1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 248: Đau lòng chịu được
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/ltkH2da.png" width="630" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/oaS3X7U.png" width="630" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/9BeY2pk.png" width="630" height="1500" />
      Tần Tấn Dương chạy xuống lầu, tức giận xông thẳng ra , cảm giác buồn bực lòng mình phát tác được.

      Quản gia mực trong đại sảnh chờ, nhìn thấy thần sắc lo lắng của Tần Tấn Dương, vội vàng tới bên cạnh , lấy ra tờ giấy mới vừa được vị tiểu thư kia giao cho mình, "Thiếu gia! Đây là mới vừa rồi có vị tiểu thư, để cho tôi thay ấy chuyển tới cho thiếu gia đấy!"

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương chợt dừng lại bước chân, nắm lấy tờ giấy con kia.

      Cúi đầu vừa nhìn, hốc mắt hồi chua xót.

      Hàng chữ thứ nhất, là trước kia viết —— Tần Tấn Dương tên biến thái chết tiệt.

      Hàng thứ hai, là nét chữ của ,—— Đồng Thiên Ái nhớ em.

      tại, tờ giấy lại xuất dòng chữ thứ ba —— Em cũng nhớ .

      " ấy bao lâu rồi?" Nhìn dòng chữ xinh đẹp này, trong thanh cũng bắt đầu run rẩy.

      Quản gia thành trả lời, "Hồi thiếu gia! sai biệt lắm hơn 10'!"

      Hơn 10'? . . . . . . Hơn 10'! . . . . . .

      cách khác lúc trở lại, mới vừa ? Có lẽ thời gian giữa bọn họ kém nhau chỉ là ở cua quẹo, chỉ là trong nháy mắt!

      Tần Tấn Dương chỉ là cảm thấy mình sắp chịu được nữa, tim đập hốt hoảng, ngón tay nắm tờ giấy này cũng bắt đầu thấy đau rồi, thể tiếp tục chịu được vọt ra khỏi biệt thự.

      Đồng Thiên Ái. . . . . . Tại sao lần này. . . . . . Lại là như vậy bỏ qua em. . . . . .

      Tại sao. . . . . . Đau lòng tả được. . . . . .

      Lúc này trời bắt đầu tối, đèn nê ông ở đầu đường được bật lên, chợt lóe chợt lóe. Ánh đèn chiếu lên mặt người đường. Trước mắt tất cả mọi thứ cũng bắt đầu còn nữa .

      Người đàn ông tuấn khuông mặt là vẻ phong trần mệt mỏi, đường.Nếu quan sát thấy ta vẽ mặt hốt hoảng nhìn khắp nơi
      Tần Tấn Dương quay đầu nhìn người đến người đường, đột nhiên cảm thấy biết nên hướng nào.

      Tần Tấn Dương lo lắng tìm, nghĩ đến rời lâu, có lẽ còn ở gần đây thôi. Trong lòng lại có cái thanh tự với mình, ở nơi nào chờ ! nhất định rời !

      Trong tay còn nắm tờ giấy con kia, tầm mắt cố hgắng tìm kiếm trong đám người qua lại.Từng gương mặt, nam,nữ, già, trẻ, người xinh đẹp hay bình thường. Nhiều gương mặt như vậy, nhiều người như vậy, tại sao có gương mặt của Đồng Thiên Ái, tại sao có Thiên Ái của !

      Thời gian dài có ăn gì vào bụng, ba mươi sáu giờ bay, làm cho thể lực bắt đầu tiêu hao.

      Chỉ là cảm giác trước mắt tối đen mảnh, thế nhưng lại mạnh mẽ chống lại, để cho mình ngã xuống.

      sao có thể ngã xuống? còn chưa có tìm được ánh mặt trời của !

      Đồng Thiên Ái. . . . . . Em ở đâu. . . . . .

      Đồng Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . .

      Nhưng. . . . . . Nhưng cơ thể của nghe theo lời nữa. . . . . .

      Hai chân trở nên mềm nhũn, trước mặt bỗng tối sầm, nháy mắt nhắm mắt lại, thế nhưng lại thở ra tiếng, "Đồng Thiên Ái!"

      Để mặc cho mình, lọt vào trong bóng tối.

      "Thiếu gia!"

      Chú Quản vẫn lái xe theo sau lưng , nhìn thấy sắp ngã xuống, vội vàng ngừng xe, mở cửa xe, sải bước chạy vội tới bên cạnh , đem thân thể sắp ngã xuống đở lấy.

      Mà tùy tùng theo phía sau ông, theo thứ tự xuống xe, tranh thủ đỡ người vào trong xe.

      đường, bỗng đoàn người mặc đồ đen đột nhiên xuất đưa tới kinh động . Nhưng rất nhanh sau đó đột nhiên biến mất, khi mọi người kịp chú ý xe xa.

      Đồng Thiên Ái đứng cách đó xa, cảm thấy khác thường, cũng tò mò quay đầu lại nhìn.

      Tầm mắt nhìn về phương hướng đó, chỉ thấy đám người, mà bên tai của , tất cả đều tiếng ồn ào. cách nào nghe hiểu được, mới vừa rồi đến tột cùng chuyện gì xảy ra. ( Ed mà cứ bực mình, vậy mà gặp nhau dc nữa! Tức muốn ói máu luôn).

      Chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy trước mặt biết từ lúc nào xuất người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng đó.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 249: Gặp phải ép buộc
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi


      Đồng Thiên Ái trong lòng buồn bực, người đàn ông ở trước mắt cư nhiên ban đêm còn mang kính râm màu đen .

      Thử bước sang bên trái chút, nhưng người người đàn ông trước mặt cũng để cho qua, cũng bước sang bên trái bước. lại cố gắng hướng bên phải xoải bước, muốn tránh người người đàn ông này.

      Nhưng là người đàn ông mặc tây trang màu đen, giống nhau lại hướng bên phải bước bước.

      Đồng Thiên Ái hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm . Đầu óc trống rỗng, trực giác mà dùng tiếng trung mở miệng, khẩn trương , "Tiên sinh! Làm phiền nhường bước! ngăn trở tôi !"

      "Đồng Thiên Ái!" Người đàn ôngmặc tây trang màu đen cúi người, nhàng hô tiếng.

      Tại sao lại biết tên của mình? Đây là ý tưởng trong nháy mắt của , trong lòng hồ nghi càng lúc càng lớn, người đột nhiên xuất này rốt cuộc là ai?

      Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

      Chân run rẩy hướng về sau lui bước dài, vội vàng xoay người, liền muốn chạy trốn.

      Nhưng là tay của , lại bị người mặt đồ đen phát bắt được.

      Đồng Thiên Ái thất kinh, hé miệng liền muốn lớn tiếng kêu cứu. Nhưng miệng của , lại bị người lấy tay che. thanh cũng phát ra được, viên thuốc , bị người kia nhét vào trong miệng.

      Nuốt xuống viên thuốc này, nhất thời cảm giác cả người hỗn loạn.

      Cố nén cho mình nhắm mắt lại, nhưng là bây giờ mí mắt nặng ngàn cân rồi.

      thể khống chế thân thể của mình, nhưng vẫn để ý giọng hô, "Tần. . . . . . Tấn. . . . . . Dương. . . . . ."

      Tại sao. . . . . . vẫn có. . . . . . Tìm được . . . . . .

      Tần Tấn Dương. . . . . .

      Người đàn ông áo đen cao lớn, đem Đồng Thiên Ái sắp sa vào trạng thái hôn mê ôm vào trong ngực. Sau đó, cũng bận tâm, ở đầu đường trực tiếp bồng lên.

      Hướng về phía nút cài bỏ túi trong túi áo, giọng , " tìm đượcngười ! Tôi tại mang người tới đây! Các ngươi ở nơi nào?"

      "Ngươi qua phố, ngõ hẻm thứ ba bên trái!" Trong nút cài truyền ra thanh của đồng bọn.

      Người đàn ông gật đầu cái, hiểu , "Tôi lập tức đến gặp các ngươi!"

      "Nhanh lên chút!" Đồng bọn vội vàng thúc giục.

      Người đàn ông ôm Đồng Thiên Ái sải bước qua con phố, áo đen kính đen, cũng làm cho người đường tò mò nhìn. đường đêm người đàn ôngđ eo kính đen, trong ngực còn ôm trẻ bất tỉnh nhân , là làm cho người ta cảm giác kỳ quái.

      Nhưng người đàn ông lại có để ý tới ánh mắt của người khác, mặt có bất kỳ vẻ mặt khác thường. Dễ dàng ôm trong ngực xuyên qua đường phố dài.

      Bước chân có ngừng, mãi cho đến tới ngõ hẻm thứ ba bên trái xoay người liền nhìn thấy chiếc xe con màu đen đậu trong hẽm.

      Người đàn ông sải bước hướng xe hơi dừng ở trong ngõ hẻm tới, thái độ rốt cuộc thư giãn lộ ra nụ cười tươi tắn.

      giây kế tiếp, rồi lại nhíu mày.

      Trong ghế xe đồng bọn nhìn thấy người đàn ông áo đen trở lại, vội vàng mở cửa xe, xuống xe.

      Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí đem Đồng Thiên Ái ôm vào chỗ ngồi phía sau xe, cũng cùng ngồi xuống. Đưa tay cầm gối đầu mềm mại đệm ở phía dưới đầu của , lúc này mới ngẩng đầu chuyển sang đồng bọn ngồi phía trước.

      "Lái xe!" Giọng nam thâm trầm.

      Ngồi ở chỗ tài xế đồng bọnn vội vàng đáp tiếng, "Biết!" Ngay sau đó, đạp chân ga.

      Xe hồi lắc lư, đèn xe sang lên. Khởi động, rốt cuộc chậm rãi lái ra khỏi cái hẻm . Hướng về con đường phía trước biết tên mà .

      Giống nhau ngồi ở trước xe tên khác nghiêng đầu sang chỗ có , ngắm nhìn hôn mê. Tựa hồ còn có chút hoài nghi, cũng là dời tầm mắt hướng người đàn ông áo đen.

      Tỉ mỉ quan sát phen, tò mò hỏi , " ta chính là tiểu thư?"

      Miệng của khẽ mở ra, mặt trái xoan hơi gầy, sắc mặt có chút tái nhợt . Sắc môi là nhàn nhạt màu hồng, lông mi cong lên. tính là tuyệt sắc, chỉ có thể là có chút đáng .

      Này tựa hồ cùng trong tấm ảnh trong trí nhớ chênh lệch khá xa.

      Người đàn ông nhíu mày, tựa hồ là biết trong lòng đồng bọn hồ nghi những thứ gì. Thâm trầm , " ấy chính là tiểu thư mà điện hạ mực tìm kiếm!"

      "Ngươi xem qua hình, là hình mẫu thân ấy lúc tuổi còn trẻ!"

      Đồng bọn"Nha" tiếng, sáng tỏ gật đầu, " trách được ! Mẹ cùng con , cách đời, vẫn còn có chút chênh lệch!"

      "Ai? Ngươi tiểu tiểu thư cùng điện hạ rốt cuộc là có cái quan hệ gì?" Đồng bọn tò mò hỏi.

      Người đàn ông trầm tư, suy đoán , "Hẳn phải là em của điện hạ, nhưng là điện hạ là tiểu thư! Như vậy liền cùng giáo phụ qua đời có liên hệ !"

      "Ý của ngươi là , tiểu thư là con của giáo phụ?" Vừa nghe đến"Giáo phụ" cái tôn xưng này, đồng bọn cũng hít hơi lãnh khí.

      Đứng đầu Mafia Italy, người đàn ông thần bí được cả hắc đạo tôn xưng làm "Giáo phụ".

      là người sáng lập tổ chức, là người đàn ông được vô số người sùng kính như thần. Thế nhưng cả đời , cũng có cưới vợ, bên cạnh thậm chí ngay cả tình nhân đều có.

      tại, giáo phụ lại có con ?

      là. . . . . .

      "Tốt lắm! Đừng nhảm! Trực thăng dừng ở nơi đó rồi hả ?" Người đàn ông nóng lòng muốn trở về phục mệnh, vừa vội vàng hỏi.

      Bọn họ lãng phí quá nhiều thời gian rồi, trước đó điện hạ vô cùng vui.

      Nếu như tiếp tục mè nheo xuống, sau khi trở về còn biết bị trách phạt như thế nào.

      Đồng bọn vội vàng nghiêm mặt , "Dừng ở địa phương cách nơi này hai mươi km. Thụ ở nơi đó chờ chúng ta! Điện hạ lần này xem ra là gấp gáp, cho nên đem Thụ phái tới rồi !"

      "Thụ cũng tới? Dạ! Mau sớm chạy trở về! Càng nhanh càng tốt!" Người đàn ông gật đầu cái, nhắm hai mắt lại.

      Xe con như cũ chạy về phía trước, trong xe Đồng Thiên Ái vẫn ngủ mê man có dấu hiệu tỉnh lại. Chỉ là trong giấc mộng, cũng an tĩnh mà nhíu mày.

      Xe vội vàng mở ra thẳng tắp hướng đông mà chạy, cách bờ sông Thames càng ngày càng xa.

      Biệt thự Tần gia, cũng cách càng ngày càng xa.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 80
      Edit: taichung_mira



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/u8y37e2.png" width="630" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/cTJB3im.png" width="630" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/I9zut8O.png" width="630" height="1500" />Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn , trong lòng còn : khẩn trương, làm thế nào đây?

      Mạnh Cổ hình như nghe thấy tiếng lòng , với : “Dùng bữa”

      A, đúng. Ăn cơm bận rộn rồi, cần phải khẩn trương.

      Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, Trần Nhược Vũ vừa ăn vừa ứng phó, bất tri bất giác hết hai chén cơm rồi. Đợi đến lúc cảm thấy thể chống đỡ nổi mới đột nhiên giật mình bản thân ăn nhiều

      Chẳng những ăn nhiều, còn ăn mau nữa. Người khác mới xong nửa chén, thế mà xong hai chén rồi

      Xong rồi, xong rồi, ấn tượng thứ hai lại hư rồi

      Trần Nhược Vũ giương mắt lén nhìn cha mẹ Mạnh Cổ, lại quay đầu nhìn Phách Vương Long tiên sinh, lúc này hướng cha mẹ giải thích bình thương ăn nhiều lắm, chỉ chén cơm, có khi còn được

      Mạnh Cổ nhìn thấy ánh mắt , thở dài, lại sờ sờ đầu

      Ô ô ô, Trần Nhược Vũ muốn khóc mà. là muốn để lại ấn tượng siêu tốt đẹp trong lòng cha mẹ Mạnh Cổ a. Đều do , tại sao đột nhiên như vậy, lén an bài cũng cho biết. chút tâm lý chuẩn bị cũng

      Nếu trước để chuẩn bị, khẳng định là mặc bộ đồ đẹp nhất, trang điểm xinh đẹp, luyện dáng chút, tập mấy câu trả lời, còn nữa, nhất định chuẩn bị mấy đề tài để cùng chuyện phiếm với người lớn, nhất định biểu giống bây giờ

      “Người nhà Trần tiểu thư làm gì vậy?”

      Trần Nhược Vũ còn chưa có oán trách xong, liền nghe thấy Mạnh cha hỏi. Trần Nhược Vũ giật mình, vội vàng phục hồi tinh thần

      “A, cha mẹ cháu đều làm trong nhà máy dệt”

      “Ừ” cha Mạnh bí đáp, lại gì tiếp

      Trần Nhược Vũ ngồi thẳng lưng, đoan chính đến thể đoan chính hơn

      Cha Mạnh gắp đồ ăn ăn cơm, tạm thời hỏi nữa

      Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn chút, thể nhàn rỗi, cũng bận rộn, nhưng mà lại thể tiếp tục ăn nữa, vậy bắt đầu uống nước

      “Trần  tiểu thư với Mạnh Cổ quen biết thế nào?” Cha Mạnh nuốt miếng cơm cuối cùng, uống hớp trà, lau miệng, lại bắt đầu hỏi

      Trần Nhược Vũ khẩn trương, nhìn cha Mạnh đánh giá, dường như là chính thức khai thẩm rồi

      “Ác, chúng cháu có bạn chung. Cháu là , bạn tốt của bác sĩ Mạnh là bạn trai của bạn cháu, mọi người đều là bạn, cho nên có ngày phải đến bệnh viện bác sĩ Mạnh, ác, ý cháu , bác sĩ Mạnh là chỉ Mạnh Cổ, phải chỉ ngài. Dĩ nhiên ở bệnh viện bác sĩ Mạnh là ngài, ý cháu là, làm chung bệnh viện, cho nên… cứ vậy mà quen biết”

      Trần Nhược Vũ xong những lời này, lại cảm thấy xấu hổ, chính cũng biết mình cái gì, biết phó viện trưởng đại nhân có hiểu hay ?

      Có điều nhìn phó viện trưởng đại nhân hình như là hiểu lắm, Trần Nhược Vũ mếu máo khổ sở, ấn tượng thứ ba lại nguy rồi sao?


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/SH2rh1j.png" width="630" height="1500" /> Vấn đề này ngây thơ lại kỹ thuật, tài nghệ cũng có trí khôn, đáp án tiêu chuẩn lại tục khí có gì mới, đến tột cùng là muốn hỏi cái gì đây?

      Trần Nhược Vũ nhẫn ngừng uống ngụm rượu, đáp: “ ấy lớn lên rất đẹp trai”

      Lần này, ba người chằm chằm nhìn nữa. Mạnh mẹ che miệng cười, mặt Mạnh Cổ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, cha Mạnh lộ vẻ gì. Chẳng lẽ đáp án như vậy được sao?

      Vì vậy, Trần Nhược Vũ bổ sung thêm câu: ‘Dáng dấp bác sĩ Mạnh rất giống phó viện trưởng”

      Lần này. Mạnh mẹ cười thành tiếng, Mạnh Cổ than thở, sờ sờ đầu , mà từ biểu tình của Mạnh cha, hiển nhiên là mấy lời chém gió của đúng lắm

      Được rồi, tỉnh lại vậy, như vậy giống như là dáng tiếp khen người già có vẻ t hùy mị, chu toàn rồi, mặc dù đây là , nhưng người ra có vẻ cao hứng nhất định là để bản thân bị đẩy vòng vòng

      Trần Nhược Vũ có chút như đưa đám, uống ngụm rượu nữa

      Rượu này, càng lúc càng ngon rồi. biết lát nữa giả say rồi bất tỉnh nhân có được nhỉ?

      “Trần tiểu thư đối với tương lai có kế hoạch gì ?”

      Kế hoạch? vấn đề này cũng tốt lắm

      Trần Nhược Vũ lại lần nữa cảm thấy tài nghệ khác biệt của hai bên gia trưởng. Cha mẹ chỉ đế ý có phải với Mạnh Cổ xảy ra chuyện gì , nhưng nhìn phó viện trưởng người ta xem, tương lai cũng muốn nắm giữ rồi

      “Ách, cháu làm việc cho giỏi, độc lập về kinh tế” Đây là lời lòng, có thể đúng như trong tưởng tượng, Mạnh mẹ chính là bà chủ nhà cá tình đơn thuần, có nháo muốn độc lập kinh tế, cho nên cha Mạnh chắc thích đáp án này

      Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên cha Mạnh có phả ứng gì. Trần Nhược Vũ cắn căn môi, uống ngụm rượu nữa, còn : “Cháu học nấu ăn, chăm sóc tốt cuộc sống của bác sĩ Mạnh. Cháu, cháu cũng có bản lãnh gì khác, điểm đặc biệt hơn người có, nhưng mà nếu có thể kết hôn với bác sĩ Mạnh, cố gắng cùng ấy qua những ngày tốt”

      Cha Mạnh nghiêm mặt lên tiếng, Trần Nhược Vũ cảm thấy áp lực rất lớn. theo bản năng quay đầu nhìn Mạnh Cổ cầu xin khích lệ, Mạnh Cổ chỉ nhìn cười


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/b8wMuL3.png" width="630" height="1500" />


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/5q7LeHl.png" width="630" height="1500" />
      Có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng?”

      Mạnh cha càng thêm sửng sốt, quay đầu liếc nhìn Mạnh mẹ. Mạnh mẹ chỉ lo cười, cũng để ý đến ông

      Trần Nhược Vũ muốn đáp án của ông, thẳng: “Phó viện trưởng Mạnh, cháu có bạn học, nhà có đất ở thành phố C, xây hai căn nhà lầu, cũng chẳng cần phải làm gì, chỉ cần thu vào tiền thuê là là dư sống rồi. Bất động sản nhà so với nhà bác khẳng định nhiều hơn”

      cầm ly rượu, uống thêm hớp, phát hết rồi. Mạnh Cổ cũng muốn rót thêm cho , liền lấy chén uống miếng nước, tiếp: “Cháu có khách hàng, ở thành phố A buôn bán vật liệu xây dựng, rất có tiền. ta mua biệt thự, lại có mấy cửa hàng, buôn bán rất tốt, khẳng định so với bất động sản nhà bác nhiều hơn, cũng nhiều tiền hơn nhà bác”

      Mạnh Cổ lần đầu tiên nghe đến cái này, nhịn được hỏi: “Hai người kia cũng theo đuổi em? Em có nhìn đến tiền, mà nhìn đến đẹp trai đúng ?”

      phải. Đừng quấy rối” Trần Nhược Vũ lườm cái, tiếp tục với cha Mạnh: “Mạnh phó viện trường, ngài xem, hai nhà này tài lực, đều hơn nhà ngài chứ? Nhà cháu cũng so được, cho nên chúng ta là giống nhau. thế giới này, có nhiều người ăn đủ no, mặc đủ ấm, có phòng ở, ngài nhất định là tốt hơn so với họ, nhà cháu cũng thế, cho nên chúng ta là giống nhau”

      Ba cặp mắt nhìn chằm chằm, đánh nấc, tổng kết câu: “Hai nhà chúng ta đều là nhìn lên bằng ai nhưng nhìn xuống ai bằng mình, cho nên môn đăng hộ đối, xứng đôi!”

      Mạnh mẹ cười ha ha, Mạnh Cổ cũng toét miệng cười, cha Mạnh lẳng lặng nhìn , bỗng nhiên lại hỏi: “Trần tiểu thư, biết chuyện, tôi muốn thỉnh giáo chút, nếu là con dâu tôi, bẳng hữu thân thích hỏi tôi, con dâu tôi là ai, tôi làm thế nào đáp họ?”

      “Cứ theo tình hình thực tế mà đáp thôi!”

      là bán bao cao su sao?” Giọng kia biểu thân phận như vậy làm ông mất mặt

      Đây đúng là vấ đề .

      Có điều Trần Nhược Vũ nghĩ như vậy, chỉ : “, ngài đáp, là đứa con ” Con dâu là nữ, tuyệt đối mất mặt (Bó tay với chị này ^_^)

      Edit : Chỉ còn chương nữa thôi!!!!!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 81:
      Edit: taichung_mira



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/aemCOdW.jpg" width="620" height="3000" />“Biến, lão tử có việc cậu cũng đừng hòng bận, nếu trong lòng lão tử liền thăng bằng”

      “Mẹ nó, muốn chết phải ?” Doãn Tắc cũng khách khí mà mắng

      Hai người đàn ông này mắng nhau cả mười phút, có hứng mắng nữa rồi, nhưng hai kia còn gọi điện tán gẫu chưa xong, làm người khác như đưa đám

      “Trần Nhược Vũ nhà cậu say liền nhiều chuyện như vậy sao?”

      “Chẳng những nhiều, còn rất sắc bén”

      đáng . Lam Lam nhà tôi đáng hơn nhiều”

      “Biến, vừa say liền náo mất trí nhớ, có điểm nào đáng chứ? Giống  Trần Nhược Vũ nhà mình, uống xong gây ra chuyện gì cũng nhớ rất ràng, tuyệt đối để mình tìm ba năm”

      “Cái tiện nhân này, chờ mình về thành phố A hảo hảo câu thông tình cảm cho cậu” Doãn Tắc lại cãi vã với Mạnh Cổ năm phts nữa, sau đó thể nhịn được liền : “Mình liền bắt ấy về”

      “Tôi cũng vậy”

      Sinh vật tên con  này, dạy chút là được

      Mùa xuân qua rồi, những ngày sau đó của Trần Nhược Vũ cũng thuận buồm xuôi gió

      đèm phòng ốc thuê trả, dọn đến ở nhà Mạnh Cổ. Chính thức cùng Mạnh Cổ sống cuộc sống hai người

      Công việc của  Trần Nhược Vũ thuận lợi, cuộc sống tự tại, chỉ có việc hôn nhân là có chút buồn

      Mẹ và cha Trần ân cần hỏi tiến triển, hỏi hôn kỳ, mà Trần Nhược Vũ cũng xác định được thái độ của song thân Mạnh gia, hơn nữa giai đoạn tại của Mạnh Cổ, ngược lại đề cập đến chuyện hôn nhân

      Cha mẹ Mạnh sau mùa xuân cũng chính thức gặp Trần Nhược Vũ, thỉnh thoảng cùng ăn, nhưng cha Mạnh vẫn tỏ thái độ với

      , Trần Nhược Vũ biết làm sao để lấy lòng người lớn, trừ việc Mạnh Cổ mang về nhà ngồi chút, nghĩ tới chiêu gì tốt hơn. Từng căn nhắc qua việc đến bệnh viện mang cơm cho Mạnh Cổ cũng mang cho ông thêm phần. nhưng lưỡng lự sợ ông mất hứng, Mạnh Cổ còn chuyển lại là Mạnh mẹ đưa. Điều này khiến Trần Nhược Vũ có chút lúng túng, dường như là cố ý đoạt việc của Mạnh mẹ, vì vậy cũng dám làm

      Sau đó, cũng nghĩ tới cùng ông chuyện, nhưng lại chẳng có gì để chuyện phiếm, chủ để của Mạnh Mẹ cùng cha Mạnh cũng chen lọt, thỉnh thoảng chuyện kinh người, cha Mạnh cũng có biểu tình khiến muốn mình đừng nhiều. Cho nên mỗi lần đến nhà Mạnh gia, cũng chỉ có thê yên lặng làm việc, nấu cơm

      Sau đó, Trần Nhược Vũ nghĩ bề ngoài hiếu tâm nên tặng chút lễ, nhưng trong nhà Mạnh gia trái cây với mọi thứ đều đủ, muốn tặng quà cho phó viện trưởng đại nhân, cũng chỉ là hai thứ. Trần Nhược Vũ về tài lực, sớm bị chen đến tám con phố ở bên ngoài rồi (ý là thua xa người ta ấy)

      Nhưng mà Trần Nhược Vũ tâm nghĩ muốn nịnh bợ phó viện trưởng cho điểm quan trọng, cha mẹ rất ân ái, muốn Trần Nhược Vũ đưa chút sản phẩm có khẩu vị .

      Trần Nhược Vũ nửa tin nửa nghỉ, hoàn toàn dám tin tưởng: “? Đưa cha mẹ cái này, có vấn đề chứ?”

      “Dĩ nhiên” Bác sĩ Mạnh làm lão thần khắp nơi, tràn đầy tự tin. Điều này làm cho Trần Nhược Vũ cảm thấy gia đình tưởng được, hề bị cản trở. như vậy nghe theo chỉ thị cầm bộ bao cao su khẩu vị mới tặng cho họ

      Sau đó, gương mặt của Mạnh cha… Ừ, phải cái biểu tình đó, Trần Nhược Vũ hình dung được

      Sau khi về đến nà, thấp thỏm hỏi Mạnh Cổ: “Có phải là đưa lầm rồi ? còn cười, cười thành như vậy, có phải lại hại em rồi hả?”




      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/x1e9B7Q.png" width="580" height="1500" />
      Tác giả có lời muốn : bản internet đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người ủng hộ. Viết loại văn có lòng tin này khiến tôi cũng nhận được rất nhiều khích lệ, lòng cảm ơn mọi người

      Tôi nghỉ ngơi trước hai ngày, sau đó đem phiên ngoại về Mạnh Cổ làm hoàn

      Sau đó mới chỉnh sửa bản thảo hoàn chỉnh giao cho nhà xuất bản. Nội dung với mấy phiên ngoại đầu đều đăng, sau này chỉ bổ sung theo phiên ngoại

      Kỳ cũng có kế hoạch cụ thê, chừng còn có thể có phiên ngoại về Bảo Nhi (con của hai chị phải) , sau đó viết truyện mới, tuy vậy tại vẫn chưa nghĩ ra cái nào. trước đó tôi tu a, nhưng biết lúc nào sửa xong, sửa xong lại tu bổ lần nữa

      Truyện “ba gả” tháng nữa ra mắt, tên được đổi lại là “Ba gả chọc quân tâm” (???), cái này chỉ là báo trước thôi

      Cái khác, xin mọi người ủng hộ truyện, cảm tạ!

      Thay mặt các tác giả, kính xin ủng hộ!

      Edit: Hoàn rồi!!!! Có điều là kết thúc mở hay sao đó!!!!! Có nhiều cái tác giả viết cũng được hiểu lắm…. Truyện edit hoàn đầu tiên, do còn non tay nên cũng có nhiều sai sót, cảm ơn mọi người ủng hộ nhé!!!!!!!!!!!

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 250: Bay Italy
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi


      Xe hơi rốt cuộc sau đó lâu, chạy nhanh tới mục tiêu.

      Đêm khuya, mờ mờ vẫn có thể tinh tường nhìn thấy tòa nhà phía trước càng ngày càng gần.

      Người đàn ông áo đen đưa tay đè xuống nút tự động, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống. Híp mắt, xa xa nhìn lại, có thể nhìn thấy chiếc trực thăng đáp xuống nóc tòa nhà cổ bị bỏ hoang.

      Người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu trắng, đứng ở trước phi cơ trực thăng nhìn chăm chú vào bọn họ.

      Người đàn ông áo đen nhìn ra bên ngoài cửa xe, hướng người đàn ông nóc tòa nhà cổ thủ thế. Ngay sau đó, Người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu trắng, cũng giống nhau thủ thế.

      Mặt của hai người, hẹn mà cung nhau nở nụ cười.

      Xe rốt cuộc dừng sát ở tòa nhà cổ, đồng bọn ngồi ở phía trước vội vàng xuống xe. Xoay người, thay người đàn ông áo đen mở cửa xe ra.

      Người đàn ông nghiêng đầu, thân thể chuyển cái. Đưa ra cổ tay có lực, vừa cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Đồng Thiên Ái. Sau đó cúi đầu, luồn người ra khỏi xe. Ngẩng đầu ngắm nhìn nóc tòa nhà cổ, cúi đầu vào.

      Còn lại hai người đồng bọn, cũng theo phía sau , vào tòa nhà cổ.

      Đoàn người lên theo hành lang hình tròn dài, rốt cuộc lên lầu cuối.

      Gió hơi lớn, thổi lất phất ở mặt.

      Bóng đêm càng thêm đen, bầu trời ám trầm vô cùng, mây che khuất mặt trăng thỉnh thoảng để lộ ra vài tia sáng le lói từ các ngôi sao. Những thứ ánh sáng kia chiếu lên mặt mấy người, càng cảm thấy khí quỷ dị.

      Người đàn ông áo đen nện bước chân trầm ổn, tới người đàn ông mặc áo khoác màu trắng bên cạnh, liếc nhìn Đồng Thiên Ái trong ngực như cũ ngủ mê. Cẩn thận vươn cánh tay, đem lấy cả người hướng người đàn ông mặc áo khoác.

      " Thụ! mang theo tiểu tiểu thư về trước! Chúng tôi theo về sau!" Người đàn ông áo đen trầm giọng .

      Thụ giống nhau cẩn thận ôm Đồng Thiên Ái, cúi đầu ngắm nhìn trong ngực, gật đầu cái, "Biết! Các ngươi tốc độ nhanh chút trở về tổ chức! Điện hạ rất tức giận!"

      Người đàn ông áo đen nghe được"Điện hạ tức giận", mặt có chút hốt hoảng, cung kính cúi đầu, "Thuộc hạ thất trách! Sau khi trở về, nguyện ý tiếp nhận điện hạ trách phạt!"

      "Thuộc hạ thất trách! Nguyện ý tiếp nhận điện hạ trách phạt!" Phía sau hai tên đồng bọn, giống nhau cúi đầu, kiên định .

      Thụ lần nữa gật đầu, trầm giọng , "Tôi hướng điện hạ tình huống!"

      Xoay người, ôm Đồng Thiên Ái hôn mê về phía trực thăng.

      Bên trong trực thăng, bắt đầu khởi động. Nhất thời, cuồng phong gào thét cánh quạt khổng lồ xoay tròn tạo ra trận gió lớn thổi bay tóc, kể cả y phục cũng bị thổi tung.

      Tóc Đồng Thiên Ái vốn được buộc kẹp vào nay rốt cuộc bị tuột ra, kẹp tóc kim loại hình tròn rớt xuống. Lăn mặt đất.

      Mà tóc của , ở trong gió mà bay loạn .

      Thụ nhìn trong ngực, trong đầu lên vẻ mặt nghiêm trang của giáo phụ. ( Vậy là Thiên Ái giống cha nhiều hơn giống mẹ, đúng là công chúa mà )

      Bờ sông Thames, biệt thự Tần gia ở quốc.

      Bên trong phòng ở lầu ba, bác sĩ kiểm tra thân thể Tần Tấn Dương.

      Giờ phút này, giường lớn kiêu dáng thời La Mã cổ đại, Tần Tấn Dương sắc mặt tái nhợt. Lông mi từ đầu đến cuối đều nhíu chặt lại, môi mỏng mím chặt, biểu lộ nội tâm cực độ căng thẳng.

      Bác sĩ sau khi kiểm tra xong, xoay người hướng về phía Tần Nhân Tông ngồi sofa, trấn an , "Tần lão gia! Tần thiếu gia chỉ là thể lực tiêu hao, cộng thêm mệt nhọc thời gian dài, cho nên đưa đến hôn mê!"

      " tại tôi để hộ sĩ treo mấy bình nước biển, có chuyện gì! Tần lão gia nên quá lo lắng!" Bác sĩ xong, cầm bút lên soàn soạt soàn soạt viết.

      Viết xong, đưa cho hộ lí.

      Hộ sĩ nhận lấy hóa đơn, xoay người mở ra hòm thuốc chữa bệnh mang theo bên mình. Căn cứ tên thuốc được viết hóa đơn liền tìm thuốc phù hợp.

      Cũng lâu lắm, kim tiêm đâm vào kinh mạch tay trái của Tần Tấn Dương.

      Hộ sĩ đem bình truyền dịch treo lên giường, tắt máy kiểm soát, điều chỉnh tốc độ. Sau đó tới bên cạnh bác sĩ, mỉm cười , " tốt hơn!"

      Bác sĩ gật đầu cái, vừa nghiêng đầu nhìn lại Tần Nhân tông, "Tần lão gia! Nếu như còn có gì xảy ra, cứ liên lạc với tôi! Nhìn chung tình trạng bệnh nhân ổn định! Tỉ mỉ tịnh dưỡng là được rồi!"

      Tần Nhân Tông đôi tay nắm gậy đầu rồng hướng sàn nhà gỏ gỏ, trầm giọng , "A Quản! Đưa tiễn bác sĩ!"

      "Dạ! Lão gia!" Chú Quản mở miệng ứng tiếng.

      Ngay sau đó, tới bên cạnh bác sĩ, khiêm tốn , "Làm phiền bác sĩ! Bên này mời!"

      " cần khách khí! Đây là việc chúng tôi phải làm!" Bác sĩ khách sáo mỉm cười, mang theo hộ lí ra khỏi phòng.

      Bên trong gian phòng, chỉ còn lại Tần Nhân Tông cùng với Tần Tấn Dương nằm ở giường bệnh ngủ mê.

      có người chuyện, an tĩnh tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở.

      Đột nhiên, giường lớn Tần Tấn Dương nhíu mày, lắc đầu, lo lắng hô, "Đồng Thiên Ái. . . . . Em ở đâu. . . . . Thiên Ái. . . .. . Em ở đâu. . . . ."

      Tần Nhân Tông nghe được la lên, chỉ là giận tái mặt.

      Cư nhiên ở lúc hôn mê, còn lo lắng cho bé kia. Cái bé gọi là Đồng Thiên Ái kia, đối với , thực quan trọng vậysao? thể ?

      Lúc này, Chú Quản trở lại.

      tới bên cạnh Tần Nhân Tông, hồi bẩm , "Lão gia! Người đưa !"

      "Uhm!" Tần Nhân Tông đáp tiếng, ánh mắt vẫn như củ lưu tại mặt tôn tử của mình. Vừa mở miệng hỏi, "Thông báo cho mẹ của Tấn Dương rồi sao?"

      Chú Quản khẽ cúi người xuống, , " thông báo qua! Phu nhân và Kỳ Kỳ tiểu thư từ Basingstoke chạy về Luân Đôn, tin tưởng lâu đến!"

      "Chúng ta ra ngoài !" Tần Nhân Tông thâm trầm nhìn Tần Tấn Dương hôn mê, lúc này mới thu hồi ánh mắt .

      Ông đứng dậy, hướng ngoài phòng ngủ tới.

      Chú Quản theo phía sau ông, cùng nhau ra khỏi gian phòng .

      giường lớn Tần Tấn Dương như cũ ngủ mê tỉnh, chỉ là thỉnh thoảng nỉ non tiếng, vạn phần đau khổ.

      "Đồng Thiên Ái. . . . . ."

      thanh rất rất , rồi lại rất nóng lòng.

      Dường như là sợ còn kịp nữa. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :