1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con - Cận Niên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 103: Tất cả mâu thuẫn đều tập trung tại thời khắc này.


      “Việc này mình biết !” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng .

      Người trong ngực chỉ mặc cái váy dài mỏng manh, Nam Cung Kình Hiên cởi tay trang ra bọc vào bên trong, hơi cau mày, đưa tay sửa sang mái tóc bị gió thổi tán loạn của , hỏi: “Em tới bệnh viện làm gì?”


      Trong đôi mắt trong suốt vẫn còn hơi nước, thân thể khẽ cứng ngắt, mở miệng : “ có gì, chỉ là thân thể thoải mái.”

      Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên có nhu tình khắc cốt ghi tâm, muốn cúi đầu hôn khô những giọt nước mắt của , thế nhưng có Lạc Phàm Vũ ở đây, dám có động tác to gan như vậy, chỉ ôm chặt Dụ Thiên Tuyết vào trong ngực, vuốt ve an ủi hồi, lúc này mới ngẩng đầu lên với Lạc Phàm Vũ: “Cám ơn, lần này vẫn là thua thiệt cậu giúp tay.”

      tại tiểu tử cậu mới biết khách sáo với mình, a, khách sáo cũng vô dụng thôi, là cậu phải bồi thường chiếc xe cho mình!” giây trước Lạc Phàm Vũ vẫn còn giỡn, giây sau vẻ mặt liền hung thần ác sát, hiểu sao nhớ tới chiếc xe vừa mới hi sinh kia liền muốn đánh chầu cùng với tên này.

      “Tùy cậu, muốn cái gì sau này hãy .” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng trừng mắt nhìn , dắt theo Dụ Thiên Tuyết về phía xe.

      Tâm tình Lạc Phàm Vũ có chút phức tạp, chăm chú nhìn trong xe, lại càng thêm lo lắng chuyện trước mắt mà phải đối mặt.

      *****

      xe, Dụ Thiên Tuyết thấy được tin tức kia mấy tờ báo buổi sáng.

      Có vài tấm hình vô cùng nét, gò má của thậm chí lông mi cũng hai ràng, còn có động tác Nam Cung Kình Hiên thân mật ôm , mấy ngón tay xanh xao của Dụ Thiên Tuyết run lên, ánh mắt lập tức dời khỏi mấy tấm hình.

      Nam Cung Kình Hiên lời, cánh tay gác cửa kính xe, nhớ thời điểm trở về nhà Nam Cung thấy Dạ Hi và La Tình Uyển ngồi ghế sofa chuyện, Nam Cung Ngạo cũng ở bên cạnh, bàn hình như có mấy tờ báo, khí lúng túng tới cực điểm.

      La Tình Uyển đúng là cực kỳ có tố dưỡng, đối mặt với tất cả mọi chuyện mà có cảm xúc hay dao động quá lớn, cho dù có cũng biểu ra ngoài, cho nên lúc Nam Cung Ngạo chuyện với vẫn biểu hào phóng thỏa đáng, chẳng qua là trong nụ cười kia có chứa mấy phần đơn.

      Đàn ông tìm tình nhân cũng đáng sợ, đáng sợ là tất cả mọi người đều biết tìm tình nhân, như vậy người vợ chưa cưới như rất khó sống trước mặt người ngoài, đây chỉ là vấn đề của riêng , là con duy nhất của nhà họ La, thể diện của dòng họ, cũng quăng bỏ nổi.

      Khi Nam Cung Kình Hiên về nhà Nam Cung Dạ Hi lại náo loạn trận, Nam Cung Ngạo ngăn lại, để và La Tình Uyển có thời gian đơn độc chuyện với nhau.

      Nhưng còn chưa kịp Nam Cung Kình Hiên nhận được điện thoại của Lạc Phàm Vũ.

      Vẻ mặt của khi đó, La Tình Uyển nhìn thấy rất , bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi như có loại khí chất vương giả, cử động cũng có thể khiến tâm tình của lên thiên đường, nhưng cũng có thể vì câu mà để cho xuống địa ngục, bởi vì ngay lúc đó, tới trước mặt dùng thanh êm ái nhất : “Chuyện Uyển, xin lỗi, em nán lại đây lát, có việc gấp phải ngay.”

      La Tình Uyển thông mình sắc sảo biết bao, cười cười giọng hỏi: “Tìm được ấy?”

      Nam Cung Kình Hiên nheo mắt, lại trực tiếp thừa nhận: “Ừ.”

      La Tình Uyển giật mình ngay tức khắc, tiếp tục mỉm cười chậm rãi : “Em vẫn cho là trong kiện này em mới là người bị thương, nhưng phụ nữ ‘cho là’ thường phải là cho phép, bởi vì hình như thương ấy hơn chút, dù sao chuyện hôn ước của chúng ta thể thay đổi được, cho nên, dù có mất thể diện vị trí thiếu phu nhân của nhà Nam Cung cũng vẫn là của em, đó là lí do mà đối với ấy càng áy náy hơn, Kình Hiên, là như thế đúng ?”

      gằn từng câu từng chữ ràng: “Em vẫn cảm thấy đây phải đề tài tình cảm lựa chọn AB, mà là hướng đến con đường chúng ta muốn tới cuối, đường qua có khả năng bị cảnh đẹp hấp dẫn, dừng lại, hoặc là chạy , lãng phí bao nhiêu thời gian em so đo, nhưng mà phải trở lại, tại, .”

      Nam Cung Kình Hiên phải thừa nhận, những lời đó, chắc chắc như vậy, quả ngay cả trong lòng cũng bắt đầu chắc chắc như vậy.

      La Tình Uyển.

      này, có bất kỳ lý do gì để phụ lòng , nhìn ánh mắt tha thứ đến mức tận cùng của , áy náy chịu nổi, huống chi cũng biết, khi xoay người rời , này có bao nhiêu đơn.

      Cho nên lúc đó, thậm chí cúi đầu xuống hôn , sau đó mới sải bước ra cửa chính nhà Nam Cung.

      Mâu thuẫn, tất cả mâu thuẫn đều tập trung tại thời khắc này.

      quay về sao?” Giọng thanh êm như tiếng nước chảy của Dụ Thiên Tuyết phá vỡ trầm mặc.

      Nam Cung Kình Hiên tay cầm vô lăng, tay dò tìm kéo bàn tay bé lạnh buốt của qua, trầm giọng : “Chỗ nào thoải mái? Cần phải đến bệnh viện? Tôi có điện thoại sao gọi cho tôi?”

      Trái tim đập cuồng loạn của Dụ Thiên Tuyết bình phục lại, theo bản năng suýt nữa muốn che bụng của mình.

      Sắc mặt tái nhợt, bịa đặt câu: “Đầu tôi đau.”

      Nam Cung Kình Hiên yên lặng mấy giây, quẹo xe qua khúc quanh lái về hướng ngược lại, Dụ Thiên Tuyết biết rốt cuộc là muốn làm cái gì, chỉ trầm mặc theo , nhưng phong cảnh chung quanh càng lúc càng hoang vu, càng lúc càng trống trải mênh mông, cuối cùng, mãi cho đến khi ngửi được chút mùi tanh lành lạnh, mới hoảng hốt ý thức được mình bị đưa tới bờ biển.

      Đúng là bờ biển.

      Ở trong thành phố lâu như vậy, Dụ Thiên Tuyết rất ít khi tới địa phương trống trải mênh mông có khí trong lành như thế này.

      Lôi kéo xuống xe, Nam Cung Kình Hiên hướng về bãi cát sâu tới, nhàng kéo ra phía sau mình, tại lúc mặt trời chầm chậm mọc, biển rộng đón ánh bình minh mỹ lệ, nhàng ôm lấy vào trong lồng ngực, trán chống đỡ trán .

      “Thích nơi này ? “ khàn giọng hỏi.

      Dụ Thiên Tuyết bị nhu tình của người đàn ông này làm cho lúng ta lúng túng, đôi mắt trong suốt nhìn , cơ hồ muốn mở miệng hỏi câu ‘có phải bị bệnh hay ’, nhưng lời đến cửa miệng lại nhịn được, chỉ cứng đờ gật đầu cái, bị loại biểu giả dối này mê hoặc nữa, người đàn ông này, tàn bạo cùng máu lạnh đều tàng giấu trong xương tủy, lơi lỏng làm thương tích đầy mình. mang truyện xin ghi nguồn: dd lequydon

      “Lúc mới từ nước ngoài về tôi thường trở lại nơi này, nhưng lâu rồi tới, chỉ mình tôi, chưa từng đưa người phụ nữ nào đến đây.” Nam Cung Kình Hiên trầm thấp xong, ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn khuôn mặt của .

      Dụ thiên Tuyết vẫn lời nào, sắc mặt hơi tái nhợt, tưởng tượng chuyện mình mang thai rời khỏi , lẫn trốn xa xa lừa gạt cả đời, trong lòng rất khẩn trương, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

      “Dụ Thiên Tuyết, tôi nên xử lý em như thế nào? Uhm?” Đôi mắt thâm thúy trong trẻo của Nam Cung Kình Hiên vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt , hỏi cách nghiêm túc xưa nay chưa từng có, giọng ám ách mà trầm thấp.

      này, mình bỏ được, buông tay cũng xong, chẳng lẽ cứ như vậy để ở bên cạnh mình sao.

      Nhưng nhà Nam Cung tha cho , hơn nữa nhà họ La càng tha cho .

      Toàn bộ hết thảy đều đẩy ra ngoài đầu sóng.

      Dụ Thiên Tuyết ngẩng mặt lên, lấy hết dũng khí giọng : “ cần nghĩ đến phải xử lý như thế nào, 3 ngày, chỉ còn lại 3 ngày giao dịch của chúng ta liền kết thúc, khỏi cần vì tôi mà phí tâm nữa.”

      Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên từ từ trở nên nguy hiểm và lãnh khốc, chậm rãi cúi đầu tiến tới gần mặt của : “Chính em cũng hy vọng có thể rời khỏi tôi, phải ?”

      Hết chương 103

      Chương 104: Được, bây giờ tôi thả em, em có thể !


      Trái tim Dụ Thiên Tuyết đập thình thịch, gật đầu cái: “Đúng, tôi hận thể rời khỏi ngay bây giờ.”

      Trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên như có ngọn lửa đan xen kịch liệt, nhìn chằm chằm hồi lâu, bỗng nhiên hoàn toàn buông ra, thân thể cao ngất lui về phía sau bước, lạnh lùng nhếch miệng: “Được, bây giờ tôi thả em, em có thể ! Tốt nhất cho xa đừng để tôi gặp mặt, bằng tôi càng quấn lấy em hơn!”

      Trói buộc người chợt biến mất thấy gì nữa, Dụ Thiên Tuyết hơi khiếp sợ, nhìn , mặt tràn đầy vẻ khó tin.

      biết người đàn ông này đổi tính hay là như thế nào, chẳng qua là hy vọng vẫn luôn xa vời của được thỏa mãn, có chút dám tin tưởng, đôi mắt trong suốt trừng to, hỏi: ? tại bỏ qua cho tôi?”

      Nam Cung Kình Hiên nghiêm mặt trầm mặc, Dụ Thiên Tuyết lui về sau bước, cũng có phản ứng, cắn môi, đưa tay kéo tây trang vai để rơi bờ cát, xoay người rời .

      Nhưng mà chưa tới hai bước liền bị người phía sau đuổi theo, Nam Cung Kình Hiên giận dữ bắt lấy cổ tay của lôi trở lại, đột nhiên dùng sức kéo vào trong ngực, bàn tay vặn mặt qua mãnh liệt hôn : “Mơ cưng! Dụ Thiên Tuyết, trước kia tôi bỏ qua cho em, bây giờ cũng thể! Em vĩnh viễn đừng mong rời khỏi tôi!”

      Đôi môi ngọt ngào bị hung hăng cạy mở, Dụ Thiên Tuyết hô hấp cũng rối loạn, thống khổ đến cau mày, bị hung hăng hôn với tư thế lượt đoạt cuồng liệt, ô ô ra lời, ngửa thân thể ra sau chịu đựng cuồng phong mưa rào mang tới. mang truyện xin ghi nguồn: dd lequydon

      cũng biết, căn bản là người đàn ông này dễ dàng thả như vậy!

      Nam Cung Kình Hiên khó mà chịu được kiên quyết của , này, lại có thể chút do dự mà xoay người rời , thể thả , tuyệt đối thể!

      “Còn 3 ngày đúng ? Dụ Thiên Tuyết, em được quên giao dịch của chúng ta, lại càng được quên phải ra sức hoàn thành nghĩa vụ, nếu , tôi trực tiếp tiễn em của em lên tây thiên!” Hai mắt của Nam Cung Kình Hiên đỏ hồng hung bạo hầm hừ, lôi kéo đối diện với mình ôm chặt vào trong ngực: “Em lại dám có ý nghĩ rời khỏi tôi….. Tôi làm hư em! !”

      xong cúi đầu tiếp tục hôn đôi môi sưng đỏ của , giữa lúc thống ngột ngạt ngâm lên tiếng, nắm chặt eo của nhàng bồng lên về phía chiếc xe, Dụ Thiên Tuyết biết ý đồ của , liều mạng đẩy lồng ngực , lại bị siết chặt hơn vào trong ngực hôn càng sâu hơn.

      Mở cửa xe ra, Nam Cung Kình Hiên ném cả người lên ghế sau, mạnh tay ấn nút điều khiển để cái ghế chậm rãi hạ xuống, ngăn chặn hai chân của rồi phủ người xuống!

      Trong đầu Dụ Thiên Tuyết đột ngột cảnh giác, khuôn mặt nhắn thanh thấu hoảng sợ vô cùng: “Nam Cung Kình Hiên, rốt cuộc muốn làm cái gì? !”

      “Làm chuyện giữa chúng ta nên làm!” Nam Cung Kình Hiên gầm , ôm lấy eo đè ở dưới thân, cúi đầu mút mạnh cần cổ hoàn mỹ của , bàn tay xé cái váy dài của , lửa nóng hừng hực cứng rắn để ở nơi mẫn cảm giữa hai chân , tuyên bố ràng trận gió nổi mây phun khó có thể kháng cự.

      Dụ Thiên Tuyết hét lớn tiếng, trợn to mắt nhìn mui xe, dốc sức kêu gào muốn đẩy người đàn ông người ra, nhưng chỉ là phí công, động tác của điên cuồng như liều mạng, căn bản là để ý có làm đau làm bị thương hay .

      được….. Nam Cung Kình Hiên, đừng như thế này!” Mắt thấy động tác kéo khóa quần của , Dụ Thiên Tuyết rớt nước mắt lui về phía sau, hai chân thon dài trơn bóng mềm mịn bị tay chế trụ, kéo dang ra, dùng sức lôi kéo trở về.

      “Đây vốn là chuyện em phải thừa nhận! !” Nam Cung Kình Hiên mê loạn , trong đôi mắt bùng cháy lửa dục, sâu trong đáy mắt tận trong đáy lòng tràn đầy tình cùng khát vọng và vướng mắt đối với : “Dụ Thiên Tuyết….. Tôi sớm muốn em, em là phụ nữ của tôi, cũng chỉ được phép là phụ nữ của tôi!”

      xong cúi người xuống, đột nhiên bổ nhào xuống giữa tiếng thét vỡ tan chói tai của , đoạt lấy .

      Bên trong cơ thể chặt khít lại quá trơn vô cùng trở ngại, Nam Cung Kình Hiên bị nơi ẩm ướt mềm mại kia giam cầm kích thích phải liên tiếp hít vào, gương mặt tuấn tú ngửa lên, giữ chặt eo tiếp tục thăm dò xâm nhập vào trong, tấc lại tấc, thể kháng cự được.

      quá lâu có muốn , khát vọng trong cơ thể của Nam Cung Kình Hiên sôi trào mãnh liệt, đợi thích ứng liền bắt đầu mạnh mẽ chạy nước rút, từng phát từng phát đánh vào đến tận cùng, đạt tới chỗ mềm mại sâu nhất của !

      Bên tai là tiếng sóng biển cuồn cuộn, biển xanh trời xanh, bên trong chiếc xe xa hoa tiến hành hồi chiếm giữ kịch liệt và hung mãnh.

      Thanh của Dụ Thiên Tuyết bể tan tành càng lúc càng khàn đặc, trong lúc Nam Cung Kình Hiên chạy nước rúc đánh từng phát từng phát kịch liệt rụt người lại, cảm nhận được tận hết sức lực, càng lúc càng sợ, tay ôm bụng khóc lóc cầu xin : “Đừng thế này….. Nam Cung Kình Hiên, tôi van cầu chậm lại chút, đừng….. Ngô!”

      đau đớn đến cắn môi, bị từng phát mạnh mẽ đánh sâu vào tận cùng đến ra lời, khuây khỏa kịch liệt và thương tổn đồng thời tồn tại, sợ….. Sợ sinh mạng yếu ớt trong bụng cứ như vậy mà tan biến!

      “…..”Nam Cung Kình Hiên thở gấp dồn dập, hơi thở nóng hừng hực phun mặt , hôn loạn xa: “Tại sao chịu tiếp nhận tôi? Vì sao ngoan ngoãn để mỗi lần tôi chỉ có thể cưỡng bách em như thế này? ! Dụ Thiên Tuyết….. Em đáng chết!”

      Dụ Thiên Tuyết như trầm bổng nhấp nhô giữa dòng nước xiết, trán rỉ ra mồ hôi, kêu khóc đến giọng cũng khàn đặc, cuối cùng, ngoan cố chống cự nữa, bấu víu chặt lưng của , nức nở thầm: “Đừng sâu như vậy….. Tôi cầu xin . Tôi chịu nổi….. Nam Cung…..”

      Tiếng khóc nức nở nghẹn ngào lại kích thích người đàn ông phía , Nam Cung Kình Hiên cúi người xuống, thương đến mức tận cùng hôn lên mắt và chóp mũi của , hơi thở hổn hển thô suyển: “Kêu là Kình Hiên, mau! !”

      Dụ Thiên Tuyết chưa từng ép dạ cầu toàn qua như vậy, dù là đau đớn, dù là uất ức, dù bị làm nhục cũng đều đáng đồng! Nhưng giờ phút này bụng của dường như đau đớn tê liệt, đưa tay che bụng, run rẩy che chặt, hy vọng sinh mạng đầu tiên mình thai nghén cứ như thế mà bị mất hề thương tiếc, trở thành bãi máu, bãi máu có sinh mạng! !”

      “Kình Hiên…..” Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết rớt xuống, chua xót biến thành biển cả bao vây , trong thanh nức nở nghẹn ngào kia bao hàm bao nhiêu đau đớn tê tâm liệt phế, ai biết!

      Trong thân thể Nam Cung Kình Hiên phấn khích tới cực hạn, giống như dã thú muốn thỏa mãn cắn nuốt sạch ! Nhất là nghe được thanh khàn khàn run run của , kêu rên lên tiếng, cho dù chết người cũng cam nguyện, cuối cùng động tác cũng kịch liệt nữa, từ từ hòa hoãn, từ từ sâu mà mạnh, bắt đầu có tiết tấu, để cho dần dần cảm nhận được ấm áp thương cùng khoái ý triền miên ngớt.

      Nhiều lần hoan ái khiến hai thân thể thiêu đốt rất ăn ý, rất nhanh tìm được đồng cảm, Dụ Thiên Tuyết muốn bản thân cứ trầm luân như vậy, nhưng đợt tiếp đợt khuây khỏa mãnh liệt mà đến, kích thích chính xác mỗi điểm mẫn cảm người , liên tục gián đoạn, rất nhanh liền nộp khí giới đầu hàng, giữa lúc ám ách thầm dụ dỗ ngửa đầu thét lên, đạt tới sướng ý khuây khỏa cực hạn.

      Tiếng sóng biển dạt dào, trong bình tĩnh cất dấu nguy hiểm thể dự báo trước được.

      Trong phòng khách rộng rãi sáng ngời, La Tình Uyển lẳng lặng ngồi đó, mặc cho mang thai 7–8 tháng bên cạnh quấn lấy sôi nổi biểu đạt đủ loại phương cách chia rẽ, đôi mắt mát lạnh như nước chăm chú nhìn ra bên ngoài, tự hỏi rất nhiều chuyện, sau cùng gọi điện thoại cho Nam Cung Kình Hiên, điện thoại vang lên rất lâu, căn bản là bắt máy.

      La Tình Uyển cười yếu ớt, vỗ vỗ tay của Nam Cung Dạ Hi, đôi mắt đẹp thoáng qua tia sáng bén nhọn.

      Hết chương 104

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 105: Bắt đầu từ hôm nay, vô luận mày có bao nhiêu nhếch nhác, mày tự do


      Từ ánh nắng ban ngày chói chang cho đến đêm tối chập chờn mê ly, thời gian rất dài, rồi lại rất ngắn.

      Chiếc Lamborghini màu đen ngừng bên bờ biển suốt cả ngày.

      Dụ Thiên Tuyết vẫn cuộn mình ngủ say sưa ở ghế sau xe, mệt mỏi cực độ làm cho vẫn chưa tỉnh lại, trán rịn ra mồ hôi, cuộn tròn thành cục ở trong ngực của Nam Cung Kình Hiên, lẩm bẩm nỉ non, tay che bụng.

      Đáng lẽ Nam Cung Kình Hiên muốn kêu thức tỉnh, thế nhưng lại ngủ thẳng đến chiều tà cũng tỉnh lại.

      “…..” Đôi mắt thâm thúy có rối rắm cực độ, ôm trong ngực lấy tây trang che kín ngang người , vì váy của bị xé rách nên hai chân trần cùng nửa thân cũng bị bại lộ trong khí

      được….. được!” Dụ Thiên Tuyết run rẩy tỉnh lại, khóc lóc níu lấy cổ áo của , đôi mắt trong suốt rưng rưng nước mắt.

      Nam Cung Kình Hiên chấn động, ôm chặt , hơi hơi nhíu mày.

      “Em nằm mơ thấy cái gì? Uhm?” Nam Cung Kình Hiên trầm giọng hỏi, nắm chặt bàn tay đặt bụng: “Tay cứ ôm bụng, tôi cạy mở cũng ra.”

      Dụ Thiên Tuyết thở dốc dữ dội, cuối cùng thanh tỉnh từ trong mơ, mắt chậm rãi nhìn Nam Cung Kình Hiên.mang truyện xi ghi nguồn: dd lequydon

      có gì, có gì…..” Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, rút tay ra khỏi tay của tiếp tục nhè vỗ về bụng, thân thể đau mỏi giống như bị xe nghiền ép qua vậy, cố xoa dịu loại đau đớn và khó chịu đó, hi vọng vừa rồi có thương hại tới bảo bảo: “Bụng của tôi hơi đau…..”

      Nam Cung Kình Hiên cau mày, cảm thấy có hơi khác thường, chẳng qua là nhớ tới vừa rồi mình mất khống chế cùng với dùng sức, cũng có chút hối hận.

      “Làm đau em đúng ?” Ngón tay thon dài nắm cằm của , Nam Cung Kình Hiên chống trán vào trán thoáng nở nụ cười tà tứ mà khổ sở: “Sao em học ngoan ngoãn chút? Luôn có bản lãnh để cho tôi phải thô bạo với em.”

      Dụ Thiên Tuyết hung hăng tránh thoát bàn tay gò bó cằm của , trong mắt ngân ngấn lệ, theo dõi , : “Vậy phát tiết đủ chưa? Nam Cung thiếu gia, thời gian áp bức tôi còn rất ngắn, coi như có cưỡng bức tôi 3 ngày 3 đêm giao dịch của chúng ta vẫn kết thúc, tôi phải rời ! thô bạo đủ chưa? Ngoại trừ như thế còn có thể làm gì nữa!”

      Nam Cung Kình Hiên mím môi, trong mắt là bão táp biến đổi kịch liệt.

      “Ha….. Thô bạo?” Gương mặt tuấn tú nghẹn hồng, giận quá hóa cười, đôi mắt rét lạnh nhìn chằm chằm gầm : “Dụ Thiên Tuyết, em cũng chỉ nhớ tôi thô bạo với em thôi sao? ! Từ trước tới nay tôi chưa từng để ý qua người phụ nữ nào như vậy, dù thân phận tình nhân của em bị truyền thông lôi ra ánh sáng tôi đều chỉ nghĩ đến bảo vệ em, em lại chỉ nhớ tôi thô bạo với em! !”

      “Tôi chưa hề cam tâm tình nguyện làm tình nhân của ! Nam Cung Kình Hiên, cần đưa cái danh xưng này như dạng ban ơn đặt lên người tôi, có thể thử trải qua cuộc sống phải ăn nhờ ở đậu mỗi ngày coi nó có tư vị gì! giờ xảy ra chuyện rồi đúng ? bỏ qua cho tôi mọi chuyện đều ổn, tùy tiện quăng tôi ở đâu tôi cũng có ý kiến, bỏ qua cho tôi !” Ban đầu Dụ Thiên Tuyết còn tức giận mắng chửi sau đó biến thành ép dạ cầu toàn, mắt rưng rưng lệ, cầu xin .

      Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên kìm nén đến đỏ bừng, suy nghĩ trong đầu đảo lộn, biết, loại chuyện này nếu bại lộ sau đó phải xử lý như thế nào, cũng biết, phương pháp giải quyết tốt nhất là gì!

      Chẳng qua là, phải buông tay này, quá khó khăn!

      Khí lạnh trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên tới cực điểm, đột nhiên vén tây trang đắp người ra, để cho cái váy rách nát cùng nửa phần thân trần của lộ ra trong khí, Dụ Thiên Tuyết cúi đầu hét lên tiếng ôm chặt mình, Nam Cung Kình Hiên thuận tay kéo qua đối diện với mình, hôn lên thân thể !

      “Rất tốt….. Dù sao tôi cũng nếm đủ hương vị của em, tôi buông tha em! Nhưng mà trước đó tôi muốn đóng dấu của tôi người em, đời này, em, tốt nhất phải nhớ cho kỹ em là phụ nữ của tôi, Nam Cung Kình Hiên!” Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên như bừng bừng lửa cháy, đẩy bả vai co rút của Dụ Thiên Tuyết ra, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp lộ ra, cúi đầu ngoan độc cắn lên khuôn ngực ngọt ngào của !

      “A…..! !” tiếng kêu gào bi thống vang lên trong xe.

      Dụ Thiên Tuyết đau đến cả người phát run, tinh tường cảm thụ được hàm răng của xé rách da ….. là đau!

      “Biến thái….. Nam Cung Kình Hiên, biến thái! ! Buông tôi ra! A!” Dụ Thiên Tuyết liều mạng đánh người đàn ông nằm người mình, đau đến cả người cũng toát ra mồ hôi, nhưng càng giãy giụa càng đau, người đàn ông tuyệt vọng này muốn ở người cắn ra dấu răng, giãy giụa xong, giữa biển cả bát ngát mênh mông, có ai cứu , có!

      Mùi máu tươi đầy trong khoang miệng, Nam Cung Kình Hiên tàn nhẫn hung ác muốn phát tiết đau khổ cùng mâu thuẫn trong lòng.

      này, là người phụ nữ đầu tiên trong đời mà bỏ xuống được.
      biết trải qua bao lâu, Dụ Thiên Tuyết còn hơi sức giãy giụa nữa, thanh kêu gào cũng khàn khàn, khuôn mặt nhắn nhăn lại, đau đến đôi môi trắng bệch, cuối cùng, Nam Cung Kình Hiên cũng từ người chậm rãi ngồi dậy, ôm chặt vào trong ngực lần nữa.

      Dấu răng kia rất sâu, có máu đỏ thắm chảy ra, sức lực rất hung ác, coi như có chăm sóc tốt cũng để lại sẹo.

      “…..” Trong lòng Nam Cung Kình Hiên có thỏa mãn biến thái ôm chặt, đau lòng hôn lên mi tâm của , dường như là từ biệt cùng gì đó mà bản thân luyến tiếc nhất: “Chính là như thế này….. Em là phụ nữ của tôi….. Dụ Thiên Tuyết, coi như về sau có xa cũng nhớ kỹ cho tôi là em bị tôi chiếm hữu, tôi là người đàn ông đầu tiên của em, nhớ kỹ chưa? !”

      Cơ thể Dụ Thiên Tuyết suy yếu tới cực điểm, gom góp sức lực toàn thân gào thét: “Cút….. là tên khốn, cút xa tôi chút, tôi muốn gặp lại ! !”

      đẩy, hung hăng dùng sức, xương ngón tay cũng trắng bệch.

      Người đàn ông này, phá hủy trong sạch của , hủy tôn nghiêm của , còn muốn tiếp tục hủy cả cuộc đời của nữa hay sao? !

      Nam Cung Kình Hiên để ý giãy giụa, ôm càng chặt hơn, cười gằn: “Em cần lo lắng, từ nay về sau tôi thả em, coi như em có chết cũng phải chuyện của tôi, em cũng đừng mong gặp lại tôi! Lưu lại vết tích để cho em nhớ là em từng ở dưới người tôi trằn trọc thừa hoan, cả đời cũng đừng hòng quên!”

      , tên khốn này…..” Dụ Thiên Tuyết khóc ra thành tiếng, mấy ngón tay xanh xao che miệng lại, thống khổ đến cả người phát run: “Khốn kiếp! !”

      người mang theo dấu vết sỉ nhục như vậy, phải làm như thế nào để bắt đầu cuộc sống mới? Trong bụng thai nghén đứa bé của , đời này khó có khả năng gặp lại người đàn ông , đời này, còn cái quyền được hạnh phúc!

      có….. Tất cả còn!


      Còn tiếp.....

      Chương 105: Bắt đầu từ hôm nay, vô luận mày có bao nhiêu nhếch nhác, mày tự do (tt)



      Nam Cung Kình Hiên đứng dậy dọn dẹp bản thân sạch , ngón tay thon dài cài từng cái nút áo sơ mi, cầm tây trang lên để người , toàn thân khôi phục lại bộ dáng kiêu căng lạnh lùng.

      “Dụ Thiên Tuyết, bây giờ tôi thả em, như em mong muốn!”

      Nam Cung Kình Hiên nắm cổ tay của lên, kéo xuống từ ghế sau xe, để ý tới thời điểm hoan ái dùng sức thô bạo hành hạ như thế nào, lúc xuống xe chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngả nhào đất cũng quan tâm, sắc mặt xanh mét, trong mắt là kiêu căng và kiên quyết.

      “Bắt đầu từ hôm nay cách xa tôi càng xa càng tốt! Công tác ở Lịch Viễn khỏi cần làm nữa, sau cùng, tôi cho em khoản tiền đủ nuôi sống em nửa đời sau!” Nam Cung Kình Hiên đóng cửa xe ‘Phanh!” tiếng, lạnh lùng tiếp: “Giao dịch này tôi coi như đối đãi rất tốt với em, tại, chúng ta mỗi người ngã!”

      Dụ Thiên Tuyết đứng vững, lảo đảo cái muốn đứng dậy, nhưng vẫn ngã nhào mặt đất.

      Mái tóc của xốc xếch, bị gió thổi tung xinh đẹp mà thê lương, bờ vai trần trụi trơn bóng như ngọc, dấu răng ở ngực còn rớm máu làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.

      Tây trang được quăng qua che phủ nửa người dưới của .

      Mong mỏi tự do lâu, cuối cùng cứ nhếch nhác thế này mà đến.

      Dụ Thiên Tuyết muốn thử cười chút, vừa hơi nhếch miệng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. mang truyện xin ghi nguồn: dd lequydon

      đứng dậy, thân thể mảnh khảnh yếu đuối trong gió thổi lất phất, mấy ngón tay xanh xao siết chặt tây trang của người, che phủ được đến mông, cái váy dài bị xé đến phần thắt lưng căn bản là còn che đậy được gì, nhưng vẫn cố kéo tới kéo lui rồi nâng đôi mắt đầy lệ lên nhìn .

      “Cám ơn…..” Dụ Thiên Tuyết hít sâu hơi, sắc môi nhợt nhạt, hơi thở mong manh: “Cám ơn …..”

      Cả người nhếch nhác, áo lót bị kéo tới giãn lỏng, quần lót dưới hạ thân bị xé rách, Dụ Thiên Tuyết run rẩy mặc tây trang bao chặt thân mình, giãy thoát bỏ rơi giày cao gót, đôi chân trần dẫm cát về nơi xa.

      Dụ Thiên Tuyết, bắt đầu từ hôm nay, vô luận mày có bao nhiêu nhếch nhác, mày tự do.

      Nước mắt nóng hổi rơi xuống, chảy đầy gương mặt mỉm cười của .

      Nam Cung Kình Hiên cứ như vậy mà đứng nhìn, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng tràn đầy tơ máu.

      , quay đầu lại.

      Chỉ cần quay đầu lại lần, chịu thua lần thôi, tôi để em ! Tôi cho em cái quyền được ở lại bên cạnh tôi! !

      Nhưng , bóng dáng mỏng manh của Dụ Thiên Tuyết hướng về phía ánh chiều tà tới, càng lúc càng xa, ngay cả quay đầu lại chút cũng có.

      Nam Cung Kình Hiên sớm nắm chặt nắm đấm, cố nén mới đuổi theo ôm vào lòng giọng an ủi, muốn thả , cho tới bây giờ cũng hề muốn!

      Đứng giữa trời đất, tiếng sóng biển rì rào, Nam Cung Kình Hiên dường như trải qua hồi tai nạn sinh tử tỉnh lại, trong đôi mắt thâm thúy đầy tơ máu, tầm mắt còn bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết, tự với mình bất quá đây chỉ là giấc mơ, chẳng qua chỉ là người phụ nữ mà thôi, đến khi trở về, tất cả cũng vẫn giống như trước kia.

      vẫn là Nam Cung Kình Hiên như trước kia.

      Hít thở mấy hơi sâu mới quay về trong xe, Nam Cung Kình Hiên khởi động xe mấy lần mới thành công, xe chạy lúc lâu mới phát sai đường, gương mặt tuấn tú tái nhợt, hung hăng chuyển động vô lăng bâng quơ chạy đường.

      ..... ấy có mang giày, có thể tới nơi nào?

      ..... Y phục của ấy đều rách nát, trời tối bị người ta ức hiếp làm sao bây giờ?

      ..... Căn bản ấy biết đường, chỗ này là mình ép buộc đưa tới đây, ấy thể quay về! !


      Chạy mạch đường, rốt cuộc Nam Cung Kình Hiên nhịn được hung hăng đạp thắng xe, sợ run trong mấy phút mới bắt đầu tìm kiếm đồ đạt của xe, thu hoạch được gì, có mang theo gì hết, thân mình, ngoại trừ bản thân có gì cả.

      Sắc trời dần tối, Nam Cung Kình Hiên lái xe về đường cũ, gia tăng tốc độ chạy về phương hướng Dụ Thiên Tuyết rời .

      *****

      Trong biệt thự nhà Nam Cung, La Tình Uyển dạo bước chầm chậm thẳng tới phòng sách của Nam Cung Kình Hiên.

      Chỗ này, trước kia từng tới cho nên rất quen thuộc, mấy năm trôi qua bố cục vẫn như cũ, nơi này hề thay đổi, La Tình Uyển nhìn đồng hồ vách tường, 11 giờ, Nam Cung Kình Hiên vẫn chưa về.

      Cả ngày, tin tức đều huyên náo đến sôi sùng sục, lên mạng cũng coi tivi nhưng có thể dự đoán chuyện như thế nào, trước tiên là bỏ lỡ thời cơ đích thân cùng vợ chưa cưới xuất ở bên ngoài để bác bỏ tin đồn, lại chạy đuổi theo tình nhân, là sợ ấy gặp chuyện may cho nên phải lấy lòng, có đúng ?

      La Tình Uyển chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa đầu, dưới ánh đèn gương mặt xinh đẹp sáng bóng rực rỡ.

      Điện thoại bàn đột nhiên vang lên.

      La Tình Uyển mở mắt ra, nhìn điện thoại chằm chằm, reo được lúc nhưng vẫn nhận, do dự chốc lát, tiếng điện thoại vẫn liên tục vang nên vẫn là bắt máy.

      “Alo? Cuối cùng cậu cũng chịu nhận điện thoại rồi sao?” Lạc Phàm Vũ thở mạnh hơi, giọng lạnh như băng truyền đến: “Chết tiệt, mình gọi vào điện thoại di động cho cậu mười mấy lần lỗ tai cậu bị điếc hay sao mà bắt máy! Dụ Thiên Tuyết đâu? Cậu làm gì ấy đó chứ? Nam Cung Kình Hiên, mình cảnh cáo cậu mau trả lời mình, cậu có làm gì ấy! !”

      Bên kia lạnh lùng yên lặng, Lạc Phàm Vũ càng thêm phiền não, nhớ tới Nam Cung Kình Hiên trời sinh có khuynh hướng bạo lực hơi sợ, tính tình Dụ Thiên Tuyết quật cường như thế, khẳng định là bất kể người đàn ông này có nhu tình như thế nào có xoa dịu như thế nào cũng vẫn là muốn rời khỏi cậu ấy, Nam Cung Kình Hiên nhất định tha cho ấy!

      “Chết tiệt….. Mình giấu diếm được rồi…..” Trong lòng Lạc Phàm Vũ bấn loạn, xung động gầm vào điện thoại: “Kình Hiên, tạm thời cậu đừng làm loạn có nghe hay ! Mình cho cậu biết, Dụ Thiên Tuyết phải là nhức đầu bệnh viện khám, ấy mang thai! Chính là con của cậu, tạm thời cậu đừng có lớn tiếng thô bạo với ấy, cũng đừng đụng vào ấy!”

      tiếng sét xuyên qua sóng điện từ nổ vang trong đầu của La Tình Uyển, đôi mắt xinh đẹp thoáng run rẩy, trong nháy mắt nghe được câu kia, từ từ yên tĩnh lại.

      Dụ Thiên Tuyết mang thai, chính là con của cậu.

      La tình Uyển cầm chặt ống nghe điện thoại, mặc cho Lạc Phàm Vũ tiếp tục gầm thét ở bên kia, trong lòng vốn là u oán vì kế hoạch bất thình lình bị xáo trộn, đầu ong ong, bị tin tức như thế chấn động cũng còn nhã nhặn lịch thanh nhã như quá khứ nữa.

      thể tỉnh táo an tĩnh được nữa.

      Thanh trong điện thoại vẫn còn gầm thét, hàng mi dài của La Tình Uyển run lên, vội vàng cúp điện thoại.

      “Chị Tình Uyển, chị Tình Uyển! !” Nam Cung Dạ Hi dọc theo hành lang tới, vẻ mặt rất gấp: “Rốt cuộc em cũng tìm được chị!”

      La Tình Uyển vẫn đứng nhúc nhích, thần sắc trước sau như lạnh nhạt xinh đẹp.

      “Ba ba vừa mới dạy dỗ em trong thư phòng, ngay cả cơm tối cũng phạt em được ăn, em là phụ nữ có thai nha, tại sao ba lại có thể như vậy! !” Nam Cung Dạ Hi uất ức bắt lấy tay của lắc lắc, lại giật mình nhớ tới chuyện khác, nghiêm túc : “Chị Tình Uyển, em cho chị biết tin, hôm nay lúc em đến bệnh viện gặp phải người, chị đoán coi là ai!”

      La Tình Uyển nhàng hít hơi, xoay người, khóe miệng ưu nhã mà dịu dàng: “Là ai?”


      Còn tiếp.....

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 105: Bắt đầu từ hôm nay, vô luận mày có bao nhiêu nhếch nhác, mày tự do (tt)


      “Dụ Thiên Tuyết!” Nam Cung Dạ Hi khẩn trương, sắc mặt tái nhợt, sức lực cầm tay cũng mạnh hơn: “Chị Tình Uyển, chị biết em gặp được ta ở chỗ nào ? Phụ khoa đó, em khám phụ khoa còn nhiều hơn ta! Chị ….. Chị ta có thể có thai con của trai em hay vì vậy mới đến phụ khoa kiểm tra? Nếu có bệnh gì sao lại khám ở đó…..”

      Nụ cười bờ môi của La Tình Uyển thoáng cứng lại.

      “Hazi, cái đó, chị cần phải sốt ruột lo lắng như vậy nha, chị Tình Uyển, lúc thấy ta ở bệnh viện em cũng bị hù sợ, trong lòng cũng suy đoán lung tung, nhưng sau đó suy nghĩ lại chút có thể cũng phải, ta là loại đàn bà sạch , chừng có bệnh lây qua đường sinh dục nha, hay bệnh phụ khoa gì đó muốn gạt người khác nên tới chữa trị, cũng nhất định là mang thai nha!” Lời của Nam Cung Dạ Hi có chút mạch lạc lắm, nắm tay La Tình Uyển .

      Bầu khí trong phòng sách có hơi ồn ào, La Tình Uyển ngửa đầu lên lần nữa, cảm thấy có chút hít thở thông.

      “Cũng đúng, chừng phải vậy.” nhàng , ánh mắt như có như quét qua cái bụng nhô lên rất lớn của Nam Cung Dạ Hi: “Nhưng nếu đúng là như vậy, chị nên làm gì bây giờ?”

      Nam Cung Dạ Hi cũng bắt đầy nóng nảy, sắc mặt tái nhợt, gương mặt ngọt ngào ra mấy phần ác độc: “Chị Tình Uyển, chị cần lo lắng, chuyện này em cho trai biết..... Ai nha, nhưng mà con đàn bà ti tiện Dụ Thiên Tuyết đó nhất định dùng đứa tới uy hiếp trai, để cho trai rời khỏi ta! Chị Tình Uyển, làm sao bây giờ!”

      La Tình Uyển trầm tĩnh, mặt có vẻ gì hốt hoảng, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi rời khỏi khoảng nào đó, mở miệng : “Cái này phải nhìn lựa chọn của trai em, Dạ Hi, điểm này chị quyết định được.”

      “Hàaa…..! Làm gì có chuyện đó? !” Đôi mắt của Nam Cung Dạ Hi trở nên ác độc, giận đến cả người run rẩy: “Con đàn bà ti tiện Dụ Thiên Tuyết đó cho rằng mang thai đứa bé nên muốn cái gì cũng đều được hay sao! ta cho rằng mang thai có ai dám động tới ta sao? ! Nghiệt chủng mà thôi, trai em cũng đâu có muốn, ta có thể diễu võ dương oai cái gì! Chị Tình Uyển, chị đừng sợ, có em ở đây, em để con đàn bà kia có bất cứ quan hệ gì với nhà chúng ta, chuyện lần này là trai em có lỗi với chị, em nhất định nhất định phải làm cho Dụ Thiên Tuyết trả giá lớn!”

      Sắc mặt La Tình Uyển hơi trở nên tái nhợt, suy tư chốc lát rồi lắc đầu.

      “Khuya lắm rồi, Dạ Hi, em ngủ trước , lúc nào cũng tức giận tốt đối với cục cưng.” La Tình Uyển sờ lên mặt ta: “Chị ở đây chờ Kình Hiên về, có chuyện gì bọn chị với nhau, bản thân em nên quyết định gì hết, nghe chưa?”

      “Chị Tình Uyển!” Nam Cung Dạ Hi giận đến rơi nước mắt: “Chị làm sao vậy, con đàn bà kia sắp cưỡi lên đầu tới nơi chị còn hào phóng như vậy làm gì! Chị còn trai em nữa à!”

      Trong mắt La Tình Uyển có tia mê mang, từ từ trở nên kiên định, giọng : “Chị Kình Hiên, cho nên tạm thời chị muốn ấy bị áp lực quá lớn, trước tiên hãy để cho ấy tự mình xử lý, nếu có năng lực xử lý tốt ấy cũng có tư cách làm chồng của chị, phải hay ?”

      Nam Cung Dạ Hi ngẩn ra: “Nhưng mà, nhưng nếu Dụ Thiên Tuyết…..”

      “Chỉ dùng đứa bé để giữ chân đàn ông là loại phụ nữ có đầu óc nhất.” La Tình Uyển cười hơi yếu ớt: “Nhưng ấy rất thông minh, đây là con đường tắt, ấy đúng rồi.”

      Nam Cung Dạ Hi càng thêm giật mình, nhưng trong chốc lát kịp phản ứng, cũng cười cười: “, ta lầm đường rồi! Nếu ta cho là con đường mình là thiên đường em lại cố tình muốn cho ta xuống địa ngục!”

      Đêm khuya lờ mà lờ mờ, kim đồng hồ chậm rãi di chuyển, La Tình uyển vỗ vỗ mặt ta: “ ăn chút gì rồi ngủ, em đó, phải cẩn thận sau này sinh ra bảo bảo cũng ầm ầm ĩ ĩ giống em, nảy sinh ác độc là hầu như coi ai ra gì hết.”

      phải đối với người nào em cũng nảy sinh ác độc! Đó là đáng đời ta!” Nam Cung Dạ Hi cãi lại câu sau cùng, trong lòng bắt đầu từ từ lập kế hoạch, ta xác định, lần này, nhất định làm cho Dụ Thiên Tuyết thể trở mình!

      La Tình Uyển theo xuống lầu, đôi mắt trong veo nhìn về phía bên ngoài phòng khách, tối đen như mực, lần này, vì tương lai thể quyết định rồi. Mang truyện xin ghi nguồn: dd lequydon

      *****

      là rạng sáng.

      Cũng ai biết đến tột cùng là đêm này trải qua như thế nào.

      Nam Cung Kình Hiên trở về biệt thự lúc trời tờ mờ sáng, có từng đợt từng từng tia nắng li ti xé mây xuyên qua, rơi vãi xuống mặt đất.

      La Tình Uyển ở ghế sofa tỉnh lại, trong mê mông thấy có người tới, thanh tỉnh chút, lập tức mở mắt, mới nhìn bóng dáng cao ngất quen thuộc đó.

      Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của có chút hoảng hốt, vội vàng nghênh đón, mặc dù bản thân cũng phải là thanh tỉnh lắm, vịn cánh tay của kêu: “Kình Hiên”

      Tiếng gọi nhu hòa khiến Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo mấy phần, gương mặt tuấn tú thiếu sức sống hơi hòa hoãn liếc nhìn bên cạnh, nhất thời mê mang, đột nhiên kéo ôm chặt vào trong ngực, trong mắt lấp lánh rạng rỡ như tìm được người tưởng mất!

      “Em, đáng chết..... Suốt cả đêm em chạy nơi nào! Có biết tôi tìm em đến muốn điên rồi hay , em chịu thua lần chết hay sao? ! !” Nam Cung Kình Hiên phả ra đầy hơi rượu, bạo rống vang dội bên tai, La Tình Uyển cả kinh ngớ ra, nháy mắt tiếp theo, đột nhiên bàn tay bóp chặt cằm của bất thình lình hôn lên môi : “Đáng chết..... Có lạnh ? Hả? ngu ngốc, ngay cả quần áo em cũng có mặc mà chạy loạn đâu! Em muốn tôi gấp chết.....”

      Tràn ngập thương và lo lắng vô cùng, vào thời khắc này như ngọn lửa phun trào thiêu đốt người trong ngực.

      Chưa từng tiếp nhận qua nụ hôn nhiệt liệt như thế của Nam Cung Kình Hiên, La Tình Uyển giật mình đứng nguyên tại chỗ thể nhúc nhích, mặc dù trong miệng tràn đầy mùi rượu nồng nặc, nhưng nụ hôn nồng liệt kia, tình sâu đậm kia, cuồn cuộn thổi quét mang tất cả của !

      “Em phải..... nhận lầm người.....” La Tình Uyển thanh tỉnh giữa cuồng liệt đoạt lấy, nhắm đôi mắt trong veo lại, có chút thống khổ thầm câu.
      Trong đầu Nam Cung Kình Hiên đột nhiên chấn động, buông đôi môi hôn ra, trợn to mắt nhìn người trong ngực!

      Vừa nhìn để cho nhất thời thanh tỉnh ít, người trong ngực phải là Dụ Thiên Tuyết, mà là..... Nam Cung Kình Hiên nắm chặt nắm đấm, có phần chán nản buông La Tình Uyển ra, hóa ra cảm xúc mạnh liệt cùng mong ngóng biến thành uổng phí, ra là cả đêm vẫn còn tìm được !

      “..... Sao em vẫn còn ở đây!” Nam Cung Kình Hiên hòa hoãn hô hấp, hàng mày lạnh lùng chậm rãi nhíu lại.

      La Tình Uyển cũng vén tóc bên tai, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn : “Trắng đêm về, em sợ gặp chuyện may.”

      là đàn ông có thể xảy ra chuyện gì? La Tình Uyển, em cũng có nhà của mình, nên liên tục ở lại nơi này.” Tính khí của Nam Cung Kình Hiên đột nhiên trở nên rất kém, cáu kỉnh .

      Thân ảnh xinh đẹp của La Tình Uyển cứng ngắt tại chỗ, nhìn mấy giây, nhàn nhạt cười, bỗng nhiên thấy rất khổ sở.

      “Thuốc giải rượu để ở phòng sách của trong hộc tủ tầng thứ ba bên phải, chính là nhãn hiệu thường dùng trước kia, nhớ ăn chút gì rồi hãy uống thuốc.” La Tình Uyển chậm rãi qua cầm túi xách của mình lên, giọng : “Cho người đưa em về được ? Chó săn vẫn còn rình rập trước cửa nhà em, em muốn bị quấy rầy, hình như chuyện huyên náo ngày càng lớn rồi, biết ?”

      Nam Cung Kình Hiên nghe lời dịu dàng của trong lòng đau nhói áy náy hồi.

      qua cầm cổ tay , lạnh lùng trong mắt Nam Cung Kình Hiên giảm xuống, lạnh nhạt : “Được rồi, là sai, sốt ruột suốt buổi tối nên tính khí được tốt lắm, trước hết em cứ ở đây, những chuyện kia tự xử lý.”

      Chuyện cấp bách là phải áp chế tin tức xuống, để cho mặt xấu của những tin tức này tùy tiện lưu truyền, đây là điều cơ bản thông thường nhất, vậy mà ngày hôm qua lại có thể quên sạch chuyện cấp bách này!

      Hết chương 105

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :