1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 178 : Tôi muốn dọn ra ngoài.
       

      Quan Nghị vội vàng bắt được nhược điểm này, quên nháy mắt cái, chậc chậc khên ngợi, :"Ai! Càng ngày càng được rồi! Càng ngày càng có tướng vợ chồng nha! Ngay cả chuyện cũng giống nhau a!"

      " được lung tung!" Đồng Thiên Ái tức giận mà giậm chân, chỉ vào Quan Nghị căm giận quát.

      Cái gì mà tướng vợ chồng! Người nào cùng ta là vợ chồn chứ! là! Luôn lung tung! Tên biến thái chết tiệt là tên điên rồi, ngờ tay sai của cũng thành người điên!

      Tất cả đều có tật xấu ------- thích chuyện điên khùng!

      Quan Nghị trúng tim đen hỏi, "Chẳng lẽ các ngươi hôm qua khồng ở cùng chỗ sao?"

      Làm ơn! cũng thay tên tiểu tử thúi Tần Tấn Dương kia tiếp điện thoại! Có thể, tối hôm qua bọn họ phải triền miên cả đêm, cũng là *** a! nam quả nữ, để cho người ta nghĩ méo mó đúng là khó a!

      Đồng Thiên Ái nhíu mày, vội vàng giải thích, "Chúng ta đúng là có ngủ cùng chỗ, nhưng là....." Cũng có ngủ cùng nhau......

      Lời còn chưa hết, Quan Nghị liền cắt đứt, hứng thú , "A a! Ở cùng chỗ à! Vậy là được rồi! Còn mấy cái kia đều cần phải ! Dù sao hai người ở cùng chỗ là đúng rồi!"

      Cuối cùng, khinh bỉ quét mắt nhìn hai người bọn họ, ra hai chữ, "Ở chung!"

      Ở chung?.....Ở chung!......A a a........ cư nhiên bị người ta là "Ở chung" rồi ?......

      "....... đừng lung tung!" Hướng về phía Quan Nghị mắng, trong lòng nén bụng tức. Đồng Thiên Ái tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, quát, "Đều là lỗi của !"

      Tần Tấn Dương trong mắt tràn đầy ý cười, vẻ mặt cực kỳ vô tội, "Này, liên quan đến ! Là cậu ta ! cái gì cũng chưa ! phải là lỗi của !"

      "Thế nào lại phải là !" Đồng Thiên Ái hoàn toàn hỏng mất, đem tất cả mũi nhọn chỉ , "Chính là ! Nếu phải là ! Làm sao cấp dưới của ra hai chữ kia! Chính là !"

      Tất cả, đều muốn tình đầu tên biến thái chết tiệt kia! Tính tính lại, đều là lỗi của ta!"

      "A!" Quan Nghị căn bản tính khuyên bảo, phụ học , "Đúng vậy a đúng! Đều là lỗi của Tấn Dương! ra ở chung cũng phải tội ác tày đình gì nha!"

      Vừa chữ kai! Vòng tới vòng lui, lại nghe đến hai chữ kia rồi!

      Buổi tối ta muốn dọn ! Nhất định! Khẳng định! Nhất định!" Đồng Thiên Ái liếc nhìn Quan Nghị ngồi ghế, nghiêng đầu nhìn Tần Tấn Dương, ra quyết định trong lòng.

      " cho phép!" Lời của vừa ra khỏi miệng, liền bị người kia hết sức phản đối.

      Tần Tấn Dương nhíu mày, quét mắt nhìn về phía khuông mặt tươi cười chờ xem kịch vui kia, lạnh lùng , "Quan đại thư ký! Bây giờ có thể ra ngoài! Chẳng lẽ có việc gì làm sao?"

      "Ách........" Quan Nghị trtrowjn to hai mắt, thức thời đứng dậy, "Dạ! Tôi ! Tôi rất vội! Tôi có rất nhiều chuyện cần làm!"

      Nhưng mà trong nội tâm lại oán giận : ai! ra còn muốn ở lại xem kịch vui! Cư nhiên lại ở thời khắc mấu chốt, đem đuổi ra ngoài! Quả nhiên là có nhân tính mà! Cái thế giới này, quá điên cuồng rồi!

      Quan Nghị chân trước mới vừa ra khỏi phòng làm ciệc, Tần Tấn Dương vội vàng tháo xuống vẻ mặt lãnh khốc. Có chút lấy lòng dắt tay Đồng Thiên Ái, về phía sofa lớn, "Được rồi! Đừng nóng giận!"

      "Dù sao tôi cũng muốn dọn ! Cùng ta liên quan! Tôi vốn là có nghĩ tới muốn dọn ra ngoài rồi!” Đồng Thiên Ái bỏ tay ra, cắm đầu cắm cổ đến ghế sa lon ngồi xuống.

      Tần Tấn Dương nhìn thấy khẽ liếm môi, vô cùng săn sóc xoay người rót cốc nước.

      về phía bên , ngồi xuống cạnh , đưa cốc nước tới trước mặt , cười , " nhiều như vậy, khát nước ? Uống nước !"

      Hừ! còn biết khát nước!

      "........" Đồng Thiên Ái nhận lấy cái cốc, uống từng ngụm từng ngụm đến khi cái đáy ngược lên trời.

      Đem cái cốc đặt ở khay trà, nghiêng đầu nhìn mặt cười hì hì, nghiêm mặt , " đừng nữa! Dù sao tôi muốn rời ! Cứ như vậyđi!"

      "Nga!" Tần Tấn Dương vô cùng nghe lời phản bác nữa, vẫn duy trì nụ cười như cũ.

      Bàn hồi đây? Lát nữa cho người đem tất cả đồ trong nhà chuyển vào "nahf" bọn họ! Thuận tiện đem cả cái tiểu ma tước cho thoái tô! nhìn xem còn rời yhees nào!

      Đồng Thiên Ái nghi ngờ nhìn , thỏa hiệp nhanh như vậy, cảm thấy có chút kì dị.

      "Này!" nhịn được quát, "Trong đầu đnag suy nghĩ cái chủ ý xấu gì chứ? Tôi cảnh cáo ! Tốt nhất cần nghĩ ra cái củ ý xấu gfi!"

      Thân thể Tần Tấn Dương khẽ dựa vào ghế salon, bàn tay để ngang đường ghế salon, vô hình đem ôm trong ngực.

      Cười híp mắt , " nào dám! Có lão bà đại nhân như em, nào dám a !"

      cần gọi tôi là lão bà!" Vừa lại những lời này, Đồng Thiên Ái nhìn về phía bắn hai đạo ánh sáng lạnh.

      Tần Tấn Dương gật đầu cái, giống như trước, " biết! Lão bà đại nhân!"

      ...........

      Toilet nữ tầng thứ N

      "Này!Mọi người biết ?" Nữ bát quái giọng thầm.

      Mấy nữ nhân thích bát quái khác vội vàng đưa cổ, tò mò hỏi , "Cái gì vậy? Chuyện gì? nhanh chút!"

      Nữ nhân bát quái cẩn thận nhìn bốn phía. bắt đầu , "Tần tổng của chúng ta ý, trong phòng của có thêm trợ lý đặc biệt!"

      "Trợ lý dao! Có gì kỳ quái đâu!" nữ nhân .

      Nữ nhân bát quái vội vàng liếc mắt, "Sao lại kỳ quái! nhìn thấy trợ lý của Tần tổng sao? phải luôn luôn là Quan thư ký giải quyết sao?"

      "A! Đúng vậy! Nhắc tới cũng thấy lạ! Cái trợ lý đó là ai?" Quả nhiên, đưa tới oanh động..

      Nữ bát quái đắc ý , "Tôi nhận được tin tức! Nghe ta tên là 'Đồng Thiên Ái'!"

      "Đồng Thiến Ái? Chưa từng nghe thấy! Mới tới à?"

      "Đúng vậy! Cái loại đó lớn lên phải là đặc biệt xinh đẹp à?"

      Ngay sau đó, tiếng nghị luận rối rít vang lên.

      Nữ bát quái đưa ngón trỏ lắc mấy cái, chậc chậc thở dài, "NO! Nghe nhan sắc bình thường! Hơn nữa còn nghe , trước làm việc trong phòng làm việc "

      " ta là tồn tại kỳ lạ!" Như có điều suy nghĩ thầm.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 179 : Thói quen là tốt rồi

      Beta: B.Cat


      Tốc độ truyền đạt thông tin quả làm cho người ta phải cứng lưỡi. Cũng lâu cho lắm, từ xuống dưới của Tần thị, lớn là quản lý, là nhân viên vệ sinh, ai là biết đến tồn tại của Đồng Thiên Ái.

      Mà ba chữ “Đồng Thiến Ái”, đối với nhân viên Tần thị mà , đó chính là “Mê man” cùng “Kỳ lạ”.

      Chỉ tiếc, từ lúc bắt đầu, ngay cả quản lý cũng cần phải tiến vào văn phòng làm việc của tổng tài. Tất cả các văn kiện, toàn bộ đều giao cho Quan đại thư ký, do Quan đại thư ký giao cho Tần tổng.

      Cứ như vậy, hay cách khác, có bất kỳ ai có thể tận mắt nhìn thấy gương mặt của vị "Đồng Thiên Ái trong truyền thuyết"!

      là khiến cho tồn tại của càng thêm khó nắm bắt.

      Trong góc phòng làm việc của tổng tài, có nhiều hơn cái bàn làm việc. Dĩ nhiên, cái vị trí kia cần hỏi cũng biết, bắt đầu từ hôm nay, tiểu thư Đồng Thiên Ái có bàn làm việc riêng.

      Đồng Thiên Ái chán muốn chết nhìn vào màn hình máy vi tính, mở ra trò chơi ngu ngốc vô cùng thú vị.

      biết rốt cuộc mình tới đây để làm gì! Chơi trò chơi? Uống trà? Hay tán gẫu QQ? Chẳng lẽ chính là tới nơi này ăn uống rồi chờ chết sao? Dù gì cũng là sinh viên a!

      Mặc dù..... Mặc dù còn chưa tốt nghiệp ..... Chỉ là.... thời gian thực tập.....

      Quay đầu nhìn sang bàn làm việc cách đấy xa.

      Tần Tấn Dương vùi đầu phê duyệt sấp văn kiện, mà văn kiện bên cạnh chất đống thành ngọn núi . Thỉnh thoảng nhíu mày, hoặc là mấp máy môi.

      "........." Đồng Thiên Ái nhìn gương mặt nghiêm túc của , chợt phát , ra khi đàn ông làm việc, rất có mị lực nha!

      Nghĩ nghĩ lại, lại khỏi đỏ mặt lên. Lắc lắc đầu, đột nhiên nảy ra ý tưởng! Khụ! Đồng Thiên Ái! Ngươi suy nghĩ cái gì đây! Tự nhiên nhìn chằm chằm tên biến thái kia!

      Tần Tấn Dương vừa quay đầu, nhìn thấy bộ dạng ảo não của con nhím . Có chỗ nào làm cho vui đây.

      Mở miệng liền hỏi, "Thế nào?"

      "........" Đồng Thiên Ái vội vàng quay đầu, nhìn thấy ánh mắt ân cần của , nheo mắt lại quát, "Tôi nhìn thấy là cảm thấy rất phiền não! Nhìn thấy là rất ghét! xem phải làm sao bây giờ!"

      Tần Tấn Dương "Nha" tiếng, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, "Nhìn nhiều chút là thành thói quen! Thói quen là tốt rồi!"

      Về sau mỗi ngày đều ở chỗ này cho em xem! Nhìn hai tháng, đảm bảo em cảm thấy phiền não cùng với chán ghét!" cầm bút, nhanh chóng ký tên của mình, đặt văn kiện sang bên trái.

      Đồng Thiên Ái tức giận từ ghế đứng lên, chỉ vào , "......lại, ......"

      "" nửa ngày, lại biết nên gì. Trong lòng muốn phát tiết, liền chợt ngồi trở lại bên ghế, tay gõ loạn xạ bàn phím.

      Tần Tấn Dương liếc mắt cái, khóe môi nâng lên.

      Rốt cuộc cũng tìm được phương pháp đối phó với con nhím này rồi! Hắc hắc!

      Suốt cả ngày, cứ bực mình là lại hề mở miệng chuyện cứ thế mà trôi qua. Thậm chí ngay cả thời gian ăn trưa, cũng là do Quan đại thư ký đem mỹ vị đưa vào phòng làm việc của tổng tài.

      Nhìn về phía tên biến thái chết tiệt, ngay cả chút thèm ăn cũng có.

      Tùy tiện ăn hai miếng, hàm hồ giải quyết vấn đề đói khát. lại ngồi trở về vị trí, nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, ngơ ngác qua hết buổi chiều. Rốt cuộc cũng nhịn đến 4h20'.

      Từ ghế đứng lên, hướng cửa phòng làm việc đến, tay nắm vào nắm cửa, nhưng vẫn nghe thấy câu hỏi của người nào đó sau lưng.

      Liền có chút kỳ quái quay đầu lại hỏi, "Tại sao hỏi tôi đâu?"

      "Hử?" Tần Tấn Dương để cây bút trong tay xuống. Vẻ mặt vô tội nhìn , "Bà xã đại nhân, em muốn đâu cũng có thể a! làm sao có thể ngăn em đây?'

      Này! Tên biến thái chết tiệt! Trái câu "Bà xã đại nhân", phải câu "Bà xã đại nhân", đúng là càng ngày càng thuận miệng? đúng là đồ biết xấu hổ!

      Bày ra nụ cười mập mờ, bình tĩnh , "Ừ! tại tôi muốn ra ngoài! để ý chứ?"

      " ngại! Bà xã đại nhân, em mau ! rồi nhớ trở lại!" Tần Tấn Dương lần này cả đầu cũng hề ngẩng lên, trực tiếp dứt khoát mà .

      Ai ai ai! Dễ chuyện như thế?

      Mặc dù trong lòng còn rất nghi ngờ, nhưng mà nếu ta như vậy. Vậy , trực tiếp bỏ trốn mất dạng a!

      Chân trước Đồng Thiên Ái vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc, chân sau của Quan Nghị liền tiến vào. ta đẩy cửa ra, đứng ở cửa "Mình báo cho cậu chuyện, tiểu nhi của cậu hỏi mượn mình hai trăm tệ!"

      " biết! Chỉ là ấy trả!" Tần Tấn Dương gật đầu cái, trong lòng cũng ra nụ cười đắc ý.

      Quả nhiên, tầm 30 phút sau. Cửa phòng làm việc của tổng tài hề báo trước lại lần nữa bị người ta dùng lực đẩy ra.

      Đồng Thiên Ái xông thẳng vào, lửa giận vút cao, chỉ vào người kia hét to, "Tần Tấn Dương! xem! Phòng của tôi dọn hết lúc nào rồi! Đồ của tôi đâu?"

      "A! Bà xã đại nhân, bảo người ta đem tất cả đồ của em chuyển vào trong nhà của chúng ta rồi! Em cần phải lo lắng! Tất cả đều hoàn hảo hỏng hóc!" Tần Tấn Dương giống như đứa trẻ được khích lệ, lộ ra nụ cười tươi.

      "............" Đồng Thiên Ái có cảm giác khóc ra nước mắt! ta là điên rồi!

      "Ai cho đem đồ của tôi chuyển sang đấy! Tôi hề muốn ở cùng chỗ với ! Tôi nên ở chung với ! có nghe thấy hả! Lỗ tai của điếc sao?"

      Đồng Thiên Ái tới trước mặt , đôi tay "Ba----" cái lên bàn làm việc. Ngẩng đầu lên, cùng ta nhìn nhau.

      "Hử? Lỗ tai của có điếc!" Tần Tấn Dương đứng dậy, tới bên người .

      Kéo hai tay của qua, cẩn thận nhìn chút, "Như thế nào? Mới vừa rồi đập lên bàn, tay có phải là rất đau hay ! Đều đỏ cả rồi! cho em biết, cái bàn này rất cứng đấy!"

      "............" Tất cả ngôn ngữ, đều thể biểu đạt nữa rồi.

      tại, người điên phải là Tần Tấn Dương mà lại chính là rồi. muốn nổi điên a!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 180 : Lại muốn đâu.

      Beta: B.Cat


      nhiều năm sống cuộc sống của Ma Tước, lại bị tên biến thái nào đó làm cho nó xáo trộn, Đồng Thiên Ái thể nào ''ở chung'' với người nào đó được rồi. tại, rất sốt ruột yên ở trong phòng làm việc của tổng tài.

      Tần Tấn Dương ngẩng đầu lên, cau mày nhìn con nhím , quan tâm : ''Em đói bụng sao? Chưa đến nửa tiếng nữa là làm xong nốt rồi dẫn em ăn!''

      ''.......'' Đồng Thiên Ái dừng bước lại, trừng mắt với cái, ra mấy câu: "Xem văn kiện của !''

      Ai! Mặc dù là thích tên biến thái này, nhưng mà cũng thể cứ như thế bị ta bắt đem ? Hơn nữa, tuổi thanh xuân tươi đẹp, lại cứ như vậy trôi qua cùng với ta sao?

      Có tiền, có dáng dấp......

      len lén quay đầu lại, liếc ta cái.

      Được rồi! Dáng dấp lại còn tuấn như vậy. Nhìn lại chính mình chút? Quả đúng là bình thường đến mức thể bình thường hơn! Ném vào trong đám người, nếu nhìn thấy lần đầu tiên, chắc chắn muốn nhìn đến lần thứ hai!

      Càng nghĩ càng buồn bực, liền xoay người, hướng cửa bước .

      ''Vợ à! Em đâu đấy?'' Tần Tấn Dương vội vàng ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn . Con nhím ! Có vẻ mặt kỳ quái như thế là muốn đâu làm gì?

      Đồng Thiên Ái giật giật khóe miệng, ngoan cố : "Tôi rửa tay được à...?''

      '' rửa tay?'' nâng ngón tay lên chỉ, ''Trong phòng làm việc cũng có! cần phải ra ngoài! Hơn nữa còn có bồn tắm cực lớn! Nếu em muốn tắm cũng hề có vấn đề gì cả!''

      Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt, im lặng, ''.........''

      Lại qua mấy phút, người vẫn qua lại, đột nhiên đứng tại chỗ. Vừa xoay người, lại lần nữa hướng cửa phòng mà sải bước tới.

      “Bà xã đại nhân, em lại muốn đâu?” Lần này, đầu Tần Tấn Dương cũng ngẩng lên, thanh như có như bay tới.

      Bước chân của Đồng Thiên Ái cũng vì thế mà dừng lại, đưa tay dùng sức đẩy cửa ra, kiên định , ''Tôi hơi đói bụng, cho nên quyết định ra ngoài mua chút đồ ăn trước!"

      Lần này là lấy lý do gì đây? Chẳng lẽ trong phòng làm việc của ta còn có đồ ăn?

      Lời này quả nhiên khiến cho Tần Tấn Dương viện được cớ gì, đặt bút tay xuống, hướng về bóng lưng của , ''Ở đại sảnh chờ lát , lập tức OK rồi!''

      ''.........'' Đồng Thiên Ái gì, mím mím môi, trầm mặc đồng ý.

      Thân ảnh gầy yếu của vừa ra khỏi phòng làm việc, sau đó là đóng cửa lại. Thân hình cao lớn của Tần Tấn Dương liền khẽ dựa vào ghế, lộ ra nụ cười xấu xa. Mà mặt tràn đầy ánh mắt đắc ý, trong con ngươi tỏa ra ánh sáng, cực kỳ giống con hồ ly giảo hoạt.

      Ừ? Đối phó xong! Chúng ta bắt đầu ------- ở chung!

      Chợt, máy vi tính của truyền đến thanh "Đô đô đô ------ ''

      Tần Tấn Dương nhíu nhíu mày vũ, kích chuột. màn hình liền lên cuộc gọi video quốc tế đường dài, người gọi cũng phải ai khác mà chính là Du Ti Kỳ bám người ở Quốc xa xôi.

      Suy tư trong chốc lát, có chút nhức đầu nhấn phím kết nối.

      Lập tức, video đầu bên kia lên khuôn mặt thiếu nữ trắng nõn của Du Ti Kỳ, tóc dài bóng mượt hơi xoăn, xinh đẹp như búp bê.

      Hơn nửa năm thấy, tại sao vẫn có cảm giác chút cũng hề lớn lên.

      Du Ti Kỳ ở video ảo não kêu tiếng, cong môi lên hét, ''Tần ca ca! Tại sao luôn dùng video? Nếu như vậy, em có thể nhìn thấy Tần ca ca thường xuyên!''

      Tần Tấn Dương nhịn được hướng phía ống nghe quát, ''Có chuyện gì nhanh! Em có biết rất bận ?''

      "Mẹ! Tần ca ca lại quát con!'' Du Ti Kỳ quay đầu, nhìn về phía góc khuất uất ức .

      Mẹ?........ Cái vị mẹ hồ ly kia cũng ở đây?.........

      Tần Tấn Dương nhìn chằm chằm video đầu bên kia, rốt cuộc cũng nhìn thấy gương mặt mẹ hơn nửa năm gặp. Gương mặt vẫn ôn hòa như cũ, cổ cũng vẫn đeo sợi dây chuyền ngọc trai mà cha khi còn sống tặng bà.

      Có chút uất ức hô tiếng, ''Mẹ.''

      Tần phu nhân sờ sờ đầu Du Ti Kỳ an ủi , ''Kỳ Kỳ ngoan! Tần ca ca phải quát con, là bởi vì công việc quá bận rộn! phải là mẹ sớm rằng phải chờ đến hết giờ làm việc mới có thể gọi cho Tần ca ca sao!''

      "Con đúng ? Tấn Dương?'' Quay đầu nhìn về phía màn hình, bà cười hỏi.

      Ách..... Lão hồ ly.... Lại dùng chiêu này với !......

      Tần Tấn Dương bất đắc dĩ nắm chặt quả đấm, hết sức kiên nhẫn , ''Mẹ! Rốt cuộc là có chuyện gì? Con còn có chút việc còn chưa xử lý xong!''

      Trong đầu có dự cảm vô cùng xấu, nếu mẹ của có chuyện gì cần thiết bao giờ lên Tam Bảo điện! (cái này ta hiểu như là bao giờ lộ diện í,mà để nguyên ta lại thấy hay hơn, nàng xem có cần sửa nha =D)

      Lần này mẹ lại nghĩ ra cái chủ ý gì?

      ''Ai! Là như vậy sao? Vậy mẹ thể làm gì hơn là đợi đến tối, sau đó lại gọi điện tới tìm con vậy!'' Tần phu nhân ''Nha'' tiếng, vô cùng quan tâm mà chuẩn bị cúp điện thoại.

      Tần Tấn Dương vội vàng lấy lòng , ''Mẹ! Những công việc kia sao có thể quan trọng hơn mẹ được!"

      ''Vậy sao? Là như vậy sao? Thực sao ư?'' Tần phu nhân cố ý hỏi lại nhiều lần, nhưng nụ cười mặt lại đủ động lòng người rồi.

      Tần Tấn Dương thuận theo ý của bà, trầm giọng , ''Dạ! Mẹ là quan trọng nhất!"

      ''Mẹ cũng biết mà! Kỳ Kỳ con xem, mẹ cũng mà, Tần ca ca tuyệt đối cự tuyệt đâu!'' Tần phu nhân quay đầu, hướng về phía Du Ti Kỳ vui vẻ ở bên cạnh làm ầm lên.

      cự tuyệt? Cự tuyệt cái gì ?

      Tần Tấn Dương muốn mở miệng hỏi lại nghe thấy thanh hưng phấn của mẹ mình truyền đến, ''Tấn Dương a! Tháng sau là sinh nhật Kỳ Kỳ rồi! Con nhớ về đấy! Biết chưa?''

      ''Sinh nhật? Con nhớ gửi quà!'' Tần Tấn Dương thẳng.

      Du Ti Kỳ cắn môi, biểu tình giống như sắp khóc, ''Mẹ, Tần ca ca còn chịu về quốc tham dự sinh nhật của con!''

      ''Kỳ Kỳ! sao đâu! Nhìn mẹ đây!'' Tần phu nhân vừa trấn an người bên cạnh vừa hướng về màn hình uy hiếp, ''Tấn Dương à! Mời vừa nãy phải con mẹ là quan trọng nhất sao?''

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 181 : Chưa cưới chưa gả

      Beta: B.Cat
      Tần Tấn Dương nhíu hai hàng lông mày, ''Mẹ là quan trọng nhất! Nhưng mà.......''

      Lời còn chưa hết, Tần phu nhân tiếp tục , ''Nếu là như vậy! Bây giờ mẹ muốn con trở về mấy ngày tham dự sinh nhật của Kỳ Kỳ cũng được à?''

      ''Mẹ! Sinh nhật năm nào cũng có, có tâm ý là được rồi! Hơn nữa, con thích mấy cái tiệc xã giao kia!'' Tần Tấn Dương khẽ dựa vào ghế, hồi tưởng lại những bữa tiệc tưởng như dứt kia, cảm thấy vô cùng thú vị.

      Tần phu nhân khẽ cau mày, bà thử dò hỏi, ''Thế Tấn Dương! Con thích gì a?''

      Thích gì?........Thích......

      Đột nhiên trong đầu lên ít dung nhan thanh xuân bắt mắt. Bất kể là cười to hay tức giận, hoặc là khóc thút thít, tất cả các vẻ mặt ấy cũng khắc sâu vào trong trí nhớ.

      ''Con thích ấy..........'' Thanh của vô cùng , giống như là thầm tự .

      Nhưng mà, những lời này cũng thông qua internet rất mà truyền đến trong tai Tần phu nhân cùng với Du Ti Kỳ.

      ''A?'' Du Ti Kỳ trợn to hai mắt, thể tin được.

      Ngay sau đó uất ức hét lên, ''Mẹ! Tần có người mình thích! Vậy con phải làm sao bây giờ a!''

      Tần phu nhân cũng kinh ngạc như thế, còn kịp trấn an người bên cạnh, lo lắng hỏi, ''Tấn Dương à!...........Con thích bé nào à?..........''

      ''...........'' Tần Tấn Dương lấy lại tinh thần, lúc này mới phát ra chính mình lỡ mồm.

      Vội vàng dối, ''A! Quản lí Tư Thâm Bộ đến rồi! Lần sau chuyện tiếp ! Còn sinh nhật...... Con gửi quà tới! Về phần người........ để sau rồi hãy .......''

      Thiếu chút nữa là ra rồi! Chẳng may lão mẹ lại từ quốc bay về Đài Loan đau đầu rồi!

      Bàn chân của Tần Tấn Dương nhàng dùng lực cái, sau đó xoay người, ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ. Trời mùa đông rất nhanh tối, bây giờ bắt đầu tối rồi.

      A? Con nhím còn ở đại sảnh chờ mình!

      vội vàng xoay người, nhanh chóng cầm bút lên, cúi đầu mà phê duyệt văn kiện.

      Dung nhan của mặc dù tuấn, nhưng lại bởi vì trong lòng có phần mong đợi tốt đẹp kia mà nâng lên khuôn mặt tươi cười dịu dàng. Giờ phút này, toàn thân Tần Tấn Dương đều tỏa ra mị lực, so với trước đây càng thêm mê người.

      Cửa hàng bánh ngọt Bính Kỳ.

      Mới vừa đẩy cửa ra, nhân viên cửa hàng liền nhiệt tình , ''Hoan nghênh đến! Xin mời tiểu thư lựa chọn, bánh ngọt ở đây đều là vừa mới ra lò!''

      "Vâng! Cám ơn!'' Đồng Thiên Ái vào trong cửa hàng, ánh mắt quét qua hàng ở quầy kính.

      Trong quầy để rất nhiều loại bánh ngọt, như bánh kem, bánh pút-đing, chocolate, hoặc là mạt trà....... Tóm lại, kiểu dáng cùng mùi vị nhiều đến mức làm cho người ta hoa cả mắt.

      Đột nhiên, ánh mắt của dừng lại ở chiếc bánh ngọt được làm hết sức tinh xảo.

      Đồng Thiên Ái cúi người xuống, nhìn chằm chằm nó. Nhìn thấy nửa của chiếc bánh ngọt kia là dâu tây, bỗng nhiên cảm thấy nó rất đáng , cực kì giống cái người có tính trẻ con hay kêu la kia.

      Ngay sau đó, liền hé miệng cười cười.

      '' ơi! Tôi muốn chiếc bánh ngọt này! Giúp tôi gói lại với!'' Ngón tay chỉ vào chiếc bánh ngọt dâu tây trong tủ kính.

      Nhân viên vội vàng về phía quầy, cười trả lời, ''Vâng! Tiểu thư, xin chờ chút!"

      Đồng Thiên Ái tay cầm cái hộp bánh ngọt, ra khỏi cửa hàng, miệng lẩm bẩm, ''Ai! Vì sao mình lại muốn mua bánh ngọt vậy! ra mình chút cũng đói bụng mà!''

      Bước chân của vô cùng nhàn nhã, hướng tới cao ốc Tần thị cách đó xa mà .

      Trong đầu suy nghĩ, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày về sau, đều là sinh hoạt cùng chỗ với . Cuộc sống ''ở chung'' như vậy, quả giống như là đôi vợ chồng!

      ‘Ai! Gả cho ? Mình thực muốn gả cho sao?’ Dùng sức lắc lắc đầu, xóa ý tưởng trong lòng vừa rồi.

      cúi đầu, nhìn bánh ngọt trong tay, từ từ hướng tòa cao ốc tới.

      tới trước cửa tòa cao ốc, bỗng nhiên có người chặn đường của .

      Đồng Thiên Ái chút nghĩ ngợi, sang bên cạnh, muốn tiếp tục về phía trước. Nhưng mà, người ngăn trở đường kia lại cũng đồng thời sang vị trí bên cạnh, giống như là muốn đối nghịch với vậy.

      ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem đến tột cùng là người nào. Tầm mắt lại nhìn thấy đôi mắt tươi cười, kinh ngạc hô, '' Học trưởng Giang Húc!''

      ''Ai! Tiểu học muội đáng của , chằng lẽ em biết lúc bộ phải nhìn đường sao?'' Giang Húc nhíu mày, cười cười hỏi.

      Đồng Thiên Ái nghịch ngợm lè lưỡi cười , ''Học trưởng! phải là xong việc trở về sao? Thế nào? Lại muốn lên kia cùng......Tần tổng chuyện tiếp sao?''

      Đáng chết! Thiếu chút nữa ra câu '' Biến thái chết tiệt"

      '' phải!'' Giang Húc trực tiếp phủ nhận.

      ''Hả?'' Đồng Thiên Ái mang vẻ mặt hiểu mà nhìn về phía , tiếp tục hỏi, ''Vậy học trưởng tới đây làm gì?''

      Giang Húc buồn bã nhìn , cảm thán, lần nữa vô lực mà cảm thán, ‘Giống như chính mình vĩnh viễn được vào lòng của tiểu học muội đáng này sao! Chẳng lẽ biểu của chưa đủ ràng sao?’

      tới tìm tiểu học muội đáng , còn muốn hỏi xem em có bạn trai hay chưa, nếu như chưa có. càng muốn biết mình có cái vinh hạnh đấy ?”

      xong, dùng ánh mắt vô cùng nhiệt tình nhìn .

      đôi mắt mong đợi, phát ra tình cảm lòng. Mà vẻ mặt của lại rất tuấn lãng tiêu sái, giống như lúc trước còn ở trong trường học vậy, thuần túy sáng rỡ.

      Ách......

      Cái gì vậy? Đây là học trưởng tỏ tình với sao? Sau vài năm gặp lại, là nhiệt tình tỏ tình sao?

      Trời ạ! Đây là phim truyền hình sao?

      ''Học trưởng!" Đồng Thiên Ái cười cười, quanh co, ''Học trưởng sau khi về nước, chuyện cười dường như càng ngày càng lạnh rồi!''

      Giang Húc lắc đầu cái, tóc ngắn dao động chút, thâm tình , ''Ai! Nam chưa cưới, nữ chưa gả! Huống chi, đối với tiểu học muội em vẫn quên a!''

      ''............'' đâu óc của Đồng Thiên Ái ong ong, buồn buồn mà nhìn .

      ''Như thế nào? Học muội Thiên Ái, chẳng lẽ học trưởng đây

      điểm nào làm cho em động lòng sao?'' Giang Húc tiếp tục hỏi tiếp.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 182 : Bắt được vụng trộm.

      Beta: B.Cat


      ''Động lòng?'' Đồng Thiên Ái thầm mấy chữ này, rồi chợt hồi tưởng lại thời gian trước đó ở đại học.

      Khi đó, cố gắng làm kiếm tiền. Học phí và phí sinh hoạt của mình cùng với tiền mỗi tháng gửi cho nhi viện, những thứ này đủ làm cho vô cùng bận rộn, có thời gian dư thừa để chuyện đương.

      Hơn nữa, lúc đấy đơn thuần thích Bạch Minh...........

      Nghĩ đến Bạch Minh.......... Cũng biết ấy và Ôn Nhu cùng nước Pháp.... bây giờ thế nào........

      Thậm chí ngay cả cuộc điện thoại cũng gọi. Chắc là rất hạnh phúc , cho nên mới nhớ đến mình. Như vậy cũng tốt! Như vậy còn gì tốt hơn rồi!

      Lấy lại tinh thần, nhìn học trưởng Giang Húc trước mắt.

      Giữa bọn họ, nếu quả đến hai chữ ''Động lòng"", cũng phải là thể. Bởi vì đối mặt với nam sinh ưu tú như vậy, làm sao có thể động lòng đây?

      Trừ phi mình phải là nữ sinh nha! Cả trường đại học, có biết bao nhiêu si mê cơ mà!

      Nhưng mà tại, có người mình thích! Mặc dù cái tên đấy có chút đáng ghét, tính có chút trẻ con, thường xuyên phát bệnh thần kinh, thậm chí làm cho mình có cảm giác an toàn!

      Nhưng mà, như thế cũng có sao đâu? Bởi vì thích mà.....

      Nghĩ tới đây, nâng lên khuôn mặt tươi cười, thành thực thẳng thắn , ''Học trưởng, em từng động lòng với . Nhưng mà, đó là chuyện lâu trước kia rồi!''

      Giang Húc nghe được nửa câu đầu, trong nội tâm mừng thầm. Lại tiếp tục nghe xong nửa câu cuối, vội vàng cúi đầu hạ nụ cười xuống, ''Học muội! Em lại lần nữa đả kích lòng tự ái của học trưởng rồi!''

      ''Học trưởng! nên đùa a!'' Đồng Thiên Ái nghịch ngợm nháy nháy mắt, '' ưu tú như vậy, những theo đuổi khẳng định là rất nhiều ! Còn sợ tìm được sao?''

      Giang Húc nghe như vậy, cố nén phần rung động kia, "Học muội, trong lòng em có người mình thích sao?''

      ''...........'' Đồng Thiên Ái sửng sốt chút, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, giống như ánh mặt trời xinh đẹp, ''Vâng! có người mình thích!''

      Mặc dù người này, mình cũng ràng lắm có thể cùng tới cuối cùng hay . Nhưng mà, đúng là thích ! có biện pháp nào đem ở trong lòng mà xóa .

      Trong lòng Giang Húc khó tránh khỏi có chút đơn, nhưng cũng là chân thành , ''Chúc em hạnh phúc!''

      "Cám ơn ! Học trưởng!'' Đồng Thiên Ái cảm kích cười .

      Thực là vô cùng cảm kích, đều cho gặp được người thiện lương như vậy. Trời xanh khiến cho người mất thứ gì đó, đồng thời cũng ban cho người đó ân huệ khác.

      Như vậy, có phải là hay , chính là ân huệ trời xanh ban cho à?

      "Ừm! Học muội! như vậy, học trưởng đây thể làm gì khác hơn là phải đau lòng bỏ thứ mình thích! Nhưng mà, nếu người kia dám đối đãi tốt với em, như vậy học trưởng đây vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường của em!''

      Giang Húc đưa tay ôm Đồng Thiên Ái, giống như vị huynh trưởng bình thường. Mặc dù, phần rung động kia trong còn chưa hoàn toàn tan mất.

      "Vâng! Nếu quả có lúc đấy, còn mong rằng học trưởng ghét bỏ em!'' Đồng Thiên Ái cũng cảm động mà ôm , làm nũng .

      ''Đứa ngốc! Em là học muội thương nhất, làm sao lại ghét bỏ em được!'' Giang Húc sờ sờ đầu , cưng chiều mà .

      Trong lòng nhịn được thở dài : ‘Ai! Lại thất bại! Thôi quên ! làm người được cùng ấy làm ''Lam nhan tri kỷ'' a!’

      Đồng Thiên Ái cảm động , cảm khái gật đầu, ''Cảm ơn ! Cảm ơn Học trưởng!''

      ''Đúng rồi, học muội người trong lòng em là ai vậy?'' Giang Húc hơi thả lỏng cánh tay, cúi đầu nhìn . là rất tò mò!

      Đồng Thiên Ái mím mím môi, có chút khó , '' là...... chính là.....''

      Hỏng mất! Phải như thế nào đây? cho học trưởng biết, người mình thích ra chính là ông chủ của , Tần Tấn Dương, tổng tài tập đoàn sao?

      Nhưng đúng vào lúc này, lại có thanh đàn ông nổi giận rít gào vang cả đại sảnh, ''Đồng - Thiên - Ái -''

      Quả nhiên, tiếng sói hống này, làm cho mấy nhân viên trong đại sảnh cùng nhau quay đầu lại.

      Giang Húc cùng Đồng Thiên Ái còn ôm nhau cũng đồng thời quay đầu, nhìn về phía người đến. Chỉ thấy gương mặt của Tần Tấn Dương tối lại, hung hăng tới chỗ bọn họ.

      Mà vẻ mặt của , cực kỳ giống như bắt được vợ của mình cùng với người đàn ông khác thân mật.

      ''...........'' Đồng Thiên Ái vội vàng đẩy Giang Húc ra bên cạnh, nhìn Tần Tấn Dương cách mình ngày càng gần, có cảm giác đám mây đen đỉnh đầu cũng nhàng tới đây, thầm mà kêu ổn.

      Tần Tấn Dương sải mấy bước liền tới trước mặt bọn họ, nắm lấy Đồng Thiên Ái, chính là tuyệt đối đoạt lấy. Ánh mắt khiêu khích đè nén lửa giận nhìn về phía Giang Húc.

      Cái con nhím này, phải xuống dưới mua đồ sao? Thế nào chỉ trong chớp mắt, lại cùng học trưởng nhiều năm gặp trò chuyện hăng say đến thế rồi? Rốt cuộc là đói bụng rồi mua đồ, hay là hẹn hò a?

      "Giang Thiếu Đông, đàm phán của chúng ta nên kết thúc rồi chứ?'' nhịn được .

      ''Ừ?...........Ừ!........'' Giang Húc có chút hiểu nhìn , tầm mắt lại liếc về phía Đồng Thiên Ái bên cạnh Tần Tấn Dương, bừng tỉnh hiểu ra tất cả.

      , , ....... tổng tài tập đoàn Tần thị - Tần Tấn Dương....... Lại chính là người trong lòng tiểu học muội?.......

      Này! này đúng là làm cho người ta tiếp thu nổi!

      Tần Tấn Dương lạnh lùng nhìn lướt qua Giang Húc, thêm gì. Dùng sức lôi kéo tay Đồng Thiên Ái, thở phì phò ra khỏi cao ốc Tần thị.

      ''Học trưởng hẹn gặp lại!'' Đồng Thiên Ái vội vàng quay đầu, hướng tới Giang Húc cười xin lỗi.

      chưa được mấy bước, thân ảnh của Đồng Thiên Ái ở xa xa truyền đến thanh, ''Buông tôi ra! Nơi này còn có nhiều người như vậy! Buông tôi ra, có nghe thấy hả!''

      ''Câm miệng!'' Tần Tấn Dương tức giận gầm .

      ''Câm miệng sao! Chính là bảo tôi câm miệng đấy! Được! Về sau tôi cũng chuyện với !''

      ''Tôi chỉ bảo tại em câm miệng!''

      .............

      Giang Húc nhìn bóng lưng hai người vội vàng rời , lại càng thêm cảm thấy mình chính là người đơn!

      Mùa xuân của rốt cuộc ở nơi nào đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :