1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961







      Chánh văn chap­ter 58: cần lo

      Edit: Quảng Hằng

      Tần Tấn Dương bị hành động đột nhiên cúp điện thoại của làm cho hiểu, nhanh chóng chạy Cao ốc. Mở cửa phòng, quét mắt vòng, thấy cửa phòng ngủ của   khép chặt.

      Liếc nhìn khay trà, đó còn lon mì vẫn chưa kịp ăn xong.

      Cau mày, quay đầu lại lại nhìn hướng cửa phòng đóng chặt, đưa tay gõ cửa, "Thiên Ái, mở cửa!"

      "Đồng Thiên Ái ngủ rồi !" Trong phòng truyền đến giọng buồn buồn.

      có chút im lặng, ngủ rồi sao còn lên tiếng? Hừ, Con nhím này! Hướng về phía người trong phòng trầm giọng , "Mau cửa mở ra! Nếu tôi lấy chìa khóa mở!"

      Vừa vừa xoay người, làm bộ như muốn lấy chìa khóa mở cửa.

      Lúc này, cửa bị mở ra khe .

      Đồng Thiên Ái mặc  áo ngủ, chỉ đem đầu dò xét ra ngoài. Cúi đầu, có nhìn về phía , thấp giọng hỏi, "Làm gì."

      Nghe lời như vậy? Có chút giống Đồng Thiên Ái bình thường!

      Tần Tấn Dương nghi ngờ nhìn , trách cứ hỏi, "Tại sao lại ăn mì! Tôi với em rất nhiều lần, cho ăn mì! Còn nữa..., tại sao cúp điện thoại của tôi!"

      Con nhím đáng chết này ! Gọi mười cuộc điện thoại cho , có chín lần đều là bị cưỡng chế cắt đứt!

      "Hừ!" Đồng Thiên Ái hừ lạnh tiếng.

      lại còn hỏi tại sao treo điện thoại của ?

      Cái này cũng phải tại à? có việc gì làm, lên TV làm cái gì! phải duy trì hình tượng"Tổng tài" này sao? Lúc nào đổi nghề làm Diễn viên phim thần tượng rồi!

      Ngẩng đầu lên, hướng về phía khinh thường , " —— Cần —— —— Quan--------- Tâm!"

      Hừ, ai cần quan tâm chứ, ai cũng có tự do, muốn làm sao làm vậy! Hơn nữa, sớm quyết định chủ ý, muốn làm ngược lại với !

      tại, càng thêm có cần thiết cho sắc mặt tốt.

      Tần Tấn Dương đối với câu trả lời của có chút vô lực, có chút nhức đầu , " tại, tôi dẫn em ăn cơm!" xong, đẩy cửa ra, dắt tay của ra ngoài.

      "Buông tôi ra!" Đồng Thiên Ái vặn vẹo gương mặt, "Có nghe hay á!"

      làm thế nào cũng di chuyển được chút nào, cắm đầu cắm cổ lôi kéo ra ngoài cửa, nghiễm nhiên đem lời của hề để tâm, căn bản chút cũng nghe vào.

        "Tần Tấn Dương! Buông tôi ra! Tôi còn mặc đồ ngủ!" Lớn tiếng kêu lên.

      Quả nhiên, dừng bước, nghiêng đầu nhìn , áo ngủ in hình phim hoạt hình, hình vẽ có chút buồn cười. Sao vẫn cứ giống như trẻ con thế này?

      Rốt cuộc buông tay ra, từ từ , " thay quần áo, tôi chờ em."

      Đồng Thiên Ái mím mím môi, trong lòng cho dù là có ngàn trăm muốn, cũng đành phải chấp nhận xoay người, trở về phòng, trước khi xoay người quên trừng mắt liếc cái, lúc này mới đóng cửa.

      giây kế tiếp lại nhô đầu ra, đe dọa, "Đừng nhìn lén! Nếu con mắt của mù."

      Mười phút sau, Đồng Thiên Ái mặc áo sơ mi quần jean đơn giản xuất ở trước mặt Tần Tấn Dương Diện. Tóc dài, cuộc thành đuôi ngựa dí dỏm, đung đưa theo nhịp bước chân .

      Tần Tấn Dương đợi đến tới bên cạnh mình, nắm lấy tay của , ra ngoài cửa.

      Chánh văn chap­ter 59: Ghét bữa ăn tây

      Đến khách sạn xa hoa lần trước, nhân viên phục vụ cũng là những người hôm đó, mà ánh mắt ta nhìn làm rùng cả mình.

      "Ăn !" Tần Tấn Dương đặt nĩa vào tay , nghiêm giọng ra lệnh.

      Đồng Thiên Ái vốn là muốn ăn, nhưng dưới uy hiếp của , k hông thể làm gì khác hơn là cầm nĩa bâng quơ ăn. Giống như nhai cỏ khô, hề có chút cảm giác ngon lành gì.

      Trong đầu buồn bực ăn lát, ngẩng đầu lên mải miết theo dõi , "Khi nào đột ngột có lòng tốt như vậy."

      có đói bụng , có ăn mì hay , mắc mớ gì tới . Chẳng lẽ đột nhiên cắn rứt lương tâm? Hoặc là , đối đãi với mỗi đối tượng bao dưỡng, cũng quan tâm như vậy?

      "Này!" Đồng Thiên Ái để nĩa xuống, đôi tay vén ở bàn, nhìn .

      Tần Tấn Dương nhíu mày, hiển nhiên đối với cách mà gọi hết sức vừa lòng, nâng lên khóe môi, " nên gọi tôi là ‘ Này ’, nếu như em quên tên của tôi, vậy tôi cũng quên ‘ tuần lễ ’ ước hẹn!"

      ". . . . . ." Tức giận nhìn chằm chằm.

      lúc lâu sau, mắt có chút cay, đưa tay vuốt vuốt. Sau đó lại cúi đầu, trầm mặc ăn ít thịt bò bít tết.

      Bên ngoài phòng VIP  nhân viên phục vụ nhàng gõ vài cái lên cửa, Tần Tấn Dương khẽ dựa ra sau, tùy ý liếc nhìn, nhân viên đứng phục vụ gần đó hiểu ý lập tức mở cửa.

      Cửa mở ra, Quan Nghị đưa gương mặt trắng noãn của tre con thoáng . Thân hình cao lớn, gần như giáp cả cửa gian phòng, tầm mắt quét qua mọi người.

      Liếc mắt nhìn buồn bã cắm cúi ăn, nhìn Tần Tấn Dương cười trêu ghẹo, nhạo báng hỏi, " có quấy rầy các người chứ?"

      "Cậu thử xem." Tần Tấn Dương lại hỏi ngược lại ta.

      " như vậy là tôi tới phải lúc sao?" Quan Nghị cười lập lòe, nhưng chút ý tứ muốn rời khỏi. tới ghế trống trước bàn ăn, bình thản ngồi xuống.

      Đồng Thiên Ái vẫn cúi đầu, cũng để ý tới người mới vào.

      cùng miếng thịt bò bít tết trong dĩa đấu tranh kịch liệt, tay nắm dao quá mức dùng sức, xẹt qua cái dĩa, phát ra tiếng vang"Két ——"  chói tai.

      Ghét! ghét nhất ăn mấy loại thức ăn dành cho người có tiền này!

      căn bản là từng ăn bữa ăn Tây gì cả! Nhiều nhất là chỉ thấy qua trong phim truyền hình! Duy nhất lần ăn bữa ăn tây, cũng là bị buộc làm thành kỳ đà cản mũi của Phương Tình cùng Quý đại ca  .

      Ảo não cau mày, lại động mấy cái tay. Ba giây sau, tuyên cáo đấu tranh thất bại, rốt cuộc đem dao nĩa thả vào bên, hơn nữa thề vĩnh viễn cũng muốn liên quan gì đến chúng nó nữa.

      Thế nhưng chính là động tác đó, lại ở trong mắt hai người đàn ông này lại là biểu rằng giận dỗi, nên cố ý muốn ăn.

      " thích ăn thịt bò bít tết sao? Đổi thứ khác !" Quan Nghị ôn hòa  cười, ngẩng đầu khẽ ra hiệu, mở miệng phân phó, "Đem thịt bò bít tết dọn xuống , thay. . . . . ."

      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái có loại cảm giác muốn rên rỉ  , ". . . . . . phải. . . . . ."

      Tần Tấn Dương nhìn mặt lộ vẻ xanh xao, híp mắt quan sát , "Em thế nào?"




      noairChris thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter 60: Tôi chán ghét

       Edit: Quảng Hằng



      <img class="alignnone size-full wp-image-22450" title="3" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/365.jpg" alt="" width="400" height="300" />

      Thế nào? hỏi thế nào? Hỏi coi như xong! Tại sao còn phải thêm chữ "Lại"? Chẳng lẽ chuyện của rất nhiều sao? ràng là cứng rắn kéo tới ăn a!

      Đồng Thiên Ái thở phì phò ngẩng đầu lên, đôi mắt toát ra tia lửa , "Tôi sao hết! Tốt lắm!"

      Hai tay đặt ở dưới bàn cơm, níu chặt khăn trải bàn màu hồng đào, hận thể đem nó xé nát bấy.

      Tần Tấn Dương nhìn , trong lòng khó xử, hoang mang, rốt cuộc giận cái gì? Quả giải thích được! Luôn luôn ứng phó tự nhiên đối với phụ nữ, giờ phút này cũng cảm thấy nhức đầu cùng với ảo não chưa bao giờ có.

        Khuôn mặt nhẫn của , có vẻ cực kỳ uất ức, làm cho ai có thể nổi giận được với

      Than thở tiếng, lặp lại lời của Quan Nghị, giọng hỏi, "Có phải thích ăn thịt bò bít tết hay ? Hay mùi vị tốt? Như vậy , tất cả thức ăn trong nhà hàng này đều mang hết lên đây, để cho em chọn."

      Ngẩng đầu nhìn thẳng vào nhân viên phục vụ, "Theo lời tôi mới vừa , tất cả thức ăn đều. . . . . ."

      Nên vui vẻ a! Nhưng Đồng Thiên Ái chút xíu cảm giác vui vẻ! Ngược lại, ngược lại cảm thấy càng ngày càng phiền não! thực rất . . . . . Tốt. . . . . .

      "Lãng phí!" Rốt cuộc vẫn phải đem hai chữ này ra.

      Quan Nghị tò mò nhìn , ánh mắt như cười giao động giữa hai người bọn họ. Giơ tay lên hướng về phía nhân viên phục vụ phất phất tay, sau đó vòng ở trước ngực, bộ dạng xem kịch vui.

      "Lãng. . . . . . Phí. . . . . . ?" Tần Tấn Dương có chút tức cười, tốt bụng, lại còn "Lãng phí" ?

      này biết điều mà! Tất cả những tình nhân của trước kia đều hiền thục nghe lời cùng mềm mại, nào có ai giống như vậy chứ! Là đối với quá dễ dãi với hay sao?

      Đồng Thiên Ái chấp nhất gật đầu, nghiêm túc , "Tần Đại. . . . . ."

      Hai chữ "Tổng tài" còn chưa ra khỏi miệng, liền gặp phải ánh mắt lạnh lẽo của người nào đó. Dĩ nhiên, cần phải , người nào đó chính là Tần Tấn Dương cùng giằng co.

      Cắn cắn môi, trực tiếp nhảy qua xưng hô, ra dáng như giáo dạy trẻ tiểu học

      " biết Đài Loan có bao nhiêu nhân khẩu ? có biết có bao nhiêu nhi Đài Loan  ? Tôi nghĩ sao lại có Đài Loan này có bao nhiêu xinh đẹp tương đối ràng hơn!"

      "Mỗi ngày đều ngồi ở trong phòng làm việc, cầm bút ký tên, OK! có người thay làm việc! Có bản lãnh thử hòa nhập với khốn khổ của họ thử xem!"

      "Tôi cho biết, ký cái tên ai cũng biết! Tôi cũng biết vậy!"

      "Tôi chán ghét tự cho là đúng, chán ghét cho là có tiền có tất cả, chán ghét nụ cười ba hoa giả tạo của , tất cả những gì của tôi đều ghét!"

      "Còn có chút, thịt bò bít tết ăn ngon, nhưng mà tôi lại  từng ăn thức ăn ở nhà hàng Tây, cho nên tôi biết dùng dao nĩa, xin lỗi!"

      Yên lặng như tờ.

      Quan Nghị nghe xong diễn giảng lần này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên vỗ tay rồi ! Ha ha! bé này, lợi hại! khác hẳn người khác!

      Nhìn thử ! Vẻ mặt của Tần Tấn Dương như thế! Biết ta nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua a!

       

       

      ——————————————————————————————————————

       

      Chánh văn chap­ter 61: Bị ai đánh qua
       

      Tần Tấn Dương xác là bị kinh ngạc cùng hoảng hốt, thậm chí cũng nghĩ ra được câu đáp trả nào. Nhìn lên con nhím trước mắt, và đôi mắt lóe lên tia lửa chân tướng.

      Ách. . . . . .

      Làm sao bây giờ? Vì nhất thời nhanh miệng, dường như lại chọc giận ta!

      Đồng Thiên Ái theo dõi gương mặt tuấn tú hề biểu lộ chút gì của , kéo kéo khóe môi cứng ngắc  của mình. Cái trán khỏi toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, nghĩ tới tiếp theo nên làm như thế nào để ứng phó.

      36 Kế —— Chạy là thượng sách!

      Tay ngọa nguậy lại giấu đến sau lưng, len lén nắm lấy túi đeo lưng, "Hắc hắc"  cười hai tiếng, "Cái đó. . . . . . Tôi nghĩ các ..... Có chuyện quan trong để bàn. . . . . ."

      Vừa vừa lui về phía sau, ". . . . . . Vậy tôi. . . . . . nha. . . . . ."

      Quan Nghị gì, nhìn động tác chậm chạp như chú rùa của , cẩn thận từng li từng tí di chuyển về hướng cửa trước.

      Tay vòng quanh ngực, chợt có động tác, ngón tay từ từ gõ cánh tay của mình, từng phát từng phát, mang theo chút tiết tấu nhàng.

      . . . . . . Hai. . . . . . Ba. . . . . .

      Đồng Thiên Ái nheo mắt lại, liếc cái, lại hướng Quan Nghị áy náy  mỉm cười. Rón rén xoay người, sau đó đưa tay nắm tay nắm cửa.

      Cửa được mở ra kẽ hở , Đồng Thiên Ái vui vẻ.

      A ha ha! rốt cuộc sắp thoát khỏi miệng cọp rồi! Trời cao phù hộ a! Hôm nào phải đến chùa lạy phật thắp hương mới được!

      mặt là cảnh xuân rực rỡ, lấp lánh sức sống. Chân trái hướng phía trước bước bước , chân phải ngay sau đó chần chờ theo sát mà lên.

      Từ từ. . . . . .

      Bộp, bộp, bộp.........

      nửa thân thể của ra khỏi gian phòng thượng hạng, nhưng vào lúc này, người nào đó vẫn trầm mặc lên tiếng rốt cuộc khôi phục thần trí, đột ngột mở miệng

      "Đứng —— Lại ——!"

      Buồn bã a! Bi thảm a! Đồng Thiên Ái cảm giác thế giới của mình, bắt đầu u ám tối đen!

      Trước mắt lên mảng mây mù đen kịn, bao phủ ở đầu . Vô luận đến chỗ nào, đám mây đen này vẫn bám riết buông tha cho . Về phần bên cạnh là bầu trời bao la, trời vẫn xanh mây vẫn trắng.

      có người nào xui xẻo hơn !

      Tần Tấn Dương nhìn thấy hận biến thành con kiến chui ra ngoài, cố đè nén nụ cười lan tỏa khắp toàn thân. Cố ý trầm mặt, lạnh giọng quát lên, "Quay lại có nghe hay !"

      Nghe cái đầu á! Nho thầm  câu.

      thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu sang chỗ khác, ngay tiếp theo đem thân thể đều xoay người lại. có ngẩng đầu nhìn về , cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày Cavans của mình.

      Trước người bóng đen dần dần đến gần, Đồng Thiên Ái có thể khẳng định, ta tới trước mặt của mình rồi.

      Bóng đen từ từ đưa tay ra, cách càng ngày càng gần.

      phải là muốn động thủ đánh chứ? phải chứ??? Nhưng đàn ông đánh phụ nữ cũng phải là có. . . . . .

      Đồng Thiên Ái chợt ngẩng đầu lên, thấy được gương mặt tuấn tú kia đột nhiên phóng đại. Cả người dính vào cửa, mang theo hãi nhìn , "Đầu tiên trước, cho phép đánh vào mặt!"

      "A? Vậy sao?" Gân xanh trán Tần Tấn Dương co rút.

      " ra , nơi nào cũng đừng đánh, là tốt nhất!" sợ chết  lại bổ sung câu.

      Quan Nghị cũng nữa nhịn được, ầm ĩ cười to, "Ha ha! Đồng Thiên Ái tiểu thư ơi, làm cho tôi mở rộng tầm mắt rồi ! thực cho là Tấn Dương là lưu manh sao?"

      Đánh phụ nữ? Thủ lĩnh tổng tài ở Đài Loan, là người trong mộng của hầu hết các nữ nhân ở Đài Loan, tình nhân hoàn mỹ, , Tần Tấn Dương, đánh phụ nữ?

      Quả quá buồn cười rồi !

      " xem mặt của ta . . . . . . Nhìn mắt của ta. . . . . . Cái miệng nữa. . . . . Cũng vặn vẹo. . . . . . Thấy thế nào cũng là thế mà. . . . . ." Đồng Thiên Ái cẩn thận nhắn nhở người nào đó núi lửa sắp bộc phát trước mắt.

      Quan Nghị nhìn dáng vẻ hoảng sợ của , lại hỏi tiếp, "Có ? Sao tôi lại cũng cảm nhận được vậy?"

      "Làm sao có thể cảm nhận được chứ!" Đồng Thiên Ái phục trừng mắt liếc, " cũng có bị đánh qua, làm sao có thể có cảm giác!"

      Tần Tấn Dương phát bắt được , suy ra ba hỏi, "Em bị ai đánh qua!"

      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái ngốc tại chỗ.

      Mới vừa rồi nhất thời lỡ miệng, nên đem chuyện năm xưa trước đây cũng ra. mất thể diện! Đều là làm hại!

      "! Em bị ai đánh qua!" chịu buông qua , tiếp tục truy vấn.

      Đồng Thiên Ái nhìn thấy trợn mắt  nhìn mình chằm chằm, nhắc tới về điểm này còn dư lại có mấy  dũng khí, quật cường , " có —— có ——!"

      Cuối cùng, còn thêm câu tức chết người , "Có cũng cho biết!"

      "Em. . . . . ." muốn bóp chết ! Nhưng cổ của mảnh mai như vậy, vừa chạm vào chừng liền tắt thở!

      Tần Tấn Dương đem tức giận cố đè xuống, nhìn bộ dáng như người rất dũng mãnh , thập phần nghi hoặc. Mới vừa rồi khiếp đảm hiếm có ấy hiển lộ ra đâu mất rồi?

      Cánh tay vốn nắm chặt tay bé của cũng giảm bớt lực đạo. Buông ra, vô tình, đổi thành nắm tay của .

      Có lẽ là bởi vì tức giận chỗ phát tiết, có lẽ là vì cho chút dạy dỗ, cố ý dùng sức cầm.

      Muốn chết! ta dám dùng sức như vậy! Đồng Thiên Ái lập tức cau khuôn mặt nhắn.

      Tần Tấn Dương liếc cái, dắt tay của thẳng tắp ra khỏi phòng VIP.

      Đe dọa."Câm miệng! được nữa! Nếu tôi đánh em!"

      Bị ném ở bên, Quan Nghị đột nhiên có loại cảm giác đơn, ra rất muốn theo sau nhìn tiếp đoạn kịch tình tiếp theo. Hoặc là , càng muốn nhìn thử xem Đồng Thiên Ái làm ra chuyện buồn cười gì nữa.

      Liền vội vàng đứng lên, hô, "Hôm nay có chuyện gì, tôi. . . . . ."

      " có chuyện gì làm sao? Bên quốc hơi thiếu người, cậu có muốn qua đó ?" Tần Tấn Dương cũng quay đầu lại, lạnh lùng .

      Quan Nghị thức thời trầm mặc , nhún vai cái.

      Nhìn bọn họ biến mất tại trong tầm mắt của mình, lúc này mới ngã xuống ghế sa lon bên. Ngày này là nhàm chán a. . . . . . Bên cạnh có như thế. . . . . . ra cũng rất tốt. . . . . .

      Chánh văn chap­ter 62: thiết tha  hôn
      noairChris thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961







      Cháp 62:Nụ hôn nóng bỏng

      Edit: Ninbeo

      Beta: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-22540" title="[wallcoo]_book_cover_man_b636" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/wallcoo_book_cover_man_b636.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      Dắt tay từ trong phòng đến hành lang, Đồng Thiên Ái cúi đầu dám ngẩng lên, xung quanh có rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn họ, mà luôn có thói quen sống “ lặng lẽ”. Hồi còn học dù có tham gia diễn kịch nhưng chỉ là người đọc lời thoại, nhìn lên sân khấu người ta diễn công chúa hoàng tử mà chỉ thích ở trong góc đọc lời kịch. Tại sao? Từng lặng lẽ như thế, nên thích giống kiểu nam nữ chú ý như thế này, hơn nưa cũng muốn mình được chú ý.

      Chấp nhận ,vẫn phải chấp nhận, từ lúc bắt đầu mẹ rời , rồi vào nhi viện này vẫn chấp nhận đến bây giờ. Những gì tốt đẹp đều là của người khác có gì cả. Oh, đúng! còn có Tiểu Tình, Bạch Minh ca, Quý đại ca, Mẹ Từ, còn có đám các em trai cùng em ! Hắc hắc, ra cũng có rất nhiều! Làm người thể quá tham lam, biết điều đó, hơn Thường Nhạc.

      ngẩng đầu lên” tiếng trầm thấp của Tần Tấn Dương  vang lên.

      Đồng Thiên Ái gì, chợt ngẩng cao đầu nhìn lên trần nhà, đó có treo 1 chiếc đèn thủy tinh tỏa sáng khắp phòng xinh đẹp.

      bảo em ngẩng cao như vậy, bình thường có được hay ?” Tần Tán Dương có chút tức giận, tai sao này luôn đối nghịch với .

      Nghe lời cúi đầu nhìn nền đá cẩm thạch bóng loáng trầm mặc 1 lời. khi xe trở về nhà trọ cũng gần 9h tối. Cửa vừa mở ra Đổng Thiên Ái liền lao vào phòng ngủ  xoay người, nhanh chóng đóng cửa lại “Phanh___” 1 tiếng cách trở người nào đó nhìn theo.

      “……”Tần Tấn Dương thấy tốc độ kinh người đó được câu nào. tới cửa phòng của , ngẫm nghĩ 1 lúc rồi gõ cửa “ Thiên Ái, ra  ngoài”

      Trong phòng Đồng Thiên Ái thực ra cũng có ngủ. Lưng tựa vào cửa, đưa tay lên mũi giả giọng buồn ngủ “ Tôi muốn ngủ, tôi buồn ngủ quá, tôi ngủ thiếp

      “ Ah, vậy tôi lấy cái chìa khóa mở cửa” Tần Tấn Dương vọng qua khe cửa.

      Oái, lại cái chiêu này, tại sao cứ luôn dùng 3 cái loại chiêu này . Mở cửa ra, 2 tay chống nạnh “Cơm cũng ăn rồi,  còn muốn gì, còn nữa…. trừ chìa khóa nhà ra, tất cả các chìa khóa phòng riêng đưa hết cho tôi”

      Tần Tấn Dương miến cưỡng dựa vào cửa cho tôi biết em bị ai đánh rồi tôi đưa chìa khóa cho em”

      “Vậy tôi cần” Đồng Thiên Ái vừa lại vừa muốn đóng cửa.

      Tần Tấn Dương chậm rãi lên tiếng : “ Vậy em sợ tôi nửa đêm lén vào phòng em sao?”

      Bingo!Vô cùng có thể! rất có thể đợi ngủ rồi lén lên giường của . Đồng Thiên Ái khịt mũi coi thường, tay mở rộng cửa, sải bước ra đến bên cạnh . Hướng đến bên ghế sô pha ngồi xuống lấy cái gối ôm ôm vào trong ngực. nhớ đến lúc vừa rồi, nhàng mở miệng: “Ah. Lúc đó từ nhi viện đến chỗ làm, rồi trong lúc làm việc sơ ý trượt chân, đánh rơi mấy cái chén, chuyện là như vậy có gì cả” xong gật đàu 1 cái, thấy hài lòng với những lời mình . Được rồi? xong rồi? Mấy lời đó như che dấu? thế có  qua loa ?

      Tần Tấn Dương ngồi xếp chân nhìn Đồng Thiên Ái co ro phía trong ghế sa lon, trong lòng lên cảm xúc khác thưòng khi nhìn thấy so sánh cùng mấy tình nhân trước kia.

      “…….” biết nên cái gì

      Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn về phía ,ánh mắt mang theo chút tò mò.

      nhìn mình chằm chằm làm cái gì? Lại còn muốn cái gì? phải sao? còn hài lòng? Đầu đuôi được đem chỉnh sửa hoàn chỉnh qua 1 lần rồi lại. Sau đó có thể cười nhạo . Ở trước mặt hoàn toàn có thể biểu địa vị cùng với quyền uy của . có trải qua cuộc sống của thiên đường còn ngày ngày sống trong đau  khổ,luôn có khác biệt.

      "Thế nào? đủ cặn kẽ sao? Oh! Vì để cho hài lòng, vậy tôi thấy tỉ mỉ đem chuyện lần nữa miêu tả lần !" Có chút tự giễu  nâng lên khóe môi. Lại lần nữa ngụy trang mình là 1 con nhím xù lông.

      Tần Tấn Dương làm sao lại nghe ra ấy có ý giễu cợt, trong tâm chợt thấy phiền muộn, nhang cử động đến bên cạnh .Đứng trước mặt , cúi xuống nhìn gương mặt trái xoan của . Bên trong con mắt trong suốt lên khuôn mặt , 2 đầu lông mày khẽ chau lại, sắc mặt của tái nhợt, phía dưới mắt có chút quầng thâm. Nhìn lượt cả người chân tay mảnh khảnh dường như đủ dinh dưỡng.

      “Họ đánh vào đâu?” Đột nhiên Tấn Tấn Dương hỏi.

      Đồng Thiên Ái ngẩn ra rồi ngơ ngác trả lời: “ mặt” ủa? hỏi cái này làm gì?

      “ Má trái hay má phải?” hỏi tiếp

      “…. Bên phải… Má bên phải….” Đồng Thiên Ái ngập ngừng trả lời

      Tần Tấn Dương nhíu mày : “ Xác định?”

      “Ưm…. Đúng vậy…. hỏi tới để làm gì?” Bất kể là má trái hay má phải biết để làm gì?

      Tần Tấn Dương  gì, ánh mắt thâm thúy tập trung nhìn bên má phải của . Bỗng nhiên đưa tay kiềm chế 2 tay của rồi đem ôm vào ngực, dịu dàng hôn lên má phải của , nâng niu nhàng. Sau đó hôn lên đôi môi của , hút lấy ngọt ngào của .Cánh tay quàng qua eo của , ghì chặt trong lòng cho có cơ hội phản kháng. Lưỡi của càng lão luyện cuốn lấy lưỡi của . Vừa nhàng hôn vừa thầm : “Em cần phải cố gắng kiên cường…. có gì là làm được…..”

      ']Cháp 63: ngày cuối cùng:

      ']Edit: Ninbeo

      ']Beta: Quảng Hằng

      cần phải cố gắng kiên cường…. có gì là làm được….. cái gì đó? Những lời này là có ý gì? Là thương hại sao? Hay là đồng tình? Hay còn có là có ý gì khác? Đầu óc trống rỗng, tại sao lại cảm thấy lồng ngực có chút ấm áp?

      Bộ mặt của , chính là tên biến thái làm cho luôn cảm thấy chán ghét tới cực điểm, tên khốn kiếp lấy hình ảnh lõa lưng của vẽ thành bức tranh to, treo tại giữa nhà.

      Trong mắt có chút sương mù, mà đôi mắt màu nâu nhạt kia cũng nhắm lại mà nhìn chăm chú. Đôi môi nóng bỏng của rời khỏi đôi môi từng bước dần xuống cổ gặm cắn giống như thưởng thức món ăn ngon. Đột nhiên thấy mát lạnh, biết từ lúc nào tay vào bên trong áo của

      “Thiên Ái….” gọi giọng có chút khàn khàn.

      “…….” Theo phản xạ, đẩy ra .

      Tần Tấn Dương có chút khống chế được, khuôn mặt tuấn tú có chút hồng : “ Thiên Ái, nhất định phải là 1 tuần ư, thể thiếu 1 ngày à?”

      “ Ừm….ừm….” Đồng Thiên Ái gật đầu 1 cái rồi nhảy từ ghế xuống, kịp dép cứ thế để chân trần hoảng hốt chạy vội về phòng. Cửa phòng vừa đống lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên : “Cộc.. cộc..”

      “ Chìa khóa cửa đặt ở cửa phòng em rồi đấy” Giọng Tần Tấn Dương vang lên trầm ấm trong lúc này có vẻ dịu dàng.

      Qua lúc lâu đến khi màn đêm yên tĩnh trở lại, Đồng Thiên Ái cúi đầu nhìn qua khe cửa, thấy ánh sáng biến mất, nghiêng người lắng nghe rồi nhàng đóng cửa lại. Tảng đá lớn trong lòng đè nén lâu cuối cùng buông xuống, lúc này mới xoay người mở cửa phòng. Ánh đèn trong phòng chiếu qua lưng bé của hắt ra phòng khách 1 bóng nguời, dươi đát là cùm chìa khoá được bao phủ bởi bóng dáng gầy của chính mình. Cúi người nhặt chùm chìa khóa lên sau đó đóng cửa lại. Căn phòng bên cạnh sau khi nghe tiếng nhàng vang lên cũng đồng thời đóng cửa. Đêm hôm đó là 1 đêm yên bình nhất trong 1 tuần sống chung đến nay. Cách 1 bức tường mà diễn ra 2 suy nghĩ khác nhau.

      Buổi sáng, khi tỉnh dậy Đồng Thiên Ái mở cửa phòng đồng thời bên phòng Tần Tấn Dương cũng mở ra. Hai người đúng ở cửa phòng ngơ ngác nhìn đối phương. Tần Tấn Dương cao 1m85 còn Đồng Thiên Ái cao 1m64 hơn kém nhau 1 cái đầu. Đồng Thiên Ái hồi tưởng lại cảnh tối qua khuôn mặt hồng lên , mí mắt rủ xuống : “ Ừm…. dùng trước….”

      “….” Tần Tấn Dương đến bên cạnh : “ Em như vậy…. Là xấu hổ sao?”

      Ngẩng đầu lên, chút xấu hổ ngượng ngùng trong mắt lúc trước tan biến, trong lòng bây giờ bừng lên ý chí chiến đấu, xoay người 45 độ về phía phòng tắm. Tần Tấn Dương nghiêng người dựa vào phòng tắm, thấy cánh cửa kéo ra miệng nhếch lên ý cười.

      biết mặc quần áo sao?” Nhìn như vậy làm cảm thấy đau mắt.

      Nhún vai, Tấn Dương nghiêm túc hỏi: “Tại sao phải mặc quần áo, nơi này là nhà của , chẳng nhẽ dáng người kém cỏi lắm sao?”

      Cái tên nam nhân biến thái này…. là vô liêm sỉ… ta vậy mà biết xấu hổ sao? Đúng, đúng, dáng người của thực chất là rất hoàn mỹ, điểm này phản đối, thế nhưng nhà là sao? bao dưỡng trong cái “ổ vàng” này phải sao?

      “ Ừm ừm… Đước được…” Nhịn 1 chút, nên cùng người như thế đấu khí

      Đồng Thiên Ái lạnh mặt ra khỏi phòng tắm,tự nhủ với bản thân nên tức giận, nên tức giận, cần thiết so đo với loại tiểu nhân này, nhịn….. Thay áo ngủ, sau đó buộc tóc cao lên như đuôi ngựa, bắt đầu ngày của cuộc sống, nhìn lại tất cả chuẩn bị cho hành trình,buổi sáng nghỉ nhưng buổi chiểu phải làm, có lẽ phải xin nghỉ luôn buổi chiều, hơi rắc rối nhưng mà sao, mỗi ngày đều tràn đầy niềm tin. Với tay lấy ba lô đeo lên lưng chuông điện thoại bàn vang lên “ ring ..ring” sau đó là 1 bản nhạc kèm theo. Mắt sáng lên khi thấy người gọi đến là mẹ Từ, vội vàng nhấc điện thoai lên nghe, mặt nở 1 nụ cười rạng rỡ: “Alo, con là Thiên Ái đây”

      “……Mẹ Từ …… Dạ?……..có chuyện tốt sao?........... Để cho con đoán 1 chút……..Mẹ Từ đoán con đến á?.....”

      “ Cái gì?... á?..... tốt quá…….Như vậy các em có thể mua quần áo và sách vở rồi…..”

      “Là vị tiểu thư nào quyên tặng đó ạ?....... oh…. ấy tên là gì ạ?.....”

      “…. Vu…..Nhuế….?”

      Nghe được giọng vui vẻ của , Tần Tấn Dương cầm bàn chải đáng răng từ phòng tắm ra đến cửa phòng của dừng lại nhìn ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt tươi cười biểu vui sướng của động tác chợt khựng lại. đột nhiên lên khung cảnh ở nhi viện kia, trong đó cười rạng rỡ như 1 thiên thần.

      Vui vẻ cúp điện thoại Đồng Thiên Ái nghiêng người quay đầu lại, nhìn thấy Tần Tấn Dương miệng ngậm bàn chải đánh răng đúng đó từ lúc nào, người chỉ mặc 1 cái quần ngủ. 2 lông mày nhíu lại quyết định nhìn , kéo chặt ba lô lưng qua . Nhìn gương mặt tuấn tú ngày càng gần, cặp mắt chăm chú nhìn vào tay sợ đột nhiên giở trò. Nhưng lần này Tấn Dương lại rất an phận đối với có bất kỳ hành động nào, đợi lướt qua ra xa vài bước mới nghe thấy giọng vang lên từ phía sau.

      “Thiên Ái,tối nay nhớ chờ

      Mặt Thiên Ái lại hồng lên : “ Ừm…ừm..” Cho đến khi vào thang máy vẫn nóng, trái tim đạp mạnh và nhanh liên hồi 1 cách lạ thường, cái khuôn mặt ghét kia lại đột nhiên xuất trong đầu . Tối hôm nay là ngày ước định cuối cùng của tuần . Đồng Thiên Ái ngươi phải lòng ta rồi sao?




      noairChris thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

       

      Cháp 64: điều kỳ lạ:

      Edit: Vũ Hồng


      Beta: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-22606" title="6" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/6.gif" alt="" width="265" height="291" />


      Cả ngày sau đó biết trôi qua như thế nào, khi học ngủ được, khi làm mơ mơ màng màng thẫn thờ như người mất hồn, trong đầu chỉ nhớ đến buổi tối, mà khuôn mặt của cứ lên như cuốn phim quay chậm, tràn ngập trong đầu.  muốn nghĩ đến…. Nhưng thể làm được, từng giờ cứ thế trôi qua, đột nhiên có người vỗ vai : “ Này Thiên Ái , đến giờ thay ca rồi”

      “Ủa? hôm nay sao sớm vậy?”

      “Sớm ư? 4 giờ rồi” Em thay ca nhìn lại đồng hồ treo tường, thời gian đúng mà.

      Ánh măt thất vọng : “ À. Vậy chị thay quần áo”

      Đồng Thiên Ái thẫn thờ vào phòng thay quần áo, hôm nay tốc độ thay quần áo cũng biến thành thần Rùa,hay chính xác hơn là nghĩ nhắn như vậy mà phải quay về cái “Ổ Vàng”. Trời ơi! nên làm cái gì bây giờ? Cứu mạng a…..!

      “ Này, Thiên Ái! Chị có điện thoại di động kìa…..” Bên ngoài phòng thay quần áo em thay ca cất lên giọng nhắc nhở.

      Đồng Thiên Ái ra ngoài phòng thay quần áo nhìn thấy nụ cười mập mờ mặt của em thay ca. khuôn mặt đó ràng : “ Đồng Thiên Ái, bạn trai chị gọi đến phải ?”

      Nhận lấy điện thoại di động ra xa vài bước giọng : “Uy” 1 tiếng. “ Tan sở chưa?” vẫn cái giọng trầm trầm đó vang lên.

      “…… Vẫn còn…..Vẫn còn 1 chút việc …..” Thượng đế xin tha thứ cho láo.

      “ Buổi tối ở nhà chờ em!”

      Hít 1 ngụm khí lạnh, giả vờ bình tĩnh, : “ Biết”

      Tại cao ốc Của Tầm thị.

      Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị mở ra, Quan Nghị bước vào đến bàn làm việc, đặt văn kiện xuống bàn khom người ngồi xuống, liếc mắt nhìn vào khuôn mặt phía trước, nghi ngờ hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vui vẻ sao?”
      Sao lại cười giống…… Giống như chó được xương……?

      Toát mồ hôi! Đây phải là câu ngoài miệng của Đồng Thiên Ái sao? tự nhiên bị kia lây nhiễm thói hư rồi, tại sao trong đầu lại bật lên phản ứng này! Tần Tấn Dương cầm văn kiện lên xem, rồi lấy bút ký tên nhưng phát hiên ra khóe miệng lại cong lên có chút kỳ lạ, đúng là 1 đề tài lớn.

      “ Tấn Dương, phải ngươi đem con cừu kia nuốt vào bụng rồi chư?” hơn nữa đến cả mẩu xương cũng chừa.

      Tần Tấn Dương đóng văn kiện lại, cả người dựa vào ghế đôi tay khoanh ở trước ngực, ánh mắt lóe lên tia sang chói mắt.

      có” chỉ phát ngôn ra 2 chữ đơn giản.

      Quan Nghị có chút dám tin, 1 tuần lễ mà có xảy ra? Theo tính khí của Tấn Dương đem chú cừu non kia nuốt vào trong  bụng rồi chứ ? kỳ lạ? Ánh mắt nhìn ngạc nhiên: “Vậy cậu vui vẻ cái gì?”

      Tần Tấn Dương liếc nhìn đồng hồ, 4h20p! đột nhiên đứng dậy, với tay cầm lấy cái áo khoác ghế.

      “Cậu đâu đấy?” Quan Kiên Quyết nhìn tò mò hỏi.

      Vừa hướng đến cửa phòng vừa trả lời: “ Hết việc, về nhà”

      Trở về. . . . . . Nhà. . . . . . ? Cái gì cái gì? có nghe lầm chứ? Tấn Dương cái tiểu tử thúi kia, lúc nào có nhà? phải cả ngày lưu luyến ở trong đám nữ nhân sao? Ánh mắt Quan Nghị vẫn nhìn theo dáng mạnh mẽ mang theo chút vội vàng của , trong lòng càng nổi lên nghi ngờ khi nhìn thấy bòng dáng biến mất.Chuyện gì xảy ra…. kỳ lạ…

      Nhanh chóng trở về nhà trọ,vội vàng mở cửa phòng nhìn 1 lượt mới xác định Đồng Thiên Ái vẫn chưa về. Tần Tán Dương ung dung tắm, rồi mặc áo choàng tắm từ phòng tắm ra. Khóe môi tự chủ khẽ nâng lên. Cầm khăn lông lau khô tóc tới trước tủ rượu rót 1 ly XO, nhẽ nhấp 1 ngụm, lưu lại trong miệng vị rượu thơm cay nồng. nghiêng đầu nhìn chỗ khác, ánh mắt dừng lại bức tranh to lớn treo tường. Trong tranh lộ ra tấm lưng trắng nõn mịn màng. Nổi lên nốt ruồi son càng làm nổi bật lên vẻ đẹp dễ thương. hồi tưởng lại đêm đó, ôm chặt ngủ như con bạch tuộc, máy điều hòa khí trong phòng vì để quá thấp hay sao mà làm cho cảm mấy lần cảm thấy ngột ngạt. Vậy mà vẫn tự nhiên cuộn mình ngủ như 1 đứa trẻ, làm hại cả đêm làm “ Liễu hạ Huệ”. Bản thân cũng thể nghĩ mình làm như vậy, đúng là đau khổ chưa từng có.

      “Đồng Thiên Ái…. Đồng Thiên Ái……Thiên Ái……” lắc ly rượu trong tay lẩm bẩm gọi tên như niệm chú.

      Đầu phố Đài Bắc.

      Đồng Thiên Ái chậm chạp dạo xung quanh muốn về cái “ ổ vàng” đó. Sau khi trở về đó gặp phải chuyện tốt, cảm thấy ghê tởm. “ là nhức đầu” đứng lại day day trán. Quay đầu nhìn cửa hàng bách hóa, ánh sáng trong đó hắt ra lên kính thân ảnh gầy gò của , khi nhìn thấy chợt hoảng hốt sợ hãi nhìn chằm chằm vào kình vài phút, rồi hạ quyết tâm. Trong kính phản chiếu 1 đôi mắt trong sáng, ánh mắt lóe lên 1 tia sáng.

      Có tiếng mở khóa, Tần Tấn Dương  ngồi ghế salon ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cặp mắt lấp lánh 1 chút tư tình.

      Đồng Thiên Ái trong lòng có dự cảm ngồi đây chờ mình, nhưng khi mở cửa nhìn thấy trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng.  Cúi đầu nhìn xuống có cảm xúc bất an, mà tay của nắm chặt vào gấu áo, những ngón tay trở nên trắng bạch.

      “Thiên Ái, tới đây” Tấn Dương cất giọng gọi.

      Chân của có cảm giác như nặng ngàn cân thể nhấc nổi, bẳng tại sao thể bước được hay tại sợ.

      Giọng nam trầm trầm lại tiếp tục vang lên: “ Lại đây”

      Cuối cùng bước chân cũng chầm chậm di chuyển đến bên cạnh , đứng trước mặt cảm thấy mình .

      “Tôi về” giọng lí nhí .

      vỗ vỗ lên đùi của mình cười : “ Ngồi đùi của .”
      noairChris thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961







      Chánh văn chap­ter 65: rất dịu dàng

      darkorchid;']Edit: Hoa Oải Hương


      <img class="alignnone size-full wp-image-22675" title="1a" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/1a1.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      Ừ. . . . . . Ừ? . . . . . .

      ta cái gì đó? Cái gã biến thái này! ta dám bảo ngồi ở trong lòng của ta?

      ". . . . . ." Nuốt ngụm nước bọt, nhưng từ đầu đến cuối hề cử động.

      Bảo chủ động ngã vào ta? E hèm! làm được! Coi giống như những háo sắc say mê ta sao? Đáng ghét! muốn xoay người rời !

      Tần Tấn Dương vỗ vỗ bắp đùi của mình, lộ ra mỉm cười mê người, "Ngối ở chỗ này!"

      ". . . . . ." Nghĩ cùng đừng nghĩ!

      Nhưng lời còn chưa xong, toàn bộ bị nuốt vào trong bụng.

      Tình cảnh bây giờ, là dê đợi làm thịt, mà cũng là con sói bụng đói kêu vang. Có lẽ, sớm chờ khắc này, chờ rất lâu rồi.

      Cho nên, tại mới có thể đắc ý như vậy.

      Thậm chí là muốn chủ động nhảy vào ôm lấy .

      Biết chần chờ cùng tình nguyện, hiểu được hết thảy ánh mắt cùng vẻ mặt của . Nhưng là muốn chinh phục  ý niệm, cũng càng lúc càng mãnh liệt.

      "Thế nào? Quên giao ước rồi sao?" nhàng mở miệng, mắt khép lại, "Vậy tôi cũng sắp quên cái phần hiệp định kia rồi."

      Khóe miệng của đè nén vẻ tươi cười giương lên.

      Như thế chói mắt.

      nhìn thấy mặt của , chờ đợi phản ứng kế tiếp của . Nhưng mà có thể xác định, tuyệt đối khuất phục.

      Hương tóc thanh nhã, cách càng ngày càng gần.

      Tần Tấn Dương ngừng thở, hít hơi sâu. Dường như muốn đem phần mùi thơm này, sâu vào trong thân thể. Sau đó, dùng để kết thúc.

      Tay của , từ từ chạm được .

      Thân thể mềm mại, mang theo chút cứng ngắc dựa vào trong ngực .

      Sao mà như vậy, da thịt lạnh như băng, dán vào lồng ngực . Tay của , rốt cuộc vòng lên thân thể của , ràng có thể vuốt vẻ được xương của .

      Thực quá gầy! Tần Tấn Dương nhíu mày.

      Đồng Thiên Ái dám nhúc nhích chút, nhìn cẩn thận khuôn mặt gần trong gang tấc.

      Lúc này mới phát ra, khuôn mặt tuấn, có chút mê hoặc người. Hai lông mày lưỡi mác, hơi hơi khép lại, nhưng làm cho người ta có cảm giác uất ức. Phần đuôi lông mày bên phải hơi nhạt.

      Rất nhạt rất nhạt, nhạt đến gần như thấy, căn bản cũng phát .

      Môi của sao lại như vậy, tại sao mím môi, tại sao lời nào.

      "Ăn cơm chưa."

      Thanh rất , giờ phút này ở vang lên bên tai, nhưng lại giống như tiếng sấm va chạm tiến vào tâm hồn.

      Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt nhìn .

      Tại sao vào thời điểm quan trọng như vậy, câu đầu tiên mở miệng hỏi lại là câu này! Thực kỳ quái! giống phong cách của !

      Ăn cơm chưa? Ăn cơm chưa! Ừ. . . . . .

      Cảm thấy chút khẩu vị mình cũng có,  , "Ăn rồi!"

      Tần Tấn Dương chợt mở mắt ra, đôi ánh mắt sắc bén, thẳng tắp nhìn chằm chằm. Giống như nhìn mặt là có thể nhìn trôm được lòng .

      Ánh mắt của quá thâm thúy, giống như là có lực hấp dẫn, khóa lại, cả năng lực dời tầm mắt cũng có.

      tại Đồng Thiên Ái mới cảm giác được mình thấp hèn chính mình gặp phải người đàn ông mà còn là người đàn ông đội lốt sói.

      "Về sau cho phép ăn mì ăn liền!" Đột nhiên nhắc lại chuyện xưa.

      Ách. . . . . .

      Tình huống gì đây? phải là muốn cái gì của sao? Vì cái gì lúc nào cũng có hay là nhiều vậy? Như vậy phải quá kỳ quái rồi sao? Hay đây là mưu kế của !

      Đồng Thiên Ái nghe ngoan ngoãn gật đầu cái, "Ờ."

      Dù sao cũng chỉ có tháng này! đúng! chuẩn xác, chỉ có ba tuần lễ thôi !

      Tần Tấn Dương hề tiếp tục hỏi tới nữa, ánh mắt thâm trầm nhìn .

      cách gần như vậy, khuôn mặt trắng nõn hồng hào này. Mắt của nhấp nháy nhấp nháy. Từ trong mắt của , thấy được sợ hãi của .

      " cần phải sợ, rất dịu dàng." Đến gần bên cạnh , hà hơi .

      Hơi thở có chút khan khàn, phun vào bên lỗ tai , chọc cho ’ run rẩy” trân. Có chút cảm giác tê liệt, sau đó trận ẩm ướt kéo đến.

      Tần Tấn Dương bắt đầu hành động, nghĩ gì đó lâu.

      Lưỡi của tham lam liếm lên cổ của , nhàng trằn trọc gặm cắn. Ở cổ của , tiếp theo in lên dấu ấn hoa hồng rất .

      Tay của cũng tìm kiếm đến nơi mềm mại của . Cách lớp quần áo, đặt lên bầu ngực rất tròn của.

      ". . . . . ." Choáng váng. . . . . .

      Đồng Thiên Ái khẩn trương ngừng thở, đôi tay níu lấy vạt áo.

      Tuy nhiên kinh nghiệm về phương diện này chút xíu cũng có, nhưng là trực giác của nữ tính, mịt mù cho biết, chuyện sắp sửa xảy ra kế tiếp là cái gì.

      Tại sao, giờ phút này nụ hôn của làm cảm thấy chẳng phải ghê tởm rồi sao.

      Tần Tấn Dương hít hơi sâu, tựa đầu chôn sâu ở cổ của .

      Có chút khó có thể khống chế, cũng phải là có chạm qua phụ nữ, nóng lòng như thế làm cái gì, hơn nữa còn có chút khẩn trương, là buồn cười!

      Dưới chân trầm xuống, từ ghế salon đứng lên.

      Ngay tiếp theo, đem lấy ôm . Thân người như vậy, khi ở trong tay , giống như là con mèo đáng .

      Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy xấu hổ khi có phản kháng.

      Nên giày vò lát, nên nhanh như vậy để cho được như ý! Nhưng là nghĩ lại, hiệp nghị này mà thực rất dễ hiểu, bước này sớm hay muộn cũng trốn thoát.

      Chỉ là, vẫn tiếp thu được, tiếp thu được chính mình có chút chống cự như vậy.

      Định nhắm mắt lại, nhìn tới , chấp nhận ở trong ngực cọ xát.

      làm cái gì? Trêu đùa sao? Cư nhiên ở trong lòng cọ tới cọ lui, này biết loại động tác đối với người đàn ông mà là cỡ nào nguy hiểm ?

      Cắn răng, ôm về phòng ngủ.

      " tới phòng của em, hay là phòng của ." Thanh của lượn lờ đỉnh đầu.

      chút nghĩ ngợi, trả lời, "Của "

      Tại sao vậy chứ! Bởi vì. . . . . .

      Bức ảnh của mẹ vẫn còn đặt ở gian phòng của đấy. Chẳng lẽ muốn ở trước mặt mẹ, trình diễn màn kia? Định cho mẹ biết, con ngươi rốt cuộc từ thăng cấp lên thành phụ nữ sao?

      có loại dũng khí này. . . . . .




      noairChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :