1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter 198: Nụ cười của

      Edit: Song Ngư

      Beta:yunafr




      <img class="aligncenter" alt="" src="https://lh4.googleusercontent.com/-YArPZ_OEBFE/USOnXyx0zXI/AAAAAAAAAf0/2fbwosP_Yng/s597/608289q08o3aylgm.gif" width="597" height="50" />
      Quan Nghị nhíu mày, cảm thấy chuyện trở nên rất phiền toái. Nên làm sao bây giờ đây? Bám theo Đại Tiểu Thư, từ khi mới bắt đầu biết cũng biết rất khó dây dưa! Ai!



      "Nhân viên lễ tân? Họ nơi nào biết nhiều như vậy a! Tôi là thư ký của tổng tài! Tôi biết nhất! Tấn Dương hôm nay ra ngoài cùng công ty khác chuyện hợp tác!"



      hơi xong, giật mình, " láo" ra cũng có quá khó khăn như tưởng tượng!



      Du Ty Kỳ như cũ tin tưởng lắm, ánh mắt hồ nghi liếc nhìn , chu cái miệng mềm mại  nhắn, "Vậy sao? Nhưng sao có chuyện trùng hợp như vậy! Em vừa tới, ấy lại ở đây!"



      là quá kỳ quái rồi ! Tại sao mỗi lần muốn tìm Tần ca ca, lại thể gặp!



      "Thực a! Em ngay cả cũng tin? Khi còn bé, lần đó phải để cho em…!" Quan Nghị hết sức nghĩa khí , tiếc đem chuyện nối khố  kể ra.



      Ai! Thượng Đế, xin tha thứ !



      Du Ty Kỳ cẩn thận theo dõi sắc mặt hắn, khuôn mặt trắng trẻo như trẻ con lộ bất kỳ sơ hở nào. Nhưng là tại sao, trong lòng chính là có chút cảm thấy kỳ quái?



      được! nhất định phải gặp Tần ca ca! Dù có chuyện gì, cũng phải chờ gặp !



      Thân mật ôm chầm cánh tay của , lấy lòng , "Mặt con nít ca ca! Nếu Tần ca ca ra ngoài, em liền ở trong phòng làm việc chờ ấy!"



      " yên tâm, em tuyệt đối chạy loạn cũng lộn xộn đồ!" Vừa tăng thêm câu, quên bảo đảm.



      Quan Nghị cảm thấy nhức đầu, làm như thế nào đem lừa đây? luôn luôn có cách từ chối mấy người phụ nữ này, hơn nữa đối với Du gia Đại Tiểu Thư càng thêm có cách. Từ đến giờ, đều có cách ah!



      "Kỳ Kỳ!" Hô tên của , trầm giọng , "Em mới từ quốc bay tới Đài Bắc, mệt mỏi sao? trước dẫn em nghỉ ngơi, sau đó chờ Tấn Dương trở lại, liền để cho gặp em!"



      là bất đắc dĩ, thử dò xét tính hỏi thăm, "Như thế nào?"



      "Em mệt a!" Du Ty Kỳ ngây ngốc lắc đầu, khờ dại , "Mặt con nít ca ca, em điểm cũng mệt mỏi a! Vì gặp Tần ca ca, em điểm cũng cảm thấy mệt mỏi!"



      Nụ cười của , mang theo ít ngọt ngào.



      Quan Nghị giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ than thở tiếng. Trong lòng thầm : bây giờ nên làm gì cho phải đây? Làm sao đem đánh lừa !



      Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra lý do thỏa đáng, thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt, "Kỳ Kỳ! Em nên nghe lời ! Chẳng lẽ em biết Tấn Dương ghét nhất bốc đồng!"



      "Vậy sao?" Du Ty Kỳ quệt mồm, biểu tình vô cùng mất mác.



      Quan Nghị có chút nhẫn tâm, an ủi, "Như vậy ! trước đưa em về nhà Vương mụ! Em trước về nghỉ! Sau đó sao! cho Tấn Dương biết!"



      ". . . . . ." Du Ty Kỳ có biện pháp, thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, "Vậy cũng tốt!"



      Quan Nghị nghe được như vậy, vội vàng thở phào nhõm, dắt tay của , cùng với ra Tần thị cao ốc. Du Ty Kỳ vô cùng nghe lời, có tranh cãi lại.



      Hai người ở trong đại sảnh, tuấn nam tịnh nữ, chọc cho mấy nhân viên nhìn chăm chú.



      Dạ? Trước kia vẫn chưa từng thấy qua tình nhân của đại thư ký, càng có nghe thư ký cùng người phụ nữ nào truyền ra xì căng đan quan hệ. Nguyên lai là bởi vì sớm có bạn !



      "Mặt con nít ca ca! đâu vậy à?" Du Ty Kỳ nghiêng đầu, tò mò hỏi .



      Quan Nghị nhất thời dở khóc dở cười, bội phục quá mức ngây thơ, trầm giọng , "Đương nhiên là đưa em trở về biệt thự Tần gia a! Nếu làm sao em về?"



      " phải làm việc sao?" Du Ty Kỳ trực giác bật thốt lên.



      Thư ký phải cũng rất bận có rất nhiều việc sao? Mỗi lần gọi điện thoại cho Tần ca ca, Tần ca ca luôn là bận rộn công việc! Hơn nữa, nếu như đưa biệt thự, nếu là Tần ca ca trở lại, như vậy ai tới cho Tần ca ca, tới Đài Loan đây?



      Quan Nghị giãn ra chân mày, cười , " Kỳ Kỳ so công việc quan trọng hơn! Nếu là làm mất em, mẹ Tần và Tần ca ca của em đuổi giết sao!"



      Ai! Tính tính toán toán còn dừng lại ! Còn có cha , lợi hại Du thị tập đoàn tổng tài Hạo Thiên!



      " cần á!" Du Ty Kỳ chợt dừng bước lại, càng chịu về phía trước, lôi cổ tay của , làm nũng , "Mặt con nít ca ca, Siqi cũng phải là tiểu hài tử! cần á!"



      Quan Nghị lắc đầu, chấp nhất , " được! yên lòng!"



      Xác thật là yên lòng, mình ở Đài Bắc, chưa quen cuộc sống nơi đây đấy!



      "Vậy mình làm như vầy ! gọi taxi cho em, ghi nhớ tên tài xế cùng bàng số xe, sau đó nói địa chỉ, trả tiền xong, cho xe đưa em về là được! Như vậy được ?" cho hết lời, Du Ty Kỳ mừng rỡ kêu lên.



      Ai? nghĩ biện pháp tốt ai! Biện pháp tốt!



      Quan Nghị suy tư , nhìn bộ dáng mong đợi của , đành lòng cự tuyệt, đầu hàng , "Thua em! Được rồi! Như vậy cũng có thể!"



      "Vạn tuế!" Du Ty Kỳ cao hứng tại nguyên chỗ nhảy loạn.



      ra Tần thị Cao ốc, sau đó bắt chiếc tắc xi.



      "Tốt lắm! Em lên trước !" Quan Nghị vừa vừa đưa tay mở cửa xe, đỡ lên taxi.



      Trở tay đem cửa xe đóng, sau đó tới trước xe ,lấy ra danh thiếp đưa ra. Đem danh thiếp, đưa cho tài xế, " đến địa chỉ!"



      "Đưa ấy đến nơi an toàn!" Móc ra xấp tiền mặt màu sắc rực rỡ, chút nghĩ ngợi, kín đáo đưa cho tài xế.



      Ngoài ý muốn có khoản tiền, tài xế cười híp mắt nhận lấy tiền mặt, hướng người đàn ông tây trang thẳng thớm bảo đảm , "Tiên sinh yên tâm! Ta nhất định đem vị tiểu thư này đưa đến đấy an toàn!"



      Quan Nghị gật đầu cái, vừa nhịn được, về phía sau xe chỗ ngồi, gõ cửa sổ xe.



      Ngay sau đó, vốn là khép chặt, cửa  xe chậm rải được kéo xuống.



      Du Ty Kỳ khuôn mặt nhắn, ngồi ở trong xe dặn dò, "Mặt con nít ca ca, tại  có thể về! cần lo lắng cho em! Nếu là Tần ca ca trở lại, nhớ cho ấy đến gặp em nha!"



      "Biết!" Quan Nghị trở lời tiếng.



      Ai ai ai! Mở miệng ngậm miệng đều là Tấn Dương cái tiểu tử thúi kia a! Ai! Đáng tiếc cho Đại Tiểu Thư, lần này nhất định phải thương tâm!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter 199 : làm người thứ ba

      Edit: Song Ngư

      Beta: yunafr




      Quan Nghị đứng tại chỗ, nhìn tắc xi xa dần, hướng phía trước tới. Mãi cho đến khi chiếc taxi biến mất tại cua quẹo, lúc này mới hoàn toàn buông lỏng thần kinh, xoay người trở về Cao ốc.



      sâu thở dài hơi, "Cuối cùng cũng giải quyết được! Ai! là hao phí thể lực!"



      xong, tăng nhanh bước chân vào Cao ốc.



      Vừa vào thang máy lên tầng cao nhất, muốn đem nhiệm vụ hoàn thành hồi báo cho đại tổng tài. Đưa tay đẩy ra phòng làm việc,  dựa vào cửa lớn, lòng vẫn còn sợ hãi.



      "Như thế nào? Làm xong?" Tần Tấn Dương ngẩng đầu lên, cau mày hỏi.



      Quan Nghị gật đầu cái, nhức đầu , " ấy bây giờ trở về chỗ Vương mụ, chỉ là xem ra vị đại tiểu thư kia rất muốn gặp  Tần ca ca của mình ! Cậu tốt nhất suy nghĩ biện pháp trước !"



      "Tôi  có biện pháp gì? Mau sớm để cho ta trở về quốc !" Tần Tấn Dương cúi đầu, liếc nhìn văn kiện, cũng là vô tâm nữa bận tâm.



      Quan Nghị nghiêng đầu ngắm nhìn Đồng Thiên Ái, lại quay đầu lại nhìn về Tần Tấn Dương, duy trì thái độ trung lập, "Cậu tốt nhất để nên cho ầy hiểu rõ tình hình, như vậy tương đối tốt hơn!"



      Vẫn gạt tiểu nữ nhi, tựa hồ là được tốt! Mặc dù biết Tấn Dương căn bản là thể cùng Du Ty Kỳ kết hôn, nhưng là theo trước mắt mà , hai người bọn họ phải quá tốt !



      Đồng Thiên Ái ngồi nhất thời ngẩng đầu lên, có chút hốt hoảng nhìn về Quan Nghị.



      Quan Nghị rốt cuộc cái gì? Hiểu tình huống thế nào? Vị nữ hài tử kia từ quốc tới, cùng Tần tấn Dương rốt cuộc là cái gì quan hệ? Thế nào như vậy khó bề phân biệt?



      Tần Tấn Dương hung tợn trợn mắt nhìn Quan Nghị cái, trách lắm mồm đối với lưỡi. Ánh mắt nhìn thấy Đồng Thiên Ái nhìn chăm chú, có chút tức giận  gầm tiếng, "Cậu có thể ra ngoài!"



      Chỉ là chuyện này, tóm lại nói cho Gai , chỉ là nghĩ tới, nhanh như vậy!



      tại cũng còn biện pháp, nhất định đạt thành nhận thức chung! Như vậy mới có thể thuận lợi mà đem Du Ty Kỳ bám người kia, lừa gạt trở về quốc! Nếu , cuộc sống sau này còn biết làm như thế nào để qua!



      "Tốt. . . . . . Tôi . . . . . . Tôi là được. . . . . ." Quan Nghị gặp trắc trở, lui về phía sau  bước dài, cả người lóe ra  phòng làm việc.



      Có chút an tĩnh, kì thực an tĩnh  quá mức khác thường.



      Đồng Thiên Ái vô cùng trấn định nhìn Tần Tấn dương, chờ đợi mở miệng , hoặc là muốn nghe đến giải thích của . và vị nữ hài tử kia, rốt cuộc là quan hệ gì!



      thể hốt hoảng a! Phải bình tỉnh!



      ". . . . . ." Tần Tấn Dương đứng lên, tới bên cạnh Đồng Thiên Ái.



      Mặc dù dưới tình huống này, đem chuyện cho biết là hơi có chút vội, nhưng là cũng có biện pháp! Đều là do cái người kia bám dính, lựa chọn đột nhiên tập kích!



      Cúi đầu, giọng trầm thấp hô tiếng, "Em !"



      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái ngồi ở ghế, trong tay nắm bút, cẩm thất căng thẳng. Chợt, nắm chặt cây viết, tức giận ngẩng đầu, "Có chuyện mau! Em ghét nhất người khác gạt em!"



      chịu nổi! Thực chịu nổi! Càng như vậy cẩn thận, để cho càng cảm thấy bất an!



      Tần Tấn Dương nghe được trong lời của mang theo tức giận rống giận, vội vàng trấn an , "Em hãy nghe ! ra cũng phải là chuyện gì! Chuyện ra là . . . . ."



      " đừng nhảm! nhiều như vậy, đến trọng điểm a!" Đồng Thiên Ái bắt đầu kêu gào....



      cách nào trấn định! Bởi vì trực giác cho biết, chuyện này là   ổn!



      Tần Tấn Dương gấp gáp giải thích, "Hai nhà chúng ta là thế giao, sau đó ông nội , lão đầu tử kia đem Du Ty Kỳ coi như ứng cử viên cháu dâu tương lai! Hơn nữa, ở quốc, bọn họ căn bản hỏi ý kiến , tuyên bố ra ngoài Tần Du hai nhà đám hỏi!"



      Hai nhà đám hỏi? . . . . . . Tuyên bố ra bên ngoài? . . . . . .



      Đồng Thiên Ái buồn bực hạ xuống, suy tư ý tứ trong lời của .Chợt, chợt từ ghế nhảy lên, có chút tức giận quát, "Tử biến thái! Ý tứ chính là danh nghĩa hai ngươi chính là hứa hôn?"



      " phải! Em hãy nghe a!" Tần Tấn Dương cảm thấy gấp, biết nên làm sao cùng giải thích.



      Đồng Thiên ái dùng sức lắc đầu, cách nào tỉnh táo lại. một vòng lớn như vậy, khi đối với để xuống phòng bị, lại muốn cho biết, hứa hôn?



      quá khôi hài rồi ! Khôi hài đến cách nào tiếp nhận!



      "Tôi muốn nghe! Tần Đại tổng tài, tôi chỉ biết lừa dối tôi! Tại sao trước… đúng… tôi , có vị hôn thê! Hơn nữa ấy là thanh mai trúc mã của chứ?" Thanh có chút tự giễu, ngay cả mình cảm giác đến trong giọng chua xót.



      Tần Tấn Dương nghe ra trong giọng của là ghen tị, nhưng là bây giờ kịp vui vẻ rồi. Nếu như gây nữa xuống, Gai chừng lại muốn cách xa !



      "Em ! Em hãy nghe ! Lúc đó có ở quốc, căn bản cũng biết! Bọn họ tuyên bố ra ngoài, về sau mới nhận được tin tức! Nhưng là, tuyệt đối nghĩ muốn kết hôn cùng Du Ty Kỳ!"



      Trời mới biết, tránh còn kịp! Thế nào còn có thể muốn cưới đây?



      Tính tính lại, đều là lỗi của lão đầu tử!



      Đồng Thiên Ái khắc chế tâm tình, đẩy ra cái tay của cầm của mình. Nghiêng đầu, chống lại , nâng lên khuông mặt tươi cười. Lạnh nhạt , "Tần Đại tổng tài! Tôi thích làm người thứ ba! có hiểu hay ?"



      Đúng a! coi là cái gì đây? nhi! Hai bàn tay trắng! Cái gì cũng có! Cùng chút cũng xứng!



      " giải quyết tốt! đem chuyện này giải quyết! Em phải tin tưởng a! Bà xã!" Tần Tấn Dương cảm thấy bất đắc dĩ, đưa ra cánh tay dài, muốn ôm .



      Đồng Thiên Ái đưa tay đẩy ra, chỉ vào mũi của , "Bắt đầu từ bây giờ tôi trở về phòng nhỏ làm việc! Còn có! cần kêu tôi là bà xã!”



      Xoay người, chút do dự nào hướng cửa lớn tới.



      "Em !" Tần Tấn Dương ngử khí gấp gáp, nhưng cũng dám cản .



      Giọng nữ đầy tức giận truyền đến, "Tôi cảm thấy được chúng ta còn chưa là gì của nhau, đối với người hứa hôn tôi có hứng thú!" xong,liền ra khỏi phòng làm việc.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chính văn chương 200: Vị hôn phu, vị hôn thê

      Edit:taichung_mira

      beta:yunafr


      Tần Tấn Dương nhìn ra cửa lớn, bóng dáng biến mắt trong đáy mắt, chợt cảm thấy phiền não lạ thường, trong lòng lại giống như có cả đám lửa, nhưng có cách nào phát tiết

      “Đáng chết!”

      Khẽ nguyền rủa tiếng, đồng thời xoay người, tay nắm lại thành quyền, gân xanh nổi cả lên, ngay sau đó liền nặng nề đánh vào bàn làm việc

      Chuyện như thế nào lại chuyển thành tình huống như vậy! là đáng chết!

      Có chút chán chường, ngồi xuống ghế, đưa tay che chán. vất vả mới được như bây giờ, tự nhiên Du Ty Kỷ đột nhiên xuất , quậy tất cả thành đống rối tinh rối mù

      Vừa giận vừa đùng đùng đứng lên, tới trước bàn làm việc. Ngồi ghế lớn, đưa tay đè xuống điện thoại nội bộ. Ngay sau đó, thanh “Uc ục---“ vang lên

      Điện thoại thông sau ba giây, thanh có chút thê lương của Quan Nghị truyền đến; “Dạ?... Ngài sao ạ…”

      “Gọi điện về biệt thự! Hỏi Vương mụ, Du Tư Kỷ về đến nhà chưa!” Tần Tấn Dương ngưng giọng

      Quang Nghị khán nghị tiếng, vô cùng chịu nổi : “Làm ơn! Ngài phải biết số sao? Sao tự mình gọi điện về? Thiệt là!”

      “ÍT nhảm! Bảo cậu gọi cậu liền gọi ! Nếu như xác định ấy về biệt thự! Vậy liền lập tức lái xe về, nghĩ hết biện pháp, đem Du Tư Kỷ kéo về cho tôi!” Tần Tấn Dương chút nghĩ ngợi, trực tiếp ra lệnh

      Đầu điện thoại bên kia Quang Nghị rống lớn: “Cái người này, tên tiểu tử thúi! Loại chuyện như vậy cũng quăng lên người tớ…”

      “Tôi muốn gặp lại cái người bám như khỉ đó nữa, cậu thẳng tớ đuổi ta cũng được!” thêm lời nào, liền cúp điện thoại

      Bên kia, Quang Nghị cầm ống nghe máy, vô cùng oán trách, khẽ nguyền rủa: “Cái gì a! Tại sao lại biến thành tôi rồi! Sao lại muốn tôi đối phó với Du Tư Kỷ!”

      Chợt, trong đầu báo trước lên thân hình mềm mại, khuôn mặt nhắn

      Cảm thấy dòng nước ấm bắt đầu khởi động, nhưng ngay cả bản thân cũng phân biệt được đây là cái gì. Dạ? Là rung động sao? Còn là kích động nữa? Mấy năm thấy , sao lại có thể có loại cảm giác này…

      Lắc lắc đầu, muốn hất ra thân ảnh ảo ảnh vẫn lưu lại trong đầu kia

      Đưa tay nhanh nhấn mấy số điện thoija, ở giây đầu tiên liền thông, liền hỏi: “Vương mụ! Tôi là Quang Nghị! Từ Kỳ có ở nhà ?”

      “Từ Kỳ tiểu thư? Từ Kỳ tiểu thư phải vẫn luôn ở sao?” thanh của Vương mụ toàn bộ đều là nghi hoặc

      Quang Nghị nhíu mày, gương mặt trẻ con thoáng qua chút lo âu, liền giải thích: “Hôm nay Từ Kỳ tới Đài Loan rồi! Vương mụ! ấy còn chưa về nhà sao?”

      Vừa hỏi, trong đầu vừa tính thời gian

      Nghiêng đầu liếc nìn đồng hồ vách tường, trong lòng có chút lo lắng. qua 30 phút rồi, theo đạo lý mà , trong vòng 20 phút là có thể tới biệt thự rồi!

      Sao còn chưa về nhà? phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

      “Vẫn chưa thấy người! Quang Nghị a, nếu chờ lát, dì lại gọi lại cho cháu!” Vương mụ dù gì cũng là quản gia lâu năm của nhà họ Tần, trấn tĩnh

      Quang Nghị thể làm gì khác hơn là “Dạ” tiếng rồi cúp điện thoại

      phòng làm việc khác ở lầu cuối

      Đồng Thiên Ái thân mình đứng bên cửa sổ, cảm thấy lạnh lẽo. tâm tình trong nháy mắt xuống thấp tới cực điểm, bởi vì lúc này, chân tướng đột nhiên ập tới

      Bọn họ bên ngoài tuyên bố là vợ chồng chưa cưới, danh chính ngôn thuận, lại giống nhau, sinh ra ưu tú như vậy, người là thiếu gia nhà giàu, người là thiên kim đại gia. bé kia dáng dấp cũng xinh đẹp đáng , bọn họ mới đúng là đôi a!

      Thanh mai trúc mã! Còn bản thân là gì đây? Đúng a! là gì đây? Có chút buồn cười nha!

      Nhắm mắt lại, bắt đầu hổi tưởng tất cả những gì cùng trải qua. Bởi vì dấu son môi đó, phát lệnh truy nã, mà ngu ngơ, tự nhiên lại mắc câu

      vẫn nghĩ mình hướng về Bạch Minh , mà trái tim đó, tựa hồ vẫn rất ràng, nhưng cứ vậy mà tự chủ được, hướng về Tần Tấn Dương, ngay cả bản thân cũng quản nỗi

      Sau đó, Bạch Minh cũng rời . Sau đó nữa, cuối cùng vì bản thân tìm ra lý do quan minh chính đại, cùng ở chung chỗ

      Mỗi ngày đều với bản thân như vậy, cách xa như nghĩ, cũng phải cao cao tại thượng đến như vậy. Nhưng là, cứ kéo dài, cảm giác phải cũng mệt mỏi sao

      , quá ưu tú

      , lại quá đỗi bình thường

      Chỗ của , cách nào chạm đến. Cho dù tại cùng đứng chung chỗ, cho dù thích , nhưng các nhân tốt bên ngoài, tất cả đều có thể cần suy tính sao?

      Giống như bây giờ, làm thế nào đối mặt với người nhà?

      Ở nơi quốc xa xôi kia, Tần phu nhân, mẹ , chắc cũng vô cùng thích bé ấy! Chẳng lẽ muốn để mẹ mình thương tâm sao?

      làm được a! Để tay lên ngực tự hỏi, xác định là làm được!

      ………….

      Bên ngoài cao ốc Tần thị, bức tường kính màu xanh chiếu ra thân ảnh màu hồng nhạt

      Du Tư Kỷ đem tay bé vòng ra sau lưng, tới lui, rất nhiều luần

      Cái miệng nhắn tầm, cũng mang theo biểu tình vui vẻ: “Ta mới về nhà! May là ta thông minh, lừa tài xế, trở về nơi đây! Ta liền ở đây chờ, chờ Tần ca ca ra!”

      Ai biết sau khi về có thể lại nhìn thấy Tần ca ca nữa nha!

      Dù sao cứ đứng canh ở đây cũng gặp được ! Đây chắc chắn sai!

      Nghĩ đến bao lâu nữa, được nhìn thấy Tần Tấn Dương sau nửa năm, Du Tư Kỷ đương nhiên vô cùng kích động. Bởi vì lúc trước, cha cùng Tần gia gia quốc, tuyên bố với bên ngoài đám hỏi của hai nhà

      Cho nên, thân phận bây giờ của , chính xác mà , phải là vợ chưa cưới của Tần ca ca rồi

      Nghe người ta : “Tiểu biệt thắng tân hôn”, mặc dù bọn họ còn chưa kết hôn, nhưng cũng tách nhau ra thời gian dài như vậy, cũng có thể dùng câu này để !

      Du Tư Kỷ nghểnh đầu, nhìn xe cộ tới lui, mong đợi Tần Tấn Dương ra

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chính văn chương 201: Mất tích

      Edit: taichung_mira

      Beta: B.Cat




      Lại thêm 30 phút trôi qua, Quan Nghị ngồi trong phòng làm việc, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ. Có chút nghi ngờ mà nhíu mày, lâu như vậy, sao Vương mụ vẫn còn chưa gọi lại cho ?

      phải là Du Tư Kỷ về nhà an toàn đấy chứ?

      Đột nhiên xuất ý niệm, khiến thần sắc hoảng loạn.Trời! phải là gặp bất trắc gì chứ?

      Trong đầu chợt lên nụ cười mờ ám của người tài xế, giờ phút này bỗng giật mình. là đáng chết a! nên đồng ý, nên cứ để mình ngồi taxi về như vậy!

      Ảo nảo hoàn toàn, cầm điện thoại lên.

      “Ục, ục” tiếng chuông điện thoại vội vàng cùng lúc vang lên, giống như đoán trước được thời gian vậy.

      Quan Nghị vội vàng nhận máy, vẻ mặt vô cùng lo lắng, chút nghĩ ngợi liền trực tiếp hỏi: “Uy? Vương mụ! Có phải là Kỳ Kỳ an toàn về đến nhà rồi ?”

      “Quan Nghị a! Kỳ Kỳ tiểu thư vẫn chưa về tới nhà! Có chuyện gì xảy ra sao?” Vương mụ trước đó vẫn trấn định, giờ phút này cũng lộ vẻ bất an.

      “Cháu biết rồi! Cháu tìm chút!” Vừa trấn an Vương mụ mấy câu, vừa cúp điện thoại.

      biết tung tích của Du Tư Kỳ, cái tội danh này phải chỉ mình là có thể gánh được! chỉ đơn thuần là người quan trọng của Tần gia, mà lão tổng của tập đoàn Du Thị cũng đến Đài Loan tìm bọn họ vấn tội đấy!

      Cứ như vậy, chuyện đến mức giải quyết được!

      Nghĩ tới đây, càng ngày càng cảm thấy có gì đó đúng

      Vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc. Xoay người cái, lần nữa hướng phòng tổng tài tới. Hình như chỉ trong ngày hôm nay, tới lui chỗ này vô số lần.

      Mới vừa đẩy cửa lớn phòng làm việc ra, liền nghe đến tiếng gầm của Tần Tấn Dương: “Có phải ấy về nhà ? Nếu ấy về nhà, cậu bây giờ liền về! Trước khi ấy về , cậu cũng cần làm!”

      “…” Quan Nghị lúng túng dừng chân, nhưng thể đề ra chủ ý gì khác, chỉ bật thốt lên: “Tấn Dương! Cậu phải bình tĩnh!”

      Nghe lời như vậy, Tần Tấn Dương nghi ngờ ngẩng đầu lên. Vốn là bởi vì phản ứng của Đồng Thiên Ái mà tâm tình vô cùng uất ức, nghĩ tới bây giờ lại có thể nghe được câu giống như “cười đểu” này.

      “Quan thư ký! Cậu phải thấy chuyện cười này có chút lạnh sao!” Khóe môi giật giật, Tần Tấn Dương khạc ra những lời này.

      Bình tĩnh? Chuyện cười! Đây đúng là lời mà Quan đại thư ký ra!

      Quan Nghị biết làm sao để giải thích cặn kẽ tình, chỉ đơn giản : “Kỳ Kỳ mất tích” ( câu giết chết con gà… tài !!!)

      “Cậu gì?” Tần Tấn Dương từ bàn lớn nhảy dựng, cặp mắt sắc bén như chim ưng thoáng lên chút thể tưởng tượng nổi. Nghe được câu này, cả người hoàn toản nóng nảy.

      rống to chất vấn: “Sao lại như vậy?   phải tôi cậu đưa ấy về sao? Bây giờ sao người lại mất tích?”

      Mặc dù ghét cái con người bám như khỉ đó, nhưng dù sao cũng là cùng lớn lên, vẫn đem đối xử như em . Hơn nữa địa vị của Du Tư Kỳ ở Tần gia, còn cao hơn cả mấy vị trưởng lão bậc.

      Từ có phong thái tiểu công chúa, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.

      “Tôi để Kỳ Kỳ về biệt thự bằng taxi, nhưng mới vừa rồi Vương mụ gọi điện thoại Kỳ Kỳ chưa có về nhà! lâu như vậy rồi, ấy cũng chưa quay lại đây! Cậu thử xem ấy có thể đâu?”

      Quan Nghị đem tình trần thuật lần, nhìn Tần Tấn Dương, chờ đợi lời của .

      !” đưa tay cầm lấy áo khoác mặc vào người.

      Quan Nghị sửng sốt chút: “ đâu?”

      “Tìm người! Tìm khắp Đài Loan cũng phải tìm ra! Để lạc mất ấy, chúng ta có những ngày tốt đẹp đâu!” Tần Tấn Dương sải bước bên cạnh , trong lòng chỉ có ý niệm tìm kiếm Du Tư Kỳ.

      Hai người vội vàng về phía thang máy, chờ thang máy tới lầu cuối.

      Lúc này, Đồng Thiên Ái vừa ra khỏi phòng làm việc, muốn tới phòng rửa tay . Mới chuyển người, nhìn thấy Tần Tấn Dương cùng Quang Nghị giống như hung thần đứng trước cửa thang máy

      Ánh mắt của xẹt qua người Quan Nghị, dừng lại người Tần Tấn Dương. Tay tự giác mà siết chặt vạt áo, có chút khẩn trương. Tại sao vào lúc đối mặt với , khẩn trương như vậy?

      “…”  cắn môi, muốn phát ra bất kỳ thanh gì.

      Bởi vì đây là lần đầu tiên, hề để ý đến tồn tại của .

      Bởi vì “Du Tư Kỳ” mới xuất ngày hôm nay, giữa bọn họ, hình như có ít thay đổi. Nhưng thay đổi ở điểm nào, lại phát ra, hay là có cái gì đó thay đổi , chính là trái tim

      ra, vẫn là tự ti cùng cam chịu.

      thôi!” Quan Nghị nhìn thấy cửa thang máy mở ra, thuận miệng tiếng, chợt hướng ánh mắt nhìn về phía . Vừa đúng lúc nhìn thấy Đồng Thiên Ái ngây người đứng chỗ, mà lúc này nhìn bọn họ rất mất hồn.

      Ai? ấy phải nên ở trong phòng làm việc của tổng tài sao? Tại sao lại về phòng làm việc rồi?

      Mới vừa rồi mải lo chuyện của Kỳ Kỳ, tất nhiên cũng phát ra trạng thái này! Chuyện gì xảy ra?

      Nghiêng đầu nhìn thấy người bên cạnh vào thang máy, vội vàng hô tiếng: “Tấn Dương!”. nhanh chóng đưa tay giữ thang máy, phòng ngừa cửa thang máy đóng, vừa phát ra ánh mắt chỉ dẫn.

      Tần Tấn Dương ra khỏi thang máy, nghiêng đầu nhìn theo, tầm mắt dừng lại thân hình gầy của .

      “…” Mà Đồng Thiên Ái đứng ở hành lang, vừa chạm tới ánh mắt của , theo phản xạ liền cúi đầu. Môi càng cắn chặt, lời.

      Lòng nhảy loạn xạ, mong biết gì…

      Cuối cùng, lại chỉ nghe được với câu: “Thiên Ái! Hôm nay em tự ngồi xe về nhà! có chút chuyện!”

      “Dạ!” thanh trả lời rất , gật đầu cái.

      Tay Tần Tấn Dương nắm chặt, vốn còn muốn giải thích chút mình muốn đâu, nhưng lại muốn khiến cho kích động, đành phải thôi. tại cũng kịp thêm thứ gì nữa, tìm được tiểu tổ tông đó mới là việc cấp bách!

      Thân thể Tần Tấn Dương hướng về sau sải bước, bước vào thang máy, có chút thở dài, hai mắt nhắm lại.

      Quan Nghị phát ra hai người bọn họ có điểm thích hợp, nhưng mà có gì ràng, cũng vào thang máy, sau đó nhấn nút xuống.

      Cửa thang máy vừa đóng lại, cả người Đồng Thiên Ái vô lực dựa vào tường.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chính văn chương 202: Giam cầm và con rối

      Edit: taichung_mira


      Thang máy chuyên dụng chạy xuống lầu 1, Tần Tấn Dương cùng Quang Nghị đều vội vàng tìm kiếm trong đại sảnh của cao ốc

      “Chúng ta chia nhau tìm! Nhớ liên lạc điện thoại! tìm được cũng càn gọi điện, sau 3h tập trung ở đây, nếu bất đắc dĩ, có thể liên hệ với cảnh sát cũng được” Tần Tấn Dương nhíu mày, trấn định

      Cái con người bám như khỉ đó, tại sao cứ đến Đài Loan là phải gặp chuyện chứ!

      Quang Nghị gật đầu, còn bày ra bộ dáng cười đùa, cũng trấn tĩnh : “Được! Liền theo như lời cậu ! !”

      Hai người lập tức lấy xe, hùng hủng hổ hổ ra khỏi Cao ốc, thân thể hướng bên phải liền rẽ vào nhà gửi xe. Bọn họ căn bản cũng chú ý đến thân ảnh màu hồng nhạt đứng ngoài cao ốc

      Du Tư Kỳ đưa lưng về phía họ, có chút nhàm chán nhìn bên kia đường, thầm trong miệng: “Sao lại lâu vậy! Tần ca ca thế nào mà vẫn chưa về!”

      “Bụng đói a…… Mình muốn ăn đồ ăn….” Sờ sờ bụng, dậm chân diễn tả nỗi oán giận

      Vừa vừa xoay người, hướng mặt ra hướng khác tiếp tục oán

      Chính vào lúc này (nghe như truyện trinh thám ấy), Tần Tấn Dương cùng Quang Nghị biến mất nơi khúc quanh của cao ốc

      Du Tư Kỳ cong người xuống, đấm chân của mình, cảm giác đau nhức vô lực. Gương mặt mềm mãi, có chút muốn khóc, lại chịu đựng phát tác” là đau a! Tần ca ca!”

      Còn phải đợi bao lâu nữa, vừa mệt lại vừa khát…

      Tần Tấn Dương cùng Quang Nghị chia ra hai xe, hoàn toàn có chút đầu mối tìm người đường phố Đài Bắc, rốt cuộc phải nơi nào tìm

      “Quang Nghị! Gọi điện cho các khách sạn, hỏi xem có du khách nào tên Du Tư Kỳ ở đó !” Tay Tần Tấn Dương cầm lái, cặp mắt nhìn chăm chú về phía trước, hướng  về phía ống nghe

      Quang Nghị nhanh chóng trả lời: “Được! biết!”

      Cắt liên lạc, Tần Tấn Dương có chút phiền não nắm chặt tay lái. Chợt đạp chân ga, giống như trận gió, chiếc benz nhanh chóng hướng về phía trước

      Lại qua nửa giờ

      Đầu nghe bên kia vang lên tiếng “Ục, ục” đưa tay đè xuống

      Thanh Quang Nghị có chút hỗn loạn vang lên: “Tấn Dương! Tôi cho người điều tra! Tất cả khách sạn cao cấp của Đài Bắc, có ghi chép ai tên Kỳ Kỳ cả!”

      “Đáng chết! Cái người đó rốt cuộc bám nơi khe nào chứ!” Lúc này, Tần Tấn Dương nóng nảy gầm

      Nguyên bản là tâm tình phiền não, trong lòng còn lo lắng về Đồng Thiên Ái, nghĩ tới bây giờ lại tìm tới tìm lui ra hướng của Du Tư Kỳ. Chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?

      Tự với bản thân phải tỉnh táo, hít hơi sâu: “Tìm thêm! Bất kể tìm được hay , ba giờ về công ty!”

      “Biết!” thanh Quang Nghị mau lẹ truyền tới

      Cao ốc Tần thị

      Đồng Thiên Ái ngồi ở phòng làm việc , ngơ ngác nhìn chẳm chằm hình ảnh máy vi tính. Ngón tay tùy ý gõ hai cái, lại phát bản thân biết phải làm những gì

      nên làm chút chuyện gì đó, như vậy mới có thể có chút động lực

      Ít nhất, thể cứ ngẩn người như vậy

      Nếu cứ ngẩn người như vậy, nổi điên mất!

      Từ ghế đứng dậy, quyết định đem toàn bộ văn kiện tháng này sửa sang lại lần. tới trước tủ bát, đưa tay mở cửa tủ, lấy ra phần văn kiện, đem chúng ôm vào trong lòng

      “Đế ý chút, để ý! Đem mấy ngành xem lại chút! Đúng!” Đồng Thiên Ái đọc niệm chú

      Chỉ có để bản thân trở nên bận rộn, mới có thể suy nghĩ nữa, mới có thể khắc chế bản thân. Tại sao muốn nhớ , sao trong đầu toàn là hình ảnh của , khiến bản thân trấn tĩnh được

      Đứng  trước tủ bát, trong đầu đột nhiên lên hbooj dáng có chút lãnh đạm của lúc nãy

      Đây là chuyện chưa từng có, ấy đối với mình, bất kể là vì khế ước, cũng là chân thành đối đãi. đối với , đều nóng bỏng như va yaj

      Nhưng mới vừa rồi, lại lạnh lùng như vậy

      Sợ… Đúng vậy… Khiến bản thân thấy sợ hãi cùng xa lạ…

      Chẳng lẽ đây mới là diện mạo của ? Đúng hơn là , ra bản thân cũng chưa từng hiểu . Đúng vậy! Từ đầu đến cuối đều là nắm lẫy dẫn , muốn làm gì, liền làm cái đó.

      Cho dù trong miệng có ý phản kháng. Nhưng hành động của , đều phụ thuộc vào , tất cả đều nằm trong lòng bàn tay

      Trong giây lát, hai chữ “Con rối” phóng đại lên

      Mặc dù biết nên dùng hai chữ này hình dung bản thân, quá khắc nghiệt! Nhưng bây giờ, bị giam cẩm trong thế giới của , như vậy, bản thân cùng “Con rối” giống nhau

      Kỳ thực tập như thế nào? Tìm được soa bình như thế nào?

      ra đến giờ, ở lại bên cạnh , chỉ là can tâm tình nguyện…

      Coi như trong miệng luôn : “Ghét , khinh thường ”, nhưng đối mặt với lại làm nũng cùng lấy lòng, đối mặt với dịu dàng thâm tình trong mắt , lại vui vẻ chịu đựng

      Nghĩ tới đây, bản thân cảm thấy có chút kinh khủng

      cầm đống lớn văn kiện, xoay người, thân thể nhịn được dựa vào tủ bát. Tay run lên, mấy tầng văn kiện “bá lạp lạp” rơi xuống sàn nhà

      Vội vàng ngồi xổm xuống, muốn nhặt những văn kiện kia. Chứ như vậy, văn kiện vốn ở trong ngực lại “Bá lạp lạp” rơi xuống, thanh nặng nề, giống như bản nhạc buồn vậy

      Đồng Thiên Ái hốt hoảng đưa tay nhặt lên mấy văn kiện, loạn xạ nhét vào trong ngực. Trong miệng còn thỉnh thoảng trách mình: “Đồng Thiên Ái! Ngươi đúng là đần! Có chút chuyện như vậy cũng làm xong!”

      Nhưng là mấy lần, rồi cũng mấy lần rơi ra

      Giống như tình cảm, càng nóng lòng, càng khẩn trương, càng muốn bắt được, càng thể có được nó! Tại sao có thể như vậy! Tại sao như vậy!

      Chán chường ngồi té mặt đất, cũng cố kỵ sàn nhạ lạnh như băng cùng bụi bậm. Đôi tay che mặt, văn kiện rơi đầy đất

      Khi nào chuyện này bắt đầu, đối với , chỉ là thích…

      Khi nào chuyển biến, đối với , từ thích chuyển thành

      chỉ đơn thuẩn là sợ rời , sợ hơn nữa là để ý đến

      Tần Tấn Dương…. ở đâu…


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :