1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

       Chánh văn chap­ter 208: Cũng khác gì

      Edit: Song Ngư




      "Đồng Thiên Ái. . . . . . . . . . . . có sao chứ? . . . . . ." Quan Nghị vừa mới chuyển qua thân, liền nhìn thấy người phía sau sắc mặt trắng bệch, nhịn được lo lắng hỏi.



      Tình huống mới vừa rồi , cũng may mắn Đồng Thiên Ái có thể bình tỉnh nến đau lòng lấy đại cuộc làm trọng.



      Bằng , Du Đại Tiểu Thư đoán chừng  đại náo Tần thị. Cứ như vậy đúng là có chuyện lớn!



      Nhưng dáng vẻ bây giờ Đồng Thiên Ái, ngược lại có chút làm cho người ta sốt ruột. Sắc mặt khó coi như vậy, cặp mắt trống trơn , có tinh thần, thực chỉ có thể dung từ "Thất hồn lạc phách" bốn chữ này để hình dung.



      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, ánh mắt như cũ có tiêu cự, đối mặt với , "Sao? . . . . . . Quan thư ký. . . . . . Tôi sao. . . . . ."



      Đúng là có sao a. . . . . . Chỉ là có chút đau lòng. . . . . .



      Đau lòng. . . . . . Nên coi như là có sao. . . . .



      Quan Nghị chợt bừng tỉnh hiểu ra, ra là phần này tỉnh táo cũng phải bởi vì lấy đại cục làm trọng, mà bởi vì là nguyên nhân khác. Nguyên nhân này, có thể giải thích là "Ghen tỵ"?



      Cũng chỉ là ghen tỵ đơn thuần, hơn nữa tựa hồ còn xen lẫn  thứ gì đó. . . . . .



      "Bằng , hôm nay   về sớm  nghỉ ngơi ?" Quan Nghị suy tư, nhìn mặt của trắng bệch, tốt bụng .



      Đồng Thiên Ái buồn buồn gật đầu cái, "Cám ơn quan thư ký! Vậy tôi trước!"



      Đúng là ở nổi nữa… khí nơi này…Làm cho cảm thấy quá mức buồn bực rồi…



      Chân sải bước, hướng về phía Quan Nghị cảm kích mỉm cười. Sau đó hướng thang máy từ từ tới, máy móc bấm thang, vào trong thang máy.



      Trong phòng làm việc của Tổng tài, Tần Tấn Dương nghe được thanh đóng cửa, đếm xỉa đến Du Ty Kỳ, nóng nảy mà đến  trước bàn làm việc, có chút chán chường  ngồi xuống, đưa tay xoa mi tâm.



      rốt cuộc làm gì? Bọn họ đến tột cùng tại sao lại như vậy?



      Nhưng là …? Tại sao như vậy…



      Du Ty Kỳ nhìn đến ngồi ở ghế, bộ dạng có chút mệt mỏi.Lòng tốt nổi lên, bước đến sau lưng  , đưa tay nhàng xoa bớp vai hắn.



      "Tần ca ca! biết ? Khi còn ở quốc, em mỗi ngày đều có cố gắng học tập ! Tần gia gia , như vậy mới có thể trở thành người vợ xứng đáng với Tần ca ca!"



      "Cho nên, Kỳ Kỳ vẫn rất cố gắng!"



      "Mẹ cũng nói với Kỳ Kỳ rồi, thể giống con nít nữa, như vậy Tần ca ca thích  ! Em về sau nhất định thai đổi! đúng! phải về sau! Bắt đầu từ bây giờ em liền thai đổi!"



      Du Ty Kỳ thầm lẩm bẩm, cái miệng nhắn có ngừng.



      Chợt, có chút mong đợi hỏi, "Tần ca ca… Lần này em tới Đài Loan… cùng Kỳ Kỳ cùng nhau trở về quốc sao. . . . . ."



      ". . . . . ." Tần Tấn Dương nhắm hai mắt lại, gì.



      "Đing ——" tiếng, cửa thang máy mở ra.



      Đồng Thiên Ái nhưng có ngẩng đầu lên, đứng ở trong thang máy chậm chạp ra. Cửa thang máy ở sau vài giây tự động đóng lại, rồi lần nữa mở ra.



      Thế này mới ý thức được mình mất hồn, đưa tay vuốt mặt.



      Trong đại sảnh, nam nam nữ nữ nhân viên qua. Mà bọn họ khe khẽ tiếng nghị luận, tuy vậy lượng phải là .



      "Ai? Nhìn! ấy xuống kia! Làm sao lại đoán chuẩn như vậy a! mới vừa ấy lát sau đó , nghĩ tới ấy thực xuống ! Có phải hay có nội chiến!" nữ nhân viên tò mò hỏi.



      bên cạnh vội vàng trả lời, "Tôi thế nào biết a! Bởi vì ta là tình nhân! Tình nhân xuống, chẳng lẽ dám ở đó sao!"



      " phải Đồng Thiên Ái là người có khả năng trở thành vợ của Tần tổng nhất sao?" Nữ nhân viên thích buông chuyện ở bên chen miệng.



      Nữ nhân viên liếc mắt nhìn Đồng Thiên Ái, khinh thường , "Vừa lấy được tin tức! Các ngươi biết ? Tần tổng đẹp trai tuấn của chúng ta nhưng ra là có vị hôn thê rồi!"



      "Hơn nữa, vị kia vị hôn thê, tới! Nghe là từ quốc tới !"



      "A ——"



      Một đám Nữ nhân viên vây lại, giật mình há to miệng, bộ dám tin.



      Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt toàn bộ dời , tập trung ở người Đồng Thiên Ái. Giống như muốn từ người , nhìn ra chút dấu vết, nhưng là cúi đầu, lời rời khỏi công ty.



      Mùa đông,gió lành lạnh, ngừng thôi vào mặt .



      Đồng Thiên Ái theo phản xạ co người lại, sau đó lại buông lỏng ra. Nắm chặt tay, nhìn tư thế có chút đơn, những thứ kia rét lạnh, gió xuyên thấu qua khe hở, đem lạnh lẽo thấm vào tới trong lòng.



      Trước kia, bên cạnh chắc chắn có người vươn tay, cầm chặt tay .



      tại đây? chỉ có minh phải sao?



      "Thiên Ái!" Chợt, bên cạnh có người vỗ vỗ bả vai của .



      Đồng Thiên Ái vội vàng quay đầu, muốn biết là ai gọi . Vốn là tròng mắt nở rộ tia sáng, nhưng bởi vì nhìn thấy người tới, nháy mắt, trở nên ảm đạm ánh sáng.



      "Giang Húc học trưởng. . . . . ." Cúi đầu, vô cùng tiếng.



      "Uhm" Giang Húc nghe hữu khí vô lực nỉ non, cảm thấy có cái đó ổn, "Thế nào? Tiểu học muội đáng của , người nào chọc giận em vui đây? cho học trưởng, học trưởng tới thay em trả thù!"



      Hôm nay vừa đúng có chuyện tới Tần thị chuyện chút về trước hạng mục chưa có thỏa , nghĩ tới vừa tới nơi, nhìn thấy Đồng Thiên Ái. cho cảm giác giống như là luồng hồn dã quỷ.



      Đồng Thiên Ái buồn buồn , " có sao! có gì vui! Cám ơn học trưởng!"



      ". . . . . ." Giang Húc vô cùng bất đắc dĩ nhìn , trăm phần trăm là tin tưởng.



      Loại giọng điệu này, loại dáng vẻ này, loại vẻ mặt này, làm sao có thể có chuyện gì? Chỉ cần là người tinh mắt, cũng biết nhất định gặp được chuyện gì đó vui.



      muốn sao? Như vậy. . . . . .



      Giang Húc đưa tay vuốt vuốt tóc của , thân thiết , "Tiểu học muội! Học trưởng rất lâu về thăm trường! Nếu . . . . . . Hôm nay học muội bồi học trưởng dạo chút được . . . . . ."



      " Thăm trường?" Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, có chút khốn đốn nhìn , nhìn thấy ánh mắt chờ mong của , thờ ơ gật đầu cái.



      đâu cũng được… ở đây. … nơi nào cũng như nhau thôi . . . . . .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


       
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/HOnZa0K.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/Z4kAYnn.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/jMrBxrp.jpg" width="620" height="3000" />
      ". . . . . ."



      "Ai! Tất cả mọi người tan việc rồi...! ngày bận rộn lại kết thúc! Tốt lắm! Chúng ta cũng thôi! Hôm nay cũng cần phải chờ trợ lí Đồng cùng nhau tan việc! ấy mới vừa thân thể thoải mái, cho nên tôi liền cho ấy về nhà trước !"



      Cắm đầu cắm cổ xong, phát mình đem vấn đề cần đã được!



      "Trợ lí Đồng thoải mái sao? Mới vừa rồi còn rất tốt a!" Du Ty Kỳ nghĩ đến mới lúc nãy ấy còn cùng với mình xem kịch vui, theo trực giác hỏi.



      là kỳ quái! thế nào mà bệnh là liền bệnh !



      Giọng Quan Nghị mang hàm nghĩa , "Đúng a! Chính là có chút bệnh đến kỳ quái! Hơn nữa quả chính là giải thích được, cộng thêm lại biết là bệnh gì, làm cho người ta càng hiểu nổi a!"



      "Mặt con nít ca ca, gì vậy, nghe cũng thể hiểu nổi!" Du Ty Kỳ thầm tiếng.



      Quan Nghị đưa mắt nhìn sang người khác, càng thêm tinh tế , "Chỉ là bệnh này có thể tự hết, cần phải gặp bác sĩ điều trị!"



      " bậy! bệnh nên bác sĩ!" Du Ty Kỳ thấy lời của rất lạ, liền sẵng giọng .



      Vẫn trầm mặc , Tần Tấn Dương thu hồi tầm mắt, rốt cuộc bước chân, tiếp tục về phía thang máy.



      Mà thanh của , nhàng bay tới, hời hợt câu " chết được" !



      cũng khó chịu à. . . . . . Vì . . . . . .


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter 210: Chỉ theo ý mình

      Edit:Song Ngư

      Beta : B.Cat


      Trong biệt thự của Tần gia ở Đài Loan, đèn đuốc sáng rỡ. Biệt thự vẫn vốn tồn tại khí trầm mặc, rốt cuộc cũng truyền đến tiếng cười vui, xen lẫn tiếng kêu gào của nữ hài tử, liên tiếp vang lên.



      "Thiếu gia, tiểu thư, Quan Nghị a, các ngươi từ từ ăn! Vẫn còn có canh cá!" Vú Vương vừa cười vừa nói, vội vàng chạy trở về phòng bếp, chuẩn bị thức ăn ngon.



      Kể từ khi tới Đài Loan, căn biệt thự này quá lâu khí như vậy rồi.



      "Oa —— Vú Vương! Người nấu cá dấm đường cực kỳ ngon! Những đầu bếp nấu chính là ngốc, làm thế nào cũng nấu được như vú Vương a! Vừa ngọt vừa chua đấy!"



      "Ai? là khó gắp a! Gắp lên được!"



      Du Ty Kỳ lâu chưa dùng qua đũa rồi, ở quốc có thói quen dùng dao nĩa, tại tới Đài Loan, ngay bây giờ chưa sử dụng đũa được, ngược lại cảm thấy có chút quen.



      ". . . . . ." cố gắng kẹp miếng cá dấm đường, là vất vả gắp sắp vào trong chén mình rồi, lại đánh rơi nửa đường.



      Nhất thời, cong miệng lên, có chút nổi giận, cứ nhìn chằm chằm món ăn bàn.



      Liền nghiêng đầu sang chỗ khác, có chút mong đợi nhìn về bên cạnh Tần Tấn dương. Ánh mắt của , hi vọng có thể giúp gắp thức ăn.



      Chỉ là quá đáng tiếc, Tần Tấn Dương chỉ khô khốc bới hai miếng cơm. Đặt chén ở bàn cơm, ngay sau đó đứng lên, lạnh lùng bỏ xuống câu , liền lên lầu hai.



      "Các ngươi từ từ ăn!"



      Du Ty Kỳ nhìn thấy biến mất nơi khúc quanh ở cầu thang, cả người vô cùng buồn bực cúi đầu, chiếc đũa đảo chỗ cơm tẻ, "Em lại làm sai chỗ nào! Em vô dụng, sử dụng được đũa!"



      Đột nhiên, trong chén mình, có nhiều hơn khối thịt cá.



      Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quan Nghị, nhìn cười , "Tấn Dương công việc quá mệt mỏi! Em ngoan! Ăn cơm!"



      "A!" Mím mím môi, nghe lời tiếp tục ăn cơm.



      ban công lầu hai, Tần Tấn Dương dựa vào lan can. Chỉ mặc đơn giản áo sơ mi, áo khoác tây trang cởi xuống. tay cắm ở trong túi quần tây, lấy điện thoại di động ra, có chút chần chờ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.



      . . . . . Hay là gọi. . . . . .



      Cái vấn đề này, thế nào mà bây giờ lại trở nên khó khăn như vậy.



      Trước kia luôn chút do dự lấy điện thoại ra, nghĩ đến rồi, gọi điện thoại cho . Nhưng mà bây giờ, ngón tay đến lại trở về đè xuống.



      Nhấn xóa, xóa lại nhắn, nhắn rồi vẫn như vậy lại xóa.



      Đột nhiên phát , cơ hồ có gọi qua cú điện thoại nào cho . Giữa bọn họ, đến bây giờ đều là gắt gao trói lại ở bên người, mà sao, vẫn ở vị trí bị động.



      Nếu như phải là Du Ty Kỳ đột nhiên xuất , có lẽ còn có thể vẫn tiếp tục như vậy.



      Chỉ là như vậy sao? Chỉ có thể như vậy sao?



      Nhưng mà mình rồi lại nhịn được, Tần Tấn Dương a Tần Tấn dương, ra đoạn tình cảm này, chỉ có mình có ý! Là ngươi chỉ làm theo ý mình, chứ phải là lưỡng tình tương duyệt đây?



      cách nào nhịn được rồi, ngừng thở, nhấn dãy số kia.



      "Tu tu tu ——" , bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng vang.



      Vẫn người nào nghe, Tần Tấn Dương cảm thấy có chút phiền não.



      Cuối cùng, bên đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng người phụ nữ êm ái trả lời, "Xin lỗi, chủ máy hiện nay thể trả lời cuộc gọi của bạn, xin vui lòng gọi lại sau ."



      Cùng thời khắc đó, trong phòng nhỏ cao ốc Tần thị, một chiếc điện thoại đơn mà nằm ở trong ngăn kéo rung chuông.



      Vừa nhanh chóng bấm xuống dãy số, trực tiếp đánh tới nhà trọ. Điện thoại mực vang, nhưng cũng là giống nhau người nào nghe. thậm chí ngay cả điện thoại đều nhận!



      "Đáng chết! Tại sao nhận điện thoại!" Nhìn màn hình điện thoại di động, áo não mà khẽ nguyền rủa ra tiếng.



      khắc cũng chờ được, vội vã chuyển hướng, cầm lên áo khoác tây trang để ở bên, hướng lầu dưới sải bước tới.



      ghế sa lon trong phòng khách, Du Ty Kỳ ăn uống no đủ, mắt tinh nhìn thấy thân ảnh cao lớn, mở miệng la ầm lên, "Tần ca ca! trễ thế này muốn đâu a!"



      "Em ngủ trước !" Tần Tấn Dương trầm giọng , cũng quay đầu lại ra khỏi biệt thự.



      Trong xe thể thao, Giang Húc thỉnh thoảng nghiêng đầu, nhìn sang người bên cạnh, trêu chọc , "Tiểu học muội! Ngươi phải cứ như vậy sao! Cười cái a! Bộ dạng ngươi nghiêm mặt là dọa người a! Lòng của bản học trưởng ta ra rất yếu!"



      "Học trưởng!" Đồng Thiên Ái có chút vô lực cười ra tiếng.



      Giang Húc nhìn thấy rốt cuộc cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, khỏi thở phào nhõm, có chút cảm khái , "Bây giờ mới phát , dỗ dành nữ hài tử vui vẻ, thực việc siêu cấp khó khăn!"



      "Sao?" Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, tò mò hỏi , "Học trưởng gặp lại bé kia rồi hả ?"



      Giang Húc sửng sốt chút, nghĩ tới vừa đoán liền trúng như vậy, lắc đầu cái, tản ra lửa giận ngút trời trong đầu, nhưng mà trước khuôn mặt kiều diễm kia, là đối với cách nào duy trì.



      " đề cập nữa! bước tính bước !" xong, vừa lạnh nhạt , "Cùng … Cãi nhau? …"



      ". . . . . ." Nghe vậy, nụ cười mặt lại ảm đạm, xoay đầu hướng qua bên kia, nhìn cửa sổ xe, " có. . . . . ."



      Cãi nhau sao? Đây coi như là gây gổ sao?

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter 211: trầm mặc tiếp nhận

      Edit : Bear 

      Beta: B.Cat
       

      "Tại sao tôi lại ở chỗ này á ? câu hỏi buồn cười !" Trêu chọc mà .



      Tần Tấn Dương nhìn thấy bộ mặt chấn định của khi những lời này, trong lòng liền cố đè nén lửa giận hừng hực thiêu đốt. Cũng thèm nhìn tới người đàn ông ngồi trong xe thể thao mà lôi kéo tay của về phía cao ốc .



      Đáng chết! cư nhiên chỉ trong chớp mắt ở cùng chỗ với người đàn ông khác rồi !



      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái im lặng  nhìn bóng lưng của , trong lòng chợt hoảng hốt hồi.



      tức giận sao? Đột nhiên lại xuất ở trước mặt như vậy! phải là nên cùng chỗ với vị hôn thê của sao? vốn còn tưởng rằng tới nơi này! Ít nhất, hôm nay cũng tới !



      Giang Húc ngồi ở trong xe thể thao nhìn ra được giữa hai người bọn họ có cái gì đó đúng, mở miệng muốn gì đó nhưng giây kế tiếp lại lắc đầu cái, quyết định xen vào là tốt nhất!



      Chỉ là mâu thuẫn giữa hai người, nếu thêm vào người khác chỉ có thể càng tô càng đen hơn thôi!



      Nhìn thấy thân ảnh của hai người biến mất ở trong cao ốc, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía trước. Đạp chân ga, lái xe .



      Còn bên kia, Tần Tấn Dương cầm lấy tay , kéo ra khỏi thang máy, chút thương tiếc. chỉ im lặng bị lôi vào thang máy, từ đầu đến cuối thủy chung lời nào.



      Cửa phòng vốn có khóa, chỉ kép hờ. Trong phòng tối sầm, hề bật đèn.



      "Em . . . . . ." Tần Tấn Dương khạc ra chữ, trong bóng tối thấy mặt của , nhưng lại có thể biết biểu tình mặt chút biến hóa nào.



      Thậm chí ngay cả câu giải thích, cũng muốn sao? Cho dù chỉ là câu "chỉ là trùng hợp", hoặc là bất kỳ nguyên nhân nào khác cũng được!



      Tại sao chỉ là chết cũng chịu gì?



      Nghĩ như vậy, trong lòng lại buồn bực chịu được, lời ra miệng  cũng biến thành chanh chua.



      " nghĩ tới nha! Tôi vừa mới rời , em liền lập tức hướng về phía người đàn ông khác ôm ấp thương rồi hả? Đồng Thiên Ái! phải tôi em rất có bản lãnh sao? Vậy bãn lãnh của em cũng chỉ đến như vậy thôi sao?"



      "Trước theo Tiêu Bạch Minh, ngay sau đó theo tôi, bây giờ phải là liền bám theo cái tên Giang Thiếu Đông so với tôi còn có tiền hơn hay là so với tôi có thể cho em thỏa mãn nhiều hơn sao?"



      "Hay là, em còn muốn thả dây dài câu cá lớn?"



      Quá tức giận nên còn lý trí nữa.



      lúc trước còn tỏ ra dịu dàng đa tình. Nhưng bây giờ lại tàn khốc đến mức khiến cho lòng người sợ hãi, mà trong miệng, câu câu chữ chữ, đều là đánh rơi vào vực sâu vạn trượng.



      Đau lòng, đều sinh ra từ trong vô hình .



      "Tùy !" thờ ơ ra hai chữ.



      rống to, "Cái gì là tùy !"



      "Tùy muốn thế nào! thích như thế nào cứ như thế ! Tùy !" Cúi đầu, mắt cũng đóng lại, đem tất cả ý tứ của hai từ ấy ra hết.



      Ở trong lòng của , hoá ra chỉ là người như vậy thôi sao? Thả dây dài câu cá lớn. . . . . .



      Đồng Thiên Ái có chút vô lực dựa lưng vào cửa, cảm thấy uể oải cả người .



      Giữa bọn họ, từ  khi nào bắt đầu diễn biến thành cục diện như bây giờ rồi. Kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, thủy hỏa bất dung như vậy, thứ gì gặm nhấm lòng của bọn họ, để cho bọn họ cách nhau xa đến như vậy.



      Tần Tấn Dương chợt cười lạnh, dùng thân thể nặng nề của mình đè lên , càng thêm vô tình ra miệng, "Mới vừa rồi hai người ở chung chỗ, là nơi nào hả? Còn nữa? làm chuyện gì?"



      "Có phải làm chuyện như vậy hay hả? . . . . . ." Vừa mới dứt lời, môi của liền mang theo lửa nóng hôn lên môi của .



      Trong nháy mắt, tay của đặt lên nơi rất tròn của .



      có tình cảm, có nhiệt độ, chỉ là đòi lấy, đòi lấy thứ vốn phải là thuộc về . Xen lẫn hơi thở dày đặc tan được, ở nơi lưỡi của , muốn tìm được phần từng là tốt đẹp trước kia.



      Đồng Thiên Ái có phản kháng, có lên tiếng, làm gì cả. Trầm mặc đè nén, để hôn.



      Nụ hôn của , thô bạo mà chà đạp lên môi .



      Tần Tấn Dương thấy có bất kỳ phản ứng nào, hôn lưỡi của rồi chợt phát tiết tự đắc cắn vào. bị đau, nhưng cũng phát ra thanh nào mà chỉ cảm thấy mùi máu tươi tràn ngập ở trong khoang miệng.



      Tại sao lại phản kháng? Tại sao lại lời nào!



      Chẳng lẽ đối với mình, ấy trở nên khinh thường đến như vậy rồi sao? Khinh thường đến nỗi mở miệng ra cũng lười luôn rồi sao? Cho nên, tình nguyện lựa chọn nhìn tới cùng với im lặng cũng muốn đối mặt với   tồn tại của sao?



      có biết hay , khi dễ !



      ở thời điểm thấy chán nản,  Đồng Thiên Ái vốn có phản ứng lại chợt đưa tay ra vòng lên cổ của . Hai cái tay mảnh khảnh gầy như vậy, nhưng khi nhàng vòng lên cổ lại làm thấy khiếp đảm  đến như vậy.



      Mà môi của , giật giật. Từ từ nghênh hợp , đốt lên chân tình khác thường.



      ". . . . . ." Tần Tấn Dương cũng hít ngụm khí lạnh, cảm giác bị khơi lên. Nhưng lại muốn trong tình huống như vậy mà muốn , quý trọng như thế . . . . . .



      Nhưng thân thể còn khống chế được nữa, phải biết hầu như người nào có thể nhịn được hành hạ như vậy!



      Hơn nữa, dưới người  lại là vẫn luôn lòng. . . . . .



      cúi đầu, đầu tựa vào cổ của , ngửi thấy mùi thơm của dầu gội đầu quen thuộc, khàn khàn hỏi, "Em có biết mình làm những gì ? Em nhất định là biết!"



      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái gì, trong bóng tối, chủ động hôn lên môi của .



      Nụ hôn này tựa hồ là lần đầu tiên chủ động hôn , nụ hôn ngượng ngùng như vậy, thậm chí cũng thể coi như là hôn, chỉ là học bộ dáng của , đụng vào lưỡi của , cũng có động tác gì khác nữa.



      Đây là có phải chính là muốn gọi mời sao? gọi mời ?



      Tần Tấn Dương áo não rên rỉ, mạnh mẽ hôn , nỉ non , "Đây mới là hôn. . . . . ."



      ra , càng muốn , những lời trước đây , đều là tức giận mà ra, là hoang đường mà . Là vô tâm, vô ý, là hiểu phát bệnh thần kinh gì !



      biết. . . . . . Có thể tìm về . . . . . . Những ngày nhau sao. . . . . . Có thể có sao. . . . . .

        Các nàng đừng quên ấn quảng cáo ủng hộ web nha

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter 212: Vật quy nguyên chủ

      Edit Bear

      Beta: B.Cat

       
      Trong phòng ngủ, tràn ngập khí mập mờ, giường chiếu xốc xếch, người đàn ông nằm giường lớn, chăn chỉ đắp nửa, lộ ra gương mặt tuấn pha chút tính trẻ con, mà nhíu chặt chân mày, tựa hồ như lo lắng gì đó!



      Đồng Thiên Ái mặc áo sơ mi của , im lặng đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn thân ảnh làm cho say đắm kia.



      Hoan ái qua, còn dư lại là gì đây?



      Chợt thân thể khom xuống, nửa ngồi ở trước mặt của , vươn tay ra, muốn vuốt ve mặt của . Ngón tay chỉ còn cách khuôn mặt của chút, chỉ cần tiến lên trước phân nữa thôi là có thể chạm vào được rồi.



      ". . . . . ." Ngón tay nhàng, từ từ tiến tới gần .



      Trong giấc mộng Tần Tấn Dương thầm tiếng, đột nhiên lật người, lại yên tĩnh ngủ.



      Mà ngón tay của , cứ như vậy dừng tại giữa trung, cứ duy trì tư thế như thế. Thời gian cứ như vậy trôi qua lâu sau tay mới từ từ thả xuống, kéo chăn, thay đắp kín lại.



      đứng lên, đem quần jean đất mặc lại. Áo sơ mi của , còn lưu giữ hơi thở của .



      Mới vừa cởi ra nút, liền phát ra mình bỏ cởi ra được nữa.



      Lấy ! Lưu làm kỷ niệm! Chỉ lấy món đồ này thôi, món này thôi! Những thứ khác, tất cả trả lại cho , tuyệt đối lấy thêm thứ gì cả! Coi như chưa từng tồn tại qua!



      tới trước gương trang điểm , cầm lên son môi mà trước kia rất ít khi dùng kia lên.



      Chợt nhớ tới trò đùa dai dấu môi son trước đây lâu, là bởi vì dấu môi son đó, mới cùng có giao ước. tại thu hồi lại, toàn bộ cũng thu hồi lại, tất cả đều thu hồi lại.



      Xoay cây son lên, dùng nó viết vài chữ lên gương.



      Cúi đầu, nhìn vào chiếc nhẫn Birkin ở ngón tay của mình. từ từ tháo chiếc nhẫn ra, trong hốc mắt lại bắt đầu ứa lệ. Động tác vô cùng , đem chiếc nhẫn đặt ở bàn trang điểm.



      Chậm rãi nghiêng đầu, nhìn  lần cuối, ánh nhìn sâu chăm chú.



      Hít thở sâu hơi, nắm lấy va li mình thu dọn sẵn.



      Xoay người, ra khỏi phòng ngủ.



      Cửa "Răng rắc" tiếng, vang lên rất , đóng cửa rời .



      Ngoài trời vốn là màu xám mù mịt, rốt cuộc cũng bắt đầu sáng lên. biết trải qua bao lâu, có thể là qua thời gian rất lâu. Người đàn ông ngủ say giường lớn cũng dần dần thức tỉnh, theo thói quen đưa cánh tay dài ra, muốn tìm kiếm thân thể ấm áp kia.



      Sờ về bên trái, tìm được.



      Lại đổi cái cánh tay khác, sờ hướng phía giường bên phải, lại cũng có gì cả.



      Chân mày ban đầu nhíu chặt lại càng thêm rối rắm thành đường. Chợt mở mắt, nhìn khắp phòng ngủ. Ánh mắt thâm thúy, mang theo chút hồ nghi, quét khắp cả căn phòng.



      Gian phòng trống rỗng, trừ ra, cư nhiên ai khác!



      liền ngồi bật dậy, hướng trần nhà hô tiếng, "Đồng Thiên Ái!"



      Qua mấy giây sau, như cũ vẫn có ai trả lời.



      Trong lòng chợt cảm thấy có chút hốt hoảng, vội vàng cầm lên cái quần kia, mặc vào  người. Thậm chí thèm để ý tới việc phải mang dép mà vội vã tìm khắp căn nhà.



      Đồng Thiên Ái? Đồng Thiên Ái! ấy đến nơi nào rồi?



      Có chút chán chường quay trở về phòng ngủ, nhìn căn phòng bóng người, thất hồn lạc phách dựa vào cửa.



      Nghiêng đầu sang chỗ khác, con ngươi chợt mở lớn ra.



      bàn trang điểm, chiếc nhẫn yên tĩnh nằm đó.



        chạy vội tới bàn trang điểm, đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn, ngón tay run rẩy. Ngẩng đầu lên, lúc này, mới nhìn thấy mặt gương có bốn chữ được viết bằng son môi.



      ——"Vật về chủ cũ "



      hận thể đem chiếc nhẫn bóp vỡ, nhớ tới những lời lưu lại, "Vật về chủ cũ!”. . . . . . Hách. . . . . . Hay cho câu vật về chủ cũ. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Em ác độc. . . . . ."



      Có chút tức giận, nhưng rồi lại tìm được phương thức phát tiết.



      nắm tay thành quả đấm, nặng nề đánh vào mặt kính, trong nháy mắt phát ra tiếng kêu "Xoảng ——", tấm gương bị đánh đến nát bấy, mấy chữ dùng son môi viết cũng trở nên trọn vẹn.



      mảnh lại mảnh, rải rác rơi lên bàn trang điểm.



      Máu, giọt, hai giọt, rơi xuống.



      Nhưng mà cư nhiên chút cũng cảm thấy đau.



      -------



      Tòa nhà Tần thị.



      Thang máy tới tầng cuối, cửa thang máy vừa mới mở ra, thấy Tần Tấn Dương mím môi, suy sụp bước nhanh ra.



      Mà quanh người tràn ngập khí tức giận, đáy mắt vốn dịu dàng  còn như thường ngày nữa mà chỉ còn lại nồng đậm  nghiêm trang, còn có ít phần lạnh lùng.



      tới phòng của Quan Nghị ngây ngô làm việc, gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.



      "Cậu muốn hù chết người à! Đột nhiên tiến vào như vậy!" Quan Nghị vùi đầu nhìn chằm chằm vào máy tính, cửa lại đột nhiên mở ra, nghiêng đầu sang chỗ khác, liền nhìn thấy khuôn  mặt xanh mét kia, khỏi lên tiếng kinh hô.



      Tần Tấn Dương nghiêm mặt, lạnh lùng , "Hôm nay đem trợ lí Đồng điều xuống phòng làm việc bên dưới !"



      xong, xoay người làm như muốn .



      "À? Hai người có chuyện gì xảy ra à!" Quan Nghị kinh ngạc quát to lên.



      Vốn là vài bước Tần Tấn Dương bỗng dừng lại, quay đầu lại, lạnh lùng hỏi, "Có chuyện mau!" Nhưng  trong lòng, cũng có thể đoán được kế tiếp nghe được chuyện gì rồi .



      Quan Nghị sửng sốt chút, cái ghế xoay về phía , cũng giữ bộ dáng hi hi ha ha nữa mà nghiêm túc , "Sáng sớm hôm nay ấy tới rồi! đưa thư từ chức rồi làm sao tôi có thể chuyển ấy đây!"



      "Thư cũng chuyển giao đến tay tôi rồi!"



      "Tôi còn tưởng rằng cậu để cho ấy từ chức trước để tránh Du Ty Kỳ nữa! Cho nên tôi cũng có suy nghĩ nhiều! Chuyện gì xảy ra à? Chẳng lẽ chuyện này cậu cũng biết sao?"



      Quan Nghị khẩn trương nhìn Tần Tấn Dương, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của chính xác biết rồi .



      phải chứ? Chẳng lẽ bọn họ lại đến nông nỗi này rồi sao?



      ". . . . . ." tay Tần Tấn Dương nắm viền cửa, thấy bất kỳ hành động nào nữa, chỉ có ba chữ, "Tùy ấy !"



      xong, ra khỏi phòng làm việc.



      Đầu óc có chút trống rỗng, tới phòng làm việc của mình.



      Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về bàn làm việc vẫn ngồi trước đây, sững sờ ngây ngô. Chợt nghe đáy lòng trống rỗng, tới trước bàn làm việc, đem tất cả mọi thứ bàn quét xuống  đất hết.



      Tờ giấy rơi mặt đất, đó viết —— “Tần Tấn Dương biến thái”.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :