1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter 223: xuất sao

      Edit : Ái Nhân

      Beta : yunafr
       

      Phương Tình thấy trầm mặt , dáng vẻ vạn phần ảo não, cảm thấy có chút đáng thương. Chẵng lẽ là do phụ nữ đối với đàn ông tuấn đều có sức miễn dịch sao? Cho nên mình mới có chút mềm lòng!

      “Tần Tấn Dương! biết mình nên làm những gì chưa?” Vì Thiên Ái, rốt cuộc vẫn phải cứng rắn lên.

      Hôm nay cố ý tới đây, chính là muốn hỏi ràng đấy! Nếu như đem chuyện này ràng, cứ như vậy trở về, phải là quá vô ích sao! Dầu gì cũng muốn biết, trong lòng Tần đại tổng tài rốt cuộc có Thiên Ái hay !

      Tần Tấn Dương bất đắc dĩ hỏi, " tại. . . . . . Tôi nên làm gì. . . . . ."

      nên làm như thế nào! Làm thế nào mới có thể lấy lại Thiên Ái……

      Có chút buồn cười với lời của mình, đột nhiên phát giờ phút này mình thế nhưng trở nên hoàn toàn biết làm gì.

      Phương Tình trợn to hai mắt, với cảm thấy vô lực, “Làm ơn a! Cái gì mà làm gì a! Tôi rất hoài nghi tâm ấy hay ! Chuyện này rất đơn giãn a!”

      “Mang ấy gặp ba mẹ , nhận được sư đồng ý của bọn họ! Chuyện chính là đơn giản như vậy!”

      ! Có làm được ?” Dường như yên lòng, trong giọng có chút hoài nghi.

      Tần Tấn Dương sửng sốt chút, tuấn dung vốn im lặng có ánh sáng, bởi vì lời này của mà trở nên tràn đầy sức sống, Nâng lên khuôn mặt tươi cười dịu dàng, “Tôi biết nên làm gì rồi!”

      xong, đứng lên ! Ngay bây giờ tôi tìm ấy!”

      “Dừng chút!” Phương Tình vội càng ngăn cản, có chút chịu nỗi cá tính dễ xúc động của !

      Mày kiến của Tần Tấn Dương nhíu lại, dừng lại động tác, hiểu nhìn , mở miệng hỏi, “Thế nào? Bây giờ thể tìm ấy sao?”

      “……” Phương Tình có chút im lặng, buồn buồn , “Vậy cũng chọn thời cơ tốt a! Bây giờ cậu ấy còn tức giận ! Đột nhiên , có lẽ thể giải quyết được vấn đề!”

      “Hơn nữa, các ngươi vừa mới tách ra, hai ngày sao có thể tỉnh táo! Chẵng lẽ có nghe qua sao? nhau lúc gặp chuyện như vậy nên để cho nhau thời gian để suy nghĩ!”

      Tần Tấn Dương bị làm cho có chút mù mờ ngỡ ngàng, trước mình luôn luôn nghĩ gì làm đó, làm sao trông nom nhiều như vậy!

      “Vậy lúc nào tôi tìm ấy thích hợp?”

      Phương Tình ngiêng đầu suy tư, đưa tay vỗ vỗ đầu óc của mình, sợ hãi kêu ra tiếng, “ Cuối tuần là ngày giỗ mẹ Thiên Ái, đến lúc đó Thiên Ái bái tế mẹ cậu ấy! Ngày đó tìm cậu ấy !”

      “Ở trước mặt mẹ cậu ấy đưa ra hứa hẹn, biết ?” xong, gật đầu cái, đối với phương pháp mình nghĩ ta có chút hài lòng.

      Tần Tấn Dương nhớ trước đây Đồng Thiên Ái cũng có nhắc qua chuyện này, có chút ảo não trước đây mình cư nhiên quên nó duy trì được ngày ngày thứ hai quên sạch rồi. Vội vàng hứa hẹn, “Ngày đó ! Tôi biết mình nên làm gì rồi!”

      “Ok! Tôi hy vọng làm tôi thất vọng!” Phương Tình xong, xoay người chuẩn bị .

      Rốt cuộc cũng xong rồi, coi như kết quả làm cho người ta vừa lòng!

      “Hai ngày tới, Thiên Ái làm phiền chăm sóc!” Thanh Tần Tấn Dương từ phía sau truyền đến.

      Phương Tình cũng quay đầu lại, sẵng giọng , “Việc này căn bản cần lo lắng, tôi nhất định nuôi cậu ấy mập lên, đến lúc đó có thể kiểm chừng xem có mất kg nào !”

      Nhìn ra phòng làm việc, cửa đóng lại.

      Tần Tấn Dương rốt cuộc có thể trụt bỏ được lo lắng, chậm rãi thở dài hơi, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

      may là…… Còn có thể cứu vãn……

      Trong căn hộ, Đồng Thiên Ái trong lòng buồn bực, buồn bực nên chỉ muốn ngủ, ngủ thẳng đến ngay cả đầu mình cũng cảm thấy choáng váng, lúc này mới tỉnh lại. Muốn mở mắt, lại phát cả người vô lực.

      ". . . . . ." Giơ tay lên, vổ vổ đầu của mình.

      Ngủ thẳng đói bụng đến mức còn sức lực rồi sao…… Đột nhiên phát mình đúng là có thể nằm……

      Cửa phòng nhanh chóng mở ra, thanh Phương Tình tràn đầy sức sống truyền đến, “Thiên Ái! Ngủ lâu như vậy, rốt cuộc tỉnh rồi à! Mau dậy ! Mình cố ý hầm cháo cho cậu!”

      “Dạ?...... Dạ?......” nỉ non tiếng, từ giường ngồi dậy.

      Mặc đồ ngủ, chỉ ở bên ngoài tùy ý khoác áo khoác mỏng. ra phòng ngủ, tới phòng tắm, lấy ra bàn chãi đánh răng của mình cũng kem đánh răng, soàn soạt soàn soạt răng rừa mặt, như vậy mới có thể thanh tỉnh chút.

      Mới vừa cầm lên bàn chãi đánh răng cùng kem đánh răng, chủ định, ngây ngốc nhìn chằm chằm tay mình, bỗng nhiên lại có động tác.

      Chu mỏ, lỗ mũi có chút ê ẩm.

      Từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt bi thương muốn khóc của mình trong gương lớn.

      Đồng Thiên Ái…… Ngươi khi nào lại biến thành bộ dáng này…… Thế nào lại có loại dáng vẻ này…… Phải cười a…… phải hứa với mẹ rồi…… Ngươi biết giữ lời hứa……

      Nghĩ đến mẹ, trong giây lát nhớ tới, cuối tuần là ngày giỗ của mẹ.

      “Đồng Thiên Ái ngươi đáng chết!” Ảo não khẽ nguyền rủa ra tiếng.

      Cư nhiên thiếu chút nữa quên ngày giỗ của mẹ mình! Ngươi rốt cuộc làm cái gì!

      Trong nhất thời hoảng hốt biết nên làm những gì, thậm chí cùng biết mình rốt cuộc phiền não những gì, khó chịu những thứ gì. Lúc nhắm mắt lại, tuấn dung tên kia lại lần nữa ra trước mắt.

      Vì cái gì mãi quên được, tại sao nhắm mắt lại vừa mở mắt ra nghĩ tới ……

      Tại sao cứ như Hồn Bất Tán vậy……

      Tại sao tại mới phát ,vị tria của ở trong lòng mình……

      “Hôm nay là ngày hai tám rồi, mùng ba tháng sau là ngày giỗ mẹ, cùng em chứ?”

      a, tại sao , gặp mẹ.”

      Bên tai, như còn vang lên ràng lời ban đầu .

      Tần Tấn Dương…… có quên hay …… còn nhớ chứ…… Cuối tuần…… chứ…… xuất chứ……

      Bên ngoài phòng tắm, thanh Phương Tình có chút vang lên, “Thiên Ái a! Động tác của cậu nhanh lên chút, đừng chậm như vậy! Cậu vào trong bao lâu rồi a! Nhanh lên chút ra ngoài húp cháo, nếu lạnh!”

      “Biết rồi!” Vội vàng nghiêng đầu, trả lời.

      Bôi kem đánh răng lên bàn chãi, bắt đầu đánh răng.

      Đột nhiên, lại có chút khó chịu .

      Nấu cháo. . . . . .

      Nêu như bọn họ còn bất kỳ quan hệ…… may mắn nào…… Có thể được ăn cháo nấu……

      Du Ty Kỳ à. . . . . .


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chánh văn chap­ter 224: ràng hiểu
      Edit: Ái Nhân
      Beta:yunafr


      Biệt thự Tần gia.

      Trong đại sảnh đèn dầu sáng rỡ(AN: mình biết vì sao biệt thự mà dùng đèn điện lại dùng đèn dầu nhưng cv nó ghi vậy đó. Đúng là nhà giàu! thể hiểu được), Du Ty Kỳ ôm đệm dựa, ngơ ngác ngồi ghế salon xem ti vi. Tay cầm hộp điều khiển ti vi, chuyển kênh tới tới lui lui, trong màn hình ti vi khổng lồ, hình ảnh nhất nhất thoáng qua.

      Quan Nghị ngồi ở bên ghế salon, cùng xem ti vi với , nhìn ra có chút tân tư chuyển kênh, trước mắt hồi cảm giác rối loạn, đầu cũng bắt đầu có chút choáng váng.

      Nghiêng đầu sang chỗ khác, tò mò nhìn chằm chàm Du Ty Kỳ, lại phát mím miệng, biết suy nghĩ cái gì.

      nhíu chặt đôi mi thanh tú, từa hồ tỏ lúc này nội tâm nóng nảy cùng bất an như thể nào.

      Rốt cuộc là có chuyện gì? Bơi đại tiểu thư luôn luôn hoạt bát lại thích quấn quýt, hôm nay lại có thể có bộ dáng này? An tĩnh như vậy? xảy ra chuyện gì sao? Gặp phải cái gì vui à?

      Hay là hỏi ràng chút tốt hơn! Cái tinh bám người này! là có cái gì đúng!

      Quan Nghị tay chống cằm, tùy ý hỏi, “Kỳ Kỳ a! Sao vui vậy? Có phải hay ở Đài Loan mấy ngày, cho nên nhớ nhà à? Nhớ Tần mẹ của em rồi hả?”

      " có!" Thanh Du Ty Kỳ, có chút buồn buồn vang lên.

      Quan Nghị nghi ngờ nghiêng đầu nhìn , hừm? Giọng điệu lần này cũng đúng rồi! Nhất định là có chuyện gì xảy ra! Trong đầu nghĩ tới tất cả các đáp án có khả năng, lại nghĩ ra là có chuyện gì.

      Lòng của phụ nữ, quả nhiên là cực kỳ khó đoán .

      Chẳng lẽ là bởi vì Tấn Dương sao? Gần đây Tần đại tổng tài vì chuyện bé mồ côi, cũng trở nên trời xanh mây trắng, lập tức thành trời u ám. số gương mặt, quả cùng thay đổi giống nhau!

      Quan Nghị nhíu lông mày, thử dò xét hỏi, “Kỳ Kỳ a! Chẳng lẽ bởi vì Tần ca ca của em gần đây có quan tâm em sao?”

      Vừa nghe đến ba chữ “Tần ca ca”, quả nhiên Du Ty Kỳ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, cũng mù mờ ngỡ ngàng nhìn Quan Nghị, có chút ủy khuất có chút buồn bã nhìn , nhưng cái gì cũng .

      Này. . . . . . Ánh mắt gì a. . . . . .

      Quan Nghị bị nhìn được tự nhiên, nhắm mắt hỏi, “ phải đúng rồi chứ? là như vậy à?”

      Ai! Cũng bởi vì Tần Tấn Dương để ý đến sao? Cho nên vui vẻ nên thành bộ dáng này? Nên làm như thể nào! Tốt nhất là để cho chuẩn bị tâm tư, dù sao Tần Tấn Dương chắc chắn cưới .

      Du Ty Kỳ chợt nghĩ đến lúc trước ở bên ngoài phòng làm việc, len lén nghe được cuộc chuyện kia. Trong đầu “Ong ong ——" vang lên, trong lòng rối nùi, vẫn thể an tĩnh lại.

      Tần ca ca lại còn muốn kết hôn với ấy…… Cưới Đồng phụ tá?…… mới là vợ chưa cưới của Tần ca ca mà……

      Vừa nghĩ Tần ca ca rời xa mình, Du Ty Kỳ trở nên khó chịu. Tại sao Tần ca ca thích ? Nhưng khi còn bé, ràng hôn mình mà!

      Thế nào lại có bộ dáng này! Ghét!

      Quan Nghị thấy lời nào, cho rằng chấp nhận. Ngay sau đó khẽ thở dài tiếng, cảm khái , “Kỳ Kỳ a!Em hãy nghe …… ra …… thể giới này……”

      Ấp úng đến nửa, cư nhiên phát mình dùng từ cùng rồi.

      Hoàn toàn thua ở , căn bản được a! Muốn thế nào? Chẳng lẽ thế giới này có nhiều gốc cây” “Chớ treo cổ ở thân cây” “ ra hoàn toàn có thể tìm người tốt hơn”… Sao?

      Âp úng nữa ngày! gì đây?

      Chợt Du Ty Kỳ vô cùng mất mác hỏi, “ Quan Nghị! Tần ca ca có phải hay thích Kỳ Kỳ, Tần ca ca có người trong lòng rồi, Kỳ Kỳ là người dư thừa có phải hay ?”

      Mặc dù từ đoạn chuyện kia, trong lòng biết chuyện Tần ca ca thích người khác là thực. Nhưng, vẫn nhịn được muốn hỏi.

      “……” Quan Nghị nghĩ tới lại đột nhiên hỏi thế, trong lúc nhất thời biết trả lời như thế nào.

      Đàng hoàng thẳng thắng trả lời? Tấn Dương thích , Tấn Dương có  người mình thích, y như tình hình trước mắt, là người dư thừa! Nhưng, những lời này làm sao có thể ra khỏi miệng được đây?

      Hơn nữa, sao lại đột nhiên hỏi cái này? Quá kỳ quái !

      “Kỳ Kỳ! Đầu em trong cả ngày đều nghĩ cái gì! Làm sao còn thích em! Tất cả mọi người đều rất thích Kỳ Kỳ đấy!” Quan Nghị nhìn , vẻ mặt thành .

      Du Ty Kỳ gật đầu cái, hoài nghi chất vấn, “ Quan Nghị, Tần ca ca lấy Kỳ Kỳ sao?”

      Vừa nghĩ tới trong phòng làm việc, Tần ca ca muốn cưới Đồng phụ tá, trong lòng liền vô cùng mất mác.

      ". . . . . ." Quan Nghị có chút bất đắc dĩ, cái vấn đề này, lại làm khó !

      Nhìn ánh mắt lóe lên rung động của , nhìn ra ân cần chờ đợi, vô cùng khó nghĩ nuốt ngụm nước bọt. Chợt, mỉm cười , “Nếu như là Tần Tấn Dương, nhất định cưới Kỳ Kỳ đấy!”

      Dĩ nhiên, phải. . . . . .

      Du Ty Kỳ có chút cảm động, khờ dại gật đầu cái, chợt từ ghế salon đứng lên. tới trước mặt Quan Nghị, cúi đầu bất an hỏi, “ Quan Nghị, bên cạnh Tần ca ca có phải hay có rất nhiều bạn  »

      Trước mẹ từng qua, nhưng mẹ những người kia đều là gặp dịp chơi, Tần ca ca căn bản lòng!

      Quan Nghị sửng sốt chút, nghĩ tới lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

      Chắc là bà mẹ hồ ly của Tần Tấn Dương bậy, nếu như cái đầu ngây thơ của Du Ty Kỳ, làm sao có thể nghĩ những cái này đây? Lại còn hỏi những chuyện này!

      Nhắm mắt, hàm hồ , “Kỳ Kỳ ngoan! Đừng tin những lời kia! Những lời kia đều là lời đồn bên ngoài! Em nhìn xem bên cạnh Tần ca ca của em có bạn  sao? có a!”

      Trước xác thực có rất nhiều, nhưng bây giờ chỉ có người là Đồng Thiên Ái!

      Như vậy, cũng coi là láo!

      “……” Du Ty Kỳ buồn buồn, tảng đá to trong lòng có bởi vì câu trả lời của mà buôn xuống.

      Vào lúc này, Tần Tấn Dương vào biệt thự. Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Quan Nghị cùng Du Ty Kỳ trong đại sảnh, đột nhiên tốt bụng hỏi, “Ăn cơm chưa?”

      " phải đợi cậu trở lại a!" Quan Nghị nhíu mày .

      Du Ty Kỳ đứng ở đó, nhìn nụ cười của , trong lòng có từ vị được. Nhưng có thể tinh tường hiểu chút, nụ cười của , phải vì mình……

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
       Chánh văn chap­ter 225: Kiên định tín niệm
      Edit: Ái Nhân


      Thời gian ăn cơm, khí bàn ăn có chút cổ quái.

      Tần Tấn Dương cùng Quan Nghị   cười vui vẻ, còn Du Ty Kỳ luôn luôn hoạt bát ngược lại buồn bực cúi đầu ăn cơm. Thi thoảng ngẩng đầu, nhìn Tần Tấn Dương ngổi đối diện.

      Muốn gì, nhưng lại mím mím môi nuôt xuống.

      “Lần trước phương án hợp tác với công ty GT phải là bị PASS rồi sao? Thế nào? Hôm nay quản lý công ty họ lại gọi điện tới?” Tần Tấn Dương để đũa xuống, thân thể dựa vào thành ghế.

      Quan Nghị cũng đồng thời để đũa xuống, cầm khăn lau miệng lên, “Đúng! Lúc xế chiều gọi tới! Ban đầu thuyết hàng thấp ba thành, bọn họ còn muốn suy tính! Bây giờ thể nào!”

      “Công ty GT! Cậu trực tiếp cho họ biết, tất cả các hạng mục hợp tác Tần thị, cũng loại bỏ bọn họ ra!” Tần Tấn Dương hừ lạnh tiếng, trực tiếp .

      Quan Nghị gật đầu cái, thương trường như chiến tường, quyết đoán có cách nào sinh tồn!

      Hai người nghị luận ngươi tới ta , hiển nhiên đem Du Ty Kỳ bàn ăn thành người tàn hình.

      Du Ty Kỳ vừa bới miếng cơm, nhai cũng nhai, trực tiếp đem cơm nuốt xuống. Chợt từ chỗ ngồi đứng lên, cúi đầu , “Tần ca ca, Quan Nghị ca ca, Kỳ Kỳ ăn cơm xong rồi!”

      xong, đứng dậy bước chạy lên lầu.

      Quan Nghị từ lúc nãy nhận ra khác thường của , nghiêng đầu nhìn người bên cạnh , “Tấn Dương! Cậu phải nên lên xem ấy chút sao? Mình có cảm giác ấy có cái gì đúng!”

      Trong lòng hoài nghi, phải là ấy biết chuyện Tần Tấn Dương cùng Đồng Thiên Ái chứ?

      Nhưng thể nào a! Ra vào Tần thị, đều ở cùng chỗ với bọn họ! thể có nhân viên đâm chọc ấy, hơn nữa, cả lầu cuối, cũng chỉ có ba người bọn họ có thể lên!

      Tần Tấn Dương nhíu mày, thờ ơ lắc đầu cái, “ xem ấy làm gì? Yên tâm, ấy có việc gì! Lại tính khí tiểu thư, chỉ lát nữa là tốt!”

      Lúc ở Quốc, mỗi lần đều như vậy!

      Tức giận có lý do gì, vui vẻ cũng có lý do! Hoàn toàn theo lẽ thường mà xuất bài! Biện pháp tốt nhất chính là để ý tới ấy! Đợi ấy tức xong rồi, là tốt!

      Quan Nghị vẫn có chút yên lòng, khuyên, “Tấn Dương! ấy dẫu gì cũng là vị hôn thê của cậu, cậu lên xem chút tốt hơn!”

      Thấy có chút cử động, tiếp tục , “Coi như trong lòng cậu xem ấy là vị hôn thê, cậu cũng coi ấy như em mà nhìn chứ! lên xem ấy chút! Tiểu nha đầu kia, tính khí cũng rất sâu xa khó hiểu!”

      “……” Tần Tấn Dương có chút nghi ngờ nghiêng đầu, đột nhiên hăng hái, “Vì sao cậu quan tâm Kỳ Kỳ như vậy? Ba người chúng ta là từ cùng nhau lớn lên đó!”

      Tiếp, ra đáp án trong lòng, “ phải là cậu thích Kỳ Kỳ chứ!”

      Tỉ mỉ suy nghĩ lại, khó trách bên cạnh tên tiểu tử này có nữ nhân, chẳng lẽ là bởi vì Du Ty Kỳ sao? Dương như khi còn bé, Quan Nghị rất che chở cho tinh bám người đó!

      “Mình? Chớ có đùa được hay a! ấy là vị hôn thê của cậu a!” Quan Nghị vội vàng cự tuyệt.

      Tần Tấn Dương đưa tay gõ bàn cái, trầm giọng , “Mình cưới ấy đâu! Điểm này cậu phải biết? Nêu như đổi lại là cậu cùng Kỳ Kỳ kêt hôn, mình nghĩ cha của Đại tiểu thư cũng phản đối!”

      “Dù sao Quan gia, ở quốc cũng có máu mặt a! Hơn nữa, cha mẹ cậu cũng hối cậu cưới rồi!”

      xong, cảm thấy chủ ý này quá tuyệt vời! Giải quyết Du Ty Kỳ, cũng đem Quan Nghị bán ra ngoài! mũi tên trúng hai con chim, xác thực tệ!

      “Đứng nhắc tới họ! cặp người già dở hơi, cả ngày bay thấy hình thấy bóng!” Nhắc tới người trong nhà, Quan Nghị trực giác lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười.

      Tuổi cũng năm mươi rồi, lại còn có thể có bộ dáng ân ái như vậy! Hiếm thấy!

      Vừa nghĩ như thế, mình dường như cũng lâu trở về gặp bọn họ! Ai! Đợi khi mình tìm được nữa kia, rồi trở về! Ngày ngày dè dặt nhìn đôi người già dở hơi trình diễn tiếc mục ân ái!

      Quan Nghị vội vàng sang chuyện khác, thuận tiện mà hỏi, “Mới vừa rồi cũng bạn tốt của Đồng Thiên Ái chuyện, Phương Tình chuyện gì vậy?”

      “Cậu đoán xem?” Tần Tấn Dương trả lời thẳng, nhíu lông mày.

      Mà thái độ , bởi vì nghe được ba chữ “Đồng Thiên Ái”, nhớ tới nụ cười như ánh mặt trời của , mà trở nên dịu dàng. Dung nhan tuấn, có vẻ càng thêm mê người, tràn đầy mị lực.

      “Đó chính là vấn đề được giải quyết!” Quan Nghị hề tiếp tục hỏi nữa, từ cái khuôn mặt đắc ý kia, cũng có thể biết được kết quả.

      Cười đến. . . . . . Cùng dạng như chó. . . . . .

      Tần Tấn Dương trầm tư hồi, giống như là ra quyết đinh, “Mấy ngày nữa mình muốn cùng Thiên Ái đên quốc! Việc ở Đài Loan, phải giao cho cậu rồi!”

      “Đến quốc? Cậu quyết định? Mang Đồng Thiên Ái đến đối mặt với người nhà cậu? Câu chuẩn bị bao lâu?” Trong lòng Quan Nghị cả kinh, nghĩ tới lại đột nhiên ra quyết định như vậy.

      Tần Tấn Dương chấn định lại tâm thần bối rối, nghĩ đến lời của Phương Tình, Nghị , “Cho đến khi bọn họ thừa nhận về! ngày bọn họ gật đầu, ngày mình còn chưa quay lại!”

      ra bọn họ thừa nhận hay thừa nhận mình cũng sao, bởi vì trong lòng chắc chắn là được rồi!

      Nhưng nếu Thiên Ái cần đồng ý của bọn họ, liền mang theo trở về cùng nhau đối mặt! hiểu là tốn thời gian cũng Lão Ngoan Cố đó, cho đến khi bọn họ đồng ý!

      Quẹo qua cửa cầu thang, Du Ty Kỳ đứng sửng sờ. Sau khi trở về phòng, cảm thấy có chút khát nước, còn cách nào, thể làm gì khác hơn là lại ra khỏi phòng, nghĩ xuống lầu lấy ly nước trái cây.

      Thanh của bọn họ quá lớn, hoặc có thể là vì mình vốn có chút để ý.

      Lặng lẽ nghe xong cuộc chuyện của bọn họ, im lặng xoay người muốn trở về phòng, lúc này mới phát tứ chi của mình cứng ngắc, muốn động cũng nhúc nhích được.

      Lỗ mũi có chút ê ầm, tuy nhiên lại khóc nổi.

      Tần ca ca…… ấy căn bản thích mình…… ấy thích là tên Đồng Thiên Ái……

      trách được Tần ca ca để ý đến , vô luận cố gắng như thế nào, vô luận biểu khéo léo như thế nào, đều có tác dụng. ra trong lòng Tần ca ca, có người .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

       

      Chương 226: Cũng buông tay

      Edit: Ái Nhân

      Beta: Ha.chi
       

      ngày mới bắt đầu, tâm tình của Tần Đại tổng tài trở nên vô cùng tốt.

      Đây là chuyện mà mỗi vị tiến vào văn phòng tổng tài đều có thể cảm thấy ràng, bởi vì hôm nay vẻ mặt Tần tổng lộ nụ cười dịu dàng, ấm áp đến thể tin được, giống bộ dạng ngày hôm qua cuồng phong bạo vũ.

      Dĩ nhiên, chuyển biến như vậy đối với tất cả quản lý các ngành trong công ty mà , quả đúng là tốt nhưng mà…

      cần tiếp tục chiến đấu nơm nớp lo lắng, đề phòng, cũng cần sợ chỗ nào đúng liền chọc giận Tần tổng.

      Quản lý ngày hôm qua còn bị phê bình, giờ phút này vừa ra khỏi phòng làm việc liền thở phào nhõm. khuôn mặt mập mạp ôn hòa, có chút cảm khái, mặc dù trong lòng kinh ngạc tương phản của Tần tổng hôm qua với hôm nay.

      Ngẩng đầu lên, chạm mặt Quan đại thư ký, vội vàng nịnh nọt hô tiếng, “
      Quan thư ký. Chào buổi sáng!”

      Quan Nghị duy trì mỉm cười, hiểu gật đầu, cố ý hỏi, “Quản lý Trần a! Cực khổ! Hôm nay còn tốt đó chứ?”

      Quản lý Trần vội vàng ứng tiếng trả lời, “Quan thư ký! Rất tốt! Hôm nay tốt vô cùng!” xong, giật mình tựa hồ chính mình đúng lắm, lại giải thích, “Oh ! Mỗi ngày đều rất tốt!”

      “Tôi hiểu ! Quản lý Trần mau ! Tần thị còn rất cần nhân tài ưu tú như quản lý Trần vậy!” Quan Nghị giọng điệu thành khẩn lời nhiều ý , vỗ vỗ bờ vai .

      Quản lý Trần nghe khích lệ như vậy, lập tức tươi cười , “Quan thư ký khách khí! Vậy tôi nhanh trước!”

      Gật đầu cười, lúc này mới bước , về thang máy.

      Lúc này Quan Nghị mới gõ cửa phòng làm việc, sau đó đẩy cửa vào.

      Bên trong phòng làm việc, Tần Tấn Dương ngồi chế dựa lớn, đưa lưng về phía , nhìn bầu trời vô cùng xanh thẳm ngoài cửa sổ. nhìn thấy vẻ mặt , nhưng lại có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của .

      Quan Nghị thẳng tới trước bàn làm việc của , ngồi xuống ghế dựa, nhàm chán hỏi, “ phải mấy ngày nữa cậu muốn dẫn Đồng Thiên Ái đến quốc sao? Thế nào hôm nay thấy cậu có động tĩnh gì?”

      Tâm tình rất tốt, là như vậy!

      Thanh vui vẻ của Tần Tấn Dương truyền đến, có chút hưng phấn , "Ngày mai!"

      Cách ngày mai, còn hai mươi giờ, thời gian ngày, làm sao có vẻ trở nên khá dài như vậy đây? Ai! Đồng Thiên Ái, muốn mà nghĩ đến phát điên, đến mắc bệnh thần kinh rồi! Chỉ là cần phải nhịn nhịn!

      “Rồi! Như vậy cậu tính khi nào mang Đồng Thiên Ái đến quốc đây?” Quan Nghị truy hỏi việc kỹ càng.

      Tần Tấn Dương dừng chút, suy tư lát, kiên định , “Ngày mai!”

      Tìm được , bái tế mẹ xong , liền mang trực tiếp bay đến Luân Đôn quốc. quản nhiều như vậy, chỉ biết, tại, trong sinh mệnh , chỉ có là quan trọng nhất!

      Tất cả tất cả cái khác, tất cả toàn bộ nhanh chóng để sang bên !

      Quan Nghị nghe được câu trả lời cảu , tò mò há to miệng, bộ dạng thể tin được, sững sờ hỏi, “Ngày mai? phải ngày mai cậu mới tìm ấy sao? Thế nào ngày mai lại mang ấy đên quốc?”

      phải chứ? Đây cũng là quá điên cuồng rồi! gió chính là mưa đấy! Tính tình khi nào lại nóng vội như vậy!

      Nhưng suy nghĩ chút cũng bình thường, kể từ sau khi Tần Tấn Dương gặp Đồng Thiên Ái, chỉ cần có quan hệ đến bé mồ côi đó, liền thay đổi được bình thường, trở nên thần kinh Tây Tây, làm cho người ta chịu nổi!

      Ghế dựa lớn chợt quay lại, Tần Tấn Dương thâm trầm nhìn Quan Nghị, phân phó , “Quy củ cũ! Bao hết khoang hạng nhất của chuyến bay đến Quốc vào ngày mai!” (AN: Ôi!!!!!! Mình cũng muốn có người bao khoang hạng nhất cho mình! Ôi, khi nào hoàng tử cưỡi Rolls-Royce mới đến đón mình đây?!)

      “Làm ơn! Thời gian gấp như vậy, trước, làm sao có thể có a!” Quan Nghị kêu lên.

      Tần Tấn Dương nheo lại đôi ưng mâu, ra mấy chữ, “ có sao? Vậy thuê máy bay! Tùy tiện thuê phi cơ! Trực tiếp bay đến quốc! Nếu như có nữa, chuẩn bị trực thăng cho mình!” (AN: *mắt mở to, chảy nước miếng*)

      “Cậu làm sao cũng được, ngày mai mình nhất định phải đến quốc!”

      Bị cho hết lời, cuối cũng Quan Nghị vẫn phải nhận tất cả toàn bộ vấn đề khó khăn.

      Gương mặt Quan Nghị tỏ đau khổ, khóe miệng giật giật.

      Lầu bầu , “Thuê máy bay! Thua thiệt cậu nghĩ a! phải là thực muốn đem trực thăng vẫn đỗ ở Nam Bộ điều đến đây chứ? Hơn nữa, ở Đài Bắc cho trực thăng tư nhân tiến vào!”

      “Cho cậu hai lựa chọn, hoặc là cậu cùng Đồng Thiên Ái lái xe đến Đài Nam. Sau đó ngồi trực thăng bay thẳng đến quốc. Hoặc là lực chọn cũng các hành khách khác dùng chung cabin!”

      “Phiền phức như vậy!” Tần Tấn Dương nhíu mày, lại đem ghế dựa lớn quay lại hướng cửa sổ.

      Thanh của , thờ ơ , “Vậy xài chung ! Nhanh chút mua vé máy bay! Ít nhảm!”

      “Được! Mình ngay bây giờ! Ai bảo số mình số khổ!” Quan Nghị thể làm gì khác hơn là đứng dậy, ra khỏi phòng làm việc.

      Chưa được vài phút, Quan Nghị quay trở lại phòng làm việc.

      Có chút vô lực, nhìn ghế dựa lớn, rên rỉ , “Mình bị cậu làm cho hôn mê mất thôi! Đồng Thiên Ái ấy có hộ chiếu sao? Mình đoán ấy có, nếu là như vậy, có mua vé máy bay! ấy cũng lên máy bay được a!”

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương ảo não nhíu mày.

      Đáng chết! lại có thể quên mất!

      Thân thể chuyển cái, cả người quay lại. Nhìn Quan Nghị, trầm giọng , “Cứ đặt vé máy bay! Cùng lắm ngày mai tìm được ấy làm hộ chiếu rồi cùng đến! Dù sao ngày mai nhất đinh phải bay đến quốc!”

      quyết định rồi, để tránh nảy sinh nhiều rắc rối hơn, chuyện này nhất định phải nhanh chóng giải quyết!

      Kéo dài ngày, lại thêm ngày lo lắng!

      Quan Nghị trợn to hai mắt gật đầu, vừa thở dài tiếng, chịu nổi gật đầu, “OK! OK! Tần đại tổng tài! Tôi đây thân làm thuộc hạ, lập tức thay người làm việc!”

      "Ừ!"

      Bầu trời rất xanh, nhớ tới nụ cười của , giống như ánh nắng mặt trời rực rỡ bầu trời.

      Tần Tấn Dương hé miệng cười cười, thái độ dịu dàng tản ra ánh sáng lấp lánh, “Đồng Thiên Ái! Ngày mai lúc gặp mặt , em có thể hay giật mình?”

      Tưởng tượng thấy biểu tình muôn màu muôn vẻ mặt , nhớ đến tất cả mọi thứ của .

      Trong lòng đột nhiên trở nên tràn đầy chờ mong.

      “Lần này, tuyệt đối thả tay em ra nữa! Tuyệt đối ! Em trốn thoát!” Nhịn được thấp giọng .

      Giống như lầm bầm lầu bầu, lại càng giống như lời thề.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 227: Nhất định phải chờ
      Edit: bạn nào ed vào nhận nào
      Beta : Ha.chi


      Đêm khuya.

      Quý  Hướng Phàm tan việc trở về, mang theo gà chiên mỹ vị vừa vào tới nhà trọ cái người rộn ràng ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối ló đầu ra, nhắm mắt, ngửa thấy mùi thơm mê người, tay cầm xẻng nhảy ra.

      "Quý  Hướng Phàm tiên sinh! Mau giao gà chiên ra đây!" Đem cái xẻng giơ về phía , uy hiếp . Quý  Hướng Phàm cởi giày dép. Thức thời tới phòng bếp, cầm gà chiên trong túi đưa cho .

      "Phương Tình tiểu thư! Tôi giao ra đây rồi !"  gật đầu hài lòng, liếc cái. “Coi như nhà thức thời! Lát thưởng da gà!"

      ". . . . . ."

      Quý  Hướng Phàm trừng mắt, dáng vẻ giả bộ bất mãn, nhưng đáy mắt tràn ngập ý cười. Mà khóe môi cũng cong lên biểu lộ tâm tình khoái trá. Đồng Thiên Ái ngồi ghế sa lon xem ti vi, nhịn được cười khẽ tiếng:

      "Hướng Phàm đại ca. . . . . Haha. . . . . như vậy mà lại bị Tiểu Tình bắt nạt sao? . . . . ."

      "A —— có! ấy rất thiện lương, là phụ nữ dịu dàng!" Quý  Hướng Phàm cố ý
      phóng đại thanh, hướng về phía Đồng Thiên Ái trừng mắt.

      Đồng Thiên Ái lập tức hiểu vội im lặng, mắt liếc cái đầu trong phòng bếp thò ra.

      Là sao đây. . . .

      Loại cảm giác này. . . . . . là làm cho người ta hâm mộ. . . . .

      Quý Hướng Phàm ý thức được dịu dàng, lương thiện sau lưng mình rời , bấy giờ mới nhún vai, tới ngồi bên cạnh Đồng Thiên Ái xem TV.

      Đột nhiên, đầu đuôi :"Thiên Ái! Mùa đông qua, mùa xuân cũng tới rồi!"

      Đồng Thiên Ái nghe thấy lời này, chợt nghiêng đầu nhìn về phía Quý Hướng Phàm, phát chăm chú xem phim, lại từ từ quay đầu lại nhìn TV như chưa có chuyện gì.

      Mùa  đông qua . . . . . . Mùa xuân tới . . . . .Hướng Phàm đại ca. . . . . . là cho nghe?!. . . . . . Cố ý sao?. . .. . .

      Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút ấm áp, bỗng nhiên lại nghĩ tới "". biết những ngày này "" có nghĩ đến ? Có nhớ dù chỉ là chút?

      "Nhìn này, tôi cá nữ chính trong phim truyền hình đều tranh thủ cơ hội làm sao biết có được hay chứ? Nếu như tôi mà là người nam chính đoán chừng tức chết luôn!" Quý Hướng Phàm thuận miệng vô tâm .

      Đồng Thiên Ái ngẩn ra, ngơ ngác nhìn màn hình TV, tiêu cự. . . . đúng là chưa từng tranh thủ. . .Ngay cả tranh thủ cũng dám???? . . . . .Hít sâu hơi, trong lòng có quyết định. Ngày mai. . . .Ngày mai... nếu như còn nhớ. . . . .Ngày mai. . . . . . Nếu như xuất ở trước mặt . . . . . . nhất định phải cho biết ba chữ. . . .Lần này. . . . . . phải bốn chữ. . .mà. . . Ấy là ba chữ. . . . . .Nhưng mà, có đến ?

      Lúc ăn cơm tối, Phương Tình cùng Quý Hướng Phàm ồn ào giành gà chiên."Mau đưa nó cho em! Cái cánh gà đó em "chấm"!"

      Phương Tình chỉ vào cánh gà trong tay người kia, căm giận quát. Quý Hướng Phàm nghi ngờ ngẩng đầu lên, cẩn thận tìm hiểu cánh gà trong tay:" đây có viết tên em nha! Ai biết là của em! tại lấy trước là của !" xong, hung hăng cắn miệng lớn. " dám ăn nó! kệ, ăn rồi em đây cũng muốn! mag trả cho em!" Phương Tình đứng dậy, đưa tay chém giết.

      Đồng Thiên Ái an phận ăn cơm, gặm cánh gà trong tay mình. Bọn họ đỏ mặt cãi vã, còn chỉ cười. Có thể cùng nhau gây gổ, như vậy cũng là hạnh phúc! Trong giây lát, nhớ tới đoạn thời gian ngắn cùng sống với Tần TấnDương...

      Từng ly từng tý giống như là bộ phim, cuộn phim điện ảnh dài, câu chuyện của bọn họ giống hệt như bộ phim hàn:

      " Ngôi nhà hạnh phúc"! Có khế ước? Có ở chung?...

      Ăn cơm cho mau, đứng dậy, hướng về nơi vẫn còn ồn ào: " Hai người cứ từ từ tranh, em mệt rồi, em tắm trước đây. Ngày mai em muốn viếng mộ mẹ cho nên muốn dậy sớm chút!"

      Phương Tình gật đầu cái, cười híp mắt , " ! ngủ sớm chút! Nữ nhân phải ngủ sớm mới tốt! Có thể cải thiện dung nhan!"

      "Ừm!" Đồng Thiên Ái xoay người, vào phòng tắm. Quý Hướng Phàm có chút kỳ quái, nhìn phòng cửa nhà tắm đóng, lúc này mới nghiêng đầu giọng hỏi, "Bà xã! Làm sao mà em đột nhiên trở nên yên tâm thế, chẳng lẽ em  lo xong?"

      "Đó còn cần phải sao! em là ai hả!" Phương Tình lộ ánh mắt đắc ý.

      Quý Hướng Phàm nở nụ cười yên tâm ,vội vàng sẵng giọng, "Em là ai hả? Em phải chính là vợ của Quý Hướng Phàm sao?"

      " muốn ăn đòn phải ?"

      ". . . "

      Chín giờ tối. Đồng Thiên Ái nằm giường, nhắm mắt. Cố ép mình ngủ, tuy nhiên dù làm thế nào cũng ngủ được. dùng rất nhiều phương pháp, cũng thể làm mình buồn ngủ.

      "Ghê tởm!" Khẽ nguyền rủa tiếng.

      Rốt cuộc vẫn nhịn được từ trong chăn chui ra, nửa nằm ở giường. Đồng Thiên Ái ảo não nhíu mày, có chút bất đắc dĩ. Cư nhiên bị mất ngủ! Mà nguyên nhân thao thức phải vì ngày mai gặp mẹ, tự hiểu đó là lo lắng, là sợ... Còn có. . . . . . Mong đợi. . . . . .vừa lúc điện thoại đặt đầu giường rung lên ở ngăn tủ.  phản xạ theo tính bắt lấy cái điện thoại đó, tay hồi tê dại.

      Mắt vừa thấy tên màn điện thoại lòng chợt im ắng nhưng đằng sau là tâm tình cuồng loạn. Điện thoại tên—— Tần Tấn Dương. Suy nghĩ kỹ biết có nên nhận , trong lòng muốn nhận nhưng tay thể ấn nút trả lời.

      mâu thuẫn. Điện thoại di động rung rất lâu rồi cũng ngừng. Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút mất mát, nhìn chăm chăm vào màn hình, nhìn nó trở nên ảm đạm. giây sau, điện thoại rung lên ngắn ngủi hiển thị tin nhắn. vội vàng mở khóa, đọc xong ánh mắt ánh lên tia sáng. Màn hình điện thoại hiển tin làm kích động thiếu chút nữa kêu to ra tiếng nhưng cũng cố đè nén cuồng loạn của lòng mình:

      "Thiên Ái! Ngày mai nhất định phải chờ !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :