1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chánh văn chapter 82: Bàn bạc hợp đồng

      darkEdit: Phương Kiểm



      Quan Nghị thấy lâu lời nào, xoay người dựa vào mép bàn, nghiêng đầu nhìn về , "Hừm? Tiếp theo nên làm như thế nào? Xem ra ấy lần này phỏng vấn đúng là hỏng bét !"

      có gì khó ! Là cố tình dẫm lên bãi mìn!

      Ngày hôm trước mới vừa này đem công ty thu mua, hôm nay cư nhiên liền trình bày "Tuyên ngôn" phản động.

      Sách sách sách! Chủ nhân công ty này là Tần thị rồi ! tại giám khảo là mấy lão gia hỏa kia , làm sao có thể cho vượt qua kiểm tra! là si tâm vọng tưởng!

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương chớp mắt nhìn chằm chằm , hướng về phía Quan Nghị , " Cậu giải quyết !

      Quan Nghị hay tay vừa trải, biểu tình bộ dạng “ Tôi biết ngay mà”, “ Biết rồi! Biết rồi! Tôi ngay bây giờ!" Buồn bã a! cũng mau chân chạy được rồi!

      "Đợi nào...!" Bỗng nhiên lại mở miệng ngăn cản.

      Quan Nghị vội vàng dừng bước lại, mặt mê mang liếc về hướng , " Còn thế nào nữa?"

      "Nhớ! Ngàn vạn đừng để cho ấy nhìn thấy cậu! Còn nữa! Phân phó người phía dưới, có thể để cho ấy ký hợp đồng bao nhiêu thời gian liền ký bấy nhiêu thời gian!" Tần Tấn Dương thâm trầm .

      "Đây là vì cái gì?" hiểu hỏi tới.

      "Thời điểm chưa tới! Tôi muốn bứt dây động rừng!" Đơn giản giải thích.

      Quan Nghị "Nha" tiếng, gật đầu cái, ra khỏi phòng làm việc. Trở tay đóng cửa lại trong nháy mắt, thở dài.

      Đồng Thiên Ái a Đồng Thiên Ái! Xem ra lần này Tấn Dương là động lòng rồi ! Bão táp phải tới, đáng thương cho tiểu nhi!

      Hi vọng đến lúc đó, còn có thể giống như trước, vẫn mỉm cười, hơn nữa toàn thân mà lui!

      Mặc dù, đây là hầu như có khả năng là chuyện tình!

      Bên trong phòng làm việc, Tần Tấn Dương hai mắt thâm thúy, liếc thấy ở trong màn hình phất tay, bộ dạng nóng lòng giải thích, khóe miệng khẽ nhếch lên. Lộ ra nụ cười.

      Đồng Thiên Ái…….Cái tôi muốn chính là hao tổn thời gian với em.

      Bên trong phòng phỏng vấn, khí đông kết, cảm giác như thiếu dưỡng khí.

      Giọng nữ nhàng, khúm núm vang lên, quanh quẩn bên trong phòng, có vẻ cực kỳ ràng. Mà rất khẩn trương cùng ảo não, ràng như thế.

      " ra tôi. . . . . . Cái đó. . . . . . Hãy nghe tôi . . . . . ." A! rốt cuộc muốn gì à?

      Đồng Thiên Ái ảo não cúi đầu, cắn môi.

      Chợt phát mình là rất vô dụng, vấn đề như vậy cũng đáp tốt! vất vả lấy được cơ hội, cư nhiên mất trắng tay.

      Giám khảo ất rốt cuộc lạnh lùng lên tiếng, "Đồng tiểu thư, kế hoạch của đối với tập đoàn chúng tôi……..”

      Nhưng vào lúc này, "Thùng thùng ——" Là tiếng gõ cửa.

      Cửa lớn bị mở ra, ba vị giám khảo nghiêng đầu nhìn về người tới, lộ ra biểu tình buồn rầu. Người đứng đầu ban giám khảo liền vội vàng đứng lên, sải bước vọt ra cửa.

      Đồng Thiên Ái mực đắm chìm trong mất mát, thậm chí cũng có bận tâm chuyện gì xảy ra ở trước mặt.

      chỉ biết mình thất bại!

      Đợi lâu, lại nghe tới đoạn sau. Hả? Thế nào cũng thấy người ta ?

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, phát trước người giám khảo thiếu mất người.

      Cửa lớn mở nửa, ấy là vị giám khảo! Nhưng là từ góc độ của nhìn lại, nhìn thấy người còn lại bên ngoài cửa. Vừa lúc bị cửa lớn chặn lại!

      Tiếng nghị luận, đứt quãng vang lên.

      Đồng Thiên Ái đối với người ngoài cửa, càng ngày càng hiếu kỳ. Hơn nữa thanh của , cảm giác có chút điểm quen thuộc. Hình như từng nghe qua ở nơi nào…….Nhưng nghĩ ra…….

      thanh dần, giám khảo giáp xoay người trở về tới chỗ ngồi.

      Đồng Thiên Ái cố nhìn người bí bên ngoài cửa lớn, trong lòng tò mò sâu sắc. Theo cảm tính, nghi ngờ của những có giảm dần, ngược lại càng ngày càng đậm dày.

      Trong đầu biết , cái thanh này khẳng định nghe qua!

      Giám khảo giáp hướng bên cạnh hai vị giám khảo còn lại, mở miệng , "Đồng tiểu thư! Ngươi bây giờ được công ty nhận rồi !"

      À? Cái gì cái gì đây? gì?

      Đồng Thiên Ái chợt nghiêng đầu, nhìn vị giám khảo áo mũ chỉnh tề.

      phản ứng nghiêm trang, hướng về phía triển khai khuôn mặt tươi cười, giống như con chó Nhật. Nghĩ đến cười giống y như chó, liền ngay tiếp theo lại nhớ tới người kia!

      Tại sao! Cư nhiên lại nghĩ đến !

      "Đồng tiểu thư? . . . . . . Đồng tiểu thư! . . . . . ." Tiếng gọi ầm ĩ tha thiết lần nữa vang lên.

      "À?" Đồng Thiên Ái lấy lại tinh thần, có chút dám tin.

      Giám khảo lập lại lần nữa , "Đồng tiểu thư! bây giờ được công ty chúng ta nhận rồi ! Theo quy củ, giai đoạn thực tập, chúng ta cần bàn bạc số khoản trong hợp đồng.

      "Hả? Hợ đồng?" Đồng Thiên Ái nghi hoặc nhìn , biết vì sao a, trong lòng cảm giác đột nhiên có chút lạnh lẽo.

      "Đúng vậy!" Vị giám khảo đứng đầu liếc mắt sang bên cạnh nhìn giám khảo khác.

      Ngay sau đó, bản hợp đồng, đưa tới trước mặt Đồng Thiên Ái.

      "Bản hợp đồng có tác dụng trong thời hạn là nửa năm, cách khác trong vòng sáu tháng, Đồng tiểu thư nếu như có bất kỳ tình huống nào, cho phép cùng công ty giải ước."

      Đồng Thiên Ái ngắm nhìn bản hợp dồng, cũng có phát có cái gì hợp lý. Liếc thấy tiền lương điều khoản, lại còn so lúc trước làm thêm tăng rất nhiều.

      phải đâu? Chuyện tốt như vậy, lại có thể rơi xuống đầu của ?

      Dường như là nhìn thấu, chần chờ cùng nghi hoặc, khẽ mỉm cười.

      "Đồng tiểu thư có thể yên tâm, đây cũng phải là cái Khế Ước Bán Thân! Bởi vì công ty đối với nhân viên đều là hợp tác lâu dài tự nguyện, cũng muốn tiêu hao quá nhiều thời gian, cũng ngừng chiêu mộ người mới."

      "Nếu như Đồng tiểu thư có bất kỳ dị nghị gì, vậy hoan nghênh Đồng tiểu thư trở thành thành viên số trong chúng ta !"

      Ngay sau đó, trước người, tay đưa bút về phía .

      Đồng Thiên Ái cố trấn tĩnh lại, u mê biết làm thế nào cho phải. Thế nào cũng là loại cảm giác xấu. Hơn nữa còn là vô cùng bất thường.

      Nhưng là, cũng có cái gì tốt a! Tiền ít, ngược lại còn nhiều thêm!

      "Đồng tiểu thư?" Nắm bút tay lại hướng giơ giơ.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Được! Tôi ký!"

      Nhận lấy bút , nghiêm túc ký tên của mình —— Đồng Thiên Ái


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/sF3T9fw.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/mL0LyH4.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/C7eJQHT.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/BBgXSVL.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/i77sQo5.jpg" width="620" height="1304" />

      Các nàng đừng quên click quảng cáo ủng hộ web nha!!!








    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chính văn Chapter 84: Thái độ khác thường.

      Edit: Thảo Lê


      Hai vệ sĩ mặc đồ đen trước tiến vào đại sảnh, tiếp đó liền đứng lại tại chỗ, cung kính cúi đầu. Sau đó, Tần Tấn Dương xuất , khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh đều nín thở. Từ lúc sinh ra được định trước số vương giả, quanh mình tỏa ra khí thế kiêu ngạo làm cho người ta tự cảm thấy bị uy hiếp thôi. dưới mái tóc ngắn tùy ý ngang tàng, là cặp mắt lạnh như băng, vô ý và ngang nhiên để lộ ra tia hứng thú. Đảo qua mọi người, lại cố tình nhìn thừ người ra phía xa xa.

      Quan Nghị theo sát bên cạnh Tần Tấn Dương, từ đầu chí cuối chỉ mỉm cười. Ánh mắt đảo qua đoàn người, cuối cùng dừng lại người Thiên Ái - trong trang phục quần jean áo sơ mi.

      Ê... choáng rồi? Sao lại ngẩn ra thế này...

      Đột nhiên ghé tai , :

      - Đồng Thiên Ái thấy cậu rồi!

      - ......

      Thoải mái đáp:

      - Vậy sao?

      Tần Tấn Dương cũng dời mắt, tìm bóng dáng , cũng để lộ chút cảm xúc nào, khóe miệng laị hơi giương lên.

      Thú vị!

      Đồng Thiên Ái, nhìn thấy ...Có phải rất phấn khởi ? Phấn khởi đến mức làm đứng hình tại chỗ, cũng có biểu tình gì?

      Phản ứng của , làm cảm thấy vô cùng thỏa mãn! Tuyệt đối bỏ qua cho đơn giản như vậy!

      Quan Nghị gì, nhún nhún vai, tiếp tục duy trì mỉm cười rất ôn hòa trước chú ý của mọi người. Đột nhiên khóe miệng có chút cứng ngắc, lẽ nào cười nhiều quá bị chuột rút? phải chứ?

      bên cạnh ánh mắt si mê, :

      - Ông trời ơi! Cuối cùng ngày hôm nay cũng cho con được nhìn thấy Tần tổng tài ngoài đời! Hạnh phúc quá! Đẹp trai quá!

      - Đúng vậy! là quá sung sướng mà! Làm thế nào bây giờ! Tôi muốn té xỉu!

      bà tám khác cũng nhịn được ôm ngực.

      ...

      Tiếng rên rỉ, than vãn nho ở bên cạnh, tất cả đều nghe vào. Đồng Thiên Ái ngẩn ra nhìn , bối rối có phản ứng. Trong đôi mắt trong, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú, kiêu ngạo của . Mắt như kẻ săn mồi chăm chú nhìn về phía trước, cũng đem bất cứ kẻ nào để vào mắt.

      Vì sao... Lại là ... Tại sao lại...

      Hơn nửa năm... tên biến thái này chưa từng xuất ... bây giờ tự nhiên ở ngay trước mắt ...

      Ai đó làm ơn đến cho .....

      sắp phát điên rồi... nếu điên... chắc cũng thổ huyết mà chết...

      Hai chân đột nhiên mềm nhũn, cũng lui về phía sau bước lớn.

      Chạy thôi... nên gặp ... cần phải đối mặt với ... Đúng... Chạy thôi...

      Lợi dụng lúc còn chưa phát ra mình, chuồn lẹ, thần biết quỷ hay! Đúng rồi, công ty nhiều người như vậy, chỉ cần trốn tránh cho kĩ, hẳn là có thể làm phát ! Hơn nữa, phải là đại tổng tài sao? Hẳn là chỉ thỉnh thoảng mới xuống đây thị sát lần! Đúng, đúng rồi! Chắc chắn là thế này!

      Vừa nghĩ xong, nhanh chóng xoay người, nghĩ tìm góc khuất,trốn vào trong đó!

      - A -------------------

      Bất ngờ, chân trái bị chuột rút, ngã cái rầm mặt đất.

      Ánh mắt mọi người vốn đều tập trung người Tần Tấn Dương, nhưng khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ phía sau, liền ngay lập tức quay lại, tìm lí do. Nhất thời, mấy trăm ánh mắt đổ dồn vào người ngã mặt đất. Quan Nghị nhíu mày, vội báo:

      - Tấn Dương, của cậu hình như MÌNH CẨN THẬN té ngã xuống đất rồi đó!

      Lúc , cố ý nhấn mạnh thêm mấy chữ: " mình cẩn thận". Giọng điệu hài hước, ràng là cố ý muốn khiêu khích Tần Tấn Dương, cho biết, thái độ của Đồng Thiên Ái với là hận thể cả đời đều có liên quan đến nhau!

      Tần Tấn Dương chau mày, hai tay nắm chặt lại. Vài giây sau, luồng ánh mắt lạnh băng bắn thẳng về phía Đồng Thiên Ái mặt đất.

      Con nhím đáng ghét này! Lại có thể vừa nhìn thấy muốn chạy? Hừ, mọi chuyện cũng đơn giản như thế đâu! Buông lỏng hai nắm tay, bỗng nhiên bước nhanh hơn, thẳng về phía cả đoàn người hướng đến. Trong đôi mắt , tràn đầy bóng dáng gầy, thậm chí, còn bùng lên ngọn lửa, thể nào dập tắt được...

      Quan Nghị nhìn hướng mục tiêu đến, đối với hành động khác thường này của cũng hề cảm thấy bất ngờ. Dù sao, với Tấn Dương, Đồng Thiên Ái hoàn toàn thể đánh đồng với nhưng người phụ nữ khác. Tồn tại của , với , đặc biệt như thế. Quả nhiên, giống như những người khác...

      Khuôn mặt nhắn của Đồng Thiên Ái nhăn nhó, tay xoa xoa mắt cá chân:

      - Ai a, đau quá nha! Sao lại đau thế này...

      Ảo não nhìn chằm chằm vào đôi giày mới vướng víu kia, muốn tức giận, lại làm sao giận được. Đây là quà Bạch Minh tặng nha! Bạch Minh đối với tốt như vậy, sao có thể tức giận chứ! Bây giờ lại tức giận với đôi giầy? Tuyệt đối thể!

      có cách nào trách cứ đôi giầy, còn cách nào khác ngoài tự trách mình!

      Đồng Thiên Ái! Mình sao có thể ngu ngốc như vậy! Mình là kẻ ngu ngốc nhất thế giới này!!!!!

      Đồng Thiên Ái ngồi tự trách mình, hề nhận ra ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều chăm chú vào . Mọi người chung quanh đột nhiên im bặt, thậm chí dám thở mạnh, bời vì có người hướng phía đến, chỉ còn cách đoạn.

      Bỗng nhiên trước mặt bóng người cao lớn tiến đến gần . Đồng Thiên Ái ngẩng mạnh đầu, thấy ra khuôn mặt mà nằm mơ cũng muốn mắng. Tến biến thái!

      - .............

      Hít ngụm khí lạnh.

      Tần Tấn Dương từ cao nhìn xuống , cũng nhìn thấy rành rành chán ghét lên sâu trong đáy mắt . Ý muốn chinh phục trong đầu, theo chán ghét kia ngày càng mạnh mẽ. Hơi cúi người, vươn tay về phía .

      - ...

      Ánh mắt hiểu nhìn .

      rốt cuộc muốn làm gì chứ? Tên biến thái này!

      Tần Tấn Dương - khác hẳn với vẻ bá đạo thể chấp nhận được ngày xưa, cách ôn nhu gì sánh được:

      - Ngã bị thương rồi sao? Tôi kéo đứng lên!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chính văn chapter 85: Kiên quyết cự tuyệt

      Edit: Thảo Lê




      Ngất mất...

      Người trước mắt này, có là tên biến thái kia vậy? vì sao trông như nhận ra nữa? Hơn nửa năm gặp, phải nhìn thấy liền quên hay sao chứ? cách khác, trước sau hai người, vì sao lại trái ngược như vậy? lại ở tình huống này, vươn tay ra giúp ? Thậm chí ôn nhu như thế đỡ đứng lên! Quá kỳ quái ! Quá đáng giật mình ! Chẳng lẽ nằm mơ? Nhưng nếu nằm mơ sao chân lại đau như vậy?

      ! đúng! thể chỉ đơn giản như vậy!

      Đồng Thiên Ái nhìn lần nữa, ánh mắt hoài nghi lườm lườm Tần Tấn Dương trước mắt , đánh giá cẩn thận, muốn tìm từ người , moi chút tin tức. Cứ như vậy hồi lâu, cũng tìm ra bất cứ chút khác thường nào.

      Trong đầu Đồng Thiên Ái tính tính lại mọi khả năng, là cố ý ? lẽ nhận ra ? lẽ bị xe đụng, rồi cứ như thế mất trí nhớ?

      Cũng có thể , màn này, giống như cảnh trong phim vậy!

      Vương tử đến giải cứu công chúa? Buồn cười ở chỗ, là vương tử, còn chỉ là con vịt xấu xí!

      Tay vẫn ở giữa trung, im lặng, nhưng lại mang theo ý mời gọi. Tần Tấn dương mím môi, nụ cười tắt ngấm, nét bình thản trong mắt cũng biến đâu mất. chỉ có hai người nghe thấy được, uy hiếp:

      - Mau đưa tay cho !

      - ...

      Đông Thiên Ái kinh ngac, miệng há to, hôn mê...

      Toàn bộ nghi ngờ, toàn bộ suy đoán, toàn bộ khả năng với có khả năng, bởi vì những lời này của , biết mất dạng chỉ trong nháy mắt. Ngay sau đó, cơn tức giận bùng lên trong lòng.

      đều phải diễn kịch! Lại càng phải mất trí nhớ! Căn bản là có quên , mà ràng nhớ ! Lời là bằng chứng tốt nhất cho tất cả mọi chuyện!

      Tần Tần Dương thấy nàng vẫn nhúc nhích, nghiến răng nghiến lợi với nàng:

      - Đồng Thiên Ái! Mau đưa tay em đây!

      Nhiều người nhìn như vậy, cho bậc thang để xuống, lại biết đường mà cho sao? Huống chi bây giờ hai người trở thành mục tiêu chú ý của toàn bộ mọi người ở đây!

      còn gọi là " Đồng Thiên Ái!"! ràng là vẫn nhớ kĩ nha! Thậm chí tên cũng gọi được như vậy!

      Ngậm miệng lại, tiếp tục theo dõi . Sau đó, hề do dự hung hăng gạt tay ra. "Ba --------" tiếng. Tần Tấn Dương nhìn , có chút tin, kinh ngạc trong mắt dần dần biến mất, lập tức lộ ra vẻ thâm trầm đầy nguy hiểm. Mà cũng nâng mặt lên, mắt nhìn thẳng vào .

      Con nhím này, lại có can đảm gạt tay ra? Hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như thế!

      Mọi người đều đứng sững sờ tai chỗ. Bốn phía chung quanh dường như chỉ còn lại hai người bọn họ, mà có thể trong thế giới của hai người họ, mỗi người cũng chỉ thấy đối phương. Còn có cùng nhau tỉ thí lòng kiêu ngạo, tự tôn...

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn , cảm thấy sợ hãi khi bị ánh mắt này của nhìn chằm chằm. Thế nhưng lại lui bước, cắn răng, tay bám vào tường, chậm rãi đứng lên. Đau đớn nơi mắt cá chân, cũng thèm để ý đến nữa. có thể hạ giọng, có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt bất cứ ai, chứ tuyệt đối để lộ ra chút thấp kém, đáng thương nào trước mặt !

      - phải, Tần tổng tài! cảm ơn ý tốt của ngài!

      Lời vừa dứt, miệng liền cười nhạt.

      Tấn Tấn Dương hề hé răng nửa lời, mím lại môi, ánh mắt tập trung mặt , báo hiệu bão tố sắp đến, làm khỏi toát mồ hôi lạnh!

      - ....

      Đồng Thiên Ái nhịn được nuốt nuốt nước bọt, lòng bàn tay cũng lạnh .

      muốn làm cái gì? Đây là ánh mắt gì? phải lại muốn đánh ?

      Ánh mắt lướt qua đám người bên cạnh, lúc này mới kinh ngạc phát toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía . Đôi lông mày vốn giãn ra, bất giác nhíu lại.

      A a a -------- Lại còn có nhiều người như vậy nha -----

      Lúc này Quan Nghị tiến lại gần bên hai người, hướng phía Đồng Thiên Ái mỉnh cười:

      - Vị tiểu thư này, chân sao chứ?

      Quả nhiên gần mực đen nha! Lại còn giống như tên biến thái kia, trước mặt , làm bộ nhận ra !

      Đồng Thiên Ái nhếch miệng, có chút cứng nhắc :

      - có việc gì... Bây giờ còn đau nữa...

      Thậm chí cả thói lễ phép cũng dẹp, câu " cám ơn" này cũng cần ! Đối với loại người nguy hiểm như sài lang hổ báo như bọn họ, tất cả phải tránh cho xa!

      Sau đó cũng thèm cười lấy cái với bọn họ, xoay người khập khiễng bước ra khỏi đám đông.

      - Xin lỗi!... Mọi người làm ơn nhường đường chút!...Xin lỗi!

      Giọng nữ vang lên, ngừng xin lỗi. Tần Tấn Dương nhìn theo bóng lưng rời , hai tròng mắt đóng băng. Quan Nghị thu hồi tầm mắt, đối diện với Tần Tần Dương, ngẩn ra. Ách.. ánh mắt tên tiểu tử thúi này... Thực làm cho người ta sởn tóc gáy nha...

      - Đồng Thiên Ái... khiến em phải hối hận...

      Bóng dáng nàng biết mất ở trong tầm mắt, Tần Tấn Dương chậm rãi xoay người, khôi phục vẻ ung dung, tiêu sái trước đó:

      - !

      Quan Nghị vội vã đuổi theo:

      - đâu?

      - xem những công ty mới thu mua! Còn có các công nhân viên nữa...

      Tiếng Tần Tấn Dương từ phía trước nhàng truyền tới.

      Toilet.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, nhìn vào vẻ mặt đưa đám của mình trong gương, thầm nhủ:

      - Đồ ngốc! làm cái gì vậy? Phen này xong đời rồi!

      Làm sao bây giờ... nên làm cái gì bây giờ...

      Biết thế này, lúc nãy liền nắm lấy tay , cũng chỉ nắm lấy vài giây, cũng mất miếng thịt nào ! làm bộ nhận ra , cũng có thể làm bộ quen chứ? Đồng Thiên Ái! Tại sao làm như thế chứ??????

      Từ mắt cá chân truyền đến trận đau đớn, lúc này mời nhịn được lấy tay xoa xoa.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 86 : mưu bắt đầu

       Edit: Mai Hương


       Trong phòng hội nghị, tất cả nhân viên đều đến đông đủ, theo thứ tự xếp thành mấy hàng ngay ngắn. Cửa lớn bỗng nhiên mở ra, vị quản lý mỉm cười vào phòng họp kế sau đó xoay người chờ đợi người phía sau. Tần Tấn Dương cùng Quan Nghị một trước một sau xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Hai người bọn họ giống như là minh tinh điện ảnh khiến cho mọi người đều phải ngước nhìn, thể sợ hãi cảm thán ông trời sao lại tạo nên 2 người đàn ông tuyệt mĩ như thế.

      Bỗng chốc tiếng nghị luận vang lên từ bốn phía.

      -              Nha! Vị này là Tần tổng sao? Vừa đẹp trai lại vừa trẻ tuổi nha – bốn mắt muội muội đưa tay xoa xoa tròng kính.

      Một nhân viên nữ khác phụ họa theo:

      -              Đúng nha! Phụ nữ ở đất nước Đài Loan này đều muốn mình trở thành tình nhân của ta. Nghe nói ta mới từ quốc trở  về. Nửa năm trước liền biến mất.

      -              Làm sao biết rõ như vậy? – bốn mắt muội muội tò mò hỏi

      -              Này còn đơn giản sao, Tần đại tổng tài là người mà ngươi ái mộ . Chắc hằng đêm khi ngủ đều nhớ đến ta – nam nhân bên cạnh ́ ý đâm xuyên sự thật.

      Đồng Thiên Ái tham món lợi nhỏ tâm ̣a, cẩn thận lui về phía sau, ́ gắng chen đến góc cuối cùng. Nghĩ đến chính mính tận lực che giấu một chút, ́ gắng làm cho người khác chú ý.’

      Làm sao lại đúng lúc như thế. Vừa mới phỏng vấn thành công trở thành thoát khỏi tình trạng thất nghiệp, tự dưng đảo mắt một phát công ty đã bị người khác thu mua rồi. Hơn nữa xí nghiệp thu mua,  trùng hợp chính là  tập đoàn Tần thị. Bọn họ đóng phim truyền hình sao? Sao lai khoa trương thế chứ. Trong lòng dần dần xuất hiện dự cảm tốt, đầu cũng trở nên choáng váng gay gắt.

      Chẳng lẽ nói, đây tất cả đều do tên kia sắp xếp.

      Tần Tấn Dương đứng chính giữa căn phòng, nói câu nào. Tầm mắt  đảo quanh phòng tìm kiếm, rốt cục cũng rơi xuống cái người cúi đầu trốn ở cuối góc phòng .

      Thanh của Quan Nghị vững vàng truyền đến

      -              Đầu tiên, xin giới thiệu với mọi người, vị này là tổng tài tập đoàn Tần thị – Tần Tấn Dương tiên sinh.

      Ngay sau đó, giọng nói đầy nam tính của Tần Tấn Dương vang lên

      -              Thật cao hứng cùng mọi người gia nhập Tần thị,  bắt đầu từ hôm nay, công ty sẽ phát triển một loạt hạng muc đầu tư, hi vọng mọi người cùng nhau chung tiến, ́ gắng đạt được thành tích tốt nhất.

      -              Răng rắc” tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

      Đối với mọi người mà nói, có thể trở thành nhân viên của tập đoàn Tần thị quả thật giống như nằm mơ. Cũng có thể nói bọn họ từ một tiểu trí thức hèn mọn ngay lập tức vinh dự trở thành tinh .

      Tập đoàn tần thị – truyền kỳ của giới thương nghiệp Đài Loan.Tần Tấn Dương, người đàn ông có thể hô mưa gọi gió tựa như hắn chính là thiên tử.

      Chợt, vang lên đâu đó một hồi hò hét. còn nghe thấy giọng nói của Tần Tấn Dương, Đồng Thiên Ái cảm thấy xung quanh khác thường chậm rãi ngẩng đầu lên, hoảng hốt thấy thân hình cao lớn của hắn ngay lúc này sao lại gần mình như thế.

      Đôi mắt nheo lại, có thể nhìn thấy bên trái lông mày đuôi hơi nơi, một ít viên nhàn nhạt trĩ.

      -              A! thì ra em cũng là nhân viên nơi này sao? Tần Tấn Dương lạnh nhạt nói, trong ánh mắt tất cả đều là tính toán.

      …. Trầm mặc. Đồng Thiên Ái nhìn hắn đôi mắt lộ rõ vẻ khẩn trương, đôi tay nhỏ bé nắm lại thành đấm. Cái tên biến thái ghê tởm này. Hắn còn muốn làm vẻ sao? Lúc trước cũng giả bộ, đến nơi này vẫn còn tiếp tục. Hắn muốn giả bộ lắm đúng ? Được rồi! Đã thế sẽ theo hắn đến cùng. Nhìn xem hắn muốn thế nào.

      -              Đúng vậy, Tần tổng. – Đồng Thiên Ái tận lực khắc chế tâm tình của mình, giọng nói bình bình.

      Tần Tấn Dương chợt cùi đầu xuống hỏi:

      -              Chân của em khá hơn chút nào chưa? Mới hôm trước lại bị trật chân. thấy có vẻ nghiêm trọng lắm đấy.

      Hả. Hắn hỏi chuyện này làm gì chứ?

      -              sao. Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Cám ơn Tần tổng đã quan tâm. Đồng Thiên Ái cẩn thận đáp trả, dám có một tia chậm trễ.

      -              Có đúng thế ?  Tần Tấn Dương nỉ non một tiếng.

      Đồng Thiên Ái vội vàng  gật đầu như giã tỏi, tự đắc

      -              Vậy sẽ phân phó mọi người đặc biệt “ chăm sóc” em. Chân của em bị thương lại sẽ khó khăn. Tần Tấn Dương tốt bụng đề nghị.



      phải chứ? Hắn có tốt bụng như thế đâu.

      Nhìn hắn xoay người rời di, môi nở ra nụ cười chói mắt, khiến Đồng Thiên Ái cảm giác nguy hiểm chưa bao giờ thấy hiện tại lại xuất hiện. Giống như trong một ngõ hẻm tối tăm, sống lưng có cảm giác lạnh lẽo đến tê dại.

      Mỗi nhân viên  xử lý công, một ít cách một ít cách khoảng cách mở.

      Vị quản lý thân mình mập mạp tới trước bàn làm việc của Đồng Thiên Ái, vui vẻ nói:

      -              Đồng tiểu thư! Tần tổng đã nói, bắt đầu từ hôm nay chỉ cần phụ trách việc sửa sang lại tài liệu là được rồi.

      -              Quản lý. Đồng Thiên Ái mặc cho chân đau, đứng lên trợn to hai mắt nhìn.

      Làm cái gì vậy? Hắn phải xem có là một phế nhân mặc sức mà nuôi dưỡng sao? Đồ biến thái ghê tởm.

      -              Đồng tiểu thư! thật là may mắn nha. Vừa vào công ty đã nhận được đãi ngộ tốt như vậy. Tiền lương cũng sẽ ít đâu nha. Quản lý nói xong, vui vẻ vỗ vỗ bả vai nàng.

      Đồng Thiên Ái nhìn vị quản lý tươi cười rời , cả người ngã ngồi ghế.

      -              Ai nha! Thật là hảo phúc quý nha. Tần tổng tự mình chiếu ́! Sau lưng Đồng Thiên Ái vang lên giọng điệu chanh chua của một nữ nhân viên.

      Một người khác lại tiếp lời:

      -              Chính là như thế nha. Chuyện tốt như thế phải ai cũng gặp được đâu. cần làm gì nhiều cũng có thể lĩnh tiền lương nha. hẳn là vui vẻ lắm đây.

      Một người nữa mang theo giọng điệu cay nghiệt nói:

      -              Sớm biết như vậy, tôi vừa rồi cũng té một cái có phải giờ tốt rồi hay ?

      -              sẽ bỏ được đẩy ra Tần tổng đưa rat ay sao? Một nam nhân trong công ty nhìn thấy màn kia, nhịn được chen miệng nhạo báng

      Nữ nhân đứng bên cạnh liếc hắn một cái, chanh chua lên tiếng:

      -              Tôi làm sao sẽ giống như người khác biết tính kế chứ. Hiểu được thế nào là “ lạt mềm buộc chặt “ . tôi có muốn cũng học được.

      Những lời trách móc xung quanh dồn dập truyền vào trong tai, Đồng Thiên Ái trong lòng buồn chán thôi, đầu cúi xuống thật thấp, giả dạng chính mình làm một con đà điểu.

      Lúc này mới phát hiện ra, mình ở trong công ty làm việc, tình cảnh càng ngày càng xấu . Lòng ghen ghét của phụ nữ tùy thời sẽ đem có dìm chết. may mắn chết đuối thì cũng chết vì bị họ giày vò.

      -              Bá. Đồng Thiên Ái lập tức đứng dậy, trong lòng đã có quyết ̣nh

      Mặc cho vết thương dưới chân, Đồng Thiên Ái hiên ngang bước qua ánh mắt của mọi người.

      Lúc này mới phát ra, mình ở trong công ty này  tình cảnh, thay đổi phải càng ngày càng hỏng bét! Nữ nhân ghen tỵ, tùy thời đem nàng chết đuối! Ngập chết cũng có thể đem nàng giày vò chết!



      "Bá ——"  đứng dậy, trong lòng có quyết định.



      Chịu đựng chân đau, qua qua Địa Tẩu xuất chúng tầm mắt của người trong.




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :