1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chánh văn chapter 77: Vương giả trở về

      Suốt cả tháng nghỉ đông cứ như vậy trôi qua.
      Phong cảnh nông trường rất đẹp, khí cũng mát mẻ hơn Đài Bắc. Vào buổi sáng phải nhìn mấy con bê. Nó rúc vào con bò mẹ bên cạnh, cọ cọ làm nũng.
      Có thể nằm ở trong đống rơm, nhìn bầu trời xanh. hạnh phúc.
      Trong lòng buồn bực, nghịch nghịch điện thoại, cẩn thận rơi vào trong nước.
      Quả nhiên có phúc phải có họa
      Tiền làm ở nông trường lại phải mua điện thoại. Cứ coi như là có tiền .
      Lấy được số điện thoại mới, dựa vào trí nhớ, bấm số gọi cho Bạch Minh.
      nghĩ tới, đúng là phải đả thông!
      Thế nhưng ở đầu bên kia điện thoại, lại cười với , “ Em đó! Cính là để cho người tĩnh tâm! Ở bên ngoài chú ý an toàn chút, biết ? Còn nhất định phải ăn cơm ngon!”
      Ân Ân dạ! Điểm này cần , đều hảo hảo ăn cơm!
      “ Thiên Ái! Sau khi trở về, có chuyện muốn với em!” Tiêu Bạch Minh ở bên đầu điện thoại kia, trầm tư nửa ngày .
      Đồng Thiên Ái cầm điện thoại di động, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực. Loáng thoáng có thể cảm giác được muốn gì. Có chút kích động, nhưng vẫn còn có chút đơn.
      Người là loại loài động vật kỳ quái, bởi vì ngay cả mình cũng biết mình nghĩ gì.
      Cho nên mới là kì quái!
      Sau khi trởi lại Đài Bắc, Tiêu Bạch Minh ở dưới lầu đợi .
      Xe mới vừa quẹo cua, xa xa nhìn thấy mặc áo lông, ở đó có chút gió lạnh thổi xào xạc vào bên trong. Giống như là chiếc đèn đường, vì mà chiếu sáng đường về nhà.
      “Thiên Ái! A a nha. . . . . . Hấp dẫn nha. . . . . .” Tiểu Tình nghiêng đầu, hướng nháy mắt phen.
      Mới cách có tháng, lần này Đồng Thiên Ái đỏ mặt.
      Xe chậm rãi dừng hẳn, Đồng Thiên Ái "Cám ơn " , sau đó mở cửa, xuống xe .
      Tiêu Bạch Minh tới bên người , xấu hổ cười, thuận tay cầm lấy phụ bao lớn bao . Hướng trong xe con, còn hai người mỉm cười, gật gù.
      Phương Tình còn muốn mở miệng bên quý Hướng Phàm lại mở miệng trước, "Thiên Ái! Nghỉ ngơi tốt! Chúng tôi trước!"
      "Được!" Đồng Thiên Ái hướng bọn họ phất phất tay.
      Xe phóng nhanh , để lại làn khói. , Đồng Thiên Ái lúc này mới xoay người, cười , " Bạch Minh, cám ơn !"
      "Cám ơn cái gì? Mau lên ! Nhưng mà hôm nay thang máy lại hư!" Tiêu Bạch Minh vừa thốt lên xong, nhìn thấy Đồng Thiên Ái cúi xuống đầu, nhịn được nhàn nhạt cười.
      Cao ốc trong hành lang, hai người trước sau. Thở hồng hộc bò lên lầu cuối, Đồng Thiên Ái than thở, " Em muốn chết ưm muốn chết".
      Nhận lấy bao lớn bao trong tay , lấy ra chìa khóa mở cửa.
      "Thiên Ái!"
      Đồng Thiên Ái quay đầu, nhìn về , " Có chuyện gì? Bạch Minh!"
      ". . . . . ." Nhìn lâu, nhưng chỉ là từ tốn câu, " có gì, nghỉ ngơi tốt ! Nhất định là em mệt muốn chết rồi!"
      "Được!" Cười cái, xoay người, từ từ đóng cửa lại.
      Mặt của biến mất ở trước mắt, Đồng Thiên Ái dựa lưng vào cửa, thở dài cái.
      Mùa đông khá dài, lại còn phải học. Nửa học kì sau của đại học năm ba khá cấp bách. Năm bốn thực tập. rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này.
      Cả ngày vội vàng làm bài tập, lại vội vàng làm.
      Phương Tình cùng Quý Hướng Phàm vẫn như cũ, năm ngày ba bữa cãi nhau, rồi lại cùng làm lành. Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
      Bạch Minh đối với càng ngày càng quan tâm, trong lòng cảm động. Nhưng ngay lập tức lại có loại cảm giác gì đó, cũng biết là thế nào. Vừa nghĩ tới Bạch Minh có lẽ thổ lộ với , cả người liền phiền não dị thường.
      . . . . . . còn thuần khiết nữa rồi. . . . . .
      Aaaaa! Đồng Thiên Ái! Cả người ngươi đều bị hủy diệt tay tên biến thái chết tiệt đó! là đáng chết!
      Vừa qua nghỉ hè, cả người cũng đen hẳn .
      Cầm lý lịch sơ lược, bắt đầu điền bảng. Ân Ân … Đồng Thiên Ái …. cuộc sống hạnh phúc sắp mở ra …..
      Cao ốc Tần thị.
      Quan Nghị bận rộn hơn nửa năm, trong lòng oán trách: Tấn Dương! Cái tên tiểu tử thúi này! Cư nhiên quốc nửa năm! Tần gia gia bệnh phải sớm khỏi rồi sao? Thế nào vẫn chưa trở lại!
      Hơn phân nửa lí do là vì bị Tần phu nhân giữ lại, còn lại là vì Thiên kim đại tiểu thư quấn lấy.
      Phụ nữ Tần gia, bám người kinh khủng!
      “ Reng reng…..” Điện thoại vang lên.
      Quan Nghị nhận điện thoại, có chút nhức đầu, "Uy?"
      "Hôm nay đặt vé máy bay, sáng sớm ngày mai tôi liền trở lại Đài Loan! Mười hai giờ sau gặp nhau!" Tần Tấn Dương thanh trầm ổn, hài hòa truyền đến.
      "Còn nữa..., giúp tôi tra Đồng Thiên Ái gần đây làm những gì!"
      ". . . . . ." chuỗi dài thanh.
      Hả? Cứ như vậy cúp máy? còn chưa kịp lên nửa câu ! Tấn Dương! Cái tên tiểu tử thúi này! Thế nào luôn coi là mạng lưới tình báo?
      Cực kì oán giận, khóe môi cũng khẽ nâng lên, Quan Nghị ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, rực rỡ mảnh .
      Người nên về rốt cuộc cũng trở về.
      Vẫn tiếp tục đùa giỡn sao? Hay đây đơn thuần là trình diễn nữa.
      Luân Đôn Quốc bay Đài Bắc Trung Quốc.
      Tại khoang hạng nhất.
      Nữ tiếp viên hàng cao gầy động lòng người, khe cúi xuống, nụ cười sáng lạng, “ Tần tiên sinh, cần uống gì?”
      cần” Tần Tấn Dương tâm tình uất ức để lại ở quốc, dịu dàng cười tiếng.
      Nữ tiếp viên hàng choáng váng khi tươi cười, càng thêm nhiệt tình , "Tốt! Nếu như Tần tiên sinh cần bất kỳ cái gì, xin tùy ý phân phó!"
      Tần Tấn Dương gì thêm, gật đầu cái.
      Quay đầu, nhìn bên ngoài cửa sổ.
      nửa năm, nếu giờ tôi xuất trước mặt em! Em có biểu gì! Đồng Thiên Ái!
      Nghĩ nghĩ lại cũng khỏi lộ ra nụ cười rạng rỡ.
      Từ từ nhắm mắt lại, nụ cười của , ràng xuất ở trong trí nhớ. Còn có nụ hôn của , mùi của , hương tóc của . . . . . .
      Cứ như vậy, nhớ lại.
      Chris thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
           Chánh văn chap­ter 78: Tội thể xá


      Sân bay quốc tế Đài Bắc.

      Quan Nghị thân mình, sớm chút chờ ở lối ra. Ánh mắt chứng kiến người tới  nháy mắt, nâng lên  nụ cười.

      Thân thể vốn dựa vào lan can, vội đứng thẳng lên.

      Hướng tới, đợi đến gần bên cạnh mình, dừng bước lại, giơ tay lên, tự đắc nện cho lồng ngực của cái, mặt vui vẻ cũng rất ràng.

      Tần Tấn Dương câu chấp, miễn cưỡng nhìn Quan Nghị cười.

      "Cái tên tiểu tử thúi này, cư nhiên hơn phân nửa năm. Để cái cục diện rối rắm, giao cho tôi dọn dẹp!" Quan Nghị có chút nhức đầu hồi tưởng.

      Tần Tấn Dương lại coi như có chuyện gì, liếc nhìn cái, “ Để cho cậu có thể trải nghiệm, nếu sau này tôi chơi trò mất tích, có thể giao Tần thị lại cho cậu”

      "Đừng! Cậu đừng a! Loại này ‘ mất tích ’ tôi chơi nổi!" Quan Nghị giả bộ hoảng sợ.

      Có trời mưois biết, cái thời điểm nhận lấy, Tần thị loạn cỡ nào. Ước chừng hai tháng mới thuận tay. Cái loại “ năng thủ sơn dụ” dám nhận thêm.

      Hai người thoải mái cười tiếng, nửa năm thấy, làm cho họ cảm thấy hoài niệm.

      Vừa chuyện, vừa hướng lối ra tới.

      Người lui tới đại sảnh bởi vì nhìn thấy hai người họ mà sôi trào.

      Hai người đều cao mét tám lăm, khi giơ tay nhấc chân đều khí thế Vương giả phong phạm.

      Quan Nghị dù mặt có chút trẻ con, nhưng toàn thân phối hợp linh hoạt, thể thông thừa nhận là rất tuấn tú, mắt dịu dàng nhìn về phía trước làm cho người ta có cảm giác thân thiết.

      Những người phụ nữ tiếp tục dời mắt tới thân ảnh còn lại, nhất thời có cảm giác khó thở.

      Hai đạo mày kiếm, khí bức người, mà hai mắt rất sắc bén. Giống như neus bị nhìn cái, cả người run rẩy khác thường.

      Môi của , hai mảnh dưới mỏng, nhật định hoa tâm lãnh tình.

      Trong đại sảnh, hơn phân nửa phụ nữ trầm mê nhìn họ, dừng bước lại quên mất về phía trước. Mà đàn ông, khí phách của họ bị lấn áp, cũng dừng bước.

      Khi gương mặt cười như cười của Tần Tấn Dương tà tà liếc qua người khác, nghe được được người phụ nữ có tiếng hít thở, đàn ông  có tức giận nhưng dám , chỉ hừ lạnh tiếng.

      “ Mị lực của cậu có cách nào ngăn cản” Quan Nghị giọng giễu cợt.

      Tần Tấn Dương có lên tiếng, trong lòng chỉ có ý niệm, giống như nửa năm trước đây vậy —— Đồng Thiên Ái ! Đồng Thiên Ái ! Đồng Thiên Ái.

      ra khỏi sân bay. Khí trời sáng sủa hẳn lên.

      Xe Benz màu đen dừng sát phái đỗ xe ngầm của sân bay, Quan Nghị lấy chìa khóa xe, ném cho Tần Dương.

      Chía khóa xe tạo vòng cung trong chung, bất chọt bị bàn tay bắt lấy.

      Tần Tấn Dương đè xuống nút bấm. “ Cạch cạch……” hai tiếng, cửa xe mở ra. Khom người ngồi vào bên trong xe, cầm tay lái, đột nhiên cảm thấy trận thoải mái.

      Quan Nghị cũng mở cửa xe, chui vào bên trong xe.

      Nghiêng đầu ngắm nhìn Tần Tấn Dương, "Thế nào? Trở lại Đài Loan có phải hay có cảm giác cả người cũng được giải phóng?"

      Dù sao, ở quốc có hai người phụ nữ kia, xác định là bám người kinh khủng. Người bình thường dám cung duy, là bội phục Tấn Dương có thể ngây ngô thời gian dài như vậy.

      “ Việc tôi bảo điều tra sao rồi?” Am thanh trầm ổn, tia quanh co.

      Dạ? Trở lại liền hỏi cái này? Vội vã như vậy mà nghĩ phải biết?

      Quan Nghị nhíu mày, "Thế nào? Đối với tiểu nhi vẫn là bỏ được?"

      Tần Tấn Dương hé miệng mà cười cười, " phải buông."

      "Vậy là cái gì?" Quan Nghị càng thêm tò mò hỏi.

      Nếu như phải là bỏ được, cái này sao gấp gáp làm cái gì? Người còn chưa tới Đài Loan, còn ở quốc, nhưng là vừa thông qua điện thoại quốc tế lại trước là muốn tới đòi mạng!

      Tần Tấn Dương nhàn nhạt cười tiếng, nhưng là trong ánh mắt lại tiết lộ ít tia xảo trá, “Vấn đề vẫn chưa giải quyết xong”

      Khế ước tháng, bọn họ mới hoàn thành được phần tư.

      Còn dư lại ba phần, muốn đòi lại.

      Cao ốc Tần thị.

      Khi Tần Tấn Dương cùng Quan Nghị hai người xuất ở Cao ốc, bên trong đại sảnh, nhiều nhân viên lập tức cung kính đứng lại tại chỗ, tiếng gọi ầm ĩ liên tiếp vang lên.

      "Tần tổng."



      "Tần tổng."



      . . . . . .

      Giống như nửa năm trước, vẫn là nụ cười ngạo mạn, mực bước vào thang máy chuyên dụng. Theo thang máy lên, chặn tất cả ánh nhìn.

      “ Người kia chính là Taafn tổng sao, rất đẹp trai à!” Nhìn chăm chú vào họ là các tiểu muội mới tới, nhịn được giọng thầm.

      nữ nhân viên khác, hiển nhiên là nhân viên kì cựu, liếc mắt khinh thường nhìn các tiểu muội, “ Thế nào? Bị Tần tổng làm cho động lòng rồi sao? Tốt lắm! Đừng nằm mơ nữa!”

      Ban tiểu muội phục, “ Dẫ quyết tâm gì là thể! chừng Tần tổng lại thích chúng tôi đấy!”

      “ Vậy phải phẫu thuật thẩm mĩ trước rồi hãy !” Nữ nhân viên miệng lưỡi như đao, chút lưu tình.

      xong, quay ngoắt người .

      Tại lầu cuối của phòng làm việc

      Đồng hồ tinh xảo để bàn, cây kim chỉ đưa tới đưa lui, phối hợp với tiếng người báo cáo, trầm trầm vang lên.

      “ Vào tháng , cùng bằng hữu Phương Tình, còn có bạn trai của Phương Tình là Quý Hướng Phàm cùng nông trường Đài Nam du lịch. Qau tháng mới về Đài Bắc”.

      “ Sau nửa năm, mọi ngày đều bình thường, học làm, cuộc sống của quá khô khan rồi!”

      "Gần đây bắt đầu tìm việc làm, đại học sắp tốt nghiệp, sai biệt lắm, chỉ là tới kỳ thực tập rồi."

      “ Vẫn là ở cáu khu nhà trọ đó, đổi”

      …………

      Cuối cùng, hứng thú , “ Chỉ là, gần đây cùng vớ người đàn ông tên Tiêu Bạch Minh rất gần gũi à!”

      Tần Tấn Dương ở trong ký ức tìm kiếm người đàn ông này, dường như có chút quen tai.



      Chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt để lộ ra chút ác độc.

      Cái người đàn ông ngu ngơ đó? Đối tượng Đồng Thiên Ái thầm mến? Cái con nhím này, cư nhiên dám cùng người đàn ông khác trong lúc có ở đây!

      Tội thể xá.





      Chris thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Hắc đạo công chúa chương 79 :Tiếp tục thu mua

      Edit: Mai Hương



      Quan nghị nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng khỏi có chút mơ hồ. phải chứ? phải thời điểm Đồng Thiên Ái cùng nam nhân khác đến, tiểu tử thối Tấn Dương này chỉ nhìn một chút thôi sao? Vậy ánh mắt này là sao đây? Sao lại làm cho người khác rợn tóc gáy luôn vậy. Giống như… đúng! Giống như bộ dáng ông chồng ở nhà bắt được quả tang vợ mình bên ngoài vụng trộm cùng kẻ khác.

      “….”

      Tần Tấn Dương trầm mặc trong chốc lát, bỗng dưng đứng dậy. Giữa bọn họ vẫn chưa kết thúc! Cũng có đơn giản như thế mà kết thúc. Nữ nhân đáng chết đó.!

      Quan nghị khốn hoặc nhìn tới trước mặt hắn, tầm mắt theo hắn mà di động, cuối cùng nén được tò mò hỏi:

      - Cậu vừa nơi nào?

      Tần Tấn Dương lạnh lùng hừ một tiếng, nói gì. Toàn thân khí lạnh tỏa ra càng lúc càng nhiều, lộ ra một chút ẩn nhẫn tức giận, tựa hồ chỉ cần ai đó nhẹ nhàng châm lửa cũng sẽ theo đó mà nổ tung như núi lửa, sau đó gì có thể cản lại.

      Quan nghị nhìn bộ dáng trầm tĩnh của hắn, trong lòng nhịn được ve mùa đông. Cho đến khi hắn ra khỏi phòng làm việc, biến mất trước mắt, lúc này Quan Nghị mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo, trong lòng khỏi lo lắng cho tiểu nữ nhân kia.

      - thể nào. Hắn phải là…. Hiện tại tìm Đồng Thiên Ái tình sổ chứ? Trời ơi! Bộ dáng hắn lúc này nhìn thật đúng là muốn giết người. Đáng thương cho Đồng Thiên Á! biết sẽ bị hắn giày vò hành hạ thành dạng gì đây!

      Chiếc xe mescedes một đường nhanh chóng rời , trong nháy mắt vượt qua chiếc xe phía trước, đem bọn họ rời di. Bên trong xe, Tần Tấn Dương đôi tay dùng sức cầm lái, giống như phát tiết (cái này giống như giận cá chém thớt – tội chiếc xe quá) ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch. Đôi môi mỏng mím lại, khó nhận ra hắn rất tức giận.

      Bỗng dưng đạp phanh, đem xe dừng sát bên đuòng, nhưng có tức hỏa.

      - Đáng chết! Tần Tấn Dương! Ngươi rốt cục là bị sao đây? – hắn ảo não đưa tay đập mạnh vào tay lái.

      Đây phải là hắn! Hắn tại sao phải nóng giận như thế! Tại sao hận thể tự mình bóp chết nữ nhân kia? Thậm chí hắn càng muốn, lập tức đem nàng bắt đến bên cạnh, hung hăng nàng.

      - Tần Tấn Dương nữ nhân bên cạnh người chưa thiếu bao giờ, cần vì một nữ nhân mà biến thành như vậy – trong lòng hắn khỏi cảm thán, nói với chính mình.

      lẽ lại như lời Quan Nghị nói, hắn chính là cái con nhím nhỏ kia sao? Suy nghĩ bắt đầu loạn lên, khuôn mặt tươi cười của Đồng Thiên Ái từ từ hiện lên. Ánh mắt của thấu đáo đều khiến ngưới khác dám khinh nhờn. Như vậy rõ ràng, giống như là ngày hôm qua bình thường. Lúc này mới phát hiện ra, cho đến hôm nay hắn chưa khi nào quên di khuôn mặt của . Cho dù gặp, thậm chí ngay cả hình hắn cũng có một tấm, nhưng lại như thế, nhớ rõ từng cái nhăn mày, từng nụ cười của . Nghĩ nghĩ lại, dùng sức đánh mạnh tay lái, quay đầu giết cá Hồi Mã Thương.

      Chiếc xe con lao nhanh như gió, chạy như bay về một hướng, biến mất ở một chỗ xa.

      Lúc sau rời , hắn tiện tay mang theo chìa khóa nhà trọ. Bây giờ lại ngạc nhiên phát hiện, chiếc chìa khòa vẫn còn mang theo người. Nhìn chiếc chìa khóa tay, hắn có chút tự giễu chính mình.

      “ rắc rắc” – thanh từ cửa phòng vang lên.

      Tần Tấn Dương vươn tay ra, đẩy đẩy cửa. Tầm mắt liền đụng phải một thân ành, trong tức khắc đôi mắt trở nên tinh sáng. Ngay giây sau, lại tản phần ánh sáng trong mắt, chỉ đọng lại sự lo lắng, cả người hắn bao phủ một vùng mây đen.

      Phỉ Dung nghe được sau lưng có tiếng vang, vội vàng quay đầu lại, đầu tiên là giật mình, cuối cùng có chút khẩn trương cúi đầu, hô một tiếng “ Tần tiên sinh”

      Tần Tấn Dương nhìn nàng, trầm mặc nói gì. Ngẩng đầu nhìn về phía bức họa chân dung tự tay mình vẽ, con ngươi trong nháy mắt trở nên phóng đại.

      - Đã xảy ra chuyện gì? Bức tranh lớn như vậy, cư nhiên cư nhiên cứ như hư biến mất chỉ còn lại một bộ khuôn giá.

      Tần Tấn Dương nhìn chằm chằm khung hình, trong đầu suy tư

      - Tần tiên sinh, hôm nay là thư tư, cách một hôm, tôi liền đến nơi này quét dọn. Nửa năm qua, tôi một ngày cũng dám nghỉ. Phỉ Dung thầy hắn nói lời nào, trong lòng có cht1 nóng nảy, vội giải thích.

      Tần Tấn Dương cuối cùng hướng Phỉ Dung gật đầu một cái, vào căn hộ. Đứng trướcn khung hình, bốn góc có dấu dao cắt để lại. Hiển nhiên là bị người khác cắt , về phần là ai cắt, cần đoán cũng biết chỉ có một người – Đồng Thiên Ái.

      Chợt cúi đầu liếc nhìn một góc dưới khung hình, có một dòng chữ nhỏ viết bằng bút long6 màu đen. Nếu như phải để ý nhìn kỹ căn bản cũng phát hiện ra dòng chữ nhỏ này.

      - Biến thái chết tiệt! Hôm nay là 11 tháng 6, bức tranh này tôi lấy . Còn nữa, tôi ở nơi này nữa, tôi chuyển chỗ khác

      Tần Tấn Dương nhìn nét chữ thanh tú góc, đột nhiên bật cười. Quả nhiên là tác phong của Đồng Thiên Ái, lời nhắn lại cũng giống như giọng nói của chính mình.

      - À. làm rất tốt. Mấy tháng này tôi tăng lương lên gấp đôi cho . Tần Tấn Dương tâm tình rất tốt, nghiêng người về phía Phỉ Dung nói

      - Cám ơn Tần tiên sinh, cám ơn Tần tiên sinh. Phỉ Dung vội vàng tạ ơn.

      Tần Tấn Dương đưa tay chạm nhẹ lên dòng chữ nhỏ kia, khóe môi cũng từ từ nâng lên, bộ dáng bình tĩnh, uất ức trong lòng như thế cũng biến mất, trong lòng thầm quyết ̣nh.

      - Đồng Thiên Ái! Trò chơi này, bây giờ mới chính thức bắt đầu. Em nói xem, chúng ta nên chơi như thế nào đây?

      Lấy điện thoại trong túi ao ra, gọi điện thoại cho Quan Nghị:

      - Muốn nhờ mạng lưới tình báo của cậu tìm hộ tôi một người

      - Hả? Lần này là cái gì đây? Vẫn là Đồng Thiên Ái sao? – đầu điện thoại bên kia giọng nói của Quan Nghị có vẻ cực kí giật mình kinh ngạc.

      Tần Tấn Dương cũng đem kinh ngạc của hắn cho vào mắt mình, trầm ổn nói:

      - phải vừa rối cậu nói ấy tìm việc sao? tìm hiểu xem ấy nộp đơn vào công ty nào rồi?

      - Tấn Dương! Chẳng lẽ cậu sẽ lặp lại chiêu cũ chứ

      - Cậu đã nói như vậy,thì cứ theo ý cậu làm thế . thu mua công ty đó cho tôi – Tần Tấn Dương thuận nước đẩy thuyền nói.

      Quan Nghị rên lên một tiếng, chịu nổi la lên:

      - Tôi nói cậu cái tên tiểu tử thúi kia, chuyện này là thế nào ?

      Chris thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chánh văn chapter 80: Trò chơi săn tâm
      Edit: Phương Kiểm

      Cao ốc Tần thị.
      Quan Nghị đẩy cửa vào, nhân tiện kéo kéo cà vạt, đem hợp đồng trước mặt để xuống, ngay sau đó ngồi xuống, " công ty , có danh tiếng gì , năm ngàn vạn là mua được được."
      “ Vậy tốt!” Tần Tấn Dương cũng nhìn hợp đồng, thờ ơ .
      Đư tay gõ bàn cái, dường như muốn gõ tỉnh con người mê man kia. "Tấn Dương! Lần trước là tháng kỳ hạn, mới thực được tuần lễ!”
      Ngừng trong chốc lát, chăm chú nhìn vào , tiếp tục , “ Như vậy, lần này cậu muốn trói ấy ở bên người bao lâu?”
      “ Bao lâu?” Dựa người vào ghế, Tần Tấn Dương thầm nhẩm hai chữ.
      Nhắm mắt dưỡng thần , suy tư cái vấn đề này. Thậm chí ngay cả chính cũng còn biết, lần này là bao lâu. Nhưng là khẳng định là, nhất định phải đem lấy hoàn toàn bắt lại!
      Quan Nghị thấy chậm chạp đáp, hỏi tới, "Vừa tháng sao? Hay còn là nhiều hơn?"
      thể nào! Tấn Dương tới Đài Loan ròng rã ba năm, là Đại tổng tài tập đoàn Tần thị, phụ nữ bên cạnh , vô luận là gầy béo xinh đẹp, treo sáng du dỗ cũng nhiều như nước sông.
      Cho mượn mấy cái bàn tay nữa cũng đếm được.
      Nhưng là, lại chưa từng có qua người phụ nữ nào, có thể ở bên cạnh ngây ngốc vượt qua trong thời gian 1 tháng.
      Chẳng lẽ lần này, thực thua tay tiểu nhi này?
      “ Tôi muốn chơi trò chơi hoàn mĩ!” Tần Tấn Dương chợt mở mắt, cặp mắt lóe lên tính toán. Nhìn Quan Nghị, làm bộ mặt giảo hoạt.
      Quan Nghị nhíu mày, "Cậu nghĩ chơi cái gì?"
      Chuyện càng ngày càng kỳ quái, Tấn Dương đối với cái Đồng Thiên Ái đó càng ngày càng cố chấp. Chấp nhất đến làm cho người ta cảm thấy thể tưởng tượng nổi, thậm chí là có chút hoang đường!
      “ Hừm! Lúc nào ấy đầu hàng lúc đấy tôi thả ấy!” Tần Tấn Dương vân đạm phong thanh , thái độ bất cần đời.
      Đầu hàng? Lúc nào đầu hàng, cái gì thả qua ?
      Đấy rốt cuộc là trò chơi gì?
      lúc Quan Nghị hiểu Tần Tấn Dương lại sâu kín ra hai chữ.
      “ Săn tâm”.
      ". . . . . ." Tần Tấn Dương đến đó dừng lại, chịu thêm gì nữa.
      Tiện tay cầm lên trang giấy, tâm tình hết sức sung sướng, gấp cái máy bay giấy. Cũng lâu lắm, gấp xong. Tay nhè ném , máy bay giấy bay qua đường cong hoàn mĩ, chính xác rơi vào trong thùng rác.
      Quan Nghị cũng dừng lại, muốn can thiệp nhiều hơn, sang chuyện khác, “ công ty đó có mấy quản lý, có muốn sa thải, sau đó tùy tiện điều mấy người qua ?”
      !” Tần Tấn Dương cự tuyệt, “ cần! Tất cả thay đổi! người cũng đổi!”
      Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
      Đồng Thiên Ái vội vàng chạy nghe điện thoại, mặt khẩn trương, "Uy! Cậu khỏe ?”
      “ Xin hỏi là Đông tiểu thư?” Giọng nam cứng nhắc vang lên.
      "Dạ! . . . . . . Xin hỏi. . . . . . là ai?" Nguyên gốc chỉ có tay cầm ống , bây giờ là hai tay cùng nhau nắm.
      Giọng nam tiếp tục vang lên, “ gửi cho công ty chúng tôi bản sơ yếu lí lich, bộ phân nhân kiểm tra qua, cho nên ngày mai có thể tới phỏng vấn rồi!”
      Nghe thấy thế, tảng đá trong lòng rơi xuống.
      Tiếu trục , vừa cúi người vừa gật đầu mà tỏ vẻ cảm tạ, "Cám ơn ! . . . . . . Dạ được! . . . . . . Tôi nhất định đến đúng giờ! . . . . . . Sáng sớm ngày mai chín giờ? . . . . . . cám ơn . . . . . ."
      Cúp điện thoại, hít thở sâu hơi, cười to ba tiếng.
      Đồng Thiên Ái, ~ai nha nha~ rốt cuộc cũng có việc làm.
      phần công việc ổn định! Cứ như vậy, mỗi ngày mà có thể ngủ thêm lát nhỉ! Về sau cũng cần lo lắng vấn đề tiền học phí ! hạnh phúc nha!
      "Ai nha!" Thở tiếng, vỗ vỗ đầu của mình, "Ngày mai phỏng vấn, nên mặc cái gì cho tốt nhỉ!"
      Vừa bước chạy hướng phòng ngủ, bắt đầu mở tủ,m tìm đồ thích hợp, đem tất cả ra ngoài mới phát mình quá ít quần áo.
      "Hừ. . . . . . Cái này. . . . . . học sinh quá rồi. . . . . ."
      "Cái đó. . . . . . Dường như lại quá ngây thơ. . . . . . giống người làm a. . . . . ."
      ". . . . . ."
      Trời ơi! Làm sao bây giờ ! Bất kể thế nào, vẫn là như cũ! Mặt mộc trang điểm, áo sơ mi trắng thêm quần jean!
      Quyết định như vậy, trong lòng đắc ý. Vừa ngâm nga bài hát, cừa sửa sang lại đống quần áo, treo vào trong tủ.
      Chợt, nghiêng đầu liếc thấy nằm ở trong ngăn kéo có để cuộc giấy.
      Động tác tay cũng ngừng lại, nhịn được để xuống quần áo. Đem cuộc giấy, cẩn thận từng li từng tí mở ra.
      Kéo dây buộc ra, bức họa chợt nhảy thẳng ra ngoài, sau đó lại quăn xoắn lại.
      Đưa tay đem bức họa mở ra, dấu son môi đỏ tươi cứ như vậy đạp vào mi mắt. Đánh thẳng vào thị giác, ngay tiếp theo rung chuyển lòng của .
      thể tránh khỏi, lần nữa nhớ tới tên biến thái đó. . . . . .
      Nửa năm trước, vào cái thời điểm kiên quyết rời , cái gì cũng lấy chỉ mang bức tranh này. thể nguyên nhân, có lẽ chỉ là vì thương tiếc mình, bỏ lỡ "Đồng trinh" .
      Khuôn mặt tuấn , đột nhiên thoáng ngay trước mắt, như vậy cười như cười, mang theo chút tà ác. mặt có điểm nong nóng , thực là gặp quỷ! Làm sao lại nghĩ đến ! Đáng chết!
      Tiện tay đem bức tranh ném xuống đất, hướng giường ngồi xuống, cả người ngả về phía sau, lười biếng nằm.
      "Ghê tởm!" Thế nào nhắm mắt lại rồi, mặt của lại còn ngay trước mắt!
      Cầm cái gối, che kín mặt của mình, thân thể cũng co lại, giọng nguyền rủa, "Tần Tấn Dương cái tên biến thái! chết !"
      Ném cái gối xuống, từ giường nhảy bắn lên, làm cái tư thế phấn đấu, "Ngày mai đến công ty phỏng vấn, Đồng Thiên Ái ngươi nhất định phải thành công!"

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/U7vi2yo.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/wDWo592.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/8dEIGto.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/kJdFc90.jpg" width="620" height="3000" />












    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :