1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 87: Tự mình nói chuyện

      dark Edit: Mai Hương


      Dọc theo lối nhỏ, thỉnh thoảng qua mấy nhân viên, Đồng Thiên Ái ́ nén nỗi đau từ đôi chân, từ từ tới cửa phòng làm việc của quản lý, đưa tay lên gõ cửa

      - Vào - Giọng nam trong phòng vang lên

      Mở cửa, cả người vào trong, quản lý ngẩng đầu lên nhìn người tiến đến, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, một phản trước lãnh đam thanh . Phải nói Đồng Thiên Ái tham món lợi nhỏ tỷ, nhưng là Tần tổng lại ́ ý phân phó muốn hắn để ý chăm sóc người này. Thật sự là thể nào đắc tội được, nói chừng sau này hắn còn phải dựa vào gái này để thăng chức.

      ... Ngay cả thuộc hạ của ta, khi cười cũng thật là giống chó quá .

      Biểu tình của Đồng Thiên Ái đối với Tần Tấn Dương hết sức chán ghét, lại ́ gắng nén lại ...., ngồi xuống trước bàn làm việc.Quản lý vẻ mặt ôn hòa hỏi:

      - Đồng tiểu thư có chuyện gì sao?

      Lúc trước ở phòng nhân viên, những lời nên nói phải đã nói rõ ràng rồi hay sao? Hiện tại đến tìm hắn, biết là vì lý do gì đây?

      - Tôi...- Đồng Thiên Ái ngước nhìn viên quản lý, kiên quyết nói- Xin lỗi, quản lý! Tôi muốn từ chức!

      Mặc dù công việc này rất thoải mái, rất dễ dàng, có thể nói là cần làm gì hàng tháng cũng lĩnh rất nhiều tiền. Nhưng mà nó lại khiến cảm thấy khó chịu yên. tình nguyện gian khổ giành giựt từng đồng một, tình nguyện chịu mưa giao đồ ăn, tình nguyện hướng người khác cúi đầu khom lưng, nhưng cũng muốn ở nơi này làm một con sâu gạo. Huống chi đây lại là " Vinh hạnh đặc biệt" do tên biến thái ác độc kia ban cho. Từ lúc bắt đầu đã muốn có bất kì liên lệ nào với ta, cho dù là nửa năm sau cũng muốn cùng hắn dây dưa.

      Quan hệ của bọn họ cũng chỉ là một phần của khế ước, huống chi khế ước hiện giờ đã sớm giải trừ.

      - Đồng tiểu thư, hẳn là nói đùa đúng ?- Viên quản lý xấu hổ cười

      Điều kiện làm việc tốt như thế bao nhiêu người mong ước cũng chẳng được. Tổng tài tập đoàn Tần thị - Người đàn ông độc thân hoàng kim- Phụ nữ thấy hắn đều sẽ bị mê hoặc. cư nhiên lại muốn từ chức. Thật là có lầm đây?

      Đồng Thiên Ái tản nụ cười, vẻ mặt thành thật nói:

      - sai, Quản ly, tôi có nói đùa. Tôi đến là để xin từ chức.

      cần phải ở lại chỗ này, hằng ngày nhìn sắc mặt người khác mà sống. Càng cần hắn ta che chở cuối tháng lĩnh một đống tiền lương như thế. Cảm giác bị người khác điều khiển và ̣nh đoạn rất ghét, chẳng khác nào một con rối.

      - Đồng tiểu thư, cái này.... - Viên quản lý có chút khó xử, biêt phải làm thế nào cho phải.

      Đồng Thiên Ái chấp nhất nói:

      - Quản lý, tôi nghĩ công ty chỉ có mình tôi. Hiện tai tôi từ chức đối với công ty cũng ảnh hưởng gì quá lớn.

      Vẻ tươi cười mặt bỗng dưng biến mất, viên quản lý suy tư trong chốc lát :

      - Như vậy , tôi gọi điện thoại xin phép Tổng tài

      Dù sao cũng là người mà tổng tài ́ ý muốn hắn chăm sóc, hiện tại đáp ứng cho nghỉ việc, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn thật sự là đảm đương nổi.

      Nói xong, cầm điện thoại lên ấn một loạt chữ số

      - Tần tổng, quấy rầy ngài! Chuyện là như thế này.... - Giọng nói hắn mang chút khẩn trương

      Đồng Thiên Ái nháy mắt nhìn , quan sát từng biểu tình rất nhỏ của người đàn ông trước mặt mình. Mặc dù biết bên kia, tên biến thái nói những gì nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.

      - Dạ vâng! Tôi đã biết - Viên quản lý mỉm cười nói xong, cúp điện thoại

      Đồng Thiên Ái vội vàng hỏi:

      - Quản lý, tổng tài có phải hay đã đồng ý? Vậy tôi hiện giờ mang đơn từ chức giao cho phòng nhân sự rồi có thể đúng ?

      Quản lý lập lòe cười, nhức đầu nói :

      - Xin lỗi! Đồng tiểu thư, sợ rằng mọi chuyện dễ như vậy

      Tình phích lịch

      - Tại sao? Tại sao thể. Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt.

      Căn bản cũng có lý do gì tại sao hiện tại từ chức lại thể. phải đâu. có khoa trương như vậy chứ. Quản lý vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười như trước, từ từ nói:

      Bởi vì lúc trước Đổng tiểu thư ký hợp đồng nửa năm với công ty, hiện tại nếu có gì đặc biệt xảy ra thì thể nghỉ việc. Dĩ nhiên nếu Đổng tiểu thư nhất ̣nh muốn nghỉ việc thì phải bồi thường công ty 3 tháng tiền lương. Còn có điều này nữa, ở công ty cho đắt trường học giấy biên nhận, đánh giá sẽ là " soa bình".

      Người đàn ông trước mặt nở nụ cười, giống một người hoàn toàn xa lạ, khiến Đồng Thiên Ái cảm thấy đau đầu, trong lúc nhất thời thế nhưng lại im lặng biết nói gì. Hắn rốt cục muốn thế nào. Tên khốn đó.

      - Quản lý, tôi có thể gặp Tần tổng ? Tôi hi vọng tự mình nói chuyện với tổng tài một chút - Đồng Thiên Ái nhịn xuống tức giận trong lòng, uyển chuyển nói.

      Quản lý dường như chỉ chờ nói câu đó liền vội vàng gật đầu:

      - Được được! Phòng làm việc của Tần tổng nằm ở cuối dãy bên trái.

      Giữ lại nụ cười môi, Đồng Thiên Ái đứng lên. Dưới chân đem lại từng trận đau đớn nhưng cũng bằng tiếng gào thét trong lòng. Ra khỏi phòng làm việc, theo hướng trái lên, từng bước từng bước hướng đến phòng làm việc của tổng tài, cảm thấy thật bất đắc dĩ

      Đồng Thiên Ái! Ngẩng đầu lên! cần phải sợ hãi! Lấy tinh thần mạnh mẽ lúc trước ra! Nhất ̣nh thể bại dưới tay kẻ biến thái kia! Phải kiên cường hơn nữa.

      Hít thở sâu một cái, giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, thật đúng lúc cánh cửa liền mở ra. Quan Nghị thân thể cao lớn, chặn trước cửa, đem cả người bao phủ hoàn toàn, lúc này nhìn thật thật nhỏ bé có thể đem bỏ vào túi áo cũng vừa.

      Đồng Thiên Ái mặt thoáng qua một kia kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục lại vẻ trấn ̣nh.

      - Người đã đến rồi, vào thội - Quan Nghị nghiêng người sang bên, thoát ra lời nói

      Đồng Thiên Ái liếc nhìn một cái, gương mặt lạnh lùng, trầm mặc nói gì

      Đây là tâm phúc bên cạnh kẻ biến thái, đây đều là loại đàn ông sinh cho cảm giác chán ghét, ghê tởm! Chỉ gần cùng tên biến thái kia có chút liên quan bất luận là ai đều chán ghét. Quan Nghị thấy như thế có cảm giác trắc trở, xoay người thuận tay đóng cửa lại.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']88- Sự tiếp xúc nguy hiểm

      Edit:Mai Hương





      Căn phòng này, so với phòng làm việc ở tầng cùng của tòa nhà có vẻ khó coi hơn rất nhiều. Bên trong phòng làm việc phong cách đều là như thế cũ kỹ ảm đạm. Chỉ có một bộ ghế salon đơn giản, phía khay trà có một pho tượng phật Di Lặc. Dồng Thiên ái bước chân qua, về phía trước mấy bước, quét mắt nhìn bốn phía, tìm thân ảnh của hắn.

      - Đồng Thiên Ái tham món lợi nhỏ tỷ, là tìm tôi sao? Trong nháy mắt vang lên giọng một gnười đàn ông

      Trong phòng làm việc trống rỗng, vang lên một giọng nói trào miệt, giống như yên lặng bỗng vang lên tiếng chuông chùa. Trong khoảng khắc, sự rung động lan tỏa tận đáy lòng, cứ như vậy mà rung động.

      Đồng Thiên Ái lúc này mới từ từ xoay người llại, trong khoảng khắc tầm mắt lại hướng thẳng đến nơi phát ra thanh kia, gương mặt tuấn tú của Tần Tấn Dương liền đập vào mắt . ngồi ngay ngắn ở ghế lớn, đôi tay vòng quanh ngực, ngón tay lại tùy ý gõ nhẹ, dường như đã ngồi như thế mà đợi từ sớm, đối với sự xuất hiện của hề cảm thấy lạ lẫm

      Tần Tấn Dương nhìn , ánh mắt giống như Liệp Báo rừng rậm Châu Phi nhìn con mồi của chính mình, lộ ra nụ cười tự phụ, cuồng ngạo chí cực.

      … Đồng Thiên Ái chống lại ánh mắt của hắn, tâm trí đột nhiên dồn dập hẳn lên. Đồng Thiên Ái! Bình tĩnh, nhất ̣nh phải bình tĩnh. Mặc dù xét về tất cả các phương diện thì thể hơn được ta nhưng vẫn phải kiên cường hơn nữa phải là ngoan ́ bất khuất! – Đồng Thiên Ái tự nói với chính mình.

      Tần Tấn Dương thấy mãi mở miệng, khinh bạc nói:

      - Thế nào? Mê mẩn vì vẻ đẹp của rồi sao?

      - – Đồng Thiên Ái thế nào mà nghe ra được ý tứ của hắn, đúng là đồ biến thái chết tiệt mà.

      Nửa năm trước khiến cho người ta chán ghét, nửa năm sau đột nhiên lại xuất hiện, vẫn là làm cho người khác chán ghét thôi. Từ đầu đến cuối vẫn nguyên như cũ có gì thay đổi cả.Đồng Thiên Ái bất chợt dũng cảm tiến lên nhìn chăm chú, nghiêm mặt nói:

      - Tần tổng, những “chuyện cũ năm xưa” giữa chúng ta, tôi hi vọng bao gồm cả công tác của tôi

      - Hả? Tôi nhớ giữa chúng ta xảy ra chuyện gì. biết, Đồng tiểu thư nói là chuyện gì đây – Tần Tấn Dương vẫn như cũ, sắc mặt hề thay đổi.

      Vẫn còn ́ tình giả bộ. Tất cả đều là do hắn ta ́ ý an bài. Hiện tại còn trưng ra bộ dáng biết gì, hỏi ngược lại giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, một giây sau lại buông ra. Số mạng tuy rằng bất công nhưng mà cũng phải tiếp tục hảo hảo mà sống cho tốt.

      - Nếu như Tần tổng đã quên chuyện lúc trước thì thôi xem như chưa từng có gì xảy ra. Tôi hi vọng Tần tổng cần phải có bất kì đãi ngộ đặc biệt nào với tôi, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, chỉ muốn có công việc an ổn, muốn mang lai bất mãn với những nhân viên khác. Đây chính mà mong muốn của tôi, Tần tổng có thể đáp ứng tôi?

      Đồng Thiên Ái buồn buồn nói ra một tràng, rốt cục cũng ngừng lại, nhìn người đàn ông phía trước, kiên nhẫn đợi chờ đáp án của hắn.

      Một giây, hai giây… thời gian cứ như thế vô hình trôi . khí trong phóng làm việc càng lúc càng trầm xuống, cảm giác đẻ nén khiến con người ta chỉ muốn lập tức xông ra. Người nên mở miệng nãy giờ vẫn như cũ nói gì, im lặng mà nhìn …. Thật sự là tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được từng hơi thở của hắn.

      Tần Tấn Dương trầm mặc, cặp mắt thâm thúy, khiến cho người khác phát hiện ra nội tâm của hắn, Đồng Thiên Ái cẩn thận theo dõi từng động tĩnh, phòng ngừa hắn có hành động bất ngờ. Cái gã biến thái này quá nguy hiểm rất có thể hắn sẽ nhào lên cắn .

      Bất chợt, giạt giật người, Đồng Thiên Ái theo phản xạ lui về sau một bước dài. Ngay giây tiếp theo, sự đau đớn từ mắt cá chân truyền đến, Đồng Thiên Ái đau điếng người ngồi xổm xuống.

      - Đau quá – Đồng Thiên Ái thấp giọng nỉ non.

      Tần Tấn Dương chạy tới trước, đôi tay vẫn ở trong túi quần tây, cúi đầu nhìn xuống gái trước mặt. Đồng Thiên Ái nhịn đau, cắn chặt răng, ́ gắng đứng lên. muốn trước mặt hắn lộ ra bộ dáng chật vật như thế này. Thật ghê tởm. Vừa động đậy, sự đau đớn lại truyền lên, hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt lộ ra vẻ ảo não, sao lại đau nhiều như vậy. biết có bị tàn phế đây?

      Ngẩng đầu lên lúc này mới phát hiện ra, tên biến thái đã đứng ở trước mặt. Trong mắt hắn, Đồng Thiên Ái lúc này dáng vẻ giống như hoang mang sợ hãi còn có vẻ mềm yếu cùng nhỏ bé. Tần Tấn Dương đứng từ nhìn xuống, mùi hương mái tóc , nửa có nửa truyền đến khiến lòng hắn xúc động.

      Đột nhiên phát hiện, mình sao lại có loại khát vọng như thế. Khát vọng ôm vào lòng, khát vọng hôn lên đôi môi , khát vọng nhìn thấy , nhìn thấy lúc cười cũng như lúc tức giận. Giống như mê muội, cho nên vừa rồi, nghe thấy thanh vang vang của , mới thể phản ứng. Hắn chỉ muốn đem thanh của hoàn toàn ghi sau vào trong đầu

      Tại sao lại dùng ánh mắt đó ? tại sao lại nhìn như vậy? Tại sao để cho thấy có chút nhu tình trong đôi mắt chứ.

      Ghét!

      Đồng Thiên Ái lại lần nữa đứng lên, một giây sau liền bị ai đó bế ngang

      - Buông tôi ra. buông tôi ra. có nghe thấy hả. Cái đồ biến thái chết tiệt này – một lúc sau biết mình bị bế, kêu lên, thẹn quá hóa giận Đồng Thiên Ái rống kêu to

      Biến thái chết tiệt ? A!

      Tần Tấn Dương có phản bác ngược lại có chút hứng thú với tên gọi đặc biệt này. Cũng chỉ có gái này mới dám gọi là “ đồ biến thái chhết tiệt”. Cả thế giới này tìm cũng ra người thứ hai có gan lớn như . Đồng Thiên Ái! Chỉ có duy nhất mà thôi.

      - Đừng động –Tần Tấn Dương lạnh lùng quát lên

      nói được động, sẽ đứng yên sao. đây chính là ́ tình muốn động Đồng Thiên Ái vùng vằng, lấy tay đánh vào lồng ngực , hai chân cũng ra sức mà đạp:

      - buông tôi ra. có nghe hay ?

      Tần Tấn Dương lạnh lùng liếc một cái đe dọa:

      - Em còn cử động nữa, liền ở chỗ này muốn em.

      - “…” – Đồng Thiên Ái gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào .

      Từ lúc bắt đầu đến giờ biết rõ người đàn ông này nói được thì làm được. Hiện tại lúc này nếu muôn đem biến thành cái gì chăng nữa thì căn bản có sức mà phản kháng, giống như người ta bóp chết một con ruồi vậy.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chánh văn chapter 89 :Có ý ̣nh muốn hôn

      Edit: Mai Hương



      nhìn thấy bộ dáng đắc ý của hắn, DTA tức giận xoay đầu hướng sang chỗ khác. Tần Tấn Dương thấy như thế, đôi môi nhếch lên khẽ mỉm cười:

      - Thế nào? Hiện tại dám nói tiếp nữa sao? Lưỡi của em bị meo cắn mất rồi à?

      “….” Đây chính xác là kích người mà. Hắn cho là biết hay sao?. Gã biến thái chiết tiệt, muốn dùng phương pháp này để khích bác , khiến mở miệng nói chuyện với hắn, cùng hắn thương lượng hay sao? Sau đó hắn lại dùng điều này tạo thành nhược điểm của , hoàn thành quỷ kế như mong muốn của hắn. Nghĩ cũng đừng nghĩ. Đừng mơ tưởng nữa.

      Tâm tình càng ngày càng tốt, lúc trước nếu như thế này thật sự rất lo lắng bởi vì vô tâm mờ ám, đột nhiên tản .

      Ai nha! làm thế nào mà nhẹ như vậy. Nửa năm trước cũng có thịt là mấy, nửa năm sau dường như lại càng gầy thêm. Nhất ̣nh là ngày ngày ăn phao diện, cũng chịu ăn cơm. Đáng chết! cư nhiên có đem lời nói của bỏ vào tai mà.

      Lúc rời rõ ràng đã cảnh cáo , cho phép ăn phao diện.

      - Nói! Em ngày nào cũng ăn phao diện đúng ? Hắn trách cứ hỏi .

      Đổ mồ hôi mà. Sao trong thời điểm này hắn ta lại hỏi vấn đề đó chứ? Chợt nhớ đến lúc trước, đêm hôm đó, ngồi ở trong ngực hắn, đã gật đầu đồng ý. cũng đã đáp ứng hắn ăn phao diện, nhưng mà cũng có nói thời gian cụ thể nha. Đồng Thiên Ái liếc hắn một cái, thèm để ý đến

      - nói! Em nói sẽ hôn em – Hắn nói tiếp

      Cái gì chứ? Hắn có bệnh à? Hơn nữa bệnh có vẻ nhẹ. Hơi tí là cậy mạnh giống như đầu Dã trư. Rốt cục, nghiêng đầu sang chỗ khác, từng chữ từng chữ nói

      - Quan … … chuyện

      Đạt được mục ́ch, Tần Tấn Dương ở thời điểm vừa dứt lời, cúi đầu hôn lên đôi môi . Cánh tay ôm co thật chặt, chặt đến mức làm cho đau một chút. Dường như ý niệm của nửa nay nay toàn bộ đều được trút xuống ở thời điểm này.

      Ngô…. Hắn làm cái gì? Cư nhiên dám hôn .

      Phản kháng… Giãy giụa…. Tránh né sự chiếm đoạt của muốn đắm chìm vào nụ hôn này. Nhưng là hơi thở của quấn quanh người , cảm giác thâm trầm trực tiếp đụng chạm lấy mất lý trí của . Chiếc lưỡi linh hoạt, rốt cục sau một khắc, điều tra đến , tham lam mà hút lấy sự ngọt ngào của , biết bao nhiêu lần. thật sự sẽ biết ? Trong nửa năm nay, ý niệm muốn hôn của chính là như thế này- thật nồng đậm.

      Đồng Thiên Ái bị hôn đến choáng váng, trợn tròn hai mắt

      - – Tần Tấn Dương chợt ngừng lại hành động của minh, hai mắt t=cũng trợn to nhìn

      Con nhím nhỏ nay, cư nhiên dám cắn .

      Có chút đắc ý trong lòng, lần này xem như là thắng một ván, tuyệt đối sẽ để hết lầm này đến lần khác chiếm thế thượng phong. Đồng Thiên Ái hướng so cá ngu ngốc ánh mắt của, vẫn như cũ giữ vững trầm mặc

      Tần Tấn Dương trong ánh mắt ló era tia sáng kì dị, bất chợt cười, lồng ngực cũng theo thế mà phập phòng từng hồi. Ách. Đồng Thiên Ái hiểu nhìn hắn, cảm thấy người đàn ông trước mặt thật bí ẩn. Mọi người đều nói phụ nữ giống như vân như vụ thể nào biết rõ, hiện tại mới thấy điều này chưa hẳn đúng, người đàn ông mới là giống như vân như vụ, một giây trước là bộ mặt hung thần ác sát, giây tiếp theo đã biến thành bộ dạng khẩn trương.

      Cười một lát, Tần Tấn Dương cúi đầu quan sát con nhím nhỏ trong ngực. Mặc dù lúc nãy trong đại sảnh đã gặp , nhưng là giờ phút này thấy kề cạnh mình như thế mới giật mình nhận ra vẻ đẹp động lòng người của . Thật sự con nhím nhỏ đã trưởng thành rồi. Cúi người xuống, cẩn thận đem an trí ghế lớn, than thể cao, nhẹ nhàng lắc lư, tùy ý ngồi xổm xuống. Thật giống như trong chuyện ̉ tích, tư thế của vương tử hướng công chúa cầu hôn, hắn quỳ một gối xuống trước mặt .

      - - Đồng Thiên Ái hoảng sợ nhìn xuống, biết tiếp theo hắn sẽ làm gì mình.

      Tần Tấn Dương đưa tay cầm lấy một bên chân của , đem giày cao gót cởi ra, động tác thực êm ái, thật giộng một vương tư trong mộng ảo. Chỉ tiếc, đây là giày cao gót phải giày thủy tinh, mà càng phải là công chúa. mặt xuất hiện đầy tơ hồng, “ Tần Tấn Dương! nghĩ làm cái gí? buông chân tôi ra.”

      kêu lên, căn bản cho tiếp tục. Nắm lấy một bên chân bị thương, đem tất chân cởi bỏ.

      - Đừng động – đôi mắt nhíu lại nhìn , quát lên

      Ánh mắt nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ kia thì trong lòng chợt rút chặt. Sưng to như vậy, lại còn đỏ nữa chứ, làm thế nào mà được đến dây? Người phụ nữ ngu ngốc này sao lại mang giày cao gót, cũng cần mà.

      - cho chép lén trốn khi ở đây – lời cảnh cáo được tiếp ra

      Đồng Thiên Ái mím mím môi, nói gì thêm. Trong lòng lại thầm nói với chính mình : cái gã biến thái này sao lại biết được nghĩ gì trong lòng vậy? Chẳng lẽ mặt mình viết chữ sao?

      Một lúc sau, Tần Tấn Dương ra khỏi phòng rửa tay, tay còn mang theo một chiếc khăn long đã thấm ướt. Tiến lại chỗ ngồi, nhẹ nhàng đem khăn long bao trùm lên mắt cá chân sưng tấy kia của .

      “…” Đồng Thiên Ái cắn răng, tưởng tưởng thấy sự đau đớn xuất hiện.

      Trong nháy mắt khăn long cùng da thịt tiếp xúc, cảm giác ấm áp từ mắt cá chân chạy sâu vào trong lòng. Tay của Tần Tấn Dương tỉ mỉ mà dịu dàng vuốt ve nơi chân bị thương của .

      Cẩn thận từng chút một, tựa như là đối đãi với người của chính mình. Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện khiến Đồng Thiên Ái cả kinh hét to một tiếng, vội vàng rút chân vế “A”

      Cả người từ ghế lớn nhảy ra, thậm chí cũng để ý đến mang giày, xốc chiếc giày đất lên, đem ghế lớn xoay vòng một cái, dùng chân trần chạy khỏi phòng làm việc. Tần Tấn Dương nhìn một chuỗi động tác liên tiếp của , lần này cũng thèm ngăn cản, cho đến khi của phòng làm việc “ phanh” một tiếng đóng lại, mới đưa khăn long tay níu chặt lại

      = Đồng Thiên Ái, em nghĩ rằng em chạy thoát sao.

      Bắt đầu từ hôm nay trò chơi giữa bọn họ mới thật sự bắt đầu



    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 90 – TÔI TÊN TIỀN YY

      Edit:Mai Hương



      Ra khỏi phòng làm việc của sếp tổng, ngó nghiêng xem chừng mấy lần, Đồng Thiên Ái vô cùng may mắn phát hiện trong lối nhỏ thật sự rất yên tĩnh hề có bóng người. Nhanh chóng đem giày cao gót trở lại dưới chân, mắt cá sưng to khi tiếp xúc với chiếc giày liền truyền đến não một trận đau đớn thôi. Đồng Thiên Ái có nén đau đớn dưới chân, hướng nhân viên công vụ ngày càng đến gần. Vừa bước chân vào phòng làm việc, Đồng Thiên Ái cảm giác được ánh mắt của mọi người bắn tới . Cảm giác giống như bị con muỗi chích một cái, tuy là hời hợt đau nhưng cũng đủ khiến cả buồi sáng đứng ngồi yên.

      Buổi sáng xui xẻo hết gặp được cái đó “ Quỷ” rồi thì vì tránh né hắn ta mà bị trẹo chân, ngay sau đó lại nhận được đặc thù chăm sóc của hắn ta, sau đó hắn…. Aaaaa! Thật là làm cho người ta phát điên mà. Mọi thứ đều giống như trong phim truyền hình vậy, quá khoa trương!

      Đồng Thiên Ái ngơ ngác ngồi trước bàn làm việc, thẫn thờ nhìn chiếc máy tính phía trước mặt. thể từ chức, thể cầm cá “ Soa bình”, vậy thể làm gì khác ngoài việc nhẫn nại mà tiếp nhận. còn phải “ đón tiếp” các loại chèn ép với ghen tị của nhân viên nữ trong công ty nữa.

      Đồng Thiên Ái! Chịu đựng! Chịu đựng! Nửa năm thôi, chỉ có 6 tháng thôi! Nhất ̣nh sẽ vượt qua được!

      Đồng Thiên Ái ngồi gặm nhấm buồn bực ảo não cho đến trưa, đến khi nhân viên trong công ty lục đục đứng dậy về phía căntin, Đồng Thiên Ái vẫn ngồi ngồi ngẩn ngơ ghế, nhúc nhích. phải là muốn ăn cơm, căn bản là do chân đau nên lười di chuyển. Chết mất! lẽ lại chết đói ở chỗ này sao? Chết như thế mất mặt quá!

      - Tôi mua cho hộp cơm nha! Phía trước truyền đến giọng nói êm ái của một gái.

      Đồng Thiên Ái nghe thế, chợt ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một bé con dáng dấp rất đáng . Khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn đen láy, chiếc mũi tròn tròn xinh xắn,có cả lúm má đồng tiền tròn trịa nữa. Ách. gái trước mặt sao cái gì cũng tròn vậy? Khoác mình chiếc áo sơ mi màu lam cùng chiếc quần tây tối màu, mái tóc ngắn sát tai, gái này toát ra vẻ tươi tắn và hoạt bát của tuổi trẻ.

      - A! Đồng Thiên Ái hết sức cảm kích nói “Cám ơn ”.

      bé con mở trừng hai mắt, thấy Đồng Thiên Ái đưa tay nhận lấy thì ́ ý đem hộp cơm mày mình rụt lại. Đồng Thiên Ái vẻ mặt lúng túng….. chẳng lẽ gái này cũng giống những người khác, cũng ghen tỵ với mình sao? Nhưng khi nhìn thì tuyệt đối giống thế.

      - 30 đồng! Đây là tiền cơm! Thêm 5 đồng nữa là phí lao lực và lại. Vừa nói vừa đưa tay để trước mặt Đồng Thiên Ái.

      “Két”. Đồng Thiên Ái sững sờ trong giây lát, nhanh chóng khôi phục lại phản ứng “A… 35 đồng!”. Thì ra là tiền cơm. Nhanh tay mở ngăn kéo tủ, Đồng Thiên Ái lấy ví tiền trong túi xách, lại phát hiện mình có tiền lẻ, trực tiếp lấy ra 40 đồng đặt vào tay gái trước mặt.

      gái dường như đã sớm chuẩn bị, từ trong túi quần lấy ra 5 đồng đặt ở bàn “Tiền thừa của đây” đồng thời đặt hộp cơm ở trước mặt Đồng Thiên Ái.

      - ! cần đâu! Cám ơn mua giúp tôi hộp cơm. Đồng Thiên Ái thật sự rất cảm kích, ngờ trong lúc này lại có người chịu giúp mình.

      gái cong miệng lên, ́ chấp nói:

      - Con người tôi làm việc rất rõ ràng

      Đồng Thiên Ái xem thấy vẻ mặt thành thực của , muốn cùng gái này tiếp tục cãi cọ liền đem năm đồng này cất vào trong ví.

      - tên là Đồng Thiên Ái sao? bé con tiếp tục hỏi.

      - À! Vâng! Tôi tên là Đồng Thiên Ái, tên gi?. biết vì sao, đối với gái tròn trịa này, Đồng Thiên Ái cảm thấy cực kỳ thân thiết.

      gái nhỏ khẽ cúi người xuống, mái tóc ngắn tùy thời lắc lư theo, cười nói “ À! Tôi tên là Tiền YY”

      “Tiền YY…..?” Đồng Thiên Ái ngưỡng mộ nỉ non tên , trợn to hai mắt “ Tên ý nghĩa phải là ….”

      “Phải! Tiền là duy nhất” Tiền YY nhẹ nhàng nói, vẩy vẩy bốn tờ tiền rực rỡ tay.

      Quả nhiên tên gọi rất đặc biệt ngay cả con người cũng rất đặc biệt. Cùng người khác rất khác biệt. Đồng Thiên Ái cũng bị khí thế của Tiền YY lây sang, lo lắng phiền não lúc trước nhanh chóng biến mất, khuôn mặt tươi cười theo thế là lộ ra. Hai người nhìn đối phương, thở ra một tiếng, ăn ý cùng nhau cười ra một tiếng.

      Ở tại phòng làm việc bé nhỏ này, hai gái bình thường như nhau, nhờ một phần cơm hộp từ đó xác ̣nh cở sở giao tình. Quan hệ giửa người với người tồn tại thật kì diệu, có vài người, chỉ cần nhìn một cái, chúng ta có thể xác ̣nh họ là người chính mình muốn gặp. Mà đổi thành một số người bên ngoài, cũng chỉ nhìn một cái liền biết cả đời mình sẽ chán ghét. Nói ví dụ như tên nào đó.

      Sau khi biết Tiền YY, buồi chiều hôm đó trôi nhanh trong khoái trá, mặc dù thỉnh thoàng cũng phải đón tiếp vài ánh mắt lạnh băng quét đến nhưng cuối cùng Đồng Thiên Ái cũng phải chiến đấu một mình.

      4h 30’ đến giờ tan sở. Đợi cho mọi người xung quanh hết, lúc này Đồng Thiên Ái mời từ chỗ ngồi từ từ đứng lên.

      “Còn đau quá!”. Đồng Thiên Ái nhíu chặt lông mày, cẩn thận từng chút một hoạt động chân. Một lát còn phải một đoạn mới đến được trạm xe buýt. ngồi xe thì phải 20 phút mới từ đây đến trạm xe, còn phải về căn phòng nhỏ của mình nữa. Trời ơi! biết thang máy có bị hư đây? thề nào! Còn phải bò đến lầu cuối sao? Tình hình hôm nay như thế này, làm sao mà di lên đây? lẽ phải bò lên hay sao?

      - Đồng Thiên Ái!

      Sau lưng vang lên giọng nữ thanh thúy. Tiền YY đến trước mặt, liếc nhìn mắt cá sưng đỏ lên, hiểu biết gật gật đầu. Chính mình có xe máy, Tiền YY tự nhiên nói “ thôi! Hôm nay tôi đưa về”

      - Két!

      Đồng Thiên Ái sững sờ tại chỗ. Chuyện lớn đây, chính là chưa ngồi xe máy lần nào. Càng dám nói với Tiền YY mình dị ứng với xe máy. Chính xác hơn là sợ.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 91 – CẢM THẤY AN TOÀN

      ']Edit: Mai Hương





      Cửa lớn bãi đỗ xe tòa cao ốc

      “ Đồng Thiên Ái! ngồi cho vững nha!” Tiền YY chuyển động tay ga, chiếc xe vang lên mấy tiếng “ù ù”.

      Đồng Thiên Ái có chút khẩn trương “ A! Được!” lò dò ngồi lên yên xe phía sau, bàn tay nhỏ bé cẩn thận nắm chặt áo khoác Tiền YY. Sức nặng đầu khiến có chút khó khăn, cái nón bảo hiểm này sao mà nặng vậy! Rất khó tưởng tượng nổi, gái phía trước mình, dáng dấp nhỏ nhắn đáng sao có thể lái chiếc xe máy vừa to vừa nặng được chứ! Mặc dù cái xe này dường như có trải qua mấy lần cải tiến. Nhưng như thế này vẫn còn rất khoa trương!

      “ Ôm chặt lây tôi! Sức giống con gà con quá! Lát nữa tôi nhanh, cẩn thận té xuống đường bây giờ.” Tiền YY nói xong, đưa tay ra sau nắm lấy hai tay Đồng Thiên Ái vòng quanh hông mình, ́ tình nghiêng đầu lại, quên dặn dò “ Nhất ̣nh phải ôm thật chặt, biết ?”

      “Hả? À Biết!” Đồng Thiên Ái có cảm giác mình đã sai khi ngồi lên xe, đôi tay càng ôm chặt lấy Tiền YY, cả người cũng khẩn trương theo!

      Aaaaa! có thể nhảy xuống sao? Tiếc là mọi chuyện đã quá trễ. Bởi vì

      “ Go! Đồng Thiên Ái! phải trả tôi tiền xe, xe buýt bao nhiêu thì trả tôi bấy nhiêu”. Thanh của Tiền YY theo tiếng ù ù của chiếc xe vang lên.

      “À! Được!”. Trong nháy mắt, chiếc xe như thanh kiếm lao nhanh trong khí, Đồng Thiên Ái chỉ cảm thấy cả người bị một lục hút nào đó kéo về phía sau, một giây tiếp theo đã va vào tấm lưng nhỏ của Tiền YY. Trong khí lưu lại tiếng la hét thất thanh của Đồng Thiên Ái.

      Chiếc xe một đường đến phòng trọ của Đồng Thiên Ái, Tiền YY đem xe dừng lại. Sườn xe nghiêng sang bên, Tiền YY dùng một chân dưới đất chống xe. ngại ngùng đem nón bảo hiểm tháo xuống, lắc lắc mái tóc ngắn của chính mình.

      “ Đồng Thiên Ái! ở chỗ này sao” Tiền YY nghiêng đầu, liếc nhìn người phía sau.

      Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Thiên Ái lúc này còn giọt máu, sắc mặt tái nhợt như một trang giấy, đôi môi đỏ thì trở nên xám xịt, ́ gắng giả vờ bình tĩnh

      “ Ừ! Nơi này là nhà tôi!”

      sao chứ? Có phải tôi chạy nhanh quá ?” Tiền YY nhăn nhăn đầu mày, lo lắng hỏi. “ sao nhát gan vậy! Sớm biết thế này lúc nãy tôi đã chậm lại”

      Đồng Thiên Ái hít sâu nuốt vào mấy ngụm khí, từ từ bước xuống xe. Hai tay lấy nón bảo hiểm xuống, đưa cho Tiền YY

      sao! Hiện tại tốt hơn nhiều rồi!”

      ….. Tiền YY có chút yên lòng “ hay để tôi đưa lên phòng?”

      Đồng Thiên Ái lắc đầu một cái, cười nói

      cần đâu! Thật cảm ơn ! Tôi ….”

      muốn cám ơn tôi sao? Nhớ trả tiền xe cho tôi là ok rồi! Được rồi! Tôi đây” Tiền YY so ra bộ dáng “ok”, quay đầu xe, biến mất.

      Cuối đường, chiếc xe con màu đen chậm rãi tới. Bên trong xe làTiêu Bạch Minh, từ xa có thể thấy Đồng Thiên Ái một bộ sơ mi trắng quần jean thỉnh thoảng cúi người xuống, sờ sờ mắt cá chân chính mình.

      “ chân em sao vậy?”

      Trong lòng hoang mang, Tiêu Bạch Minh tăng tốc chạy nhanh đến. Chiếc xe từ từ đến gần, cửa sổ xe được hạ xuống, Tiêu Bạch Minh đưa đầu ra gọi một tiếng “ Thiên Ái”.

      Đồng Thiên Ái nghe phía sau có người gọi, vội xoay người lại, đôi chân theo hành động vừa rồi lại trở nên đau nhức dữ dội, trán rỉ ra từng giọt mồ môi lạnh. Nháy mắt thấy Tiêu Bạch Minh tới, Đồng Thiên Ái nâng lên nụ cười thật to, tỏ vẻ có gì.

      Bạch Minh! Sao lại trùng hợp thế này! cũng tan sở rồi a?”

      Tiêu Bạch Minh tinh tường nhận ra sự khác thường của , tầm mắt quét qua khuôn mặt tái nhợt của Đồng Thiên Ái, dừng lại chân . Nhất ̣nh là có chuyện.

      “ Thiên Ái! Chờ một lát! tìm chỗ đậu xe, chúng ta tản bộ. Được ?”

      Đồng Thiên Ái cười có vẻ gượng gạo, nhưng khi nhìn thấy vẻ tươi cười mong chờ của Tiêu Bạch Minh bất đắc dĩ gật đầu. Nhìn theo bóng chiếc xe chạy đến bãi đỗ, đợi đến khi thân ảnh Tiêu Bạch Minh biến mất ở khúc quanh, lúc này Đồng Thiên Ái khẽ nhíu mày, nhịn được lại khom lưng, sờ sờ chỗ chân đau của mình.

      “ Làm sao bây giờ? Một lát phải giải thích thế nào đây? được, nhất ̣nh để cho ấy phát hiện ra!”

      Chưa được vài phút, thân ảnh Tiêu Bạch Minh đã xuất hiện ở chỗ khúc quanh. Thân thể cao lớn rắn rỏi nhưng nhìn kĩ thì có chút tiêu điều đơn. Bộ dáng vẫn như lần gặp mặt đầu tiên hầu như có gì thay đổi, gọng kính đen hhư cũ, quần áo chỉnh tề, sạch sẽ. Cho dù đứng cách xa thế này, vẫn cảm thấy an tâm. Cảm giác khiến muốn hoàn toàn dựa dẫm vào .

      biết từ lúc nào, Tiêu Bạch Minh đã chạy đến trước mặt. Dừng lại phía trước người , Tiêu Bạch Minh, cúi nhìn, nhẹ nhàng gọi một tiếng

      “ Thiên Ái”. Dường như sợ sẽ kinh động đến , thanh của thế nào lại dịu dàng đến vậy.

      Đồng Thiên Ái lấy lại tinh thần, ánh mắt đờ đẫn nhìn , trong ánh mắt lóe ra một tia si mê, buồn buồn “Dạ!” một tiếng.

      “ Lên ! Em cũng mệt mỏi cả ngày rồi!”

      “ vâng”

      Hai người cứ thế sóng vai mà , Tiêu Bạch Minh dường như phát hiện ra vết thương dưới chân . Đồng Thiên Ái chịu đựng chân đau, ́ gắng duy trì khuôn mặt tươi cười. Đây có thể xem là sự hành hạ thống khổ nhất đời.

      tới trước thang máy trong Cao ốc, Đồng Thiên Ái vô cùng buồn bực phát hiện, thang máy lại có nhân tính, tiếp tục hại người, lần nữa tê liệt. Đồng Thiên Ái kìm nén bực dọc trong người, tiến về phía trước, lúc này có khí lực để nói chuyện.

      Từ đây lên tầng cao nhất, với bây giờ mà nói là chuyện thống khổ dường nào. kịp lên đến nơi, đã đau chết ở giữa đường rồi.

      Tiêu Bạch Minh ở chỗ rẽ hành lang chợt dừng bước, làm gì cả. Lúc này Đồng Thiên Ái đã bước được hai bậc thang, nghiêng đầu nhìn nghi ngờ hỏi

      Bạch Minh! làm sao vậy?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :