1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 218: Thỉnh thoảng suy nghĩ chút

      Edit: Ái Nhân

      Beta: B.Cat


      Trong phòng làm việc khôi phục yên tĩnh, an bình tựa như còn chuyện gì xảy ra.

      Tần tổng trước còn phát giận với quản lý các ngành, lại đột nhiên thay đổi thành người khác. Cầm báo cáo làm lại, quản lý lần nữa gõ cửa làm việc, trầm giọng , “Tần tổng!”

      Qua lúc lâu, cũng có người đáp lại.

      Quản lý dám tùy tiện đẩy cửa vào, vội vàng tới phòng làm việc khác.

      “Quan thư ký! Tần tổng có chuyện ra ngoài sao? Tôi gõ cửa, nhưng có ai đáp lại! Phần báo cáo này là Tần tổng bảo tôi làm lại! cho người cẩn thận kiểm tra đối chiếu qua, có sai lầm!” Quản lý cười xấu hổ, cái trán có chút mồ hôi.

      Quan Nghị ngồi ở ghế, xoay tròn thân bút lông. Chợt mờ ám ngừng tay, cầm bút chỉ vào mặt bàn, “Để lại ở chỗ này ! Tần tổng mới vừa ra ngoài! lát Tần tổng trở lại, tôi chuyển cho Tần tổng!”

      “Cảm ơn Quan thư ký! Vậy tôi xuống trước!” Quản lý vừa cười vừa ra khỏi phòng làm việc.

      Quan Nghịcũng nở nụ cười, khách sáo , “ cần khách khí! Quản lý Trần!”

      Cho đến khi thấy quản lý hoàn toàn ra khỏi phòng làm việc, mới nghi ngờ nhíu mày, chuyển ghế cái, đem trọn người chuyển sang hướng cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, khẽ cảm thán.

      “Ai! Rốt cuộc phát điên quá rồi! Có thể tỉnh táo lại là chuyện tốt!” Có chút chịu nổi phải nỉ non tiếng.

      Đột nhiên, cửa phòng làm việc lại bị người ta mở ra.

      Hơn nữa người lần này tiến vào, thậm chí còn có gõ cửa đâu!

      Quan Nghị chút nghĩ ngợi, hướng người phía sau hộ tiếng, “Du —— Ty —— Kỳ ——“

      Trừ ra, có người khác!

      Người phía sau khẽ cười tiếng, bước nhân nhàng mà đến bên người , cúi người xuống, tò mò mở to con mắt xinh đẹp, hỏi, “mặt con nít ca ca! Làm sao biết là em?”

      Quan Nghị nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhắn tinh xảo đặc sắc, trong nháy mắt chợt có cảm giác buồn bực. Ngay sau đó, nhịp tim có chút cuồng loạn. Môi của , khẽ đóng mở, tựa hồ dụ dỗ .

      Hắng giọng cái, trầm giọng , “Bởi vì cũng chỉ có em mới có thể có lễ phép như thế!”

      "Em chỗ nào lễ phép?" Du Ty Kỳ hết sức nghiêm túc hỏi.

      Khuôn mặt nhắn của , có lẽ bởi vì do ánh sáng mặt trời khúc xạ, tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Mà đôi mắt ấy, nháy từng cái từng cái, lông mi dài xoắn quăn.

      Giống như trở lại khi còn bé, lúc lần đầu tiên nhìn thấy ấy.

      Quan Nghị đưa tay cầm lọn tóc của lên, đặt ở dưới mũi nhàng ngửi, sau đó buông lỏng tay, mỉm cười , “Uhm! Vẫn giống như mùi vị khi còn bé!”

      “……” Du Ty Kỳ chợt đỏ mặt lên, luông cuống đứng ở đó.

      Vừa dịu dàng cười, “ phải mua sắm? Chiến lợi phẩm của em ở đâu rồi?”

      “Oh! Em bảo Vương mụ đem về nhà rồi!” trả lời đàng hoàng, cũng có chút xấu hổ lui về phía sau bước, trực giác muốn ở quá gần .

      Quan Nghị nhìn , gì, nhưng chỉ nheo mắt lại, nhàn nhạt mỉm cười.

      “……” Du Ty Kỳ nuốt nước miếng, xoay người sải bước ra khỏi phòng làm việc, thanh bay tới, “Em muốn gặp Tần ca ca rồi! Em xem xem ấy làm gì!”

      Sau lưng, có người bắt lại tay của .

      hốt hoảng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ con của Quan Nghị, vừa cố tránh vừa , “Mặt con nít ca ca! Buông em ra á! Em muốn gặp chồng tương lai của em!”

      Chồng tương lai? . . . . . . Chồng tương lai! . . . . . .

      Quan Nghị vội vàng buông lỏng tay ra, lúc này mới giật mình về hành động vừa rồi của mình, phải đột ngột đến cỡ nào.

      Khôi phục thần sắc trước sau như , dùng khuôn mặt tươi cười hhi hi ha ha , “Ai! Tần ca ca của em bây giờ vội! Em mà vào chắc chắn ấy lại muốn lên cơn! Cho nên! Em vẫn cứ nên ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ ấy tốt hơn!”

      Nghiêng đầu, liếc nhìn thời gian, “Còn kém nửa giờ thôi!”

      “Oh!” Du Ty Kỳ nghe lời lên tiếng, xoay người ngồi ở bên ghế sa lon. Cầm tạp chí vứt bừa bãi khay trà lên, nhàm chán đảo qua lại, để xua thời gian còn lại.

      Quan Nghị vừa lòng với cử động của , ngồi lại trước bàn làm việc.

      Tay mới vừa đặt bàn phím, ánh mắt lại liếc thấy thỉnh thoảng nhìn lên đồng hồ, chợt dâng lên cổ tâm tình tốt. nghe lời như vậy, là bởi vì vừa rồi mình nhắc tới Tần Tấn Dương !

      Khẽ thở dài, lắc đầu.

      Ngươi ở đây nghĩ cái gì đây? Hôm nay là! Ngay cả mình cũng bị Tấn Dương làm cho thần kinh điên điên rồi sao?

      tới 30 phút, thân ảnh cao lớn của Tần Tấn Dương chợt thoáng qua trước cửa sổ phòng làm việc.

      Quan Nghị cúi đầu nhìn chằm chằm phần tài liệu trước mặt, chăm chú nhìn. Bỗng nhiên có cảm giác Du Ty Kỳ ở bên cạnh đứng lên, vọt cái tới cửa văn phòng, mở cửa.

      “Ê? Sao thế? Ty Kỳ?” Nghiêng đầu, theo thói quen mà hỏi.

      Du Ty Kỳ có trả lời , trực tiếp chạy vội ra ngoài. Nhìn thấy Tần Tấn Dương đứng ở trước cửa thang máy, nháy mắt nét mặt tươi cười như hoa, rực rỡ vô cùng.

      “……” Quan Nghị thấy có chút kỳ quái, cũng đứng dậy, tới cửa phòng làm việc.

      Chỉ dựa vào cửa, nhìn nam nữ trước thang máy.

      Cái thời khắc này, trong giây lát giống như trở lại lúc còn bé. Khi đó, Du Ty Kỳ cả ngày bám theo Tần Tấn Dương, từ chính là tiểu tinh bám dính, nhưng có ai biết, tại sao lại trở nên dính như vậy!

      Du Ty Kỳ nghiêng đầu, thân mật dựa vào cánh tay .

      “Tần ca ca! đâu vậy? Để em đoán chút! Có phải là muốn tìm em hay ? Hắc hắc! Hôm nay sau khi trở lại em vẫn ngoan ngoãn ở đó, có chạy loạn nơi nào a!”

      Tần Tấn Dương vốn mặt lạnh như tờ giấy, mở miệng muốn trách cứ , lúc nghiêng đầu lại nhìn thấy nụ cười của , tất cả lời bèn dừng ở khóe miệng, làm thế nào cũng xuất khẩu được.

      Chẳng lẽ là ảo giác sao?

      Tại sao cứ thấy nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nghĩ đến ấy!

      Đồng Thiên Ái…… có thể nghĩ tới hay …… Lúc nhớ …… Khi rãnh rỗi có thể nghĩ tới hay ……

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter 219: hoàn toàn rời xa

      Edit: Ái Nhân

      Beta:yunafr
       

      Khách sạn nổi tiếng.

      Lâu đài phủ bên trong màn sương, Tần Tấn Dương Du Ty Kỳ ngồi cũng với Quan Nghị.

      Du Ty Kỳ hai tay cầm dao nĩa, rất thành thục cắt phần thịt bít tết, bỏ vào miệng, tỉ mỉ nhai. Chợt nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hai người đổi diện.

      Thói quen kiêu ngạo , “Thịt bò bít tết nơi này làm ăn ngon! như đầu bếp  cha mời về làm ăn ngon hơn!”

      “Làm ơn! Cha là người nào! Ông ấy mời là đầu bếp nổi danh thế giới! Hơn nữa bơi đại tiểu thư thích ăn thịt bò bít tết nhất, cha đương nhiên thỏa mãn cầu của .”

      Quan Nghị sấn miếng bò bít tết ăn, gật đầu cái, “Tớ cảm thấy ăn ngon ra cũng tệ lắm!”

      “Có sao! Mùi vị kém rất nhiều a! Em cảm thấy có chút chát chát đấy!” xong, thả dao nĩa trong tay, có ý định động vào nữa phần bò bít tết còn lại.(AN: *nước mắt ràn rụa* ôi, bít tết a, bít tết a! ăn cho tui chứ. Sao lại vứt thế kia. Hixhix mình chưa được ăn bít tết lần nào, họ dư để vứt. trời ơi trời ở chẳng cân, kẻ ăn hết người mần ra)

      Chợt nghĩ đến mới vừa rồi xem qua cuốn tạp chí kia, trong tạp chí viết ở Đài Loan bò cho ăn cỏ người ta trồng, “Em đoán Đài Loan trâu ăn phải cỏ đều chát chát đấy! Cho nên tại thịt bò cũng biến thành chát chát rồi!” (AN: đồ IQ chữ số xiiiiiiiiiii)

      Vẻ mặt Du Ty Kỳ thành , quên bổ sung, “Mới vừa rồi trong thời gian làm việc nhìn thấy tạp chí đề cập tới, với bò cỏ khô vô cùng quan trọng!”

      “Ha ha ——“ Quan Nghị  cười to lên, nghĩ tới như vậy.

      Nghiêng đầu, hỏi Tần Tấn Dương bên cạnh, “Tấn Dương! ra Kỳ Kỳ lại thú vị như vậy ”

      Tần Tấn dương gì, chỉ "uh" tiếng.

      Du Ty Kỳ nhìn thấy Tần Tấn Dương gật đầu khẳng định, vội vàng tức giận trừng Quan Nghị, cầm nĩa lên tức giận chỉ , “Buồn cười sao? Hừ! còn cười nữa? cười nữa! Em liền nén cái nĩa này qua!”

      "Tốt lắm tốt lắm! cười!" Quan Nghị vội vàng dừng cười nữa.

      Ánh mắt đánh giá miếng thịt bò trước mặt của , quan tâm hỏi, “Ăn ngon sao? Có muốn đổi phần đồ ăn khác hay ? Nếu buổi tối lại kêu đói bụng!”

      “Thế nhưng thứ đứng hàng khủng bố này thực ăn ngon a!” xong, vừa cầm dao nĩa lên, tượng trưng cắt lấy.

      Có lẽ do quá dung sức, có lẽ do tay trơn chút, dao nĩa đột nhiên xẹt qua cái mâm trong nháy mắt phát ra “Chi ——“ tiếng vang chói tai.

      Quan Nghị vội vàng nhíu mày, hỏi, “ phải chứ? Em ở Đài Loan còn chưa được mấy ngày đúng ? Bây giờ dùng quen dao nĩa rồi hả?”



      có! mặt con nít đáng ghét!” Du Ty Kỳ liếc cái.

      Có chút nhàm chán hỏi, " chỗ nào đáng ghét!"

      "Chỗ nào cũng ghét!" sẵng giọng .

      . . . . . .

      Tần Tấn Dương vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh, nhìn bọn họ cãi vả ngươi câu tôi câu. An tĩnh gì, mà trước mắt , tựa hồ lên tình hình lúc đầu.

      “Tôi chán ghét tự cho mình là đúng, chán chét cho là có tiền là có tất cả, chán ghét khuôn mặt cười của giống như mặt chó, tất cả của làm tôi đều ghét!”

      “Còn có, thịt bò bít tết ăn rất ngon, nhưng mà tôi chưa từng đến nhà hàng Tây, cho nên tôi biết dũng dao nĩa, xin lỗi!”

      Đồng Thiên Ái……. Chẵng lẽ cho em có cảm giác an toàn sao……

      Đột nhiên, đứng dậy, mím chặt  môi, về phía cửa lớn.

      Du Ty Kỳ cũng vội vàng đứng dậy, nhưng có đuổi theo, chỉ giọng hỏi, “Tần ca ca! đâu vậy? Có phải đến phòng rửa tay hay ?”

      Đúng lúc nhân viên phục vụ đưa tay mở cửa ra.

      Tần Tấn Dương cũng quay đầu lại, trực tiếp lắc mình ra khỏi cửa.

      “……” Du Ty Kỳ nhìn bóng lưng rời , trong lòng vạn phần mất mác, ngã ngồi ghế, nhìn qua thức ăn trước mắt, sững sờ ngẩn người.

      Có chút khốn đốn , “ mặt con nít…… Kỳ Kỳ quả thực là người cực kỳ chán ghét sao……”

      Quan Nghị nhìn ra biểu tình dị thường mất mác của , mặt có chút động , “ có a! Kỳ Kỳ vừa đáng lại xinh đẹp, là tiểu công chúa! Tất cả mọi người đều thích em!”

      ". . . . . ." trả lời, cúi đầu.

      Bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, vô cùng khổ não hỏi, "Như vậy tại sao. . . . . . Tần ca ca. . . . . . Dường như thích em. . . . . ."

      "Làm sao có thể!" Quan Kỳ thầm nhủ trong lòng"A di đà Phật" , trái lương tâm , "Đoán chừng Tấn Dương ta gần đây tâm tình được tốt ! Ừ! Chuyện của công ty quá nhiều!"

      Chỉ coi như có trái lương tâm, chính xác là tâm tình tốt!

      Du Ty Kỳ gật đầu cái, tiếp tục , “Tâm tình tốt sao! Nhưng em còn cảm thấy Tần ca ca thích em!”

      . . . ."

      Thấy bộ dáng vô cùng đưa đám, Quan Nghị an ủi, “ có! Làm sao có thể a! Tấn Dương …… ra rất thích Kỳ Kỳ…… À…… Tựa như Tần mẹ thích Kỳ Kỳ vậy……”

      "Vậy sao?" Còn có chút hoài nghi.

      Khồn tự tin , "Ừ!"

      Trong lòng thầm: mặc dù loại thích này, phải là .

      Tần Tấn Dương sau khi tên khách sạn, khởi động xe Benz trở lại vịnh Cao ốc. Cơ hồ có thể là gấp gáp chạy đến đó, có chút nghĩ ngợi.

      Sau khi dừng xe lại, ngồi thang máy trực tiếp đến nơi trọ.

      Cầm chìa khóa, vội vàng mở cửa. mong đợi bên trong phòng đèn sáng, hoặc là trong phòng có người.

      Chợt mở cửa ra, hồi mất mác.

      Trong phòng tối đen, bóng người.

      Đưa tay đè xuống công tắc đèn, nháy mắt cả phòng hoàn toàn sang lên. Quét mắt gian phòng, tìm thân ảnh xinh kia. lâu sau, mới chán chường dựa cửa, ngơ ngác mất hồn.

      Tần Tấn Dương! Ngươi điên rồi! Lại còn trông mong ấy trở về đây!

      ấy làm sao có thể trở về đây?

      Đột nhiên lại vội vàng vào phòng tắm, đè xuống đèn tường, kệ tắm rửa thậm chí ngay cả bàn chãi đánh răng cũng cái ly dùng qua cũng có! Khăn lông cũng bị lấy !

      Lo lắng xoay người, muốn tìm đến chút xíu dấu vết từng lưu lại.

      Lật tung khắp tất cả gian phòng, cư nhiên tìm được gì.

      ! mua đồ cho , cái cũng có lấy ! Đồ của , cái cũng có để lại! Thậm chí ngay cả chút xíu dấu vết cũng có! Cả người cứ như vậy mà biến mất!

      Trong phòng ngủ, miểng thủy của kính bàn hóa trang , rơi đầy đất.

      Tần Tấn Dương quay đầu lại, ngây ngôc nhìn đống miểng thủy tinh, từ từ nhắm hai mắt lại.

      chỉ lưu lại…… Đầy đất bể tan tành…… Cho ……



      Các nàng đừng quên click QC ủng hộ web nha,QC nằm dưới phần comment

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961





      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/wxhTcnO.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/xXcqNWm.jpg" width="620" height="3000" />
      Giống như dạy dỗ tiểu hài tử vậy, xong, xoay người qua phòng khách, ở trước cửa bắt đầu mang giày.

      Quý Hướng Phàm nghe được chữ “Chồng”, nhất thời cả người cứng tại chỗ. Mà khuôn mặt sảng lãng kia, lộ ra Hàm Hàm nụ cười, tựa hồ còn chìm đắm bên trong xưng hô của .

      gọi mình “chồng” ai! Nghe nhầm rồi sao? phải !

      Đợi lấy lại được tinh thần, lại nhìn thấy mặc xong giầy, mở cửa chuẩn bị ra ngoài, vội vàng chạy tới, hô, “Vợ!  Em đâu a!”

      đến nữa ngày, còn biết muốn giúp như thế nào a!

      ngoan ngoãn làm á! Chuyện của phụ nữ, là đàn ông ít quản á!” Thanh Phương Tình truyền đến, xong, cửa bị trở tay đóng lại rồi.

      Quý Hướng Phàm nhún vai cái, nhìn vào gian phòng Đồng Thiên Ái ngủ.

      Hy vọng Thiên Ái…… Có thể có được kết cục viên mãn……. Tiểu nha đầu này……

      Phương Tình ra khỏi chung cư cao ốc, đến tầng ngầm đổ xe lấy xe.

      Lập tức khởi động xe, cước đạp chân ga. Hướng mục đích cấp tốc chạy , mà mục đích của —— Cao ốc Tần thị. Người muốn gặp, thủ lĩnh tổng tài Đài Loan —— Tần Tấn Dương.

      đường lái xe vọt tới cao ốc Tần thị, để xe dừng ở nhà xe Cao ốc. Vội vã bước nhanh ra nhà để xe, tới đại sảnh Cao ốc Tần thị.

      Lúc này chính là giờ cao điểm, nhân viên văn phòng xách theo cặp tài liệu hoặc laptop, bộ dáng vội vàng.

      Tầm mắt Phương Tình quét vòng đại sảnh, ánh mắt định tại quầy tiếp tân.

      đến trước quầy tiếp tân, gõ mặt bàn cái, chút khiếp đảm , “Tôi muốn gặp tổng tài Tần Tấn Dương của các !”

      Nữ tiếp tân sửng sốt chút, trong lòng cũng nghi hoặc, vì sao gần đây từng người tới đây, đều muốn gặp Tần tổng, hơn nữa đều là bộ dáng hung hung mà tới, là kỳ quái!

      “Tiểu thư! Xin hỏi ngài có hẹn trước ?” Nữ tiếp tân nâng lên nụ cười nghề nghiệp.

      “Hẹn trước?” Phương Tình hừ lạnh, nhưng cũng biết quy củ, hướng về phía nữ tiếp tân , “ thông báo, ngài ấy biết, nếu như gặp tôi…, ngài ấy hối hận cả đời!”

      Mặc dù, còn biết vị đại tổng tài đó có thể hối hận hay . Nhưng, cũng muốn đánh cuộc lần!

      Nữ tiếp tân có chút khó xử, mỉn cười “Xin lỗi! Tiểu thư! Tần tổng còn chưa tới công ty!”

      “Cái gì?” Lần này đến phiên Phương Tình trợn to hai mắt.

      Cúi đầu, vung ống tay áo lên, nhìn xuống đồng hồ cổ tay, “Mới tám giờ ba mươi phút! Chẵng trách còn chưa tới!”

      cần thông báo! Tôi ở chỗ này đợi ta xuất !” Phương Tình gật đầu với nữ tiếp tân cái, vô cùng kiên định .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter 221: cách nào khống chế

      Edit: Ái Nhân

      Beta:yunafr


      Phương Tình đứng trước quầy tiếp tân, lo lắng chờ vị đại tổng tài kia xuất .

      Thời gian trôi qua rất chậm, vươn tay nhìn xuống đồng hồ, nhíu mày, thời gian lâu như vậy, đến bây giờ mà mới chỉ qua năm phút đồng hồ! Sao chậm như vậy!

      qua lại tại chỗ mấy vòng, tròng lòng suy nghĩ lát nữa nhìn thấy Tần Tấn Dương, nên như thế nào!

      Nhưng lúc này, trong đai sảnh có chút nhảy động lên.

      “Nhìn kìa! Nhìn thấy ?” Nữ nhân viên bắt đầu phát huy bản chất hóng chuyện.

      nữ nhân viên khác vội vàng phụ họa, “Thấy rồi! Đó chính là vợ chưa cưới của Tần tổng à? a! Chỉ mới nhìn qua thấy là xinh đẹp a! Ừ! Cảm giác rất có khí chất!”

      “Đúng a! Nhất đình là thiên kim nhà giàu! Nhìn qua cùng Tần tổng rất xứng đôi!”

      “Chính xác! hâm mộ a!”

      . . . . . .

      Phương Tình ngẩng đầu lên, theo hướng mọi người bàn tán nhìn lại, nhìn thấy ba người vào đại sảnh.

      Người đàn ông mặc Âu phục màu đen, khuôn mặt tuấn, cả người tràn đầy mị lực nam tính. Trước kia chỉ thấy tạp chí hoặc ti vi, nghĩ tới hôm nay nhìn thấy người , đúng là dễ rung động.

      Hừm! Loại đàn ông này, phụ nữ đối với có lòng tin mới lạ!

      Cả người đặt ở đâu đâu, chính là cảm giác an toàn. Dáng dấp quá đẹp trai xuất sắc rồi lại rất có tiền, tất cả đều làm cho người khác hâm mộ. Khi làm bạn , nhất định vô cùng bất an!

      Tầm mắt liếc về người đàn ông bên cạnh, dáng dấp rất bơ đấy! gương mặt trẻ con, kèm theo nụ cười tươi tắn.

      Ngay sau đó, lại nghiêng đầu về phía bên kia.

      đầu tóc xoăn dài xinh đẹp, đáng lại mê người, mà ấy còn có dung nhan tinh xảo, giống như có thể làm cho những khác phải tự ti mặc cảm. thể phủ nhận , bé này, xác thực xinh đẹp.

      trách được Thiên Ái tự tin như vậy!

      Nếu như là , cũng dị thường bất an! Chính xác là có cách nào an tâm.

      Nhưng bây giờ thể quản nhiều như vậy, mục đích hôm nay tới là nhìn chút Tần đại tổng tài, xem trong lòng rốt cuộc có Thiên Ái hay , nếu như có, về nhà tẩy não cho Thiên Ái!

      Nghĩ vậy, bước chân, xông về phía họ.

      “Xin lỗi! Tần Tấn Dương tiên sinh? Tôi muốn chuyện riêng với chút!”

      Đột nhiên vang lên giọng nữ, khiến đoàn người dừng bước. Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy xa lạ, đứng trước mặt bọn họ, thái độ có chút tức giận.

      “Tần ca ca…… ấy là ai a……” Du Ty Kỳ tò mò nhìn người đột nhiên xuất , nghiêng đầu hỏi.

      Tần Tấn Dương nhìn , trong đầu lục lọi trí nhớ, nhưng nghĩ như thế nào cũng nhớ nổi, mình căn bản biết người phụ nữ này! Xoay người, lạnh lùng , “Tôi biết ! có thời gian!”

      “Oh!” Du Ty Kỳ thở phào nhõm, biết vì sao để ý bên trong đột nhiên có chút lo lắng.

      Quan Nghị  nhìn chằm chằm mặc đồ công sở trước mắt, chẳng qua cảm thấy có chút quen mắt, hình như gặp qua ở đâu rồi. Cố gắng nhớ lại, trầm tư chốc lát.

      có thời gian sao? Nếu Tần tiên sinh có thời gian, vậy coi như xong! Chỉ là sau này đừng hối hận!” Phương Tình mín mín môi, hừ lạnh tiếng.

      Tự đại ! Quả nhiên là người đàn ông tự đại!

      trách được Thiên Ái rời xa ! Nếu là mình, cũng chịu được! Loại đàn ông này!

      Quan Nghị nhìn , chợt ánh mắt phát ra ánh sáng sáng tỏ. Vội vàng bước đến trước Tần Tấn Dương, ghé vào lỗ tai giọng câu, “ ấy là bé mồ côi bằng hữu rất tốt của Thiên Ái tên là Phương Tình!”

      Trước kia điều tra Đồng Thiên Ái, thấy qua hình .

      trách được lúc mình nhìn thấy cảm thấy quen mắt như vậy! ra là do vậy.

      Tần Tấn Dương Nghe như vậy, vừa xoay người, nhìn về tên “Phương Tình”, mà chịu yếu thế nhìn mình lom lom, trong giây lát chợt phát , cá tính của này có điểm giống Đồng Thiên Ái.

      Có phải hay bằng hữu của (Thiên Ái), đều cùng dàng với .

      Còn có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ cần tại mặt từng có, tại từ người người khác nhìn thấy, đều làm nhớ đến .

      tự chủ được…… Mình cũng có cách nào khống chế suy nghĩ……

      Phương Tình đợi chút nhìn được, sẵng giọng hỏi, “Tần tiên sinh, rốt cuộc có thời gian hay , nêu như có thời gian coi như xong! Tôi cũng có nhiều thời gian như vậy hao tổn ở chỗ này, tôi phải !”

      có người chuyện, bởi vì tất cả mọi người đợi đáp án.

      Du Ty Kỳ trực giác cảm nhận được, người phụ nữ đột nhiên xuất này, phải là người tốt đẹp gì. Mặc dù có cảm giác “tình địch”, nhưng vẫn có chút sợ hãi, biết vì sao mà sợ hãi.

      "Tần ca ca. . . . . ." Nghiêng đầu, nhìn Tần Tấn dương sợ hãi  nỉ non tiếng.

      Tần Tấn dương nhìn Phương Tình, rốt cuộc lên tiếng, "Vào phòng làm việc !"

      Lời này ra, Du ty Kỳ nhíu chặt chân mày, có chút nóng nảy nhìn Tần Tấn Dương, hiểu vì sao đột nhiên thay đổi. Lại nghiêng đầu, nhìn Quan Nghị, lại nhìn thấy mặt mỉn cười.

      cười gì vậy? Rố cuộc là chuyện gì, sao biết vậy?

      Phương Tình nghe được lời , lập tức thở dài hơi.

      Trong lòng nghĩ: Đại tổng tài này còn phải có nhân tính như vậy! Có lẽ, quan tâm Thiên Ái, Thiên Ái !

      Trong lòng mỗi người ôm suy nghĩ của mình, đoàn người vào thang máy chuyên dụng, lên tầng cùng.

      Trong thang máy, trầm mặc có người nào chuyện.

      "Đốt ——" tiếng, thang máy mở ra, Tần Tấn Dương ra thang máy, cắm đầu cắm cổ tới phòng làm việc.

      Quan Nghị nghiêng đầu hướng vào trong thang máy cười , “Phương tiểu thư, mời!”

      “Cảm ơn!” Phương Tình sảng lãng , trong lòng có chút nghi ngờ vì sao biết mình họ “Phương”! ra thang máy, theo sau lưng Tần Tấn Dương, hai người trước sau vào phòng làm việc.

      Du Ty Kỳ chần chờ ra khỏi thang máy, nhìn thân ảnh hai người bọn họ nhanh chóng vào trong phòng làm việc.

      mặt con nít…… này…… ấy là ai a……” nỉ non tự .

      Quan Nghị cũng ra khỏi thang máy, liếc nhìn cửa phòng làm việc khép chặt, đưa tay vuốt tóc , thuận miệng , “ đại biểu công ty bên đối tác phái tới, vì lần trước đàm phán hợp đồng hạng mục có thành công!”

      Ai! Lại láo rồi ! Thế nào gần đây hay láo!

      Lại còn rất thuận miệng!


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/XWzucHU.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/8NIKldJ.jpg" width="620" height="3000" />
      “Tôi muốn cưới ấy rồi!” Tần Tấn Dương nổi khí gầm .

      Chẵng lẽ, người đàn ông muốn kết hôn với người phụ nữ, đều phải là minh chứng tốt nhất sao? Chẳng lẻ, hai chữ kết hôn, là có thể tùy tiện sao?

      Quyết tâm của , trong mắt , thế nhưng làm cho là .

      Phương Tình chợt cười ra tiếng, cau mày cảm thấy thể tưởng tượng nổi, trực tiếp hô lên tên , “Tần Tấn Dương!”

      “……” ngẩng đầu, im lặng lên tiếng nhìn , chờ đợi tiếp.

      muốn kết hôn với ấy, như vậy hành động của đâu mang ấy gặp cha mẹ rồi sao? Ba mẹ biết quen Thiên Ái sao? Bọn họ chấp nhận sao?”

      “Thiên Ái từ thiếu hụt cảm giác an toàn, mặc dù bề ngoài làm bộ rất kiên cường, nhưng ra ấy vẫn rất độc. Nếu , tại sao bên người ấy chỉ có người bạn là tôi? ấy cơ hồ cùng người khác quá than cận!”

      “Nếu như có chút từ góc độ ấy mà suy tính, hiểu khát vọng được người nhà thừa nhận!”

      “Tần Tấn Dương, có lẽ luôn luôn có thói quen tự đại! Với người nhà có đồng ý hay sao cả, nhưng Thiên Ái cần! Mặc dù ấy có ba, mẹ lại qua đời rất sớm, nên ấy muốn là gia đình!”

      ấy so với bất kì nào đều để ý đến cách nhìn của người nhà! sao? cho ấy lòng tin về việc đó sao?”

      có!” Ba chữ này, định tội danh cho .

      xong có chút châm chọc cười, “Huống chi, còn có vị hôn thê!”

      Trong đầu Tần Tấn Dương chợt trống rỗng, thanh Phương Tình từng câu từng chữ vọng về bên tai , Giống như tiếng sấm, chấn động ở trong lòng, lâu cách nào tiêu tán.

      Trong giây lát phát , nghĩ quá đơn giản.

      vẫn dùng phương thức của mình để Thiên Ái, nhưng đến giờ vẫn biết rột cuộc ấy muốn gì. Luôn đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người ấy, bời vì nghĩ cũng nghĩ như vậy.

      Chuyện kết hôn này, quá thiếu suy xét rồi.

      thậm chí cho rằng kết hôn chỉ là chuyện của hai người, người khác chút quan hệ cũng có. Nhưng, chính mình đều luôn luôn biết, ấy cũng phải cho là như vậy.

      Thời gian qua lâu, có ai chuyện.

      Làm cho người ta bắt đầu nảy sinh loại cảm giác, ra trong phòng làm việc căn bản có người.

      có ai trông thấy, cũng có ai phát giác, giờ phút này cửa phòng làm việc bị người mở ra khe hở . Người đứng ở bên ngoài phòng làm việc nghe bọn họ kịch liệt chuyện xong, cánh cửa nhàng đóng lại.

      Du Ty Kỳ đứng ở cửa, tay còn nắm chặt tay nắm cửa, thái độ cùng trở nên mờ mịt.

      ra là Đồng phụ tá…… ấy mới là tình địch……” Có chút thất hồn lạc phách tự lẩm bẩm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :