1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961







      Chánh văn chap­ter 66: em câu dẫn tôi

      Edit: Phương Kiểm

      Beta: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-22716" title="16" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/1610.jpg" alt="" width="237" height="300" />


      Tại phòng ngủ của , cũng tràn ngập hương vị của . Trong cái hương vị đó, cũng nhàn nhạt mùi thuốc lá.

      Phỉ Dung hôm nay vừa mới quét dọn phòng, thậm trí ngay cả ga giường cũng thay cái mới.  Dường như còn đọng lại dư vị của ánh nắng mặt trời, chắc là vừa mới phơi khô?  Hẳn vậy...

      Đột nhiên đè xuống giường (tuy ko là đè xuống giường nhưng đoạn dưới có cảnh chị Ái ko biết để tay ở đâu, đành nắm lấy ga giường nên mình viết như thế ), mà cũng chưa kịp phản ứng lại ở dưới thân rồi.

      Tay của bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi. nút lại nút, làn da của phơi bày trước khí, đột nhiên cảm nhận được cái lạnh, khỏi rùng mình.

      " Người khỏe mạnh sợ lạnh ". Tần Tấn Dương dừng động tác, nhấn nút điều khiển tăng nhiệt độ máy sưởi.

      Đột nhiên....... cử động....

      Hử?  có hành động? Như vậy là tốt rồi.....

      Đồng Thiên Ái cẩn thận mở mắt, lại phát mặt đnag dán chặt lấy mặt minh.

      nhịn được kêu lên, "A ——"

      với cũng là cùng dạng! Đến lúc này cũng biến thái như vậy!.

      " Thiên Ái....Thiên Ái...." vừa đem thân thể mình áp lên người , vừa nỉ non gọi tên .

      Đồng Thiên Ái biết đặt tay ở chỗ nào, lại thể đem tay dán lên ngực , dành phải nắm lấy đoạn ga giường

      .

      " bé này sao khẩn trương vậy, làm cho có cảm giác như khi dễ em vậy ". Tần Tấn Dương nhìn , nhàng hôn xuống cánh môi , hài hước .

      " phải dường như, vốn là khi dễ tôi ". Đồng thiên Ái thầm.

      Tần Tấn Dương lại rất thính tai, phát ra tiếng cười trầm trầm. "Vậy coi như khi dễ em , bắt đầu khi dễ đây.".

      Hôn lên môi , giống như nụ hôn trước, rất qua loa. nhàng hôn, thăm dò đến lưỡi của , kiên nhẫn hòa hợp với .

      Động tác tay ngừng, tiếp tục cởi áo .

      Răng và môi dây dưa, tay ngừng lên xuống.

      Chợt, ảo não gầm . " Đồng Thiên Ái, em cố ý phải ! Lần sau cho em mặc áo nhiều nút như vậy. "

      Cái áo sơ mi có những mười mấy nút, hơn nữa lại liền thành hàng, nút cài lại, đặc biệt nan giải.

      Đồng Thiên Ái nở nụ cười, mắt mở to vội . " Oh! Biết! " Mới là lạ.

      để cho đơn giản được như ý. Cho nên buổi sáng trước lúc ra khỏi cửa, cố tình chọn cái áo có nhiều nút nhất.

      Haha, Thiên Ái thông minh!

      Tần Tấn Dương cúi đầu có chút phiền não, ngón tay nhịn được cởi nút cài.

      " Đáng chết " Thấp giọng oán thán, tay dùng sức, " Toạc....." tiếng, chiếc áo sơ mi cứ như vậy bị hủy diệt trong tay .

      " Quần áo của tôi ". Đồng Thiên Ái đỏ mặt đưa tay sờ lên y phục, " Gã biến thái chết tiệt này, dám phá hư nó ".

      "Hư hư, lần sau mua cho em". Tần Tấn Dương thờ ơ .

      Đồng Thiên Ái khinh thường hừ lạnh, "Tôi thèm! Trừ phi đem nó vá lại cho tôi".

      Vá lại? Vá thế nào? đường đường là tổng đài của tập đoàn Tần thị lại vá áo? Trời ơi, đúng là ngây thơ.

      " Em câu dẫn ".  chợt cúi đầu, thanh khàn khàn dị thường.

      Tầm mắt hướng về chiếc áo lót đen của    chuyển thành thâm trầm. Ánh mắt của , mang theo chút nóng bỏng, nhiệt độ càng ngày càng cao.

      Hách! Tội danh lớn.

      Cứ như vậy lảng vảng trong đầu ! có sao? mưois phải "câu dẫn",  Chẳng lẽ mặc màu đen chính là câu  dẫn sao? ghét tên biến thái này !.

      "Hừ, tôi thèm.” Đồng Thiên Ái gấp  trả lời.

      Tần Tấn Dương liếm hôn trước ngực xinh đẹp của , lại hôn lên môi của , mơ hồ , " nghe, xác định là em câu dẫn ".

      Tất cả những điều giải thích đều vô ích, bởi vi định tội cho rồi.

      "Đừng như vậy, Tần Tấn Dương!" nhăn nhó nỉ non.

      Mặc dù sớm chuẩn bị tâm lí, biết đối với làm cái này cái nọ, nhưng vẫn là cách nào tỉnh táo đối mặt được.

      Huống chi tim , sao lạp đập mạnh như vậy, kịch liệt như vậy.

      Dường như giây kế tiếp, phải từ trong miệng nhảy ra ngoài.

      Thế nhưng lại có ý định thả tấc tấc  hôn qua, dường như đem nuốt vào trong bụng, chừa lại mảnh.

      "Như vầy phải ?"

      . . . . . .

      "Hay là như vậy?"

      . . . . . .

      "Hay là như thế nào?"

      . . . . . .

      Khi nhìn vào đôi mắt trong suốt kia,  ràng sợ muốn chết, nhưng rồi lại có bộ dạng thỏa hiệp. Bộ dạng nhẫn,  đủ để cho tất cả người đàn ông phát điên.

      Tần Tấn Dương nhìn , mồ hôi rơi người , vài sợi tóc dán ở mặt.

      Đưa tay vạch ra tóc của , nhìn thấy mảng đỏ ửng khuôn mặt nhắn của .

      Trong lúc ngủ mê,  Đồng Thiên Ái có vẻ cực kỳ an tĩnh. Đôi tay khẽ nắm thành quả đấm,  cái miệng nhắn đóng mở  hô hấp. Mà người của , chằng chịt dấu hôn.

      Tần Tấn Dương  nhìn "Kiệt tác " của mình,  cảm thấy cực kỳ hài lòng.

      nhịn được lần nữa hôn lên môi của , trằn trọc  gặm cắn.

      Trong giấc mộng  Đồng Thiên Ái phất phất tay, thấp giọng kháng nghị,  "Đừng động vào tôi! . . . . . . Đừng động vào tôi ! . . . . . . Còn cử động nữa. . . . . . Tôi lột da . . . . . ."

      Hử? .....Haha......

      Cho dù là trong mộng, cũng thay đổi được bản tính của con nhím.

      Vẫn  bén nhọn như vậy, nhưng mà có thời gian cùng dây dưa.

      Còn có lâu. . . . . .

      thương hôn lên môi , ôm chặt trong ngực, hài lòng, hai mắt nhắm nghiền.

      Cơ thể có vẻ khổng lồ, mà thân thể lại rất nên vừa đúng khảm hợp với . Dường như là đôi trời sinh. ngủ trong ngực , rất an lành, ăn ý.

      qua rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ có cảm gíac này.

      Đây quả thực là vấn đề lớn.




      noairChris thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961







      Chánh văn chap­ter 67: Hôn cái

      Edit: Phương Kiểm


      <img class="alignnone size-full wp-image-22972" title="5160c49d36bb89a342680aa0c2308382" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/5160c49d36bb89a342680aa0c2308382.jpg" alt="" width="500" height="680" />


      Nhột……..

      Dường như có rất nhiều con kiến người ………Rất nhột………Rất khó chịu……..

      Bò qua môi , tiếp tục lướt xuống cổ , sau đó lại bò xuống dưới….

      “ Con kiến đáng chết!” hét to tiếng.

      Đồng Thiên Ái bật dậy, chưa mở mắt. Đưa tay vuốt vuốt, lúc này mới từ từ mở mắt. Từ tối đến sáng, rồi nhìn tiếp thấy ……

      Mặt của , có chút mê loạn.

      Tầm mắt nhìn xuống, “ A…..” Kêu lên tiếng. vộ vàng che mặt của mình, thể cho ta nhìn thấy bộ dạng mặt đỏ tim đập được.

      Lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua bị khi dễ cả đêm.

      Trong đầu mơ hồ nhớ lại,  nhớ tới tay của , nhớ tới lúc chạm tới, nụ hôn nóng bỏng của , tất cả đều ra.

      Giống như là xem phim, mà nữ diễn viên chính ai khác lại chính là mình.

      Trong lòng ghê tởm, ghét nhất là lúc tự chủ.

      Tần Tấn Dương dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn , tiến tới bên , cố ý nhắc nhở, “ Thế nào? Sáng sớm vừa đứng lên mất trí nhớ? Tối hôm qua chúng ta …..”.

      bàn tay mảnh khảnh lập tức bịp kín miệng .

      “ Đừng nữa, đừng lải nhải nữa! Tôi cám ơn mười tám đời tổ tông nhà ! Cầu xin đừng nữa!” hoảng hốt kêu to, lấp thanh của .

      Mặt đỏ bừng, cúi đầu dám nhìn .

      Hai mắt của đầy ý cười, đem lấy dáng vẻ hôt hoảng của đặt ở trong đáy mắt.

      ……..”.

      Đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt.

      cư nhiên đem liếm bàn tay , buốn nôn à! Giống như lần đó ở khách sạn, mà ánh mắt của , cũng như hôm đó, vẫn chưa thỏa mãn.

      Đưa tay kéo chăn lên người, hoàn toàn che kín da thịt, chỉ lộ ra phần đầu, giống như cái bánh chưng ( tức là kín quá ếk mà)

      yên tâm nhìn mình chút, trợn mắt , “ nhìn tôi cái gì!”

      “ Xem chút cũng được sao!”

      hừ mũi tức giận, “ sai! Xem chút cũng được! Nhìn cũng cho nhìn!”

      “ Nhưng ngày hôm qua chỉ nhìn mà còn ăn sạch rồi. Hơn nữa, mùi vị cũng tệ!” xong, khóe miệng lộ ra nụ cười tà.

      Thậm chí, còn ôn qua lần, ngày hôm qua……..

      “ Uy” Giọng điệu rất hung hăng.

      Tần Tấn Dương gì, nhưng ánh mắt lại phát ra tia lạnh lẽo.

      Nhận được cảnh cáo của , vội vàng đổi lại lời , “ Tần ….Tấn….Dương….Tôi….” muốn cái gì?

      Nhất định phải gì à! Nếu có chút gì đó ổn. Ánh mắt của làm hết sức khó chịu.

      cái gì” xong, tiến đến phía .

      đừng bước tới nữa! Cấm động!” Vừa hít ngụm khí, vừa khiêm nhường , “ chút nữa tôi phải học, tôi muốn trễ!”.

      Tần Tấn Dương liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, sắp tám giờ.

      Nhớ ra sáng sớm hôm nay còn có hội nghị đấu thầu. Đáng chết! lại muốn cùng con Nhím này trêu đùa. Được rồi được rồi! về sau vẫn còn thời gian.

      Dường như quá nóng vội rồi, cũng có lúc nghĩ ra!

      trễ như vậy rồi sao? Vậy hôn cái!” Cứ như vậy thả , quá đơn giản rồi!

      Cho nên nhịn được lại muốn trêu trọc .

      “…….” ra lời, thể làm gì khác ngoài nhìn .

      Lại gần chút, “Thế nào! Em biết có bao nhiêu người muốn hôn tôi chút ?”

      Ọe……….

      Lời của làm cho muốn nôn.

      “ Em xấu hổ sao! Em là người của tôi! cần thiết phải xấu hổ!” Lời phát ra làm cho người ta nổi đóa.

      Đồng Thiên Ái ném ánh mắt giận giữ về phía , hận thể đem bắn chết.

      đắc ý cái gì chứ? phải chỉ là cái chạm thôi sao? Có cái gì lớn lao đâu? mới lạ gì! Ngay cả đụng chạm thân mật còn để ý, huống chi là cái hôn.

      Hôn đúng .

      Vậy hôn thôi.

      Bàn tay níu lấy chăn, nhìn lâu, mà mắt của , có ý tự đắc nhìn chằm chằm vào , chăm chú nhìn vào hành động kế tiếp của .

      Rốt cuộc tin chắc, tốn thời gian để thương lượng cùng .

      phải giũ bỏ vẻ gan góc của mình, đây cũng là mục đích trước đây của .

      Mà bây giờ, nó vẫn là mục đích mà muốn đạt tới.

      Càng tiến tới gần , càng nhìn trong đáy mắt nụ cười bí hiểm. Ghê tởm. Đồ biến thái!. Chính là muốn cả ! Cho là nhận ra cười trộm sao?

      “ Nếu em hôn, tính nhẫn nại của tôi cũng bị em làm tiêu hao hết. Vậy tôi chỉ khi dễ em lần, nếu em bị trễ giờ cũng liên quan đến tôi.” Giọng điệu của Tần Tấn Dương giống như đứa trẻ được cho kẹo.

      Cái gì cái gì, còn có kiểu này sao!

      Chỉ câu , liền đem tất cả trách nhiệm đổ lên người . ràng là lỗi của .

      "Ghê tởm!" Từ trong kẽ răng khạc ra hai chữ.

      Lại hướng nhìn , lại phát , bộ dạng mong chờ của . Ánh mắt của ám chỉ câu , “ Ngươi mau tới hôn ta! Hãy mau lại đây.

      Hôn mê……

      Được rồi! thừa nhận có bất cứ biện pháp nào.

      Từ từ tiếp cận , rồi biết như thế nào lại “Xuống tay”

      Căn bản cũng biết sao lại hôn , lớn như vậy, cũng chưa có hôn qua người khác.

      Đột nhiên nhớ đến mẹ, nhớ trước đây mỗi sáng, mẹ cũng thường hôn lên cái trán của , và sau đó cười híp mắt với ….

      “Tần Tấn Dương, buổi sáng tốt lành!” thanh trong trẻo pha chút yếu ớt run rẩy.

      Môi của , ngừng nhưng cũng đồng thời hôn lên trán . Chỉ là cái hôn , cũng thể coi là hôn. Chỉ có thể là đụng chạm chút.

      Tần Tấn Dương nhìn , chợt thể phản ứng.




      noairChris thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961







      Chánh văn chap­ter 68: đừng như vậy

      Edit: Phương Kiểm


      <img class="alignnone size-full wp-image-23200" title="1345656418_bang khuang 1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/1345656418_bang-khuang-1.jpg" alt="" width="500" height="335" />


      Tần Tấn Dương, buổi sáng tốt lành.

       

      Lời của lại vang lên bên tai , chỉ trong canh giờ, vọng về vô số lần. ( P.phè phỡn: 1 canh giờ = 2 tiếng ).

       

      "Đồng Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . .". Phòng làm việc. Đẩy ghế sang bên trái, Tần Tấn Dương đứng dậy.

       

      Từ cao ốc, mắt nhìn xuống, trông thấy rừng người đông đúc, còn có xe cộ qua lại ngớt.

       

      Lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

       

      Bầu trời trong suốt xanh thăm thẳm, thỉnh thoảng thổi qua mấy đóa bạch vân.

       

      Kia, khuôn mặt tươi cười tựa như vân đóa, giống như gương mặt của người nào đó. Sau đó, đập vào đáy mắt, khuôn mặt của càng ngày càng ràng. Khuôn mặt trái xoan gầy teo, nhưng lại có đôi mắt sáng ngời.

       

      Dáng vẻ khổ não của , lúc tức giận cong miệng lại, hoặc là trợn to hai mắt mắng “ Biến thái chết tiệt”, rất mới mẻ, chưa trải qua lần nào.

       

      địa cầu to lớn như vậy, làm sao có thể gặp được .

       

      Có chút kì diệu……..

       

      Tần Tấn Dương, ngươi ở đây nghĩ cái gì đây.

       

      Ước định, cũng chỉ cũng chỉ là tháng thôi.

       

      tháng sau, cũng còn là tình nhân của mình. Mà , càng có thói quen lưu phụ nữ bên cạnh, cho tới bây giờ cũng có.

       

      Dĩ nhiên. đạt đến cực điểm.

       

      Người phụ nữ như quần áo….phải tùy thời thay đổi….

       

      giảng đường.

       

      Lão giáo sư đẩy cái mắt kính gọng đen, ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu qua tròng kính, hô tiếng, “ Sau tình huống này, các bạn còn có ý kiến gì nữa !.....”

       

      Tầm mắt quét qua mọi người, tầm mắt rơi thẳng vào thân người mất hồn, “ Đồng Thiên Ái!”

       

      Đáng tiếc, ngưới mất hồn khong có cử động.

       

      Lão giáo sư toát lên vẻ hắc tuyến, giật giật khóe miệng lại kêu lên lần, “ Đồng Thiên Ái! Học sinh Đông Thiên Ái!”

       

      Phương Tình dùng cùi chỏ đẩy người bên cạnh, nghiêng đầu sang giọng kêu, “ Thiên Ái! Thiên Ái! Giao sư kêu cậu đấy, nhanh trả lời chút. Cậu ở đây làm gì?”

       

      Hả…..Hử?…..

       

      Đòng Thiên Ái còn đắm chìm trong suy nghĩ, đối với chuyện bên cạnh xáy ra cũng có cảm giác. nghĩ tới cái người ghê tởm đó, tất cả những chuyện làm đều cho cảm giác chán ghét như vậy.

       

      Lão giáo sư cảm giác mình được để ý tới, nét mặt già nua có chút nhịn được, hướng phía Đồng Thiên Ái tới.

       

      Rốt cuộc tới bên cạnh , vỗ vỗ bả vai của , nghiến răng nghiến lợi kêu tên , “ Đồng…..Thiên…..Ái”

       

      Tay của người nào? Tay của người nào động vào ?

       

      Đồng Thiên Ái hét to tiếng, cũng nhìn người tới, rống lên, “ Biến thái chết tiệt, đừng động vào tôi!”

       

      Toàn trường khiếp sợ!

       

      Mọi người, chớp mắt nhìn chằm chằm Đồng Thiên Ái. giây sau, "Oanh"  tiếng, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.

       

      Phương Tình lấy tay che mặt, dám nhìn tới.

       

      Đồng Thiên Ái! giở trò quỷ gì! Dám ở trước nhiều người như vậy, lỡ miệng?

       

      Lão giáo sư tay lơ lửng giữa trung, có động tác. Mặt mày xung huyết đỏ bừng bừng, cảm giác bất lực cùng xỉ nhục.

       

      Trước mặt nhiều học sinh như vậy, bị chửi “Tên biến thái chết tiệt”.

       

      lào nhân gia năm mươi tuổi, khó có thể tiếp nhận được.

       

      “ Học sinh Đồng Thiên Ái!” Lão giáo sư cố giả bộ tỉnh táo , “ Em có phải thích tôi dạy môn học này hay ,  em từ nay về sau cũng cần học môn này rồi!”

       

      “……” Đống Thiên Ái tỉnh táo lại, sững sờ ngay tại chỗ, tiếng động.

       

      Cao ốc Tần thị

       

      tại chính là lúc nghỉ trưa , Quan Nghị rót hai cốc cà phê, nhàn nhã vào phòng làm việc tổng đài. Đem bên trong ly đặt tại bàn, mình dựa vào mép bàn, uống hớp.

       

      Tần Tấn Dương cầm lên cốc cà phê, cúi đầu nhìn, trước mắt ra nụ cười của .

       

      Có chút xấu hổ , còn có chút xấu hổ.

       

      "Tấn Dương, ngày hôm qua trở về phải cái ‘ nhà ’ nào?" Quan Nghị rốt cuộc nhịn được rồi, từ hôm qua cho tới bây giờ vẫn còn cảm giác sao?

       

      Đừng… với , là về biệt thự Tần gia!

       

      Ngày hôm qua có gọi điện thoại đến biệt thự Tần gia, nhưng cũng chỉ là má Vương. tuần nay thiếu gia trở lại.

       

      Trong đầu suy tư đến người, mặc dù có chút  kinh ngạc, nhưng là duy nhất chỉ có thể là đáp án đó!

       

      Đồng Thiên Ái!

       

      Tần Tấn Dương uống hớp cà phê, hỏi ngược lại, "Cậu cứ ?"

       

      Với bộ dạng này của . Quan Nghị ràng cho lắm. Chỉ là nghĩ tới, Tấn Dương lại có thể ở cùng với . Đây đúng là chuyện li kì!

       

      “Ok!” Ánh mắt Quan Nghị hướng tới, “ Tôi chỉ làm người tốt, làm sao cậu còn chưa đem con cừu kia ăn hết?

       

      Nhớ ngày hôm qua, ý tứ của , phải là có ăn hết !

       

      Tần Tấn Dương đại tổng tài, đối phó người phụ nữ rất thành thạo. tuần lễ à! Ở cùng tuần lễ lại đem ăn hết? Trừ khi đổi tính.

       

      “Hử” Tấn Tấn Dương hướng ánh mắt nghi ngờ về phía , lộ ra nụ cười xảo trá, “ Tôi có đem ấy ăn hết sao?”

       

      có sao? Dường như có chứ! Trầm mặc có nghĩa là có à!

       

      "Vậy cậu ngày hôm qua. . . . . ." Quan Nghị nhướng mày nhìn .

       

      Tần Tấn Dương để cốc cà phê xuống, tựa vào ghế, "Đó là ngày hôm qua a! Ngày hôm qua có nghĩa là hôm nay, hôm nay là hôm nay, hiểu ?"

       

      Cái gì ,cái gì a? nghe lầm sao? Ngày hôm qua, hôm nay, ngày hôm qua có nghĩa là hôm nay!

       

      Chợt, Quan Nghị kinh ngạc nhìn , gương mặt hứng thú , "Ý của cậu phải là, hôm nay đem ấy ăn hết?”

       

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương gì thêm, nhưng là cái khuôn mặt kia cười đến giống như chusl. mèo trộm thịt.

       

      “ Thế nào? Ăn hết con cừu kia, có phải để lại cho cậu loại khoái cảm chinh phục hay ?” Quan Nghị theo dõi   khuôn mặt tươi cười, lập lòe hỏi.

       

      Gương mặt Tần Tấn Dương chìm xuống,  từ tốn , “ Đừng ấy như vậy”

      A a a? Mặt biến sắc? phải chứ? Tần Tấn Dương vì những lời này mà mặt biến sắc? Kỳ tích lại xảy ra!

       

      Chính văn. Chap 69 : Trong giây phút tâm chua xót

          Quan Nghị nheo mắt, ý vị thâm trường tràn đầy nghi ngờ nhìn .

       "Cậu hình như dạo nào càng ngày càng nhàn nhỉ?"Tần Tấn Dương khoanh tay trước  ngực, đoạn, trong đầu lại lên mấy trụ sở công ty tại nước ngoài.

         Nên điều ta đến chỗ nào tốt nhỉ? Ý, Mỹ, Pháp, hay.. Nam Phi?

          Ách...Tới địa phương càng hẻo lánh càng tốt! tại, hai người làm trao đổi !

          Ánh mắt Tần Tấn Dương càng ngày  càng trở nên thâm thúy, đầy toan tính, nhìn Quan Nghị cười nham hiểm. Bỗng nhiên, Quan Nghị thấy lạnh hết cả sống lưng. Vội vã giơ hai tay đầu hàng, lắp bắp:

       " Được...Được rồi! Tôi từ nay bao giờ nữa! Chỉ cần là chuyện liên quan đến Đồng Thiên Ái, tôi bao giờ nhắc đến nữa! Như vậy...được rồi ????"

          Còn như vậy nữa, e rằng ông chủ lãnh huyết tổng tài này của ngay lập tức điều đến cái địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi nào đó mất!

          Đây là tự tìm mà! Kêu trời, trời chẳng thấu, gọi đất, đất chẳng thưa a!!!!!!!

         Tần Tấn Dương bây giờ mới thu lại điệu cười thâm hiểm lúc nãy, khôi phục lại khuôn mặt tươi cười thường trực. Cầm lấy ly cà phê nhấp ngụm. Cà phê đen có hơi đắng, nhưng lúc này lại đỡ hơn chút.

         "Tấn Dương, tôi có thể lại hỏi cậu vấn đề ?" Quan Nghị mở miệng hỏi.

      " Hử?"  - Tần Tấn Dương vẫn cúi đầu, tay cầm thìa khuấy ly cà phê trong tay.

          Quan Nghị làm ra dáng sợ chết " Cậu đối với Đồng Thiên Ái chỉ đơn giản như vậy sao? chút ý tứ gì khác ư?"

          Thế mà theo thấy, Đồng Thiên Ái này đối với Tấn Dương mà , có rất nhiều ngoại lệ nha! Hầu như tất cả nguyên tắc trước đây của , đều bị   tiểu nữ nhân kia phá bỏ hết!

           Hơn nữa phản ứng của Tấn Dương cho cảm giác rất lạ, rằng tên này dần dần rơi vào lưới tình rồi cũng nên! Chẳng lẽ là ảo giác?

          Tần Tấn Dương sa sầm mặt, cũng bởi vì Quan Nghị lại lần thứ hai nhắc tới Đồng Thiên Ái.

          Nhưng vấn đề là, ngay cả bản thân dường như cũng lắm trong lòng nghĩ gì! Hẳn là chỉ như thế này mà thôi! sai! chỉ là vật thay thế mà thôi!

           "Tôi vẫn giữ nguyên câu cũ!" Tần Tấn Dương ngay lập tức khôi phục lại như cũ điệu cười lãng tử, mặt đổi sắc.

            Quan Nghị buông ly cà phê trong tay, tán thành mà rằng " Chỉ sợ cậu bây giờ thế này, thế nhưng biết lúc nào lại thay đổi đâu?"

      "Haha..Sao có thể như thế được?"  Tần Tấn Dương tự tin . Tay cầm chiếc thìa vẫn nhàng khuấy ly cà phê, tiếng kim loại chạm vào đáy cốc " leng keng", chạm cả vào trong lòng lúc này như mặt hồ dậy sóng.

       

          Nhà ăn sinh viên trong khuôn viên Đại học Đài Loan.

           qua bữa trưa, thời điểm bận rộn nhất, trong nhà ăn bây giờ chỉ còn ngồi lác đác vài người. Khung cảnh ẩm ĩ trước đó biến mất, bây giờ trở nên yên tĩnh.

          Trong góc nhà ăn, phía cái bàn cạnh cửa sổ, Đồng Thiên Ái vô cùng ảo não cúi đầu.

      " Làm sao bây giở? Tớ nên làm cái gì bây giờ? Tớ muốn chết! Tớ muốn nhảy lầu! Tớ muốn sống nữa! A a a a..!" Đồng Thiên Ái ghé vào bàn, hết nỉ non lại gào thét.

         Phương Tình quay lại lườm , đầy bụng nghi ngờ hỏi:"Thiên Ái, cậu gần đây lạ nha! ra là có chuyện gì vậy?"

         Thiên Ái này gần đây rất quái lạ nha, ra bị sao vây nhỉ?

      "Còn phải đều là..." Đồng Thiên Ái buột miệng, được nửa lại ngừng lại.

          Phương Tình càng thêm hiếu kì, tiếp tục tra hỏi " Còn phải đều là cái gì chứ? Nhanh lên chút cho tớ biết!"

          Dựa vào hiểu biết của đối với tính tình của Thiên Ái, khi ta cứ ấp a ấp úng thế này, nhất định là có chuyện. Mỗi lần ta dối cúi đầu, còn liên tục nháy mắt.

         Quả nhiên, giây sau, Đông Thiên Ái nháy mắt, vẻ mặt ngây thơ vô số tội quay lại nhìn , nhoẻn miệng cười : có gì đâu! Cái gì cũng có ! Nha!"

         Hừ! Lại giả nai! Được rồi, tiếp tục giả nai !

      " phải ? tớ hỏi"  Phương Tình vẩy tay, tiếp tục nhâm nhi ly trà sữa của mình.

          Đồng Thiên Ái lại tưởng giận, vội vã nắm tay , hốt hoảng "Tiểu Tình, phải như thế đâu! Tớ là... Cậu đừng giận... Tớ..."

         Ôi, đau đầu quá, biết như thế nào đây?

      Lẽ nào lại với tiểu Tình, rằng, vô duyên vô cớ chọc phải đại tổng tài nổi tiếng nhất Đài Loan Tần Tấn Dương. Sau đó kể cho toàn bộ những chuyện rắc rối to xảy ra giữa ?

         Cho đến khi tên biến thái kia chạy tới tận nhi viện để uy hiếp , bất đắc dĩ lắm mới cùng làm cái hợp đồng. Cuối cùng còn bị bao dưỡng, thậm chí cùng lăn đến giường?

         Muộn rồi a!!!

      "Tiểu Tình! Tiểu tình! Tiểu Tình!" Đồng Thiên Ái nắm vai bạn mình, run rẩy như sắp khóc.

         Phương Tình thực ra hề giận Thiên Ái, chỉ là định hù dọa phen "Được rồi, được rồi! Đừng..kêu tên tớ nữa. Sắp bị cậu niệm chú kim thành Tôn Ngộ luôn rồi á!"

         Đồng Thiên Ái bây giờ mới lại nở nụ cười, hận thể xông lên thơm má cái  "Hì hì, Tiểu Tình cậu tức giận là tốt rồi!"

          Nếu như là chuyện có thể , sao lại có thể cho Tiểu Tình cơ chứ? Thế nhưng tại, ngay cả chính cũng thể hoàn toàn chấp nhận được chuyện này mà! Hay là, chờ tháng nữa, khi hợp đồng hết hiệu lực rồi, đem mọi chuyện hết cho Tiểu Tình nha! Dù sao, chỉ có mỗi Tiểu Tình là bạn thân duy nhất thôi!

         " Thiên Ái à...." Phương Tình thân thiết gọi tên , "Có phải là chỗ làm của cậu thuận lợi? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ?"

         - " ........" Đồng Thiên Ái cúi đầu, gì.

           Phương Tình nhìn Thiên Ái mờ ám thói quen, cầm lại tay của : " Tớ hiểu tính nết của cậu, chuyện gì cũng chỉ muốn mình gánh vác! Cậu muốn kể, tớ cũng ép đâu!"" Thế nhưng, cậu biết ? Nếu như ngày nào đó cậu có chuyện vui, nhà của tớ, lúc nào cũng mở rộng cửa đón chào cậu!"

           Đồng Thiên Ái nghe Phương Tình , Ngực chợt đau nhói, tay của Tiểu Tình cầm lấy tay ấm áp như vậy, những lời chấn thành của Tiểu TÌnh, cũng lấp  đầy khoảng trống trong lòng .

          Bỗng nhiên, giọt, hai giọt, cứ như vậy, càng nhiều  nước mắt rơi xuống mặt bàn.




      noairChris thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter 70: hâm mộ hạnh phúc

                Edit: Phương Kiểm
       

      Cái gì? Cái gì cái gì ? Tình huống gì đây?

       

      Đồng Thiên Ái khóc?

      “ Thiên Ái! Làm sao vậy? Có phải tớ đúng ? Làm sao mà khóc?” Lần này, Phương Tình chấn động, vội vàng vòng qua bàn ăn, ngồi bên cạnh .

      Đồng Thiên Ái gì, chỉ liều mạng lắc đầu.

       "Thiên Ái! Thiên Ái! Thiên Ái! Vậy cậu khóc cái gì ? Đừng dọa tớ à!". Phương Tình kinh ngạc, Đồng Thiên Ái là người vô cùng lạc quan, cư nhiên lại bị chọc khóc.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, nhìn Phương Tình. đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm, hồng đến kỳ cục. Mà đáy mắt , toàn bộ là gương mặt Phương Tình.

      Giờ phút này , cực kỳ giống con thỏ trắng .

      Nhìn mấy giây, rốt cuộc òa khóc lên tiếng, cả người ngả về phía Phương Tình, ôm chặt lấy .

      Mọi người xung quanh chăm chú nhìn vào hai người, Phương Tình nghĩ mình chỉ còn có cách đào cái lỗ, sau đó chui xuống dưới.

      Trường hợp gì đây? Cứ làm như khi dễ ấy vậy!

      “Thiên Ái! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!” là nhức đầu! nhất định là khắc tinh của mình a!

      Đồng Thiên Ái lúc này mới ngừng khóc, đưa tay lau nước mắt mặt, ngẹn ngào , "Tớ có á! Chuyện gì cũng có! Tớ chỉ là quá cảm động thôi!"

      Phương Tình vô cùng tức giận, khóc đến rả rích ồn ào , cuối cùng, cư nhiên chỉ với , là bởi vì quá cảm động? là. . . . . .

      Quá đơn thuần quả nhiên tốt! Tính tình của làm cho người khác đau đầu.

      Lúc ra khỏi phòng ăn gần hai giờ chiều rồi.

      thẳng hết con đường mòn, rẽ qua bãi tập, chính là cổng trường.

      Người đến người đầu đường, thỉnh thoảng chạy qua mấy chiếc xe.

      Vỉa hè đối diện, chiếc xe ô tô dừng lại. Xa xa nhìn lại, mà có thể nhìn thấy Quý Hướng Phàm ngồi ở ghế lái. Mặc Tây phục, áo sơ mi trắng noãn, hơn nữa còn rất đẹp trai.

      Ánh mắt của , bởi vì bị Phương Tình phát ra, trở nên sáng chói.

      Ngay giây tiếp theo, khóe miệng cong lên, nở ra nụ cười.

      Phương Tình nhận được nụ cười của , trong lòng nảy lên tia ngọt ngào, lại cố ý chậm lại. Bĩu môi, dường như muốn khảo nghiệm kiên nhẫn đến đáng thương của .

      Đồng Thiên Ái tiến nhanh về phía trước, đột nhiên liếc sang bên cạnh, nhưng thấy bóng dáng Phương Tình đâu, Quay đầu thấy ở phía sau mình.

      "Tiểu Tình, sao cậu chậm như vậy, Quý đại ca vẫn chờ !"

      Phương Tình tức giận trừng mắt nhìn cái, tới bên người , giọng , "Ngày hôm qua, khi tớ phát người ta có cọng tóc của phụ nữ, cho nên tớ hôm nay quyết định để ý tới ta nữa!"

      Ách. . . . . . Tóc? . . . . . .

      Đồng Thiên Ái nghi ngờ nhìn Quý Hướng Phàm cách đó xa, lại nghiêng đầu nhìn Phương Tình, “ Hai người chiến tranh lạnh sao?

      Vẫn ngồi trong xe, Quý Hướng Phàm nhìn thấy họ dừng bước, thầm với nhau, trong lòng cảm thấy có chút đúng. Rốt cuộc nhịn được, mở cửa xe.

      Ai bảo ngày hôm qua vội vàng xã giao, biết từ đâu lây dính sợi tóc, đắc tội Phương đại tiểu thư !

      Từ vỉa hè bên này, tiến tới gần họ.

      Mặt đỏ, hơi thở gấp mà đến bên cạnh Phương Tình, kiên nhẫn , “ Hôm nay đến nhà ăn cơm, mẹ nấu những mốn em thích!”

      "Tôi !" Phương Tình xoay mặt, cố ý giận dỗi .

      Quý Hướng Phàm ngược lại có tức giận, gương mặt ôn hòa, đưa tay cầm tay của , "Tốt lắm! Đừng làm bộ trẻ con nưa. Mẹ lâu ngày gặp em, rất nhớ em.”

      “ Thiên Ái! Cậu cũng nhé! đến nhi viện, sau đó thuận tiện ăn cơm tối luôn!” Nghiêng đầu hướng tới Đồng Thiên Ái đáng .

      Phương Tình quan tâm, vẩy ra tay bị cầm, nhưng hất ra được, vừa trừng mắt liếc cái. Cục tức được gỡ xuống, liền sao nữa.

      "Thiên Ái! Cậu gần đây sắc mặt tốt, có phải hay lại ngày đều ăn qua loa. Cùng đến nhà Hướng Phàm ăn cơm !” xong liền kéo tay Đông Thiên Ái .

       Đồng Thiên Ái vội vàng lui về phía sau  bước dài, cười khan mấy tiếng, "Tớ á! Tớ muốn làm kỳ đà cản mũi! Tiểu Tình cậu gặp mẹ chồng tương lai, tớ làm cái gì!"

      Phương Tình nghe thấy mấy chữ mẹ “chồng tương lai” khỏi đỏ mặt.

      Lại , lát tớ còn phải làm ! Tốt lắm! Các cậu ! Tớ đây!" Vừa vừa vội vàng xoay người, bước chân càng lúc càng nhanh.

      Dường như là muốn chạy trốn hoặc là muốn né tránh hâm mộ trong lòng.

      Mẹ. . . . . . Con cực kỳ lâu chưa từng  ăn cơm mẹ nấu……..

      Ngồi trong xe buýt, Đồng Thiên Ái tựa đầu vào cửa sổ. Xe buýt lắc lư, đầu cũng lắc lư theo. Từng cái từng cái, đập vào cửa sổ xe.

      Điện thoại di động chợt rung lên. Đồng Thiên Ái giật mình, muốn nhận.

      Nhưng nó dường như muốn trêu , tiếp tục rung. Có chút phiền não, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn màn hình, "Đại Biến Thái" ba chữ, lóe ra.

      Chần chờ chút, nhận nghe điện thoại.

      "Thiên Ái!" Thanh của , xuyên thấu qua điện thoại di động, cứ như vậy kích động ở trong lòng.

      Đồng Thiên Ái trong vô thức ửng hồng hai má, nhưng cố giả bộ trấn định "Uy" tiếng.

      Yên lặng chốc lát, nhàn nhạt hỏi, "Hôm nay….. Trôi qua như thế nào. . . . . . Buổi trưa ăn cái gì. . . . . ."

      Hử? Sao lại hỏi cái này?

      “ Ngày hôm nay bình thường, buổi trưa ăn cơm rang trứng cộng thêm trà sữa”. Động Thiên Ái trả lời đầu đuôi ngọn ngành. có cảm giác như mình hồi báo lịch trình vậy.

      Đột nhiên, bên đầu điện thoại kia có tiếng vang. Qua lâu lâu, cũng nghe được thanh của .

      Ngồi trong xe buýt có chút ồn ào, Đồng Thiên Ái cầm điện thoại, đợi phút, cuốc cùng gác máy.

      giây sau, điện thoại tiếp tục rung.

       




      Chris thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter71: điện thoại của

      Edit: Phương Kiểm

       Beta: Quảng Hằng

      Sao còn gọi tới, ta làm cái gì vậy?

      Đồng Thiên Ái có chút tình nguyện lần nữa ấn phím call, “Alo” tiếng, giọng điệu rất tức giận.

      Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp, ngay sau đó là thanh hài hước, “ Thế nao? Em mất hứng khi tôi gọi điện thoại cho em sao?”

      có.” buồn buồn .

      nào dám mất hứng! dám sao? là tổng tài cao cao tại thượng! chung quy cũng chỉ là tiểu nhi! nào dám!

      “ Tại sao tôi có cảm giác em rất cao hứng vậy?” nhất quyết tha, hỏi.

      Hít thở sâu hơi, lên tiếng phủ nhận, "Tôi có."

      “ Tôi có cảm giác em có” vẫn cố chấp.

      “ Tôi có!”

      “ Em ràng là có!”

      ………….

      sắp hôn mê! Gọi điện thoại tới đây, chỉ vì cái đề tài “ Có hay có”. cũng rất lâu, lãng phí tiền điện thoại, ta   tiếc tiền sao?

      Cau mày, quyết định tiếp tục cùng dây dưa nữa, “ có gì muốn ! Tôi muốn cúp điện thoại!”

      “ Em dám” hung tợn quát.

      Đồng Thiên Ái nhịn được muốn phát điên lên, nghiến răng nghiến lợi , "Tần Tấn Dương! Đến tột cùng muốn thế nào!" Người này! Quả thực hết thuốc chữa.

      "Mấy giờ về?" Tiếng cười trầm thấp.

      Hồi tưởng lại mặt của , trước mắt dường như cũng lên nụ cười của . Khẽ hai mắt nheo lại, cực kỳ giống con hồ ly giảo hoạt.

      Xe chợt thắng gấp, Đồng Thiên Ái cả người ngửa ra sau , lại nằng nặng  cả người đổ về phía trước.

      Sơ ý chút, điện thoại tay rơi xuống, phát ra tiếng vang trầm muộn.

      “ Chuyện gì xảy ra vậy”

      “ Tài xế tài xế! Thế nào lại thắng xe”

      Tài xế vội vàng xin lỗi giải thích, "Thấy con mèo, cho nên liền dừng ngay ! ngại quá! ngại quá!”

      Trong xe buýt, hành khách bắt đầu kêu la. Trải qua việc này, thực làm cho người ta run sợ. Nếu xảy ra tai nạn, thực là chết oan mà!

      Kinh sợ qua, Đồng Thiên Ái vỗ vỗ ngực, cố giả bộ trấn định.

      Điện thoại đánh rơi dưới chân, có chút đau lòng cầm trong tay. Đây chính là vật xa xỉ nhất của .

      Đầu bên kia truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Tần Tấn Dương, sau đó lại từ từ  vang lên.

      Cho đến khi điện thoai để gần bên tai, giọng đầy lo lắng của vẫn tiếp tục, “Thiên Ái? . . . . . . Đồng Thiên Ái? . . . . . . Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? . . . . . . Trả lời ! . . . . . .”

      xe buýt đầy ắp người, trong lòng chợt yên tĩnh mảnh.

      Tất cả thanh quanh mình, đều nghe được, chỉ nghe được tiếng tha thiết gọi ầm ĩ, từng tiếng từng tiếng.

      “Đồng Thiên Ái! . . . . . . Thiên Ái! . . . . . . Em có ở đấy ?……..”

      lâu sau, mới bắt đầu mở miệng. Vừa mới phát ra thanh, nhưng lại có chút khác thường, chát chát, “ Alo….”

      Cũng là giây kế tiếp, núi lửa bộc phát, “ Em rốt cuộc làm gì, mau trả lời tôi!”

      Tiếng hét vang lên, trực tiếp xuyên thẳng qua màng nhĩ. tức cái gì? Tại sao muốn tức giận như vậy? ra , căn bản là có cái gì đáng phải tức giận! là kỳ quái!

      "Tôi ở xe, mới vừa rồi tài xế dừng gấp, điện thoại di động rơi xuống." Đồng Thiên Ái nghiêm túc  trả lời.

      “…….” gì, bỗng nhiên lại trận rống to, “Em ngu ngốc sao, em bây giờ xe công cộng, tại sao lại cho tôi?”

      Đồng Thiên Ái ảo não rên rỉ, " có hỏi tôi."

      "Về sau khi ở xe, có thể nhận điện thoại của tôi! Nghe chưa?" Tần Tấn Dương bá đạo ra lệnh

      “…………” Trầm mặc.

      tại câu trả lời tót nhất chính là trầm mặc. có nên giữ vững trầm mặc .

      “ Mấy giờ tối về?” Lại trở về đề tài ban đầu.

       Đồng Thiên Ái nắm di động, nhìn phía ngoài cửa sổ, "Hôm nay tôi có ca đêm, đến sáng ngày thứ hai."

      Đầu điện thoại bên kia “ Nha” tiếng, chỉ là hài lòng, "Biết, vậy cứ như thế! Tôi ở nhà chờ em!”

      Đồng Thiên Ái lại chậm chạp có đem điện thoại di động cắt đứt, nghe"Tút tút tút ——" , chuỗi thanh dài, trong lòng đột nhiên dâng lên loại cảm giác  nên lời.

      Hết giờ làm buổi chiều ở cửa hàng bánh ngọt, là bảy giờ tối, vội vã tiếp tục làm ca đêm. đường thuận tiện mua chút bánh beo lót dạ, đến địa điểm.

      “ Leng keng……” Cửa cảm ứng tự động mở ra.

      Đồng Thiên Ái khuôn mặt tươi cười, tinh thần xung mãn , “ Hoan nghênh quý khách!”

      Thời gian tí tách  trôi qua, ngày đêm im hơi lặng tiếng trong luân hồi. Trăng sáng hạ xuống xong, mặt trời mọc. ngày mới lại bắt đầu.

      Lúc trở lại nhà trọ là tám giờ ba mươi phút sáng.

      Lấy chía khóa ra, mở cửa.

      Bức tranh khổng lồ đập vào mắt. Nhưng giờ phút này, Đồng Thiên Ái lại có cảm giác chán ghét hay chói mắt mà lại là uy nghiêm.

      Cái gì nha? Đồng Thiên Ái! Đầu óc của ngươi tỉnh táo rồi sao? Cái này là biến thái nam vẽ đấy!

      Chu mỏ, thay dép.

      Trong phòng trống rỗng, bóng người.

      Phải! có ai chờ đợi .

      Tầm mắt có chút ảm đạm, nghiêng mắt nhìn thấy khay trà để tờ giấy.

      tới, khom lưng đem giấy cầm lên, nét bút cứng cáp, cũng giống như con người vậy.

      “Đồng Thiên Ái! Đột nhiên có chuyện, tôi phải quốc! Hai ngày nữa trở lại! Nhớ cho ăn qua loa! Nếu tôi biết được em chết chắc!”

      Người gửi: Tần Tấn Dương.

      Đồng Thiên Ái cầm tờ giấy trong tay, vo lại, “ Ghê tởm. Đồ biến thái! Tốt nhất là đừng bao giờ trở lại! mới chết chắc!”
      noairChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :