1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961







                 

           Chánh văn chap­ter72: quốc Luân Đôn

           Edit: Phương Kiểm

       

      Trong căn hộ chỉ có mình Đồng Thiên Ái.

      Trong đầu buồn bực nên ngủ thẳng đến buổi chiều, chợt từ giường bật dậy.

      Nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức, 1 giờ 2 phút rồi ! Trời ơi! Lại trễ rồi!

      Lão giáo sư mặc dù cần tới lớp, nhưng cũng thể . Ai! Làm học sinh thê thảm mà.

      lát còn phải suy nghĩ chút thế nào lấy lòng lão đầu tử kia, mua chút não bạch kim? Ách. . . . . . Dường như quá khoa trương. . . . . .

      Vội vàng  đánh răng rửa mặt, sau đó chạy mang giày.

      Lúc cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn thấy cục giấy, động tác thay chậm lại.

      Mới được chiếc giày, giật mình, hướng phía khay trà đến.

      Rốt cuộc vẫn phải đưa tay cầm lên cục giấy, có chút chần chờ, lần nữa lại mở ra, nét chữ cứng cáp lại đập vào đáy mắt. Ngay tiếp theo, khuôn mặt của cũng giống như ở ngay trước măt.

       

      “Ngô……..”

      Khụ. . . . . . Đồng Thiên Ái! Ngươi ở đây suy nghĩ cái gì vậy? Lại có thể nghĩ đến cái tên biến thái chết tiệt đó?

      lần nữa đem vo thành cục, muốn ném xuống mất. Tay dừng ở giữa chung, cử động nữa.

      Vừa giật mình, lại tới tủ giày, kéo ba lô đeo vào lưng, cất miếng giấy .

      Chu mỏ, tiếp tục mang giày.

      Xoay người, tầm mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh khổng lồ, cửa đóng lại trong nháy mắt, thấy gì nữa.

      *******************

      Luân Đôn Quốc

      Sân bay Heathrow

      Tại lối dành cho khách quý, nam tử trung niên mặc âu phục màu đen trang nghiêm chờ. Bên cạnh , mấy tên hộ vệ áo đen theo thứ tự đứng ra, mà , hiển nhiên là đứng đầu.

      lối khác, người đàn ông thân hình cao lớn bỗng nhiên thoáng .

      Áo khoác HugoBoss màu đen, đem vóc người càng thêm cao ngất, giàu có và cương vị. Áo sơ mi Ferre hoa mĩ màu đỏ tía làm cho cả người có vẻ lưu loát cùng nhiệt tình.

      Mấy chục cuộc hành trình cũng   khiến cho mệt nhọc, ngược lại, như thường ngày, thần thái lấp lánh.

      Mà môi của , cười như cười, trong ánh mắt mang chút trào phúng và miệt thị.

      thẳng tới lối ra, qua đoàn người bên cạnh cũng có dừng lại.

      Nam tử trung niên cùng mấy tên hộ vệ áo đen khi tới trong nháy mắt, cung kính cúi đầu, đều là 90 độ khom lưng cúi người chào, bày tỏ trăm phần trăm tuyệt đối trung thành.

      Người đàn ông cũng   có nhìn về phía bọn họ cái, cũng có gật đầu ý bảo, đối với cái chủng loại này  hành lễ, dường như là tập mãi thành thói quen.

      "Thiếu gia." Nam tử trung niên cẩn thận theo ở bên cạnh , giọng  hô.

      Người đàn ông rốt cuộc lên tiếng rồi, "Quản thúc, lần này bọn họ lại giở trò gì."

      Liên hệ quốc tế đường dài, đem gọi trở về. . cũng muốn xem chút, lần này đến tột cùng vì cái gì mà chịu nổi, phải làm lớn chuyện. Tốt nhất là đừng để thất vọng!

      "Quản thúc biết! Xin thiếu gia tha thứ cho tôi ngu độn!" Bị kêu"Quản thúc"  nam tử trung niên vội vàng mà trả lời.

      Người đàn ông gì thêm, ánh mắt nhìn về phía lối ra.

      Đoàn người rốt cuộc ra khỏi sân bay. Đặc biệt ở bên ngoài, số xe thể thao màu đen chờ sẵn.

      Người đàn ông trực tiếp về phía xe ferrari, khom người ngồi vào bên trong xe. Những người còn lại rối rít chạy chậm ngồi vào mấy chiếc xe thể thao.

      "Lái xe !" Người đàn ông hướng tài xế .

      Chiếc xe nổ máy, những chiếc xe thể thao cũng chậm rãi tiến về phía trước.

      Giống như là như trận gió, biến mất ở chỗ xa.

      Bờ sông Thames.

      Xe vững vàng về phía trước, xuyên thấu qua cửa sổ xe, thấy bờ sông, công viên  xinh đẹp, thi thoảng còn có ngọn lửa bừng bừng dấy lên ở chỗ nhà hàng cùng quán cơm.

      Đầu đường náo nhiệt, rất đông người tản bộ, chạy bộ.

      Xe chạy qua đám người, biết bao lâu. Dừng lại ở biệt thự rộng lớn.

      Cửa lớn tự động mở , phát ra tiếng kêu nặng nề.

      Đạp vào mắt là bể nước khổng lồ, hợp thành tuyến. Những Thủy Châu phun nước ở giữa chung, dâng lên bột nước trắng xóa, giống như những viên trân châu đắt giá.

      Xe chậm rãi lái vào biệt thự, xuyên qua nhiều vườn hoa tươi tốt, ở khoảng cách biệt thự 100 mét dừng lại.

      người làm đợi từ lâu, vội vàng bước tới chiếc ferrari, cẩn thận mở cửa xe, cúi đầu , “Thiếu gia, hoan nghênh về nhà!”

      Người đan ông cuối cùng cũng nhích thân thể, bước chân, tiếp cả người từ trong xe ra.

      Tháng mười Quốc Luân Đôn. Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.

      Gió thu từ từ thổi qua, đem tóc thổi tan, vài sợi kiềm chế được, kiêu căng trong gió tán động, dưới ánh nắng mặt trời khúc xạ màu vàng kim.

      Nhìn về phía biệt thự tráng lệ, nhíu mày. lâu sau hương về phái đại sảnh tới.

      Đột nhiên thân ảnh màu hồng chạy tới phía , ôm chầm lấy , chút nữa đem té xuống đất. Đem cả người trở thành cây Iuga , mà tựa như con gấu Koala.

      “ Du Ty Kỳ! Mau nhảy xuống” Người đàn ông nghiến răng nghiến lưoij kêu lên tiếng.             

          “Gấu koala” lại cứ bám dính người , hai tay bé dùng sức ôm chặt , yếu ớt cự tuyệt, “ Em muốn! Em muốn ôm Tần ca ca!”

      sai, người bị kêu “Tần ca ca”, chính là Tần Tấn Dương.

      Tần Tấn Dương sắc mặt càng ngày càng khó coi, đưa tay vừa muốn đem từ người mình kéo ra, " đếm tới ba, em từ thân xuống, đừng trách động thủ!"

      “ Em muốn! Em muốn! Em chính là muốn!”

      Du Ty Kỳ uất ức chu mỏ, bộ dạng sắp khóc.

      Mắt tinh liếc thấy người tới, lại càng khóc to, “ Mẹ, Tần ca ca vô duyên vô cớ hành hung người nhà”.




      Chris thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chapter 73: Rốt cuộc làm sao vậy?

      darkEdit: ViVi



      Tần Tấn Dương nghe được hai chữ "Mommy", vội vã thu tiếng hô. Chậm rãi xoay người, tầm mắt đón nhận khuôn mặt tươi cười của bà. Người đến chính là phu nhân của Tần Quan Đào

      - Đại phu nhân nhà họ Tần - Tiết Dĩnh, cũng chính là mẹ của Tần Tấn Dương. Khoác mình chiếc áo len mỏng màu hồng nhung, quần lụa dài chấm mắt cá chân, trang phục giản dị, trang sức cũng hề khoa trương, cổ mang chuỗi ngọc trai, tạo cho người ta cảm giác ấm áp, dễ gần. Thời gian dường như ưu ái bà, hề lưu lại nhiều dấu vết. phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua lại chưa đến ba mươi. Trân châu trắng ngọc trắng ngà, điểm thêm chút hồng phấn, tạo cho người ta cảm giác ấm áp, ôn nhu, hệt như khí chất của bà.

      Tần phu nhân chau mày, thanh cũng nhàng:

      - Kỳ Kỳ, sao lại bướng bỉnh như vậy? con vừa trở về, chắc chắn là mệt mỏi. Nghe lời mẹ nhanh chóng leo xuống người con nào!

      Du Ty Kỳ le lưỡi, khác hẳn với vẻ ngang bướng hồi nãy, ngoan ngoãn buông tay trèo xuống. Cúi đầu chạy tới bên cạnh Tần Phu nhân, kéo kéo tay bà, hướng về phía Tần Tần Dương trừng mắt.

      Gần ba năm nay trở về, gặp lại người thân, trong ngực chợt ấm áp, nhưng lại biết thế nào mở miệng. Có chút bối rối gọi tiếng:

      - Mẹ.

      Tần phu nhân nghe thấy thế, vội vã đưa tay ôm trán, ánh mắt ai oán nhìn , giọng điệu vô cùng thê lương :

      - Bây giờ gọi là "Mẹ" rồi nha! Trước đây còn gọi tôi là "Mommy" đâu.

      Tần Tấn Dương nhăn mặt, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu! chỉ biết là, lát nữa thôi xảy ra chuyện, mà chuyện này tuyệt đối hay ho gì!

      - Ôi! Quan Đào à! Ông về mà xem quý tử nhà ông, cư nhiên gọi "mẹ", tôi biết ông chết cũng thể nhắm mắt a! Tôi là...

      Tần phu nhân vừa , tròng mắt vừa đảo quanh, nước mắt ngay lập tức tràn đầy khóe mắt. Vẫn là tiết mục cũ, giống hệt ba năm trước. Tần phu nhân thấy quý tử nhà mình vẫn đứng yên hề có động thái gì, càng thêm tức giận, càng tiếp tục ai oán:

      - Ôi Quan Đào à! Nếu như ông vẫn còn sống tốt rồi! Tôi...

      .............

      Rốt cuộc, có kẻ chịu nổi:

      - Mommy!

      Khóe miệng giật giật, trong lòng tuy rằng tình nguyện, nhưng có cách nào. Sau đó, tới bên cạnh bà, hôn lên trán bà cái. Giống hệt như lúc , mỗi ngày đều như vậy. Những chuyện xảy ra trước đó lâu, bây giờ nghĩ lại, giống như qua hàng thế kỉ. Tần phu nhân ngay lập tức đổi sắc mặt, bộ dạng thê thảm vừa rồi hoàn toàn biến mất. Đổi lại là khuôn mặt cười híp cả mắt, mặt đỏ bừng, vô cùng thỏa mãn.

      Du Ty Kỳ giậm giậm chân, cam lòng ngẩng đầu "kiện":

      - công bằng nha! Tấn Dương chỉ hôn mẹ, cũng hôn em!

      Vừa dứt lời, ngay lập tức nhận được cái lườm từ ai đó!

      Tần phu nhân để ý chuyện hai người tranh cãi, trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi khuôn mặt tuấn tú của con trai, tỉ mỉ xem, chút chi tiết cũng chịu bỏ qua. Có lẽ, bà muốn từ khuôn mặt này, tìm thấy bóng dáng của người chồng bà thương nhất. Ba năm gặp, càng ngày càng trưởng thành, càng thêm ổn trọng, tuy rằng nhìn qua có chút lạnh lùng, nhưng như thế càng ra dáng đàn ông!

      Ai nha nha!!! Quả nhiên rất giống Quan Đào.

      - Lần này, mẹ gọi con về gấp gáp như thế, xảy ra chuyện gì?

      Tần Tấn Dương có ý định ở lại, vì vậy trực tiếp mở miệng hỏi. Tần phu nhân đỏ mặt, nghĩ mãi ra lý do gì có thể gọi là " trọng đại". Ấp úng mãi, ngón trỏ vẫy vẫy trước mặt :

      - Mommy ngày hôm qua học nấu ăn, cắt vào tay, có thể là chuyện lớn ?

      -..........

      Biết ngay mà! chỉ biết, chắc chắn là như vậy! Đây là lí do gì chứ? Sở dĩ vẫn chịu trở về, chính là vì qua quen với cuộc sống tự do tự tại! Tần Tấn Dương mặc dù trong lòng bực mình, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười:

      - chuyện công ty ở Đài Loan rất bận rộn...

      - Mommy ba năm nay chưa được lần gặp con, rất nhớ con, như thế cũng được sao?

      Tần phu nhân nhìn quý tử, khóe mắt lại chực trào nước mắt.

      - ......

      Tần Tấn Dương nhíu nhíu mày, thở dài, cảm thấy vô cùng bất lực với lí do của bà:

      - Mẹ , lần này muốn con ở lại bao lâu?

      Tần phu nhân ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ, kiểu gian kế thành công rồi vậy:

      - nhiều lắm, mommy cũng biết con bề bộn nhiều việc, như vậy ! Ở đây cùng với mẹ đến qua lễ Giáng sinh rồi hãy trở về nha!

      Tần Tấn Dương nhìn bà, mở to mắt, là hết chỗ rồi!

      Đài Bắc, Trung Quốc.

      Bận rộn suốt cả ngày, bây giờ Đông THiên Ái mới trở về nhà trọ. Lấy chìa khóa mở cửa, nhìn qua vòng khắp phòng, thấy vắng vẻ. Thế nào? Thiên Ái? Mình rốt cuộc làm sao vậy? trước đây vẫn luôn mình thế này mà? Lẽ nào cùng tên biến thái kia ở tuần thôi, lại bắt đầu sợ đơn sao? chỉ là tên biến thái thôi à!

      Được rồi, cứ như cũ, trước tiên tắm, sau đó tìm gì đó bỏ bụng.

      Ngồi sô pha, tùy tiện mở tivi, mới phát , có thêm người thực vui vẻ. Cảm thấy có chút phiền muộn, liền tắt tivi. Điện thoại để bàn chợt rung, xoay tròn vài vòng. Đồng Thiên Ái ngay lập tức cầm lên, thấy màn hình lên ba chữ: " Tiêu Bạch Minh". biết vì sao, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát khó tả. Chính cũng thể giải thích được tại sao lại có cảm giác mất mát này. bắt máy:

      - alo, Bạch Minh!

      - Thiên Ái! Công việc ở Đài Nam thuận lợi chứ? Có ăn uống đầy đủ ?

      Tiêu Bạch Minh vừa bắt đầu liền quan tâm hỏi.

      mặt Đồng Thiên Ái liền tươi tỉnh, còn cách nào khác, phải tiếp tục dối:

      - À, vâng! Công việc coi như thuận lợi, em mỗi ngay đều ăn uống đầy đủ nha!

      - đến trường cũng có việc gì sao?

      - À, chuyện đó có Tiểu Tình giúp em...

      Bắt chéo chân, bắt đầu qua điện thoại hàn huyên lan man...

      ......

      Chris thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chính văn chapter 74: Ngày cuối cùng

      darkEdit: ViVi



      Luân Đôn. Vương quốc .

      Biệt thự nhà họ Tần.

      Tần Tấn Dương nổi giận đùng đùng xuống lầu, tiện tay kéo người hầu lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

      - Mẹ ta ở đâu?

      - Thưa thiếu gia, đại phu nhân uống trà cùng với tiểu thư Ty Kỳ ở vườn sau (hậu hoa viên >"<).

      Người này cảm thấy thiếu gia tức giận, cũng dám làm gì khác, chỉ cẩn thận trả lời. Tần Tấn Dương hừ lạnh tiếng, theo hướng vườn sau đến.

      Sau buổi trưa, ánh nắng chán hòa, trong gió truyền đến tiếng cười trong trẻo tựa chuông ngân. Tần Tấn Dương bước nhanh ra vườn sau, Nhìn thấy Ty Kỳ trong bộ đầm hồng nhạt ngồi xích đu sơn màu trắng. Hai tay nắm dây xích đu, hai bên có hai người hầu giúp đẩy xích đu. Mái tóc xoăn như búp bê, theo xích đu tung bay trong gió, cảnh tượng xinh đẹp này động lòng người! Đột nhiên, Tần Tấn Dương có ảo giác, nụ cười của Ty Kỳ cực kì giống người.

      Nước so với Trung Quốc lệch 7 múi giờ, bây giờ là 4 giờ chiều, như vậy chỗ bây giờ chắc là tầm 11 giờ đêm. "Đồng Thiên Ái, em tại làm cái gì? Có phải vẫn làm việc ? Hay là ngủ rồi? biết em có ăn uống đầy đủ ? phải lại tiếp tục nhịn đấy chứ?" suy nghĩ đến đây, bất giác chau mày.

      Tần phu nhân quay lại, thấy Tần Tấn Dương nhìn Ty Kỳ chăm chú, khuôn mặt mang theo chút suy tư, còn có cảm giác khác thường. Lại quay đầu về phía Ty Kỳ, trong lòng nghi hoặc: "Tấn Dương thích Ty Kỳ? Chẳng lẽ là như vậy? như thế cũng sao nha! Vừa hay ba cũng muốn như vậy, hai nhà kết thành thông gia, thể tốt hơn!"

      - Tấn Dương, lại đây! ha ha, đây là bánh ga tô, do Kỳ Kỳ học làm điểm tâm suốt ba tháng trời mới làm được nha!

      Tần phu nhân cười . Tần Tấn Dương nghe thấy tiếng nàng, quay lại, nín thở :

      - Mommy, điện thoại di động với hộ chiếu của con đâu rồi?

      vừa tỉnh giấc, bỗng phát đồ dùng và giấy tờ tùy thân toàn bộ thấy đâu! Hơn nữa, toàn bộ biệt thự này chỉ có điện thoại, và cả điện thoại đó cũng tìm thấy!

      - Hử, đồ của con, như thế nào lại đến hỏi mẹ?

      Tần phu nhân làm bộ biết gì hết hỏi lại. lại bắt đầu có cảm giác vô lực, ràng là Mommy kính của giở trò quỷ nha!:

      - Mommy! con có chuyện phải gọi điện cho Quan Nghị!

      ....Còn có Đồng Thiên Ái..

      Tần phu nhân hiểu ra liền gật gật đầu " Nga" tiếng:

      - Chuyện đó con cứ yên tâm ! Mommy qua với ông nội con, ông gọi điện cho tiểu Nghị từ sớm rồi !

      - .........

      Tần Tấn Dương kinh ngạc nên lời, trừng mắt nhìn mẹ mình. Đột nhiên phát , bà mới chính là đại hồ ly gian xảo, thâm tàng bất lộ nha!

      Ngày 21 tháng 10, Đài Bắc mưa .

      Cái se lạnh của mùa thu dường như tới từ bao giờ. Vào những ngày mưa như thế này, cảm thấy cái lạnh đến càng rệt. Cơn gió lành lạnh theo cửa tự động mở ra, thổi vào trong phòng.

      - Mời quý khách lần sau lại đến!

      Đồng Thiên Ái miệng cười , nhưng ngay khi thấy khách hàng rời , liền ỉu xìu. tròn tuần lễ! Cái tên biến thái chết tiệt kia! Cứ như thế mà luôn! Thế mà quá hai ngày trở về!

      đúng nha! Thiên Ái, Mình hẳn là phải hải lòng mới đúng! luôn như thế, phải mình cũng được giải thoát sao? Đỡ phải cùng dây dưa !! Đúng rồi! Chính là như vậy! Thế nhưng vì sao, trong lòng luôn có cảm giác mất mát...Nhất định là ảo giác rồi!

      - Này , ơi? Tính tiền!

      khách hàng nam gõ gõ xuống bàn thu ngân. bên tiểu Lâm vội vã chạy tới, kéo kéo áo Đồng Thiên Ái:

      - Thiên Ái! Cậu suy nghĩ cái gì thất thần vậy? Bị ông chủ thấy là chết chắc đó! Nhanh lên chút !

      Đồng Thiên Ái rầu rĩ ngẩng đầu, thất thần ánh mắt cuối cùng cũng có tiêu điểm. Vội vã cúi đầu xin lỗi, tay cũng ngừng động tác:

      - xin lỗi! Quý khách! Xin chờ chút!.... Tổng cộng trăm linh sáu đồng, Quý khách muốn trả bằng tiền mặt hay thẻ tín dụng ạ?

      - Tiền mặt

      Người khách rồi lấy tiền ra trả, nhiều hơn cũng ít hơn, vừa vặn trăm lẻ sáu đồng. Đồng Thiên Ái vẫn tiếp tục mỉm cười, chào tiễn khách. Sau đó cúi đầu, thả tiền vào trong ngăn kéo. Động tác rất chậm, vẻ tươi cười hồi nãy cũng biến mất.

      - Thiên Ái! Cậu sau chứ? Sao trông cậu thất hồn lạc phách như vậy?

      Tiểu Lâm nhìn , lo lắng hỏi.

      Thất hồn lạc phách? sao? có nha! Đồng Thiên Ái vội vã ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy tự tin:

      - có nha! Tiểu Lâm! Có thế vì hôm nay tớ hơi đói, mong nhanh đến giờ tan tầm, sau đó quay trở về ăn gì đó nha!

      - Haha! Hiếm khi thấy Thiên Ái kêu đói bụng! Hì. Cậu như thế, tớ cũng cảm thấy hơi đói...

      Tiểu Lâm xoa xoa bụng, vẻ mặt ảo não. Đồng Thiên Ái "Haha" cười hai tiếng, quay đầu nhìn ra phía cửa kính. Mưa vẫn rơi, tí tách tí tách, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, biến mất.

      Ngày hết, đêm cũng dần qua, chớp mắt, màn hình di động, ngày 10 biến thành ngày 11.

      Cứ như vậy, cuối cùng đến ngày 06 tháng 11. Ở nhà trọ, Tần Tấn Dương cũng hề xuất . giống như khí, đột nhiên xuất trong cuộc sống của nàng, rồi cũng như vậy đột nhiên biến mất. Thậm chí, còn cảm thấy, chỉ là ảo giác. Thế nhưng, lại tồn tại chân thực như vậy... Ngày ra tới rồi, hôm nay, là ngày cuối cùng trong hợp đồng tháng của hai người.

      Tám giờ tối.

      Bắt đầu thu thập hành lý, ra cũng nhiều lắm. Vài bộ quần áo, ít sách vở, còn có hai chậu cây xương rồng. hề có chút thay đổi nao, giống hệt như lúc đến đây.

      Cầm lấy khung ảnh, mỉm cười. Tay xoa xoa khuôn mặt trong khung ảnh, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, làm cho thấy muốn khóc.

      Đồng Thiên Ái, Ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi cái tên biến thái kia! Ok! Mình phải cố lên! Từ hôm nay trở , lại tiếp tục cuộc sống trước kia!!!! Đúng rồi! Tháng này còn phải gừi tiền về nhi viện nữa!

      Xách ba lô, bước ra ngoài cửa. Lúc xoay người, nhịn được nhìn quét vòng gian phòng mình gắn bó suốt thời gian qua. Sau đó, thả chìa khóa xuống mặt tủ giầy, đóng cửa lại, rời !

      Chris thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chính Văn Chapter 75: mình bước



      Ngày 25 tháng 12.

      Toàn bộ Đài  Bắc chìm ngập trong bầu khí nhộn nhịp của lễ Giáng Sinh, các cửa hàng đều trang hoàng lộng lẫy, cây thông Noel, đèn màu nhấp nháy. đường, cứ cách đoạn lại có hai ông già Noel mặc trang phục Giáng Sinh đỏ thẫm, tay cầm bao lớn cũng màu đỏ thẫm. Trong bao có rất nhiều hộp quà , phân phát cho các những đứa trẻ ngang qua. Nụ cười của chúng ngây thơ, trong sáng.

      - A! Bóng bay của con! Ô ô... Bóng bay đừng bay! Mommy! Bóng bay!

      cậu bé tầm năm sáu tuổi, sốt ruột nhảy lên, muốn với quả bóng bay càng ngày càng bay lên cao. Đột nhiên có người vươn tay, chụp được dây quả bóng bay cách dễ dàng.

      - Cái này là của em phải , nhóc?

      Đồng Thiên Ái đứng trước mặt cậu bé, hơi cúi người, cười hỏi. Cậu bé thấy người lạ, đôi tay bé xinh liền ôm chân mẹ, có vẻ sợ hãi, do dự dám bước lên. Mẹ cậu bé xoa đầu cậu trấn an:

      - Con , mau cám ơn chị ! Dũng cảm lên, và phải lễ phép nữa nha!

      - Oh, Mommy, con..con biết rồi ạ.

      Hai mắt cậu bé mở to, nhìn mẹ mình. Rốt cục, cậu về phía ấy, có chút sợ, nhưng rất dõng dạc rằng:

      - Chị, quả bóng bay này là của em!

      Đồng Thiên Ái ngồi xuống trước mặt cậu, đưa quả bóng bay ra:

      - Chị biết nó là của em, nhớ là cầm chắc sợi dây này nhé, nếu lại bay nha! Biết ?

      - Cám ơn chị!

      Cậu bé nghe thấy nàng vậy, liền nhoẻn miệng cười mừng rỡ, nhận lấy quả bóng bay từ trong tay . Người mẹ gật đầu mỉm cười với Đồng Thiên Ái, dắt tay con mình, tiếp tục bước . vài bước, cậu bé bỗng nhiên quay đầu, hướng về phía vẫy vẫy. Đồng Thiên Ái nhìn hành động đáng của cậu, cũng vươn tay vẫy cậu, trông như chú lucky cat. (haix, cái này em biết viết thế nào. 招财猫: chiêu tài miêu, là để chỉ lucky cat, loại quà lưu niệm của Nhật (maneki neko), mang lại may mắn cho người sở hữu nó. Con mèo làm bằng sứ, màu trắng hoặc đen, có 1 chân trước giơ lên, như cái tay vẫy.)

      Nhìn bóng hai mẹ con xa, bị bao phủ bởi biển người, mới đơn xoay người. Giữa ngã tư người ngược kẻ xuôi, mặt ai ai cũng mang nét vui tươi ngày lễ, nổi lên bóng dáng , áo len mỏng, quần jean, mình giữa đám đông....

      Đồng Thiên Ái cúi đầu, thả bước vu vơ. Lễ giáng sinh hôm nay, tiểu Tình cùng với "Quý đại ca" của nàng hẳn là tận hưởng thế giới của hai người. 5 giờ chiều mới bắt đầu công việc tại cửa hàng, tính ra vẫn còn đến 4 tiếng đồng hồ, biết đâu đây? Phiền não!!! quá phiền não!! phát , bản thân thực có chỗ nào để . Quay đầu lại nhìn qua tủ kính của cửa hàng, đó là ảnh viện áo cưới nổi tiếng của Đài Bắc. Trong tủ kính, ma nơ canh mặc bộ áo cưới lộng lẫy. Có ai biết rằng nguyện vọng lớn nhất của ra chỉ là -----------

      - Mẹ, xem này, bộ váy này đẹp nha!

      - Thiên Ái thích bộ váy này?

      - phải nha, con thích bộ váy này!

      - Thiên Ái còn khen nó đẹp nha?

      - Thím Vương hàng xóm nhà ta , mặc bộ váy này có thể biến thành mẹ nha. con cũng muốn giống mẹ!

      - ...................



      Mẹ.................

      Hai tay ôm mặt, muốn nhớ lại thêm nữa. Thỉnh thoảng những hồi ức ngày xưa tràn về lại làm khống chế được.

      - Thiên Ái!

      Phía trước truyền đến giọng nam thở hổn hển. Đồng Thiên Ái ngẩng đầu sững sờ, thấy trước mặt là Tiêu Bạch Minh. Có lẽ vì chạy bộ, hai má hồng lên, thậm chí hơi thở cũng gấp gáp, ánh mắt cũng có chút vội vàng.

      - A! Bạch Minh...

      Tiêu Bạch Minh cúi đầu nhìn thấy sắc mặt nàng ổn, thận trọng hỏi:

      - Thiên Ái, sao vậy? vui ư?

      - A! có nha! Bạch  Minh sao lại hỏi như vậy nha?

      Đồng Thiên Ái vội lắc đầu, chớp mắt, vẻ chua xót nơi khóe mắt lúc nãy hoàn toàn biến mất. Tiêu Bạch Minh nhìn , hỏi thêm nữa. Sao lại hỏi như vậy? Chỉ  cần là người đều nhìn ra a! Biêu mặt là vẻ đơn tịch mịch làm người ta đành lòng. Đồng Thiên Ái phát im lặng , ho tiếng, cười hỏi:

      - Bạch Minh, tại sao lại ở đây?

      là trùng hợp quá ...

      Tiêu Bạch Minh chỉ cho chiếc xe đỗ trong khu gửi xe cách đó xa:

      - Đúng dịp công ty cử đến có chút việc, bây giờ mọi việc hoàn thành, nghĩ chiều nay nên làm gì đây?

      - A! buổi chiều phải làm sao?

      Thiên Ái nghi ngờ hỏi . Tiêu Bạch Minh gật đầu:

      - Đúng vậy! Đãi ngộ ở công ty cũng tệ lắm, cho nghỉ nửa ngày nay!

      - Tốt quá! chắc chắn là vì Bạch Minh có bản lĩnh nha!

      Đồng Thiên Ái chọc ghẹo , vẻ mặt sùng bái nhìn . Vừa kêu, nàng lại xấu hổ dám nhìn :

      - Vậy... Bạch Minh...Lần trước mời em xem phim...Ngày hôm nay...để... em mời nha..

      - Hả? Được! Vậy ngày hôm nay nhường cho Thiên Ái làm nhà tài trợ nhé! Mời xem phim...

      Tiêu Bạch Minh hiếm khi nghịch ngợm như thế, cười cười, giống như cậu trai mới lớn vậy. Hai người sánh vai bước con đường đông đúc, những con người đơn, cuối cùng cũng vượt qua được cảm giác lẻ loi, tịch mịch trước đó.

      Mở cửa, khởi động xe. Tiêu Bạch Minh nghiêng người, thắt dây an toàn cho :

      - Nhớ đấy, khi lên xe nhất định phải chú ý an toàn cho bản thân! Em biết chưa?

      - Biết rồi nha! là..em cũng phải con nít..!

      Đồng Thiên Ái đỏ mặt, lè lưỡi. Điện thoại trong túi quần Tiêu Bạch Minh rung lên ngừng. chần chừ  hồi lâu, nhưng bắt máy.

      - Bạch Minh? Sao vậy?

      - A! Thiên Ái muốn xem phim ở đâu nào?

      quay lại, mỉm cười hỏi . Đồng Thiên Ái nghĩ ngợi liền đáp:

      - Quay về tòa nhà chỗ chúng ta ở, chính là rạp chiếu phim mà chúng ta đến xem phim lần trước đó !

      - Ừ, được rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi!

      Liếc nhìn Đồng Thiên Ái ngồi bên cạnh, thầm nhủ: " Xin hãy cho ta dối trước mặt Thiên Ái!"



      Chris thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chánh văn chapter  76: lượn quanh nửa Địa Cầu

      darkEdit: Phương Kiểm


      <img class="alignnone size-full wp-image-23911" title="608289q08o3aylgm" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/09/608289q08o3aylgm2.gif" alt="" width="590" height="49" />




      Luân Đôn Quốc.

      Gia nhân trong biệt thự Tần gia vừa được trận náo loạn, kèm theo đó là tiếng đàn ông giận dữ cùng thanh kiêu căng của người phụ nữ. Giống như bản hòa tấu, rất ăn ý vang lên.

      "Du Ty Kỳ, em buông ra, có nghe hay ? Nếu phải động thủ rồi !" Tần Tấn Dương thể nhịn được nữa gầm thét, đưa tay phải kéo “Gấu koala” dính người .

      Du Tư Kỳ có khả năng gì, nhưng bám dính lấy người khác là hạng nhất. “ muốn, em vừa buông tay, lại muốn rồi! Lại muốn Đài Loan, cái nơi xa xôi như vậy!”

      “ Em muốn ! Tấn ca ca, nhất định phải sao?” Du Tư Kỳ la hét, giống như người bị bỏ rơi vậy.

      Tần Tấn Dương bị những lời của kích động, trước sau như rất lãnh khốc, kiên định , “ Lễ Giáng sinh cũng qua rồi, cần phải trở về. Đừng quấn lấy !”

      Mặc dù cùng nhau lớn lên, nhưng mà đối với cái danh nghĩa “ muội muội” này thực tránh kịp.

      Thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Du thị, Du Hạo Thiên chỉ có ái nữ.

      ràng hai mươi tuổi nhưng lại giống như bé con tám tuổi. Cứ như vậy dính lấy , chịu nổi!

      Du Tư Kỳ hai mươi tuổi nhưng vẫn sống trong thương.

      Đồng Thiên Ái hai mươi hai tuổi nhưng sáu năm sống mình.

      Cách nhau hai tuổi, nhưng cũng chỉ là chênh lệch về số tuổi mà thôi.

      muốn! muốn! Em muốn!” Du Tư Kỳ cự tuyệt, nhất quyết thả .

      Tần Tấn Dương cau mày nhìn cái đầu , “ Em cũng hai mươi tuổi rồi. Chỉ so với những người hai mươi tuổi, cái gì cũng tự mình làm! Em có hay thành thục!”

      “ Hả? Người khác? Người khác là ai?” Du Tư Kỳ dựng lên lỗ tai, nâng lên khuôn mặt nhắn nhìn .

      Tần Tấn Dương bị câu hỏi của làm cho giật mình, giây kế tiếp lại lạnh lùng , “ Em cần gì biết người khác là ai! Nhanh nhảy xuống! Em phiền toái!”

      Nhưng vào lúc này, quản gia nhận được cuộc điện thoại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

      Từ thiên sảnh chạy mạch tới đại sảnh, vội vàng thông báo với Tần Tấn Dương, “Đại thiếu gia! Đại thiếu gia! xong!”

      Tần Tấn Dương cho là bà mẹ giảo hoạt vừa nghĩ ra được quỷ kế, thèm quan tâm, về phái cửa chính.

      “ Đại thiết gia! Bệnh tim của Lão gia tái phát! ở trong bệnh viện!” Quản gia chạy tới bên cạnh , kêu lên.

      Tần Tấn Dương chợt dừng bước, quay đầu nhìn về phía quản gia, ánh mắt nghi ngờ dừng mặt ông, phát ra bất kì chút sơ hở nào.

      Lão gia nóng tính kia! Khôngphair giả bộ bệnh chứ?

      Ngày hôm qua còn lấy Long Trượng, lệnh cho phải cùng Tập đoàn Du thị nghiên cứu số vấn đề.

      Hôm nay lúc muốn , lại đột nhiên phát bệnh! phải rât đúng lúc sao? phải rất khỏe mạnh sao?

      Tần phu nhân vội vả từ lầu chạy vội xuống, mặt ngưng trọng, "Tấn Dương, Kỳ Kỳ, gia gia phát bệnh tim! Ở trong bệnh viện! Chúng ta nhanh lên chút !"

      Tần Tấn Dương nghe thế, chần chờ, nghiêng đầu về phía quản gi , “ Chuẩn bị xe!”

      Đài Bắc Trung Quốc.

      tháng mới mở ra, kì nghỉ đông bắt đầu.

      Đồng Thiên Ái ra khỏi ngân hàng, coi lại trong thẻ còn có bao nhiêu tiền.

      “ Hừm……..Chỗ tiền này là gửi cho nhi viện…….chỗ này là đóng tiền điện nước…..trừ những khoản khác……..vừa đúng tiền học phí”

      Trong lòng thở phào nhõm, rốt cuộc có thể yên tâm.

      Mỗi kì nghỉ đông đều cần vội vàng làm, được nghỉ tháng nên có thể buông lỏng! cần liều mạng làm năm sáu công việc.

      Điện thoại trong túi vang lên, Đồng Thiên Ái vội vàng lấy điện thoại di động ra, đè xuống phím kết nối.

      “Này, Tiểu Tình.”

      Bên đầu điện thoại kia, Phương Tình giọng điệu hưng phấn, "Thiên Ái a!Cậu còn nhớ hay trước kia chúng ta muốn đến nông trường Đài Nam du lịch.”

      Đông Thiên Ái cười đáng , “ Thế nào lại nhớ! Có lần nhắc tới rồi!”

      Đáng tiếc, vẫn là thực được.

      tại có cơ hội rồi, tớ này, công ty Hướng Phàm mới khai phá địa điểm du lịch, lại đúng lúc là nông trường Đài Nam! Như thế nào! Chúng ta chứ!” Phương Tình dụ dỗ .

      Đồng Thiên Ái do dự lát, "Nhưng mà . . . . Tiểu Tình. . . . . . Tớ còn muốn . ."

      " làm" hai chữ còn chưa kịp mở miệng, liền bị Phương Tình cắt đứt, "Thiên Ái a! Khó khắn lắm mới được du lịch! ! Hơn nữa toàn bộ hành trình đều có người lo, miễn phí à!”

      “………..”

      “ Hướng Phàm rồi,ở đó mình có thể giúp họ, coi như là làm, có tiền lương! Như thế nào? !”

      Đồng Thiên Ái cầm điện thoại di động, trong lòng cảm động, nghẹn ngào lát, sảng lãng , “ Được rồi! Tớ ! Chỉ là các người đừng ở trước mặt tôi biểu lộ tình cảm!”

      ……..

      Ngày thứ hai.

      Đồng Thiên Ái mặc trang phục đơn giản, đeo ba lô ra khỏi tòa nhà. Tầm mắt hướng về phái cao ốc phía trước, thấy hai người ở trong ô tô lộ ra nụ cười lóng lánh.

      Chạy chậm tới xe, người ngồi phía trước sớm mở cửa xe.

      Thân thể khom xuống, chui vào bên trong xe, "Hắc hắc, Quý đại ca, tháng, em muốn mặt dày làm kỳ đà cản mũi!”

      Quý Hướng Phàm xấu hổ cười, thêm gì.

      Phương Tình liếc cái, mặt có chút ngượng ngùng, “ Thiên Ái! Đừng lung tung nữa, lát lái xe được nửa đường, cẩn thận tớ ném cậu xuống!”

      Giơ hai tay đầu hàng, Đồng Thiên Ái thức thời ngậm miệng.

      Xe bắt đầu khởi động, khẽ lắc lư.

      Đồng Thiên Ái dựa vào xe , nghiêng đầu nhìn bên ngoài xe là bầu trời bao la.

      Xanh thăm thẳm mảnh, chợt xuất chiếc máy bay, nó bay qua đám mây, phần đuôi lôi ra đoạn sương trắng.

      quốc, có xa lắm ? Lượn quanh hơn nửa Địa Cầu sao?
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :