1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

          Chương 188 : Đăng ký kết hôn

      Edit :

      Beta :yunafr
       

      "Két?........" Nghe như vậy, Quan Nghị trợn to hai mắt.

      Cái đề tài này thế nào đẩy tới đẩy lui, cuối cùng lại có thể đẩy đến mình đây? Chẳng lẽ dáng dấp trắng nõn lớn lên xinh đẹp, cũng là loại sai lầm sao? là! Quá bi thảm mà!

      Đồng Thiên Ái vẫn có chút dám tin, cẩn thận suy nghĩ gương mặt trẻ con trắng nõn trước mắt. Khoảng cách gần như vậy nhìn ta, đúng là giống như lần đầu tiên gặp mặt, đầu độc lòng người như thế a!

      Ho tiếng, có chút xấu hổ hỏi, "Quan đại thư ký, mặt của trắng như vậy, thực bởi vì uống sữa tươi sao?"

      Ừ? Mỹ nhân sách mặc dù qua dùng sữa tươi tắm đúng là có chút tác dụng, nhưng là cũng có khoa trương như vậy chứ?

      Tần Tấn Dương nhấp ngụm cà phê, quay đầu về phía vị nhân huynh lộ ra nụ cười u, "Quan đại thư ký! Cậu phải a --------" lúc chuyện, cố ý kéo dài vĩ .

      Này ý tại lời, Quan Nghị làm sao lại có thể biết, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt thừa nhận, "Ừ!...... Đúng là như vậy........Dù sao....... Tôi từ bắt đầu uống sữa tươi..."

      Khi còn bé uống sữa tươi, lớn lên về sau uống nữa. Cứ như vậy, cũng coi là láo, đúng ?

      Đồng Thiên Ái "Nha" tiếng, nhìn Tần Tấn Dương, vừa cẩn thận quan sát lát, nghi ngờ hỏi, "Nhưng là mặt của cũng đen mà! phải là uống cà phê sao?"
      "Đó là bởi vì thể chất giống nhau! Em nghe lời, uống đẹp da!" Tần Tấn Dương vô cùng thuận miệng . Đột nhiên phát mình dối kỹ thuật càng ngày càng cao.

      Mím mím môi, mặc dù đối với lời nsoi của bọn học vẫn cảm thấy "Trung lập bồi hồi", nhưng là vẫn đem sữa tươi còn lại hơi uống hết. là bởi vì, quá khát!

      luôn luôn chấp nhận, vô cùng ghi nhớ, diện mạo của mình thuộc về loại " Đệ nhất mỹ nữ"

      Tần Tấn Dương thấy nghe lời uống hết sữa tươi, vội vàng đưa tay đem cái cốc cầm lấy, hài lòng gật đầu cái, "Ừ! Về sau khát nước, để cho Quan đại thư ký hâm nóng sữa tươi! Như vậy cũng có thể trở nên xinh đẹp!"

      Trong lầm thầm : để khỏi uống cà phê! Uống cà phê nhiều tốt! Dễ đau dạ dày!

      "Mình......" Quan Nghị còn muốn mở miệng gì, lời còn chưa ra khroi miệng, liền bị người khác dùng ánh mắt lạnh bắn đến, lập tức ngậm miệng. Đem cái cốc cầm trong tay, căm giận xoay người, ra khỏi phòng làm việc.

      Vừa vừa oán giận, "Tại sao mình luôn xui xẻo như vậy!.........VÌ cái gì lại là mình!........."

      Cửa chậm rãi đóng lại, ít tiếng lầu bầu , rốt cuộc cũng theo người khác biến mất. Trong phòng làm việc lại chỉ còn hai người bọn họ.

      "Làm sao vậy?" Tần Tấn Dương thấy lời nào, mở miệng hỏi.

      Đồng Thiên Ái nghĩ lát, giật mình thấy bình thường, liền  đặt câu hỏi, "Tần đại tổng tài, tại sao đột nhiên lại quan tâm em có thể trở nên xinh đẹp hay như vậy! ghét bỏ em phải ?"

      Trái câu "Xinh đẹp, phải câu "Xinh đẹp", ừ? cũng biết có vấn đề!
      ".............." Lần này, đến lượt Tần Tấn Dương há mồm cứng lưỡi.

      Trời mới biết! căn bản có ý này a!

      "Em chính là tin ! Có phải !" Nheo mắt, nhìn con nhím trước mặt. Rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể bỏ được cái cảm giác tự ti đây?

      Tựa hồ là cùng giang lên, vội vàng quát, " sai! Em chính là tin ! Như thế nào!"

      " tin đúng ? Vậy để cho em tin tưởng!" xong, dắt tay của , lôi hướng cửa phòng tới.

      Đồng Thiên Ái vội vàng bắt được mép bàn làm việc, kêu lên, " nơi nào! Em !"
      " a! Chúng ta đăng ký kết hôn!" Tần Tấn Dương cũng quay đầu lại, cực kỳ khẳng định, vạn phần kiên định . Cái giọng nam trầm kia, ràng như thế mà bay tới.

      Cái gì? Đăng ký? Kết hôn? tại? Có nghe lầm hay vậy?

      " điên rồi à! nhất định là điên rồi!" Đồng Thiên Ái càng thêm sống chết nắm lắm mép bàn thả, nhưng là bất đắc dĩ, sức lực của dọa người, cừa dùng lực liền đem kéo tới rồi.

      Giọng của Tần Tấn Dương tựa hồ mang theo lửa giận hừng hực, " là điên rồi! chính là điên rồi! hoàn toàn là người điên khùng! Em phải là tin tưởng sao? Như vậy chúng ta !"

      "Chúng ta kết hôn ! tại! Lập tức! giây cũng cần đợi!" Tựa hồ giống như lời thề, vội vàng hầm hừ.

      Nhưng mà ngay cả chính mình cũng có phát , trong lời tứa giận này, ra có mang theo mong đợi cùng hy vọng.........

      Tìm được người nắm tay cả đời...... qua những ngày còn lại.........

      Đây là việc, làm cho người ta hướng tới.........

      Đồng Thiên Ái giãy dụa nữa, cùng là sải bước đuổi theo, lập tức vọt tới trước mặt . Mà tay của , còn bị dùng lực nắm, chặt như vậy, cũng có chút cảm giác đau đớn!
      " hãy nghe em !" Vội vàng hét lên.

      Tần Tấn Dương lắc đầu, cũng giống nhau vội vàng quát, " nghe! Chúng ta bây giờ phải đăng ký kết hôn!"

      "Đừng phát điên nữa! Em.........." Đồng Thiên Ái nhăn nhó biết nên như thế nào, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn cũng có, thể làm gì khác ngoài cúi đầu, "Em" nửa ngày cũng có đoạn sau.

      Thấy lời nào, mở ra bước chân, tiếp tục về phía trước, "Tốt lắm! Em đồng ý? Vậy chúng ta thôi! đến vài tiếng đồng hồ nữa, bắt đầu từ hôm nay, em chính là 'Tần phu nhân'!"

      "Trước chờ em tốt nghiệp ! còn chưa có thấy mẹ em! Hơn nữa, em cũng vậy chưa có gặp qua cha mẹ của ! Em càng chưa chuẩn bị tâm lý, thế nào lại đăng ký kết hôn a!"

      Đồng Thiên Ái đánh về phía ngực , cái tay còn trống kia, nắm chặt áo vest của .

      "Ừ? Theo như lời em , có thể hiểu là, chỉ cần em vừa tốt nghiệp, sau đó gặp qua mẹ em, lại gặp cha mẹ , chúng ta liền kết hôn?" Tần Tấn Dương vô cùng khách khí hỏi.

      Đồng Thiên Ái vùi đầu vào lồng ngực của , có chút xấu hổ chịu ngẩng đầu lên, thanh đến mức thể hơn nữa, buồn buồn "Ừ" tiếng.

      "......." đột nhiên đáp ứng, ngược lại làm cho Tần Tấn Dương sửng sốt.

      Ừ? Con nhím .......... đồng ý gả cho rồi hả?...........

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

           Chương 189 : Vẻ mặt hạnh phúc.

      Edit :

      Beta :yunafr




      Tay vẫn bị nắm chặt, bởi vì đột nhiên buổng tay ra, mà trở nên trống rỗng. Ngón tay lạnh lẽo, giờ phút này ra tư thế đơn đến như vậy.

      Đồng Thiên Ái ôm , ngừng thở, cẩn thận chờ đợi câu trả lời của .

      Thời gian từng giây trôi qua, đồng hồ trong phòng làm việc đổ chuông,chỉ đúng kim đồng hồ, phát ra tiếng ''ong ong'' ------, vọng về bên tai, khoảng cách gần như vậy.

      "......'' Nha? Tại sao lời nào?

      Đồng Thiên Ái chịu đựng ngẩng đầu lên nhìn , trong lòng chợt bất an. phải là tại đổi ý chứ? Tại lúc đáp ứng đổi ý rồi sao?

      ''Thiên Ái!'' Giọng Tần Tấn Dương trầm lắng vang lên đỉnh dầu.

      ''Dạ!'' Khẽ tiếng, cũng là có chút xấu hổ ngẩng đầu. Nhìn thấy chân mày nhíu chặt, gương mặt tuấn tú lộ ra biểu tình hoang mang.

      hoang mang chuyện gì? Chẳng lẽ giống như mình nghĩ, đổi ý rồi sao?

      Tần Tấn Dương mấp máy môi, biết nên mở miệng như thế nào, nhắm mặt, ấp úng hỏi, "Mẹ em.... phải.....là qua đời à.....Như vậy...... gặp như thế nào đây....''

      lại đùa bỡn chứ? Chẳng lẽ để cho tìm thầy sư, sau đó dương chuyện sao? Cứ như vậy, cũng khỏi quá dọa người

      " .......''Đồng Thiên Ái im lặng, giây sau nhếch môi, cười to lên, "Ha ha---''

      ''Cười cái gì! ! đùa!'' Tần Tấn Dương vẻ mặt thành , gương mặt tuấn, tìm được chút ý tứ đùa giỡn nào, mà đôi mắt bởi vì nghiêm túc này mà trở nên nóng bỏng.

      Đồng Thiên Ái dừng cười, cũng nghiêm túc nhìn vào đôi mắt . Bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên có cảm giác rung động, trong nháy mắt hốc mắt chợt cảm thấy nóng.

      ''Tháng sau là ngày giỗ mẹ em. Dẫn nhìn mẹ!'' nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt , có chút xúc động .

      Tần Tấn Dương thở phào nhõm, đưa tay cầm tay của , trấn định chữ, "Được''

      Trong lòng yên lặng tính toán, còn nửa năm tốt nghiệp. Mặc dù bây giờ bọn họ như hình với bóng rồi, nhưng là vì để chắc chắn, vẫn là nên có danh phận trước!

      ''!'' Vừa dắt lấy tay của , vừa đến cửa, đẩy cửa phòng làm việc ra.

      Đồng Thiên Ái bị lôi , lần này có phản kháng, sát sau lưng . Cũng nhịn được tò mò, mở miệng hỏi, :''Tần Tấn Dương! lại muốn đưa em đâu!''

      "Mua lễ phục! Mua nhẫn!'' thanh Tần Tấn Dương , từ phía trước kiên định như thế bay tới.

      Mua lễ phục? A! Là để mặc ở hôn lễ của người bạn kia sao? Ai? Thế mua nhẫn để làm gì đây? Chẳng lẽ làm quà tặng kết hôn sao?'

      Nhưng mà chưa nghe thấy ai bạn kết hôn lại tặng nhẫn cả!
      Quan Nghị ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn qua cửa chớp, thấy hai người nắm tay nhau, hướng thang máy tới. Vội vàng từ ghế đứng lên, mở cửa thờ đầu ra.

      ''Các ngươi đâu vậy?'' là! Cũng biết bây giờ trong thời gian làm việc sao?

      Tần Tấn Dương thèm quan tâm đến , vẫn nắm tay tới cửa thang máy, ấn xuống, ''....''

      Ngược lại Đồng Thiên Ái có chút ngượng ngùng, nâng lên gương mặt tươi cười, ấp úng , ''Quan thư ký! Chúng tôi mua lễ phục, mua nhẫn! Cho nên, nơi này liền giao cho giải quyết a!''

      Nhìn thấy thang máy mở cửa, liền cùng Tần Tấn Dương vào thang máy. quên nghiêng đầu, hướng khuôn mặt đáng thương kia, làm động tác "Sorry''

      Ai!Đột nhiên phát , Quan thư kí đúng là có chút đáng thương!
      Lần này, Đồng Thiên Ái có cự tuyệt nữa.

      Nâng lên khuôn mặt tươi cười, ngẩng đầu lên, cùng đường hoàng ở nơi công cộng. Dĩ nhiên, cái nơi công cộng này chỉ có là đại sảng cao ốc Tần thị.

      ''.......''

      ''.......''

      Ánh mắt của mọi người theo thang máy chuyên dụng mở ra, vẫn tò mò nhìn chăm chú vào hai người bọn họ. Đáy mắt đều tràn đầy hoang mang cùng kinh ngạc, nhưng lại người, can đảm dám mở miệng chuyện vào lúc này.

      Thậm chí ngay cả giọng bàn tán cũng có, bởi vì hoàn toàn đông cứng lại rồi.

      phải là chưa từng thấy Tần tổng tài của họ mang tình nhân tới công ty, mà là chưa từng thấy qua thái độ này của Tần tổng tài. Đó là vẻ mặt hạnh phúc..... Cùng dịu dàng giống thường ngày....

      Mọi người chú ý, khiến cho Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút hèn nhát. Nhưng mà tay của , vẫn bị nắm chặt.

      Tần Tấn Dương thèm để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ cần nhận định là người của , chưa bao giờ cần người khác tới khẳng định. Nhưng là dùng sức cầm tay của , giống như là muốn đem rự tinh của mình, xuyên qua lòng bàn tay, truyền cho đối phương.

      Sau đó, hai người biến mất trong tầm mắt của mọi người.

      Nhìn đến hai người bọn họ ra khỏi đại sảnh, đám người trợn mắt há mồm kia lúc này hoàn hồn. ra còn có chút mê trai, đối với Tần tổng tài thèm thuồng lâu.

      "Chuyện gì xảy ra! bên cạnh Tần tổng là ai a!'' mang mắt kính, tức giận dậm chân.

      người mê trai khác vội vàng tiếp lời, căm giận bất bình , '' Chính là ta! Tần tổng lại còn dắt tay của ta! là hâm mộ mà! Quan hệ của bọn họ là thế nào!''

      ''Các ngươi liền việc này cũng biết sao?'' Lúc này, tương đối lý trí thở dài .

      Lời này vừa ra, các kia cùng nhau quay đầu lại, số lượng đàn ông nhiều lắm cũng quay đầu lại. là quá tốt! bé mới vừa rồi kia, rốt cuộc là có lai lịch gì!

      Đưa tay ôm ngực, gật đầu cái, ''Nếu như sai, ta là người phụ nữ thần bí trong truyền thuyết kia!''

      ''Hả? -------''

      '' phải chứ? Là sao?''

      '' Chính là ta sao? Dáng dấp bình thường! có điểm gì đặc biệt! thể nào?''

      '' Người phụ nữ thần bí trong truyền thuyết? Phòng làm việc tổng tài?'' vị nhân viên nam thầm tiếng, hiểu ra '' ấy chính là 'Đồng Thiên Ái'?''.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chánh văn chapter 190: Sinh cục cưng.
       Beta:yunafr


      …. Cửa hàng châu báu lớn nhất Đài Bắc ……..

      Đông ấm, ánh mắt trời sáng rực, xuyên thấu qua cửa số thủy tinh, lười biếng bỏ ra ánh sáng ấm áp. Ánh sáng màu vàng, mang theo chút cảm giác huyền ảo. Hơn nữa còn là vì chàng tuấn tú, cực giống với con vua.

      ơi! Lấy cho tôi cái này!” Tần Tấn Dương cẩn thận nhìn từng chiếc nhẫn, cuối cùng rơi vào tầm mắt là chiếc nhẫn bạch kim có kiểu dáng đơn giản.

      Nhân viên bán hàng mỉm cười, có ánh mắt tốt nha! Chiếc nhẫn này nhìn qua quả rất bình thường, nhưng nó là do nhà thiết kế có danh tiếng làm đấy! Chắc thế giới chỉ có 100 chiếc thôi! Hàng số lượng có hạn mà!”

      “Tôi lấy cái!” Tần Tấn Dương hài lòng gật đầu, nghiêng đầu, hỏi “Thích ?”

      “Dạ? Nhìn rất đẹp!” Đồng Thiên Ái có bất kì ý kiến vì chiếc nhẫn quả rất đẹp, quá khoe khoang, nhưng lại có cảm giác sáng chói vô cùng!

      Tần Tấn Dương chút nghĩ ngợi, liền nắm lấy bàn tay phải của , đem chiếc nhẫn vững vàng đeo vào ngón giữa của , sau đó ngẩng đầu lên, bá đạo hỏi: “ nhớ lúc trước tay em có đeo chiếc nhẫn bạc, vậy chiếc nhẫn đâu?”

      “Dạ…….” Đồng Thiên Ái cúi đầu, lạnh nhạt trả lời “Lấy lại rồi! Bạch Minh đem đồ tặng cho em, thể dễ dàng coi thường tâm ý của người khác!”

      Cho dù cuối cùng …. vẫn là bỏ !

      “Ngốc!” Tần Tấn Dương mỉm cười, tiếp tục “Em về sau chỉ được đeo chiếc nhẫn tặng. Bây giờ là ngón trỏ, sau này là ngón áp út! Nghe chưa?”

      à, chồng tương lai của đối với tốt! Cũng rất đẹp trai a!” Nhân viên bán hàng nhìn Đồng Thiên Ái hâm mộ .

      Đồng Thiên Ái khuôn mặt trở nên hồng, xấu hổ dám ngẩng đầu, lo lắng nắm lấy áo , nỉ non “ mau lên!”

      “Hả? Ừ!” Tần Tấn Dương nhanh chóng xuất ra thẻ vàng, đưa cho nhân viên thanh toán.

      Rời khỏi tiệm châu báu, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn phía đối diện…. Đó là đôi vợ chồng già, tay nắm tay nhau vô cùng hạnh phúc ra đầu đường Đài Bắc, tay còn cầm vài cái túi.

      Nếu tinh ý có thể biết được, trong túi là nhiều đồ ăn.

      Đồng Thiên Ái đột nhiên hăng hái, hưng phấn chỉ vào đôi vợ chồng già “Chúng ta cũng mua đồ ăn ! Vừa vặn hôm nay em rảnh, chúng ta cùng về nhà nấu ăn, được ?”

      trùng hợp, xem như hai người họ ăn mừng đính hôn vậy!

      “Về nhà nấu?” Tần Tấn Dương nỉ non tiếng, nghi hoặc hỏi “Vợ à, em nấu sao?”

      Haizzzzzzz…….

      Đồng Thiên Ái nhíu mày cái, thờ ơ đáp “ nhìn theo sách nấu, cũng khó đâu! Ha?” Tuy rằng chưa từng nấu qua, nhưng cũng quá phức tạp chứ nhỉ?

      “……….”Tần Tấn Dương kéo kéo môi, đối với lời cảm thấy bất lực.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, liếc cái “Sao? Nhìn giống như muốn với em phải? muốn thôi vậy, em ép. Em mình cũng được nha!”

      mà! !” vội vàng kéo tay lại, nắm tay đến siêu thị cách đó xa.

      Ở trong siêu thị, tuấn như vậy làm người ta nhìn ngớt, cũng dời ánh mắt được, đến đâu cũng trở thành tiêu điểm ở đó. Chính là Đồng Thiên Ái tỏ thái độ, nếu có cũng chỉ là kiêu ngạo tự đắc.

      “Rất đẹp trai nha! Phải hay siêu sao nào đó hả?”

      “Siêu sao mà cũng dạo ở siêu thị à! Đúng là…. Nhưng mà hình như thấy ở nơi nào rồi a!”

      …………………..

      Mọi người bắt đầu chuyện ầm ĩ, chỉ trỏ giọng thảo luận, thỉnh thoảng trở nên quá khích, liếc nhìn vẻ ngoài đẹp trai kia mấy lần, lưu luyến muốn rời .

      “Cái này cầm nha!” Đồng Thiên Ái cầm lên bó cần tây đưa cho .

      Tần Tấn Dương cầm lấy bó cần tây, nhíu mày hiểu nhìn “Thiên Ái, đưa cho cần tây làm gì? Em để trong xe !”

      “Cầm lấy!” Đồng Thiên Ái ra lệnh, gật đầu, “Lấy nó che khuôn mặt lại ! Mặt của quá mức nổi bật rồi!”

      xong nghiêng đầu, nhìn đám thực vật sặc sỡ bên kia, nỉ non mua chút rau dưa vậy!  Ai……… Quả cà chua này đáng quá mất!”

      Tần Tấn Dương lúng túng nhìn trước mặt mình….

      Mua xong, chạy xe nhanh đường trở về Vịnh cao ốc. Hai người cầm bao lớn bao . tới trước cửa nhà trọ, vừa mới mở ra cửa phòng có người kêu lên…..

      “Tần Tấn Dương à, em mệt quá! Hôm nay nấu cơm nha!” Đồng Thiên Ái vứt hết đồ ăn ở sàn, ngã vật xuống sô pha.

      Chàng trai bị chỉ đích danh vô cùng đồng ý gật đầu, nhanh xuống nhà bếp “Vợ à, em có đói ?”

      Đồng Thiên Ái giãy chân ra, tạo nên tư thế vô cùng thoải mái “Em hả? Em chỉ cảm thấy mệt thôi à! Chân giống như muốn gãy vậy á! Em đói, lát nữa hãy nấu ha?”

      “…….”Tần Tấn Dương  chạy tới bên người , cúi đầu nhìn người nằm ghế sô pha. Ai! ra hơi đói a!

      Khóe miệng nở ra nụ cười xấu xa. muốn bước ăn hết ! Haiz, có trời mới biết muốn ăn   nhiều đên mức nào nha!

      “Vợ à! Em đeo nhẫn của , vậy cũng là người của , đúng ?” thử hỏi, trong tròng mắt ra tia giảo hoạt khó phát . [Rồi, em biết muốn làm gì rồi:))]

      Chiếc nhẫn……………………

      “Haiz da! Quên mua áo cưới rồi! Ngày mai phải tụi mình đăng ký kết hôn sao?” Đồng Thiên Ái ảo não rên rỉ.

      là muốn chết qua ! Cũng bị chiếc nhẫn tay kia làm cho váng đầu rồi! Đều là tốt, tự nhiên đưa cho chiếc nhẫn. Ok ok, thừa nhận, quả là rất cảm động a!

      Tần Tấn Dương ngược lại thờ ơ, lắc đầu cái, nở nụ cười của hồ ly “ sao! Vợ à, ngày mai chúng ta dậy sớm tí, tiện thể mua áo cưới luôn!”

      Còn bây giờ, có việc quan trọng hơn phải làm! Cực kỳ quan trọng.

      Đồng Thiên Ái từ ghế salon nhảy lên, cảnh giác “Ờ! Dù sao bây giờ cũng còn chuyện gì nữa! Bây giờ chúng ta mua luôn ! Để sáng mai có thể ngủ nướng!”

      cần! Đừng !” Tần Tấn Dương bỗng dưng vươn tay ôm chặt lấy , làm nũng ôm chặt lấy . [Éc:)) Em tưởng tượng cảnh làm nũng với chị:)) Chị Hằng ơi, em mắc ói quá:))]

      Ai! Để ôm cái , dù sao cũng đồng ý gả cho rồi còn gì?

      Đồng Thiên Ái trấn an vỗ vỗ lưng , đồng thời hào khí “Ngoan nha cục cưng! Chúng ta thôi! Mua quần áo rất nhanh mà! Với lại em cũng kén chọn nha!”

      “Ngoan? Cục  cưng?” Tần Tấn Dương nhíu mày, cư nhiên lại dùng từ “ngoan”, “cục cưng” này để ?

      Đột nhiên, phá lên cười xấu xa, khác thường đem cả người ôm lên “Em thích cục cưng sao? Như vậy ! Chúng ta cùng nhau chế tạo  cục cưng vậy!”

      “Oa--------” Đồng Thiên Ái quát to, mặt đỏ bừng “ ở đây bây bạ gì vậy hả?”

      Tần Tấn Dương thoải mái ôm , hướng gian phòng của tới, quên trêu chọc “ đâu có bậy bạ? Em suy nghĩ chút nhé, phải bây giờ em mang thai liền rất tốt sao?”

      “Tốt cái khỉ! Mau buông em ra!” ra sức dùng chân đạp , trong lòng cũng biết bây giờ nghĩ muốn làm gì!

      “Đương nhiên là được a! Đợi thêm 20 năm nữa, lúc đó cục cưng lớn lên. Hai người ra ngoài, chắc chắn bị hiểu nhầm là chị em. Lúc đó phải là rất tự hào sao?”

      Đồng Thiên Ái thích nghe đùa, cười đến híp mắt: “Trời ơi! Như vậy mà cũng được sao! Em cần, em cần!” [Ơ, sao chị cười đến híp mắt mà lại cần? Chị Hằng giải thích cho em ;))]

      “No! Em được từ chối ! Vợ à, chúng ta sinh cục cưng !” Tần Tấn Dương rảnh quản nhiều việc như vậy, vào gian phòng bên trong, vô cùng thô lỗ dùng chân đóng mạnh cửa.

      Bên trong gian phòng truyền đến hồi thanh ám muội của của hai người.

      làm đau em! Buông tay em ra mau!”

      “Em như thế nào lại đem rèm cửa kéo  cao đến vậy hả? Tối quá! Thôi, quên !

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương  191: Sớm chút luyện tập.

      Beta:yunafr


      Chủ nhật, khí trời sáng sủa, ánh nắng ấm áp vô cùng….

       

      Cách khu đô thị Đài Bắc có vùng ngoại thành,ở đó có giáo đường tên Ca Đức…. Bên ngoài bầu trời xanh thẳm, đàn chim bồ câu trắng bay ngang qua, lượn lờ đỉnh đầu, bên tai nghe thanh “Ong ong” do chúng tạo ra….

       

      đôi kim đồng ngọc nữ từ xe xuống, làm cho mọi người thể dời tầm mắt.

       

      Chàng trai mặc bộ âu phục màu xám bạc, khuôn mặt tuấn mỹ vô song càng làm nổi bật khí chất mê người. mặc item váy dài màu trân châu, khuôn mặt tuy rằng thực bình thường, nhưng nụ cười lại có vô cùng đáng , thuần khiết….

       

      Tay của kéo , hai người song song đến giáo đường kia. Cảm xúc hạnh phúc vô biên.

       

      Chợt, giọng ảo não của vang lên “A, chân của em! Cái gì đây?”

       

      Người chuyện, ai khác chính là Đồng Thiên Ái. nhíu đôi mày thanh tú, ngoái đầu lại nhìn. Chỉ thấy đôi giày cao gót bên chân trái dính chặt tại chỗ.

      “Ais, em mang giày cao gót nữa đâu!” Đồng Thiên Ái giọng mang theo chút tức giận, ngẩng đầu nhìn về người bên cạnh.

       

      rồi mà, mang giày cao gót rất khó coi, mà căn bản cũng biết mang loại giầy cao gót này. Trước kia cũng nếm qua loại mệt mỏi này rồi mà!

       

      Đôi giày cao gót này……. Đáng giận!!!

       

      Tần Tấn Dương tâm tình ngược lại vô cùng tốt, cưng chiều nhéo mũi , nhàng “Ngốc! Sau này em phải thường xuyên mang giày cao gót đó! Trước hết em phải làm quen từ từ với nó !”

       

      “Nhưng mà…… Nếu như vậy em bộ đâu!” Đồng Thiên Ái vô cùng buồn bã nhìn đối với đôi giày cao gót màu bạc mình mang cảm thấy bất đắc dĩ.

       

      Tần Tấn Dương trầm tư lúc, đột nhiên nảy ra ý kiến “Em muốn bộ đúng ?”

       

      “Dạ!” buồn buồn gật đầu.

       

      “Vậy cũng tốt! Để ôm em vào trong vậy!” xong, đưa tay, nhàng ôm , bế thốc lên.

       

      Đồng Thiên Ái hét to lên, khuôn mặt trở nên hồng hồng “Á! Thả em xuống! … mau buông em ra!” quay đầu, thấy trước giáo đường có bóng người, “Thả em mau, có người nhìn chúng ta đấy!”

       

      là mất thể diện nha! biết là ở đây vẫn có người sao?

       

      “Liên quan gì chứ em? Quá lắm bị người khác thấy thôi!” Tần Tấn Dương , khóe miệng nhàng nâng lên nụ cười vô địch “Trước hết để chúng ta đến luyện tập lần!  Hắc!”

       

      “Luyện tập cái gì a?” tò mò hỏi, hai tay cũng tự động vòng qua, ôm cổ  .

      Tần Tấn Dương cúi đầu, trong mắt tràn ngập thâm tình “Chúng ta nên sớm chút luyện tập! lâu về sau, ôm em vào giáo đường, chúng ta cùng kết hôn!”

       

      “Toàn ngọt!” Đồng Thiên Ái lầu bầu tiếng, nhưng cuối cùng vẫn là có ý kiến.

       

      Bị ôm tới trước giáo đường, ngẩng đầu, rốt cuộc thấy trong giáo đường, dâu mặc áo cưới cực kì đẹp.

       

      Áo cưới tơ lụa trắng noãn, thiết kế trang nhã, đơn giản với trân châu bao quanh, váy áo cưới dài, đuôi túm lại, giống như cái đuôi trong truyện “Nàng tiên cá”. Mà lưng của ấy, lộ ra đoạn da thịt trắng nõn, nhìn mê người…..

       

      Bên trong giáo đường kia, bạn bè gia đình cũng nhiều cho lắm, chỉ có lẻ tẻ vài người bạn trai, bạn , ngày cả gia đình thân thiết cũng đến. Đẩy quả buổi lễ đơn giản vô cùng nha!

       

      “Đây chỉ là nghi thức thôi! Ngày mai mới là buổi lễ chính thức!” Tần Tấn Dương ở bên tai , nhàng giải thích.

       

      “Dạ!…….. Ờ!” Đồng Thiên Ái mất hồn, sửng sờ nhìn là bạn cũ của của tổng tài đại nhân bên cạnh mình. Chỉ nhìn bóng lưng của ấy thôi, cũng đủ cảm thấy quyến rũ rồi! Vậy Tử biến thái làm sao mà động lòng đây?

       

      Lúc này, dâu mặc áo cưới xoay lưng lại, nhìn hai người……..

       

      ta hướng chú rể bên cạnh mấy câu,   mặt hiển thị dịu dàng. Lúc này, mới từ từ tiến lại gần hai người, cười trêu, “Ai da! Hôm nay là đám cưới của tôi! Hai người làm ơn đừng có giành ống kính có được hay ? Hắc hắc!” [À, ý chị ấy là 2 người đẹp quá thu hút chú ý của camera ấy mà! Chị Hằng, em giải thích vậy phớ hơm;)]

       

      “………….”

       

      “………….”

      Hai người tự nhiên nghĩ đến ấy lại câu này, nhất thời ngẩn người ra.

       

      “Buông em xuống!” Đồng Thiên Ái nghiến răng nghiến lợi , gương mặt sớm trở nên đỏ ửng. là! Mất mặt như vậy đấy! Trước mắt bạn cũ của nữa chứ!

      Tần Tấn Dương vội vàng đặt xuống đất, chậm rãi nới lỏng tay ra, quan tâm “Từ từ thôi em! Chân của em còn đau !”

       

      cần ! Em biết rồi!” vô cùng tự tin liếc , giày cao gót vừa mới chạm mặt đất lại làm trò cười cho thiên hạ khi bị trẹo chân lần nữa.

       

      Đồng Thiên Ái vội vàng nắm lấy cổ tay , để tránh bêu xấu bản thân mình lần nữa, ảo não, lầm bầm khẽ nguyền rủa “Sau này mang giày cao gót nữa đâu! Mà giờ làm sao đây?”

       

      Vu Nhuế miệng cười cười, khẽ “Tấn Dương à! Em dẫn bạn đổi giày, được chứ?”

       

      Trong giáo đường ……….. Phòng hóa trang.

       

      Căn phòng này bên trong đơn giản nhưng lại rất sạch , nay vì hôn lễ mà bày đầy những thứ cần thiết. Thậm chí ngay cả áo cưới phòng bị cũng có mấy bộ, phối hợp với nhiều đồ trang sức và giầy cao gót. Nhiều đến nỗi khiến cho người ta kịp nhìn!

      “…………” Đồng Thiên Ái chăm chú nhìn căn phòng nhiều khí cầu, nhất thời thốt lên, khen “Đẹp quá!”

       

      Trong phòng tràn ngập những bong bóng  màu hồng, cũng trang bị đầy đủ khí Hidro, phong phú treo lơ lửng giữa trung rơi xuống sợi dây màu hồng. Trường hợp như vậy, Thiên Ái chỉ mới nhìn thấy trong phim thôi nha!

       

      thích bong bóng à?” Vu Nhuế được mấy bước liền dừng lại, ngoái đầu về sau liền bắt gặp bộ dáng hứng thú khi gặp bong bóng của Đồng Thiên Ái.

       

      Đồng Thiên Ái vội vàng gật đầu, cẩn thận từng chút đưa tay nắm lấy sợi dây, trẻ con cười “Đúng vậy nha! Trông nó là đẹp!”

       

      “Vậy lúc và Tần Tấn Dương đám cưới liền kêu ấy chuẩn bị bong bóng cho !” Vu Nhuế nhấc váy, ngồi dưới đất xới tung mấy hộp giầy tìm đôi giầy thích hợp.

       

      Đồng Thiên Ái có chút ngượng ngùng, đột nhiên liên tục “Ý, xin lỗi! Nãy giờ tôi quên chưa giới thiệu mình! Hi, tôi là Đồng Thiên Ái!”

       

      “Đồng Thiên Ái……. Ừm…….. Thiên Ái! Tôi cũng quên chưa giới thiệu mình, tôi tên là Vu Nhuế!” Vu Nhuế cười , tiếp tục mở ra hộp giầy màu trắng.

       

      Vu Nhuế nghiêng đầu hỏi “Thiên Ái à, số 36, mang vừa  chứ?”

       

      Đồng Thiên Ái sững sờ tại chỗ, đứng yên bất động…………….




    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chính văn chapter 192: Cùng liên quan.

      Beta:yunafr




      “Vu Nhuế… Vu Nhuế….” Đồng Thiên Ái lẩm bẩm nỉ non tên ấy, đột nhiên cảm thấy quen tai vô cùng. Là ở nơi nào đó nghe qua, cảm thấy bản thân đối với cái ten này rất ấn tượng.



      Lúc này, vào trong phòng trang điểm, kinh ngạc kêu lên: “Ai, cậu làm ơn nhìn lại chính mình chút , làm sao mà trang điểm lại bị mờ thế này? Nhanh lên chút dặm phấn lại , nếu muốn bị hư hết đó!”



      xong, vội vàng chạy tới bên cạnh Vu Nhuế, chụp lấy hộp giầy trong tay ấy, kéo Vu Nhuế ngồi đến trước gương trang điếm, cầm lên hộp phấn, nhanh chóng dặm lại….



      Vu Nhuế cũng để ý, khéo léo ngồi trước bàn trang điểm, nhắm mắt lại, mặc cho bạn kia chỉnh sửa..



      “Đồng tiểu thư, thấy đôi giày này được chứ? Nếu được cứ việc chọn ha, còn nhiều lắm! Chỉ là size vừa, 37 là size lớn nhất đó!”



      “A, tôi vừa đúng size 36 nè!”



      Đồng Thiên Ái lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía hộp giầy bị lấy ra để riêng, đến cái sofa ngồi xuống, vén đôi giầy lên, nhìn thấy đôi giày da màu ngọc trai.



      “Đôi giày này được lót ở dưới gót chân, chắc là vừa mà, mau thử nha!” Vu Nhuế thanh nhàng vang lên.



      “Ok!” Đồng Thiên Ái lấy ra đôi giầy da, đồng thời cũng tháo luôn đôi giầy cao gót mang.



      Đôi giày màu trân châu này…. là vô cùng hợp với bộ lễ phục màu trân châu của , đúng là vô cùng phù hợp nha! Tâm tư tinh tế của người con … như vậy hoàn mỹ, như vậy động lòng người…….



      “Vu Nhuế … Vu Nhuế” Đồng Thiên Ái trong lòng lẩm bẩm lặp lại tên của Vu Nhuế, nhiều đến nỗi   biết bao nhiêu lần.



      Luôn là cảm giác đó, đây cũng phải lần đâu tiên được nghe đến Vu Nhuế, nên cũng có loại cảm giác quen thuộc. “Ông---------” tiếng, trong đầu chợt nhớ đến cái bưu tín được gửi tới nhi viện lúc trước.



      Chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, vô cùng nghi ngờ nhìn ta, hô lên tiếng: “Vu Nhuế!”



      “Hả? Thế nào? Giầy thích hợp sao?” Vu Nhuế nghe được có người kêu mình, cũng nghiêng đầu, nhìn về phía , lại thấy Đồng Thiên Ái mang vẻ mặt mê man.

      Vu Nhuế hướng về phía người bạn bên cạnh, vô cùng tùy tiện lấy đại cái lý do “Tự nhiên mình thấy khát quá! Mình muốn uống nước!”



      “Trời! Cậu là phiền phức quá nha! Sắp làm vợ của người ta rồi mà còn phiền toái như vậy!” bạn nhịn được liếc mắt “Rồi rồi, hôm nay cậu lớn nhất. để mình lấy!”



      vừa vừa xoay người, vội vã ra khỏi phòng hóa trang.



      Giờ phút này, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại hai người là Vu Nhuế và Đồng Thiên Ái…..



      Giống như thấy được mặt nàng có chút nghi ngờ, Vu Nhuế đầu tiên mở miệng hỏi “Đồng tiểu thư, có gì muốn với tôi hả?”



      “……….” Vốn là ánh mắt có chút tan rã, bởi vì ấy là người mở miệng trước nên có chút tiêu cực…….



      Đồng Thiên Ái nhìn về phía Vu Nhuế, cố gắng nhịn xuống sóng lớn dồn dập trong lòng mình, trấn định hỏi “Vu tiểu thư…. Có phải trước kia từng từ thiện, tặng quà cho nhi viện tên là Nhân Ái?”



      Trùng tên trùng họ? Là ấy sao? Trùng hợp như vậy? Thế giới này nhiều chuyện trùng hợp như vậy, nhờ đến đây mà có thể làm sang tỏ vài chuyện,chẳng phải là do ý trời sao?



      “Hử?” Vu Nhuế nghĩ tới hỏi về vấn đề này, trong lòng mới vừa rồi còn tưởng rằng, ấy là hỏi về quan hệ của mình cùng Tần Tấn Dương cơ!



      Vì vậy tươi cười nhìn Đổng Thiên Ái,  “ ra là muốn hỏi cái này! Có nha! Nhưng tất cả đều là chủ ý của Tần Tấn Dương.



      Nghe được câu trả lời của Vu Nhuế, Đồng Thiên Ái thở dài trong lòng, ais, ra là ấy ! Chuyện trùng hợp như vậy xảy ra, nhưng là trong lòng cũng trở nên hồ nghi, mơ hồ.

       

      “Tấn Dương…..” Nỉ non tiếng, ngẩng đầu lên. Chuyện này, tại sao tất cả tình đều liên quan đến Tần Tấn Dương chứ hả?



      “Đúng vậy nha! Ais, bộ ấy có kể cho nghe sao?” Vu Nhuế đứng dậy, nhàng vuốt ve áo cưới của mình. “Lúc đó, ấy có đến tìm tôi, muốn tôi quyền tiên cho nhi viện Nhân Ái, tất nhiên là tôi cũng tự nguyện quyên chút.”



      “Chỉ là nhắc tới có chút kì quái! hiểu tại sao ấy  lại muốn dùng danh nghĩa của tôi để tặng!”

      cách khác, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, người mà mỗi tháng quyên tặng cho nhi viện, phải là , mà là Tấn Dương sao?” Đồng Thiên Ái nhíu mày, trong lòng đột nhiên có cảm giác nên lời.



      “A, vậy là ấy cũng cho biết sao?” Vu Nhuế gật đầu cái.



      Hèn chi có chút cảm giác kì quái, Đồng Thiên Ái phân vân, nên giả vờ biết, hay là biết đây? Quyên tiền cho nhi viện, là có chút kì quái.



      Đúng lúc này, chú rễ đợi hồi lâu đến trước phòng hóa trang mà gõ cửa, trong tay còn cầm chai nước tinh khiết về phía Vu Nhuế, có chút xấu hổ : “Uống nước em!”



      “Dạ!” Vu Nhuế nhận lấy chai nước, uống hớp , sau đó ngọt ngào “Cảm ơn nha, ông xã!”



      Chú rễ là người đàn ông ngoại hình bình thường, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, ấp úng : “À, cần…….. Vợ à, thời gian sắp đến rồi, cha xứ cũng đợi đó!”



      “Dạ!” Vu Nhuế cười cười, “Đợi tí! Để em giúp chỉnh lại cái nơ!”



      Hai người thân mật mờ ám, nhìn Đồng Thiên Ái nháy mắt, bỗng nhiên cảm giác hạnh phúc dâng trào. Ai mỹ nữ nhất định phải gả cho tuấn nam, còn tuấn nam phải lấy mĩ nữ nha? Ais, chỉ cần được ở bên nhau, là có duyên phúc lắm rồi.



      Nghiêng đầu, giống như có cảm giác gì đó, nhìn thẳng vào trang điểm.

      Tần Tấn Dương biết đứng ngoài cửa từ khi nào, thân hình cao lớn, có chút giống bộ dáng của  tên lưu manh dựa vào cửa phòng. [Em thề, nguyên bản cv nha:))], nhìn hai người kia dính lại vào nhau, tầm mắt lại rơi vào Đồng Thiên Ái ngồi chiếc ghế salon……



      Vì cái gì, mới có thể như vậy gạt … Nếu như có hôm nay, có lẽ đến bây giờ vẫn còn bị lừa gạt. Tại sao cho , mới là người quyên góp cho nhi viện đây?



      hay , hay là sợ cái gì đây?



      Vu Nhuế kéo tay chú rễ, ngọt ngào ra khỏi phòng trang điểm. ngang qua Tần Tấn Dương, trong mắt còn những rung động trước kia nữa. Trong cuộc đời, kể từ bây giờ, tuyệt cùng có quan hệ……



      Tình cảm rối rắm, vốn là tóc mai được sửa sang nên rối lại đoàn, nhưng bởi vì hiểu được, nên lựa chọn lui về phía sau bước, trời cao biển rộng…

      cho người cũ của biết, rất hạnh phúc………. [Phần này là về tâm trạng của Vu Nhuế khi gặp lại Tần Tấn Dương trước cửa nhé, phải là của chị đâu=D]


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :