1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 251: Lục soát Luân Đôn
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi


      Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời chiếu rọi vào gian phòng.

      Cửa phòng ngủ được người mở ra.

      Hai người trước sau vào, hai người đều là thần sắc lo lắng. Hai người này phải là người khác, chính là từ Basingstoke suốt đêm trở về - Tần phu nhân cùng với Du Ty Kỳ.

      Du Ty Kỳ nhìn thấy Tần Tấn Dương ngủ ở giường, mà cánh tay của truyền dịch. Có chút khó chịu, lên tiếng kinh hô, "Tần ca ca. . . . . . làm sao vậy. . . . . . Tần ca ca. . . . . . sao chớ. . . . . ."

      "Kỳ Kỳ. . . . . . chút. . . . . . cần ảnh hưởng đến Tần ca ca của con . . . . ." Tần phu nhân vội vàng lên tiếng ngăn cản.

      Du Ty Kỳ vội vàng tiếng, cũng là run rẩy nghiêng đầu sang nhìn về Tần phu nhân, bất an hỏi, "Mẹ! Tần ca ca , ấy thế nào? ấy có sao chứ?"

      Từ đến lớn, chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Tần Tấn Dương !!!

      Số lần mà ngã bệnh có thể đếm đầu ngón tay! Cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ ở trong trí nhớ của , chỉ có hai ba lần ngã bệnh, hơn nữa chỉ là cảm vặt ho khan, nghỉ ngày là tốt!

      Nhưng tại, lại phải nằm ở giường, còn truyền nước biển.

      Điều này bảo làm sao mà người ta thể lo lắng đây?

      Tần phu nhân tới bên cạnh Du Ty Kỳ, cúi đầu nhìn con trai của mình. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, trong lòng đột nhiên đau đớn. Con trai của mình từ lúc nào liền trở nên tiều tụy như vậy!

      "Kỳ Kỳ! Ngày hôm qua thời điểm Chú Quản gọi điện cho mẹ, chú ấy với mẹ Tấn Dương chỉ là thân thể suy yếu, tỉnh dưỡng mấy ngày khỏe thôi! Cho nên Kỳ Kỳ phải lo lắng! Biết ?"

      Du Ty Kỳ nghe như vậy, thể làm gì khác hơn là gật đầu cái.

      Ngồi ở ghế lớn khác, đôi tay bé nắm chặt bàn tay to của .

      Tần phu nhân nhàng vỗ vỗ đầu của Du Ty Kỳ, trấn an , "Kỳ Kỳ đứa bé ngoan! Tấn Dương có em tốt giống như con vậy, là phúc khí nó!"

      Mặc dù hai người làm được vợ chồng, nhưng đối với thân phận tại như vậy,bà cũng cảm thấy vui vẻ rồi!

      Vô luận như thế nào bà vẫn coi Kỳ Kỳ như con mình từ trước tới giờ.

      Ngược lại, giờ phút này trong lòng Tần phu nhân cũng là bắt đầu lo lắng cho con trai mình. Trước đó Du Ty Kỳ có đối với mình qua, Tấn Dương thích tên là Đồng Thiên Ái.

      bé trước kia là phụ tá làm ở công ty .

      Xét theo tình huống như vậy khiến cho bà thể hoài nghi động cơ của bé kia.

      Dù sao, cái thế giới này còn rất phức tạp.

      Vừa lúc đó, Tần Tấn Dương ngủ mê lại thấp giọng hô tiếng"Đồng Thiên Ái". Ngay sau đó, cả người nằm giường chợt bật dậy, giây kế tiếp lại vô pháp chịu đựng mà hướng về phía sau ngã xuống.

      Thân thể lảo đảo ngã giường lớn, phát ra tiếng vang.

      "Tấn Dương!"

      "Tần ca ca!"

      Tần phu nhân cùng với Du Ty Kỳ hoàn toàn bất ngờ nhìn thấy hành động của Tần Tấn Dương, sợ tới mức lên tiếng kinh hô. Vốn trấn định liền biến mất.

      Du Ty Kỳ đứng dậy, lại gần bên cạnh , lo lắng hỏi, "Tần ca ca! sao chớ? Tần ca ca! có sao hay ? Có phải là thoải mái hay ?"

      "Tấn Dương! cần hù dọa mẹ!" Tần phu nhân cũng cong người xuống, ân cần hỏi thăm.

      Tần Tấn Dương nhíu chặt chân mày, mắt nhắm, lời.

      "Tấn Dương?" Tần phu nhân lại hô tiếng, cho là hôn mê bất tỉnh. Trong lòng bắt đầu lo lắng, vội vàng nghiêng đầu, hướng về phía người làm trông coi bên ngoài phòng hô, "Tiểu Lệ! Mau bảo quản gia gọi điện gọi bác sĩ tới đây!"

      " cần. . . . . . gọi bác sĩ. . . . . ." Đột nhiên, giọng nam rất vang lên.

      Tần phu nhân vội vàng nghiêng đầu, nhìn về phía con trai của mình, lại thấy nhắm mắt lại, có mở ra. Chỉ là thanh mới vừa rồi, là từ trong miệng của .

      "Tần ca ca! tỉnh?" Du Ty Kỳ cao hứng hô lên.

      Nữ giúp việc trông coi ở bên ngoài phòng đẩy cửa ra, cung kính , "Phu nhân! Tôi thông báo cho quản gia ngay bây giờ!" xong, chuẩn bị đóng cửa lại.

      " cần!" Tần phu nhân lần nữa nghiêng đầu, mỉm cười , " tại cần!"

      "Dạ! Phu nhân!" Nữ giúp việc gật đầu cái, thối lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

      Tần Tấn Dương nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cả người chút chút hơi sức nào, ngay cả nhấc tay cái cũng được! Tại sao lại như vậy? Như thế nào cơ thể lại nhúc nhích được.

      Cố gắng muốn từ giường ngồi dậy, nhưng là phát , mình cư nhiên dậy nổi.

      "Tần ca ca. . . . . . sao chứ? có khỏe ?"

      "Tấn Dương! Có hay thoải mái? Nếu là nơi nào thoải mái, mẹ gọi bác sĩ tới xem chút!"

      ". . . . . ."

      Bên tai ngừng vọng về thanh của mẹ cùng Du Ty Kỳ, nhưng muốn mở mắt .

      Vừa nghĩ tới mình còn tìm được Đồng Thiên Ái, thậm chí cũng biết nơi nào. Nhất thời vừa áo não vừa lo lắng, lòng buồn bực được, hận ra được sức đánh chính mình.

      nơi nào. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Em ở đâu. . . . . .

      Tần Tấn Dương khàn khàn cổ họng tối nghĩa hỏi, "Đồng Thiên Ái đâu?"

      "Đồng Thiên Ái?" Du Ty Kỳ tò mò nhớ tới, trợn to hai mắt, "Tần ca ca! Đồng tiểu thư phải ở Đài Bắc sao? nhớ ấy sao? Em điện thoại để ấy bay tới quốc nha?"

      Trong lòng Tần phu nhân đối với bé này càng thêm tò mò, cũng là nhàn nhạt trấn an "Tấn Dương! Hay là bảo bé kia tới quốc ? Mẹ cũng muốn quen biết chút?"

      Đúng vậy! là bà muốn tìm hiểu chút về Đồng Thiên Ái!

      Đến tột cùng là như thế nào, lại có thể để làm cho con trai của mình si tình như vậy. Thậm chí trong lúc ngủ mê cũng kêu tên của bé này, ở thời khắc thứ nhất tỉnh lại cũng hỏi ở nơi nào.

      Tần Tấn Dương nghe được bọn họ như vậy, lập tức hiểu bọn họ hoàn toàn biết tình huống lúc đó.

      Cố hết sức lắc đầu cái, cũng là nản lòng thoái chí.

      Nhưng thể cứ buông tha như vậy. Có lẽ Thiên Ái quốc, có rời . Vẫn còn ở nơi nào đó chờ , mong đợi tìm được !

      "Ngày hôm qua ấy đến nước !" có chút nổi giận .

      giây kế tiếp đem đôi tay nắm thành quả đấm, kiên quyết , "Tra thử tất cả Hotel ở Luân Đôn, có hay tên là Đồng Thiên Ái vào ở!"

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 252: Vua hắc đạo
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi+yunafr


      Đầu bên kia, trực thăng sau khi bay khoảng đường dài, rốt cuộc cũng đến thủ đô La Mã của Italy.

      Khu ngoại thành cách La Mã mấy trăm cây số, có tòa nhà khí thế huy hoàng với khu vườn rộng lớn. Trong trang viên trồng đầy nho, tựa hồ ơ xa cũng có thể ngửi được mùi thơm mê người của quả nho tản mát ra.

      Trực thăng bay qua khu vườn, rốt cuộc cũng đáp xuống tại lầu cuối biệt thự. Lầu cuối căn biệt thự này, trải rộng mấy trăm mảnh, được xây dựng chủ yếu làm chổ đám trực thăng.

      Giờ phút này, trực thăng rốt cuộc cũng dừng lại.

      Cánh quạt quay thổi tung tất cả xung quanh, chuyển động chậm rãi dừng lại. Mọi thứ bị cánh quạt làm thổi tung, rốt cuộc sau chút mọi thứ liền yên lại.

      Cửa lầu cuối thông tới biệt thự, được người mở ra.

      Ngay sau đó, mười mấy người mặc áo đen theo thứ tự về phía trực thăng.

      Sau lưng bọn , thoáng thân ảnh cao gầy của . Nửa người mặc đồng dạng âu phục màu đen, nửa người dưới cũng là quần tây ngắn ngang đùi. Đôi chân thon dài hoàn mỹ, cứ như vậy hiển lộ ràng.

      Mai tóc dài đen nhánh được cột lên, khuôn mặt tinh xảo mang theo chút lạnh lùng.

      Môi của , có bôi son nhưng vẫn đỏ hồng.

      Mặc dù là mặt mỉm cười, nhưng nụ cười này trong chỉ làm cho người cảm thấy rất lạnh nhạt.

      Lúc này, Thụ từ phi cơ xuống.

      Xoay người, vươn tay, từ trong tay đồng bọn ôm Đồng Thiên Ái vẫn ngủ mê man. Ngẩng đầu lên, nhìn về áo đen, mười mấy tên hộ vệ lùi về hai bên tạo ra con đường ở chính giữa, từng bước từng bước về phía .

      Đứng lại ở trước mặt , cung kính hô, "Vũ đường chủ! Thuộc hạ đem tiểu thư mang về!"

      "Uhm! theo tôi!" mặt áo đen gật đầu cái, lười biếng .

      xong, xoay người thẳng vào trong cửa .

      Thụ ôm Đồng Thiên Ái theo sau lưng , giống nhau vào trong cửa . Hộ vệ còn lại sau khi hai người rời , trầm mặc im lặng theo thứ tự vào biệt thự.

      Tổ chức phân chia chính xác, mà có tên gọi là "Vũ đường chủ" địa vị ràng rất cao.

      Phía trước là đại điện trung ương của biệt thự, thảm đỏ được trải dài từ lối vào đường thẳng hướng trong đại điện. Hai bên để tượng đá có chút quỷ dị được điêu khắc từ thời La Mã cổ đại, toàn tượng nửa người nửa thú dữ tợn, giương nanh múa vuốt.

      áo đen mang theo Thụ, cùng với Đồng Thiên Ái được ôm trong ngực , đường tới trước đại điện.

      Thủ vệ đại điện nhìn thấy người tới vội vàng cúi người chào, cung kính hô, "Vũ đường chủ!"

      "Thông báo điện hạ! Vũ cầu kiến! người điện hạ muốn tìm mang tới!" áo đen vô cùng ôn hòa , trong giọng cũng là mang theo lạnh lùng.

      Thủ vệ trầm giọng , "Dạ!" xong, đẩy cửa ra, vào trong đại điện bẩm báo.

      bao lâu, thủ vệ ra đại điện, cúi đầu , "Vũ đường chủ! Điện hạ cho mời!"

      "Được rồi!" áo đen gật đầu cái.

      Cửa đại điện, được thủ vệ mở ra.

      áo đen hướng Thụ nhìn cái, sau đó thẳng vào đại điện.

      Thụ ôm Đồng Thiên Ái, cả người nghiêm trang, ngay sau đó cũng vào đại điện.

      Trong đại điện, đường dài được phủ bởi thảm đỏ hướng đến ghế đại điện.

      bậc thang, người ngồi nghiêm chỉnh là Đế vương của cái tổ chức này.

      Mái tóc đen nhánh làm lộ khí chất tà mị nhưng tuấn. Dưới đôi mày kiếm khí là đôi mắt ưng sắc bén lấp lánh có hồn, sống mũi cao gầy, hai bờ môi mỏng mà khêu gợi.

      Đồng dạng là tây trang màu đen kinh điển, cũng làm cho người ta có cảm giác cuồng vọng.Bởi vì khí thế của , cùng với nụ cười đùa giỡn ở khóe miệng.

      Còn phần kia, trời sanh khí phách, đó là trải qua vô số cuộc chém giết mới có được khí thế như thế. Ánh mắt mãnh liệt, trong lúc lơ đãng có loại mùi vị nguy hiểm.

      Bên trong, là thủ lĩnh Mafia ở Italy, trong tổ chức thuộc hạ tôn xưng là "Hoàng điện hạ". Bên ngoài, là tổng tài gia tộc Kaden ở Italy.

      Hắc đạo ở Italy, nhân vật truyền kỳ sau "Giáo phụ"—— Tư Đồ Hoàng.

      Tuổi gần mười sáu tuổi thống lĩnh tổ chức, và trong vòng ba năm đem tổ chức phát triển xưng bá bang phái hắc bang lớn nhất ở Italy.

      Tư Đồ Hoàng nhìn trong tay Thụ ôm trong ngực, tầm mắt chuyển sang áo đen, trầm giọng hỏi, "Vũ Ảnh! ấy là Đồng Thiên Ái?”

      "Dạ! Điện hạ!" Vũ Ảnh ngẩng đầu, nhìn vào mắt giọng bình tĩnh trả lời.

      Tư Đồ Hoàng mỉm cười, đột nhiên lớn tiếng quát, "Đám phế vật kia đâu? Tìm người tìm lâu như vậy! Lại còn muốn bổn điện phái người lục soát tài liệu?"

      "Hồi điện hạ, đám người kia đường trở về!" Thụ đàng hoàng trả lời.

      Tư Đồ Hoàng từ ngai vàng đứng dậy, từng bước từng bước xuống bậc thang. Rốt cuộc, tới trước mặt Thụ, đưa tay qua ôm Đồng Thiên Ái ngủ mê man, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng mặt mũi của .

      Dựa vào trí nhớ của mình, còn có tấm hình để lại, quan sát trong ngực.

      Rốt cuộc, nở nụ cười nhàng.

      Giống như là thực được nguyện vọng nhiều năm, cả người cảm thấy thoải mái.

      Ánh mắt có di động nửa phần, cũng là hướng áo đen bên cạnh hỏi, "Vũ Ảnh! Ngươi ấy sao?"

      Vũ Ảnh nghe được hắn nói, liếc nhìn Đồng Thiên Ái, vừa ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Tư Đồ Hoàng, trong ánh mắt là sóng nước có xao động, chỉ có kiên định chữ, "Dạ!"

      Tư Đồ Hoàng cười lớn, có chút cảm khái.

      "Thụ!" Đột nhiên, trầm giọng hỏi, "Tại sao ấy còn chưa có tỉnh?"

      Thụ cúi đầu, "Thuộc hạ biết! Xin điện hạ trừng phạt!"

      "Phế vật!" Tư Đồ Hoàng nheo lại đôi mắt, xuyên thấu qua khe hở hẹp dài, nhìn Thụ ở trước mặt.

      bên Vũ Ảnh lên tiếng, "Điện hạ! Là Vũ thất sách!"

      " thế nào?" Tư Đồ Hoàng ôm Đồng Thiên Ái, đem thân thể chuyển cái, đối mặt Vũ Ảnh.

      Vũ Ảnh ánh mắt bình tĩnh, thần sắc cũng có bất kỳ biến hóa nào, trấn định , “Là do thuốc Vũ mới chế ra, lại dùng quá liều.”

      "Cho nên?" Tư Đồ Hoàng hỏi tiếp.

      Vũ Ảnh nhàn nhạt mỉm cười, "Cho nên, vốn chỉ là làm cho người ta ngủ mê man mười hai giờ, nhưng với tình hình tại cách nào dự đoán khi nào người tỉnh!"

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 253: Tự chặt cánh tay phải
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/Jd5tGlx.png" width="630" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/43Aub3G.png" width="630" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/MrBHR4l.png" width="630" height="1500" />
      Tần Tấn Dương chợt mở mắt ra, hốt hoảng cầm ống nghe lên, trong lòng biết phải là Quan Nghị, bởi vì ở trong thời gian ngắn như vậy, thể nào gọi điện thoại lại.

      Như vậy gọi cho , chỉ có thủ hạ ở quốc phái ra tìm kiếm.

      "Thiếu gia!" Bên đầu điện thoại kia, thanh thâm trầm của nam giới vang lên.

      Tần Tấn Dương lạnh lùng quát , "Tìm được chưa? Có hay chút xíu tin tức? nhanh chút!"

      "Báo cáo thiếu gia! Tra được Đồng tiểu thư từng ở qua khách sạn , hơn nữa còn dùng CMND bản nhân đăng kí qua! Nhưng cũng có trở về khách sạn! Bên trong gian phòng cũng có để lại đồ dùng!"

      "Phòng mà Đồng tiểu thư từng ở qua , tại có người khác sử dụng!"

      Tần Tấn Dương bỗng nhiên có cảm giác trái tim nóng lên, rốt cuộc nghe được tin tức của . Vừa vội vàng quát, "Còn gì nữa ? Trừ cái này, các ngươi có hay tra được tại ở đâu?"

      ở qua nơi nào, những thứ này đều quan trọng!

      Quan trọng là, nghĩ phải biết tại ở đâu!

      ba ngày rồi! có tin tức của ! Ba ngày nay, biết là làm sao sống qua được! sắp điên rồi!

      nghĩ muốn gặp , nghĩ tìm được ! muốn mất ! muốn cảm thấy mù mờ ngỡ ngàng! muốn lo lắng hãi hùng!

      " xin lỗi! Thiếu gia! Cái khác cũng có tra được!" Bên đầu điện thoại bên kia, thủ hạ xin lỗi.

      Tần Tấn Dương nhất thời chán chường hướng về sau ngả xuống, giống như là khí cầu, trong nháy mắt vui mừng, lại trong nháy mắt tan thành bong bóng bọt, tiêu tán vô ảnh vô tung.

      "Tiếp tục tra! Tra cho đến khi tìm được!" Tần Tấn Dương cắn răng nghiến lợi .

      Điện thoại đầu kia, nam nhân lĩnh mệnh, "Dạ! Thiếu gia!"

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bất tri bất giác bình minh bắt đầu.

      Tần Tấn Dương từ buổi tối đợi đến rạng sáng, bên trong thư phòng mở ngọn đèn , hoàng hôn bao trùm cả căn phòng. nhắm mắt lại nhưng có ngủ, tâm nóng nảy dứt.

      Rốt cuộc chuông điện thoại reo rồi, cơ hồ là trong nháy mắt, nhanh chóng tiếp lên điện thoại.

      "Như thế nào? Có tin tức hay ?" Nắm lên ống nghe, vội vàng hỏi.

      Bên kia đầu điện thoại, thanh Quan Nghị hiển nhiên có chút uất ức, gấp gáp , "Tớ tìm! Tớ đều tìm! ấy có trở về Nhi Viện! Bạn tốt của , Phương Tình nơi đó cũng có trở về!"

      "Hơn nữa, tớ còn tra xét ghi chép bên nhập cảnh, có tư liệu Đồng Thiên Ái nhập cảnh!"

      Tần Tấn Dương càng thêm nóng nảy, thanh buồn bực , "Tớ biết rồi!" xong, liền ngắt điện thoại.

      Tự mình người ngồi ở trong thư phòng to lớn, cũng là lẳng lặng trầm tư.

      chưa có trở về Đài Bắc. . . . . . Nhưng ở quốc lại tìm được. . . . . .

      rốt cuộc nơi nào? . . . . . . là đáng chết! . . . . . .

      Có thể hay gặp phải cái gì bất trắc. . . . . .

      vừa hốt hoảng lắc đầu, muốn loại bỏ suy nghĩ tốt. Nhưng trong lòng cách nào khống chế được. Nhắm mắt lại thầm ngừng nỉ non.

      Đồng Thiên Ái. . . . . . xảy ra chuyện. . . . . . cần có chuyện. . . . . .

      La Mã, Italy.

      Mấy trăm cây số bên ngoài khu Đại Trang vườn.

      Nhìn xuyên qua hàng nho, có thể thấy biệt thự tráng lệ mình trong đó.

      Giờ phút này, tầng bảy biệt thự, dần dần vang lên tiếng bước chân. áo đen tới trước gian phòng, đưa tay mở cửa phòng ra.

      Bên trong gian phòng, Tư Đồ Hoàng đứng ở mép giường nhìn giường lớn, như cũ vẫn ngủ mê, Đồng Thiên Ái.

      cánh tay của , là dịch dinh dưỡng dùng để duy trì sinh mạng.

      mặt càng thêm tái nhợt, có huyết sắc, thời gian dài ăn uống, khiến cho làn da của trở nên như trong suốt, thậm chí ngay cả mạch máu rất cũng có thể xem ràng.

      Vũ Ảnh từ từ tới bên cạnh , mở miệng , "Điện hạ nên gấp gáp! Vũ nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất đem thuốc giải điều chế ra!"

      "Ta cần thời gian chính xác!" Tư Đồ Hoàng trầm giọng , ánh mắt như cũ nhìn chằm chằm Đồng Thiên Ái.

      Vũ Ảnh khẽ hạ mí mắt, lúc ngẩng đầu lên, cũng là vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên. Môi đỏ thẫm, kiên quyết , "Trong vòng tháng!"

      "Nếu như có?" Tư Đồ Hoàng cũng phải tin thủ hạ của chính mình, chỉ là có chút nhàm chán thuận miệng hỏi chút.

      "Nếu nghiên cứu chế tạo thành công! Vũ nguyện ý tự chặt cánh tay phải!" Vũ Ảnh nhàng , tựa hồ việc chặt cánh tay, đối với hoàn toàn chút lo ngại.

      Tư Đồ Hoàng liếc cái, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú Đồng Thiên Ái Ái hồi lâu.

      Lúc này mới xoay người, ra khỏi phòng.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 254: tung tích
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi


      Luân Đôn quốc.

      Tại biệt thự nguy nga của Tần gia.

      Thư phòng lầu ba, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, phát ra thanh "Ục ục ——" dài.

      Nhưng lần này, Tần Tấn Dương có chút chán chường ngồi ở ghế sợ nghe điện thoại. Mười ngày! mười ngày! Mười ngày cũng có tin tức của !

      Đồng Thiên Ái, dường như là từ nơi này biến mất ở thế giới.Lại có thể vô ảnh vô tung như vậy?

      sợ hãi. . . . . . Chưa bao giờ sợ như thế này. . . . . .

      "Ục ục ——" Chuông điện thoại tiếp tục vang lên, giống như là thúc giục.

      Rốt cuộc, tự tay bắt ống nghe. Run rẩy đặt ở bên tai, nghe hồi báo ở bên đầu điện thoại kia của thám tử phái tìm, vô cùng khẩn trương tim đạp nhanh như nhảy ra ngoài.

      cách nào khẩn trương! Thậm chí cảm thấy mình sắp hít thở thông!

      "Thiếu gia!" Giọng đàn ông bên đầu điện thoại kia cung kính hô tiếng.

      Tần Tấn Dương khắc chế tâm tình sắp hỏng mất của mình, trầm giọng hỏi, "Như thế nào? Tra được chưa?"

      "Rất xin lỗi! Thiếu gia! Vẫn có bất kỳ đầu mối!" Giọng đàn ông ở bên đầu điện thoại kia trả lời giống như mười ngày này, thanh của vào thời khắc này cũng trở nên tĩnh mịch.

      Tần Tấn Dương cầm ống , lòng nhất thời rơi xuống vực sâu, buồn buồn , "Biết!"

      "Dạ! Thiếu gia!" Nam nhân vừa cung kính hô tiếng, chuẩn bị cúp điện thoại.

      "Đợi nào...!" Thế nhưng lại ngăn cản, kiên quyết , "Vẫn tìm! Vẫn tìm cho tôi! Bất kể là mười ngày nửa tháng! Hay là nửa năm năm! Vẫn tiếp tục tìm cho tôi!"

      Có thể hay . . . . . . xảy ra chuyện. . . . . .

      Người đàn ông bên kia điện thoại vội vàng lĩnh mệnh, trả lời, "Dạ! Thiếu gia!"

      Tần Tấn Dương đưa tay, chậm rãi đem điện thoại cúp. Ống nghe cúp điện thoại cơ hồ trong nháy mắt, nhưng ngón tay vẫn là muốn lấy ra. Trời mới biết. . . . . . Tâm tình của ở giờ khắc này. . . . . .

      là như vậy lưu luyến, là như thế chịu đựng. . . . . . Mười ngày. . . . . .

      Đồng Thiên Ái. . . . . . Em rốt cuộc ở nơi nào. . . . . .

      Vừa lúc đó, cửa thư phòng, bị người gõ, "Đông đông đông ——"

      Tần Tấn Dương ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, nhíu mày, trầm giọng hô, "Vào !"

      Vừa dứt lời, cửa phòng bị người mở ra.

      Du Ty Kỳ từ ngoài cửa ló đầu , dò xét vào, mỉm cười hỏi, "Tần ca ca. . . . . . tại có bận ? . . . . . . Kỳ Kỳ có thể vào . . . . . .?"

      Mặc dù biết, Tần ca ca mực tìm kiếm Thiên Ái.

      Hơn nữa tìm toàn bộ mười ngày, vẫn luôn có tin tức của Thiên Ái .

      Trong lòng càng thêm ràng, vị trí của Thiên Ái ở trong lòng Tần ca ca rất là quan trọng. tại chỉ cần tung tích Đổng Thiên Ái ngày , Tần ca ca ngày trong lòng an tĩnh.

      Nhưng lại nhịn được nghĩ tới muốn quan tâm chút, lập tức vào thư phòng, đến thăm .

      "Kỳ Kỳ. . . . . . Vào . . . . . ." Tần Tấn Dương nhìn thấy người tới, mới tháo xuống cái phần tối tăm, thần sắc cố gắng giả bộ bình tĩnh, muốn làm cho bất luận kẻ nào nhìn thấy tiều tụy.

      Du Ty Kỳ nghe ra trong thanh của có phần mất mác, lập tức cố gắng tươi cười.

      Hướng gian phòng vào, ngay sau đó trở tay đóng cửa lại.

      Du Ty Kỳ từ từ tới bên cạnh , nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn gò má của , lại thấy vẻ mặt mệt mỏi của , dưới mắt quầng thâm, xác nhận mấy ngày này cũng ngủ được tốt.

      có chút đau lòng, lo lắng , "Tần ca ca! Thân thể mới vừa ổn, bác sĩ qua phải nghỉ ngơi tốt! Mấy ngày nay ang vẫn ngủ đủ, như vậy tốt!"

      Này mười ngày, cơ hồ ngày ngày nhốt mình ở trong gian thư phòng này.

      Mỗi ngày từ buổi sáng ngồi đến buổi tối, sau đó từ buổi tối ngồi đến nửa đêm, thậm chí rạng sáng, hoặc là, rất lâu chỉ ngồi ngơ ngác như thế này, bước cũng có rời .

      Dì Tần cũng tới khuyên qua, nhưng tại lời của mẹ đều nghe rồi.

      Chỉ là nhốt mình ở trong thư phòng này, dường như nơi này là thế giới của , ! chuẩn xác là tâm của , có ai có thể vào được, ai!

      Trừ. . . . . . người biến mất mười ngày nay . . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . .

      "Được!" Tần Tấn Dương nhắm hai mắt lại, thanh thâm trầm vang lên.

      thường biết? Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là dung nhan của , nghĩ ngủ lại ngủ được. sợ khi ngủ thiếp , bỏ qua điện thoại thuộc hạ gọi tới.

      Như vậy, thể ở thời khắc thứ nhất nhìn thấy .

      Du Ty Kỳ tới phía sau , đôi tay nắm bờ vai của , thay xoa bóp, suy nghĩ , vẫn là nhịn được , "Tần ca ca. . . . . . yên tâm. . . . . . phải lo lắng . . . . . ."

      "Chị Thiên Ái. . . . . . có việc gì. . . . . ."

      Tần Tấn Dương trong lòng chảy xuôi dòng nước ấm, có mở mắt, nhàn nhạt giọng , cũng là vô cùng kiên định , " biết!"

      Cho dù là mười ngày có tin tức của , nhưng vẫn như cũ tự với mình, có chuyện gì!

      Bởi vì, có linh cảm , loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt, tựa hồ cũng có cách rất xa!

      , ra vẫn ngụ ở trong lòng !

      Du Ty Kỳ chợt dừng động tác lại, tới bên cạnh , khẽ cúi người xuống, mỉm cười , "Tần ca ca! Chúng ta gặp gia gia cùng với cha chứ?"

      mở mắt, cũng có chút khốn đốn hoặc nhìn .

      "Gặp bọn họ làm cái gì?" Tần Tấn Dương hiểu hỏi.

      tại người muốn nhìn thấy nhất, chính là cái lão gia gia ngoan cố của . Nhưng bên trong thân thể lại chảy cùng dòng máu, cách nào giết họ được, bọn họ là ông cháu.

      cách nào hận, nhưng cũng cách nào tha thứ.

      cách nào tha thứ cho gia gia của , càng cách nào tha thứ cho bản thân !

      ngu xuẩn như vậy, đem Thiên Ái vứt bỏ!

      Du Ty Kỳ lại kéo tay của , cố gắng cả người đem từ ghế kéo lên, trấn an , "Em nghĩ gia gia và cha còn có hiểu rỏ tình hình! tại chúng ta cùng giải thích với họ !"

      "Để cho bọn họ kia hai cái lão nhân gia thích tự chủ trương, nghe ý nghĩ của chúng ta chút!"

      "Còn nữa..., hôn ước của chúng ta cần phải giải trừ !"

      "Đương nhiên rồi! Phải do em ra! Nếu Kỳ Kỳ về sau cũng ai thèm lấy rồi!"

      xong, dịu dàng cười.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 255: cách nào buông tha
      Edit: Maria Liêu
      Beta;Ha.Chi


      Tần Tấn Dương nghe được như vậy, trong lòng chợt cảm khái. nắm tay , trong lúc nhất thời khiến nghĩ lại khi còn bé. Giữa bọn họ, luôn xem như là em .

      liền đứng lên, đột nhiên vươn cánh tay, ôm vào lòng ngực.

      Cái ôm bày, phải là tư tình nam nữ, có quá nhiều tạp chất, chỉ là phần chân tình đối đãi với em mình.

      Du Ty Kỳ bị ôm vào trong ngực, chợt hốc mắt liền ẩm ướt.

      bao lâu? bao lâu chưa từng như vậy ôm qua ?

      Trí nhớ của dần mở ra, tựa hồ là bắt đầu từ lúc còn rất , kể từ nụ hôn kia, trở nên vô cùng thích ở cạnh , nhưng lại bắt đầu xa lánh, đối mặt tựa như đối mặt với thú dữ.

      lại còn tưởng rằng là thay đổi tính tình, cũng chấp nhận, tiếp tục đeo bám .

      Nhưng thủy chung hiểu, tại sao có thể chuyển biến kịch liệt như vậy.

      Tần Tấn Dương ôm , đầu chống đầu của , thanh từ bên nhàng bay tới, "Kỳ Kỳ. . . . . . Lần này. . . . . . Là Tần ca ca thực xin lỗi em. . . . . ."

      "Nhưng là. . . . . . Tần ca ca hi vọng Kỳ Kỳ đáng . . . . . Cũng có thể tìm được hạnh phúc. . . . . ."

      xong, ở trán của in nụ hôn.

      Du Ty Kỳ nâng lên khuôn mặt tươi cười, nhưng là trong hốc mắt lại lóe ra nước mắt, giống nhau mỉm cười gật đầu, hướng tới bảo đảm , "Tần ca ca. . . . . . Kỳ Kỳ . . . . . . Kỳ Kỳ nhất định . . . . . ."

      "Còn có. . . . . Kỳ Kỳ hi vọng Tần ca ca. . . . . Vô luận lúc nào . . . . . Đều nổi giận. . . . ."

      "Có được hay . . . . . ."

      Mười ngày, tìm khắp nơi mà thấy Thiên Ái.

      Đau khổ khá dài như vậy, cho dù có ngụy trang kiên cường nữa vẫn biết, tuyệt đối nổi giận .

      Cuối cùng lòng hi vọng, Tần ca ca có thể giống như trước đây, giống như dũng sĩ nào có thể đánh bại ! Chỉ có dũng sĩ mạnh nhất mới có thể cứu được công chúa!

      Chị Thiên Ái. . . . . . Là công chúa của . . . . .

      Tần Tấn Dương nghe được ..., hốc mắt cũng ướt át. Những ngày này, cố nén đau khổ của mình, kiên trì tin tưởng. phải là có hoài nghi, phải là có dao động, nhưng là. . . . . .

      cách nào buông tha!

      cách nào buông tha ý nghĩ muốn tìm kiếm , tin tưởng còn sống ở thế giới này.

      Hoặc là tại góc nào đấy biết tên!

      Chỉ có thể khẳng định, lòng của , vẫn luôn ở bên cạnh . . . . . .

      Chưa từng rời , chưa từng có!

      Nhớ tới trước còn ngây ngốc hoài nghi , bỗng nhiên có cảm giác ngu ngốc! Hai người nhau, tuy nhiên cũng ra miệng! trong giây lát giật mình, còn chưa bao giờ với ba chữ " em" này.

      Nghĩ như vậy, trong lòng tựa hồ có cái mục tiêu.

      Cho dù là thiên sơn vạn thủy, nhất định phải tìm được , với ba cái chữ kia.

      Ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt chờ đợi của Du Ty Kỳ, rốt cuộc lộ ra nụ cười, cảm khái rồi lại tự tin , "Kỳ Kỳ! Em yên tâm! nổi giận! Cho đến ngày tìm được ấy!"

      Lần nữa kiên định tín niệm, trong lòng chợt cảm thấy tràn đầy ấm áp.

      Mà khuôn mặt của tựa hồ gần trong gang tấc.

      Du Ty Kỳ đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn tú của , cẩn thận nhìn ánh mắt của . Trong lòng nhớ lại lúc khi còn bé, điều mà vẫn luôn canh cánh trong lòng, muốn biết, cũng muốn hỏi ràng.

      Đây cuối cùng cũng có chút xíu tiếc nuối. . . . . .

      Rốt cuộc, lên tiếng, "Tần ca ca. . . . . . Khi Kỳ Kỳ còn bé. . . . . . Biệt thự bị cúp điện. . . . . . Tần ca ca tại sao ôm Kỳ Kỳ. . . . . . Sau đó hôn Kỳ Kỳ. . . . . . vĩnh viễn cũng rời em. . . . . ."

      Vừa chuyện gương mặt đồng thời khẽ ửng hồng.

      Này vẫn là bí mật đáy lòng , coi nó như là trân bảo, được giấu kín rất tốt.

      tại, đem bí mật của ra, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

      Tần Tấn Dương cố gắng hồi tưởng lần bị cúp điện khi còn bé kia, đột nhiên cúi đầu, sững sờ nhìn người trước mắt. Lúc này mới phát ra, chính xác là từ khi đó, bắt đầu dính lấy mình.

      Nguyên nhân mà nghĩ mãi ra, như vậy nguyên nhân chính là cái này?

      Kỳ quái . . . . . cũng có hôn qua . . . . . .

      Nghĩ tới chuyện này trong đầu tự giác xuất người.

      Hai tay của Tần Tấn Dương cầm lấy cánh tay , nghiêm túc , "Kỳ Kỳ! Ngày đó trong biệt thự bị cúp điện! Em ngay lập tức sợ tới mức khóc lớn! Sau đó Tần ca ca tìm đèn pin cầm tay, người ngay lúc ấy đến bên cạnh em phải là !"

      "Chẳng lẽ em quên sao?" cúi đầu, vừa nghi ngờ hỏi.

      Du Ty Kỳ cũng nghiêm túc hồi tưởng tất cả, nhưng trí nhớ của tựa hồ là đống băng. Thế nào cũng nhớ nổi, chỉ là lắc đầu cái, bộ dạng mất mác.

      "Tần ca ca. . . . . . Kỳ Kỳ nhớ gì cả. . . . . . Kỳ Kỳ chỉ nhớ những thứ mới vừa kia. . . . . ."

      chẳng phải là Tần ca ca sao?

      Như vậy, người hôn , người với "Vĩnh viễn cũng rời em", rốt cuộc là ai?

      Tần Tấn Dương thở dài tiếng, cũng là có chút bất đắc dĩ. Ngay lập tức, cũng nhớ ra lúc đó chỉ mới mười mấy tuổi, mà Kỳ Kỳ chỉ có sáu tuổi. đứa trẻ mới sáu tuổi, làm sao nhớ nhiều như vậy đây?

      "Như vậy, đêm hôm đó, trừ Tần ca ca ra, ở bên cạnh Kỳ Kỳ còn có ai?" giọng hỏi, đem chân tướng ra, cũng là vòng vèo hỏi.

      Du Ty Kỳ nghe như thế, đầu óc lập tức "Ong ong ——".

      Trước mắt, khuôn mặt trẻ con trắng nõn dần dần lên.

      Tựa hồ tại trí nhớ của chính mình, chỉ là cực kỳ an tĩnh bồi bạn với trải qua quãng thời gian tuổi thơ. Thậm chí sau này, theo Tần ca ca Đài Bắc, giữa bọn họ chỉ còn lại mấy lần gọi điện ít ỏi.

      "Nếu như là Tấn Dương, vậy nhất định cưới Kỳ Kỳ đấy!"

      Đột nhiên, bên tai vang lên thanh của , kiên quyết cam kết.

      Du Ty Kỳ lập tức khóc lên, cũng phải là bởi vì khổ sở, chỉ là cảm thấy mọi người đều là đại ngốc nghếch.

      ràng mình muốn quý trọng mọi người ở bên người, vì cái gì phải là vòng lớn tìm kiếm khổ cực như thế này. bỏ lỡ , bỏ lỡ , cả hai bỏ qua nhau. . . . . .

      (Ha.chi: biết thế rùi đến vs nhau lẹ lẹ )

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :