là vấn đề nhạy cảm lại quyết liệt, những người phụ nữ có bối cảnh tầm thường căn bản có khả năng dính líu tới .

      “Chuyện của Dạ Hi cháu sớm giải quyết, còn chuyện của cháu, chú La, chú cần lo lắng.” hờ hững , khóe miệng khẽ châm chọc: “Tình Uyển nhất định là thiếu phu nhân tương lai của nhà Nam Cung, điểm này, cháu có thể bảo đảm, còn về phần cháu chơi đùa cái gì với phụ nữ.....Cũng cần chú nhọc lòng quan tâm!”

      La Mân Thành nhíu mày sâu hơn, nhưng ông cũng biết, những lời đều có đạo lý.

      “Cháu xác định, cháu chỉ vui đùa chút mà thôi?”

      Nam Cung Kình Hiên thờ ơ chút để ý, lật giở tài liệu mà Dụ Thiên Tuyết vừa mới đưa lên: “Có lẽ.”

      “Sau khi Tình Uyển trở về hai đứa kết hôn, đến lúc đó cháu được tìm lý do gì để trì hoãn, chú hi vọng hôn lại xảy ra chuyện rắc rối, đừng giống như Dạ Hi, yên lành lại có đứa bé, coi như nó trở lại nhà Nam Cung, nó làm sao còn có thể gả ra ngoài.....” La Mân Thành vô cùng đau đớn .

      Giờ phút này, trong đầu của Nam Cung Kình Hiên đều là mấy lời vừa mới cảnh cáo Dụ Thiên Tuyết, biết đáng chết này có nghe lời hay , chẳng qua là tính tình bá đạo, nhưng ở trước mặt có tăng thêm chút, nếu nghe lời, cho biết tay, để ngoan ngoãn hơn!

      “Chú La.....” ngắt lời ông, cảnh cáo : “Chuyện đứa cần ra, chuyện này thể để truyền thông biết, nếu thực bị bị hủy, nếu như bị cháu tìm được, bất kể nó có phải là em của cháu hay , đứa kia nhất định phải bỏ!”

      “.....Aiz, cháu có thể nhẫn tâm được như vậy là tốt nhất!”

      Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng cười tiếng, xác thực rất thương em của mình, nhưng mà cái thai hoang đó, nhà Nam Cung tuyệt đối thể lưu lại!

      cuộc đối thoại nhìn như lặng yên tiếng động, nhưng bọn họ chú ý tới trong khe cửa khép hờ, có đôi mắt thất kinh dời , gắt gao che miệng của mình mới phát ra bất kỳ thanh nào.

      Mà cuộc đối thoại vừa rồi, cũng rơi vào trong tai của người đó.....

      *****

      Xử lý xong chuyện ở Lịch Viễn đêm khuya.

      Nam Cung Kình Hiên từ cửa lớn công ty ra ngoài, lạnh nhạt đối với mấy người thân cận theo sau lưng, : “Tôi tự , đừng theo.”

      Trong chiếc Lamborghini đen như mực, dáng người cao ngất của tản ra mùi vị uy hiếp khiến cho người ta dám đến gần, đoàn người chỉ có thể đứng nhìn nghênh ngang lái xe rời , cũng biết là nơi nào.

      Lạc Phàm Vũ vừa mới ôm thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của người đẹp, áo sơ mi còn mở hai nút, khắp người đầy mùi vị hoan ái ra cửa phòng bao, lúc thấy Nam Cung Kình Hiên hơi kinh ngạc, tiếp theo lại cười lên: “Mình , sao giờ này cậu lại tới chỗ của mình đây?”

      ấy đâu?” Đôi mắt như mắt chim ưng của Nam Cung Kình Hiên quét qua nhà hàng ở lầu dưới.

      “Cậu hỏi ngươì nào?”

      “Dụ Thiên Tuyết!”

      Hết chương 20

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 21: hám tiền!


      Lạc Phàm Vũ lắc lắc đầu cười: “ thấy, tối nay mình cũng cố ý tìm, nhưng ấy chưa tới thay ca.”

      Ánh mắt rét lạnh của Nam Cung Kình Hiên nhìn sang: “Mình với cậu là đừng động vào ấy? Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định phải ?”

      “Mình luôn luôn là như vậy, đồ mà cậu thích mình cứ muốn cướp, mặc dù chúng ta thường giành giật với nhau, bất quá có điều…..” Lạc Phàm Vũ trưng ra bộ dạng ngang ngạnh bất kham, nheo nheo mắt : “Như vầy , chúng ta đánh cuộc, này ai cao tay trước chính là của người đó, người còn lại nghĩ cũng đừng nghĩ.....Thế nào?”

      “A.....Nghĩ hay!” gương mặt tuấn lãng thoáng nụ cười giễu cợt, kiêu ngạo tựa thiên thần.

      Lạc Phàm Vũ có phần thất bại: “Mẹ nó, cậu cũng quá phách lối !”

      “Ngày mai ấy xin nghỉ việc ở chỗ của cậu, cách xa ấy ra!” Nam Cung Kình Hiên bỏ lại câu, bóng dáng cao ngất mạnh mẽ ra ngoài.

      Lúc ngồi vào trong xe trời đầy sao, người đàn ông tuấn lãng bức người ngồi ở ghế lái, nghĩ ngợi gì đó, bấm số điện thoại di động rồi đưa lên bên tai. mang truyện xin ghi nguồn=Ddlequydon

      Ban đêm, sau khi dỗ dành để Thiên Nhu yên tâm ngủ, cả người Dụ Thiên Tuyết mệt mỏi vô cùng, còn suy nghĩ ngày mai phải làm thế nào để kiếm được tiền, điện thoại di động bỗng reo lên.

      số máy lạ.

      nghi ngờ bấm phím nhận: “Alô, xin chào.”

      “Ngủ chưa?” giọng thuần hậu truyền đến, lúc lâu sau, chính Nam Cung Kình Hiên có thế nào cũng ngờ tới mình lại mở miệng hỏi câu như vậy.

      Bản thân cũng kinh ngạc, gương mặt góc cạnh lạnh như băng có biểu tình hơi ảo não.

      Dụ Thiên Tuyết có cảm giác kỳ quái, nhìn lại màn hình điện thoại di động hồi, cho rằng mình nghe lầm.

      “Đáng chết..… chuyện!” Thanh của Nam Cung Kình Hiên lạnh xuống, quát khẽ.

      Lần này Dụ Thiên Tuyết kịp phản ứng, cau mày: “ làm gì vậy?”

      “Cảnh cáo , ngày mai nhớ xin nghỉ việc!”

      “Bệnh thần kinh.” muốn cúp điện thoại.

      dám ngắt máy thử coi.” Giọng của Nam Cung Kình Hiên hơi lạnh, đoán được muốn làm gì: “ cho tôi biết, bây giờ ở đâu, làm gì.”

      Hai hàng lông mày thanh tú của Dụ Thiên Tuyết cau chặt lại, cả đêm mệt mỏi chăm sóc cho Thiên Nhu, còn chút hơi sức nào để đấu với người đàn ông này: “Vì sao tôi phải cho biết? là gì của tôi?”

      “À.....Tôi nhất định phải trở thành người nào đó của mới bằng lòng cho tôi biết phải ?” Nam Cung Kình Hiên cũng cảm thấy buồn cười.

      “Dĩ nhiên, có quan hệ gì với tôi, sao tôi phải để ý!”

      , tối nay đến nhà hàng làm việc, đâu?” Ngữ khí của cũng mềm mại hơn.

      “Tôi !”

      “Nếu giờ chỗ cùng với Trình Dĩ Sênh, nhất định phải chết, biết chưa!” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày.

      Dụ Thiên Tuyết im lặng hồi lâu, sau đó thanh lạnh lùng ràng: “ yên tâm, nếu tôi có ở cùng chỗ với ta, tôi cũng chỉ muốn hỏi , rốt cuộc là ta lừa dối tôi bao lâu, phản bội tình cảm của chúng tôi bao lâu, người đàn ông lòng dạ với tôi, tôi cần! ta lừa tiền của tôi, tôi bám sát theo ta đòi lại thiếu đồng!”

      “Hừ..... hám tiền!”

      “Tùy muốn nghĩ thế nào cũng được!” Dụ Thiên Tuyết nhìn vào phòng bệnh của Thiên Nhu, trong lòng vô cùng chua xót, nghẹn ngào được nữa.

      “Thiên Tuyết.....” Ở hành lang đối diện, bác sĩ Lam Úc nhìn thấy bóng dáng của , hơi mỉm cười gọi tiếng, tiếng gọi của lớn vừa khéo truyền vào trong di động.

      “Đáng chết.....” Nam Cung Kình Hiên vừa đưa điện thoại di động đổi qua tai bên kia, vừa cau mày : “Dụ Thiên Tuyết, hơn nửa đêm mà còn ở bên ngoài điên khùng chạy đâu? lêu lổng cùng với tên đàn ông nào? Hả? !”

      Dụ Thiên Tuyết cắn môi, tình cảm thấy tối nay người đàn ông này uống lộn thuốc rồi.

      tiếng chút được ? Đó là bác sĩ, tôi muốn ầm ĩ với ở trong phòng bệnh!” quả thực là cố tình gây .

      Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên rét lạnh, còn muốn tiếp gì đó lại bị ngắt lời.

      “Tôi có việc, thèm nghe nữa, hẹn gặp lại.” Dụ Thiên Tuyết định cúp máy, lại lo âu dặn dò thêm câu: “ đừng gọi tới nữa!”

      ‘Tút tút tút.....’

      Thanh ‘Tút tút’ đột ngột trong điện thoại di động giữa đêm khuya có vẻ tịch quạnh hiu.

      Hết chương 21
      Chương 22: Bán mình nhanh hơn


      Nam Cung Kình Hiên siết chặt điện thoại di động, tựa như nắm chặt trong bàn tay mình.

      này, đúng là dám chủ động ngắt điện thoại của !

      lạnh lùng híp đôi mắt thâm thúy, hận thể biết giờ ở nơi nào, đêm khuya thế này, nhưng có nửa điểm buồn ngủ lại còn thanh tỉnh muốn chết..... chết tiệt!

      Dụ Thiên Tuyết..... này còn rất có ý tứ, vốn nghĩ rằng che chở cho tên khốn Trình Dĩ Sênh kia, nghĩ tới trong lòng cũng còn có chút ngạo khí, điểm này, thích.....

      Hàng lông mày tuấn khôi ngô đột nhiên nẩy lên! Nam Cung Kình Hiên bị chính ý nghĩ trong lòng mình làm cho kinh hãi.

      Dưới bầu trời đêm, gió lạnh bên ngoài cửa sổ xe thổi vào bên trong, tạm thời xua gương mặt quật cường nhưng mê người của Dụ Thiên Tuyết quanh quẩn trong đầu của , khởi động xe, ưu nhã lái chiếc Lamborghini quẹo qua khúc quanh, phóng khoáng rời .

      *****

      Đêm khuya, Dụ Thiên Tuyết đeo cái túi bước chậm rãi ngã tư đường, dùng di động tán gẫu với chị em tốt làm chung trong nhà hàng.

      “A, cậu hỏi cái này để làm gì hả? Cậu muốn mau chóng kiếm được tiền?”

      “Ừ.” Dụ Thiên Tuyết chút che dấu tình cảnh của mình, ràng: “Tâm Tâm, cậu có cách gì để nhanh chóng xoay sở được tiền ?”

      “Cái này.....Cậu cần nhiều ?” Tâm Tâm hỏi.

      “Khoảng chừng mấy trăm ngàn, mình cần có số tiền này trong vòng tháng.” Đầu mày của Dụ Thiên Tuyết nhíu lại, giọng .

      “Ha, tháng? Mấy trăm ngàn? ! Thiên Tuyết, cậu điên rồi sao? !” Tâm Tâm thể tưởng tượng nổi kêu lên.

      sớm dự liệu được ấy có phản ứng như vậy, khuôn mặt nhắn sáng bóng của Dụ Thiên Tuyết cũng có vài phần giễu cợt, ý cười vui vẻ xen lẫn mấy phần bi thảm: “Đúng vậy, mình cũng cảm thấy mình điên rồi.....Nhưng còn cách nào, mình nhất định phải tới cùng, dù phải vay nặng lãi cũng được, mắt của Thiên Nhu phải thấy ánh sáng.....”

      “Được rồi được rồi được rồi, cậu đừng nữa, cái gì mà vay nặng lãi? Cậu có biết những người đó là loại người nào hay ? Cậu dám trêu chọc họ!” Tâm Tâm tức giận thầm. mang truyện xin ghi nguồn=Ddlequydon

      Dụ Thiên Tuyết cười cười, khuôn mặt nhắn đơn đầy vẻ bất đắc dĩ: “Mình còn có cách nào khác sao?”

      “Có mà, còn có cách nhanh hơn, cậu bán thân , nhanh hơn!” Tâm Tâm nhịn được, châm chọc .

      Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, trong đôi mắt trong suốt lướt qua tia sáng.

      “Thiên Tuyết.....Thiên Tuyết? !” Đợi hồi lâu nghe thanh của , Tâm Tâm gấp gắp kêu lên: “Cậu làm gì đó, đâu mất rồi, mình chọc cho cậu cười đó, cậu đừng có làm thiệt nha!”

      Đêm khuya rét mướt, Dụ Thiên Tuyết rùng mình cái, cũng sợ hết hồn vì ý tưởng vừa rồi của chính mình, đối với , trinh tiết của người con vô cùng quan trọng, lúc ở chung chỗ cùng với Trình Dĩ Sênh, dù ngày kết hôn định xong, cũng muốn giữ gìn bản thân đầy đủ tốt đẹp nhất để trao tặng cho trong đêm tân hôn, nhưng ngờ.....

      A.....Ngón tay bé yếu ớt day day huyệt thái dương, nhớ tới Nam Cung Dạ Hi mang thai con của , trong lòng hồi đau xót, hốc mắt cũng hơi ướt át và nóng lên.

      “Mình biết rồi, mình làm chuyện điên rồ đâu.” bảo đảm với bạn mình, thanh vô cùng ràng.

      “Ừ, trời tuyệt đường người ta! Thiên Tuyết, cố gắng lên!” Tâm Tâm phóng khoáng .

      Cúp điện thoại, Dụ Thiên Tuyết cũng về đến căn phòng thuê bé của mình, thân thể rã rời mệt mỏi, trời mới biết, ví bằng có cách nào xoay sở được nhiều tiền trong thời gian ngắn, còn như bị bức đến cực đoan, còn cái gì để kiên trì giữ mình?

      tới trước cái tủ thấp trước mặt, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt trong suốt nhu hòa nhìn khung hình ba mẹ chụp chung, nhớ tới tai nạn giao thông bất ngờ mấy năm trước, hơi thở mong manh, nhàng thầm: “Mẹ, xin lỗi, là con có chăm sóc tốt Tiểu Nhu.....”
      Ngón tay tái nhợt vuốt vuốt khung hình, mệt mỏi tới cực điểm, cúi đầu nỉ non: “Con nỗ lực, nhưng nếu quả còn cách nào chống đỡ, e rằng con chỉ có thể bán mình…..Mẹ, xin đừng trách con…..”

      giọt nước mắt rơi xuống, lướt qua đầu ngón tay xanh xao, rớt xuống sàn nhà.


      Hết chương 22

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 23: phải là tôi


      Trong đêm tối, cơn buồn ngủ kéo tới vây lấy .

      lâu sau, mới cuộn người chiếc giường đơn giản nhưng gọn gàng sạch , trong đầu là tuyệt vọng xen lẫn hi vọng, nặng trĩu chìm vào giấc ngủ.

      *****

      Sáng tinh mơ, bước chân vào cửa chính Lịch Viễn, Dụ Thiên Tuyết nhận ra có gì đó bình thường.

      Từ trước tới nay, tiếp tân ở đại sảnh luôn lễ độ an tĩnh, giờ lại cùng mấy nhân viên bảo vệ thao thao bất tuyệt chuyện, ánh mắt né tránh vẻ mặt hưng phấn bà tám, bầu khí có chút nghiêm trang khẩn trương, thậm chí còn có tiếng hít thở gấp gáp sửng sốt.

      Dụ Thiên Tuyết tới thang máy đưa tay ấn nút, trong lòng có hơi nghi hoặc.

      Trong thang máy, mấy người đứng bên cạnh cũng to gì đó nhưng nghe .

      Chẳng qua là, hình như cũng có quan hệ gì với .

      để túi xách lên bàn, trong đầu thầm tự nhủ câu: “Cố gắng lên.” Bắt đầu ngày làm việc.

      Bởi vì vị trí chỗ ngồi của sát cửa sổ, lúc cúi đầu phất mấy sợi tóc ra sau tai, qua cửa sổ sát đất chợt thấy được hình ảnh náo nhiệt kỳ lạ…..Trước cửa Lịch Viễn, ký giả chen chúc gắt gao vây quanh chiếc xe đèn flash ngừng lóe lên, mà từ trong chiếc xe màu đen người đàn ông sắc mặt xanh mét bước ra, toàn thân tản ra hơi thở khát máu như muốn giết người, hộ vệ bên cạnh hung hăng đẩy đám ký giả vây chặt xung quanh ra, để Nam Cung Kình Hiên có thể thuận lợi vào công ty.

      Xa xa, Dụ Thiên Tuyết thấy sắc mặt như quỷ Satan của người đàn ông kia rùng mình cái.

      biết người nào lại chọc tới , mới sáng sớm sắc mặt thúi như vậy.
      muốn để ý tới cúi đầu tiếp tục công việc, nhưng đồng nghiệp bên cạnh lại chạy tới thần thần bí bí hỏi: “Thiên Tuyết, có xem tin tức à?”

      Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, lắc đầu cái nhàn nhạt cười: “Thế nào? Có tin tức lớn gì sao?”

      chỉ là tin tức lớn đâu nha! !” mặt đồng nghiệp là biểu hưng phấn bà tám: “ nghe chuyện tiểu thư nhà Nam Cung bỏ trốn theo trai chưa? có biết tại sao ta bỏ trốn ? Mẹ kiếp, ra ta có thai nha! truyền thông vẫn ta là thiên kim tiểu thư rất rụt rè, ai biết ta chưa cưới mang thai còn bỏ trốn cùng với gian phu, quá động trời rồi, cư nhiên biết!”

      Nháy mắt, trong đầu của Dụ Thiên Tuyết ‘Ong ‘ tiếng, cả người lạnh buốt chấn động tại chỗ.

      thể tưởng tượng nổi, đôi mắt trong veo nhìn đồng nghiệp, cuối cùng mới hiểu ra lúc nãy tất cả mọi người nghị luận cái gì! Chuyện Nam Cung Dạ Hi mang thai biết, nhưng đồng thời cũng nhớ lại lần kia ở tại biệt thự nhà Nam Cung, Nam Cung Kình Hiên từng cảnh cáo : “ khi tin tức này lộ ra, tôi khiến biết cái gì gọi là sống bằng chết!”

      Chỉ trong mấy giây mà thôi, rối bời, ngón tay xanh xao cũng trở nên lạnh như băng.

      ‘Đinh.’ tiếng vang giòn, cửa thang máy tầng mở ra.

      Ánh mắt của đồng nghiệp hốt hoảng nhìn sang, nhất thời hít sâu hơi.....Là Nam Cung Kình Hiên với sắc mặt xanh mét đứng trong thang máy, thân âu phục màu đen cao ngất kiêu căng lộ ra hơi thở nghiêm trang, nhanh tới, hộ vệ theo sát sau lưng!

      Đằng đằng sát khí.

      Trong nháy mắt, đầu óc của Dụ Thiên Tuyết rối loạn trơ mắt nhìn về phía mình, trước khi mở miệng ổn định tinh thần, lý trí : “ phải là tôi !”

      Đôi mắt trong suốt nhìn , trong mắt tràn đầy vẻ thành .

      Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên đen lại, hung hăng gạt phăng đồ đạt bàn của ‘Ầm’, sau đó giọng nặng nề áp xuống: “ phải .....Dụ Thiên Tuyết, chẳng lẽ là tôi sao? !”

      Hết chương 23

      Chương 24: Để cho biết cái gì gọi là trừng phạt


      Thanh giận dữ xác thực làm cho khiếp sợ, nhưng mà…..

      Dụ Thiên Tuyết nhíu mày, uất ức mà oán hận nhìn bình hoa và tài liệu ướt nhẹp bị ném đầy dưới đất, sao người đàn ông này lại lý lẽ như vậy? Thói quen của cần làm ràng liền hưng binh hỏi tội sao?

      “Tôi lại lần nữa, tin tức này phải là tôi tiết lộ, tôi cũng vừa mới biết mà thôi.” giọng giải thích.

      “Ha.....Dụ Thiên Tuyết, cảm thấy tôi tin tưởng sao? !” giận quá hóa cười, vẻ mặt hung dữ cho thấy tức giận.

      Dụ Thiên Tuyết càng cau chặt mày, tự nhiên nảy sinh cảm giác oan khuất.

      nhàng hít mộ hơi, kiên nhẫn nhìn , : “ bình tĩnh chút có được hay ? Căn bản là tôi cũng có lý do gì để tiết lộ tin tức này, nếu như tôi muốn sớm ra, tại sao còn chờ cho tới bây giờ?”

      “Bình tĩnh?” trán của Nam Cung Kình Hiên nổi gân xanh, túm mạnh cánh tay mảnh khảnh của của : “Tôi tìm chỗ để cho yên lặng bình tĩnh chút!”

      Dụ Thiên Tuyết nghĩ tới sức lực của lớn như vậy, đau đến mức kêu rên.

      ngồi ghế, cánh tay bị nắm như muốn đứt rời! Lảo đảo còn chưa đứng vững, bụng cũng bị đụng mạnh vào góc bàn, ngay sau đó là đâm vào lồng ngực như tường đồng vách sắt của Nam Cung Kình Hiên!

      “Nam Cung Kình Hiên, .....” cắn môi, bụng dưới đau đến khuôn mặt nhắn cũng trắng bệch.

      “Bớt giả bộ đáng thương ở chỗ này !” Nam Cung Kình Hiên hung tợn : “ dám phá hủy thanh danh của Dạ Hi, lúc đó, sao suy nghĩ tôi đối xử với như thế nào! ! đáng chết!”

      “Á.....” Dụ Thiên Tuyết lảo đảo bị kéo , cánh tay cũng bị bấm đến bầm tím.

      Thấy cửa thang máy trước mặt, tay cố sức chống đỡ thân thể muốn bị tên khốn kiếp này kéo vào địa ngục: “Nam Cung Kình Hiên, lý trí chút được ! Tôi ! Tôi có có mà!” nhíu chặt mày kêu lên.
      Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng hung hăng kéo vào thang máy, loạng chạng té ngã vào trong ngực , vươn tay ôm chặt thắt lưng của .

      “Tôi là nhìn lầm rồi.....A.....Đúng là quật cường bướng bỉnh, chính là hèn hạ từ trong xương tủy! thực dám trả thù Dạ Hi như vậy, con mẹ nó, có biết phá hủy danh tiết của nửa đời sau nó phải sống như thế nào hay ?!”

      Tiếng bạo rống chấn động dữ dội làm cả người phát run.

      Dụ Thiên Tuyết bịt chặt tai lại, chỉ cảm thấy tại, dù có cái gì người đàn ông này cũng nghe lọt tai! Mà cũng muốn nghe người đàn ông này nhục mạ mình!

      “Tôi phải tôi , tùy muốn nghĩ thế nào nghĩ!” cắn môi, đôi mắt rưng rưng nhìn , kiên quyết chống cự.

      Nam Cung Kình Hiên nhìn vẻ mặt mực phủ nhận của , càng thêm căm tức khẽ nguyền rủa tiếng: “Đáng chết!” Hung hăng ấn thang máy xuống tầng trệt, cũng nghĩ tới trước mặt có rất nhiều ký giả vây quanh, dường như cũng muốn khó chịu giống mình!

      !” Cửa thang máy mở ra, thô lỗ nắm cổ tay của kéo ra ngoài.

      Tay Của Dụ Thiên Tuyết bị nắm rất đau, cau mày nhìn biết muốn làm gì, đến khi nhìn thấy chiếc Lamborghini màu đen đậu trước cửa công ty mới giật mình giãy giụa.

      “Nam Cung Kình Hiên buông tay! Trước tiên cho tôi biết muốn đưa tôi đâu, nếu tôi !”

      thể tin được trong lòng bàn tay là bàn tay trơn mềm mịn màng khiến người ta muốn vuốt ve, nhưng giờ phút này trong lòng Nam Cung Kình Hiên bừng bừng lửa giận, ngoái đầu lại nhìn khuôn mặt nhắn của , chút thương tiếc còn sót lại cũng còn.

      đâu cũng tới lượt làm chủ, hôm nay tôi phải cho biết cái gì gọi là trừng phạt!” Ánh mắt lạnh như băng lộ ra sát khí, mở cửa xe ra liền bắt lấy eo của nhét vào bên trong.

      Trong lòng của Dụ Thiên Tuyết vô cùng khẩn trương, té ngã ghế phụ, cau mày ngồi dậy liều mạng vỗ cửa xe nhưng bị đóng lại rồi.

      Hết chương 24

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :