1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 228: Chờ đợi chờ đợi
      Beta: Ha.chi


      Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Đồng Thiên Ái rời giường. đúng hơn là đêm qua cơ hồ thể nào ngủ. Hận thể vừa nhắm mắt lại trời liền sáng.



      Trong lúc mơ mơ màng màng, tỉnh lại. Quay đầu nhìn đồng hồ, sáu giờ 30' rồi !



      giây kế tiếp, phấn chấn tinh thần, vội vàng từ giường nhảy xuống, kích động bắt đầu mặc quần áo.



      Bước mà nghĩ muốn chạy về phía phòng tắm, vừa mới mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy người gương mặt còn ngáy ngủ . ta híp mắt, bộ dạng đầy mỏi mệt, giống như là cá Du Hồn, Phiêu Miểu  về phía trước .



      Đồng Thiên Ái đứng ở cửa miệng gì, cứ như vậy nhìn ta, nhìn thấy ta ngang qua mình, lúc này chân mới tiếp tục bước .



      Chợt sau lưng Phương Tình đột nhiên lên tiếng, thanh cũng là mơ hồ , "Thiên Ái. . . . . . Sớm như vậy. . . . . . Cậu đứng đây  làm cái gì a. . . . . . Lúc này mới mấy giờ a. . . . . ."



      "Éc. . . . . ." Đồng Thiên Ái lúng túng dừng bước lại, lập lòe nhìn xuống thân Phương Tình chỉ thấy bộ dạng hỗn độn .



      có chút ngượng ngùng mỉm cười, ấp úng giải thích, "Hôm nay là  ngày giỗ của mẹ tớ. . . . . . Cho nên tớ muốn sớm chút  a. . . . . . ừ. . . . . . Chính là như vậy. . . . . ."



      "Vậy sao? Sáng sớm phải đến chỗ mẹ cậu ?" Phương Tình có chút tỉnh, liếc nhìn tò mò hỏi .



      Đồng Thiên Ái liền vội vàng gật đầu, híp mắt khẽ cười, "Đúng vậy a đúng a! Tớ sớm chút đến chỗ mẹ! Tiểu Tình cậu ngủ thêm nha! Tớ rửa mặt trước!"



      Phương Tình cũng thêm gì, xoay người vài bước, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp, " lát tớ lái xe đưa cậu ?"



      Đồng Thiên Ái vào phòng tắm, cửa vừa khép vào nửa, " cần nha! Tớ muốn tự !"



      "Vậy cũng tốt! Vậy tớ ngủ thêm chút!" Phương Tình làm bộ như cái gì cũng biết khi , nhưng mà mặt lại nâng lên nụ cười đắc ý, giống như là quỷ kế được như ý.



      giường lớn trong phòng ngủ, Quý Hướng Phàm còn ngủ. Bị khí lạnh như băng bên cạnh thổi tới, theo trực giác  nhíu nhíu mày, lầu bầu tiếng, "Bà xã! Làm sao em lại chậm như vậy!"



      "Ông xã! Em với ! Em làm được mà! Thiên Ái có thể hạnh phúc vui vẻ !" Phương Tình  tâm tình tốt  đôi tay nâng mặt của lên, vui vẻ ghé vào tai .



      Quý Hướng Phàm đưa tay ôm chặt , đầu tựa vào cổ của hỏi, "Sao? bà xã lại làm ra chuyện gì tốt nữa rồi sao?"



      "Hắc hắc he he!" Phương Tình lại cố lộng huyền hư (cố làm ra vẻ cao siêu), trực tiếp ra việc, chung chung. "Em ấy à! Em ngày hôm qua làm chuyện vĩ đại!"



      "Buổi sáng hôm nay tâm trạng Thiên Ái liền vui vui vẻ vẻ! Ai! chừng em có thể cùng ấy kết hôn lượt !"



      Quý Hướng Phàm cái gì cũng còn nghe vào,  chỉ nghe được câu cuối cùng, vô cùng đồng ý gật đầu, "Như vậy là tốt rồi! Bà xã chúng ta kết hôn luôn ! cần chờ đôi nam nữ chậm chạp kia!"



      Vừa mới dứt lời, Phương Tình đẩy ra lật người, ôm chăn chuẩn bị ngủ bù lại, thanh lười biếng, thờ ơ : "Kết hôn à? Được đó! Khi nào Thiên Ái kết hôn, em cũng kết hôn!"



      ". . . . . ." Quý Hướng Phàm chợt trợn to hai mắt, bộ dáng trông rất ão nảo.



      Phải chờ tới khi Thiên Ái kết hôn? Sao phải như vậy a! Thiệt là! tại sao số lại khổ như vậy a! ràng cùng ở chung chỗ nhưng tại sao lại muốn cùng kết hôn?



      Trong phòng tắm, Đồng Thiên Ái cầm khăn lông lau chùi mặt.



      Đưa tay đem tóc mình buộc kiểu đuôi ngựa cao, hài lòng nhìn thấy bộ dạng phấn chấn của mình. Hướng về phía gương trang điểm, triển khai nụ cười to.



      giọng , "Mẹ! Lâu như vậy thấy Thiên Ái, mẹ nghĩ Thiên Ái thế nào?"



      Nghĩ tới, vừa cúi đầu vừa thầm. " biết hôm nay cái tên biến thái đó có đến hay ! Mẹ! Mẹ nhìn thấy mẹ thích sao? nam nhân lộn xộn lung tung!"



      Mất mấy phút ngây ngô soi gương, Thiên Ái đưa tay vỗ đầu mình.



      "Này! Đồng Thiên Ái! kẻ ngu ngốc! ở nơi này mè nheo cái gì đây? Nhanh chút lên đường !" Khẽ nguyền rủa tiếng, vội vàng đem khăn lông treo lên, vừa đem bãi chiến trường thu dọn lại vừa sắp xếp lại đồ dùng tắm gội.



      Vội vàng rời ra khỏi phòng tắm, chạy đến phòng ngủ của mình. Tiện tay cầm lên túi xách đặt ghế, cùng với trái cây cúng tế chuẩn bị từ sớm sải bước ra khỏi phòng.



      "Có thứ gì quên mang theo ? có! nhanh thôi!" Cúi đầu, liếc nhìn đồ ttrong tay.



      Đổi dép, xỏ chân vào giày của mình.



      Vừa mới mở  cửa phòng, chuẩn bị ra ngoài. Phương Tình từ trong phòng ngủ thò đầu ra, cười , "Thiên Ái! Trở về sớm chút ăn cơm a! Nếu là mang nhiều thêm người trở lại ăn cơm cũng có chuyện gì a!"



      "A! Tớ trở về sớm chút!" Đồng Thiên Ái trong tay còn nắm túi xách vẫn cố gắng làm thành biểu tượng "OK".



      Phương Tình hướng phất phất tay, " ! !"



      "Được!" Đồng Thiên Ái gật đầu, ra khỏi nhà trọ.



      Trở tay đóng lại cửa, nháy mắt đột nhiên nhíu mày, "Ai? Tiểu Tình sao lại ra câu kia vậy?"



      được vài bước, trong lòng Thiên Ái hồ nghi. Mang nhiều người trở lại ăn cơm cũng có sao? Tại sao Tiểu Tình lại như thế? là kỳ quái a! Chẳng lẽ cậu ấy biết Tần Tấn Dương hôm nay đến gặp mình?



      phải đâu! Tiểu Tình làm sao biết!



      nhàng lắc lắc đầu, suy nghĩ nhiều nữa. Bấm cho cửa thang máy đóng lại, đường thẳng đến tầng dưới cùng cao ốc. Chưa được vài phút, Đồng Thiên Ái sải bước vội vã ra khỏi cao ốc.



      Lúc này, trời có chút sáng.



      đường cái người tới lui cũng ít.



      Đồng Thiên Ái đứng ở con đường bên cạnh cao ốc, đưa tay vẫy chiếc tắc xi.



      Chợt nhắm mắt lại, cảm thụ gió thổi phất qua bên mặt, phát ra chút ít tiếng vang rất . Bên tai tựa hồ còn có thể dựa vào trong trí nhớ nghe thấy giọng điệu của , thâm trầm —— Thiên Ái! Ngày mai nhất định phải chờ !



      Khóe môi tự chủ lộ ra nụ cười, đáy mắt phát ra ánh sáng long lanh.



      Mở cửa xe, khom lưng ngồi vào bên trong xe, xe vững vàng về phía trước


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 229: Người sâu đậm

      Edit: Tuyết Tinh

      Beta: Ha.chi
       

      Xe chạy thẳng về phía nghĩa trang Nam Sơn, khi xe vừa mới dừng hẳng Đồng Thiên Ái đưa tay mở cửa xe rồi vội vàng móc tiền ra đưa cho tài xế, "Bác tài ! cần thối!"



      Ngẩng đầu lên nhìn về bậc thang dài. Đôi tay ôm đống đồ lớn, có chút kích động nhấc chân bước .



      Khí trời còn có chút lãnh, lẻ tẻ mấy người cúng bái.



      Cây cỏ có chút tiêu điều lạnh lẽo, ở trong gió chập chờn, phiếm màu vàng, bộ dáng có chút đáng thương .



      Đồng Thiên Ái mỉm cười đường mòn dài hẹp ở giữa hai hàng mộ, tầm mắt chính xác  nhìn về phía ngôi mộ ở phía trước xa . Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác khác thường, bởi vì đáy mắt nhìn thấy gương mặt mẹ tươi cười rồi.



      "Mẹ! Mẹ khỏe ? Thiên Ái hôm nay vẫn cười! Mẹ thấy Thiên Ái có ngoan hay đây?" Đồng Thiên Ái cúi người xuống, đưa tay nhàng vuốt ve bia mộ, lại phát ngón tay có chút hơi run.



      bia mộ là hình phụ nữ cười rất dịu dàng. Dường như  với : "Thiên Ái! Bảo bối của mẹ! Mẹ đều nhìn thấy! Thiên Ái của mẹ rất ngoan!"



      Đồng Thiên Ái nhịn xuống sống mũi cay, đem trái cây chuẩn bị lấy ra, toàn bộ để trước bia mộ.



      Còn mình quì trước mộ lặng nhìn mẹ ở trong hình, khẽ cười tiếng, "Mẹ! Mẹ biết ? Hôm nay còn có người, cũng muốn tới thăm mẹ!"



      "Sao? Mẹ hỏi con  là ai?"



      " a! Con cũng biết giới thiệu với mẹ như thế nào! Dạ? Có phải Bạch Minh mà mẹ từng đề cập hả? phải! Bạch Minh ấy . . . . . . ấy xuất ngoại rồi. . . . . ."



      "Người hôm nay đến gặp mẹ. . . . . . Là người Thiên Ái  sâu đậm. . . . . ."



      "Cũng giống như mẹ ba  vậy. . . . . . Cũng  là tình sâu đậm. . . . . ."



      Đồng Thiên Ái cơ hồ là lầm bầm lầu bầu, trong lòng đột nhiên trở nên ấm áp vô cùng.



      Biệt thự Tần gia .



      Má Vương vẫn còn ở trong phòng bếp vội vàng chuẩn bị sớm chút, xoay người cái, nhìn thấy Tần Tấn Dương từ lầu xuống, vội vàng cười : "Thiếu gia! Hôm nay sao lại thức dậy sớm như vậy! Má Vương  còn chưa chuẩn bị xong !"



      Tần Tấn Dương lắc đầu cái, dịu dàng mỉm cười, "Má Vương! cần chuẩn bị phần của con, con bây giờ sắp ra ngoài!"



      "Thiếu gia! Sớm như vậy công ty à? tại mới còn sớm! Má Vương chuẩn bị xong rất nhanh! Thiếu gia ăn rồi hãy ! Vẫn kịp mà!" Má Vương vội vàng .



      Ai! Người trẻ tuổi chính là như vậy, luôn luôn biết ăn uống phải có giờ giấc! ăn uống chút? Vậy làm sao có thể khỏe!



      Tần Tấn Dương có thời gian giải thích nữa, mở ra chân thon dài, ra ngoài biệt thự, giọng nam thâm trầm bay tới, "Má Vương! cần! Má làm cho Ty Kỳ !"



      "Thiếu gia? . . . . . . Thiếu gia! . . . . . ." Má Vương  yên tâm kêu hai tiếng, có chút nổi giận nhìn theo bóng lưng rời .



      "Ai!" xoay người thở dài, lại nhìn thấy Du Ty Kỳ đứng cầu thang, "Ty Kỳ tiểu thư! Sao lại dậy sớm vậy ? Chẳng lẽ giống như thiếu gia ra ngoài sớm như vậy?"



      "Tiểu thư! cần phải ăn điểm tâm nha! ăn điểm tâm đối với thân thể là tốt!" Má Vương tận tình khuyên bảo  .



      Du Ty Kỳ chỉ cắn môi gì. Nhìn theo hướng rời cho đến khi thân ảnh của biến mất thấy gì nữa, lúc này mới xoay người, có chút chán chường trở về phòng của mình.



      Tần . . . . . . Tha hay là . . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao như vậy. . . . . .



      Má Vương nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của , tự lẩm bẩm, "Thiếu gia cùng tiểu thư, hôm nay sao lại hơi lạ!" xong, trở về phòng bếp, tiếp tục chuẩn bị điểm tâm.



      Du Ty Kỳ trở về phòng, ngơ ngác ngồi ở giường.



      Vẫn mở máy vi tính, đột nhiên hồi thanh "Tích tích ục ục"  vang lên. Đây là báo cuộc gọi video, đối phương phải là ai khác, chính là cha của Du Hạo Thiên.



      Du Ty Kỳ phiền não đến trước máy vi tính, nắm con chuột đè xuống phím kết nối.



      Trong màn hình máy vi tính, hồi màu lam chờ đợi tần số. Cũng lâu lắm, Du Hạo Thiên gương khí phách thoáng , tuổi năm mươi  Du hạo Thiên nhìn dứa con duy nhất của mình bằng đôi mắt sủng ái .



      "Kỳ Kỳ, ở Đài Loan chơi đủ chưa? Chơi , có thể trở về! Bà nội Tần còn có Ông nội Tần cũng rất nhớ con!" Du Hạo Thiên dùng giọng điệu   dụ dỗ .



      Du Ty Kỳ gì, trong lòng đau xót, nước mắt từ từ ngưng tụ.



      "Tại sao chuyện? Cha mới từ Mĩ về, mang cho con rất nhiều quần áo xinh đẹp! Con mau về để xem qua chút ? Xem xem mắt thẩm mĩ của ba lần này có tốt hơn lần trước ?"



      Du Hạo Thiên thấy lời nào liền giọng . Trước kia hơn mấy tháng thế nào quan tâm tới , buôn bán là quá bận rộn, nên làm cho con bảo bối của mình giận dỗi.



      "Con cần quần áo xinh đẹp! Ty Kỳ cần những thứ đó!" Du Ty Kỳ đột nhiên lên tiếng, nhưng trong thanh có chút nghẹn ngào.



      Du Hạo Thiên nghe được thanh của , có chút nóng nảy: "Bảo bối a! cho cha, con làm sao vậy a! Đừng khóc a! Cha đau lòng đấy! Có phải ở Đài Loan, Tấn Dương ăn hiếp con ?"



      "Cái tiểu tử thúi kia! Thiệt là! Cha giúp con mắng !"



      Du Ty Kỳ vừa nghe đến những lời này, lập tức khóc ra thành tiếng, bên khóc bên rống, "Con muốn. . . . . . Tần ấy muốn cưới người khác. . . . . . Con muốn. . . . . . Cha. . . . . . Con muốn. . . . . ."



      "Ai ! Tấn Dương là vị hôn phu thê của Ty Kỳ, cha cùng Ông nội Tần  sớm quyết định rồi!" Du Hạo Thiên nghiêm mặt .



      Du Ty Kỳ vẫn còn  khóc, " Tần  thích người khác . . . . . . ấy thích Ty Kỳ. . . . . . Cha gạt người. . . . . . Ông nội Tần cũng là gạt người. . . . . . Quan Nghị  cũng biết. . . . . ."



      "Chỉ có Ty Kỳ biết!"



      Du Hạo Thiên nhìn thấy con bảo bối của mình khóc thút thít thương tâm như vậy, trong lòng nhất thời lửa giận ngút trời.



      Rống to, "Nó dám! Nó chỉ có thể lấy Kỳ Kỳ! Cha ngay bây giờ gọi điện thoại cho Tần Tấn Dương! Yên tâm! Cha nghĩ hết biện pháp, hôm nay để cho các con trở về quốc!"



      "Bảo bối đừng khóc nữa! Chờ tin tức của cha !" Du Hạo Thiên vừa an ủi mấy câu, vội vã cắt đứt video.



      Du Ty Kỳ vừa định " cần", lúc này mới phát ra màn ảnh máy trong vi tính  bị ngắt kết nối.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961





      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/hVXlat1.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/kn6PR03.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/vcV3tH0.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/eULPjXC.jpg" width="620" height="3000" />

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 231: Câu chuyện giả dối

      Edit: Tuyết Tinh

      Beta: Ha.chi
       

      Trong đường hầm từ Đài Bắc đến nghĩa trang Nam Sơn, Tần Tấn Dương tay chống cằm, tay cầm lái, trong lúc lơ đãng cúi đầu, lần nữa liếc nhìn thời gian.



      Chín giờ mười phút, chỉ còn 30 phút! Chỉ còn 30 phút thôi, dường như cảm thấy khoảng cách của ngày càng gần.



      Đồng Thiên Ái! Em nhất định phải chờ ! Trong lòng nhịn được thầm .



      Đột nhiên, điện thoại di động vang lên.



      Tần Tấn Dương liếc nhìn màn hình, ánh mắt vốn là có chút mong chờ, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến ánh mắt liền ảm đạm . Đưa tay ấn vào nút trả lời, đem tai nghe nhét vào trong tai.



      "Chuyện gì?" Thấp giọng hỏi.



      Đầu bên kia  điện thoại, giọng Quan Nghị hiển nhiên có chút khẩn trương cùng với ngưng trọng, "Tấn Dương! Mau quay về! Xảy ra chuyện rồi !"



      Tần Tấn Dương bị giọng của Quan Nghị làm cho trong lòng cả kinh, có chút rối loạn, nhưng cũng mau chóng bình tĩnh lại thần sắc, trầm giọng hỏi, "Trước tiên hãy ra ! Rốt cuộc chuyện gì! nên hốt hoảng như vậy !"



      "Mới vừa rồi Du thúc thúc gọi điện thoại tới, ông nội cậu bệnh nặng! Bảo cậu với Ty Kỳ cùng nhau trở về!" Quan Nghị vội vàng đem ngọn nguồn tình lần ra.



      Tần Tấn Dương buồn bực, ngờ  đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, nhịn được hỏi tới, " đùa chứ? Cậu xác định?"



      "Làm ơn! Là Du Hạo Thiên gọi điện thoại tới đó! Cậu nghĩ ông ta giống mẹ cậu sao?" Giọng Quan Nghị  có chút nóng nảy bộc phát nhưng vẫn quên dặn dò tiếng, "Cậu bây giờ lập tức trở về ! Bây giờ tớ đón Ty Kỳ!"



      " lát gặp tại công ty! Vé máy bay tớ chuẩn bị rồi! Các cậu trực tiếp bay về quốc!"



      "Nhanh lên chút a!"



      Quan Nghị hò hét loạn lên, đem điện thoại chợt cắt đứt.



      Tần Tấn Dương nghe bên kia đầu điện thoại  truyền tới thanh “Tít tít....” trong lòng chợt rối loạn.



      "Shit!" Đôi tay nắm chặt tay lái, nhịn được dùng tiếng mắng ra tiếng.



      Ngẩng đầu nhìn về phía trước, ở cuối đường hầm, chỉ cần qua chút nữa, là có thể nhìn thấy ! Nhưng tại sao, lại vào chính thời điểm này! Đáng chết! Có phải ông trời trêu cợt hay !



      Là bởi vì lúc trước quá phong lưu cho nên bây giờ cố ý  hành hạ   hay sao?



      Mắt thấy sắp được nhìn thấy , bỗng nhiên bây giờ phải quay đầu lại!



      giống như suy tư lâu, lâu như trải qua thế kỉ dài đằng đẵng. Nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài tiếng, có chút vô lực dựa vào ghế, cảm thấy cả người mệt mỏi.



      Chiếc xe Benz lái ra khỏi đường hầm, đánh mạnh tay lái, quay đầu.



      Vội vàng ấn xuống số điện thoại Đồng Thiên Ái , trong lòng lại nghĩ, trước tiên mình cùng Du Ty Kỳ trở về quốc, xem thực hư câu chuyện ra sao, rồi sau đó trực tiếp đón ấy qua quốc. Cho dù chỉ là nhìn thấy ông nội   lần cuối, cũng muốn cho nhìn thấy!



      ấy mới chính là vợ mình!



      "Ục ục —— ục ục ——" điện thoại vẫn người nào nghe.



      Tần Tấn Dương có chút gấp lên rồi, điên cuồng hét lên , "Tại sao có ai nghe máy! Đồng Thiên Ái! Em làm cái gì chứ? Tại sao lại nhận điện thoại!"



      Vừa vội vàng  chạy về Tần thị, dọc theo đường vẫn gọi mãi, tuy nhiên vẫn có người nào nghe máy . Thậm chí đến khi đến Tần thị, cũng vẫn người nào nghe.



      Trước Cao ốc Tần thị, Quan Nghị cùng Du Ty Kỳ đứng chờ từ sớm. Nhìn thấy chiếc xe Benz cách đó xa   chạy tới Quan Nghị vội vàng thay Du Ty Kỳ nhấc hành lý lên, dặn dò , "Ty Kỳ! Mau!"



      "Dạ. . . . . ." Du Ty Kỳ trả lời có chút chậm chạp, đến bước chân cũng trở nên có chút nặng nề.



      Ông nội Tần bệnh nặng. . . . . . Đây chỉ là cha bịa ra để lấy cớ thôi. . . . . .



      Quan Nghị thấy chậm rãi bước , liền dừng bước, nắm lấy tay của , đến phía trước, "Ty Kỳ! hiểu rằng em cũng lo lắng! Nhưng mà lo lắng cũng vô dụng thôi! Khi em cùng Tấn Dương về đến bên đó, nhớ phải báo cho biết ông nội Tần bị bệnh như thế nào!"



      có ai ở  Đài Loan cũng được ! Nên phải ở lại! Biết ?  Cho dù xảy ra chuyện gì, cũng cần lo lắng!"



      Du Ty Kỳ nghe được dặn dò của Quan Nghị, suýt nữa bật khóc. Nhưng mà, giờ phút này lại mở miệng được, biết nên làm sao, có lẽ chính vì phần tâm tư ấy, phần tâm tư suy nghĩ có được Tần Tấn Dương.



      Chỉ có mình biết. . . . . .



      Đây chỉ là câu chuyện giả dối. . . . . .



      Quan Nghị dắt tay Du Ty Kỳ, tới trước xe Benz, mở cửa xe, đem hành lý bỏ vào ghế sau xe, trở tay đóng lại cửa xe. Lại mở cửa bên ghế phụ lái, nắm tay  Du Ty Kỳ, an ủi ngồi vào bên trong xe.



      "Ty Kỳ ngoan! có chuyện gì! cần phải sợ!"



      Du Ty Kỳ gật đầu cái, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt.



      " có việc gì đâu!" Tần Tấn Dương thấy như vậy, nghĩ là lo sợ. Trong lòng mặc dù nóng nảy, nhưng vẫn cố làm ra dáng vẻ bình tĩnh. Bây giờ, chỉ có thể bình tĩnh!



      Tần Tấn Dương nghiêng đầu sang chỗ khác, còn muốn dặn dò Quan Nghị vài câu , nhưng mà nhìn đến  Du Ty Kỳ bên cạnh nên đành phải thôi.



      Nhìn thấy ánh mắt Quan Nghị như "Tớ hiểu rồi! Cậu yên tâm !" .



      Tần Tấn Dương lúc này mới yên lòng gật đầu, lái xe nghênh ngang mà .



      Sân bay Đài Bắc .



      Tần Tấn Dương xách theo hành lý, vội vã bước nhanh về phía cửa kiểm phiếu .



      Đột nhiên quay đầu lại, nhìn Du Ty Kỳ bị rớt sau mình khoảng cách khá xa, cau mày , "Ty Kỳ, nhanh chút! Quan Nghị chuyến bay Quan Nghị đặt vé bắt đầu soát vé rồi !"



      Du Ty Kỳ nghe được lời của , vội vàng bước nhanh, tới bên cạnh , cũng chỉ nỉ non tiếng, " Tần. . . . . . ra em. . . . . . ra . . . . . ."



      ra muốn , đây chỉ là do cha muốn trở về mà dối!



      Nhưng mà, tại sao lại thể ra khỏi miệng!



      Du Ty Kỳ cúi đầu, yên tĩnh theo bên cạnh Tần Tấn Dương , mãi cho đến khi xét vé xong, ngồi lên máy bay, từ đầu đến cuối cũng câu mà chỉ cắn chặt môi, dường như chịu đựng áp lực rất lớn.





      chiếc máy bay chậm rãi bay qua bầu trời, lưu lại dấu vết của mình bầu trời xanh thẫm .



      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, trong lúc lơ đãng nhìn thấy chiếc máy bay này.



      Có chút nhàm chán đưa tay che đặt tại trán, phòng ngừa ánh mặt trời chói mắt, mỉm cười : "Mẹ! Mẹ xem chiếc máy bay kia kìa! Mẹ có nhớ lúc con còn từng qua gì ? Là muốn dẫn mẹ du lịch!"



      Trong hình người phụ nữ gì, gió thổi lất phất, cỏ dại lay động.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 232: Quỷ thần xui khiến

      Edit: Maria Liêu

      Beta: Ha.chi+yunafr
       

      Cao ốc Tần thị.



      Quan Nghị trở lại phòng làm việc, vội vàng cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Đồng Thiên Ái, muốn cho biết việc xảy ra. Nhưng điện thoại di động của lại tắt máy!



      "Chuyện gì xảy ra a! Chuyện trùng hợp sao? Cư nhiên tắt máy?" Quan Nghị thầm tiếng, lắc đầu cái, có chút mệt mỏi.



      Nghĩ đến quan tâm của Tần Tấn Dương đối với Đồng Thiên Ái như vậy, vừa nắm con chuột, vừa tìm kiếm Người Thần Bí nhờ giúp đỡ.



      Màn hình máy tính trong nháy mắt đưa tới nụ hôn gió, ngay sau đó dữ liệu liền lên, có thể nhìn thấy dòng chữ .



      "Lần này muốn tra vị kia?"



      "Phương Tình, điện thoại nhà, điện thoại di động, còn có điện thoại công ty, tất cả phương thức liên lạc." Quan Nghị mau lẹ gõ xuống ra chuỗi chữ viết dài.



      "Năm trăm vạn phí cố vấn, ngày mai gởi đến." Người Thần Bí ở đầu đó trả lời.



      "Quy củ, hiểu!" Quan Nghị ngạc nhiên, lần nào đều cũng là như thế, dầu gì cũng là khách quen cũ!



      Qua phút, như những lần trước , trong máy vi tính gởi tới văn kiện.



      "Hoàn thành nhiệm vụ, hy vọng ngày mai nhận được tiền của !" Tin tức phát xong, biểu tượng chuyển sang màu đen.



      Quan Nghị vừa cảm thán, vội vàng mở văn kiện ra, nhìn thấy loạt dãy số dài kia. Đưa tay cầm ống nghe điện thoại lên, mắt thỉnh thoảng lại liếc màn hình vi tính, bấm số.



      " xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi thể liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau, gọi lại. . . . . ." Trong điện thoại di động, là giọng cứng nhắc của  truyền đến.



      Quan Nghị nhíu mày, tiếp tục gọi.



      "Tôi là Phương Tình! Tôi bây giờ có ở nhà, nếu như có chuyện, xin nhắn lại sau tiếng ‘beep’! Tôi liên lạc lại với bạn sau!" Giọng Phương Tình vang lên trong máy trả lời tự động.



      Mày Quan Nghị  nhíu lại càng ngày càng chặt, vô cùng bất đắc dĩ.



      Muốn chết à! Làm sao lại trùng hợp như vậy .



      Ngay sau đó bấm liên tiếp dãi số, phải " có ở công ty", chính là "Có chuyện gì xin nhắn lại", hoặc là "Con của tôi gần đây dọn ra ngoài, có chuyện gì hãy gọi điện thoại di động của nó" !



      Thậm chí điện thoại của nhà mẹ cũng tra được, nhiều số thế kia, chính là có số có thể tìm !



      Quan Nghị có chút phiền não, cầm điện thoại di động gởi cái tin nhắn cho Đồng Thiên Ái, hi vọng sau khi nhìn thấy có thể hiểu, tại sao hôm nay Tấn Dương gặp .



      "Đồng Thiên Ái! Gia gia Tấn Dương bệnh tình nguy kịch, bây giờ cậu ấy trở về quốc! Thấy tin này, tới Tần thị tìm tôi! Tôi ở Tần thị chờ !"



      Nhắn xong tin, nhìn thấy tin nhắn báo lại "Gửi thành công", Quan Nghị lập tức ngồi phịch ở ghế .



      đầu khác, Phương Tình kéo tay Quý Hướng Phàm, cao hứng  dạo siêu thị.



      Hôm nay siêu thị đặc biệt đông khách, tại chính là thời gian siêu thị đông khách nhất. Nhón chân phóng mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là đầu người, thầm cảm thán dạo này sao dân số tăng nhanh vậy.



      Quý Hướng Phàm lôi kéo Phương Tình tới gian hàng đông lạnh, chọn mua  cá.



      Nhiệt độ tại gian đông lạnh vô cùng thấp, vì bảo đảm cá tươi cùng với chất lượng ngon.



      Phương Tình nhịn được kêu lên, "Này! Nơi này thế nào lại lạnh như thế a! Đoán chừng phải dưới mười độ đó"



      "Cái này, em hiểu rồi!" Quý Hướng Phàm giương đầu, nhất nhất quét qua những thứ này, "Giống như hải sản, bọn họ phải để nhiệt độ như vậy, nếu hư hết"



      Vừa đưa tay chỉ con cá, hướng về phía phục vụ viên , "Chúng tôi muốn mua con này!"



      "Ông xã! Kiến thúc rộng nha!" Phương Tình khó nén được khích lệ.



      Quý Hướng Phàm híp mắt, cười , "Bây giờ mới biết a! Em là được gả cho ông xã vạn năng!"



      "Tự cao tự đại!" Phương Tình chớp chớp đôi mi thanh tú, ra hai chữ, tựa hồ là nghĩ đến cái gì, vừa hướng về phía phục vụ viên hô, "Lấy thêm con nữa! Chúng tôi mua hai con!"



      Thiên Ái cùng vị Tần đại tổng tài kia! Hừ! Buổi tối đến ăn cơm!



      Quý Hướng Phàm trong lòng mặc dù có chút hồ nghi, nhưng là nhìn thấy mặt có phần vui sướng, nên cũng hỏi nhiều nữa. phải chuyện xấu, miễn là chuyện tốt là được!



      "Nhìn xem thời gian coi! tại mấy giờ rồi!" Phương Tình xong, lấy điện thoại di động ra.



      tiếng oán trách lầu bầu, " tại cũng sắp mười giờ rồi sao? Chúng ta phải nhanh lên chút  .Ai? Nơi này thế nào có sóng! Hay là điện thoại em  hư!"



      Quý Hướng Phàm giao tiền xong, nhận lấy túi cá màu đen. Cúi đầu nhìn qua mắt điện thoại di động của , " chừng mất tín hiệu! Nơi này là khu đông lạnh,vô cùng kín, mà tất nhiên cũng là tầng hầm!"



      Phương Tình"Nha" tiếng, còn nghi hoặc nữa.



      "Mua xong đồ rồi! Cơm trưa cũng còn chưa ăn! lát còn có người tới! Chúng ta bận rộn đó!" Vội vàng kéo tay Quý Hướng Phàm, hướng khu khác .



      Nghĩa trang Nam Sơn.



      Đồng Thiên Ái ngồi, đôi tay chống cằm, chỉ ngây ngốc chờ đợi. Ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, đám lại đám lơ lửng bay qua. Bản thân ngây ngô ngồi chờ.



      Rốt cuộc nhịn được, thầm tiếng, "Tần biến thái! Rốt cuộc có tới hay a!"



      Nghĩ đến tin nhắn nửa đêm hôm qua của , trong lòng ngừng tự với mình: Đồng Thiên Ái! Đừng tức giận ! Tin tưởng mình, lầm người! Vẫn là tin tưởng !



      Mười phút trôi qua, có chút nhịn được nữa.



      cảm thấy vô cùng lo lắng, Tần Tấn Dương, lần này, chẳng lẽ lại đùa bỡn . . . . . .



      Hồ nghi đưa tay vào túi xách sau lưng, muốn lấy điện thoại di động ra xem lại tin nhắn kia, như vậy cũng có thể cho chính mình điểm an ủi. Cúi đầu, tìm trong túi xách, nhưng tìm thấy điện thoại của mình.



      " phải lại để quên tủ đầu giường ?" Đồng Thiên Ái nỉ non tiếng, cố gắng hồi tưởng.



      Chợt, có chút áo não vỗ vỗ đầu óc của mình, " là ngu ngốc! Ta là quá ngu ngốc! trách được lúc ra, còn cảm thấy quên cầm thứ gì!"



      Nguyên lai là quên mang điện thoại di động rồi !



      Làm sao bây giờ? Trở về lấy? được! Nếu là Tần biến thái tới, nhìn thấy làm sao bây giờ?



      Thôi! ấy nhất định tới! Tần Tấn Dương, đây là tự mình đấy! nhất định đến! ở chỗ này chờ !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :