1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 193: Đột nhiên nghĩ mặc.

      Beta:yunafr




      Tần Tấn Dương nhìn hai người bọn họ nắm tay nhau rời khỏi phòng trang điểm, quay đầu lại, đến trước mặt Đồng Thiên Ái. khom người xuống, nửa ngồi trước mặt , cầm lấy đôi giày màu ngọc trai kia ân cần mang vào cho .

      “…………….” Đồng Thiên Ái cúi đầu, nhìn người đàn ông trước mặt.

      Động tác ấy của , sao lại dịu dàng đến vậy? Khuôn mặt tuấn kia, nở nụ cười. Trong lòng hiểu sao lại cảm thấy ấm áp. Nhưng ngay cả chính cũng hiểu vì sao lại có cảm giác đó.

      thay mang xong giầy, ngẩng đầu nhìn thấy ngẩn người, nhịn được mà đưa tay lên ôm chặt khuôn mặt nhắn của . “Thế nào? Em lại nghĩ gì thế? Tụi mình ra ngoài , hôn lễ sắp cử hành rồi!”

      “Người quyên tiền cho nhi viện……. Là phải ?” Thanh bình tĩnh vô cùng. Lời vừa ra khỏi miệng, chính cũng hoảng hốt khi nhận thấy nó trầm tĩnh vô cùng.

      có trách cứ, cũng có ý nghĩ gì khác, tất cả chỉ là muốn Anhtự mình xác nhận…

      Tần Tấn Dương sắc mặt hốt hoảng, tất nhiên để ý đến việc vì sao lại biết tất cả. Chính là Anhsợ hiểu nhầm, vội vàng giải thích “Mọi chuyện….. mọi chuyện như em nghĩ đâu! chỉ là…”

      “Là sao? Có phải hay ?” Đồng Thiên Ái nhìn thẳng vào mắt , thản nhiên hỏi.

      Dưới chú ý của , Tần Tấn Dương đành phải gật gật đầu, tay cũng nắm chặt tay , vô cùng kiên nhẫn “Là ! Nhưng mà cũng có ý muốn chế nhạo em đâu!”

      Đồng Thiên Ái bực bội mấy phút, đầu óc cũng trở thành mảnh trống rỗng. Đến khi hồn trở lại, nhìn thấy chăm chú nhìn chằm chằm, thận trọng quan sát vẻ mặt của mình..

      “Tần Tấn Dương…… Ừa…….. Nghi thức cũng sắp được cử hành rồi. Chúng ta mau thôi!” xong, đứng dậy, kéo tay , đem cả người kéo lên, hướng cửa tới.

      Tần Tấn Dương vội vàng đứng dậy, lùi về phía sau, lần này đổi lại chính là bị kéo .

      Trong giáo đường vang lên thanh hạnh phúc. Tấm thảm màu đỏ dài, ở phía cuối, chính là nhân vật chính của buổi lễ. Đuôi áo cưới được túm lại, phù dâu đứng ở phía sau nâng lên váy áo, đứng ở phía sau bọn họ.

      Đồng Thiên Ái cùng Tần Tấn Dương đứng ở góc khuất, lẳng lặng chờ đợi nghi thức tiến hành.

      Ở trước Thánh Giá, cha xứ sắc mặt nghiêm trang, tay cầm Thánh kinh. Ông nhìn cặp đôi đứng trước mặt, bộ râu rậm rạp khuôn mặt nở ra nụ cười hòa ái.

      “Trang Nhiên, con có đồng ý lấy Vu Nhuế làm vợ, , quý trọng ấy, cho dù giàu, nghèo, bệnh tật, đến chết cũng thay đổi?”

      “Con đồng ý!”

      Khi lấy được khẳng định chắc chắn của chú rễ, cha xứ chuyển sang dâu “Con có đồng ý chấp nhận người đàn ông này làm chồng con, , quý trọng ấy, cho dù giàu, nghèo, bệnh tật, đến chết cũng thay đổi?”

      “Con đồng ý!”

      ……………..

      Nghe được lời đồng ý kia, bọn họ trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, hạnh phúc, khỏi nở nụ cười ngọt ngào.

      Đồng Thiên Ái xem bọn họ trao nhẫn cho nhau, còn ôm hôn nhau thắm thiết. nhịn được nghiêng đầu, ngả vào trong lòng người bên cạnh, hỏi “ ấy tốt như vậy, tại sao lại chọn ấy?”

      Đây chính là vấn đề vô cùng lớn, nhịn từ lâu nhưng nay nhịn được nên hỏi.

      “Bởi vì……. Gặp em rồi…...” Tần Tấn Dương cúi đầu, giống như , .

      Chợt, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của , tất cả đều giống như cười, ánh mắt như vậy diu dàng. Đúng vậy nha……. Ai bảo gặp được đây……

      “Ais! Tự nhiên em cũng muốn mặc áo cưới!” Lại đem đầu xoay về, nhìn đôi uyên ương được mọi người chúc phúc, thuận miệng .

      Tần Tấn Dương hưng phấn kêu lên tiếng, rung động vòng tay ôm . “ sao? tốt quá!”

      Trong hôn lễ, hoa tươi được rải đầy, “Phanh------” tiếng, chai rượu sâm banh được ai đó mở ra, nhất thời trong khí tràn ngập mùi rượu. lúc mọi người vỗ tay, hôn lễ đơn giản này được kết thúc.

      quốc…….. Luân Đôn.

      Trong biệt thự của Tần thị, bé với mái tóc xoăn dài được buộc thanh đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp có chút kinh hoàng. Mặc quần áo xinh đẹp, giày ủng, còn xách theo va ly nho .

      “Đừng có ai phát nha!” Du Ti Kỳ nỉ non, càng tăng thêm bước chân.

      Rốt cuộc mới vừa qua đại sảnh, sau lưng liền có giọng Tần phu nhân dịu dàng truyền đến. “Kỳ Kỳ à, con định đâu vậy? Sao lại đem theo cái rương hành lý thế kia”

      Ais…….. vẫn bị chộp được nha~

      “……….” Du Ti Kỳ dừng bước, từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về người phía sau, nở nụ cười lấy lòng, ngọt ngào kêu “Mẹ!”

      Tần phu nhân nheo mắt lại, trong lòng hiểu nhưng vẫn giả vờ biết “Ti Kỳ à, con muốn đâu vậy? Lại muốn qua nhà bạn chơi sao?”

      “Mẹ à! Con đâu có đâu đâu! Chính là qua nhà Judy mấy ngày thôi mà! Đúng nha, mấy ngày thôi!” Du Ti Kỳ vội vàng theo , tiếp tục .

      Tần phu nhân gật đầu, đến bên người bé, thương sờ sờ đầu. “Kỳ Kỳ à, qua nhà người khác là phải biết phép tắc ! Biết ? Mẹ con qua đời sớm, cha con lại để ý con! Chỉ có mẹ xem con là con thôi!”

      Dĩ nhiên, nếu có thể cùng Tần Tấn Dương là rất tốt rồi, nhưng mà…..

      Nhưng mà lần trước chuyện điện thoại, Tấn Dương hình như rất thương đó. Đầu tiên để Kỳ Kỳ qua thăm dò, rồi bà qua đó nhìn sau.

      “Mẹ, Kỳ Kỳ rất nghe lời! Mẹ yên tâm!” Du Ti Kỳ thở phào nhõm, vội nở ra nụ cười ngọt.

      Hoàn hảo, mẹ có phát cái gì khác thường, chỉ cần có thể an toàn ra khỏi biệt thự, mọi chuyện còn lại đều được giải quyết tốt. Vé máy bay cũng có sẵn rồi! Tất cả đều sẵn sàng.

      Tần phu nhân kêu tiếng “Quản gia! Lấy xe!”

      Được Tần phu nhân đồng ý, bé nghênh ngang ra khỏi biệt thự. Vừa đóng cửa xe lại, bé người tài xế “Đến sân bay Heathrow!”

      “….” Tài xế có chút kinh ngạc “Tiểu thư!”

      Du Ti Kỳ bỏ ra khuôn mặt tươi cười, tức giận , “Bảo ông ông ! Mẹ cũng đồng ý rồi!”

      “Dạ!” Tài xế cũng thêm, khởi động xe, đạp chân ga……. Chiếc xe chậm rãi rời khỏi Tần gia…………

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 194: Chuyện quan trọng.
      Beta:yunafr




      Mười hai giờ sau…..



      Đài Bắc – Trung Quốc.



      Trong sân bay, người người đến qua lại tấp nập, ánh đèn đem cả đại sảnh sân bay trở nên trong suốt, sáng ngời.



      Xách theo chiếc vali , ngỡ ngàng nhìn bốn phía, đây là đất nước xa lạ.



      Khóe miệng cũng dâng lên nụ cười, mang theo chút hưng phấn, vội vàng ra lối dành cho khách quý.



      Nơi đây……… chính là Đài Loan sao?



      Dùng sức cầm vali, bước cũng nhanh hơn. Trong lòng thầm: Dương…….. em tới đây.



      Nghĩ như vậy, bước chân càng thêm nhàng. ra khỏi sân bay, vẫy chiếc taxi. Khom lưng chui vào trong xe,  hướng tài xế : “ đến cao ốc Tần Thị!” nhớ mẹ từng , công ty của Dương ở Đài Loan gọi là cao ốc Tần Thị phải! Thôi! Kệ! Chuyện đó tính sau!



      “Được!” Tài xế vội đạp chân ga, quay đầu xe lại, hướng phía trước tới.



      Du Ty Kỳ nghiêng đầu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, những đám mây trắng trôi lơ lửng bầu trời. Dường như là nghĩ tới gì đó,  vội vàng mở vali, lấy ra hộp trang điểm tùy thân.



      Tìm được chiếc gương , soi soi, chiếu chiếu.



      Trong nháy mắt,  bĩu môi “Trời ạ! Thế nào lại xấu như vậy chứ? Tóc tai cũng loạn hết lên rồi! Như vậy làm sao dám gặp Tần đây, được, phải sửa sang lại chút!”

      Ty Kỳ đưa tay vỗ vỗ lưng ghế dựa “Chú đưa cháu tới khách sạn nào cách cao ốc Tần thị vài căn nha!”



      Cao ốc Tần thị…………..



      Đoàn người thong thả bước vào đại sảnh Tần thị building, phía bên phải Tần Tấn Dương là chấp hành bí thư Quan Nghị, còn bên phải chính là trợ lý thần bí trong truyền thuyết Đồng Thiên Ái.



      Ba người đột nhiên xuất khiến cho đại sảnh ồn ào bỗng chốc im lặng. Tất cả nhân viên nhường đường cho ba người mời đến, cúi đầu xuống, ý chào.



      “……..” Đồng Thiên Ái có chút xấu hổ, trường hợp này tuy rằng trong lòng tưởng tượng ra rất nhiều nhưng khi xuất cùng trước mặt mọi người, tự nhiên có cảm giác bất an.



      Nhưng mà, vẫn là cố gắng tiếp….



      Cuối cùng đến trước thang máy chuyên dụng, bước vào, cửa từ từ đóng lại.



      giây kế tiếp, Đồng Thiên Ái dùng tay che trán của mình, chịu nổi oán trách “Em quyết định, sau này cùng hai người nữa đâu, rất áp lực! Thần kinh em hỏng mất!”



      “Làm sao mà lại hỏng thần kinh chứ? được lung tung!” Tần Tấn Dương vội vàng kéo tay , mỉm cười .



      Trừng mắt liếc cái, buồn bã tất nhiên là có cảm giác nha! với em giống nhau! Từ quen được người khác chú ý rồi, sớm thành thói quen! Nhưng em có!”



      Nhìn chút, cũng phải thừa nhận cho dù ở phương diện nào cũng giống nhau.



      “Ai!” Quan Nghị mực thở dài, suy tư xây căn phòng ở tầng cao nhất ! Hai người cũng đỡ phải qua lại, trực tiếp ở đây luôn!”



      Lời vừa ra, Tần Tấn Dương hớn hở đáp ứng “Cái sáng kiến này cũng tệ!”



      tệ cái đầu !” Đồng Thiên Ái tức giận gầm !



      Sao bọn họ có thể nghĩ ra chứ? Tạo gian phòng ở lầu cao nhất? Vậy còn ra cái thể thống gì đây?



      Thang máy “Đinh------“ tiếng mở ra, ba người trước sau cười ra khỏi thang máy.



      “Quan Nghị! Mỗi sáng đều như cũ, hiểu chứ?” Đồng Thiên Ái khách khí , hướng làm động tác OK.



      Tần Tấn dương vội vàng phụ họa, ôm bả vai Đồng Thiên Ái, hướng phòng làm việc tổng tài đến, thanh từ phía trước bay tới, "Quan đại bí thư! đúng là làm phiền rồi!”



      “………………..”



      Quan Nghị nhìn bóng lưng hai người bọn họ, đột nhiên có cảm giác mất mác. Chuyện gì xảy ra thế này? Hình như trong Tần thị là người thê thảm nhất.



      Loại chuyện bưng trà pha coffee như vậy, hoàn toàn có thể nhờ người làm a! Nhưng là, phụ tá chính là sống chết đáp ứng. Làm cả hại lầu cuối, trừ bọn họ ra, chỉ còn là người sống sót.



      đáng thương!~



      Quan Nghị vừa vào phòng làm việc của mình, nhìn thấy điện thoại ghi ở hệ thống quốc tế bập bùng sáng đèn đỏ.



      Đáng chết! Chắc chắn lại là tìm tên Tần Tấn Dương đáng ghét kia đây mà!



      Vì tránh né mẹ mình, lại thêm cái Du gia đại tiểu thư suốt ngày đeo bám, mấy ngày trước đem tất cả điện thoại quốc tế toàn bộ chuyển đến máy nội bộ của , làm hại mỗi lần Tần gia điện đến lại phải láo vô biên.



      Đè xuống nút ghi , bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nữ êm ái, "Tấn Dương a! Mẹ thế nào tìm được con đây? Nghe được mẹ nhắn lại, cho mẹ cuộc gọi! Mẹ có chuyện quan trong muốn với con.”



      Chuyện quan trọng? Là chuyện gì đây?



      phải là. . . . . . muốn Tấn Dương trở về tham dự sinh nhật Đại tiểu thư…… hay là muốn biến họ thành đôi?



      Nghĩ như thế, xoay người rời khỏi phòng làm việc.



      Trong phòng làm việc của tổng tài, Đồng Thiên Ái nhàm chán giúp Tần Tấn Dương cắt móng tay.



      tới trước mặt , bắt lấy ngón tay thon dài của , nghiêm túc , "Móng tay của dài a! Nhanh lên chút! Móng vuốt của đừng có lộn xộn, em tới giúp cắt !”



      “Vợ à! Đây là tay của , phải móng vuốt!” Đối với , hiển nhiên thành thói quen, nhưng mà vẫn nhịn được mở miệng trêu ghẹo .



      Mỗi ngày đùa với con nhím này chính là chuyện vui nhất nha~



      Cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, Quan Nghị khuôn mặt trẻ con ra thần sắc kinh ngạc. Nhìn thấy bọn họ xúm lại, còn tưởng rằng bọn họ ở thân thiết, chợt thấy mình đến đúng lúc.



      “Phiền Tần đại tổng tài cũng đại trợ lý dừng thân thiết lại chút xíu!” Quan Nghị ho tiếng, trầm giọng .



      Đồng Thiên Ái hận được đem cây kéo cầm trong tay hướng đâm tới, nheo mắt lại “Vậy, Quan đại thư ký có chuyện quan trọng muốn sao?”



      Tốt nhất là chuyện quan trọng, nếu nhất định đập đấy!



      Quan Nghị hướng bọn họ đến gần hai bước, hắc hắc cười gian, "A! Chuyện này đối với đại tổng tài mà , là quan trọng! Bởi vì mẹ có chuyện quan trọng muốn với !”



      “Mẹ tôi?”



      “Cái gì?” Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chương 195: gặp cha mẹ.

      Beta:B.Cat




      Quả nhiên, lời của Quan Nghị khiến cho cả Tần Tấn Dương lẫn Đồng Thiên Ái đều phải trợn tròn mắt. Dù thế nào cũng nghĩ ra, chuyện quan trọng đó, lại là xuất phát từ bà mẹ hồ ly ở tận nước xa tít tắp…….



      Đồng Thiên Ái khẩn trương vạn phần, nghĩ đến ngày sau còn phải gặp mặt, lo lắng mà nhíu mày, "Mẹ tới à? Làm sao bây giờ? Hay là em ra ngoài chút nhé?”



      Muốn chết sao? còn chưa từng nghe nhắc đến mẹ bao giờ a! Cũng tại , trước kia cũng chịu hỏi cho ràng chút!



      Quan Nghị cười to lên, vô cùng bội phục , "Đồng Thiên Ái tham lam à! Em cầu xin chị đừng có khôi hài như vậy được hay ! Mẹ của Tấn Dương còn ở nước xa xôi kia, làm sao mà bay về đây được?”



      “………” Đồng Thiên Ái nghe tới đây, liền thở phào nhõm.



      Quan Nghị có thời gian bận tâm, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Tấn Dương, trong lòng có chút kinh ngạc nhưng rồi lại lo lắng. Mở miệng ra, muốn gì đó, nhưng rốt cuộc lại biết nên gì………



      ra Đồng Thiên Ái muốn biết, mẹ của có thể đồng ý cho bọn họ quen nhau hay ?!



      Căn cứ theo kinh nghiệm xem phim ở trong quá khứ, bình thường phu nhân nhà giàu, nghe đều là khó chiều! Hơn nữa, phải chanh chua chính là hà khắc! Trời ạ, muốn gặp ba mẹ đâu!



      Tần Tấn Dương tựa hồ nhìn thấu tâm của , vội vàng trấn an , " sao! Em đừng quá khẩn trương!”



      xong, hướng về Quan Nghị ở phía cửa mà nháy mắt cái, ý bảo ta trước tiên có thể về, đừng ở chỗ này mà làm bóng đèn, mắt còn sáng như vậy, ảnh hưởng đến bọn họ a!



      Quan Nghị nhún vai, rời khỏi văn phòng tổng tài.



      Đồng Thiên Ái vẫn còn hoảng loạn, quay quay lại, cứ nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm sau này, miệng lẩm bẩm “Làm sao đây! Ôi, chết mất!”



      “Cái gì chết! cho em lung tung!" Tần Tấn Dương vội vàng đứng dậy, về phía , vòng tay, ôm chặt.



      là! lo lắng cái gì? Chỉ là, cũng phải trách tốt, thời gian dài như vậy, đều chưa từng đề cập với đến tình huống trong nhà của mình. Mẹ tương đối dễ giải quyết rồi, chỉ có ông nội ngoan cố kia là hơi khó khăn chút.



      “Thiên Ái! Em căn bản là cần phải khẩn trương!”



      “Con sốt ruột dễ tạo nếp nhăn lắm nha!”



      “Mẹ giống như em tưởng tượng đâu! Hơn nữa ba cũng mất sớm, cho nên em cần quá lo lắng. Chỉ cần để ý Tần thái thái chút là được rồi!”



      Tần Tấn Dương vài ba câu cho có lệ, cũng tránh nhắc đến ông nội.



      " nghe nhõm a! Cũng phải là gặp cha mẹ vợ, khẩn trương!" Đồng Thiên Ái thở phì phò, đưa tay chọc chọc lồng ngực .



      Tần Tấn dương nắm tay của , kéo tới máy tính trước mặt, "Để cho em gặp mẹ , bà quả có hung dữ! Hơn nữa, em nhất định thích bà, mà bà cũng thích em!”



      "Vậy sao?" Đồng Thiên Ái nghi ngờ hỏi, trong lòng còn sợ, " cần! Em gặp đâu!”



      sờ sờ mặt của mình, hôm nay có trang điểm, nhìn qua xấu a! Ít nhất phải đánh chút phấn hay son môi gì chứ? Người ta phải , ấn tượng đầu rất quan trọng sao?



      "Ngốc! cần khẩn trương như vậy, hôm nay trước hết để cho em gặp mẹ !” Tần Tấn Dương cười, tay nhấn chuột.



      Quả nhiên, lâu sau, màn hình máy tính ra khung hình có ông bác trung niên.



      Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt, nhìn về phía ông lão mặc tây trang. phải là gặp mẹ sao? Thế nào mà lại thành người đàn ông rồi?



      “Quản gia! Bác chuyển cho mẹ con !” Tần Tấn Dương đến gần, trầm giọng .



      Ở bên kia, ông lão gật đầu “Dạ! Thiếu gia!”



      Màn ảnh hồi đung đưa, người đàn ông kia biến mất còn thấy gì nữa. Sau đó, màu lam chiếm cả màn hình, bắt được tín hiệu, mấy giây sau lại xuất lão phu nhân ăn mặc sang trọng.



      , tựa như chờ lâu. Tha thiết mong mỏi mạng bắt được tín hiệu, mặt YES ! Nở nụ cười lười biếng, nhìn qua cảm giác có chút đáng .



      "Khí chất u nhã ôn hòa thân thiết " tám cái chữ này, trong nháy mắt quanh quẩn ở trong đầu .



      Phu nhân trước mắt, mới nhìn làm cho người ta có cảm giác chính là thoải mái như vậy. giống với trong phim truyền hình, bà ấy ăn mặc cao quý và thể phụ nhân kiêu ngạo, hoàn toàn vượt qua trong ấn tượng của rằng nhà giàu ai cũng chảnh chọe!



      Tần phu nhân có chút bùi ngùi : “Tấn Dương, sao trễ như vậy mới gọi cho mẹ?”



      “Vừa về tới, trước biết!” Tần Tấn Dương đơn giản tóm tắt .



      Bỗng nhiên, hỏi “Mẹ có chuyện quan trọng muốn với con à?”



      Tần phu nhân vốn là cười tươi rói, nghe được con trai mình quan tâm "Chuyện quan trọng" đó như vậy, lại vội vã vô cùng, trong nháy mắt xuống thấp giọng, oán trách, "Con cũng quan tâm đến mẹ sao? Nếu như có chuyện quan trọng, con cũng gọi cho mẹ à?”



      phải…….. con……….” Tần Tấn Dương bỗng có cảm giác đau đầu.



      Ais, tại sao khi vừa gặp bà, có cảm giác u ám rồi? Lại còn có thêm cả con gấu Koala bám dính kia nữa!



      Đồng Thiên Ái vô cùng an tĩnh đứng ở bên, nghe bọn họ chuyện, đột nhiên thấy khâm phục mẹ của ! Quả nhiên a, gừng càng già càng cay! Hai ba lần liền đem Tấn Dương chỉnh đến tơi bời!



      “Mẹ, lát nữa con còn phải họp!” nhàng .



      Nghiêng đầu nhìn về Đồng Thiên Ái bên cạnh, lại phát hết sức bội phục mà nhìn chằm chằm vào mẹ . Mà trong ánh mắt của , lóe ra tia sáng kỳ dị, khiến run rẩy……..



      phải là. . . . . . cũng muốn hướng mẹ học tập chứ? . . . . . . Trời ạ!



      Bên kia, Tần phu nhân vẻ mặt buồn rầu, mạo hiểm “Con trai à, mẹ có chuyện quan trọng muốn !”



      “Dạ?” Nhìn mẹ dáng vẻ có chút hả hê, biết vì sao trán , gân xanh nổi đầy mặt.



      Tần phu nhân hề nữa vòng vo nữa, trực tiếp thẳng thắn , "Ngày hôm qua Ty Kỳ đem theo cái vali, là qua nhà bạn……….”



      Lông mày chợt co rúm lại……………



      “Có điều……….. Tài xế trở lại với mẹ rằng………… nó, dường như đến sân bay rồi………………!”


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn – chương 196: Tra được kết quả.

      Beta : B.Cat






      ngoài dự đoán, lời Tần phu nhân vừa xong chọc cho Tần Tấn Dương rống to: “Sân bay? Ty Kỳ đến sân bay? Con bé sân bay làm gì? Bay đâu?”



      Nếu là chuyện trọng đại, hẳn là chuyện này ? Nghĩ tới nghĩ lui, con gấu Koala ấy cũng chỉ biết duy nhất có nước…. phải là bay đến Đài Loan chứ?



      Tần phu nhân nghe được tiếng con trai rống to giận dữ, coi như có chuyện gì, tiếp tục “Tấn Dương à, con phải chăm sóc Ty Kỳ cho tốt, nếu mẹ đích thân bay về Đài Loan đấy!”



      Uy hiếp xong, liền nhấn nút tắt. Màn hình máy tính khôi phục lại mảnh màu lam, hình ảnh cũng biến mất.



      “Mẹ!” Tần Tấn Dương gấp đến mức nhiều, nhìn chằm chằm khung trò chuyện màu lam, tức giận dùng tiếng thô lỗ chửi rủa “Shit!” (Editor: ơi, Shit là gì, có ăn được ? :v)



      Đồng Thiên Ái lẩm nhẩm tên của bé, trong lòng tự dưng sinh ra bất an.



      Qua buổi chuyện này, cũng có thể hiểu được vấn đề. Cái bé tên “Kỳ Kỳ” này hôm qua mờ mờ mịt mịt mà đến Đài Loan. Mẹ của Tần Tấn Dương có lẽ đối với bé tên Kỳ Kỳ này rất thương và quan tâm….



      Nghiêng đầu nhìn sang thấy nhíu chặt chân mày, lập lòe hỏi “ ấy là ai? Em của hả?”



      Mặc dù trong lòng biết, khả năng là em này vô cùng thấp, bởi vì nhìn thấy ánh mắt của phải là loại tình cảm “ em”, nhưng giờ phút này cũng chỉ biết hỏi như vậy.



      “Ai?” Tần Tấn Dương nắm lấy tay , “Em Du Ty Kỳ sao?”



      Đồng Thiên Ái gật đầu cái, im lặng . Ngay cả cũng cảm thấy, nụ cười mặt cứng ngắc như thế, trong lòng mơ hồ lo lắng, vào thời khắc này chợt quanh quẩn lên.



      ấy phải là em , nhưng vẫn coi nó là em .” Tần Tấn Dương nhận ra khác thường của , giải thích “ sao đây? Mẹ cũng coi con bé khác con của mình.”



      Mặc dù biết cái lão nhân kia chính là muốn cho hai nhà làm đám hỏi, nhưng cũng để chuyện ấy xảy ra.



      Đồng Thiên Ái “nha” tiếng, ngược lại cầm tay , “ ra sân bay đón ấy à?”



      “…….” Tần Tấn Dương sửng sốt tí, sau đó nhấn cái nút điện thoại “Quan Nghị, cậu ra sân bay, kiểm tra xem những chuyến bay từ Quốc về Đài Loan có Du Ty Kỳ hay ?”



      “Cái gì, Du đại tiểu thư về đến Đài Loan rồi á?” Quan Nghị ở bên kia đầu dây điện thoại sợ hãi kêu ra tiếng to.



      Tần Tấn Dương sắc mặt tối sầm, trong mắt xuất hình ảnh của cái nữ nhân suốt ngày bám dính lấy , có chút chán ghét mà “Bảo cậu cậu ! Làm gì mà nhảm hoài vậy?”



      “Rồi rồi, tớ !” Quan Nghị bất đắc dĩ , thanh của đầu bên kia điện thoại liền biến mất.



      Trước cao ốc Tần thị, chiếc taxi màu vàng từ xa tiến đến, chậm rãi dừng ở ven đường.



      Cửa sau xe được người lái mở ra, đầu tiên là chiếc giày cao gót bước ra khỏi taxi, ngay sau đó, mặc áo công sở màu hồng ra khỏi xe. mái tóc xinh đẹp lấp lánh bồng bềnh dưới ánh nắng.



      người ấy thoang thoảng mùi nước hoa thanh khiết.



      Những người qua đường khỏi phải ngoái lại ngước nhìn lần thứ hai. Mỹ nữ cho dù đến đâu, cũng khiến người khác phải để ý, huống chi chỉ cần nhìn trang phục của , cũng biết được thân thế bình thường. (Editor : Cáp cáp, bình thường là ý tiêu cực hay tích cực nhờ :v)



      “Tấn Dương, em đến rồi đây!” Du Ty Kỳ hưng phấn ngẩng đầu, nhìn về tầng cao nhất của tòa cao ốc.



      Nghĩ đến chút nữa được nhìn thấy Tấn Dương, trong lòng lại nhịn được vạn phần kích động, từ sau lễ Giáng Sinh đợt trước, thoáng cái liền hơn nửa năm. Cũng may lần này có ai cản trở, mới có thể thuận lợi mà đến Đài Loan.



      cầm chiếc túi hiệu Chanel, chân giày cao gót, sải bước hướng tòa cao ốc tới.



      biết Tấn Dương nhìn thấy có vẻ mặt gì đây nhỉ? Oa —— có thể hay vui vẻ đến mức kêu to lên? A! Còn có thể nhìn thấy cái dáng dấp rất đáng đó nữa?



      “Ừm, lâu gặp!” Trong miệng nỉ non nhớ đến, người bước vào trong đại sảnh.



      Du Ty Kỳ tới quầy tiếp tân, bĩu môi, chút nghĩ ngợi “Tôi muốn gặp Tấn Dương!”



      Tấn Dương?” lễ tân nhìn vị tiểu thư khí chất phi phàm trước mặt, kỳ quái hỏi “Tiểu thư! là nhắc đến Dương nào ạ?”



      Ách, phải là Tần Tấn Dương, giám đốc của họ chứ?



      Du Ty Kỳ lè lưỡi cái, lời xin lỗi “A, sorry, ừm….. Tần… Tần Tấn Dương, là giám đốc của mấy người ấy!”



      Vẫn luôn gọi là Dương, bây giờ lại gọi cả tên lẫn họ, là có chút lạ miệng.



      “Tiểu thư! Để tôi giúp báo tiếng!” Lễ tân là người thức thời. Tuy rằng có luật là hẹn trước được gặp, nhưng nhìn trước mắt này cũng đủ biết thân thế . (Editor : A, ra “ bình thường” là hướng tích cực :”x)



      Vì giữ được chén cơm của mình, thôi đành gọi tiếng cho Quan thư kí vậy!



      “Đô đô!” Điện thoại nội tuyến vang lên.



      Quan Nghị vốn là chuyện với nhân viên về việc điều tra danh sách các khách hàng trong chuyến bay từ đến Đài Loan. Lúc này điện thoại vừa reo liền nhanh nhẹn bắt lấy, đem người kia gác qua bên.



      thấp giọng “Có chuyện gì?”



      “Quan thư ký, trong đại sảnh có vị tiểu thư muốn gặp giám đốc ạ!” Lễ tân căn cứ theo trả lời.



      Quan Nghị nhịn được “Tiểu thư cái gì? Căn bản chỉ là những kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ thôi! Chẳng lẽ cả điều này cũng biết?”



      “………” Bên kia điện thoại, thanh dần.



      lát sau, lễ tân ở đầu kia trả lời “Quan thư ký, vị tiểu thư này ấy là Du Ty Kỳ!”



      “Du Ty Kỳ….Du Ty Kỳ?” Quan Nghị hốt hoảng từ ghế đứng lên, lo lắng “Đợi chút, để tôi xuống gặp mặt!”



      xong liền cúp điện thoại.



      Nhận được điện thoại, việc đầu tiên mà Quan Nghị làm là chạy về phía phòng làm việc của tổng tài. Đẩy cửa ra, nhìn về phía Tần Tấn Dương và Đồng Thiên Ái.



      “Kiểm tra như thế nào? Có bay về Đài Loan hay ?” Tần Tấn Dương trầm giọng hỏi.



      Quan Nghị lắc đầu cái “Tấn Dương, ấy ở đại sảnh.”




    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 197 : Những nguyên nhân khác

      Beta: B.Cat




                  "Cái gì?'' Nghe được lời của Quan Nghị, Tần Tấn Dương chợt từ ghế đứng lên, vô cùng giật mình mà nhìn Quan Nghị. ngàn tính vạn tính, nhưng lại cũng tính được, cái con gấu Koala đó nhanh như vậy đến đây!

      Vào thời khắc này chân mày nhíu chặt lại, khi nghĩ đến Du Ty Kỳ, huyệt thái dương lại bắt đầu cảm thấy đau.

      Đồng Thiên Ái nhìn biểu tình mặt ngày càng tối , trong lòng sáng tỏ, nhưng là để chắc chắn vẫn nên xác nhận lại, liền hỏi, ''Tấn Dương! Là người nào đến? Vị tiểu thư kia đến đại sảnh rồi sao?''

      Buồn buồn "Ừ'' tiếng, Tần Tấn Dương hướng về phía Quan Nghị gầm , ''Cậu vẫn còn ở đứng ở đây làm cái gì! Còn xuống!''

      ''A ------ Biết! Mình ! Mình ngay bây giờ!'' Quan Nghị cũng lo lắng xoay người, nghĩ đến lát nữa phải ứng phó với cái nàng bám người kia, trong lòng cảm thấy hồi tê dại.

      Bộ dáng khẩn trương thái quá của bọn họ, khiến cho Đồng Thiên Ái cảm thấy nghi hoặc.

      Có cần thiết phải như thế ? phải là bé kìa từ Quốc đến Đài Loan sao? Tại sao lại có cảm giác giống như có đại địch đến đây? Chỉ là , có thể kinh khủng như thế sao?

      ''Chờ chút....!'' Đột nhiên, Tần Tấn Dương hét lên.

      Quan Nghị vội dừng bước, quay đầu lại hỏi, ''Lại làm sao nữa?''

      ''......'' Tần Tấn Dương nghĩ lát, sau đó hướng về phía Quan Nghị dặn dò, "Nghĩ tất cả các biện pháp! Nhất định được để cho ta lên! Nghe chưa!''

      Nếu để cho cái kẻ bám người đó nhìn thấy Đồng Thiên Ái ở trong phòng làm việc, đến lúc đó biết náo loạn lên thế nào!
      Vì để phòng ngừa bất trắc, vẫn nên đừng để cho ta lên đây!
      Quan Nghị gật đầu, trong lòng tính toán xem nên làm như thế nào để lừa Du đại tiểu thư chỗ khác, vừa được về phía trước mấy bước, lại quay đầu hỏi, ''Nếu ấy hỏi đến cậu, mình nên như thế nào ?''

      Trời ạ! Nhiều năm như vậy nhìn thấy cái tiểu nha đầu kia, bây giờ còn biết biến thành cái hình dạng ra sao!

      ''Sao bây giờ cậu lại đần thế? Tùy tiện tìm lý do! Nên như thế nào liền như thế! cần gánh vác!'' Tần Tấn Dương nhíu hai mày kiếm lại, đem tất cả vấn đề khó khăn đẩy lên người Quan Nghị.

      Dù sao chỉ cần đừng để cho nàng lên, rồi giải quyết sau!
      Quan Nghị ''Nha'' tiếng, liền hiểu ngay , ''Vậy mình liền cậu có ở đây!''

      Chỉ là bảo '' có ở đây'', lý do này quá gượng ép rồi! Người bình thường cũng tin, huống chi đây lại là Du đại tiểu thư khó dây đến cực điểm a!

      Tần Tấn Dương đưa tay nhéo nhéo lông mày, thở phào nhõm, ''.........''

      ngờ chưa được mấy bước Quan Nghị lại dừng bước, quay đầu lại vô cùng khốn hoặc hỏi, "Ai? Nếu là ấy lên tìm cậu, ấy nên đến đâu a?''

      '' đâu? Tùy tiện, đến nơi nào cũng được! Cậu có thể đưa ấy đến biệt thự ở để cho Vương mụ chăm sóc, hoặc là đến khách sạn ở, nếu đến nhà cậu cũng được! Dù sao đừng để ấy lên đây!''

      Tần Tấn Dương gầm , giọng cũng mất kiên nhẫn.

      Đồng Thiên Ái đứng an tĩnh bên, im lặng lên tiếng. Nghe bọn họ chuyện với nhau, biết vì sao, lại có cảm giác bỗng nhiên mình là người thừa.

      Đúng vậy! Dư thừa! còn từ ngữ nào hợp hơn!
      Nhìn Quan Nghị sải bước ra khỏi phòng làm việc, cửa bị ''Phanh ----- '' tiếng, dùng sức đóng lại.

      có chút bất đắc dĩ nắm chặt tay, có chút tĩnh mịch. ra , để cho ấy lên đây làm sao? Tại sao Tần Tấn Dương sống chết đều cho bé kia lên?

      Thực là bởi vì ấy ghét bé kia sao?

      Hay là bởi vì nguyên nhân khác, ví dụ như -----

      Là bởi vì !
      ''Sao vậy? Tại sao lại rầu rĩ?'' Tần Tấn Dương kéo cà vạt, đầu liếc nhìn về phía Đồng Thiên Ái bên cạnh. phát ra ánh mắt hoảng hốt, vẻ mặt mê mang.

      Đồng Thiên Ái sững sờ quay đầu lại, giật giật môi, nhưng thủy chung hỏi nguyên nhân mà muốn biết. Có lẽ, là bởi vì hỏi được? Biểu càng quan tâm, chỉ sợ kết quả càng làm cho trái tim pảhi lạnh lẽo.

      Tại sao lòng tin của đối với ..... Có thể dễ dàng dao động như vậy. .....

      ''Tần Tấn Dương!'' quay đầu lại, gọi tên .

      Tần Tấn Dương nhận thấy được có cái gì đấy đúng liền dắt tay của , lôi đến bên cạnh mình. cúi đầu, muốn nhìn xem tại sao mà đột nhiên trở nên yên lặng như vậy.

      ''Sao vậy?'' kiên nhẫn hỏi.

      lắc đầu cái, nâng lên khuôn mặt tươi cười, hỏi, ''Hôm nay là 28 rồi, mồng ba tháng sau là ngày giỗ mẹ em! cùng em sao?''

      Nghe được như vậy, Tần Tấn Dương ôn nhu , '' a! Tại sao lại ! gặp mẹ!''

      Ừ!.......Mẹ?.......ừ.....

      Cùng lúc đây, Quan Nghị cũng vừa thang máy xuống đến đại sảnh.

      Cửa thang máy vừa mới mở ra, tầm mắt liền thẳng tắp quét về nơi tiếp đãi ở quầy lễ tân. Rốt cuộc cũng nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp kia. Tựa hồ trong ký ức của còn cất giữ bộ dáng ngây thơ của khó dây dưa đó.

      ''Kỳ Kỳ?'' Quan Nghị vội chạy tới sau lưng , nhàng gọi tiếng.

      Du Ty Kỳ nghe được tiếng gọi, vội vàng xoay người. Bất chấp tất cả, trực tiếp cho cái ôm nhiệt tình, đôi tay ôm cổ , kêu lên, ''Tần ca ca! Em tới rồi!''

      Quan Nghị vỗ vỗ lưng , cười xấu hổ , ''Kỳ Kỳ! là Quan Nghị!''

      ''Hả?'' Du Ty Kỳ nghe được hai chữ ''Quan Nghị'' này, sợ tới mức buông lỏng tay. Có chút tức giận nhìn chằm chằm , tức giận , "Mặt con nít ca ca! Sao nhiều năm gặp mà nhìn vẫn như vậy a!''

      ''.....'' Quan Nghị giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ thở dài, ''Nhiều năm gặp, phải em cũng thai đổi gì nhiều sao!''

      Chỉ là tính khí cùng tính tình thay đổi, dĩ nhiên nghĩ tới, khi gặp lại nhau, tiểu nương kia cư nhiên lắc mình cái, thay đổi làm cho thiếu chút nữa nhận ra!

      Từ bé biến thành người phụ nữ, quá trình này còn kém chút xíu nữa.....

      ''Ai" Du Ty Kỳ nhìn quanh phía sau , thất vọng hỏi, ''Tần ca ca đâu? ấy sao lại xuống đón em?''

      Quan Nghị thuận miệng , ''Cậu ấy ra ngoài rồi! tới công ty!''

      '' dối! Em vừa mới hỏi lễ tân, ấy Tần ca ca ở công ty đấy! Em muốn thấy Tần ca ca!'' Du Ty Kỳ chỉ vào mũi , bắn ra ngọn lửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :