1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961







      Chánh văn chap­ter48: Người trong bức tranh


      <img class="alignnone size-full wp-image-21116" title="11c" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/11c.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      Thang máy dừng ở tầng thứ 18 của khu cao ốc.

      Đồng Thiên Ái liếc nhìn Tần Tấn Dương, có chút cắn răng nghiến lợi hỏi, " dẫn tôi tới nơi này làm gì?" Chẳng lẽ. . . . . . ta muốn. . . . . . Cái gì cái gì . . . . . .

      "Xem chút chẳng phải biết sao?" Tần Tấn Dương mỉm cười với , móc ra cái chìa khóa đem cửa phòng mở ra.

      Nháy mắt cửa rộng mở, Đồng Thiên Ái xẹt qua thân ảnh của ta , nghiêng đầu nhìn lại. Cặp mắt trong nháy mắt trừng lớn , đồng tử co rúc lại lại khuếch trương, đôi môi mềm mại, khẽ há hốc, dáng vẻ như thể tin nổi.

      Trời ơi! Đây là. . . . . .

      vách tường treo bức tranh lớn đến mức có chút dọa người, bốn phía đều dùng khuôn có viền vàng làm giá đỡ.

        Trong bức tranh đó chỉ có duy nhất , bờ lưng hoàn toàn trần trụi, tóc dài che đậy toàn bộ dung nhan, làm cho lòng người mơ màng, da thịt trắng nõn, đường cong tinh tế, xuất nốt ruồi son vô cùng chói mắt.

      tấm ra giường trắng noãn, dấu son môi đỏ mọng, lần nữa giọi vào đáy mắt của Đồng Thiên Ái hết sức quen thuộc.

      Người phụ nữ trong bức tranh đó phải là ai người khác, lại chính là !

      Đồng Thiên Ái kinh ngạc chạy đến trước bức tranh, chợt quay đầu lại nhìn về phía Tần Tấn Dương.

      Bức này bức tranh sơn dầu từ đâu tới? Là ta sai người vẽ đấy sao?

      Cái gã biến thái này, lại còn phóng ra lớn như vậy! ta rốt cuộc muốn thế nào a!

      "Căn bản cũng có phim! Bởi vì phim, tất cả trong đầu của tôi!" Tần Tấn Dương dựa vào cửa, híp mắt lại, cực kỳ giống như lão hồ ly gian ngoa xảo quyệt.

      Trong lòng trận ác hàn, " phải muốn cho tôi biết, bức tranh này, là vẽ đấy chứ?"

      A di đà Phật a di đà Phật! Ngàn vạn lần phải a! Nếu quả như là như thế này, vậy phải chết chắc rồi sao? Cho dù có đạp nát bức tranh này, cũng thể xóa hình ảnh trong óc của ta a!

      Tần Tấn Dương lúc này mới giật giật, tới bên cạnh , thấp giọng hỏi ngược lại, "Em thử xem?"

      ". . . . . . Tôi. . . . . ." Đồng Thiên Ái biết nên gì, hung hăng nhìn ta chằm chằm.

      ta nghiêng người sang, đôi tay cắm ở trong túi quần tây. Đứng lại ở trước mặt , cùng với mặt đối mặt.

      Chợt khẽ cong người xuống, mắt nhìn xuống trước người cực kỳ giống con nhím này, khóe môi tự chủ cong lên.

      "Bộ dáng của em , sớm khắc vào trong đầu của tôi rồi." Ở phía đỉnh đầu nhàng .

      Đồng Thiên Ái theo trực giác  lui về phía sau bước dài, ngẩng đầu nhìn . Tâm tình phức tạp, nửa là chán ghét, nửa là phiền não.

      Chợt cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của ta, ra ngoài cửa.

      "Tôi có nhiều thời gian ở chỗ này xem‘ Kiệt tác ’ của ! Tôi muốn về! cần phải tiễn tôi!"

      Khi qua bên cạnh , Tần Tấn Dương bỗng nhiên đưa tay nắm tay của . Nhiệt độ của người , theo bàn tay, đường nhắn nhủ tới bàn tay của .

      Khuôn mặt tuấn, có lẽ là do ánh sáng, tròng mắt ra màu nâu nhạt nhàn nhạt.

        "Bắt đầu từ hôm nay, cho đến tháng sau, cho đến trước khi khế ước kết thúc, em phải ở lại nơi này!" Giọng nam thâm trầm, trầm tĩnh .

      Chánh văn chap­ter 49: Đừng lộn xộn nữa

      Ở nơi này? Lời của ta là có ý gì?

      Coi như những tình nhân trước kia của ta, bao dưỡng ở chỗ này? Sau đó giống như con chim hoàng yến? Cầm những thẻ vàng kia của ta, ngông cuồng sống qua ngày?

      Đồng Thiên Ái quên phải hất tay của ta ra, lạnh lùng , " định bao nuôi tôi sao?"

      "Em muốn nghĩ như thế, tôi cũng phản đối." Tần Tấn Dương hời hợt .

      Chợt cúi đầu, nhìn về phía bàn tay bị nắm chặt.

      giống những bạn lúc trước của ta,tay các nàng ấy mềm mại tự phụ. Nhưng tay của rất , ngón tay cũng rất mảnh khảnh. Lòng bàn tay, có chút thô ráp .

      Cái đó chính là. . . . . . Vết chai. . . . . .

      Giống như là cảm thấy lòng bàn tay khác thường, Đồng Thiên Ái vội vàng rút tay ra.

      Có chút sợ hãi  đưa tay giấu đến sau lưng, để lại dấu vết  nhàng phủi phủi, cố gắng muốn làm tan nhiệt độ lưu lại ở lòng bàn tay.

      Tần Tấn Dương đem lấy hành động mờ ám của nhìn ở đáy mắt, hồi tưởng lại báo cáo của Quan Nghị, trong lòng sáng tỏ tất cả.

      Mười sáu tuổi bắt đầu cuộc sống mình, tất cả học phí ở đại học đều dựa vào mình làm kiếm được . Thậm chí, mỗi tháng còn gửi tiền về Nhi Viện.

      ". . . . . ." Muốn những gì, đột nhiên phát mình có chút nghẹn lời.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn về phía ta, từ trong ánh mắt của ta nhìn ra tia thương hại. Từ sống ở trong hoàn cảnh phức tạp, thấy rất nhiều ánh mắt phong phú.

      làm sao lại hiểu, ánh mắt của ta đại biểu cho cái gì.

      Con nhím có gai, đều chỉ là vì bảo vệ mình. Cho nê n. . . . . .

      " muốn gì! Chẳng lẽ phải muốn bao nuôi tôi sao? Như vậy kêu tôi ở nơi này làm gì? Hay muốn tôi ở lại chỗ này làm người phụ nữ của ? Hay làm người làm của cũng được a!"

      " Tần Đại tổng tài muốn thế nào mới hài lòng thừ cứ giày vò tôi thế ấy !"

      điệu bình tĩnh, nhưng vẫn khiến cho Tần Tấn Dương cảm nhận được có chút kích động cùng giễu cợt.

      Sống 28 năm, đối với những thứ từ thiện, nghiệp công ích kia làm cũng ít. Nhưng bây giờ đột nhiên manh động ái tâm, dường như có chút buồn cười.

      Nhưng, đích thực bị mềm hoá rồi.

      Dưới ánh nhìn chằm chằm của , vươn tay, đem lấy cả người căng lên tự phòng vệ ôm vào trong ngực của mình.

      "Tần Tấn Dương! làm gì đấy! Mau buông tôi ra!" Giùng giằng muốn thoát khỏi trói buộc của , lại phát mình căn bản phải đối thủ của .

      Tức giận, miệng mắng to, "Biến thái chết tiệt! Còn buông tôi ra!"

      "Suỵt!" hoàn toàn cũng đem chút phản kháng yếu ớt của để ở trong mắt, ở bên tai nhàng suỵt tiếng.

      "Em đừng lộn xộn nữa! Mặc dù tôi hứa với em, tuần lễ đụng vào em, Nhưng nếu như em cứ tiếp tục lộn xộn như thế này, tôi dám bảo đảm lời hứa của tôi rồi ! Dĩ nhiên, em cũng có thể thử chút!"

      ". . . . . ." Mặc dù giọng điệu của êm ái, nhưng Đồng Thiên Ái biết tuyệt đối có bất kỳ ý tứ đùa giỡn nào.

      Cảm nhận được nhiệt độ của người , từng chút dâng cao , Đồng Thiên Ái quả nhiên lại dám động. Chỉ sợ sơ ý chút, chạm phải khối thuốc nổ.

      Thân thể cứng ngắc, an tĩnh bị cánh tay của giam cầm, mặc cho ôm.




      noairChris thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961







       

      Chánh văn chap­ter 50: Rời xa khu chung cư



      <img class="alignnone size-full wp-image-21183" title="4d9149f847" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/4d9149f847.jpg" alt="" width="360" height="360" />


      Tần Tấn Dương tựa đầu chôn sâu ở cổ của , ngửi được mùi thơm nhàn nhạt kia, tham lam  hít sâu vào.

      Ở bên cổ của , phun ra hơi thở nóng rực, thanh cũng khàn khàn dị thường, "Em dùng loại nước hoa gì."

      "Hả? . . . . . . À! . . . . . . Nước hoa? . . . . . ."

      "Tôi mua nổi nước hoa! Tôi dùng sữa tắm tiện nghi, 30 đồng bình lớn! Đủ tôi dùng lâu!" Đồng Thiên Ái suy tư trả lời, cũng   có cảm thấy bất kỳ khó chịu gì.

      "Sữa tắm sao? Ừm!" Tần Tấn Dương thêm gì nữa hít sâu mùi thơm cơ thể của .

      Thời gian lâu, ai cũng gì.

      Ở trước bức tranh to kia, ôm ấp lấy . Thân hình cao lớn, ôm ấp lấy thân thể gầy yếu của . Tay của vòng quanh phần lưng của , cách quần áo, tinh tường vuốt ve sống lưng của .

      Chợt vươn tay kéo tay của qua, dắt ra ngoài cửa.

      đâu thế?" Đồng Thiên Ái bị dắt như vậy, , theo dõi bóng lưng của , nhịn được hỏi.

      ". . . . . ." Trầm mặc.

      Chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp, "Rốt cuộc đâu!"

      Tiếp tục giữ vững trầm mặc, ". . . . . ."

      Có chút tức giận, lôi cả tên cả họ ra hỏi, "Tần Tấn Dương! Rốt cuộc nơi nào!"

      Dường như là bị hỏi đến phiền, có lẽ càng thêm trong lòng cũng sớm muốn làm như vậy. đột nhiên xoay người, chạm vào môi của , chỉ dùng tay phủ ở mặt của , hung hăng hôn.

      Tách ra hàm răng của , nhàng cùng với lưỡi của chơi đùa ửng hồng của.

      Nhìn thấy khuôn mặt , sau giây thu lại nụ hôn này.

      Ngón tay xoạt qua lại gương mặt của , nhìn càng thêm trở nên đỏ thắm, lúc này mới ngừng động tác.thấy gương mặt của bởi vì mình vuốt ve mà

      "Về sau cần hỏi tôi vấn đề này nữa! Lúc tôi dẫn em , em chỉ cần theo tôi là được." Thanh dịu dàng, lại lộ ra tia uy tín.

      Đồng Thiên Ái cắn môi, khi xoay người, bàn tay khác còn để trống lặng lẽ lau chùi môi của mình.

      Giống như là muốn lau nụ hôn của , hoặc là thống hận lạm tình. Nghĩ đến tuần lễ về sau, còn phải cùng ..... . . . . . . Da đầu trận tê dại, lại dám suy nghĩ thêm gì nữa

      Trở lại căn chung cư của Đồng Thiên Ái, Tần Tấn Dương cũng   có xuống xe.

      ngồi ở trong xe Benz, đưa tay mở ra bên cửa xe, dặn dò , "Tôi ở chỗ này chờ em! Thu dọn xong lập tức đến ngay! nên nữa chữ , trừ phi em muốn Nhi Viện biến mất."

      Đồng Thiên Ái đáp lại, thẳng nhảy ra khỏi xe, chậm chạp về hướng khu chung cư.

      Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Tần Tấn Dương ngồi ở trong xe, nhìn thân ảnh dần xa.

      Sau đó ngẩng đầu lên, tầm mắt dường như kèm theo , đường bay thẳng tới  lầu cuối của khu chung cư.

      Ước chừng qua hơn 10' sau, Đồng Thiên Ái mang theo ba lô tùy thân của , trong tay còn cầm túi giấy to. Có lẽ là bởi vì vội vàng, nên ngay cả tóc cũng hơi có chút xốc xếch, cứ như vậy xuất trong tầm mắt của .

      Mở cửa xe, ngồi vững vàng, nhìn về phía trước, kiên định , "Lái xe ."

       

      Chánh văn chap­ter 51: Lời vô tâm

       

      Từ ổ chim sẻ mình ở ba năm ra, xe Benz vòng vo vòng lớn , lại trở về khu cao ốc cao cấp mới vừa rồi.

      vào gian phòng, nháy mắt bức tranh to lần nữa khắc sâu vào tầm mắt.

      Bức tranh đó, ràng chính là mình! Tại sao giờ khắc này ở trong mắt Đồng Thiên Ái, lại cảm thấy châm chọc như vậy. Bức tranh to đùng mỗi ngày nghênh ngang ở tại nơi này, nhắc nhở khế ước giữa   .

      Túi đeo lưng còn vác tại người, lại ôm chặt túi giấy to trong ngực. Đứng ở trước bức tranh khổng lồ này, cảm thấy mình vạn phần phải bé cùng với hèn mọn.

      "Em nghĩ gì thế?" Tần Tấn Dương tới bên người , liếc nhìn bức tranh, ánh mắt trở lại người .

      ". . . . . . có gì. . . . . ." Vội vàng cúi đầu.

      Nhưng mà trong nội tâm lại là nhịn được thầm mắng mình: Đồng Thiên Ái! Máy làm gì thế? Ở trước mặt của ta, lại đột nhiên ngẩn người? Mới vừa rồi, bộ dạng đáng thương của mày, , bị ta thấy được! Có biết hay ? Làm sao mày có thể vô dụng như vậy ! Mày vẫn luôn rất kiên cường a! Cho nên, thể bị bất luận kẻ nào, hoặc bất kỳ vật gì đánh ngã!

      Nghĩ như vậy, chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của .

      Khinh thường hừ lạnh, "Dù tôi suy nghĩ gì, cũng liên quan đến ! Đó là chuyện riêng của tôi! Hừ!"

      xong, ôm chặt trong tay túi giấy, kiêu ngạo mà về hướng gian phòng.

      Cẩn thận từng li từng tí đem gì đó trong túi giấy lấy ra, nhất nhất trưng bày ở giường hai người.

      Hai bồn cây tiên nhân cầu, chút tiểu thuyết nhàn tản bình thường thích xem, mấy bộ quần áo đơn giản tiện tắm rửa. Thời điểm tay sờ tới áo lót sát người, nhất thời hướng sau lưng nhìn sang.

      "Uy! biết như thế rất có lịch hay sao? Tôi muốn thu xếp đồ đạc, ở đó nhìn cái gì vậy!" Thở phì phò quát.

      Tần Tấn Dương đứng ở phía sau của , dựa vào cửa, nhìn sửa sang lại những thứ đồ vật mà mang từ chỗ của sang. Rốt cuộc chịu nổi tò mò, đến gần bên người .

      Tầm mắt quét qua giường  đám vật lẫn lộn, nghiêng mắt nhìn đến áo lót trong túi giấy chưa lấy ra. Sợi dây trong lòng lại bị gây xích mích nữa rồi, hai hàng mày kiếm, đột nhiên cau lại.

      "Thiên Ái, cần sửa sang lại những thứ này làm gì, tôi mua hết toàn bộ đồ mới cho em!"

      Thanh của rất rât mềm mại, nụ cười của cũng rất dịu dàng, nhưng lại để cho cảm thấy khó chịu, khó chịu trái tim kiêu ngạo kia.

        "Tần Đại tổng tài!" Lần nữa kêu lên cái danh hiệu vĩ đại kia.

      " khoe khoang tài lực của mình sao? Hay là dùng phương thức khác kể khổ tôi?"

      thờ ơ cười cười, "Đúng a! bộ áo ngủ mặc ba năm, có tiền thay thay mới đấy! Từ mùa hè mặc đến mùa đông, mặc tới mặc cứ mấy bộ y phục như thế."

      "Thế nhưng lại liên quan gì đến ? tiền nhiều nên có việc làm sao? Vậy toàn bộ quyên cho Nhi Viện ở Đài Loan  !"

      Tần Tấn Dương nghe được lời này của , nụ cười nhất thời đọng lại ở môi. Nhìn kích động, nội tâm chợt yên lặng mảnh.

      câu vô tâm, làm xúc động lớn  đến thế sao?




      noairChris thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961







      Chánh văn chap­ter 52: từng là trong

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-21343" title="bietthu089" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/bietthu089.jpg" alt="" width="590" height="402" />


      Đồng Thiên Ái ngừng tiếng, nhìn , phát sắc mặt của có chút ngưng trọng.

      Nghe , người kinh khủng nhất chính là người biến sắc, mới vừa nhất thời xúc động lại chọc tới ta chứ? Trong cái đầu gã biến thái này, rốt cuộc suy nghĩ gì?

      Môi của khẽ hạ xuống, ". . . . . ."

      ". . . . . ." Trong lòng có chút khẩn trương, Đồng Thiên Ái nuốt ngụm nước bọt, cố giả bộ trấn tĩnh.

      Tần Tấn Dương nhìn ánh mắt của , từ thâm trầm gợn sóng dần dần biến chuyển, ra làm đầm nước hồ trong suốt, dính chút xíu tạp chất nào.

      An tĩnh, trầm mặc, nhìn chăm chú vào .

      Cuối cùng, lại cũng gì. Chỉ là xoay người, ra ngoài cửa. Mở cửa ra, từ trong túi tiền móc ra cái chìa khóa, đưa tay nhàng đặt ở tủ giày.

      Cửa phòng bị đóng  trong nháy mắt, Đồng Thiên Ái đặt mông ngã ngồi ở giường lớn.

      Lấy ra bức hình của mẹ từ trong túi đeo lưng, ngưng mắt nhìn nụ cười ấm áp của bà. Trong lòng hiểu sao có chút phiền não, bởi vì biết nguyên nhân, nên càng thêm buồn bực.

      "Mẹ, con chịu thua . Chỉ cần chịu đựng qua tháng này, con trở lại cuộc sống yên tĩnh trước kia rồi."

      Đột nhiên giật giật khóe miệng, cả người liền ngã xuống giường, " sao! ra thời gian cũng chỉ có tháng! Mắt khép lại trôi qua ngay ấy mà!"

      Tần Tấn Dương mở ra xe Benz ngừng tại đầu đường Đài Bắc, tay tựa dọc theo bên cửa xe, chống đầu của mình. Trong kiếng chiếu hậu, là gương mặt trầm tĩnh của .

      Gió đêm thổi qua, phất qua gương mặt của .

      Lấy điện thoại di động ra đè xuống mã số, nghe được bên đầu điện thoại kia truyền đến thanh quyến rũ của người phụ nữ, cười , "Bảo bối, tối nay nhớ em lắm, bây giờ đường đến nhà của em."

      Lúc này Tần Tấn Dương khôi phục dịu dàng của quá khứ, mị lực phái nam rất ràng có thể thấy được.

      Bằng chân như vại chu toàn tán tỉnh người phụ nữ trong điện thoại, tiếng cười trầm ổn, vô luận từ suy nghĩ góc độ  nào, cũng tuyệt đối có năng lực khiến người phụ nữ khuynh đảo cùng mê luyến.

      Cúp điện thoại, nhấn ga, hướng phía trước tới.

      Khu biệt thự cao cấp Vân Hải.

      Xe Benz dừng sát ở trước biệt thự phong cách La Mã, xe mới vừa dừng hẳn, ban công lầu hai của khu biệt thự, ra người phụ nữ mặt váy lụa dài.

      Mái tóc dài sáng bóng mềm mại, toàn bộ khép lại đến trước ngực, che lấp mảnh cảnh tượng sống động.

      Chiếc váy dài theo gió khẽ đong đưa, giống như cái đuôi của Mỹ Nhân Ngư giấu sâu ở đáy biển. 

      Tần Tấn Dương khẽ khom người, sau đó đôi  chân thẳng tắp bước ra, trở tay đóng lại cửa xe. Nhưng có nóng lòng vào biệt thự, cả người dựa vào sườn xe, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người phụ nữ lầu hai.

      "Hôm nay nghĩ như thế nào đến tìm em thế?" Vu Nhuế tay chống cằm, ánh mắt khi nhìn thẳng vào nhịn được rung động trong lòng.

      cũng từng là trong những tình nhân của , giống như những lwoif đồn đại bên ngoài, giữa bọn họ cũng chỉ có thời gian trong 1 tháng.

      tháng sau, trở thành"Tình nhân cũ" Ít có cùng như cũ giữ vững liên lạc.

      Nhưng, còn có quan hệ bất kỳ thân thể nào.

      Chánh văn chap­ter 53: Lấy danh nghĩa của em

      Tần Tấn Dương nhìn , tròng mắt lóe ánh sáng, cười có chút lười biếng, "Mới vừa rồi , nhớ em, bảo bối!"

      Mặc dù biết là câu đùa, nhưng vẫn làm cho lòng của Vu Nhuế ngọt ngào.

      Có thể có bất kỳ người phụ nữ nào, có thể ngăn cản thế công dịu dàng của . Chỉ cần câu của , ánh mắt, hoặc chỉ là thoáng cười tùy ý kia.

      Trực tiếp, đem tiếng lòng kích thích.

      Sơ ngộ thấy cũng mê mẩn. Hơn nữa vô cùng hiểu, vì mình thay đổi. Cho nên thoải mái, chỉ làm chuyện mà tình nhân cần nên làm là được.

      Lúc chia tay, mặc dù mất mác, nhưng cũng chuẩn bị tâm tư sẵn hết. Có lẽ là đạm bạc, để cho có cảm thấy chán ghét. Rất vinh hạnh , có tính vào danh sách đen của .

      vẫn luôn nghĩ, đến tột cùng là dạng phụ nữ nào mới có thể để cho dừng chân dừng lại đây.

      Đây chính là vấn đề, hơn nữa vẫn có đáp án.

      "Cửa nhà em, chưa bao giờ khóa lại với , lên đây ." Giọng Vu Nhuế đầy ý.

      Những lời này của , như vậy bất cứ người nào cũng nghe . Trực tiếp tiết lộ ra ý của , thẳng thắn cùng với sáng rỡ như vậy.

      Trong lòng Tần Tấn Dương càng thêm biết được, lại giả vờ ra vẻ vô . Lạnh nhạt cười cười, ngay sau đó thu ánh mắt. Lúc này mới mở ra bước chân, vào căn biệt thự này.

      Lúc Vu Nhuế xuống lầu, Tần Tấn Dương ngồi ngay ngắn mình vị trí chủ nhân ở bộ ghế salon bằng da . Âu phục cởi xuống, tùy ý đặt ở bên ghế sa lon.

      "Muốn uống rượu ?" Đến gần bên cạnh , săn sóc hỏi.

      Tần Tấn Dương hứng thú nhìn , cảm thán , "Bảo bối, em là hồng nhan tri kỷ của ."

      Vu Nhuế giận trách  liếc cái, ở gò má của rơi xuống nụ hôn, "Ba hoa!"

      Tần Tấn Dương nhìn xoay người về phía quầy Bar, mang theo ánh mắt xem xét, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của .

      Chợt, khóe mắt liếc về mấy tạp chí khay trà. 

      Đưa tay cầm lên quyển tạp chí, nhìn chằm chằm bờ lưng trọn vẹn  lộ ra trong tạp chí.

      Trong nháy mắt, nhiệt độ lòng bàn tay  có chút cao. Hồi tưởng lại mới vừa rồi còn ôm ấp lấy , vuốt ve sống lưng của . Có cái gì đó ở đáy lòng tán loạn, đảo loạn thần chí.

      Vu Nhuế cầm ly rượu, trở về bên cạnh , đem ly rượu đưa tới trước mặt , tò mò hỏi , " ấy là trò chơi mới của sao?"

      ngày kia, gần như tất cả  trang đầu đều là thông báo này. Bỏ ra số tiền lớn như vậy, vì tìm người phụ nữ, đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

      Tần Tấn Dương đem tạp chí thả lại chỗ cũ, nhận lấy ly rượu cạn hớp, "Bảo bối, giúp làm việc nhé."

      "Chỉ cần phải giết người phóng hỏa, Tần tổng tài cứ tùy tiện phân phó." Vu Nhuế nghịch ngợm nháy nháy mắt.

      Tiếng cười trầm thấp, Tần Tấn Dương nhạo báng , " đâu nỡ để để cho bảo bối của làm mấy chuyện này."

      "Ngày mai gửi khoản tiền vào tài khoản của em, lấy danh nghĩa của em, đem khoản tiền này quyên tặng cho Nhi Viện tên là ‘ Nhân Ái ’  ở Đài Bắc."




      noairChris thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter54: Tình nhân hoàn mỹ


      Edit: Quảng Hằng



      <img class="alignnone size-full wp-image-21347" title="4b96aa98ha2e39b7f19c4690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/4b96aa98ha2e39b7f19c4690.jpg" alt="" width="481" height="680" />


      Trong lòng Vu Nhuế có chút ngạc nhiên, ngồi ở khay trà, cùng mặt đối mặt, "Lúc nào đại tổng tài như quan tâm nghiệp từ thiện rồi hả ?"

      là làm cho người ta sanh nghi rồi, còn muốn lấy danh nghĩa của để quyên tiền.

      Tần Tấn Dương để ly rượu xuống, đưa tay cầm cổ tay của . Thoáng dùng sức, đem lấy cả người kéo vào trong ngực. Ôm thân thể mềm mại, cánh tay vòng quanh người của xiết chặt.

      Cắn lỗ tai của , hài hước , "Đột nhiên muốn hiến lòng nhân ái, nhưng lại muốn làm người khác chú ý quá. có biện pháp, thể làm gì khác hơn là phải nhờ vả hồng nhan tri kỉ như em vất vả phen rồi."

      Vu Nhuế hề tiếp tục hỏi tiếp nữa, hiểu được đúng mực mới là người phụ nữ thông minh. An tĩnh tựa vào lồng ngực của , ngón tay nhàng chơi đùa với những chiếc cúc áo sơ mi của , nghịch từng chiếc .

      Nhưng trong lòng  trực giác cho biết, chuyện này, cũng   có đơn giản như thế.

      Ôn tồn chỉ chốc lát, Tần Tấn Dương vẫn để ngồi trong lòng mà vẫn loạn.

      Vu Nhuế nhìn tuấn dung có nửa phần phập phồng của , làm ra cử động to gan. Móng tay sơn đỏ thẫm xúc động , đem nút áo cài sơ mi của cởi ra.

      Cánh tay mảnh khảnh vòng qua hông của , êm ái, dán sát mặt vào lồng ngực tinh tráng  của .

      "Tấn Dương, tối hôm nay, ở lại đây ." Hơi thở thơm mát quyến rũ .

      khát vọng , ở nơi nào đó của lí trí nhắc nhở rằng nên trầm mê như thế. Nhưng chỉ cần vừa xuất , tất cả những thứ bền bỉ  nhẫn kia, toàn bộ rút .

      Căn nhà này, từng cùng triền miên tháng, sau đó lúc chia tay tặng cho . cho   tiền, đủ để cho an ổn qua hết nửa đời sau.

      Nhưng ở nơi nào đó trong trái tim của , cách nào tự kềm chế , khát vọng như thế.

      Khát vọng , ôm mình. Lại lần nữa , ôm mình chặt.

      nghe được đáp lại, cảm thấy tia sợ hãi, cắn cặp môi đỏ mọng, lần nữa khẩn cầu, "Tấn Dương, lưu lại nhé, đừng ."

      Tần Tấn Dương chợt có động tác, cũng   có đẩy ra , nháy mắt đứng dậy, đem lấy cả người bế bổng lên. Tầm mắt vững vàng  nhìn phía trước, về hướng phòng ngủ lầu hai.

      Vu Nhuế dính vào ngực của chặt, cảm thấy tia e lệ cùng với mong đợi.

      Cửa phòng ngủ mở rộng ra, có khóa. Cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ màu xanh thẳm kéo đến  nửa. có mở đèn, bên trong gian phòng có chút tối.

      Nhưng có thể xác định chính là, giống như tháng trước, có bất kỳ biến hóa nào.

      Tần Tấn Dương ôm , từng bước từng bước tới trước giường. Đem lấy dịu dàng đặt ngang ở giường, cong người xuống, nhàn nhạt  hôn lên trán của .

        "Bảo bối, tại phải về, chăm sóc mình tốt, biết ." Nhanh chóng xoay người, có nửa phần chần chờ.

      Vu Nhuế theo, cũng giữ lại nữa.

      Tình nhân hoàn mỹ làm cho người ta trọn đời khó quên, là quá lưu luyến rồi. Người đàn ông như vậy, sao có thể thương người phụ nữ như mình.

      Chín giờ tối.

      Tần Tấn Dương lái xe ra khỏi Vân Hải cư, ở đầu đường Đài Bắc quanh quẩn lại  hai giờ. Khó có thể thở bình thường, ý niệm trong lòng, đánh mạnh tay lái, quay đầu lại.

      Bây giờ là mười giờ, Con nhím ấy ngủ chưa?

      Chánh văn chap­ter 55: Khế ước ngày thứ nhất

      Mở cửa phòng, trong phòng tối đen như mực. Đưa tay đem đèn mở lên, trong nháy mắt sáng ngời mảnh.

      Tần Tấn Dương nhàng hướng căn phòng kia ngủ tới, cửa nửa che, cũng   có đóng. Tay nắm chặt  tay nắm cửa, do dự chốc lát, vẫn là nhịn đem cửa phòng ngủ mở ra.

      Nhưng vào lúc này, đống lớn quyển sách cửa  "Thình thịch oành ——"  Rơi xuống, đập vào đầu người nào đó.

      ". . . . . ." Người nào đó kinh ngạc chết đứng.

      Đầu có chút"Ong ong" vang vang, xoa huyệt Thái Dương, đè xuống chốt mở vách tường. Bên trong gian phòng —— Lại bóng người!

      Tần Tấn Dương nhìn chiếc giường chỉnh tề, đôi tay nắm thành nắm đấm, dùng ngữ mắng, "Fuck!"

      chết tiệt kia! Dám ở nơi này ngủ! đâu? Chẳng lẽ lại trở về ổ chim sẻ của ấy hay sao? Hay là, cố ý làm như vậy?

      Càng nghĩ càng tức giận, xoay người liền muốn bắt người.

      Ngẩng đầu nhìn thấy cửa đối diện với dán tờ giấy, vẽ khuôn mặt tươi cười to, dường như cũng cười nhạo .

      Đưa tay đem tờ giấy kéo xuống, đập vào đáy mắt chính là bút tích thanh tú. Nhìn tờ giấy này, bên tai dường như cũng vang vang thanh tràn đầy sức sống của ——

      "Uy! Biến thái chết tiệt! Nếu như thấy được phong thư này, lên đối với tôi ý đồ bất chính!"

      "! Có phải nửa đêm vào phòng của tôi hay ? muốn làm gì tôi?"

      "Bị tôi chỉnh rồi! Hừ! Đây chính là kết quả của ! Lần sau cẩn thận chút cho tôi !"

      " nhất định lại muốn bắt tôi đúng ? Nhưng tôi có trộm ! Tối hôm nay tôi làm, cứ như vậy nhé!"

      "Đồng Thiên Ái. . . . . ." Nhìn tờ giấy lưu lại, khóe miệng chợt cong lên.

      Cùng thời khắc đó, bên trong gian bán thức ăn nhanh Hảo Đức Đồng Thiên Ái nhảy mũi cái.

      "Ắt xì hơi...!" Vuốt vuốt lỗ mũi, tay bé vòng quanh ngực, xoay người dựa vào quầy.

      Trong lòng cười thầm, đôi mắt to cong thành hình trăng sáng đáng . biết tên biến thái cuồng đó có bị nện vào ! Hắc hắc he he! Nện vào coi như ta xui xẻo, đáng đời!

      Ngón tay gõ cánh tay, thầm suy tư, tháng này nên chịu đựng như thế nào.

      Đầu phía trái nghiêng cái, "Hừ! Đối chọi đến cùng với ta!"

      Đến thời điểm thay ca, là tám giờ sáng.

      Đồng Thiên Ái kéo bước chân nặng nề  , thậm chí ngay cả khi ngồi ở xe buýt đều ngủ gà ngủ gật. thực buồn ngủ quá oh! muốn móc ra cái chìa khóa mở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy cửa phòng tự động mở ra.

      Tần Tấn Dương mặc áo sơ mi trắng tinh, ống tay áo tùy ý xắn lên. Hướng xuống nhìn lại, quần tây màu đen, có mang giày da, mang. . . . . .

        Đem túi đeo lưng hướng đầu đập tới, "Tần Tấn Dương! Gã biến thái này! Sao lai mang dép Kit­ty của tôi! cố ý có phải hay ! mang nó muốn bung ra rồi kia!"

      "Hửm? Vậy sao? Hư rồi sao?" Tần Tấn Dương làm bộ vô tội.

      Đồng Thiên Ái vội vàng ngồi xổm xuống, chỉ vào ngón chân lớn lộ ra ngoài của , cắn răng nghiến lợi , "Mau cởi ra!"

      " cởi!" tính trẻ con  cự tuyệt, thuận tiện giật giật ngón chân lớn đó.

      Ngày đầu tiên của bản hợp đồng, trong tiếng mắng mỏ la hét của , cùng với tiếng cười đùa sang sảng của , bắt đầu triển khai.
      noairChris thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961







      Chánh văn chap­ter 56: Quan hệ tế nhị

      Edit: Quảng Hằng



      Quan hệ của bọn họ trở nên rất tế nhị, như thế nào đây, chính xác phải là phức tạp cùng kỳ quái!

      Đồng Thiên Ái vốn cho là căn hộ cao cấp này, chỉ có mình ở. Đây là ổ vàng mà Tần Tấn Dương bao nuôi , hoặc là , là vì khoe khoang chút tiền bạc rắm thúi kia.

      Nhưng nghĩ tới, bắt đầu từ cửa hàng thức nhanh trở về ngày đó, chuyện hoàn toàn cũng phát triển như dự trù trong tưởng tượng của .

      Mang đôi dép Kitty của thích nhất đến gần rách, nín thở, liền chữ "Nhịn" .

      da mặt dày còn chưa tính, thậm chí cứ như vậy đường hoàng vào ở.

      Trời ơi! Bọn họ lại cứ ở cùng nhau như vậy! Ở chung? Nên coi như là ở chung! Nhưng quan hệ của bọn họ là gì? Bạn bè? Hợp tác? Hay người ? Hay là tình nhân?

      tóm lại, tóm lại, trở nên. . . . . . Ách. . . . . . Làm cho cực kỳ phát điên. . . . . .

      Buổi sáng chợt tỉnh lại, run rẩy rời giường bước vào WC. Bất thình lình trợn to hai mắt, nhìn thấy chỉ mặc chiếc quần cực kì ngắn, trong phòng tắm soi gương cạo râu.

      Thân thể cao lớn rắn rỏi, ra tỷ lệ hoàn mỹ hoàng kim của vùng “Tam giác” đó. Lồng ngực rộng rãi vững chãi, cơ bụng rắn chắc, đôi chân dài thẳng tắp. . . . . .

      Trừ cái bộ vị quan trọng kia, cái khác đều xem  lần.

      Tần Tấn Dương cũng   hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại vẫn rất tự nhiên rất quen thuộc. Nghiêng đầu nhìn , cười híp mắt"HI" tiếng.

      Khoảng cách ba giây đồng hồ, nhìn người nào đó trong nháy mắt đỏ gương mặt, nhất thời có loại cảm giác thiếu dưỡng khí.

      Đồng Thiên Ái cố gắng nâng lên khóe môi, cười lập lòe "Vâng, vâng! Ngài tiếp tục, ngài cứ tự tiện, ngài dùng vui vẻ là được!" Nhịn. . . . . .

      "Xem được ? Tự nhiên xem! Miễn phí!" Người nào đó cả gan mở trừng hai mắt.

      Nhịn , nhịn nào! Nhịn tới trình độ nhất định. . . . . . thể nhịn được nữa! . . . . . .

      Tiện tay sờ tới vật, chút nghĩ ngợi liền hướng người hung ác đập tới. Dường như gần đây, đặc biệt thích đập đồ, hơn nữa còn là hướng người đập. Tất cả những chuyện này đương nhiên phải trách ta!

      Con nhím này,  dám cầm cái gạt tàn thuốc đập ! Muốn đập chết sao! Tần Tấn Dương vội vàng hướng bên cạnh bước bước dài.

      Lúc tối, Đồng Thiên Ái về đến nhà muốn tắm. Pha  nước tắm, tất cả đều làm xong! Giằng co ngày, tắm thoải mái là hưởng thụ lớn nhất.

      Từ gian phòng của mình ra, thói quen vừa vừa cởi, áo sơ mi cởi đến nửa, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.

      Tần Tấn Dương đôi tay ôm ngực, có chút hăng hái  nhìn . nghĩ tới trở về đến nhà, liền nhìn đến hình ảnh vui tai vui mắt  như vậy. Liếc nhìn phòng tắm, , "Muốn tắm sao? , nước tắm sắp lạnh rồi."

      nghĩ tới rất có dáng nha!

      Đồng Thiên Ái cánh tay còn vén , y phục vén đến ngực, kinh ngạc nhìn người tới. Mí mắt chớp chớp, chợt kéo áo nhanh xuống.

      Mặt xanh mét, trầm mặc , cúi đầu vào phòng tắm.

      Cửa"Phanh ——"  tiếng, Tần Tấn Dương cũng nhịn được nữa, cất giọng cười to.

      Chánh văn chap­ter 57: Tức cái gì

      Những ngày "Ở chung" lặng lẽ vượt qua trong nhẫn nhịn của .

      Trừ bắt gặp buổi sáng mặc quần lót khắp nơi, hoặc là ngủ đến nửa đêm, luôn rời giường xem thử cửa phòng có khóa kỹ hay , sau đó mới có thể an tâm  ngủ.

      Bỏ qua bên cái khuôn mặt làm người ta ghét kia, những ngày sau này sống rất vui vẻ.

      Tiêu Bạch Minh vào ngày thứ hai sau khi dọn gọi điện hỏi thăm, hỏi đâu. chỉ bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, lại láo lần nữa, với mình theo đoàn chụp ảnh đến Đài Nam rồi.

      May mắn là, Tiêu Bạch Minh cũng có hoài nghi. Ngược lại dặn dò phải chú ý an toàn, nhớ ăn cơm.

      Đồng Thiên Ái cầm điện thoại di động, trong lòng cảm động a! Bạch Minh, tốt!

      Vài ngày sau đó, học liền ngủ, tan giờ học lại bắt đầu công việc làm thêm. Cũng giống như cuộc sống thường ngày trước kia, có chút gì biến hóa, chỉ là ánh mắt của ta, khiến Đồng Thiên Ái cảm thấy càng ngày càng khó chịu.

      Tựa như con chó, thấy được miếng thịt. . . . . .

      Sắc ~ meo ~ meo ~ .

      Hiếm khi có ngày, buổi tối quay về sớm, quy cũ, rất quy cũ, Đồng Thiên Ái tắm nước nóng. Nấu chén mì ăn liền, ngồi ở ghế sa lon, mở ti vi tiêu khiển, chỉnh mấy kênh giải trí.

      Trong màn hình TV, người nữ chủ trì cười háo sắc đến híp cả mắt, tần số chớp chớp đôi mắt cũng làm cho người xấu hổ.

      Ống kính chuyển cái, gương mặt tuấn tú của Tần Tấn Dương đột nhiên thoáng ở trong màn hình.

      mặc quần áo thoải mái màu trắng, thay đổi bộ Âu phục trầm ổn thường ngày, những vẫn tuấn tú như thế. Vén  hai chân ngồi mình ở ghế sa lon, tay khoác lên dựa lưng ghế sa lon.

      Có lẽ là bởi vì cách TV nụ cười của Tần Tấn Dương  trong màn ảnh, vào thời khắc này có vẻ còn chói mắt như thế nữa.

      Đôi môi mỏng, thoải mái, mím lại thành độ cong đẹp mắt.

      Và đôi mắt lấp lánh như có hồn đó, giống như nhìn chăm chú vào , chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, đối diện  ống kính, sắc bén khôn khéo khóa lại, thâm thúy thấy đáy.

      Hai tay của ôm gối dựa, tự chủ níu chặt.

      Sau đó, trong màn hình TV, dưới tình huống hề báo trước, nhìn , lộ ra nụ cười trầm ổn mê người.

      Buồn buồn.

      Có thứ gì nện vào .

      Nếu , tại sao trái tim của lại đập nhanh đến như vậy?

      Chợt nhảy bật lên từ ghế salon, thậm chí thậm chí quên luôn việc phải bấm nút tắt ti vi. Cứ trực tiếp gỡ chuôi ti vi ra khỏi ổ điện, nụ cười của ngay sau đó cũng biến mất ở trước mắt.

      Chuông điện thoại đúng dịp  vang lên, "Ring —— Ring ——"

      Ai lại gọi thế nhỉ? Đồng Thiên Ái liếc cái, dậm chân tới máy điện thoại bên cạnh, phiền não đè xuống phím kết nối.

      "Thiên Ái, em ăn cơm chưa? Có phải ăn mì ? Tôi lái xe tới chờ chút. . . . . ." Giọng nam trầm ấm của Tần Tấn Dương vang lên.

      Đồng Thiên Ái giận dễ sợ, buồn bực , "Tôi chỉ thích ăn mì! —— Cần —— —— Quan ——Tâm"

      Điện thoại bị chợt cắt đứt, phát ra chuỗi manh dài.

      A a a! Muốn chết! Đồng Thiên Ái mi tức cái gì? Mặt của mi sao lại đỏ như thế? Trời ơi! Ai tới cho biết !




      noairChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :