1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 243: muốn bỏ qua
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/JEOKUwS.png" width="630" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/8DZgJQN.png" width="630" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/POw40cU.png" width="630" height="1500" />


      "Let me take you?" điệu hỏi thăm.

      Mấy câu ngữ đơn giản này, Đồng Thiên Ái có thể nghe hiểu, cao hứng gật đầu cái, "OK! Thanks!"

      Taxi dừng lại ở trước khách sạn, Đồng Thiên Ái tùy tiện rút tờ bảng trị giá lớn nhất cho tài xế. Vốn là muốn " cần thối lại", kết quả biết sao.

      Chu mỏ, thể làm gì khác hơn là hướng về phía tài xế phất phất tay bảo cần.

      Tài xế cũng là mặt nghiêm túc, vội vàng quay cửa kính xe xuống, đem tiền lẻ đưa về phía , "You find a change!"

      Đồng Thiên Ái sửng sốt chút, vội vàng nhận lấy tiền lẻ, vừa cảm kích nhiều lần"Thanks". Đứng tại chỗ, nhìn taxi rời , lúc này mới xoay người, ngẩng đầu ngắm nhìn khách sạn.

      Đẩy cửa vào, nhìn chung quanh vòng.

      Nhìn bảng giá tiền, lấy ra đầy đủ tiền đặt ở quầy, lấy ra giấy tờ của mình, hướng về phía nữ tiếp tân người , "One!"

      "I know!" Nữ tiếp tân tựa hồ thường thấy loại chuyện như vậy, nâng lên khuôn mặt tươi cười tỏ vẻ hiểu được trả lời.

      Chẳng bao lâu, thẻ của gian phòng được đặt ở quầy, thử quét qua lần khẳng định chính xác, "Room 503!" xong, tay chỉ về phía cầu thang bên trái.

      Đồng Thiên Ái vừa cầm lấy thẻ phòng cùng với giấy tờ tùy thân, vừa gật đầu , "Thanks!"

      Xoay người, về phía cầu thang.

      Trong phút chốc, phát tình huống trong tưởng tượng của mình có tệ đến như vậy.

      Ít nhất dọc theo đường gặp người mình, cũng tệ!

      Xem ra chính mình còn rất may mắn a! Nhanh tắm! Bây giờ là bốn giờ sáng, sau đó nghỉ ngơi hồi, phải lên đường gặp cái tên biến thái đó! Nghĩ đến mình đột nhiên xuất ở trước mặt , dáng vẻ kinh ngạc, cách nào khắc chế, cười trộm ra tiếng.

      "503?" Đồng Thiên Ái tìm kiếm gian phòng của mình, ánh mắt quét qua từng gian phòng trong hành lang.

      Rốt cuộc tới trước phòng 503, hướng về phía cửa, quẹt thẻ, đèn đỏ sáng lên, ngay sau đó cửa mở ra, thấy gian phòng sạch , chợt buông lỏng tâm tình.

      Đóng cửa lại, đem túi đeo lưng ném lên giường, vội vàng xông vào phòng tắm, tắm trước sau.

      Thoáng cái qua 30 phút, cửa phòng tắm bị người mở ra.

      Đồng Thiên Ái chỉ quấn khăn tắm lớn quanh người, cầm khăn lông khô lau chùi tóc. tới phòng ngủ, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức, nhíu mày, "Bây giờ mới bốn giờ sáng? Ai! Quá sớm!"

      " tại ! Bọn họ có lẽ còn ngủ! Mình nên đợi đến tám giờ hãy !" nghĩ tới, ngồi ở giường, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua.

      lát sau, vốn là tư thế ngồi, biến thành nằm.

      lát sau, con mắt vốn là còn khẽ mở mắt, từ từ nhắm lại.

      là quá buồn ngủ hơn nữa quá mệt mỏi, bất tri bất giác cứ như vậy ngủ thiếp .

      Thời gian, từ từ trôi qua. . . . . .

      Nhưng người giường vẫn có dấu hiệu tỉnh lại . . . . . .

      phi cơ từ Đài Bắc bay quốc.

      Tần Tấn Dương nghiêng đầu nhìn về phía tiếp viên hàng , dung nhan tuấn tràn đầy nóng nảy, hỏi, "Còn mấy giờ nữa mới đến Luân Đôn?"

      "Tiên sinh! Phi cơ bay mười giờ, qua hai canh giờ nữa, có thể đến được Luân Đôn quốc! Xin cần nóng nảy!" Tiếp viên lộ ra nụ cười mang tính nghề nghiệp.

      Tần Tấn Dương gì thêm, nhắm hai mắt lại.

      Trong lòng lại bắt đầu đếm ngược tính giờ, còn hai giờ!

      Chợt, nhớ tới lúc trước, giống nhau cũng là hai giờ. . . . . . Giống hệt lúc đó. . . . . .

      Nhưng lại cố tình bỏ qua. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . muốn cùng bỏ qua. . . . . .

      Chờ ! Trong lòng im lặng .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/vydJmhi.png" width="630" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/U3P3DnH.png" width="580" height="1500" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/IcMTFz1.png" width="580" height="1500" />

      Vừa đưa tay móc tờ giấy trong túi quần jean, trong nháy mắt sờ tới tờ giấy, thở phào nhõm.

      Đem tờ giấy đưa cho tài xế người , quơ tay múa chân , "Go here!"

      Tài xế là người đàn ông trung niên, nụ cười của có chút thà, nhận lấy tờ giấy liếc nhìn, tay ra dấu "OK", "I know! I know!"

      Đồng Thiên Ái rốt cuộc lộ ra khuôn mặt tươi cười, cảm kích , "Thanks!"

      Xe chậm rãi lăn bánh đường Luân Đôn, Đồng Thiên Ái nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa xe. Bên đường náo nhiệt, đầy người. Đàn ông cùng với phụ nữ quốc rất cao lớn, trẻ con quốc đáng giống như Thiên Sứ.

      Chợt có cảm giác như đến gần hạnh phúc, là bởi vì gần sao?

      Tần Tấn Dương! Xin lỗi! Tới trễ mười giờ, có thể hay trách em tham ngủ đây?

      Bờ sông Thames.

      Taxi chậm rãi về phía trước, qua công viên xinh đẹp cùng với màu đỏ đỉnh ngói. Cũng lâu lắm, rốt cuộc ở biệt thự khí thế rộng lớn cách đó xa dừng lại, động cơ cũng có tắt.

      "This is the place you want to go!" Tài xế nghiêng đầu sang , chỉ chỉ tờ giấy, vừa chỉ chỉ biệt thự to lớn kia, sau đó đem tờ giấy trả lại cho .

      Đồng Thiên Ái hiểu ý tứ của , đưa tay đem tờ giấy nhận lấy. Cảm kích lấy ra tiền cho , vừa chỉ chỉ tờ giấy, vừa phất tay, ý tứ chính là cần tiền thối!

      đợi tài xế gì, trực tiếp mở cửa xe, hướng căn biệt thự kia chạy như điên.

      Càng gần, nhịp tim càng đập loạn.

      khẩn trương, cảm thấy tim của mình cũng muốn nhảy ra ngoài. Nếu , làm sao cái bộ dáng này đây? Chưa bao giờ có kích động cùng với bất an như thế này.

      Rốt cuộc, tới trước đại biệt thự này.

      Mà trước cửa sắt khép chặt, làm cho mình lần nữa cảm thấy dị thường bé.

      Đồng Thiên Ái cắn răng, cũng là lấy hết dũng khí, ngay sau đó, tới trước cửa biệt thự. Nhấn chuông cửa, mô hình màn ảnh, sáng lên màu xanh ngọc ánh sáng.

      nín thở, chờ đợi người sắp xuất .

      Cơ hồ là trong nháy mắt, trong màn hình thoáng nam nhân có tuổi. mặc tây trang, đeo nơ, bộ dáng quản gia. Mà đeo kính, cùng với khuôn mặt cứng nhắc, cũng làm cho người cảm thấy cứng rắn.

      Người Trung Quốc? . . . . . . Người Nhật Bản? . . . . . .

      Nhưng có thể xác định, người quản gia này tuyệt đối phải là người !

      Đồng Thiên Ái nghĩ một lát, dùng Trung văn hỏi, "Xin hỏi nơi này là Tần gia sao?"

      Bên đầu kia, quản gia lộ ra tia thần sắc kì lạ, hỏi tiếp, "Xin hỏi tiểu thư có chuyện gì ? Nơi này là Tần gia!"

      " tốt quá!" Đồng Thiên Ái thở ra tiếng, vừa trấn định thần sắc.

      Khắc chế tâm tình càng ngày càng kích động của mình, trầm giọng , "Ông mạnh khỏe! Tôi là tới tìm Tần Tấn Dương đấy! Hi vọng ông thông báo tiếng, gọi là Đồng Thiên Ái tìm đến ấy, ấy nhất định ra gặp tôi đấy!"

      "Thiếu gia?" Quản gia càng thêm kì lạ, thiếu gia phải trở về sao?

      Nhưng là, nghĩ tới tình hình đúng, còn cần bẩm báo lão gia. Lời của vị tiểu thư này, làm cho nghi ngờ! Thiếu gia nhất định ra gặp ? Cùng thiếu gia là quan hệ như thế nào đây?

      Quản gia lễ phép , "Tiểu thư xin chờ chút!"

      Trong màn hình, bóng người biến mất.

      Đồng Thiên Ái kiên nhẫn chờ đợi, ngẩng đầu nhìn về cửa sắt lớn, nhịn được đưa tay sờ sờ. Cảm giác lạnh như băng, xuyên thấu qua ngón giữa, nhắn nhủ tới trong lòng.

      Nhưng mình chút cũng có cảm thấy cửa sắt lạnh lẽo, chút xíu cũng có.

      Tựa hồ cũng có thể cảm giác đến, Tần Tấn Dương chỉ cách mình cánh cửa sắt lớn này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 245: Mục đích lần này

      Edit: Maria Liêu

      Beta: Ha.chi


      Lầu hai biệt thự.

      Cửa thư phòng được người nhàng gõ hai cái, quản gia đứng ở ngoài cửa, cung kính , "Lão gia!"

      "Vào !" thanh thâm trầm của Tần Nhân Tông vang lên.

      Quản gia nhận được đồng ý, lúc này mới vào trong gian phòng.

      Bên trong thư phòng, Tần Nhân Tông ngồi ở ghế lớn mà bên cạnh , là tâm phúc của , Chú Quản.

      Quản gia cẩn thận mà đến trước bàn làm việc, cúi người chào cái, báo cáo, "Lão gia! Bên ngoài có muốn gặp thiếu gia!"

      "Nhĩ lão hồ đồ sao? Tấn Dương ở Đài Loan! Trước kia từng chọc phải cục nợ gì sao? Đem bé kia đuổi ! chịu , cho khoản tiền!" Nét mặt già nua Tần Nhân Tông trầm xuống, lớn tiếng quát.

      Quản gia có chút quẫn, cũng là gật đầu, "Dạ! Là ta già nên hồ đồ rồi!" Xoay người vài bước, lại có điểm yên tâm, "Lão gia! Nhưng vị tiểu thư kia lưu loát Trung văn, hơn nữa. . . . . ."

      "Hơn nữa cái gì?" Tần Nhân Tông hỏi.

      Quản gia vội vàng đứng thẳng, bẩm báo , "Hơn nữa, vị tiểu thư kia chỉ cần thiếu gia nghe được tên của , thiếu gia nhất định ra gặp !"

      "A?" Tần Nhân Tông có chút ngạc nhiên, trong lòng nghĩ tới tất cả khả năng.

      Chú Quản đột nhiên cúi người, ở bên cạnh giọng , "Lần trước thời điểm thiếu gia ngồi xe, dường như cùng Kỳ Kỳ tiểu thư tranh chấp qua! Tiểu thư còn hỏi thiếu gia có thể hay cưới bé kia!"

      "Ta nghĩ, có lẽ là bé này theo thiếu gia tới nước !"

      Tần Nhân Tông gật đầu cái, trong lòng đối với cái nữ hài tử khiến Tần Tấn Dương thần hồn điên đảo cảm thấy tò mò. Ngẩng đầu lên, trầm giọng , "Mang vào gặp ta!"

      "Dạ! Lão gia!" Quản gia ứng tiếng, thối lui ra khỏi thư phòng.

      Bên ngoài biệt thự, Đồng Thiên Ái vẫn như cũ kiên nhẫn chờ đợi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chợt có chút phiền lòng .

      Rốt cuộc, cửa được người mở ra.

      Người mặc tây trang đeo nơ là quản gia xuất ở bên trong cửa, hướng về phía trầm giọng , "Tiểu thư! Mời theo tôi!"

      Đồng Thiên Ái nâng lên khuôn mặt tươi cười, trong lòng cuối cùng thở phào nhõm, vội vàng theo phía sau , vừa cảm kích , "Cám ơn chú! cám ơn chú!"

      Bước theo sát sau lưng quản nhà, theo qua bể phun nước dài.

      Những thứ kia dâng lên nhũ bạch sắc sáng bóng, hơi nước tràn ngập ra.

      biết vì sao , Đồng Thiên Ái nhìn về bốn phía xa xỉ. Đầu óc cũng là suy nghĩ, Tần Tấn Dương khi còn bé chính là sống ở trong hoàn cảnh như vậy sao?

      Nghĩ như thế, bất tri bất giác vào đại sảnh.

      Dưới hướng dẫn của quản gia, lên lầu hai.

      Đồng Thiên Ái có chút hiểu, cũng là nghi ngờ nhìn người nam nhân phía trước. Tại sao mang tới nơi này? phải muốn gặp Tần Tấn Dương sao? Còn là, Tần Tấn Dương lầu?

      Quản gia gõ cửa, sau đó đem cửa thư phòng khẽ mở ra, xoay người , "Tiểu thư! Vào thôi!"

      "Dạ? . . . . . . Dạ. . . . . . Cám ơn. . . . . ." Đồng Thiên Ái lễ phép mỉm cười, tay nắm chặt tay nắm cửa, lấy dũng khí, nở nụ cười rực rở, nghĩ đến giây kế tiếp nhìn thấy .

      Đồng Thiên Ái vào thư phòng, cửa phòng được quản gia đóng lại.

      nghiêng đầu nhìn quanh gian phòng lớn, có chút chần chờ về phía trước hai bước. Chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về bên trái. Tầm mắt chống lại người ngồi ngay thẳng ghế lớn, trong lòng chợt căng thẳng.

      Ông ấy. . . . . . Là ai? . . . . . .

      Ánh mắt Tần Nhân Tông xem kỹ, sắc bén đem bé trước mắt khóa lại. Muốn từ người tìm ra dấu vết, đến tột cùng là có mị lực như thế nào!

      " tên là gì!" cuối cùng mở miệng.

      "Cháu tên là Đồng Thiên Ái!" đàng hoàng trả lời.

      Đồng Thiên Ái trở nên câu nệ , hai chân cũng ở chung chỗ, đứng tại chỗ. Liếc thấy người ngồi ghế, cảm thấy có chút nhìn quen mắt. Cũng là nhớ nổi gặp qua ở nơi nào, nhưng có thể xác định chút, mình nhất định gặp qua gương mặt này.

      Lại đem tầm mắt thu hồi, dừng ở người lão giả.

      Chỉ là đối mặt như vậy, cũng có thể cảm thấy áp lực. Mà ngũ quan lão nhân gia nhìn rất lạnh, khí thế mãnh liệt, trong khoảnh khắc, làm cho mình giật mình, lão nhân trước mắt, lại có mấy phần tương tự Tần Tấn Dương!

      phải chứ? Ông ta đến tột cùng là ai?

      Tần Tấn Dương đâu? nơi nào?

      Trường hợp bây giờ, coi là cái gì?

      Tất cả trở nên rối rắm, bởi vì biết chuyện gì xảy ra kế tiếp, nội tâm thấp thỏm lo âu.

      Tần Nhân Tông nheo mắt lại, vừa trầm giọng , "Đồng Thiên Ái? là từ Đài Loan tới?"

      Ông ấy làm sao biết từ Đài Loan tới? Ông ấy đến tột cùng là ai? Khi ánh mắt sắc bén của ông nhìn soi mói, cảm thấy mình dường như là bị ông xem như xem vật phẩm, cả người được tự nhiên.

      "Phải . . . . ." Đồng Thiên Ái nuốt ngụm nước bọt, cũng là có chút tối nghĩa trả lời.

      Tần Nhân Tông gật đầu cái, , " biết Tấn Dương cùng Kỳ Kỳ là có hôn ước sao?"

      "Biết!" vừa thẳng thắn trả lời.

      Tần Nhân Tông có chút thích tính thẳng thắn của , tiếp tục trầm giọng hỏi, "Như vậy tại sao còn phải tới quốc? làm như vậy là vì cái gì? thông minh nên chắc có mưu đồ riêng, , muốn bao nhiêu tiền?"

      Bao nhiêu tiền? Ông ấy cư nhiên hỏi muốn bao nhiêu tiền?

      Đồng Thiên Ái sửng sốt chút, cũng là buồn buồn , "Tại sao lại như vậy!"

      "Đàn ông, bên ngoài vui đùa chút là chuyện rất bình thường! Nhưng là phụ nữ phải hiểu đúng mực! Mình phải hiểu thân phận của mình, đừng tưởng rằng leo lên, là có thể lấy được tất cả!"

      "Tôi như vậy hiểu ?"

      Trong lời Tần Nhân Tông, tràn đầy khinh thường, mà thái độ của ông tất cả đều là châm chọc.

      Ông ta đem nhận định giống người phụ nữ tục tằng kia muốn quyền quý mà mê hoặc Tần Tấn Dương buông tay. Trong lòng suy nghĩ muốn Tần Tấn Dương cùng Du Ty Kỳ kết hôn, càng thêm chỉ trích hà khắc.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, ánh mắt trấn định nhìn ông , khẳng định , "Ông là gia gia của Tần Tấn Dương!"

      Trong lòng phải là có hoài nghi, bởi vì lúc trước Quan Nghị đối với gia gia Tấn Dương bệnh nặng, như vậy người tại xuất ở trước mặt rốt cuộc là ai?

      Lão gia trước mắt cho cảm giác bá đạo cuồng vọng, tính tình Tần Tấn Dương cực kỳ giống ông ta!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 246: Ba chục triệu vô dụng
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi


      Tần Nhân Tông kinh ngạc vì dũng khí của , đúng là có ai, dám can đảm ở trước mặt ông làm càn như vậy. Nhưng dù vậy ông chỉ là cười lạnh, tiếp, "Xem ra tìm hiểu rất cẩn thận, nghĩ như vậy là có thể ngồi lên vị trí cháu dâu của Tần gia?"

      Đồng Thiên Ái nghe ông như vậy, trong lòng hiểu.

      Ông lão trước mắt, phải là ai khác, chính là Tần gia nhất gia chi chủ, gia gia của Tần Tấn Dương.

      Hơn nữa là người lần này tới quốc cần đối mặt!

      "Tôi tại cho biết, chỉ cần tôi còn sống ngày, Tấn Dương cũng chỉ có thể cùng Kỳ Kỳ kết hôn! Về phần chủ ý lệch lạc ở trong long tốt nhất từ bỏ ý niệm!"

      "Muốn tiền có thể! Bao nhiêu tiền, tùy tiện ra cái giá ! Những như làm vậy phải là vì tiền sao?"

      " ! Ba chục triệu có đủ hay ? Tiền Đài Loan nếu như ngại quá ít, như vậy bảng có đủ hay ?"

      Thân thể Tần Nhân Tông hướng về sau khẽ dựa, quải trượng đầu rồng trong tay, buông lỏng chút. Mắt sáng như đuốc, đem cả người nhìn xuyên thấu. Số tiền kia đối với , đây là con số trời!

      Đồng Thiên Ái bỗng nở nụ cười, chợt nghĩ đến lần đầu gặp mặt Tần Tấn Dương.

      Ba chục triệu bảng ? Ra tay hào phóng!

      Rốt cuộc hiểu tại sao lại thành ra như vậy, là do gia đình ảnh hưởng đến . biết nên hâm mộ có điều kiện vật chất như vậy, hay là muốn thay bi ai, tiền tài có thể che mờ tâm trí.

      Sống trong môi trường như vậy qua thời gian dài ,Tần Tấn Dương biến thành cái dạng như vậy có gì lạ.

      Bây giờ nhìn gia gia của , phát mình đột nhiên lại rất nhớ .

      "Tần lão tiên sinh! Tôi cần tiền!" Đồng Thiên Ái trấn định nhìn lão ông trước mặt, lạnh nhạt .

      điệu vững vàng, chút run rẩy cùng với khiếp đảm. nhìn ra được có bất kỳ lo lắng gì, chỉ thản nhiên nhìn đối phương, mà nụ cười của , cười rất rực rỡ.

      Tần Nhân Tông sửng sốt, cũng phải là bởi vì lời , mà bởi vì nụ cười tự tin của .

      bé trước mắt này, tựa hồ cùng với những ham tiền trong ấn tượng của mình có chút giống nhau.

      Vừa nhíu mày, mình tại sao lập trường lại dao động?

      Nghĩ đến đám hỏi hai nhà, lập tức xụ mặt xuống.

      "Ba chục triệu bảng vẫn còn chê ít sao? Tham vọng của đúng là !" Tần Nhân Tông hừ lạnh tiếng, trong lỗ mũi dường như có thể phun ra lửa.

      Đồng Thiên Ái mỉm cười lắc đầu cái, lạnh nhạt , "Tần lão tiên sinh! Ba chục triệu đối với tôi mà , đáng quan tâm!"

      Lời của vừa ra khỏi miệng, chọc Tần Nhân Tông tức chết.

      Vẫn an tĩnh đứng ở bên cạnh Tần Nhân Tông, Chú Quản chợt đối với vị Đồng tiểu thư này cảm thấy khâm phục. Có thể đối mặt với lão gia, còn trấn tĩnh như thế đúng là có mấy người!

      bé trước mắt, dáng dấp cũng phải quá xuất sắc, chỉ có thể coi là có mấy phần thanh tú. Nhưng còn cách xinh đẹp khoảng chênh lệch khá xa. Nếu về điểm đặc biệt của ấy có có lẽ là nụ cười.

      Giống như ánh mặt trời, làm cả người tỏa sáng.

      Chẳng lẽ bé này, lai lịch đơn giản?

      Nếu sao trong lời của , làm sao có thể bình tĩnh như vậy đây?

      Chú Quản nghĩ như thế, cong người xuống cuối gần bên tai Tần Nhân Tông , "Lão gia! Tốt nhất là hỏi rỏ thân phận của ấy!"

      Tần Nhân Tông áp chế buồn bực trong lòng, nghiêng đầu nhìn Đồng Thiên Ái, thử dò xét hỏi, "Cha của là tổng tài tập đoàn nào ở Đài Bắc? Quản lý của xí nghiệp nào?"

      Chẳng lẽ bé này biểu trấn định như vậy, là bởi vì có gia thế hùng hậu?

      Cho nên mới bình thản như vậy !

      "Ba chục triệu đối với tôi mà , đáng quan tâm!"

      đúng là cuồng vọng! Cũng là có chút khí thế năm đó ông có!

      Đồng Thiên Ái từ từ lắc đầu cái, vân đạm phong thanh , "Tôi phải là thiên kim nhà giàu có, cũng có gia thế hiển hách. Tôi muốn giấu giếm, mẹ của tôi lúc tôi còn rất qua đời, tôi thậm chí ngay cả cha của mình là ai cũng biết!"

      "Lại thẳng chút tôi chỉ là nhi!"

      "Tôi hôm nay đứng ở chỗ này, chỉ là tới tìm Tần Tấn Dương!"

      "Tôi biết ở trong mắt các vị, tôi chỉ là dạng phụ nữ muốn leo lên cành cao biến thành phượng hoàng, thích quyền thế, thích địa vị, hoặc là nghĩ cước bước vào nhà giàu có.Các vị cho rằng tôi cố gắng từ Đài Bắc bay tới đây, ít nhất cũng phải thu được số tiền lớn chứ gì?Nhưng tôi tại chỉ muốn cho các vị biết.Tôi cần tiền! Tôi càng miễn cưỡng các vị tiếp nhận tôi! Yên tâm! Tôi cũng vậy ép buột Tấn Dương! Càng muốn phá hư quan hệ của hai người!"

      Đồng Thiên Ái bình tĩnh xong, cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.Tựa hồ những lời chất chứa trong lòng, tất cả ra được.

      phải là vì tiền, phải là vì địa vị, càng phải là vì quyền thế, những thứ đó, đều phải là thứ muốn!

      Chú Quản giương mắt nhìn qua trước mặt, trong đầu chợt có bóng dáng trong nháy mắt xẹt qua. Khí thế của , ánh mắt của , làm cho nhớ tới người nào đó ở trong trí nhớ hỗn loạn của mình.

      Nhưng lại thế nào cũng nhớ nổi, trong trí nhớ, người này rốt cuộc là ai.

      Tần Nhân Tông, nghe được lời , nhìn thấy gương mặt kiêu căng cùng với tự tin của , đột nhiên cảm giác được bé này giống nhưng ham tiền trong tưởng tượng của mình.

      Nheo mắt lại, càng thêm cẩn thận đem từ xuống dưới nhìn qua mấy lần.

      có ăn mặc xa xỉ, có trang điểm quá lòe loẹt, chỉ là mặt mộc trang điểm, chỉ là áo sơ mi áo khoác thêm quần jean, nhìn rất đơn giản.

      Trong lòng đột nhiên tò mò, là lấy dũng khí từ đâu mà dám can đảm ở trước mặt những lời này?

      " bé! Lời đối với tôi chút tác dụng cũng có!" Tần Nhân Tông dù sao cũng gặp qua vô số loại người, duy trì bình thản.

      Suy nghĩ lát, cũng là giống nhau kiên quyết , "Tóm lại, dù thế nào tôi cũng đồng ý! Trừ phi, ông già ta đây chết !"

      Đồng Thiên đáng cười, nụ cười kia làm cho người nào có thể dời mắt .

      "Tôi tới quốc chỉ là vì muốn gặp Tần Tấn Dương, nếu ấy có ở nơi này! Vậy tôi cũng cần thiết ở lại! Tần lão tiên sinh! Tôi cáo từ trước!"

      xong, thẳng ra khỏi thư phòng.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 247: Bôn ba qua lại
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi


      Tần Nhân Tông hiển nhiên ngờ được còn có thể sảng khoái như vậy rời , ngơ ngác nhìn ra thư phòng. Trong lúc nhất thời, lại kịp phản ứng, chỉ là như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của rời .

      Nếu như loại bỏ những nguyên nhân khác, phải là ở trường hợp như vậy gặp mặt. . . . . .

      Bên trong lòng mình, ngược lại có chút thưởng thức bé này. . . . . .

      Chú Quản dù sao từ lúc còn trẻ theo Tần Nhân Tông, nhiều năm như vậy, làm sao lại hiểu biết suy nghĩ trong nội tâm của ông. Lập tức, nhìn thấy vẻ mặt của ông, đại khái cũng đoán được bảy tám phần.

      "Lão gia! Trong lòng người đối với bé này hài lòng?" Chú Quản đứng ở bên cạnh, giọng hỏi.

      Nét mặt già nua cứng nhắc của Tần Nhân Tông rốt cuộc lộ ra nụ cười, cũng có chút cảm khái, sâu kín thở dài tiếng, nghiêng đầu , "A Quản! Ngươi cảm thấy bé này là hay giả?"

      Là giả vờ thanh cao, hay đây chính là bản tính của ?

      Cùng những hám giàu kia giống nhau, chỉ là cái đứa cháu trai có tính khí thối làm người thích kia?

      "Căn cứ những gì mà A Quản nhìn thấy, chín phần là !" Chú Quản cũng lộ ra nụ cười, bằng vào cảm giác của mình trả lời.

      Nhưng nếu là giả, như vậy chỉ có thể kỹ thuật diễn của bé này là cực kỳ quá cao siêu! Cư nhiên lừa gạt hai người bọn họ, tung hoành ở thương trường hơn nửa đời người!

      Tần Nhân Tông gì thêm, nhắm hai mắt lại.

      Trong thư phòng, an tĩnh có chút quỷ dị.

      Biệt thự đầu khác, Đồng Thiên Ái sải bước ra khỏi thư phòng, xoay người hướng cầu thang tới.

      Trong lòng lại nhịn được bắt đầu oán giận mình, Đồng Thiên Ái! Ngươi mới vừa rồi thứ gì vậy! Cư nhiên ở trước mặt gia gia , lễ phép như vậy, thậm chí còn những lời thiếu lễ độ kia!

      Ngày! Sau này vẫn còn thế nào đối mặt !

      Vốn là muốn giả bộ làm bộ dạng hiền lương thục đức, thế nào vừa đến trường liền toàn bộ biến dạng rồi !

      Bây giờ nên làm gì mới phải?

      Nghĩ đến đây, cảm thấy vô cung nhức đầu. Tần Tấn Dương đâu? ở nơi nào? Du Ty Kỳ đâu? Bọn họ phải đồng thời cùng trở về sao? Tại sao tại ở trong biệt thự, cũng thấy được bóng người của hai người bọn họ!

      Hơn nữa, gia gia của phải là bệnh tình nguy kịch sao?

      Thế nào mới vừa rồi còn xuất ở trước mặt , hơn nữa còn dáng vẻ cường tráng như vậy, hoàn toàn là nhìn ra giống như là "Bệnh tình nguy kịch" nữa à! Nếu như cái dạng mặt mày hồng hào gọi bệnh tình nguy kịch, đoán chừng cái thế giới này ai cũng là bệnh tình nguy kịch rồi !

      Đồng Thiên Ái xuống cầu thang, nhìn thấy quản gia chờ ở cuối cầu thang.

      Cũng là chần chờ quét mắt qua toàn bộ biệt thự, mong đợi vào lúc này, có thể đúng dịp nhìn thấy Tần Tấn Dương!

      Nếu cứ như vậy rời , tuyệt đối tiếc nuối mà chết!

      Bước chân chậm đến thể chậm nữa, ở giờ khắc này hận mình biến thành ô quy được, như vậy có thể rời . Nhưng cũng phải là Ô Quy, bất đắc dĩ, chạy tới bên cạnh quản gia.

      Quản gia là người làm đàng hoàng, cứng nhắc , "Tiểu thư! Tôi dẫn ra ngoài!"

      "Dạ. . . . . . Cám ơn. . . . . ." Đồng Thiên Ái vội vàng cảm ơn, lúc chuyện, vừa nghiêng đầu nhìn về phía sau.

      Trong lòng lo lắng, nếu như cứ như này ra khỏi biệt thự, biết kế tiếp mình nên nơi nào! Làm sao bây giờ? Tần Tấn Dương! nên nơi nào tìm !

      Trong lúc bất chợt phát , mình là bối rối như vậy!

      Dưới hướng dẫn của quản gia, Đồng Thiên Ái hướng về phía cửa sắt lớn mà .

      Nhìn thấy cửa sắt cách mình càng ngày càng gần, trong lòng đột nhiên khó chịu . nhịn được dừng bước lại, có chút bi thương nhìn quản gia bên cạnh.

      Khẩn cầu, "Chú Quản gia! Tôi muốn nhờ chú giúp tôi việc có được hay ?"

      Quản gia nghiêng đầu sang chỗ khác, trầm giọng hỏi, "Tiểu thư có chuyện gì ?"

      "Nếu như nhìn thấy Tần Tấn Dương, Xin đem tờ giấy này cho ấy!" Đồng Thiên Ái lo lắng lấy ra tờ giấy tùy thân mang theo bên người, cẩn thận từng li từng tí đưa tới trước mặt ông.

      Vốn là muốn lưu câu hoặc là ghi chép gì đó.

      Nhưng chính mình lại phát bên cạnh có mang giấy bút, cũng nghĩ tới cần nhiều thứ như vậy. Đồ duy nhất ở bên cạnh , chỉ có tờ giấy từ Đài Bắc vẫn mang theo tới quốc .

      Tờ giấy này, ở bên cạnh mấy ngày.

      tại, lại bên người .

      Quản gia nhận lấy tờ giấy, cẩn thận cất , đáp ứng , "Tiểu thư! Nếu như thiếu gia trở lại, tôi này đem tờ giấy chuyển giao cho thiếu gia!"

      Dĩ nhiên, cũng biết lúc nào thiếu gia mới trở lại!

      "Cám ơn chú! Cám ơn!" Khuôn mặt Đồng Thiên Ái cao hứng lộ ra tươi cười, vội vàng cúi người gật đầu chào.

      Cửa hông bên cạnh cửa sắt to lớn, mới mở ra liền đóng lại.

      Đồng Thiên Ái đơn đứng ở trước biệt thự, nghiêng đầu nhìn về tràng kiến trúc khí thế rộng lớn này. nhịn được cắn môi, hung hăng cắn, đột nhiên cảm thấy mình giờ phút này là cỡ nào vô dụng!

      Vốn cho là đến quốc, là có thể nhìn thấy !

      Nhưng là nghĩ tới, người đầu tiên nhìn thấy phải là , ngược lại lại là gia gia của !

      Tần Tấn Dương. . . . . . rốt cuộc ở nơi nào. . . . . .

      mất mác xoay người, hướng đầu khác bâng quơ tới. Giờ phút này, cảm thấy chưa bao giờ thất vộng như vậy. nên nơi nào? Lại nên làm gì?

      tìm được Tần Tấn Dương. . . . . . Mình kế tiếp nên làm cái gì bây giờ. . . . . .

      Tại sao thời điểm khi lấy hết dũng khí. . . . . . Ông trời chính là cố tình chịu giúp . . . . . .

      Nhắm mắt lại, hít mũi cái.

      Mẹ. . . . . . Con còn chưa gặp được ấy. . . . . .

      Thân ảnh gầy đơn bạc, rốt cuộc từ từ biến mất ở cuối phố.

      Chưa được vài phút, chiếc taxi dừng ở trước biệt thự.

      Từ trong xe vội vàng ra là phải là ai khác, chính là người từ Đài Bắc lại chạy về quốc

      - Tần Tấn Dương. Dung nhan tuấn, thần sắc tràn đầy lo lắng, bôn ba nhiều, khiến cho có vài phần tiều tụy.

      Cho dù là như thế, nhưng vẫn như cũ đẹp trai chói mắt.

      vội vàng rời khỏi taxi, chạy vội tới trước màn hình trước cổng, đè xuống chuông điện.

      Màu lam màn ảnh lần nữa thoáng thân ảnh của quản gia, nháy mắt nhìn thấy đối phương, cũng là cả kinh, vội vàng hô tiếng, "Thiếu gia!"

      "Quản gia! Mở cửa nhanh!" Trong giọng của Tần Tấn Dương là rất gấp gáp.

      biết Đồng Thiên Ái có hay chạy tới nơi này. . . . . . Tốt nhất là có. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :