1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên ngoại 8 : Lo được lo mất
      Beta: Ha.chi2996
      Quan Nghị nhíu mày, cũng phải phản đối chuyện hai người bọn họ mở cửa hàng bánh ngọt, mà là cảm giác hai này sống chung chỗ trong thời gian dài, sau này có chuyện hay xảy ra!

      "Kỳ Kỳ a! Nghĩ như thế nào mà cùng Đồng Thiên Ái mở tiệm đây?" kiên nhẫn hỏi.

      Du Ty Kỳ khốn hoặc nhìn , hiển nhiên cũng tìm ra nguyên nhân, " Quan Nghị! sao cả ! Chị Thiên Ái đề nghị, em cảm thấy tốt vô cùng !"

      "Sao vậy? được sao?" cho là đồng ý, trực giác hỏi.

      ràng đề nghị mở cửa hàng bánh ngọt chính là nghĩ ra ! Thế nào tại khiến cảm thấy vui đây? là kỳ quái ! Chẳng lẽ là mình nghĩ sai sao?

      Lúc này, nguồn điện lò nướng tự động nhảy đến nút tắt.

      Du Ty Kỳ còn ý định chú ý đến những cái bánh ngọt kia, trong nháy mắt cúi khuôn mặt nhắn xuống bày bộ dáng buồn bã
      .
      " phải! phải là thể được!" Quan Nghị nhìn thấy bộ dạng mất mác của , vội vàng sửa lại miệng, ôm ra phòng bếp, "Chưa thể ! Có thể!"

      "Có ?" yên tâm hỏi.

      Quan Nghị vội vàng phụ họa, gật đầu , "! Đương nhiên là !"
      dám chữ "" sao? Khuôn mặt của ấy đau khổ khiến tay chân luống cuống, làm sao dám chứ! Bây giờ mới biết ý nghĩa sợ hết hồn hết vía!

      Ai! Chẳng lẽ người, trở nên lo được lo mất sao?

      Tần Tấn Dương thấy hai người bọn họ vào phòng khách, lúc này mới mở ra bước chân đến trước mặt Đồng Thiên Ái, nhíu hai đạo mày kiếm, giống như khốn hoặc hô, "Vợ ơi! Sao hôm nay thức dậy sớm như vậy !"

      Buổi sáng, có thói quen đưa tay muốn ôm . Kết quả sờ soạng nửa ngày, cũng chạm được người của ! Chợt từ trong ngủ mơ thức tỉnh, dọa giật mình!

      Cho là lại biến mất làm ảnh hưởng tới trái tim của ! Đáng thương!

      Đồng Thiên Ái liếc cái, còn kiên cố hơn thành lũy , "Em quyết định cùng Kỳ Kỳ mở cửa hàng bánh ngọt! Thế nào? cùng dạng với Quan đại thư ký cũng có ý kiến sao?"

      " có ý kiến !" Tần Tấn Dương vội vàng tới bên người , cũng đưa tay ôm vào trong phòng khách.

      Nhưng là cùng Du Ty Kỳ? Tóm lại cảm thấy ổn!

      Chợt nghĩ đến cái gì, vừa vừa , "Vợ ơi! phải lúc trước em là về sau nếu chưa lấy được bằng đại học tính tiếp tục học sao?"
      "Học! Vốn là sau này ra ngoài là thực tập! Sau khi trở về trường học xong môn cuối cùng mà có thể tốt nghiệp! Kết quả môn cuối cùng kia có học xong! Ghét! Đều là ! phải biết người khác cũng tốt nghiệp sao!"

      Đồng Thiên Ái nghĩ tới, tức giận nhìn chằm chằm .

      lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng phải trách !

      Nếu phải vì , sao có thể xảy ra nhiều chuyện thể tưởng tượng nổi như vậy!

      Năng lực tiếp nhận của Tần Tấn Dương, bây giờ rất cường hãn rồi, có đem cái trừng mắt của để ở trong mắt, như cũ chỉ dịu dàng cười. Mà trong ánh mắt cưng chiều đến phát ngán của , đều tràn đầy thâm tình.

      "Vậy học ! Học môn, lại cũng mất nhiều thời gian!" thuận miệng .

      Đồng Thiên Ái lập tức kêu lên, " cho rằng em là sao?" Ghê tởm a! Biết đầu não lợi hại, đại tổng tài hai bằng đại học!

      "Sao chứ?Kỳ Kỳ sớm có được bằng đại học rồi !" Tần Tấn Dương vô tâm , cũng có tính kích tướng của .

      Đồng Thiên Ái dám tin nhìn Du Ty Kỳngồi ghế sa lon, so còn hơn hai tuổi, giật giật khóe miệng, " ấy lấy được bằng đại học rồi hả ?"

      phải chứ? Ách. . . . . . Mặc dù trước cũng thấy kỳ quái, hai mươi tuổi sao cần học, nhưng vì nhiề nguyên nhân, nên có mở miệng hỏi qua!

      Tần Tấn Dương lại gần bên tai , giọng , " Kỳ Kỳ ấy thích học, nhưng mười tám tuổi ấy lấy được bằng đại học rồi ! Sau đó, cha ấy cũng quản , mọi ý đều theo !"

      Có vài người chính là trời sinh thông minh ! Tùy tiện học là có thể vượt qua kiểm tra! Ai!
      "Mười tám tuổi. . . . . ." Đồng Thiên Ái nỉ non tiếng, nhíu mày, vô cùng khâm phục , " là lợi hại ! Mười tám tuổi! Thần đồng! Thiên tài!"

      Tần Tấn Dương nghe gọi mà buồn cười, thừa cơ hôn mặt của , "Ừ! Vợ à, em cũng ngốc! Dầu gì cũng là sinh viên Đại Học !"

      Mặc dù, bây giờ còn chưa tốt nghiệp!

      "Tại sao em cảm giác có chút nhìn có chút hả hê!" Đồng Thiên Ái cau mày, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn loại gương mặt hồ ly tuấn tú.

      Nhìn chút! Nhìn cái khuôn mặt kia, lại khiến cho muốn đánh!

      Tần Tấn Dương lập tức thu nụ cười, chu mỏ, buồn bã , "Vợ ơi! có ! nào có! Ý của là, em mau học xong, sau đó tốt mở tiệm!"

      đổi đề tài, vòng qua phân thiệt hơn.

      Quả nhiên, Đồng Thiên Ái nhướng mày, "Ừ! Đúng là phải nhanh lên chút học xong! học xong chính là lãng phí! Em học nhiều năm như vậy, phải uổng phí rồi sao?"

      Lúc chuyện, hai người tới phòng khách.

      Tần Tấn Dương ôm lấy ngồi vào ghế sa lon, mà bên cạnh bọn người khác ghế sa lon, Quan Nghị ngồi cùng với Du Ty Kỳ. Hai đôi đương, cũng ngọt ngào giống nhau.

      "Chị Thiên Ái! Vậy chúng ta liền khai trương !" Du Ty Kỳ ngẩng đầu .
      "Được! Ngày mai để cho bọn họ tìm! Này! Tần Tấn Dương! Có nghe hay !" Đồng Thiên Ái , nghiêng đầu nhìn về vị nam nhân bên cạnh. nam nhân bị kêu tên gật đầu liên tục, "Biết! Vợ à! hiểu!"

      Đồng Thiên Ái nghĩ đến mở tiệm, hưng phấn , " Kỳ Kỳ! Chúng ta trước xem chút trang hoàng cái gì! Muốn mở tiệm còn có rất nhiều việc ! Nếu tính luôn còn kịp nữa!"

      "Được! Chúng ta !" Du Ty Kỳ hưng phấn đứng lên, tới bên người .

      Tần Tấn Dương cùng với Quan Nghị thậm chí cũng kịp chen miệng, nhìn hai người bọn họ vui vui mừng mừng lên lầu. Có thể tưởng tượng ra trong khoảng thời gian rất dài sau này, hai người bọn họ đều bị bở rơi.

      "Ngươi nghĩ ra chuyện tốt ! Mở cửa hàng bánh ngọt cơ đấy!" Tần Tấn Dương hừ lạnh tiếng.

      Quan Nghị vô tội nhìn , "Ai bảo cậu vác mặt trở lại lúc này! Cậu nên trách mình có năng lực!"

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên ngoại 9 : Tính về quốc
      Beta: Ha.chi
      Lời của khiến Tần Tấn Dương càng thêm nhíu mày.

      Bà xã còn chưa có cưới vào tay! Việc này chưa có giải quyết xong có nhiều chuyện đau đầu khác! Lập tức muốn mở tiệm, lập tức muốn học tiếp Đại học, sao lại bận rộn như vậy ! Trời ạ!

      Đồng Thiên Ái cộng thêm Du Ty Kỳ, hai này nếu bận rộn, nhất định bọn họ bị bỏ rơi.

      Nghĩ tới cuộc sống về sau của mình càng ngày càng dễ chịu, trong lòng liền bắt đầu sợ hãi! Nén lấy hơi, nhưng thế nào cũng nuốt nổi! sắp lo chết!

      Hung tợn nhìn chằm chằm Quan Nghị, phát bộ biểu tình "Chuyện liên quan đến tớ".

      " cần tìm cửa hang cho các !" Tần Tấn Dương suy nghĩ, híp mắt, trực giác mở miệng .

      Quan Nghị sửng sốt chút, há hốc mồm cứng lưỡi hỏi, "À? Cậu cái gì! phải chứ? tìm cửa hàng cho họ?"

      "Chỉ cần đừng cho họ tìm được cửa hàng, mở được tiệm, phải có chuyện gì sao?" Tần Tấn Dương hết sức hài lòng với suy nghĩ này, gật đầu cái, thân thể dựa về sau.

      Tình nguyện cho có việc gì làm cả ngày tìm mình trút giận, cũng cần ngày ngày nhìn chằm chằm thứ khác!

      Vốn là mình cũng vô cùng bi thảm, cơ hồ bị hoàn toàn nhìn tới!
      Lần này đến phiên Quan Nghị nhức đầu, kêu rên tiếng, "Tại sao là mình à?"

      Kỳ Kỳ đáng thương của ! Ai! lại phải láo với rồi! Hơn nữa, mỗi lần đều là vì tiểu tử thúi Tấn Dương này!

      "Chính là cậu! Cứ làm như vậy !" Tần Tấn Dương đem tất cả mọi chuyện toàn bộ đẩy lên người , ngược lại bậy giờ thân nhõm.

      Nhưng mà còn có tính toán khác, có thể kéo được ngày nào hay ngày ấy!

      Bây giờ biện pháp tốt nhất là phải nhanh chạy sớm về quốc, tốt nhất đem vị trai hắc đạo kia của kéo đến quốc, đến lúc đó toàn bộ trưởng bối đều đầy đủ, kết hôn cũng được rồi !

      Kết hôn mới là chuyện đứng đắn! Chuyện gì có thể quan trọng hơn kết hôn ?

      Người ta, cả đời chỉ cưới có lần!

      Dĩ nhiên, đây là chỉ !

      Nghĩ đến vị bà xã đại nhân kia từng phát biểu "lời thề kết hôn " kia, Tần Tấn Dương chợt ngẩng đầu lên, , "Kỳ Kỳ năm nay 20 tuổi đúng ?"

      "Cậu lại muốn làm gì?" Quan Nghị nghe được hắn nói , trong lòng có loại cảm giác xấu.

      Tần Tấn Dương trầm giọng lại hỏi lần, "Có phải sắp qua 20 tuổi rồi hay hả ?"

      "Mình nghĩ cậu cùng Đồng Thiên Ái hai người ngọt ngào đến đầu óc hồ đồ sao? Kỳ Kỳ sắp qua 20 . Còn mấy tháng nữa cũng tròn 21 tuổi rồi !"

      "Đừng quên các cậu ở bên ngoài chơi hơn nửa năm rồi !"

      Quan Nghị cắn răng nghiện lợi rống lên, cũng quên hơn nửa năm này Tần thị ở Đài Bắc đều là mình quản lý!

      sắp 21 tuổi nữa à? Thời gian trôi qua thực vui vẻ!

      Tần Tấn Dương buồn buồn suy tư , cũng càng thêm khẳng định , "Như vậy cũng rất tốt rồi ! Cứ như vậy!"

      Vốn là còn sợ tuổi Kỳ Kỳ còn quá , ba ấy đáp ứng! Bây giờ nếu cũng nhanh được tròn hai mươi mốt tuổi rồi, trước kết hôn nên cũng có quan hệ gì!

      "Cái gì à? Cái gì mà như vậy cũng rất tốt rồi !" Quan Nghị nghe xong hiểu, càng ngày càng mơ hồ.

      Tần Tấn Dương đưa mắt chống lại , xảo trá , "Xem ra chúng ta thể làm gì khác hơn là cùng nhau kết hôn!"

      "Cái gì?" chàng khi nghe được câu này, kinh sợ nhảy phắt lên từ ghế sa lon.

      "Sợ như vậy? Thế nào? Chẵng lẽ cậu tính cưới Kỳ Kỳ?" Tần Tấn Dương ngược lại bộ dáng Lão Thần, giờ phút này khí định thần nhàn rồi.

      Quan Nghị giật giật khóe miệng, kiên định , "Mình cưới ! Ai mình . . . . . ."
      "OK! Mình chờ câu này của cậu!" Tần Tấn Dương đợi hết lời, thẳng mở miệng , "Cậu như vậy, như vậy là được rồi!"

      "Cậu muốn làm cái gì?" Chợt trong lòng có loại dự cảm vô cùng xấu, khẳng định là có chuyện tốt.

      Lúc sững sờ, giọng nam thâm trầm của Tần Tấn Dương vang lên, "Mình nghĩ chúng ta cùng quốc, sau đó cùng nhau kết hôn! Thuận tiện cùng nhau hưởng tuần trăng mật cũng được!"

      Vốn ngại có người ở bên làm kỳ đà cản mũi nhiều tốt, nếu cái vị bà xã đại nhân kia cố ý muốn cùng nhau kết hôn, chỉ có thể rất bất đắt dĩ đáp ứng! Ai!

      Quan Nghị há to miệng, dám tin, "Cậu điên rồi sao? Cùng quốc? Vậy chuyện ở Đài Loan làm sao bây giờ?"

      "Rất đơn giản!" Tần Tấn Dương tay dựa vào ghế sa lon, chống cái trán.

      Người nào đấy ở bên cạnh kinh ngạc nhìn chăm chú, từ từ , "Rút tiền! Thu hồi công ty Tần thị ở Đài Bắc, chúng ta toàn bộ quay về quốc !"

      Chẵng qua là cái công ty thôi, mặc dù công ty này là tay sáng lập!

      Quan Nghị ngồi liệt ở ghế sofa, có chút chịu nổi hành động điên cuồng của , "Cậu thực vì Đồng Thiên Ái mà điên rồi! Muốn kết hôn đến trở thành như vậy à? Công ty cũng cần?"

      "Cũng phải là cần! Ở quốc, gia gia sớm muốn tớ tiếp nhận nghiệp của gia đình!"

      "Gia gia lớn tuổi, tớ cũng muốn ông quá vất vả!"

      "Tại Đài Bắc này công ty tớ luôn có thời gian quản lý , nên vẫn để cho cậu quản lý, nhưng giờ cậu cũng nên trở về nước ! Quan tâm chú Quan cùng dì Quan chút !"

      "Còn có, trừ kết hôn ra, chúng ta cũng đem mục tiêu thu hồi đến quốc! Nơi đó mới là vùng đất chúng ta muốn kiểm soát kinh tế! Biết ?"

      "Đài Loan này, mình ngán!!!”(H.c: Ah bá đạo)

      Tần Tấn Dương liên tục ra nguyên nhân, đôi ưng mâu lóe ra ánh sáng sắc bén.

      "Hoá ra là như vậy !" Quan Nghị gật đầu cái, cũng phản đối, "Nếu như vậy, vậy mình bắt đầu xử lý chuyện này rồi ! Cậu muốn làm nhanh luôn ?"

      Tần Tấn Dương nhớ tới chuyện còn phải học tiếp Đại học, trầm tư biết, , "Ừm? Cũng cần quá nhanh!"

      "Vậy lúc nào? "Người kia chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

      "Đợi ấy lấy được bằng đại học gì đó, lúc đó OK !" Tần Tấn Dương xong, đứng dậy, về phía thang lầu.

      cùng bà xã đại nhân đến trường học! chỉ phải học có đúng môn chưa học xong, có ở bên người, học Đại học quả chỉ là chuyện đơn giản! Nhất định phải xem chừng !

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
       Phiên ngoại 10: Tranh chấp ngọt ngào
      Beta : Ha.chi2996


      Lúc này là đầu tháng chín, khí trời còn chưa hết nóng. Mặt trời nhô lên cao, nhiệt độ cũng lên cao đến dọa người, tựa hồ biểu quyền uy tuyệt đối. Trời đất bao la, đây là lớn nhất !

      Hai bên đường là cây lớn che trời, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở nhánh cây tỏa ra điểm sáng.

      chiếc Mercedes Benz nhanh chóng  chạy qua đầu đường Đài Bắc, tới mục tiêu cách đó xa.

      Mục đích của bọn họ —— đại học quốc lập nghệ thuật Đài Loan.

      Trong xe ngồi nam nữ, người đàn ông tuấn đẹp trai,  nhìn qua mặc dù bình thường cũng là hết sức đáng . Hai người này phải ai khác, chính là Tần Tấn Dương cùng Đồng Thiên Ái muốn đến trường học làm thủ tục học tiếp đại học.

      Tần Tấn Dương nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc nhìn Đồng Thiên Ái xem tạp chí , "Vợ ơi! Em điện thoại đến trường học rồi sao? Bọn họ có ở đó hay ?"

      Chớ tí nữa đến rồi, lại ai ở đó, chuyến về tay thảm!

      Trời nóng như vậy ,cử động cũng muốn !

      Đồng Thiên Ái lật lật lướt qua tạp chí trong tay, con mắt cũng có nhìn người đàn ông bên cạnh, tùy ý , "Gọi rồi ! Giáo sư trước kia của chúng em làm đến chức chủ nhiệm!"

      " có khéo hay  ?Ông ấy vừa là người quản lý sinh viên học tiếp đại học ! "

      Nhớ tới trước kia khi mình lên khóa ông ấy, trước mặt mọi người mắng "Tên biến thái" ! Ai ai ai! nghĩ tới, bây giờ còn phải gặp mặt giáo sư già hoa râm râu ria đó!

      "Ừ? Thế nào?Ông ta với em có mâu thuẫn gì sao?" Tần Tấn Dương trực giác mở miệng mà hỏi.

      Đồng Thiên thích nghe đến câu hỏi này, đóng tạp chí trong tay lại, nghiêng đầu tức giận nhìn , " lại! Tất cả đều phải trách !"

      Nếu phải là ! làm sao có thể ngay lập tức xui như vậy?

      "Ách? Sao lại trách " Tần Tấn Dương giật mình nghiêng đầu, cũng vô tội nhìn .

      Cái gì nha! lại sao lại biến thành sai lầm của rồi?

      Đồng Thiên Ái thở phì phò trừng lớn cái, đem ngọn nguồn tình liên tục, "Còn phải là tại ! Khi đó. . . . . ."

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương nghe liên hồi, hai đạo lông mày lập tức nâng lên, lập tức cúi rũ xuống. Cho đến khi dừng , gương mặt tuấn tú vạn phần ủy khuất.

      Nhưng thực ra là cố nén cười, thể phát tác!

      Ngay lập tức làm sao xảy ra tình huống như thế, cùng thực liên quan! Hơn nữa, vợ của sao lại đáng như thế !

      Lúc học lại có thể hô to giáo sư là "Tên biến thái" ? Có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó, nét mặt già nua tấm tức xanh biếc của giáo sư, các bạn học tò mò nhìn chăm chú! Ai ai ai!

      Đồng Thiên Ái xem bộ dạng trầm mặc của , sẵng giọng , "Thế nào ? phải thừa nhận ? ! Có phải liên quan tới hay !"

      "Dạ! Đều là lỗi của ! Là tốt! Cho nên khiến bà xã đại nhân  ngay lập tức chịu ủy khuất! Em liền tha thứ cho !" nghĩ cũng nghĩ, đem toàn bộ từ xin lỗi vô cùng thuần thục ra.

      Sau khi xong, mới phát ra mình càng ngày càng có năng khiếu làm diễn viên! chút lời kịch này, căn bản cũng cần suy tính!

      Đồng Thiên Ái nhíu đôi mi thanh tú, đối với lời xin lỗi có thành ý lần này của hiển nhiên miễn dịch, hung tợn , "! Câm miệng cho em! muốn nghe chuyện nữa!"

      ". . . . . ." im lặng, thể làm gì khác hơn là lên tiếng nữa.

      Quả nhiên là hắc đạo công chúa ! Càng ngày càng có khí thế rồi sao!

      Xe rốt cuộc vào sân trường, cây to hai bên, tán cây, vòng thành nửa hình vòm. Vào mùa hạ, còn có lẻ tẻ vài sinh viên.

      Mọi người nghe được tiếng vang xe hơi sau lưng, quay đầu lại nhìn thấy xe Benz, nhịn được dừng chân nhìn, cũng là cảm thán !

      Có tiền ! Cái thế giới này ! Ai ~

      lâu sau, xe dừng ở nơi đỗ xe của trường học.

      Đồng Thiên Ái mở cửa xe, để ý đến vị đại tổng tài, thẳng xuống xe.

      Ánh mặt trời nóng rực chiếu lên người , chưa đến chốc lát, cả người mồ hôi đầm đìa. đưa tay xoa xoa mồ hôi trán, cảm thấy có chút thoải mái.

      Quá nóng! Khí trời quái quỷ gì đây! chịu nổi!

      Tần Tấn Dương tắt máy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn thấy bộ dạng nhíu mày, lập tức xoay người, từ trong túi mua hàng ở ghế sau xe lấy ra ô che nắng.

      Lúc này mới mở cửa xe, sải chân thẳng tắp ra khỏi xe.

      Trở tay nháy mắt đóng lại cửa xe, đem ô che nắng mở ra. Bước nhanh tới bên người , đem cái ô xanh che đỉnh đầu . Cúi đầu hỏi, "Có phải rất nóng hay ? Mau vào thôi!"

      "Ừ! Nóng quá! Em sắpthành cá nướng rồi!" Đồng Thiên Ái tiếp tục phát tính khí trẻ con, nhiệt độ khiến cho vô lực.

      Tần Tấn Dương ôm chầm bả vai của , sải bước hướng tới tòa nhà lớn cách đó xa.

      Khu hành chính.

      Hai người đẩy ra cửa kiếng vào tòa nhà, khí lạnh mát mẻ nhất thời lan tới. cái lạnh cái nóng, làm cho người ta càng cảm thấy thoải mái! Khí lạnh là quá thấp!

      Đồng Thiên Ái chu mỏ, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, "Bên ngoài quá nóng! Bên trong quá lạnh!"

      " biết ! Nhịn chút! Trước tới chỗ giáo sư báo cáo! Phòng làm việc ở lầu mấy ?" Tần Tấn Dương dắt tay của , tới cầu thang.

      Đồng Thiên Ái chút nghĩ ngợi trả lời, "Lầu ba!"

      "Ừm! Nhanh lên chút làm xong, chúng ta trở về nhà! Vương mụ làm nước ô mai!" dụ dỗ , giống như là ở dụ dỗ đứa bé.

      Vừa nghe đến món ngon này nọ, Đồng Thiên cười đáng ra, " à? Em thích nhất là nước ô mai! Vương mụ làm sao biết em thích nước ô mai?"

      "Mèo cưng!" có ngay lập tức trả lời, cưng chiều kêu .

      Đồng Thiên Ái ngơ ngác nhìn gò má của , cũng nhìn đường, chỉ là được dẫn dắt về phía trước. Tựa hồ cảm giác như thế rất tốt, khiến cho rất an tâm ! Cũng nhân tiện nuôi dưỡng tế bào lười biếng của !

      "Oh! Là bảo Vương mụ làm! Có phải hay à?" bừng tỉnh hiểu ra.

      Tần Tấn Dương lại cười cười, như cũ thừa nước đục thả câu.

      Đồ biến thái! Cư nhiên . Thừa nhận muốn lấy lòng rất khó sao? nhanh chút! Đồ biến thái a đồ biến thái!

      "Có phải hay à? Có phải hay á!" Trong tim Đồng Thiên ái hiểu, nhưng là chấp nhất với đáp án.

      hỏi, chính là trả lời.

      Trong khi tranh chấp, tới  lầu ba.




    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên ngoại 11 : Làm hư em
      Beta: Ha.chi

      Tần Tấn Dương dắt tay , ở lầu ba trong lối , tìm kiếm phòng làm việc của giáo sư đăng kí học. Mà phía sau , Đồng Thiên Ái theo sau chỉ đường.

      Vì mới vừa rồi có hỏi được đáp án, trong lòng của được thoải mái cực độ.

      "Đến cùng là phải hay á! Làm sao đáng ghét như vậy ! hay ! em liền vào!" Đồng Thiên Ái khó được chơi xỏ lá, cũng là nuốt trôi giọng điệu này.

      Chẳng lẽ muốn thừa nhận, rất khó sao? Gào thét trong lòng!

      Tần Tấn Dương dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn bĩu môi sau lưng. Nhìn khuôn mặt nhắn hồng nhuận của , đôi mắt to kia lại lóe ra ánh sang xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp.

      Ai? Tại sao vợ của khi tức giận cũng đáng như thế?

      Đây là nguyên nhân gì?

      " nhìn cái gì ? Chớ nhìn chằm chằm em như vậy! Như vậy làm em cảm thấy em giống như chó con!" Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, nhìn thấy sững sờ nhìn mình mất hồn, trực giác la ầm lên.

      Nhìn chút nhìn! Đó là ánh mắt gì! đáng lo!

      Tần Tấn Dương đột nhiên kéo vào trong lòng ngực mình, trong nháy mắt cúi đầu, hôn lên môi của . chút dấu hiệu nào, chỉ là ý muốn trong nháy mắt, khiến cho đột nhiên muốn hôn .

      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt, nhưng cách nào tự kềm chế  đắm chìm vào trong nụ hôn của .

      Răng môi ướt át, trong hành lang yên tĩnh người, người đàn ông cao lớn ôm hôn ái trong ngực.

      Thời gian lâu trôi qua nụ hôn này mới ngừng lại.

      Tần Tấn Dương mỉm cười nhìn , thái độ cũng nghiêm túc, rù rì , "Dạ. . . . . . Phải . . . . . chính là muốn lấy lòng em. . . . . . Còn muốn cưng chiều. . . . . . làm hư em là mục tiêu cuối cùng của . . . . . ."

      ". . . . . ." Nghe được như vậy, lại ngược lại có chút ngượng ngùng.

      Gương mặt hoàn toàn đỏ, bây giờ là sững sờ nhìn , trong lúc nhất thời cư nhiên gì để .

      Đột nhiên, bên cửa sổ bị người đẩy ra cái khe hở .

      Giáo sư già Hoa râm râu ria, xuyên qua khe hở cửa sổ, lé mắt nhìn hai người bọn họ, nét mặt già nua ra bất kỳ quẫn bách, trầm giọng , "Sinh viên Đồng Thiên Ái! Vào !"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Tần Tấn Dương cùng Đồng Thiên Ái đứng ở hành lang, nghe thanh thế, lập tức buồn bực.

      Ách?

      Cửa sổ bị người đóng lại, phát ra tiếng đóng lại nhàng.

      Đồng Thiên Ái lúc này mới phục hồi tinh thần, cũng ảo não nghĩ đào cái động chôn kĩ , thầm mà tự lẩm bẩm, "Làm sao bây giờ à? Chết á! Cư nhiên bị giáo sư nhìn thấy?"

      Sao lại luôn xui như vậy !

      Trước khi mặt mắng "Đồ biến thái", lần này lại bị nhìn thấy nụ hôn nóng bỏng của hai người bọn họ?

      A a a a a —— Thượng Đế ——

      Tần Tấn Dương khôi phục thần sắc, dạng như người có lien quan, thản nhiên dắt vào trong phòng làm việc. Nghiêng đầu nhìn thấy cau mày, trấn an , " có sao! Chúng ta là vợ chồng!"

      "Chưa cưới!" bổ sung thêm hai chữ.

      câu trúng chỗ đau của , Tần Tấn Dương chu mỏ, cần phải nhiều lời nữa.

      Ngay sau đó, hai người tay trong tay cùng vào phòng làm việc.

      Trong phòng làm việc, lão giáo sư ngồi ngay ngắn ở ghế. Cái khuôn mặt kia mặt mày hồng hào nét mặt già nua, ràng ra quá nhiều thần sắc, nhưng lại khiến Đồng Thiên Ái cảm giác đứng ngồi yên.



      "Sinh viên Đồng Thiên Ái! Lúc em đột nhiên thôi học, có môn khóa có học đủ! Căn cứ vào đơn xin bảo lưu kết quả em viết mà sinh viên Phương Tình đưa, trường học mới cho em tạm nghỉ học!"

      "Như thế nào? Thân thể của em ổn chưa?"

      Lão giáo sư vừa vừa từ trong ngăn kéo lấy ra hồ sơ bổ sung học phần, đặt ở bàn làm việc. Vừa ngẩng đầu, nhìn Đồng Thiên Áiđứng ở trước mặt mình  , mặt bộ dạng ân cần.

      "Dạ? . . . . . . Dạ. . . . . ." Đồng Thiên Ái thể làm gì khác hơn là quanh co nỉ non mấy tiếng, nhưng ra là hiểu ra sao.

      Đơn xin bảo lưu kết quả? Làm lúc nào vậy nhỉ?

      Chỉ là cũng phải là thể được! Lúc ở đại học, Phương Tình thường thay đánh dấu, kí ba chữ "Đồng Thiên Ái" này rất vô cùng thuần thục, cơ hồ thiệt giả khó phân.

      Lão giáo sư đưa hồ sơ cho  , gật đầu cái, " điền xong! Tháng Mười có cuộc thi, đừng bỏ qua nếu phải đến tháng mới có kì thi tiếp!"

      "Cái gì? Ít thời gian như vậy?" Đồng Thiên Ái điền giấy tờ, nghe thế lắp bắp , nhất thời cau mày lại.

      Bây giờ là tháng chín, cách khác chỉ có tháng chuẩn bị cho cuộc thi!

      Nếu như thi qua, vậy bi thảm rồi ! Phải chờ đến tháng năm sau!

      Cái này coi như xong, cũng muốn ở tháng mười đem cái khóa này chấm dứt!

      Nhưng là. . . . . . Nhưng là chỉ có tháng . . . . . .

      Lão giáo sư đưa tay gõ bàn cái, khẳng định , "Thời gian hai lần thi này, là gần đây nhất rồi! Nếu như thi lại chỉ là phải đợi đến tháng mười năm sau rồi!"

      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái có chút im lặng, vùi đầu vào điền.

      Điền xong, giao phí thủ tục, lúc này mới nâng khuôn mặt nhắn, cầm lên bên bộ sách, "Cám ơn giáo sư! Em nhất định thi tốt thi tốt! Cố gắng vượt qua kiểm tra!"

      "Được! Vậy cứ như thế !" Lão giáo sư rất là hài lòng thái độ của , mỉm cười .

      Tần Tấn Dương Đứng ở bên từ đầu đến cuối cũng có mở miệng, dắt tay Đồng Thiên Ái, ra ngoài phòng làm việc. Đợi đến khi Đồng Thiên Ái ra khỏi phòng, mới quay đầu lại.

      "Cám ơn giáo sư! Tôi nhất định giúp vợ mơ hồ của tôi vượt qua kiểm tra đấy!" xong, theo sau lưng Đồng Thiên Ái ra khỏi phòng làm việc.

      "Vợ. . . . . ." Giáo sư nghe được hắn nói, ngây ngẩn cả người, nghĩ tới kết hôn.

      nhìn cửa từ từ đóng lại, có chút cảm khái  thở dài.

      Trẻ tuổi chính là tốt! Trẻ tuổi !

      đầu khác, Đồng Thiên Ái buồn bực đến được, nhìn bộ sách  trong ngực, khổ não kêu la, "Làm sao bây giờ á! Làm sao bây giờ! tháng qua được, phải chịu đựng hơn mấy tháng!"

      "Em muốn qua cửa được !"

      "Vợ à! Em yên tâm! Nhất định vượt qua kiểm tra đấy!" Tần Tấn Dương vỗ vỗ lưng, muốn an ủi .

      nghiêng đầu, giận dữ , "Cũng phải là thi! sợ cái gì!"

      "OK! để cho tới làm gia sư dạy kèm tại nhà của em! tháng hoàn toàn giải quyết!" Thấy hoài nghi, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng.

      Ách. . . . . .

      Dạy kèm tại nhà? . . . . . .




    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên ngoại 12 : Ngày ngày hành hạ
      Beta : yunafr
      Kể từ sau khi Tần Tấn Dương mở miệng muốn làm gia sư cho , sau tuần lễ hai người cũng có rời khỏi biệt thự. Ngày ngày vùi ở trong thư phòng, vùi đầu khổ học.

      Có lúc Vương mụ bưng chén nước ô mai vào, bình thường lúc này đều là thời giancô hạnh phúc nhất.

      Nước ô mai lạnh như băng ngon miệng, là việc duy nhất bây giờ cảm thấy khoái hoạt.

      Lập tức, trong thư phòng hai người ngồi ngay ngắn ở bàn từng người làm việc vội vàng.

      Tần Tấn Dương nhìn màn ảnh máy vi tính, tra duyệt số liệu, quản lý công ty bên quốc.

      ngẩng đầu, thi thoảng nhìn sang Đồng Thiên Ái ngồi cái bàn viết khác. Nhìn thấy bĩu môi  mờ ám, nhịn được ngửa lên khóe môi, cũng là cảm thấy thú vị.

      Ai! Xem ra là sửa được tật xấu!

      Nhưng là vừa có quan hệ gì đây? Mình chính là muốn chiều hư , nuông chiều hư!

      Cái mục tiêu cuối cùng vĩ đại càng sâu xa này, để cho để hoàn thành !

      Giờ phút này, Đồng Thiên Ái cắn đầu bút, hận hận nhìn đề  là môn thống kê lý luận, "Cái này cái gì à? Lộn xộn lung tung! Lại còn có thể coi là số học? Thứ gì!"

      Cầm bài thi lên, toàn chữ và chữ, nhất thời làm cho người ta cảm giác hoa cả mắt .

      Phải biết, ghét nhất làm số học! Mỗi lần thi trừ số học, đều có thể lấy thành tích hoàn mỹ vượt qua kiểm tra. Nhưng là vừa đụng đến đồ thị hàm số, chết á!

      Đồng Thiên Ái từ trong bài thi ngẩng đầu lên, nhìn về Tần Tấn Dương cách đó xa, muốn mở miệng cầu cứu, lại có chút mất thể diện. Trước được đốc thúc , học thuộc lòng tất cả khái niệm.

      Bây giờ còn muốn hỏi đề môn thống kê  số học sao? Nhưng mà có thể hay còn là vấn đề a!

      Nhưng là, trừ hỏi , còn nào có thể giúp rồi !

      là sinh viên bi thảm nhất trong sử sách, thậm chí giáo sư cũng có? Hoàn toàn tự học a! Trời ạ a a!

      "Uy!" Đồng Thiên Ái móp méo, rốt cuộc nhịn được hô tiếng.

      Tần Tấn Dương nghe được la lên, tuy nhiên làm bộ nghe thấy. Ai bảo cách gọi đó, chói tai như vậy .Bây giờ thể làm gì khác hơn là vùi đầu vào trong công việc mình, giả bộ nghiêm túc.

      ". . . . . ." có chút im lặng, càng thêm ngượng ngùng.

      Đồ biến thái! Cố ý chứ gì? Giả bộ? ràng là có nghe được!

      Đồng Thiên Ái hô thêm tiếng lớn hơn, "Uy!"

      Lần này, Tần Tấn Dương làm bộ ngứa ngáy lỗ tai, đưa tay móc móc, lại vẫn có bất kỳ đáp lại. Nhưng là hai mắt nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, lại lóe ra hứng thú .

      Nếu phải là Computer cản hơn phân nửa gương mặt , tuyệt đối nhìn thấy cười đểu giống như con chó.

      Đồng Thiên Ái cũng nhịn được nữa, cầm bài thi, xoạt phải đứng lên. Giận đùng đùng tới trước mặt , cầm bài thi tới trước mặt của , ngừng suy tới suy lui.

      "Wey wey Wey Wey wey Wey Wey wey Wey Wey wey Wey! Uy!" phồng má, cái tay khác bắt chéo  bên hông.

      Tần Tấn Dương lúc này mới nghi ngờ nghiêng đầu sang chỗ khác, kinh ngạc vì tồn tại của , tò mò hỏi , "Vợ à! Thế nào? mới vừa rồi bận ! Cho nên có nhìn thấy!”

      Vừa mới dứt lời, phát kỹ thuật diễn của mình càng ngày càng tốt nha!

      Bây giờ láo cũng đỏ mặt a! Ai!

      "Vậy sao?" Đồng Thiên Ái ánh mắt hoài nghi dưới liếc hai mắt , giơ lên khóe miệng, có chút tin tưởng.

      càng làm bộ vô tội càng làm bộ thiện lương, càng làm cho người ta sinh ra hoài nghi. Quả chính là cảm giác "Giấu đầu lòi đuôi", trong này nhất định có bẫy!

      Tần Tấn Dương nhưng vẫn làm bộ Lão Thần lo lắng, nhìn thấy bài thi trong tay , hỏi, "Vợ à! Em cầm bài thi đưa cho làm cái gì? Thế nào? Em làm xong rồi à?"

      Đồng Thiên Ái hắng giọng cái, im hơi lặng tiếng , "Em chưa xong!"

      Biến thái !Đáng chết! nhất định là cố ý! đều nhìn thấy nụ cười trong đáy mắt , đừng tưởng rằng nhìn ra! Nhìn lát nữa thế nào dọn dẹp !

      " biết làm ?" Tần Tấn Dương hiểu gật đầu, cầm lấy bài thi trong tay tùy ý nhìn chút.

      Vừa ngẩng đầu lên, mặt ảo não , "Vợ à! Môn thống kê đều quên hết khác mấy! cũng như ai! Làm sao bây giờ? Nếu lại giúp em mời giáo sư tới đây?"

      "Vậy sao? Là như vậy sao?" Đồng Thiên Ái vươn tay, thanh vặn nâng lỗ tai của .

      " rốt cuộc có thể hay ! Em thời gian đùa với ! nhất định phải thay em mời giáo sư đẹp trai đẹp trai dạy em! Hừ! Em ngày ngày để cho thầy  dạy em! Có thể vừa học vừa dưỡng mắt!"

      Dè đặt mỗi ngày nhìn gương mặt, đúng là hỏng hết thẩm mỹ!

      Tần Tấn Dương lập tức nghiem túc, tốc độ kinh người,dịu dàng cầm tay , vội vàng , "Vợ à sai rồi! dám nữa! Em tha thứ cho !"

      là muốn chết a! cư nhiên bây giờ cũng đoán được lời dối của !

      Xem ra. . . . . . Cuộc sống sau này càng thêm khó qua. . . . . .cuộc hành trình lấy vợ của sao lại khó khăn như vậy. . . . . .

      "A! Như vậy cái này có thể hay nha!" Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, cao nhìn xuống  nhìn . Thuận tiện lay lay bài thi trong tay mình, khinh thường hừ lạnh.

      Tần Tấn Dương liền tranh thủ lấy bài thi xuống, chỉ vào bài thi này dõng dạc , " a! Những đề mục này đều làm được! Chỗ nào em làm được ? dạy em!"

      "A! Bây giờ biết à? Đột nhiên mất trí nhớ lại nữa à?" Trong lòng có chút buồn cười với hành động của nhưng vẫn làm bộ tức giận.

      Tần Tấn Dương hắc hắc cười khan hai tiếng, duy trì trầm mặc.

      " đều có thể! Đem toàn bộ đề mục làm lần! Dù là đề mục cũng ghi quá trình tính toán!" Đồng Thiên Ái lười biếng  gẩy gẩy móng tay, có chút thú vị .

      "! Mau làm!" duỗi ra ngón tay, gật cái.

      "Được được được! lập tức làm! Lập tức làm!" Tần Tấn Dương nhận được lệnh, vội vàng lấy bút lông đen trong ống bút ra, quét tới phấn bút gấp sách.

      Đồng Thiên Ái hài lòng nhìn , đột nhiên cảm thấy bộ dáng này của cực kỳ đáng !

      Ngày qua rất tốt . . . . . .

      ra gả cho , sau đó ngày ngày chèn ép cũng là ý tưởng tồi nha. . . . . .




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :