1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con - Cận Niên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 7: Càng vội càng loạn


      Đến khi cảm giác có gì đó đúng, Lạc Phàm Vũ mới ngẩng đầu lên, thấy mặt của Nam Cung Kình Hiên có tia châm chọc: “ ấy là bạn của Trình Dĩ Sênh.”

      “Trình Dĩ Sênh?” Lạc Phàm Vũ kinh ngạc: “Là tên làm công lừa gạt em của cậu?”

      Nam Cung Kình Hiên gì nữa, nhấc chân nhanh về phía phòng bao.

      Vụ tai tiếng của nhà Nam Cung vô cùng ồn ào huyên náo, bị phiền nhiễu 2 ngày nay rồi, giờ phút này, dù chút cũng muốn nhắc lại, chẳng qua là Lạc Phàm Vũ há to mồm nghĩ lại câu kia ‘ ấy là bạn của Trình Dĩ Sênh’, hồi lâu mới thở ra, : “ phí của trời.....”

      đẹp kinh tâm động phách như vậy, chỉ bưng thức ăn thôi cũng khiến tim người ta đập nhanh hồi hộp, chỉ là bộ đồng phục bình thường nhưng khi mặc lên người cũng có mùi vị khác thường, bên mặt của ướt nhẹp mồ hôi, có vài sợi tóc dính đó, nhìn vô cùng chọc người, ấy là bạn của Trình Dĩ Sênh?

      _____ _____ _____

      Dụ Thiên Tuyết nóng ruột dùng sức mở dây buộc sau lưng, cởi đồng phục ra quay người lại, liền có đống phiếu đưa tới trước mặt, cả kinh đứng lại.

      cắn môi, cầm những tờ phiếu lên khó nhọc : “Chị Thanh, 8 giờ tối tôi nhất định phải , tôi xin nghĩ, mấy phiếu này chị có thể giao cho Tâm Tâm làm ? Thời gian của tôi còn kịp rồi.”

      được gọi là chị Thanh bề bộn, cau mày nhìn sang, rút bớt mấy tờ phiếu ra rồi vỗ vỗ tay của : “Những phiếu khác để tôi lo, đưa phiếu này, ngay lập tức.”

      Dụ Thiên Tuyết nhàng hít hơi khí lạnh, trán rịn ra mồ hôi, gấp gáp giải thích: “Nhưng hết giờ rồi, trễ thêm nữa tôi bắt được xe viện điều dưỡng, chị Thanh.....”

      có còn muốn tiếp tục làm ở chỗ này ?” Chị Thanh vội vàng giậm chân, lúc ngẩng đầu trong mắt tức giận: “Dụ Thiên Tuyết, cho rằng mình cao quý có thể bên cạnh người giàu có, ai dám kêu đưa thức ăn trong lúc định thăm em , còn muốn làm việc khiêm tốn cho tôi, biết của tên ai ở bên dưới phiếu này hay ! Tôi lại lần nữa, ngay lập tức, nếu , tối nay thay đồng phục ra , tôi có ý kiến!”

      xong, ta bước qua đụng mạnh vào bả vai của Dụ Thiên Tuyết, tiếp tục sai bảo người khác làm việc.

      Bả vai bị đụng đau, trong lòng khuất nhục, Dụ Thiên Tuyết ngửa đầu, khuôn mặt nhắn có hơi tái nhợt, cố sức đè xuống mệt mỏi cùng lo lắng, cầm tờ phiếu lên, nhanh nhẹn buột lại dây lưng đồng phục tiếp tục làm việc.

      Thiên Nhu, em ngoan ngoãn, đợi chị chút.

      Trước cửa phòng bao xa hoa, tranh thủ tay, gõ cửa phòng.

      “Xin hỏi, tôi có thể vào ?” ai trả lời, gõ cửa thêm lần nữa, bên trong có tiếng trả lời ‘vào mới dám đẩy cửa vào.

      Quanh cái bàn tròn lưu ly, hai người đàn ông cao ngất chói mắt kiêu ngạo ngồi, họ hời hợt trò chuyện, trong đó có người giơ tay nhấc chân đều có quý khí quyền thế, ngay cả nụ cười cũng kiêu căng ngạo mạn.

      Tay của Dụ Thiên Tuyết run lên, giật mình đứng yên tại chỗ.

      “.....Xin lỗi, đợi lâu, đây là thịt bò bít tết của quý khách.” lâu mới tìm lại được thanh của mình, đầu óc ong ong rối loạn, lên đặt cái mâm trước mặt bọn họ, lúc tới phía sau Nam Cung Kình Hiên, cảm giác như có gánh nặng lưng mình.

      nghĩ tới, lại đụng phải Nam Cung Kình Hiên ở chỗ này.

      vẫn chuyện cùng Lạc Phàm Vũ, giống như nhìn thấy , nhưng lại khiến ngửi được mùi vị lãnh ngạo khiếp người ở người của .

      Trong đầu của Dụ Thiên Tuyết thầm ‘đáng chết’, im lặng, ngoan ngoãn chia nước sốt thay bọn họ, chỉ muốn làm xong rồi nhanh chóng rời , sắp trễ xe rồi.

      Nhưng mà, càng nhanh càng vội, càng vội lại càng loạn.

      Đầu ngón tay vừa xé ra gói sốt lại bắn tung tóe lên bộ âu phục màu trắng của Lạc Phàm Vũ, Trong nháy mắt, sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết trắng bệch, vội vàng rút khăn giấy bàn: “ xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Vị thiếu gia này, tôi phải cố ý.....”

      Nam Cung Kình Hiên để dao nĩa xuống, kéo khăn lau miệng, chăm chú nhìn .

      “Há.....” Lạc Phàm Vũ cũng cau mày kêu lêm tiếng bất mãn, vốn là có tính thích sạch , nên rất ghét âu phục của mình bị dính bẩn, nhưng trước mặt ràng là bị dọa sợ, lúc tiếp cận để lau y phục cho , cũng có thề nhìn thấy gương mặt nhắn trắng nõn mịn màng, rất là vui tai vui mắt.

      Hết chương 7
      Chương 8: rất thích nhìn thấy tôi?


      “Há..…” Lạc Phàm Vũ cũng cau mày kêu lên tiếng bất mãn, vốn là có tính thích sạch , nên rất ghét âu phục của mình bị dính bẩn, nhưng trước mặt ràng là bị dọa sợ, lúc tiếp cận để lau y phục cho , cũng có thể nhìn thấy gương mặt nhắn trắng nõn mịn màng, rất vui tai vui mắt.

      “A.....Được rồi, được rồi, đừng lau nữa.” Lạc Phàm Vũ ngoài ý muốn cười cười, đưa tay lấy khăn giấy trong lòng bàn tay của : “ thấy càng lau càng dơ sao?”

      xin lỗi.....” Dụ Thiên Tuyết cực kỳ ảo não, cau mày giải thích: “ là tôi cố ý, tôi.....”

      rất muốn ‘Tôi đền cho bộ quần áo khác’, nhưng.....Nhưng người đàn ông này có thể ăn cơm chung chỗ cùng với Nam Cung Kình Hiên, giá trị người ấy là bao nhiêu?
      Trong lòng trận co rút đau đớn, gương mặt nóng hổi, dám ra mấy chữ kia.

      “Thiếu gia?” Lạc Phàm Vũ nâng cao ngữ điệu: “Ha, em biết tôi là ai?”

      Dụ Thiên Tuyết cố áp chế xấu hổ, đỏ mặt, thành lắc đầu.

      Lần này Lạc Phàm Vũ có phần ngượng ngừng, còn Nam Cung Kình Hiên nhịn được cười khẽ tiếng, khóe môi tuấn dật nhếch lên, vẻ tà mị khiến trái tim người nhìn đập liên hồi.

      Dụ Thiên Tuyết sững sờ, biết mình sai ở chỗ nào.

      “Nhớ kỹ, cậu ấy là ông chủ của nhà hàng này, là cấp của , mỗi phân tiền kiếm được cũng là do cậu ấy quyết định cho hoặc cho.” Dáng vẻ tươi cười tà mị còn, ánh mắt khiến người ta khiếp sợ của Nam Cung Kình Hiên nhìn : “Có hiểu chưa?”

      Đúng là đêm hỏng bét, bóng dáng mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết đứng trước mặt , hơi thở mong manh, nhận lỗi: “ hiểu.”

      “Ha ha, đừng dọa ấy.....” Trái lại, Lạc Phàm Vũ vẫn tự nhiên thoải mái, thò tay khều cằm của Dụ Thiên Tuyết cái, cười híp mắt: “Tôi ra ngoài thay bộ quần áo, người đẹp, chớ khẩn trương.”

      Dụ Thiên Tuyết hoảng sợ hết hồn, đến khi phản ứng kịp Lạc Phàm Vũ ra ngoài rồi, còn thuận tay đóng cửa phòng bao lại, sợ run, nhưng chỉ giây sau liền giơ lưng bàn tay lau lau cằm của mình, kinh hãi trong lòng nổi lên bốn phía.....Phải gió, người đàn ông kia vừa mới làm cái gì?!

      thấy, trong mắt của Nam Cung Kình Hiên chợt thoáng lạnh lẽo!

      “Có tin tức chưa?” Tâm tình của trở nên kém hẳn, lạnh lùng hỏi.

      Dụ Thiên Tuyết ra sức chà xát cằm của mình, suy tư chút mới hiểu ra là hỏi cái gì, chỉ có thể tạm thời đè xuống sóng to gió lớn trong lòng, lắc đầu cái: “ có.”

      Suốt cả ngày nay, tận lực để mình đừng nhớ tới Trình Dĩ Sênh, ở công ty bận rộn từ sáng đến chiều, tối lại chạy tới nơi này làm việc vặt, chính là vì muốn trở về căn phòng thuê bé, cũng để bản thân nhớ tới tên đàn ông bạc tình phản bội đó.
      Nam Cung Kình Hiên thoáng cười cười, có chút thích thú giễu cợt.

      “Tôi nghĩ ngày đó tôi quên hỏi chuyện.” Từ chỗ ngồi đứng dậy, thân hình cao lớn rắn rỏi, trong nháy mắt, cảm giác áp bách khiến người khác khiếp sợ, chậm rãi tới gần : “Tôi nghe , từng cho Trình Dĩ Sênh khoản tiền, cho nên tên đó mới có có tiền mà mang theo Dạ Hi chạy trốn, phải ?”

      khoản tiền.

      Hô hấp của Dụ Thiên Tuyết bỗng nghẹn ngào chua xót, cổ họng giống như mắc kẹt thể phát ra được thanh .

      nhớ tới Thiên Nhu của mình, mỗi ngày vẫn còn nằm giường bệnh, đôi mắt bị băng gạt bao kín, gật đầu loạn xạ, cầm cái dĩa bàn ăn lên, thanh khàn khàn: “Vâng, đúng vậy, tôi còn có việc phải làm, nếu người kia quay lại, phiền giúp tôi tôi xin lỗi ấy, y phục nếu thể mặc được nữa tôi đền, tôi chạy.....Hẹn gặp lại.”

      Vừa xong liền xoay người, đuôi tóc quét qua lồng ngực cường tráng của .
      Nam Cung Kình Hiên cứ có cảm giác, dường như trước mặt mình rất nhiều lần vội vàng hất đầu bỏ , đáng lẽ muốn đuổi theo, chẳng qua sắc mặt từ từ rét run, cuối cùng, tại ngay lúc Dụ Thiên Tuyết mở cửa, mím chặt môi, xanh mặt qua ‘Ầm!’ cửa đóng lại, tay của chặn ngang eo, ôm kéo trở lại!

      “A!” Thân thể của Dụ Thiên Tuyết đụng vào lồng ngực cường tráng của , khẽ kêu ra tiếng.

      “Dụ Thiên Tuyết.....” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng gọi tên , nghiến răng:

      rất thích nhìn thấy tôi?”

      Hết chương 8

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 9: Câu dẫn đàn ông


      Cánh tay của so với sắt thép còn cứng hơn, quàng ngang eo khiến nhúc nhích được.

      “.....” Dụ Thiên Tuyết căng thẳng, trán rỉ ra mồ hôi mịn li ti, vài sợi tóc dính mặt nhìn rất chọc người: “Tôi có, Nam Cung thiếu gia, là tôi có thời gian, có thể buông ra được ?”

      có thời gian?

      Con ngươi lạnh của Nam Cung Kình Hiên co lại, ánh mắt thâm thúy chậm rãi lướt gương mặt nhắn của , trượt xuống cổ áo là bộ ngực trắng như tuyết phập phồng..... Đồng phục phục vụ rất bảo thủ, bởi vì nóng nực mà mở ra nút áo, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh xuân đẹp đẽ phập phồng lên xuống bên trong.

      Bất ngờ, tia nóng rực từ dưới bụng như bốc cháy lên, xông thẳng vào trong đầu của .

      Lúc này, Dụ Thiên Tuyết mới chú ý tới tầm mắt của rơi vào nơi nào, giật mình cái, đột nhiên đỏ mặt giãy giụa: “.....Lưu manh.”

      níu lấy cổ áo, ra sức thúc cùi chỏ về phía sau cái, Nam Cung Kình Hiên dự đoán được phản ứng như vậy, ngực của bị thúc cái mạnh, đau lắm, nhưng theo bản năng thả tay, mặc cho ôm ngực thục mạng lui về phía sau.

      kiêu căng giương mắt nhìn, thấy thất kinh thụt lùi về phía sau lại đụng vào cái bàn, đau đến nỗi nhíu chặt mày.

      “Nam Cung Kình Hiên, …..Làm sao lại hạ lưu như vậy!” Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt mắng câu, giận đến biết nên làm sao, cho rằng thiếu gia nhà quyền thế nhiều lắm chính là ngạo khí cùng dã man hiểu chuyện mà thôi, nhưng ngờ thế mà cũng ác tâm khiến người ta chán ghét như vậy!

      Nam Cung Kình Hiên nheo mắt nhìn phản ứng của , cũng giải thích, chẳng qua là nâng ly rượu bàn lên, chậm rãi thưởng thức hớp.

      cẩn thận nhìn thấy mà thôi, cần sợ tôi như vậy, nên biết, loại phụ nữ giống như , coi như có cởi hết đứng trước mặt tôi, tôi cũng có hứng thú đụng chạm đến ..…Giả bộ trong sạch cương trực cái gì?” Giọng của chậm chạp du dương, lại có ý châm chọc mỉa mai.

      ..…” Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, nghĩ tới lại như vậy.

      có thể tôn trọng người khác chút được ! Cái gì gọi là loại phụ nữ giống tôi? Tôi biết là người có tiền, cao ngạo, nhưng có cần thiết phải sỉ nhục người ta? Là Trình Dĩ Sênh mang em của , tôi có lỗi!” Khuôn mặt nhắn tái nhợt, run rẩy .

      Trong lòng vô cùng chua xót, nhìn người đàn ông tuấn mỹ chói mắt như vị thần trước mặt, trầm ổn khí tức cao quý có thể khiến người khác sợ hãi dám động đậy, đúng là chỉ cần nụ cười lạnh, lời khinh thường, là có thể tựa như ngân châm tàn nhẫn độc ác làm nhói đau lòng người.

      hiểu sao, lòng của Nam Cung Kình Hiên lạnh mấy phần.

      ‘Cạch’ nhàng đặt ly rượu lên bàn, ánh mắt thâm thúy nhìn Dụ Thiên Tuyết.

      “Tôi cũng có chút kỳ quái, có bản lãnh quyến rũ đàn ông giống như , sao lại có thể an phận cùng loại đàn ông như Trình Dĩ Sênh cùng chung con đường đây?” nhíu mày, giọng càng lúc càng lướt .

      có ý tứ gì?” Dụ Thiên Tuyết ngờ vực hỏi, trong đôi ngươi là mảnh long lanh sáng trong.

      Nam Cung Kình Hiên cười lạnh hai tiếng, đôi tay cắm vào túi quần tới: “…..Mấy phút, mới mấy phút mà thôi, cũng quyến rũ được người đàn ông đẳng cấp kim cương, đừng với tôi là nhìn ra, Phàm Vũ vừa gặp liền có cảm giác đối với , nếu như cậu ấy muốn , trốn thoát..…”

      người có hương thơm tinh khiết của rượu đỏ xông tới, kích thích Dụ Thiên Tuyết có phần chóng mặt, còn kịp phản ứng, ngón tay ấm áp của chạm vào trán của , nhàng đẩy cái trán mềm mại của ra.

      “Chậc chậc, gương mặt mê người…..”

      Kia là gương mặt tinh xảo chỉ lớn cỡ bàn tay, đôi mắt long lanh trong veo, đồng tử đen bóng như loại ngọc đen, chóp mũi hơi vểnh, sống mũi cao thẳng làm tăng thêm mấy phần mùi vị linh động, độ cong nhu hòa ngọt ngào khuôn mặt nhắn, lại cứ lộ ra chút quật cường làm cho lòng người khiếp đảm.

      Dụ Thiên Tuyết có cảm giác mình giống như vật cưng, ở trước mặt mặc cho suy nghĩ lựa chọn.

      vội vàng tránh ra, ngón tay thon dài kia chạm tới khiến sắp chống cự được: “Tôi biết ai là Phàm Vũ!”
      Hết chương 9

      Chương 10: thể để cho tìm được Trình Dĩ Sênh


      hề biết người đàn ông mới vừa ra khỏi phòng, cái gì mà quyến rũ? Cái gì mà mê người? Tất cả đều biết!

      lúc lui về phía sau, nháy mắt, trong túi vang lên tiếng nhạc nhàng.

      ‘Để bi thương hóa thành dòng nước ấm, cho lối thoát duy nhất, trong lòng em là chim bồ câu trắng, ai có thể đến đây thả bay .....’

      Dụ Thiên Tuyết cúi đầu, biết là điện thoại đ động của mình reo.

      .....Đợi quá lâu đúng ? Thiên Nhu cũng bắt đầu sốt ruột!

      “Điện thoại của ai?” Tầm mắt của Nam Cung Kình Hiên dừng tại túi áo của , cau mày hiểu, hỏi ra câu.

      Dụ Thiên Tuyết cố gắng chỉnh đốn tâm tình, vừa móc điện thoại di động từ trong túi áo ra, vừa cầm lấy mấy cái dĩa bàn ôm vào trong ngực: “ biết.....tôi cũng cần thiết cho biết! Tôi có thời gian, trước.....”

      Gương mặt nhắn trắng nõn thoáng qua chút ưu thương, xoay người rời .

      Dụ Thiên Tuyết thề, nghĩ rằng, vào giờ này chỉ có Thiên Nhu gọi điện thoại tới, cho nên, khi nhìn thấy màn hình màu xanh da trời lấp lánh hai chữ ‘Dĩ Sênh’, dây cung trong lòng đột nhiên đứt đoạn!

      Tay của run lên, nhất thời, sắc mặt cũng trắng bệch.

      Nam Cung Kình Hiên vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của , đôi mắt lạnh lùng hơi híp lại, hề muốn cứ phải theo dõi nhất cử nhất động của như vậy, tuy nhiên nhạy cảm phát ra trong ánh mắt của lo lắng kinh hoảng.

      sợ.....

      Vậy là điện thoại của ai?!

      chờ chút.....” Nam Cung Kình Hiên cau mày, thanh cũng lạnh xuống.

      Dụ Thiên Tuyết giả bộ nghe thấy, kéo cửa vừa định ra ngoài.

      “Tôi kêu đứng lại.” Nam Cung Kình Hiên bước nhanh tới gần, hốt hoảng mở cửa chạy , trong chớp mắt, hung hăng bắt được cổ tay của , nghe kêu đau tiếng, dùng sức kéo trở lại!

      “Á.....” Mấy cái dĩa trong tay Dụ Thiên Tuyết rơi ‘Xoảng’ mặt đất, vội vàng kêu lên: “Là điện thoại của em tôi, Nam Cung Kình Hiên buông ra, đừng nhìn!”

      Nhưng còn kịp nữa, đôi mắt lạnh lẽo của Nam Cung Kình Hiên quét qua nội dung màn hình di động của .

      .....! !

      Quả nhiên, Trình Dĩ Sênh gọi điện thoại cho ấy rồi!

      “Tên khốn kiếp này.....” Nam cung Kình Hiên hung tợn rủa thầm câu, kéo thân hình mảnh mai của vào trong ngực, muốn bóp chặt cổ tay bé của để đoạt lấy điện thoại di động, nhưng Dụ Thiên Tuyết sớm nhạy bén phát ra, biết , nếu Nam Cung Kình Hiên tìm được Trình Dĩ Sênh là hậu quả gì! Đó là Trình Dĩ Sênh.....Đó là Dĩ Sênh! !

      “Nam Cung Kình Hiên buông ra..…A…..Đau! Buông ra!” Dụ Thiên Tuyết cùng cướp đoạt la lối, dưới tình thế cấp bách, giơ tay còn lại đoạt lấy điện thoại di động, quăng mạnh vào góc tường, ‘Cộp’ điện thoại di động bị văng vào tường, pin cùng điện thoại rơi nền đất.

      Đương nhiên, tiếng chuông điện thoại cũng im bặt.

      “…..” Dụ Thiên Tuyết mở to miệng thở hổn hển, rốt cuộc, sắc mặt trắng bệch cũng hòa dịu được ít.

      “DỤ-THIÊN-TUYẾT! !” tiếng bạo rống vang to bên tai, suýt nữa làm vỡ màng nhĩ của của .

      Gương mặt luôn luôn trầm tĩnh kiêu căng của Nam Cung Kình Hiên giờ đây bộc lộ cuồng nộ, giận dữ gầm lên, kéo mạnh vào trong ngực của mình, giống như bị choáng váng, đôi mắt lóe sáng sững sờ nhìn , nhưng chỉ mấy giây sau, liền trấn tĩnh sợ hãi đối mặt với , ánh mắt thản nhiên bình tĩnh.

      “Đáng chết, làm cái gì? Hả?” cố đè xuống lửa giận, căm tức nhìn .

      Dụ Thiên Tuyết bị tay của chèn lên eo ôm chặt vào trong ngực, tim của ‘Thình thịch’ đập dồn dập, ở khoảng cách gần như vậy, có chỗ nào trốn tránh.

      Bàn tay to mạnh mẽ hung hăng cầm cổ tay trắng như tuyết của , mặt của lại gần sát mặt của , Nam Cung Kình Hiên hung tợn hỏi: “Tôi từng với chưa? khi có tin tức của Trình Dĩ Sênh phải lập tức cho tôi biết, Dụ Thiên Tuyết….. lại dám ở trước mặt tôi mà cắt đứt điện thoại của tên đó! ! muốn chết phải ? !”

      Hết chương 10

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 11: phải ngốc, là ti tiện


      nỗi bi thương sâu sắc chảy qua trái tim của , đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết nhìn , đôi môi tái nhợt, lời.

      Chẳng qua là..... đau đớn.

      Tay của nắm chặt làm đau cổ tay của , có cảm giác bị siết chặt đến hít thở thông.

      chuyện! ! !” Thanh rống giận dữ dội của Nam Cung Kình Hiên suýt nữa lật cả nóc phòng! cũng đến tột cùng là mình giận cái gì, ràng xém chút là có thể lấy được tin tức của Dạ Hi! Đứa bé kia từ ở bên cạnh mè nheo làm nũng, từ tấm bé được che chở cưng chiều chưa từng chịu khổ, có trời mới biết hai ngày nay có bao nhiêu lo lắng cho em ! Mà giờ, đáng chết trước mặt này vậy mà lại dám cãi lời của !

      “.....” Dụ thiên Tuyết bị rống, trong đôi mắt dâng lên tầng sương mù.

      cũng , sau khi tìm được ấy lột lớp da của ấy.....Nam Cung thiếu gia, tôi đâu có khờ?” run rẩy .

      Cơn giận của Nam Cung Kình Hiên bị kích động lên tới cực điểm.

      “A.....Được, tốt lắm!” giận quá hóa cười, sau khi cười xong lại hung hăng siết chặt cổ của , chậm rãi : “Dụ Thiên Tuyết, tôi nhìn ra, tên đàn ông phản bội bỏ trốn cùng với khác, sống chết của ta cũng đáng giá để cho duy trì! ! phải ngốc, là ti tiện!”

      Satan địa ngục ầm ầm phủ xuống, hô hấp của Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng yếu, nghe được hai chữ ‘Ti tiện’, lòng như bị kim châm đau nhói! Nước mắt chua xót cũng nhịn được nữa, theo gương mặt đỏ bừng vì kìm nén chảy xuôi xuống.

      Lửa giận của Nam Cung Kình Hiên lâu cũng có biện pháp trở lại bình thường, cho đến khi nhìn thấy nước mắt của , động tác độc ác tay cuối cùng cũng có cách nào tiếp tục, giây kế tiếp, ho khan kịch liệt, gần như hít thở thông, trong biểu tình lộ vẻ cầu khẩn khổ sở.

      Sắc mặt lạnh như băng của thoáng qua tia lụn bại, thầm mắng tiếng: “Khốn kiếp!” Tay chậm rãi buông ra.

      Dụ Thiên Tuyết nặng nề ho khan mấy tiếng, bàn tay bé bắt lấy áo sơ mi của , há to miệng thở dốc, trông bây giờ chật vật nhếch nhác tới cực điểm.

      Nam Cung Kình Hiên chưa từng gặp qua chuyện khiến người ta phát điên như vậy, ràng trong lòng đè nén cơn giận đến cực điểm, muốn phát tiết rồi lại sợ kìm chế được, muốn bóp chết ngay trong ngực mình..... này! !

      “Tôi cho biết, bắt đầu từ hôm nay hoàn toàn bị tôi giám sát, cho đến khi tìm được Dạ Hi mới thôi! Dụ Thiên Tuyết, tốt nhất đừng có chọc giận tôi nữa, nếu chuyện như thế này xảy ra lần thứ hai, tôi khiến phải trả cái giá rất cao!” nghiến răng mấy câu, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào mặt : “.....Đáng chết, khóc cái gì!”

      Hai bàn tay ấm áp nhất thời nhịn được đặt lên gương mặt của , ngón tay cái chạm vào chất lỏng lạnh như băng kia, thế nhưng, thêm lần nữa lại có loại xúc động mãnh liệt, muốn cúi đầu xuống nếm thử chút những giọt nước kia, chúng có mùi vị ra sao.

      Dụ Thiên Tuyết sợ hãi hoảng hốt, mặt của bị hai bàn tay của bọc lại, phút chốc, giống như bị điện giật, vội vã tránh ra.

      có cái quyền đó..... có!” cau mày kêu lên, khôi phục lại tính khí quật cường của mình, dường như vừa mới nhu nhược cầu xin tha thứ là loại ảo giác.

      Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, khẽ ảo não: “ có thể thử xem tôi có quyền hay !”

      Hai người giằng co cửa phòng bao chợt bị mở ra, Lạc Phàm Vũ thân âu phục mới tinh vào, có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

      “Làm sao vậy?” hơi sửng sốt, mở miệng hỏi: “Hai người..... xảy ra chuyện gì?”

      Dụ Thiên Tuyết giật mình cái phản ứng lại, có Lạc Phàm Vũ ở đây, cần thiết phải sợ Nam Cung Kình Hiên như vậy, lau nước mắt, nhanh chóng vòng qua lượm điện thoại của mình bị ném đất lên, chén dĩa bàn cũng thu dọn, trực tiếp chạy ra khỏi phòng bao.

      Nam Cung Kình Hiên hơi nhíu nhíu mày, đuổi theo .

      “Aiz.....” Lạc Phàm Vũ đẩy lồng ngực của : “Cậu chờ chút, đợi chút, rốt cuộc là thế nào? Cậu phải giải thích với mình chút chứ? nhìn thấy kia khóc sao? Cậu là tên khốn kiếp, có thừa dịp mình có mặt mà khi dễ người ta chứ?”

      Hết chương 11
      Chương 12: này, đừng động vào


      Ánh mắt hung ác tàn nhẫn của Nam Cung Kình Hiên trừng trừng nhìn bóng dáng vừa khuất dạng ở cửa phòng bao, lạnh lẽo đến mức khiến người khác toàn thân phát run.

      này, đừng động vào.” Chốc lát, xác nhận thoát khỏi phạm vi thế lực của mình, Nam Cung Kình Hiên mới nhìn chằm chằm vào Lạc Phàm Vũ, sắc mặt vẫn thay đổi phun ra mấy chữ.

      “Cái gì?” Lạc Phàm Vũ có chút kinh ngạc, nhìn Nam Cung Kình Hiên thong thả xoay người tránh qua bên, ưu nhã kéo ghế ngồi xuống, lạnh lùng rút ra điếu thuốc, dáng người cao ngất kiêu căng có hơi thở khiếp người.

      “Aiz.....Mình , chuyện gì xảy ra? Cậu biết mình muốn động vào ấy? ?” Lạc Phàm Vũ cười cười, cũng cùng theo qua.

      “Trong đầu cậu suy nghĩ cái gì mình nhìn ra được sao?”

      “.....!” Lạc Phàm Vũ cau mày.

      “Được rồi, mình thừa nhận có chút coi trọng này, ngày đó mình thấy ấy tại tiệc sinh nhật của Dạ Hi, mình còn tưởng rằng ấy là thiên kim của nhà nào đó du học ở nước ngoài về, nghĩ tới cũng chỉ là bình thường mà thôi, ha ha.....” Ngón tay của Lạc Phàm Vũ khẽ vê vê mặt bàn, nheo nheo đôi mắt ma mị: “Hẳn là phải tranh thủ nắm tay mới được.”

      Nam Cung Kình Hiên gì, chẳng qua là nhớ tới bộ dáng bé vừa quật cường bướng bỉnh vừa cay cú đáo để, cười lạnh “Hừ” tiếng.

      “Mình bất kể cậu có phải coi trọng ấy hay .” phủi phủi tro thuốc lá : “Tóm lại, này, tốt nhất cậu đừng động vào.”

      “Ha.....” Lạc Phàm Vũ cảm thấy buồn cười: “Có ý gì nha! phải là cậu muốn tranh giành với mình chứ? !”

      “Trước khi tìm được Dạ Hi, ấy có tự do.” Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên trầm xuống.

      “Đó là chuyện của cậu có được hay ? Ảnh hưởng gì tới chuyện mình theo đuổi ấy?” Lạc Phàm Vũ bất mãn kêu la, kìm chế được cau mày lại, cẩn thận chu đáo nhìn vị thiếu gia ngạo khí khó hiểu ở trước mặt này.

      Ánh mắt hung ác tàn nhẫn của Nam Cung Kình Hiên trừng cái, Lạc Phàm Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng, nghẹn lại lời nào.

      .” Nam Cung Kình Hiên kiên nhẫn đứng dậy: “Phẩm vị của cậu càng ngày càng kém, mắt nhìn phụ nữ cũng thế.”

      Lạc Phàm Vũ cũng đứng dậy theo: “Tâm tình của cậu tốt còn muốn trách người khác!”

      Xác thực trong lòng Nam Cung Kình Hiên vô cùng buồn bực, gương mặt tuấn tú lạnh như băng, nhớ tới cú điện thoại ngoài ý muốn của Trình Dĩ Sênh, nhớ tới ánh mắt thống khổ thoáng qua của Dụ Thiên Tuyết, lá gan của này.....Cũng là quá lớn rồi!

      *****

      Trời ban đêm hơi lạnh.

      Dụ Thiên Tuyết nhanh tới trạm xe buýt, tâm tình của rối tinh rối mù.

      lau dòng nước mắt lạnh như băng mặt, hai tay ôm lấy hai vai ấm của mình để thân thể thôi run rẩy, lấy điện thoại di động trong tay ra lắp lại, mở máy, tốt quá còn có thể dùng được, màn hình hiển thị dòng chữ ‘Cuộc gọi nhỡ’ ngay phía bên dưới là cái tên ‘Dĩ Sênh’.

      cắn mạnh môi cái, đau đớn lan tràn ra, kích thích bản thân thanh tỉnh lại.

      Nhưng, vẫn thể nào thanh tỉnh.

      Đằng đẳng bận rộn trong mấy ngày này cũng làm giảm bớt chua xót trong lòng của , nhìn đến hai chữ ‘Dĩ Sênh’, uất ức đột nhiên dâng lên, thể đè nén được.

      Chịu đựng chua xót ở chóp mũi, cố hoàn hoãn cảm xúc, Dụ Thiên Tuyết lấy điện thoại di động ra, tay hơi run run bấm lại dãy số đó.

      ‘Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi liên lạc.....”

      Giọng phục vụ khách ngọt ngào chậm rãi vang lên bên tai.

      tắt máy.

      Dụ Thiên Tuyết tuyệt vọng đứng giữa trời đêm đầy sao, khuôn mặt nhắn sáng bóng, tất cả oán hận uất ức thể thành lời.

      cười cười tự giễu, bấm kết thúc cuộc gọi, khóe mắt lại rưng rưng lệ.

      Đèn xe sáng choang quét tới bên này.....Là xe buýt đến, trong lòng Dụ Thiên Tuyết căng thẳng, vội vàng chạy tới, dùng sức đưa tay nhanh nắm lấy tay vịn để cho mình đứng vững, nghĩ tới lát nữa gặp được Thiên Nhu, mới nuốt xuống mạnh chua xót từ từ dâng lên ở trong lòng.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 13: tháng, nhất định phải phẫu thuật


      Bên trong viện điều dưỡng, ánh sáng lờ mờ chiếu vào phòng bệnh.

      “Tiểu Nhu!” Dụ Thiên Tuyết nóng lòng nhanh vào phòng bệnh, vừa đúng lúc thấy người đàn ông mặc áo trắng chậm rãi đắp chăn cho giường bệnh, cử chỉ săn sóc dịu dàng, khẽ kinh ngạc: “Bác sĩ Lam!”

      trễ thế này, ngờ tới còn có thể ở chỗ này cùng với Tiểu Nhu.

      “Chị.....” Thiên Nhu nghe được thanh quen thuộc, gương mặt quấn băng dày nhìn sang, khuôn mặt nhắn cũng chỉ lớn chừng bàn tay, Thiên Nhu bé càng lúc càng nhu nhược mỏng manh.

      “Thiên Tuyết, em đến rồi.” Bác sĩ Lam thở phào cái, cuối cùng tới.

      Dụ Thiên Tuyết cuống quýt gật đầu cái, bỏ đồ xuống nhanh tới trước giường nhìn em : “ xin lỗi, tối nay chị có việc, nếu chị có thể đến sớm hơn chút, Tiểu Nhu em cảm thấy thế nào rồi?”

      Thiên Nhu lắc đầu cái, nhàng cắn cắn môi : “Hôm nay bác sĩ Lam tháo băng gạt giúp em kiểm tra *tính cảm quang*..... được tốt lắm.”

      Dụ Thiên Tuyết căng thẳng trong lòng, sờ sờ tóc Thiên Nhu: “Tiểu Nhu, em ngoan, trước hết hãy nghỉ ngơi, chị ra ngoài chuyện cùng bác sĩ Lam, có được hay ?”

      “Dạ.” Tiểu Nhu gật đầu cái, mò mẫm sờ soạng đụng được tới tay của , giọng thấp: “Chị, tay chị lạnh quá.”

      Mũi của Dụ Thiên Tuyết chua xót, khéo léo dàn xếp cho em tốt, chỉnh đốn tâm tình chút rồi theo bác sĩ Lam ra ngoài.

      “Giác mạc này là người bạn của tôi ở nước ngoài tìm được, bây giờ ở Hongkong, mấy ngày nữa mới có thể tới thành phố Z.” Giọng của bác sĩ Lam chậm rãi trầm thấp, xong, ánh mắt của bao phủ bên cạnh, nghiêng đầu để cho nghe được rằng hơn: “Nếu như thuận lợi trong vòng tháng phải tiến hành phẫu thuật, Thiên Nhu mất ánh sáng quá lâu, gần đây cảm quang có chút chuyển biến xấu, nếu được phẫu thuật thay giác mạc, có lẽ đời này, em ấy cũng còn biện pháp nhìn thấy thế giới nữa.”

      Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, đầu ngón tay vịn lan can, cảm giác lạnh lẽo theo lòng bàn tay chui vào thân thể.

      tháng.....Nhất định phải phẫu thuật, đúng ?” cắn từng chữ, có chút khó khăn .

      “Như vậy, đương nhiên là tốt nhất.” Bác sĩ Lam gật đầu cái, thấy nét u buồn gương mặt nhắn của dừng lại chút, thấp giọng : “Làm sao vậy? Thiên Tuyết, sắc mặt của em nhìn rất tệ.”

      Dụ Thiên Tuyết hơi thất kinh, đưa tay ôm lấy mặt, lắc lắc đầu: “ có.....Tôi sao.”

      “Bác sĩ Lam, giác mạc này là tìm giúp chị em tôi đúng ? Tôi biết, tại có rất nhiều người chờ giác mạc, giống như tình huống của tôi và Thiên Nhu, căn bản chờ nổi cũng thể có được, là cố ý dàn xếp cho chúng tôi, chuyện tốt như thế tôi cũng dám tượng tượng! Bác sĩ Lam.....Tôi biết làm sao để cám ơn .” Dụ Thiên Tuyết thành khẩn .

      Lam Úc cười cười, vô cùng dịu dàng hòa nhã: “ phải tôi rồi sao? Em đừng có luôn miệng gọi bác sĩ Lam bác sĩ Lam, nếu coi tôi là bạn cần cám ơn, chẳng qua là gần đây tôi nghe được chuyện của em.....Có chuyện gì xảy ra với em vậy?”

      Nhắc tới chuyện đó, trong lòng của Dụ Thiên Tuyết run lên, đôi mắt của mở to.

      “Xin lỗi, tôi sai rồi sao?” Lam Úc buồn rầu hỏi.

      Dụ Thiên Tuyết vội vàng lắc lắc đầu, cũng muốn cùng bất kỳ ai thảo luận về chuyện Trình Dĩ Sênh, phản bội, thống khổ, chút cũng muốn cho người khác biết.

      “Bác sĩ Lam, phẫu thuật của Thiên Nhu mau sắp xếp giúp, vấn đề tiền bạc tôi nghĩ biện pháp, giống như mấy lần trước vì thiếu tiền mà hủy bỏ.” hít sâu hơi, ánh mắt trong trẻo, nóng lòng sốt ruột cam đoan.

      Lam Úc mím môi nhìn , hơi đau lòng nỡ.

      Từ lúc mắt của Thiên Nhu mất ánh sáng cho tới nay, nỗ lực ròng rã 3 năm, phải là chưa từng có cơ hội, cũng phải là có giác mạc thích hợp, chẳng qua là lần nào cũng bởi vì vấn đề tiền bạc nên bị bệnh viện hoãn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đoạt cơ hội phục hồi thị lực, nhớ rất này, trước sau vẫn luôn đứng thẳng người, dù đôi mắt đỏ bừng bừng, trong lòng thống khổ khuất nhục, cũng vẫn kiên cường cho dù bị đánh ngã.

      *Từ chuyên môn ngành Y : Tính cảm quang ≈ tính chất cảm nhận hình ảnh.

      Hết chương 13

      Chương 14: đột nhiên quay mặt


      Từ lúc mắt của Thiên Nhu mất ánh sáng cho tới nay, nỗ lực ròng rã 3 năm, phải là chưa từng có qua cơ hội, cũng phải là có giác mạc thích hợp, chẳng qua là lần nào cũng bởi vì vấn đề tiền bạc nên bị bệnh viện hoãn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đoạt cơ hội phục hồi thị lực, nhớ rất trước mặt này, trước sau vẫn luôn đứng thẳng người, dù đôi mắt đỏ bừng bừng, trong lòng thống khổ khuất nhục, cũng vẫn kiên trì cho dù bị đánh ngã.

      “Thiên Tuyết, tôi tin tưởng em, nhưng em cũng phải đồng ý với tôi, nếu như có khó khăn phải ra, nên nghĩ tới những phương pháp quá nguy hiểm hoặc là quá cực khổ, được ?” Lam Úc .

      Trong lòng của Dụ Thiên Tuyết chua xót, nhưng vì cảm động mà cười với , gật đầu cái.

      Bất kể như thế nào, chỉ cần Thiên Nhu có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa, cái gì cũng đều đáng giá.

      Lại là đêm khuya, tựa hồ mỗi lần nhen nhúm hi vọng hay rơi vào tuyệt vọng cũng đều trong đêm tối, nhớ ngày đó, trong bữa tiệc sáng chói xa hoa, hiểu tại sao, Trình Dĩ Sênh luôn khiêm tốn lại đưa tới tham gia bữa tiệc như vậy, chỉ là bạn bè, muốn đưa đến đây để biết chút về thế giới thượng lưu là như thế nào, tình nguyện tin tưởng , nhưng ngờ, đêm đó, nghênh đón mình là phản bội thê thảm nhất.

      Mà sau tất cả là tuyệt vọng, thống khổ nghiêng trời lệch đất, liên tiếp theo nhau mà đến.

      tại, tình hình của Thiên Nhu dễ dàng gì mới có hi vọng, thể để những chuyện này đánh ngã, cho dù sau lưng có ai chống đỡ, cũng phải kiên cường chịu đựng, Dụ Thiên Tuyết, Tiểu Nhu nhất định phải nhìn thấy, cố gắng lên!

      *****

      Sáng tinh mơ, tòa nhà Lịch Viễn rộng lớn, những tia nắng lấp lánh chói mắt.

      Sáng sớm Dụ Thiên Tuyết đến công ty, cần cù thà và bận rộn, nhân viên nho ở phòng thị trường của công ty này, cuộc sống hàng ngày đơn giản 9 giờ sáng 5 giờ chiều, luôn cố gắng gom góp tiết kiệm số tiền lớn, dễ làm mới khó biết bao!

      cắn môi, thất thần suy nghĩ biện pháp mau chóng có tiền, lại để ý tách trà trong tay bị tràn, nước nóng làm tay của bị thương.

      “Há.....” cau mày, vội vàng tắt công tắc máy đun nước.

      Tay đau đến muốn chết, vội chạy đến toilet dội nước lạnh, lại bị đồng nghiệp ngang qua đụng vào, người đó nhíu mày nhìn : “Thiên Tuyết, sao còn ở chỗ này?”

      Dụ Thiên Tuyết hơi tò mò, quan sát bốn phía cái: “Thế nào, có chuyện gì sao?”

      Giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, đồng nghiệp : “ nhanh lên chút, ra đại sảnh ngay lập tức, hôm nay ông chủ đến đây thị sát, có biết, hơn nửa năm nay ấy chưa tới đây lần nào, mau mau chuẩn bị !”

      Đồng nghiệp xong liền luôn, Dụ Thiên Tuyết sững sờ, vội rút khăn giấy ra lau tay, sửa sang sơ qua quần áo chút rồi theo xuống lầu, làm ở Lịch Viễn khoảng hơn 3 tháng, chỉ nghe từ miệng những đồng nghiệp khác lại mà thôi, ông chủ thần bí này là người vô cùng khí phách, tựa hồ cũng có gì kì lạ, chẳng qua là dù mấy tháng tới thị sát, nhân viên Lịch Viễn cũng dám buông lỏng công việc, có thể thấy được uy tín của .

      Trong đại sảnh trống trải, tất cả các nhân viên ăn mặc chỉnh trang xếp thành hai hàng, chính giữa là thảm trải nền.

      Trong lòng của Dụ Thiên Tuyết khẽ rung động, dám thở mạnh, lẳng lặng theo nam đồng nghiệp kia tới cuối hàng, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, biết, đây chỉ là kiểm tra mà thôi, phải chú ý được phạm lỗi, che lấp bản thân mình là tốt rồi.

      Ngoài cửa lớn công ty, tiếng thắng xe truyền đến, mấy nhân viên cấp cao toàn thân âu phục màu đen nghiêm trang, sắc mặt cung kính cùng nhau tới, có người tiến lên mở cửa xe, bên trong, bóng dáng cao ngất cường tráng bước ra, gương mặt lạnh lùng bá khí lộ ra khí chất vương giả tự nhiên, giám đốc ghé vào lỗ tai của gì đó, nhưng để ý tới, chỉ là môi mỏng khẽ mở, câu: “Cầm báo cáo quý này tới cho tôi xem là được rồi, cần dài dòng.”

      “Dạ, dạ.” trán của giám đốc rịn ra tầng mồ hôi mỏng, gấp rút đáp ứng.

      nhanh, Dụ Thiên Tuyết đứng trong hàng nhân viên vốn thu hút, nhưng khi nhìn thấy , trong nháy mắt, đột nhiên quay mặt , động tác còn rất hấp dẫn ánh mắt của mọi người, động tác kia.....Quá nổi bật rồi!

      Bước chân của Nam Cung Kình Hiên chậm lại, theo bản năng liếc về phía phương hướng khác thường đó.

      Hết chương 14

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 15: Quá xung khắc với người đàn ông này


      Trái tim của Dụ Thiên Tuyết đập ‘Thình thịch’, tiết tấu cũng rối loạn cả lên.

      nằm mơ sao? Nhìn lầm người rồi đúng ?

      Hít thở cũng trở nên nặng nề, khó có thể tin, nhịn được lại liếc nhìn, lần này sai rồi, bởi vì ánh mắt trong veo của cùng ánh mắt của nhìn thẳng vào nhau.

      Nam Cung Kình Hiên!

      Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, ánh mắt ảo não né tránh, phải gió, làm ở đây 3 tháng nha! Tại sao biết Lịch Viễn là sản nghiệp của nhà Nam Cung? !

      “Thiên Tuyết, sao vậy?” Đồng nghiệp hạ thấp giọng hỏi.

      Tâm tư của Dụ Thiên Tuyết rối loạn mù mịt, cúi đầu cắn môi, chỉ ngóng trông Nam Cung Kình Hiên mau mau lên tầng cao họp, lại ngờ nghe được giọng du dương trầm thấp: “Có tôi ở đây mà cũng có người dám bàn luận xôn xao sao? Lá gan ..…”

      Dụ Thiên Tuyết cả kinh, ngước mắt liền thấy Nam Cung Kình Hiên xoay người lại, thân hình cao thẳng thon dài, đôi mắt đen thâm thúy lạnh lùng, nhìn cười khẩy: “Để ấy đưa tài liệu lên cho tôi!”

      xong xoay người, lạnh nhạt phóng khoáng bước , đám người theo sát phía sau.

      Từ đầu tới cuối quản lý vẫn cúi đầu đổ mồ hôi, đợi đến khi bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên khuất dạng mới tới hung hăng trừng mắt nhìn mọi người: “Các người còn đứng đó làm gì? Hả? muốn làm nữa phải hay ?”

      Trái tim bị co rút mạnh, đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết buồn bã, cố gắng kìm nén, im lặng lên tiếng.

      Có trời mới biết, phải là quá xung khắc với người đàn ông này chứ, nơi nào cũng có thể gặp phải! ràng, tối hôm qua mới gặp , quanh người giống như còn lưu lại mùi vị lãnh khốc bá đạo của , cư nhiên bây giờ…..

      “Tôi hiểu , tôi lập tức đưa tài liệu!” nhàng hít hơi, ánh mắt tỏa sáng, trưng ra bộ dáng sợ sệt.

      Đoán chừng, người đàn ông này trời sinh nhìn vừa mắt, kể cả mỗi câu của cũng đều muốn trông nom, bệnh thần kinh!

      *****

      Phòng làm việc sang trọng tầng cao nhất, bình thường, lúc ông chủ có ở đây ai dám vào.

      Dụ Thiên Tuyết cầm tài liệu giơ tay gõ cửa.

      Bên trong có tiếng trả lời trầm thấp “Vào ”, bóng dáng mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết liền vào, thấy Nam Cung Kình Hiên ngồi ghế xoay, cùi chỏ chống tay ghế, ngón tay thon dài nhàng gõ gõ huyệt thái dương, đôi mắt thâm thúy bức người nhìn giám đốc báo cáo.

      hơi do dự, tại tiến lên đưa tài liệu có thích hợp hay ?

      Hơn nữa, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên từ đầu tới cuối cũng chưa từng nhìn qua , giống như khí vậy.

      Dụ Thiên Tuyết thể làm gì khác hơn, đành đứng ở bên, an tĩnh chờ đợi.

      Cho đến khi hai chân của tê rần, báo cáo mới kết thúc, Nam Cung Kình Hiên ưu nhã chuyển hướng nhìn sang bàn làm việc màu đen, cất giọng : “Được rồi, ông ra ngoài trước .”

      Giám đốc ra ngoài, Dụ Thiên Tuyết nhàng hít hơi, lên phía trước, : “Đây là tài liệu cần.”

      Ngồi tại bàn làm việc, kiêu căng ngước lên, đôi mắt lạnh như băng thoáng qua tia sáng lấp lánh, có ý cười mà nguy hiểm.

      biết nên gọi tôi là gì sao?” rất thưởng thức diện mạo mặc trang phục công sở của , sâu xa hỏi.

      Gọi là gì? Tổng giám đốc? Có lẽ là Đổng trưởng? Hay là Nam Cung thiếu gia?

      Dụ Thiên Tuyết có chút nhức đầu, công việc của luôn luôn ở tầng dưới cùng, căn bản có cơ hội tiếp xúc với cấp , bàn tay cầm tài liệu hơi ướt mồ hôi, gương mặt nhắn trắng nõn lộ vẻ lúng túng rệt.

      “Tôi..... lắm.” buộc lòng phải ăn ngay .

      Nam Cung Kình Hiên cười cười, vô cùng mị hoặc, đứng dậy chậm rãi : “ biết , quả , nếu có thể ý thức được tôi là ai, cũng dám nghe lời như vậy.....”

      Dụ Thiên Tuyết có phần khẩn trương, còn chưa kịp lùi về phía sau tiến tới gần trước mặt, tiếp theo là hơi thở ấm áp áp sát bên vành tai nhạy cảm của , trầm giọng : “Đưa điện thoại di động cho tôi.”

      Hết chương 15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :