1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 256: Ý trời trêu ngươi.
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi


      Tần Tấn Dương nhìn thấy Du Ty Kỳ khóc, hiển nhiên là hốt hoảng.

      Nhưng trong tâm trí, lại nghĩ đến bộ dạng Đồng Thiên Ái khóc. tại ở nơi nào? Có phải hay lại núp ở chỗ nào len lén khóc thút thít? cho là cần sao?

      Nhưng cũng có chắc chắn!

      là kiên quyết như thế bay tới quốc! như , tin tưởng đối phương.

      Tần Tấn Dương đưa tay nhàng vỗ vỗ lưng Du Ty Kỳ, vừa ôm vào trong ngực, an ủi, "Đứa ngốc! Khóc cái gì đây? Biết chân tướng còn vui vẻ sao?"

      Cái người khi còn bé hôn , ở bên cả đời cũng rời , ra ở bên cạnh.

      Chỉ là, quỷ thần khiến xui, lại đem người kia coi là .

      " phải. . . . . . Tần ca ca. . . . . . phải là vui vẻ. . . . . ." Du Ty Kỳ ngừng tiếng khóc, thanh cũng là nghẹn ngào khàn khàn. áo não nhíu đôi mi thanh tú, dáng vẻ vạn phần ủy khuất.

      Đột nhiên, mím mím môi, tính tình trẻ con hét lên, "Nếu như mà em sớm biết người kia là Quan Nghị! Nếu như mà em sớm biết là ấy, như vậy em cũng hiểu lầm người đó là !"

      Nếu như vừa bắt đầu mà biết, như vậy cũng đồng ý đám hỏi!

      Nếu như vừa bắt đầu mà biết, như vậy cũng làm ra nhiều chuyện như vậy !

      Nếu như mới vừa bắt đầu mà biết, Thiên Ái cũng mất tích!

      Tại sao có thể như vậy. . . . . . Tại sao có thể như vậy. . . . . .

      Là ý trời trêu ngươi à. . . . . .

      Lại có thể hoang đường như vậy. . . . . .

      Tần Tấn Dương thở dài tiếng, cũng là khóc ra nước mắt, suy nghĩ chu đáo. khi còn bé lại thay đổi thích đeo bám với mình như thế, chỉ là bởi vì cái hiểu lầm đó. . . . . .

      Này, đúng là để cho khó có thể tiếp nhận!

      Vừa nghĩ tới bởi vì cái hiểu lầm đó, mà gặp phải đủ loại chuyện. ảo não vạn phần, tại sao ngay lập đó cũng hỏi Du Ty Kỳ chút, tại sao hỏi nguyên nhân chứ?

      tại. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Ngươi ở đâu. . . . . .

      " xin lỗi. . . . . . Tần ca ca. . . . . . xin lỗi. . . . . ." Du Ty Kỳ nỉ non tự , trong lòng đau khổ.

      Tần Tấn Dương lắc đầu cái, nụ cười mặt cũng là bất đắc dĩ, còn mang theo chút chua cay, nhàn nhạt cười , "Lại càn! Em xin lỗi cái gì đây? Em có lỗi gì với cả!"

      người nào sai. . . . . . Đây tất cả. . . . . . ai có lỗi. . . . . .

      Du Hạo Thiên thương con của mình, muốn cho thứ muốn, ông ấy là sai sao?

      Ông ấy sai!

      Gia gia của bận tâm danh dự hai nhà cùng với cam kết của bạn bè, cho nên ép Đồng Thiên Ái! Gia Gia sai rồi sao?

      Đứng ở lập trường của ông, ông cũng sai!

      Du Ty Kỳ cũng có sai!

      Như vậy đến tột cùng người sai là ai? Còn là. . . . . . Đây tất cả đều là ông trời an bài. . . . .

      "Tần ca ca! Chúng ta bây giờ gặp gia gia cùng cha! Bọn họ ở thư phòng lầu hai! Chúng ta bây giờ cần phải !" Du Ty Kỳ đưa tay bé ra, loạn xạ lau nước mắt mặt.

      Tần Tấn Dương gì, chỉ trầm mặc gật đầu cái.

      Hai người trước sau ra khỏi phòng , sau đó xuống lầu.

      Ở cầu thang lầu hai, hướng hành lang bên trái tới. Hai người tới gian phòng khép chặt, ăn ý liếc nhìn nhau, ngay sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào cửa phòng.

      Du Ty Kỳ gõ cửa, nhàng , "Gia gia! Cha! Con cùng Tần ca ca có thể vào ?"

      Bên trong gian phòng, truyền đến thanh thâm trầm của Tần Nhân Tông, "Vào !"

      Nghe được câu này, Du Ty Kỳ nhìn Tần Tấn Dương bên cạnh. Lúc này mới đưa tay nắm lấy nắm cửa, đem cửa phòng mở ra. trước vào, sau đó, Tần Tấn Dương cũng vào theo.

      Bên trong gian phòng, Tần Nhân Tông vẫn như cũ ngồi ở cái ghế lớn kia, mà tay của còn nắm rời gậy đầu rồng. Nhìn thấy người tới, ngẩng đầu lên, nét mặt già nua làm cho người ta thấy thần sắc.

      Chú Quản vẫn là như cũ, trấn định đứng ở bên cạnh Tần Nhân Tông, thâm trầm chăm chú mà nhìn bọn họ.

      Du Hạo Thiên ngồi ở bên ghế sa lon, giống nhau ngẩng đầu lên tò mò nhìn hai người. Tầm mắt liếc nhìn Tần Tấn Dương, cuối cùng dừng ở người con bảo bối của mình.

      Trong lòng cũng là hồ nghi , hai người bọn họ như thế nào lại cùng nhau rồi?

      Du Ty Kỳ tới trước mặt bọn họ, hiểu chuyện hô tiếng, "Tần gia gia! Cha! Chú Quản!"

      "Ừ!" Du Hạo Thiên buồn buồn lên tiếng.

      "Kỳ Kỳ! tới gia gia nơi đây!" Tần Nhân Tông vẫy tay về phía , lộ ra khuôn mặt hiền lành tươi cười.

      Du Ty Kỳ ngắm nhìn Tần Tấn Dương, giống nhau triển nụ cười sáng lạn, tới bên cạnh Tần Nhân Tông, đôi tay ôm cổ tay của , bộ dạng thân mật, vui vẻ hòa thuận.

      Tần Tấn Dương nhìn người trong phòng, cuối cùng nhép nhép miệng, cũng là cảm giác ra lời.

      "Gia gia! Chú Du! Chú Quản!"

      Tần Nhân Tông nhìn đến bộ dạng cam nguyện, trong lòng lại bắt đầu nổi lửa rồi, nhíu mày, "Con chính là như vậy đối đãi với trưởng bối hay sao? lễ phép như vậy?"

      Mặc dù, đối với người cháu này của mình, ông vẫn thương .

      Nhưng cái tiểu tử thúi này, từ liền hay đối nghịch với ông! Chính mình cũng hết cách với !

      Tần Tấn Dương nhìn gia gia mình, gì. Chỉ là trầm mặc nhìn chăm chú ông, mặc cho ông mắng.

      "Tốt lắm! Tần! dễ có dịp chuyện! Tấn Dương đến! Ngồi bên cạnh chú Du! Này về sau này, chú Du liền đem Kỳ Kỳ giao cho con rồi !" Du Hạo Thiên còn lòng cho là con mình thuyết phục được , mở miệng toát hợp.

      đợi Tần Tấn Dương mở miệng, đứng ở bên cạnh Tần Nhân Tông, Du Ty Kỳ mở miệng trước.

      "Cha! Trước con phải với cho sao? Làm sao cha vẫn hiểu chứ?" bĩu môi.

      Sau đó, tới bên cạnh Du Hạo Thiên, làm nũng bên cạnh ngồi xuống, đôi tay bé ôm , đầu tựa vào bờ vai của , vừa thân mật cọ xát.

      "Cha! Con thích Tần ca ca! Cho nên muốn cùng Tần ca ca kết hôn!"

      "Bởi vì. . . . . . Kỳ Kỳ có người mình thích. . . . . ."

      Du Hạo Thiên trợn to hai mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác giật mình nhìn con bảo bối của mình, tò mò hỏi "Kỳ Kỳ phải thích Tấn Dương sao?"

      "Trước kia cho rằng. . . . . . ra . . . . . . phải ấy. . . . . ." Du Ty Kỳ có chút ngượng ngùng, cũng là ngọt ngào .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 257: Đó là người khác.
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi


      ..., trừ Tần Tấn Dương, đều chọc cho ba người bọn khốn khổ dứt.

      Cái gì gọi là trước kia cho rằng là, ra cũng phải là?

      hiểu nổi rồi ! Cũng nghe ! Tính cách các trẻ khó hiểu! Đặc biệt là Du đại tiểu thư từ được coi như trân bảo cưng chiều mà lớn lên!

      Du Hạo Thiên nghi ngờ nhìn Tần Tấn Dương, vừa nghiêng đầu nhìn con mình, chần chờ hỏi, "Kỳ Kỳ! Là như vậy sao? Hay là có người muốn con như vậy? Con yên tâm! Có cha ở đây, cha làm chủ cho con!"

      "Cha!" Du Ty Kỳ có chút chịu nổi kêu lên, cha thế nào mà ngoan cố như vậy !

      Vừa đưa tay làm nũng lắc lắc cánh tay của , tiếp tục dịu dàng , "Cha! Kỳ Kỳ biết cha rất thương con! Thế nhưng chuyện này, là ý của Kỳ Kỳ!"

      Nghiêng đầu nhìn Tần Tấn Dương, mỉm cười , "Cùng Tần ca ca chút quan hệ cũng có!"

      Vừa đưa mắt nhìn sang Tần Nhân Tông, giống nhau trấn định , "Cho nên, Tần gia gia! Cha! Các ngươi cũng cần trách cứ Tần ca ca! Là Kỳ Kỳ muốn giải trừ hôn ước đấy!"

      xong, đứng dậy, tới bên cạnh Tần Tấn Dương, "Coi như có chị Thiên Ái! Kỳ Kỳ cũng gả cho Tần ca ca!"

      Bởi vì. . . . . . biết. . . . . . cho tới nay chờ đợi là ai. . . . . .

      Đó là người khác!

      Du Hạo Thiên nghĩ tới con của mình đột nhiên thay đổi chủ ý, chỉ là ánh mắt thâm trầm nhìn Tần Tấn Dương. Trong đầu tưởng tượng thấy tất cả khả năng, nhưng lại nghĩ ra Kỳ Kỳ vì người nào mà thay lòng!

      Rốt cuộc, mở miệng hỏi, "Kỳ Kỳ!Con con thích người khác! Như vậy người đó là ai?"

      Ít nhất người kia phải tồn tại! Nếu hay là lại lừa gạt bọn họ!

      Du Ty Kỳ đỏ mặt, cũng là ấp úng biết làm sao mở miệng.

      Ai! Vừa nghĩ tới Quan Nghị, lại nghĩ đến khi còn bé. Bất chợt giờ mới hiểu được, ra đối với , cũng đối với Tần ca ca từ đầu đến cuối đều là hai loại cảm giác giống nhau.

      Ngôn ngữ cách nào biểu đạt nhưng là trong lòng hiểu ràng!

      Du Hạo Thiên thấy sững sờ mất hồn, nhíu mày, quát lên, "Tấn Dương! Có phải hay con hướng Kỳ Kỳ cái gì rồi!"

      " có!" Tần Tấn Dương trấn định nhìn lại , cũng chỉ có hai chữ đơn giản trả lời. Ánh mắt của hai người trung giao hội, va chạm ra tia lửa lấp lánh.

      ở lúc hai người giằng co, Du Ty Kỳ kêu to ra tiếng, " phải rồi! Cha!"

      "Con. . . . . . Con có người trong lòng . . . . . ."

      "Người kia. . . . . . Cha. . . . . . Tần gia gia. . . . . . Đều biết. . . . . ."

      Mọi người tò mò nhìn , đều ở đây cố gắng hồi tưởng, rốt cuộc là người đàn ông nào cư nhiên được tâm của .

      Du Ty Kỳ đỏ mặt, hít thở sâu hơi tức, kêu to ra tiếng, "Con thích Quan Nghị ! Là Quan Nghị! phải là Tần ca ca!"

      câu này ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người!

      Nghĩ như thế nào cũng nghĩ ra !

      Người này, lại là Quan Nghị?

      Du Ty Kỳ ho khan cái, tới bên cạnh Tần Tấn Dương, kéo tay của , , "Bắt đầu từ hôm nay! Con hi vọng cha! Tần gia gia! Còn có tất cả mọi người cần đem con cùng Tần ca ca thành đôi!"

      "Bởi vì ! Chúng ta chỉ là như em thôi!"

      "Còn có chuyện, Oh! Hôn ước để con giải trừ! Con là con , cho nên con muốn mình là người chủ động trước! Dạ! Cứ quyết định như vậy! Tần gia gia đồng ý con chứ?"

      Đem lời muốn hết, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về Tần Nhân Tông, chờ đợi ông đòng ý.

      Du Hạo Thiên gặp tình hình như thế, cũng có ngăn trở nữa. Dù sao mình chỉ cần con mình vui vẻ, ông cũng sao cả. Hơn nữa người trong lòng Kỳ Kỳ là Quan Nghị, ông cũng phản đối!

      Bất kể là Tần Tấn Dương, hay là Quan Nghị, hai người này cũng tệ, rất ưu tú!

      "Kỳ Kỳ !" Tần Nhân Tông có chút cảm khái, nghĩ tới làm vòng tròn lớn như vậy.

      Nhớ tới trước đó, mình đem trẻ Đồng Thiên Ái kia đuổi , kết cục lại là như vậy? đúng là có chút ngoài dự liệu! Nhưng là, thể như vậy rất tốt!

      Tần Tấn Dương cùng Du Ty Kỳ nhìn chăm chú, Tần gia nhất gia chi chủ Tần Nhân Tông trầm giọng , " Chuyện những người tuổi trẻ các ngươi, tùy các ngươi !"

      Sau đó, nghiêng đầu nhìn về Du Hạo Thiên, "Chúng ta những lão gia hỏa này, cũng nhúng tay!"

      Du Hạo Thiên nhìn con bảo bối của mình, nét mặt tươi cười như hoa, dung nhan của cùng người trong trí nhớ của mình lẫn nhau trùng điệp, đột nhiên hồi tưởng lại người vợ qua đời nhiều năm của mình.

      khỏi cảm khái, thể thở dài.

      Thời gian . . . . . . là mau. . . . . .

      Người còn phản ứng kịp, cũng qua nhanh như vậy. . . . . .

      Du Ty Kỳ hài lòng gật đầu cái, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hét lên, "Cha! Con ngày mai muốn Đài Bắc! Trước cho cha biết! Nếu cha ngày mai tìm được con, lại lo lắng!"

      "Ngày mai Đài Bắc?" Du Hạo Thiên trầm giọng hỏi, "Là gặp Tiểu Nghị sao?"

      Du Ty Kỳ đỏ mặt, gật đầu cái, gì cũng là chấp nhận.

      "Ai! Con nhà này chính là giữ được !" Tần Nhân Tông khó lại nở được nụ cười đùa giỡn, rốt cuộc cũng bỏ được cái bản mặt sắp chết xuống.

      Du Hạo Thiên vội vàng theo lời của cười , "Cũng phải là giữ được !"

      Mặc dù như vậy, nhưng là trong tươi cười cũng là vui sướng lớn hơn trách cứ!

      có cha mẹ nào, hi vọng con của mình có được hạnh phúc!

      Lúc này, Tần Tấn Dương vẫn gì lên tiếng, nhìn Tần Nhân Tông , "Ngày mai! Con cũng muốn Đài Bắc!"

      Mặc dù. . . . . . Mặc dù Quan Nghị tra tới tin tức. . . . . . Chứng Thiên Ái chưa có trở về . . . . .

      Nhưng lại muốn đích thân xem chút. . . . . .

      Chỉ cần còn có chút hi vọng. . . . . . phải . . . . . .

      Du Ty Kỳ cơ trí đến bên cạnh cha mình, kéo cổ tay của , làm nũng , "Cha!Con lần trước học được cách làm bánh ngọt rồi! Cha nếm thử chút !"

      "A !Tốt! Cha nếm thử chút!" Du Hạo Thiên cũng là người thức thời, vội vàng đứng lên .

      Vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía Tần Nhân Tông cười , "Tần ca a! Vậy tôi trước! Ông cùng Tấn Dương chuyện chút !"

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 258: Thời gian cả đời.
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi


      Du Hạo Thiên cùng với Du Ty Kỳ ra thư phòng, trong phòng lập tức trở nên thanh tịnh rất nhiều. Hai gương mặt có chút tương tự, mắt lớn trừng mắt , cũng có ai lên tiếng.

      Tần Nhân Tông nghiêng đầu hướng về phía người bên cạnh trầm giọng , "A Quản! Cậu trước ra ngoài!"

      "Dạ! Lão gia!" Chú Quản hai tay khoanh ở trước người, cung kính cúi người chào. Sau đó về phía cửa phòng, qua bên cạnh Tần Tấn Dương mới dừng bước, khẽ nhìn chăm chú hành lễ.

      Lúc này mới tiếp tục mở ra bước chân, ra khỏi phòng.

      "Răng rắc ——" tiếng, cửa đóng lại.

      Bên trong gian phòng, chỉ còn lại Tần Tấn Dương cùng với Tần Nhân Tông. ràng là quan hệ tổ tôn, tính tình cùng bộ dáng bên ngoài đều là tương tự nhau, nhưng lại từ thủy hỏa bất dung, biến thành ngang ngược càn rỡ .

      Tần Tấn Dương muốn giải thích nhiều, chỉ là kiên quyết , "Gia gia cần thêm nữa những gì nữa! Con quyết định!"

      Lần này, bất kể người nào, bất kể những gì, cũng thể dao động quyết tâm của !

      có ai có thể để cho buông tha!

      "Càn rỡ! Như vậy cùng gia gia chuyện?" Tần Nhân Tông rống to ra tiếng, nét mặt già nua sung huyết đỏ bừng.

      Nắm gậy đầu rồng dùng sức gõ mặt đắt, phát tiết phẫn nộ trong nội tâm, rồi lại là trầm giọng hỏi, "Con quyết định cái gì? Con giải thích cho ta nghe!"

      "Con muốn kết hôn với ấy! thể ấy!" Tần Tấn Dương trực tiếp thẳng thắn .

      muốn che giấu cái gì nữa! Như vậy quá mệt mỏi! Chẳng bằng ràng dứt khoát!

      cả đời này tìm Đồng Thiên Ái, cầu như thế quá đáng sao?

      "Con thể có con bé đó? Con bây giờ tìm được nó sao? Nếu cả đời này con tìm được sao?" Tần Nhân Tông nheo lại đôi mắt tràn đầy lửa giận, lớn tiếng chất vấn.

      Tần Tấn Dương chùn bước, càng thêm kiên trì , "Con dù có hi vọng! Nhưng mà con bỏ cuộc!”

      "Mười ngày tìm được, vậy trăm ngày, trăm ngày tìm được, vậy năm, năm được mười năm! Con có thời gian tìm ấy ! Thời gian cả đời có đủ hay ?"

      "Nếu như đời này tìm thấy ấy, như vậy con chỉ có thể xin lỗi gia gia, Tần gia ở trong tay con có thể bị tuyệt hậu!"

      Thấy kiên quyết như vậy, Tần Nhân Tông cả kinh biết nên những gì.

      Hành động như vậy, quá là điên rồi!

      Hoàn toàn cách nào dùng logic người bình thường để suy nghĩ, tại sao có thể như vậy!

      Tần Nhân Tông cảm thấy thất bại, ngã ngồi ở ghế, áo não nhìn qua tôn tử trước mắt. Lắc đầu cái, dám tin , "Con điên rồi! Con vì điên rồi sao? Nghịch tử!"

      "Gia gia nếu cứ như vậy, vậy coi như con điên rồi!" Tần Tấn Dương lạnh nhạt , tuấn dung tia gợn sóng.

      bình tĩnh nhìn gia gia mình, ấm , "Người luôn bắt cho con làm theo ý của người! Nhưng là người có từng hỏi qua ý kiến của con sao? Người hỏi qua con sao?"

      "Từ đến lớn, người muốn con đọc cái gì, trường học học nghành gì, ăn cái gì, kết giao bạn bè gì, vô luận cái gì, đều phải qua đồng ý của người! Nhưng là người biết con muốn gì sao?"

      "Sao con lại Đài Bắc, người biết vì sao con thích trở về quốc sao?"

      "Nơi này có tự do! Gia gia người có biết hay ?"

      "Thiên Ái. . . . . . ấy là rất tốt. . . . . . Cùng những phụ nữ trong ấn tượng của gia gia rất bất đồng. . . . . ."

      "Nếu như gia gia tiếp xúc qua . . . . . . hiểu. . . . . ."

      Tần Tấn Dương hơi xong, nhất thời cảm giác cả người thoải mái.

      "Con. . . . . . Con. . . . . . Tức chết ta rồi. . . . . ." Tần Nhân Tông tức giận tăng lên, ôm ngực, từng ngụm từng ngụm thở.

      Giận ! Nhưng lại tức mình! Tại sao lúc trước cũng biết cùng nhỉ?

      Tần Tấn Dương nóng nảy, đến bên cạnh ông, thần sắc hốt hoảng, lo lắng hỏi, "Gia gia! Thuốc của người đâu? Thuốc để ở nơi nào ? Gia gia!"

      "Ngăn kéo. . . . . ." Tần Nhân Tông hít sâu, sắc mặt biến xanh .

      Tần Tấn Dương vội vàng mở ra ngăn kéo, lấy bình thuốc ra, xoay mở nắp, lấy ra viên thuốc. Luống cuống tay chân cầm lấy cái ly có nước ấm, cho ông uống thuốc.

      "Gia gia! Như thế nào? Con gọi bác sĩ!" xong, cầm điện thoại lên.

      Tần Nhân Tông ngăn trở , chỉ là lắc đầu cái, cố hết sức , " cần. . . . . . Ta sao. . . . . . Gia gia hỏi con. . . . . . Con thực rất thích. . . . . . bé kia. . . . . ."

      "Dạ!" Tần Tấn Dương kiên quyết .

      Tần Nhân Tông nhắm hai mắt lại, than thở tiếng, "Sớm biết như vậy. . . . . . Ngay lúc bé đó rời . . . . . . Ta liền bảo A Quản ngăn lại. . . . . . để cho . . . . . ."

      ra trong lòng mình, đối với gọi là Đồng Thiên Ái đó cũng phải là mười phần ghét bỏ.

      Cũng là căn cứ vào đủ loại nguyên nhân, mới có thể như thế.

      "Gia gia. . . . . ." Tần Tấn Dương nghe được gia gia mình như vậy, trong lúc nhất thời kinh ngạc, biết nên những gì.

      Tần Nhân Tông run rẩy đưa ra đôi tay già nua, nắm cánh tay Tần Tấn Dương, "Tấn Dương! Gia gia rất lâu cũng có bận tâm đến cảm thụ của con, gia gia chính mình cũng hiểu !"

      "Nhưng gia gia làm tất cả, chỉ là muốn con bị thương tổn, chỉ là muốn để cho con hạnh phúc!"

      "Con hiểu chưa?"

      Giọng thành khẩn như thế, điệu uyển chuyển như thế.

      Tần Tấn Dương cảm thấy vừa buồn vừa vui, vui chính là gia gia của mình rốt cuộc nguyện ý tiếp nhận Đồng Thiên Ái, buồn chính là tung tích của cho đến bây giờ vẫn ! Tại thời khắc như vậy, lấy được đồng ý của người nhà .

      Trả giá cao, quá lớn!

      "Gia gia. . . . . . Con biết . . . . . . Mới vừa rồi. . . . . . Con quá vọng động rồi. . . . . ." Tần Tấn Dương khàn khàn .

      Trong trí nhớ chính mình, tựa hồ chưa từng có thời khắc giống như vậy bình tâm tĩnh khí cùng gia gia mặt đối mặt chuyện với nhau. Mà giữa bọn họ, trừ đại hống đại khiếu, chỉ còn lại chút xíu trọn vẹn nhớ lại.

      Tần Nhân Tông sáng tỏ vỗ vỗ mu bàn tay , trầm giọng , "Con ! Ngày mai Đài Bắc! quốc nơi này, gia gia phái người tiếp tục tra! Con yên tâm!"

      "Chỉ cần có đầu mối, gia gia lập tức gọi điện thoại thông báo cho con!"

      Tần Tấn Dương gì thêm, chỉ là gật đầu cái, trong lòng chợt tràn đầy lực lượng.

      Đồng Thiên Ái. . . . . . Con biết . . . . . .

      Con để cho ta trở nên kiên cường. . . . . . Trực diện đối mặt với chuyện trước đó vẫn dám. . . . . .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 259: Chờ đợi thức tỉnh
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi
      Ngày thứ hai.

      Các hãng báo chí lớn tại quốc ban bố tin tức ngay trang đầu, Tần thị tập đoàn cùng Du thị tập đoàn giải trừ hôn ước. Mà hôn ước bị giải trừ này, là ý muốn của ái nữ duy nhất Du Ty Kỳ của tổng tài tập đoàn Du thị.

      Về phần nguyên nhân ở trong, cũng là có người biết.

      Lời đồn đãi có rất nhiều.

      Có người đồn, là bởi vì Du đại thiên kim người khác, cho nên cố ý giải trừ hôn ước.

      Còn có người đồn đãi, là bởi vì tổng tài Tần Tấn Dương trẻ tuổi người khác, đàn vì giữ mặt mũi, bất đắc dĩ chủ động mà giải trừ hôn ước.

      Nhưng chính là Tần Du hai nhà còn quan hệ đám hỏi.

      Cùng thời gian đó, Tần Tấn Dương cùng Du Ty Kỳ ngồi ở trong xe, tới phi trường Heathrow.

      Du Ty Kỳ cầm tờ báo quốc ngày đó, say sưa đọc ngon lành, nheo mắt lại, nhìn về Tần Tấn Dương bên cạnh, nhịn được cảm thán, "Tần ca ca! xem ! Bọn họ viết rất khoa trương!"

      "Đừng để ý tới những thứ này!" Tần Tấn Dương nghiêng đầu, mỉm cười với , thờ ơ .

      Những tờ báo này chính là thích khoa trương sau đó để tạo scandal, mặc dù trong này có mấy điểm nguyên nhân, có lẽ là bọn họ mèo mù đụng phải chuột chết, cho nên đoán đúng.

      Nhưng nguyên nhân chân chính, lại có mấy người biết!

      Du Ty Kỳ gật đầu cái, đem tờ báo thu vào. Đôi mắt to nở rộ sáng rỡ, "Ai? biết Quan Nghị ca ca tại làm những gì?"

      Nghĩ đến chưa tới mười hai giờ nhìn thấy , trong lòng chợt trở nên kích động.

      "Tính tính toán toán thời gian chênh lệch! Đoán chừng cậu ấy còn ngủ!" Tần Tấn Dương lười biếng cười.

      Mặc dù giờ phút này còn có tung tích Đồng Thiên Ái, nhưng tất cả mọi chuyện cũng giải quyết, đối với hăn mà , cuối cùng là thở phào nhõm. tại chỉ cần tìm được , chỉ cần . . . . . .

      Xe dần dần lái về phía phía trước, mang theo tâm tình mong đợi.

      giờ sau, bầu trời xanh thẳm có chiếc máy bay bay qua.

      La Mã, Italy.

      Bên trong đại trang viên hào hoa, mặc áo đen ở bên trong. Mà trong tay của , tay cầm túi chân màu trắng. Trong túi chứa mấy viên thuốc màu hồng, làm cho người ta cảm giác có chút kinh hãi.

      Giày cao gót giẫm ở đá cẩm thạch sàn nhà, phát ra thanh "Vụt cọ ——".

      lên thảm đỏ, lại cái tiếng vang mới biến mất.

      Dung nhan tinh xảo, tóc dài quanh năm cứng nhắc cột lên. Mà môi đỏ thẫm, vào thời khắc này nâng lên đường cong.

      Mỉm cười đối mặt thủ vệ hai bên, nhưng trong tươi cười lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Đó là loại khí chất lạnh lùng được, trong lúc lơ đãng tản mát ra mị lực đặc biệt.

      Thủ vệ nhìn thấy người tới, cung kính cúi đầu, "Vũ đường chủ!"

      "Bẩm báo điện hạ, Vũ cầu kiến!" Vũ Ảnh hướng thủ vệ khẽ mỉm cười, thanh nhàng vang lên.

      Thủ vệ vừa gật đầu cái, "Dạ!" Xoay người, mở cửa ra, vào đại điện.

      Vũ Ảnh an tĩnh đứng ở bên ngoài đại điện, mắt phượng xinh đẹp thoáng màu u lam. Mà ánh mắt của , bình tĩnh nhìn chút, cũng là có tiêu cự, làm cho người ta xác định được dang nhìn gì.

      Chưa được vài phút, thủ vệ ra, trầm giọng , "Vũ đường chủ! Điện hạ cho mời!"

      duy trì mỉm cười, vừa nhàn nhạt "Ừ" tiếng.

      Ngay sau đó, mở ra bước chân, hướng cửa đến.

      Trong đại điện, thảm cuốn màu đỏ bậc thang dài.

      bảo tọa, đế vương Tư Đồ Hoàng ngồi ngay thẳng. Mà con ngươi thâm thúy của , khóa chặt ở vào trong đại điện. Tuấn dung khí phách cuồng vọng, có biểu tâm tình trong lòng, chỉ là có chút quỷ dị nhìn chăm chú.

      Ánh mắt của , liếc về túi chân trong tay , nhìn thấy trong túi chứa mấy viên thuốc màu hồng.

      "Vũ!" Thở khẽ ra chữ.

      Vũ Ảnh tới dưới bậc thang, ngẩng đầu nhìn về người bảo tọa, thanh hư vô mờ mịt vang lên, "Điện hạ! Vũ đem thuốc chế biến thành công! có vượt qua tháng!"

      Tư Đồ Hoàng cũng là cười khẽ tiếng, "Vũ a Vũ! Ta nên xinh đẹp tuyệt đỉnh thông minh hay là nên xinh đẹp lại bảo thủ lạnh như băng đây?"

      Hai loại lựa chọn, nhưng đều là "Xinh đẹp".

      Vũ Ảnh, thân phận đường chủ, là tâm phúc của trong cái tổ chức này.

      Cái này thông minh lại quy tắc, ngay cả chuyện cũng là khí trầm lặng như vậy. Để cho nhịn được, muốn trêu chọc .

      Vũ Ảnh chau lại đôi mi thanh tú, có chút khốn đốn , "Điện hạ, hai loại này Vũ đều thích!"

      "Chế tạo thành công? Như vậy. . . . . . tại liền làm cho người tỉnh !" Tư Đồ Hoàng hăng hái trêu chọc, nghiêm trang mà chống đỡ.

      Hai người thẳng tới tầng bảy của biệt thự, tiếng bước chân dần dần biến mất.

      Bên ngoài phòng hai người thủ vệ nhìn thấy người tới, vội vàng cúi đầu, "Hoàng điện hạ! Vũ đường chủ!"

      "Mở cửa!" Tư Đồ Hoàng trầm giọng .

      thủ vệ hướng bên cạnh lui bước dài, tên thủ vệ khác lúc này mới mở cửa ra.

      Tư Đồ Hoàng vào, Vũ Ảnh theo sau lưng , giống nhau vào trong phòng.

      Trong gian phòng lớn, giường Đồng Thiên Ái vẫn như cũ nằm ngủ mê man, sắc mặt của so sánh với mấy ngày trước càng lộ vẻ tái nhợt.

      Dựa vào dịch dinh dưỡng mà duy trì sinh mạng, nhưng cũng đầy đủ lắm!

      Cửa sổ mở ra, gió khẽ thổi lất phất. Rèm cửa sổ theo gió nhàng phập phồng, ánh mặt trời theo đó đem ánh sáng vào, loang lổ chiếu vào mặt của .

      Thánh khiết sáng chói, khiến Đồng Thiên Ái ngủ mê man giống như là thiên sứ rơi vào phàm trần.

      tại, chỉ là khéo bị bẻ gãy cánh, ngủ thiếp .

      Tư Đồ Hoàng trầm mặc , chỉ là ghé mắt liếc nhìn Vũ Ảnh bên cạnh. Ngay sau đó, lui ngồi tới bên ghế sofa ngồi xuống, lẳng lặng chờ Thiên Sứ thức tỉnh.

      "Vũ xin bắt đầu!" giọng hồi bẩm.

      Sau đó, đem túi chân mở ra, lấy viên thuốc màu hồng trong đó ra. Đem viên thuốc ngậm trong miệng, cúi người, mượn môi của mình, đem viên thuốc uy vào trong miệng Đồng Thiên Ái.

      Ngồi thẳng lên, cũng ngồi an tĩnh quan sát người giường.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 260: Công chúa hắc đạo
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/p9qhqW5.png" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/qB7g5oE.png" width="620" height="3000" /> áo đen thức thời gật đầu, "Dạ! Điện hạ!" Sau đó, người ra khỏi phòng.

      Bên trong gian phòng chỉ còn lại Đồng Thiên Ái, cùng với người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất trước mắt. Nhưng lại có loại cảm giác, dự cảm mãnh liệt là người đàn ông này thương tổn !

      "Em chính là em ! Nhưng chúng ta có liên hệ máu mủ!"

      "Nhớ tên của , là Tư Đồ hoàng!"

      "Mà tên của em là Tư Đồ Thiên Ái!"

      "Nhớ ràng rồi sao?"

      Đồng Thiên Ái càng thêm khốn hoặc nhưng khi nhìn , cũng là nỉ non nhớ tới tên của , "Tư Đồ. . . . . . Hoàng. . . . . . Tư Đồ Hoàng. . . . . ."

      biết vì sao, nhớ tới cái dòng họ này, lại có loại xúc động muốn khóc.

      Thời điểm ở u mê sững sờ, thanh Tư Đồ Hoàng tiếp tục vang lên.

      "Cha của chúng ta, cha ruột của em, là cha nuôi của ,ông tên là Tư Đồ Túc Triết!"

      "Ông được vạn người tôn kính, ông được phong làm ‘giáo phụ’ Mafia ở Italy! Mà em, em , em là hắc đạo công chúa!"

      "Dĩ nhiên, người bên ngoài gọi gia tộc chúng ta là²."

      "Kaden gia tộc!"

      ". . . . . ."

      Đồng Thiên Ái nghe , mắt mỗi lúc trợn to. Đến cuối cùng, liền miệng cũng mở ra đến mức to. Tất cả cũng quá khoa trương! Chỉ là cảm giác giống như ở trong giấc mộng!

      sao? phải đâu! hoàn toàn có biện pháp tiếp nhận!

      Cố hết sức đưa tay hung hăng nhéo mặt của mình, cảm thấy đau ràng như thế.

      Đây tất cả cũng phải là mộng! Là !

      "Chuyện lúc trước, trước khi cha nuôi qua đời từng , nếu vật đổi sao dời, cần phải cho ai biết! Cho nên, coi như là em hỏi, cũng vậy cho em biết!"

      "Nơi này có phong cha nuôi thân viết cho em!"

      Tư Đồ Hoàng xong, từ trong túi tây trang trước ngực lấy ra phong thư cực kỳ .

      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái chần chờ chốc lát, cũng là vươn tay, run rẩy nhận lấy.

      Cẩn thận từng li từng tí mở lá thư này ra, bên trong nhưng chỉ là tấm hình.

      Hình cũ kỹ, cũng có chút ố vàng. Trong hình nam nữ, phải là người khác, đúng là mẹ . Mà người đàn ông, tướng mạo đường đường, trán có luồng khí phách. Nụ cười của , cùng nụ cười của mẹ, đều có vẻ hạnh phúc giống nhau.

      Nước mắt. . . . . . Chợt rơi xuống. . . . . .

      Đồng Thiên Ái cầm hình, thấy được mặt sau của hình.

      Chữ viết cứng cáp mà có lực, ngày hai mươi sáu tháng mười, Phiêu Phiêu có thai, gọi là Thiên Ái. Ba con! (Đọc đến đây, vừa ed vừa cảm động mà khóc)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :