1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 261: Ngươi mà trở về
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi2996
      Đài Bắc.

      Biệt thự Tần gia.

      Sáng sớm, trong biệt thự lở trời lở đất.

      "Ghét! Quan Nghị ! ở đây làm cái gì !" Du Ty Kỳ kêu la chạy xuống lầu .

      Quan Nghị cười, dụ dỗ tới bên cạnh mình, "Kỳ Kỳ tới đây! Cái này là cố ý làm !" tay của cầm mâm bánh ngọt, nhưng những thứ bánh ngọt kia lại đen kịt.

      Liếc mắt nhìn cũng biết, cắn cái, ăn vào, có vị kinh khủng đến cỡ nào!

      Du Ty Kỳ ồn ào, "Em cần! Quan Nghị là xấu! Sáng sớm bắt em dậy sớm thôi, lại còn để cho em ăn cái gì đó khó ăn đến thế này! Cái này độc chết em đấy!"

      "Cái gì ! Đây là làm bánh ngọt tình cho em đó á!" Quan Nghị nhíu mày, cũng là nghiêm túc kêu la.

      Nhưng là ở đáy mắt , tràn đầy ý cười.

      Du Ty Kỳ nhìn thấy về phía mình , liền vội vàng xoay người, hướng lầu chạy , vừa chạy vừa gọi, " nên tới á! Em ăn! Quan Nghị là đại ngu ngốc!"

      "Em dạy cho nhiều lần như vậy rồi, vẫn còn làm ra món khó ăn như vậy!"

      Vừa lúc đó, Tần Tấn Dương mặc chỉnh tề, xuống lầu. Chạm mặt Du Ty Kỳ, ngẩng đầu nhìn thấy Quan Nghị ở đầu cầu thang, biểu tình mặt bọn họ, để cho mình đột nhiên cảm thấy đau lòng.

      Hai mươi ngày rồi. . . . . . Thủy chung có tin tức của Đồng Thiên Ái. . . . . .

      Du Ty Kỳ vội vàng trốn sau lưng Tần Tấn Dương, làm nũng , "Tần ca ca! Quan Nghị ấy nghĩ cầm bánh bích quy đen kịt độc chết em! Em đáng thương !"

      "Chớ lung tung!" Quan Nghị sải bước vọt lên, đưa tay nắm lấy trốn ở sau lưng Tần Tấn Dương.

      "Cái gì ! Quá cực kì khó ăn mà!" thuận theo, tiếp tục kêu la.

      Quan Nghị ôm vào trong ngực, nhíu mày, "Em coi như ăn, vậy em nhìn xem cũng được ! Em phải biết để làm cái này phải bỏ ra buổi sáng mới làm được sao?"

      "Được rồi! Vậy xác định như thế nhá!" Du Ty Kỳ liếc nhìn, lần nữa kêu to ra tiếng, "Nhưng nhìn qua cũng rất khó coi !"

      "Em. . . . . ."

      "Vốn là vậy mà!"

      Tần Tấn Dương nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc của bọn họ, trầm mặc xuống lầu. (Ha.chi: 2 người làm tủi thân quá)

      Những ngày có Đồng Thiên Ái. . . . . . Chỉ là đơn. . . . . .

      chút cảm giác vui vẻ . . . . . .

      Du Ty Kỳ nhìn thấy Tần Tấn Dương rời , muốn mở miệng hỏi nơi nào. Nhưng ở bên cạnh, Quan Nghị ở bên tai giọng , " nên quấy rầy ! Để cho tới nơi muốn !"

      Du Ty Kỳ nhìn bóng lưng đơn của rời , yên tâm hỏi, "Tần ca ca tìm được chị Thiên sao?"

      "!" Quan Nghị chút nghĩ ngợi, trực tiếp .

      Ra cửa, mới phát khí trời trầm, hơn nữa mưa rơi lác đác.

      Tần Tấn Dương mở xe ra, bâng quơ ở đầu đường Đài Bắc lái vòng vòng.

      tay cầm tay lái, cái tay chống đầu, mưa vẫn tạnh, đem nước kính xe gạt nhưng trong lòng của mưa vẫn thủy chung rơi xuống.

      Thiên Ái. . . . . .

      Em thực còn ở cái thế giới này à. . . . . .

      Nếu như ở đây. . . . . . Tại sao em vẫn xuất . . . . . .

      Nhắm mắt lại trong nháy mắt, cố gắng nhớ lại dung mạo của . Nhưng phát , thế nào cũng nhớ nổi! Bộ dáng của , chỉ còn lại hình dáng nhàn nhạt, phiền muộn ở trong lòng.

      Trong giây lát phát , cư nhiên mình ngay cả hình của cũng có!

      Tần Tấn Dương lái xe, đột nhiên đánh tay lái, hướng nhi viện Nhân Ái mà .

      Mặc dù trước trở lại vài lần, mỗi lần Từ viện trưởng hỏi Đồng Thiên Ái, chỉ là tùy tiện viện cớ, phải có chuyện bận, bị phái ra nước ngoài!

      Chỉ có tự mình biết, thời điểm dối, bứt lên nụ cười là bất đắc dĩ cùng tối nghĩa cỡ nào.

      Qua hơn giờ, xe tới nhi viện Nhân Ái Đài Bắc.

      Tần Tấn Dương vội vàng đem xe dừng hẳn, tắt máy. Mở cửa xe, ra khỏi xe.

      Mưa vẫn còn rơi, giọt giọt tí tách rơi xuống. Hóa thành đường dài rơi xuống đất, biến thành từng cái điểm , giống như là ưu sầu của tan được.

      có tránh , híp con mắt chạy tới phòng làm việc.

      "Tần tiên sinh! Hôm nay viện trưởng có ở đây. Ah! Bà ấy mang mấy bé kiểm tra sức khỏe rồi !" Nữ tu sĩ nhìn thấy đến, tốt bụng .

      Tần Tấn Dương gật đầu cái, trầm giọng , "Biết! Cám ơn ! Tôi chỉ là muốn tới nơi này lấy tấm hình!"

      "Hình?" Nữ tu sĩ có chút khốn đốn.

      Tần Tấn Dương gì thêm, vào phòng làm việc.

      Cơ hồ là xông về mấy cái hình treo vách tường, đó nhưng tấm hình cũng ố vàng.

      Trong hình Đồng Thiên Ái, mặc cái màu trắng quần tím dài, bị đám vây quanh. cười rất rực rỡ, mắt thành đường cong, gương mặt hồn nhiên.

      Vẫn như lúc ban đầu, lần đầu tiên nhìn thấy hình đó, như cũ giống như thiên sứ.

      Tần Tấn Dương vươn tay, đem hình lấy xuống. Ngón tay cư nhiên run rẩy, ngay tiếp theo, rung động tim của .

      Ánh mắt của có chút chua xót, nhưng chỉ là ngơ ngác ra khỏi phòng.

      "Tần tiên sinh? . . . . . . Tần tiên sinh! . . . . . ." Sau lưng truyền tới giọng của nữ tu sĩ.

      Nhưng đầu cũng có trở về, hồn phách cứ như vậy thất lạc ra khỏi Nhi Viện. Đem hình cẩn thận từng li từng tí đặt ở trong túi tây trang trước ngực, giống như là đặt ở trong lòng của mình.

      Ngồi vào xe, tóc ướt rồi.

      Nước mưa theo lọn tóc, giọt lại giọt rơi xuống. Thế nhưng lại có lau, khởi động xe, hướng nơi khác tới.

      Mà bên tai của , vang lên lời ngày đó.

      "Hôm nay là ngày hai mươi tám rồi, tháng sau ngày giỗ của mẹ, theo em cùng sao?"

      " a, tại sao , gặp mẹ mà."

      Đồng Thiên Ái. . . . . . xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . .

      tới trễ. . . . . . Tuy muộn. . . . . . Xin em tha thứ cho . . . . . .

      Chẳng lẽem biến mất là bởi vì giận thất hứa. . . . . .

      Em có thể hay đừng tức giận. . . . . . nguyện ý ở trước mộ của mẹ . . . . . . Chờ em trở về. . . . . .

      Có thể hay . . . . . . Tha thứ cho enh. . . . . .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 262: Kết thúc ( thượng )
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/viA3eXv.png" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/WvMOEU6.png" width="620" height="3000" />Nam nhi dễ rơi lệ, nhưng nào có ai biết, phải thể, chỉ là chưa tới lúc thương tâm mà thôi. . . . . .

      Chỉ là cảm thấy khóe miệng mình, có mùi vị mằn mặn, mùi vị khổ sở.

      Nước mưa, hay là nước mắt?

      Phân . . . . . . Cũng sớm phân . . . . . .

      Tần Tấn Dương nhắm hai mắt lại, để mặc cho chính mình khắc hành động mềm yếu.

      "Chàng trai trẻ! Trời mưa! Làm sao cậu lại mang theo ô?" Giọng nam có chút già nua vang lên.

      Tần Tấn Dương cảm thấy có người che dù thay , nhưng nháy mắt nghe được thanh cũng có mở mắt. vô lực nhìn người tới, chỉ biết phải là Thiên Ái. . . . . .

      "Cám ơn bác! Con chờ người! cần ô đâu! cần!" thanh của , rất , đến cơ hồ là lầm bầm.

      thanh có chút cảm khái, thở dài , "Ai! Người trẻ tuổi bây giờ là kỳ quái! Thời gian trước cũng có , bé cũng chờ người, cũng là đợi cả ngày!"

      "Hôm nay cư nhiên lại là chàng trai, trời mưa vẫn còn chờ!"

      " khó hiểu . . . . . ."

      thanh xa dần, dần dần tiêu tán.

      Tần Tấn Dương nghe được tự lẩm bẩm, lộ ra nụ cười khổ.

      xin lỗi . . . . . . Thiên Ái. . . . . . Làm cho em phải đợi ngày nhưng. . . . . . gặp được . . . . . .

      tại. . . . . . Đến lượt chờ em. . . . . .

      Nhưng em có thể hay cho enh biết. . . . . . phải đợi bao lâu mới có thể gặp em. . . . . . Thiên Ái. . . . . .

      biết qua bao lâu, cực kỳ lâu.

      Lâu đến nỗi cảm thấy toàn thân như đóng băng, động cũng nhúc nhích được, cả người lạnh như băng.

      Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, dần dần tới gần .

      Lần này, như cũ có mở mắt. Cảm thấy nước mưa hề rơi vào người nữa, bứt lên nụ cười bất đắt dĩ , "Bác cần thay con che mưa! Con chỉ là ở nơi này chờ người! cần che mưa!"

      Nhưng có người trả lời.

      Tần Tấn Dương nhíu mày cái, trong mũi ngửi được mùi hương quen thuộc.

      mặt lại có nước rơi xuống, nhưng lại mang theo chút hơi ấm.

      Chợt mở mắt ra, ánh mắt chống lại người ở trước mắt, con ngươi nhanh chóng mở to. Mắt tràn đầy kích động, kinh ngạc. Mà ở đáy mắt của , toàn thế giới đều chỉ có người trước mắt.

      Đồng Thiên Ái thân áo đen, che dù, cúi đầu nhìn .

      Nụ cười gương mặt vẫn giống như trước, rực rỡ như vậy, nhưng mà mặt là nước mắt.

      "Em trở về!" giọng .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 263: Kết thúc ( hạ )
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/5ai6wpt.png" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/3XpVdv0.png" width="620" height="3000" />Đồng Thiên Ái ôm lấy chặt, giống nhau khẽ cười , "Em cũng rất muốn ăn cơm, nhưng mà lại ngủ thiếp , thể ăn cơm!"

      Sau khi tỉnh lại, đoạn thời gian rất dài cũng có hơi sức mà đúng dậy vận động.

      trai , đó là bởi vì thể lực tiêu hao quá nhiều.

      Ngay lúc tỉnh lại lòng muốn tìm , nhưng trai của cho phép. Huống chi, thân thể của cũng cho phép.

      cố gắng điều dưởng tốt cơ thể,sau đó trai đem tin tức của cho biết.Sau khi biết được mọi chuyện từ Italy máy bay về Đài Bắc.

      Tìm Quan Nghị. . . . . . Nhưng ta có ở công ty. . . . . .

      cứ tìm. . . . . . Giống như kẻ điên. . . . . .

      Thời điểm bất đắc dĩ. . . . . . Nhi Viện. . . . . . Ngay sau đó tiếp tục tìm. . . . . . Nghĩ tới tới chỗ của mẹ. . . . . .

      Rốt cuộc. . . . . . khô nghĩ lại thấy ở đây. . . . . .

      may là. . . . . . Tìm được . . . . . .

      "Ngủ thiếp ?" Tần Tấn Dương kinh ngạc hỏi.

      càng muốn biết trong khoảng thời gian này rốt cuộc nơi nào, làm sao ngủ thiếp ? bây giờ, nhìn qua cùng trước đó có chút bất đồng, nhưng ra là nơi nào bất đồng!

      Nhưng là, chỉ cần là Đồng Thiên Ái, vô luận biến thành hình dáng gì, đều quan tâm!

      Đồng Thiên Ái gật đầu cái, giọng , "Đúng a! Em ngủ thiếp ! Hơn nữa ngủ lâu!"

      Biết trong lòng quan tâm, nhàn nhạt giải thích, "Chuyện quá phức tạp! Trong lúc nhất thời ràng! Chờ tới lúc, em từ từ cho !"

      "Tốt!" hề chấp nhất nữa, nghĩ tới chính mình trở lại bên cạnh, đây chính là chuyện tình mỹ mãn.

      Buông lỏng ra, cúi đầu, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng . Đôi tay nâng mặt của lên, giống như là cầm trân bảo, cười cúi đầu, liền muốn hôn lên môi của .

      "Hôn em cái! Sau này em là của đấy! Nơi nào đều cho !"

      Đồng Thiên Ái mỉm cười, từ từ nhắm hai mắt lại, chờ đợi hôn.

      Nụ hôn của , nguyện ý tiếp nhận.

      Môi của đụng môi của sau lưng lại đột nhiên có người vô cùng sát phong cảnh hô tiếng, "Tiểu.. tiểu thư!"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Tần Tấn Dương nhíu mày, xoay người muốn tìm người đột nhiên mở miệng chuyện. Tầm mắt vừa chạm đến người tới, trong lòng càng thêm khốn hoặc.(Ha.chi: Mình muốn bắn tên kia-.-)

      Tiểu tiểu thư? gọi người nào? Thiên Ái sao?

      xảy ra chuyện gì?

      Giữa bọn họ có quan hệ như thế nào? Ở trong đoạn thời gian biến mất này, trải qua như thế nào?

      Người đàn ông ở trước mắt, thân áo đen, mà quanh mình tản phát hơi thở có chút khát máu.

      phải chưa từng gặp qua người trong hắc đạo, nhưng người này mang lại cho cảm giác máu lạnh, quá cường liệt.

      khẩn trương đưa tay đem Đồng Thiên ôm vào trong ngực, ngưng mắt, lạnh lùng quát , " là ai! muốn làm cái gì!"

      " có gì đâu! phải lo lắng ! làm gì chúng ta!" Đồng Thiên Ái vòng tay qua hông của , nhàng vỗ vỗ lưng của , muốn trấn an .

      cười, đưa mắt hướng tới người đàn ông áo đen, mở miệng hỏi, " Thụ! Chuyện gì!"

      Người đàn ông đứng ở trước mặt bọn họ, vô cùng cung kính cúi đầu, trầm giọng , "Tiểu tiểu thư! Điện hạ tới quốc! Ngài ấy muốn thuộc hạ mang tiểu tiểu thư cùng với Tần thiếu gia, tại lập tức bay quốc!"

      " hai quốc làm cái gì?" Đồng Thiên Ái nhăn mày, tò mò hỏi .

      Cái trai hắc đạo kia, có phải là muốn ép buộc gia gia Tần Tấn Dương, muốn ông ta đồng ý cho Tần Tấn Dương cưới ! tốt! Nếu Tần gia gia đáp ứng, hai có thể hay động thủ!

      Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Tần Tấn Dương, kéo tay của qua, chạy về phía trước, "Tấn Dương! Chúng ta nhanh quốc! Em sợ hai buộc gia gia phải đồng ý để chúng ta ở chung chỗ!"

      "Đến lúc đó ấy động thủ, hậu quả ai ngăn nổi!"

      " cần!" Tần Tấn Dương kéo lại, ở trong lúc khẩn trương, thản nhiên , "Ông nội tiếp nhận em!"

      Này nhất định là ma lực của . . . . . .

      "Cái gì?" Đồng Thiên Ái dám tin trợn to hai mắt, giây kế tiếp lộ ra nụ cười to.

      chuyện, chỉ là mỉm cười gật đầu, khuôn mặt tuấn dịu dàng.

      Thụ đứng tại chỗ, kiên nhẫn chờ, trầm giọng , "Tiểu thư! Tần thiếu gia! Điện hạ vẫn còn ở quốc chờ hai vị! Chúng ta có thể lên đường ?"

      Tần Tấn Dương nghe được tiếng"Tiểu thư", hiếu kỳ trong lòng càng thêm ngăn nỗi.

      Nghĩ đến trước đó, mình từng điều tra qua tư liệu của , mẹ chết bởi tai nạn xe cộ, cha , cha của nhưng ra là nhân vật khó lường như vậy?

      Người đứng đầu hắc đạo sao? phải chứ?

      Nghiêng đầu sang chỗ khác, giọng hỏi, "Bà xã! Em phải giống như trong phim truyền hình, cái nữ chính gì đó có thân thế bí chứ?" Nhưng nhìn tình hình này, cùng suy đoán của mình có sai lệch nhiều!

      Đồng Thiên Ái cũng tựa đầu lại gần bên lỗ tai , , " lát nữa cho biết!"

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương gật đầu cái, mong đợi.

      đứng thẳng người, hướng Thụ nhàng , "Thụ! lái xe trước, tôi ngồi xe Tấn Dương theo phía sau !"

      Chỗ trực thăng đáp cách nơi này vẫn còn rất xa!

      "Dạ! Tiểu tiểu thư!" Thụ hai tay khoanh ở trước ngực,chào cái, lúc này mới xoay người rời .

      Đồng Thiên Ái nắm tay Tần Tấn Dương, cùng sóng vai mà đứng. Quay đầu, nhìn người phụ nữ trong hình, ngay sau đó nâng lên nụ cười sáng lạn, lộ ra vẻ hạnh phúc.

      "Mẹ! Thiên Ái gặp ba! Tựa như mẹ ! Ba rất thích Thiên Ái!"

      "Mẹ. . . . . . có lừa gạt Thiên Ái. . . . . ."

      "Hơn nữa! Ba còn rất đẹp trai!"

      "Mẹ người biết ? Thiên Ái cảm thấy rất hạnh phúc!"

      "Cám ơn mẹ! Cám ơn ba!"

      "Thiên Ái có quá nhiều! Thiên Ái hai người!"

      ở trong lòng nhàng nhớ tới, cảm thấy có chút chua xót, cũng là hạnh phúc cùng chua xót.

      Tần Tấn Dương nắm tay của , hướng về phía người phụ nữ trong hình ngưng trọng cam kết, "Mẹ! Về sau con rời Thiên Ái! Mẹ yên tâm! Con nhất định cho Thiên Ái hạnh phúc!"

      "Mẹ? Em đồng ý gả cho lúc nào?" Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, sẵng giọng hỏi.

      Tử biến thái! là giỏi tìm thời cơ! còn chưa có đồng ý !

      Tần Tấn Dương sửng sốt chút, ngay sau đó dịu dàng , "Sao? tại lấy chồng cũng được rồi! trai của em phải ở nước sao?"

      Nụ cười của , tràn đầy gian trá.

      Nghe đến cái này, Đồng Thiên Ái trong đầu chợt có chủ ý xấu, đôi tay cầm gương mặt tuấn tú của , hét lên, "Ông xã! Chúng ta bỏ trốn !"

      Mới cần làm những thứ nghi thức kia! Cái gì tiệc tùng xa hoa! Những thứ kia phô trương làm cho mình chịu nổi !

      Nghĩ tới cái trai đó thương mình quá độ, cũng có chút bất đắc dĩ!

      Tựa hồ là hơn hai mươi mấy năm, bỏ lỡ thương , lần nữa cho !

      Cám ơn. . . . . . trai. . . . . . Cám ơn. . . . . . Ba. . . . . .

      "Bỏ trốn?" Tần Tấn Dương nhớ tới cái gì đó, đột nhiên toét miệng cười. ngây ngốc cười, còn đắm chìm ở trong lời của . cư nhiên gọi mình là"Ông xã"! Hắc hắc!

      giây kế tiếp, gật đầu phụ họa, "Tốt! Chúng ta bỏ trốn ! Bà xã muốn nơi nào?"

      "Trước Mĩ. . . . . . Sau đó Madrid. . . . . . Tiếp Milan. . . . . ."

      "Chúng ta vòng quanh thế giới có được hay ?"

      "Chính là để cho bọn họ tìm ra chúng ta, như thế nào?"

      Trong mắt của , lóe ra tia xảo trá.

      Tần Tấn Dương cũng là cưng chiều cười, đưa tay vuốt vuốt mái tóc bay tán loạn của , lúc này mới phát giác vốn là mưa rơi tí tách, bất tri bất giác ngừng.

      "Tốt! Vậy chúng ta liền bỏ trốn !"

      xong, dắt tay của , hướng công viên tưởng niệm chạy như điên.

      Phía sau truyền đến tiếng bước chân, mau lẹ xoay người, chỉ nhìn thấy bóng lưng hai người bọn họ rời .

      Cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tư Đồ Hoàng Quốc.

      "Điện hạ! Tiểu tiểu thư cùng Tần thiếu gia bỏ chạy rồi!"

      "Bọn họ bỏ ?"

      "Dạ!"

      "Thôi! Ngươi trước bay tới quốc! Để bọn họ vui đùa chút !"

      Điện thoại bị cắt đứt, cầm điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Gương mặt cứng ngắc, có bất kỳ tâm tình gì. Nhưng ở đáy mắt của , lại lóe lên dung nhan khác, đột nhiên lộ ra nụ cười.

      Ngay sau đó, nụ cười bao giờ ngừng nữa.

      Bước chân , tiếp tục về phía trước, về phía quốc.

      Bầu trời bao la u ám, bắt đầu trong rồi, xanh thẳm mảnh trời.7



      (Ha.chi: hố hố xong rồi !!!
      <img class="alignnone" alt="" src="https://i.imgur.com/17Rgf3Z.gif" width="70" height="81" />


      Yun :
      <img class="alignnone" alt="" src="https://i.imgur.com/j4lcD8W.gif" width="105" height="80" /> Còn Pn nữa Chip ui


      Ha.chi : 
      <img class="alignnone" alt="" src="https://i.imgur.com/gGIyNhL.gif" width="88" height="70" />)



       

      Hoàn chính văn

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên ngoại: Đơn giản chỉ là hạnh phúc.
      Beta :Ha.chi 2996
      Nửa năm sau.

      Đài Bắc.

      Biệt thự Tần gia.

      Trong thời gian nửa năm này, cơ hồ chỉ có thể là thoáng cái qua. Thậm chí cũng làm cho người ta , qua mùa đông, lại qua mùa xuân, đón chào mùa hạ.

      Lúc này, trong phòng bếp biệt thự, thân ảnh đáng mặc bộ quần áo màu hồng, nướng bánh ngọt.

      mái tóc xoăn xinh đẹp, mềm mại giống như em bé ôm lấy gương mặt. Môi của , khẽ nâng lên. Động tác quen thuộc, trong miệng khẽ ngâm nga ca khúc du dương, có thể nhận thấy tâm tình giờ phút này vui vẻ cỡ nào.

      Ở cửa phòng bếp, thân ảnh cao lớn, nghiêm trang.

      khuôn mặt có những nét mềm mại vạn phần mê người.

      Đôi tay vòng quanh ngực, ngơ ngác ngăm nhìn hình ảnh trước mắt, tựa như chỉ cần nhìn như vậy cảm thấy thỏa mãn vô hạn.

      Hạnh phúc vốn chính là chuyện cực kỳ đơn giản, người, đồng thời người đó cũng mình sâu đậm. , đây chính là loại hạnh phúc a!

      “Tinh~” tiếng, lò nướng tự động ngắt nguồn điện.

      đem bao tay dầy đeo vào tay, mở lò nướng ra, cẩn thận từng li từng tí bưng khay ra. Nhìn những chiếc bánh cookie màu hồng thẫm hoàn mỹ, vui vẻ dẩu môi lên.

      Vội vàng xoay người, muốn mang mỹ vị mới ra lò cho người kia nếm thử chút.

      Xoay người cái, ánh mắt của nhìn thấy thân ảnh người đàn ông tựa ở cửa bếp. Nhất thời có chút xấu hổ cùng với ngọt ngào.

      Đôi mắt của Du Ty Kỳ vì trừng người nào đó mà to, tròn hơn, ánh mắt sáng lên, làm bộ như tức giận mà hét lên: “Ghét, Quan Nghị ! Lúc nào cũng vậy lên tiếng gì cả, muốn hù chết em sao?”

      Mặc dù là lời trách cứ nhưng lại nghe ra chút oán trách trong giọng .

      nào dám!”. Quan Nghị cười to, tới bên cạnh .

      Cánh tay dài vươn ra theo thói quen mà ôm lấy bờ vai , hướng đại sảnh tới. Vừa vừa cười mê hoặc : “Kỳ Kỳ, tay nghề làm bánh ngọt càng ngày càng tốt lên nha!”

      xong, tay cầm lên cái bánh bích quy, sợ nóng cho vào trong miệng.

      “Cận thận nóng! Mới vừa làm xong đấy!” Du Ty Kỳ nhàng .

      Thiệt là! Người lớn như vậy, thế nào còn nghiêm chỉnh, giống như trẻ con! Tất cả mọi người đều là trẻ con, bây giờ nhìn lại mới là trẻ con!

      Cũng khó trách ! Cái khuôn mặt con nít, xác thực như trẻ con!

      Quan Nghị lắc đầu cái, hài lòng : “ nóng! Mùi vị thơm! Ngon!”

      Lúc chuyện, ôm tới đại sảnh.

      Hai người ríu rít ngồi ở ghế salon, Quan Nghị nghiêng đầu sang nhìn Du Ty Kỳ ở bên cạnh, đột nhiên nghiêm túc : “Kỳ Kỳ có nghĩ đến mở cửa hàng ?”

      “Dạ? Mở cửa hàng bánh ngọt?” Du Ty Kỳ nghi ngờ nhìn : “ có ! Kỳ Kỳ vừa bắt đầu liền cùng mẹ làm chơi!”

      suy nghĩ lát, mỉm cười : “Chỉ là em nghĩ làm tốt!”

      Quan Nghị nhận lấy cái khay từ trong tay , đặt ở bàn trà.

      Cánh tay ôm chầm lấy bả vai , khiến hai người thoải mái nằm salon, đầu của gối lên bờ vai . “ ra , thấy tay nghề của Kỳ Kỳ tốt như vậy, nếu mở cửa hang bánh ngọt nhất định đông khách.”

      “Ngẫm lại xem, khiến toàn thế giới…….” Quan Nghị ngừng chút rồi tiếp tục , “Cái đó phạm vi quá lớn! Vậy hãy để cho toàn bộ người Đài Bắc có thể nếm hương vị bánh ngọt do Kỳ Kỳ làm, có được hay ?”

      “Khiến mọi người cảm nhận được hương vị của hạnh phúc.”

      Du Ty Kỳ nghiêng đầu sang chỗ khác, trợn to hai mắt, nhưng có chút động lòng “Hương vị hạnh phúc?”

      Hạnh phúc, lúc nào có hương vị? Cách này kỳ quái . Nhưng là cái chủ ý này tệ nha! Khiến cho mọi người ở Đài Bắc, ai cũng có thể nếm được hương vị bánh ngọt làm .

      Quan Nghị nghiêng đầu, nhìn về phía người ở bên cạnh cười : “ Đúng a, Hương vị của hạnh phúc, Kỳ Kỳ trong bánh ngọt, để cho mọi người có thể cảm nhận được hạnh phúc.”

      “……………..”

      Du Ty Kỳ nghe thấy thế, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy đôi mắt mang theo thâm tình trong đó.

      liền thấy hai má nóng bừng. Nhất thời cư nhiên biết nên gì, liền gối đầu lên bả vai , vùi mình vào trong lòng .

      Ai ai ai! Tại sao vậy chứ? hơi tí là đỏ mặt. Như vậy được .

      Thanh của Quan Nghị từ bên bay tới, thanh trầm thấp, dễ nghe “Như thế nào đây?Kỳ Kỳ? Nếu em thích ngày mai chúng ta đến cửa hàng sang trọng nhất Đài Bắc mua lại, sau đó chúng ta mở cửa hàng bánh ngọt.” (Ha.chi: O.0)

      Thứ nhất, tay nghề của xác thực tệ, thứ hai là hy vọng có thể tự lập, có mục tiêu, thay đổi càng thêm hoàn hảo.

      Phương pháp , để trải nghiệm cuộc sống.

      “Rất tốt.” Du Ty Kỳ giận dỗi mà kêu lên tiếng, bĩu môi : “Được rồi, em thích , Tất cả đều nghe theo ! Khiến cho mọi người ở Đài Bắc nếm được bánh ngọt Kỳ Kỳ làm.”

      “Để cho mọi người cảm nhận hương vị hạnh phúc.”

      Tay Quan Nghị nhàng vỗ vỗ cái đầu của , khóe môi khẽ nhấc lên, “A, Tấn Dương cùng Đồng Thiên Ái vừa hơn nửa năm, bon họ chơi vui sướng nha.”

      bội phục hai người bọn họ lại có thể khắp thế giới.

      Nhưng bội phục nhất vẫn là tiểu nữ nhi đó, thân phận của làm cho người ta giật mình.

      Gia tộc Italy Kaden xác thực làm cho người ta giật mình.

      Du Ty Kỳ đột nhiên hét to tiếng, cúi đầu ảo não : “Quan Nghị, Kỳ Kỳ quên cho . Ngày hôm qua chị quí gửi thư cho em, chị ấy hôm nay cùng Tần ca ca đến Đài Bắc.”

      “Cái gì” Lần này đến lượt Quan Nghị dám tin hai mắt trợn to, giật mình hỏi

      “ Bọn họ hôm nay về Đài Bắc?”

      Chuyện gì đây . trở về Quốc, trở về Italy, tự nhiên lại bay tới Đài Bắc?

      Đem công ty ném cho , hai ngươi cư nhiên du lịch khắp nơi.

      Du Ty Kỳ lè lưỡi cái, nghịch ngợm : “A? biết máy bay cua Tần ca ca mấy giờ đến nơi? lâu gặp . Bọn họ có nhớ mình hay ?”

      là quá lâu.”

      Thoáng cái nửa năm ròng rã trôi qua.

      Bắt đầu hoài niệm rồi sao….

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên ngoại 2 : Chỉ là ảo giác.
      Beta : Ha.chi
      Sân bay Đài Bắc.

      Đại sảnh ngập tràn trong ánh sáng rực rỡ, hành khách tới lui, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua những bức tường thủy tinh phủ xuống mặt đất, cứ như vậy tùy ý chiếu xuống. Ánh sáng rơi lên khuôn mặt tạo nên những nét sinh động.

      Trong lối của khách quý thoáng lên thân ảnh của nam nữ, hấp dẫn chú ý của những người xung quanh.

      Người đàn ông mặc tây trang màu đen, hai hang lông màu như lưỡi kiếm, sống mũi thẳng tuấn. Mà hai mắt cũng thâm thúy đáy nhưng lúc này đây lại phát ra những tia dịu dàng.

      Nhưng ở xung quanh có chút say đắm ở cái phần dịu dàng kia, bất tri bất giác nhìn ngây dại.

      Người đàn ông mặc tây trang đen nắm tay .

      mặc chiếc váy đơn giản in hình nhiều loài hoa dài tới bắp chân bóng loáng.

      đầu đội chiếc nón cỏ nhiệt đới của Hawaii, có thể đoán được bọn họ đến từ đâu.

      Nón cỏ, tóc đen huyền mềm mại buông xõa lay động trước ngực. Có lẽ ánh nắng là nguyên nhân khiến cho cả người như phát ra những tia sáng. Diện mạo của thể là tuyệt sắc, xuất chúng. So với người đàn ông bên cạnh có chút thua kém. Nhưng khi cười làm cho người ta có cảm giác vô cùng ấm áp, thân thiết.

      Giống như có đạo lực để cho trong nháy mắt trở nên sáng chói, chói mắt trong dứt.

      Bọn họ dắt tay nhau, thính thoảng lại liếc nhìn nhau cái, nụ cười của họ tràn ngập ngọt ngào, hạnh phúc.

      xuất của hai người như cảnh đẹp trái ngược với sân bay nhộn nhịp, ồn ã. Hai người họ giống như bức tranh, trong nháy mắt đọng lại ở lòng người vẻ đẹp cùng với cảm động.

      “Tử biến thái! Tại sao nhiều phụ nữa đều nhìn ?”
      Đột nhiên ở bên cạnh người đàn ông giọng .

      Thiệt là, tại sao tới chỗ nào cũng xảy ra tình huống như thế. rất đẹp trai sao? rất hấp dẫn phụ nữ sao? Tại sao đều phát ra.

      Người đàn ôn nhíu mày cái cũng vẫn đẹp trai như cũ, nghiêng đầu nhìn “vị hôn thê” khuôn mặt nở ra nụ cười vô tội .

      “ Bà xã, làm gì nha, tin em tùy tiện kéo người lại hỏi thử xem. Còn có chuyện, em yên tâm, ngay cả ánh mắt cũng liếc về phía bọn họ.”

      xong với bộ dạng trẻ con muốn tranh công.

      sai, hai người này phải ai khác chính là hai người nửa năm trước du lịch vòng quanh thế giới Tần Tấn Dương cùng Đồng Thiên Ái.

      Ngay lập tức sau khi đề nghị “bỏ trốn” hai người du lịch qua nhiều quốc gia. Nước Mỹ, Đan Mạch, Thụy Điển, Australia từng nơi , mà bây giờ bọn họ vừa trở về từ Hawaii.

      Tại sao lại nghĩ tới đột nhiên trở lại đây?

      Đó là bởi vì vị hắc đạo công chúa nào đó cảm thấy những ngày như vậy trôi qua quá nhàm chán, có ý tứ, đột nhiên có ý nghĩ kỳ lạ quyết định trở lại, thuận tiện quậy phá Quan đại thư ký cùng với vị em đáng kia.

      Đồng Thiên thích lời đùa của , nhịn được nghiêng đầu trừng mắt nhìn cái. Nụ cười khuôn mặt bởi vì ngọt ngào cùng với hạnh phúc càng thêm động lòng người.

      xem cái gì vậy?” Đột nhiên có bên cạnh sát phong cảnh kêu lên. Lúc chuyện quên hung hăng trợn mắt nhìn Đồng Thiên Ái cái.

      Người đàn ôn bên cạnh hiển nhiên là bạn trai của vội vàng đỏ mặt kêu lên: “Ai da, chút, chút, cái gì cũng nhìn a, có nhìn.”

      “Vậy còn ?” ôm cánh tay của sải bước xa.
      Tần Tấn Dương nhìn dáng vẻ hai người bọn họ rời , chợt nhíu chân mày, buồn bã nghiêng đầu nhìn Đồng Thiên Ái ở bên, trong ánh mắt tích tụ khá nhiều bất mãn.

      “Bà xã, có người nhìn lén em.” lầu bầu câu.

      Cái gì a. Lại có người đàn ông can đảm dám nhìn trộm bà xã của .
      Đồng Thiên Ái lộ ra nụ cười dịu dàng nhưng nụ cười này lại làm Tần Tấn Dương cảm thấy tia lạnh lẽo. biết vì sao , kể từ sau khi phát ra thân phận của mình, luôn làm cho người ta cảm thấy được phần khí chất hắc đạo đặc thù.

      Ai, bản tính của con người bắt đầu bộc lộ.

      có ý kiến gì ? Nhiều như vậy chú ý đến thể có người đàn ông nhìn em sao?” thờ ơ với khuôn mặt thú vị.

      Mỗi ngày đấu võ mồm cũng là niềm thú vị. Nếu cái cuộc sống này là quá nhàm chán.

      Tần Tấn Dương cúi gằm đầu bất đắc dĩ : “ có ý kiến. có ý kiến.”

      nào dám có ý kiến. Thiệt là, nếu chọc cho vui, chỉ cần cuộc điện thoại có phi cơ trực tiếp bay tới đón , sau đó tránh ở trong vườn Đại Trang sống chết cho vào.

      nhất định là vị hôn phu bi thảm nhất thế giới.

      “Tốt lắm, mau, em muốn xem Quan Nghị chút, còn có Kỳ Kỳ.” xong nở nụ cười gian trá.

      Tần Tấn Dương vô cùng thuận theo , biến thành “Cưng chiều thê nhất tộc”, nếu như có thể tuyệt đối thành lập cả xã đoàn hoàn toàn xứng đáng là trưởng xã.

      Hai người bên nhau vừa cười vừa . Đột nhiên, Đồng Thiên Ái nghiêng đầu sang chỗ khác, ở trong đám người lui tới nhìn thấy thân ảnh gầy quen thuộc.

      Bước chân của trong nháy mắt ngừng lại.

      “Bà xã? Sao vậy?” Tần Tấn Dương phối hợp đồng thời với cũng dừng bước, nghiêng đầu sang chỗ khác tò mò hỏi.

      Đồng Thiên Ái cũng vội vàng tìm thân ảnh mới vừa chợt thoáng qua trong đám người, tầm mắt xốc xếch quét qua bốn phía, phát mình làm sao cũng tìm được, chỉ là ảo giác thôi sao?

      YY………….. Là người đó sao………..

      Đột nhiên biến mất ………… người đó đâu………. Mới vừa rồi là người đó sao……

      Tần Tấn Dương thấy có chút hoảng hốt yên tâm hỏi: “Bà xã? Có chuyện gì ?”

      sao, dường như nhìn thấy người quen nhưng tìm lại thấy, Chẳng lẽ mắt của em có vấn đề sao?” Đồng Thiên Ái nhăn đầu lông mày bất đắc dĩ .

      thở phào nhõm dịu dàng cười : “Đoán chừng là quá mệt mỏi. Nhanh về nhà nghỉ ngơi thôi.”

      “Dạ.” gật đầu cái còn dị nghịcó phản đối.

      Thân ảnh của hai người cuối cùng cũng biến mất ở trong đại sảnh, mà phía sau cây cột màu trắng đột nhiên thoáng cái nhân ảnh. ngơ ngác nhìn bóng lưng bọn họ rời , sau đó dứt khoát xoay người biến mất.

      ps: Là người nào đây ta!!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :