1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 238: Truy tìm

      Edit: Maria Liêu

      Beta: Ha.chi
       



      Tần Tấn Dương có chút cảm kích nhìn Du Ty Kỳ, đưa tay ôm chầm , cảm khái  ôm vào trong ngực, "Kỳ Kỳ, Thiên Ái nhất định thích em này!"



      "Tần ca ca! !" Du Ty Kỳ đưa tay ôm , lại chỉ lưu luyến mấy giây.



      Ngay sau đó, buông lỏng tay ra.



      Tần Tấn Dương gật đầu cái, tươi cười dịu dàng vô cùng.



      trán của , khẽ hôn xuống, mỉm cười , "Cám ơn em! Kỳ Kỳ!"



      Du Ty Kỳ tựa đầu từ biệt, nhìn nữa, cũng như trò đùa dai tự đắc giỡn, "Tần ca ca, nếu , như vậy Kỳ Kỳ   kêu tài xế lái xe !"



      "Tài xế cùng chú Quản đều chỉ nghe em thôi!" Có chút uy hiếp ra khỏi miệng.



      Tần Tấn Dương cười ra tiếng rồi, trong tiếng cười vô cùng vui vẻ, nhịn được đưa sờ sờ đầu của , "Kỳ Kỳ về nhà trước! Tần ca ca phải quay lại Trung Quốc!"



      "Em hiểu biết ! mau a! dài dòng!" Như cũ nhìn ngoài cửa xe, nhưng trong thanh lại bắt đầu run rẩy.



      Tần Tấn Dương phải nghe ra nghẹn ngào của , cũng đánh phải sắc đá, " đây!"



      xong, mở cửa xe, khí có chút se lạnh thổi vào mặt .



      Cúi người chui ra xe, đem cửa xe đóng lại. thêm câu, lời nào mới là tốt nhất! Càng càng thương cảm!



      Du Ty Kỳ nghe được tiếng đóng cửa, lúc này mới nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía tài xế trấn định , "Lái xe!"



      Tài xế được lệnh, liền khởi động lăn bánh.



      Xe chậm rãi lái về phía phía trước, Tần Tấn Dương đứng tại chỗ đưa mắt nhìn.



      Cho đến khi nhìn thấy xe biến mất ở chỗ rẽ, lúc này mới thu hồi ánh mắt.



      Đứng ở bên cạnh, đưa tay ngăn chiếc taxi lại, khom lưng chui vào bên trong xe. Ngẩng đầu, hướng về phía tài xế vừa lưu loát ngữ, "To the air­port!"



      Đồng Thiên Ái. . . . . . Tới trễ hai mươi bốn giờ. . . . . . Em có thể hay trách . . . . . .



      Đài Bắc.



      Cao ốc Tần thị.



      Ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi giằng co đêm, thế nào cũng ngủ được. Bây giờ là năm giờ sáng, chưa tới mười giờ, ngồi phi cơ bay quốc.



      Từ Đài Bắc đến quốc, mười hai giờ bay.



      Như vậy, cách khác chỉ cần hai mươi hai giờ nữa, có thể nhìn thấy !



      Khi bọn họ tách ra trong cuộc sống, ý niệm nóng bỏng muốn thấy , vào thời khắc này dường như bộc phát. Tần Tấn Dương! thực quá nhớ ! Nghĩ đến sắp nổi điên rồi!



      Đồng Thiên Ái từ giường nhảy xuống, vào trong phòng tắm, tắm rửa phen.



      Thời điểm ra khỏi phòng tắm, tinh thần sung mãn cả người. Trận chiến này, nhất định phải thắng lợi! Cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn tranh thủ qua cái gì, lần này làm bất cứ giá nào!



      Ngơ ngác ngồi ghế ở đại bản, xoay người nhìn ngoài cửa sổ.



      Vốn là bầu trời tối, rốt cuộc dần dần bắt đầu sáng lên.



      Ánh rạng đông từ từ dâng lên, Đồng Thiên Ái hướng về phía ánh mặt trời lộ ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ.



      Ở trong lòng im lặng , mẹ. . . . . . Người ở Thiên đường. . . . . . Cũng phù hộ Thiên Ái nha. . . . . .



      Cái người có đến thăm mẹ. . . . . . ấy là có lí do . . . . . . Hôm nay Thiên Ái phải tìm ấy. . . . . . Mẹ nhất định phải phù hộ Thiên Ái. . . . . .



      9h sáng.



      Quan Nghị cũng có về nhà, nghỉ ngơi ở gian phòng khác ở tầng dưới.



      sai người chuẩn bị sớm chút, vào phòng làm việc của tổng tài.



      Đẩy cửa ra, nhìn người ngồi đưa lưng về phía .



      Hướng về phía hô, "Đồng Thiên Ái! Tôi chuẩn bị hết rồi! Tới đây ăn chút ! Phi cơ buổi chiều bay, nếu em bị đói bụng, đến lúc đó Tấn Dương tìm tôi tính sổ đấy!"



      Đồng Thiên Ái "Dạ" tiếng, từ từ xoay người, ánh mắt chậm rãi nhìn đến Quan Nghị.



      mặt của , trấn định dị thường.



      Mà nụ cười nơi khóe miệng, nhưng làm cho người ta cảm giác rất mê hoặc



      Tựa hồ, nụ cười của có loại mị lực trí mạng.



      Ánh mắt Quan Nghị nhìn thẳng vào mắt của , sửng sốt chút, nuốt ngụm nước bọt, chát chát , "Tôi cho người chuẩn bị qua loa, em xem có hợp khẩu vị ?"



      Kỳ quái! Tại sao giờ tiểu nhi cho cảm giác có chút áp lực khiếp người?



      Đây là chuyện gì xảy ra a! Mình tại sao có loại cảm giác này?



      Chợt gảy đầu, tới trước bàn làm việc, đem đĩa để xuống. Nhưng cái cảm giác đè nép trong lòng kia, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của , càng cảm thấy mãnh liệt, đúng là gặp quỷ!



      Ba giờ chiều.



      Nhi Viện Nhân Ái Đài Bắc.



      chiếc xe con màu đen dừng ở trước cửa Nhi Viện, trong xe xuống người đàn ông mặc tây trang màu đen. đeo kính đen, có chút hung thần ác sát.



      Điện thoại di động bên tai truyền đến giọng ra lệnh của đối phương, "Đến Nhi Viện Nhân Ái Đài Bắc rồi sao? Tra ! Năm đó có phải hay bé gọi là Đồng Thiên Ái, bởi vì mẹ bị tai nạn xe, mà bị đưa  vào Nhi Viện!"



      "Bẩm báo điện hạ, thuộc hạ đến!" Người đàn ông  vội vàng cung kính trả lời.



      Đối phương vừa cuồng ngạo vừa khinh thường , "Phế vật! Tra nhiều như vậy, cho đến bây giờ  có tra ra! Lại còn muốn ta phái người tự mình tra! Lưu ngươi có ích lợi gì?"



      "Thuộc hạ thất trách! Thuộc hạ nguyện ý chịu phạt! Xin điện hạ trừng phạt!" Người đàn ông run như cầy sấy, vội vàng tạ tội.



      Đối phương hừ lạnh tiếng, "Dẫn người trở về tổ chức! Tất cả trở về đợi lệnh!"



      "Dạ!" Người đàn ông trầm giọng trả lời.



      Điện thoại chợt cắt đứt, người đàn ông ngẩng đầu nhìn về Nhi Viện. Mở ra bước chân, về phía trước.



      Phía sau cửa sắt lớn, bọn cười đùa chơi đùa, chợt có hài tử nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thấy bộ dáng của , hô to tiếng. Tất cả bọn rối rít nghiêng đầu nhìn lại, nháy mắt tất cả đều ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy người tới  .



      Trong đó mấy người nhát gan sợ tới mức khóc, nhất thời hoảng loạn.



      "Từ Mụ mẹ! Có chú rất hung đến!"



      "Oa —— Từ Mụ mẹ! Có chú kỳ quái đến rồi! Có người xấu!"



      Bọn bắt đầu kêu la rồi, hướng về phía sau lưng, cùng nhau thét lên chạy trốn. Giống như người đàn ông trước mặt là hung thần ác sát .



      Người đàn ông tháo mắt kính xuống, lộ ra ánh mắt vô tội, cũng thể làm gì hơn.



      Dáng dấp kinh khủng lắm sao? phải vậy chứ!

       


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 239: Mang tiểu thư về

      Edit: Maria Liêu

      Beta: Ha.chi


      Từ viện trưởng phía trước theo sau là mấy vị nữ tu sĩ ra khỏi tòa nhà.



      Nhìn thấy người đàn ông ở bên ngoài cổng Nhi Viện, trong lòng có chút tò mò. Nhưng vẫn ung dung tới trước hàng rào sắt, mỉm cười hỏi, "Tiên sinh! Xin hỏi ngài có chuyện gì ?"



      Người đàn ông bày ra bộ mặt tươi cười, nghiêm túc hỏi, "Ngài khỏe chứ! Viện trưởng! Quấy rầy ngài cùng mấy em , xin lỗi! Tôi tới nơi đây, là muốn hỏi ngài về người!"



      "Hỏi thăm người?" Từ viện trưởng thấy rất có lễ phép, vì vậy thở phào nhõm.



      Nghiêng đầu hướng về phía nữ tu sĩ bên cạnh dặn dò , " mở cửa ra ! Để vị tiên sinh này vào rồi !"



      Người đàn ông nghe bà như thế, gật đầu cái, cảm kích , "Cám ơn viện trưởng!"



      Cửa được người mở ra, Từ viện trưởng gương mặt hiền lành, lễ phép để cho trước, "Tiên sinh! Nơi này xin mời! Mời vào phòng làm việc chuyện!"



      "Hảo! Phiền toái viện trưởng!" Người đàn ông có chút áy náy, cũng vội vàng .



      Nếu giải quyết tình cho tốt, sau khi trở về chết chắc!



      Vừa nghĩ tới khuôn mặt trầm của điện hạ, cả người nhịn được run run, da đầu cũng có chút tê dại , trong nháy mắt cả người có cảm giác run rẩy.



      Nơi xa, bọn núp ở phía sau cây cột, nhìn thấy người tới chỗ bọn họ, cả kinh kêu la chạy ra



      "Cái ông chú xấu đó tới rồi! Mọi người chạy mau a!"



      "Nhanh lên chút! Rút lui!"



      Người đàn ông có chút buồn bực nhíu mày, hướng viện trưởng xấu hổ cười cười.



      thể lần nữa hoài nghi, dáng dấp thực kinh khủng như vậy sao? muốn hôn mê. . . . . .



      Bên trong căn phòng , Từ viện trưởng tới trước bàn làm việc ngồi xuống. Đưa tay cầm thánh giá ở trước người, cười , "Tiên sinh! Mời ngài ngồi! Tiên sinh là muốn hỏi thăm ai?"



      Người đàn ông vội vàng ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn về phía viện trưởng.



      Trong miệng ra tên của người, "Đồng Thiên Ái!"



      "Thiên Ái?" Từ viện trưởng lấy làm kinh hãi, trong lòng gấp gáp, tò mò nhìn , "Tiên sinh! Thiên Ái xảy ra chuyện gì sao? Rốt cuộc là chuyện gì?"



      " có gì! Viện trưởng cần lo lắng!"



      " như thế nào đây? Bởi vì Đồng Thiên Ái rất có thể là tiểu thư của nhà chúng ta! Cho nên muốn hỏi thăm!"



      Người đàn ông trực tiếp ra, cũng tính giấu giếm.



      Toàn thế giới, cũng có ai dám can đảm cùng gia tộc Kaden ở Italy đối kháng!



      Viện trưởng kinh ngạc nhìn , tựa hồ còn dám tin, " Mẹ của Thiên Ái bị tai nạn xe cộ qua đời! Sau đó liền được chính phủ đưa tới Nhi Viện này! có thân nhân!"



      "Như vậy mẹ của , có phải hay tên là Liễu Phiêu Phiêu?" Người đàn ông hô lên tên tuổi được khắc sâu trong ấn tượng.



      Viện trưởng cố gắng nhớ lại, sau đó lắc đầu cái, " Mẹ Thiên Ái, dường như phải gọi bằng tên này!"



      Người đàn ông bừng tỉnh hiểu ra, hô lên cái tên khác, "Đồng Hân!"



      . . . . . .



      4h 15’



      Cao ốc Tần thị.



      Cửa phòng làm việc của tổng tài bị người đẩy ra, Quan Nghị lách mình xuất , hướng về phía Đồng Thiên , "Hộ chiếu lấy được rồi. Có thể lên đường! Tôi tiễn phi trường!"



      "Tốt!" Đồng Thiên Ái đứng dậy, đưa tay đem tờ giấy kia bỏ vào trong túi.



      Bước nhanh mà đến bên cạnh , nhận lấy hộ chiếu cùng với vé phi cơ trong tay , kiên định mỉm cười, "Lên đường !"



      Mang theo vô hạn ước mơ cùng với mong đợi, hướng phương hướng của , tới. . . . . .



      30 phút sau, xe tới phi trường Đài Bắc.



      Đồng Thiên mở cửa xe, nhảy ra khỏi xe, xoay người hướng về phía Quan Nghị bên trong xe, nở nụ cười, "Đưa đến đây là được rồi! Tôi có thể tự ! Còn có! Ngàn vạn lần được cho Tấn Dương!"



      "Tôi muốn cho ấy kinh hỉ!" Nheo mắt lại, có chút đắc ý cười.



      Quan Nghị Minh gật đầu, thủ thế, "Hiểu! Đồng Thiên Ái! Tôi thay giữ bí mật này!"



      "OK!" Đồng Thiên Ái hướng phất phất tay, trở tay đóng cửa xe lại.



      Đứng tại chỗ, nhìn xe rời .



      Lúc này mới xoay người, ngẩng đầu trấn định nhìn về đại sảnh phi trường. Đưa tay cầm túi đeo đai lưng an toàn, tựa hồ có chút kích động. Mở ra bước chân, hướng về phía mục tiêu tới.



      Mỗi bước , cũng cảm giác cách gần hơn điểm.



      Mười hai giờ sau, mình có thể nhìn thấy .



      "Hành khách thân mến, chuyến bay quốc, Luân Đôn GTR3 bắt đầu xét vé, xin quý khách  đến cửa. . . . . ." Cái loa trong phi trường vang lên giọng nữ dịu dàng.

      Đồng Thiên Ái ngồi ở khu chờ, vội vàng đứng lên, hướng cửa kiểm vé tới.



      "Quí khách, xin hãy cầm lấy hộ chiếu cùng với vé phi cơ của !" Tiếp viên hàng sau khi kiểm tra xong, đem mấy thứ hoàn trả lại.



      Đồng Thiên Ái mỉm cười nhận lấy, nghiêng đầu nhìn về lên phi cơ.



      Xoay người, hít thở sâu cái. Hướng phi cơ bước , ngẩng đầu lên, khóe môi nâng lên.



      "Tiên sinh, xin ngài nịt chặt giây an toàn!"



      "Tiểu thư, xin ngài nịt chặt giây an toàn!"



      ". . . . . ."



      phi cơ, tiếp viên hàng khuôn mặt mỉm cười, thân thiết nhắc nhở các hành khách.



      Qua mấy phút, lỗ tai hồi ông ông. Cảm thấy cả người bay, trong lòng biết phi cơ từ từ cất cánh. Mà mình, cách càng gần.



      Đồng Thiên Ái nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về cửa sổ phi cơ, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm.



      Nhắm mắt lại, mong đợi sau mười hai giờ, nhìn thấy .



      Nhi Viện Nhân Ái Đài Bắc.



      Người đàn ông áo đen tới trước xe, nhấn xuống dãy số, chờ đợi điện thoại bên đầu kia trả lời.



      "Ục ục ——" sau hai tiếng, giọng nữ êm ái vang lên, "Điện hạ nghỉ ngơi! Có chuyện gì cứ ! Tôi bẩm báo điện hạ sau!"



      "Bẩm báo Vũ Đường chủ! Điện hạ phái thuộc hạ tra vị tiểu thư kia, quả là đúng như vậy!" Người đàn ông cẩn thận  trả lời.



      Bên đầu điện thoại kia giọng nữ tiếp tục truyền đến, cũng là có chút lạnh lẽo, "Như vậy theo ý tứ điện hạ làm ! Chút chuyện tình này về sau cũng cần hỏi nữa! Biết ?"



      "Biết. . . . . . Biết. . . . . ." Người đàn ông nuốt ngụm nước bọt.



      Điện thoại cúp trong nháy mắt, cảm giác mồ hôi đổ như mưa.



      biết vì sao, nhưng cảm thấy Vũ Đường chủ so với điện hạ càng làm cho người ta rợn cả tóc gáy.



      Tiếp nhận lấy lệnh, vội vàng mở cửa xe, hướng mục tiêu mà . Nhiệm vụ lần này—— mang tiểu thư Đồng Thiên Ái trở về!




    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 240: mình trở về

      Edit: Maria Liêu

      Beta: Ha.chi
       



      Luân Đôn quốc.



      Cửa lớn biệt thự Tần gia được bọn người hầu đẩy ra, chiếc xe dài chậm rãi tiến vào.



      Dưới ánh mặt trời, bể phun nước dâng lên sắc bọt nhũ bạch.



      Du Ty Kỳ ngồi ở bên trong xe, từ từ nghiêng đầu nhìn về ngoài cửa xe. Chợt ngẩng đầu lên, đúng dịp  nhìn thấy chiếc máy bay, từ từ bay qua bầu trời, bay về phía nơi xa.



      Tần ca ca. . . . . . lên máy bay về Đài Bắc  sao. . . . . .



      Xe dừng hẳn, người làm vội vàng tới, cung kính đem cửa xe mở ra. Khom người, cúi đầu hô, "Kỳ Kỳ tiểu thư!"



      Du Ty "Vâng" tiếng, ngay sau đó nhảy ra khỏi xe.



      Nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt nhìn về biệt thự Tần gia. Giống như tất cả như là giấc mộng, tất cả mọi người là người đứng xem, mà chỉ là người tìm thấy lối ra mộng cảnh.



      Mình rời quốc, dường như chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủn.



      Nhưng tại sao, bây giờ cảm giác dường như trải qua mấy thế kỉ.



      Lần này trở lại nơi này, cũng là mọi chuyện đều thay đổi.



      Tất cả đều thay đổi a. . . . . . Du Ty Kỳ. . . . . . Ngươi cũng có thể học được trưởng thành. . . . . . Tất cả mọi người bảo vệ mình thôi. . . . . . Làm sao ngươi còn ngu như vậy. . . . . . Phải học được lớn lên. . . . . .



      Tuy nghĩ như vậy, cũng có chút khó chịu bước vào biệt thự.



      Trong đại sảnh biệt thự, phong cách mỹ luân mỹ hoán (xa hoa lộng lẫy). Sofa bằng da lớn, tấm thảm thêu hoa lớn, còn có chiếc chuông đồng cổ vô cùng to, cùng với cầu thang khảm vàng.



      Du Ty Kỳ chỉ ngây ngốc tiến vào sảnh lớn, thẳng tắp hướng cầu thang bước , hướng phòng ngủ của mình ở lầu ba chạy .



      Mệt quá a. . . . . . tại chỉ có cảm giác muốn ngủ. . . . . . Cái gì cũng muốn. . . . . .



      Ngủ được. . . . . . Cũng khó chịu như vậy. . . . . .



      có chút cắm đầu cắm cổ , nóng lòng tìm chỗ thân. Cũng có phát giác, ghế sa lon ở đại sảnh, mọi người ngồi ngay thẳng, sớm đợi bọn họ trở về.



      Nhưng là, mọi người lại chỉ nhìn thấy mình Du Ty Kỳ trở lại, Tần Tấn Dương phải cũng trở về nước sao?



      Sao lại thấy ? Đây là chuyện gì xảy ra?



      Tần Nhân Tông cùng với Du Hạo Thiên ngồi ở ghế sa lon, hai người bình thường đều là nhân vật quyền uy. Ở quốc, có người nào biết, địa vị giống bình thường.



      Tần Nhân Tông hướng Tần phu nhân gật đầu cái, ý bảo bà mở miệng.



      "Kỳ Kỳ!" Tần phu nhân từ ghế salon đứng lên, hướng tiếng.



      Du Ty Kỳ nghe được giọng nữ quen thuộc, dừng bước lại, từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Tần phu nhân lâu gặp. Khuôn mặt tươi cười, chợt nước mắt trong hốc mắt tích tụ nâng lên.



      Chỉ kém chút, khóc lên.



      Tần phu nhân nhạy bén phát có cái gì đó đúng, tới bên người , dắt lấy tay của , dịu dàng mà hỏi, "Kỳ Kỳ thế nào? Tần ca ca của con thế nào có trở về cùng con?"



      " phải cùng nhau trở về sao?" xong, vừa hướng bên ngoài đại sảnh nhìn quanh.



      Vừa lúc đó, Du Ty Kỳ thanh buồn buồn vang lên.



      "Mẹ! . . . . . . cần nhìn! . . . . . . Tần ca ca có trở về! . . . . . . ấy có ở bên ngoài! . . . . . ." xong lời cuối cùng, trong thanh thế nhưng nghẹn ngào .



      Tần phu nhân có chút khốn đốn nghi hoặc, nghe được   thanh nghẹn ngào, gấp gáp hỏi, "Kỳ Kỳ thế nào à? xảy ra chuyện gì! Cùng mẹ chút!"



      "Tần ca ca ấy trở lại Đài Bắc rồi!" Du Ty Kỳ nuốt xuống phần chua xót kia, lắc đầu cái, "Mẹ ! con sao!"



      "Cái gì? phải cùng nhau trở về sao?" Tần phu nhân dám tin trợn to hai mắt, là suy nghĩ ra, chuyện làm sao biến thành như vậy !



      ràng là cùng nhau từ Đài Bắc bay trở về quốc, tại sao lại trở về Đài Bắc rồi?



      Lúc này, chú Quản vào đại sảnh.



      Cung kính cúi người chào mọi người bên trong đại sảnh, sau đó mới đến bên cạnh Tần Nhân Tông, hô tiếng, "Lão gia!"



      Tần Nhân Tông nắm quải trượng đầu rồng, có chút tức giận hướng sàn nhà điểm mấy cái,  nét mặt già nua tức giận bay lên. Nghiêng đầu hỏi, "A Quản, ngươi ! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra!"



      "Bẩm lão gia, thiếu gia xác là cùng tiểu thư Kỳ Kỳ cùng nhau trở về nước !" Chú Quản trầm giọng trả lời.



      Du Hạo Thiên vẫn trầm mặc , tính tình rốt cuộc chịu được, quát, "Kia sau đó sao? phải hai người cùng nhau trở về quốc sao? tại thế nào thấy nó!"



      Du Hạo Thiên nhìn thấy bộ dáng thương tâm của nữ nhi bảo bối của mình, hận đem được cái tiểu tử thúi kia mắng chửi trận!



      "Chuyện là như vầy, vốn là thiếu gia cùng tiểu thư lên xe lượt, ở đường trở về biệt thự! Nhưng là thời điểm nửa đường, xảy ra ít chuyện. Tiểu thư lệnh cho tài xế dừng xe, thiếu gia xuống xe!"



      Chú Quản đem tình trải qua đơn giản, nhưng có đem mọi chuyện cụ thể cặn kẽ .



      Du Hạo Thiên tức giận, từ ghế salon đứng lên, "Xảy ra cái chuyện tình gì? Cái tên tiểu tử thúi kia cư nhiên cứ như vậy trở lại Đài Bắc sao? Chẳng lẽ gia gia nó bệnh tình nguy kịch cũng để ý sao?"



      Chuyện lớn như vậy, cũng giữ được người của nó?



      Tần Nhân Tông nét mặt già nua có chút xanh, vừa trầm giọng trách cứ, "Càng ngày càng kỳ cục rồi! Ngay cả ta đều để ở trong mắt!"



      "Có phải đợi đến ta chết, nó mới trở về? Cái đứa cháu bất hiếu!" Nghĩ đến tôn tử mình thậm chí ngay cả bệnh mình nguy  kịch đều để ý, là tức chết.



      Mặc dù, đây chỉ là lời dối.



      Chú Quản gì, lui về phía sau  bước, an tĩnh đứng ở bên.



      ở thời điểm hai người nghiêm nghị chỉnh phạt Tần Tấn Dương, Du Ty Kỳ nhịn được rống to ra tiếng, "Hoàn toàn phải là như vậy! Tần ca ca có sai! ấy có lỗi!"



      Lời vừa ra, nước mắt cũng như đê vỡ ra.



      Trước mắt mơ hồ mảnh, ướt cả khuôn mặt.



      "Kỳ Kỳ!" Du Hạo Thiên càng thêm đau lòng, con bảo bối của mình cư nhiên khóc!



      Tần phu nhân sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng lấy khăn tay ra thay lau nước mắt, an ủi, "Kỳ Kỳ ngoan! Đừng khóc! Có chuyện gì,con có Tần gia gia, cha còn có mẹ mà ! Đừng khóc a!"



      Tiểu công chúa đột nhiên khóc thút thít, khiến mọi người hốt hoảng thần sắc.



      Thời điểm mọi người ở đây luống cuống tay chân, Du Ty Kỳ oán trách hét lên, "Đều là mọi người tốt! Là các người tốt!"


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 241: cưới cũng phải cưới

      Edit: Maria Liêu

      Beta: Ha.chi
       

      Du Hạo Thiên hỏi mọi việc, liền trực tiếp hứa hẹn, "Kỳ Kỳ! Cha biết, nhất định là Tần Tấn Dương hướng con điều gì đó, con đừng sợ, cha làm chỗ dựa cho con!"



      "Kỳ Kỳ! Còn có Tần gia gia ở chỗ này đây! Cái tên tiểu tử thúi kia!" Tần Nhân Tông cùng hiển nhiên là có cùng ý tưởng đen tối.



      Vào lúc này mọi thứ đều có chút hỗn loạn, chỉ có Tần phu nhân duy trì tỉnh táo.



      Cúi đầu, đưa tay vỗ nhè lưng Du Ty Kỳ, an ủi, "Kỳ Kỳ ngoan! Rốt cuộc chuyện xảy ra rồi !"



      Trong lòng có thể nhận thấy được, là dạng tình huống gì. Chẳng lẽ , Tấn Dương là vì bé kia sao? Trong lúc lơ đãng lần đó tiết lộ ra ngoài?



      Ánh mắt Du Ty Kỳ mang theo chút oán giận, dao động ở người Tần Nhân Tông cùng với Du Hạo Thiên hai người.



      Nghiêng đầu hướng về phía hai người rống to, "Các ngươi đều là gạt người! Các ngươi phải Tần ca ca thích Kỳ Kỳ sao? Các ngươi đều là gạt người! Tần ca ca hoàn toàn chỉ coi con là em thôi!"



      "Các ngươi vì cái gì muốn tự chủ trương, bên ngoài sao lại tuyên bố hai nhà đám hỏi!"



      "Sau  đó ngay lập tức đối với con , Tần ca ca đồng ý  sao? Tần ca ca chỉ coi con là em , ấy có thể đáp ứng ? Các ngươi cũng biết ấy đáp ứng, tại sao muốn gạt con!"



      "Còn có cha, tại sao cha lại dối! Cha cho rằng dối rồi đem Tần ca ca lừa gạt trở về quốc, ấy cùng Kỳ Kỳ kết hôn sao?"



      " Cha có biết hay , làm như vậy chỉ càng thêm bêu xấu con!"



      "Các ngươi rốt cuộc có hiểu hay à? Hiểu hay hiểu! Tại sao các ngươi luôn  làm như vậy! Luôn là đem lấy ý tưởng của chính mình áp đặt ở người người khác!"



      "Con chán ghét cha! Con ghét cha nhất!"



      Du Ty Kỳ giận đùng đùng kêu la, vừa xoay người, chạy như điên hướng lên lầu.



      Du Hạo Thiên nghe được con mình "Ghét cha nhất”, cả người vô lực ngã ngồi ở ghế sofa. Có chút ảo não nhíu mày, trong lòng làm thế nào cũng nghĩ thông.



      chỉ là muốn làm cho bảo bối của vui vẻ thôi, làm sao lại biến thành như vậy đây?



      Nghĩ nghĩ lại, trong lòng càng thêm nhận định đây tất cả đều là lỗi của Tần Tấn Dương!



      Tần Nhân Tông nghiêng đầu sang chỗ khác, trấn an người bạn già của mình, "Hạo Thiên a! Đừng lo lắng! Vô luận như thế nào, ta chỉ nhận định Kỳ Kỳ này là con dâu, Tấn Dương cưới cũng phải cưới!"



      "Tốt nhất là như vậy!" Du Hạo Thiên nỉ non tiếng.



      Chỉ cần có thể để cho bảo bối vui vẻ, cái người làm cha này cái gì cũng nguyện ý làm!



      Tần phu nhân như có điều suy nghĩ nhìn hai vị đại gia trưởng, trong lòng cũng cho là như vậy. Theo bà đối với con trai mình rất hiểu , Tấn Dương tuyệt đối thỏa hiệp!



      Hơn nữa, Kỳ Kỳ cũng là bé ngoan, cố tình gây !



      Vừa lúc đó, Du Ty Kỳ cầm cái rương lớn xuống lầu .



      "Đông đông đông ——" giày cao gót giẫm ở bậc thang, càng thêm giống như là phát tiết bất mãn trong lòng.



      Du Ty Kỳ nhìn cũng nhìn người trong đại sảnh, thẳng ra bên ngoài biệt thự.



      "Kỳ Kỳ! Con đâu vậy!" Du Hạo Thiên liền rống to ra tiếng.



      thương trường độc bá phương, thời điểm đối mặt với nữ nhi mình, thể ra sức. Quả nhiên là vật khắc vật, trời cao tự có dạng an bài.



      " Con muốn trở về Ái Đinh Bảo!" Du Ty Kỳ cũng quay đầu lại, tiếp tục về phía trước.



      Du Hạo Thiên nóng nảy, vội vàng hướng hô, " mình con trở về?"



      Thấy để ý tới mình, nghiêng đầu, vừa hướng về phía chú Quản phân phó , "A Quản! Phái xe đưa tiểu thư về!"



      Chú Quản trả lời, "Dạ! Du lão gia!" xong, xoay người hướng bên cạnh Du Ty Kỳ tới.



      Du Ty Kỳ lại dừng bước, tựa hồ là nghĩ tới thứ gì.



      Chợt quay đầu, đối với cha mình trầm giọng , " Con hy vọng các người cần lại nhúng tay vào được hay ? Con ở chỗ này lần cuối cùng! Giải trừ hôn ước! Cứ như vậy !"



      xong, trong đầu buồn bực phiền não vọt ra khỏi biệt thự.



      Tần phu nhân có chút yên lòng, vội vàng đuổi theo, hướng về phía Tần Nhân Tông cùng với Du Hạo Thiên , "Cha! Hạo Thiên! Các ngươi yên tâm! Tôi cùng với Kỳ Kỳ! có việc gì!"



      "Mau !" Tần Nhân Tông gật đầu hứa hẹn.



      Du Hạo Thiên cũng là bất đắc dĩ, lắc đầu liên tục, " là phiền toái ngươi! Con bảo bối của tôi, tôi có biện pháp!"



      "Yên tâm ! Có tôi ở đây, có việc gì!" Tần phu nhân xong, theo sau lưng Du Ty Kỳ, ra khỏi biệt thự.



      Đoàn người ra khỏi biệt thự, trong đại sảnh chỉ còn lại Tần Nhân Tông cùng với Du Hạo Thiên.



      Hai người kết giao mấy thập niên.



      Tần Nhân Tông tay trái chợt vỗ vào tay phải, có chút tức giận lắc đầu cái, giọng điệu phát xông, "Cái tên tiểu tử thúi kia! Thế nào lại nghe lời như vậy! Hạo Thiên! Uất ức Kỳ Kỳ nữa à!"



      " có sao! Tần ca! Mặc dù Kỳ Kỳ muốn giải trừ hôn ước, nhưng mà tôi lại biết trong lòng của tiểu nha đầu kia! Nó từ liền thích Tấn Dương, người làm cha tôi đây đều nhìn được ở trong mắt!"



      ra bất đắc dĩ nhất là , cho tới nay cũng có tận tâm làm tròn trách nhiệm của người cha.



      Cả ngày lẫn đêm chỉ biết lo lắng cho nghiệp, bỏ quên quá nhiều thứ.



      Đối với , muốn đền bù.



      Chỉ cần là muốn, thích, cho dù là đem hết toàn lực, vô luận như thế nào, đều muốn vì tranh thủ.



      Tần Nhân Tông nét mặt già nua cứng như sắt, khó lộ ra khuôn mặt tươi cười, cũng là hiểu gật đầu, "Hạo Thiên lão đệ! Cái này ta hiểu biết ! ra Kỳ Kỳ là nương tốt, chúng ta mọi người cũng thích nó!"



      "Hôn nhân đều luôn luôn là do các trưởng bối định đoạt! Ngươi có thể yên tâm!"



      "Coi như là Tấn Dương cái tiểu tử thúi kia đồng ý, như vậy Tần gia tuyệt đối cũng thừa nhận những người khác là cháu dâu!"



      Tần Nhân Tông xong, dùng sức đem quải trượng đầu rồng điểm xuống đất, tựa hồ là ở lập trường kiên định.



      "Tần ca! Ở Tấn Dương nơi đó, còn phải dựa vào em dâu khuyên nhủ nhiều hơn rồi! Dù sao, Tấn Dương còn rất nghe lời của mẹ !" Du Hạo Thiên có chút yên lòng, bất đắc dĩ chỉ đành phải đem Tần phu nhân mang ra.



      Có lẽ, cả Tần gia, cũng thể trị được cái tiểu tử thúi kia, chỉ có mẹ thôi!



      Tần Nhân Tông gật đầu cái, hiểu , "Yên tâm! Tiểu lão đệ! Chuyện này, lão ca nhất định làm xong!"



      "Hai lão già chúng ta chờ uống rượu mừng của bọn nó!"



      xong, hai người vui vẻ cười ra tiếng.




    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 242: Lần lượt thay đổi mà qua

      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi


      máy bay từ quốc bay đến Đài Bắc.

      Tần Tấn Dương nhắm mắt lại, kiên nhẫn chờ đợi. Bây giờ bay tám giờ rồi, chưa tới bốn giờ nữa có thể đến được Đài Bắc. Chỉ kém chút. . . . . .

      Tại sao, ngắn ngủn mười mấy giờ, thế nhưng lại giống như cảm giác mình trải qua mấy năm.

      Lập tức vui vẻ, lập tức kinh ngạc, đại khởi đại lạc, quá nhiều chuyện.

      tại, rốt cuộc cũng giải quyết.

      Nghĩ đến lời kia của Du Ty Kỳ, trong lòng chậm rãi thở ra hơi. chủ động giải trừ hôn ước, vậy ra thể nào tốt hơn. Mặc dù trong lòng có chút thấy thẹn đối với , nhưng là cũng có biện pháp.

      Chuyện tình cảm, cách nào thành toàn.

      Mọi chuyện giờ quá tốt, chỉ kém mang theo Thiên Ái trở về quốc, giới thiệu với lão ngoan cố kia!

      Bất kể xảy ra chuyện gì, đều muốn làm bạn ở bên người , bao giờ rời nữa. Coi như Tần gia tất cả mọi người đều phản đối, cũng buông tay ra! Nhất định cầm chặt!

      Chỉ cần chưa tới bốn giờ, mà có thể chạy tới bên người rồi.

      Đồng Thiên Ái. . . . . .

      máy bay từ Đài Bắc bay quốc.

      Đồng Thiên Ái đưa tay đem cửa sổ của máy bay đóng lại, thân thể ngã về phía sau, nhắm hai mắt lại. Bây giờ bay bốn giờ rồi, chưa tới tám giờ, là đến quốc rồi. Chỉ còn chút nữa. . . . . .

      Tựa hồ có thể cảm giác đến được quốc càng ngày càng gần, cách càng ngày càng gần.

      Nghĩ đến lâu, phải đối mặt với , đối mặt với người nhà của , trong lòng chợt có chút sợ hãi. Nếu như khẩn trương, đó chính là gạt người, làm sao có thể khẩn trương!

      Nhưng là vừa nghĩ tới đứng ở bên cạnh mình, trong lòng liền tràn đầy dũng khí cùng với lòng tin.

      Máy bay hạ cánh, trước phải tìm khách sạn tắm sơ.

      Nếu cứ lộn xộn như vậy xuất trước mặt người nhà của , như vậy liền thảm! Nghe ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, cái khác có ưu thế, như vậy ít nhất phải làm cho người ta có ấn tượng sạch !

      Nghĩ tới lát còn phải tìm mua rượu, trong lòng tính toán hành trình sau đó.

      Trách mình thời điểm học đại học học hệ nghệ thuật, ngữ thi tới thi lui cũng có qua cấp bốn. tại bay quốc, quả là cùng câm giống như nhau a!

      Thôi! bước nhìn bước!

      Đưa tay đè túi áo sơ mi, nơi đó có tờ giấy Quan Nghị viết địa chỉ lên.

      Tám vạn năm nghìn dặm trời cao mênh mông, tới lui bầu trời.

      Khung cảnh hai bên máy bay lần lượt thay đổi.

      Bốn giờ sau, máy bay đến Đài Bắc.

      Tần Tấn Dương vội vàng ra khỏi cửa VIP, qua hai mươi bốn giờ, nghĩ tới lại trở về Đài Bắc. Nháy mắt lúc chân đạp lên mặt đất, cảm thấy vạn phần chân thực.

      ra phi trường, mới phát là đêm khuya.

      Bóng đêm Đài Bắc thâm trầm, trong bầu trời đêm sao lóe ra ánh sáng. Cực kỳ giống ánh mắt của người khác, có thể tách ra chói mắt sáng chói.

      Tần Tấn Dương đưa tay cản lại chiếc taxi, khom lưng ngồi vào bên trong xe.

      Taxi chậm rãi khởi động, tài xế quay đầu lại và hỏi, "Tiên sinh! nơi nào?"

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương sửng sốt trong chút, cũng nghĩ tới nên nơi nào tìm Đồng Thiên Ái. Nghĩ đến mình trước khi , Quan Nghị với mình, vừa vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho .

      "Trước về phía trước!" Suy nghĩ , mở miệng .

      tại cũng chỉ có thể trước như vậy, chờ hỏi Quan Nghị tình hình rồi tính.

      Điện thoại di động từ trước vẫn ở trạng thái tắt máy, nhanh chóng đè xuống nút mở máy. Màn ảnh hồi lam quang, ngón tay quen thuộc bấm xuống dãi số của , đưa điện thoại di động cầm lên đặt ở bên tai.

      "Ục ục ——" hai tiếng, điện thoại thông.

      Cả đêm trước Quan Nghị đều ở công ty ngủ qua loa giấc, ngủ cũng được tốt. Giờ phút này ngủ bị nhao tỉnh, thanh có chút khàn khàn, cũng là mệt mỏi hỏi, "Tấn Dương! Cậu đến rồi sao?"

      "Đồng Thiên Ái giờ ở đâu?Cậu liên lạc được với ấy chưa?" Tần Tấn Dương để ý tới giải thích nhiều, trực tiếp hỏi.

      Quan Nghị có chút thanh tỉnh, cũng là hưng phấn , "Tấn Dương! Lần này cậu cần phải cảm tạ tớ. Oh! Tớ muốn cho cậu biết tin tức vô cùng tốt!"

      " Là vè của cậu! ấy quả nhiên lợi hại! Cậu coi như là nhìn lầm người!"

      "Cậu biết ? ấy muốn quốc tìm cậu đấy! Cậu cảm động ? Cảm động ? tại cậu máy bay rồi !"

      "Theo tớ tính toán thời gian! Khoản vài giờ nữa là chuyến bay của ấy đến đó! Cậu phải nên phi trường đón ấy? Mặc dù tớ có ghi địa chỉ cho ấy rồi, nhưng mà tớ cũng sợ ấy lạc đường!"

      "Tấn Dương? . . . . . . Uy? . . . . . . Có ở đó hay ? . . . . . . Tấn Dương? . . . . . ."

      Bên đầu điện thoại kia, Quan Nghị nghe được tiếng đáp lại, đứt quãng hô lên.

      "Cậu ấy ?" lâu sau, chỉ có thể hỏi thế.

      Quan Nghị vội vàng trả lời, cũng là vui vẻ cười to, "Đúng a! Xế chiều hôm nay ! được mấy tiếng! Thế nào à? Hưng phấn quá độ? Là trong lúc nhất thời vui tiếp thụ nổi sao?"

      Tần Tấn Dương cầm điện thoại di động, đầu óc "Ong ong ——" vang lên.

      Loại cảm giác này, buồn bực được.

      "Quan Nghị! Tớ ở Đài Bắc!" thanh Tần Tấn Dương lại bắt đầu run rẩy.

      "A ——" Quan Nghị trực tiếp kêu lên, dáng vẻ thể tưởng tượng nổi, "Làm sao cậu lại ở Đài Bắc? Cậu phải là quốc sao? Tần gia gia phải bệnh tình nguy kịch sao?"

      "Các ngươi xảy ra chuyện gì à? Phim truyền hình cũng có khoa trương như vậy nha!"

      "Về sau cho cậu ! Tớ tại bay quốc đây !" Tần Tấn Dương đưa tay xoa mi tâm, xong, đợi Quan Nghị thêm gì nữa, trực tiếp đem điện thoại cắt đứt.

      Vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía tài xế , "Trở về phi trường!"

      Tắc xi ở chỗ quẹo phía trước mặt quay đầu, trở về phi trường.

      Tần Tấn Dương cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tất cả mong đợi trong nháy mắt tan thành bong bóng.

      cái thế giới này, tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra chứ? Để cho cảm thấy vô lực như vậy! bay trở về, bay tìm ? Hoặc là, hai chiếc máy bay qua ô của sổ bỏ qua nhau ở bầu trời. . . . . .

      Vừa nghĩ tới Đồng Thiên Ái bay quốc, bên trong lòng mình nhất thời nóng nảy dị thường.

      Cái lão gia gia ngoan cố đó, còn biết đối với ra lời ác độc gì. được! muốn nhanh lên chút!

      Lần này, thực là lòng như lửa đốt!
      Anne10 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :