1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter 213: quên sao

      Edit :Bear

      Beta: B.Cat




      Đầu đường Đài Bắc, có trẻ mặc áo lông và quần jean, bộ dáng có chút đơn.



      Đồng Thiên Ái đưa tay nắm lấy cái túi xách, giống như là chỉ mang theo cho có vậy, mang theo nó cứ như vậy lang thang ngoài đường.



      đâu đây! có thể đâu được!



      Mới vừa rồi đến Tần thị, đưa thư từ chức.



      Thuận tiện lấy lại điện thoại di động, ngay tiếp theo nhìn thấy buổi tối ngày hôm qua gọi điện tới.



      Giờ phút này, móc ra điện thoại từ trong túi quần, mù mờ ngỡ ngàng nhìn màn hình điện thoại di động mà ngẩn người, tra tìm danh bạ điện thoại, ngón tay càng ngừng kéo xuống, lại càng phát thêm những cái tên kia, bỗng nhiên lại xa lạ với mình đến như vậy.



      Dừng lại ở ba chữ "Tần Tấn Dương" này, cắn môi dưới, đột nhiên có loại xúc động muốn khóc .



      Mạnh mẽ quyết tâm, tiếp tục kéo xuống rốt cuộc nhìn thấy cái tên "Phương Tình".



      Cơ hồ là nhếch nhác nhấn phím gọi rồi lại lo lắng chờ đợi điện thoại được tiếp.



      "Uy! Thiên Ái ?" Thanh sáng sủa của Phương Tình xuyên thấu qua ống nghe giống như là cách mấy thế kỷ rồi mới được chuyện với nhau vậy .



      Đồng Thiên Ái đưa tay bưng kín miệng mình, cổ tay còn treo cái túi xách.



      sợ mình nhịn được, sợ vừa mở miệng khóc lên.



      Bên đầu điện thoại bên kia, giọng nữ vẩn vang lên cao vút, "Thiên Ái chết tiệt! Tại sao chuyện a! lâu chưa gặp mặt cậu, cậu bây giờ làm gì vậy?



      "Hôm trước tớ lại cùng Hướng Phàm ra nước ngoài! Nhắc tới cũng khéo nha! Ngày hôm qua tớ vừa trở về đây! ngày hôm nay cậu gọi điện thoại ngay cho mình?"



      "Buổi tối cùng dùng cơm được chứ? A đúng rồi! Mang theo vị hôn phu của cậu luôn nha...! Tớ lại có chút tưởng niệm nụ cười rất xấu hổ của Bạch Minh ca rồi nha!"



      xong, đột nhiên Phương Tình hét lên tiếng, "Cái người đáng chết này! cắn em làm gì vậy!"



      Có thể tưởng tượng ra, là ai cắn ấy rồi!



      "Ai? Thiên Ái à? Tại sao cậu lại  gì vậy? Uy —— cậu đâu rồi? Cậu có nghe đấy——" thu hồi lại thanh , Phương Tình lại hướng về phía điện thoại rống lớn.



      Đồng Thiên Ái cầm điện thoại di động, qua lâu sau, rốt cuộc cũng nhàng "Uy" tiếng.



      Mới vừa mở miệng kêu "Phương Tình", cũng nhịn được nữa mà ở ngay giữa đường đông người qua lại khóc lớn ra tiếng.



      "Thiên Ái a! Cậu làm sao vậy hả! Đừng khóc nữa! Cậu ở đâu vậy? Bây giờ mình tới đón cậu!" Phương Tình vừa nghe thấy khóc, lập tức nóng nảy, thanh cũng trở nên hốt hoảng.



      . . . . . .



      Ước chừng qua mười phút, chiếc xe con màu đỏ dừng ở bên trái đường.



      Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, người ngồi ở chỗ tài xế liền hướng tới bên đường đối diện hô lớn tên Đồng Thiên Ái, "Thiên Ái! Mau tới đây! Ở đây cho đậu xe! Mau lên!"



      Đồng Thiên Ái  nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy người ngồi trong xe con.



      Cách chỉ có vài mét, nhưng tại giờ khắc này ở trước mặt , lại có cảm giác giống như là vị thần hộ mệnh đột nhiên xuất . Sững sờ bước , chần chờ nữa, kiên quyết tới.



      Phương Tình nhìn thấy chạy tới, vội vàng đưa tay mở cửa xe kế bên ra.



      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái vòng qua sườn xe, khom lưng chui vào trong xe. Đặt túi xách ở đùi, ôm chặt vào trước ngực, tư thế như vậy, là tư thế vẫn thích.



      Nếu cũng có thể , chỉ có như vậy, mới có thể làm cho cảm thấy chút cảm giác an toàn.



      Phương Tình nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh, cũng hỏi nhiều. Nhưng lại nhìn thấy trong áo lông mặc lộ ra chút vạt áo áo sơ mi, trong lòng cảm thấy kỳ quái, đây là áo sơ mi của nam mà!



      "Đói bụng chưa? Chúng ta tớ nhà tớ , Hướng Phàm ở nhà nấu cơm! Về nhà vừa đúng lúc ăn cơm luôn!"



      Giống như là có gì xảy ra, quay đầu lại, nhìn về phía trước.



      Đồng Thiên Ái vô cùng nghe lời gật gật đầu, vẫn lặng lẽ như cũ.



      Trước cửa căn hộ trong toà nhà cao ốc, Phương Tình muốn lấy chìa khóa ra mở cửa. ngờ, cửa tự động mở ra.



      Quý Hướng Phàm tựa hồ đoán chắc thời gian, mở cửa ra trước, hướng về phía Phương Tình lộ ra nụ cười dịu dàng, ngay sau đó ánh mắt liền rơi lên người Đồng Thiên Ái đứng ở phía sau.



      "Thiên Ái a! vào ăn cơm , tôi nấu xong rồi!" Quý Hướng Phàm giống như có gì xảy ra, vẫn giống như thường ngày vậy.



      Đồng Thiên Ái buồn buồn gật đầu cái, trong lòng chợt có chút cảm kích.



      Những lúc như này, đột nhiên gọi điện thoại cho bọn họ, lại khóc thút thít, dọa cho bọn họ giật mình. Nhưng hai người lại có hỏi gì cả, chỉ là lo sợ làm cho khó chịu thôi .



      Lỗ mũi có chút nghẹn ngào , chua sót trong lòng mới vừa nuốt xuống lại dần dần dâng lên.



      Nhưng bây giờ, thể khóc được! ra chính người rất ghét việc khóc ở trước mặt người khác, cho nên tại càng thể khóc nữa!



      Cố gắng nhoẻn lên nụ cười, muốn khôi phục là Đồng Thiên Ái của trước kia. người luôn luôn lạc quan, hơn nữa bao giờ nhận thua, đột nhiên phát , rất lâu soi gương xem mình nổi giận ra sao rồi!



      "Cám ơn Hướng Phàm đại ca!" Ngẩng đầu lên, chống lại nụ cười của Quý Hướng Phàm, .



      Phương Tình thèm để ý tới việc khóc, vô cùng thục nữ liếc cái, "Làm ơn ! Ba người chúng ta cứ đứng ở cửa mãi như vậy làm cái gì a! Mau vào trong thôi!"



      xong, kéo tay Đồng Thiên Ái vào trong căn hộ.



      Căn hộ có hai phòng riêng phòng khách, phòng khách cũng chính là phòng ăn.



      Gian phòng tuy rất , nhưng lại rất có cảm giác ấm áp.



      Đồng Thiên Ái ngơ ngác ngồi ở bàn ăn, chờ đợi ăn cơm. Mà trước mặt , dọn lên bốn món mặn món canh, màu sắc xanh xanh đỏ đỏ, chỉ nhìn qua cũng khiến cho người ta rất muốn ăn.



      Đột nhiên, Phương Tình từ trong phòng bếp nhô đầu ra, hỏi, "Thiên Ái! Còn phải làm món cần thái nữa thôi, chờ chút a! Tớ bảo Hướng Phàm làm cho cậu! Tớ nhớ rằng cậu thích ăn nhất là cần thái!"



      " cần đâu! Những món này đủ rồi mà! rất nhiều rồi! Ba người chúng ta đâu phải Na Tra tái thế, làm sao ăn nhiều như vậy được!" Đồng Thiên Ái cười đáng  cự tuyệt, cầm lên chiếc đũa gắp khối thịt gà.



      Phương Tình lại cố ý , " được a! Trước kia lúc học đại học, cậu ngày ngày thích nhất là cùng tớ giành món cần thái! Hôm nay nhất định phải nấu!"



      "Hướng Phàm! Mau nấu!" Chui đầu trở về, Phương Tình hướng về phía trong phòng bếp sai bảo cái người giúp việc kia.



      Đại học? Là từ khi nào rồi nhỉ? Bọn họ bắt đầu nhớ lại những chuyện qua sao?



      Có phải những gì từng tốt đẹp rồi cũng theo thời gian trôi qua mà từ từ là dỉ vãng. Như vậy, ngày có thể hoàn toàn quên hay , mà , cũng có thể quên sao. . . . . .



      Nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy là khủng khiếp.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961






      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/jt7DnFr.jpg" width="620" height="3000" />


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/yYR8lAu.jpg" width="620" height="3000" />


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/3uzKQcA.jpg" width="620" height="3000" />


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/WHfQnd5.jpg" width="620" height="3000" />















    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 215: Có hay  

      Edit :Bear

      Beta: B.Cat
       

      Phương Tình thương tiếc ôm lấy chặt , vỗ nhè  lưng của , "Thế nào? mình nghe xem tại sao cậu lại như vậy! chút cũng giống Đồng Thiên Ái mà mình biết!"



      Mấy ngày thấy, đến tột cùng là xảy ra những chuyện gì!



      "Tớ phải. . . . . . phải là Đồng Thiên Ái trước kia nữa rồi . . . . . ." lầm bầm xong, lại cọ xát đầu vào người Phương Tình.



      sớm trước đây lâu, lâu đến ngay cả cũng nhớ nổi là ở lúc nào mà thay đổi thành như vậy rồi. Từ lúc bị đầu độc kia , tim của cũng từ từ bắt đầu thay đổi rồi.



      Ích kỷ. . . . . . Tùy hứng. . . . . . chút cũng giống Đồng Thiên Ái ngày trước nữa. . . . . .



      của trước kia, đâu rồi?



      tìm lại được. . . . . . thể nhìn thấy nữa. . . . . . Dù có khắp nơi cũng tìm thấy. . . . . .



      Phương Tình ôm lấy , ngay sau đó ngồi ở bên cạnh , vuốt ve đầu của an ủi mà , "Trong lòng tớ, cậu vĩnh viễn là Đồng Thiên Ái kiên cường!"



      "Thiên Ái cậu biết ? Người tự nhận mình là người xấu tuyệt đối thể nào là người xấu được!"



      "Thiên Ái ngu ngốc! Cậu từng nghe qua có người xấu nào mà tự nhận mình xấu chưa hả?"



      Đồng Thiên Ái bị lời của Phương Tình chọc cho cười khẽ tiếng, mặc dù chính cũng biết trong nụ cười này bất đắc dĩ chiếm phần lớn hơn vui vẻ, bi thương lớn hơn sung sướng, cười khẽ qua chỉ còn lại yên lặng tới mức dường như thể phá tan được.



      "Nhưng Tiểu Tình. . . . . . Tớ biến thành hư hỏng . . . . . ."



      Phương Tình có chút tức giận, quát, "Là ai ? Ai cậu là hư? ai có thể cậu như vậy a! Ai tớ liền đánh người đó! Tớ đánh lại để cho Hướng Phàm đánh!"



      " có ai ! có ai . . . . . . Là tự mình cảm thấy thế. . . . . ." Đồng Thiên Ái vội vàng lắc đầu, buông lỏng cái ôm, nhìn thẳng vào mắt Phương Tình.



      Trong lòng nhịn được mà cảm động, nâng lên tươi cười tràn đầy hạnh phúc.



      Cám ơn cậu . . . . . . Tiểu Tình. . . . . . Thực cám ơn cậu. . . . . .



      Luôn vào lúc mình đau buồn nhất. . . . . mà ở bên mình. . . . . . hỏi lí do nhưng vẫn nguyện ý đặt lòng tin ở mình . . . . . .



      Phương Tình nghiêng đầu, nghi ngờ , "Cậu cậu thất tình! Tớ đoán a! Chẳng lẽ cậu người đàn ông có vợ sao? Sau đó cậu cùng Bạch Minh ca chia tay?"



      "Đàn ông có vợ. . . . . ." Đồng Thiên Ái nỉ non nhắc lại lời của .



      Cũng có thể xem là như vậy! Có vị hôn thê. . . . . . Cũng có thể coi như là đàn ông có vợ . . . . . . Chỉ kém chút chút thôi. . . . . .



      có khác biệt gì lớn cả!



      Phương Tình cẩn thận từng li từng tí quan sát mặt của , thử dò xét hỏi, " phải là cậu bị tớ trúng chứ? Thực là như vậy à? Cậu người đàn ông có vợ hả?"



      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái có thừa nhận, nhưng cũng có phủ nhận.



      " thể nào! Nhất định là cậu bị người đàn ông kia lừa rồi! Cậu ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể a! cho tớ biết! Chuyện này đến tột cùng là như thế nào, tớ có chết cũng tin đâu!"



      Đồng Thiên Ái đưa tay lên sửa lại chút mái tóc của mình, muốn khống chế tâm tình lại đôi chút. Bởi vì chuyện xưa ấy, về chính , giống như là kịch bản trong bộ phim truyền hình vậy, mà chính cũng biết nên bắt đầu từ đâu.



      Có lẽ nếu có đem kể cho người khác biết, cơ hồ cũng người nào tin đâu.



      Chuyện như vậy, lại có thể xảy ra ở người của , đúng là vở kịch đời mà!



      "Tiểu Tình. . . . . . Cậu có còn nhớ . . . . . . Cái buổi chiều đó. . . . . . Cậu thấy tập đoàn Tần thị phát ra Lệnh Truy Nã ở trang đầu. . . . . ."



      " muốn tìm kia . . . . . ."



      " ra là là muốn tìm . . . . . . Tớ. . . . . ."



      Phương Tình nghe tự thuật, mắt từ từ trợn to, mà miệng cũng dần dần mở ra. Đến cuối cùng, bộ dáng dám tin, kinh ngạc tới cực điểm!



      "Trời ạ! A! Oh —— trời ạ trời ạ trời ạ! Thiên Ái a ——" Phương Tình đưa tay vuốt trán của mình, cảm giác như trời đất xoay chuyển vậy.



      Tại sao có thể có chuyện như vậy a! là khiến cho người ta giật mình chết mất thôi !



      Đột nhiên, trấn định lại tâm tình, vô cùng bất mãn hỏi, " cách khác, vào năm ngoái, mặc dù cậu  phải là tự nguyện, nhưng ra hai người cũng ở chung chỗ rồi đúng ?"



      Đồng Thiên Ái gì, chỉ là gật gật đầu khẳng định.



      "Là Tần Tấn Dương sao? . . . . . . Lại là tình nhân hoàn mỹ mà toàn bộ phái nữ  Đài Loan điều tha thiết ước mơ  sao? . . . . . ."



      " cách khác. . . . . . Thời gian dài như vậy cho tới nay. . . . . .Cậu cũng cho tớ biết chuyện này. . . . . . Vẫn gạt tớ? Thiên Ái ngu ngốc! Tớ muốn bóp chết cậu a!"



      "Tớ là bạn thân nhất của cậu! Có chuyện gì mà cậu thể với tớ a!"



      "Cậu cái con ngốc nghếch này! Sao luôn thích tự ôm mọi chuyện mình vậy hả! Cậu thực là khờ mà!"



      " phải! Tớ là đại ngu mới đúng! Tớ thậm chí chút chút dấu vết cũng phát ! Tớ là đại ngốc nghếch mới đúng!



      tràng xong, Phương Tình ngừng kêu la, chợt có chút đau lòng xoa mặt của . làm bạn thân của người ta như vậy là quá thất bại rồi, chỉ lo cho hạnh phúc của mình, mà lại phát ra thay đổi của Thiên Ái.



      là nên mua miếng đậu hũ đập đầu chết !



      Nghĩ tới đây, lại ôm Thiên Ái chặt, "Thiên Ái . . . . . ."



      Đồng Thiên Ái cười đáng , rồi lại khóc, tất cả nước mắt của đều rơi lên người Phương Tình, khuôn mặt đầy nước mắt nhưng cũng lau . Ngẹn ngào , " ra cũng còn chuyện gì nữa rồi . . . . . còn chuyện gì nữa . . . . . ."



      Ngoại trừ việc, tim của bị giam cầm mất rồi.



      tính là gì cả, ngay cả cái màng mỏng manh kia cũng là gì đâu, chẳng phải là cái gì cả. phải là từ lúc bắt đầu làm tình nhân của , nghĩ cho sao? Căn bản tính là cái gì cả!



      Huống chi, từ trước đó hay càng về sau, diễn biến hay kết quả, cũng là do chính cam tâm tình nguyện!



      Đồng Thiên Ái ơi Đồng Thiên Ái. . . . . . Mày thực là mâu thuẫn quá mà. . . . . .



      "Trời ạ!" Phương Tình lại hô tiếng.



      "hả" tiếng, gối lên bả vai Phương Tình  nhàng gật đầu, hỏi, "Làm sao?"



      "Như vậy. . . . . . Cậu bây giờ là . . . . . . sao . . . . . ." Thanh của Phương Tình vang lên bên tai .



      Thanh như vậy, trong nháy mắt dường như khuếch đại lớn hơn, giống như là có người cầm cái loa ở bên lỗ tai hô to tiếng vậy. Đột nhiên, có cảm giác cả người run rẩy.



      sao? Tần Tấn Dương rồi sao?


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 216: Từ đầu đến cuối

      Edit: Ái Nhân

      Beta: B.Cat


      Đồng Thiên Ái buồn bực, chợt nghĩ ra kết quả, bởi vì biết, cái gì gọi là . Trước kia bản thân mình ái mộ Bạch Minh , ỷ lại vào Bạch Minh, ngây ngốc cho rằng đó là thích.

      Nhưng về sau khi gặp Tần Tấn Dương, mới phát ra đối với Bạch Minh , thích chỉ đơn giản là lúc tĩnh mịch muốn tìm người làm bạn. Loại cảm giác này, cũng phải thích.

      Lắc đầu cái, sửa sang lại suy nghĩ ràng của mình rồi, cơ hồ nỉ non tự , “Mình chỉ biết…… Mình thích ấy……”

      “Nhưng mình biết…… Như vậy có tính là hay ……” xong, cúi đầu, vô cùng ảo não.

      ” cái từ này, có thể thuận miệng ra sao?

      Hồi tượng lại, dường như cũng chưa từng đến từ “” với ! Chỉ là “Đồng Thiên Ái thích em”, hoặc là “Thiên Ái nhớ em”, hơn nữa là kêu lên “Bà xã đại nhân”!

      Từ đầu đến cuối, cũng " em" .

      Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân sao?

      Phương Tình thở dài tiếng, cảm khái vỗ vỗ mu bàn tay của , vừa đưa tay đến hộp khăn giấy ở bàn trà rút ra tờ khăn giấy. nhàng thay lau nước mắt, nhìn bộ dáng luống cuống của .

      “Cậu là lớn rồi còn dại! Mình có sai! Làm sao mà ngay cả bản thân mình có hay cũng biết đây?” Phương Tình có chút buồn cười .

      Đồng Thiên Ái cũng cười, ngay cả chính mình cũng thấy nụ cười này có chút miễn cưỡng.

      "Mình biết được. . . . . . Chưa có cho mình. . . . . ."

      " . . . . . . Mình hiểu . . . . . ."

      “Mình chỉ biết là mình rất nhớ ấy…… Lúc Tấn Dương ở bên cạnh, mình cảm thấy ấy rất phiền …… Nhưng khi ấy có ở bên cạnh lại có cảm giác thiếu cái gì đó……”

      “Có lúc cảm thấy ấy rất đáng ghét…… Có lúc lại có cảm thấy ấy ra rất đáng ……”

      “Nhiều lúc….. Tấn Dương bên cạnh mình…… Mình liền cảm thấy thoả mãn…… Trong lòng liền thoả mãn……”

      (AN: chị à, thế là rồi đó. phải là cảm giác thích bình thường đâu. Haizzz ai cũng có người thầm thương trộm nhớ hết cả rồi. Còn mình vào đại học rồi mà chưa có mảnh tình vắt vai. Aaaaaaaa…. I'm so lonely, lonely, lonely, lonely, lonely... Baby I'm so lonely, lonely, lonely, lonely, lonely / BC: Lonely-2NE1, AN a, ta giống nàng a, aizz...)

      Giống như là nước được đổ đầy trong bình, cảm giác thỏa mãn mạnh mẽ như vậy, hề có chút cảm giác an toàn nữa.

      Vậy, có thể coi như là cảm giác hạnh phúc à. . . . . .

      Trong lòng Phương Tình hiểu rằng ra là giả bộ là người kiên cường, chỉ là có vạch trần , giờ phút này nghe thấy như vậy, chợt nâng lên khuôn mặt tươi cười, vươn tay ôm lấy .

      “Thiên Ái! Chúc mừng Thiên Ái!” Ở bên tai , ngoài dự đoán .

      Đồng Thiên Ái cũng đưa tay ôm lại Phương Tình, có chút ngạc nhiên câu “Chúc mừng”, nhàn nhạt hỏi lại, “Tiểu Tình, cậu chúc mừng mình cái gì đây?”

      Phương Tình cảm thấy mắt mình có chút chua xót, hồi tưởng lại đoạn thời gian ngắn hai người cùng nhau lớn lên. Bản thân mình luôn muốn giúp ấy làm những gì, nhưng quay đầu lại, lại tựa như luôn là giúp đỡ được cái gì.

      biết rất ràng, cuộc sống của ấy khốn khổ đến cỡ nào. Nhưng lúc nhìn thấy ấy “Ta có thể làm được”, tất cả lời muốn trợ giúp liền nuốt vào trong bụng toàn bộ.

      muốn làm tổn thương, phần kiêu ngạo kia của ấy.

      ra , sai lầm rồi! ra ấy, rất cần có người bên cạnh giúp đỡ!

      Thanh nghẹn ngào, rốt cuộc chậm rãi ra, “Chúc mừng Thiên Ái! Cậu rốt cuộc cũng người!”

      Đồng Thiên Ái cười khẽ tiếng, nghe được thanh khàn khàn của Phương Tình, có chút cảm khái vỗ lưng , “Đứa ngốc! Cái này có gì đáng chúc mừng đâu? Ai cũng a!”

      “Giống như Tiểu Tình…… Hướng Phàm đại ca…… Hướng Phàm đại ca…… Cũng cùng kiểu chuyên tham lợi ……”

      Giờ khắc này, trong lòng chợt hiểu .

      Bởi vì vào giờ phút này rốt cuộc cũng hiểu, trước kia sắp xếp được suy nghĩ hỗn loạn ràng.Bởi vì hiểu hoá ra là , lại chợt cảm nhận được tia ấm áp.

      Ai người, nhất định là người kia cũng phải mình, người, cho tới bây giờ cũng chỉ là chuyện của cá nhân. cần phải người kia cũng mình.

      Về phần , mới phải là chuyện của hai người.

      …… Có lẽ là…… Mệnh trời định……

      Phương Tình nghe thấy đến mình, mặt hơi chút ửng hồng, trách giận lầu bầu câu, “Thiên Ái ngu ngốc! Thế nào lại kéo người ta vào! Bây giờ người chúng ta thảo luận là cậu!”

      “Dạ! Chuyện như vậy còn muốn biết cái gì đây?” Đồng Thiên Ái mỉm cười hỏi.

      Phương Tình duỗi thẳng tư thế ngồi, như có điều suy nghĩ , “Cậu thương ta, như vậy ta đâu? ta phải là cũng cậu sao?”

      “Đường đường là tổng tài đứng đầu của Đài Loan,người đàn ông hoa tâm đó, trước kia còn công khai rằng mình kết hôn! vừa đẹp trai lại vừa có tiền như vậy, cậu lòng sao?”

      Đây mới là mấu chốt của vấn đề, hay ?

      Quả  nhiên là vấn đề vô cùng khó khăn! trước kia cũng từng cân nhắc qua! Thiếu chút nữa cho rằng, phải như vậy, hồ lý hồ đồ cùng ở chung chỗ, sau đó kết hôn?

      “……” Đồng Thiên Ái suy nghĩ, , “Trước kia ấy có qua muốn cùng mình kết hôn!”

      Phương Tình kinh ngạc kêu tiếng, "Trời ạ! phải là ta đùa cậu chứ"

      xin lỗi a Thiên Ái!” Vội vàng xin lỗi, phát ra lời vừa rồi của mình rất đáng đánh đòn, “Mình phải có ý đó……. Mình nhớ là ta phải là người như vậy…… phải là đùa giỡn chứ……”

      Đồng Thiên Ái cũng suy tư, cũng lắc đầu cái, “Mình biết…… nhưng lúc đó ấy hề giống như giỡn……”

      “Nhưng mà…… ấy cũng sớm có vị hôn thê……” Giọng buồn buồn, ngay cả cũng phát giác ra có ghen tuông trong lời .

      Phương Tình nhíu mày, quơ chân múa tay nâng quả đấm, nghiến răng nghiến lợi hô, “Như vậy mà còn chưa tính là đùa bỡn cậu sao? Lúc trước ta có vị hôn thê? Vậy ta còn muốn cùng cậu kết hôn sao?”

      “Thiên Ái cậu ngu ngốc sao? Cơ bản là ta lòng a!”

      Nào có người đàn ông nào muốn cùng nữ nhân kết hôn, nhưng ra mình còn có vị hôn thê đâu? Huống chi loại đại tổng tài giống như , ra đời trong thế gia danh tiếng, vị hôn thê của cũng có thể chính là thiên kim nhà giàu.

      Thân thể Đồng Thiên Ái khẽ dựa về phía sau, vô lực nằm sa lon, nhắm mắt lại, khàn khàn , “Mình biết…… Mình chỉ biết mình xứng với ấy……”

      Căn bàn cách nào chống lại chênh lệch giữa hai người, mình và vị đại tiểu thư Du Ty Kỳkia, lấy cái gì so với người ta đây……

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      <h4 align=" Chương 217: Kiếp số trong mệnh
      <h4 align=" Edit :Bear
      <h4 align=" Beta: B.Cat


      ". . . . . ." Phương Tình thấy bộ dạng chán chường của Đồng Thiên Ái, trong lòng liền hiểu ra bạn mình khó xử.



      Cơ thể khẽ dựa về sau, đưa tay nắm tay của bạn. Muốn mượn nhiệt độ của để tiêu trừ bất an cùng sợ hãi trong nội tâm của bạn mình. Mặc dù, ngay cả chính mình cũng biết, ra làm vậy cũng có tác dụng gì nhiều.



      Đồng Thiên Ái dùng sức cầm lại tay , lạnh nhạt , "Tớ hiểu  . . . . . . Tiểu Tình. . . . . . Cái gì cậu cũng cần phải . . . . . . Tớ đều biết. . . . . . . . . . . ."



      Hào môn thế gia, hầu như đều lấy người môn đăng hộ đối với nhau.



      Làm sao mà có chuyện giống như bé lọ lem từ vịt con xấu xí bỗng hóa thành thiên nga chứ? Nếu có có được bao nhiêu người đây? Những thứ chuyện xưa kia, chỉ là cổ tích. Cổ tích làm sao có chứ? Trong cuộc sống thực tế này thể nào có chuyện đó xảy ra!



      Những thứ kia, chỉ là cổ tích.



      đây? Cuộc sống trong thực tế cực kỳ nghèo túng.



      Đồng Thiên Ái ơi Đồng Thiên Ái! Ngươi lấy cái gì mà tranh giành ấy. . . . . . Ngươi lấy cái gì mà đối mặt với gia đình của ấy hả . . . . . Lại còn muốn cùng ấy sánh vai bên nhau sao . . . . . . biết mình có gì cả . . . . . .



      Nghĩ tới đây, tự nhiên cảm thấy bản thân có chút buồn cười,  nhắm hai mắt lại.



      Chỉ là thực bộ dáng như vậy, là có thể quên sao?



      Tần Tấn Dương, tại sao lại đột nhiên xuất ở trong thế giới của ? Nếu như chưa từng gặp qua, như vậy chẳng phải tốt hơn sao! Nếu vậy, bây giờ cũng cần phải thương tâm như vậy nữa.



      có biết ?



      Gặp , là kiếp số của .



      Cảm thấy mệt mỏi, là rất mệt mỏi.



      Ngày hôm qua cả đêm triền miên, đêm ngủ. Cho tới bây giờ, phát bản thân mình còn chút sức lực nào nữa.



      Hai chân co lại  ghế sa lon, có chút lười biếng nằm xuống. Tựa đầu lên đùi của Phương Tình, tiện tay cầm lên chiếc gối ôm, ôm chặt ở trước ngực, tìm tư thế thoải mái.



      "Tiểu Tình, tớ có chút mệt mỏi! Tớ muốn ngủ!" nỉ non , từ từ nhắm hai mắt lại.



      Phương Tình đưa tay vuốt ve mặt của , cầm lên cái chăn để ở bên trùm lên người , lại dùng thanh rất , "Thiên Ái! Cậu có nhớ lúc chúng ta lên đại học, cùng nhau xem bộ phim ?"



      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái có mở mắt ra, buồn buồn đáp "ừ " tiếng.



      Đó là chuyện rất lâu trước kia rồi, lúc ấy họ ở chung chỗ với nhau, cùng xem rất nhiều bộ phim. biết bộ phim lúc này Phương Tình muốn bộ nào đây?



      Thanh giống như là từ xa xôi vọng lại mang theo chút tang thương hồi tưởng nhưng rồi lại mang theo tràn đầy mong đợi đối với tương lai, cùng với cả phần rung động biết sợ hãi.



      "Theo đuổi tình đến cuối ——" Phương Tình cúi đầu, nhàng .



      Lông mi có chút rung rung, nhưng vẫn như cũ mở mắt ra.



      Thanh của Phương Tình tiếp tục vang lên, "Thiên Ái a. . . . . . cậu làm hay nghỉ làm. . . . . . có người nào có thể ngăn cản được quyết định của cậu. . . . . . Trừ phi chính cậu muốn làm. . . . . . Hoặc là sợ phải làm. . . . . ."



      "Nếu như đối với cậu là lòng . . . . . . Cho cơ hội . . . . . . Cũng coi như cho mình cơ hội. . . . . ."



      "Còn tất cả những thứ khác. . . . . Cũng đừng bận tâm nữa . . . . . ."



      Đồng Thiên Ái lật người, muốn cho ấy thấy được thái độ của . Nước mắt trong hốc mắt đong đầy nhanh chóng mà sắp sửa rơi xuống rồi. Trong ngày mà khóc quá nhiều lần, khóc đến quá mệt rồi.



      "Thực . . . . . . Có thể . . . . . ."



      Thanh vô cùng , nếu như phải chăm chú lắng nghe cẩn thận, cơ bản là thể nghe hiểu cái gì.



      Nhưng chỉ trong giây kế tiếp Phương Tình trả lời khẳng định, "Có thể!"



      -------------



      Tầng cao nhất toà nhà Tần thị.



      Giờ phút này, trong phòng làm việc của Tổng tài tràn khí rất nặng nề. Bởi vì kể từ khi vị trợ lí nào đó rời , toàn bộ buổi chiều, mấy vị quản lí cũng đều bị gọi đến để lần lượt nghe mắng.



      Tần tổng dịu dàng đa tình trước kia, bây giờ biến thân trở thành tổng tài tàn khốc rồi!



      Đột nhiên xảy ra loạt biến hóa, dĩ nhiên có ai biết là vì cái gì! Mặc dù cũng có người suy đoán có phải nguyên nhân là do vị trợ lí tên Đồng Thiên Ái kia , nhưng khi suy nghĩ lại, lại thấy Tần tổng có vị hôn thê xinh đẹp như thế vậy rồi, liền nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này .



      Dù sao, có cách nào so sánh quạ đen và phượng hoàng với nhau được.



      " ra ngoài! Đem phần báo cáo này làm lại cho tôi! Tối hôm nay làm được, cũng cần về nữa!" Người đàn ông lạnh lùng quát.



      Tần Tấn Dương ngồi ngay ngắn ở ghế, mặt thay đổi đem văn kiện cầm lên, hung hăng quăng trước mặt vị trưởng bộ phận lo lắng sợ hãi ra mặt kia, làm cho mặt của vị quản lí đáng thương kia cũng đỏ lên.



      Vội vàng cầm lấy văn kiện, cúi đầu khom người , "Dạ! Tần tổng! Tôi lập tức làm!" xong, vội vã xoay người ra khỏi phòng làm việc.



      Mới vừa đẩy cửa ra, vị quản lý ngẩng đầu nhìn thấy có người tới, liền giọng  hô tiếng, "Quan thư ký!"



      Quan Nghị mắt liếc thấy thái độ của , cũng biết là phải chịu hết cơn giận của người kia rồi, lập tức cười , "Ừ! Tốt lắm! Mau làm chuyện của mình !"



      "Dạ! Dạ dạ!" Quản lý chậm rãi thở ra hơi, thối lui ra khỏi phòng làm việc.



      Tần Tấn Dương cúi đầu, quét mắt vào văn kiện, cũng thèm ngẩng đầu lên, giọng điệu rất xấu , "Cậu vào đây làm cái gì vậy? Có chuyện gì báo cáo sao?"



      "Thế nào? có chuyện gì báo cáo thể vào gặp cậu à! Tớ cũng muốn vào! Nhưng lại sợ nóc nhà Tần thị bị người nào đó nổi điên đến xốc hết lên rồi!" Quan Nghị lắc đầu cái, sợ chết chỉ trích.



      ngày hôm nay, đúng là làm cho lòng người bàng hoàng!



      mồ côi kia vừa , Tần đại tổng tài liền biến thành bộ dáng này? Có lẽ chính Đồng Thiên Ái cũng biết, bản thân ấy đối với  có lực ảnh hưởng lớn như thế nào! Lớn đến mức làm cho người nào có thể tưởng tượng được!



      "Nếu Đồng Thiên Ái biết cậu bây giờ biến thành cái bộ dáng này, cậu xem ấy có biểu tình gì?" Quan Nghị cúi xuống ở trước mặt , tay chống cằm tỏ vẻ rất nhiều hứng thú hỏi.



      Tần Tấn Dương nghe được ba chữ "Đồng Thiên Ái" liền  ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm .



      "Tớ đoán ấy nhất định —— Tên biến thái chết tiệt lạm dụng chức quyền!" Quan Nghị cũng them để ý ánh mắt giết người kia mà tự hỏi tự đáp.



      " ra ngoài!" Tiếng rống thâm trầm vang lên.



      Quan Nghị thấy vậy liền đứng dậy, xoay người tiêu sái vẫy vẫy tay, "Tớ là tới báo cáo cho cậu biết vị hôn thê của cậu cùng đại tiểu thư cùng mua đồ!"



      Cửa phòng làm việc bị đóng lại, trầm tĩnh đến dọa người.



      kéo ngăn kéo ra, lấy ra tờ giấy nhăn nhúm, nhìn lên dòng chữ tờ giấy.



      Bên tai tựa hồ vang lên thanh tràn đầy sức sống của , hướng về phía quát —— Tần Tấn Dương biến thái chết tiệt!




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :