1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 233: nổi nữa

      Edit: Maria Liêu

      Beta: Ha.chi +yunafr
       

      Thời gian từng phút trôi qua, đảo mắt qua mười phút, ngay sau đó 20', 30’, 40', canh giờ cứ như vậy trôi qua.



      Đồng Thiên Ái lần nữa giơ tay lên nhìn xuống đồng hồ, thầm tiếng, "Cũng hơn mười hai giờ!"



      Tại sao còn có tới? Tần biến thái! Rốt cuộc làm gì? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao? Hay là quyết định tới đây? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!



      "Ừng ực ừng ực ——"



      Buổi sáng lúc ra khỏi nhà cũng chưa có ăn cái gì, bụng rỗng buổi sáng. tại bụng phát ra tiếng kháng nghị, là có chút đói đói, tuy nhiên có tâm tình ăn cái gì.



      Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn hình mẹ, vẫn tràn đầy lòng tin mỉm cười, "Mẹ! Con có qua, ấy là người lộn xộn lung tung! Chỉ là, con tin tưởng ấy, ấy đến đến, nhất định tới!"



      "Cái gì? Nếu như ấy đến đây?"



      "Mẹ, người là xấu! làm sao đến! Mẹ phải từng qua sao? Người nào sâu đậm, chắc là láo với đối phương! Nếu như láo, vậy nhất định là ấy có nguyên nhân!"



      "Cho nên ! ấy nhất định tới! Nhất định !"



      Nữ nhân trong hình, như cũ chỉ là mỉm cười. Nụ cười kia, tựa hồ là ủng hộ ..., cho lòng tin cùng với đồng ý lớn lao.



      Đồng Thiên Ái tự lẩm bẩm, vẫn tiếp tục lặp lại lời . " ấy nhất định tới, ấy nhất định tới."



      Đôi tay ôm chân, đem lấy chính mình ôm chặt, cuộn thành đoàn.



      Nhắm mắt lại, trong lòng lại nhịn được hỏi: Tần Tấn Dương, tới hay . . . . . .



      Hai giờ chiều.



      Phòng họp Tần thị triển khai hội nghị, cửa phòng họp bị người đẩy ra.



      Quản lý các ngành quay đầu lại, chỉ nhìn thấy thư ký Quan Nghị, nhưng thấy tổng tài Tần Tấn Dương của bọn họ. Trong lòng mỗi người cũng có chút tò mò, nhưng lại im lặng lên tiếng.



      Quan Nghị tới cái vị trí trống ở bàn làm việc, vững vàng ngồi xuống, mỉm cười , "Tần tổng tạm thời có chuyện! Hội nghị hôm nay, do tôi tạm thời thay thế Tần tổng triển khai!"



      "Kế tiếp, báo cáo mỗi tháng, tất cả các trưởng bộ phận bắt đầu !"



      Quản lý nghiệp vụ phòng khai thác trước đứng lên, đem báo cáo cầm trong tay đưa cho phụ tá, hướng về phía mọi người , "Phần này là thống kê kết quả mà ngành nghiên cứu đưa xuống, về nghiệp vụ mới khai phá!"



      "Căn cứ điều tra thị trường, 60% đám người. . . . . ."



      Quan Nghị ngồi ở ghế, đôi tay nắm bút lông, thỉnh thoảng xoay tròn mấy cái.



      Trong lòng lại vẫn có chút hoảng loạn, cũng là được nguyên nhân.



      Tấn Dương lúc gần , mình đáp ứng , về Đồng Thiên Ái, nhất định giải thích . Nhưng là bây giờ cũng mấy giờ rồi, cái  đó lại còn có cho cái tin tức.



      Hôm nay nguyên là Tấn Dương muốn gặp ! Chẳng lẽ còn mực chờ ở nơi đó sao?



      Nhưng tại sao điện thoại di động lại tắt máy!



      "Năm. . . . . . Bốn. . . . . . Ba. . . . . . Hai. . . . . . . . . . . . Ba giờ chiều rồi !" Đồng Thiên Ái xem đồng hồ, đếm thời gian.



      Nhìn thấy kim chỉ giây hết 1 vòng cuối cùng, có chút vô lực mím mím môi.



      mình ở chỗ này ngồi đến tám giờ rồi, từ buổi sáng bảy giờ rưỡi bắt đầu, mãi cho đến ba giờ chiều. Chính mình cũng biết tám tiếng này, mình sao có thể chờ được hay như vậy.



      Thấy có người tới bái tế, lập tức ngẩng đầu lên, xem có phải là hay .





      mực chờ , trước nay chưa từng có, chờ ai lâu như vậy, đời này chưa từng nghĩ ngày, như hôm nay vậy, chờ người. Lại còn cam tâm tình nguyện chờ đợi như vậy.



      là khờ lại có chút ít ngu dại!



      Đồng Thiên Ái nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía hình của mẹ mà , "Mẹ! ấy có lẽ tới! Con chỉ đợi đến năm giờ! Nếu như đến năm giờ, ấy còn chưa tới, lúc ấy con thực phải về rồi!"



      "Hôm nay ấy đến, xem ra ấy cũng thích Thiên Ái! Có lẽ có chút thích, đoán chừng phải !"



      "Thiên Ái. . . . . . có gì . . . . . ."



      Trong tấm ảnh, người phụ nữ vẫn mỉm cười. Nhưng trong phần tươi cười này, thế nhưng lúc này có nhiều chút thương cảm cùng lo lắng. Tựa hồ là có thể đoán được, kết quả của chờ đợi.



      Mỗi phút trôi qua, Đồng Thiên Ái giơ tay lên nhìn đồng hồ.



      "Tần biến thái! Làm sao còn chưa tới! Trời cũng mau tối rồi! biết hay biết đây!" có chút tức giận gầm ra tiếng, trong thanh đều mang chút run rẩy.



      Lúc chạng vạng, gió thổi phất qua, hề ấm áp nữa, mang theo chút lạnh lẻo.



      Tựa hồ có thể đâm vào da người, lạnh thấu xương.



      Nghĩa trang Nam Sơn lác đác chỉ còn lại số ít người, nhưng là cũng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về.



      Đồng Thiên chôn đầu sâu trong đầu gối, cổ họng có chút chát chát gì đó, tụ lại.



      có nhìn lại thời gian, có coi lại. . . . . .



      Ngẩng đầu, phát sắc trời dần dần tối.



      Nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nhìn mẹ vẫn cười như cũ, , "Mẹ! Con đếm tới 1000! Nếu như đếm tới 1000! ấy còn chưa tới, con về !"



      "Có được hay ? Mẹ có phản đối! Đó chính là đáp ứng!"



      ". . . . . . Hai. . . . . . Ba. . . . . ."



      "400. . . . . ."



      "692. . . . . ."



      "761. . . . . . 830. . . . . . 900. . . . . ."



      "997. . . . . . 998. . . . . . 999. . . . . ."



      Cuối cùng "1000", bờ môi, làm thế nào cũng đếm xuống được.



      Đồng Thiên Ái cảm thấy mắt chua xót đến kìm được, chỉ là cảm giác mình sắp khóc lên. Nhưng mà có ở trước mặt mẹ rơi lệ, từ "" hô ra miệng nhưng từ "Ngàn" làm thế nào cũng kêu nổi nữa.



      Đột nhiên, có chút hận .



      Tại sao. . . . . . Tại sao đếm nổi. . . . . .



      1000 … con số này. . . . . . Ở trong lòng đọc bao nhiêu lần. . . . . . Tại sao lại xuất khẩu được. . . . . .



      Tại sao lựa chọn đến. . . . . . Nhưng lại lừa gạt nhất định đến . . . . . .



      Cho hi vọng. . . . . . Tại sao lại để cho thất vọng. . . . . .




    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 234: phải nhân vật chính

      Edit: Maria Liêu

      Beta: Ha.chi+yunafr
       



      Vừa lúc đó, trước người của chợt thoáng xuất bóng đen.



      Hốc mắt còn nước mắt chưa kịp lau , cố  khắc chế cho nó rơi xuống. Chợt ngẩng đầu lên, muốn xem người trước mặt là người nào. Khuôn mặt nhắn tràn đầy chờ mong, ánh mắt nâng lên nhìn người trước mặt, trong nháy mắt trở nên ảm đạm vô cùng.



      Đứng ở trước mặt bác  hơn sáu mươi tuổi, mặc đồng phục bảo vệ.



      Cúi đầu, nhìn người ngồi ở bậc thang co rúm lại vì lạnh, tốt bụng khuyên bảo, "Cháu , trời tối rồi! Bác xem cháu ngồi lâu! Thế nào còn trở về a!"



      "Cháu. . . . . ." Đồng Thiên Ái vừa cúi đầu, đưa tay lau nước mắt.



      Lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ồn lớn tuổi hiền lành đứng trước người, nâng lên khóe miệng, mỉm cười trả lời. Nhưng lại phát mình làm sao cũng cười nỗi.



      tại, nụ cười đối với , là quá khó khăn!



      Ông bác nhìn thấy bộ dáng thống khổ của , lại nhìn hình người phụ nữ bia  mộ, cho là nhớ người thân. Mở miệng tiếp tục an ủi, "Cháu ! Đây là mẹ cháu à? Cháu nên buồn như vậy!"



      "Nếu , mẹ cháu nhìn thấy cháu như vậy, cũng yên tâm đâu!" xong, cảm khái thở dài tiếng.



      Đồng Thiên Ái gật đầu cái, từ bậc thang đứng dậy, vỗ vỗ bờ mông, hướng về phía ông lạnh nhạt , "Bác. . . . . . Cháu chờ người. . . . . . Dạ. . . . . . Chờ người. . . . . ."



      chờ người, đáng tiếc người đó tới!



      Lần này, mình lại đoán sai! Lần nữa bị người vứt bỏ!



      "Người? tại cũng mấy giờ rồi a! Trời tối rồi! Nghĩa trang chuẩn bị đóng cửa rồi!" Ông bác giật mình .



      "Đóng cửa. . . . . ." Đồng Thiên Ái nỉ non lập lại lời của ông.



      Giống như là bị điện giật, vừa vội vàng xoay người, bắt đầu thu dọn đồ đạc, " xin lỗi! Bác! Cháu tại liền ! xin lỗi! xin lỗi!"



      Vẫn nỉ non lập lại " xin lỗi" ba chữ này, trong thanh cũng bắt đầu run rẩy.



      Đồng Thiên Ái nhanh chóng thu thập xong, ngẩng đầu nhìn hình của mẹ, chợt hốc mắt chua xót, hướng về phía hình mẹ  im lặng .



      Mẹ. . . . . . xin lỗi. . . . . .



      xin lỗi mẹ. . . . . . Thiên Ái. . . . . . Hôm nay còn có người tới gặp mẹ. . . . . .



      tại. . . . . . ấy. . . . . . tới được rồi. . . . . .



      Lão nhân gia tựa hồ là nhận thấy được có cái gì đó đúng, vừa lo lắng , "Cháu ! Trời tối! đường cẩn thận chút a! Nơi này gọi tắc xi khó khăn, Bác cùng cháu gọi xe?"



      ". . . . . . . . . . . . Cám ơn bác. . . . . ." Nhìn mẹ lúc, xoay người hướng ông bác chào cái.



      Cõi lòng Đồng Thiên Ái ôm đầy gì đó, xoay người sải bước rời .



      Nước mắt tung bay trong khí, chỉ biết tâm chết , đơn rời khỏi.



      Trong vở kịch này, mình cuối cùng phải nhân vật chính.



      Có thể hoàn toàn chào cảm ơn rồi.



      ra khỏi Nam Sơn, dọc theo đương bộ, đoạn rất dài.



      có tắc xi, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe gào thét chạy nhanh qua. Gió bên tai, phát ra thanh "Ong ong ——", Đồng Thiên Ái lại cảm giác toàn thế giới tự hồ chỉ còn lại mình .



      Cảm giác đơn như vậy.



      Rốt cuộc, chiếc tắc xi chạy qua, phía trước ngừng xe lại.



      Tài xế là người trung niên đàng hoàng nhiệt tâm, nhìn thấy đường, có chút yên lòng thò đầu ra hô, « Cháu ! Nơi này khó gọi xe lắm! muốn xe ?"



      "Dạ? . . . . . . Dạ! . . . . . . Cháu muốn trở lại Đài Bắc. . . . . ." Đồng Thiên Ái bước chân mở ra, lấy lại tinh thần giọng trả lời.



      Ngồi ở trong tắc xi, nhìn bóng đêm Đài Bắc trở tối dần.



      Đồng Thiên Ái đầu dựa vào cửa sổ, từ từ nhắm hai mắt lại. Đáy mắt chợt nóng lên, ngay cả mình cũng có thể cảm nhận được ướt át.



      Thực , còn liên quan rồi sao?



      Giữa bọn họ, thực cứ như vậy kết thúc sao?



      Tần Tấn Dương. . . . . .



      Thời điểm trở lại Đài Bắc, gần tám giờ.



      Tài xế đem xe dừng sát ở ven đường, cũng có tắt máy, nghiêng đầu ngắm nhìn Cao ốc trước mặt, "Tiểu thư! Là nơi này sao?"



      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, tay trực tiếp lấy tiền ra, đặt ở xe, "Cảm ơn bác tài! Chính là chỗ này! Thực cám ơn bác!" xong, mở cửa xe, cả người chui ra xe.



      "Tiểu thư! Còn tiền thối của !" Tài xế vội vàng hô tiếng.



      Đồng Thiên Ái căn bản nghe được tiếng gọi ầm ĩ sau lưng, cũng thèm nhìn đường, hướng phía trước mà , trong đầu buồn bực não nề bước .



      chú ý liền đụng người.



      "Ai? Cái người này, chuyện gì xảy ra đây! bộ nhìn đường sao?" Người bị đụng có chút tức giận, ngẩng đầu dừng lại rống to, mặt có chút hồng.



      Đồng Thiên Ái vội vàng cúi đầu, xin lỗi, " xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!"



      Liên tiếp vô số lần " xin lỗi", cũng có ý tứ dừng lại.



      Lần này, người bị đụng ngược lại có chút ngượng ngùng, vẩy tay, lúng túng lên tiếng, " sao! Lần sau bộ nhìn đường chút! Bộ dáng như vậy cũng hay!"



      ". . . . . ." chỉ là gật đầu cái, gì thêm.



      Đèn xanh đèn đỏ, thể làm gì khác hơn là đứng ở vằn rạch, có chút trống rỗng ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng nhìn . Bốn chữ to, đột nhiên chiếu vào mắt —— Vịnh Cao ốc.



      Lúc nào ? từ lúc nào mở miệng ra? lại có thể đối với tài xế đến nơi này?



      Vịnh Cao ốc? và nhà của mình?



      Là phản ứng bản năng của mình sao? Mình mở miệng qua bốn chữ này lúc nào mà bây giờ cư nhiên đứng ở trước mặt tòa Cao ốc này.



      phải về  nhà, là nơi này sao?



      Đèn đỏ nhảy qua, chuyển thành đèn xanh. Mọi người bên cạnh ngay sau đó mở ra bước chân, sải bước sải bước qua bên người . Giữa người với người, thời điểm qua nâng lên trận gió.



      Đồng Thiên Ái ngơ ngác đứng tại chỗ, nhắm mắt lại, trong nháy mắt liền bật khóc.



      Xoay người, hít thở sâu, kiên định bước về phía trước.



      Từ từ , từng bước từng bước, lúc này nên rời thôi.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 235: Tôi muốn tìm ấy

      Edit: Maria Liêu

      Beta: Ha.chi+yunafr
       

      Trong căn hộ, Phương Tình cùng Quý Hướng Phàm ngồi ở bàn ăn, chờ lâu rồi. Sững sờ nhìn bàn đầy đồ ăn, mất hồn nhìn ngây ngô, "Ừng ực ừng ực ——" đói bụng đến nhịn được.



      Quý Hướng Phàm nhịn được mở miệng hỏi, "Bà xã! Thiên Ái thế nào trễ như vậy còn chưa có về?"



      "Đoán chừng là hai người bọn họ hưởng thế giới hai người rồi! Thôi! Chúng ta ăn cơm trước !" Phương Tình xong, đưa tay cầm chiếc đũa lên, chuẩn bị tiến công về phía trước.



      "Em chậm chút a! Chậm chút!"



      " làm gì thế? để cho em ăn à? Ghét!"



      "Em thể ăn chậm chút  sao?"



      ở thời điểm hai người cãi vả nghỉ, đột nhiên có người gõ cửa. thanh rất bé, "Thùng thùng ——" hai cái, ràng như vậy vang lên.



      Phương Tình vội vàng để đũa xuống, lập tức từ ghế đứng lên, có chút kích động mà đến cửa. Mở cửa nháy mắt, cất tiếng hoan hô, " Thiên Ái! Cậu rốt cuộc với người . . . . . ."



      được nửa, vẫn chưa hết, ánh mắt nhìn thấy biểu tình trống rỗng mặt nhất thời ngẩn ra. Vội vàng ghé đầu nhìn về phía sau , cư nhiên chỉ có mình trở lại!



      Đây rốt cuộc là thế nào? Chuyện gì xảy ra a! Chẳng lẽ cái Tần đại tổng tài đó lại đùa bỡn người sao?



      Hey! Quá ghê tởm! Thứ người như thế chết quả chính là bại hoại a!



      Phương Tình trong lòng tức giận, nhưng ngay mặt Thiên Ái ra, thể làm gì khác hơn là tìm chuyện tránh , "Thiên Ái a! Ăn cơm chưa? Thế nào trễ như thế mới trở về, cùng mẹ hàn huyên rất nhiều sao!"



      "Ừa!" Đồng Thiên Ái chỉ là buồn buồn tiếng.



      "Tiểu Tình! Tớ có chút mệt mỏi! Tớ ngủ trước!" Vừa vừa vào phòng, trở tay đóng cửa lại.



      Phương Tình nhìn bộ dạng chán chường của , tất cả lời toàn bộ nuốt xuống. Nghiêng đầu nhìn Quý Hướng Phàm, đáy mắt tràn đầy lo lắng!



      Cửa phòng đóng lại, Đồng Thiên Ái dựa lưng vào cửa, khẽ thở dài.



      Qua thời gian lâu, lúc này mới tới trước giường, vật trong tay "Thình thịch ——"  rơi xuống sàn nhà. Cả người ngay sau đó hướng giường lớn, ngã xuống.



      Nhắm mắt lại, đầu tựa vào trong chăn.



      Trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại, thế nào bỏ cũng . Gương mặt tuấn tú của , giống như là được chạm khắc vào trong lòng, thế nào quên đây? Người nào có thể tới cho ! Phải làm sao mới có thể quên !



      Nghiêng đầu sang chỗ khác, nháy mắt mở mắt ra, nhìn thấy điện thoại đặt ở tủ đầu giường.



      Ngơ ngác nhìn chòng chọc nó lâu, cơ hồ là quỷ thần xui khiến đưa tay nắm lấy điện thoại di động. Mở ra tin nhắn, lại phát điện thoại di động biết tại sao lại tắt máy!



      Sao lại có pin!



      Đợi nào...! Chờ chút! có pin? Như vậy, cách khác, nếu như có gọi điện thoại tìm , cũng có nhận được?



      Chợt từ giường nhảy lên, vừa cuống quít từ trong ba lô móc pin dự trữ ra, đem pin hết thay thế. Tay đều run rẩy, khẩn trương cầm điện thoại di động.



      Qua ba giây đồng hồ, đè xuống nút mở máy.



      Có khả năng sao? là có lí do! là như vậy sao?



      Điện thoại di động mới vừa mở máy, trong tay cũng là từng trận tê dại, kéo thời gian dài.



      Đồng Thiên nhìn màn hình xuất vô số vô số cuộc gọi nhỡ, há to miệng, trong lòng chợt trở nên kích động. Có chút dở khóc dở cười, điện thoại của , cư nhiên lại hết pin.



      Còn có cái tin nhắn, vội vã mở ra đọc .



      "Đồng Thiên Ái! Gia gia Tấn Dương bệnh tình nguy kịch, bây giờ trở về quốc! Thấy tin tức, tới Tần thị tìm tôi! Tôi ở Tần thị chờ !"



      Ký tên —— Quan Nghị.



      Ánh mắt chợt nóng nên, xoay người, vọt ra khỏi phòng.



      chút nghĩ ngợi, nghiêng đầu hướng về phía bàn ăn Phương Tình hốt hoảng hô, "Tiểu Tình! Cậu lái xe đưa tớ có được hay ? tại! Lập tức! Lập tức! Tớ muốn Tần thị!"



      Xe con chạy băng băng ở đường Đài Bắc, Phương Tình thỉnh thoảng liếc về hướng người bên cạnh, trong lòng mặc dù quan tâm lo lắng, nhưng lại có mở miệng hỏi gì. Bởi vì, chỉ làm Đồng Thiên Ái càng thêm gấp gáp.



      Cũng lâu lắm, xe dừng sát ở đối diện tòa nhà Tần thị.



      Đồng Thiên Ái vội vàng mở cửa xe, còn kịp thêm cái gì, "Tiểu Tình! Cậu về trước ! Về sau tớ giải thích mọi việc với cậu!"



      xong, chân trực tiếp nhảy ra khỏi xe.



      Cả người vội vàng chạy vội ra ngoài, hướng tòa nhà tới.



      Vừa vừa lấy điện thoại di động ra, đè xuống nút gọi, "Ục ục ——" điện thoại vang lên hai cái, có người nhận.



      Bên đầu điện thoại bên kia, thanh của Quan Nghị có vẻ cực kỳ kích động, kêu la , "Đồng đại tiểu thư! nơi nào rồi! Tìm khắp nơi cũng thấy ! Tôi có chuyện rất quan trọng cho đây!"



      "Tôi bây giờ đến Tần thị rồi ! xuống đây !" Đồng Thiên Ái cũng khó giấu kích động, vội vàng .



      Trong xe, Phương Tình vẫn có rời . Chỉ là lái xe ra xa chút, ở phía xa nhìn chăm chú vào Đồng Thiên Ái, nhìn thấy trong cao ốc sáng đèn lên, có người tới đón vào Cao ốc, lúc này mới yên lòng chậm rãi thở ra hơi.



      Đạp chân ga, chần chờ  rời .



      Tần thị Cao ốc, lầu cuối.



      Quan Nghị rót ly trà nóng đưa cho Đồng Thiên Ái, có chút cảm khái , "Chuyện chính là như vậy! Tình huống quá gấp có chút vội! Cho nên Tấn Dương có cách nào trì hoãn, cậu ấy ra từ sớm tìm !"



      " nên biết địa vị của ở trong lòng của cậu ấy, có bất kỳ người nào có thể dao động!"



      Đồng Thiên Ái run rẩy nhận lấy ly trà, có chút ngu ngốc gật gật đầu, ". . . . . ."



      Bây giờ nghe những thứ này, biết nên những gì rồi. Quả nhiên là có nguyên nhân! Giờ khắc này, sức sống trong lòng bỗng nhiên trở nên bừng bừng .



      Quan Nghị nhìn sững sờ mất hồn, tiếp tục mở miệng hỏi, "Đồng Thiên Ái! tại. . . . . . chuẩn bị làm sao làm đấy. . . . . ."



      "Làm sao là làm sao? . . . . . ." Đồng Thiên Ái nỉ non  nhớ tới.



      Tần Tấn Dương. . . . . . hi vọng em quốc tìm sao. . . . . .



      Nhắm mắt lại suy tính ba giây, thời điểm mở mắt ra, thần sắc thoáng tia kiên định dũng cảm.



      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn Quan Nghị, kiên quyết , "Tôi muốn quốc! Tôi muốn tìm ấy!"




    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chưng 236: thể nào

      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi+yunafr


      "Sao?" Quan Nghị hiển nhiên có chút ngạc nhiên, nghĩ tới có thể như vậy.



      Đồng Thiên Ái thấy có chút nghi ngờ nhìn mình, đột nhiên cười, kiên quyết lặp lại lần nữa, "Quan Nghị! Tôi muốn quốc! Tôi muốn tìm ấy!"



      Đúng vậy! muốn tìm ! muốn quốc!



      Trước kia đều là chủ động! Lần này, để cho vì tình dũng cảm lần!



      Chỉ cần trong lòng khẳng định có , chỉ cần có để xuống, chỉ cần cùng với dạng kiên định, như vậy liền làm cho dũng cảm lần !



      Quan Nghị nhìn vẻ mặt thành của , giống như là giỡn, trong lòng sáng tỏ tất cả.



      Hướng gật đầu cái, cũng là dặn dò , "Đồng Thiên Ái! Tôi muốn trước hết để cho biết ! Về sau, có lẽ đối mặt rất nhiều chỉ trích hà khắc, có thể chịu được ?"



      Tần gia gia bệnh tình nguy kịch. . . . . . Coi như Tần gia gia vô lực trông nom chuyện này. . . . . .



      Nhưng cha của Du Tu Kỳ, cũng phải dĩa đèn cạn dầu! Theo như những hiểu biết của bản thân mình đối với , tuyệt đối can thiệp! Hơn nữa hết sức ngăn trở! tách bọn họ ra, thề bỏ qua!



      Đồng Thiên Ái cầm trà nóng lên, uống hớp lớn, nước trà ấm áp chảy vào bụng, giống như là đưa cho mình dũng khí lớn lao.



      nhìn chằm chằm vào nước trà, dị thường kiên định , "Tôi hiểu ! Tôi chuẩn bị tâm lý tốt rồi ! Chỉ cần Tấn Dương đứng ở bên tôi, tôi bỏ cuộc!"



      Chỉ cần đối với mình. . . . . . Giống như đối với như vậy. . . . . . Hai người kiên trì tới cùng. . . . . .



      " đây có thể yên tâm! Tôi cùng Tấn Dương là em nhiều năm như vậy, tôi rất hiểu rõ cậu ấy! Cậu ấy đối với , là có ý đấy!" Quan Nghị chậm rãi thở ra hơi, trấn an .



      Nếu như Tần Tấn Dương nghe được tiểu nương , hôm nay "Tôi bỏ cuộc" bốn chữ này, đoán chừng mừng như điên!Và cười đến dạng giống chó!



      Đồng Thiên Ái giống như là nghĩ gì đó, đưa tay phát bắt được ống tay áo Quan Nghị, "Quan Nghị! Tôi có hộ chiếu! Hộ chiếu còn có vé máy bay, còn cần giúp!"



      "Cái này thành vấn đề! Tôi mua vé máy bay ngay bây giờ! Đúng rồi! Đem chứng minh thư của đưa cho tôi! có mang theo ?" Quan Nghị cũng có vẻ lo lắng, làm xong hộ chiếu nhanh nhất tối thiểu cũng phải chiều nay.



      Đồng Thiên Ái vội vàng cởi ba lô vai ra, đem chứng minh đưa cho , "Đây là chứng minh thư!"



      "Tôi trước tra chuyến bay chiều nay chút! trước tại trong này chờ!" Quan Nghị thò tay tiếp nhận chứng minh thư, ra khỏi phòng làm việc của tổng tài.



      Đồng Thiên Ái chờ lúc bước qua, , "Cám ơn ! Quan Nghị!"



      ". . . . . ." Quan Nghị sửng sốt chút, thanh tiêu sái từ phía trước bay tới, " Chuyện của Tấn Dương, chính là chuyện của tôi! cần cám ơn! Thiên Ái!"



      Đồng Thiên Ái gì thêm, chỉ là nhìn ly trà.



      Vào giờ khắc này, bỗng nhiên có cảm giác chiến đấu hăng hái.



      Loại cảm giác này tốt!



      Sau khi Quan Nghị ra khỏi phòng làm việc, Đồng Thiên Ái có chút nhàm chán tới trước bàn làm việc Tần Tấn Dương. Đưa tay sờ sờ ghế, tựa hồ ở chiếc ghế, còn lưu lại hơi ấm của .



      nhịn được ngồi xuống, dán vào thành ghế, muốn nhận lấy hơi ấm của cho mình.



      "Tần Tấn Dương. . . . . . Em muốn tìm . . . . . . phải chờ em. . . . . ." Đồng Thiên Ái nhắm mắt lại, nỉ non.



      Mắt mở lần nữa, đáy mắt sáng ngời bất khả tư nghị.



      Bởi vì chính mình biết kế tiếp muốn làm cái gì, mà trở nên kiên định .



      Chợt ánh mắt quét qua bàn làm việc, dừng tại chỗ. Nhìn thấy đè ở dưới văn kiện tờ giấy , chỉ lộ ra góc. Có chút ngạc nhiên, bởi vì này tờ giấy có nhiều nếp nhăn .



      đưa tay đem tờ giấy rút ra, thấy được tờ giấy viết hai hàng chữ.



      Hàng chữ thứ nhất, ràng là viết —— Tần Tấn Dương biến thái.



      Nhưng ở hàng chữ phía dưới, lại có người vừa viết thêm 1 dòng —— Đồng Thiên Ái nhớ em.



      Đồng Thiên lập lại những lời này, cũng là cách nào ức chế cười khẽ tiếng, trong lòng tràn đầy tư niệm, " nhớ em. . . . . . nhớ em. . . . . . nhớ em. . . . ."



      Rốt cuộc là ai nghĩ ai?



      Tần Tấn Dương, rời , cũng dạng như , là như vậy sao?



      Nghĩ tới, trong lòng lại bắt đầu lo lắng.



      Hận thể biến mình thành phi cơ, trực tiếp bay về phía cái quốc gia xa xôi đó.



      nghĩ đến lúc đứng ở trước mặt , cho ôm, hoặc là cho hôn cái, muốn cho biết, "Tần Tấn Dương em !"



      Đứng dậy, tới cửa sổ.



      Bóng đêm hết sức thâm trầm, trong bầu trời đêm sao lốm đốm đầy trời. Chợt thấy ba điểm sáng ở của máy bay chậm rãi bay qua bầu trời. Trải qua thời gian rất lâu, mới bị bao phủ trong bầu trời đêm.



      Đồng Thiên Ái hít thở hơi sâu, nỉ non , "Em sắp đến rồi!"



      Ngay vào lúc này, Quan Nghị trở lại phòng làm việc, đẩy cửa vào, tới bên cạnh Đồng Thiên Ái, , "Hộ chiếu, chiều nay mới làm xong! Máy bay bay lúc năm giờ!"



      "Còn có! Đây là địa chỉ Tần gia ở quốc! văn lẫn Trung văn tôi đều thay chuẩn bị ra giấy!"



      "Nếu như đến đó biết đường, như vậy có thể cầm tờ giấy này hỏi đường!"



      "Bảng tôi cũng vậy giúp chuẩn bị xong!"



      "A? Còn thiếu thứ gì nữa? Đúng rồi! Tôi trước gọi điện thoại cho Tấn Dương chứ?"



      Quan Nghị ý thức tràng, vừa định cầm điện thoại lên gọi, bỗng nhiên lại ảo não , "Đáng chết! bây giờ còn phi cơ! Còn chưa có xuống phi cơ! Này!"



      Đồng Thiên Ái cười đáng , vui mừng thể ngừng, " sao! Tốt nhất cần cho ấy biết! Bởi vì, tôi muốn cho ấy kinh hỉ!"



      là kỳ vọng đó! Thời điểm xuất ở trước mặt , Tần Tấn Dương có thể hay trợn to hai mắt, sau đó chớp mắt nhìn chằm chằm đây?



      " làm được ? quốc đó nha!" Quan Nghị có chút yên lòng, cau mày.



      Khi bị nghi ngờ nhìn chăm chú, Đồng Thiên Ái kiên định gật đầu cái, "Tôi làm được! hãy yên tâm !"



      thế giới này, có chuyện gì là thể. . . . . .



      Chỉ cần vì chính là cái người kia. . . . . .



      có gì là thể làm. . . . . .


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 237: Giải trừ hôn ước
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Ha.chi
       

      Đài Bắc cùng Luân Đôn, quốc chênh lệch múi giờ ước chừng bảy tiếng, mười hai giờ hành trình, đến được phi trường Heathrow, quốc.



      Chính lúc này là năm giờ sáng.



      Tần Tấn Dương cùng với Du Ty Kỳ vội vàng bước nhanh ở lối VIP, thần sắc mặt ngưng trọng dị thường. Nhưng hai người mỗi người là nỗi lo giống nhau. là vì bệnh của gia gia nguy kịch, người khác lại là vì dối.



      Đột nhiên, Du Ty Kỳ thả chậm bước chân, có chút mè nheo.



      cúi đầu, chặt chẽ cắn môi, nhưng cũng dám ngẩng đầu nhìn Tần Tấn Dương phía trước  .



      Từ Đài Bắc đến quốc, vô số lần cơ hội, đều muốn mở miệng thẳng thắn tất cả. Nhưng lại ra, kìm nén đến sắp hít thở thông! láo, lừa gạt, loại cảm giác này là quá tệ!



      Cho dù là Tần ca ca. . . . . . thích . . . . . .



      Cho dù là Tần ca ca. . . . . . Thích người khác. . . . . . Muốn cưới người khác. . . . . .



      Nhưng là. . . . . . cũng muốn. . . . . . Lừa gạt Tần ca ca. . . . . .



      Bởi vì chính mình. . . . . . cũng là lòng thích ấy. . . . . .



      Tần Tấn Dương quay đầu lại, nhìn thấy người bên cạnh theo sát mình. Lo lắng xoay người, nhìn thấy Du Ty Kỳ đứng cách đó xa. vui đến nhíu mày, hướng hô, "Kỳ Kỳ! Nhanh lên chút! có thời gian!"



      "Em. . . . . . Dạ? . . . . . . Dạ! . . . . . ." Du Ty Kỳ sửng sốt chút, nhưng biết mở miệng như thế nào.



      có cách nào, chỉ đành phải nhắm mắt tới bên cạnh .



      Ở cửa ra dành cho VIP, chú Quản chờ đợi. Vị lão quản gia này, là người làm trung thành nhất ở Tần gia, rất được Tần Nhân Tông tin tưởng, càng thêm là tả tôn hữu ti, cũng là tâm phúc của .



      "Thiếu gia! Kỳ Kỳ tiểu thư!" Chú Quản nhìn thấy người tới, cung kính khom người, trầm giọng hô.



      Tần Tấn Dương vội vàng sải bước qua, đến bên cạnh vội vàng hỏi, "Chú Quản! Tình huống của gia gia như thế nào? Lần này nghiêm trọng sao? Có hay qua khỏi nguy hiểm?"



      "Thiếu gia sau khi trở về biết!" Chú Quản cũng thêm cái gì.



      Du Ty Kỳ theo sau lưng Tần Tấn Dương, nghe được đối thoại của bọn họ, căng thẳng trong lòng.



      "Tần. . . . . ." Mới vừa mở miệng kêu chữ Tần, làm thế nào cũng mở miệng được, đem lời tiếp theo xuống.



      Đoàn người, giống như là như trận gió ra khỏi phi trường.



      Ở cửa ra phi trường đoạn xe đợi lâu. Tài xế nhìn thấy người tới, động tác nhanh nhẹn chuẩn bị sẵn sàng!



      Chú Quản sải bước vượt đến phía trước, đem cửa xe mở ra.



      Tần Tấn Dương xoay người, chờ Du Ty Kỳ vào xe, lúc này mới khom người ngồi vào bên trong xe.



      Cửa xe liền được người đóng lại.



      Số lượng xe riêng xếp thành hàng dài đều về phía trước.



      Tần Tấn Dương có chút hơi mệt, nghiêng đầu, ánh mắt liếc thấy Du Ty Kỳ có chút mất hồn mất vía. Khó có được mở miệng an ủi người, " có chuyện gì! nên quá lo lắng! Gia gia phúc lớn mạng lớn!"



      ". . . . . ." Du Ty Kỳ nghe được như vậy, chợt lo lắng hô ra miệng, " phải như thế! phải. . . . . ."



      Chuyện hoàn toàn cũng phải là như vậy! Chỉ là mưu!



      " hiểu biết ! Gia gia bệnh tình nguy kịch làm em rất lo lắng! Nhưng là bây giờ lo lắng cũng làm được gì! Nên tin tưởng bác sĩ Đức Lý!" Tần Tấn Dương thấy vẻ mặt khẩn trương nên khuyên bảo.



      Du Ty Kỳ nghe được giọng dịu dàng của , đột nhiên xúc động hô lên tiếng, "Hoàn toàn phải là như vậy! Gia gia hoàn toàn có ngã bệnh bệnh tình cũng có nguy kịch! Là cha láo!"



      Lời mới ra miệng, lúc này mới ý thức được mình những gì.



      Nghiêng đầu sang chỗ khác, trợn to hai mắt nhìn về Tần Tấn Dương.



      Tần Tấn Dương kinh ngạc, dám tin nhìn , đôi mắt chợt nheo lại, cả người trở nên lạnh lùng cùng với nghiêm trang. Trong ánh mắt còn dịu dàng nữa, cũng là lộ ra tia lạnh lùng sắc bén.



      "Kỳ Kỳ! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra! Em từ cũng láo! ghét nhất ai lừa gạt !" Tần Tấn Dương tận lực khắc chế tâm tình, nhưng tức giận trong thanh hiển nhiên dễ nhận thấy.



      Tay của tự chủ được nắm chặt, trong lòng có thể mơ hồ nhận thấy được, kế tiếp có thể nghe được kết quả.



      "Như em , là cha láo! Bệnh tình của gia gia có nguy kịch! Đều là dối, lừa gạt Tần ca ca trở về quốc!"



      Du Ty Kỳ trong lòng cả kinh, nước mắt trong hốc mắt bắt đầu chuyển động, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh có chút nghẹn ngào, "Tần ca ca! nên tức giận! Là Kỳ Kỳ tốt! Kỳ Kỳ sai rồi!"



      " có tức giận!" Tần Tấn Dương nghiến răng , trong lòng cũng có nhịn được chút sinh khí!



      Nhìn gương mặt của ấy, trong lòng vốn là tức giận, nhưng lại cứng rắn quyết tâm hướng về phía rống to. Dù sao, trong lòng mình, thủy chung xem thành là em , em mà thương !



      Du Ty Kỳ nhìn lâu, lấy hết dũng khí hỏi, "Tần ca ca! có phải hay thích Kỳ Kỳ!"



      Vào giờ khắc này, lại là cực kỳ muốn biết đáp án này.



      Tần Tấn Dương nhìn , trịnh trọng , " thích Kỳ Kỳ! Thế nhưng loại thích này, chỉ là trai đối với em ! Cho nên, hi vọng em có thể hiểu, đây phải là !"



      Rốt cuộc, cũng ra khỏi miệng.



      Phát cả người chậm rãi thở ra hơi, đem lời muốn chôn giấu ra.



      tại phát , ra cũng quá khó khăn để mở miệng.



      " phải . . . . . ." Du Ty Kỳ có chút hoảng hốt, cúi đầu nỉ non  lặp lại lần nữa.



      Lúc ngẩng lên lại, gương mặt kiều diễm nở nụ cười có chút chua cay, cũng là giống nhau lòng , "Tần ca ca. . . . . . lấy ấy à. . . . . ."



      Người đó tên là Đồng Thiên Ái, phụ tá của .



      Tần Tấn Dương chút nghĩ ngợi, kiên quyết gật đầu, chỉ có chữ, "!"



      Đủ rồi! Như vậy là đủ rồi !



      Du Ty Kỳ tận lực duy trì mỉm cười, hướng về phía Tần Tấn Dương , "Tần ca ca! phải lo lắng!Em bảo cha giải trừ hôn ước! Cho nên phải lo lắng!"



      Hít mũi cái, để cho thanh của mình nghe quá mức run rẩy.



      tiếp, "Cho nên. . . . . . Tần ca ca. . . . . . . . . . . . tìm ấy . . . . ."



      Ngẩng đầu, hướng về phía tài xế , "Dừng xe!"



      Chú Quản ngồi ở phụ xe, nghiêng đầu, thâm trầm hô tiếng, "Kỳ Kỳ tiểu thư!"



      "Dừng xe!" Du Ty Kỳ giống dáng vẻ ngây thơ như trước, biểu khí thế Đại Tiểu Thư cần có, "Tôi kêu chú dừng xe có nghe hay ! tại! Lập tức! Lập tức dừng xe!"



      Lần này, hãy để cho vì Tần ca ca làm chút chuyện ! Mặc dù, như vậy có ý nghĩa. . . . . .



      Tài xế bất đắc dĩ, đành phải dừng xe dừng ở ven đường.




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :